Phan Bá Thụy Dương : Liên Khúc Vô Thường
tranh Đinh Cường
liên khúc vô thường
1.
đốt công án vất kinh thư khải ngộ
theo đường trăng –
trăng khi tỏ khi lu
tìm người hiền nơi thâm cốc âm u
thõng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ
giòng sinh mệnh
chừng nhuộm màu chướng khí
bến nhân gian ai quán niệm vô thường
hành trình xa ngựa đà lỏng dây cương
trên vách núi chân dung in mờ tỏ
2.
ném công án chôn kinh thư bất ngộ
nương sông ngòi biển cả tới an nhiên
nửa u hoài, nửa chợt nhớ, chợt quên
bỗng tan tác cùng tiên thiên, tự ngã
tay huyễn hoặc đề lời thơ trên lá
hồn xanh xao lạc lõng chốn phiêu bồng
người đâu rồi –
người đâu rồi sao tịch mịch hư không
hương dạ thảo đang chớm mùa khai nở
3.
hủy công án buông kinh thư giác ngộ
vào chợ đời áo mỏng phất phơ bay
bụi khói mê man
chênh chếch nắng gầy
lời phố thị chập chờn như ảo giác
ta là ai –
ta là ai sao tâm linh ngơ ngác
người là ai –
người là ai mà sắc diện mơ hồ ?
rượu độc ẩm hề, chân lạc loài đưa
mây biến dịch, mưa chắt chiu giọt nhỏ.
pbtd
tranh Đinh Cường
nói với thiền khách
cho l/s Bùi Nhật Huy & Trần Thiện Hiệp
Cánh vạc nào bay trong triền nắng sớm
Tiếng hót xa xăm như tận cõi trờ
Sao u trầm chất ngất khách thiền ơi
Xin nhẹ bước trên lối mòn tỉnh lặng
Rừng cô tịch có gì đâu tra vấn
Lửa Chân Như có đủ ấm linh hồn
Đất bùn nào còn ghi lại dấu chân
Tâm vô chấp đường xa gần đi mãi
Có phải người đang quay về bến đợi
Gom lá vàng gỗ mục dưới trăng trong
Về đi thôi, đêm lạnh giá mênh mông
Áo nâu mỏng sao che mưa đở gió
Chim thức giấc cất lời ru êm ả
Người phong trần qua mấy độ truân chuyên
Thấy gì chưa tự ngã với uyên nguyên
Hay ngần ngại chia xa lòng thung lũng
Từ tiềm thức đã lạc quên long trượng
Đâu đây chừng thấp thoáng ánh vô ưu
Thiền khách này, thiền khách đã về chưa
Xin trả lại cho ta quê tình cũ.
pbtd