Cao Mỵ Nhân,  Phương Hoa,  VĂN THƠ LẠC VIỆT & THÂN HỮU

VTLV TRANG ĐẶC BIỆT CHO VĂN THƠ MÙA THU

******

*****

TIN VUI! TIN VUI! MỚI NHẤT!

Thưa quý vị và quý anh chị,

Lâu nay, anh Chinh Nguyên đã khóa cái công cụ đếm views của trang nhà VTLV.  Và mới gần đây P.Hoa nhờ thầy Thái Phạm mở ra để “Xem thử trang nhà chúng ta có nhiều khách viếng hay không.” P.Hoa đã nói với thầy như vậy. 

Thầy Thái đã mở ra theo lời P.Hoa, và bữa giờ P.Hoa cũng không chú ý gì tới chuyện này.   Cho đến hôm Thứ Bảy vừa rồi, P.Hoa tình cờ kéo xuống xem thử và thấy con số độc giả views lên tới… trên một triệu rưỡi! (1,521,121).  Vui quá là vui!

Mong rằng quý vị quý anh chị tiếp tục chia sẻ trang nhà VTLV
 để ngày càng có nhiều người biết đến để lan tỏa văn thơ Việt tới nhiều người hơn nữa.

Phương Hoa – VTLV

Tùng! Tùng!…Tùng!

Xin trân trọng thông báo cho làng trên, xóm dưới, cô bác gần xa, bạn bè tít mù, một tin vui to bằng… cái đình…làng!

Trang Nhà Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) đã chính thức cán mốc hơn 1 TRIỆU view rồi đó ạ! Đó là chút khiêm nhường thôi, con số chính thức trên một triệu rưỡi! (1,545,537)

Nhưng… công lao lớn nhất, thành thật mà nói, thuộc về quý bà con, cô bác, anh chị em văn thi sĩ, bạn hữu, thân hữu khắp nơi, đã thương, đã mến, đã chịu khó “click” vô đọc, rồi “ghé” vô coi, rồi lại “lần sau nhớ ghé nữa nghen!”. Nếu không có tình thương, mến thương đó, VTLV làm sao có được ngày hạnh phúc hôm nay!

Nghe phong phanh đâu đó có luật mới: cứ 1 view đổi được 1 đô-la! Nếu đúng, thì xin cao nhân nào chỉ giúp VTLV, kẻo Ban Biên Tập mừng quá, bỗng nhiên trở thành triệu phú,… xỉu luôn! (À, mà có chi thì VTLV xin hứa… chia ngay 50% hoa hồng).

Một lần nữa, xin gởi lời tri ân cả nhà, cả xóm, cả làng, cả nước – nói hoài cũng không hết!

Chỉ biết rằng: trên 1 triệu view hôm nay, là niềm vui chung, là kết quả tình thân gắn bó, và là động lực, để VTLV tiếp tục bước tới, dọn thêm nhiều “mâm cỗ chữ nghĩa” tuyệt vời, ngon hơn nữa, để đáp lại lòng thương mến của Quý Vị!

Chúc Mừng Ban Biên Tập VTLV, xin được hô to:

******

LỜI “TÍN HỶ” CỦA MỘT THI HỮU

*

Chao ôi! Mừng quá – bạn tin yêu

Triệu triệu Quý Nhân loát mạng VIU

Mặc Khách Tao Nhân hòa tứ hướng

Văn Thơ Lạc Việt tỏa đa chiều…

In nhiều kẻ thẩm là Kỳ MỸ

Viết lắm người xem mới TUYỆT CHIÊU!

Vườn Mộng “tự nhiên hương hữu xạ”

Vươn tầm SÂU – RỘNG, chẳng hề kiêu.

Nguyễn Huy Khôi

02-10-2025

BÀI HỌA SONGQUANG

NIỀM VUI CÙNG VTLV

*

Híhí ! Mừng ghê các bạn yêu

Trang thơ hơn triệu lượt người “ view”

Tao nhân đã đến hoà trăm hướng

Mặc khách đà xem tỏa vạn chiều

Kẻ thẩm văn thơ thì cảm hứng

Người am Lạc Việt sẽ tung chiêu 

Hương thơm hữu xạ “ bay xa mãi…

Thành tựu ban đầu chớ ngạo kiêu 

songquang 

20251002

VTLV CẢM TẠ

*

Tuyệt quá! Triệu người đã quý yêu!

Trang nhà Lạc Việt ngút trời view!

Vì chưng tác phẩm từ muôn chốn

Nên rủ khách quan khắp mọi chiều

“Tòng bách” vung tay, tay…vút chưởng!

“Đa đề” vẩy bút, bút…tung chiêu!

VĂN THƠ LẠC VIỆT đầy hương sắc

Cảm tạ bao người, há dám kiêu!

Phương Hoa – VTLV – OCT 2nd, 2025

NIỀM VUI CÙNG VTLV

*I

Tuyệt quá đi thôi Tín Hỷ yêu

Bên trời hạnh ngộ nhận tin view

Xứ người chữ nghĩa lan muôn hướng

Lạc Việt Văn Thơ tỏa mọi chiều

Thi phú rạng ngời truyền gợi hứng

Anh tài thỏa sức lộ ra chiêu

Góp phần phóng bút thời lưu mãi

Diễn tiến danh xưng thế chẳng kiêu

Hoàng Mai Nhất
     10/3/2025

CA KHÚC DẤU THU – THƠ CAO MỴ NHÂN – NHẠC THÁI PHẠM

**

***

***

LỜI BÀI HÁT  SẮC VÀNG HOÀNG HOA. – CAO MỴ NHÂN 

*

*

*

***

***

CÁC BÀI THƠ HỌA

PHƯƠNG HOA (HỌA)

***

SONGQUANG (HỌA)

***

***

CAO MỴ NHÂN (HỌA)

ĐIỆP KHÚC THU

Thu dịu dàng cùng điệp khúc sang

Thu trao nhân thế nét đài trang.

Thu tô sắc nắng, làn mây bạc

Thu vẽ màu chanh, áo lụa vàng.

Thu gợi niềm thương, ngâm mấy vận

Thu khơi nỗi nhớ, viết dăm hàng.

Thu hoài nuối tiếc tình tri kỷ

Thu biết cho chăng mộng lỡ làng.

DUY ANH

SONQUANG (HỌA)

THU VÀNG

(bát điệp tự Thu & Vàng)

Cứ mỗi vào Thu lá lại Vàng

Chiều Vàng nắng nhẹ lúc Thu sang

Ô hay ! Thu nhạt Vàng hoa cỏ

Ờ nhỉ ! Thu Vàng đẹp sách trang

Thu diệp Vàng cây bừng ngõ xóm

Thu trăng Vàng đất khắp thôn làng

Võ Vàng Thu đến lòng dâng cảm

Vàng vọt hồn Thu họa mấy hàng

songquang 

20250921

THÁI HUY (HỌA)

VÀNG SẮC THU HƯƠNG

(Nương vận họa vui)

Chớm Thu em diện lụa thêu Vàng

Khiến rực Vàng lên lúc cậu sang

Vàng biểu vu qui treo trước ngõ

Trầu Vàng đám hỏi xếp ngay hàng

Rể dâu dáng nổi duyên Vàng chuẩn

Hai họ Vàng khoe ý thật trang…

 Khách dự thơ Vàng chung mến chúc

Vàng khâu hạnh phúc nhất trong làng.

Thái Huy 9/25/25

TRẦN CẨM THÀNH (HỌA)

CẢNH THU

       (Bát điệp Thu)

Cây bến trời Thu rực ánh vàng

Chyển màu cảnh vật tiết Thu sang

Thu sơn lồng bóng mây vờn gió

Thu thuỷ gợn hình sóng rẽ hàng

Thi sĩ cảm hoài Thu đất mẹ   

Sắc Thu tô điểm cảnh thôn trang

Hồn Thu bàng bạc từ muôn thuở

Thu nhuộm quan san đến xóm làng.

          Trần cẩm Thành – Thu 2025

****

***

NHẶT LÁ THU VÀNG

(bát điệp THU – Họa)

Cúi nhặt lá THU đã úa vàng

Thương thân phận lá mỗi THU sang

Không gian THU đến như thêm cánh

Thời tiết THU đi sắp có hàng*

THU viết âm thầm ghi ý nghĩa

THU vờn lặng lẽ ghép hành trang

Cuộc đời THU góp người bao mộng

Để lại tình THU đẹp xóm làng

songquang 

20250918

*thu đi sắp có hàng = thu đi theo Xuân,Hạ, Thu ,Đông theo thứ tự

***

**

THU CẢM

Lác đác rừng THU lá chuyển vàng

Bầu trời lãng đãng tiết THU sang

Mơ màng THU đến sương mờ lối

Xao xuyến THU về chữ ngập trang

THU cúc rộn ràng hoa mấy chậu

THU phong xào xạc liễu đôi hàng

Tâm hồn ngây ngất tràn THU cảm

Viết áng thơ THU kẻo lỡ làng.

Sông Thu(21/09/2025)

***

***

***

NHU-THU-CAM-NHAN-TINH-THO

                THAY LỜI ĐÁP TẠ

           (Kính tặng tỷ Như Thu!)

Được tiếng động viên tựa cởi lòng

Ngọc Châu khôn đổi trái tim nồng!

Bình ngôn khiêm hạ ngời tâm thưởng

Nhuận sắc minh chân vẹn khí đồng

Đo đắn câu vần đâu quản sức

Tận tường ý tứ quản chi công…

Tri âm đắc kỷ cầu an lạc

Chúc Tỷ muôn Xuân hưởng Phước Hồng!

Nguyễn Huy Khôi

******

Sông Thu rất cảm động và vô cùng thán phục khi đọc bài cảm nhận của Như Thu. Cảm động vì tác giả đã đọc rất kỹ và đồng cảm sâu xa với bài họa của mình, thán phục vì NT đã có nhận xét thật đầy đủ và tình tế đối với từng bài họa. Điều này làm cho ST, và có lẽ các thi hữu khác cũng thế, vô cùng cảm kích vì thấy thơ của mình được trân trọng làm sao ! Cám ơn Như Thu thật nhiều và cũng xin cám ơn anh Huy Khôi đã thay lời mọi người gởi lời cám ơn đến NT qua một bài thơ thật hay.

Xin gởi đến Như Thu và các thi hữu lời chúc sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc.

Sông Thu

01-10-2025

***

Như Thu ơi ! Anh SQ chưa kịp gởi lời khen đến NT thì thi hữu Sông Thu đã nói lời khen tặng đến NT rồi và đã nói rất đủ ý những gì NT viết trong bài cảm nhận.Hết ý và lời rồi nên anh SQ đành buông 2 tiếng khen NT là “ TUYỆT VỜI” hay hơn thế nữa là “ TRÊN CẢ TUYỆT VỜI” nhé! Và cũng mượn lời thơ của thi hữu NHK là cám ơn NT với tất cả chân tình . Sẵn đây cũng không quên tỏ lòng khen ngợi và cám ơn Phương Hoa đã chăm sóc cho vườn hoa Thu đượm sắc màu cũng nhờ PH vun xới.

       Xin trân trọng đến các bạn 

                  songquang 

                  20251001

***

Như Thu xin cám ơn lời khen khích lệ của anh Huy Khôi cùng chị Sông Thu

Rất vui vì bài viết được đón nhận quá nhiệt tình. 

Cũng không quên cám ơn Phương Hoa đã nhanh tay post bài nhé!

NT xin góp họa cùng anh Huy Khôi vì thơ xướng ngọt ngào quá đổi!

Chúc cả nhà vui khỏe luôn!

Như Thu

CẢM TẠ HIỀN HUYNH

Vần thơ đón nhận quả ưng lòng

Chắc mẩm từ nay giấc điệp nồng 

Học hỏi bao điều tâm mực thước

Lo âu bấy vận nghĩa tương đồng

Hoàng hôn thỏa ý luôn nhờ bạn 

Hửng sáng ghi bài chẳng nệ công 

Cảm tạ hiền huynh vừa chấp bút 

Dường nghe hổ thẹn má thêm hồng!

Như Thu 

10/01/2025

***

Thưa quý Thi Sĩ và Nữ Sĩ NHƯ THU vô cùng quý mến,

Sau Thi Sĩ  NGUYỄN HUY KHÔI, là Nữ Sĩ SÔNG THU,  2 cây thơ cổ thụ Bonsai thành tích sáng tác với tất cả mọi đề tài, Cao Mỵ Nhân xốc đứng ông GÙ ( Google ) lên , để muốn hỏi ông GÙ rằng ông có thể tìm cho Mỵ tôi một số từ ngữ nào, diễn tả  lòng ngưỡng mộ quý vị Nhà Thơ đương nêu ( trừ bản ngã ) rằng thì là có thể nói : 

          Quý ông : Đỗ Quang Vinh, Song Quang, Nguyễn Huy Khôi , Trần Cẩm Thành, Thái Huy , Duy Quang

          Quý cô : Sông Thu, Phương Hoa, Minh Thúy và chủ xướng Như Thu

          Tất cả là 10 ngôi sao “ MỜI THU “ chói sáng nơi bàn thơ ( thay vì chiếu thơ ) , 

mà nếu tiệc mặn thơ thì đúng một thồi, thưởng thức những thi đơn quý hiếm hơn bất cứ không gian nào, đang rực rỡ Thu Vàng sắc lá phong kiều diễm,  xin mời đọc lại nơi bài “ CẢM NHẬN HOẠ MỜI THU CỦA NHƯ THU “. 

        Mỗi vị một bài họa, riêng Thi Sĩ Song Quang 2 bài tả hữu cộng tri thu .

        Trong tinh thần “  CẢM NHẬN THƠ XƯỚNG HOẠ “ , Mỵ tôi cũng bắt chước NHƯ THU, nói ra cái điều mình muốn viết vì sao.

        Đó là sự hiện diện gần như  tạm đầy đủ các danh thủ bút hoa :

        Song Quang , Sông Thu, Phương Hoa, Minh Thúy với sự nghiệp thơ e đã quá tải.

        Nay thêm Huy Khôi vừa “ tái hồi “  Thơ trọng , không phải Tái hồi Kim Trọng như trong “ Đoạn Trường Tân Thanh của cụ Nguyễn Du “ , nghĩa là  mới hai tuần nay, Mỵ tôi đã đếm được  gần trăm bài cả xướng lẫn họa của Nhà Thơ Huy Khôi.

         Quý cụ Giáo Sư Đỗ Quang Vinh  vừa thưởng thu vàng ở Canada cùng phu nhân qua bức hình tuyệt đẹp của hai cụ .

         Nhà Thơ Thái Huy thời gian trước đây cũng sáng tác Thơ  mệt nghỉ, liên tục , nay

 chắc tạm ngơi, đếm lá thu rơi tuyệt vời từng lá để ngẫm câu “ ngô đồng nhất diệp lạc  “.    

Thi sĩ Trần Cẩm Thành xuất hiện như một khách thơ, nhàn lãm nguồn vui bất tuyệt .

           Vị Thi Sĩ trẻ trung nhất hội Thơ lâu nay, mang cả một hoài bão tiếp nối hoài bão xưa của ông , quan võ Duy Anh , cũng đang bước vào hàng kiện tướng xướng họa hàng loạt không ngơi nghỉ đề tài , dẫu thế thái  T2  Trump xứ tạm cư , hay Như Thu tha nhân tình nghĩa . Nhưng với Nhà Thơ  Chiến Sĩ Không Quân VNCH Duy Anh, thì có thể sẽ là Thơ mọi sắc thái khác nhau .

       Thế thì, thật ra Cao Mỵ Nhân chỉ muốn gởi lòng  ngưỡng mộ Thơ và Thi nhân qua xướng họa MỜI THU  của Nữ Sĩ  NHƯ THU qua cảm tính thi ca bất tuyệt vậy .

         Xin lỗi quý vị viết dài lẩm cẩm quá.

        Kính chúc VẠN AN , Thơ Ca vô tận .      

                    CAO MỴ NHÂN 

CHÙM THƠ THU CỦA NHƯ THU

NHỚ THU

(Độc vận)

Ta đợi lâu rồi hẳn nhớ Thu

Ta thầm hy vọng sánh cùng Thu

Ta hòa bảy nốt xin mời bậu

Ta chép đôi hàng gởi tặng Thu

Ta mải chờ trông nào toại ý 

Ta hoài nghĩ ngợi ước dìu Thu

Ta đành cặp bến về thôn dã

Ta biết bao giờ gặp gỡ Thu?

Như Thu

***

BÀI HỌA – MINH THÚY

Đợi Thu 

(Thủ Nhất Thanh) 

Đợi mãi từng ngày tím dáng thu

Đợi chiều nắng úa lịm trời thu 

Đợi mây ủ ngọt vờn chim én 

Đợi tóc pha nồng thổi gió thu

Đợi buổi màn sương nhàu cỏ lá 

Đợi giờ ánh nguyệt nhạt màu thu 

Đợi gom dĩ vãng hồn ngây dại 

Đợi hiến dâng tình níu bóng thu 

Minh Thúy Thành Nội 

Tháng 9/28/2025 

09/17/2025

THU SẦU 

(Bát vĩ đồng âm)

Dõi ánh trăng rằm bởi lụy ai?

Sầu hoen dạ tủi suốt canh dài

Bờ mi nhoè nhoẹt hồn tê tái

Cảnh trí im lìm sắc nhạt phai

Một bữa thuyền neo nhìn ái ngại

Đôi phen sóng vỗ tự an bài

Chiều thu lá rụng vườn hoang hoải

Ấp ủ bao mùa trĩu nặng vai!

Như Thu – 09/17/2025

***

BÀI HỌA MINH THÚY

Mùa Thu Đi Một Nửa 

( Ngũ độ thanh ) 

Mỗi lúc thu về tự hỏi ai 

Nhiều khi trở giấc giữa đêm dài 

Ru tình huyễn ảo tìm hương nhạt 

Rũ dạ mơ hồ điểm sắc phai 

Nẻo cũ trăng thề thua mệnh chấm 

Đường xưa cảnh hứa chịu duyên bài 

Mùa đang trỗi dậy niềm nhung nhớ 

Lệ đẫm mi nhòa ướt khoảng vai

Minh Thúy Thành Nội 

Tháng 9/28/2025

***

THU CẢM

Sáng nay thấy bỗng hơi se lạnh

Bên tách trà mông quạnh ngó ra

Sương Thu phơn phớt la đà

Ô hay ! Thu đến hiên nhà rồi cơ !

*

NẮNG THU

Hè đã hết đâu còn phượng đỏ

Thu lại về mở ngõ trời không

Làn mây xam xám mênh mông

Nắng thu nhàn nhạt khiến lòng bâng khuâng !

*

CHIỀU THU MƯA

Chiều một mình nhìn Thu lãng đãng

Chợt thấy lòng nhớ quảng ngày xưa

Cũng chiều thu ấy rơi mưa

Là ta ngỏ ý mới vừa yêu em!

*

TRĂNG THU

Trăng Thu trải khắp ngời hoa cỏ

Bên vườn khuya Nguyệt tỏa chơ vơ

Thời gian sao khéo hững hờ

Sao không nói thật trăng giờ già chưa ?

*

TUỔI THU

Tuổi thu giờ bao nhiêu Xuân đã…?

Mà dung nhan chẳng ngã phôi pha

Dù qua bão táp phong ba

Thu đi thu lại vẫn là hương thu !

*

songquang

20250917

***

THƠ MẶC KHÁCH

DÁNG THU

Thu về lay nhẹ cánh phong Lan

Hoa nở hương bay sắc điểm vàng

Sương ánh tơ hồng chờ Lãng từ

Gió reo rộn rã đón Giai nhân

Tình Thơ xúc cảm âm thầm nhớ

Xao xuyến trong lòng mãi chẳng tan

Em có nghe cung sầu thổn thức

Vui bên nhau kẻo chóng phai tàn !

MẶC KHÁCH

 ***

HOANG LẠNH

Buồn theo chiếc lá từ lúc người đi

Rừng đang thay lá chẳng thấy tin về

Mùa Thu yêu thương hay mùa thu chết

Hàng cây lặng buồn rừng lá tái tê

*

Tình đã chia xa tình như đã chết

Rồi trong cơn mê còn ai đợi chờ

Tình đến rồi đi tình không trở lại

Dù mưa hay nắng thấy mình bơ vơ

 *

Tiếng gió xa đưa lời ai giã từ

Tình ngỡ dài lâu đâu ngờ mong manh

Hồn như chết lặng nhìn nhau lần cuối

Vệt nắng chiều tàn ngơ ngác xoay quanh

 *

Em đã đi rồi anh vẫn nơi đây

Gió mùa trở lạnh, lạnh suốt đêm dài

Núi rừng hoang vu từng cơn gió lạ

Lưu luyến trần gian chắc chẳng còn ai

 *

Nắng tắt vội giữa núi rừng buồn lắm

Đông cũng tàn gió lạnh buốt xương da

Cảnh thê lương sao nỡ đành bỏ lại

Để hồn anh Hoang Lạnh giữa chiều tà !

MẶC KHÁCH

***

***

**

***

***

CA KHÚC THU TÍM – THÁI PHẠM

THƠ LÊ MỸ HOÀN

Beautiful oak tree on a lawn with the setting autumn sun shining warmly through its leaves

CHỚM THU

Heo may thoảng nhẹ qua hiên vắng

Gió gọi thu sang giấc mộng lành

Cành ngọc lung linh sương còn đọng

Mây trôi lặng lẽ phía trời xanh.

*

Lá biếc thôi rơi, vừa trở gió

Tiếng ve não nuột buổi chia tay

Một thoáng hương xưa vờn mái tóc

Ngỡ bàn tay cũ vỗ bờ vai.

                        *

Con phố trầm tư vương nỗi nhớ

Người qua khẽ bước giữa chiều phai

Lòng ai chạm nhẹ mùa xao xuyến

Thu mới vừa sang bóng tỏa dài.

 *

Mắt biếc ngỡ ngàng trong luyến tiếc

Tình xưa như gió cuốn đêm thâu

Chớm thu thức dậy bao niềm cũ

Rót mộng thanh xuân xuống mái đầu.

Dương Thượng Trúc – Houston 9/2025

                        ***

CHỚM THU (II)

Gió nhẹ mơn man trên ngọn cỏ

Mây vàng dắt nắng xuống ven sông

Thu về khẽ gọi hàng cây thức

Một cánh chim xa lạc giữa đồng.

                        *

Lá úa chưa rơi mà se sắt

Hương trà thơm thoảng giữa hoàng hôn

Chiều nghiêng bóng nhớ trôi mơ mộng

Một chút tình xưa thoáng chạnh hồn.

*

Tiếng guốc ai xa rơi vội vã

Gợi lòng man mác nỗi bâng khuâng

Thu chưa trọn giấc mà đã ngỡ

Lạc miền cổ tích dấu lặng câm.

*

Chớm thu dịu vợi như lời hát

Nghe vọng ngân xa một khúc tình

Lối cũ ai còn hay đã lạ

Mà ta chờ mãi một bình minh…

Dương Thượng Trúc – Houston 9/2025

***

THU XƯA, THU NAY

Thu xưa gió lộng bên thềm nhỏ

Chiếc lá vàng rơi, tiếng guốc xa

Áo trắng ai bay chiều lặng lẽ

Hồn ta mộng tưởng một trời hoa.

*

Thu xưa có tiếng lòng khe khẽ

Ngỡ gió ngừng trôi cũng biết buồn

Ngõ nhỏ in hằn đôi bóng cũ

Mắt nhìn chưa nói đã vấn vương.

*

Thu nay vẫn lá rơi nghiêng ngả

Mà lòng chẳng nhẹ tựa ngày xưa

Thềm cũ rêu phong mờ dấu cũ

Chỉ nắng mồ côi với gió thưa.

*

Thu nay quán nhỏ chiều yên ắng

Người đến rồi đi chẳng đợi chờ

Ta uống ly cà phê không sữa

Ngẫm đời như gió thoảng trong mơ…

Dương Thượng Trúc – Houston 9/2025

THƠ DƯƠNG THƯỢNG TRÚC

KHÔNG ĐỀ

Gửi em, giọng hát mùa Thu

Gửi em giọng hát sáng ngời,

Như mây vờn nắng giữa trời thinh không.

Tiếng em ngân nhẹ trên sông,

Giúp ta quên hết bụi hồng trần ai.

*

Giọng em êm tựa sương mai,

Ru hồn chiếc lá miệt mài buông theo.

Lời ru thoảng nhẹ hiu hiu,

Hòa trong hương cốm, lặng chiều mênh mang.

*

Thu về ướp tiếng dịu dàng,

Ngân nga trên bậc thềm vàng lá rơi.

Ta nghe hồn mộng chơi vơi,

Theo em đi mãi giữa trời thu xanh.

*

Giữ hoài giọng hát mong manh

Như giọt sương sớm long lanh cánh đồng.

Hương Thu ngào ngạt mênh mông

Cho tình còn đó, cho lòng còn em…

Dương Thượng Trúc – Houston 9/2025

***

Charlie Kirk tuổi ba mươi,

Một đời dâng hiến, tiếng cười MAGA.

Chao ôi! Đại học Utah, 

Viên đạn cố bắn vào nhà đấu tranh.

*

Sinh viên trùng điệp vây quanh,

Lời anh dang dở, biến thành sấm vang!

“Ôn hòa, đối thoại tương quan,

Làm cho nước Mỹ huy hoàng tương lai!”

*

Erika, lệ tuông dài,

Ôm hai con nhỏ, mờ phai mộng tình.

Bé gái ba tuổi đẹp xinh,

Một trai chưa biết thân mình mồ côi!

*

Còn đâu ngày tháng có đôi,

Riêng em hóa đá, đứng ngồi khôn nguôi.

Dân Utah, khóc ngậm ngùi

Arizona đón buồn vui quan tài.

*

Vance cùng Hegseth cả hai.

Bạn thân chung cuộc tuyền đài xót xa!

Kirk ơi! Người trẻ tài hoa,

Turning Point ở Ta bà ghi công!

*

Tổng Trump tình nghĩa thắm nồng,

Trao anh huy hiệu Cộng Đồng Tự Do.

Khắc ghi lời triệu vang to:

“Không ai lặng lẽ dập vò tiếng anh.”

*

Lời tuông tận chốn mây xanh,

Tự do ngôn luận biến thành trào lưu.

Người đi, chẳng chút oán cừu.

Tiếc thương kẻ ở sầu ưu thẫn thờ.

*

Nối dài lý tưởng ước mơ

Gương anh phản chiếu không mờ trong tim.

Tuổi trẻ “Sự thật” đang tìm,

Quảng trường đại học hết im tiếng mình!

*

Charlie Kirk, một minh tinh,

Dấu chân anh thấm đẫm tình MAGA.

Vĩnh hằng tuổi trẻ cờ hoa,

Bước theo lý tưởng chan hòa nghĩa nhân.

*

Gia đình, tôn giáo, tinh thần.

Đạo đức luân lý chuyên cần phát huy.

Bảo vệ đất nước, biên thùy.

Đối thoại, luật pháp, phụng vì nhân dân.

*

***

*

VĂN MINH THÚY THÀNH NỘIMùa Thu Nào Gặp Lại

MÙA THU NÀO GẶP LẠI

*

Suốt tuần nay loay hoay sửa soạn hành lý cho buổi họp mặt dưới Santa Ana. Lòng buồn vui lẫn lộn, có lúc ngồi sững sờ nhìn ra cửa nghĩ ngợi mông lung … Chúng ta ai cũng có ký ức về tuổi thơ. Nhớ thuở lên bảy được cha dẫn đến trường buổi đầu tiên, thuộc lòng đoạn viết của nhà văn Thanh Tịnh “Tôi Đi Học”.

“Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.”. 

Nói đến chuyện giáo dục học đường và chuyện “Tôi Đi Học”. Mấy hôm nay xem tin tức trên nét hoặc đài Sài Gòn 57.3 chương trình bình luận của cô Hoàng Vy. Hình ảnh ngày tựu trường các miền xa gần rừng núi bên VN, cô giáo đèo cõng các em lội qua con suối, gây lòng xúc động mãnh liệt. Từ lâu tôi vẫn thường ám ảnh những trẻ thơ ham học, nhà nghèo lội sông như vậy. Muốn thực hiện sự quan tâm của mình với đồng tiền chắt chiu nhỏ nhoi, nhưng rồi sợ đủ điều khi đọc những bài viết khuyên lơn: Không chuyển tiền về VN làm lợi Cộng Sản có tiền tệ, dù là người thân cũng phải hy sinh. Trí óc tôi thấp kém chỉ thấy trước mắt cha mẹ mình đau yếu cần chữa bệnh, anh chị cần cơm gạo trong hoàn cảnh khó khăn, các cháu cần đóng tiền vào Đại học. Những việc xa vời hơn thì nghi ngờ, chẳng dám tin ai khi xã hội đào tạo thành phần tham nhũng, cắt xén quá nhiều. Chỉ còn niềm tin nơi những chân tu Phật Giáo hoặc Cha bên Công Giáo, nhưng rồi vấn đề sợ hãi nhất vẫn là sự bình luận của người thân, chưa kể bên ngoài “lớp trên ăn no, dư bạc gởi con du học và chuyển tiền ra nước ngoài, hoặc những vụ ăn hối lộ giàu có tiền rừng bạc biển, tại sao không để họ làm mà người nước ngoài phải giúp.” Tôi không phải là nhà tỷ phú Nguyễn Thị Phương Thảo chủ tịch Sovico tài trợ gần 212 triệu đô la Mỹ tương đương 155 triệu bảng Anh, cho trường Linacre College của nước Anh, được hội đồng dự tính sẽ thay tên trường là Thao College. Tôi chỉ biết ngậm ngùi đau xót, rơi lệ nhìn biết bao nhiêu trẻ em lội qua sông, mình mẩy ướt dầm vào lớp học. Có lần liên lạc với vị mục sư, gặp người vợ kể chuyện: mục sư về VN lựa những nơi đông dân cư quá nghèo khổ, nếu đến địa phương nào chính quyền đòi nhúng tay vào việc, mục sư bỏ đi và chỉ thực hiện cùng dân hợp sức chung nhau xây cất cầu. Suy đi nghĩ lại rồi sợ đủ điều như kể trên và lòng thì luôn xót xa, nhất là đối với lứa tuổi trẻ thơ cần đi học. Ôi quê hương còn quá nhiều cảnh nghèo đói thiếu thốn nhu cầu ngay trong môi trường giáo dục quan trọng.

Lòng rung cảm dạt dào về tuổi thơ, về thời dưới mái trường xưa. Đồng thời tôi cũng cảm nhận nỗi buồn xa vắng. Hình ảnh ngôi trường Nữ Thành Nội hiện ra trước mắt. Thành phố Huế có thêm ngôi trường nữ thứ hai được thành lập năm 1964 trên con đường Đinh Bộ Lĩnh, để giải quyết tình trạng trường Đồng Khánh không đủ lớp, và giúp học sinh trong thành tránh nguy hiểm qua đò sông Hương dưới trời mưa gió của mùa đông. Ngôi trường do cô hiệu trưởng Tôn Nữ Tiểu Bích điều hành cho đến năm 1975 thì mọi sự đều thay đổi. Biết bao nhiêu kỷ niệm thời áo trắng hồn nhiên dễ thương. Tôi nhớ nhiều cô giáo thành goá phụ sau tết Mậu Thân vào dạy học. Cô H mái tóc thả buông lơi, nét mặt buồn rười rượi trong bộ áo dài đen. Bạn tôi mê nét đẹp như tranh ấy, buổi trưa dưới bóng nắng gay gắt “chân theo chân nhặt bóng nắng đường dài,” bạn nói “mình bị nét buồn ấy thu hút cứ muốn theo cô hoài.” Hầu như học trò ai cũng mê cô Tuyết Nhung vợ thầy họa sĩ Đinh Cường, cô mặc áo dài do thầy vẽ, dáng cô ốm gầy, tóc ngang vai như nàng thơ. Cả lớp đứng xếp hàng chờ thầy xuống để vào lớp, nhưng chẳng ai để ý đến thầy mà cứ ngoái cổ nhìn bóng dáng cô đi xuống lớp khác, cho đến khi thầy lớn tiếng “các em ngắm đủ chưa?” mới chợt tỉnh đi vào lớp. Nhớ rất nhiều thầy cô, thế hệ ấy giờ đã trên dưới 90 tuổi và lần lượt ra đi…

            Mỗi khi có họp mặt hay có thông báo, cựu nữ sinh đóng góp, chị Xuân Ba chuyển về ban xã hội bên VN, các chị em chia từng nhóm đem quà đến thăm cô thầy vào dịp Tết, hoặc sau mùa lụt, hoặc thầy cô bệnh. Những tấm hình gởi qua group NTN, được nhìn lại cô thầy thật vô cùng xúc động và trong lòng học sinh có chút hãnh diện về tình nghĩa chị em NTN luôn nể trọng như câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư “. Chưa kể hai cô hiệu trưởng trường Đồng Khánh và Thành Nội còn phối hợp quyên góp giúp Thương phế binh VNCH và được học trò hưởng ứng mạnh mẽ thể hiện sự biết ơn và lòng nhân ái.

Tính 60 năm xây dựng ngôi trường thì sang năm mới đủ tuổi, nhưng năm nay chị Xuân Ba cố gắng tổ chức sớm hơn buổi họp mặt khi thấy cô hiệu trưởng tuổi cũng gần 90, và có dấu hiệu nhớ nhớ quên quên. Chị lên trang nhà NTN mời tham gia, cô Đạm Tuyết cũng nhắn qua điện thoại số danh sách nắm trong tay. Có lẽ vì lý do bận rộn không đi được, nên chị em ngại ngần tránh lên tiếng trả lời, một số đã tâm tình riêng với tôi  

– chị ơi! em ao ước được thăm cô và có dịp gặp bạn bè lắm, nhưng không thoát được. Các con đi làm, giữ bốn cháu nội ngoại, chồng đưa đi học hai đứa lớn, em giữ hai cháu và nấu ăn 

– Hãng đang cần việc, em không dám xin nghỉ sợ họ lai-off

– Muốn đi lắm, mà sức khỏe không tốt, chân di chuyển một tí là sưng vù sau lần té bị nối xương 

            – Em rất mong thăm cô hiệu trưởng mình, nhưng chồng đang bịnh không chở được.

– Dâu mới sinh một tuần, phải ở nhà chăm sóc cháu, lỡ dịp uổng ghê

– Quá tiếc vì phải bay qua Texas nuôi dâu sinh

              Một bạn tuy đã ở tuổi hạc nhưng chất xám còn nhiều, vẫn theo đuổi việc học, trùng ngày tốt nghiệp ra trường nên đành vắng mặt bên này.

           Bạn gần khu PLT, đã bàn tính hăng say sẽ gặp tôi và thăm Cô, đúng thời điểm em trai đi chơi xa, bạn tiếc nuối:

– Em trai chăm sóc ba mạ, giờ đi chơi xa thì mình phải đến thay thế nhiệm vụ, cho em nghỉ ngơi đổi gió bên ngoài.

Chị trưởng ban văn nghệ ở Colorado mấy ngày trước nhắn qua lại với tôi và bạn khác:

phải tập thuộc bài hát “Trường Làng Tôi” trình diễn mục tam ca, hoạt cảnh Mỵ Nương, Trần Khắc Chung và vua Chế Mân trong bản nhạc “Nước Non Ngàn Dặm Ra Đi ). giờ phút cuối bị sưng chân và đau lưng dữ dội không lết được. Bạn thân cũng đang du lịch bên Châu Âu chưa về. Tin giờ chót các bạn đã ghi tên: Người cảm cúm nghi bị covid. Người có đứa con bịnh mọi hôm mẹ đi đâu nhờ anh trai giữ, nay anh trai là huynh trưởng gia đình Phật Tử phải dự lễ quan trọng nơi Chùa. 

           Tôi hít sâu thở nhẹ trong lúc tinh thần đang đi xuống. Mùa thu đã về, lá chưa biến sắc vàng và gió chưa “tung bay từ muôn phía, tới đây ngập hồn em” để lòng nghe chơi vơi… Buồn thiếu bạn. Buồn cái duyên không thuận theo ý muốn. Nhưng thôi gạt bỏ, có bao nhiêu người cũng quý. Biết ra sao ngày mai, cứ vui lên từng phút, từng giây, từng giờ trong hiện tại. Tôi cố lấy lại niềm tin yêu.

Anh Tân đón tôi về nhà, đáng lý có thêm cặp vợ chồng từ Houston qua ở chung nhà, bất ngờ người chồng lớn tuổi sức khỏe yếu kém không lượng sức nỗi. Anh Phước chị Thí đón các chị từ Seattle qua, đón các em và cô Tiểu Bích từ Sacramento tới. Nhiều bạn đến từ Houston., vợ chồng từ Oklahoma, San Diego, vùng Santa Ana một số nữa, bên Việt Nam có hai em qua dự.

Lần nào tổ chức cũng do hai ông rể Phước và rể Tân luôn tài trợ tiền bạc, bỏ công vất vả đưa đón nhiệt tình chị em về nhà. Nhờ vậy chị em mới có buổi hội ngộ thân tình vui chơi gần gũi cô giáo thể hiện tinh thần “tôn sư trọng đạo”. 

Ở lứa tuổi trên dưới sáu mươi thì còn cày, trên dưới bảy mươi ai không bệnh mới là lạ, nhưng nếu còn ít sức khỏe các con tha hồ nhờ vả mà “lòng mẹ thì luôn bao la như biển thái bình”. Chồng tôi cũng bị bệnh Parkinson nặng, tôi nhờ người chở tới xe đò Hoàng. Còn bốn ngày nữa họ gọi phone giọng nghe cảm nặng và ho sùa sụa báo tin bị nhiễm covid. Cuối cùng ông xã tôi hứa sẽ chở, nhiều người ngăn cản nhưng ông bảo đảm sức khỏe.         

Chủ nhật anh Tân chở chúng tôi về nhà vợ chồng anh chị Phước Thí vùng Rosemead thuộc quận hạt Los Angeles. Lần này chị Xuân Ba bàn tính mượn nhà chị Thí cho gọn theo số người ghi danh tham dự, thức ăn theo kiểu “Potluck”. Chị Thí lo nồi bún bò, nồi bún chay và nhờ em dâu phụ nhiều việc. Các chị em đem thức ăn ngập mặt nào bánh lọc trần, bánh ít ram, bánh đúc, gỏi mít, gỏi vả trộn, bánh bao… v… v…

Cô Hiệu Trưởng nhan sắc vẫn mặn mà. Gặp trò cô rất vui, trao ánh mắt yêu thương nhìn bầy chim tung cánh lạc loài khắp nhiều phương trên đất Mỹ. Học trò tha hồ chụp hình, kéo cô ngồi trước rừng hoa vàng, đứng bên giàn hoa giấy đỏ.       

Buổi lễ trang trọng do anh Phước điều khiển chương trình, chào cờ Việt Mỹ và mục tưởng niệm. Chị Xuân Ba ngỏ lời cùng chị em, sau đó cô Tiểu Bích có vài hàng vắn tắt với nụ cười hiền hoà, vui vẻ thân mật. Mở đầu chương trình văn nghệ là màn hợp ca “Học Sinh Hành Khúc” (Lê Thương). Lần lượt chị Xuân Ba ngâm bài thơ “Cô Nữ Sinh Thành Nội”. Phương Chi “Nỗi buồn Hoa Phượng” (Thanh Sơn). Tam ca Thuý, Chi, Xuân Thảo “Trường Làng Tôi” (Phạm trọng Cầu), anh Xuyến “Hoa Soan Bên Thềm Cũ” (Tuấn Khanh) và “Sương Trắng Miền Quê Ngoại” (Đinh Miên). Anh Phước nhạc tiền chiến. Anh Bân nhạc tình cảm của Ngô Thụy Miên, Phạm Duy. Anh Quang, chị Thảo song ca nhạc lính. Huỳnh Thơ và Thu Trinh hát bè “Thương Về Xứ Huế” (Minh Kỳ), “Nhìn Những Mùa Thu Đi” (TCS). Tôi đọc bài thơ “Dạ Thưa Cô” làm theo thể Lục Bát, và bài “Hỏi Em” cảm tác từ bức tranh nữ họa sĩ Thúy Vinh vẽ cô gái đạp xe trên những con đường xứ Huế theo thể thơ Trường Thiên Tứ Tuyệt.

Phần ăn trưa thật ngon miệng, hàn huyên tâm sự rồi lại tiếp tục văn nghệ. Chị em bắt đầu nóng máy hăng say. Mục thay đổi không khí là các ông rể lên hết hát nhạc giật gân, anh Tân hát bài tựa đề “Ca Vang Khúc Yêu Đời”, tôi không nhớ rõ chỉ thấy các ông giật điệu twist lắc lư theo lời ca “tròn tròn, méo méo, vuông vuông” rồi đổi lại “vuông vuông, méo méo, tròn tròn…” cứ thế hát đi hát lại chọc chị em cười nghiêng ngửa. Chị Xuân Thảo cũng sung lên tìm nhạc twist “Sáu Mươi Năm Cuộc Đời” “Sài Gòn Đẹp Lắm” (Y Vân), “Lính Mà Em” (Anh Thy) rồi phe kẹp tóc ra hết tập thể dục sau buổi ăn trưa quá căng bụng.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Trước khi chia tay chị Xuân Ba lên đọc danh sách toàn bộ chị em ủng hộ tiền. Chị Nguyễn Thị Yến (khóa đàn chị,) và Mai Trang tuy không dự nhưng vẫn ủng hộ, hai em Nhàn & Mai cũng góp phần nhưng BTC không nhận, nghĩ từ VN qua dự được đã là tình nghĩa quá rồi. Cũng nhờ chị Thí cho mượn nơi tổ chức, nên phần tổng kết tiền bạc rất hậu hỷ. Chị Xuân Ba tuyên bố trên group NTN trong và ngoài nước sẽ chuyển bốn số về để thủ quỹ bên nhà giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn của cựu học sinh hoặc quý thầy cô, đó là đường lối của NTN hải ngoại trọng Thầy quý Cô.

Ngày kế tiếp anh Tân hướng dẫn cả đoàn đến “Sherman (Library & Gardens) “, nơi trồng các loài hoa màu sắc rực rỡ. Phe đàn bà thấy những bụi hoa thì mê mệt đứng bên, cầm hoa, hôn hoa, tựa nghiêng tạo dáng. Đàn ông đi theo phái nữ là bị dính vô chuyện chụp hình liên tục tối mặt mày. Tôi nhớ có lần đi theo nhóm văn thơ, miệng la ơi ới “chụp… chụp… chụp…” có ông hỏi lại “chụp cái gì?” thì chụp hình cho các kiều nữ chứ còn ai nữa. Khi tôi không thấy chị Thí đâu, lên tiếng gọi nhiều lần, mới nghe tiếng nói nhỏ sau lưng như thì thào” chị đứng đây”, tôi quay lại nhìn nét mặt chị phờ phạc, nín cười và thương quý lắm, vì chị lo đủ việc và còn o bế hai nồi bún cũng đừ sức. Nghĩ thêm chị Xuân Ba về VN đón con qua Mỹ theo diện đoàn tụ, thay vì thong thả vài ngày sau giá vé máy bay sẽ hạ hơn, nhưng chị phải qua gấp cho kịp ngày họp mặt, nên giá vé hơi đắt. Hai chị là những con người sống bằng trái tim, sống cho người nhiều hơn cho mình.

            Ngắm vườn hoa xong, lại được đưa đến khu “Bolsa Chica Ecological Reserve”, nhìn sông hồ thoáng mát, nước xanh, trời xanh thật dịu dàng êm ả. Vinh Phạm và Hoàng Yến rung cảm nhiều trước cảnh thiên nhiên, nên muốn đóng phim “Titanic Trên Cạn”, bạn khác đòi đổi đề tài, “Jack & Jose”, “Kìa Con Bướm Vàng…”

Tiếp tục lại về tập trung nhà anh Tân quậy phá tiếp. Trước đây mỗi tuần đi nhà thờ, ôn mụ cắt đủ thứ rau răm, rau quế, rau húng, rau ngót, rau mồng tơi, rau dền bó lại, hoặc bầu, bí, mướp, đậu ván, đậu ngự, thanh long, khế… v…v… đem tới nhà thờ bán sung vào quỷ. Tuần này hai người đem cho chị em NTN trong ngày họp mặt. Giờ đây lại quậy phá thêm lần nữa, ra vườn tha hồ hái, ai cũng có một bọc quà mang về. Anh Phước mua pizza đặc biệt đãi, chị em cụng ly “dô… dô…” cười sằng sặc, quên mình đã tuổi “mệ” trên dưới 70 rồi. Chương trình buổi chiều sẽ đến nhà hàng, nhưng bụng ai cũng no ách, và thấm mệt, nên chia tay từ giã. Còn lại vợ chồng Phương Chi ngồi chờ qua giờ kẹt xe, anh Tân mời ăn cơm chiều. O Điểm bắt tay vào bếp lẹ làng dọn mâm cơm cá nục kho, canh bí đỏ, đậu ván luộc chấm ớt xì dầu, chao ơi mâm cơm quê hương làm nhớ mạ quá, ngon tuyệt cú mèo đó các bạn ơi.

Mọi người hẹn mùa thu gặp lại. Tôi ngậm ngùi không biết mùa thu năm nào…  

Cuộc sống ở Mỹ quá bận rộn. Trốn thoát đất nước quê hương để tìm miền tự do, đặt chân nơi vùng đất khách đã nhập cuộc cày cấy như người ta. Dân Á Đông, nhất là dân VN nói chung, dân Huế nói riêng hầu như ai cũng biết lo xa. Ăn hôm nay lo ngày mai, dành dụm tiết kiệm góp nhặt từng đồng. Nói hơi …ốt dột chứ bản thân mình luôn trên sàn dưới sẩy đi theo đường lối của trùm Sò là “quyết không để rơi rớt”, nhưng việc đáng làm vẫn muốn làm. Điển hình trước mắt là Dạ Điểm (vợ anh Tân Nguyễn), vườn trồng đủ thứ rau trái. Dưa leo, su hào, khế nhiều quá ăn không hết, O cắt mỏng phơi héo dầm muối đường nước mắm thành những hủ như dưa mắm. Cuộc sống tiết kiệm, làm việc siêng năng cần cù, vậy đó rồi ai cũng có nhà cửa “an cư lạc nghiệp” và còn giúp đỡ biết bao nhiêu việc thiện.      

Tới tuổi nghỉ hưu thì con níu, cháu níu, thương dâu muốn có trách nhiệm. Chưa kể đến giai đoạn Sinh, Lão, Bệnh: chồng bệnh, vợ bệnh đa số gặp khó khăn. Một trong hai em từ VN qua, đi chơi nhưng nét mặt rất buồn, em kể mới biết chồng đang bị ung thư, thương vợ từ lâu khổ cực bên cạnh chồng, nên chồng khuyến khích vợ đi cho khuây khỏa, mọi việc có con thay thế chăm sóc, đó là trường hợp đặc biệt. Ngoài ra những hoàn cảnh chung quanh đều gặp bao nhiêu thứ gia duyên ràng buộc khó dứt ra, để thỏa mãn ước muốn gặp thầy cô và bạn bè, muốn quay lại thời hoa mộng dù chỉ vài ngày cũng không dễ dàng thoát được. Điều phước báu là cô hiệu trưởng vẫn còn khỏe mạnh, chỉ có dấu hiệu hơi quên một chút. Cô cũng được may mắn “bà con xa láng giềng gần” nhờ ba học trò Kim Xuân, Phạm Vinh, Huỳnh Thơ kề cận, luôn gặp thường xuyên đem đến cho cô nhiều niềm vui. Tôi cũng muốn nói lời cám ơn đến vợ chồng anh Phước & chị Thí, vợ chồng anh Tân & Dạ Điểm, và chị Xuân Ba đã bỏ tiền của công sức “ba cây chụm lại thành hòn núi cao” trước là đem đến niềm vui cho Cô, sau là các chị em được tắm dòng sông xưa nhiều kỷ niệm.

Trên đường trở về, ngồi trên xe đò Hoàng xuôi Bắc Cali. Nắng vẫn lên cao, trời trong xanh bát ngát. Xe đi qua vườn nho, qua đồi núi, cây lá chưa vàng phai, chỉ có vạt nắng hồng dịu dàng xuyên qua khung cửa. Tôi thả mặc tâm hồn xoay về miền quá khứ, ngậm ngùi vài người bạn đã qua đời. Thời gian còn được bao nhiêu ngày nữa các bạn ơi, cố gắng hẹn nhau mùa thu nào gặp lại nhé. Mong mọi điều được thuận duyên.

Họp Mặt Mùa Thu 

Tháng chín thu đà bước nhẹ sang

Trường xưa họp mặt dẫu xa ngàn 

Quê người “trọng đạo “gìn văn hóa 

Đất khách “tôn sư “giữ phẩm hàng 

Hội ngộ luôn nồng chung hát nhuyễn 

Tao phùng vẫn thuận hợp ca vang 

Muôn điều cứ “dạ thưa cô” mãi 

Đón tiếp rừng hoa nở sắc vàng

 
Minh Thúy Thành Nội

Mùa Thu 2023

TÌNH THU

Thu gọi lay ai bừng ngõ mộng 

Như vừa đánh thức tiếng lòng đang 

Mơn man gió thổi trên làn tóc 

Nắng nhạt thu rơi nhuộm lá vàng 

*

Thu đến thêm say đời ảo ảnh 

Đất trời dịu vợi thắp mù sương 

Chơi vơi lá rụng từ muôn phía 

Tan tác phân ly xác ngập đường 

*

Có phải vì thu nhiều chất chứa 

Mơ màng quay lại khoảng ngày xa 

Rưng rưng nhặt bóng “hồn thu thảo”

Tiếng gọi mờ tan lấp tuổi già 

*

Tận hưởng mùa thu buồn lãng đãng 

Tranh màu ảm đạm dậy niềm yêu 

Vì thu sầu muộn lên đôi mắt 

Ấp ủ hồn thơ nét diễm kiều 

*

Minh Thúy Thành Nội 

Tháng 9/2025

THƠ LÊ TUẤN

image.png

Ngày Ấy Thu Vàng

Lá thu tạo hoá dát vàng
Bay theo cõi mộng lang thang mây chiều
Áo em lụa mỏng hồn phiêu
Ngõ hồn lãng đãng liêu xiêu ngại ngần.

Tóc em xõa xuống ngực trần
Thơm từng hương phấn xa gần nhớ quên
Phố buồn xa vắng mông mênh
Hàng cây bóng đổ chênh vênh đợi chờ.

Cánh hoa ngày ấy còn mơ
Sắc hương đôi tám ngây thơ giữa trời
Tuổi nào em bước vào đời
Tuổi em mười tám xuân thời đắm say.

Hương trinh thơm nhẹ trên tay
Thu về mở cửa tháng ngày ngao du
Em cười nở đóa hiền từ
Cõi hồn phiêu lãng cho dù hư không.

Tế Luân
Phiêu lãng mùa thu
image.png


Mùa Thu Vàng Áo

Đâu phải mùa thu, nhuộm em vàng úa
Đâu phải lá rơi, che giấu niềm đau
Một thoáng ngẩn ngơ nhìn chiều tắt nắng
Tuổi đã già ngày tháng sẽ qua mau.

Đôi mắt em làm chiều thu nhuộm tím
Mái tóc dài bay theo cánh đồng hoa
Môi hồng đỏ nụ cười dòng suối mát
Làm ướt hồn anh, hạnh phúc chan hoà.

Em hiện diện mùa thu chợt bừng sáng
Toả ngát hương cho tình yêu tái sinh
Mùa thu có em, hồn anh bối rối
Cho một ngày rực rỡ ánh bình minh.

Tế Luân
Tình yêu mùa thu


image.png

Thung Lũng Lá Vàng

Sương mù giăng phủ một mùa sang
Cánh lá nhẹ bay thung lũng vàng
Bóng ai như dáng em đùa bước
Mảnh áo lụa đào, ngắm nở nang.

Ngọn gió thổi về rung nhánh lá
Ngày buồn ly biệt nỗi cô đơn
Em không trang điểm nhìn hoang dại
Làm khổ lòng tôi nét giận hờn.

Em vẫn kiêu sa, lạnh hững hờ
Mắt buồn xa vắng, thoáng trơ vơ
Nhưng sao cuốn hút tình tôi lại
Để lá thu vàng thêm xác xơ.

Dạo bước chợt nghe tiếng lá khô
Tình em như sương trắng mơ hồ
Lời thơ làm ướt thêm dòng mực
Trang giấy buông rơi xuống mặt hồ.

Lê Tuấn

image.png

Hạt Sương Non

Tình như hạt sương non
Long lanh đọng trên cành
Nắng vừa lên đã vỡ
Ngỡ ngàng qua rất nhanh.

Khi xưa tuổi còn son
Dáng xinh xinh mượt mà
Em là hoa biết nói
Viết thành lời tình ca

Em là một đoá hoa
Loài hồng gai sắc nhọn
Đâm vào tim rịn máu
Thuốc tiêm chủng bào mòn.

Tình từ đó đã quen
Loại biến thể yếu mềm
Trái tim côi miễn nhiễm
Không còn sợ xa em.

Tế Luân

***

THƠ TUYẾT NHUNG

THU HÀ NỘI (1)

Hồ Gươm sóng gợn ánh trăng

Tháp rùa nghiêng bóng thu giăng mơ màng

Lá rơi nhẹ bước lang thang

Hàng cây nghiêng ngả, lá loang mặt hồ.

*

Trúc Bạch hồ biếc như thơ

Nắng vương tà áo, bóng ai dịu dàng

Tình nhân sánh bước bên nàng

Mắt chàng lấp lánh, mơ màng trao nhau.

*

Hà Nội Thu đến thật mau

Sương giăng phố cổ, nhịp cầu nhớ thương

Ai qua bỗng thấy vấn vương

Hồ Gươm gợi nhớ, khói sương mơ màng

*

Hà Nội Thu đẹp dịu dàng

Hàng cây ngả bóng in ngang mặt hồ

Ai về lạc giữa sương mờ

Tình yêu kết nụ hẹn thề trăm năm.

*

Tuyết Nhung

Mùa Thu 2024

*

THU HÀ NỘI (2)

Là Bàng Thu đỏ thắm tươi

Heo may gió thổi tóc vời tơ bay

Bên hồ thiếu nữ vai gầy

Dáng nghiêng nghiêng bóng, hồn đầy nhớ thương.

*

Mắt xanh gợn sóng hồ Gươm

Tương tư vọng lại nẻo đường năm xưa

Thu về hoa nắng vàng thưa

Phố nghiêng nghiêng bóng mặt hồ lăn tăn.

*

Bâng khuâng giữa chốn ngại ngần

Người đi để lại muôn lần nhớ ai

Hàng cây lay lắt thở dài

Nghe hồn thổn thức qua rồi bao Thu!

*

Tuyết Nhung

Mùa thu Hà Nội 2024

***

NHỚ VỀ MÙA THU HÀ NỘI

Mỗi độ Thu về, Hà Nội như khoác lên mình một tấm áo mới, vừa dịu dàng, xinh đẹp, vừa man mác buồn.

Trên những con phố cổ, những cây bàng lá bắt đầu chuyển màu. Những tàn lá xanh của những ngày hè rực rỡ giờ chuyển sang màu vàng, màu đỏ rơi lả tả theo từng cơn gió nhẹ. Mỗi chiếc lá rơi xuống mặt đường như đánh thức lòng người đi ngang, gợi lên một chút bâng khuâng, một chút hoài niệm về quá khứ.

Gió heo may se lạnh, khẽ luồn qua mái tóc, thổi tung vài sợi tơ mềm của thiếu nữ dạo chơi bên hồ. Hồ Gươm, Hồ Tây, hay hồ Trúc Bạch… những ngày này đều mang vẻ đẹp trầm lắng. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, phản chiếu bầu trời xanh ngắt và những hàng cây soi bóng xuống mặt hồ, làm khung cảnh càng trở nên mơ màng, tĩnh lặng, và rất trử tình.

Giữa khung cảnh ấy, có một bóng hồng đứng lặng yên bên bờ hồ, ánh mắt nàng xa xăm như đang tìm về những kỷ niệm đã qua.

Bóng dáng mảnh mai trong bộ cánh màu vàng hoàng yến thướt tha của nàng, một người về từ nơi xa xứ, hoà nhập cùng sắc Thu, khiến người ta cảm giác như Hà Nội không chỉ là Mùa Thu, mà còn là một nỗi nhớ, một nỗi buồn man mác, của mối tình chưa trọn vẹn…

Thu Hà Nội không ồn ào, không rực rỡ quá mức, nhưng có hồn và một sức hút đặc biệt. Đó là sự giao hòa giữa trời và đất, giữa thiên nhiên và con người, khiến cho bất cứ ai đã từng đi qua mùa Thu nơi đây đều mang trong lòng một ký ức khó phai.  Cho nên, Thu Hà Nội đã từng gợi hứng cho nhiều thi nhân mang Thu vào Thơ và để lại cho đời những thi phẩm trác tuyệt.

Thân kính chào Quý vị, và chúc Quý Vị có một Mùa Thu tràn đầy sức sống trong Mùa Thu 2025!

Thân ái

Tuyết Nhung

Hà Nội mùa thu 2024

HOÀNG HÔN DẦN BUÔNG

Đỗ Dung

Buổi sáng bà Giáo thức dậy vươn vai. Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, khoắng chân xuống sàn nhà tìm đôi giép.  Ngồi yên một lúc bà mới từ từ đứng lên, kéo màn, mở tung cửa sổ nhìn ra vườn sau.  Bà mỉm cười, nhớ lại một buổi sáng khi bà thức giấc,  bà ngồi bật dậy xỏ chân vào giép, định chạy ngay vào nhà vệ sinh như thường lệ thì đầu óc choáng váng, vạn vật quay cuồng và bà ngã bật ngửa, đầu đập mạnh xuống người ông chồng đang còn nằm kéo gỗ kế bên, khiến ông giật bắn mình:

_ Cái gì vậy? Cái gì vậy?  Mẹ có sao không?

_Mẹ chóng mặt quá bố ơi… Mọi vật quay cuồng, mẹ ngã ngửa, đập đầu mạnh vào người bố đó!

_Thôi chết, mẹ bị vertigo rồi!  Nằm im một lúc, thở đều cho hết chóng mặt rồi hãy ngồi lên!

Sợ quá, bà hỏi thăm bạn bè và chịu khó tập theo phương pháp của chị TH và TD chỉ dẫn thì may quá, sau vài tuần thấy bịnh chóng mặt hết hẳn!  Từ đó mỗi buổi sáng bà đã chịu nghe lời ông, làm gì cũng phải thật từ từ, không vội vàng, hấp tấp nữa.

Trời đã cuối hạ, những ngày nắng gắt đã qua, vạt nắng vàng đã dịu dàng, gió chớm thu đã nhè nhẹ, hiu hiu.  Nhìn ra vườn sau, rặng sồi già vươn những cành lá cao to in trên nền trời xanh trong mà đôi khi bà đã tưởng tượng như có các đạo sĩ hay cao thủ võ lâm đang bay qua bay lại rồi ngồi trên những chạc cây to đàm đạo như trong tiểu thuyết kiếm hiệp.  Ông lại quý cụ sồi to nhất, già hơn năm trăm tuổi. Theo ông những cây sồi lão chứa những năng lượng mạnh mẽ, trong lành từ thiên nhiên nên ông hay ngồi ngay gốc cây để hưởng những năng lượng quý báu từ cụ toả ra.

Mùi cà phê thơm ngát.  Tiếng ông từ nhà ngoài vọng vào:

_ Mẹ dậy rồi à?  Cà phê xong rồi đây!

Cả hai cùng làm những động tác thể thao buổi sáng cho giãn gân cốt rồi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, hai tách cà phê nóng và hai bát miến gà còn bốc khói.  Hai già mỗi người uống một vốc thuốc rồi bắt đầu điểm tâm.

Ông khen:

_ Sáng nay có miến gà.  Ngon qúa!

Bà nháy mắt, nói đùa:

_Mẹ hóa phép mà!

Tối qua trước khi đi ngủ bà đã lấy sẵn miếng lườn gà trong tủ đông ra để trong hộp trên bàn bếp, ngâm một ít nấm mèo và thái hành ngò sẵn sàng.  Khi ông bận trong nhà tắm thì bà chỉ mở một lon chicken broth, luộc miếng thịt gà, ngâm tí miến là xong ngay.

Hai ông bà vừa ăn vừa nghe tin tức thời sự trong ngày qua những Youtube.  Vừa xong “Đầu Ghềnh Cuối Bãi” thì cũng vừa xong bữa sáng.  Hai già chia tay mỗi người riêng một góc trời.

Ông giắt con chó Chandler ra vườn sau chạy nhẩy, chơi đùa với nó trong sân cỏ, khi mệt thì ngồi nghe tiếp tin tức hoặc những truyện đọc qua Ipad rồi ngồi cạnh gốc sồi chơi Sudoku. 

Bà dọn dẹp trong nhà một lúc rồi vào computer lướt mạng. Trong không gian yên lặng, một mình một cõi, thỉnh thoảng hồn lên chơi vơi, bà nhớ về thuở xa xưa, những ngày hoa mộng của một thời con gái; nhớ những tháng ngày cực nhọc, vất vả sau ngày mất nước; cuộc đời chông gai, lên bổng xuống trầm. Ngày xưa ấy có bao giờ bà nghĩ đến lúc này, một bà già đầu tóc bạc phơ, sắp thành bà lão tám bó!

Bà nhớ bầy cháu nội ngoại sáu đứa mà ông bà trông nom chăm sóc từ lúc chúng ra đời đến khi khôn lớn, vững vàng ông bà mới buông. Ba thằng cháu ngoại Kobe, Carter đã trưởng thành, có công việc ở tiểu bang xa từ mấy năm nay, Logan cũng đã là sinh viên năm thứ hai Đại Học SanDiego.  Michelle, cháu nội gái độc nhất hết hè đã lên năm thứ ba ở UC Irvine, hai thằng em  Kenneth, Ethan cũng chỉ một, hai năm nữa lên Đại Học, sẽ chắp cánh bay xa.

Nhìn các cháu bà mới nhận rõ là mình già!

Những lần bà đi họp hội cựu nữ sinh trung học, gặp gỡ bạn xưa, bạn của một thời, bạn một đời.  Thật vui khi nghe những chuyện tốt lành, bạn bè gặt hái những thành công; nhưng cũng thật bùi ngùi khi nghe những chuyện buồn cũng như những trắc trở không may cuả vài bạn.  Bà đã cảm nhận lứa của bà như những chiếc lá mùa thu đang rực rỡ trên cành của một cây cổ thụ, lác đác vài chiếc lá rồi lần lượt tiếp theo, những chiếc lá đã bay xa. Lá rụng từ từ rồi đến cuối thu, một cơn gió thổi mạnh là cả đám lá vàng sẽ cuốn theo chiều gió.  Bà bất giác thở dài.

Nhìn ra vườn sau ông đang nằm trên chiếc ghế bố ngước nhìn trời cao, chả hiểu ông đang nghĩ gì.  Liếc nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ.  Bà vào bếp soạn bữa ăn chiều, sẵn còn nồi thịt kho bà bóc mấy lá bắp cải rửa sẵn sàng, lát nữa chỉ lấy thêm hai quả trứng bỏ vào luộc chung với bắp cải là có ngay đĩa thịt kho bên cạnh đĩa bắp cải luộc chấm nước thịt kho dầm trứng với bát nước rau luộc là xong. Cơm bà nấu một tuần hai lần thôi, để sẵn trong hộp cất tủ lạnh, khi ăn thì lấy ra hâm trong lò vi sóng cho nóng.

Một ngày ông bà chỉ ăn hai bữa, sáng khoảng chín giờ.  Chiều khoảng sáu đến bẩy giờ, khỏi ăn trưa.

Bà sửa soạn ra vườn:

_Bố, nông dân đến giờ đồng áng!

Ông nhỏm dậy đi lấy vòi nước tưới cây một vòng từ trong ra ngoài.  Bà xách xô đựng đồ nghề, một cái bay, một cái kéo, một cây kềm cắt cây, thêm một cái ghế đẩu và một cái rổ.  Bà săn sóc vườn rau thơm và hành lá, cắt bỏ lá héo, tỉa bớt cành già và thâu hoạch một mớ rau tươi.  Năm nay các cháu đã bán xe của bố, không cho bố mẹ lái xe nữa sợ nguy hiểm nên ông bà không có phương tiện đi mua hoa mới và cây mới trồng thêm như mọi năm, có gì thì trồng nấy.  Mỗi khi đi ăn phở bà lại nhặt nhạnh những cành húng về giâm, một bà bạn thương tình cho một cây tiá tô lão, cao hơn hai gang tay.  Thế mà bây giờ bà đã gây được một chậu tía tô và một chậu húng quế rậm rạp. Rau răm và húng lủi còn sót lại từ năm cũ mọc lại mạnh mẽ đầy hai bồn bự.  Xả cũng ra đầy chậu to.  Hành lá thì ra nhiều quá, ăn không kịp, bà phải cắt ra cất vào hộp kín bỏ vào tủ lạnh, bà cũng thái nhỏ bỏ vào vài hộp cất trong tủ đông.

Xong công việc đồng áng ông bà đến giờ tập Dịch Cân Kinh, ông một góc, bà một góc, cùng nhau vẫy đến đủ một ngàn cái thì ngồi bên chiếc bàn nhỏ bên hông nhà, xoa bóp chân tay.

Trong không gian êm ả của buổi chiều rơi xuống thật êm đềm.  Ông bà ngồi bên nhau với tâm thanh thản, hạnh phúc thật an nhiên. Ông bà đã hiểu lẽ trời, những điều nhân quả, những lẽ vô thường.  Bà không còn oán than trời đất, buồn phiền vì những éo le trong cuộc sống; không còn so sánh với bạn bè, với chị em để buồn tủi với những đắng cay, nghiệt ngã của đời mình.

Quá khứ đã qua đi, không tiếc thương, không hờn dỗi, không hậm hực, oán trách nữa. Hiện tại còn đây, các con trai gái, dâu rể hiếu đễ.  Các cháu yêu thương gần gũi ông bà. Hai ông bà già còn có nhau. Đôi khi “cẩm chướng” cũng tưng bừng nở rộ nhưng nhìn đi, nghĩ lại “đôi ta cùng cẩm chướng” nên lại cười xoà và dùng đó để trêu ghẹo nhau làm vui.  Biết chọn những gì tốt đẹp, lạc quan và bỏ đi những khía cạnh bi quan hay những mặt xấu của cuộc đời.

Cuộc sống của ông bà bây giờ giản dị.  Ăn uống đạm bạc, thì giờ nhàn rỗi.  Mỗi người đều có thú vui riêng.  Ông đọc sách, chạy chơi, đùa giỡn với “thằng cháu chó” và xem những chương trình, những game vận động trí óc qua TV.  Bà  tha hồ muốn làm gì thì làm, viết văn, vẽ vời, đùa vui với con cháu.  Thích thì làm không bị bó buộc về thời gian hay bất cứ điều gì tự tạo ra để ràng buộc mình như ngày xưa.  Ông bà ung dung an hưởng những ngày trời cho còn lại bên nhau trong TUỔI HOÀNG HÔN CỦA CUỘC ĐỜI với tâm hồn thật thanh thản.

Đo Dung

Tìm Mây
Đỗ Dung

Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống
mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi
trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như
tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn
những cành trơ trụi, khẳng khiu.
Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá
khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật
sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu
óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt
bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ
có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Như vòng xoay của tạo hoá, một năm có bốn mùa: Xuân, hạ, thu, đông. Một ngày
có bốn buổi: Sáng, trưa, chiều, tối. Bà đang ở vào giai đoạn cuối của cuộc đời:
Buổi tàn thu hay lúc chiều tà chạng vạng.

  • Bà ơi, tôi đi đây!
    Tiếng ông từ trong nhà vọng ra. Bà nhỏm dậy định bước vào. Ông như biết ý nói
    thêm:
  • Tôi thấy giỏ đồ ăn bà sắp sẵn đây rồi. Cứ ở ngoài đó đi, tôi tự đóng cửa
    được mà.
  • Ờ, trời lạnh, khi cho chúng nó ăn ông nhớ bỏ vào “microwave” hâm nóng.
    Mỗi hộp chỉ cần bốn mươi giây là đủ ấm, vừa ăn đó nha!
  • Nhớ rồi, cứ ở đó đi, khi thấy lạnh bà phải nhớ vào nhà. Tôi đi!
    Chả là mỗi ngày, cỡ hai giờ chiều ông sang nhà con trai cũng ở gần, cách khoảng
    mười phút lái xe. Đợi các cháu đi học về, ông trông cho chúng nó làm bài vở, cho
    chúng ăn uống rồi ông ngồi chơi cho có người lớn trong nhà. Đợi đến khi bố mẹ
    chúng nó về thì ông từ giã. Hôm nào có giờ bơi lội hay học đàn, tập võ, ông chở
    luôn cả đám trẻ đi. Và lúc ông sửa soạn ra đi thì bà luôn lăng xăng bên ông, tiễn
    ông ra tới ngoài đường mới quay vào đóng cửa nhà xe.

Hồi còn ở nhà cũ bên tiểu bang Texas, khi đã về hưu ông vẫn có thói quen mỗi
ngày phải lái xe ra khu chợ Việt Nam gặp mấy ông bạn già, chỉ để ngồi bên tách cà
phê chuyện gẫu, hết chuyện nước non nhà lại đến chuyện nhân tình thế thái.
Hình như các ông không thể ngồi nhà cả ngày. Hễ hôm nào biếng đi là y như rằng
không nhức đầu cũng cảm mạo, ho hắng. Bà chỉ thích quanh quẩn trong nhà, thu
xếp dọn dẹp rồi ra cắt tiả ngoài vườn. Bà chơi với vườn rau, vườn hoa của bà cả
ngày không biết chán. Thêm nữa bà có nhiều thú vui khác như sơn phết, trang
hoàng nhà cửa, may vá, viết văn, đọc sách, nghe nhạc… Đôi khi bà thấy một ngày
có hai mươi tư tiếng với bà không đủ. Mặc dù vậy bà vẫn dành những phút thả
hồn theo những cụm mây trắng lang thang, bềnh bồng phiêu lãng.
Ông bà có hai người con, một gái một trai, xong trung học cả hai đều được nhận
vào trường đại học Berkely, California. Khi ra trường cả hai đều gặp được người ý
hợp tâm đầu, lại được công việc tốt nên lập nghiệp bên ấy. Khi ông bà về hưu đã
có hai thằng cháu ngoại, cậu con trai cũng lập gia đình rồi. Cả hai đều có nhà
riêng.
Cuộc sống hưu trí của hai vợ chồng già êm ả trôi cho đến ngày nghe tin con trai
sắp có con đầu lòng, bà bàn với ông:

  • Mình dọn nhà về ở gần các con được không ông?
    Ông còn ngần ngừ:
  • Chúng nó có cần không mà về? Nhà Cali đắt đỏ, sao mình mua nổi? Đang ở
    bên này nhà cửa rộng rãi, thoải mái!
    Như có thần giao cách cảm, cô con gái điện thoại sang thủ thỉ với mẹ:
  • Mẹ ơi, bố mẹ sắp có cháu nội. Bố mẹ thu xếp sang ở gần chúng con. Bố mẹ
    ngày một già, có chuyện gì chúng con ở gần vẫn dễ hơn. Bây giờ đứa nào
    gia đình cũng đùm đề. Bố mẹ ở xa chúng con cũng khó thăm viếng. Vả lại
    các cháu cũng cần nhờ ông bà trông nom, dậy dỗ.
    Khi các bà bạn nghe nói ông bà có ý định dọn về Cali, ở gần con để trông cháu, có
    bà đã nói:
  • Cẩn thận nghe bà, đừng mắc bẫy chúng nó. Khi cần thì nói ngon nói ngọt.
    Khi hết cần thì chúng sẽ có cả ngàn lý do để quét mình đi thẳng cánh. Già
    rồi, hãy lo cho thân mình đi.

Bà bạn già khác cũng nhắn nhủ:

  • Cô đừng tưởng không có mình trái đất sẽ ngừng quay. Không có cô mọi việc
    cũng sẽ đâu vào đấy. Hồi chúng mình mới sang đây, có nội ngoại nào ở gần
    đâu, vậy mà chúng nó cũng nên người đó thôi. Việc chính là hai vợ chồng
    già phải lo cho nhau. Khi rảnh rỗi thì đi chơi chứ vướng cháu thì chả còn đi
    đâu được nữa.
  • Mẹ chồng nàng dâu là truyện truyền kiếp, từ xưa đến nay, từ Âu sang Á. Bà
    hãy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Đừng để mắc vào cảnh dở khóc dở
    cười. Nhất là đừng ở chung, phức tạp lắm.
  • ………..
    Những lời dặn dò cũng khiến bà nao núng. Những kinh nghiệm và hoàn cảnh đau
    thương cuả những người quen mà bà chứng kiến cũng khiến bà ngại ngùng. Bà
    nhớ ngày xưa ấy, buổi tối trước ngày bà lên xe hoa, mẹ bà đã dặn dò con gái về
    nhà chồng phải nhớ chữ nhẫn nhịn và trong đời cứ đối xử tốt sẽ gặp hay. Cứ ăn ở
    cho đầy đượm, hết lòng, cho phải đạo làm người. Gieo nhân lành sẽ gặp quả
    tốt… Bà đã về nhà chồng với niềm tin phơi phới, với hành trang là trái tim đầy ắp
    yêu thương. Tình thương bà sẵn sàng cho đi trước để mong được nhận lại.
    Nhưng thực tế đã khiến bà ngỡ ngàng, những đối xử khó khăn của mẹ chồng làm
    bà không hiểu nổi, chỉ biết im lặng chịu đựng. Cuối cùng nhân lành của bà gieo
    cũng nhận được quả ngọt. Những năm tháng về sau hai mẹ con đã thông cảm
    nhau hơn, thương yêu nhau hơn, nhất là những ngày sau biến cố Tháng Tư năm
    bẩy lăm. Trong phút lâm chung cụ đã nắm tay bà mà nói: “ Bỏ qua nhé, bỏ qua hết
    nhé… Mẹ sẽ phù hộ cho các con, mẹ sẽ phù hộ cho các cháu…”. Khi đi vượt biên,
    lúc nào bà cũng cảm thấy như có cụ ở kế bên. Nguy hiểm nào cũng như được cụ
    phù hộ để vượt qua.
    Bây giờ bà là mẹ chồng và có nàng dâu. Bà tâm niệm rằng sẽ yêu thương dâu, rể
    hết lòng để lịch sử không hay về mẹ chồng nàng dâu không tái diễn. Lịch sử phải
    sang trang!
    Cô con dâu phải sinh mổ nên đã chọn ngày. Bà sắp sẵn công việc để sang Cali
    trước ngày sanh cháu. Bà muốn là người đầu tiên ôm cháu nội vào lòng như
    trước kia bà đã vào phòng sanh với con gái và là người thân đầu tiên bế thằng
    cháu ngoại. Con bé thật xinh, đôi mắt tròn to, vầng trán cao thông minh. Ôm con
    bé vào lòng mà bà sung sướng ngất ngây, niềm yêu thương dào dạt. Bà gửi hình

cho ông và báo cho ông biết là bà sẽ ở lại chơi với cháu, trông nom mẹ con nó cho
đến khi đầy tháng bà mới về. Ông biết là ông lại bị bà bỏ rơi như khi bà sang chăm
lo cho thằng cháu ngoại.
Một tháng nuôi gái đẻ bà đã lo lắng chu toàn như mẹ đẻ lo cho chính con gái ruột.
Cô con dâu theo kiểu xưa nên kiêng rất kỹ. Cô ở trên lầu, bếp ở nhà dưới, hàng
ngày bà phải ba bữa sửa soạn cơm nước sắp vào khay bưng lên tận phòng. Bà nấu
cơm nghệ, hầm chân giò với hạt sen, rim thịt thăn với nước mắm, hạt tiêu, thật
khô cho bà đẻ. Mỗi ngày bà lại nấu một nồi nước xông bỏ thêm vỏ bưởi, vỏ quít
để cô hơ mặt, lau mình. Bà đã làm tất cả bằng sự thương yêu, tự nguyện. Con bé
cháu thì bà vuốt ve, nắn bóp chân tay. Ầu ơ ví dầu hát ru cháu, cả ngày bà thủ thỉ
chuyện trò với con bé. Mỗi sáng bà bế nó sang giường bà phơi nắng. Những vạt
nắng vàng tươi, trong trẻo, xuyên qua cửa sổ ngay cạnh giường bà. Nắng vuốt ve,
ôm ấp cái lưng xinh xinh, bé xíu.
Sau ngày đầy tháng con bé bà trở về Texas. Bà nhớ quắt quay ba đứa cháu nội,
ngoại bên Cali. Bà nài nỉ:

  • Ông ơi, mình dọn về Cali nhá!
  • Mình đang sống yên ổn bên này. Chúng mình mỗi ngày một già, bà liệu còn
    sức mà chạy theo mấy đứa nhỏ không? Cố gắng rồi gục xuống, đau ốm lại
    khổ.
  • Đến đâu hay đến đó ông à. Mình ở đây rảnh rang, chúng nó thì bận rộn.
    Giúp cho chúng nó được lúc nào hay lúc ấy. Ông lo gì xa quá.
    Bà hạ giọng thuyết phục thêm:
  • Ông này, nhìn con bé tôi thương lắm. Hay là mình về trông cháu vài năm.
    Khi con bé biết nói thì thôi. Nghĩ đến việc mướn người hay gửi người ta
    trông tôi ngại lắm ông ạ. Nhỡ nó bị hành hạ… Nó đã biết nói đâu mà mách.
    Ông xem trên truyền hình hay trên mạng đi. Bây giờ có nhiều kẻ bịnh hoạn,
    nhiều người độc ác lắm đó ông ơi… Về nhá…!
    Ông nghe cũng hơi xiêu lòng:
  • Để tôi nói chuyện với chúng nó xem sao. Bà sửa soạn đặt vé máy bay đi. Bà
    với tôi cùng về Cali một chuyến. Tôi cũng muốn sang thăm mấy đứa cháu.
    Đi về rồi mới tính được.

Nghe nói bố mẹ sang chơi thăm thú tình hình để xem có thể dọn về không, hai
người con đều dọn dẹp một phòng riêng tươm tất ở mỗi nhà để tuỳ bố mẹ thích ở
nhà nào cũng được vì hai nhà cũng gần nhau.
Gặp mặt ba đứa trẻ ông như bị hớp hồn. Thằng cu Bi, cháu ngoại lớn, mới ngày
nào đến thăm ông, nó mới biết đi lẫm chẫm mà mỗi buổi chiều khi nghe chuông
cửa đã biết ông đi làm về để lủn tủn như con chó con vẫy đuôi chào rồi cất mũ,
cất giầy cho ông, bây giờ đã học lớp hai tiểu học. Thằng cu Tý, em nó, khi mới đẻ
nằm trong nôi cứ toét miệng cười đã sắp vào mẫu giáo. Con mé MiMi trắng trẻo,
bụ bẫm, đôi mắt tròn xoe đã biết nhìn ông hóng chuyện. Ông bà ở chơi một tuần
với con cháu, đi thăm khắp vùng xung quanh. Hai thằng cháu ngoại đưa ông bà
đến thăm ngôi trường chỉ cách nhà hơn một block. Khung cảnh quanh đó cũng
êm ả, thanh bình.
Nhà hai con ông chỉ cách nhau vài khúc rẽ. Đi bộ thì mất độ nưả giờ mà lên xe thì
không đến mười phút. Cả hai nhà đều tươm tất, sạch sẽ; vườn trước, vườn sau
rộng rãi, khang trang. Đi xem giá nhà thì quá đắt so với bên chỗ ông. Bằng căn
nhà ông đang ở thì bên này giá gấp bốn hoặc năm lần. Nếu dọn về thì đó thật là
vấn đề nan giải.
Những cặp mắt đen láy của các cháu ngước nhìn ông, những câu nói ngây thơ hồn
nhiên, những tràng cười khanh khách, giòn tan của hai thằng nhỏ quyến rũ ông,
khiến ông bà quyết định về gần chúng nó.
Những năm đầu thật hạnh phúc, đúng như ao ước của bà, nhà có già có trẻ, vui
vẻ, ấm cúng. Thoạt đầu ông bà ở nhà con trai vì bé Mimi nhỏ nhất. Bà trông nom
con bé, nấu ăn cho cả hai nhà. Mỗi buổi sáng ông xách giỏ đồ ăn bà nấu sẵn sang
nhà con gái, trông nom dậy dỗ hai thằng cháu ngoại. Được một năm cô con thèm
một đứa con gái nên ráng sanh thêm, nhưng lại ra thằng con trai nữa. Thằng bé
tuổi chó nên ông gọi là con chó Lu. Ông bà lại dọn sang nhà bé Lu vì bé nhỏ nhất.
Bé Mimi lớn hơn nên mỗi buổi sáng bố nó phải đưa sang nhà bác trước khi đi làm.
Buổi chiều mẹ nó đến đón, tiện xách cơm về luôn. Ông bà quên hết các thú vui
khác, suốt ngày chạy theo các cháu.
Ông bà như trái banh bị đá qua đá lại giữa hai nhà vì năm sau cô con dâu cũng lại
sanh thêm đứa nữa.

Thấm thoắt ông bà về Cali đã hơn mười năm, cu Bi sắp vào đại học. Nếu ở Việt
Nam thì Mimi sắp là nữ sinh Trưng Vương. Thời gian qua thật nhanh, ông bà cũng
già yếu đi nhiều. Các cháu đã lớn không cần sự săn sóc nhiều nữa, cu út cũng lên
bẩy, đã đến trường. May mắn gặp được căn nhà nhỏ vừa túi tiền, vừa với nhu
cầu nên ông bà đã ra ở riêng. Sống với con cái cũng có những đụng chạm, bà coi
như đó chỉ là những chuyện nhỏ, những suy nghĩ khác nhau cuả hai thế hệ, cung
cách sống, quan niệm về đời sống khác nhau giữa già và trẻ để giữ cho mình được
cái tâm thanh thản. Mình không biết trước được những gì xẩy ra nhưng được an
lạc hay không là do tâm mình.
Bây giờ bà đã chính thức về hưu chỉ còn ông vẫn “đi làm” ngày vài tiếng, để ông
khuây khoả, khỏi phải lái xe đi tìm bạn già chuyện gẫu. Bà cũng có một khoảng
thời gian riêng, không gian riêng của mình bà. Bà lại ngước mắt tìm mây, những
cụm mây trắng nhẹ như bông lang thang trong bầu trời, ở đó bà đã gửi gấm
những mộng mơ, lãng mạn của thời niên thiếu. Bà cũng đi tìm mây để hỏi khi
vướng phải những trắc trở, chông gai. Bà đã biết chấp nhận những đau khổ, đã
tìm ra những khiá cạnh lạc quan của sự việc và cho rằng đó chỉ là những thử thách
nên mọi chuyện cũng thoáng qua, nhẹ bay đi như những làn mây trắng.
Thu tàn trời sẽ sang đông. Mỗi muà đều có những vẻ đẹp riêng. Hết muà đông
cây cối sẽ đâm chồi nẩy lộc. Xuân về với những chùm Wisteria tím rung rinh trong
nắng. Muôn hoa sẽ khoe sắc, toả hương. Buổi sáng ông bà sẽ cùng đi bộ trên
những con đường có hai rặng anh đào hồng thắm, những rặng Dogwood trắng
muốt tinh khôi. Mây trắng trên cao vẫn lờ lững theo bà. Chim chóc ríu ríu hát ca.
Cảnh thiên nhiên khiến bà ngất ngây. Bà muốn ôm hết vũ trụ này, lòng bà ngập
tràn hạnh phúc.

Đỗ Dung

THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA: NGUYỄN HUY KHÔI &

Thi Nhân VTLV Cùng Thân Hữu

GỬI CỐ NHÂN – MIỀN VIỄN XỨNGUYỄN HUY KHÔI

NHƯ THU (HỌA)

GỬI CỐ NHÂNMIỀN VIỄN XỨ

(Xướng)

Dốc hũ Quỳnh Tương buổi biệt ly,

Men nồng tửu đắng lệ lòa mi !

Tâm lương gắn kết tình thi hữu,

Tuệ khí giao hòa nghĩa cố tri.

Xa ngái Biên Khu sầu Nhạn lạc,

Tuyệt mù Quan Ải xót Câu phi !

Cho dù sương tuyết đông hàn giá

Vẫn nhủ lòng nhau giữ ngãi nghì !

                                20-9-2025

                         Nguyễn Huy Khôi

***

THU VỀ GỢI NHỚ

(Họa)

Thu vàng gợi nhớ buổi chia ly

Ngắm lá thay màu rũ nét mi

Hẳn kẻ năm châu đều thấu rõ

Và người bốn bể thảy tường tri

Quê cha rời bỏ chùn chân bước

Đất Tổ xa lìa sững cánh phi

Đau đáu chờ mong ngày trở lại

Hằn sâu tâm khảm… bất tư nghì!

Phương Hoa – SEP 19, 2025

***

***

NHỚ VỀ CỐ LÝ

           cmn

Vạn dặm vơi đầy rượu cạn ly

Từ phen lệ xót dưới hàng mi

Cố hương đôi lúc như tương kiến

Cựu cảm nhiều khi tưởng hỗ tri

Tuổi trẻ có thời cung kiếm mỏi

Lão phu quên thủa ngựa xe phi

Tấc lòng se sắt bên trời gió

Khói lửa hoàng hôn cuốn bất nghì …

           Utah 20 – 9 – 2025

               CAO MỴ NHÂN

***

TRÁCH BẠN

Lòng buồn dằng dặc phút chia ly

Lệ thảm dâng sầu ướt đẫm mi

Khắn khít keo sơn niềm hạnh ngộ

Mặn nồng đằm thắm nghĩa tương tri

Đinh ninh tình cảm dường non trụ

Mặc kệ tháng ngày tựa ngựa phi

Mười mấy năm qua cùng gắn bó

Thế mà bỗng chốc nhạt tâm nghì.

Sông Thu

(21/09/2025 )

***

**

*VƯỜN NHẠC THU PhamPhanLang

1)- KHÚC TÌNH LƠI – Nhạc Mai Hoài Thu – Thơ PhamPhanLang – Tiếng hát Thanh Lan – Đệm đàn Đàm Hà

KHÚC TÌNH LƠI

Lá rơi rơi mãi ở lưng đồi
Chao xuống hồn nghiêng tim lẻ loi
Ôi thu diễm tuyệt thu say đắm
Ngây ngất môi buồn mộng chơi vơi


Một áng mây chiều trôi lờ lững
Xin hãy đưa ta đến góc trời
Nơi ấy thu vàng thu rực rỡ
Có người mắt nhắm chốn xa xôi.


Ơ kìa một cánh chim đơn lẻ
Chao xuống bên đời mắt chơi vơi
Thu mộng sắc màu thu bảng lảng
Có người ngồi nắn khúc tình lơi…

PhamPhanLang

***

2)- THU HẢI ĐẢO (Thơ PhamPhanLang. Nhạc Vĩnh Điện) Đông Nguyễn

THU HẢI ĐẢO

Thu đã về rồi ai có hay
Tôi ở nơi đây những tháng ngày
Thu về không sắc không se lạnh
Hải đảo nắng vàng mây trắng bay


Nhớ lắm mùa thu ngập lá vàng
Ngẩn ngơ trong gió chuyển mùa sang
Tôi thường đi mãi trong rừng vắng
Nhặt lá thu bay tưởng đến chàng


Nhưng mùa thu ấy không còn nữa
Hải đảo nơi này không dáng thu
Muốn tìm một chút hương thu cũ
Chỉ thấy non cao phủ sương mù…

PhamPhanLang

**

3)- Vân Khánh: TIẾNG THU – Nhạc: Mai Hoài Thu – Thơ: PhamPhanLang

**

TIẾNG THU

Lá thu vàng thẫm đất trời
Mùi hương của gió làm tôi nhớ chàng
Mỗi năm cứ độ thu sang
Tôi đi ngơ ngẩn giữa hàng phong thu


Tìm anh lãng đãng sương mù
Lắng nghe lá rụng như ru cõi nào
Anh ơi giờ ở nơi nao?
Thong dong nhàn nhã bên hào sậy lau?


Hay anh phiêu bạt về đâu?
Có còn nhớ đến mưa ngâu chốn này?
Vàng thu ngắm lá thu bay
Nhớ anh nhớ quá lệ cay ngậm ngùi


Từ anh vĩnh biệt nói cười
Trăng không sáng tỏ đất trời âm u
Xa xa trong cõi mịt mù
Thoảng như vọng lại tiếng thu ru hời…

PhamPhanLang

**

4)- THU MỘNG -Thơ phamphanlang -Nhạc Mộc Thiêng -Ca sĩ Hoàng Quân

**

THU MỘNG

Ta đến bên thu nghe gió lạnh
Nhìn mây lờ lững giọt chiều rơi
Tâm tư mộng tưởng hồn như thoát
Nghe tiếng ai về nhịp bước lơi


Khe khẽ xin đừng lay động gió
Để ta níu hái cánh mây trời
Mắt ai êm ái trong như ngọc
Ôm trọn hồn ta mộng chơi vơi


Choàng tỉnh tìm xem người vẫn đó
Không gian lạnh vắng lá vàng rơi
Lá vàng rơi mãi ta ngồi khóc
Người đã đi rồi thu lẻ loi….

PhamPhanLang

**


5)- THU HỜ HỮNG (Thơ : Pham Phan Lang. Nhạc : Vĩnh Điện) Ngọc Quy

**

THU HỜ HỮNG

Nắng đi chiều ở lại
Ta đứng mãi bên sông
Canh chừng con nước chảy
Nhìn thu rơi xuôi dòng


Nhớ những chiều gió lộng
Lá vàng rụng đầy sông
Con đò neo bến đợi
Biết người có về không?


Bao thu qua hờ hững
Đò xưa đã sang sông
Dòng sông càng thêm rộng
Cõi lòng vẫn nhớ mong


Thu này bao thu nữa?
Người sẽ về ngang sông?
Lá vàng ơi thôi rụng
Để má thắm còn hồng…

PhamPhanLang

NHỮNG BÀI THƠ THU CỦA THI NHÂN MẶC KHÁCH

LỆ BÚT

Bao mùa lá rụng mỗi Thu sang

Thoáng đã qua mau chợt ngỡ ngàng

Nhớ mãi luyến lưu buồn giã biệt

Đâu ngờ đôi ngã khóc ly tan

Em đi…vui với đời hoa gấm

Anh vẫn…áo tù cảnh xốn xang

Đói, lạnh mưa rơi lòng trống vắng

Mượn Thơ lưu bút lệ dâng tràn…

MẶC KHÁCH

**

THU HIU HẮT

U Minh buồn một chiều Thu phai nắng

Bước chân Em thoăn thoắt giữa đồng hoang

Anh nghe như ai giẫm nát linh hồn

Em run sợ bóng chiều buông hoang vắng

Nhanh lên Em, hòang hôn đang tắt nắng

Rừng chuyển mình, gió lộng cảnh đìu hiu

Em về mau kẻo lỡ chuyến đò chiều

Anh lo ngại đường xa đầy bất trắc

Nhìn theo Em…vòng kẽm gai, se thắt

Xót xa lòng nhớ mãi dáng Em thơ

Em trở về cô lạnh nét bơ phờ

Anh đứng lặng …cõi lòng nghe tan nát

Trăng Thu lạnh, nhạt nhòa đêm ngơ ngác

Muôn hồn ma tức tưởi khóc âm thầm

Lá vàng rơi phủ kín kiếp tù nhân

Em đã hiểu ! Thu về sao HIU HẮT?!

MẶC KHÁCH (1980)

**

           MÙA THU và THI NHÂN

             Thu về ấm áp làn hương

      Muôn hoa đua nở yêu thương mong chờ

             Dường như ấp ủ tình thơ

      Gió mùa êm ả đêm mơ ngỡ ngàng

             Lắng nghe nhẹ bước Thu sang

     Xôn xao con phố rộn ràng Thi nhân

            Trăng Thu e ấp bâng khuâng

     Tình Thu âu yếm lâng lâng dịu dàng

            Thu đi sao nỡ vội vàng

     Tâm tư khép mở dở dang ý tình

             Mùa Thu tình tứ đẹp xinh

     Buồn chi khép lại cho tình dâng cao

             Hồn Thu tựa ánh trăng sao

      Hương Thu dịu vợi sắc mầu dấu yêu

            Yêu Thu thương cả những chiều

     Êm như gió thoảng mỹ miều dáng Thu!

           Tìm đâu hương vị thuở nào

    Nhìn nhau cũng đủ xuyến xao tâm hồn  

            Đêm Thu đọng giữa môi hôn

Trăng Thu đồng lõa đêm còn nhẫn nha …

      Mặc khách