Tạp ghi

Khóc Mai Tiến Thành

VÀI DÒNG TIỄN BẠN RA ĐI.
 
Buổi sáng sớm có nắng thu luồn qua song cửa sổ, cành rung nhẹ theo gío, và vài chiếc lá vàng lơ lửng trên không. Tôi chợt gõ trên keyboard bài thơ  ngẫu cảm thu hoài:
 
Thu về sao để tình rơi rụng
Sắc úa vàng bay đổ xuống đồi
Nắng sớm còn hong duyên cỏ biếc
Lòng thu.. tuổi hạc nhớ xa xôi.

Thu mấy độ đau sầu viễn xứ…?
Sợi tóc bay trơ trụi nỗi buồn
Trời xanh thẳm vắng mây xao động
Ai nhớ đây…! Sao có lệ tuôn….?
 
Tôi đang định viết tiếp, bỗng có tiếng báo động của PC nhắc nhở có điện thư,  lòng tôi tự nhiên bồi hồi, và quyết định bỏ ngang bài thơ dang dở viết để mở e-mail đọc:

Thân chào các bạn.
Chiều nay CHS Mai Thu Tùng em gái bạn Mai Tiến Thành phone cho vợ chồng chúng tôi, báo tin MAI TIẾN THÀNH ĐÃ VĨNH VIỄN RA ĐI sau thời gian lâm trọng bệnh.
Xin thông báo đến toàn thể
gia đình TH BMT tin thật buồn này.
Mai Thu Tùng cho biết các bạn có thể đến viếng Thành tại nhà quàn #3 Peek Family Home Funeral Bolsa st. Wesminster, CA vào ngày Chúa nhật 12/10/08 (cuối tuần này).

THIỆP-MAI
 
Lòng tôi tự nhiên chùng lại và nhớ lại những kỷ niệm mấy chục năm qua từ thời đệ thất Trung Học Nguyễn Trường Tộ, ngôi trường trung học đầu tiên của tỉnh Ban Mê Thuột lấy dẫy nhà Micola hai lầu, được ngăn ra làm lớp học bên cạnh công viên trước cửa biệt dinh Bảo Đại. Chính vì thế mỗi lần giờ ra chơi là chúng tôi quây quần bên gốc phượng già trên thảm cỏ xanh, để nhường cho nữ sinh ngồi chật ghế công viên. Cũng vì những cây phượng già trổ bông khi hè về đã làm tôi thốt ra hai câu thơ khi còn đệ ngũ trên con đường tôi gọi là đường Phượng Mơ có hai dẫy phượng trồng hai bên đường cạnh Công Viên và ở giữa hai vườn cà phê của Ông Huấn, lối đi xuống suối Buri (Mourier) :
 
Ô kìa hoa phượng tan thành máu
Nhỏ xuống hồn tôi chết một đời…!

Đời có những đổi thay, nên chúng tôi đã phải chuyển trường sau khi trường mới đã xây dựng xong trên đường Hùng Vương và đổi tên thành Trung Học Ban Mê Thuột, bên suối nhà đèn và cách con suối có đồi bắp xanh mỗi mùa mưa lũ.

Ven suối phía bên trường có con đường mòn vào buôn (làng) Ale B của người thiểu số Radê, dọc theo đường mòn có những  cây dây leo của hoa trinh nữ .
Những lúc hai đứa tôi thơ thẩn trên đường mòn, dong chơi trước giờ học cạnh những bờ lau sậy bên suối, Thành thường nói với tôi :

         Loài hoa này nhìn thật đẹp với màu tím buồn, tròn tròn dễ thương như viên bi. Nhưng nếu thò tay hái, gai sẽ đâm vào bàn tay, lá tự nhiên cụp lại như cô gái trong lớp mình hay mắc cỡ thẹn thùng. Khi mày cẩn thật nhẹ nhàng luồn tay qua những dây gai của nó để hái được bông, và cũng cẩn thận rút tay ra thì nó đã nát trong long tay mày rồi, vì hoa quá mềm và yếu ớt. chỉ ngắm mà không hái được….!
         Mày cũng có tâm hồn thơ thẩn..!
         Thơ cái quái gì, tao thấy sao nói vậy, mà chính tao đã bị gai của nó cắn rồi !
 
Mai Tiến Thành bạo dạn, ngổ ngáo hơn tôi trong những lần bên những bạn gái cùng lớp, hơn nữa Thành có dáng đẹp trai, trắng trẻo ăn nói có duyên, nên được nhiều bạn gái cùng lớp thích chuyện trò, cho nên bên cạnh Thành lúc nào cũng vang tiếng cười con gái, họ cười quên cả dáng dấp e lệ thẹn thùng bản tánh nữ sinh. Xong lớp đệ Tứ, có lần tôi hỏi Thành :
         Mày có yêu cô bé nào trong nhóm bạn bè không vậy ?
         Yêu cái con khỉ gì…! Nhiều quá, tụi nó vây quanh tao là vì vui thôi, tao chẳng để ý ai cả. Tụi mình lớn lên là sẽ vào quân đội… chiến tranh mày hiểu không …! 
Thành nhìn tôi :
         Còn mày ?   Mày phải nói… Nếu không tao cướp mất đào của mày ráng chịu đó nghe…
Tôi yên lặng mở cuốn sách việt văn, trong đó đầy thơ tôi viết trong các phần bỏ trống , và có ép một cành nhỏ hoa bằng lăng Diễm Diễm đã hái bên bờ suối Buri (Mourier), nhưng không nói cho Thành Biết chủ của cành hoa bằng lăng ép là ai. Vi` tôi cũng chẳng biết ý nghĩa của sự cho tặng , và tình nàng Diễm Diễm ra sao, tôi chỉ nhận với tuổi mơ mộng học trò thế thôi. Dưới cành hoa bằng lăng ép khô có bài thơ mà tôi chỉ còn nhớ hai câu :
 
Bằng lăng tím em tặng anh bên suối
Phải tình em hay là nỗi khổ dau…!
 
Sau mùa hè đệ tam, tôi bỏ trường vào dòng tu, Thành ở lại Ban Mê và chúng tôi không gặp nhau cho tới khi gặp lại nhau, là khi tôi và Thành đã trở thành hai chàng lính chiến tuổi đời hơn 25 với bộ đồ đầy bụi đường. Tôi được biết Thành là phóng viên chiến trường của quân đoàn hai, còn tôi đời lính thành phố của Sư Đoàn Hai Không Quân tại Nha Trang.

Ngày đó tôi hỏi Thành :
         Tao gặp chi. Điệp của mày, và thấy con mày mang về cho chị Điệp nuôi.
Bộ mày và cô giáo nhà văn của mày yêu nhau thật sao?  Mày là học trò còn bà ta là cô giáo của mày!
Thành ôm chiếc máy quay phim, chúng tôi đi bên nhau vào cổng Phi Long Nha Trang. Thành dừng lại nhìn tôi :
         Sao mày biết chuyện này?
         Mẹ khỉ, Chị Điệp nói, và chị đưa cho tao cuốn sách mày viết giải oan cho người yêu của mày.
Thành dừng lại nhìn tôi thêm lần nữa, hỏi :
         Bà Điệp đưa cuốn gì cho mày, tao viết hai cuốn lận. Mà mày cũng tò mò chuyện của tao!
         Chị Điệp đưa cho tao cuốn Tiếng Nói Học Trò.
         Hồi mày học đệ nhất trên Đà Lạt, cũng yêu thương kinh khủng quá xá,
Tình yêu đã viết thành sách nổi tiếng là tuyệt rồi. Đến nỗi nàng viết ra cuốn Vòng Tay Học Trò, mày ghê ghớm thật…!
         Ồ… Chúng tao yêu nhau … Đâu có tội gì phải không  mày! Tình mà!
Tụi đạo đức rởm, bàn tán xôn xao, nên tao phải viết thôi…!
 
Sau lần gặp đó tôi không còn gặp lại Thành. Năm 1975, tôi cứ tưởng mất người bạn này, tuy nhiên chúng tôi lại có dịp may gặp nhau tại miền Nam Cali. Trong dịp Hội đồng hương Ban Mê Thuột, anh Nguyễn Văn Như chủ tịch tổ chức năm 2003. Vừa gặp mặt Thành đã ôm lấy tôi hỏi dồn dập:
          Tao nghe tụi bạn nói mày còn sống ở Bắc Cali. Không có số điện thoại nên chịu thua. Tao cứ tưởng mày đi đoong rồi ? Nghe đâu mày về Kiểm Báo Ban Mê Thuột tại phi trường L19? Phi trường L19 bị nặng lắm, tụi nó pháo liên miên cả nửa tháng, mà mày còn nguyên vẹn lại qua Mỹ là phép lạ !
Tôi dẫn nó tới bàn ngồi :
        –    Đúng , đó là phép lạ… Nhưng tao đâu có đụng CS trong năm 1975 …! 
Ông Hoàng Bá Mỹ gởi tao về Bộ Tư Lệnh KQ Sài Gòn học tháng 2/1975 thì đầu tháng 3/1975  Việt Cộng tấn công Ban Mê Thuọt, Kiểm báo nặng nhất, tao có mấy thằng bạn chết tại đó. Tao ở Sài Gòn và chạy qua đây có một cái quần sà  lỏn…!
        –   Ông Mỹ chồng của Bích ở tiệm may Thông Đạt?
        –   Đúng.
        –   Ấy, mày cũng lại nhờ vía đàn bà. Bích học cùng lớp với tụi mình ngày xưa. 
        –   Tao cũng chẳng biết Bích có nói gì với chồng hay không…! Tuy nhiên tao đi học là bắt buộc, vì tao không muốn đi học lúc đó..! Số phận…!
 
Năm 2006. Tôi đến nhà quàn tại Nam Cali. tiễn đưa cha của Thành lần cuối . Tôi gặp lại chị Điệp vẫn mang dáng dấp của nét đẹp ngày xưa,. Trong khi tôi và chị Điệp đang nói chuyện về việc gia đình và các con chị. Thành tới kéo tôi ra chỗ ít người . Hai đứa tôi nói chuyện đời người ngắn ngủi, nói về tình trạng bệnh của cha Thành và cuộc sống của ông trước và sau 1975.
Thành bỗng nói :
       –    Hêy… Mày hồi này viết lại rồi sao? Tao bỏ luôn rồi… mệt lắm…!
Mày để cái hình trong cuốn truyện ngắn Mẹ Tôi của mày coi “bụi” lắm…!
Tôi tâm sự :
        –   Tao nghỉ việc rồi,..! Thời giờ dư không biết làm gì, sẵn có tí máu văn nghệ  nên viết lại cho vui. Bạn bè chúng mình đâu còn mấy đứa.  Mẹ kiếp tụi
mình sẽ rụng dần…!
Tháng 04/2008, tôi gọi phone cho Thành, hai đứa tôi ôm phone cả tiếng với đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Thành than mệt và có bệnh, có thể đi sớm hơn tôi. Tôi hỏi Thành bệnh gì… nhưng Thành không nói, tôi chỉ nghe đầu giây bên kia tiếng thở dài…!
Tôi không ngờ cuộc điện đàm hôm đó đã là lần cuối hai đứa gặp nhau trên đường giây điện thoại. Tôi súc động nhận tin buồn từ người bạn thân báo một người bạn thân ra đi vĩnh viễn bất ngờ, tôi viết cho Ngọc Thiệp :
Cám ơn Thiệp và chi. Bảo Trân đã cho tin buồn này.
 
Thiệp ơi : Mày cho tao chung với các bạn bè về mọi sự chi phí tiễn thằng bạn vàng Mai Tiến Thành vào cõi hư vô.
Mày làm ơn chuyển lời tao chia buồn cùng gia đình Thành, Mai Thu Tùng  và chi. Điệp, chị của Thành.
 
Đời nó thế là yên thân mày nhỉ
Còn chúng mình toan tính nữa mà chi…!
Vung tay ném viên cuội vào hồ nước
Mặt nước loang sóng nhẹ tiếc xuân thì..
 
KHÓC BẠN MAI TIẾN THÀNH
 
 Mày đã ra đi không trở lại
 Tao buồn dứng ngó là thu rơi
 Lá nào nương gió bay lên mãi
 Còn lá nào đây giữa cuộc đời
 
Thấm thoát tuổi xuân+ giữa lọan trời
Bút nghiên bỏ lại để dong chơi
Mang vào tay súng, đùa bom dạn
Nửa kiếp tàn phai như lá rơi…
 
 Chợt thoáng không ngờ đã biệt ly
 Quê hương bỏ lại mày ra đi
 Tháng Tư phone gọi, hôm nay mất…!
 Bạn đếm đốt tay khóc phân kỳ.
 
 Xứ lạ quê hương mày ngủ yên
 Còn tao mang nặng nỗi buồn phiền
 Lặng thinh nhìn lá bay trong nắng
 Nắng tím chiều phai, tủi mộng điên
 
 Thôi nhé tình yêu và tất cả
 Hồn thiêng nợ sạch , nhớ quay về
 Việt Nam một cõi trong mê loạn
 Tao, mày sẽ gặp chốn chân quê…!
 
Viết khóc bạn Mai Tiến Thành,
Để nhớ lại Ban Mê thời Trung học Nguyễn Trường Tộ
 
San Jose, Oct. 12/2008.
error: Content is protected !!