Phong Châu

Phong Châu – THƠ NHÂN NGÀY GIỖ ĐỨC THÁNH TRẦN

HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG TRẦN QUỐC TUẤN

Khởi từ huyền sử Mẹ Trăm Con
Cha đi xuống biển Mẹ lên non
Kết tinh giòng Việt Nam rạng rỡ
Năm nghìn năm vẹn nghĩa sắt son (1)

Trải qua mười tám đời Hùng Vương
Khơi sông phá núi thành ruộng nương
Văn Lang tên nước còn ghi rõ
Giòng giống Tiên Rồng trấn mười phương

Trải bao đời Đinh Lê Lý Trần…
Những lần đất nước bị qua phân
Năm lần bắc thuộc quân phương bắc
Chinh chiến điêu tàn thống khổ dân

Kề từ đời vua Trần Thánh Tông
Lũ quân xâm lược – giặc Nguyên Mông
Muốn biến dân ta thành nô lệ                                                      

Dân lành phải sống kiếp cùm gông

Vào đời thứ hai vua nhà Trần (2)
Giặc Mông phát động cuộc xâm lăng
Hội nghị Bình Than Trần Quốc Toản
Cờ vàng “phá địch báo hoàng ân

Kinh đô mở hội nghị Diên Hồng
Trẻ già trai gái diệt giặc Mông
Quân đi như nước tràn biển lớn
Nghĩa sĩ trung thần lập chiến công

Ơn vua nợ nước cứu dân lành
Giáo gươm hoen máu giặc hôi tanh
Hưng Đạo khiến quân Mông khiếp vía
Chương Dương Vạn Kiếp mãi lừng danh

Tây Kết máu giặc Nguyên đỏ ngầu
Quân Nam xuất trận chiến thắng mau
Vân Đồn xác giặc đầy sông suối
Hàm Tử Toa Đô xác lìa đầu

Tướng giặc hung thần Ô Mã Nhi
Điều binh đôi vạn lũ man di
Đã bị quân Nam ta bắt sống
Bại tướng Nguyên triều nuốt thị phi

Quân Tất Liệt tiến chậm thua nhanh
Đánh đâu bại đấy chạy cũng đành
Thoát Hoan trốn nhũi về Kinh Bắc
Kinh hồn bạt vía bọn lưu manh

“Phen này không thắng được giặc Mông
Không quay về trở lại dòng sông” (3)
Lời thề vang dậy hồn sông núi
Chờ tin thắng trận dân chờ mong

Chiến công lừng lẫy sóng Bạch Đằng
Thuyền Nam ra trận cánh buồm căng
Xác giặc chết chìm sâu đáy nước
Quân thù tan vỡ mộng xâm lăng

Quân dân Nam ý chí một lòng
Mở đường chiếm lại thành Thăng Long
Muôn dân nô nức mừng hội lớn
Khí phách anh hùng giống Tiên Long

Nhờ đâu đất nước được bình an
Viết thêm trang sử Việt huy hoàng
Nhớ ơn công đức Ngài Quốc Tuấn
Thánh cả Đức Trần mãi vẻ vang

Phong Châu

(1) 2879 TCN + 2025 = 4,904 năm

  • Vua Trần Nhân Tông

(3) Lời thề của Trần Hưng Đạo