Cao Mỵ Nhân,  Thơ,  Văn

CHÙM THƠ Cao Mỵ Nhân:

BUỔI ĐÓ.    CAO MỴ NHÂN

*

Buổi đó người đi vừa mất hút

Tôi về thương nhớ ngập tràn hơn

Một năm rồi nhỉ đèn hoa trút

Cây lá vàng thêm sắc tủi hờn

*

Kiếm tập thơ tình trên nắp tủ

Chưa tan dòng chữ nét yêu ma

Lượn lờ tình tự phương trời cũ

Nhân ảnh phiêu lưu giữa nắng tà

*

Kẽ lược buồn vương phai sợi tóc

Hay là lụa bạch lỗi khăn tơ

Hỏi lòng trăm lượt hình như khóc

Lệ thấm vai người chắc đã khô

*

Giây phút hoang mê sầu tưởng niệm

Cúi mình nghe nước mắt tuôn rơi

Bài ca nghẹn cuối đường đưa tiễn 

Chẳng có ai chia sẻ một lời …

*

 Hawthorne  11 – 7 – 2022

        CAO MỴ NHÂN 

VÕNG MÊ.    CAO MỴ NHÂN 

*

Sao cườm lại mọc mắt tôi

Xanh mơ như hạt mân côi vỗ về

Đưa cườm ra khỏi võng mê

Mắt tôi lóng lánh nguồn tê dại khờ 

*

Cườm ơi, ta dấu mộng mơ

Đời không trang điểm ngoài thơ trong lành 

Lúc nào mắt cũng long lanh

Trao tia nhìn lạ cho anh buổi đầu 

*

Hôm nay ánh mắt muộn sầu 

Chiếu ngang tầm ngó thương nhau bóng tà

Thì cườm lăn khỏi đời ta 

Nên hoa nắng muộn vẫn là nụ xuân

*

Thôi đừng nhỏ lệ cam tâm

Chắt chiu ngày tháng âm thầm yêu thương 

Mắt giờ trong vắt hồ gương

Anh như bơi giữa sắc hương tuyệt cùng…

*

       CAO MỴ NHÂN 

MẦU NẮNG THUỶ CHUNG.    CAO MỴ NHÂN 

*

Thành San vào hạ nắng tơ

Áo em anh viết đầy thơ mùa hè 

Mùa không phượng vĩ đỏ kè

Mặt trời rực lửa gọi về phương đông

*

Chúng mình tàn kiếp lưu vong

Tha hương, tị nạn vẫn cùng biển khơi

Thành San không thốt một lời

Sóng trùng dương nối cuộc chơi điêu tàn

*

Bên kia giải đất Việt Nam 

Mờ phai ngày tháng son vàng của anh

Núi mùa xuân tựa quách thành 

Chim quyên nhỏ lệ cũng đành thôi em 

*

Ở đây nghe nhớ nhung mềm 

Tưởng như chưa thấy nỗi niềm quạnh đau

Mi thơ nước mắt đọng sầu

Quí yêu từng mảnh nắng mầu thuỷ chung…

*

Hawthorne  26 – 6 – 2022

         CAO MỴ NHÂN 

ĐÔI BÀN TAY.    CAO MỴ NHÂN 

*

Ép chặt đôi bàn tay

Cho không gian tan loãng

Tương lai và dĩ vãng

Hoà hội tại nơi đây

*

Ôm một giấc tỉnh say

Đôi bàn tay hoang loạn

Mở toang ngày tháng hạn

Hốt hoảng đỡ mây về

*

Anh cuốn mảnh trăng thề

Dấu vào tim rạn vỡ

Ôi cuộc tình dĩ lỡ 

Cả chuyến đò qua sông

*

Trời đất càng mênh mông

Đêm rơi trên tóc rối

Đôi bàn tay chới với 

Không gỡ được mối tơ

*

Thôi bỏ hết vào thơ

Em mang theo tiễn biệt 

Kiếp sau, chưa hẹn đến 

Đã vội vã chia ly …

*

    CAO MỴ NHÂN 

     MỘNG DU.    CAO MỴ NHÂN

Hình như anh có mộng du

Nửa đêm kêu điện thoại ru tình buồn

Nhưng rồi em lại ngủ dồn

Sáng ra chợt thấy tâm hồn lênh đênh

*

Sao anh không ở bên em

Cần chi điện thoại cho thêm lạ lùng

Tưởng như em phải hầu đồng

Tại em tưởng tượng khiến cùng ngại nhau

*

Nửa đêm ai đọc kinh cầu

Em hong mắt lệ khô sầu xót xa

Anh nơi điện thoại sa đà

Thinh không bỗng chảy chan hoà nguồn vui

*

Qua cơn thương nhớ ngậm ngùi

Mưa thời gian vội kéo lùi bình minh

Trong chăn ấm áp riêng mình

Thơ em viết mãi cuộc tình chia hai …

*

  Hawthorne  10 – 6 – 2022

            CAO MỴ NHÂN 

Dòng sông mây trắng

Cao Mỵ Nhân

Không biết nơi đó thuộc lãnh thổ nào trên trái đất này…

Tôi chưa rời khỏi cái bờ sông đầy nắng vàng tơ tằm ấm áp, đôi bờ chảy về xa hun hút…

Nhưng tôi phải dừng lại ở một khúc giữa vì nhìn hai phía bờ xa tít tắp, phía nào cũng mịt mù ánh nắng. Trời đang đứng bóng, chắc khoảng 1 giờ trưa.

Tôi đứng đợi anh.

Anh nói đừng nôn nóng khi phải đợi chờ và hãy nhìn xuống lòng sông xem sắc nước thế nào, anh sẽ tới phía sau mình…

Mình thẫn thờ ngó xuống lòng sông…

Dưới dòng sông ư?

Không phải, trong lòng sông ấy mới đúng. Chao ôi, làm gì thấy nước chứ? Chỉ toàn mây là mây thôi.

Mây đổ xuống kín đặc mặt sông, không hở một tấc nước.

Và mây trắng đã hoà vào mặt nước sông xanh dương, vì trời đang nắng gắt hay sao mà mây trong lòng sông bốc khói…

Dòng sông mây khói biến thành một cuộn mây màu lam tím sắc bông bèo, đẹp quá nhưng sợ quá vì tôi vẫn đang đứng trên bờ sông một mình, anh chưa đến.

Người hùng ôi, màu mây khói hay cuộn mây trắng pha sắc tím bông bèo đó y như khói lửa sa trường ngày nào…

Ngày chưa hò hẹn một lần giữa bom rơi đạn nổ, mồ hôi hoà nước mắt chan hoà trang thơ kỷ niệm sau cuộc chiến năm xưa…

Tưởng không gặp anh, một khách kỷ nhân hồi.

Nhưng trời đã sinh ra mình để nhất quyết gặp anh, để kết chặt khối tình thơ trễ muộn nhất, nhưng mới lạ nhất là chỉ có anh cùng với dòng sông vô thuỷ vô chung hiển hiện trước mặt này.

Anh sợ mình không vui vì không có trọn vẹn một dòng sông cuộc đời, nghĩa là dòng sông phải đủ giang đầu, giang vĩ…

Mình thấy anh khôn quá, anh sợ mình hát tiếp: Đồng ẩm Tương giang thuỷ, tương cố bất tương kiến…

..để than trời rằng người ở đầu sông, kẻ cuối sông, cùng uống nước sông Tương ấy, cùng nhớ nhau mà không thấy mặt nhau.

Thôi thôi chẳng dại gì đọc Trường tương tư của Lương Ý Nương để mà day dứt buồn:

Ngã tại Tương giang đầu
Quân tại Tương giang vĩ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thuỷ

Anh hóm hỉnh cười:

Lạ thực, có mấy câu thơ căn bản trong bài Tương tư dài thoong (trường) mà trích dẫn cứ thay thay, đổi đổi.

Tôi thấy có vị đọc thế này:

Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Đồng ẩm Tương giang thuỷ
Tương cố bất tương kiến

Song nào có sai đâu? Tương tư hay tương cố cũng đều là than thở nhớ nhau mà không thấy mặt nhau thôi à.

Đúng rồi, huynh đệ chi binh ta ngày xưa có nhiều đan cử lý thú về khoản tương tư hay tương cố mà bất tương kiến này lắm.

Thí dụ nếu bạn lính được nghỉ bảy ngày phép thì đi tìm người yêu, người tình một ngày đầu tức khắc, sáu ngày sau là chơi với vợ con ở nhà, yên tâm mọi mặt.

Nhưng nếu bạn lính chỉ được nghỉ có ba ngày thôi thì dứt khoát cả ba ngày phép đó đều của vợ con, quan cũng như lính chẳng ai khiếu nại.

Tất nhiên chưa có gia đình thì tuỳ nghi thăm bố mẹ, anh chị em và bạn bè. Nhu cầu tương tự vừa nêu trên.

Biết rồi, ai cũng biết thế rồi, dù anh là lính đa tình hay khíu chọ như anh có lúc chẳng hạn.

Bởi thế cho nên tôi mới… tặng cho người thơ một khúc sông cũng khá dài, không có đầu sông, cuối bến như đã thấy trên bài Đoạn đường mòn.

Từ khúc sông ấy, ta nhìn thấy đôi bờ thẳng tắp, dẫn ta đi tới xa xăm nào không cần biết.

Cũng chẳng thấy mặt sông nổi sóng.

Trong lòng sông chỉ có mây, toàn là mây trên trời rớt xuống hay mây trên chín tầng cao in đáy nước mịt mù.

Có phải dòng sông mây trắng đó cho ta cảm giác không vui, không buồn?

Hay vì lòng sông đó giấu nỗi cuồng điên của sóng nước ngàn năm dưới lớp mây nổi như khói lửa bom rơi đạn nổ thời nào. Hình ảnh đã xa rồi với niên trưởng chúng ta. Còn khắc khoải u hoài với lớp chúng ta. Hoặc giả sẽ tan mây, tản khói khi con em chúng ta được ân hưởng bầu trời trong sáng cùng thời khắc bốn mùa đều là mùa xuân.

Dòng sông bấy giờ sẽ không đầy mây, tràn khói như hôm nay, anh hẹn mình ở bờ sông này, chỉ có đôi bờ giữa nguyên vẹn con sông không thấy giang đầu, giang vĩ… ngõ hầu khỏi phải tương cố tương tư…

CAO MỴ NHÂN