BIỂN ĐỘNG
Đã lâu lắm rồi tôi không quay lại biển. Nếu Đà Lạt bị “hói đầu” vì mất dần rừng thông thì Vũng Tàu, Cần Giờ cũng “trần truồng” bởi rừng dương bị đốn sạch. Không còn lá chắn xanh thì tất nhiên môi trường bị hủy diệt. May ra chỉ còn vài bài thơ BIỂN ĐỘNG, CON MẮT CỦA BÉ, CÂY DƯƠNG ỐM lãng mạn một thời đọc lại để ngậm ngùi….
BIỂN ĐỘNG
Lên đến biển là nhớ em
Kỷ niệm như sóng làm nghiêng con đò
Con đò nghiêng chỉ bốn giờ
Tôi nghiêng ít nhất cũng là bốn năm
Tôi nghiêng lên cát tôi nằm
Cái vai còn ấm hương thầm em ơi!
Tôi nghiêng xuống biển tôi bơi
Cái lưng sao lạnh tình tôi em à
Mình tôi trên bãi khuya… ca
Lỡ ai nghe được chắc là yếu tim
Tôi ca như thể tôi điên
Tôi điên như thể tôi tìm bóng ai
Sau tôi: dương mọc thành cây
Trước tôi: chim xếp thành bầy lẳng lơ
Và tôi cô độc như thơ
Quạnh hiu như nhạc, sững sờ như tranh
Dã tràng xe cát chung quanh
Tôi lặng yên để tan tành tôi đi
Vái trời em hóa cái ly
Tôi thành giọt rượu cấp kỳ cho xem
Vái trời em hóa cơn ghen
Cho đầu tôi mọc sừng thêm cũng đành
Vái trời em hóa cọng hành
Tôi thành tóp mỡ nêm canh ái tình
Vái trời đang đứng một mình
Có người bịt mắt thình lình… ai kia?
Ai kìa? Chỉ có sao khuya
Em ơi, sao rụng tim lìa ngực tôi
Là nơi em áp đôi môi
Là nơi tôi biết nói lời tương tư
CON MẮT CỦA BÉ
Con mắt của bé như con ghẹ
Mà anh mua hai ký mười đồng
Rang muối sao mà thơm thấy… mẹ
Như cái nhìn của bé phải không?
Có lẽ cần phải nêm gia vị
Lúc lai rai cũng đỡ lạnh lòng
Con mắt có bò như con ghẹ
Sao gắp vào đũa cóng tay run?
Con mắt bé còn như con ốc
Anh bỏ quên ở biển Vũng Tàu
Có lẽ cần một cây kim gút
Để khều thì con mắt mới đau
Có lẽ cần phải ra quán nhậu
Gọi dĩa mồi cho đỡ nhớ nhau
Anh sẽ luộc ốc lên mà nhắm
Không mời con mắt bé ăn đâu
Nói chung, con mắt là con gái
Tắm biển dòm chơi đủ nhức đầu
CÂY DƯƠNG ỐM
Sẽ tìm được một cây dương ốm nhất
Cởi áo ra ta đứng tựa trời trồng
Tiếp tục cởi hết quần dài quần cụt
Các em nhìn ta có giống cây không?
Sẽ đứng vậy bởi vì chiều lắm gió
Chiều im hơi ta sẽ duỗi chân nằm
Đàn ông nằm thô tục hơn thiếu nữ
Các em nhìn ta giống bóng cây không?
Sẽ xuống biển nếu cây dương bật gốc
Cây dương quyên sinh ta phải tự trầm
Kể từ đó sóng buồn như khóc
Các em nhìn ta giống rễ cây không?
Sẽ không chết nữa nếu cây dương mập
Nếu các em cũng từ khước áo quần
Nếu các em đừng nhìn ta lén lút
Ôi, biết biển còn nhớ đến cây không?
Thì ta cứ là cây dương ốm nhất
Cho các em nhìn suốt bốn ngàn năm
BCV
Ngày đó với Hương Lan ở Vũng Tàu…