Văn Thơ

Những bài thơ Tháng Tư

NHỮNG BÀI THƠ THÁNG TƯ

 

Kính chào Qúy Văn Thi Hữu

Hôm nay vào tháng Tư, Nhớ lại tháng Tư năm 1975, lúc đó qúy vị đang làm gì và ở đâu? Khi nhớ lại chắc qúy vị cũng ghi lại những hình ảnh, những kỷ niệm bằng những vần thơ.

Xin qúy vị gửi về trang Thơ Tháng Tư này để chia xẻ kỷ niệm cho các bạn thơ khác cùng đọc, cùng chia xẻ nỗi quan hoài.

Mỗi ngày chúng tôi sẽ đưa lên các bài thơ nhận được theo thứ tự trước sau. Đến hết tháng Tư mà thơ còn nhận được thì trang thơ vẫn tiếp tục.

Xin qúy vị gửi về mail này của Đông Anh

Xin cảm ơn và kính chúc qúy vị mạnh khoẻ

Kính chúc Vạn Sự Bình An

Đông Anh

 

 

 

 
Thơ Tình Tháng Tư

 

Em ơi lại một Tháng Tư

Bao nhiêu mong ước đợi chờ bằng không

Tháng Tư nước chảy đôi dòng

Anh lên mạn ngược em vòng nẻo suôi

Đường xa đo ánh mặt trời

Tình xa đo sóng biển khơi dạt về

Từ em nếm thử cơn mê

Nhớ thương nối sợi tóc thề dài hơn

Từ khi cây cỏ biết hờn

Chia ly từng cánh mây buồn cuốn theo

Từng manh lá biếc bay vèo

Ngập ngừng gió gọi thông reo trên ngàn

Anh về vướng bụi quan san

Đầu non trăng úa tuyết tan bao giờ?

Hai mươi năm

mấy lần mơ?

Ba mươi năm

mấy lần chờ bình minh?

Tháng Tư!

duyên phận chúng mình

Cho em,

anh viết Thơ Tình Tháng Tư

 

Đông Anh

Tháng Tư 2003

 

 

 

 

Em về tảo mộ cuộc tình tháng Tư

( Ngọc Bích họa nguyên vận bài thơ của Đông Anh)

 

Thế là lại một tháng Tư

Biết bao oan khuất kể từ xa xăm

Thời gian nước chảy xuôi dòng

Từ em di tản theo vòng ngược xuôi

 

Mây vương khắp bốn phương trời

Quê hương vẫn chẳng phai phôi hướng về.

Và em lúc tỉnh trong mê

Vẫn  luôn vẫn giữ lời thề trọng hơn

 

Em cùng với những uất hờn

Giang sơn ,Tổ quốc nỗi buồn mang theo

Phải đâu chiếc lá bay vèo?

Mà tình yêu vẫn vang reo thông ngàn

 

Rừng chiều nhuốm bụi quan san

Sang đông tuyết lạnh hận tan bao giờ?

Qua bao năm tháng hằng mơ

Bấy nhiêu năm vẫn đợi chờ bình minh

 

Tình quê và chuyện chúng mình

Em về tảo mộ cuộc tình tháng Tư.

 

                                Ngọc Bích

 

 

Cảm Nhận Tháng Tư 

Tháng Tư, thế giới nhức đầu:
Những bản tin lạ tím rầu ruột gan!

Tháng Tư, mình người Việt Nam
Nói chi cũng thấy vỡ tan tấm lòng!

Tháng Tư, một mảnh Non Sông
Gió bay buồn quá cờ hồng gió bay…

Phải chi người nắm bàn tay
Phải chi cùng nói Từ Rày Mến Thương!

Thì đâu ai vượt đại dương
Thì đâu ai chịu trăm đường mỉa mai!

Tháng Tư, đầu tháng một ngày
Tin Con Cá Chết – một Bầy Cá Trôi…

Tháng Tư, cuối tháng nghẹn lời
Một Dân Tộc gánh một Đời Xót Xa!

Bảo rằng Trong Cõi Nguời Ta
Vui kia, buồn đó, cứ là ngỗn ngang…

Tôi nâng niu đóa hoa vàng
Tôi nâng niu nước mắt tràn tháng Tư…

Đóa hoa không phải nụ cười
Tôi đau đớn lắm: Tôi Người Việt Nam!

huethu
04 2013

 

 

 

 

 

 

 

Tháng Tư Niềm Thương Nhớ

 

(Nhớ về tháng Tư đen)

 

Tháng tư về gợi bao niềm thương nhớ

Ngày đau thương, tang tóc khắp nơi nơi

Tiếng đạn bay, khói tỏa kín bầu trời

Bao đổ nát, thây người nằm la liệt

 

Những cụ già sức tàn hơi đã kiệt

Cũng lần mò ra cửa ngóng tin con

Bao trẻ thơ chờ Mẹ đến mỏi mòn

Người thiếu phụ ôm xác chồng ngất lịm

 

Bao chiến sĩ giữ tròn lời thề nguyện

Quyết một lòng lo bảo vệ quê hương

Dù mai đây có tan nát thịt xương

Vẫn giữ vững màu cờ và sắc áo

 

Ôi, tháng tư phố phường mưa đạn pháo

Người dân lành hứng chịu cảnh lầm than

Toàn Miền Nam bao phủ một màu tang

Tiếng gào thét oán hờn vang khắp lối

 

Từ đó tháng tư nhuộm đời tăm tối ….

Bao nhiêu năm lòng nặng nhớ về quê

Mẹ Việt Nam ơi, con hẹn ngày về

 Cùng dân tộc dựng xây nền Dân Chủ

 

Đưa đất nước văn minh và trù phú

Đem tự do hạnh phúc đến nơi nơi

Đem cơm no áo ấm tới mọi người

Toàn dân Việt đón chào bình minh mới


 Lưu Hồng Phúc

 

 

 

Tháng Tư Cúi Mặt

 

Buồn, hận,  lo,  liều,  dạ  rối  tung

Lui  quân,  súng  địch  đuổi  sau  lưng

Sục  sôi  đồng  đội  lời  điên  loạn

Hoảng  sợ  thường  dân  cảnh  hãi  hùng

Nửa  triệu  quan  quân  sao  chẳng  triệu 

Bố  vùng  chiến  thuật  lại  không  vùng

Người  trong    ngục,  người  lưu  xứ

Để  Tháng    hoài  vết  nhục  chung!

 

Ngô Đình Chương

 

 

 

 

 

Chung Uống Rượu Sầu
 

Rượu lẻ mỗi người ngồi cạn chén

Lưu vong bạt xứ một chung sầu

Nầy anh nầy chị cùng nâng chén

Nuốt từng giọt rượu tháng Tư đau

 

Rượu cứ uống hoài không cạn chén

Gác kiếm ngồi buồn vọng quốc ca

Gần bốn mươi năm chưa khô lệ

Uống chung giọt rượu mất sơn hà

 

Ra đi một thuở …buồn ngó lại

Một dảy non sông …ngút ngàn xa

Có hẹn khi nao gom kiếm thép

Quét bầy hung ác…dựng quê nhà

 

Chẵng lẻ cứ ngồi co ro mãi…?

Bao giờ cho hết gánh can qua

Bao nhiêu cùm khổ đày dân tộc

Chung chén hờn câm lủ ác tà

 

Chí lớn nuôi hoài…chưa mõi mộng

Tóc trắng pha sương…bạc tháng ngày

Tim máu chưa tan…cơn chấn động

Tháng Tư gảy súng đứng trơ thây

 

Tháng Tư nầy nửa còn vọng quốc

Lưu lạc người đi khắp Đông,Tây

Cùng nhau nâng chén oan cừu đó

Quốc hận còn kia …nhớ lấy ngày…

 

Sao cứ uống hoài chưa cạn chén?

Chừng nào thôi hết giọt ly tan

Chừng nào quăng chén hờn vong quốc

Chung uống rượu tràn bóng giặc tan

 

Huỳnh Tâm Hoài

 

 

 

 

Uống chung giọt rượu mất sơn hà

 

Ra đi một thuở …buồn ngó lại

Một dảy non sông …ngút ngàn xa

Có hẹn khi nao gom kiếm thép

Quét bầy hung ác…dựng quê nhà

 

Chẵng lẻ cứ ngồi co ro mãi…?

Bao giờ cho hết gánh can qua

Bao nhiêu cùm khổ đày dân tộc

Chung chén hờn câm lủ ác tà

 

Chí lớn nuôi hoài…chưa mõi mộng

Tóc trắng pha sương…bạc tháng ngày

Tim máu chưa tan…cơn chấn động

Tháng Tư gảy súng đứng trơ thây

 

Tháng Tư nầy nửa còn vọng quốc

Lưu lạc người đi khắp Đông,Tây

Cùng nhau nâng chén oan cừu đó

Quốc hận còn kia …nhớ lấy ngày…

 

Sao cứ uống hoài chưa cạn chén?

Chừng nào thôi hết giọt ly tan

Chừng nào quăng chén hờn vong quốc

Chung uống rượu tràn bóng giặc tan

 

Huỳnh Tâm Hoài

 

 

 

 

 

Mấy Chục Năm Rồi Vẫn Chưa Quên

Mấy chục năm rồi vẫn chửa quên :

Tháng Tư ! Ôi Tháng Tư Đen !

Cả nhà chịu trận ngồi yên trong nhà .

Đạn pháo bay vút như mưa ,

Chạy ra là chết …

Máu hoà kinh thiên !

– Miền Nam – Ôi mất Miền Nam ?!

Không tin nhưng cũng phải tin : " thật rồi ! "

*

Bộ đội " Giải Phóng " cho ai ?!

Đến nay đã rõ …- muôn đời lòng đau .

Xe tăng súng đạn từ đâu ,

– Xin thưa từ lũ giặc Tàu và Nga .

Giết dân anh bán san hà ,

Miền Nam chống sao lại …

với Nga và Tàu ?!

– Anh Bộ Đội ơi :

Anh là tay sai  – hơn gì đâu

Nay : Non sông sắp mất hết 

– anh có đau  …chút nào ?! 

Mắt tôi lệ đẫm đang trào

Ngàn Năm Nô Lệ – sắp còng đầu dân tộc ta ?!

Thư Khanh 
( 4- 1st – 2013 )

 

 

 

Ngày Về

 

Tháng tư rồi đấy em hay không

Tiễn biệt anh đi phượng trổ bông

Giữa pháo tan hoang trong phố thị

Máu loang đồi núi đỏ dòng sông

 

Em ở lại, đừng đứng đợi trông

Anh đi làm lại giấc mơ hồng

Nếu đời chẳng toại không về nữa

Chớ khóc tình buồn nhớ với mong

 

Mẹ đừng tủi nữa chớ chờ con

Gánh nặng trên vai nợ hận còn

Máu đỏ da vàng nòi giống Việt

Có chết cũng về với nươc non

 

Con kiếp bèo trôi đời viễn xứ

Vẫn mang nhục lớn tủi khôn vơi

Mong  đường trở lại dần thu hẹp

Khúc hát ngày về rộn khắp nơi

 

Chinh Nguyên

San Jose April 23, 2004

 

 

 

Bây Giờ

Bây giờ đã tới tháng tư,

Nhớ cơn chiến loạn

tâm tư rối bời,

Xót cho thân phận

tình đời

Quê hương còn đó

rã rời đi hoang

Bóng thân đổ xuống

ngỡ ngàng

Giữa đêm trăng lạnh

bàng hoàng nỗi đau  

Hỏi lòng

chân bước về đâu

Tỉnh say phiêu lãng

phiến sầu khó vơi

Nhân sinh

tầm gởi xứ người 

Nhục  mang thân quốc

kêu trời hận sâu

Mẹ tôi

đứng ngóng về đâu..!

Con đi vẫn biệt

giọt sầu không nguôi…

San Jose April 27, 2004

 

Tháng Tư

 

Tháng tư vùng vịnh hoa vàng nở

Nắng gọi sầu về giọt lệ rơi

Nhớ quá đi thôi màu phượng đỏ

Buồn lan tím ruột tủi không lời

 

Tháng tư ngày đó lòng hoang loạn

Nhìn trên xa lộ lính ôm nhau

Mở chốt…! Xác tan như trái phá

Thành mất hủy thân, ôi đớn đau !

 

Tháng tư tôi nấp bên hè phố

Thoáng người trai trẻ dựa bên tường (*)

Ruột máu tay ôm đầy mũ sắt

Chân run qụy xuống ngã trên đường 

 

Tháng tư mắt lệ tôi khô cạn

Bước sau toán lính khoác vai nhau (**)

Trao nụ hôn nồng như dấu ái

Khúc rẽ chia xa bước bước sầu…

 

Tháng tư ngày đó ba mươi chẵn

Tôi bước lên tàu loạn biển người  (***)

Ngoái lại đôi bờ giăng khói phủ

Đạn pháo tơi bời xác đổ rơi…!

 

Tháng tư ngày đó tôi lênh đênh

Giữa biển mù khơi sóng bập bềnh

Quê hương còn đó sao tôi bỏ

Nửa đời chọn kiếp sống chênh vênh.

 

Lạy mẹ bây giờ tháng tư rồi

Tóc con đã trắng, lệ mặn môi

Khóc tủi thân trai không trọn nợ

Nước vỡ nửa đời mộng ươc trôi…!

 

(*) Bức tường song song với đường hẻm Nguyễn Huệ ở Phú nhuận

(**) Trên đường Trương Minh Giảng, bây giờ là Lê Văn sỹ.

(***)  Tàu Trường Xuân. Tôi chụp được hai tấm hình trong khi

           tàu lênh đênh trên biển. 

Chinh Nguyên

San Jose April 27, 2004

 

 

 

Bây giờ là tháng tư

 

Bây giờ là tháng tư

Đời tôi như chim lạ

Bay hoài trên biển nhớ

Lạc loài trong đám đông

 

Bây giờ là tháng tư

Lòng xót dâng biển mặn

Khóc bạn tôi nằm xuống

Nỗi sầu ôi mênh mông

 

Bây giờ là tháng tư

Nhớ hận pháo giặc thù

Người tình thôi cũng mất

Đời như đỉnh lá thu

 

Bây giờ là tháng tư

Mẹ tôi vẫn đứng chờ

Nơi biển Đông gió lộng

Nhớ thằng con bơ vơ

 

Bây giờ là tháng tư

Nhục nhằn tủi quê người

Hai chín năm rồi đó

Buồn đong đầy không vơi

 

Bây giờ là tháng tư

Tỉnh say trong giọt sầu

Đêm hoang lê hè phố

Tôi đi… đi về đâu…!

 

Chinh Nguyên

San Jose April 29, 2004

 

 

 

 

Tháng Tư Nhớ Ban Mê

                           

Ban-Mê xứ bụi đất quê tôi

Hai chín năm qua lệ mặn môi

Bèo trôi nửa kiếp thân tầm gởi

Nửa đêm thức giấc dạ bồi hồi.

 

Tháng tư rồi đó có buồn không…!

Tôi đi ngày đó phượng trổ bông

Nhưng pháo đạn thù cày phố thị

Phượng hồng thấm máu, máu loang sông.

 

Có ai về lại xứ quê tôi

Một lời tôi gởi lại mà thôi

Yêu dấu tôi mang theo hạt bụi

Chết cũng quay về phủ chân đồi…

 

Chinh Nguyên

San Jose April 26, 2004.

 

Tháng Tư Buồn

 

 

Tháng tư nhớ cảnh xác đầu rơi

Đau đớn thân trôi giữa biển trời

Ly khách không nhà sầu xót dạ

Độc hành nợ nước tủi  không vơi

Ban Mê bụi đỏ, người  ngăn lối

Đất Mỹ giá băng, biển ngăn đôi

Khóc mãi bao năm phai sắc tóc

Hồn đau cuộn sóng , hận chẳng nguôi.

Chinh Nguyên

 

 

 

Bôi mặt.

 

Tưởng rằng thân xác đã tiêu tan

Giữa pháo đạn bom cộng tiến tràn

Lãnh đạo ngu ngơ kêu bỏ súng

Lính hùng tuẫn tiết khóc đời oan

Dân Nam máu đổ loang ra biển

Giặc Bắc tham ô xích giống vàng

Cùng mẹ anh em sao ngược đãi

Giết nhau, bôi mặt để liên hoan…!

Chinh Nguyên

 

 

 

 

Mưa Tháng Tư

Mưa tháng tư về lạnh thấu tâm
Hồn thiêng sông núi vọng vang gầm
Đây bia tuấn kiệt phù Nam giữ
Đó tượng anh hùng chống Bắc xâm 
Ai oán lũ hèn mang quốc biến 
Hờn căm tên tặc bắt dân câm 
Tự do cao quí đường vô giá
Xương chất khô rừng xác biển ngâm !



Bác Từ

Bài xướng
BÀI HÀNH THÁNG TƯ

 

Lại một tháng Tư về nữa đấy
Tính ra đã được ba mươi năm
Bao năm như chứa toàn giông bão
Xô giạt cuộc đời ngập tối tăm
Nắng sớm mùa xuân chìm biển lửa
Từng làn khói lộng gió căm căm
Tháng Tư mùa chướng trong lòng đất
Từ đó tình người đành ngậm tăm
Cờ đỏ phủ đầy trên phố vắng
Máu tươi che kín ánh trăng rằm
Con đường cải tạo xa hun hút
Tiếng kẻng đêm trường buốt lạnh căm
Đối xử cùng nhau như thú dữ
Tay cầm liềm búa sẵn sàng băm
Hồng Hà đỏ đậm thêm màu máu
Khinh bạc non sông giống thú cầm
Uất hận dâng cao rừng Bắc Việt
Oan khiên bao phủ khắp sơn lâm
Giật mình còn tưởng trong lao ngục
Chân đất tay không chốn cát lầm
Thất thểu bóng ma mùa cải tạo
Ánh trăng âm phủ treo đầu nằm
Cánh tay thần chết vươn dài mãi
Song sắt gọi hồn giữa oái oăm
Lìa xác canh khuya nơi ngục thất
Gia đình biền biệt chốn xa xăm
Bạn bè cố đốt cây nhang lạnh
Cầu nguyện cho người thoát tối tăm
Hàng kẽm gai dầy quanh đáy mộ
Bên trời mắt cáo ngó đăm đăm
Tháng Tư hồi đó bao oan khuất
Thù hận theo hoài mấy chục năm
Thây ướp công trường chờ rữa nát
Đợi hồn ngạ quỷ biệt mù tăm
Thi nhau chúng múa trên thân xác
Còn chút xương khô cũng cố vằm
Nước đã mất rồi thân cũng mất
Tình nhà nghĩa bạn có bao lăm
Xé tan thân xác người muôn mảnh
Địa ngục mùa xuân chẳng đến thăm
Góp bão anh hùng nuôi chí cả
Nổi giông lau sậy hết thầm câm
Giang sơn quang phục phen nầy nữa
Rửa nhục thiên thu một chử lầm!…

 

Đông Anh
Tháng Tư 2003

 

Bài họa
THÁNG TƯ CÒN ĐÓ HỜN CĂM

 

Hai tám năm mà như mới đấy
Xứ người nương náu đã bao năm?
Tháng tư thuở ấy trời mưa bão
Hồng thủy dâng tràn… máu sủi tăm
“Giải phóng” miền Nam gieo khói lửa
Nồi da xáo thịt dậy hờn căm
Hôi tanh nhầy nhụa xông trời đất
Đạo nghĩa luân thường bỗng mất tăm
Tang tóc bao trùm non nước vắng 
Đền chùa hoang phế cả hôm rằm
Người đi vào ngục tù heo hút
Kẻ ở cơ hàn gió rét căm
Cờ đỏ theo chân bầy quỷ dữ
Dao phay, mã tấu chém cùng băm
Giang sơn chữ S tanh mùi máu
Đồ tể phanh thây kẻ nhốt cầm
Thảm họa kinh thiên nòi giống Việt
Oán hờn rung chuyển tận u lâm
Non sông chốn chốn nơi nơi ngục
Dân tộc ăn năn một chữ lầm
Bao kẻ ngây thơ oan nghiệt tạo
Đêm đêm trằn trọc chẳng yên nằm
Tù đày đói khổ điêu linh mãi
Cầu chết cho đời thoát oái oăm
Nhắm mắt chẳng màng chi đắc thất
Đường về nghĩa địa bước xăm xăm
Bốn phương mây trắng hồn ghê lạnh
Vực thẳm rơi tòm xác mất tăm
Xương trắng uất hờn vùi dưới mộ
Quê nhà thân thích ngóng đăm đăm
Cha con chồng vợ đành xa khuất
Chờ đợi mỏi mòn, năm lại năm
Tổ quốc cơ đồ đang đổ nát
Anh hùng tuấn kiệt lặng hơi tăm
Tương lai đất nước càng xơ xác
Bầy quỷ hung hăng xé, chặt, vằm
Rường cột đổ xiêu, chi cũng mất
Canh rình, lang sói cứ lăm lăm
Nghĩa trang Quân Đội tan từng mảnh
Khói lạnh hương tàn vắng kẻ thăm
Nấm mộ quê xưa bình địa cả
Ngu ngơ lau sậy gục đầu câm
Tháng Tư lại đến thêm lần nữa
Gợi nhớ niềm đau những lỗi lầm!
 Thiên Tâm 
8-4-2003

__._,_.___

 

RIÊNG MỘT THÁNG TƯ

 

Tôi muốn quên đi "dấu đen" lịch sử

Của một thời áo trận với giầy saut

Những đau thương cứ vương vấn, vật vờ

Như réo gọi cả một thời binh lửa.

 

Súng còn đạn, trái tim còn ẩn chứa

Hỏa diệm sơn, hừng hực, muốn điên cuồng!

Thề một phen sống chết với đối phương

Cho thỏa chí trai TANG BỒNG HỒ THỈ

 

Vận nước bỗng đến hồi đang suy bỉ

Thái lai chưa ló rạng ở chân trời

Những con người thề tát cạn biển khơi

Làm nên đấng anh hùng đâu đấy tỏ

 

Sinh bất phùng thời, nửa đời gian khổ

Mong điền viên: niềm an ủi cuối đời

Nhớ một NGÀY OAN NGHIỆT, Tháng Tư thôi

Mười hai tháng, một năm, rồi cũng thế!

An Hoàng

 

 

 

error: Content is protected !!