Giờ Phút Cuối Cùng

Lê Tuấn

Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975

Trích đoạn chuyện ngắn (Trốn Chạy)

“Không phải súng đạn đem vứt đi là sẽ mang lại hòa bình”

Trong Hồi Ký (Đội Đập Đá – Trại 6 Nghệ Tĩnh)

Louis Tuấn Lê

Tôi nhớ lại thời gian sau ngày cộng sản chiếm miền Nam. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi ấy tôi là đại đội trưởng Địa Phương Quân Tỉnh Hậu Nghĩa. Đơn vtôi đang đóng quân tại một tiền đồn, gần sông Vàm Cỏ Đông, bảo vệ vòng đai hướng tây cho Tiểu Khu Hậu Nghĩa. Những ngày đầu tháng 4, tình hình chiến sự trở nên căng thẳng, phát hiện nhiều đơn vị du kích VC đã xâm nhập, cùng thời gia này con đường từ tiền đồn nơi chúng tôi đóng quân, là con đường độc đạo nối liền với tỉnh lỵ Hậu Nghĩa, đã bị quân cộng sản (VC) chiếm đóng, chúng thành lập một điểm chốt (theo chiến thuật chốt kiềng 3 chân, chia làm 3 lớp hầm hố để bảo vệ cho nhau), đây là một dạng chốt, rất khó giải tỏa.

Có nghĩa là VC đã chặn đường tiếp tế của đơn vị với BCH/Tiểu Khu, bằng mọi cách chúng tôi phải giải tỏa, phải đánh chiếm lại địa điểm này, tôi điều động 3 trung đội, chia làm 3 mũi tiến công, len lỏi qua những bụi tre những thửa ruộng quanh khu vực nhà dân, chúng tôi tiếp cận đến nơi chiếm đóng của VC, quan sát rõ vị trí, điều động một tiểu đội tiến về phía trước băng ngang một khoảng ruộng trống rộng lớn, đó là những thửa ruộng lúa mà người dân đã gặt xong, còn lại những gốc rạ vàng cháy, mũi tiến quân vừa bước vào khoảng ruộng này, thì gặp ngay một điểm chốt, có vị trí rất bất ngờ nằm ngay giữa ruộng, những họng súng AK 47 nhô lên từ miệng hố, bắn xối xả vào tiểu đội tiên phong, anh em nằm xuống áp sát vào những mô đất, những bờ ruộng, từ bên trong những lùm tre tôi đã quan sát chiến trường và nhận ra, VC không ẩn nấp tại những bờ ruộng mà họ nằm ngay giữa những khoảng trống, có nghĩa là khi họ đào hầm, đào hố chiến đấu, họ đổ đất dọc theo bờ ruộng, ngay vị trí miệng hố nơi họ phục kích, rất bằng phẳng không có mô đất, hoàn toàn trống, đây là yếu tố bất ngờ để phản công. Khi tiến quân chúng ta thường để ý quan sát những bờ ruộng, hay mô đất, chúng ta không thể ngờ đến những nơi nhìn trống trơn đó lại là những hố phòng thủ của VC.

Tôi có một tiểu đội bảo vệ bộ chỉ huy rất thiện chiến, tôi đã chọn lựa 10 anhem có kinh nghiệm tác chiến, họ là những người lính dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, từ các đơn vị chủ lực, như Nhẩy dù, BĐQ, hay TQLC, họ bỏ về đầu quân theo địa phương quân để được gần gia đình, gần quê hương làng xóm của họ.Trong tiểuđội này, có Trung sĩ Thạnh là một xạ thủ súng cối và M79, rất tài tình, anh có một khả năng đặc biệt bắn theo trực giác.

Tôi nói với trung sĩ Thạnh

– Em quan sát kỹ những hố cá nhân nằm giữa ruộng, dùng súng cối 60 ly nổ chụp trên miệng hố được không.

– Thạnh nói: Ông thấy yên tâm tôi sẽ cho chúng nó nếm mùi “Cò ỉa miệng chai” xem sao. Thạnh đặt chân ba càng và nòng súng cối xuống nền đất, anh đạp mạnh chân lên bàn tiếp hậu cho những mấu sắt bám chặt xuống đất, nòng súng quấn một lớp vải lót tay cho đỡ nóng, Thạnh bắn súng cối không cần chân 3 càng, mà tự điềuchỉnh bằng tay, cánh tay gân guốc chắc nịch, nâng nòng súng theo đúng tầm ngắm, một tay bỏ quả đạn cối vào nòng, một tiếng nổ “Bùm” một làn khói trắng bay lên, viên đạn cối bay vút lên trời cao, cắm đầu rơi xuống vị trí, tôi quan sát theo lằn đạn bắn đi, mới là quả đạn cối đầu tiên đã nổ tung gần với miệng hố.

Thạnh điều chỉnh lại khoảng cách, một tiếng nổ tiếp theo “Bùm”, quả đạn cối bay lên rót xuống gần đúng với những hố mà VC đang chú ẩn, đúng là một thiên tài về bắn súng cối. VC nhận thấy mấy đợt pháo kích của chúng tôi khá chính xác, họ bắt đầu phản công lại cũng bằng những đợt pháo.

Trung sĩ Thạnh và một vài anh em khác, tiếp tục câu những quả đạn súng cối vào gần mục tiêu, ngoài ra anh em còng sử dụng M79 câu những quả cầu nhỏ bé, nhưng sức công phá rất lớn, những quả M79 rất lợi hại đã rơi thẳng vào những hố cá nhân của VC, cuối cùng chúng đã bỏ chạy, rút lui khỏi hiện trường. Trận chiến giải tỏa kéo dài từ sáng đến chiều, đơn vị tôi đã làm chủ khu vực, tiến chiếm lục soát mục tiêu, chúng tôi thu giữ một số chiến lợi phẩm, súng đạn trong đó có cả súng cối và hỏa tiễn 122 ly của VC bỏ lại.

Trận chiến chấm dứt nhanh chóng, có lẽ vì đơn vị VC này mới chiếm đóng vị trí vào đêm hôm trước, chưa kịp phòng thủ kỹ, đó là một yếu tố bất lợi. Riêng đơn vị chúng tôi thì quá quen thuộc địa thế địa hình khu vực, do đó dễ tiến quân hơn. Sau chiến thắng này, qua ngày hôm sau Bộ Chỉ Huy kết hợp với Hội đồng nhân dân tỉnh Hậu Nghĩa đã vào thăm viếng ủy lạo đơn vị chúng tôi.

Không đầy một tuần sau chiến trường lại trở nên căng thẳng hơn, trên hệ thống truyền tin, tôi đã nghe nhiều đơn vị từ xa, như Chi Khu Trảng Bàng, hay Đức Huệ, đã phát hiện chiến xa T54.

Có một chi tiết mà tôi phải thêm vào, đó là sự xuất hiện bất ngờ, một nữ quân nhân chưa bao giờ mặc đồ lính, đã đến làm cận vệ cho tôi. Một buổi chiều tôi đang ngồi trong hầm chỉ huy, một người lính chạy vào báo tin.

– Ông thầy có người đến thăm

– Tôi leo lên đứng trên những bao cát nhìn ra ngoài, tôi nhận ra Duyên, người tình của tôi từ Sài Gòn đến thăm, tôi ra cổng đón nàng vào trong hầm trú ần.

– Sao em ra đây làm gì? Tình hình chiến trường đang rất nguy hiểm, tôi hỏi dồn tiếp theo. Em ra đây bằng phương tiện gì, mà đến sớm quá vậy, mới 8 giờ sáng.

– Em đi chuyến xe đò sớm nhất đến Hậu Nghĩa, rồi từ đó em đi xe ôm vào đây, cũng vì em nghe tin tức, mặt trận Hậu Nghĩa, cửa ngõ vào Sài Gòn đang bị cộng quân tấn công mãnh liệt, em lo sợ cho anh, nên chạy lên đây.

 Tôi hiểu về sự lo lắng của Duyên, vì chính người anh cả của Duyên, đó là Trung úy Điền đã hy sinh tại chiến trường Hậu Nghĩa cách đây nhiều năm, nàng không muốn mất đi một người thân thứ hai là tôi.

Qua ngày hôm sau mọi ngõ ngách đi về Tỉnh hậu Nghĩa đều bị phong tỏa, có nghĩa là Duyên không còn con đường trở về nhà, thôi đành ở lại và nàng đã trở thành người nữ quân nhân bất đắc dĩ, tôi đã khoác cho nàng cái áo lính và đội trên đầu cái nón sắt, từ lúc này nàng trở thành người cận vệ của tôi cho đến ngày rút quân chạy về Quận Bến Lức, Long An và tan hàng tại đây.

Vào thời gian đó tất cả những đơn vị đều rút quân chạy về hướng Quận Củ Chi. Tôi vẫn theo dõi tình hình trên hệ thống máy truyền tin, tôi biết hướng tiến quân của cộng quân. Thay vì rút quân về hướng Quận Củ Chi, để đi theo quốc lộ về Hóc Môn, chạy về Sài Gòn, như tất cả những đơn vị bạn. (sau này tôi mới biết tất cả những đơn vị này đều bị bắt trước khi về đến Hóc Môn, kể cả bộ chỉ huy Sư Đoàn 25 BB). Sáng sớm ngày 29 tháng 4, tôi đã nghe trên hệ thống máy truyền tin, phát đi từ bộ chỉ huy “Tùy quyền các đơn vị, rút quân”.

Sau này tôi mới biết tin. Thiếu Tá Nguyễn Văn Phúc. Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 338 Địa phương Quân Tiểu Khu Hậu Nghĩa, Thiếu Tá Phúc đã tự sát, ông rút lựu đạn cho nổ tung và chết cùng một vài người lính tại Tỉnh Hậu Nghĩa.

Tôi thông báo cho toàn đơn vị rút quân về hướng Trà Cú, tôi vừa thông báo lệnh rút quân, thì ngay lập tức có tiếng hô to, từ hàng rào phòng thủ vọng vào.

– Xe tăng T54 đang tiến đến gần

– Tôi nhìn về hướng cổng đồn, và giật mình nhận ra 2 chiếc T54 đang chạy đến nhắm mục tiêu tấn công thẳng vào đồn nơi chúng tôi đóng quân, hai chiếc còn cách xa vào khoảng vài trăm thước.

– Tôi ra lệnh không nổ súng và âm thầm rút quân.

Xin nói thêm về giai đoạn này (mấy ngày trước, tôi đã cho anh em phá mìn, cắt hàng rào kẽm gai, mở ra một đường rút quân phía sau đồn, để khi bị tấn công chúng tôi sẽ rút quân, cộng quân khó phát hiện).

Tôi ra lệnh cho đại đội, rút quân về hướng sông Vàm Cỏ Đông, có nghĩa làchạy ngược về những điểm mà du kích VC đã bỏ trống. Trong lúc rút quân tôi còn kẹt lại một đơn vị nhỏ do Chuẩn úy Long chỉ huy, nằm án ngữ bên kia đường đất phía trước cổng đồn. (sau này mới biết tin đơn vị này đã bị bắt, vì xe T54 cán ngang con mương chú ẩn).

Trên đường rút quân chúng tôi chạy ngang qua một cánh đồng, chúng tôi nhận thấy có đường dây điện thoại của VC giăng ngang, tôi ra lệnh cắt đứt đường dây liên lạc này, chúng tôi tiếp tục rút quân về hướng bờ sông Vàm Cỏ Đông, chạy đến đoạn có một con rạch cạn nước, con rạch này dẫn ra bờ sông, nó như một giao thông hào khá tốt, chúng tôi nhảy xuống, con rạch cạn nước nhưng vẫn còn nhiều chỗ bùn lầy lội, trong lúc này đơn vị truyền tin của VC phát hiện, đường dây bị cắt và họ nhận ra chúng tôi, họ quay lại bắn xối xả, tuy nhiên nhờ bờ đất của con rạch án ngữ, cũng đủ che khuất đầu, do đó chúng tôi vẫn an toàn, có những viên đạn lửa của đối phương ghim cắm vào bờ đất, lửa còn sẹt ra ngay trước mặt, tôi mới nhận thấy họ bắn rất chính xác, tôi quay lại nói.

– Thạnh tặng cho đám này vào trái M79 cho nó câm đi.

– Trung sĩ Thạnh hướng khẩu M79 vào toán VC viên đạn bay vòng cầu rớt trung ngay phóc toán VC, từ lúc đó tiếng súng bắn theo đã im lặng. Chúng tôi tiếp\ tục rút lui, trong lúc này có thêm 2 trung đội Nghĩa Quân ở gần đây cũng chạy theo chúng tôi.

 Chạy đến sát bờ sông Vàm Cỏ Đông, nhìn qua bên kia sông là căn cứ Hải Quân Trà Cú. Nhìn thấy một con thuyền nhỏ của người dân đang chèo thuyền bên bờ, tôi và người mang máy truyền tin xin đi nhờ qua bên kia sông, để vào căn cứ Hải Quân Trà Cú, tại đây vẫn có một đại đội Địa Phương Quân Tỉnh Hậu Nghĩa đang đóng quân, phòng thủ bảo vệ căn cứ, tôi liên lạc với đại đội này, với ý định đưa toàn bộ đơn vị qua sông tá túc, nhưng ngay lúc đó căn cứ Trà Cú bị cộng quân pháo kích. Bộ chỉ huy Hải Quân Trà Cú đang chuẩn bị rút quân, họ cho đặt mìn toàn bộ căn cứ, để khi rút quân sẽ phá hủy. ngoài mé sông các phương tiện tàu giang tốc (giang thuyền) đang đậu giữa sông, để tránh pháo.

Tôi cùng đơn vị bạn xuống tàu, tôi đã nhờ anh em hải quân đưa tàu vào bờ đón đơn vị của tôi đang chờ bên kia bờ.

Buổi chiều ngày 29 tháng 4, trời đất hình như cũng muốn ngậm ngùi cùng với tâm trạng của những người lính. Bầu trời mây đen kéo đến giăng mắc một màu xám và bắt đầu nặng hạt mưa rơi, vang vọng những quả đạn pháo nổ tung, những làn khói xám bay mù trời, cả đoàn tàu chạy ra giữa sông tăng tốc hướng về Bến Lức. Trong lúc này căn cứ Hải Quân Trà Cú có lệnh phá hủy, một tiếng nổ kinh hồn, một khối cầu lửa với khói đen bốc cao lên trời, những mảnh đạn, những mảnh tôn, mảnh bao cát bay tứ phía, một cảnh tượng thật thê lương vào buổi chiều cuối tháng tư đen.

Chiếu ngày 29 tháng 4, 1975 các chiến thuyền của Hải Quân thuộc căn cứ Trà Cú với hỏa lực rất hùng hậu, chạy dọc theo con sông Vàm Cỏ Đông, khi ấy có nhiều đoạn sông đã bị cộng sản chiếm đóng, đoàn tàu chiến chạy qua những đoạn sông này, hỏa lực hai bên bắn xối xả vào hai bên bờ sông, những người lính trong đại đội của tôi cũng đứng hai bên thành tàu bắn phụ họa theo. Cuối cùng cả đoàn tàu về đến chân cầu Bến Lức một cách an toàn.

Rạng sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 chúng tôi đã tập họp đơn vị dưới chân cầu Bến Lức. Tôi liên lạc với Chi Khu Bến Lức, vào họp với bộ chỉ huy Chi Khu, để chuẩn bị tái phối trí đơn vị. Nhưng khoảng 10 giờ 30 phút sáng cùng ngày thì nghe lệnh Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng vô điều kiện, trên hệ thống phát thanh toàn quốc, lời kêu gọi đầu hàng được phát thanh liên tục.

Như một tin xét đánh ngang tai, một nỗi buồn tràn ngập tâm hồn, chúng tôi ngỡ ngàng nhìnnhau, phải làm gì bây giờ, tôi tập họp đơn vị của tôi lại, ngay dưới chân cầu Bến Lức, bên cạnh bờ sông Vàm Cỏ Đông, tôi tuyên bố tan hàng, anh em hãy trở về với gia đình. Cuộc chiếm đã chấm dứt, chúc toàn thể anh em bình an, hãy thay quần áo lính và tìm đường trở về gia đình. Một vài người hỏi tôi

– Súng đạn bỏ đâu, ông thầy ơi.

– Tôi trả lời, tùy anh em, hay vứt hết xuống sông.

Tôi bước lên chiếc Giang tốc đỉnh, mà anh em hải quân đã cùng tôi chiến đấu mộtngày qua, bây giờ trở nên quen thuộc, một vài an hem bàn tính về việcTổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, họ nói sao bỗng dưng mình lại đầu hàng một cách vô lý, chúng tôi liên lạc được với Bộ Chỉ Huy hải Quân và được biết hiện tại Chiến hạm HQ 404 đang ở ngoài khơi, chúng tôi sẽ liên lạc và đoàn tàu sẽ đi Mỹ “Đến đảo Guam”. Chúng ta sẽ chạy ra cửa biển trong vài tiếng đồng hồ, mà hơn nữa lực lượng cộng quân đang bị phân tán mỏng, chúng không đủlực lượng án ngữ hai bên sông. Anh em hải quân đã quyết định ra đi, họ có rủ tôi cùng đi theo.

 Tôi đang lưỡng lự phân vân nên đi hay ở lại, thì Duyên lên tiếng

– Thôi mình đi về, gia đình còn đang mong chúng ta trở về.

Hai tiếng gia đình làm lòng tôi như trùng xuống, tôi chợt nghĩ đến Mẹ tôi, thế là chúng tôi quyết định không đi, chúng tôi chào tạm biệt các bạn Hải Quân và bước xuống tàu. Chúng tôi đi bộ ra chợ Bến Lức tìm mua, đôi dép và bộ quần áodân sự, tôi cởi bỏ quân phục, vứt bỏ cái ba lô lính, khi ấy tôi mới giật mình nhìn kỹ lại, một vết đạn xuyên ngang cái khoen móc từ sợi dây đeo.

Trời ơi vết đạn này chỉ cách xương sống của tôi chưa đầy 1 phân, có nghĩa là tôi sút chết mà không biết. Xin tạ ơn Thiên Chúa đã cho tôi sống sót trong cuộc chiến tàn khốc này, một cuộc chiến bảo vệ tự do, chống lại chủ thuyết vô thần cộng sản độc tài, mà phía chúng tôi, những người thua cuộc đã bị thế lực đen tối, bán đứng miền nam cho cộng sản.

Tôi và Duyên tìm cách đi về Sài Gòn, chúng tôi quyết định đi bộ. Vì tình hình tại nơi đây quá phức tạp, họ chen nhau lên các xe đò, tình trạng trở nên hỗnloạn, (hỗn quan, hỗn quân) không thể biết trước chuyện gì xảy ra. Những người lính tan hàng, họ liều lĩnh mang súng đạn leo lên những chiếc xe đó chạy về Sài Gòn, họ không sợ VC phát hiện trên xe có lính, VC sẽ nổ súng.

Tôi và Duyên không thể leo lên chiếc xe đò này, vì hành khách chen lấn qúa đông họ ngồi cả trên mui xe. Chúng tôi quyết định đi bộ dọc theo quốc lộ, trên đường đi tôi thấy súng đạn, quần áo lính vứt đầy đường, một cảnh tượng thật khủng khiếp, mỗi lần chiếc xe đò chạy ngang, tôi chỉ sợ bánh xe cán lên quả lựu đạn đang lăn lóc trên mặt đường, quả đạn sẽ nổ tung và vô số người dân thường sẽ chết hay bị thương vào giờ phút cuối cùng này.

Chúng tôi tiếp tục lầm lũi bước đi, buổi trưa tháng tư cái nắng nóng như tăng dần làm cháy bỏng mặt đường nhựa, tăng thêm sức nóng từ mặt đường bốc lên, làm những giọt mồ hôi đổ ra ướt cả người, trên gương mặt đầy mồ hôi làm mắt tôi như chan hòa trong dòng nước mắt cay xé, như khóc thương cho vận nước, khóc thương cho thân phận những người chiến sĩ VNCH, rồi đây sẽ phải hứng chịu một sự trả thù rất tàn bạo của phe thắng cuộc, đó là những con người cộng sản vô thần, không mang trái tim của con người.

Lúc 10 giờ 30 phút sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, máy phát thanh trên các tần số radio, liên tục phát thanh lời kêu gọi của Tổng Thống Dương Văn Minh, kêu gọi binh sĩ ngừng bắn bàn giao cho phía bên kia. Đơn vị chúng tôi có thấy bóng dáng một đơn vị VC nào để mà bàn giao, thôi thì vứt hết súng đạn cho xong nợ.

 Không phải súng đạn đem vứt đi là sẽ mang lại hòa bình. Chiến tranh đã kết thúc, cái cảm giác ấy thoạt tiên rất im lặng, vì sự ngỡ ngàng tưởng như không thể tin được, rồi dòng người tràn ra đường, họ mạnh dạn hơn, những du kích việt cộng đang ẩn trốn, cũng mạnh dạng hơn, họ bước ra ngoài ánh sáng, như bước qua ngưỡng cửa của bom đạn, ngưỡng cửa của chết và sống, họ trở nên độ lượng và hiền lành hơn, chính thái độ này đã lôi cuốn người dân mạnh dạn đến gần, và bắt đầu tâng bốc bên thắng cuộc, niềm kiêu hãnh của họ được vuốt ve, và từ đó những chiến binh cộng sản, đã trở nên kiêu binh, bản chất thật sự của chủ nghĩa cộng sản sẽ bộc lộ, mọi thủ đoạn, mọi chính sách sẽ bắt đầu.

 Tôi từng suy nghĩ về điều này, sau khi cộng sản cướp chính quyền, việc đầu tiên họ sẽ làm gì. Đó là thực thi một cuộc cách mạng đánh đổ giai cấp, để hình thành một giai cấp thống trị.

Sau khi Hồ Chí Minh thành lập nước VNDCCH tại miền bắc, ông ta đã cho thi hành ngay cuộc cải cách ruộng đất, giết đi biết bao sinh mạng của người dân Việt.

Cuộc cải cách ruộng đất đã để lại một hậu quả vô cùng tồi tệ, vì nó chủ chương lật nhào những truyền thống tốt đẹp của dântộc Việt Nam, họ khuyến khích đấu tố, vợ chồng đấu tố nhau, con cái đấu tố Cha Mẹ. Điển hình là nhân vật Trường Chinh đấu tố Cha mẹ cho đến chết “Đấu tố cha mẹ, tôn thờ Mác Lê”.

Sau ngày giải phóng miền Nam VN. Cộng sản lại thực thi cuộc cải cách (Đánh đổ tư sản), họ lập lại hình thức đấu tố, bắt giữ và chiếm đoạt tài sản của dân.

Họ rập khuôn theo chính sách cải cách ruộng đất là kiểm duyệt văn hóa. Sau khi chiếm miền Nam VN, họ ra lệnh đốt sách qua chiến dịch “Bài trừ văn hóa đồi trụy,phản động”

 Như vậy trong hai lần cộng sản thành công trong việc giải phóng Miền Bắc và Miền Nam. Họ đã làm gì? Phải chăng chỉ để thực hiện cuộc cách mạng Giai

Cấp, để hình thành một giai cấp mới, đó là giai cấp thống trị, một loại tư bản đỏ.

Họ không hề thực hiện cuộc cách mạng vì nhân dân, họ xem nhân dân chỉ là một công cụ lợi dụng. Điều này lịch sử đã ghi nhận thật rõ ràng, nhưng không hiểu vì lýdo nào, cho đến tận ngày nay vẫn còn những con người trí thức (bằng cấp cắt dán từ đầu đến chân) nhưng vẫn còn tin tưởng cuộc cách mạng mà công sản hô hào, là vì nhân dân vì dân tộc VN. Thật sự cộng sản rất tàn ác với nhân dân và rất hèn với giặc Tàu (Trung Cộng)

Tôi và Duyên cùng đi bộ bên nhau, nhưng chúng tôi ít nói chuyện, vì những hình ảnh, những tình huống đang xẩy ra trước mắt làm chúng tôi ngỡ ngàng, thỉnh thoảng thấy một du kích (VC) cầm khẩu AK 47 đứng dưới bóng mát của bóng cây, tôi lại giật mình đến thót tim, rồi chợt nghĩ chiến tranh đã kết thúc. Tôi lại miên man suy nghĩ về những diễn tiến sau ngày hòa bình, thân phận người chiến binh VNCH sẽ đi về đâu.

Bỗng đâu có một chiếc xe đò dừng ngay phía trước cho hành khách xuống xe, chúng tôi vội chạy đến và lên xe đi về Sài Gòn. Cũng may nhờ lên được xe đò, mà ngay buổi chiều hôm đó tôi và Duyên đã về đến nhà.

Như một giấc mơ về hòa bình, chiến tranh đã chấm dứt một cách rất nhanh và quá bất ngờ, đến ngỡ ngàng khó có thể tin được. Buổi sáng đầu tiên của hòa bình, một ngày đầu tiên của tháng 5, một ngày hoàn toàn mới lạ không có tiếng súng, tôi bước ra ngoài đường phố, những cảnh tượng nhốn nháo người qua lại, nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên, ẩn dấu một nỗi lo sợ, vì sự trả thù khủng khiếp sẽ đến.

Một tổ chức mới hình thành, những tên cách mạng giờ thứ 30 nổi lên, những tên quấn trên vòng tay màu máu (khăn đỏ), được một tay VC dẫn đi lùng sục khắpnơi, đây chính là nỗi lo sợ của những người dân chân chính, vì sự trả thù củanhững con người này, chúng sẽ tố cáo để lấy điểm.

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Chính quyền cộng sản làm gì?

Trích dẫn Bên Thắng Cuộc, Huy Đức viết:

“Cuốn sách bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc. Hãy để cho các nhàkinh tế chính trị học và các nhà xã hội học nghiên cứu kỹ hơn hiện tượng lịch sử này. Cuốn sách của tôi đơn giản chỉ bắt đầu kể những gì đã xảy ra ở Sài Gòn, ở Việt Nam sau ngày 30-4: cải tạo; đánh tư sản; đổi tiền…

(Trích dẫn Hồi Ký (Đội Đâp Đá – Trại 6 Nghệ Tĩnh)

Louis Tuấn Lê

Ta tưởng thời gian lướt qua nhanh

Nào ngờ dòng lệ vẫn chứa chan

Dòng máu ân tình còn tuôn chảy

Từ chiến tranh về nhang khói tan.

Lê Tuấn