Cao Mỵ Nhân

CAO MỴ NHÂN – VĂN: 2 Truyện Ngắn Và CHÙM THƠ CAO MỴ NHÂN.

**

*

Chuyện hôm qua đã cũ rồi, nên “Chuyện hôm kia” còn cũ rích hơn nữa.

Anh đang mỉm cười xem thử mình định nói gì ?

Có gì đâu mà …nỏi chớ, đó là một cụm từ, tưởng giống như một chùm hoa trong bài thơ ” Chiêm bao” của thi sĩ Bùi Giáng .

Anh lặng người đi một thoáng, anh biết lúc này mình đang buồn lắm, anh có thể khiến mình vui tức khắc, nhưng anh vẫn không làm.

Tại sao thế?

Người ta rất thương một tha nhân hấp hối, có thuốc cứu sẵn trong tay, nhưng vẫn nhất định không đưa cho kẻ hấp hối đó uống.

Vì nếu kẻ hấp hối đó sống lại, tha nhân đó sẽ biến thành thân nhân của vị đại phu ngay.

Nên đã quyết liệt thề, là cùng thiên nhiên bỏ mặc khách hấp hối bên trời, nếu Thượng Đế cho người hấp hối đó sống, thì được sống, mà nếu không tự lực được, như cánh chim không vươn lên nổi,  phải tan ra thành cát bụi vô thường…

Thì cũng đành thôi…

Anh, chẳng lẽ anh lại ” tàn bạo ” thế sao ?

Anh trầm tư, rồi ung dung trả lời: ” sao không bảo là tôi ác, còn cố tránh tiếng ” ác ” này ? Có phải vì quá đắm say tôi đó không?”

Tại sao anh cứ đọc được ý nghĩ của mình, tôi phải nghe trọn một ngày những bài thơ của Bùi Giáng, do đủ các thành phần các giới trong nước bàn soạn,tán tụng ông thi sĩ cuồng chữ này.

Khởi sự, nhà thơ họ Bùi chỉ gàn bướng, khinh khi thế nhân, trong phạm vi khả năng khiêm tốn nhất, là ” điên ” cho  thiên hạ khỏi thắc mắc.

Người ta có thể điên theo mức độ bất như ý của mình …

Điên vì thời cuộc, vì danh dự, vì tự ái, vì bị áp bức, ganh ghét, xấu hổ, mất mát, ân hận…vv…

Chắc tôi có thể bị điên vì mức độ nhẹ nhất trong những lý do  nêu trên, vì mất mát và ân hận.

Anh thở dài: ” có thể chỉ vì ân hận thôi, nhưng trong tâm tư vẫn như vương vấn một điều là tiếc nuối phải không ?

Lại hình như đúng quá. Song nếu chờ anh đưa linh đan cho uống, thì, có lẽ mình đã ở đỉnh tháp ngàn thương rồi.

Do đó cả 2 người : anh và mình, phải đào huyệt chôn cất cuộc tình buồn…

Ngắm mộ tình bơ vơ trong nỗi sầu tư thơ Bùi Giáng kể lại “chuyện hôm kia “, mình đành tự bạch với thinh không, và thấm nhuần tư tưởng hư vô ngay khi mình đang có tất cả .

Thế nhưng, mình có thể tìm anh trong nỗi nhớ, ấy là mình tiết lộ cho anh hay:

Thực ra, riêng bài thơ Chiêm Bao của thi sĩ Bùi Giáng, có cái tên tức cười lắm : ” Tặng Lyn Rô “, tức là ông nhà thơ cuồng chữ đó tặng Nữ tài tử điện ảnh Mỹ Marilyn Monroe từ năm 1962 lận .

Sao anh không cười vậy ? Này nhé :

Màu xuân trắng mơ màng pha in mặt

Khắp môi hường nhắc lại chuyện hôm kia

             ( Lyn Rô.   Bùi Giáng  1962 )

Anh không cười, nhưng cũng không trách mình sao hoang phí thời gian, thay vì mình học thêm computer, English …để  không la hoảng lên mỗi lần Ipad lung tung xoè, mà nay không hỏi được anh, vì đang bị cấm vận IPhone .

Ca tụng một ngôi sao rực rỡ, nữ tài tử da trắng xoá, mà thép bút vẫn không xa nghiên mực cổ thư:

Màu tô tỉnh sáng bừng tờ phương cảo

Đã từng soi bóng nguyệt lạc  tin hoa

Giờ bất tuyệt giậy ngần trong thủy thảo

Dừng âm thanh ngoài cõi sóng thu loà

         ( Lyn Rô – Bùi Giáng )

Có phải quan võ đang ” hỡi ôi”, nghĩ rằng có thể người đang kể chuyện này, cũng may ra chỉ hiểu một phần nào ý thơ Bùi Giáng, còn thì cứ Ma Ma, Phật Phật …trong đầu thôi .

Đúng vậy, nhất là đoạn thơ tiếp :

Thành đất quạnh vàng rêu mưa thấm liễu

Nẻo Thương lương làn sóng động đêm ngà

Vừng phơ phất loà xoà em có chịu

Giục Đào Nguyên anh ngó hẳm Liêm Hà

          ( Lyn Rô –  Bùi Giáng  )

Bao nhiêu đấy, đủ rồi câu “chuyện hôm kia” của thi sĩ Bùi Giáng, thành cặp vấn đáp :

Hỏi người quê ở nơi đâu ?

Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà  !  ( Bùi Giáng )

Một học giả uyên bác thế, mà vẫn đơn sơ, mộc mạc, chân chất, nhưng có chút ưu phiền, nên cuộc chia tay chỗ ông đến chơi một vài ngày, như trong thơ tặng Lyn Rô, đã kết thúc thật cảm động:

“Ồ ly  biệt tơi bời bờ lảo đảo

Em ra đi, đời bưng mặt khóc oà …”  ( Bùi Giáng )

Anh thở dài thực sự rồi, anh đang thương cảm Bùi Giáng , bậc hiền triết tài hoa.

Vị thi sĩ này rất hiền, rất triết, không khổ tâm, không chán ghét đời…

Thi sĩ Bùi Giáng đã đạt tới đỉnh điểm của hư vô, sao mình không có được một chút nhỏ an nhiên tự tại ?

Chẳng lẽ lại nói rằng: anh đang là mặt bằng suy tưởng, là vị thần xúc cảm của mình mà  lâu nay mình vẫn tôn thờ…

Nhưng mình phải bình thản hơn nữa, để căn bệnh bồn chồn lo lắng không trầm kha thêm.

Hình như anh gật đầu ….

Có phải anh đang gác kiếm, để luyện linh đan cho mình dưỡng khí, dưỡng chí …không ?

Để anh sẽ từ thật xa, xa lắm, thổi luồng gió mát phương nam tới, cho hoa lá quanh mình hồi sinh .

Thế thì, mình bắt chước thi sĩ Bùi Giáng, viết thử :

Hỏi mình khổ não vì đâu

Xin thưa chính tại xưa, sau một người

Nên chi cứ giữ nụ cười

Mai kia tái ngộ vạn lời bâng quơ… ( thơ CMN ).  

              CAO MỴ NHÂN

**

CUNG KIẾM NHỚ.     CAO MỴ NHÂN

Trời đang giữa hạ mà sao lòng mình cứ ẩm ướt như sắp sửa vào thu .

Ngó lên bầu trời xanh, những đám mây trắng đứng lại ngoài cửa sổ lớn, bên hông căn phòng của mình.

Buổi trưa khô ráo, nhưng mát mẻ lạ lùng …

Anh đang ở đâu rồi? Giờ này thì nhất định đang ngồi trên chiếc tàu, bay về hướng đông .

Anh lúc nào cũng quay lưng lại mặt trời …người ta bảo nếu không phải vô tình, thì anh là một cánh chim đi trốn …hiện tại .

Anh đừng có bĩu môi chê bai nhé, vì mặt trời biểu hiện cho hiện tại, chúng ta phải nhiệt tình với hiện tại, đưa tay ôm lấy mặt trời, để cái hiện tại này không bị bôi xoá bởi thời gian .

Nói thì ” trạng ” thế, chứ thực tình mình cũng không muốn mặt trời đổ nắng chan hoà xuống cái nơi, mà mỗi ngày mình nhớ anh ít nhất một lần…

Nghĩ tới đây, mình thấy như …hờn anh quá . Mình chẳng bao giờ giận anh cả, còn hờn anh là vì không chịu tin anh, trong lúc anh rất thành thật .

Anh với mình lại đang trong tình trạng không là gì của nhau,  nhưng vẫn cứ như là không thể vắng nhau được một ngày .

Mình thử quên anh một buổi xem thế nào, thì chính mình lại kiếm cách đi tìm anh, như người vô rừng đi tìm ” trầm “, mà không dám ngậm ngải .

Tại sao anh không biết điều đó nhỉ  ?

Lầm rồi, chẳng những anh biết như mình nghĩ, mà còn biết rõ hơn mình nghĩ nữa. Ôi , thời gian quý hoá này, như đã xế trưa, sang chiều, có lẽ nào anh với mình đuổi bắt một cánh chim lạc trong mây ?

Sáng nay, mình đã nghe chỉ một trường ca ” Hòn vọng phu ” của nhạc sĩ Lê Thương, do người ca sĩ gốc Quảng Trị trình bày .

Nghe 2 tiếng đồng hồ luôn, tưởng là mình sắp hoá đá.

Chẳng lẽ mình ” thân kính ” anh đến độ nghĩ anh là chinh phu của mình, dẫu đó chỉ là chinh phu trên sân khấu kịch đời, mà mình lại là diễn viên khổ lụy nhất.

Không thoát ra được vai diễn, đành phải sống với mộng mơ,  hư huyễn vậy thôi.

Phía chân mây xa kia,  mây trắng cứ mịt mù như hàng trăm ngàn cuộn khói bốc lên, thấy hình như có một cánh chim mầu sáng bạc đang mải miết bay …

Nỗi hờn giận, hơi giận thôi, vừa xẫm mầu chiều lệch, bỗng tan ra thành những sợi tơ mềm vương vấn hồn thơ, giọng anh quyện chặt lấy cái IPhone của mình, anh đã tới nơi anh hẹn đến .

Ngày mai, tiếng trống khai quân sẽ vang lên ở phương trời viễn mộng, lòng anh sẽ nôn nao mênh mang, hồn anh sẽ mở rộng tới chân trời …

Chắc chắn vậy rồi,  những hội ngộ của một thời lửa đạn xa xăm, mà ai cũng biết là chỉ còn trong ký ức .

Anh cứ sống thật với đời anh đi, lúc này, vì đã sống thật nơi quá khứ, để không phải nuối tiếc ở ngày mai, lỡ chẳng còn dịp gặp nhau …

” Quan với quân lên đường, đoàn ngựa xe cuối cùng…” chao ôi, đẹp quá, ngọn cờ vàng phấp phới trong không gian …dẫn đầu hành trình đó .

Ông nhạc sĩ Lê Thương tác giả bài nêu trên, hiện diện trong cuộc đời trước thế hệ chúng tôi .

 Khi ông đứng trước mặt tôi vào một năm cuối thập niên 80 thế kỷ trước, ở Câu Lạc Bộ Dưỡng Sinh Viện Y Dược Học Dân Tộc Saigon xưa, thành phố đã bị đổi tên, tôi thưa là:  ” trường ca Hòn Vọng Phu nhạc sĩ đưa nhiều địa danh VN vào huyền thoại, nhưng vẫn có Thiên San, Man Khê  vv …trong thi thoại đó, thành người nghe vẫn mang cảm xúc mơ hồ ,cổ điển …

Thời gian đó tôi đang làm Huấn luyện viên Dưỡng Sinh kiêm phụ trách chương trình văn nghệ Câu Lạc Bộ DS, nên nhạc sĩ tác giả Hòn Vọng Phu xuất hiện như hình ảnh một lão phu, mang truyền thuyết sử ca …

Tuy nhiên, thế hệ anh và các chiến hữu anh, những chàng chinh phu thiệt thọ, khi quan với quân lên đường,  không cần phải trường đình,  tửu quán …mới tác động tinh thần kẻ ở, vì những người đi năm ấy, rồi năm ấy vv…đã mỗi người là một trang sử sáng chói trên nền Cộng Hoà rực rỡ ở bên này sông Bến Hải rồi .

Vì thế cho nên, những ngày xa xứ của thế hệ lưu vong chúng ta hôm nay,  còn mãi hận thù khi kể chuyện …ngàn năm, dù ngàn năm khác sẽ qua …

Phải gặp nhau ở những đại hội thao trường, mới vuốt ve được nỗi sầu quyết tử,  hun đúc chí anh hùng …một thời đã yêu cung kiếm  nào xưa, để hoài tiếc nhớ ngày nay…

Anh “Thân Kính ” , chúc anh cùng quý ông hăng say, nhiệt thành nơi đại hội huynh đệ chi binh, cùng thương mãi …nghiệp lính dở dang của chúng mình …

        CAO MỴ NHÂN

****