Cao Mỵ Nhân

Bài Viết Của Văn Thi SĨ CAO MỴ NHÂN Về Nhà Thơ Cung Trầm Tưởng:

  TRỜI SÁNG HẲN .    CAO MỴ NHÂN 

Ông và tôi thức trắng một đêm khoảng cuối tháng 11/1994 , ở phòng khách tư thất vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Tây Bá Linh , khi đó bức tường Ô nhục giữa  đông tây Đức vừa được phá sập . 

Chúng tôi đi xe lửa  xuyên ngang nước Đức , từ Dortmund  Germany tới Berlin Germany , thì trời đã qua chiều , gần tối , dù đi từ sớm . 

Buổi chiều tối hôm đó , chúng tôi được gặp gỡ  đồng hương  ở ” Nhà Việt Nam  ” 

Đó là phái đoàn trung tâm Văn Bút VNHN đi hội  Văn Bút Quốc Tế kỳ thứ 61 họp ở Praha Tiệp Khắc  11/1994 , do thi sĩ Viên Linh  trưởng đoàn , cùng các thành viên Văn Bút VNHN  , gồm : nhà thơ giáo sư Nguyễn Sỹ Tế  , nhà báo giáo sư Phạm Việt Tuyền , thi sĩ Trung tá Cung Trầm Tưởng , nhà văn Trung tá Trần Ngọc Nhuận , thi sĩ thiếu tá Tô Thuỳ Yên  ( vừa từ VN qua Hoa Kỳ , chưa có thẻ xanh , nên phải hoãn chuyến đi  ) , và tôi , sau thêm thi sĩ Đỗ KH , và Nguyễn Minh Nguyệt , bạn của Cao Mỵ Nhân  , làm thơ . 

Sau khi hoàn tất công tác  “đại hội Văn Bút Quốc Tế” , kỳ thứ 61, tại Praha Tiệp Khắc  tháng 11 năm 1994, chúng tôi được Cộng đồng người Việt tị nạn CS ở Đức  ( mới thống nhất ) mời qua Dortmund  và Berlin  nói chuyện về Dòng Thơ Trong Tù . 

Thi sĩ Viên Linh đã kịp thời in tặng thi sĩ Cung Trầm Tưởng tập thơ  ” Lời Viết Hai Tay  ” , thơ Cung Trầm Tưởng viết ở trong tù  , quý vị khác tự mang sách truyện đến đại hội giới thiệu nếu muốn . 

Riêng Cao Mỵ Nhân tôi, thì mới được Nhà Xuất Bản Sông Thu của Thi Sĩ Thái Tú Hạp, giám đốc tuần báo Saigontimes ở Mỹ xuất bản cho tập truyện Chốn Bụi Hồng đầu tiên trước đó mấy tháng ( 7/ 1994 ), nên mang CHỐN BỤI HỒNG Tập 1 qua Tiệp Khắc và Đức , Pháp giới thiệu luôn. 

Do đó , buổi tối sau cùng của chương trình hàn huyên văn thơ , chúng tôi nghỉ lại nhà vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin , để sẽ về Dortmund  lại , rồi đi Frankfurt ,trở về Hoa Kỳ  . 

Buổi tối đó , đang là mùa thu  Châu Âu , căn phòng rộng đã được xếp lớp cho cả đoàn , cứ mỗi người một nệm  ” tá túc ” qua  đêm ,  chứ tiền đâu cho cả đoàn vô khách sạn ngơi nghỉ . 

Thế thì có ngay , tôi cũng chẳng thiết ngủ , hơn nữa biết còn cơ hội nào gặp nhau , tôi bèn đối ẩm cùng ông , uống nước Trà suốt đêm , để chỉ nghe ông nói , không cần đàm thoại  . 

Nhà thơ thấy có người chịu ngồi nghe lời lời  châu ngọc , hàng hàng gấm thêu cùa mình , thì nhất định là vừa ý rồi . 

Trong cái phòng ngủ dã chiến , tất cả các tiếng ngáy đã được thử giọng , lên bổng xuống trầm , tưởng đâu ra đấy như một ban nhạc tự nhiên . 

Nhà thơ và nhà binh , đàn anh tôi  không hề ngáp vặt , rất tinh tấn , thơ Tàu cổ , thơ Tây , từ Lamartine  tới Jacques Prevert  . 

Thi sĩ Trung tá Không Quân  một thời với ca khúc lừng danh  :  

Lên xe , tiễn em đi 

Chưa bao giờ buồn thế 

Trời mùa đông Paris 

Suốt đời làm chia ly …

   ( thơ Cung Trầm Tưởng  –  nhạc  Phạm Duy  ) 

Cứ với giọng trầm mà không buồn , thi sĩ Cung Trầm Tưởng sau buổi tối  ” trắng đêm không ngủ  ”  nói được gần hết ý mình  . 

Bởi vì có nói như Tô Tần đi nữa , thì cũng vẫn chưa nói được hết , tôi quan niệm chắc ai trên đời cũng có chút gì không muốn nói ra , nên tôi  mỉm cười , chắc là hơi méo mó , tôi nói với bậc đàn anh tôi  rằng : 

Anh đúng là một ” thi bá  ” , vì những nhận xét về thơ , thao thức về thơ , vân vân thơ, ít ai kỹ càng và tỉ mỉ như anh .

Thưa  anh , có lẽ quý vị làm thơ nên nghĩ có một đạo , là   ” Đạo Thơ  ”  hay ” Tôn Giáo  Thơ  ”  . 

Tới lượt tôi cũng say mê Thơ , cũng sắp sửa …hùng hồn  ca tụng Thơ , thì Trời sáng hẳn  …

Hai chiếc ghế salon chắc cùng nóng lên tới 100 độ , vì cả hai. ” Thi Bá ” và tôi đều không rời khỏi chỗ ngồi cả đêm . 

Mặt trời đã lên tới khung kính cửa sổ phòng khách đại sảnh  ( trên lầu  ) tư thất vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin  . ” Cung thì bá  ”  không hề mệt mỏi , chắc tôi hốc hác lắm , vì chăm chú  nghe giáo điều  Thơ  của ” Đạo Thơ  ” , nên tôi thốt : 

Thưa  ”  Thi Bá  ” , Mặt trời đã lên 2 con sào , vậy chuyện thơ tạm kết thúc ở đây , bây giờ anh dùng Trà hay cafe , để em pha . 

” Thi bá  ” Cung Trầm Tưởng  cười xoà  : ”  cô em ơi , cho anh ly cafe  đi , ban ngày rồi , cần phải thức , để đi nốt đường đời của mình . Vui nhá …”

Về lại Hoa Kỳ . Tám năm sau tôi mới có dịp lên Twin cities Minnesota  để ra mắt 2 tập thơ  : ” Đưa Người Tình Đi Tu  , và Lãng Đãng Vào Thu ” . 

 Mừng nhất là được tái ngộ  ” Thi Bá  ” của …tôi . Năm ấy thi sĩ Cung Trầm Tưởng đã chẵn 70 tuổi  , mái tóc trắng bạch hoàn toàn  .  Ông vẫn tinh tấn , vui tươi , ông là một trong những diễn giả  ” nói về thơ chung chung và thơ Cao Mỵ Nhân  ” . 

Nhưng trong phạm vi  nói chuyện  ở buổi ra mắt sách , nên vị ” Thi bá ”  năm xưa nơi Berlin  thức trắng đêm với những truyền thuyết thơ , đã tự thu gọn ý tưởng trong 20 phút .

Sự kiện  khiến tôi nhớ  lại mùa thu ở Đức cùng những lời hoa gấm mà hiểu rằng  : Thời gian không đợi ai , nên thơ cũng phải  …chạy như ma đuổi  ,  để giữ lại cho mình những ngôn từ bay bổng , rồi  mươi , mười lăm năm  sau ,  thơ đắm chìm trong tiếc nuối mênh mông …

Năm nay ” Thi Bá ”  84  tuổi rồi ( 2016 ) mầu tóc lẫn với sắc mây mùa hạ  , chưa có không gian nào phiêu bạt thêm một lần  lãng đãng  vào thơ nữa …

 Thời gian tại thế của Thi Sĩ Cung Trầm Tưởng : 

Sinh ngày 28 – 2 – 1932.  Miền Bắc VN . 

Mất ngày    9 – 10 – 2022 tại Minnesota  USA .

   CAO MỴ NHÂN 

error: Content is protected !!