Hà Thượng Nhân họa Tứ Tuyệt Đông Anh
Em
Còn đây một mảnh trăng thề
Của thơ ngày cũ đôi bề cuồng điên
Đã quên cả đến cái tên
Thì trăng thuở ấy còn phiền núi non
Đọc Sử
Ngày xưa Nguyễn Trãi tìm chân chúa
Đọc cáo bình Ngô chẳng phấn hương
Chỉ có chữ nhân và chữ nghĩa
Đủ cho địa cửu với thiên trường
Vô Tình
Lượn vành hoa cúc nở
Con bướm ngẩn ngơ tình
Có ai vừa khép cửa
Chợt nhớ túp lều tranh
Nguồn
Uống nước mà ai có nhớ nguồn
Quên mình phỏng thử có buồn hơn?
Cá hồi trở lại quê hương cũ
Quê tạm khi không lạc mất hồn
Đọc Tứ Tuyệt HT
Một chữ ngàn vàng nghe chẳng đắt
Quanh mình ngào ngạt phấn hương bay
Nỗi sầu khơi dậy từ thiên cổ
Ngăn ngắt trời xa một áng mây
Thời Gian
Lầu xưa chim hoàng hạc
Còn chút nắng hoàng hôn
Thôi Hiệu không còn nữa
Chỉ duy còn nỗi buồn
Thần Tượng
Yêu nước hoa niên không nhớ tới
Hết rồi thần tượng chẳng còn ngôi
Chỉ còn quyền lợi tranh nhau cướp
Tuổi trẻ ngờ đâu đã hết rồi
Tốc Độ
Tuổi trẻ vèo qua hết sức nhanh
Đã quên cả ngọn, nhớ đâu ngành
Té ra tất cả là hư huyễn
Cánh bướm Trang Chu vốn mỏng manh
Mưa Ngâu
Ta nhớ mùa hoa ngâu
Mưa ngâu buồn thế ấy
Nghe tiếng dế canh thâu
Trời Ca Li tháng Bảy
Hoa Quỳnh
Phong lưu sao lại cũng phong trần
Đêm ngắn thôi huề cựu với tân
Vừa mới đêm qua ngào ngạt nở
Sáng nay còn lại chút dư ân
Lá Vàng
Tuổi trẻ mùa trăng thả cánh diều
Lên cao, sáo trỗi đủ phiêu diêu
Soi gương đã thấy đầu pha tuyết
Lưu lại non xanh vạt nắng chiều
Hiếu Tình
Cánh bèo mặt nước phận lênh đênh
Thì nghịch làm sao cũng hiển linh
Một khúc tân thanh còn để lại
Mẹ cha chồng vợ chứa chan tình
Kiều
Lụy nhau vì một chữ tình
Chàng Kim phong nhã, Thúc Sinh bốc trời
Nổi chìm biết mấy ngàn nơi
Tiền Đường gió dập sóng dồi còn oan
Một Cõi
Trăng vàng cho áo của em vàng
Chẳng nhớ bên trời ánh điện quang
Chợt nhớ chính ta từ cõi trước
Ngàn năm mây nước vẫn mơ màng
Huyền Thoại
Dù là tà áo học trò
Bỗng đâu trên đất tự do gặp người
Thì ra lận đận phương trời
Vẫn còn hẹn cả một đời bên nhau
Đón Trăng
Ngọn trúc trăng cài ngày tuổi trẻ
Đến nay nguyên vẹn một vầng trăng
Vầng trăng thuở trước không thay đổi
Mà bước phong trần lại giá băng
Thư Cũ
Thư cũ chưa phai màu mực tím
Mà sao giấy trắng đã phai vàng
Thấy như tuổi trẻ còn nguyên vẹn
Gió lại vô tình lật mấy trang
Ảnh Hoa
Gió đưa sợi tóc, tóc như mây
Mái tóc ngày xưa mái tóc này
Mái tóc bây giờ chừng đã bạc
Chợt nhìn ảnh tóc ngẩn ngơ say
Chớm Thu
Lá phong lối xóm chợt bay sang
Chợt thấy mùa Thu sắc đã vàng
Trăng bạc bay đầy bên ngõ trúc
Lòng chưa nghe lạnh đã mang mang
Trăng Xưa
Tháng Tám chao ôi! Hà Nội cũ
Cỏ thơm tà áo nước hồ Gươm
Hồ Gươm vẫn cứ hồ Gươm ấy
Ta đã xa nhau vạn dặm đường
Dân Sinh
Biển rộng trời cao vùng đứng dậy
Nghĩ thân lưu lạc những bùi ngùi
Ta xây dựng lại cơ ngơi cũ
Bỗng thấy lòng mình bát ngát vui
Anh Huyến
Tro bụi rồi thành tro bụi hết
Hoa thơm rồi cũng có khi tàn
Người về đất lạnh như thương nhớ
Một kiếp trăm năm khó luận bàn
Phút Cuối
Đã biết trăm năm là hữu hạn
Mất còn sao lại chẳng bùi ngùi
Cho dù nhân loại còn chia rẽ
Dòng nước vô tình vẫn ngược xuôi
Bảo Tàng
Ngang dọc bao năm trên chiến địa
Cháu con chẳng lẽ chẳng am tường
Thì gom di vật nay còn lại
Kỷ niệm dù cho có đoạn trường
Chiến Sĩ Vô Danh
Gục ngã giữa đường vì chính nghĩa
Bao nhiêu bè bạn vẫn còn đây
Ta quên sao được ngàn năm cũ
Bia khắc ngàn năm hương khói bay
Anh Đã Sang Đây
Bỏ nước không ngờ gặp ở đây
Tạm dung trên đất tự do này
Ta còn nhiệm vụ chưa hoàn tất
Chẳng thẹn dù cho với cỏ cây
Ngậm Ngùi
Nợ núi sông kia giờ đã trả
Chỉ còn lại nỗi nhớ thương nhau
Bao nhiêu chiến hữu thời trai trẻ
Khói súng còn hoen vạt áo bào
Ba Mươi Năm Trước
Ta mất chút quyền, không mất nước
Tấm lòng vì nước thiết tha còn
Mai kia đòi lại non sông cũ
Sử mới rồi ghi những nét son