Nguyễn Phan Ngọc An: MỘT NGÀY MÙA THU
CHỈ CÓ MỘT MÙA THU
Ta về đón gió mùa thu
Nhìn trong cây cỏ sương mù rơi rơi
Non cao trên đỉnh mây trời
Nắng chiều hiu hắt chơi vơi nhạc sầu
Chạnh lòng cô lữ niềm đau
Nhớ mùa thu trước chia nhau ngọt bùi
Chàng từ chiến trận miền xuôi
Thiếp còn e ấp đơn côi cô phòng
Mùa thu với những sắc hồng
Mang người yêu tới trải lòng thi nhân
Ðể rồi chỉ một mùa thu
Sang mùa lá rụng trăng lu nguyệt tàn
Chàng theo gió bạt mây ngàn
Thiếp mang tình hận bẽ bàng xuân xanh
Thu này gợi nhớ tình anh
Giọt thương vẫn đọng trên cành tương tư …
NPNA
CHIẾC LÁ THU BAY
Anh bảo cùng em, hoa nào cũng tàn
Tình nào cũng nhạt với thời gian
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Trang tuấn kiệt cũng cúi đầu chấp nhận
Huống chi nàng …
Phận má thắm, phận quần thoa
Thơ em buồn như chiếc lá thu bay
Văn em viết, một chuổi sầu lắng đọng
Ðọc thơ em, anh để sầu lên mắt
Thương ngọc ngà vương lắm nỗi phong ba
Ba mươi năm, đời chẳng có mùa xuân
Anh đã hiểu, xin anh đừng nhắc lại
Anh khuyên nhủ, lòng em thêm ái ngại
Vẫn biết tình như một áng mây trôi
Vầng mây hồng biểu hiện thắm đôi môi
Áng mây tím đưa em vào bất hạnh !
Em đành chịu, anh ơi, đời lận đận
Hơn nửa kiếp người sống với cô đơn
Mùa thu về…nhìn lá rụng ngoài sân
Buồn hiu hắt đưa hồn vào kỷ niệm …
Em muôn thuở “ Rừng thu xưa vẫn nhớ”
Ðời em buồn như “ Cánh nhạn sầu đông”
Quê hương em, em khắc khoải chờ mong
“ Về trong nỗi nhớ” cho lòng bâng khuâng …
NPNA
DẤU CHÂN THU
Sáng hôm nay nghe gió về lành lạnh
Thu đã chuyển mùa, anh có biết không
Mây lang thang, hồn trĩu nặng nhớ mong
Nắng dìu dịu … lòng em buồn man mác
Em bỗng nhớ mùa thu xưa Ðà Lạt
Mây Lâm Viên mờ ảo phủ thông rừng
Mi mô da từng hạt lệ rưng rưng
Bên hồ biếc xôn xao con sóng gợn
Em chưa có mùa thu sông núi Ngự
Huế mơ màng ôm cung điện nghìn xưa
Huế của ai … sao nhiều nắng lắm mưa
Em ao ước được một lần hạnh ngộ
Em nghe nói trời mùa thu Hà Nội
Heo may về từng đợt gió buồn hiu
Lá vàng rơi trên đường phố cô liêu
Hồ Lãng Bạc … vết tích xưa huyền sử
Thế là đã mười tám thu cô lữ
Lá quê người sắc vàng đỏ mênh mang
Nhưng trong em bao kỷ niệm úa vàng
Niềm cố quốc, quê hương xa vời vợi
Anh biết đó, em vẫn hằng mong đợi
Một mùa thu ta nhặt … lá vàng rơi
NPNA
HOANG LỘ MÙA THU
Thung lũng hoa vàng tiết thu trở lạnh
Nắng hạ hồng đã chấp cánh xa bay
Chỉ còn vấn vương tâm hồn cô quạnh
Mặt trời buồn quyện lấy những tầng mây !
Ta bỗng nhớ quê ta thời nhỏ dại
Dòng Hương Giang hờ hững nước trôi xuôi
Thuyền xôn xao đón đưa người qua lại
Mắt môi cười chan chứa vạn niềm vui…
Rồi chiến chinh đưa người vào hoang lộ
Ðổi ruộng đồng thành hố thẳm đau thương
Ta lớn dần nhìn quê hương nhỏ lệ
Thay nụ cười bằng ánh mắt sầu vương !
Từng lớp trai xa mái trường thân mến
Khoác chinh y vì tổ quốc quê hương
Tuổi thanh xuân vì đâu đành dâng hiến
Ðể chia ly thêm bao cảnh đoạn trường …
Người ta yêu cũng một chiều tạm biệt
Tiễn người đi mà lệ ứa hai hàng
Ðời phi công vẫn một lòng tha thiết
Với non sông đang phủ một màu tang !
Người ta yêu không về như ước hẹn
Trái sầu đau trùm kín cả hồn hoang
Người ta yêu chôn đời trong lửa đạn
Một chiều thu tan tác giấc mơ vàng …
Ta giờ đây ngồi ôn bao kỷ niệm
Sầu mênh mang thương nhớ cũng mênh mang
Tóc bạc màu tình cũng đang chết lịm
Sương rơi nhiều … buồn trắng cả không gian !!!
NPNA
KHÚC NHẠC ÐÊM THU
Trăng thu ngời ngợi dáng thu sầu
Len lén bên song đôi mắt nâu
Khẻ gọi tình nhân qua giấc mộng
Em về ru khúc nhạc đêm thâu …
Em về ru khúc nhạc đêm thâu
Tình hỡi ngàn năm có nhiệm mầu
Lữ khách về đây xin ghé lại
Chút tình tri kỷ … đã cho nhau
Chút tình tri kỷ đã cho nhau
Biển rộng sông sâu chẳng nhạt màu
Dù kẻ chân mây người góc biển
Thu buồn lá rụng … trắng đời đau
Thu buồn lá rụng trắng đời đau
Tay vẫy bàn tay ngập biển sầu
Ðã biết nghìn trùng câu cách biệt
Lời nào nói hết nỗi lòng nhau ?
NPNA
KHÚC TỰ TÌNH
Có lẽ ta như chiếc lá vàng
Ðêm nằm đối mộng khóc dung nhan
Tỉ tê tiếng dế ngoài hiên lạnh
Khơi nhịp sầu lên khúc dịu dàng
Có lẽ ta như những sợi rong
Trôi xuôi theo dòng nước mênh mông
Về đâu từng nhánh thời gian rụng
Cho mảnh hồn ta nhuốm lạnh lùng
Có lẽ ta như những giọt sương
Một ngày xuống muộn nắng hoàng hôn
Vỡ tan phút chốc trên cành lá
Ôm giấc cô miên … nỗi chán chường
Có lẽ ta như gốc liễu khô
Bên đường cô quạnh đứng bơ vơ
Lắng nghe hơi gió mùa thu lại
Dĩ vãng còn đâu để đợi chờ ?
Nhưng bỗng giờ đây, ta có anh
Một tình yêu nhỏ mới vừa nhen
Ôi … tình yêu ấy như hòn lửa
Thắp sáng tim ta những nỗi niềm
Ta đã đi qua nửa cuộc đời
Giờ đây còn lại phút đơn côi
Xin đem một nửa đời còn lại
Chia xẻ cùng ai … những ngậm ngùi …
NPNA
KIẾP THU
Ta ví ta như ngọn gió thu
Ðêm se se lạnh thổi sương mù
Nửa khuya trở giấc cơn mê tỉnh
Mơ dáng sông hồ trong mộng du
Lòng thu xao xuyến buồn chi lạ
Lơ lửng cành hồng giữa bão giông
Gom nhặt tro tàn vùng kỷ niệm
Bao nhiêu niên kỷ lạnh trong lòng
Nàng thu ve vuốt những đài hoa
Tô thắm môi em sắc mặn mà
Bởi nắng hạ vàng oi bức quá
Thiêu mòn thân xác tháng ngày qua
Thu trải niềm riêng với thế gian
Trăng thu vằng vặc giữa mây ngàn
Cho thu hò hẹn cùng trăng gió
Mai mối đem thu đến gặp chàng
Thu đang hạnh ngộ với chàng đây
Mái tóc bồng bềnh tựa khói bay
Dáng dấp phong trần đời nghệ sĩ
Ưu tư trăn trở … dáng hao gầy
Thu ôm ấp mãi bóng hình ai
Sầu lắng từng canh, giọt vắn dài
Cho sắc thu buồn theo nỗi nhớ
Bởi thu nào phải liễu trang đài
Hồn bướm mơ tiên, ôi ảo vọng
Ước mơ, mơ ước chỉ hoài công
Vì thu như kiếp sương rơi rụng
Là ánh chiều tàn giữa nắng đông …
NPNA
MỘT CHÚT NỖI NIỀM
RIÊNG VỚI THU
Sông hồ bạt gió cánh chim bay
Về với trời mây bỏ tháng ngày
Chân bước nhịp buồn theo hải điểu
Giữa không gian lạnh giá heo may
Một chút nỗi niềm riêng với thu
Hương đêm phảng phất giọt sương mù
Thinh không vang vọng lời ru gọi
Tiếc nhớ làm sao … thu hỡi thu
Từ nay ta gọi cố nhân thôi
Trôi dạt về đâu giữa đất trời
Biết thuở nào tình ta hội ngộ
Xa rồi, thương nhớ chẳng phai phôi
Ðây nỗi niềm riêng ta với thu
Vẳng nghe tiếng sóng vỗ xa bờ
Dư âm ngày cũ còn thao thức
Thu nhớ, thu buồn, thu ước mơ…
Thương ai tro bụi chốn sơn khê
Mỗi độ thu về dạ tái tê
Nhìn chiếc lá rơi mà chạnh nghĩ
Ðời người ngắn ngủi tựa cơn mê
Thu này người đã bỏ ta đi
Thì những thu sau có nghĩa gì
Lặng lẽ mình ta nhìn lá đổ
Nhớ tình … tình đã bỏ ta đi !
NPNA
MỘT ÐÊM THU
Anh hỏi tôi, mùa nào tôi thích nhất ?
Là thi nhân tôi chỉ thích mùa thu
Trời se lạnh bên vầng dương xanh mát
Và chiều rơi lác đác giọt sương mù ….
Từng đợt lá vàng bay bay trong gió
Nghe xạc xào những âm điệu du dương
Và thi nhân bên vầng trăng mờ tỏ
Thảo vội vần thơ tặng khách bên đường
Người khách lạ bàng hoàng như mê tỉnh
Ánh trăng rằm soi rõ dáng thi nhân
Ðôi mắt buồn còn vương lệ rưng rưng
Thì ra người cũ … cố nhân đây mà !
Nét chữ ngày xưa đâu còn xa lạ
Vẫn lá thư hồng như thuở chớm yêu
Vẫn nụ cười xinh với dáng mỹ miều
Ba mươi năm lẻ giờ đây gặp lại …
Trong mắt em tôi, thoáng điều ái ngại
Chinh chiến đưa người tình cũ chia xa
Em đợi em chờ đã mấy thu qua
Tình đã lỡ … người xưa đành lỗi hẹn !
Xin chớ ngại chi, tình anh trọn vẹn
Trân trọng trao em dù có muộn màng
Khối tình si Chức Nữ với Ngưu Lang
Ngàn năm vẫn giữ vẹn lời thệ ước …
Tình đôi ta cũng hẹn từ kiếp trước
Nên kiếp này tương hội một đêm thu
Rung cảm tuyệt vời nét chữ lời thơ
Bức thư hồng đã giữ đời cho nhau
NPNA
MÙA THU HÒ HẸN
Lòng cảm xúc bồi hồi, anh có biết
Ðêm không sao thăm thẳm một màu đen
Ðường âm u như phố thị không đèn
Anh chợt đến trong hồn em thật nhẹ
Dù nửa kiếp phù sinh em cô lẻ
Dù thân tằm kéo kén mãi không xong
Mộng trùng dương chưa thỏa chí tang bồng
Mơ lấp biển, vá trời chi thêm thẹn
Em vẫn nhớ mãi mùa thu hò hẹn
Bãi tầm dương con nước đã ngược dòng
Thuyền yêu đương muôn thuở vẫn chờ mong
Sông lỗi khúc nên bờ đau bến lở
Hai mươi năm lời hẹn đầu dang dở
Mỗi mùa thu rồi lại mỗi mùa thu
Người vắng xa trong sương khói mịt mù
Nhìn lá rụng, từng trái sầu rơi rụng
Thu mơ ước chỉ còn trong ảo mộng
Ðảo điên lòng ai dệt lại vần thơ
Xao xuyến thay những hò hẹn trong mơ
Thu vẫn đẹp dù thu vàng lá rụng …
NPNA thu 2006
MÙA THU VÀ THI NHÂN
Xác lá chiều thu tơi tả bay
Bên trời gió nhẹ thổi heo may
Thi nhân ngắm cảnh buồn chi lạ
Xót kiếp con tằm tựa khói mây
Ðời sinh ta trót làm thi sĩ
Nghiệp dĩ mang vào có ích chi
Sống mãi trong mơ ôm hệ lụy
Mấy ai hiểu được chút tình si
Cũng muốn vá trời thêm lấp biển
Lên cung trăng hát với Hằng Nga
Vượt trùng dương về thăm quê Mẹ
Ôm bóng hoàng hôn giữa nắng tà
Ðể buồn trằn trọc suốt thâu canh
Sợi tóc sầu rơi, phận mỏng manh
Hoài bão chôn vùi theo nỗi khổ
Thời gian…sao nỡ quá vô tình !
Tâm sự thi nhân với lá vàng
Hồn thơ dào dạt lúc thu sang
Nhìn mây lãng đãng sương rơi rụng
Nghe ước mơ trôi …giấc muộn màng
Chiều đứng bên hiên nhìn lá đổ
Bỗng lòng xao động giữa hư vô
Thi nhân là kiếp tằm dâng hiến
Gửi chút tình lên … những áng thơ
NPNA
MỘT NGÀY MÙA THU
Tâm bút : Nguyễn Phan Ngọc An
Cứ mỗi năm đến ngày 11 tháng 9, ngày tang thương của nước Mỹ, là lòng nàng đau xót khôn nguôi, người yêu của nàng cũng giã từ nàng ra đi vĩnh viễn sau ngày đại nạn của Hoa Kỳ mấy hôm, cho nên đối với nàng ngày 11/9 là chứng tích muôn đời, ngày kỷ niệm cho cuộc tình đã mất…
Cho dù qua bao xoay vần, thay đổi của tháng năm, lòng nàng vẫn nhớ vẫn thương hình bóng cũ, có ai hiểu thấu tận trái tim mình bằng chính mình… Sau khi chàng nằm xuống, nàng đã tự nhủ chạy trốn tất cả mọi cảm tình xung quanh, hãy sống những tháng năm còn lại cho chàng dù trong nhức buốt cô đơn ! vì nàng hiểu ra rằng nàng đã dự phần, nàng là một trong nhiều nguyên nhân đưa chàng tới cõi nghìn thu vĩnh biệt !
Hơn ba năm, nàng sống âm thầm lặng lẽ kể từ ngày chàng bỏ ra đi, những cuộc vui, những buổi họp đàn, văn chương thi phú, ít ai thấy nàng tham dự như trước…
Một tâm khúc cho người tình đã khuất, nàng nghĩ thế và viết trang thiên nhật ký này cho chàng, dù biết rằng chàng không còn hiện hữu trên thế gian này nữa, nhưng tâm linh chàng sẽ đọc và hiểu cho nàng, tha thứ cho nàng…
Ngày đó, một ngày rất xa xôi với ký ức đang ngập tràn kỷ niệm…Một chiều thơ nhạc ra mắt tập thơ của thi sĩ Vũ Băng Đình đến từ một tiểu bang xa, đang chương trình nhộn nhịp thi ngâm thì chàng đến với hai người bạn, với dáng dấp cao lớn, trán rộng, mái tóc gợn quăn, nước da trắng, chàng là hiện thân của những mẫu người trí thức, bảnh trai…Nhìn chàng giây phút lòng nàng đã thấy cảm mến một mẫu người yêu lý tưởng, nhưng đó chỉ là thoáng qua, nàng vẫn giữ cho mình sự nghiêm trang xa lạ khi Hùng và Văn giới thiệu chàng với nàng để quen biết…
Ngày 2/8/1997, nàng không bao giờ quên ngày kỷ niệm này, chàng lên bục ngâm thơ, giọng chàng sang sảng tràn đầy sức sống, một giọng Bắc Hà Nội trữ tình, tha thiết như tâm tình chàng đang trao gởi vào thơ…Chiều đó, thay vì đi dự một party của trường, nàng đã vui lòng theo lời mời của chàng và hai bạn, nàng đi dự một đám cưới của bạn thân chàng. Bốn người trên một chiếc xe, chàng luôn miệng nói cười vui vẻ, âm vang suốt cả đoạn đường dài, nàng đã nhận thức được nơi chàng vẻ hồn nhiên yêu đời, dường như cuộc sống chàng không có điều gì khổ tâm lo nghĩ ?…
Chàng làm MC chương trình đám cưới, chàng nói chàng cười, chàng kể chuyện tiếu lâm trong những giờ phút chờ khách đến đông đủ, con người chàng trông bặt thiệp lạ lùng – Tàn tiệc, chàng và hai bạn đưa nàng về lại chỗ lấy xe của nàng, chàng xin số phone của nàng và cầm tay nàng hôn từ giã.
Sáng hôm sau, chàng gọi hẹn nàng tại nhà hàng gần nơi nàng cư ngụ, chàng đã mua sẵn một chai dầu thơm Chanel 555 loại đắt tiền đem tặng nàng và nói “ Tôi tặng cô vì thích được tặng, chứ không trông mong được làm quen với cô, vì thân tôi thấp hèn, đâu dám ước mơ làm quen nữ sĩ” chàng cười rất tự nhiên nhưng hàm chứa một sự thân thiện chân thành mà nàng đã cảm nhận được ! nàng chưa hề gặp ai tặng quà cho bạn gái mà lại có những ngôn từ lạ lùng, bất cần đời như thế, nàng cũng cười vui trả lời “ Tôi thật chưa thấy ai lạ lùng như anh, trông anh thật lựu đạn, nhưng tôi thích cái tính tình lựu đạn của anh” chàng cười ha hả quên cả người xung quanh đang nhìn chàng…ở chàng toát ra sự kiêu kỳ, bất cần và bộc phát nhưng vẫn không thiếu sự trân trọng và tế nhị với nàng cũng như với bạn bè – Nàng thích những người đàn ông có cá tính như thế và sau hai tháng tìm hiểu cặn kẻ về đời tư, biết chàng đang sống độc thân, làm việc cho một hãng điện, nàng đã chấp nhận tình cảm và chàng đã không ngần ngại đưa nàng đến nhà gặp các chị gái của chàng…
Ngày tháng trôi qua, những buổi văn chương thi phú, những cuộc hội họp, những party đều có mặt chàng và nàng – nàng đã khám phá ra chàng là một tâm hồn thơ, chàng viết toàn thơ tình lãng mạn, thương đau, bị phụ bạc ! có những bài thơ chàng viết khá lâu vào thập niên 60, 70 chàng vẫn còn lưu giữ, thì ra hai tâm hồn đồng điệu, nàng đã giới thiệu chàng vào các hội thơ và bạn hữu của nàng.
Từ đó, chàng đã có một bút hiệu, tên thật của chàng chỉ dùng trong hãng xưởng và gia đình chàng mà thôi…tất cả bạn bè văn chương thi phú chỉ biết chàng qua một từ ngữ dịu dàng “ Yên Bình”, bút hiệu mà nàng đã thân yêu đặt cho chàng trong một khắc chàng cỡi mở tâm tình về những đoạn trường cay đắng của đời chàng, nàng ước ao cho những bất hạnh phôi pha và cho tâm hồn chàng lắng đọng nên chọn tên ngọt ngào đó đặt cho chàng – Chàng đã trân trọng nói rằng “ chỉ khi nào anh chết đi, chứ anh còn sống là cái tên YB là của anh, không bao giờ thay đổi” !
Trong cuộc sống đầy bon chen, lừa lọc, chàng vẫn không màng lợi danh, tiền bạc, chàng đi làm ngày thường, cuối tuần mời nàng đi xem phim, đi bát phố, chàng không tiếc với nàng một món gì nàng thích, không có tiền mặt chàng cà thẻ, chàng vẫn thường nói “ sống mà keo kiệt, chết có mang theo được không”, chàng nghèo nhưng hào phóng, nàng thấy thế càng thương và không bao giờ phải để tốn kém cho chàng quá đáng – một lần nàng dự định đi New York ra mắt sách, chỉ mới bàn là chàng đã ra dịch vụ cà thẻ mua vé máy bay cho nàng mà không cho nàng hay – Sau đó vì công việc hãng xưởng bề bộn, nàng hủy bỏ chương trình đi New York, thế là chàng mất toi 500 mỹ kim…chàng không tiếc cũng không buồn mà chỉ cười hề hề coi như tháng đó kỵ tuổi không đau bệnh thì phải mất tiền, thế thôi !
Hai người thương yêu nhau chân thành, bạn bè thường khen tặng đẹp đôi mỗi khi chàng và nàng xuất hiện một nơi nào, thật thế, với dáng dấp rất đẹp, ăn mặc chải chuốt cẩn thận, chàng là mẫu người chưng diện rất bắt mắt đàn bà phụ nữ, nhưng chàng đã nói với nàng nhiều lần “ không ai bằng em cả, anh rất hãnh diện khi được đi chung với em” nàng cũng thấy lời nói chàng rất thật qua cử chỉ chàng dành cho nàng trong những buổi tiệc đông người, nàng cũng có cái kiêu kỳ riêng của nàng, cho nên ai cũng thấy rõ hai người là một cặp tình nhân rất đẹp đôi và mọi người vẫn chờ đợi được một ngày uống ly rượu chúc mừng…
Nàng về quê hương thăm cha một tháng, không ngày nào chàng không gọi phone về hỏi han mọi việc, đến nỗi cuối tháng nhận cái “ bill” hơn 500 đồng tiền gọi VN – Chàng rất chu đáo trong mọi sinh hoạt, ngày lễ, ngày tết, ngày sinh nhật, ngày Valentine , ngày Mother’s day không bao giờ chàng quên tặng quà cho nàng dù là món quà đắt giá hay là một đoá hồng tươi…Sự trân quý chàng đã dành cho nàng rất sâu đậm trong trái tim rạn vỡ của chàng :
Chỉ một ngày thôi, không gặp em
Đã nghe sầu lắng tận trong tim
Bao năm tôi sống đời cây cỏ
Chỉ một ngày thôi…vạn nỗi niềm…
Viết thiên nhật ký này lòng nàng chùng xuống, kỷ niệm mối tình như mới hôm qua, nàng không quên từ một cử chỉ nhỏ của chàng từ thương yêu hay giận hờn trách cứ…Chàng thì muốn phô trương cho mọi người biết tận tường tình cảm của chàng dành cho nàng, nàng thì trái lại, dè dặt kín đáo, trước mặt mọi người chỉ giới thiệu là bạn thân, nàng cũng có cái lý của nàng, một lần đổ vỡ đã cho nàng kinh nghiệm trong cuộc sống lứa đôi, phải tìm hiểu thật kỹ bản chất người bạn đời, lỡ lầm lần nữa là hết cuộc đời…vì lẽ đó, nàng chưa bao giờ công nhận điều gì khác hơn là bạn thân, quá lắm là bạn trai mà thôi – Chàng vẫn biết nàng không dễ gì chấp nhận cuộc sống chung khi chàng chỉ hai bàn tay trắng cho dù chàng dành cho nàng cả một khối tình yêu chân thật tận con tim :
Hơn nửa đời mưa gió
Hơn nửa đời lầm lỡ
Tôi còn có gì đâu ?
Mái tóc đã hai màu
Linh hồn đang rạn vỡ
Nhưng phải chăng ?
Tim tôi còn máu đỏ
Nên đã yêu em như đợi tự nghìn xưa
Nên đã yêu em…lắng đọng lời thơ
Bằng lòng không em ?
Tôi xin quỳ đôi chân đã mỏi
Dâng cho em mảnh đời còn lại
Dù có …muộn màng…
Chàng đã đưa nàng đi thăm nhiều danh lam thắng cảnh của hai miền Nam Bắc California , rỗi ngày nào là lấy xe chở nàng đi khắp mọi nơi, đến nhà bạn thân ở Okland, San Francisco , Sacramento tổ chức ăn uống, tiệc tùng, chàng không bao giờ để bạn bè thiệt thòi, chàng luôn bỏ tiền ra thết đãi… Chàng đưa nàng đi Canada, Siattle và vài nơi trong nước Mỹ, đến đâu chàng cũng bặt thiệp làm quen dễ dàng với mọi người xung quanh, chàng có nhiều đức tính tốt, cương trực, thẳng thắn, giúp đỡ mọi người nhưng trái lại chàng có vài tính xấu như hút thuốc, một tuần phải nhậu với bè bạn một hay hai lần, tính quá ngay thẳng của chàng đôi khi dễ mất lòng người, nhưng nếu ai hiểu chàng sẽ thấy rõ chàng đúng là bậc nam nhi không yếu hèn nhu nhược, không sợ hãi một áp lực nào, không bao giờ biết luồn cúi nịnh bợ một ai…
Chàng giận nàng nhiều phen vì khi quen chàng, nàng vẫn còn vài ba người theo đuổi, nàng luôn tránh né không thể hiện tình yêu thương đối với chàng trước thiên hạ, có lẽ nàng không thấy hãnh diện khi đi song đôi với chàng ? ï Chàng nghĩ thế và tức giận chia tay nàng – tưởng nàng sẽ chạy đi tìm kiếm chàng, nàng im lặng và chấp nhận chia tay. Thật tâm nàng rất thương yêu chàng nhưng có lẽ do nàng khó tính, nàng muốn người mình yêu phải toàn bích, nàng muốn chàng là mẫu người ít nói, khiêm nhường, nàng muốn chàng không là người ăn chơi, hút thuốc, uống rượu…
Hai năm chia tay, chàng và nàng vẫn thường xuyên gọi phone thăm nhau, an ủi và nhắc nhở giữ gìn sức khởe, thỉnh thoảng nàng nấu món gì ngon vẫn mang đến cho chàng dùng, họ xem nhau như bạn thân, nhiều lúc máy computer của nàng trục trặc, nàng gọi là chàng đến ngay dù đang bề bộn công việc nhà hay sở làm, chàng sẽ xin hãng về đi Bác Sĩ là xong ngay.
Một ngày nọ, chàng gọi điện thoại bảo nàng chờ chàng xuống nhà mời nàng đi ăn, hai người cùng đi chung một chiếc xe của chàng. Xe không vào tiệm ăn mà lại chạy thẳng đến Macy’s.- Nàng ngạc nhiên “ Ở Macy’s có gì mà ăn, sao lại vào đó?” Chàng không nói không rằng, chỉ cười và im lặng chạy vào parking đậu xe.
Chàng nắm tay nàng hỏi nhỏ : Em có nhớ hôm nay là ngày gì không ?
Nàng giật mình : Ô, hôm nay là ngày 25 tháng 7 – Ngày sinh nhật của em.
Chàng bẹo vào má nàng : Em thật hư, ngày sinh nhật cũng không nhớ nữa, vào đây anh mua quà Birthday tặng em… Và chàng mua một chai dầu thơm Red Door hiệu Elizabeth Arden loại lớn tặng nàng. Chiều hôm ấy chàng không đi làm, khai bệnh và chở nàng đi chơi biển San Francisco . Trên đường đi chàng hỏi : Em bây giờ ra sao ? Anh không được diễm phúc săn sóc cho em những lúc em đau ốm như ngày nào, anh buồn lắm, nhưng định mệnh buộc thế, em chê anh thì đành phải xa nhau, tuy lòng anh lúc nào cũng hướng về em cả…Chàng nói câu đó xong thì thở dài, nàng chợt nhớ lại chuyện đã qua khoảng hai năm về trước. Nàng đau nặng, hai chân bị sưng đỏ từ đầu gối, nàng không đi được, hàng ngày chàng đến săn sóc cho nàng, lo cho nàng ăn uống, thậm chí lo luôn việc vệ sinh cá nhân cho nàng, chàng cõng nàng đưa ra xe đi bệnh viện, đến bệnh viện chàng lại cõng nàng vào bệnh viện, một tháng trời như thế, bao nhiêu là vất vả chàng vẫn cười vui hân hoan khi được săn sóc nàng… Nàng nhìn vào mắt chàng lúc ấy đang u sầu như có một màn mây buồn giăng phủ, mắt nàng cũng long lanh đôi dòng lệ, tại sao hai đứa vẫn thương nhau mà phải xa nhau ? nàng nghĩ thầm, phải chăng vì cái tôi hai người quá lớn, vì tự ái, vì tự trọng chấp nhận xa nhau để trái tim hai người cùng nhức buốt !
Chiều hôm đó, trước phút chia tay chàng không hôn nàng như những ngày tháng còn yêu thương nhau, chàng nghiêm nghị bắt tay nàng và chúc nàng tìm được người xứng đáng hơn chàng rồi lặng lẽ lái xe đi với đôi mắt buồn dịu vợi ! Cầm món quà sinh nhật trên tay nàng không ngăn được giọt lệ, xa nhau không ai lo cho chàng miếng ăn thức uống, chàng gầy ốm đi nhiều, nhưng chàng vẫn không quên ngày sinh nhật của nàng…
Một cảm nhận của vô thức báo cho nàng biết không có ngày đoàn viên cùng chàng qua những bài thơ mang đầy hình ảnh của sự trối trăn, của người sắp xa lìa trần thế, một lần nàng đi về Việt Nam, nàng đã biết không còn chàng để đưa nàng ra phi trường nữa, nàng nhờ hai người anh thân quen trong làng văn thi phú đưa nàng đến phi trường. Khi hành lý đã lên xe thì từ đâu chàng xuất hiện, nàng phân vân không biết tính lẽ nào trong giây phút nhưng rồi lý trí buộc nàng phải cho xe chạy, chàng chạy theo sau đến tận phi trường, khi hành lý của nàng đã gởi xong sắp sửa chào hai người anh đưa tiễn thì chàng bước vào, cả ba người cùng tiễn chân nàng đến cửa cuối cách ly. Chàng nói nhanh và thật nhỏ “ Anh chờ em đến trọn đời” rồi chàng ứa lệ bước nhanh đi trong dòng người chen chúc xô bồ, nàng nhìn theo đến khi chàng khuất dạng, tận cõi lòng nàng dâng lên niềm lưu luyến vô bờ, không biết rồi…ngày mai sẽ ra sao ? Chàng vẫn không thể quên nàng khi nàng đã thẳng thắn chấp nhận chia tay chàng và bài thơ mới tuần trước chàng gởi tới, nó theo nàng trên chuyến bay, nó là niềm xao động khiến nàng quên ăn bỏ ngủ, nàng như có một linh tính cực mạnh về tâm linh, nàng về thăm gia đình mà lòng dạ không yên, khoảng đường dài trên phi cơ đã cho nàng thuộc lòng bài thơ chàng gởi cho nàng trong bài thơ như có điềm chẳng lành :
“ Tình trong tim chẳng thể nhòa, thì thôi vậy nhé tôi xa bụi hồng, còn chi đâu nữa mà mong, còn gì đâu nữa đành xong một đời, thoáng trong mơ có nhớ người, xin em gửi gió cho tôi một lời, thinh không tôi sẽ mĩm cười, ngàn năm mây trắng cuối trời mây bay”
Lá thư này đã hành hạ nàng hơn hai tuần tại quê nhà, nàng buồn và ray rứt khôn nguôi, nàng chả thiết tha gì món ngon vật lạ, không bước ra khỏi nhà, không màng chi bè bạn tới thăm…rồi một đêm khuya khi nàng đang trằn trọc, điện thoại reo vang, nàng nhấc lên nghe “ Xin cho tôi gặp cô N gấp, tôi từ Mỹ gọi về”nàng hồi hộp lạ thường, tiếng người đàn bà trong phone nghe rất lạ, nàng chưa kịp trả lời thì đầu giây kia đã nói tiếp “ xin vui lòng cho tôi gặp cô N gấp, tôi có chuyện rất quan trọng” nàng vội nói “ tôi đây, thưa bà có chuyện gì cần đến tôi ?” Đầu giây điện thoại nói gấp gáp “ N hả, em có thể về Mỹ ngay không, chị Thanh đây, H ngày mai mổ tim, nó nhắn em về Mỹ gấp”. Chị gái của chàng nói trong phone, nàng rụng rời tay chân vì biết mổ tim rất nguy hiểm, mất mạng như chơi… Nàng vội vàng đổi vé về gấp nhưng không có chỗ đành chờ đến 2 tuần sau mới có chỗ cho nàng về Mỹ. Bốn hôm sau, nửa đêm phone reo, giọng chàng cứ tưởng như tiếng nói từ oan hồn vọng về, thều thào hổn hển “ em ơi, anh H đây, mổ tim xong rồi, anh thoát chết rồi, mong em về gấp”, dù biết trong tình trạng cấp bách thế nào nàng cũng không thể về Mỹ ngay được, hơn một tuần sau đó nàng lên phi trường và về với chàng, mong được săn sóc chàng với cả niềm thương yêu còn chất nặng trong tâm.
Chàng vừa mổ tim được gần 2 tuần, nghe nàng về vội mang hai nạng khập khểnh bước ra sân đón, da chàng xanh mét, tái nhợt… Miệng cười méo xệch nhưng trong mắt tràn niềm vui, chàng nói giọng thật yếu ớt “ Mừng quá, anh mừng quá, em đã về với anh”, chàng di chuyển trên hai nạng rất khó khăn, trông mà tội nghiệp chàng quá ! Ngày nào oai phong, bây giờ thê thảm như thế…
Hai năm xa nhau vì cái tôi, vì tự ái, bây giờ người yêu của nàng ra nông nỗi như vậy, trái tim nàng se sắt lại, phải lo lắng cho chàng để bù đắp những khổ đau xưa, nàng săn sóc người yêu từng ly từng tí, không cho chàng ăn những thứ có thể làm cương mủ vết thương, lồng ngực chàng bị cưa đôi, vết thương rất nặng không giữ gìn kỹ lưỡng chết như chơi !
Chàng thì coi thường tính mạng mình, mới mổ tim chưa trọn 3 tuần đã đi dự đám cưới con gái anh chi Nhạc Sĩ Lynh Phương, đi nạng mà dành nàng lái xe, lên sân khấu với hai chiếc nạng để giới thiệu những bạn thân văn thi hữu và người yêu chàng tham dự. Nàng xót xa khi nghe giọng chàng run run và yếu ớt hẵn không giống như những ngày nào chàng sang sảng trên sân khấu với vai trò điều hợp chương trình. Nàng nhớ rất rõ về chàng, về tình yêu chàng đã dành cho nàng, bất cứ một buổi nào dù văn chương thi phú hay đám cưới chàng luôn coi nàng là đề tài quan trọng, luôn nhắc đến nàng, giới thiệu nàng và đọc thơ tặng nàng trên sân khấu. Chàng trân trọng nàng như thế, tình yêu chàng trao trọn cho nàng nên hai năm tạm xa nhau chàng thực tế vẫn không thấy quen ai, duy có một lần vì tức giận nàng chàng quen một người đàn bà tương đối khá đẹp, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn chàng chia tay, chàng có tâm sự trên phone với nàng “ Anh chỉ tôn trọng người chân chính, đàng hoàng, anh khó lòng chấp nhận những người đàn bà không đoan chính, quan hệ bừa bãi, nên anh đã chào chia tay cô ta”…
Ngày tháng lại trôi qua lạêng lẽ, hai người vẫn sống cô đơn trong nhức buốt, nhưng trong lòng ấm áp vì thường xuyên gọi phone thăm hỏi sức khỏe, thỉnh thoảng mời nhau đi ăn, lái xe đi vòng vòng thung lũng hoa vàng. Chàng thường đùa với nàng “ Cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa, người ta sợ chết chứ anh thì mong chết đi cho khỏe tấm thân”, nàng thương xót vô vàn nhưng chỉ âm thầm câm lặng vì giữa hai người khoảng cách tình yêu đã bị thời gian ngăn đôi, hai năm là một bức tường vô hình khiến cả hai luôn bị mặc cảm nên không người nào có thể hạ mình, người nào cũng phải làm ra vẽ ta đây cao thượng, ta đây bất cần !
Yên Bình ! Trong lúc đang viết những dòng tâm khúc này gởi đến anh, gởi về nơi xa thẳm muôn trùng, “ngàn năm mây trắng” như anh đã để lại cho em thì em gặp Đỗ Bình, bạn thân của anh từ Pháp qua, Đỗ Bình đã làm em xúc động đến rơi nước mắt, anh ấy nói rằng “ Thời gian Yên Bình qua Pháp, trong buổi tổ chức họp mặt đón Yên Bình trên 300 người, Yên Bình cứ luôn miệng nhắc NA, luôn miệng giới thiệu về những tác phẩm của nàng mà chàng mang theo qua Pháp, cử chỉ trân trọng thương yêu tuyệt vời này đã khiến Đỗ Bình không thể nào không xúc cảm và không thể quên được một tấm chân tình quá đẹp của đôi bạn thân”. Nàng ngồi lặng yên, hình dung lại người xưa, nước mắt rưng rưng, tâm tư nặng trĩu, anh có còn đâu cho em tạ lỗi, nào phải em chê anh không xứng đáng mà không dám giới thiệu là người yêu hay người tình, hoặc công khai trước mọi người. Chẳng qua vì là người đàn bà đã một lần gãy đổ tình duyên, em chấp nhận sống cô đơn đã 20 năm qua, trái tim nguội lạnh mất rồi, lời tình đôi khi nghe như một biến cố thương đau, dù em hiểu anh rất yêu em, anh rất xứng đáng với em nhưng em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, anh vẫn còn những cá tính mà em mang ấn tượng không phai nhòa từ người chồng cũ của em : Uống rượu, hút thuốc … Anh tha thứ cho em khi xác thân anh đã vui cùng mây gió mà em còn nhắc đến chuyện xưa, làm người không ai toàn bích cả nhưng với em thì khó lòng hạnh phúc với người chồng uống rượu, hút thuốc hơi nhiều …
Những ngày tháng chăm sóc, cơm nước cho chàng qua cơn mổ tim nguy kịch, chàng đã tạm khỏe nhưng cứ thường ỷ lại sức mình luôn tự lái xe không giữ sự an lành cho vết thương xẻ đôi lồng ngực, nàng thấy đã gần 3 tháng săn sóc chàng, nàng cần phải đi xa một chuyến, nàng làm văn học mà khi bạn hữu phương xa tổ chức cho nàng, nàng không thể bỏ cuộc, thế là nàng xin phép chàng đi một tháng vì ra mắt sách của nàng hai nơi, luôn tiện thăm chị dâu và các cháu. Chàng một mình ở nhà tung hoành, mời bạn đến nhậu, uống toàn rượu đắt tiền, không thèm uống bia, những món nhậu thì toàn là lạc xưởng, gà chiên và các món đầy những chất béo … Uống rượu, hút thuốc, lái xe, ăn nhiều chất béo, những thứ ấy làm tim chàng thêm một lần thắt nghẹn, bà chị cả hoảng sợ chở chàng trở lại bệnh viện O’ Conor, nơi mà ba tháng trước chàng đã mổ tim tại đây. Bác sĩ sau khi khám nghiệm lại đã bảo chàng thứ năm đến mổ lại lần hai, chàng về nhà gọi phone kêu nàng về gấp, lúc đó là thơì điểm gay go nhất, hai tòa cao ốc thương mại của Hoa Kỳ bị khủng bố oanh tạc dữ dội, người chết, cảnh máu lửa chan hòa cả một thành phố lớn, hàng ngày nàng chạy ra phi trường mong tìm chuyến bay trở về với chàng nhưng đều thất vọng, chiều tối nhìn trên màn ảnh cảnh điêu linh tàn phá chết chóc của hàng vạn người dân vô tội mà nước mắt chan hòa :
Cảnh tang thương dâu bể
Lòng nàng cũng nát tan
Hai tháp cao sụp đổ
Người chết sếp thành hàng
Người yêu miền Tây Bắc
Em dạ thắt tâm can
Đất bằng đang dậy sóng
Biến cố ngập gian san
Đường bay ngưng hoạt động
Làm sao về hỡi chàng !
Đêm hôm đó chàng gọi phone bảo là Bác Sĩ hoãn ca mổ lại thứ hai, nhắn nàng cố gắng về đưa chàng đến bệnh viện. May mắn cho nàng hôm sau đường bay bắt đầu làm việc lại trong tư thế duyệt xét thật kỹ những hành khách lên tàu, có mấy người hành khách bị giữ lại khi vừa bước qua phòng cách ly vì nhìn tổng quát giống bọn người khủng bố, da đen, râu xồm xoàm, mắt láo liên nhìn chằm chằm vào kẻ khác – Mọi người hành khách cứ đưa mắt dáo dác nhìn hết người này sang người nọ, ai cũng một tâm trạng lo âu nếu chẳng may có bọn khủng bố len lỏi làm hành khách lên máy bay thì tai họa đến cỡ nào …Thật là một chuyến đi hồi hộp, lo lắng hiện rõ từng nét mặt hiện diện.
Nàng về đến phi trường SJ lúc 8 giờ tối, chàng và anh trai nàng đi đón, anh trai nàng mang theo một chai rượu tây loại hảo hạng tặng cho chàng, chàng cười vui nhận và nói “ Sao anh biết ý em thế, em rất thích loại rượu này nhưng sẽ để dành khi nào khỏe mạnh mới uống”.
Chỉ một đêm tâm sự sau cùng, hôm sau đưa chàng vào bệnh viện mổ lại tim không ngờ chàng đã ra đi vĩnh viễn ! Chị chàng và nàng đưa chàng đến bệnh viện, chàng thay đồ bệnh nhân và đưa quần áo, giày của chàng cho nàng và bảo “ Em để ngoài sau cốp xe được rồi, sau 7 tiếng đồng hồ anh tỉnh dậy rồi thay quần áo về nhà cho tiện, đừng đem vô nhà cất mất công”. Lúc chiếc xe đẩy chàng lên bàn mổ, chị gái chàng và nàng phải ra ngoài, nàng nhìn theo chiếc xe mà lòng chua xót, lúc nãy đôi mắt chàng nhìn theo người chị gái buồn vời vợi, nàng đọc được trong đôi mắt ấy một viễn ảnh chia ly ! Nàng đi gần xe hơn nhưng chàng không nhìn nàng mà chỉ nhìn người chị gái với đôi mắt như thế …
Lên bàn mổ từ 7 : 30 sáng, đến 11:30 khuya vẫn bặt tin, không ai cho nàng biết về tình trạng của chàng, bao thân nhân đã lần lượt nhận người nhà chỉ còn nàng và người chị của chàng trơ trọi giữa đêm khuya với tâm tư chết điếng. Một y tá bước ra nói gấp gáp bằng tiếng Anh “ bệnh nhân nguy kịch, hãy vào nhìn mặt lần cuối cùng”. Hai chị em chạy vội theo khóc òa lên, chàng chỉ còn là cái xác không hồn, toàn thân lạnh giá, máy đo tim chỉ chạy cầm chừng theo nhịp của máy trợ tim, nàng sờ mũi, chàng không còn thở nữa, thôi rồi… muôn thuở biệt ly ! Nàng khóc ngất ! Cuộc đời nàng lại thêm một lần đưa tiễn người yêu về với nghìn trùng ! Năm xưa nàng không trực diện cái chết của người tình đầu, bây giờ nàng đứng đây nhìn chàng nằm đó, không còn nói với nhau một lời nào nữa, thân xác kia đã trở về cát bụi … mãi muôn đời chẳng còn gặp nhau trên cõi dương gian, chàng ra đi quá sớm với tuổi 56 đang tràn trề sức sống và tình yêu, chàng ra đi để lại bao tiếc thương cho người thân và bằng hữu !!!
“ Anh có nghe không, lời em tha thiết
Đắng cay nào hơn khúc nhạc chia ly
Buồn nào hơn kẻ ở tiễn người đi
Để vĩnh viễn không bao giờ tương hội !”
Chàng đã ra đi vĩnh viễn sau ngày đại nạn Hoa Kỳ 9/11/2001, ngày đưa tiễn chàng rất đông bằng hữu đến tiễn chàng lần cuối, thân xác chàng hỏa thiêu trở về cát bụi, những bài thơ tiễn, những tâm tình phút cuối đã làm rơi lệ bao người, chàng nằm yên lặng như lắng nghe với đôi mắt nhắm nghiền chấp nhận giã từ trần tục, rời xa kiếp sống của loài người, nợ áo cơm chàng trả lại nhân gian …ra đi với hai bàn tay trắng !
Đã 7 năm Yên Bình về với thiên nhiên , với cỏ cây hoa lá, hài cốt chàng được thân nhân mang về Việt Nam cho cô con gái thờ phượng, chàng đâu ngờ con gái chàng vẫn bình yên mà chàng lại sớm ra đi ? Căn bệnh nan y dai dẳng của người con gái đầu lòng đã khiến chàng đau đớn triền miên lo cho sinh mạng của con mình nhiều tháng năm mất ăn, mất ngủ, nào ngờ … Yên Bình ! Tên của anh vẫn là Lê Xuân Hàm, và bút hiệu Yên Bình kia đã theo anh vĩnh viễn.
Trời lâm râm sương mù, mùa thu buồn vô hạn, thi nhân thường hoài cảm với mùa thu và thi nhân cũng từ giã mùa thu ! Bên vầng trăng ảm đạm đêm nay, một người đang khóc cho một người, nàng mượn ánh trăng thu viết gửi chàng trang tâm khúc của tâm tư, rồi mai đây đời trôi dạt về đâu nàng cũng thấy ấm lòng vì nàng biết cuộc đời như áng phù vân, hãy trao tặng nhau những gì cao đẹp nhất của tâm hồn mà ta có được …
Nguyễnphanngọcan – California 2009
Trời đất bỗng mơ màng
Em nghe lòng mênh mang
Rừng đông, tây thay lá
Muôn cánh bướm đỏ vàng
Trầm tư thung lũng buồn
Thu về chiều mây vương
Tiễn đưa hoa mùa hạ
Cỏ bên đường xanh ươm
Ðêm thẩn thờ gối mộng
Mơ qua những nhịp cầu
Bao năm đường cách trở
Cuộc tình ướt mưa ngâu
Em về “ khúc nhạc sầu”
Chopin và thương đau
Vòng tay anh mầu nhiệm
Em vào giấc ngủ sâu
Em mơ thấy con tàu
Và đàn chim hải âu
Từ quê mình xa tắp
Sãi cánh dài bay mau
Em mơ em về mẹ
Nén hương phần mộ cha
Bỗng dưng bừng thức dậy
Cô đơn và xót xa …
NPNA
RỪNG THU XƯA VẪN NHỚ
Khi tôi về, rừng thu xưa chưa rụng lá
Vàng thu treo trong nắng buổi về chiều
Vùng kỷ niệm một thời ôm ước vọng
Ðọng trong hồn nỗi hoang vắng tịch liêu
Người đi thuở ấy trong giông bão
Không nói mà sao nhớ thiết tha
Chưa dám cầm tay rưng nước mắt
Ngày vui tao ngộ phải chia xa
Sóng tình chưa gợn trong dòng mực
Nét bút chưa quen để tỏ nhiều
Thoảng nhẹ hương thơm hoa nhớ bướm
Bâng khuâng vừa gợn chút tin yêu
Người đi biền biệt không quay lại
Hằn dấu tim đau những sớm chiều
Từ ấy hồn thu thêm nặng trĩu
Rừng thu in dấu những đìu hiu
Tôi về đánh thức mùa thu cũ
Gởi gió rừng xưa tuổi xế chiều
Chiếc bóng đơn côi ôm kỷ niệm
Người ơi … hoa vẫn mãi cô liêu
NPNA
THƠ TÌNH MÙA THU
Những bức thư tình em cất giữ
Ðể làm gia sản của hồi môn
Những lời tha thiết anh trao gửi
Ghi nhớ sâu xa tận đáy lòng
Và bao kỷ niệm mùa thu đẹp
Cùng chữ ân tình thuở chớm yêu
Trân trọng chép vào trang kỷ niệm
Ðể từng đêm thao thức thương nhiều…
Vẫn muốn ước mơ là sự thật
Vòng tay ấm lại tuổi cô liêu
Thời gian đã giết bao hoài vọng
Ðếm bước nghe lòng sao hắt hiu !
Hẹn nhau tao ngộ kiếp này đây
Thuyền nhỏ chông chênh trước bão đầy
Mặt nước hồ thu dường lắng đọng
Cho thuyền lướt sóng giữa trời mây…
Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Ngày mai sương trắng phủ lưng đồi
Ngày mai gió bão từ đâu lại
Cho cánh chim tơi tả cuối trời !
Mùa thu từng đợt gió heo may
Gõ nhịp đơn côi với tháng ngày
Hơi lạnh xen vào thân lữ thứ
Thương ta một kiếp giữa hao gầy
Dòng máu trong tim vẫn khát khao
Chữ tình vần thơ đẹp thương trao
Nguồn yêu tuôn chảy từ tim óc
Thơ đẹp, tình thơ mãi dạt dào…
Thơ đẹp tình thơ tự kiếp nào
Ðiểm tô xuân sắc cuộc đời nhau
Sương rơi lấp lánh trên màu tóc
Sợi nhớ, sợi thương… chẳng bạc màu…
NPNA
THU BUỒN
Vu Lan đến giữa hạ nồng đất khách
Anh thấy chăng cây lá nhuộm ưu sầu
Mùa xuân tàn, hoa thắm giã từ mau
Còn trơ lại xác xơ chiều nắng hạ…
Và đôi ta mỗi người chia mỗi ngả
Mùa thu buồn héo úa cả dung nhan
Tiễn anh đi mà lệ ứa hai hàng
Tình chưa trọn sao đành câu giã biệt !
Từ hôm nay trao ai lời thắm thiết
Tưởng rằng quên nhưng đâu dễ gì quên
Mưa lạnh lùng và nắng cũng thản nhiên
Cho gió thoảng hôn lên làn tóc rối
Cho kỷ niệm ùa vào trong đêm tối
Trở trăn nhiều càng thêm nhớ thêm thương
Vu Lan về gợi lại chút tình riêng
Khơi nhung nhớ mùa thu đầu gặp gỡ
Tay ấm vòng tay, chuông chiều ngân đổ
Quỳ bên nhau mùa báo hiếu Vu Lan
Nụ hôn xưa, ôi giấc mộng đá vàng
Giờ bỡ ngỡ ta về trong cô quạnh
Người nơi đâu… bỏ mình ta đơn lạnh
Bao năm dài tình cũ chẳng phai phôi
Nuốt lệ sầu nhìn chiếc lá rơi rơi
Thiên thu người hỡi, ai buồn hơn ai…
NPNA
THU HOÀI VỌNG
Sáng nay, ngày cuối tuần…
Trời thu buồn giăng mây xám Cali
Mưa lất phất gợi sầu thân viễn xứ
Nơi cố hương…thu có đợi người về ?
Nửa vầng trăng khuyết, nửa hồn thơ
Xin gửi trao ai chữ đợi chờ
Hãy lắng nhịp tim nghe tiếng gọi
Muôn năm đất Mẹ vẫn hoài mơ…
Thu ở trời xa vọng cố hương
Bao đông trở giấc lạnh mù sương
Lá vàng rơi rụng bay theo gió
Ðể nhớ nhung về…để tiếc thương
Mẹ có vui gì nơi viễn phương
Lệ rơi thấm gối những đêm trường
Xa xôi muôn dặm ngàn sông núi
Xác lá như hồn thu vấn vương…
Vấn vương, vương vấn để lòng đau
Mẫu tử nay đành xa cách nhau
Một thoáng tương lai dìm ngỏ tối
Mạch sầu như nước chảy về mau !
Ðời mẹ, một trang buồn tủi hận
Xếp lại thành thơ gửi thế nhân
Ôn lại thành văn lưu thế sự
Ðêm dài than thở dưới vầng trăng…
NPNA
THU MỘNG MƠ
Cho đến muôn đời thu vẫn đẹp
Lá vàng pha lá đỏ tươi xinh
Bên đường lặng lẽ hàng cây đứng
Những đóa hồng khoe sắc hữu tình
Phố Palo Alto êm đềm thơ mộng
Một buổi chiều lữ khách ghé thăm
Hoa lá reo vui theo gió lộng
Làm say lòng bao gã thi nhân …
Ta cũng say sưa phố lạ chiều
Muôn trùng lá thắm đọng thương yêu
Dọc theo con lộ dài hun hút
Vàng, đỏ, nâu, hồng … thoáng tịch liêu
Rừng lá mùa thu trải khắp miền
Ðiểm tô thêm đẹp phố bình yên
Ta ngơ ngẩn với ngàn hoa lá
Hồn bướm mơ tiên … chẳng lụy phiền
Ta thấy quanh ta xác lá vàng
Quyện tròn trong gió buổi thu sang
Tưởng như ai đó đang vương vấn
Cho mộng thêm dài … lạnh gối chăn !
Cảnh đẹp cho hồn ta ngất ngây
Tình thơ lai láng giữa trời mây
Nhìn thu ta bỗng lòng say đắm
Giấc mộng Hằng Nga … giữa cõi này …
NPNA
THU NHỚ NGƯỜI
Ngẩn ngơ chào đón ngọn thu phong
Nhớ bạn tri âm nát cả lòng
Mới đó mà bao mùa đổ lá
Mà giờ đến nữa mạch sầu đông
Người đi biền biệt trong sương lạnh
Kẻ ở tương tư nhạt má hồng
Thức trắng canh thâu buồn viễn xứ
Chập chờn mộng mị giữa hư không
NPNA
THU QUYẾN RŨ
Qua rồi những mảnh trăng lu
Ðưa tay hứng giọt mưa thu đầu mùa
Ngồi nghe tí tách buồn chưa
Như tình hai đứa đong đưa tháng ngày
Ðồi cao mây trắng phủ vây
Sương pha đầu núi ngàn cây trở mình
Ðỏ vàng xanh tím lung linh
Xạc xào chiếc lá cuộn mình vui ca
Bên hồ liễu rũ thướt tha
Chị hằng tỏa ánh trăng ngà lã lơi…
Cảnh thu mây nước gọi mời
Tình thu rực rỡ một trời yêu thương
Sắc thu nguyệt thẹn hoa nhường
Nàng thu quyến rũ tơ vương lòng người
Duyên thu e ấp môi cười
Nhìn thu say đắm cuộc đời thi nhân…
NPNA
THU SẦU
Trên những dặm đường xưa
Sáng, chiều, nắng hoặc mưa
Từng bên nhau tha thiết
Yêu chiều và đón đưa
Giờ đây em đơn độc
Cuộc lữ hành bâng khuâng
Lưng đèo cơn gió lốc
Hun hút nẻo phong trần
Anh đã về nơi đâu
Ðể trần gian thương đau
Em âm thầm đối bóng
Nghe từng tiếng thu sầu
Ðâu lời yêu dịu ngọt
Ðâu khung trời xanh trong
Bờ đại dương sóng vỗ
Tiếng thì thầm yêu đương
Kỷ niệm hắt hiu buồn
Lòng em trận bão tuôn
Trời mây giăng mờ mịt
Hồn chớm dậy cuồng phong …
NPNA
THU XƯA
Em đứng giữa mùa thu Cali
Chợt xao xuyến nhớ về quê mẹ
Trước mặt em
Xa lộ thênh thang
Cầu nối nhịp cầu
Những hàng cây xanh đỏ tím vàng
Pha sắc thắm đẹp trời thu ly xứ
Lung linh một dãi mây trời
Nàng thu lã lướt gọi mời thi nhân
Bút hoa tô vẽ đôi vần
Ðể thương để nhớ muôn phần thu xưa
Quê em sáng nắng chiều mưa
Có anh dầu dãi sớm trưa bên đồng
Có nàng giặt lụa bên sông
Có cha vun sới những giòng ngô khoai
Có mẹ già buổi nắng mai
Tóc pha sương tuyết miệt mài chợ trưa
Vẫn vui cơm hẩm muối dưa
Hai mùa mưa nắng đong đưa tơ trời
Mặc thu mặc hạ đổi dời
Vẫn bình yên với cuộc đời hàn vi …
Ðây mùa thu Cali
Nhớ thu xưa, nhớ người đi không về
Bao la một tấm tình quê
Tiếc thương cha mẹ tái tê cõi lòng
Ðâu người giặt lụa bên sông
Chỉ ta lạc lỏng trên dòng nhân gian
Thu này rồi lại thu sang
Nỗi buồn sao cứ mang mang trong hồn …
NPNA
TRĂNG THU NHỚ MẸ
Tuần Phật Ðản mẹ thân yêu ngã té
Bốn giờ liền lạnh lẽo dưới nền hoa
Lời thống thiết mẹ kêu gào cứu mạng
Ðến tàn hơi thiên hạ chẳng ai qua…
Cửa then gài người ta không vào được
Hay bởi lòng người chẳng có từ tâm
Sợ họa tai làm ngơ không cứu giúp
Mang hình người mà tâm địa dã nhân
Sáu hôm sau mẹ ly biệt cõi trần
Vào giờ ngọ, đúng ngày rằm Phật Ðản
Mẹ ra đi chắc lòng không thanh thản
Bao thâm tình còn vương ở thế gian
Suốt một đời khổ cực mẹ đa mang
Cao niên kỷ mẹ võ vàng thân xác
Chẳng gấm lụa, chẳng xa hoa đài các
Ngày lẫn đêm một dạ nhất tâm tu
Kiếp con người … ôi một kiếp phù du
Thân tằm nhả sợi kén tơ cho đời
Nuôi con khôn lớn nên người
Chữ hiếu con trả là vui tất lòng
Nhưng khi con trẻ thành thân
Mẹ còn đâu nữa hiếu phần con lo …
Ðêm nay rằm Vu Lan con nhớ mẹ
Hai mươi niên trường vắng bặt bóng từ thân
Mùa Vu Lan, mùa báo hiếu hiền nhân
Mẹ yêu đã vĩnh biệt cõi trần … còn đâu !
NPNA
TỪ ÐỘ THU TÀN
Cảnh vật mùa thu buồn ảm đạm
Nhưng sao ta lại thích mùa thu
Lá vàng lãng đãng bay trong gió
Thoáng thấy nghe lòng trổi ý thơ …
Chẳng trách thi nhân hay mộng mơ
Nỗi vui, nỗi nhớ, nỗi mong chờ
Gửi theo sương đọng ngàn cây cỏ
Trải cả tâm tư vạn bến bờ
Lại nữa mùa thu giữa xứ người
Chập chùng mây trắng chập chùng trôi
Vẽ vời cũng chỉ là hư ảo
Tìm cuối chân trời áng nguyệt rơi …
Nhờ ánh trăng soi hai lối xưa
Biển non thề hẹn trắng mùa mưa
Thu nay có kẻ hoài công đợi
Ðâu nữa thiên đường buổi đón đưa !
Kỷ niệm mùa thu trong giấc mơ
Ân tình xoáy đọng những dòng thơ
Cung đàn dang dỡ duyên tương ngộ
Từ độ thu tàn những ước mơ …
NPNA
TỰ TÌNH MÙA THU
Anh biết không, ngoài trời đang giông bão
Cuối thu buồn cành nhớ lá xa bay
Em ngồi đây hồi tưởng lại chuổi ngày
Hạnh phúc thăng hoa, địa đàng lối mộng
Anh đã đến thiên thai đường gió lộng
Lưu Nguyễn ngàn xưa huyền thoại ước mơ
Chuyện đào tiên nhân thế vẫn mong chờ
Buổi hạnh ngộ chốn non bồng nước nhược
Gặp gỡ hôm nay, hẹn ngàn kiếp trước
Sao vòng tay chưa ấm trọn tiền thân
Còn hợp, tan, vui, khổ với phong trần
Thu lá rụng, để đông cành tê tái
Trời cao rộng, cánh chim vui hồ hải
Cuộc trùng phùng mờ mịt bóng tương lai
Là trăm năm chỉ một giấc mộng dài
Tình hư huyển thêm ngậm ngùi thương tiếc
Sẽ nhớ mãi ân tình xưa diễm tuyệt
Ðời cho ta những ân sũng hoàng hoa
Vẫn bên nhau dù ngàn dặm cách xa
Hình bóng cũ mơ hồ sương thu đọng …
NPNA
NƠI NÀO CHỐN BÌNH YÊN
Truyện ngắn : Nguyễn Phan Ngọc An
Hai mươi năm Kiều Thư làm thân viễn khách, sống yên lành không lo sợ mảy may, dẫu cuộc sống chẳng giàu có bằng ai nhưng tâm hồn được thảnh thơi, nhẹ nhàng…nàng không may mắn có được những bằng cấp để ngồi văn phòng mở business hay địa ốc, insurance. Thư làm việc cho một dịch vụ bán máy bay được 3 năm nàng chuyển sang nghề truyền thông và làm việc với một ban ngành bộ sậu mới, từ cấp lãnh đạo cho đến bạn bè ai cũng thương mến nàng, dẫu thế, nhưng nhiều đêm ngồi nhớ mẹ cha, nhớ các em Kiều Thư vẫn không sao ngăn được giọt lệ ngắn dài, nhất là vào mùa Thu hay mùa Đông nỗi nhớ quê hương càng thêm thấm thía tâm can kẻ sống ly hương, lià xứ sở…
Ngày đầu tiên đến xứ này, Kiều Thư bỡ ngỡ lạ lùng trước quang cảnh, trước con người, họ không vui vẻ, vồ vập mừng rỡ khi gặp gỡ nhau ngoài đường, dẫu trước kia là người thân quen, là hàng xóm, cảnh vật thì im lìm lặng lẽ, các shopping, chợ hay cửa hàng ăn uống gì cũng đóng cửa im thin thít như chỗ không người, chỉ khi vào bên trong mới thấy được những sinh hoạt rầm rộ của loài người đủ các sắc dân từ các nơi trên thế giới…Kiều Thư ngơ ngác nhìn xung quanh nên dẫm phải chân một chàng thanh niên, Thư vội vàng xin lỗi : Xin ông tha lỗi, tôi vô ý quá ! Chàng thanh niên chỉ cười nhìn Thư không chớp mắt, rồi chậm rãi nói : Không có gì đâu người đẹp, được dẫm chân mới có dịp làm quen chứ, lại là một người đẹp của xứ thần tiên, một nơi mà tôi vẫn ước ao được đặt chân đến một lần cho biết…Kiều Thư cười e lệ khi nghe lời khen của người lạ, nàng vẫn biết với tuổi đời xuân xanh 18, nàng thường được mọi người khen nàng đẹp xinh dịu dàng quyến rũ từ khi còn ở Việt Nam, nhưng hôm nay nàng không khỏi ngượng ngùng khi người đàn ông lạ cất lời khen khi mà nàng đang cảm thấy mình vô duyên đi đứng không nhìn trước nhìn sau để phải xin lỗi người ta! Kiều Thư vốn con nhà nề nếp trâm anh, từ mọi sinh hoạt trong gia đình, ngoài xã hội nàng luôn tự hào là người gương mẫu vẹn toàn, vậy mà sang nước người…đã lẩm cẩm rồi !
– Này cô ơi, cô giận tôi chăng ? tại tôi quá trực tính, thấy cô đẹp thiệt nên xưng hô như thế, nếu có gì không vừa lòng xin cô thứ lỗi cho sự đường đột vô duyên của tôi – dù thế nào tôi vẫn muốn được làm quen với cô, nơi đất khách quê người buồn tẻ lắm, gặp được người đồng hương không thể không làm quen, tôi tự giới thiệu tôi là Hùng, du học Hoa Kỳ từ năm 17 tuổi, tính ra cũng hơn 10 năm rồi, tôi nhớ quê hương quá cô ạ ! đây số phone của tôi xin gởi cô, nếu có đôi phút rỗi rãnh xin nhớ gọi cho tôi, tôi chờ…Người thanh niên đưa cho Thư một tấm card rồi nhìn nàng âu yếm và lặng lẽ bỏ đi, Thư bồi hồi giây phút không biết phải làm gì và nói gì nên cũng âm thầm bước ra khỏi chợ quên khuấy người nhà đang chờ ngoài xe tự nãy giờ…
Đêm đó, Kiều Thư không ngủ được, nàng nhớ mới vài ba hôm trước nàng còn ở quê hương của nàng, xum họp trong căn nhà ấm cúng của gia đình, xung quanh nhà bước ra cửa là đã nghe tiếng chào tiếng hỏi tiếng cười líu lo, ai cũng vồn vã thương yêu nàng, mẹ cha thì khỏi nói một mực chiều chuộng bất cứ điều gì nàng muốn…bây giờ nơi xứ lạ quê người, chán chết luôn ! Hôm phi cơ vừa hạ cánh xuống phi trường San Francisco lúc ấy giờ Hoa Kỳ là 10 giờ đêm, đồng hồ của Thư vẫn còn để giờ Việt Nam, Thư phải hỏi thăm mới đổi đồng hồ cho đúng giờ của Mỹ, Thư đã thấy khí hậu lạnh buốt tới xương, nàng sống quen với khí hậu miền nhiệt đới nên đến miền ôn đới nàng không chịu nổi những làn gió lạnh thê lương này nên đã thấy sợ khi bước chân đầu tiên đặt xuống miền đất lạ…khi phi cơ từ từ hạ xuống độ thấp Thư nhìn thấy cả một rừng hoa màu vàng lấp lánh dưới sương đêm, nàng đến đây vào tháng 12 nên lạnh lẽo không thể tưởng, về đến ngôi nhà lạ của thân nhân nàng sống cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, rồi nấu nướng ăn uống chuyện trò râm ran hỏi han đủ mọi việc bên quê nhà…Khi bước vô phòng là Thư đánh một giấc đến 12 giờ trưa hôm sau mới dậy. Nàng loay quay làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo theo người nhà đi phố chợ. Loanh quanh trong chợ không biết là bao lâu, khi bước ra cửa chợ thì trời tối thui chẳng trông thấy thứ gì…Thư thắc mắc trong lòng : Ủa lạquá, xứ Mỹ sao ban ngày ít quá vậy, vừa ngủ dậy đi chợ là đã hết ngày rồi ! Hỏi ra nàng mới biết xứ tây phương giờ giấc mùa đông là thế, chỉ 4:30’ là trời đã tối rồi, mùa hè thì 9 giờ vẫn còn sáng.
Sau buổi đi chợ vô ý ấy về nhà Kiều Thư mãi không yên, gọi người ta hay không gọi ? cuối cùng Thư đã gọi và câu chuyện êm ả đến hơn nửa giờ trên phone, người ấy có vẻ rất quý mến mình, không biết điều gì sẽ xãy ra đây ? Thư lẩm bẩm một mình…Sau vài lần đi cùng thân nhân trên xe hơi nhà, Kiều Thư đã biết chút ít tôn ti tập quán xứ người, nhân lúc anh trai nàng đi làm việc Thư lấy chiếc xe dư trong nhà lái thử, Thư biết lái xe từ khi còn ở VN vì nhà nàng có xe hơi du lịch. Khi ra lộ cách nhà cả mấy trăm mét rồi Thư mới hoảng sợ muốn quay về nhưng nhìn kiếng chiếu hậu thấy cả một hàng xe đang nối đuôi sau xe nàng, Thư quýnh quáng lái sang phải, chạy một hồi rồi lại lái sang trái, cứ như thế vì nàng không thể dừng xe lại được và cũng không thể nào quẹo trở về được vì xe dính liền phía sau, cứ như thế, quẹo trái, quẹo phải …mồ hôi đã vả ra từng giọt dưới cằm vì run sợ ! nàng đã lạc lên ngọn núi trước mặt, Thư không biết phải làm sao vì không biết đường xá mà cũng không thấy chỗ nào có phone công cộng để gọi về nhà, trong khi anh trai nàng đã dặn 4 giờ ra coi văn phòng thuế cho anh đi họp. “Chết rồi, biết đường xá đâu mà quay về, lại nữa quẹt xe ai một cái là thúi đời nhà ma luôn, xứ này không như VN đâu mà coi thường”, Thư nói một mình như lên cơn tẩu hỏa nhập ma, bình tỉnh…bình tỉnh đi nào…Mặt Thư không còn chút máu, nhìn thử vào kính chiếu hậu mới biết mồ hôi sợ toát ra đầy mặt ! Đàng kia có cái parking lot, ta vào đó sẽ liệu…Thư cho xe vào đậu parking, bước ra ngoài với hy vọng tìm người đồng hương hỏi thăm đường xá để trở về, nào thấy ai là VN đâu toàn dân mũi lỏ, dân da đen đầu tóc quăn tít, rồi dân Mễ Tây Cơ khinh khỉnh lạnh lùng, chỉ còn một cách liều mạng ! Thư bước đến gần, một tên Mễ đạp xe đi bỏ báo rong chạy ngang, Thư gọi xí xô “ hello, hello, please help me, please help me” tên Mễ dừng xe đạp lại hỏi “ what you need”, Thư vội vàng hỏi nó đường nào về khu chợ Lion Plaza trên đường King và Tully, nó trả lời một tràng dài, Thư không hiểu gì cả, liền xin nó vẽ dùm đường đi trên tờ báo nó có sẵn…Nhờ đó Thư tìm được đường về nhà tuy rằng nàng lạc rất xa. Kể ra mình gan thật , Thư mĩm cười và tự hứa từ nay không dám ẩu như vậy nữa và cũng cương quyết không hé môi nửa lời, ông anh mà biết được thì chỉ có nước nghe chết chửi mà thôi, anh ở Mỹ lâu rồi nên nguyên tắc luật lệ ghê lắm chứ không phải dân “ điếc không sợ súng” như nàng…
Sau hai tuần tạm quen với cuộc sống mới Kiều Thư xin ông anh cho học lái xe để lấy bằng ở Mỹ cho hợp lệ, ông anh còn quá bận rộn, Thư tìm báo thằng Mõ đọc và tự ý gọi ông Thành đến dạy lái xe. Ông Thành thử tay lái Thư vì nàng nói biết lái xe, ông ta đồng ý chỉ nhận 50 đô vì Thư lái xe rất rành, mặc dù lúc đó giá cả là 200 đô. Thư xin anh tiền đóng để học lái, ông anh la toáng lên “ mầy mà cần gì học lái xe, không cần học, mầy lái xe rành quá rồi học làm chi cho tốn tiền phi lý”, Thư đành chịu thua ông anh và ngay tuần sau nàng đi ghi danh thi bằng viết và bằng lái…Bằng viết thi chỉ một lần đậu ngay, bằng lái nàng thi đến 5 lần vẫn không đậu, lần thứ nhất rớt vì quên gạt thắng tay lên khi đã dừng ở parkinh lot, lần thứ hai rớt vì quẹo trái sớm khi người đi bộ vừa nhốm bước xuống đường vài bước, lần thứ ba quẹo trái rớt vì thấy đèn xanh trước mặt là đề pa mà không biết là chỉ khi đèn mũi tên mới được ưu tiên, lần thứ tư rớt vì chen len không nhìn lại đàng sau, lần thứ năm rớt vì de xe không nhìn lại đàng sau chỉ nhìn kính chiếu hậu…Sau 5 lần thi lái rớt nàng bị hồ sơ thuộc diện lái xe nguy hiểm phải đưa ra hiring và buộc phải đi học tại trường dạy lái xe. Khi đi học mất hết 200 đô, khi đi thi phải thi đúng một tiếng đồng hồ vì trường hợp người lái xe nguy hiểm phải trắc nghiệm tay lái thật kỹ, bao nhiêu là vất vả gian nan Thư mới có được cái bằng lái xe trong tay, rõ ràng hà tiện 50 đô mang thêm tai ách dập dồn vì tuy biết lái xe từ lâu nhưng cái luật lệ xứ người khó khăn và khác xa luật rừng của quê nhà, khi vỡ lẽ ra thì Thư biết cũng rất nhiều người đã biết lái xe hơi chẳng hạn như mấy ông sĩ quan QLVNCH đã từng lái xe Jeep, xe GMC đi thi lái cũng rớt lộp độp như nàng…
Một buổi chiều sau khi đi dự một buổi sinh hoạt thơ văn về, Thư ghé chợ Lion mua ít thức ăn, nàng mặc bộ áo dài may từ quê nhà mang theo, Thư có tài ca hát và ngâm thơ nên hôm đó nàng phải trình diễn cho nên nàng mặc áo dài – Đàng xa đi tới một anh chàng lẽo đẽo theo làm quen Thư, anh ta nói nhìn chiếc áo dài anh nhớ quê hương, anh thú thật qua Mỹ du học từ hơn 20 năm rồi, anh chỉ toàn giao dịch và công ăn việc làm cũng là với người Mỹ, anh ao ước được tiếp xúc với người Việt Nam…Thư nhìn anh ta và sau khi tiếp xúc vài câu chuyện Thư biết anh là người trí thức cao, hiện anh có bằng Master và là Kỹ Sư chế biến Hỏa Tiễn của Hoa Kỳ. Anh đưa cho Thư tấm card và xin Thư số phone để làm quen – Thư suy nghĩ, nơi xứ lạ quê người đàn ông cũng nhiều người lịch sự quá chứ , chẳng hạn như anh Hùng, rồi bây giờ anh Khánh, nhưng xét cho cùng vẫn không niềm nở tự nhiên như ở quê nhà –
Khánh tìm đến nhà thăm Thư, mấy tháng vật lộn với cuộc sống mới Thư đã dạn dĩ mọi việc, nàng vừa đi học vừa đi làm. Thỉnh thoảng Hùng vẫn gọi phone nói chuyện với Thư, ý chừng muốn bước tới chuyện tình cảm, Thư còn quá xa lạ với xứ người, tương lai chưa có nàng phải cố gắng học hành và đi làm kiếm tiền lo cho bản thân nên chưa dám nghĩ đến chuyện tình cảm, giữ tình bạn là tốt đẹp hơn – Nhưng với Khánh, anh ta dạn dĩ tìm đến nhà để làm quen anh trai nàng và làm quen cả em trai nàng, Thư được Khánh kể hoàn cảnh gia đình và đưa cho nàng xem tờ giấy ly hôn đã ba năm, hiện tại Khánh vẫn đi làm và sống một mình tại Santa Clara – Có lần Khánh rủ Thư đi chơi biển Monterey, nàng đồng ý – xe của Khánh loại Mercedes chạy êm như ru, Khánh rất lịch sự và tế nhị trong giao tế nên Thư cũng thấy lòng pha trộn cảm tình vu vơ. Có lần Khánh đưa Thư về thăm căn nhà riêng thứ hai của chàng ở Concort, thì ra Khánh hiện còn riêng hai căn nhà của riêng chàng – Khánh nhiều lần tỏ chuyện tình cảm và mong được lập gia đình với Thư, Khánh đòi dẫn nàng đi mua xe BMW và yêu cầu nàng chấp thuận sẽ sang tên căn nhà ở Concort qua cho nàng đứng tên – Thư không có gì để chê bai Khánh, chỉ một điều mà nàng không thích, ấy là lúc nào Khánh cũng học, đến nhà Thư chơi, thăm Thư mà ôm theo một chồng sách , ngồi trên sofa giở ra đọc tới đọc lui, cảnh này không qua được cặp mắt người em trai của Thư, có lần cậu nói với nàng “ chị ơi, em thấy anh Khánh học cao, đẹp trai thật nhưng giống như bị nerve ( thần kinh) quá, đến nhà bạn gái mà lúc nào cũng ôm theo sách để học” Nghe cậu em nói thế, Thư cũng thấy bất mãn trong bụng, nhưng vẫn tự nhiên không để lộ cử chỉ gì cho Khánh biết ! Vài tháng quen biết trở thành thân tuy trong lòng Thư vẫn không quên được câu nerve của cậu em dành cho Khánh và mỗi lần đến thăm Thư chàng vẫn không quên mang theo cả chồng sách và ngồi trên sofa học…
Có một lần Thư đi may áo dài, Khánh xung phong được chở Thư đi, đến chỗ nhà may của người bạn gái học chung ESL với Thư , nàng vào một mình và nói với Khánh “ Anh ở đây, đừng vào nhà đàn bà góa, cô ta bị chồng bỏ và ở với hai đứa con còn nhỏ xíu” nói xong Thư vào một mình may áo dài, cô bạn học là thợ may bên Việt Nam, còn về chữ nghĩa thì cô ấy còn kém lắm, học tiếng Anh không trôi, chữ viết thì nguệc ngoạc cỡ lớp ba trường làng…vợ chồng thì đánh lộn chửi bới ngày một, ông chồng nản quá bỏ nhà đi đã gần năm trời, cô ta có nhà housing có tiền nhà nước trợ cấp vì hai đứa con nhỏ, may quần áo kiếm tiền thêm !
Nhiều lần nhận thấy không hợp với kiểu cách của Khánh nhất là câu nerve vẫn không phôi pha, Thư tìm cách tránh và không liên lạc với Khánh nữa…Nàng vui vẻ với công việc hàng ngày và quên bẵng Khánh, công việc về truyền thông đã giúp nàng hiểu biết rất nhiều về mọi khía cạnh xã hội và cộng đồng. Thư luôn được bạn bè quý thương, trong số đó có một nhà văn thơ nữ đã kết tình kết nghĩa với Thư và thương yêu Thư như em ruột của mình.
Một năm sau, nhân có dịp ghé vào nhà cô bạn thợ may sửa lại chiếc áo dài, Thư ngỡ ngàng nhìn thầy Khánh đang ngồi dạy hai đứa bé con cô thợ may học – Thư giả như không quen chỉ gật đầu chào, Khánh ngượng ngập chào lại trong cử chỉ lúng túng buồn cười. Về nhà Thư đã đoán được sự việc, ông này ghê thật, muốn lấy vợ VN quá nên rán nhớ số nhà để trở lại làm quen và lấy cô ta, tuy rằng cô ta trình độ so với Khánh thì thua một trời một vực…
Tám tháng sau Thư cố tình trở lại căn nhà cô ta may áo dài để biết thêm tình tiết của Khánh. Khánh đang ẵm trên tay một đứa bé mới sinh, lính quýnh vụng về chào Thư, nàng phớt tỉnh như chẳng quan tâm gì hiện tượng trước mắt, nhưng thật ra trong lòng Thư thấy coi thường Khánh, vội vàng không kén chọn người vợ cho xứng đáng với mình ! Thư cũng có thể đoán được cuộc tình so le này sẽ đi về đâu ?
Mùa Thu về, cây cỏ héo tàn , không khí khô làm con người cũng mệt mỏi theo, rồi cái chứng “cảm cúm” đã hành hạ Thư suốt mấy tuần liền, nàng bỏ ăn, bỏ ngủ, chẳng tha thiết gì đến dung nhan và Hùng thì vẫn gọi phone thăm Thư như những ngày đầu quen biết…Một buổi chiều Thư từ chỗ làm việc sắp sửa ra về thì Khánh gọi “ Thư tha thứ cho anh, tại Thư bỏ anh nên buồn quá, anh thì không có cơ hội quen người Việt Nam nên tìm trở lại căn nhà cô thợ may làm quen, cô ta sau vài lần anh tới lui biết anh giàu có, có nhà cửa, có tài sản nhiều động lòng tham, xúi anh về sống chung và yêu cầu để cô đứng tên căn nhà anh đã trả xong tiền nợ. Anh dại dột và cô ta đã để có con với anh để ràng buộc, tuần rồi cô ta nghe lời xúi giục của người chị và người anh để tìm mọi cách chiếm tài sản của anh, bảo anh ký tên cho cô ta luôn căn nhà Concort để lên đó ở và mua cho cô ta chiếc xe mới, đồng thời cô ta cần 50 nghìn đôla để trả nợ cho bà chị và ông anh của cô ta. Anh nghe ớn óc nên từ chối, cô ta cầm phone gọi 911 rồi khóc bù lu bù loa, Cảnh Sát tới bắt anh và còng hai tay anh, đem nhốt vào trại một đêm với tội hành hung, đánh đập cô ta. Thảo nào anh có nghe chuyện cô ta đã gọi phone kêu Police bắt người chồng khi anh chưa quen cô ta và người chồng bị cô kết tội sắp bắn cô nên ở tù cả năm trong khám…Bây giờ anh không sống với cô ta nữa, anh bắt đứa con về nuôi, ngày trước Thư có nhắc nhở anh lập gia đình phải chọn người học thức và hiền đức, ít ra phải tương xứng sự hiểu biết thì mới có hạnh phúc, nay vỡ lỡ cũng tại mình hấp tấp, mà lỗi chính là tại Thư bỏ anh mới ra nông nỗi” ! Nghe xong tâm sự chín nhừ này, Thư mệt mỏi cả tâm can, ba năm rồi Thư sống nơi xứ người, ngày đi làm, tối về đi học thêm Anh Ngữ, nàng chẳng thấy có gì vui hay hấp dẫn nàng, mọi người xung quanh nàng cũng tất bật, có hôm nàng vừa lái xe đi làm vừa trang điểm khi đèn đỏ dừng xe, có lần vừa lái xe vừa ăn sáng – chỉ nghỉ ngày cuối tuần thì đi chợ, thì clean nhà cửa, dọn dẹp giặt quần áo, con người chẳng thấy được nghỉ ngơi thoải mái như ở quê hương. Không làm thế thì không có tiền chi phí nhiều việc từ nhà cửa, bill bọng, insurance…đủ thứ linh tinh…Lại còn thỉnh thoảng gửi tiền về cho cha mẹ, các em nữa, lại còn phải một chuyến về thăm cha mẹ, các em và bạn hữu nơi quê nhà – Thế là Thư sửa soạn một chuyến về thăm cha mẹ ngay dịp xuân về – Nàng lấy vé máy bay ngay và chuẩn bị hành lý thật gọn gàng cho một chuyến về quê ăn tết.
Phi cơ bắt đầu hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất, Kiều Thư hồi hộp lạ thường với những xáo trộn trong đầu khi nhìn thấy lại quê hương sau bao năm dài xa cách – Nàng lững thững bước ra phía ngoài để tìm thân nhân, nàng chỉ mang vỏn vẹn một vali nhỏ quần áo và một xách tay nên dễ dàng đi thẳng ra phía cổng ngoài để gặp cha mẹ – Kiều Thư đang lóng ngóng tìm người nhà thì một cái “phụp”, chiếc xe hai bánh chạy ngang dựt mất cái ví tay của nàng. Thư hoảng hốt nhìn theo, miệng như cứng lại, trời ơi, làm sao đây ? Công An đâu, công an đâu, giúp tôi…chẳng có thằng công an nào cả, chỉ có vài người đứng gần đó rộ ra cười, cái xứ sở gì kỳ cục, thấy bị giựt không giúp đỡ chạy theo bắt hộ còn nhe răng cười ? Thế là nàng mất toi 8000 mỹ kim mới toanh, nàng đổi ngân hàng để về chia cho gia đình tiền mới cho hên ! Hên đâu chả thấy, chỉ thấy bầu trời u ám mây giăng, người nhà giờ này mới xuất hiện, nhìn mặt Thư như kẻ mất hồn, cha mẹ lăng xăng hỏi nguyên do gì ? Thư bật khóc “ nơi nào là chốn bình yên cho con đây ?”…Hai tay nàng dơ lên trời, mắt nhìn theo chiếc xe đã mất hút từ nãy giờ mà nghe trong lòng tan nát từng cơn…
NPNA
NIỀM THU