Bút Ký,  Đỗ Dung,  Minh Thúy

DẤU CHÂN TÌNH HẠ & Ngày Vui Qua Mau – Minh Thúy – Đỗ Dung

DẤU CHÂN TÌNH HẠ

Minh Thúy

      Bao nhiêu giai đoạn lo âu lần lượt từ khi dịch bệnh Covid_19 , giờ lại nghe tin tức những biến thể Delta. Chúng tôi gồm có chị Đỗ Dung, chị Phương Hoa, chị Lê Diễm tin tưởng mình đã chích 2 liều từ Pfizer hoặc Moderna nên có ý làm cánh chim bay theo trời hạ, sau khi chị Phan Lang mời về “ Thành phố lướt sóng tại Mỹ “ có bãi biển Huntington Beach thăm nhà mới của chị.

      Tôi có nhân duyên được trang chủ Minh Châu Trời Đông gồm chị Ngọc Hà và chị Đỗ Dung làm moderator và Cô Gái Việt là bà bầu Phương Thuý mời gia nhập hội. Đặt biệt hai hội này dành riêng giới phụ nữ, chị em sinh hoạt tâm tình, làm thơ nối đuôi chung đề tài nào đó hoặc vốn liếng thơ văn, nhạc rất dồi dào, gởi cho nhau đọc giải trí. Tiếp theo tôi được chủ tịch hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Vùng Đông Bắc là chị Hồng Thuỷ mời nhập hội viên, từ đó tôi quen chị Phan Lang, người phụ nữ đầu tiên gia nhập quân đội Mỹ với chức  vụ Trung Tá, là người đàn bà tài sắc vẹn toàn, tuy có lối sống mạnh mẽ nhưng tâm hồn rất ủy mị đa sầu, luôn nặng tình quê hương sâu đậm, sống có chiều sâu tỷ mỉ với kỷ niệm được tuôn tràn qua những vần thơ buồn lắng đọng.

Hiện nay chị đã về hưu, sinh sống trên hòn đảo Oahu / Hawaii. Thời gian gần đây vợ chồng chị về mua thêm căn nhà vùng Huntington Beach. Tánh chị ưa sống với bạn bè, luôn tham dự họp mặt trung học trường Võ Tánh Nha Trang, bạn mấy diễn đàn MCTĐ, CGV kể cả VBVNHNVĐBHK. Chị mở lòng mời tất cả các chị em về nhà chơi không phân biệt, chỉ đến bằng cái tình thân thiện vui vẻ và cởi mở, chính thái độ hoà nhã nhiệt tình đó làm chúng tôi hứng chí.

Hình 2

          Bắc Cali gồm chị Đỗ Dung, chị Phương Hoa, chị Lê Diễm và tôi rủ nhau về. Ban đầu dự tính chị Lê Diễm lái xe, chị LD là người sinh hoạt năng nổ ngoài cộng đồng những việc lợi ích, viết báo, phóng viên rất mạnh mẽ tài giỏi, nhưng chúng tôi cũng mong có người đàn ông thay phiên chị lái xe, vì còn lại ba người này yếu tay lái chẳng dám, cuối cùng bạn chị giúp lái phụ.

Đúng lúc tin tức cảnh báo những biến thể của Delta, ông xã chị Phương Hoa lo sợ hăm he “ đi về phải cách ly nửa tháng, chị cũng giả lơ cuốn gói âm thầm. Ông xã chị Đỗ Dung thấy vợ đi chơi với sự háo hức mạnh mẽ nên thương và chìu chuộng, anh và hai con đưa tiễn chị Đ Dung đến tập trung nhà tôi nhìn thương lắm.

                Chúng tôi khởi hành từ 12 giờ trưa đến hơn 7 giờ tối đến nhà chị Phan Lang. Chúc Anh và chồng đến thăm hẹn mai sẽ chở chúng tôi đi nhiều cảnh đặc biệt của LA, gặp lúc vùng LA có lệnh phải đeo khẩu trang, tính lui tính tới cũng hơi ngán nên dự định hủy bỏ. Chủ nhà dọn sẵn buổi tiệc tối gồm bánh bèo, bánh lọc, món xào chay, gõi và món bún bò. Phần đói lại thấy các món VN do tay chị PL đứng bếp chịu khó, và vui quá với không khí ấm cúng nên ăn thật ngon miệng.

Hình 3

 Bary(chồng chị PL) có nét mặt hiền hậu như tiên ông, ít nói và vô cùng lịch sự với khách. Phe đàn bà ham chụp hình nên chị PL kêu gọi Barry mãi hoài, ông mỉm cười hoà chung niềm vui của vợ trông rất dễ mến.

Đêm nói chuyện râm ran, thức dậy sớm tiếp tục nói, nghe các chị kể chuyện cùng không khí ăn hưởng, tinh thần tôi thấy sảng khoái chị lạ. Sáng các chị em phụ chị PL lột mít, lặt rau, còn chị PL đứng suốt buổi làm đủ món mới, bún xáo tôm thịt bò, nem chả, đổ bánh, nấu món chay cho chị Phương Hoa dùng. Bày ra một bàn xong lại tranh thủ chớp hình, hối thúc chuyển hình qua các phone, mỗi người đều say sưa dán con mắt vào phone chẳng thiết ăn uống, cho đến khi có chị Như Hảo (đài Mẹ Việt Nam) và chị Kiều Mỹ Duyên( phóng viên chiến trường trước 75) đến thăm mới buông phone vào nhập tiệc.

Hình 4

 Sau khách lai rai đến dùng chung buổi cơm chiều với món cá kho tộ, tôm thịt kho thật đậm đà, cứ thế vì vui, vì được ngồi chung nên ăn đến cứng bụng …tới đâu thì tới, lên cân thì mặc lên cân…Tối chị PL chở đi xem biển và khu shopping chốc lát, đêm về xem hình từ máy chị PL edit cẩn thẩn từng tấm một rất công phu.

     Sáng kế tiếp thức dậy thấy cảnh nhà yên ắng, nghĩ chị PL có lẽ nấu ăn phục vụ bạn quá mệt, nên không dám thức dậy, chị em chạy ra biển buổi sáng lội nước nhìn từng đợt sóng trắng dập dồ thật đẹp, chị Lê Diễm đứng tập thể dục, chị Phương Hoa nhặt từng con sò màu đen, trắng, vàng xinh xắn dạt vào theo từng đợt sóng, tôi dầm chân dưới nước nhìn ngắm mây trời lửng thừng bay, nước xanh mát mênh mông thả hồn về khoảng thời gian đi vượt biên năm nào…

Hình 5

 Tiếp tục chương trình các chị đi thăm bạn, có lẽ vì chơi vui quá nên mọi người hồn tự đi xa, bước xuống quên khoá cửa xe, leo lên xe tìm chìa khoá không có, chạy vào văn phòng chị Như Hảo tìm. Ghé khu Phước Lộc Thọ mua áo dài, giày dép mỗi người một bao lớn. Thỏa mãn xong chị Lê Diễm đang cầm phone chị Đỗ Dung lấy địa chỉ, ghé vào nhà khác đón bạn chị, lúc trở ra xe nổ máy, chị Đỗ Dung tìm phone không thấy, chị Lê Diễm chạy trở vào thấy để quên trên bàn. Chị Phan Lang có phone chị Kiều mỹ Duyên gọi nhờ nhắn Lê Diễm vì gọi không bắt máy, chị Phan Lang đưa phone qua LD.

          Ra về chia tay, ôm nhau bịn rịn hồi lâu, khi xe chạy được 2/3 đường trong đêm tối, tình cờ chị Đỗ Dung mở phone đọc email , thấy chị Phan Lang nhắn phone lạc đâu, chị Phương Hoa vội vàng dùng phone gọi thì nó reng trong túi xách của Lê Diễm !!! “PL không có Internet connection cho TV, GPS cho xe và không có số phone ai dầu dùng phone Barry để gọi”, đọc email vừa thương nhưng đồng thời cũng mắc cười thấy trớ trêu nghịch cảnh, không thể đè nén mọi người cùng cười nghẹn luôn.

         Về đến nhà nửa khuya, chị Lê Diễm rất tình cảm chịu khó chở chị Đỗ Dung về tận nhà, chỉ chồng lấy các thứ trên xe xuống, xe gần đến nhà tôi chị Đỗ Dung gọi nhắn “ quên bao quần áo mua nơi PLT”!!! …Xe đậu trước thềm nhà tôi, Phương Hoa lấy các thứ xuống nhờ tôi bỏ qua xe chị, sau chị phát hiện tôi bỏ lại lên xe chị Lê Diễm !!! ….

      Ôi thôi lứa tuổi này còn được đi xa, gặp bạn bè chị em là điều hiếm hoi và quá quý hoá, chứ cái đầu ai hình như cũng lơ lửng bay cao…hay tại vui quá nên dư âm vẫn còn ngây ngất những ngày bên nhau?

              Cám ơn chị Phan Lang đã thể hiện tình cảm qua nghĩa cử thương yêu trải rộng cùng bạn bè, tất cả kỷ niệm sẽ nâng niu giữ gìn trong ký ức như cất giữ tinh hoa đẹp của cuộc đời.

 Niềm Vui Họp Mặt

Bóng hạ bừng lên giọt nắng hồng

Du hành một chuyến bước thong dong

Phan Lang mở rộng vòng tay đón

Gái Việt, Minh Châu hớn hở lòng

Lê Diễm, Đỗ Dung thích cảnh hè

Phương Hoa, Minh Thuý cũng theo bè

Huntington Beach nơi nhà mới

 Dẫu dịch Delta đã báo đe

Mấy buổi phe ta quậy quá trời

Ê hề đủ các món ăn chơi

Bún bò, bánh lọc, tôm kho thịt

Chả lụa, nem công, dọn ngắm cười

Dạo biển, shopping thiệt rộn ràng

Tình thân gia chủ tấm lòng vàng

Hành trang dấu ấn in niềm nhớ

Hội ngộ vui vầy ấm dạ mang

Em , chị say sưa những tấm hình

Xuân lòng rộn rã hướng bình minh

Đường hoa vẫn nở vườn thi phú

Cuộc sống tràn thêm những nghĩa tình

        Minh Thuý ( Thành Nội )

          Tháng 7/19/2021

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

NGÀY VUI QUA MAU!!

Đỗ Dung

Chỉ còn mấy hôm nữa là đến ngày hẹn đi thăm nhà mới của Phạm Phan Lang ở Huntington Beach.  Phút chót chỉ có bốn người chúng tôi từ Bắc Cali quyết chí đi, Phương Hoa, Minh Thuý, Đỗ Dung và Lê Diễm nên LD và anh Sơn sẽ thuê một chiếc xe nhỏ cho gọn, khi đi chơi tại chỗ cũng tiện.  PH xung phong soạn một bài thơ mừng tân gia, giao cho tôi viết rồi đóng khung làm qùa tặng cô nàng.  LD nói em cũng sẽ làm một món quà nhỏ tặng PL

Tối Thứ Hai phone PH reng:

_ Chị ĐD, em làm xong bài thơ rồi, gửi chị viết nha.

_ OK, gửi qua đây mình thử viết trước xem sao.

Chiều Thứ Ba PH lại kêu:

_ Chị ĐD, em thấy có mấy bức tranh đẹp quá, chị viết vào một góc coi bộ có lý hơn đó.

_Hoa đang ở đâu?

_Em đang ở Ross (mình lại nghe ra “Em đang ở Los” nên nghĩ ủa sao giờ này có chuyện gì mà lại đi LA vậy ta)

_ Hoa chọn lấy một tấm mình sẽ viết trong ngày mai.

Hoa chọn lựa một hồi rồi dùng Iphone Facetime cho tôi xem hai bức tranh được vào chung kết, một bức hoa Mộc Lan thật đẹp nhưng không có khoảng trống tốt để viết, khi chiếu đến bức Chiều Tím thì… Ôi! em đã hớp hồn tôi!  Cả một vùng trời bát ngát mầu tím, nhưng vầng mây tím lãng đãng đẹp như mơ, mặt biển cũng nhuộm một mầu tím huyền hoặc, ửng những khoảng le lói nắng chiều.  Một chiếc cầu gỗ mầu đen dài thấp thoáng bóng người từ đất liền nhô ra rất duyên dáng, kết hợp hài hoà với những bọt sóng nhuộm đen của buổi chiều tà đang đuổi xô nhau chạy vào bờ. Tôi kết ngay bức tranh đó nói Hoa mua đi đem về tôi sẽ ráng vung tay điểm xuyết vài hàng bút lông!

Tôi đang ngồi ăn tối thì phone lại reng:

_ Em về nhà rồi chị!

_ Bay hả?

_ Chị nói gì?

_ Đi máy bay hả? Mới nghe nói Hoa ở Los mà.

_Đâu có, em đi Ross!!

Thế là hai đứa lăn ra cười.  Đúng là những người không còn trẻ… hihihi…

Sáng hôm sau hai vợ chồng PH lái xe từ Alameda đến đưa bức tranh cho tôi để tôi lo viết cho kịp vì sáng Thứ Sáu đã lên đường.

Nhẩm tính còn hai ngày Thứ Tư và Thứ Năm nên tôi tà tà lo dọn dẹp nhà cửa, vườn tược vì khi tôi đi vắng thì nhà tôi cũng sang nhà con chơi chứ không ở nhà một mình. Tối Thứ Tư tôi mới ngồi ngắm nghiá bức tranh xem bố cục ra sao, viết thế nào.  Lấy thước đo đàng hoàng rồi lấy cục phấn vẽ dùng trong việc may quần áo kẻ khung ước lượng để xếp chữ.  Buổi tối ánh sáng không rõ nên tôi yên chí sáng hôm sau sẽ viết chắc khoảng nửa tiếng là xong. Thế là tôi thản nhiên ngồi viết tiếp truyện “Hết Rồi Mùa Đại Dịch” đang dở dang.

Buổi sáng dậy sớm, tập đủ một ngàn chiếc vẫy tay của môn Dịch Cân Kinh, thay vì ngồi thở tiếp thì tôi đi tắm cho người sảng khoái trước khi bắt tay vào viết.  Tôi viết nháp ra một tờ giấy để biết kích cỡ của chữ, ướm thử vào tranh xem có ổn không rồi mới viết chính thức.  Lòng cũng hơi hồi hộp vì lần đầu tiên viết chữ vào tranh. Bức tranh rất lớn 24×36 nên để nằm trên bàn không vừa, với lên góc trên bên trái của bức tranh hơi khó, mấy cái giá vẽ và sơn, cọ đã đóng thùng từ khi dọn nhà lần trước chưa mở ra mà tôi cũng chẳng nhớ cất chúng trong thùng nào.  Dựng tranh vào chân tường để viết thì bà già ngồi xuống đứng lên không tiện. Mỗi lần chấm mực lại phải bò ra… Ố la la…thế là đành để lên mặt bàn lớn để đứng viết nhưng lại làm như kiểu ông đồ bò ra viết trên bức hoành phi to.

Viết xong tám câu thơ, đang săm soi ngắm nghía, tấm tắc khen thầm PH khéo chọn thì “Bùm!” ngọn bút lông, ôi ngọn bút lông đang đầy mực trên tay tôi tự nhiên bay vèo xuống góc phải của bức tranh để lại một vệt mực dài nham nhở bằng ngón tay út.  Tôi vội vàng lấy miếng mousse ướt gần đó lau đi, ai dè càng lau càng hỏng, bức tranh loang lổ một khoảng bằng bàn tay.  Toát mồ hôi hột.  Nhà tôi thức dậy thấy cớ sự này cũng ngao ngán: “Tính sao đây?”,  “Thôi cứ ăn sáng xong ta đi Ross, biết đâu họ có tấm thứ hai giống vậy”.

Hai vợ chồng tôi đi từ Ross qua Marshalls, Michaels rồi tới Home Goods  cũng không kiếm được bức tranh nào ưng ý.  Những ngày nhàn hạ tôi hay la cà trong những cửa hàng này để mua sắm. Chịu khó tìm tòi thì cũng mua được những món hàng hiệu đẹp mà giá chỉ bằng 1/10 giá bán ở Macy’s, những món đồ trang trí thì cũng có lúc như trúng số độc đắc vì mua được những món thật không ngờ!

Hôm nay không hên và không còn thì giờ nên tôi đành mua một khung ảnh tại Michaels rồi về ngồi viết trên giấy.  Xong xuôi phải gọi điện thú tội với PH, báo hại PH cũng bị một đêm mất ngủ và hy vọng Phan Lang thích món quà nhỏ của chúng mình.

Đến nhà PL khoảng hơn 7 giờ tối, ríu rít nhau tay bắt mặt mừng.  Ngôi nhà trang hoàng rất đẹp và trang nhã.  Những bình hoa cắm khéo, mầu sắc hài hoà rải rác đó đây.  Tủ kính trưng bầy những tác phẩm và những bức tượng quý giá.  Các bức tường đều được trang trí bằng những hoạ phẩm nghệ thuật tuyệt vời.  Tôi thầm nghĩ nếu bức Chiều Tím hoàn tất thì khổ tranh lớn quá, không còn chỗ trống để treo.  Tôi tự an ủi mình rằng nhờ Trời tính nên chúng tôi mới có một bức tranh viết thật khiêm nhường ngự trị trên bức tường nho nhỏ trong phòng ngủ xinh xắn của chủ nhân.

Nhìn nhau quần áo lốc thốc, mặt mũi bơ phờ vì ngồi lắc lư mấy tiếng trên xe nên sau khi lên lầu được chỉ định chỗ ngủ xong, chúng tôi đi rửa mặt và thay quần áo tươm tất rồi mới xuống đợi vợ chồng Chúc Anh tới như lời hẹn và cùng chụp hình kỷ niệm. 

Một buổi tối thật vui, khung cảnh ấm cúng, thân mật. Các nàng ríu rít lo tạo dáng chụp hình khiến ba chàng phó nháy cũng mệt bở hơi tai. Hai cặp Barry – Phan Lang, Jeffrey – Chúc Anh chia sẻ những câu chuyện vui và bật mí chuyện của những ngày xưa thân ái, cái thuở ban đầu lưu luyến ấy của chàng và nàng.  Càng nghe càng cảm phục và hãnh diện vì các bạn mình.  Thức ăn ê hề, bánh bèo, bánh bột lọc rồi tô bún bò Huế bốc khói thơm phức bên mấy đĩa rau tươi và gỏi tôm thịt.  Toàn món ăn ngon!!

LD vì phải lái xe phụ với anh Sơn nên rút lui lên lầu trước.  Chúng tôi còn lưu lại chuyện trò rổn rảng đến thật khuya mới tan hàng.

Mấy ngày trước khi đi mệt mỏi vì dọn dẹp lại thêm môt ngày lắc lư trên xe nên khi đặt lưng xuống tôi mới thấy người mỏi nhừ, bắp thịt cổ và bả vai tôi như cứng lại và đau nhức vô cùng.  Nằm cùng giường với LD nên tôi không dám cựa quậy sợ làm phiền bạn trong khi LD ngủ ngoan hiền như con mèo nhỏ.  Cả đêm tôi lục đục không ngủ được yên giấc vì cái bả vai chưa bao giờ đau như thế.  Buổi sáng biết tôi bị đau vai LD lấy dầu nóng xoa bóp, bấm huyệt cho tôi.  Cảm giác nhẹ nhõm hẳn mặc dù vẫn còn đau.  PH sang rủ LD và anh Sơn đến nhà một người quen liên hệ với PH về vài việc in sách. Sau đó sẽ ghé đâu đó uống cà phê.

Minh Thuý thức dậy qua tìm tôi hốt hoảng:

_ Mấy người đi mô rồi,  em không thấy ai hết!

_PH rủ Diễm với Sơn qua thăm một người bạn rồi đi uống cà phê.

_Răng không kêu em?

_Chắc là muốn để cho MT ngủ!

MT tiu nghỉu cầm phone ra ban công ngồi check email.

Buổi sáng Thứ Bẩy thật rộn ràng, chị em vui vẻ cười đuà khiến tôi chạnh nhớ đến bầy chị em gái nhà tôi và những người bạn TV mỗi khi có dịp tụ họp cũng ồn ào, hớn hở như vậy.  PH,  MT ra ngoài sân bóc mít, một trái mít to, những múi mít vàng ươm.  Tôi cần máy thở oxygen, khó di chuyển và sợ vướng chân các bạn nên ngồi trụ tại counter trong bếp, phụ LD nhặt mấy bó rau thơm trong khi PL nhanh thoăn thoắt lo ướp tôm, xào thịt, luộc bún, nướng bánh… 

Cha chả có mùi gì thơm thế! Hai nàng đã khệ nệ bê vào hai thau mít đã bóc xong.

_Mấy chị có thích xoài xanh chấm nước mắm đường không?

PL giơ lên mấy trái xoài thật hấp dẫn.  Ai nỡ chối từ!

_ PL rửa đi, đưa đây mình gọt cho.

Ôm mấy trái xoài xanh mà tưởng như nước miếng đang chảy ròng ròng…

Việc nhà bếp tạm xong, bàn tiệc bầy biện đàng hoàng, cả bọn ra đằng trước để chờ đón mấy vị khách mời, chị Kiều Mỹ Duyên và chị Như Hảo đang trên đường đi.  Chị Hoàng Vĩnh và Hồng Tước phone báo có việc bận tại nhà thờ nên không đến được.  Riêng LTV không thấy nói gì, không biết có đến được không.  Các nàng lại chụp hình, lại tạo dáng rồi trêu chọc nhau cười hinh hích.  Góc nào chụp cũng đẹp, cảnh nào cũng xinh, hoa nào cũng mê hồn… Thế là chụp trong nhà, ngoài ngõ, chụp đơn, chụp đôi, chụp nhóm, chụp đứng, chụp ngồi… Sau đó mỗi người lại dí mắt vào máy của mình và cùng nhau “Air Drop!”.

Hai chị KMD và NH đến, cả nhóm kéo nhau ra đón thật vui

_ Chị Như Hảo có nhớ em không?

Chị kéo cặp kính đen xuống nhìn mặt tôi:

_Nhớ chứ nhưng quả thật chị không nhớ tên

_ Dung ở Tam Đa

_À,à… Đỗ Dung!  Mấy chục năm không gặp!  Chị không liên lạc nhưng chị vẫn theo dõi và đọc bài viết của em.

Nghe thật thương!  Chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm xưa ở Thương Xá Tam Đa sau ngày mất nước. May mắn sao tôi lại lọt vào một nơi toàn văn nghệ sĩ gộc, anh chị PMC-NH, TDT-NC, NXH-TGV, thêm cô em BH nhí nhảnh nữa.  Chị NH vẫn giữ được nét trẻ và đẹp.  Hình ảnh những buổi đến căn nhà xinh xắn của chị để thưởng thức những món nhậu MẠ làm.  Thật vui!

Tôi chưa được hân hạnh gặp chị KMD nhưng qua những bài viết của chị tôi vẫn cảm được sự thân quen.  Thấy tôi phải mang bình dưỡng khí chị ái ngại và ghé tai khuyên nhủ.  “Ráng giữ sức khỏe nha em”.  Thật cảm động!

Thêm màn chụp hình, anh Sơn lại được trưng dụng bấm một lúc mấy máy theo yêu cầu.

Ăn uống xong hai chị KMD và NH có việc phải về, chúng tôi tiếp tục chiến đấu.

Dẹp hết đồ ăn mặn PL lại khệ nệ bưng ra một thố bự thạch-vải và một khay bánh ngọt. Nhìn thương làm sao, người bạn xinh đẹp, giỏi dang, chu đáo mọi bề.  Phải công nhận tấm lòng hiếu khách của vợ chồng chủ nhà, dù vất vả cực nhọc nhưng cả hai luôn giữ nụ cười trên môi.  Ông Barry, phu quân của PL đúng là loại hàng hiếm.  Bạn vợ đầy nhà, ồn ào chuyện trò bằng thứ ngôn ngữ khác mà ông chẳng phiền hà còn để ý xem ai cần gì thì ông đứng dậy làm ngay. Đâu cần phải tu thiền, đâu cần phải ngày ngày ngồi nhắm mắt mà nét mặt ông thật an nhiên, thanh thản, mọi hành động đều từ tốn, khoan thai. Đúng là một gentleman! Thật mừng cho hạnh phúc của PL.  Qua ánh mắt của Barry khi nhìn vợ thấy ngập tràn sự thương yêu, trìu mến.

Một lúc sau có hai vợ chồng bạn của anh Sơn đến thăm để đón anh về nhà chơi. Chị Mai cũng là dân TV dễ thân nên chuyện trò gần gũi và vui vẻ ngay. PL  bùi ngùi kể chuyện những ngày cuối của anh Diên và những điềm xẩy ra mà bây giờ ngẫm nghĩ lại mới rợn người.  Tôi ngồi bên PL lắng nghe và thật ngậm ngùi thương cảm, chỉ biết bóp nhẹ tay bạn để chia sẻ. Thương quá những giây phút cuối cùng tử biệt sinh ly.  Nghị lực phi thường của người thiếu phụ trẻ đã khiến PL vượt qua được nghịch cảnh đau thương và đã đứng lên mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho đàn con, nuôi dậy ba đứa con còn nhỏ dại nên người. Thương quá, phục quá PL ơi!

Chúng tôi cứ ngồi quanh chiếc bàn dài chuyện trò, hết chuyện này đến chuyện kia, thời gian cứ nhẹ trôi, đĩa xoài xanh chấm nước mắm đường từ từ biến, thố thạch từ từ vơi mà chuyện thì nói hoài chưa hết.  Hơn 6 giờ chiều Thiên Hương, em tôi đến.  Tôi đã gọi điện thoại cho em nói chuyến này tôi về miền Nam Cali mà không ghé thăm em được vì ít thì giờ quá.  TH nói chị không đến em được thì em sẽ đến thăm các chị sau khi em đi làm ra.  PL đề nghị ăn cơm chiều.  Chúng tôi nhìn nhau, từ buổi trưa đến giờ chưa dời cái bàn ăn, bụng thì đầy anh ách… Lại ăn??

Cuối cùng món thịt luộc mắm tôm chua đành phải gác lại vì ai cũng còn no.  Chúng tôi ăn cơm với cá kho, tôm kho thế mà ngon ơi là ngon vì mấy ngày chưa được ăn cơm trắng.  Ngày hè dài, 8 giờ trời còn sáng nên PL lái xe đưa chúng tôi ra bãi biển chơi.  Khi mặt trời lặn, dưới ánh đèn đêm khu phố đông vui người qua lại.  Vẫn ngồi trên xe “cưỡi ngựa xem hoa”,  chúng tôi đi một vòng rồi quay về hẹn nhau sáng Chủ Nhật sẽ dậy sớm ra biển ngắm bình minh trước khi ghé thăm văn phòng của các chị KMD, NH như đã hưá rồi sửa soạn lên đường về.

Về nhà cả đám lên phòng tính hát KARAOKE nhưng khi tôi vừa leo lên cầu thang thì mệt ngất ngư, hơi thở dồn dập.  Lấy máy ra đo thì độ Oxygen xuống 67.  PL hết hồn hỏi tôi có sao không. Tôi ngồi yên thở, thường thì chỉ vài phút sau là hơi thở điều hoà lại và độ Oxygen sẽ trở lại bình thường.  Cổ và vai tôi vẫn còn đau,  độ Oxygen lên từ từ đến 88 – 90 là yên chí.  Diễm tiếp tục làm massage.

_ Chị bị trúng gió rồi nè, chị muốn PL cạo gió cho chị không?

Tiếng PL hỏi.  Tôi gật đầu.  Thế là LD xoa bóp, PL cạo gió, PH, MT đứng bên lo lắng nhìn.

_ Thấy không, cạo ra tím bầm nè, đúng là chị bị gió.

Mùi dầu nóng nồng nực khiến tôi ái ngại không biết có phiền ông Barry không thì PL cười

_Không sao đâu, ổng quen rồi.

Hèn chi mà PL có cả mấy chai dầu nóng xịn.

Nằm một lúc bụng nhộn nhạo như muốn ói, thế là cả nhà lại quính quáng lên, may quá tôi có đem theo thuốc Pepto Bismol nên lấy ra nhai ngay một viên.

Buổi sáng Chủ Nhật ba nàng MT, PH, LD rủ nhau ra biển sớm để ngắm cảnh mặt trời lên. PL mở cửa phòng thấy nhà vắng hoe chạy lên gác tìm chỉ còn lại mình tôi, lại y hệt MT hôm qua:

_Sao mấy bạn không gọi PL?

_ Chắc các bạn sợ PL mệt nên để PL ngủ đó mà!

_ PL dậy sớm, chắc khi mọi người đi PL đang trong nhà tắm nên không nghe.

Hai chị em ngồi rù rì tâm sự

_ PL tiếc quá hôm qua không chụp hình lúc chị LD massage cho chị.  Hình ảnh rất đẹp.

_Còn PL cạo gió thì sao?  Dễ thương hơn nữa hén!

Càng nghe, càng tiếp xúc, càng thương mến và cảm phục PL hơn, một người phụ nữ giỏi dang, mạnh mẽ nhưng rất mềm mỏng, khiêm cung… Những nét đẹp của người đàn bà VN đều hiện diện trong cô nàng, chịu thương, chịu khó, nhẫn nại và hy sinh.

Tiếng lao xao của mấy nàng đi biển về, thế là lo sửa soạn để đi thăm Đài Mẹ Việt nam của chị Như Hảo và văn phòng của chị Kiều Mỹ Duyên. Hôm nay nhằm ngày tang lễcủa chị Bùi Bích Hà nên các chị cũng bận rộn.  Ghé thăm chị NH, đủ thì giờ ngắm nghía nơi làm việc xinh xinh của chị NH rồi cũng phải cáo lui vì đến giờ chị “on air”.  Chị KMD hẹn lại buổi chiều. 

Hahaha… Có thì giờ chúng mình kéo nhau đi shopping!

Ra xe LD mới biết là để quên chìa khoá xe trong văn phòng chị NH mà mở cửa xe thì xe không khóa.  May quá không có kẻ gian xung quanh, hú hồn!

Lựa lựa, chọn chọn cuối cùng mỗi người cũng ôm một bọc áo quần, giày dép… Đúng là năm cô nương đại náo Orange County!

PL đãi ăn bữa cuối trước khi chia tay.  Nồi bún bò được đem ra hâm lên, bánh trái khuân ra hết… Cũng một bữa ăn tươm tất! 

Mọi người lục tục đem hành lý ra xe, PL còn mở tủ pantry ra để lấy snack đem theo cho mọi người ăn dọc đường, nào là trái cây khô, trái cây tươi, chip, nước… Lên xe thấy Barry và PL đứng nhìn theo vẫy tay cho đến khi mất hút, nhớ y chang những lần từ biệt anh Viên chị Thủy, anh chị cũng đứng cửa vẫy tay chào các em cho đến khi xe đi khuất.  Thật cảm động rưng rưng muốn khóc!

Ghé văn phòng chị KMD như lời hẹn.  Chỉ LD rồi một mình PH xuống vì đã trễ và còn phải ghé lại nhà bạn anh Sơn để đón anh nữa. Tiễn ra cửa chị KMD còn cho mấy chậu hoa và nước ngọt để đem theo.

Tới nhà bạn anh Sơn, lúc đó đã hơn 5 giờ chiều nên chắc là tối khuya mới về tới SJ nên LD tình nguyện đưa tôi thẳng về nhà để người nhà khỏi phải đi đón.  Tôi mở ví lấy phone đưa địa chỉ để Diễm cho sẵn vào GPS.  Chị Mai lại đon đả ra mời, cả bọn xuống thăm ngôi nhà rộng rãi khang trang của anh chị.  Anh thật tài giỏi và khéo tay, những tác phẩm nghệ thuật của anh thật độc đáo.  Khi chia tay may mắn sao tôi lại mở ví tìm phone tính gọi báo cho nhà tôi biết khoảng giờ về và khỏi lo đi đón thì không thấy điện thoại đâu.  Diễm vào nhà mới thấy để quên tại bàn trong nhà chị Mai.  Thật hú viá!

Chiếc xe bon bon trên đường thiên lý.  Chị em rúc rích ôn lại những gì đã xẩy ra rồi lại chúi mũi vào những tấm hình mới chụp, trao đổi nhau những hình chưa có.  Đi được hơn nửa đường, sau khi ghé Mc Donald  cho dãn chân tay, lên xe tôi check phone thấy email của PL nói không thấy cell phone, có ai cầm nhầm cuả PL mà đem về không.  Nghe nói PH vội vàng bấm số PL thì tiếng phone reo ầm ỹ trong giỏ của LD.  Cả lũ cười bò mà đúng là cười ra nước mắt!

Thôi thì biết là phone không bị mất mà đang ở trong tay Diễm thì PL yên chí không rinh, không reng một ngày Diễm sẽ gửi gấp đến PL.

12:45 khuya Chủ Nhật mới về tới nhà mình, mệt mỏi ngắc ngư, anh Thọ ra đón hành lý, LD kiểm điểm thấy đủ rồi.  Mình dồn vào một góc tính đi tắm rồi đi ngủ, mai lo tiếp.  Chợt nhớ ra:

_ PH ơi… mình còn quên bịch đồ đi shopping.  Nhớ giữ giùm đến Thứ Sáu họp mặt ở nhà mình thì đem tới nhá!!

Tưởng rằng sau khi tắm xong, duỗi thẳng chân tay trên chính cái giường của mình thì sẽ đánh một giấc ngon lành cho đến sáng.  Vây mà đầu óc ráo hoảnh, nhớ đến hơn hai ngày vui với bạn bè, những kỷ niệm thân thương, từng khuôn mặt hiện lên rõ nét.  Thương và nhớ qúa !!

ĐD