Thế Phong : MỘT BÀI THƠ MỚI NHẤT VIẾT CHO PHẠM CÔNG THIỆN .
Lới dẫn. Một thư điện tử FWD báo tin Phạm Công Thiện " ra đi"- kèm tấm ảnh bộ ba: Thiện, Phong, Cường – họa sĩ Đinh Cường chụp . Vậy là đã 48 năm , tập truyện ngắn" Tuyển truyện Thế Phong ( Thế Nguyên bỏ vốn, lấy tên Nxb Hoa phương đông ,Saigon 1963) cùng theo tôi lên Dalat. Rong chơi và tiện thể " ký gửi sách " tại nhà sách Duy Tân ( đường Duy Tân – Dalat ) và gặp Thiện và Cường tại đó.
Trước đó vài năm, một buổi chiều ,Thiện gặp tôi đang ngồi uống cà phê ở quán Kim Sơn trên đường Bonard ( Lê Lợi ) , anh rủ về Mỹ Tho :" …có thể đi ngay chiều nay, được không?".
Lần ấy ,tôi ngủ một đêm tại nhà Thiện ở 41 Thủ Khoa Huân,- cha mẹ mở cửa hàng bán toàn xe đạp. Ba mẹ chiều chuộng con cả như " con cầu tự " vậy!
Theo Trần Tuấn Kiệt viết trong" Tác giả, tác phẩm" – Phạm Công Thiện sinh ngày 1-6-1941 ở Mỹ Tho. Gia đình khánh kiệt, con cả mà chẳng giúp đỡ được gì cho ba mẹ, các em, cứ lang bạt kỳ hồ với’ túi chữ nghĩa ".
PCThiện qua đời , nhiều bài chiêu niệm ra đời. Thân quen ít, lạ hoắc vô kể – chẳng biết có phải đây là một cách " tiếp cận khoa học" – để " ăn theo" cái chết " một thiên tài lỡ…" – thì hơi "bị" nhiều!
( trích theo VOA – Blog của TS Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân, nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa kỳ).
Với tôi, đúng quá đi chứ ! ấy là TS Quốc nhận xét về Thiện – nhưng trong đầu tôi nẩy ngay một ý tưởng" kỳ quặc :" vậy ra TS Quốc viết về Thiện là ý riêng thôi – chẳng " phản ánh quan điểm " chính phủ, chính phiếc " nào cả ?!
T.P.
Ý THỨC MỚI TRONG VĂN NGHỆ * TRIẾT HỌC.
(……..)
trước nhà thương Tử Dũ
trong phần cuối thư gửi cho Nietzsche
Sau khi đã phá hoại đến cùng cực… Đi vào im lặng
Chào Dionyos Philosophos
Trên tất cả đỉnh cao là lặng im (5)
Thư quán Hương Tích in ở Sài Gòn
"Thầy " (*) Tuệ Sỹ nhờ tôi đem về mấy quyển
giao cho Thiện, chỉ có một người liên lạc được
với Thiện ở Houston.. còn thì lặng im
Bây giờ thì
Đã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mich trùng khơi phong kiều.(6)
Ngọn lửa tịch mịch đã tắt
nhớ xưa trên căn gác nhà Thanh Tuệ ở Lý Thái Tổ
Bùi Giáng găp Nguyễn đức Sơn và Phạm Công Thiện
cả ba mặt trời như muốn nổ tung
làm Bửu Ý phải can, tôi thì nhìn xuống con hẻm
chờ kêu mua mấy chén chè xôi nước
các ngài ăn cho ngọt giọng rồi cười
Ôi làm sao nhớ hết thời xa xưa ấy
thời Thiện ở dưới căn phòng nhỏ tầng hầm
đường Yagut, mê mải viết Saroyan
Đà Lạt nay tên đường vẫn vậy tôi ghé qua
muốn chụp tấm ảnh đưa về Thiện xem mà không kịp nữa
Ơi Hoài Khanh đang còn ở Biên Hòa tóc bạc phơ
nhớ đêm giáng sinh nào lên Đà Lạt thăm Thiện
Ơi Hoàng trúc Ly khuất mặt những câu thơ Thiện ngợi ca
bởi Thiện là thi sĩ là họa sĩ lạ lùng kia đã đi qua rồi
đi cho hết một đêm hoang vu trên măt đất .(7)
Thiện đã về Thiện đã tới…[]
(….)
(* – tôi’ để trong ngoặc kép là có ý này. Đời là mênh mông, bể học cũng mênh mông, không ai có thể tự xưng là thầy với người khác. Nếu anh sử dụng chữ’ thầy" cách chung chung- gián tiếp buộc người đọc phải thừa nhận’ kẻ thấy lạ mặt ấy :" thầy của tôi, của anh, của mọi người" . Kẻ này – có thể thầy người này mà không của người kia . Tốt nhất , nên xài’ thầy" trong ngoặc kép ! -TP )