Cao Mỵ Nhân,  Văn Thơ

CHÙM TÌNH THƠ CAO MỴ NHÂN & Bài Viêt “HUYỀN THOẠI 12 – 6” Của Nữ Sĩ.

MẦU DIỄM TUYỆT.    CAO MỴ NHÂN
 
Hỡi em thơ, mầu yêu thương diễm tuyệt
Đã trải vàng trên vạt cỏ mênh mông
Từng cánh lá âm thầm chào giã biệt
Tưởng tượng thôi, ta bước tới vô cùng
 
Em ngại ngùng ngó không gian mầu tím
Khiến ngỡ ngàng tất cả nhớ nhung xa
Thì vẫn thấy đất trời thường giấu giếm
Những cuộc tình tươi thắm nở ngàn hoa
 
Dù thủa trước hay thời sau lỡ dở
Vẫn cùng thơ tâm sự nỗi đau đầy
Dù buồn nản, hay đôi khi hớn hở
Vẫn cùng em thả chữ nghĩa trên tay
 
Vàng thu ơi, mây cũng vàng như áo
Một lúc nào nín lặng chuỗi ngôn từ
Bước chân em thoáng rộn ràng tiếng sáo
Đang rơi vào quá khứ của mộng mơ…

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

ANH TRỐN EM.    CAO MỴ NHÂN

Kính bái Người vừa mệnh chung. 

Anh trốn em mười năm tuổi mộng

Thôi đành rồi, cát bụi phù du

Tưởng lần nào gác bỏ thiên thu

Song lại thấy thơ là suối lệ

Anh trốn em mười năm tuổi lẻ

Giả vờ nhìn tháng lặng, ngày câm

Thực tình thì ân nghĩa phù vân

Nên chẳng muốn thiết tha thổ lộ

Anh trốn em mười năm hội ngộ

Mười năm chờ thập kỷ còn xa

Nụ tình buồn, chẳng thể tươi hoa

Thôi đấy nhé, không phiền khổ luỵ

Anh trốn em sầu chung, xót thuỷ

Không cần đâu kiếp tới phân bua

Anh đi nhé chín mươi xuân quý 

Đời trả cho tình thiệt, tuổi thua …

Hoa Thôn  22 – 5 – 2022.

        CAO MỴ NHÂN 

CHIM NGƯNG TIẾNG HÓT.    CAO MỴ NHÂN 

Chưa hết mùa xuân 

Sao trên đỉnh núi 

Có con chim nằm

Hót lời bối rối

*

Hạc không bay cao

Thân chim xà thấp 

Hoa cỏ xôn xao

Mùa xuân biến mất

*

Nắng giữa trời trưa 

Núi xanh mộng biếc

Nước mắt như mưa

Rơi hoài thảm thiết

*

Anh nói với em 

Chim ngưng tiếng hót

Anh cũng như chim

Hồn đau giá buốt…

     CAO MỴ NHÂN 

 NGHE CHIM KHUYÊN HÓT.     CAO MỴ NHÂN 

Anh giữ tiếng cho em

Giọng chim khuyên buồn tủi 

Nghe mê đắm lời tim 

Những giọt buồn thống hối 

*

Dẫu rằng anh không nói 

Mặt trời khóc trong mơ

Cả tuần em trông đợi 

Anh tới để làm thơ 

*

Làm thơ có gì vui 

Anh thương em ngậm ngùi 

Tình ơi, sao khắc nghiệt 

Si dại mãi không thôi

*

Chim vẫn hót chơi vơi

Trong bao la diễm tuyệt

Anh là cả bầu trời

Em tôn sùng quí mến … 

*

Đã xa rời khổ luỵ 

Dù nhịp tim vơi đầy 

Khi nghe vành khuyên hót

Em tỉnh giấc tình say…

    CAO MỴ NHÂN  

HUYỀN THOẠI  12-6.    CAO MỴ NHÂN 

     Có thể nói không bài thơ hay nào, không của một thi sĩ giỏi. 

Và, không thi sĩ giỏi nào không có một huyền thoại đẹp .

Thí dụ sáng giá nhất là huyền thoại ” Tố của Hoàng ơi ” của thi sĩ lãng mạn Vũ Hoàng Chương, nhà thơ tình cảm bão lũ mưa cuồng, thoạt nghe thì khó chịu như bị ” nội thương ngoại cảm “, nhưng đọc lâu rồi, có vẻ khách thơ cũng lặng yên, thở dài thương cho một mối tình tưởng thấp thoáng,  hoá trầm kha,  nan y chi lạ. 

Giai thoại thơ ” Tố của Hoàng ơi” có 2 bài chính:

1/ Mười Hai Tháng Sáu 

2/ Tố Của Hoàng Ơi. 

      Tìm một ý có vẻ giới thiệu cuộc tình thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương, cứ như là giận lắm mối duyên gãy đổ của mình, nhà thơ viết : 

Năm mười hai tháng, ai không biết

Đã tháng nào không tháng sáu chưa? 

Đây là 2 câu trong một đoạn thơ ở bài sau, ” , Tố của Hoàng ơi ” tác giả viết năm 1972, và còn khẳng định thời gian đã trên 30 năm không có Tố, tức là khởi sự Tố với Hoàng kết thân khoảng từ 1950 đến 1952.

Bây giờ đi vào chi tiết . 

Thi sĩ Vũ Hoàng Chương ( 5/5/1916 – 6/9/1976), cụ vừa xong hoa giáp thì ra đi vào cõi mịt mù, sau cũng cả năm trời bị CSVN nhốt trong khám Chí Hoà, vì là một nhà thơ trí thức tiểu tư sản, lẽ nào bạo quyền duy vật để cụ yên. 

Thi sĩ Vũ Hoàng Chương cùng với Thi sĩ Đinh Hùng, 

( 1920- 1967 )  em cụ bà Vũ , là 2 nhà thơ lãng mạn nổi tiếng một lượt với  các thi sĩ tiền chiến Huy Cận, Xuân Diệu, Chế Lan Viên, nhưng nhị vị thi sĩ đương nêu không theo cộng sản , hai thi sĩ đã đi cư vào nam năm 1954. 

Vô nam, thi sĩ Đinh Hùng thành lập ban Tao Đàn, tiếng nói thơ văn miền Tự do cùng với quý ông Thanh Nam, Văn Quang, Thái Thuỷ …

Thi si Vũ Hoàng Chương thì đi dạy học ở Saigon. 

Song có điều lạ, là các thi sĩ lớn ở đâu cũng vậy, người ta tức là đông đảo độc giả, thính giả thường ưa nghe huyền thoại của nhà thơ, hơn theo dõi hành trình thơ đã tiến tới đâu. 

Có khi những đoạn đời sau, cũng có những riêng tư đáng ngợi ca, nhưng độc giả vẫn cứ quen thuộc huyền thoại, đến không quên một chi tiết nhỏ. 

Thí dụ: khi nhắc tới thi sĩ Cung Trầm Tưởng, là lập tức khách thơ nói ngay : ” Lên xe tiễn em đi, chưa bao giờ buồn thế…” Nhắc tới thi sĩ Đinh Hùng, thì cứ ” đánh thức hồn mà dậy … ” 

Và ngay với cụ Vũ Hoàng Chương  còn: ” Chúng ta mất hết, chỉ còn nhau ” cũng khuôn vàng thước ngọc, mà xem ra thua kém ” Tố của Hoàng ơi” hẳn . 

Do đó huyền thoại này là bất biến với nhà thơ, “Tố của Hoàng ơi” , cứ lừng lững năm này qua năm khác đi vào những khúc quanh thơ ca Vũ Hoàng Chương . 

A / Mười Hai Tháng Sáu : 

Mở màn cho thiên hạ thấy tình sử, với 4 khổ thơ đầu, khổ nào cũng có ” Tố Của Hoàng Ơi” theo thứ tự:

1/ Tố của Hoàng ơi, hỡi nhớ thương…

2/Tố của Hoàng ơi, Tố của Anh…

3/Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi…

4/ Tố của Hoàng nay, Tố của ai …

Tiếp tới 4 đoạn sau của bài thơ 8 khổ ấy, là chỉ toàn Hò,Xừ, Xang , Xế…với danh tính Kiều Thu . 

Vậy Kiều Thu là nhân vật nào nữa đây ? 

Xin thưa Kiều Thu lẫn lộn trong Hò, Xừ, Xang, Xế mà thôi : 

” Kiều Thu hề Tố em ơi ”  có nghĩa Kiều Thu chính là Tồ vậy . 

Kiều Thu hề  Tố em ơi

Ta đang lửa đốt tơi bời mái Tây

Hàm ca nhịp gõ khói bay

Hò , Xừ , Xang, Xế , bàn tay điên cuồng ..

          ( Vũ Hoàng Chương ) 

Nếu huyền thoại chỉ bấy nhiêu, thì thật quả câu chuyện chỉ là 

Trách móc, rồi dùng Hò, Xừ , Xang,Xế …xênh phách cho quên đời . 

Nhưng có một đoạn thơ như bật cái điều bí mật ra, thi sĩ Vũ Hoàng Chương nói thẳng cho những ai muốn biết:

” Huyền thoại Tố Của Hoàng ơi, chỉ là một cuộc tình cuồng, tình si, không hơn không kém, không vì một lý do to lớn nào, hay một chuyện tình lồng trong một sứ mệnh gì của Sơn Hà Xã Tắc chẳng hạn, chỉ là tình buồn, mãi mãi tình buồn …” 

Men khói đêm nay sầu dựng mộ

Bia đề tháng sáu, ghi mười hai

Tình ta ta tiếc, cuồng ta khóc

Tố của Hoàng nay Tố của ai  ?

          ( Vũ Hoàng Chương) 

B/ Tố Của Hoàng Ơi: 

Thi sĩ Vũ Hoàng Chương với hơn 30 năm , nỗi oan hờn, ẩn  ức không thể một mình ấp ủ được mãi . 

Không lý chuyện riêng tình cảm mà bắt vợ con gia đình chia xẻ, nỗi đau trở thành mối thù ma quái, vì sự thực, Tố đó không chết, vẫn sống trong dằn vặt, oan khiên, cay đắng của nhà thơ lớn mà cứ phải lụy tình một người …

Nên tới năm 1972, đúng ngày 12 tháng 6 , cụ làm một bài thơ 7 khổ tứ tuyệt, lấy hẳn tựa đề : ” Tố Của Hoàng Ơi ” . 

Bài thơ này gần như bạch hoá mối tình cuồng si, mê loạn trong hơn 30 năm. 

Có thể trên cương vị một người làm thơ, dù mê đắm tới đâu, tôi nghĩ thời gian dài dằng dặc đó, hơn 30 năm với bao tang thương, tình cảm cũng đứng lại, dẫu Tố của Hoàng đẹp tới thế nào, cũng không là Tiên, là Phật trong tranh, để trẻ mãi không già. 

Bằng chứng là : Một dịp hội thơ đầu thập niên 80 thế kỷ trước, tại Uyển Đình, tư thất của nữ sĩ Uyển Hương. 

Cũng vào một ngày tháng 6 năm 1982 , vì tình cờ tôi lại ngồi cạnh nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh, là phu nhân của Thi sĩ đã quá cố Vũ Hoàng Chương, đồng thời là hiền tỷ Thi sĩ quá cố Đinh Hùng, nhị vị thi sĩ lớn quá, dễ gây ấn tượng .

Bất giác tôi ngó nữ sĩ Thục Oanh, mỉm cười : ” Tố của Hoàng ơi” đâu rồi chị ? 

Nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh cũng ” hài ” không kém, bà bèn đổi giọng nói kiểu …thơ: 

” Tố của Hoàng xưa, Tố đã già…” rồi . 

Mừng quá, tự dưng biết tin Tố của huyền thoại cụ Vũ, tôi ỡm ờ: ” Biết rồi, nhưng Tố ở đâu xa ? ” 

Tất nhiên, nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh cũng đẩy xa câu chuyện vào huyền thoại, cho đẹp mãi tình phu, nghĩa phụ cụ Vũ cùng Đinh nữ sĩ trong văn chương, ngoài cuộc sống bình thường vậy. 

Hoá cho nên, yêu đây là yêu cái dĩ vãng thôi, phải xoá trắng cái dĩ vãng, mới gọi là không còn dính líu tới nhau: 

Tháng có 30 ngày để giết

Ngày 12 vẫn sống như xưa

Hay:   

Còn đó 12, còn tháng 6

30 năm lẻ vẫn chưa vừa .. .

Đã đến lúc tình yêu thương, trở nên nghiệt ngã, hằn học, cực đoan …Thi sĩ Vũ Hoàng Chương trở thành độc đoán, dằn vặt giai nhân Tố :

Ngày mai, ngày mốt, anh nằm xuống

Ngọc đọng cơn sầu nửa kiếp thơ

Đập nát ra cho trời đất uống 

Thì em sẽ rụng khỏi đêm mờ …

          ( Vũ Hoàng Chương ) 

Đoạn trên , mới chỉ  khai vị, chưa uống được cái cơn say …tàn nhẫn hơn nữa, bởi vì bị khựng lại do trong tâm khảm người bị thất tình vẫn còn lại chút gì để tiếc nhớ. 

Tới giai đoạn những gì quý giá, ân tình nhất đã bị gạt đi, chỉ còn lại 2 sự kiện để chọn lựa là: hy sinh hay thù hận, mới quên được người tình hay cuộc tinh. 

Thi vương Vũ Hoang Chương, có lẽ vì mất mát tình cảm nhiều quá, nên thi sĩ không thể cho thêm, hay mất thêm: 

Mười hai tháng sáu,  cung Hồ, Xế

Một mối tình si, một mối thù

Giây phút cũng tan thành suối lệ

Trả cho cát bụi nhé Kiều Thu.

          ( Vũ Hoàng Chương ) 

Nghĩa là độc giả, thính giả tưởng rằng mối tình si, đã biến thành mối tình thù không sao gỡ đươc. 

Nhưng , như tôi đã trình bầy ở trên, sau 30 năm, nhà thơ vẫn có thể viết tiếp những vần điệu cũ để tô điểm thêm cho huyền thoại, tưởng như  thất thoát, mà cũng được 

đền bù: Huyền thoại ” Tố của Hoàng ơi ” , âm hưởng phảng phất những chuyện tình buồn trong cổ tích, ngoài dân gian ở

 bất cứ nơi đâu và thời gian nào …

               CAO MỴ NHÂN 

error: Content is protected !!