CAO MỴ NHÂN: Nỗi Nhớ Nhung Trong NGÀY SINH NHẬT: THƠ MÙA XUÂN CÒN NÁN LAỊ & CHÙM THƠ: Bềnh Bồng Nỗi Nhớ. Lời Thơ Chay. Đèo Hải Vân.
![](https://vantholacviet.com/wp-content/uploads/9.png)
MÙA XUÂN CÒN NÁN LẠI. – CAO MỴ NHÂN
*
Lại một đêm thiếu ngủ
Em nằm đợi nhớ nhung
Chan hoà trên mặt gối
Những giọt lệ mông lung
*
Vùi đầu giữa gối chăn
Tưởng châu thân ấm áp
Hoá ra lòng bâng khuâng
Tiếc thương bao mất mát
*
Trăng rơi vào rét mướt
Hồn bất chợt chơi vơi
Em chờ nghe tiếng bước
Anh về từ xa xôi
*
Hai mươi lăm tháng ba
Mùa xuân còn nán lại
Bông hồng vàng kiêu sa
Mỗi năm thêm hoang dại
*
Anh nhìn em ái ngại
Thương xót cuộc tình buồn
Người yêu ơi huyễn mộng
Che kín cả nụ hôn …
*
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
25 – 3 – 2022
![](https://vantholacviet.com/wp-content/uploads/4444.jpg)
BỒNG BỀNH NỖI NHỚ . CAO MỴ NHÂN
*
Với tay, chạm phải đoá quỳnh
Không gian bất chợt rùng mình trắng hoa
Phải người vừa chạm tim ta
Đã hoang liêu gọi thiết tha về gần
*
Quỳnh rơi từng giọt lỡ lầm
Mỉm cười tình cũng phù vân như người
Bao nhiêu ngày tháng trên đời
Là bao nhiêu nỗi tuyệt vời mang đi
*
Một năm hoa nở từ bi
Một năm ta vẫn mê si ảo huyền
Một năm thắp nén hương nguyền
Tái sinh theo một bóng thuyền lênh đênh
*
Vô cùng vạt nắng mông mênh
Thôi em trả lại Bồng bềnh tình quân
Bên bờ Suối Bạc mùa xuân
Vấn vương huyễn sự bâng khuâng kiếp này…
*CAO MỴ NHÂN (HNPD)
*****************
LỜI THƠ CHAY. CAO MỴ NHÂN
*
Hẹn em ở Đa Minh
Suốt đêm nhà thờ thức
Đợi về Lễ Phục Sinh
Easter day Chúa nhật
*
Suốt tuần chay cô đơn
Lời kinh mang nỗi nhớ
Hồi chuông rơi van lơn
Lệ chan hoà sầu khổ
*
Bài thánh ca ru êm
Cả không gian rạng rỡ
Ánh lửa soi trái tim
Xoá tan cuộc tình lỡ
*
Từ hoang liêu nụ cười
Anh trao em nở hoa
Niềm tin yêu tuyệt vời
” Chúa ở cùng chúng ta …”
*
CAO MỴ NHÂN
ĐÈO HẢI VÂN 3/ 1975. CAO MỴ NHÂN
*
Câu chuyện 30 tháng 4
Nghe như nửa thực, nửa hư
Thực vì máu và nước mắt
Ngập tràn xác người tản cư
*
Chạy bộ trên đèo Hải Vân
Bộ hành xô xe xuống vực
Đoàn sau ào lên phía trước
Không kịp suy nghĩ, lần khân
*
Chạy lao vào nhau chết thảm
Già , trẻ , lớn , bé khóc la
Chạy từ Huế vô Đà Nẵng
Có người lại lộn trở ra
*
Đại tá tỉnh trưởng Thừa Thiên
Đậu trực thăng trên đỉnh núi
Thét gào trong máy truyền tin
Một ngày mấy lần lui tới
*
Ông cũng như người tị nạn
Không hiểu trung ương muốn gì
Chưa ai quan tâm thù hận
Chỉ cần vượt thoát chốn ni
*
Chẳng ai muốn dừng, dù đêm
Không ăn không ngủ, đau rên
Cứ đi như khùng, như dại
Người ôm thây ma cuồng điên
*
Thế rồi cũng qua mọi sự
Rùng mình sợ hãi quẩn quanh
Chao ôi đâu là lịch sử
Chỉ toàn máu lệ hôi tanh
*
Hải Vân gió hú đêm sương
Chập chờn hồn ma tức tưởi
Cuối 3/75 đau thương
Người người tả tơi, rách rưới
*
Tôi trong ” phái đoàn cứu trợ “
Ấn vào tay họ chút quà
Hất ngang, họ đi như sợ
Cản đường, không để họ qua
*
Trở về Nam Ô chở nước
Đặt bên vệ đường ” tự do “
Đoàn người lênh đênh khốn khổ
Trừng trừng mắt ngó hư vô…
CAO MỴ NHÂN