VĂN – CAO MỴ NHÂN: “ĐOẠN ĐƯỜNG MÒN” & “QUỐC HOA” Và CHÙM THƠ LÍNH CAO MỴ NHÂN
ĐOẠN ĐƯỜNG MÒN. CAO MỴ NHÂN
Cuộc sống phải thế nào mới có ý nghĩa ? Buổi đó tôi đi bộ một mình trên bờ sông Rạch Bắp, đoạn đường ngắn độ 1 Km thôi …chạy ngang yếu khu tam giác sắt , mà quý quan với quân lên đường, đều đã tới tham chiến, hành quân , hay nghe đồn thủa binh đao trước 30 – 4 – 1975.
Tôi phải dừng lại ở chỗ đợi đò, mà quen miệng dân quanh đó gọi là ” Bến đò “, để chờ đò ngang chở qua bên kia sông, vô địa phận Quận Củ Chi.
Cái đoạn đường 1 Km đó, trong 2 năm trời tôi thường tới lui thật vắng vẻ, nếu nói đúng ra là hoang vu dễ sợ .
Một bên là sông có viền cỏ dại, cao tới gần đầu người , một bên là cây rừng nhiệt đới, tức cây cối tự mọc lên vô tổ chức, chằng chịt vào nhau.
Lối mòn từ khá lâu năm, mới biến thành lối đi trơn bóng đất đỏ mầu hổ phách, không một sợi cỏ chằng qua …
Đó là đường trong,sát bờ sông …
Còn đường ngoài chạy song song với nó, đường trong, mặt trải nhựa cũng từ lâu rồi, nên lỗ chỗ ổ gà . Đường ngoài này có xe hơi cọc cạch, chỉ bộ máy bằng sắt thép, còn toàn bộ thùng xe bằng gỗ .
Xe chạy từ Bình Dương lên Rạch Bắp, một chuyến duy nhất trong ngày, nên ai có việc, hay không việc, hoặc rảnh việc, đều có thể chọn con đường nhỏ này tới bến qua sông …
Đoạn đường 1 cây số ấy, không gây cho bất cứ ai sự lo lắng, nỗi phiền buồn gì …
Ngoài những con cuốn chiếu rừng, mầu đen nhẫy , có độ dài khoảng 20 phân tây, chúng đủng đỉnh bò từ bìa rừng bên này…băng qua lối mòn, tới mép sông bên kia …thì không còn sinh vật nào khác nữa …
Thoạt đầu tôi sợ rắn rít lắm, kế tới sợ người ta, biết đâu mà lần, bất trắc là lẽ dĩ nhiên …
Nhưng sau chả thấy gì, chỉ có cái bóng mình in trên lối mòn đó, bâng khuâng, bơ vơ chi lạ …
Một cây bằng lăng trổ hoa mầu tím, sao tôi thấy lúc nào cũng như có hoa trên vòm lá thấp đó .
Đứng bên thân cây bằng lăng nhiều lần để đợi đò, tôi vẫn chưa trả lời được thế nào cuộc đời mới có ý nghĩa cho riêng mỗi con người .
Cũng chẳng tự hỏi mình là: Sẽ ở nơi buồn bã đó tới bao lâu mới rời hẳn đi …
Đoạn đường 1 Km ngây ngô, vô tư hay đã thực sự vô cảm với người đời …Nó, đoạn đường đau khổ, tuyệt vọng vì ai, vì đâu .
Nó thực sự vô tư, vô cảm trước hành trình tôi sắp bỏ về xa …tôi phải về sống dưới mái nhà ấm áp của tôi, chứ sao lại ở mãi trong ngôi nhà trên lưng chừng đồi với 7 người của 7 gia đình khác nhau, họ có là 7 chú lùn đâu mà tôi trở thành cô Bạch Tuyết .
Buổi đó là ngày cuối cùng tôi thấp thoáng trên đoạn đường 1Km, lối mòn kỷ niệm rồi …
Đứng ở Bến đò một lúc, ngó lại vạt đồi chênh vênh như cuộc đời của mình …mấy mái tranh buồn nhớ …người, đúng là một phần tâm trạng bài ” Quê Nghèo ” của Phạm Duy
Tôi đã thực sự sống như vậy 2 năm ở nông trường Tây Nam, Rạch Bắp, để trồng cây xuất khẩu ” Hạt Điều ” do chỉ định hậu cải tạo, không phải là nằm mơ…
Nếu có nằm mơ cũng chỉ là giấc mơ bình thường của những người nghèo khổ, bất lực, bế tắc bởi nỗi khó khăn của xã hội gọi là ” Xã hội Chủ nghĩa.”
Chiếc đò nhỏ tức xuồng ba lá cập Bến, bà lái đò cất giọng nói lớn vì nghĩ chỗ trống vắng loãng khí trời, tôi không nghe được chăng …
Tôi lầm lũi xuống chỗ đất lài, rồi lên đò …
Lại cũng chỉ có mình tôi qua đò …như trước đó mình tôi đi bộ trên lối mòn đoạn đường 1 Km .
Bà lái đò hỏi thăm: ” sao hôm nay cô đi một chắc dzậy , mấy người kia đâu rồi ? ” .
Tôi ngó mặt sông, nước đang dâng đầy, sóng gợn thầm thì như tiếng thở dài xót xa…
…Ồ , mấy người kia mắc công việc nông trường, tôi về thành phố để mua thức ăn cho họ.
Bà đò hỏi tiếp : chiều hay mai lên ?
Tôi định trả lời không bao giờ lên nữa, nhưng sợ bà đò hỏi tiếp, tôi nói : ” chưa biết ” .
Quả là tôi không lên Rạch Bắp nữa, cho tới bây giờ lại càng xem như chuyện dở hơi nếu tôi trở lại đoạn đường mòn 1 Km ấy .
Có lẽ ở trên đời , còn rất nhiều đoạn đường mòn, ngắn hay dài tuỳ theo nơi cư trú của mình, nhớ hay quên tuỳ theo nỗi buồn vui của mình…
Kể cả những con người dẫu có ở cạnh nhau, hay suốt kiếp chưa hề biết mặt nhau …vẫn phải chấp nhận sự chia tay vĩnh viễn …vì thời gian tưởng là dài thê thiết , có đâu ngờ chớp mắt đã trăm năm …
Qua sông rồi, là mênh mông bãi hố bom xếp lên nhau chồng chất, năm đó 1980, năm năm chưa đủ san bằng một nghịch cảnh bi thương của lịch sử …
Đi qua cánh đồng hố bom này, còn đầy bất trắc, nguy hiểm hơn đoạn đường mòn 1 Km trên bờ sông vừa mới đi qua …
Bởi vì, bom rơi, đạn bắn … từ hồi đó, lúc chiến tranh, chưa kịp nổ, hoặc giả nó không nổ nổi tại sao đó, ai đâu mà hỏi, ngoại trừ quý ông làm ra nó, xử dụng nó, bom đạn không đủ độ sát thế nhân chẳng hạn .
Bao nhiêu mộng mơ biến sạch, chỉ còn sự chết nếu sơ ý, hay tới hồi sui tận mạng, một ngòi nổ nào tự tháo gỡ , nổ tung lên …thế là xong, là hết …
Tôi không dám để cho tim thổn thức vì ai , vì đâu, những cánh chim bay soải cánh mịt mù sông nước …
Mà , mắt phải dán chặt vào con đường gập ghềnh trước mặt để kịp thời tránh né hiểm nguy…dù vẫn biết chiến tranh là vậy, tất cả đều bình thường, chỉ có một điều bất thường, không thường …đó là sự xếp đặt của Thượng Đế mà loài người phải biết …để cầu nguyện thôi…
CAO MỴ NHÂN
“QUỐC HOA”. CAO MỴ NHÂN
Mặc dầu hoa sen mang nhiều phẩm chất quý giá, nào là mầu sắc đẹp, trắng thanh khiết, vàng rực rỡ, xanh lá non lợt dịu dàng, hay hồng cánh sen đặc biệt chỉ có ở hoa sen…vv, với hương thơm ngào ngạt cả lúc hoa tươi lẫn khi đã được ướp trà, xấy khô…
Hoa sen mọc trên sình lầy , ao hồ chẳng được thường xuyên vét rửa, thay nước …nên mùi tanh tưởi của bùn phảng phất xông lên, song không thể nào phá tan được hương ngát nhuỵ hoa đằm thắm của loài hoa tự tôn, tự trọng đó.
Vì thế cho nên, hoa sen còn được ví như biểu tượng của người trong sạch, cao quý, quân tử…
Đã vậy, hoa sen còn không bị bướm, ong là 2 loài sinh vật bay trong không gian, đi tìm hương hoa để hút mật .
Nên, một lần nữa đặc tính hoa sen lại được tôn sùng tính chất thiêng liêng, đạo hạnh, đã khiến người dân VN phải khiêm tốn ( là bốn tự kiêu ) rằng:
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông tráng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
( ca dao )
Ca tụng phẩm chất của hoa sen như vậy, để thưa với quý vị là, tôi chẳng biết ngày xưa dân tộc ta có định lấy hoa sen làm biểu tượng cho đất nước VN, hay hoa gì khác .
Nhưng mới đây tôi đọc được điều VN đã đưa hình ảnh hoa sen lên làm ” Quốc Hoa “.
Tôi đang ngẫm nghĩ, chúng ta đã thường đề cập tới những danh xưng như : quốc kỳ, quốc ca, quốc huy, quốc hiệu, quốc tuý , quốc hồn, quốc lễ , quốc tang, nay thêm quốc hoa cũng chẳng có gì làm lạ, hay mới mẻ gì.
Thậm chí cũng không hoàn toàn đặc biệt, vì trong bản danh sách quốc hoa trên thế giới, cũng đã có một nước châu Á chọn hoa sen làm quốc hoa là Ấn Độ.
Tôi chỉ chú ý tới mấy quốc hoa đặc biệt và gần gụi với sự tìm kiếm của tôi là :
Hoa hồng ( đỏ) Quốc hoa của Hoa Kỳ
Hoa anh đào Q/hoa của Nhật Bản
Hoa sen ( mầu hồng cánh sen ) Q/hoa VN
Có một điều đặc biệt loại hoa thuốc phiện, tên văn hoa là hoa Anh Túc, thì có tới 5,6 nước trên thế giới chọn làm quốc hoa của họ .
Sấp xỉ số nước dùng hoa anh túc ( mầu tuỳ theo mỗi nước) , là mấy quốc gia lựa hoa tuy líp làm quốc hoa, cũng không thấy nói mầu sắc thế nào .
Như vậy quý vị đã biết từ nay, cứ thấy ở đâu có cái nhãn bông hoa sen, mầu cánh sen nở toàn vẹn, ấy là dấu hiệu quốc hoa VN, cũng có nghĩa là địa phận, cơ sở, sản phẩm, công trình vv…có in hình hoa sen nở mầu cánh sen, chính là của người VN vậy.
Bình thường hoa nào cũng đẹp, như phụ nữ nào cũng không xấu, chu choa xin phép kể cả …tui. Chỉ khác nhau là đẹp nhiều hay đẹp ít thôi, nên cần trang điểm cho đẹp thêm vậy.
Nếu hoa không thể tự vươn ra trang điểm cho mình, tức hoa, nên mặc nhiên người ta hay liên tưởng, hình dung loài hoa ấy được người đời áp cho một ý nghĩa gì, thí dụ hoa chung thủy, hoa bất tử, hoa trường sinh, hoa đừng quên tôi vv…kèm theo mầu sắc thế nào
Chẳng hạn hoa hồng bạch như anh vẫn tặng cho mình, là muốn mình, người được tặng, hãy luôn làm đẹp cho cuộc tình thanh khiết, thanh cao…
Nhưng nếu vẫn anh gởi cho mình đóa hoa hồng vàng, là muốn người được tặng mãi đắm say trong yêu thương lẫn ngoài sự nghiệp, tròn vẹn tinh thần, vật chất …
Hay là bông hồng mầu da cam công danh, mơ mộng.
Nhưng nếu hồng mầu đỏ thắm, ấy là yêu đương cuồng nhiệt, cùng lúc với sự quyết thắng trong vinh quang vv…
Khi nói chuyện về hoa, thì lập tức tôi bị méo mó nghề nghiệp công tác xã hội của tôi ngày xưa trươc 30 -4 – 1975 ngay, ấy là chúng tôi ở trong hoàn cảnh chiến tranh, thiếu thốn nhiều , có thể nói đồng còn không trồng nổi lúa khoai rau đậu, làm sao có dư dả đất đai trù phú để vỡ đất trồng hoa ?
Nhưng chúng tôi vẫn duy trì sự việc thực hiện những vòng hoa chiến thắng choàng lên cổ các chiến sĩ trở về từ mặt trận, đồng thời cũng cố gắng mang những bó hoa ân nghĩa đặt bên tử sĩ đã hy sinh vì tổ quốc VNCH thân yêu.
Trong tiến trình xây dựng niềm thông cảm, chia sẻ nỗi gian lao trên đường hành quân, bảo vệ chính nghĩa quốc gia … hầu như quân nhân các cấp QL/VNCH luôn nhớ về nhau từng gói cơm xấy tới bông hoa rừng chan chứa tình thương.
Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, khi ông mang cấp Đại Tá, làm Tham Mưu Trường Bộ Tư Lệnh QĐI /QKI của …tôi, ông cứ luôn luôn chỉ thị chúng tôi lo phần việc nêu trên , không nên
và không được quên công ơn chiến sĩ VNCH .
Cả trong ngoại giao cũng vậy, chúng tôi phải lo hoa hoét đón chào các phái đoàn quân đồng minh, khi có việc biểu lộ tình thân lửa đạn …
Do đó có lần chúng tôi phải chía nhau đi tìm hoa nơi các nhà tư để thực hiện hoa mừng chiến thắng cho vui vẻ đơn vị, bởi ngoài chợ Hàn giá rét, hoa đã không còn một cành nhỏ .
Quốc hoa ? Có lẽ vì thế mà đoạn phim ” chơi ” trên mạng X đã chiếu một cảnh phái đoàn tổng thống Hoa Kỳ mới nhứt tới sân bay Đà Nẵng, dù ông tổng thống Mỹ ấy còn đang chu du nơi khác cũng châu Á như thông báo…
Người làm phim ” chơi ” đã thực hiện nhiều tình tiết như chảng một nhân vật lớn nhỏ CSVN nào ở địa phương được tới sát phái đoàn dù chỉ 1 m, vì hàng trăm mật vụ Mỹ cản bước để tránh khủng bố vv…
Thì hỡi ơi, một cô hoa hậu cơ sở,, được vinh hạnh ôm bó Quốc Hoa với dự trù dâng lên Tổng Thống Hoa Kỳ, là chục đoá sen chưa nở, tím ngắt, có lẽ chờ lâu, đã héo quẹo, gục xuống một lượt .
Tôi không có ý khôi hài quốc hoa VN hiện nay, là những bông hoa sen thơm ngát, dạt dào tình quê hương dân tộc , vì hoa đã vô hình chung hiện diện ở hầu hết các nơi thờ phượng , đã là những sản phẩm quý giá như trà sen, bánh hạt sen vv…mà tôi rất mến chuộng .
Như tôi đã trình bầy, là tôi chỉ thấy sao kể vậy .
Đang ” thao thao ” bấm trên bàn phím về một loài hoa chứa chan tình nghĩa, hương sắc vẹn toàn là Sen, thì nhận được cái ” túp” anh gởi khẩn cho mình vào lúc 12 giờ khuya nay 8 qua 9 – 11 – 2017, phái đoàn Tổng Thống Hoa Kỳ đang bước vô đại lễ của Trung Cộng bành trướng, với biết bao hân hoan bởi sự đón tiếp dềnh dang của Trung cộng, không thấy hoa hoét gì cả.
Trung cộng mà tiền thân là Trung Hoa phong kiến kia, với số dân chiếm 1/4 tổng số dân trên thế giới, thì họ chỉ có nguyên liệu ” người ” là chính.
Nên tất cả những lễ nghi tiếp đón là công trình biểu diễn tài nghệ của những người và người …dân họ.
Nhưng dù Tự Do như Phái Đoàn Tổng Thống Hoa Kỳ, hay cộng sản như Trung Quốc hiện nay, qua video của HẢI NGOẠI PHIÊM ĐÀM mà anh đã gởi cho mình, thì mình cũng thấy được sự kiện ” Hoành tráng, vĩ đại ” e chỉ những nước lớn, mới có phương tiện biểu diễn được, để lại thở dài nhớ tới loài hoa cố gắng khiêm nhường, mà vẫn chẳng … an ổn tâm tư đâu, mặt nào cũng thua sút vì thói quen ” nhược tiểu ” rồi .
Anh sẽ an ủi mình trong suy nghĩ, rằng thôi chỉ là phù vân, dù cho phô trương khiếp đảm như đã từng phô diễn với mấy lần đăng cai Thế Vận Hội, Trung cộng vẫn chỉ là phồn vinh giả tạo đúng nghĩa. Họ, Trung cộng giống như những cái máy biết nói vậy.
Thường khán giả coi video, nghe YouTube, là muốn thấy tận mắt, nghe tận tai những gì không chối cãi được, kể cả những cuốn phim “chơi” như tôi nêu dẫn ở trên, rằng Tổng Thống Hoa Kỳ chưa đến Đà Nẵng mấy hôm nay, mà phim ” chơi ” cứ tò le cho đồng bào kiểu không biết gì như tôi tò mò .
Tuy là chuyện ngoài đường, nhưng trong lòng tôi cứ dạt dào nhớ về anh với hình ảnh sen nở kín mặt hồ Tĩnh Tâm xưa, thủa đầu tiên mình biết Huế .
Dẫu Hoa Sen có đang là quốc hoa, thì anh Thân Kính vẫn đang là nguồn hương bất tận cho tình thơ mình say đắm, ngất ngây, để không thể nào không ví anh như vị vua tình cảm của mình được :
Hỡi vị vua tình cảm của em
Đưa tay em nắm, bước qua thềm
Ta xô đổ hết tường rêu cản
Anh dẫn em vào chơi ngự viên
( Nhịp Tim Thơ. Cao Mỵ Nhân )
Mình ngẫm câu: sen Huế là sen của vua, của người quân tử …để tĩnh tâm trước sự thắng bại ở đời …
CAO MỴ NHÂN
THƠ
SẮC QUÊ HƯƠNG. CAO MỴ NHÂN
Rủ nhau đi nhặt nắng về
Hoa xuân chưa lạt, gió hè đang lên
Một trời bát ngát yêu em
Từng đôi chim hót êm đềm thanh trong
*
Này em, có biết gì không
Mây đang thả xuống cõi lòng nhân gian
Bao nhiêu tình tự chứa chan
Đường trường cố lý vô vàn thân thương
*
Cờ vàng đẹp sắc quê hương
Rỡ ràng Dân Chủ giai chương Cộng Hoà
Từ đây đất nước chúng ta
Lẫy lừng Chính Nghĩa Quốc Gia muôn đời
*
Phượng hoàng đan cánh em ơi
Quê hương quang phục tái hồi thịnh hưng
Trao nhau từng chén rượu mừng
Thành xưa ấm áp, tưng bừng hồi sinh …
Hawthorne 28 – 4 – 2024 CAO MỴ NHÂN
**
QUÁCH THÀNH XƯA. CAO MỴ NHÂN
Đã nhiều lần biết cuộc đời tuyệt đẹp
Lũ chúng ta yêu trời đất cao vời
Chẳng bao giờ đôi vai trần nhức mỏi
Bởi suối nguồn tâm thức tựa ngàn khơi
*
Dù song cửa hay chân mây rực rỡ
Lũ chúng ta vẫn thả bước phiêu du
Trên đường trường bao la non nước đó
Đất quê hương sống đẹp tự muôn thu
*
Lũ chúng ta chưa làm chi lầm lỗi
Để bâng khuâng nhân thế gọi quay về
Tháng năm rạng rỡ mừng vui dự hội
Từ đô thành tới làng xóm đồng quê
*
Tuổi xuân thắm đừng than mùa hạ vội
Hay thu phong lùa lá đỏ bên rừng
Không có chi buồn sông kêu, biển gọi
Tiếc than gì phai nhạt sắc nhan dung
*
Ôi cảnh đẹp dẫu đông sầu lỡ dở
Một mai kia tuyết nhuộm tóc hoang sơ
Vẫn đầy tình tri âm chan chứa cũ
Lũ chúng ta gìn giữ quách thành xưa …
Hawthorne 28 -8 – 2022 CAO MỴ NHÂN
**
VIẾNG TƯỢNG ĐÀI . CAO MỴ NHÂN
Hôm nay tới hẹn ” cờ vàng ”
Hình anh cao ngất, tượng chàng chơi vơi
Chuyện xưa, nửa thế kỷ rồi
Bao câu tình tự, nhớ người chiến binh
*
Câu thơ yên ngựa hồi sinh
Sắc cờ sáng rỡ bình minh tượng đài
Nụ cười hiu hắt hồn ai
Không chuông chiêu mộ, chẳng cài hoa đăng
*
Người đi vào cõi ngàn năm
Rồi thôi tất cả lặng thầm thế gian
Nắng mưa sương gió điêu tàn
Đá thêm hoang lạnh giữa làn khói bay
*
Thôi ta cách biệt thủa này
Muôn sau tái ngộ tình đầy xuân thu
Lẫn trong thương tiếc mịt mù
Lệ rơi thấp thoáng lời ru não nùng …
Hawthorne 15 – 8 – 2024 . CAO MỴ NHÂN
**
MÌNH VỀ. CAO MỴ NHÂN
Mình về tạ lỗi cùng nhau
Trong tâm tư chứa nỗi sầu giang san
Bao nhiêu tình tự miên man
Làm sao quên được lệ than vãn người
*
Tạ nhau hoang vắng nụ cười
Mình về nhớ lại một thời lửa binh
Đã tàn cuộc lỡ tử sinh
Thương ta để lại chút tình thơ thôi
*
Mình về đốt lửa bên trời
Kiếm hoa chinh phạt chơi vơi cõi lòng
Khói sương phủ trắng non sông
Đưa tay xoá mặt trời hồng đang sa
*
Mai sau tạ lỗi sơn hà
Bao nhiêu tàn lửa, bấy là đạn bom
Mình về góc biển hoàng hôn
Chờ nghe tiếng quốc gọi hồn quê hương…
CAO MỴ NHÂN
**