Văn

Ngô Thư Sinh : Mùa Ra Trường

Mùa Ra Trường,

 

TNgoài người bạn đời, đứa con thứ hai và thằng út cái vinh dự lớn lao nhất của đời tôi đó là sự có mặt của mẹ tôi, bà ngoại cuả các cháu…

Thật quí hóa vì tất cả mọi ngừơi đều lội bộ đến địa điểm rất sớm và nhà cũng không mấy gần cho lắm.

Đúng 6 giờ chiều.

Buổi lễ bắt đầu bằng

bài Quốc Ca Hoa Kỳ đựơc cất lên bời một ban hợp xướng của nhà trường, tiếng hát vang vọng thanh thóat, mọi người ai nấy nghiêm chỉnh bày tỏ lòng cung kính như chính mính là những kẻ sắp ra trường vậy.

Andre con trai tôi không biết ngồi ở hàng ghế nào vì từ xa những học sinh trông rất giống nhau nhất là các học sinh đều mặc đồng phục.

 

Trong một thoáng nôn nao, dòng ký ức của tôi lại tràn về, cách đây hơn 30 năm tại Sunnyvale high school, tôi cũng ra trường như con của tôi hôm nay, cũng áo mão cân đai đoàng hoàng,

những kỷ niệm hoang mang của một thời xuân sắc, tuổi học trò, nghĩ đến mà thèm .

Andre, con trai yêu quí của mẹ ơi!

Không biết con đang nghĩ gì? con có biết cuộc đời cuả con đang bước sang một khúc quanh , biên giới của trẻ con và người lớn, rồi đây khi bước chân lên ngưỡng cửa đại học, liệu con có đủ tri thức và bản lãnh nối tiếp đoạn đường rèn luyện bản năng và trí tuệ để trở thành một con người hữu ích cho chính bản thân và cho xã hội sau nầy?, vì mẹ biết việc học không phải là chuyện dễ dàng…

Mẹ chỉ có cách là cầu nguyện Trời Phật gia hộ cho con của mẹ mà thôi.

Hãy rán lên con vì tất cả những gì thành đạt của con chính là niềm hãnh diện của mẹ. Con có biết không ? Tre tàn măng mọc, mẹ đã già rồi niềm hy vọng duy nhất của mẹ bây giờ là sự thành công nơi các con…

 

“Andre Lai”, tiếng gọi của người xướng ngôn đã đưa mẹ về hiện thực.

Kìa đứa con trai của mẹ được gọi lên lảnh bằng , mẹ run cả người vừa đứng dậy hướng về sân khấu để được nhìn thấy hình dáng của con, chậm rải bước đi mà nước mắt của mẹ bỗng tuôn trào…Mẹ đã khóc vì quá sung sướng…

“Andre đã tốt nghiệp High School”

 

Cám ơn cuộc đời!!!.

 

Niềm vui chưa trọn với Andre thì sáng hôm sau tôi lại phải khăn gói, quả mướp lên đường đi Nam Cali  để tham dự ngày ra trường 4 năm của Brian, đứa con thứ hai của tôi tại trường đại học IRVINE, miền nam Cali vào ngày thứ 7, tức hai hôm

sau.

 

Brian là đứa con mà tôi tin yêu nhất vì tánh nết thực thà, nhỏ nhẹ mà lại học rất giỏi, khi ở bậc trung học nhà trường đã cho học băng một lớp, khi Brian quyết định chọn trường đại học IRVINE, tôi cảm thấy như hẩng hụt một điều gì đó, phải xa nhà đến 4 năm ròng rả, liệu con tôi có đủ bản lãnh để sống một cách tự túc, tự lập hay không?…

 

Tánh tôi luôn hoài cổ, thích trong mâm cơm phải đầy đủ các con, thích nhìn các con đùa giởn bên nhau, thích nấu ăn cho chúng, có lẻ tôi vẫn còn cổ điển, âu cũng chỉ tại đã trót mang dòng máu Việt Nam, truyền thống của Á Đông.

 

Chúng tôi đến hội trường của đại học IRVINE lúc gần 12giờ, dưới cái nắng gay gắt của một buổi trưa hè, người đông như kiến phải chen chúc lắm mới tìm ra được chỗ ngồi. 

 

 

Brian hơi nhỏ con nên từ xa tôi rất khó nhận diện ra nó.

Hội trường càng lúc càng đông, ước tính độ ba bốn ngàn người vừa sinh viên vừa phụ huynh, tuy nhiên đã có máy điều hoà không khí nên cũng dễ chịu.

 

Đúng 1 giờ, buổi lễ được bắt đầu bằng nghi thức chào cờ, rồi lời mở đầu của Thầy Hiệu Trưởng, kế đó là bài diễn văn của đại diện sinh viên tốt nghiệp, tôi nghe chữ còn chữ mất, chỉ mong sao thấy được Brian lúc lên lãnh bằng…

 

Thế rồi con tôi bệ vệ bước lên sân khấu khi được xướng danh, tôi cố dùng máy chụp hình để ghi lại cái hình ảnh thật đáng yêu của Brian, cậu ba nhưng vì quá xa nên đành chịu vậy.

 

Trong buổi lễ ra trường hôm nay, khoảng cả ngàn sinh viên tốt nghiệp cử nhân nhưng chỉ độ 20 người là tốt nghiệp cao học, môn học của Brian là Khoa Học Xã Hội, đúng là học càng cao càng khó…

 

Đến đây tôi lại liên tưởng đến Henry, đứa con cả của tôi, coi vậy mà sang năm nó lại ra trường Bác Sĩ ngành Y, tôi sung sướng đến muốn khóc, để rồi lại lo cho Daniel, đứa con út, tánh tình lì lợm, ngang bướng, cũng năm tới sẽ tốt nghiệp trung học.

 

 

Tôi tìm một nơi thật yên lặng, ngồi để mà suy gẫm lại chuyện đời…

 

Mới ngày nào đó của 35 năm trứơc, ngày tang thương của đất nước gia đình tôi đã di tản và đã được định cư nơi vùng đất tự do này.

 

Từ ngây thơ đến chững chạc, từ hạnh phúc đến khổ đau, từ những phút giây thực sung sướng đến những âu lo thôi thúc triền miên, nhưng có lẽ hầu hết mảnh đời của tôi chính là những đứa con thân thương của tôi.

Cho dù có lúc chúng làm tôi phật ý trong nếp sống hằng ngày, đứa được đứa không.

Cho dù niềm hân hoan và nỗi lo âu lúc nào cũng luôn canh cánh trong lòng tôi…

Nhưng dẫu sao những đứa con của tôi luôn được xem như là những phần thân thể và tâm tư của chính tôi vậy.

 

Một lần nữa xin cám ơn đời….

 

Viết cho cảm tưởng của một người mẹ…

 

 

 

Sunnyvale, 6/18/2010.

Ngô Thư Sinh