Trang NGÀY CỦA MẸ
ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Hơn mười năm trước, tôi có viết một bài thơ về mẹ, trong đó có hai câu đã trở thành quen thuộc:
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
Bài thơ ra đời trong một đêm mưa, sau lần điện thoại đầu tiên với mẹ tôi từ Việt Nam. Giọng của mẹ như vọng lại từ một thế giới khác xa xôi. Tôi viết rất nhanh, nhanh hơn khi viết những bài thơ khác nhiều. Những dòng chữ, những câu thơ đúng ra là từ mơ ước, thao thức đã ấp ủ trong tâm thức tôi từ lâu lắm, chỉ chờ dịp để tuôn ra. Tôi không làm thơ, tôi chỉ chép như có một người nào đang nhắc nhở bên tai mình. Nguyên văn bài thơ như thế này:
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
Bài thơ đơn giản và dễ hiểu, không có gì phải cần bình giải. Tất cả chỉ để nói lên tâm trạng của một người con xa mẹ, bay đi như chiếc lá xa cành, mười năm chưa về lại cội. Năm tôi viết bài thơ, mẹ tôi, đã ngoài 60 tuổi và đang sống trong căn nhà tôn nghèo nàn ở Hòa Hưng Sài Gòn. Căn nhà nhỏ có giàn hoa giấy đỏ đó là nơi tôi đã sống tám năm.
Nhớ lại đêm cuối cùng ở Sài Gòn, tôi đón xe xích-lô từ cửa sông về chào mẹ. Trời mưa lớn. Nhưng khi gặp mẹ, với tâm trí ngàn ngập những lo âu, hồi hộp cho chuyến đi, tôi không kịp nói một câu cho trọn vẹn ngoài ba tiếng “Con đi nghe”. Và như thế tôi đi, đi không ngoảnh lại, đi như chạy trốn. Để rồi hai ngày sau, khi chiếc ghe nhỏ của chúng tôi được hải quân Mỹ cứu vớt trên biển Đông vào khuya ngày 13 tháng 6 năm 1981, đứng trên boong chiến hạm USS White Plains nhìn về phía Nam, tôi biết quê hương và mẹ đã ngoài tầm tay vói của mình. Đời tôi từ nay sẽ như chiếc lá, bay đi, bay đi, chưa biết ngày nào hay cơ hội nào trở về nguồn cội.
Nếu có một quốc gia mà những người dân của quốc gia đó đã phải từ chối chính đất nước mình, từ chối nơi đã chôn nhau cắt rốn của mình, tôi nghĩ, đất nước đó không còn bao nhiêu hy vọng. Việt Nam sau 1975 là một đất nước sống trong tuyệt vọng như thế. Dân tộc Việt Nam những năm sau 1975 là một dân tộc sống trong tâm trạng những kẻ sắp ra đi. Sài Gòn giống như một sân ga. Chào nhau như chào nhau lần cuối và mỗi ngày là một cuộc chia ly. Bắt tay một người quen, ai cũng muốn giữ lâu hơn một chút vì biết có còn dịp bắt tay nhau lần nữa hay không. Gặp người thân nào cũng chỉ để hỏi “Bao giờ anh đi, bao giờ chị đi”, và lời chúc nhau quen thuộc nhất mà chúng thường nghe trong những ngày đó vẫn là “Lên đường bình an nhé.”
Đất nước tuy đã hòa bình rồi, quê hương đã không còn tiếng súng nhưng lòng người còn ly tán hơn cả trong thời chiến tranh. Đêm cuối ở Sài Gòn lòng tôi ngổn ngang khi nghĩ đến ngày mai. Ngày mai sẽ ra sao? Nếu bị bắt tôi sẽ ở tù như lần trước nhưng nếu đi được thì sẽ trôi dạt về đâu?
Suốt sáu năm ở lại Sài Gòn, tôi chỉ nghĩ đến việc duy nhất là ra đi. Khi chiếc ghe nhỏ bị mắc cạn trong một con lạch ở Hải Sơn buổi sáng ngày 11 tháng 6 năm 1981, trời đã sáng, nhiều người, kể cả một trong hai người chủ ghe, cũng bỏ ra về nhưng tôi thì không. Tôi phải đi dù đi giữa ban ngày. Tôi phải tìm cho được tự do dù phải bị bắt và ngay cả phải trả giá bằng cái chết. Tự do đầu tiên, biết đâu cũng sẽ là cuối cùng và vĩnh viễn. Nhưng hai ngày sau, khi đứng trên boong tàu Mỹ, tôi biết mình vừa mất một cái gì còn lớn hơn ngay cả mạng sống của mình. Đó là đất nước, quê hương, bè bạn, con đường, tà áo, cơn mưa chiều, cơn nắng sớm, và trên tất cả, hình ảnh mẹ. Không phải những người ra đi là những người quên đất nước hay người ở lại bám lấy quê hương mới chính là người yêu nước. Không. Càng đi xa, càng nhớ thương đất nước, càng thấm thía được ý nghĩa của hai chữ quê hương. Không ai hiểu được tâm trạng người ra đi nếu không chính mình là kẻ ra đi.
Nói như thế không có nghĩa là tôi hối hận cho việc ra đi. Không, tôi phải đi. Nhưng chọn lựa nào mà chẳng kèm theo những hy sinh đau đớn. Bài hát Sài Gòn Vĩnh Biệt, tôi thỉnh thoảng nghe trên đài VOA khi còn ở Việt Nam như những mũi kim đâm sâu vào tâm thức. Bao nhiêu điều hai ngày trước tôi không hề nghĩ đến đã bừng bừng sống dậy. Bao nhiêu kỷ niệm tưởng đã chìm sâu trong ký ức đã lần lượt trở về. Tự do, vâng, tôi cuối cùng đã tìm được tự do nhưng đó chỉ là tự do cho chính bản thân mình. Những gì tôi đánh mất còn lớn hơn thế nữa.
Nhớ lại đêm thứ hai trên biển, khi biết chiếc ghe chiều dài vỏn vẹn mười mét rưỡi nhưng chứa đến 82 người của chúng tôi vừa cập vào thành tàu chiến của Mỹ thay vì Ba-Lan hay Liên-Xô như mọi người trên ghe lo sợ, ai cũng hân hoan mừng rỡ. Đám bạn tôi, có đứa thậm chí còn hô lớn “USA, USA” và ôm chầm lấy những người lính hải quân Mỹ đang dang tay đỡ từng người bước lên khỏi chiếc cầu dây đang đong đưa trên sóng.
Tôi cũng vui mừng, biết ơn và cảm động nhưng không ôm chầm hay hô lớn. Lòng tôi, trái lại, chợt dâng lên niềm tủi thẹn của một người tỵ nạn. Chiếc cầu dây mong manh tôi bám để leo lên chiến hạm, trở thành chiếc cầu biên giới, không chỉ cách ngăn giữa độc tài và tự do, của quá khứ và tương lai, mà còn giữa có quê hương và thiếu quê hương. Tôi nghĩ thầm, cuối cùng, tôi cũng như nhiều người Việt Nam khác, lần lượt bỏ đất nước ra đi mà thôi. Dù biện minh bằng bất cứ lý do gì, tôi cũng là người có lỗi với quê hương.
Tôi nhớ đến mẹ, người mẹ Hòa Hưng vất vả nuôi nấng bảy đứa con, trong đó tôi là con lớn nhất, trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn. Mẹ tôi bán bánh bèo ở đầu đường để nuôi chúng tôi ăn học. Mẹ tôi tình nguyện đi kinh tế mới ở Sông Bé để các em tôi còn được phép ở lại Sài Gòn học hết bậc phổ thông. Mẹ tôi đi mót lúa, mót khoai gởi về nuôi nấng chúng tôi trong những ngày đói khổ.
Trong tâm trí tôi, hình ảnh bà mẹ Hòa Hưng, đêm đầu tiên trong căn nhà không vách trên vùng Kinh Tế Mới, khoảng 20 cây số phía nam thị trấn Đồng Xoài vào năm 1976. Cánh rừng vừa được khai hoang vội vã này không ai nghĩ một ngày sẽ được gọi bằng một cái tên rất đẹp, khu Kinh Tế Mới. Kinh Tế Mới là những căn nhà lá mỗi chiều chỉ hơn mười mét do những bàn tay học trò của thanh niên xung phong dựng lên, nối nhau chạy dọc theo cánh rừng hoang.
Tôi kính yêu me. Mẹ Hòa Hưng là người săn sóc tôi trong những tháng ngày khó khăn nhất của tôi và người đã thôi thúc tôi viết nên bài thơ Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười trong đêm mưa hơn mười năm trước. Tuy nhiên, mẹ của Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười không phải là người đã mang tôi vào cuộc đời này.
Người mẹ sinh ra tôi đã chết khi tôi còn rất nhỏ. Nhỏ đến nỗi tôi gần như không biết mặt mẹ mình. Trong tuần hoàn của vũ trụ, giọt nước còn biết mẹ mình là mây, chiếc lá còn biết mẹ mình là cây, còn tôi thì không. Tôi là đứa bé cô độc, một con người cô độc, không anh em, không chị em. Tôi lớn lên một mình với cha tôi trong cảnh gà trống nuôi con trong căn nhà tranh nhỏ ở làng Mã Châu, quận Duy Xuyên. Đêm đêm nằm nghe cha kể chuyện thời trai trẻ buồn nhiều hơn vui của đời ông. Những ngày tản cư lên vùng núi Quế Sơn. Những ngày sống trong túp lều tranh dưới hàng tre Nghi Hạ. Và dưới hàng tre Nghi Hạ nắng hanh vàng đó, cha mẹ tôi đã gặp nhau, đã chia nhau ly nước vối chua chua thay cho chén rượu tân hôn nồng thắm. Dù sao, bên khung cửi vải, bên lò ươm tơ, họ đã cùng nhau dệt một ngày mai đầy hy vọng. Mặt trời rồi sẽ mọc bên kia rặng tre già, mặt trăng rồi sẽ tròn bên kia giòng sông Thu, những ngày chiến tranh, tản cư cực khổ sẽ qua đi nhường bước cho hòa bình sẽ đến.
Nhưng rồi chiến tranh như một định nghiệp, đeo đuổi theo số phận của đất nước chúng ta, đeo đuổi theo số phận của đời tôi. Năm tôi 13 tuổi, chiến tranh đã cướp đi cha tôi, người thân yêu cuối cùng của tôi. Chiến tranh lan tràn đến làng Mã Châu, đẩy tôi ra khỏi xóm lụa vàng thân quen để làm người du mục trên quê hương đổ nát của mình. Từ đó tôi ra đi. Từ chặng đường đầu tiên trên căn gác hẹp trong con hẻm 220 Hùng Vương Đà Nẵng, đến chùa Viên Giác Hội An, xóm nghèo Hòa Hưng, trại tỵ nạn Palawan và hôm nay trên nước Mỹ, nơi cách chặng đầu tiên trong hành trình tỵ nạn của tôi hàng vạn dặm.
Hình ảnh duy nhất của tôi về mẹ là ngôi mộ đầy cỏ mọc dưới rặng tre già ở làng Mã Châu. Ngày tôi còn nhỏ, mỗi buổi chiều khi tan trường tiểu học, trên đường về tôi thường ghé thăm mộ mẹ. Nhổ những bụi cỏ hoang, trồng thêm những chùm hoa vạn thọ. Tôi ưu tư về cuộc đời và về thân phận của mình ngay từ thuở chỉ vừa năm, bảy tuổi. Tại sao tôi chỉ có một mình? Tại sao mọi người đều lần lượt bỏ tôi đi? Nếu mai mốt ba tôi cũng đi thì tôi sẽ sống với ai? Lớn lên tôi sẽ làm gì? Tại sao đất nước tôi lại có chiến tranh? Những người du kích bên kia sông là ai? Và ở đó những buổi chiều vàng, bên ngôi mộ nhỏ của mẹ, tôi để lòng tuôn chảy những suy tư, dằn vặt đang bắt đầu tích tụ. Từ khi năm bảy tuổi tôi đã linh cảm cuộc đời tôi sẽ là những ngày đầy biến cố. Tôi đã nghĩ đến chuyện một ngày nào đó tôi sẽ đi xa khỏi rặng tre già, khỏi ngôi làng tơ lụa Mã Châu dường như thôn làng nhỏ bé này sẽ không đủ lớn để chứa hết những buồn đau, u uất của tôi. Nếu tuổi thơ là tuổi hồn nhiên với những cánh diều bay, với những con bướm vàng thơ mộng thì tôi đã không có tuổi thơ. Tuổi thơ tôi là một chuỗi ngày ưu tư và chờ đợi một điều gì sắp đến.
Mẹ tôi qua đời vì bịnh trong một xóm nhà quê nghèo khó nên không có ngay cả một tấm hình để lại cho tôi. Cha tôi thường bảo, tôi giống cha nhiều hơn giống mẹ. Tôi cũng chẳng có cậu hay dì nên tôi lại càng không thể tìm đâu ra được một nét nào của mẹ trong những người thân còn sống. Vì không biết mẹ, nên mẹ trở thành tuyệt đối. Khi nhìn ánh trăng tròn trong ngày rằm tháng Bảy, tôi nghĩ đó là khuôn mặt dịu dàng của mẹ, nhìn nước chảy ra từ dòng suối mát tôi nghĩ đến dòng sữa mẹ, nhìn áng mây trắng bay trên nền trời tôi nghĩ đến bàn tay mẹ, nhìn những vì sao trên dải thiên hà tôi nghĩ đến đôi mắt mẹ. Nói chung, hình ảnh nào đẹp nhất, tinh khiết nhất, thiêng liêng nhất, đều được tôi nhân cách hóa nên hình ảnh mẹ. Vẻ đẹp của mẹ tôi là vẻ đẹp không những tuyệt vời mà còn tuyệt đối.
Tôi về thăm mộ mẹ lần cuối vào năm 1980 trước ngày vượt biển. Ngôi mộ đầy cỏ mọc hoang vu. Sau 1975, ngay cả người sống cũng không ai chăm nom đừng nói gì chuyện chăm nom cho người đã chết. Hôm đó, tôi ngồi nơi tôi đã từng ngồi trong thời thơ ấu và kể cho mẹ nghe đoạn đời chìm nổi của mình. Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ ra đi khỏi nước và hứa sẽ về dù biết nói như thế chỉ để an ủi hương hồn mẹ mà thôi. Tôi cầu mong mẹ phò hộ cho đứa con duy nhất của mẹ được bình an trong những ngày sóng gió sắp xảy ra.
Ôi đời mẹ như một vầng trăng khuyết
Vẫn nghìn năm le lói ở đầu sông.
Vâng, vầng trăng bên dòng sông Thu Bồn từ đó không còn tròn như trước nữa.
Ai cũng có một cuộc đời để sống. Nỗi bất hạnh nào rồi cũng nguôi ngoai. Vết thương nào cũng lành đi với thời gian. Tuy nhiên có một nỗi bất hạnh sau bao nhiêu năm dài vẫn còn, đó là bất hạnh của dân tộc Việt Nam. Điều làm tôi đau xót nhiều hơn cả, không phải vì tôi mất mẹ, không phải vì tôi xa mẹ nhưng chính là sự chịu đựng của hàng triệu bà mẹ Việt Nam triền miên suốt mấy chục năm qua, từ chiến tranh sang đến cả hòa bình.
Trên thế giới này, bà mẹ Nga, mẹ Ý cũng thương con như một bà mẹ Việt Nam. Trong lúc tình yêu của một bà mẹ ở quốc gia nào cũng bao la, cũng rộng lượng, cũng vô bờ bến, tôi vẫn tin một bà mẹ Việt Nam thì khác hơn nhiều. Bà mẹ Việt Nam, ngoài là biểu tượng cho tất cả những nét đẹp của quê hương, đất nước, tình thương, còn là những hình ảnh đầy thương tích, tủi buồn nói lên sự chịu đựng, gian nan, khổ cực không thể nào đo lường hết được. Hình ảnh bà mẹ giăng tấm vải dầu trên một góc đường Trần Hưng Đạo để che nắng che mưa cho bầy con thơ dại đang đói khát. Hình ảnh bà mẹ chết đói sau khi ghe của mẹ đi lạc nhiều tuần trên biển. Hình ảnh bà mẹ chết trong mỏi mòn tuyệt vọng dưới gốc me già trên góc phố Sài Gòn vào một ngày mưa bão. Hình ảnh bà mẹ chết cô đơn trong chiếc thuyền chài nghèo nàn. Tất cả hình ảnh đau thương đó đã trở thành mối ám ảnh thường xuyên trong tâm trí tôi. Ám ảnh nhiều đến nỗi dù viết về bất cứ chủ đề gì, thể loại gì, văn hay thơ, cuối cùng tôi cũng trở về với hình ảnh mẹ. Mỗi bước chân tôi đi trên đường đời mấy chục năm qua vẫn còn nghe vọng lại tiếng khóc của những người phụ nữ Việt Nam bất hạnh, đã khóc trong chiến tranh, khóc trong hòa bình, khóc trong bàn tay hải tặc giữa biển Đông và khóc trên xứ người hiu quạnh.
Mơ ước lớn nhất của tôi, vì thế, không phải cho tôi mà cho những người mẹ đang chịu đựng, để các mẹ có cơ hội được sống trong một đất nước không còn hận thù, rẽ chia, ganh ghét, một đất nước chan chứa tình đồng bào, một đất nước thật sự tự do, ấm no, hạnh phúc. “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười” trong một ý nghĩa rộng hơn là ước mơ của tôi, của anh chị, của cô chú và của tất cả những ai còn nghĩ đến sinh mệnh của dân tộc, về một ngày đẹp trời cho đất nước mình.
Quá nhiều máu và nước mắt đã đổ trên mảnh đất linh thiêng và thống khổ Việt Nam. Mỗi người Việt Nam, hơn bao giờ hết hãy trở về với mẹ như trở về với chính cội nguồn uyên nguyên của dân tộc mình. Trong đêm rằm tháng Bảy này, xin hãy cùng nhau thắp lên những ngọn nến, dù nhỏ, dù đơn sơ nhưng được làm bằng chất liệu dân tộc, nhân bản và khai phóng đã được tổ tiên chúng ta hun đúc sau hơn bốn ngàn năm lịch sử.
Đời tôi là những cơn mưa dài. Mưa khi tôi rời làng Mã Châu, mưa trong đêm đầu tiên trong căn gác trên đường Hùng Vương Đà Nẵng, mưa dưới gốc đa già ở Chùa Viên Giác, mưa khi tôi vừa đặt chân đến Sài Gòn lần đầu tiên và mưa lớn trong đêm tôi rời đất nước ra đi. Nhưng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng, chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời là hố thẳm. Tôi không sống trong hôm qua, trái lại mỗi ngày là một chặng đường mới của đời mình. Tôi bình tĩnh đến độ hồn nhiên khi đón nhận những khắc nghiệt đến với đời tôi và tôi rất lạc quan trong khả năng chuyển hóa hoàn cảnh của chính mình.
Trong cuộc đời này, tôi đã nhiều lần vấp ngã nhưng nhiều người cũng đã giúp vực tôi dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn. Tôi mang ơn xã hội nhiều đến nỗi biết mình sẽ không bao giờ trả hết. Tôi biết ơn những người đã che chở cho tôi và cũng cám ơn cả những người đã dạy tôi hiểu giá trị của gian lao, thử thách. Cám ơn đất nước đã cho tôi được làm người Việt Nam, cám ơn mẹ Duy Xuyên mang tôi đến thế gian nầy, cám ơn mẹ Hòa Hưng nuôi nấng tôi trong những ngày bà con thân thuộc đã ruồng bỏ tôi, cám ơn cây đa già chùa Viên Giác che mát cho tôi suốt năm năm dài mưa nắng.
Nếu một mai tôi ra đi không kịp viết điều gì, thì đây, những kỷ niệm của một lần ghé lại.
Trần Trung Đạo
(thơ song ngữ) ĐỔI CẢ THIÊN-THU TIẾNG MẸ CƯỜI
ĐỔI CẢ THIÊN-THU
TIẾNG MẸ CƯỜI
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm-thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn-ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm-bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy rán chờ
Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời-gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
TRẦN TRUNG ĐẠO
MY LIFE
FOR MY MOM’S LAUGHTER
Picking up the handset I was stunned with surprise:
Whose voice as light as falling leaves in cold skies?
Isn’t it ten years, ten odd years, dear mother,
Just in silence to miss and long for one another?
I left without any promises or pledges that day:
The old wild horse from its forest-land went astray.
Ten years for Mom’s hair to turn mourning white,
And mourning-like my soul also in such a plight.
You’ve still been sitting there weaving your pain
By an existence of slapping wind and beating rain.
I’ve set off to set up from all directions a pyre
In order to disperse the mist for life lighting a fire.
Your voice was broken off, you choked up, I found;
Mom’s endearing words or mere in-reverie sound?
You are too far, how could I reach out for you?
And when could we meeting again look forward to ?
Do not cry, my dear mother, and continue to await.
All my grief I will hide in the rhymes I create.
Of all my sorrow I will write reams and reams,
And find your warmth my warmth in my dreams.
As I picked up the handset how astounded was I
To hear my mom’s voice sadder than the rainy sky!
Should I be able to give up Man’s time in hereafter,
I would offer mine to recover my mom’s laughter.
Translation by THANH-THANH
NGÀY CỦA MẸ
(Mother’s Day)
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình
(Photo credit: giaoduc.edu.vn)
Tài liệu Wikipedia ghi nhận Ngày của Mẹ bắt nguồn từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại, nhưng cũng có tài liệu cho rằng Ngày của Mẹ có thể được bắt nguồn từ Vương quốc Anh và được tổ chức vào ngày Chủ Nhật qua nhiều năm trước khi lễ hội này xuất hiện ở Hoa Kỳ.
Theo lịch sử thì Ngày của Mẹ là ngày lễ hội mùa xuân hàng năm mà người Hy Lạp cổ đại dành riêng cho các nữ thần mẫu, họ cũng dùng dịp này để tôn vinh Rhea, vợ của Cronus và là mẹ của nhiều vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Người La Mã cổ đại còn gọi lễ hội này là Hilaria để tôn vinh Cybele, một nữ thần Mẹ. Các nghi lễ tôn vinh Cybele đã bắt đầu khoảng 250 năm trước Chúa giáng sinh. Lễ kỷ niệm được thực hiện bằng cách cúng dường trong đền thờ Cybele kéo vào khoảng tháng Ba, những ngày đầu rất quan trọng, thường kéo dài trong ba ngày gồm các cuộc diễu hành, trò chơi và hóa trang. Chính Lễ kỷ niệm này đã khiến những người theo Cybele bị trục xuất khỏi Rome.
Những người theo đạo Thiên Chúa Giáo thời sơ khai đã tổ chức Ngày của Mẹ vào Chủ nhật, thứ tư của Mùa Chay để tôn vinh Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ của Chúa Kitô. Sau đó, ngày lễ hội này được mở rộng để chúc mừng tất cả các bà mẹ và ngày này trở thành Ngày của Mẹ. Ngày của Mẹ bắt đầu từ những năm 1600 ở Anh. Tại đây, Ngày của Mẹ được tổ chức hàng năm vào ngày Chủ nhật thứ tư của Mùa Chay (khoảng thời gian 40 ngày trước Lễ Phục sinh) để tôn vinh những người mẹ sau nghi lễ cầu nguyện trong nhà thờ để tôn vinh Đức Trinh Nữ Maria. Những đứa con thường mang theo những món quà và hoa để tỏ lòng thành kính với mẹ của chúng.
Theo truyền thống, những đứa trẻ mang theo những món quà, những loại bánh trái đặc biệt hoặc bánh ngọt đầy trái cây được gọi là simnel để tặng Mẹ của chúng. Người Nam Tư và người dân ở các quốc gia khác cũng tổ chức Ngày của Mẹ tương tự như vậy. Tuy nhiên phong tục kỷ niệm Ngày Chủ nhật của Mẹ đã gần như hoàn toàn biến mất vào thế kỷ 19 cho đến mãi sau Thế chiến thứ hai Ngày của Mẹ mới được tổ chức lại.
Ngày của Mẹ là thời gian để tôn vinh tình mẫu tử và thể hiện lòng biết ơn của chúng ta đối với tất cả những người mẹ, những người vợ, người chị và bà nội & ngoại đã hy sinh cả cuộc đời cho các con, các cháu. Lịch sử đã phải công nhận rằng, từ trước đến nay người phụ nữ luôn giữ những vai trò thiết yếu trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Điển hình là bà Marie Curie, người phụ nữ đầu tiên từng đoạt giải Nobel cho đến cựu Thẩm phán Tòa án Tối cao Ruth Bader Ginsburg, là những người mẹ đã làm thay đổi thế giới.
Năm 1858, Ann Reeves Jarvis, một người nội trợ vùng Appalachian, đã thành lập “Ngày làm việc” của các bà mẹ trong nội chiến nhằm nỗ lực cải thiện điều kiện vệ sinh cho binh lính và trẻ em. Bà cũng đã giúp thành lập một câu lạc bộ để dạy phụ nữ cách chăm sóc trẻ em. Khi nội chiến bùng nổ ở Hoa Kỳ, Ann Reeves Jarvis đã yêu cầu các thành viên khác của các câu lạc bộ tổ chức và cam kết rằng chiến tranh sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Họ thề sẽ cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế và hỗ trợ những người bị bệnh hoặc bị thương dù bất kể họ đang chiến đấu ở phe nào. Sau đó, Ann Reeves Jarvis thành lập “Ngày Tình bạn của Mẹ” để thúc đẩy sự hòa giải giữa những người lính của Liên minh và Liên minh.
Năm 1872, Julia Ward Howe, một nhà hoạt động, nhà văn và nhà thơ, bà đã viết bản Tuyên ngôn Ngày của Mẹ để kêu gọi các bà mẹ tham gia trong việc thúc đẩy hòa bình thế giới. Julia Ward Howe là người tiên phong và gợi ý cho việc tổ chức lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ. Là một người yêu tổ quốc, bà đã sáng tác và trở nên nổi tiếng với bài hát nội chiến “Battle Hymn of the Republic“. Julia Ward Howe đề nghị rằng ngày 2 tháng 6 hàng năm nên được tổ chức và đó là Ngày của Mẹ cũng như là ngày dành cho hòa bình. Bà đã viết lời kêu gọi đến tất cả các phụ nữ và nồng nhiệt khuyến khích họ nổi dậy chống lại chiến tranh trong Tuyên ngôn Ngày của Mẹ. Bàn tuyên ngôn này trở nên nổi tiếng và được viết ở Boston, năm 1870.
Julia Ward Howe cũng đã khởi xướng Ngày Hòa bình của các Bà mẹ vào Chủ nhật thứ hai trong tháng Sáu ở Boston. Bà ủng hộ lý do tổ chức lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ và chính thức tuyên bố cho phép mọi người nghỉ lễ vào ngày này. Ý tưởng của Julia Ward Howe đã lan rộng nhưng sau cùng nó đã bị thay thế bởi ngày lễ Ngày của Mẹ, hiện được tổ chức vào tháng Năm. Năm 1873, Julia Ward Howe vận động để thành lập Ngày của mẹ nhằm đạt được hòa bình thế giới và giải quyết xung đột giữa con người với nhau.
Với nguồn cảm hứng từ những công việc của Ann Reeves Jarvis, Anna Jarvis M. là con gái của Ann Reeves Jarvis tiếp tục tranh đấu cho lễ hội Ngày của Mẹ. Năm 1905, sau khi bà Ann Reeves Jarvis qua đời, Anna Jarvis M. muốn tạo ra một ngày tưởng niệm và tôn vinh những người mẹ đã qua đời cũng như ghi nhận những hy sinh mà các bà mẹ đã dành cho con cái của họ, Sau cùng, Ngày lễ của Mẹ được công nhận và ngày lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ đầu tiên được tổ chức tại Grafton, phía Tây Virginia tại một nhà thờ địa phương vào ngày 10 tháng 5 năm 1908. Nhờ sự hỗ trợ tài chính của John Wanamaker, một chủ doanh nghiệp ở Philadelphia, Ngày của Mẹ này đã thành công rực rỡ với hàng nghìn người đã đến tham dự. Ngày nay, tại nhà thờ có Đền thờ Ngày của Mẹ Quốc tế.
Để Ngày của Mẹ trở thành ngày lễ quốc gia, Anna Jarvis M. đã viết thư cho các chính trị gia và báo chí trên toàn quốc, yêu cầu họ chấp nhận ngày này để kỷ niệm và ghi ơn công lao của các bà Mẹ. Kết quả, truyền thống báo chí bắt đầu lan rộng ra 45 tiểu bang và một số tiểu bang khác, chính thức tuyên bố đây là ngày lễ Ngày của Mẹ vào năm 1912. Năm 1914, cựu Tổng thống Woodrow Wilson đã tuyên bố tổ chức lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ đầu tiên trên toàn quốc. Ngày nay, Ngày của Mẹ được tổ chức vào Chủ nhật thứ hai trong tháng Năm của mỗi năm.
Ở Vương quốc Anh và một số khu vực ở Châu Âu, ban đầu là đây là một ngày lễ tôn giáo được tổ chức vào Chủ nhật thứ tư của Mùa Chay. Ngày này nhằm mục đích cho các cá nhân tìm đường trở lại “nhà thờ mẹ” của họ. Những người đi nhà thờ cũng sẽ coi đây là cơ hội để đoàn tụ với gia đình sau khi đi công tác xa. Các nhà sử học có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của Ngày Chủ nhật của Mẹ, bao gồm truyền thống phát triển từ việc trẻ em nhặt hoa khi chúng đi bộ đến nhà thờ.
Tại Vương quốc Anh, người dân dành thời gian để tôn vinh những người mẹ, chẳng hạn như mẹ đẻ, bà ngoại, mẹ kế và mẹ chồng. Trong ngày ấy, mọi người sẽ ăn mừng bằng một chiếc bánh Simnel, đó là một chiếc bánh trái cây nhân hạnh nhân và 11 quả bóng để tượng trưng cho 11 môn đồ.
Ở Ethiopia, Ngày của Mẹ được tổ chức hơi khác một chút. Khi mùa mưa kết thúc, các gia đình sẽ tụ tập để tham gia lễ hội Antrosht. Trong khoảng thời gian ba ngày, sẽ có khiêu vũ, ca hát và rất nhiều đồ ăn. Theo phong tục, con gái cung cấp rau và pho mát, trong khi con trai mang thịt.
Thái Lan, Ngày của Mẹ được tổ chức vào ngày 12 tháng 8 để kỷ niệm ngày sinh của Hoàng hậu Sirikit. Các hoạt động trong ngày lễ bao gồm diễu hành và tặng hoa nhài cho các bà mẹ.
Nga, Khi nước Nga còn được gọi là Liên bang Xô Viết, các bà mẹ được tôn vinh vào ngày Quốc tế Phụ nữ ngày 08 tháng 03. Năm 1998, Ngày của Mẹ chính thức được thành lập là Chủ nhật cuối cùng của tháng 11. Tuy nhiên, nhiều người vẫn ăn mừng vào tháng Ba.
Nepal, Ngày của Mẹ được gọi là Mata Tirtha Aunsi, có nghĩa là “Hành hương về trăng non của Mẹ”. Vào ngày này, các cá nhân sẽ trân trọng thời gian ở bên mẹ và tưởng nhớ tất cả những người đã qua đời.
Ngày nay, Ngày của Mẹ được tổ chức ở một số quốc gia gồm Mỹ, Anh, Ấn Độ, Đan Mạch, Phần Lan, Ý, Thổ Nhĩ Kỳ, Úc, Mexico, Canada, Trung Quốc, Nhật Bản và Bỉ. Mọi người coi ngày này như một cơ hội để tri ân và cảm ơn những người mẹ của họ cho sự yêu thương và hy sinh của họ với con cái. Trong Ngày của Mẹ, các đường dây điện thoại đạt đến mức quá tải cũng như truyền thống tặng hoa, thiệp và những món quà gửi đến cho Mẹ hoặc mời Mẹ của họ đi chơi, đi ăn sáng, ăn trưa hoặc ăn tối…
Khánh Lan siêu tầm và nghiên cứu from Wikipedia
California, May 2022
MẸ HÔM NAY, MẸ NGÀY MAI, MẸ CỦA MUÔN ĐỜI
ThaiLan
ME-THAILANĐÔI TAY CỦA NGOẠI
ThaiLan
Doi-Tay-Ngoai-THAILANBó Hồng Tặng Mẹ
Con cung kính. Bó hồng riêng tặng mẹ
Cả tình thương sâu thẳm của tâm hồn
Mẹ là suối nguồn, dòng chảy tinh khiết
Nuôi con một đời, đến tuổi lớn khôn.
Dâng lên Mẹ ngàn đóa hồng thắm đỏ
Dòng máu hồng Mẹ trao tặng cho con
Ngày lễ Mẹ, bồi hồi thêm nỗi nhớ
Nhớ ơn người, nuôi nấng thuở măng non.
Tình yêu mẹ dạt dào như sóng vỗ
Vỗ giấc bình yên chăm sóc đời con
Viết về Mẹ, lời thơ đầy nước mắt
Vào nỗi buồn tuổi xuân đã hao mòn.
Công ơn Mẹ, sánh núi cao, biển cả
Thấu trời xanh Thượng Đế phải ngậm ngùi
Mẹ là thảo nguyên bao la bát ngát
Dòng suối nguồn tuôn chảy những ngọt bùi.
Mẹ trên cao, như sao sáng trên trời
Mẹ hiền từ ôm con cả một đời
Lời nguyện cầu, con ước mơ về mẹ
Tiếng mẹ dịu dàng nhớ mãi không ngơi.
Tình yêu của mẹ bao la biết mấy
Sáng như mặt trời, đẹp như mây bay
Ai! Còn Mẹ đừng làm Mẹ bật khóc
Đừng để buồn giọt lệ ướt trên tay.
Xin gửi đến Mẹ ngàn đóa hoa hồng
Thấm sương long lanh, ướt cả nỗi lòng
Lời nghẹn ngào bài thơ ngày lễ mẹ
Buộc vào hoa, gửi mẹ những hoài mong.
Lê Tuấn
Bài Thơ Viết Tặng Mẹ
Tôi muốn viết bài thơ ngày lễ mẹ
Gom hết loài hoa gửi đến tặng người
Mẹ là hào quang rực rỡ bầu trời
Thiêng liêng nhất là tình yêu của mẹ.
Ngày mới chào đời ngây thơ khờ dại
Chiếc nôi êm huyền thoại ngủ trong mơ
Lời mẹ ru vần ca dao chấp cánh
Hồn Việt Nam vang vọng đến bây giờ.
Công ơn mẹ bao la như biển cả
Đỉnh núi cao dòng suối chảy hiền hoà
Mẹ là ngôi sao tỏa sáng chói lòa
Là đêm trăng tỏ, thơm ngát hương hoa.
Con thương mẹ cả một đời tần tảo
Mưa nắng trên vai gánh vác một đời
Che chở cho con dòng đời vạn biến
Mẹ là bà tiên lộng lẫy tuyệt vời.
Bước gian truân đời thăng trầm sóng gió
Mẹ âm thầm chịu khó vượt chông gai
Nuôi nấng con sớm tối không ngần ngại
Nhìn con vui, mẹ tiếp bước đường dài.
Dâng lên mẹ bài thơ thêm sầu muộn
Mẹ không còn nhưng lòng mẹ quanh đây
Trên Thiên Đàng con tin mẹ nhìn thấy
Mẹ bây giờ chỉ là những bóng mây.
Lê Tuấn
Nhớ về mẹ
MỪNG NGÀY LỄ MẸ
NHÓM MỸ HÂN KÍNH MỜI CHIA SẺ VÀI CA KHÚC NHẠC PHỔ THƠ
Gởi yêu thương về Má nhân ngày Mother’s Day (8/5/2022)
GỌI MÁ
*
Con gọi phone nói cho Má biết
Cây con trồng xanh biếc Má ơi!
Facetime con thấy Má rồi
Con nghe Má nói những lời yêu thương
Chín Bảy tuổi…qua những đoạn đường
Má dành gần hết tuổi đời cho con
Giờ là Ông Lão Bảy Ba
Vẫn còn cần Má, cần nghe giáo điều
Con cần Má biết bao nhiêu…
Má luôn vui khỏe, con yêu Má nhiều!!
*
Hoàng Mai Nhất
(Seattle, WA 4/5/2022)
NHỚ MÁ
*
Hôm nay là sinh Nhật Má
Mua quà gì biếu Má, Má ơl
Dầu Xanh với sữa Ensure
Cùng Khăn choàng cổ, Má ơi mua gì…
Mua gì biếu Má Má vui
Gởi về đâu nhỉ! Má ơi con buồn
Gởi về đâu…những món quả
Ai là người nhận, ai là người mang
Đem về đến Má quà con…nhớ nhiều!!
Con là con gái Má yêu
Con ở xa quá, Má đi …con về
Chẵng nghe lời cuối dặn dò
Chẵng cầm tay Má, chẵng hôn giã từ
Hôm nay con nhớ ngày sinh
Con nhớ Má lắm, thương ai giống mình
Cùng chung tưởng nhớ ngày sinh
Cùng thương một Má…chỉ mình Má thôi
Hoàng Mai Nhì
2 Sinh Hoạt Mừng Ngày Của Mẹ Tại San Jose
*28 Năm, “Happy Mother’s Day” Với Những Bà Mẹ Không Nhà (Homeless!)
* Gần 100 Phần Quà Tặng Những Bà Mẹ Việt Nam, Trong Buổi Lễ Chào Cờ Đầu Tháng 5, Tại Vườn Truyền Thống Việt.
(San Jose) – Thứ Sáu, ngày 6 tháng 5, trong buổi cơm phục vụ những Khách Không Nhà, sau khi khách dùng cơm sáng xong, khách vui mừng thấy rõ, khi được loan báo, có thêm một chương trình sinh hoạt đặc biệt để Mừng Ngày Lễ Mẹ 2022.
Tất cả những Bà Mẹ hiện diện, được tặng một phần quà, chai rượu vang và tiền mặt!
Những Bà Mẹ, gồm nhiều sắc tộc, khi nhận quà, khuôn mặt lộ vẻ hân hoan cảm động thấy rõ!
Một Bà Mẹ tâm sự: “Cảm tạ Nhóm Mõ Nhân Ái, đã nghĩ đến chúng tôi trong ngày đặc biệt này. Ngày xưa tôi cũng là Mẹ của 2 đứa con, nhưng sau khi ly dị, rồi mắc vào vòng nghiện ngập, chính phủ đã lấy lại, “tịch thu” hai đứa nhỏ! giờ chẳng biết chúng nơi đâu!” Nói rồi bà nhớ con, lau nước mắt.
Sau phần tặng quà cho các Bà Mẹ, là phần Xổ Số và Lì Xì phong bì đỏ chúc mừng, trong đó có chút tiền mặt.
Đặc biệt các Bà Mẹ thiện nguyện trong Nhóm, mỗi người cũng nhận được một phần quà mừng lễ.
Sáng hôm sau, Thứ Bảy, ngày 7 tháng 5, Ban Tổ Chức Lễ Chào Cờ, đã phối hợp với Anh Hải, để trao tặng gần một trăm phần quà đến các Bà Mẹ VN hiện diện.
Trong phần vinh danh, trước khi tặng quà, Anh Hải phát biểu: “…Đến đây, xin được gởi lời Cảm Tạ đến các Bà Mẹ trong thời chinh chiến, trước 75. Không có Bà Mẹ phải chịu đựng đau khổ, gian nan, hơn những người vợ Lính VNCH cả. Nuôi con để chồng đi đánh giặc, ngừng tiếng súng, thì phải nuôi chồng trong các trại tù cải tạo! Có mỗi một đứa con trai, cũng hy sinh trong cuộc chiến! Biết bao nhiêu đau thương khốn khổ, nước mắt, kể không hết! Cuối cùng tan tác, ngậm ngùi bên phe “thua cuộc chiến!” Đầy đọa trong những vùng kinh tế mới, vượt biển, bị hãm hiếp….Nói lời Cảm Tạ chắc chắn không đủ, trong giây phút đặc biệt này!”
MỪNG NGÀY HIỀN MẪU
(Xướng – Bát điệp từ “Mẹ”)
Hoa Kỳ “Lễ Mẹ” tháng Năm đây”
Ngày Mẹ” tám tây, chủ nhựt nầy
Công trọng Mẹ nuôi, cao tựa núi
Nghĩa dày Mẹ dưỡng, rộng dường mây
Gia đình, Mẹ đã tô bồi đắp
Sự nghiệp, Mẹ từng tiếp dựng xây
Thắp nén tâm hương con khấn Mẹ
Mẹ ơi! Nỗi nhớ thật đong đầy…
DUY ANH
Orlando, May 8th 2022
CÁC BÀI HỌA CỦA THI HỮU
KHÓC THƯƠNG MẪU TỪ
*
Hiền Mẫu nhớ ngày lễ trọng đây
Tháng Năm Chủ Nhựt tám tây này
Cù lao chín chữ cao hơn núi
Cúc dục tam sanh lớn quá mây
Cơm áo gạo tiền luôn gánh vác
Cửa nhà bếp núc vẫn lo xây
Nay con tưởng nhớ, thương từ mẫu
Thắp nén tâm nhang mắt lệ đầy…
Mai Xuân Thanh
May 03, 2022
*
MẸ SỐNG MÃI BÊN CON
*
Nhớ mẹ công lao ghi lại đây
Tình thương nghĩa nặng đủ đông đầy
Ngày nào cặm cụi cây ăn trái
Ngày ấy gian lao vầng gió mây
Hương khói trầm buồn qua lệ ướt
Tàn nhan sâu đắng cuồn cuộn xây
Bàn thờ bóng mẹ như sao sáng
Lúc tỏ lúc mờ nước mắt đầy
Trần Đông Thành
*
MẸ VÀ CON
*
Mùa đang vào hạ, ” mother ‘s day “
Mẹ vẫn bên con, tuổi tác này
Cho dẫu trưởng thành hay ấu trĩ
Càng hay thấp bé tưởng cao mây
Xưa đi trấn thủ, lo mưa chuyển
Nay hết lưu đồn, nhớ khói xây
Bảo bọc gia môn qua chiến nạn
Trời thương mẫu tử nghĩa ân đầy …
Utah 3 – 5 – 2022
CAO MỴ NHÂN
*
MỪNG LỄ MẸ
*
Lễ Mẹ hằng năm sẽ tới đây,
Nhớ ơn từ mẫu kiếp sanh nầy.
Công dày chất ngất cao như núi,
Nghĩa cả phủ tràn rộng tợ mây.
Khốn khó đưa lưng vai gánh vác,
Nhọc nhằn đem sức đắp bồi xây.
Tâm thầm khấn nguyện xin Trời Phật,
Phúc đức ban cho Mẹ hưởng đầy.
HỒ NGUYỄN
(03-5-2022)
*
NHỚ MẸ
*
Tháng năm ngày tám đến rồi đây,
LỄ MẸ về trên đất nước nầy,
Lòng mẹ bao la hơn biển cả,
Mẫu từ cao vút ngất trời mây.
Mẫu tâm lo trẻ thường thao thức,
Mẫu ý vì con mãi đắp xây.
Biền biệt phương trời con ngóng mẹ,
Nửa vòng trái đất nhớ thương đầy !…
Đỗ Chiêu Đức
05-03-2022
*
MỪNG NGÀY HIỀN MẪU
*
Lễ Mẹ, Hoa Kỳ sắp đến đây
Tám tây, vọng Mẹ ở phương nầy…
Hoài thai Mẹ giữ, ân vờn núi
Dưỡng dục Mẹ gìn, đức cuộn mây
Mẹ gánh sầu bi vì tạo dựng
Mẹ gồng khổ cực bởi bồi xây
Hương lòng tưởng đến công lao Mẹ
Nhớ Mẹ…bờ mi ngấn lệ đầy !
Thanh Song Kim Phú
CA. May/3 rd/2022
*
MẸ ƠI !
*
Mừng Ngày Hiền Mẫu
*
Bạc mùa dầu dãi Mẹ nằm đây
Mộ chí mưa sương thấm đất nầy!
Đáy huyệt âm hồn dầm cát bụi
Trên mồ dương khí lõa trời mây!
Cù lao báo đáp công Cha đắp
Cúc dục đền bồi nghĩa Mẹ xây
Kính “Lễ Mẫu Hiền”, hồn tưởng vọng
Chất thương chồng nhớ mãi khôn đầy!
4-5-2022
Nguyễn Huy Khôi
*
MỪNG LỄ MẸ
*
Ngày hiền mẫu đã đến rồi đây
Chủ nhật, vài ba bữa nữa này
Xót mẹ đang tâm rời cố quận
Thương người,nẫu dạ tới chân mây
Áo cơm,tuổi trẻ chăm bồi dưỡng,
Sự nghiệp,thành thân,tiếp dựng xây.
Công nặng ,ơn dầy khôn báo đáp,
Rưng rưng khoé mắt…lệ dâng đầy
Thanh Hoà
04/05/2022
*
MOTHER’S DAY
“Lễ Mẹ” là ngày chủ nhật đây
Tháng năm mồng tám nhớ hôm nầy
Thương con nghĩa rộng tràn sông biển
Quý trẻ tình dày vượt núi mây
Cảnh khó nồi rau trồng cuốc dựng
Quê nghèo bát gạo bán buôn xây
Giờ người đã ngủ yên nghìn giấc
Di ảnh khói hương mắt lệ đầy
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 5/4/2022
MẸ
*
Con vẫn trông chờ ” Mother’s day “
Ngày vui nắng hạ tuổi hoa đầy
Xa xôi tiếng Mẹ khôn làm nũng
Cạnh gối Cha nghiêm khó vén mây
Bế ẵm ru con lời dịu ngọt
Đu đưa võng dỗ giấc mơ xây
Mẹ ơi ! nhớ Mẹ từng hơi thở
Hơn chín mươi năm trái Đất này …!
CHUNG VĂN
4/5/2022
*
NGÀY NHỚ MẸ
*
Ngày tạ sinh thành sắp đến đây
Mẫu tử tình thâm ở kiếp nầy
Mang nặng đẻ đau lo bảo trọng
Lớn khôn công ấy thấu từng mây
O oe con khóc mẹ lo lắng
Trở gió ấm đầu Người xẩm xây
Biển cả bao la đâu sánh kịp
Bao nhiêu báo đáp biết cho đầy. ….
Yên Hà
5/5/2022
*
MẸ Ở TRONG LÒNG
*
Sống ở trong lòng,Mẹ vẫn đây
Thân con,máu Mẹ dưỡng sinh nầy
Con nghe Mẹ khóc lần đi biển
Mẹ thấy con cười lúc giỡn mây
Nguồn cội,Mẹ khuyên ra sức giữ
Quê nhà,Mẹ dặn góp công xây
Truyền lưu bếp Mẹ ngời thiêng lửa
Mẹ nhóm tin yêu,hạnh phúc đầy…
Lý Đức Quỳnh
5/5/2022
*
THƯƠNG NHỚ LỆ ĐẦY
*
Tám tháng năm ngày “Lễ Mẹ” đây,
Vinh danh Hiền Mẫu thế gian này.
Ba niên bú mớm lòng như biển,
Chín tháng nâng niu đẹp tựa mây.
Cơm áo thuốc men nuôi chóng lớn,
Tiền đồ sự nghiệp cố công xây.
Kể sao cho siết bao công đức,
Một nén nhang thương nhớ lệ đầy.
Mỹ Ngọc.
May 6/2022.
*
NHỚ NGÀY HIỀN MẪU
*
Tiếng MẸ trong tôi đẹp thật đây
Công ơn trời biển thế gian này
Mem cơm mớm cá bao năm tháng
Giấc ngủ ru nôi vút tận mây
Chập chững bước đời tay dẩn giắt
Vỡ lòng chữ nghĩa quyết tâm xây
Giờ đây cát bụi cơn mưa nắng
Nén hương khẩn lạy kính dâng đầy
NAM GIAO
*
TÌNH MẸ BAO LA
*
Cháu con, dâu rể tụ về đây,
Lễ Mẹ năm nay chủ nhật nầy.
Thân mẫu cưu mang hơn chín tháng,
Công ơn sanh dưỡng tựa trời mây.
Tam đa quy hợp(*) lòng mong ước,
Tứ đại đồng đường(**) nghĩa dựng xây.
Chín chữ cù lao luôn tạc dạ.
Bao la tình mẹ nhớ thương đầy.
Ngô Văn Giai
Virginia, May 6/2022
(*) Tam đa quy hợp:Ba điều hạnh phúc:Phước,Lộc,Thọ
(**)Tứ đại đồng đường:Bốn đời cùng ở chung một nhà,ý nói gia đình hòa thuận bốn đời:đời cha,đời con,đời cháu,đời chắt.
*
TƯỞNG NHỚ MẸ HIỀN
*
Mừng ngày lễ Mẹ ở nơi đây
Mùng tám tháng năm chủ nhật này
Công đức rộng tràn như bốn biển
Nghĩa tình cao vợi tựa ngàn mây
Tương lai con cái luôn vun vén
Hạnh phúc gia đình mãi đắp xây
Sâu thẳm lòng con luôn nhớ Mẹ
Yêu thương, kính trọng cứ dâng đầy
Sông Thu
( 07/05/2022 )
*
CẢM XÚC TRONG NGÀY TỪ MẪU
*
Mother’s Day lại đến rồi đây
Lòng chợt buồn ơi, đón Lễ này
Con trẻ thân côi xa tít tắp
Mẹ già mộ vắng khuất trời mây
Tục Tiên hai cõi sao tìm thấy
Tình hiếu đôi đàng khó đắp xây
Xuất giá tòng phu thành lỗi đạo
Từ thân huyệt lạnh nhớ vơi đầy
Phương Hoa – May 4, 2022
*
MẸ
*
Con vẫn trông chờ ” Mother’s day”
Ngày vui nắng hạ tuổi hoa đầy
Xa xôi tiếng Mẹ khôn làm nũng
Cạnh gối Cha nghiêm khó vén mây
Bế ẵm ru con lời dịu ngọt
Đu đưa võng dỗ giấc mơ xây
Mẹ ơi ! nhớ Mẹ từng hơi thở
Hơn chín mươi năm trái Đất này …!
CHUNG VĂN4/5/2022
*
THƠ XƯỚNG HỌA: MỪNG LỄ MOTHER’S DAY – PHƯƠNG HOA & THI HỮU
MỪNG LỄ MOTHER’S DAY
(Xướng)
Chúc Lễ Mother’s Day gấm hoa
Tình yêu tỏa sáng rực muôn nhà
Sinh thành ân trọng tày sông lớn
Dưỡng dục nghĩa dày sánh biển xa
Trọn hiếu thức ngon vui dạ Mẹ
Tràn tâm lời ngọt đẹp lòng Bà
Vòng ôm ấm áp truyền năng lượng
Ấy món quà dâng quý ngọc ngà
Phương Hoa
Mother’s Day 2022
CÁC BÀI HỌA
HAPPY MOTHER’S DAY…!
*
Mother‘s Day tặng Mẹ ngàn hoa
Sáng toả yêu thương khắp cửa nhà
Sinh dưỡng đạo đồng so biển lớn
Cù lao cúc dục sánh non xa
Chăm ngoan cần mẫn vui lòng mẹ
Hiếu thảo siêng năng đẹp dạ bà
Đãi tiệc hàn huyên con cháu chắc
Gia đình đoàn tụ dưới trăng ngà
MAI XUÂN THANH
May 8/5/22
*
MƯỢN HOA THAY LỜI
*
Mượn vẻ mặn mà muôn sắc hoa
Làm quà trao gởi đến nhà nhà
Lay ơn, thược dược màu phô thắm
Sen trắng, hồng nhung hương tỏa xa
Âu yếm nâng niu dành tặng Mẹ
Chân thành, quý trọng kính dâng Bà
Bao nhiêu tình cảm thay lời nói
Sáng vượt trân châu, đẹp vượt ngà
Sông Thu
( Ngày Hiền Mẫu 2022 )
*
ĐỨC TRỜI & CÔNG BIỂN
*
Tấm lòng của mẹ ngát hương hoa
Bay tỏa lan ra khắp cả nhà
Ấy dẫu bây chừ bu đã vắng
Đây dù hiện tại mợ thời xa
Trời cao lồng lộng khôn so mẹ
Biển rộng mênh mông khó sánh bà
Công đức dưỡng nuôi đàn con dại
Xót nay nắm đất phủ thân ngà..!
Thái Huy
5/9/22
*
MẸ TÔI
Cấy lúa trồng khoai, chẳng thiết hoa
Mẹ vun quén giữ ấm êm nhà
Quê làng suốt kiếp dìm thân mọn
Phố thị chưa lần biết chốn xa
Cảnh có phiền ưu đời thế tục
Tâm không oán hận cõi ta bà
Chồng con sớm tối vui cùng phận
Tóc bạc quên luôn chiếc lược ngà…
Lý Đức Quỳnh
9/5/2022
*
BÓ HOA NGÀY LỄ MẸ
*
Tay con ôm một bó hồng hoa
Lễ mẹ tràn lan đến mọi nhà
Chân bước rộn ràng tim đập nhẹ
Lòng vui dào dạt sóng vờn xa
Quỳ dâng âu yếm trao lên mẫu
Kính chúc vời cao gởi tặng bà
Tiếng hát lời ru công dưỡng dục
Thiên thu ngời sáng dưới trăng ngà.
*
Lê Mỹ Hoàn5/10/2022
CHÚC MỪNG LỄ MẸ
*
Chúc mừng Lễ Mẹ tặng ngàn hoa,
Rạng rỡ vui reo khắp mọi nhà.
Công khó sinh thành sông bến rộng,
Ơn cao nuôi dưỡng biển trùng xa.
Nhọc nhằn chẳng quản bên con cháu,
Vinh hiển yên tâm thỏa phận bà.
Kỉnh dạ Mẫu Từ cao giữ trọng,
Thâm ân hiếu thảo quý hơn ngà.
HỒ NGUYỄN (10-5-2022)
*
CHIẾC ÁO CÀI BÔNG HỒNG
*
Mother’s day trên chiếc áo cài hoa
Có mẹ bên con lúc vắng nhà
Nhớ lắm khi bồng con tắm suối
Sao quên lúc cõng trẻ đi xa
Tới chùa cầu nguyện con vui khỏe
Lạy tổ hộ gia cháu của bà
Hình ảnh mẫu thân luôn sống mãi
Gia đình hủ hỷ trước trăng ngà
Trần Đông Thành
*
CHÚC MẸ MỘT NGÀY VUI
*
Biếu mạ hôm nay một giỏ hoa,
Đến thăm Từ Mẫu, rể, dâu nhà
Sinh thành, nuôi dưỡng: ơn trời rộng
Bảo bọc yêu chiều: đức biển xa
Tạc dạ con ngoan, thương mẹ, bố.
Ghi tâm cháu thảo, quý ông bà
Cầu mong ngày tháng đừng qua vội,
Giữ mãi me tôi, tóc chẳng ngà!
Thanh Hoà 10/05/2022
*
Mừng “Lễ Mẹ“
*
Chuẩn bị hôm này mấy bó hoa
Mừng chung “Lễ Mẹ“ họp nơi nhà
Trùng khi lắm buổi luôn rời biệt
Gặp việc nhiều ngày mãi ở xa
Tiếng ngọt ôm người đùa thỏa mẫu
Lời êm níu cổ giỡn vui bà
Quà trao cắt bánh dâng cười rộn
Hiếu thảo đừng quên quý tợ ngà
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 5/10/2022
*
MỪNG LỄ MẸ HIỀN
*
Cho dù ý Mẹ chẳng cần hoa
Giả bộ vì quên khiến rộn nhà!
Huệ Đỏ, Nhật Quỳnh mua chợ mới
Cúc Vàng, Hồ Điệp sắm miền xa
Bầy con nghĩa vẹn vâng lời Bố
Đám trẻ tình thâm cảm động Bà
Hiền Mẫu trưa nầy ngưng nhóm bếp
Lòng như mở hội đón trăng ngà!
*
Như Thu 05/10/2022