Cao Mỵ Nhân,  Thơ,  Văn

CHÙM TÌNH THƠ Cao Mỵ Nhân & Bài Viết “Ở MỘT GÓC PHỐ”

PHÚT TỪ LY CỦA XÃ ĐOÀI.   CAO MỴ NHÂN 

*

Tôi còn nhớ

Ngày Xã Đoài về phương tây

Có con chim cú mầu hoàng kim rực rỡ

Đậu trên ngọn cây 

Thả rơi tiếng kêu 

Xót thương người tình lỡ 

*

Một bầy quạ mặc áo choàng đen 

Hót lên lời sầu muộn

Sau lễ nửa đêm 

Xã nằm cô đơn nghe chuông cầu nguyện

Không có ai thân quyến

Không có ai bạn bè*

*

Giờ khắc tử sinh

Tôi co mình trong mộng mị

Xã nhớ tôi không nhỉ

Chắc chắn gọi tên ” Mỵ ” 

( Em ở đâu

Sao không đến bên nhau )

*

Ôi, ” mối tình đầu “

Hay giây phút cuối

Lỡ cuộc tình sau

Say mê, đắm đuối 

Xã Đoài về phương tây

Đôi mi khép che nỗi buồn tiếc nuối …

*

Hawthorne  22 – 4 – 2022

         CAO MỴ NHÂN

BẤY NHIÊU THÔI.    CAO MỴ NHÂN 

*

Mới sớm tinh mơ

Bầy chim sẻ ngủ ở đầu hồi đêm qua

chưa thức giấc

Vị sư công phu đã lên đường đi hành khất

Trên bình bát để cuốn pháp ký

” Có bấy nhiêu thôi “

Của Ngài Kim Triệu Khippapanono.

*

Tôi là một Phật Tử tình cờ

Chưa bao giờ tụng hết một cuốn kinh mỏng

Chỉ chúi đầu vào những tập tình thơ

Nên cứ băn khoăn dòng chữ :

” I will go with you ” cả đời tôi đơn lẻ

Làm sao có chuyện đồng hành

Nên chỉ muốn đi bên cạnh anh

*

Đi bên cạnh anh

Nhưng anh đang định đi tu

Thì anh cứ việc đi tu

Cứ suy nghiệm bao lý đạo, tình đời

Anh đã có pháp danh là ” Thích Tuyệt Vời ” 

*

Tôi rời khỏi đường tu

Nơi trồng toàn hoa vô ưu tưởng tượng

Ngắt đọt lá xanh rờn 

dưới tàng cây cao ngất

Nghe lời kệ ” Có bấy nhiêu thôi ” 

Vâng, tôi cũng chỉ viết được 

Có bấy nhiêu thôi …

*

   CAO MỴ NHÂN 

KHI HOA ĐÀM NỞ.    CAO MỴ NHÂN 

*

Bao giờ khói tản đồi mơ

Sương tan dưới lũng, cho thơ mộng về 

Tình rồi cũng hết u mê

Gió tha phương cuốn lời thề lên cao

*

Bấy giờ trăng bỏ muôn sao

Cô đơn trôi giữa chiêm bao đất trời 

Cây trường sinh suốt cuộc đời 

Không hề rụng lá, hoa vời nguyệt tan

*

Thế rồi hồn lịm than van

Thoắt chơi vơi giữa hoang tàn mênh mông 

Sô tang gói chặt phiêu bồng

Đưa chân tri kỷ, tiễn hồng nhan đi

*

Ôi chao tử biệt, sinh ly

Là thôi, trả lại từ bi cho người

Ma ma Phật Phật, nụ cười

Đoá ưu đàm nở trên môi muộn màng …

*

     CAO MỴ NHÂN  

Ở MỘT GÓC PHỐ.    CAO MỴ NHÂN 

Ông với tôi đúng là một cặp chị em không biên giới, bởi vì nếu đem 2 tờ giấy khai sinh ra đo, rõ ràng chúng tôi không cùng cha mẹ, ông họ Nguyễn, tôi họ Lê, tôi tên Lê Thanh Quỳnh Phương, tạm gọi thế. 

Ông nhỏ thua tôi mấy tuổi chả biết, song chẳng cần nhỏ lớn, xã giao thôi, tôi đã giữ vai chị là cái chắc rồi . 

Nhưng ngoài những điều nêu trên, đứng giữa cuộc đời, tôi chẳng thể nào làm chị ông được. 

Chỉ cần nhận định một số việc từ đơn giản đến phức tạp, ông đã chẳng ngang hàng, mà vượt lên cao, có lẽ gấp …nhiều lần tôi lắm, trong tất cả mọi vấn đề . 

Sự kiện không khiến tôi mắc cở, ganh ghét hay vân vân gì khác, mà tôi còn cảm thấy hãnh diện là khác. 

Nếu trong võ lâm cổ điển, tôi sẽ xưng tụng ông là ” hiền đệ ” để xoa dịu tự ái của cả hai “chị em” , nhưng đang trong thế giới văn minh, khoa học thế này, rõ ràng ông đáng bậc thầy tôi về kiến thức và phẩm chất phong thái, tính tình .

Nên nếu đúng ra mà nói ông có tư cách của một người …chủ soái . 

Song đôi khi tôi mến mộ ông quá, lại gây cho ông những phiền toái tầm thường, mới đáng tiếc. 

Và tôi sợ hãi không dám nghĩ thêm, đừng nói viết thêm . 

Tôi đã thực sự mất hút một cánh chim trời viễn mộng lâu năm, tôi bỗng giận tôi ghê gớm. 

Chao ôi hình ảnh con gà nuốt giây thung là tôi, cảm giác tự mình bức hại mình dù vô tình. 

Tôi tìm hũ đậu vàng mà thủa tôi hạnh ngộ nhà báo, bình luận gia tên tuổi lão thành  Như Phong Lê Văn Tiến vừa xong tù cải tạo chính trị ở vncs, qua Hoa Kỳ năm 1994, tặng cho tôi.

Sau khi nhà báo lịch duyệt trên, hỗ trợ tôi một vòng đi nói chuyện về ” Dòng Thơ Trong Tù ” nhân dịp bạn lính Cao Mỵ Nhân ra mắt cuốn tạp ghi ” CHỐN BỤI HỒNG ” vào mùa hạ năm 1994 ở San Jose và San Diego . 

Hũ đậu vàng đơn điệu, mỗi ngày tôi bỏ vô hũ một hột đậu vàng, kiểu 2 hũ đậu trắng, đen mà người xưa khuyên : Mỗi ngày bỏ vô hũ một hột đậu trắng là đã làm được việc tốt, bỏ vô hũ một hột đậu đen là lỡ làm chuyện xấu . 

Cứ ngó vào số đậu trong hũ là rõ mình trắng đen ra sao . 

Nhà báo quá cố đó dặn tôi : Nếu chơi hai mầu đen trắng, vẫn có thể gian dối với mọi người và ngay với chính mình . 

Còn hũ đậu vàng thôi, như là tự chế ngự nếu đầu óc manh nha làm điều không tốt, hoặc hạn chế những điều không tốt ấy , đánh giá theo yếu tố thời gian. 

Như vậy phải bao lâu mới đầy hũ đậu vàng chứ . 

Song le, nào có cần chế ngự vv…đâu, khi được thoải mái tự do, con người ta dễ tha thứ cho mình lắm. 

Tôi đã bỏ quên hũ đậu vàng quá lâu, nên hôm nay tìm thấy, tất cả hũ đậu đã mọt, tôi đổ vô thùng rác . 

Ngồi buồn lại mở báo chí gần xa ra đọc. Không biết ai đã viết vào sổ ghi chép của tôi câu ” Loạn độc thư cao ” . 

Thì đúng rồi thời loạn mà đọc sách thì cao giá trị con người ,

” Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao ” . 

Chu choa, mọi sự đều thấp kém, chỉ có đọc sách mới cao thượng. 

Ông có cách xử thế bình tĩnh, đầy sức ” thuyết phục “, chẳng có chi làm khó bà chị cả  …

Đó chỉ là công chuyện bình thường, cần và nên thay đổi chút cho sự việc ở đời lúc nào cũng mới mẻ, tân tiến dễ thành công.

Thay vì làm chị thân thương trong đại tộc nào đó, cũng đòi hỏi lòng vị tha, mới có thể em em, chị chị  được chứ . 

Tôi có vẻ không vui lắm, tai bỗng ù lên, loáng thoáng nghe được câu : ” chị nói như dỗi ” . Đúng rồi, rõ ràng tôi ru tôi vào cảnh dỗi hờn vô lý nhất . 

Chẳng có gì lạ, đối với phụ nữ, thiếu nữ thì đã đành, phụ lão có lúc cũng như trẻ con, tôi ngồi thừ khi ” người em ” đã biến dạng trên đường giây đàm thoại. 

Tại sao tôi dở thế ? Không phải dở đâu, mà vì được ưu đãi quá, nay bị hụt hẫng một chút thôi, cứ nghĩ là không vẹn tròn . 

Vài hôm sau tôi bình tĩnh lại, tôi lên một cơn cười thú vị, tôi vui tươi thực sự, bình thản thực lòng , tôi viết thư cho người bạn ở xa tít mù xa . 

Người bạn xa tít mù xa của tôi lúc nào cũng lặng lẽ, nhưng ông ta sẽ xử dụng ” văn chương ” hồi âm tư tưởng hay là suy nghĩ của tôi thì đúng hơn . 

Vị bạn võ lâm trong phong cách tiêu dao đã lần lần kéo tôi ra khỏi đám mù sương, khiến tôi phục quá . 

Có phải chúng ta lớn quá rồi , như trái chín sắp vỡ, hay sắp rụng, chúng ta chỉ còn thì giờ ngắm …thành quả thôi, không nên gọi gió lớn gây mưa bão . 

Tôi sợ quá, sợ thực sự thời gian dồn dập đến, không còn kịp nở nụ cười bầy tỏ lòng thương yêu chân chính, thành thật . 

Nỗi khó không phải ở tha nhân nhìn về, mà khó vô cùng từ chính chúng ta không hiểu rõ chúng ta, rất hồn nhiên, vô tư . 

 Tôi thầm lặng nhớ nhung anh, và thiếp đi trong giấc ngủ vừa kịp tới . 

            CAO MỴ NHÂN