Tác giả và Tác Phẩm

Ngựa Vực hồn thơ (Xướng Hoạ 2). Tác Giả : Diệu Tần – Đỗ Quí Bái – Băng Đình – Ngô Đình Chương

 

Ngựa Vực Hồn Thơ

Diệu Tần họa

 

Chuyển dịch tuần hoàn năm con ngựa

Bóng câu Nguyễn Huệ bụi tung trời

Nửa thế kỷ qua, chồn bốn vó

Tư bản, vô sản ai thắng ai?

Thanh niên háu đá năm năm bốn

Ngựa nhỏ quật đuôi nhập cuộc đời

Cõi thế trông chừng như bỡn cợt

Nước đại chỉ phi có một hồi

Chàng trai từ giã mùa thu chớm

Thăng Long rồng vẫn bặt tăm hơi

Sông Hồng nước đỏ như pha máu

Trấn Quốc mù sương, mây ngừng trôi

Tam Đảo Ba Vì thôi thấy bóng

Hiệp định kỳ khôi nước xé đôi

Ruộng đồng Cải Cách xương phơi trắng

Cầu sương Bến Hải  đứng chơi vơi

Quê hương bỗng chốc chia hai nửa

Tàu ngựa ở đâu? khóc lỡ cười

Động viên trai trẻ vào Thủ Đức

Nắng chói miền Nam nắng dõi soi

Xếp bút nghiên tập làm chiến sĩ

Bãi bắn lung linh, đạn ròn trời

Giờ đây móng ngựa băm nước kiệu

Một hai đếm mãi nhịp quân hành

Kỷ luật quân trường như sắt thép

Đâu còn thơ phú lửng lơ mây!

Tang bồng hồ thỉ theo một hướng

Một chuyến di cư nhớ cả đời

Đừng mong ngắm suối bên lưng ngựa

Thơ viết làm sao nổi dặm dài?

Bến Hải Cà Mau biên cương khép

Gió Lào hầm hập loang máu ai

Mưa tuôn như thác trên sườn đá

Hiếm ánh trăng vàng để mộng mơ

Chớp tắt hỏa châu, đâu hồ điệp?

Ngựa hồng hí mãi đã mòn hơi

Vào năm Sáu Sáu, năm ác chiến

Khăn trắng trên đầu khắp nơi nơi

Khóc con tử trận, cha bạc tóc

Thương rể đầu xanh, mẹ thở dài

Mải trách người, sao ta không trách

Nhũng nhiễu bọn tham vớ món hời

Miền Trung lửa đỏ mây Quảng Trị

Cửu Long dậy sóng bóng ma trơi

Ba năm sau nữa, bầy tân chủ

Oán thán dâng lên đến tận trời

Tuấn mã bỗng đâu thành tẩu mã

Bằng không da ngựa cũng bọc thây

Đổi đời cóc nhái lên lãnh đạo

Bắt hết nhà văn, đốt sách thơ

Ngựa già Bảy Tám lê chân chạy

Lăng xăng lũ khỉ nhảy lên ngôi

Mâm son bát sứ thôi vô ích

Mảnh chĩnh bờ tre chễm chệ ngồi

Xua dân đi lập Kinh Tế Mới

Tiện việc đảng ta cướp giật nhà

Tham nhũng gấp trăm lần thời trước

Đại thắng mùa xuân chúng ba hoa

Tướng lãnh mất còn, ai nổi dậy?

Người chết theo thành, kẻ trốn xa

Chúng dẻo miệng cười tình huynh đệ

Nhưng  gọi anh em kẻ ngụy tà

Lấy được đồng tiền, moi được bạc

Chúng nói: Thương sao khúc ruột xa!

Vượt biển trăm ngàn trôi mất xác

Kẻ thoát, ngùi trông mãi ánh tà

Cha anh lớp lớp tù lao cải

Chợ trời em, mẹ chạy long đong

Lớp ba chỉ đạo ông đại học

Chúng lùi nước lại cả trăm năm

Lũ ngợm trong bưng làm kinh tế

Cán bộ ngu đần đặc cán mai

Cành Nam chỉ đậu loài chim Việt

Tìm mãi Tết xưa ở nước người

Năm ngọ Chín Mươi cuồng vó ngựa

Đường về xa lắc hỏi cùng ai

Lối mòn rêu phủ che móng sắt

Phai tàn mấy độ những gốc mai

Sẽ có ngày hờn căm rực lửa

Oán than như bom nổ ngang trời

Tài nguyên đất nước ngày khánh tận

Chủ nghĩa công nhân: bóc lột người

Quan chức nhỏ to đua nhau vét

Bỏ tù linh mục chẳng hổ ngươi

Đĩ điếm luông tuồng tràn đầu phố

Sẽ đứng vùng lên diệt giặc thù

Ta vượt đại dương đòi lại nước

Thuận lòng dân, cố tránh xương phơi

Tươi lên ánh mắt bao sương phụ

Về kiếm mồ xưa khóc lẫn cười

Tuấn mã hồi hương thiên kỷ mớ

iMở ra trang sử rất thắm tươi           

Bao giờ ngựa chiến rung bờm hí

Bỏ hết yên cương, uống rượu mời

Hồng lên đôi má cô thiếu nữ

Điểm giọt mưa Xuân hoa cúc tươi

Đất trời ta đó, thanh bình cũ

Mắt biếc môi son nở nụ cười

Ngưa vực hồn thơ bùng gió nổi

Chim ca đàn sáo trổi chơi vơi

Con về sắm sửa xe tứ mã

Đưa mẹ đi thăm khắp núi đồi

 

Diệu Tần

                  

Họ tên: Nguyễn Tinh Vệ. Bút hiệu trước năm 75: Tinh Vệ. Sinh năm 1932, Nhâm Thân tại Mạo Khê, Đông Triều, Hải Dương.

Nghề nghiệp: Giảng dạy tại Viện Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Mỹ, Monterey.

Tác phẩm: Trên Bờ Kinh An Hạ, 1988; Cơn Mưa Đầu Mùa, 1990; Hoa Đào Năm Ngoái, 1996; Tập Truyện Ngắn; Kéo Da Non, 1994, Truyện Dài. Tác phẩm sẽ in: Xứ Người, tập truyệ; Hoa Xuân Lại Nở, thơ; Câu Chuyện Chữ Viết Và Tiếng Nói, ngôn ngữ; Giới Thiệu Và Nhận Xét Văn Thơ, nhận xét.

Giải Thưởng Văn Học: Giải Nhất Thoại Kịch Văn Nghệ Quân Đội, Vở Kịch Bão Loạn, 1967; Giải Nhất Thoại Kịch Văn Chương Toàn Quốc, Vở Kịch Cơn Lốc, 1966-1969.


 

Kính chúc Vạn Sự Bình An
Đông Anh
 

 

 

BÀI HỊCH HƯNG QUÔC

ĐQB họa Ngựa Vực Hồn Thơ

 

Thiên Mã Hành không, ta tự tại

Tung bờm, múa vó, hý vang trời

Thênh thang đồi núi vui rong ruổi,

Cương dàm không vướng sợ chi ai?

Sáu mươi năm chẵn tròn hoa giáp

Ngựa đã trải bao cuộc đổi đời

Năm Năm mươi bốn, mười hai (12) tuổi,

Lìa bỏ Long Thành số mạng thôi!

Từ đó nổi trôi theo vận nươc,

Quản chi lội suối với leo đồi?

Rừng thiêng,nước độc từng lưu gót.

Tháng ngày vô vị lạnh lùng trôi

Chẳng được dâng đời công hãn mã!

Cùng nhau soay chuyển lại cơ trời.

Bạn chung hoài vọng tìm chưa gập

Hùng tâm tráng trí thủa nào vơi?

Tuấn mã vui chân ngàn dặm thẳng

Chẳng chịu nhập theo bọn ngợm người

Sáu sáu (66) tung mây rời nước cũ

Quê ai vò võ bóng trăng soi.

Vó Kỳ vó Ký vương hoài bão

Đành bỏ quê cha một góc trời!

Để ráng rèn văn và luyện võ

Sẵn sàng nếm mật vơi nằm gai.

Sáu tám (68) miền Nam tràn khói lửa

Hoa kỳ bó cẳng uổng tài trai

Đã mộng thoát ly danh với lợi

Vẫn chẳng làm sao chút gánh đời

Đành phải vì đời ra sức ngựa :

Gẫm xem Việt sử khắp chiều dài

Bốn nghìn (4.000) năm lẻ Ôi oanh liệt!

Theo chân Lộc Tục vượt non đồi

Đã bao Trưng Trắc. bao Thường Kiệt

Thù nhà nợ nước chẳng buông rơi

Ngước nhìn tổ quốc lòng không thẹn

Dãi mật phơi gan với đất trời

Thanh sử lừng danh bao tuấn kiệt

Xả thân vì nước khắp nơi nơi

Bao Trần Quốc Toản,Trần Quang Khải

Chung lưng đấu cật lại kề vai….

Huyền Trân, thân gái vì dân tộc

Mấy năm vò võ nước non Hời?

Trai hùng gái đảm nào đâu thiếu?

Lòng trung với nước chẳng hề vơi?

Gẫm lại giận cho Trần Ích Tắc

Đầu Mông chẳng nghĩ đến ngày mai.

Hỡi ơi con cháu Hùng Vương cả

Tại sao trung nịnh lại chia hai?

Không noi truyền thông Diên Hồng nữa?

Mà nguồn chia rẽ cứ đem khơi

Chỉ vì danh lợi mà quên hết

Giết cả anh em tính đoạt ngôi

Thỏ chết hồ kia còn bi lụy

Nghĩ lại thẹn cho cái thứ người!

Gục mặt cố quên điều quốc sỉ

Buồn chưa giòng giống Lạc Long ơi!

Có ai tự ngắm mình rồi để

Thẹn với hồn thiêng giữa núi đồi?

Đồng bào mặc kệ cho nheo nhóc,

Mặc cho sương trắng ruộng đồng phơi

Chỉ cốt leo lên ngôi chúa tể

Tranh với trời trăng vẻ rạng ngời.

Luồn cúi lân bang không biết nhục

Chao ôi uổng phí cả thân trai!

Sót kẻ nóng lòng vì đại cuộc

Còn đang luân lạc chín phương trời.

Đêm đêm mài kiếm nhìn trăng lạnh

Rồi cúi đầu buông tiếng thơ dài

Đồ điếu găp thời lên cũng dễ

Anh hùng vận bĩ hận lòng khơi

Họa hoằn đồng chí xưa cùng gập

Tinh thần chiến đấu chửa mờ phai

Ngựa đã sẵn lòng lo bảo trợ

Giúp nhau đùm bọc tỏ tình người

Những người lỡ vận xa non nước

Mà tấc lòng thành biết gửi ai?

Ngựa từng thao thức ngàn đêm trắng,

Mưu đồ xây dựng lại ngày mai

Ngày mai ai biết rồi sao nhỉ ?

Biết hỏi ai đây hỡi đất trời?

Bôn ba tưởng đã mòn chân ngựa

Vẫn kiếm chưa ra được một người

Xứng được Long câu theo trợ tá

Cho dân tin tưởng khắp nơi nơi,

Thưc tâm thực chí lo dân nước

Hùng tâm tráng tri chẳng buông.trôi

Qui tụ toàn dân về một khối

Sẵn sàng sướng trắng máu đào phơi

Dành lại nhân quyền cho giống Lạc

Tô điểm giang sơn dựng lại đời

Như thủa Quang Trung bình giặc Mãn

Cho Thiên niên kỷ không không hai (002)

 

Năm nay Nhâm Ngọ, năm con ngựa

Quân Tửu Hụê Thu đặt sẵn rồi

Nào những bậc ưu thời mẫn thế!

Xin ngừng giây lát đón xuân tươi

Rồi sẽ lên yên tung vó ngựa

Nụ cười ngạo nghễ nở trên môi

Sá chi thành bại – trò dâu biển –

Ngựa vực hồn thơ đã tới nơi

Lưng ngựa thảo ngay HƯNG QUỐC HỊCH

Ngâm vang sông núi đến muôn đời

 

Lạc Thủy Đỗ Quý Bái

 

 

Kính chúc Vạn Sự Bình An
Đông Anh
 

 

Ngựa Vực Hồn Thơ

 

Ngựa Hý

Băng Đình

 

 

Huynh trưởng, bạn hiền Nguyễn Đình Tạo (Quận Tạo, Thợ Tạo) chuyên trị thơ dài, bắt anh em nối điêu. Kỳ này muốn nhưng không nói ra. Lại khích: “Đọc chơi thôi đừng mang họa”. Bèn chấp bút Ngựa Hý, đủ 102 câu, 51 vần. Nhưng trang tặng Lão Huynh Hà Thượng Nhân và Tiểu Muội Huệ Thu.

 

Thợ Tạo! chơi trò chơi khích tướng

Biết nhau đang khản cổ kêu trời

Vợ mang bạo bệnh ung thư máu

Bè bạn cơ hồ được mấy ai

Ngựa Vực Hồn Thơ ba bốn đoạn

Dài hay ngắn cũng thẩy cho đời

Truyền tay nhau… “ý đừng mang họa

Tháng tận năm cùng chỉ đọc thôi”

Ta vốn như cây chờ gió thoảng

Là ru với gió hát xanh đồi

Người sẵn tiền còm chi ấn tống

Ta dư lá héo thả dòng trôi

Chẳng ra biển cũng qua ghềnh thác

Cũng đỏ phù sa thắm mặt trời

Liệm giấc sầu miên vùi đáy cát

Thủy triều hôm sớm nhịp đầy vơi

Thơ phai lá mục bờ năm tháng

Trơ lại từng trang người khóc người

 

Sinh thủa Thực dân còn thịnh trị

Lớn khôn hùng sử Lạc Hồng soi

Lũy tre giam giấc hồ bay nhảy

Đáy giếng trông lên một mẩu trời

Chính sách ngu dân cùng khổ hóa

Roi đòn thống trị rít ghê gai

Phu phen nguồn nhựa cao xu máu

Tân Thế Giới đành bán tuổi trai

Cơm áo kéo còng lưng thẳng xuống

Mồ hôi nước mắt nhỏ quanh đời

Đông Du đắp đổi Duy Tân mộng

Gánh nặng chiều buông tiếng thở dài

Tâm sự não nề trang Quốc Sĩ

Biên cương Hoa Việt núi qua đồi

Bánh xe khứ quốc còn ghi dấu

Giọt lệ anh hùng lã chã rơi

Năm tháng mỏi mòn năm tháng lụn

Việt Nam với giặc khó chung trời

 

Ngày tang Yên Bái đầu rơi xuống

Oan khốc tràn lan khắp mọi nơi

Hoa Tự Do thơm nguồn máu thắm

Việt Nam Thế Giới đứng kề vai

Giặc thêm sức mạnh nhờ dê chó

Bán đứng quê hương ngỡ giá hời

Huyết hãn dân ta tài sản giặc

Núi chừng cao và biển chừng vơi

Nhắm khi cả nước cùng khao khát

Độc lập huy hoàng ánh nắng mai

Quốc Sĩ lệ thầm rơi lỗi hẹn

Càng đau trót lỡ một lầm hai

Nội thù giấu mặt loài lang sói

Dựng đứng thù vơ oán chạ khơi

Giai cấp đấu tranh trò ngoại nhập

Giặc Hồ nước trước đoạt tranh ngôi

Đồng Chinh Duẩn Giáp chia văn võ

Nấu thịt nồi da quỷ mặt người

Tháng Tám Mùa Thu tàn thế chiến

Đôi bờ khởi sự Việt Nam ơi

Năm mươi năm lẽ đời chia hướng

Hai sắc cờ tranh một ngọn đồi

Hương khói đền Hùng thêm lạnh lẽo

Bia tàn cây cỗi máu xương phơi

Năm Tư một lát dao oan nghiệt

Đuốc lửa Miền Nam bỗng tỏ ngời

Nửa nước chìm sâu làn nước Đỏ

Dặm nghìn da ngựa chí làm trai

Ta đi theo tiếng ngàn xưa gọi

Dành lại quê hương giữ đất trời

Viết tiếp Bốn Ngàn Năm Lịch Sử

Núi hoa sông gấm hẹn lâu dài

Gần xa bè bạn Đồng Minh góp

Quân Viện Kinh Thương tựa sóng khơi

Văn Hóa đổi trao nguồn kiến thức

Tình người bốn biển há phôi phai

Cờ Vàng phất phới Đông Nam Á

Nước Việt đâu thua kém nước người

Thế cuộc nào ngờ cơn mạt vận

Bạn thù thù bạn những ai ai

Dòng chưa sang đã trò thay ngựa

Bóng tối lan tràn phủ ánh mai

Phản tướng kên kên gào sát chủ

Bạch Cung tín hiệu lóe xanh trời

Việt Nam hái trọn mùa bom đạn

Cho trống muôn kho lẫm xứ người

Phản Chiến Phản Thùng thân tốt thí

Múa tay trong bị giặc nhiều nơi

Nga Hoa mở túi vô điều kiện

Miễn cả Đông Dương Cộng nuốt trôi

Thái Mã thông đường ra biển lớn

Úc Châu Ấn Độ Búa Liềm phơi

Ký Sinh Dơ cậy tài thoi dệt

Tấm thảm đen cho những cuộc đời

Hòa ước chi đâu hàng ước đó

Hận này duy có một không hai

 

Đoàn quân bách chiến đành tay trói

Súng gẫy lê chân ngục lạnh mời

Sao Chổi Cờ Hồng Nam chí Bắc

Hoa mùa Xuân cũng lạt màu tươi

Ta đi nào biết về đâu nhỉ

Giọt lệ oan khiên ướt khóe môi

Cố quốc vời trông mây ngút trắng

Tâm tình vương khắp chốn ngàn nơi

Dẫu ta thua trận nào thua cuộc

Còn sẵn sàng đây những mảnh đời

 

Băng Đình

Giáng Sinh 2001

 

Băng Đình

 

        Tuổi Giáp Tuất, quê Thái Bình.

        Giấy tờ hộ tịch: Vũ Băng Đình, 1935, Hưng Yên.

        Bút hiệu: Băng Đình, Thái Bình…

        Học lực: Đệ Nhị (11) Sinh Ngữ Chu Văn An, Hà Nội

        Chuyên môn: Đạo diễn Truyền Hình Điện Ảnh.

        Tỵ Nạn Cộng Sản:

* Từ 1950 tại Hưng Yên, Hà Nội Sàigòn.

* Từ 1990 tại Mỹ, diện Thuyền Nhân.

        Xuất thân: Khóa 6 Cộng Hòa, SVSQ Trừ Bị Thủ Đức, 18-2-1957.          

        (Tình nguyện nhập ngũ, cải ngạch Hiện Dịch)

        Tướng Mạo Quân Vụ:

* Bộ Binh:            Đại Đội TRưởng ĐĐ 1, Tiểu Đoàn 3/12,

Trung Đoàn 12 Bộ Binh, Sư Đoàn 4 Dã Chiến. (Tiền thân SĐ 7 BB)

                   * Chiến Tranh Tâm Lý:

                                                Phóng Viên Đặc Trách Dinh Độc Lập.                                                               (Đệ Nhất Cộng Hòa)

                                                Đại Đội Trưởng Đại Đội Văn Nghệ.

Đại Đội Trưởng Đại Đội 102 Chiến Tranh Chính Trị. Tăng phái Biệt Khu Quảng Đà.

Đạo Diễn Truyền Hình Điện Ảnh.

                   * Biệt Phái Ngoại Ngạch:

Công Cán Ủy Viên tại Văn Phòng Bí Thư Tổng Thống, đặc trách Nha Báo Chí kiêm Trưởng Phái Đoàn Báo Chí Phủ Tổng Thống. (Đệ Nhị Cộng Hòa)

Quản Đốc Trung Tâm Quốc Gia Điện Ảnh kiêm Chánh Sự Vụ Sở Thời Vụ THVN.

        Chức Vụ cao nhất trong Quân Đội: Sĩ Quan Trực Tiểu Đoàn.

        Cộng Tác: Báo Chí, Phát Thanh Quân Đội, Dân Sự trước 1975 tại Sàigòn. Từ 1990, Văn Nghệ Tiền Phong và Thế Giới Ngày Nay tại Mỹ  

 

Kính Qúy Vị
Hôm nay xin chuyển đến Qúy vị bài hoạ về Ngựa Vực Hồn Thơ của Nguyên Hà.
Chúng tôi cũng mới nhận được bài thơ hoạ của nhà thơ Ngô Đình Chương, sẽ chuyển tiếp đến qúy vị sau.
Xin mời qúy vị thưởng thức bài thơ của nhà thơ Nguyên Hà sau đây:
 

Ngựa Vực Hồn Thơ

Nguyên Hà

 

Chắp bút đề thơ trang chiến mã

Vó câu rong ruổi bốn phương trời

Rung bờm hý lộng nơi biên địa

Khắp chốn tung hoành những mấy ai?

Bản chất thẳng thừng như ruột ngựa

Chung lưng góp sức giúp xây đời

Kìa bao trang sử còn lưu dấu

Đất Việt ngàn đời vẫn thế thôi

 

Ngày xửa ngày xưa quân rợ Bắc

Giặc Ân cướp bóc, phá nương đồi

Xóm làng tan nát dân cùng khổ

Khói lửa điêu tàn, vận nổi trôi

Tiếng vọng loa truyền vang khắp chốn

Có người tài đức cuối chân trời

Một thanh kiếm bạc ra ngăn giặc

Ngựa sắt phun tràn lửa chẳng vơi

Đốt cháy giặc Ân quân cướp nước

Lấp bao thảm họa cứu muôn người

Thiên Vương ngựa sắt làng Phù Đổng

Vó ngựa Sóc Sơn ánh rạng soi

Nước Việt từ đây yên bóng giặc

Sử xanh tỏ rạng giữa lưng trời

 

Nét son tô đậm trang hào kiệt

Vó ngựa tung hoành giẫm sạch gai

Chiến mã Quang Trung mờ cát bụi

Bình Nam, phạt Bắc thỏa tài trai

Đống Đa chứng tích oai hùng sử

Vạn nấm mồ Thanh để tiếng đời

Đất Việt ngàn năm dân Lạc Việt

Giang sơn gấm vóc núi sông dài

Ngựa Hồ phương Bắc quên nguồn cội

Chim Việt trời Nam nhớ núi đồi

 

Vạn dặm trường đồ tri mã lực

Nào ai đếm được tiếng mưa rơi

Nhứt ngôn ký xuất lời quân tử

Tứ mã nan truy dẫu cuối trời

Ngựa đá, tuyên dương công tướng sĩ

Bạch Đằng, Hưng Đạo rạng ngàn nơi

Giặc Nguyên phơi xác, dòng sông đỏ

Áo nhuộm máu thù, vai sát vai

Chiến thắng hò reo vui sóng vỗ

Thanh bình mẹ cất tiếng ru hời…

Ngàn năm Bắc thuộc gông xiềng xích

Dân Việt muôn đời hận khó vơi

 

Mã đáo thành công, câu chúc Tết

Mừng Xuân Nhâm Ngọ, cúc, đào, mai

Tình Trung Nam Bắc, ba nhưng một

Giòng giống Lạc Hồng nỡ xé hai

Hổ thẹn núi sông, sầu cách biệt

Tuôn tràn sóng dậy mịt mù khơi

Ngựa xe pháo dập tàn binh lửa

Hận lũ vô thần, Khỉ đoạt ngôi

Vận nước suy tàn, Thiên Lý Mã

Nhớ xưa ngàn dậm, trách chi người

Thói đời đen bạc, trò dâu bể

Non nước mịt mờ, non nước ơi!

 

Vó rũ tà huy thân chiến bại

Âm vang ngựa hí phía sau đồi

Nhịp tim bừng dậy trời quang rạng

Khúc hát thanh bình nắng đẹp phơi

Da ngựa bọc thây nơi chiến địa

Tang bồng hồ thỉ ánh trăng ngời…

Người đi trả nợ tình sông núi

Non nước mong chờ cậy sức trai

Tuấn mã oai hùng rung chuyển mạch

Tiếng vang phục quốc thấu tai trời

Cờ vàng phất phới reo hồn nước

Dứt tiếng kêu than, tiếng thở dài

 

Hồi tưởng lẫy lừng trang chiến mã

Truy phong Xích Thố vạn trùng khơi

Một đao, một ngựa xông trăm trận

Lẫm liệt Vân Trường chẳng lợt phai

Mượn chốn Đào Viên thề kết nghĩa

Ngời trang tình sử ấy bao người

Đồng sanh, đồng tử vinh chung hưởng

Hoạn nạn cùng chia dễ mấy ai?

Bách mã tề phi, tranh khéo họa

Một rừng chiến mã hẹn ngày mai

Ngựa bay về tổ trời Nam Việt

Dựng lại non sông giữa đất trời

Sự nghiệp ngàn năm dân Lạc Việt

Dày công xây đắp rang danh Người

Vua Hùng một cõi trời Nam Bắc

Đất rợp bóng cờ khắp vạn nơi

 

Trưng Triệu lừng danh trang nữ kiệt

Giữa dòng sông Hát cánh hoa trôi

Cột đồng Đông Hán còn lưu dấu

Đinh, Lý, Lê, Trần tấm sử phơi

Tấm sử phơi bầy bao thế hệ

Quang Trung, Lê Lợi tiếng muôn đời

Ngô Quyên, Hưng Đạo ngăn xâm lược

Sóng dậy Bạch Đằng trận thứ hai

Vỡ mộng xâm lăng phường rợ Bắc

Cờ reo chiến thắng, rượu vui mời

Thanh bình khúc hát say tình nước

Nhạc ngựa lưng trời đẹp thắm tươi

Gió mới hương dâng tràn khắp lối

Nắng hồng rực rỡ ấm làn môi

Mẹ già tóc điểm sương, ngồi đợi

Chiến mã reo hò khắp vạn nơi

 

Mã đáo công thành. Nơi cố quận

Tình chàng, ý thiếp ngát hương đời

 

Tampa, đầu Xuân Nhâm Ngọ

Nguyên Hà

Kính chào Qúy vị
Thơ Xướng Hoạ Ngực Vực Hồn Thơ xin được tiếp tục gửi đến qúy vị bài thơ mới nhận được của nhà thơ Ngô Đình Chương. Bài thơ hoạ trong ngày Tết cùng dịp khai bút đầu Xuân. Cảm ơn nhà thơ Ndô Đình Chương và xin chuyển đến qúy vị thưởng lãm:
 

KHAI BÚT ĐẦU NĂM NGỰA (2014)

Ngựa Hồ, ngựa Hồ, lũ Hồ ngựa

Vó câu tàn phá rền đất trời

Ngựa không ăn cỏ, ăn xương máu

Lồng lộn, điên cuồng chẳng kể ai

Sáu mươi năm trước từ phương Bắc

Bồng bế, thiên cư, cuộc đổi đời

Nơi đó con người không thể nói

Chỉ là những máy móc mà thôi

Nơi con sông lớn loang màu đỏ

Thấm độc bình nguyên đến núi đồi

Thì cũng như ai ta bỏ cuộc

Mặc tình sóng nước cứ buông trôi

Dừng bến Nam phương làm lữ khách

Đánh cuộc hơn thua với lão trời

Cũng lắm vui buồn nơi xứ lạ

Nhớ về quê cũ cũng đầy vơi

Rủ đám bạn bè chơi chữ nghĩa

Ta thử đem chuông đấm xứ người

Lửa binh ta lẽ nào quên được

Nỗi lòng chứng giám có trăng soi

Ta học làm chim cho thỏa chí

Gầm lên bay bổng bốn phương trời

Đưa những Kinh Kha đầy dũng khí

Vào vùng đất ngựa thật chông gai

Tưởng một lần đi không trở lại

May mà còn được nửa thân trai

Ta về học cách săn bắt ngựa

Dẹp tan Hồ ngựa ở trên đời

Khắp nẻo thôn quê, nơi hẻo lánh

Muối cơm rừng thẳm, ngủ ven đồi

Những đêm đại bác rền giấc ngủ

Thêm lần ta hứng mảnh bom rơi

“Sự bất quá tam” câu xưa ấy

Chẳng biết gì hơn phận gửi trời

Vẫn mang hùng khí lùng bắt ngựa

Nhốt từng chuồng ngựa ở nhiều nơi

Ai biết ai hay đời lữ khách

Nợ nần gánh vác nặng đôi vai

Niềm vui gặp gỡ dân sơn cước

Hay líu lo bên cạnh giếng Hời

Hồ ngựa nảy sôi như bọ nhặng

Giải trừ tai ách chẳng sao vơi

Nhiều đêm bóp trán nằm thao thức

Có còn ngang dọc được ngày mai

Sức người thật khó hơn thiên mạng

Xương máu, công thành chỉ một hai

Rời lại đổi đời trong hỗn loạn

Vật vờ mê tỉnh giữa trùng khơi

Mấy chục triệu người mất chỗ đứng

Ngựa Hồ phút chốc bỗng lên ngôi

Nay bầy quái vật không còn hí

Xí xố bên nhau tập tiếng người

Ta biết kêu ai cho đã giận

Đấm lồng ngực nặng tại ta ơi

Bên nửa địa cầu trôi dạt đến

Phố đây ta điếng lặng trên đồi

Quãng đời quá khứ mong chôn chặt

Mang nửa hồn đau trải nắng phơi

Để làm sống lại con tim Việt

Phải bước  hiên ngang phải rạng ngời

Giữa lúc bên nhà đang chuyển biến

Ta còn nghĩa vụ một người trai

Thêm lần ta nổi cơn cuồng vọng

Lại ván hơn thua với lão trời

Gởi câu Nguyễn Trãi khắp bè bạn

Nối kết anh em tính chuyện dài

Nhưng rồi cơm áo nơi đất lạ

Tinh thần năm cũ khó mà khơi

Đả đảo, hoan hô cho đỡ mặt

Thu về, đông đến mộng tàn phai

Đặng Dung mài kiếm xưa tóc bạc

Ta mỏi chân, thôi nhận xứ người

Làm chốn an cư phần sót lại

Cho rồi thân phận cõi trần ai

Mong sao quê mẹ yên Hồ ngựa

Mọi người đứng dậy để nay mai

Anh hùng phải tạo nên thời thế

Chẳng quỉ thần chi, chẳng mệnh trời

Ngựa Hồ phải cúi đầu dân Việt

Yêu quái làm sao mãi trị người

Nhớ lấy Hoàng Sa mà phục hận

Trải hờn Bản Giốc để nơi nơi

Mấy chút đỏ xanh tô vẽ ấy

Cơm thừa bóp họng khó mà trôi

Ngựa Hồ hút máu căng da thịt

Tội đồ thiên cổ đủ bày phơi

Ta ở bên đây chim gãy cánh

Nhỏ miệng ai nghe lão cuối đời

Miến Điện lân bang nhờ đã có

Nữ kiệt đức tài khó thấy hai

Bài học nằm lòng cho tiểu quốc

Gấu, ưng, rồng, quạ, chớ nên mời

 

Đầu năm ta chợt niềm tin mới

Nước Việt Nam rồi sẽ đẹp tươi

Lếu láo đôi câu thơ tống cựu

Nghinh tân bao chén chửa mềm môi

Ước nguyện ngựa Hồ thành ngựa chiến

Nếu không chúng sẽ chẳng còn nơi

Đồ tể đao kia nên bỏ xuống

Nhớ câu nhân quả để tu đời

Riêng ta tạ lỗi cùng sông núi

Mang tiếng làm trai đứng chật trời

 

Ngô Đình Chương

Mồng Một năm Giáp Ngọ (2014)

Kính chúc Vạn Sự Bình An
Đông Anh
 

Giáp Ngọ, Một Vòng Hoa Giáp

 

Bóng ngựa năm tư nay lại đến

Sáu mươi năm mòn mỏi chân phi

Bốn vùng chiến thuật đều in dấu

Suốt giải Trường Sơn vó cũng ghi

Bốn mũi tên bay về bốn hướng

Tang bồng hồ thỉ chí nam nhi

Hồ Gươm một thuở  chim tung cánh

Đà Lạt tang bồng cất bước  đi

Năm cánh hoa mai Xuân đất nước

Một thời tao loạn tuổi xuân thì

 

Năm nay ngựa lại về chờ chủ

Ngửa mặt rung bờm đoán thịnh suy

Rập vó ào ào tung gió bụi

Mắt ngời hun hút ánh tà huy

Yên cương còn vướng mùi sương khói

Chinh chiến ngày qua động bốn bề

Dấu đạn còn ghi trên áo trận

Máu thù vẫn đọng giữa hàng khuy

Ngàn xưa sao tưởng ngày nay nhỉ

Cứ tưởng rằng xa, chợt hiện về

Sáu chục năm dài thu gọn lại

Nỗi buồn nỗi hận khó qua đi

Năm nay bóng ngựa về đây lại

Dăm vết thù hoang lưng vẫn ghi

Hùng dũng cang cường cao tiếng hí

Đường dài muôn dặm vó cuồng phi

Ngựa ta vẽ lại đường biên trấn

Vạch một đường gươm vẹn tiếng thề

 

Đông Anh

Giáp Ngọ 2014 

 

Kính chúc Vạn Sự Bình An

Đông Anh
 
 

Áo Dài và Hoa Hậu

Viết tặng những công sức bỏ ra làm đẹp cuộc đời…

Những nàng thiếu nữ áo dài hoa hậu

ĐA

 

 

Em yểu điệu như nhánh mai cành trúc

Làn tóc mềm buông phủ kín bờ vai

Tà áo dài bay bay trong gió cuốn

Lượn theo thân và quấn quit gót hài

 

Áo vàng tươi phất phơ cười với nắng

Rộn rã ban mai mát phố Sài Gòn

Đường Cổ Ngư áo dài nhung đỏ thắm

Lóng lánh trên vai mấy giọt mưa phùn

 

Bảy màu áo cho một tuần thương nhớ

Trắng, xanh lam đon đả tuổi học trò

Tím, Sen, Vàng cuối tuần quên sách vở

Màu hồng riêng cho những buổi hẹn hò

 

Em về đây từ bốn phương, tám hướng

Tấm thân ngà đưa tà áo tung bay

Muôn màu sắc rộn ràng phô cánh bướm

Mang nguồn vui, sắc đẹp đến nơi này

 

Em biết không, áo dài em đang mặc

Đem quê hương tô điểm bốn phương trời

Cho sống lại những chuỗi ngày đi học

Đang tô hồng cho tuổi ngọc tương lai

 

Cám ơn em những vạt tình khép mở

Khi tung bay, gió dào dạt vô cùng

Khi khép lại cả trời xanh huyền bí

Ôi não nùng mê hoặc đến thinh không…

 

Đông Anh

error: Content is protected !!