NGÀY LỄ MA

VTLV- TRANG ĐẶC BIỆT CHO NGÀY LỄ MA – HALLOWEEN.

image_pdfimage_print

**

****

Mừng Halloween 2025! – Chúc Bạn Gặp Ma Qủy Đêm Trăng Máu!

Khi trăng lên, tiếng gió rít qua khung cửa,
bầy linh hồn lang thang đang tìm người bạn cũ thân thương,… là Bạn đó!

Nếu nghe tiếng gõ cửa đêm nay, đừng mở cửa nhé — vì biết đâu, đó không phải người sống đâu! là ma đó! (khà! khà! sợ chưa?)

Chúc Bạn và Gia Đình có một Halloween rợn tóc gáy, nhưng OK! vẫn… còn sống sót vui vẻ mà!

LÊ VĂN HẢI

Hà vừa đi làm về thì nhận được điện thoại của bà Định, mẹ chồng nàng. Cũng như mọi khi, bà hỏi con dâu với giọng nói có chút e dè, gần như là năn nỉ:

– Cuối tuần này tụi con có nhà không? Mẹ muốn bắt xe buýt xuống thăm để chơi với thằng Cay, nhớ nó quá! Với lại, bữa trước mẹ đã hứa với thằng Cay là sẽ dắt nó đi xin kẹo trong ngày lễ Ma năm nay…

Thằng cháu nội năm tuổi tên Keith mà bà Định cứ một điều Cay hai điều Cay, làm cho Hà vốn đã không có cảm tình với bà lại càng thêm ác cảm. Bà nói chưa dứt câu nàng lập tức gạt phăng:

– Thôi đi mẹ ơi! Thăm viếng làm chi hổng biết nữa! Mẹ già rồi, ở nhà đi cho nó khỏe thân, cuối tuần này tụi con sẽ đưa nó đi chơi xa.

Nói xong Hà gác máy cái rụp, sợ phải nghe bà mẹ chồng tiếp tục ca cẩm làm cho đổi ý.

Sự thật thì Hà không đi đâu cả. Nàng đã hứa với Keith là cuối tuần vào ngày lễ Ma nàng sẽ dắt nó đi xin kẹo.

Đôi lúc Hà cũng cảm thấy áy náy và bất nhẫn khi đối xử với mẹ chồng như thế. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc bà tìm cách ngăn cản không cho Đạt kết hôn với nàng là cái cục tức nó lại trào lên cổ. Hà không bao giờ quên được chuyện người ta nói lại với nàng, có lần bà Định kêu nàng là “Phù Thủy,” đã làm cho Đạt mê mẩn không chịu cưới con gái người bạn thân thuở còn đi nuôi tù bên Việt Nam của bà, theo sự hứa hẹn từ lâu giữa hai người.

Hà tức lắm. Sau khi cưới nhau rồi có con, Hà rắp tâm trả thù bà mẹ chồng, tìm cách để tách bà ra khỏi gia đình nhỏ bé của nàng. Nhưng Đạt là người rất có hiếu và thương mẹ, Hà biết vậy nên cũng không dám tỏ ra là cô con dâu quá quắt trước mặt chồng. Nàng chỉ tỏ những cử chỉ khó chịu khi nào không có mặt Đạt. Bà Định cũng biết thế nên cam chịu buồn một mình, chứ không muốn làm khó xử cho thằng con. Và cũng vì bà rất thương thằng cháu nội Cay. Sau năm 75, bà đã vất vả vừa nuôi con, vừa thăm nuôi chồng, bị hà hiếp đủ điều mà bà vẫn tồn tại cho đến ngày ông Định ra tù rồi sang Mỹ diện HO. Sá gì chuyện khó chịu của cô con dâu! Bà nghĩ thế nên luôn nhẫn nhục dằn lòng để tỏ thái độ ôn hòa. Bây giờ ông Định đã mất, bà không muốn mất luôn thằng con và đứa cháu nội.

Sau khi Đạt cưới vợ, bà Định nhận ra sự ác cảm của cô dâu nên không muốn sống chung, sợ xảy ra chuyện chẳng hay. Bà dọn ra cái chung cư một phòng ngủ gần đó để tiện việc chạy qua chạy lại thăm thằng con trai độc nhất. Khi Hà sinh thằng Cay, bà mừng vô kể và thường qua chơi với cháu. Hà miễn cưỡng để cho bà Định qua lại, nhưng đến khi hai vợ chồng đủ điều kiện mua nhà, Hà nhất định đòi Đạt mua nhà ở thành phố khác, để bà Định khỏi phải lui tới nhiều, chướng mắt. Đạt không muốn xa mẹ, nhưng cũng chẳng muốn gia đình lục đục, sẽ ảnh hưởng cho thằng con. Cuối cùng, Đạt chịu mua cái nhà ở thành phố kề bên, để anh có thể ghé thăm mẹ thường xuyên, và cũng để bà Định có thể lấy xe buýt đi thăm cháu.

Bà phù thủy.

“Chiến thắng” này làm Hà hả hê, vui sướng lắm. Nàng vô hãng khoe với con bạn thân người Mỹ Laura, là đã thành công trong việc tách rời bà mẹ chồng ra xa thằng con của mình. Hà cứ ngỡ người Mỹ khô khan tình cảm, lợt lạt tình gia đình giữa các “In-Law,” mẹ vợ mẹ chồng, con dâu con rể với nhau và việc này sẽ làm Laura vui lắm. Không ngờ nghe xong Laura cười ngất:

– “Youre a bitch!” (Mày là đồ sói cái!) Không ngờ một người hiền lành như mày mà cũng “dở chiêu” phù thủy ra!

Lại “Phù Thủy”!

Hà tái mặt, nỗi đau của nàng đã bị chạm vào làm nàng nổi giận:

– Nhưng tao không thích bà ấy!

– Thích hay không thích là việc của mày. Nhưng mày “cấm cửa” bà già chồng thăm cháu, coi chừng bị kiện đấy!

– Kiện? Hà trề môi: – Nó là con của tao, tao muốn cho ai gặp thì cho. Ở đó mà kiện!

Laura lắc đầu:

– Mày sai rồi! Đối với luật pháp, ông bà cũng có đặc quyền viếng thăm cháu của họ! Bà hàng xóm của tao năm ngoái đã thưa con dâu về tội cấm không cho bà thăm cháu nội. Và tòa đã xử bà thắng kiện, buộc cô con dâu để cho bà nội đến đưa mấy đứa cháu đi chơi mỗi hai cuối tuần một lần. Bây giờ bà ấy không cần hỏi “ý kiến ý cá” gì cả, cứ cuối tuần là đến gõ cửa. Và mẹ chúng phải chuẩn bị sẵn sàng quần áo, sách vở, đồ chơi… để cho bà chở tụi cháu đi, đến chiều Chúa Nhật chở về trả lại.

Hà nghe thế cũng hơi ngan ngán. Cái nước Mỹ thật là kỳ cục, luật lệ gì mà lại chui vào xử chuyện trong nhà của người ta kia chứ. Nhưng mẹ chồng nàng rất hiền lành và tiếng Anh tiếng u đâu có bao nhiêu mà sợ bà thưa với kiện. Mỗi lần cảm thấy có chút gì áy náy Hà thường đổ lỗi cho bà để lương tâm đỡ cắn rứt.

Cuối tuần là lễ Halloween. Vợ chồng Hà mới dọn về thành phố này chỉ vài tháng, và đây là cái lễ Ma đầu tiên nơi chỗ ở mới. Hôm qua Hà nói chuyện với Lily bà hàng xóm Mỹ nhà bên cạnh và nghe mấy đứa con bà bàn tán về một “điểm hẹn” tụi nhỏ không bao giờ bỏ qua trong ngày lễ Ma, đó là ngôi nhà màu hồng to lớn và thật đẹp ở góc đường của bà “Phù Thủy.”

Lại Phù Thủy!

Có lẽ Hà bị ám ảnh nên mỗi khi “đụng” phải hai từ này là Hà chột dạ. Lũ trẻ còn kháo nhau nhà bà Phù Thuỷ năm nay trang hoàng lễ Ma rất nguy nga, “ngầu” nhất thành phố. Hà định bụng thế nào cũng đưa thằng cu Keith đến xin kẹo để xem cho biết “bà Phù Thủy” mặt mũi ra sao.

Tính vậy nhưng Hà không chờ được. Buổi sáng cuối tuần, một ngày trước lễ Ma, trong khi cha con Đạt còn ngủ nướng, Hà đi bộ tập thể dục bên ngoài. Vừa tới góc đường là đụng ngay ngôi nhà mầu hồng nổi tiếng của “bà Phù Thuỷ”. Tưởng đâu xa, hoá ra bà ta cũng là hàng xóm. Tiện thể nàng quyết định dừng chân thăm ngôi nhà màu hồng xem thử.

Sống ở Mỹ cũng đã một thời gian dài, Hà từng đi xem rất nhiều cảnh Halloween và hóa trang độc đáo. Nhưng chưa bao giờ Hà được tận mắt chứng kiến “Ngôi nhà Ma” nào kinh khủng hơn là ngôi nhà màu hồng này. Mới bước lại gần, Hà đã sợ hết hồn vì những gì hiện ra trước mắt. Quả thật là một sự trang trí vô cùng khủng khiếp. Gọi là khu nhà Ma thì cũng chưa đúng, mà phải kêu là “Ngôi nhà Ma trên nghĩa địa” thì chính xác hơn.

Trước sân, tại một gốc cây xanh là con quỉ đỏ mình người đầu sói đứng há miệng nhe răng. Xung quanh nhiều con Ma khác lớp trắng lớp đen cũng đang vung nanh múa vút hù người khách không mời mà đến. Hà đang đứng tròn mắt sững sờ nhìn vào đám bia mộ dựng xung quanh như một khu nghĩa trang thì “bà Phù Thuỷ” bước ra chào. Bà không có hoá trang, và Hà nhận ra bà Phù Thuỷ mà tụi nhỏ đồn đãi lại là một phụ nữ xinh đẹp còn rất trẻ, chỉ khoảng trong ngoài bốn chục.

– Chào chị. Cô ta nói -Welcome chị ghé thăm.

Hà cũng chào lại, tự giới thiệu, và người hàng xóm cho biết tên là Andra. Khi biết Hà là hàng xóm mới, Andra đưa Hà đi khắp nơi để xem trưng bày, giải thích cho biết tên của từng “con Ma Boo” được chưng trong vườn, như con Ma sói “Wilma Werewolf,” bà Phù Thủy “Willow Witch,” và ma cà rồng “Lily Vampire…”

Sau khi cho Hà xem hết trang trí bên ngoài, Audra nói:

– Chị Hà này, chiều nay năm giờ chị có rảnh mời chị trở lại đây dự buổi tiệc Ma với chúng tôi, chị sẽ được thưởng thức những món ăn độc đáo “có một không hai.” Hàng năm nhà tôi đều có chuẩn bị cho buổi tiệc miễn phí nhưng linh đình này, một ngày trước ngày lễ chính.

– Nhưng chúng ta mới biết nhau lần đầu, mà sao chị đối xử ưu ái với tôi như vậy?

Hà ngạc nhiên hỏi. Người hàng xóm Mỹ cười và trả lời:

– Chúng tôi mời hết tất cả mọi người, quen biết hay không cũng đều có thể vào chung vui. Nhưng chị là hàng xóm mới, và cũng chính vì tôi rất thích làm bạn với người Việt Nam. Rồi cô kể Hà nghe cô đã từng có một người bạn Việt Nam rất thân trước đây nhưng giờ đã dọn đi xa.

Con ma trong vườn.

Vì lời mời thật lòng của Andra nên đến chiều Hà rủ Lily người hàng xóm bên cạnh đến dự tiệc ở ngôi nhà màu hồng để xem cho biết buổi tiệc Ma. Hai người để bọn trẻ con ở nhà với cha chúng, ngày mai mới dắt tụi nó đi xin kẹo. Hà chỉ vì tò mò muốn biết “bữa tiệc Ma” ra sao nên định đi một tí rồi về. Khi họ đến thì nhà đã rất đông khách khứa. Người ta đang ăn uống cười nói râm ran, từ bên ngoài vào đến bên trong. Bà Phù Thủy bây giờ đã “lên khuôn” hóa trang y hệt bà phù thủy chưng trước cửa. Thướt tha, nhưng…ghê rợn với khuôn mặt trắng bệt trong chiếc áo chùng đen, tay cầm cây chổi, bà Phù Thủy ra tận cửa tiếp đón và dẫn khách vào nhà.

Vừa bước qua khỏi cửa, Hà giật mình tái mặt khi nhìn thấy một cỗ quan tài đỏ chóe đặt ở góc nhà cạnh chiếc ghế sofa. Trong quan tài là xác chết nằm thẳng cẳng của một phụ nữ mặc áo đầm dài bằng lụa đen óng ánh, đầu đội mũ đen có băng đỏ hai tay gác trên bụng. Nhìn quanh phòng khách, Hà rùng mình khi thấy những chiếc đầu lâu to đùng nhe hàm răng trắng ởn với hốc mắt đỏ lòm như máu, trên tường nhiều tranh ảnh ma quỷ đủ loại nhìn giống như khu địa ngục mà Hà từng thấy trong các bức tranh minh họa ma quỉ kỳ dị. Thấy Hà nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài và xác chết, Andra nói:

– Tôi đang kêu người đóng một cỗ quan tài thật bằng gỗ đó chị, chắc là đến Halloween năm sau sẽ có.

– Trời đất! Hà kêu lên. -Quan tài thế này cũng đủ làm cho tôi sợ mất vía rồi, mà chị còn đóng quan tài thật thì trông… khiếp đến chừng nào!

– Phải vậy mới đúng là để…hù ma chứ chị. Andra cười ha hả. – Đây là sở thích của tôi!

Thật là một sở thích quái đản. Hà thầm nghĩ.

Bao nhiêu đó cũng đã đủ làm cho Hà sợ đến “vỡ mật” rồi, nhưng khi Andra đưa Hà và Lily vào nhà bếp thì Hà còn “rợn tóc gáy” hơn. Trên bàn, từ ly tách đĩa bát đến thau chậu rổ rá đều là những hình tượng không đầu lâu thì cũng quỷ dữ, hoặc là ác thú ma vương. Andra giới thiệu bọn họ với ba người đàn bà bạn của gia đình, một người Hoa, một Mễ, và một người Mỹ trắng, đang phụ giúp lấy thức ăn vào đĩa, để sẵn ra bàn. Thomas, chồng Andra đứng ngay cửa nhà bếp, đưa cho mỗi người khách bước vào một đĩa thức ăn để họ bưng ra vườn hay trước sân vừa ăn vừa thưởng thức những cảnh tượng ma quái.

Chào hỏi Thomas và mấy người bạn của Andra xong, Hà nhìn kỹ bàn tiệc. Khi thấy các thức ăn trên bàn, ruột gan nàng bỗng cồn cào, phát ói. Một bộ óc người còn tươi roi rói nằm trên đĩa như mới vừa cắt ra. Bàn tay, bàn chân của xác chết tái xanh có dấu mới chặt từ khoảng chân ngay mắt cá. Một cái đầu lâu còn dính đầy máu nằm nhe răng trên cái khay màu đen. Rồi những hàm răng trắng ởn, mấy ngón tay da dẻ nhăn nheo, bộ xương sườn người chết…

Thức ăn Ma trên bàn tiệc

Hà run run vịn vào bàn, ráng định thần để khỏi bị té xỉu. Thế nhưng, những người khách lại rất hào hứng. Vừa nhận đĩa thức ăn là họ dùng nĩa gắm một món cho vào miệng ngay, và trầm trồ khen “Tuyệt vời!” trước khi quay bước đi ra để cho người kế kiếp bước vào. Một bà khách còn nói, “Ăn một lần là nhớ cả đời, nên mỗi năm tôi đều ghé lại đây!” Thì ra tất cả các món ăn kinh dị này đều được làm bằng vật liệu của bánh kem và chocolate, thơm ngát mũi. Dù vậy, Hà cũng chẳng thể nào có gan để nếm thử. Nàng chỉ nhặt vài chiếc kẹo rồi ngậm cho đỡ buồn nôn. Thấy Hà không dám ăn, Andra như đọc được suy nghĩ của nàng nên nói:

– Chị ra đây với tôi! Ra vườn sau cho mát.

Bước theo sau bà “Phù Thủy,” Hà càng lúc càng thấy lạnh mình. Đây quả là chốn “âm ty,” là một khu nghĩa trang với rất nhiều ngôi mộ mới đắp nằm rải rác trong vườn, dưới các gốc cây, bên cạnh hàng rào, gần vách tường của nhà mát. Mỗi ngôi mộ đều có dựng bia đàng hoàng, y như mộ thật. Andra cho biết chính tay cô đã vun đất thành những nấm mồ và dựng bia lên trong tuần lễ đầu tiên của tháng Halloween. Hà bước ra phía cây hồng um tùm bên trái, và sém chút nữa thì té bật ngửa khi đụng phải một con rắn to dài thoòng treo mình từ trên cây xuống đất. May mà Hà kịp nhìn thấy chiếc đầu người trên mình rắn nên mới nhớ ra đó là rắn giả.

– Chị Hà qua đây tôi cho chị xem cái này! Andra nói xong bước lại mở cửa nhà kho b góc khu vườn. Hà đi theo ghé mắt nhìn vào, và há hốc mồm vì sửng sốt. Trong nhà kho không biết cơ man nào là những con Ma cao lớn nhìn rất gớm ghiếc. Thôi thì đủ loại từ rắn rết, đến Ma Vương, Phù Thủy… Andra cho biết cô có một trang web hẳn hoi để bày bán những mặt hàng Halloween này. Đây là những con “ma vương giả” cao cấp, giá bán từ một trăm lên đến nhiều trăm.

– Tôi dùng hết cả những thời gian rảnh để làm ra chúng đấy! Cô hãnh diện khoe.

– Trời ơi! Hà kêu lên. –Vậy thì tiền chị để đâu cho hết.

– Chúng tôi không hề xài số tiền này, Andra nói. -Mà là dùng chúng vào mục đích khác.

Rồi cô cho biết, cô dùng số tiền “bán Ma” để bảo trợ, cấp thức ăn nuôi trẻ em nghèo bên Châu Phi và Philippines. Mỗi đợt cô bảo trợ bốn đứa, hai đứa bên Phi Châu và hai đứa bên Phi, cứ mỗi sáu tháng một lần, Andra đi gửi tiền và bốn thùng quà gồm quần áo sách vở đồ chơi cho lũ trẻ. Cho đến khi tụi nhỏ được mười tám tuổi, đủ tuổi đi làm thì hội từ thiện sẽ chuyển cho Andra những hồ sơ khác để cô tiếp tục bảo trợ.

– Vui lắm chị ạ! Andra nói. – Tụi nhỏ viết thư hồi âm gửi hình ảnh chúng cho tôi và kêu tôi bằng mẹ, dễ thương vô cùng. Hôm nào tôi sẽ cho chị xem thư và hình chúng nó. Vợ chồng tôi không thể có con, nên lấy niềm vui từ những đứa trẻ này làm niềm hạnh phúc.

Hà nghe Andra kể chuyện mà lòng xúc động vô vàn. Bây giờ nhìn Andra Hà có cảm giác đây là bà Tiên hiền dịu chứ không phải là một “bà Phù Thủy.” Nàng chợt nao lòng nghĩ đến những khuôn mặt hốc hác của các đứa trẻ Phi Châu đen nhem nhẻm, gầy gò, trơ xương vì đói thường chiếu trên TV, rồi nẩy ra một sáng kiến. Nàng nói với Andra:

– Sau này khi nào rảnh, tôi sẽ qua đây phụ với chị. Tôi có chiếc máy may rất tốt và còn nhiều cuộn chỉ lớn, cùng các loại vải vóc đủ màu mà ngày xưa anh chị tôi mở shop may, rồi dọn đi tiểu bang khác còn để lại cho tôi. Chúng ta sẽ cùng làm thêm nhiều sản phẩm mới cho bộ sưu tập của chị. Tôi muốn góp phần vào giúp cho tụi trẻ. Tôi hy vọng ở bên chị, tôi cũng có thể khát triển hơn năng khiếu sáng tạo của

 mình!

– Ồ! Andra kêu lên sung sướng. –Chị tốt quá! Tôi sẽ nói lại với Thomas, chắc anh ấy cũng sẽ vui lắm.

Khi hai người vào lại trong nhà thì đã thưa bớt thực khách ra vào. Andra bỗng bỏ đi đâu mất. Bà hàng xóm Lily thì vẫn còn mải mê thử cho hết các món thức ăn Ma trên bàn. Hà ngồi không chẳng biết làm gì nên bắt chuyện cùng bà bạn Mễ của Andra tên Angela. Angela kể, đã chơi với Andra từ khi còn học High School. Công việc hiện nay của Andra là làm quản lý cửa hàng “Health Food Store” chuyên bán các loại thuốc nam, cây lá và thực phẩm “organic” gần giống như tiệm thuốc Bắc của người Tàu hay người Việt. Chồng của Andra, Thomas, là một kỹ sư ống nước cũng đang có việc làm rất tốt. Khi Hà khen vợ chồng Andra còn trẻ mà đã tạo dựng được sự nghiệp và làm chủ ngôi nhà đẹp nhất khu xóm này, thì Angela nói:

– Đó là do công sức vợ chồng họ tự gầy dựng lên. Hai người làm việc rất vất vả để có được ngày hôm nay.

Angela còn kể, ngày trước bố của Thomas rất giàu có, nhưng ông chẳng hề giúp họ một tí gì. Ông là người gốc Đức, rất khôn ngoan và thành công trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng tính tình cũng rất độc tài. Ông giận Thomas không nghe lời theo học kinh tế để về làm việc với công ty chứng khoán của ông, vì Thomas mê ngành ống nước. Đám cưới của đứa con trai độc nhất ông cũng chẳng cho đồng nào. Nhưng không may cho ông, trong thời kỳ kinh tế tuộc dốc, ông đã bị phá sản. Bây giờ về già ông bị trắng tay.

Hai người đang mải mê trò chuyện, bỗng nghe tiếng nhiều người xôn xao. Hà nhìn qua thì thấy một ông già đang điều khiển chiếc xe lăn từ trong phòng ngủ chạy ra. Andra bước theo sau cười tươi rói. Thì ra cô đi làm công việc hóa trang. Ông già với trang phục áo choàng trắng dài lùng nhùng phủ cả chiếc xe, đầu đội mũ chóp nhọn trắng có dải băng đen. Bộ tóc giả trắng toát dài ma quái lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa ra hai bên má phủ xuống ngực. Mắt ông được tô vẽ đen ngòm, cái mũi thì vàng chóe, còn xung quanh miệng được sơn đỏ lòm nhìn thấy rộng hoang như là miệng một con quỷ. Tuy hóa trang nhìn dữ tợn vậy, nhưng ông già trông có vẻ ốm yếu.

Andra đưa ông đến cạnh bàn ăn, lấy đĩa gắp mỗi món một ít, và bưng lại đưa cho ông già, nói bằng một giọng rất dịu dàng:

– “Try a little bit, dad!” Thử một chút đi. Nếu cha ăn được con sẽ lấy thêm mấy món khác cho cha.

Nói xong Andra vẹt mấy sợi tóc giả hai bên miệng ông già, sửa lại chiếc mũ nhọn cho chỉnh. Nhìn cô giống như đang chăm sóc cho một em bé. Rồi cô đứng dậy, nói bằng giọng trân trọng:

– Năm nay, đặc biệt gia đình chúng tôi xin giới thiệu với các bạn một thành viên mới, ông cụ là bố của Thomas, chúng tôi vừa đón ông về từ Ohio, và từ nay ông sẽ sống với chúng tôi.

Trong khi mọi người vỗ tay rôm rả thì Hà ngồi lặng lẽ.

Cử chỉ của Andra đã khơi dậy trong tâm nàng một nỗi ân hận sâu xa lẫn cảm giác xấu hổ khiến nàng ngạt thở. Người cha chồng giàu có của Andra đã từng bỏ rơi vợ chồng cô, vậy mà lúc cuối đời ông già ốm yếu vợ chồng cô vẫn đem về chăm sóc. Còn Hà, chỉ một lời nói vu vơ khi chưa cưới của bà mẹ chồng, mà nàng mang mãi nó trong lòng để cho hận ghét làm cách xa tình bà cháu, nghĩa mẹ con…

Trên đường về, Lily nói chuyện huyên thuyên, khen các món ăn trong buổi tiệc Ma ngon và độc lạ. Hà im lặng bước đi, trong lòng nghĩ đến việc ngày mai dắt thằng Keith đi xin kẹo.

Về đến nhà, Hà lấy điện thoại gọi ngay cho mẹ Đạt:

– Mẹ ngủ chưa?

Đây là lần đầu tiên từ ngày về làm dâu nàng nói chuyện với mẹ chồng bằng một giọng nói dịu dàng. – Mẹ chuẩn bị để mai con lên chở mẹ xuống chơi với thằng Keith, rồi tối lại mấy mẹ con bà cháu mình dắt nó đi xin kẹo nhé!

Nói xong Hà vội vàng gác máy, để lại đầu dây bên kia bà Định đứng lặng người, trong lòng xúc động đến sững sờ.

Đêm đó Hà đã có một giấc ngủ thật ngon. Và đó cũng là lần đầu nàng cảm thấy nhẹ lòng khi nghĩ đến mẹ chồng. Sáng dậy, Hà trở lại ngôi nhà màu hồng của Andra, mua bộ đồ hóa trang Phù Thủy cho nàng và một bộ áo choàng mũ trái bí đỏ cho “nội thằng Keith.”

Phương Hoa

****

THƠ HALLOWEEN

***

***

SỢ MA

Mẹ chết con liền bỗng sợ ma

Thường luôn mắt hãi ngó quanh nhà 

Cầu kinh hiếu thiện cho người vắng 

Niệm Phật trong lành hướng kẻ xa 

Thấy dáng bên giường thương giống cỡ 

Nhìn ai cạnh gối ấm như là 

Choàng mình tỉnh giấc hay cơn mộng 

Gió rít khung ngoài nổi lạnh da 

Minh Thúy TN

Tháng 10/31/2025

(Hình: Quỷ dữ, tên H. từ hỏa ngục, lên chơi Halloween với cháu ngoại Vinna, 2 tuổi rưỡi! khà! khà! khà!)

Lời Chúc Cho Đêm Ma Quái! Đêm Trăng Máu! Độc Nhất Trong Năm!

Khi trăng lên, tiếng gió rít qua khung cửa,

bầy linh hồn lang thang đang tìm người bạn cũ thân thương… là bạn!

Nếu nghe tiếng gõ cửa đêm nay, đừng mở nhé —

vì biết đâu, đó không phải người sống!

Chúc bạn một Halloween rợn tóc gáy nhưng vẫn… sống sót vui vẻ!

Lời Chúc Cho Một Đêm Nhiều Kẹo Ngọt & Tràn Ngập Tiếng Cười Giỡn!

Đừng sợ những con ma ngoài phố,

hãy sợ mấy “con ma” trong bụng đang đói kẹo!

Chúc bạn đêm Halloween đầy tiếng cười, hóa trang thật ngầu và gom được cả núi kẹo nhé!

****

Halloween Đọc Truyện Ma:

BÀN TAY SÉT ĐÁNH!

(LVH kể)

-Đêm mưa lất phất, hai thằng Nghiêm – Đào lén vô nghĩa trang, đào ngôi mộ mới đắp của bà Năm Tước – người bị sét đánh chết giữa đồng. Thầy Miên dạy Nghiêm: “Có bàn tay người chết vì sét đánh, đi ăn trộm giơ lên là cả nhà cứng đờ như tượng.” Nghĩ tới chuyện sẽ giàu, tụi nó hì hục cạy nắp hòm, mùi xác chết bốc lên lạnh sống lưng. Đào chém tới bốn búa mới đứt bàn tay phải. Bỏ vô bao nylon, đem về nhà giấu dưới bếp.

Đủ 49 ngày, thắp nhang yểm bùa, nhang bỗng bùng lên, trong khói mờ hiện đúng mặt bà Năm. Nghiêm khoái chí: “Tổ chứng rồi!”. Chỉ có Đào run lẩy bẩy.

Tối đó Đào ra quán ăn hủ tiếu chờ đi “vụ” đầu tiên. Đang ăn thì có bà ăn mày áo ướt sũng, mặt đen kịt, chìa cánh tay cụt xin tiền:

– Cậu Ba… làm phước… tui còn có một tay…

Đào ngước lên. Chính là bà Năm Tước.

Hắn ói tung tóe, chạy về nhà Nghiêm gào: “Chôn lại đi! Bả đòi tay!”. Nghiêm chửi: “Giữa tiệm đông người làm gì có ma!”.

Đêm đó, Đào về nhà mở nồi cơm nguội ra ăn… thấy bàn tay đen nằm trên mặt cơm. Hắn thét lên.

Cùng lúc đó, ở nhà Nghiêm: hắn leo lên giường với Huệ, còn đang dỗ vợ chuyện tiền bạc thì dưới lưng… cồm cộm. Hắn mò xuống – bàn tay sét đánh nằm ngay trong mùng. Quăng xuống đất, bật đèn – mất. Huệ chẳng thấy gì.

Nghiêm sợ quá ôm vợ ngủ. Huệ bò lên định… dỗ chồng. Nghiêm vừa hôn thì nghe răng rơi lộp bộp trong miệng mình. Ngước lên: không phải Huệ.

Là xác bà Năm Tước, đen cháy, cứng đờ, không có bàn tay phải.

Bà há cái miệng cháy khét, nói đúng một câu:

“Trả tay lại cho tao…”

Rồi cả nhà tắt đèn!

LÊ VĂN HẢI kể

Truyện vui Halloween: “Nghĩa trang Turnsworth – Nơi người chết không ngủ yên!”

Cách đây mấy năm, trong chuyến thăm con cháu vào đúng mùa Halloween, con gái tôi rủ đi xem “khu nghĩa trang” Turnsworth Cemetery gần nhà. Nghe tên đã lạnh gáy, nhưng tôi đâu ngờ đó chỉ là ba sân trước của ba gia chủ ở Redwood City – nơi hằng năm, cứ đến tháng Mười, họ lại biến ngôi nhà của mình thành một nghĩa trang ma quái đến mức… người sống cũng phải rùng mình!

Dưới ánh trăng mờ, những bộ xương trắng hếu lắc lư trong gió, thỉnh thoảng cất lên tiếng cười khanh khách nghe như vọng về từ cõi âm. Mấy bia mộ nghiêng ngả, trên đó khắc tên những “linh hồn chưa kịp hoàn hồn”, còn khói lạnh từ những chiếc nồi phù thủy cứ bốc lên nghi ngút, hòa cùng tiếng hú dài của bầy chó sói nhân tạo khiến khách ghé thăm không khỏi… nổi da gà!

Người người kéo đến Turnsworth không chỉ để sợ, mà còn để… vui. Bởi chen giữa những chiếc đầu lâu phát sáng là những nụ cười của trẻ nhỏ trong trang phục ma cà rồng, tiên nữ, xác ướp – vừa run vừa cười, tay cầm giỏ kẹo.

Xin mời ghé thăm “nghĩa trang huyền thoại” qua link ảnh sau, nếu có đủ can đảm!
👉 Turnsworth Cemetery – Redwood City Halloween

Chúc quý anh chị một mùa Halloween thật vui – vừa rùng rợn, vừa ngọt ngào!
Quý mến,
Pham Phan Lang

🎃 ĐÊM MA QUỶ DẠO / NIGHT PARADE OF GHOST

Sương giăng mờ lối nhỏ,
Trăng vỡ nửa vầng cong.
Gió rít qua bia mộ,
Lạnh buốt tận trong lòng.
Mist drapes the narrow pathway,
The moon a broken arc.
Wind whistles through the gravestones,
Chilling every heart in the dark.
Dơi vờn quanh bóng tối,
Cú gọi giọng bi ai.
Lá rơi nghe lạo xạo,
Như bước chân âm hoài.
Bats swirl around the shadows,
The owl’s cry echoes deep.
Leaves rustle like soft footsteps,
Of spirits that never sleep.
Phù thủy ngồi khuấy nồi,
Khói tím bay mù mịt.
Tiếng chuông vang nghĩa trang,
Nghe hồn ai than thở.
The witch stirs up her cauldron,
Purple mist begins to rise.
Bells toll across the graveyard,
Mourning whispers fill the skies.
Trẻ con đi xin kẹo,
Đèn bí ngô lấp loáng.
Nụ cười nửa ma quái,
Nửa ngây ngô hân hoan.
Children roam for candy,
Jack-o’-lanterns brightly gleam.
Their smiles—half ghostly laughter,
Half innocence in dream.
Kẹo ngọt tan trong miệng,
Trăng cười chếch trên cao.
Đêm ma người gặp quỷ,
Cùng vui… chẳng biết sầu!

phamphanlang  

Sweet candy melts on tongues,
The moon grins sly and proud.
Tonight ghosts dance with mortals—
One joy, one haunted crowd! 

Người đàn ông đỏ của Tuileries, một truyền thuyết siêu nhiên ở trung tâm của khu vườn nổi tiếng ở Paris.

Được xuất bản bởi Rizhlaine de Sortiraparis · Đã cập nhật vào 20 tháng mười 2025 

Bạn có biết truyền thuyết về Người đàn ông đỏ của Tuileries, hồn ma lang thang trong Cung điện Tuileries và khu vườn của nó ở Paris? Chúng tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện siêu nhiên này!

Mặc dù thủ đô của Pháp là một trong những thành phố đẹp nhất thế giới, nhưng lịch sử đầy biến động của nó vẫn chứa đựng nhiều bi kịch rùng rợn. Do đó, không có gì ngạc nhiên khi những câu chuyện ma quái đã lan truyền khắp Paris trong nhiều thế kỷ.

Một trong những truyền thuyết nổi tiếng nhất có lẽ là truyền thuyết về người đàn ông đỏ của Tuileries. Truyền thuyết này gắn liền với lịch sử của Cung điện Tuileries, hiện đã không còn tồn tại, và với Catherine de Médicis, nữ hoàng của Pháp. Người ta kể rằng khi bà sống trong cung điện hoàng gia này, bà đã ra lệnh giết Jean, biệt danh là “kẻ lột da”, người làm việc trong một lò mổ gần đó, với lý do anh ta biết những bí mật về hoàng gia. Trước khi chết, anh ta đã tiên đoán với kẻ giết mình rằng anh ta sẽ trở lại. Hồn ma của anh ta sau đó đã xuất hiện, ngập trong máu, khiến anh ta được đặt biệt danh là ” người đàn ông nhỏ màu đỏ của Tuileries”.

 www.sortiraparis.com › vi › nghe-thuat-van-hoa

Mỗi lần xuất hiện của ông đều báo trước một thảm kịch sắp xảy ra. Ông đã tiên đoán với nhà chiêm tinh của Catherine de Médicis rằng việc xây dựng Tuileries sẽ dẫn đến sự sụp đổ của nữ hoàng. Trong nhiều thế kỷ, nó cũng xuất hiện trước những nhân vật nổi tiếng khác để báo trước số phận bi thảm của họ, trong đó có Marie-Antoinette và Napoléon 1er. Truyền thuyết này tiếp tục tồn tại cho đến khi Cung điện Tuileries bị phá hủy, và nó cũng biến mất cùng với cung điện.

tháinulan

Chuyện Tâm Linh

BÓNG DƯỚI NGỌN ĐÈN DẦU

Con đường dẫn về làng Phong Lệ quanh co giữa đồng lau trắng. Gió chiều thổi qua rặng tre, mang theo mùi đất cũ và hương khói đền chùa.
Người ta bảo, đêm nào đến đoạn cầu Đá cũng thấy một ngọn đèn dầu treo lơ lửng, dưới ánh đèn ấy là bóng một người con gái mặc áo trắng, đứng lặng lẽ như chờ đợi.

Giữa ngôi làng heo hút, câu chuyện ấy như tấm màn sương phủ thêm nét rờn rợn lên cảnh vật.

Thu, cô sinh viên năm cuối khoa Báo chí, chọn ngôi làng này làm đề tài cho luận văn “Tín ngưỡng dân gian và truyền thuyết ma làng Việt.”
Cô muốn viết một bài thật khác: không hù dọa, mà lý giải nỗi sợ từ góc nhìn nhân sinh.

Căn nhà cô thuê nằm cạnh dòng sông nhỏ, cách nghĩa địa làng chừng hơn trăm mét.

Chủ nhà, một bà cụ tóc bạc, vừa giao chìa khóa vừa dặn:

“Đêm đến, đừng ra ngoài. Có nghe tiếng gọi tên cũng chớ đáp.”

Thu mỉm cười, tưởng đó chỉ là lời hù dọa.

Đêm đầu tiên, cúp điện, cô bật ngọn đèn dầu cũ, ghi chép trong tiếng côn trùng rả rích.
Đúng nửa đêm, có tiếng gõ cửa, ba tiếng chậm và nặng.
Cô bước ra. Không một bóng người.
Trên cánh cửa gỗ mờ, có vết tay nhỏ dính bùn, như vừa in từ ngoài mưa.

Cô tắt đèn, trở vào giường. kéo chăn đắp kín người, dường như để giảm bớt nỗi sợ hãi
Nhưng vừa nhắm mắt, một giọng nói nhỏ nhẹ vọng sát tai:

“Trả lại cho tôi… đôi mắt của tôi…”

Cô choàng dậy. Căn phòng trống rỗng. Ngọn đèn vẫn cháy, ánh sáng chập chờn như sắp tắt.

Sáng hôm sau, Thu tìm đến chùa làng. Sư cụ trụ trì, dáng gầy gò, đôi mắt sáng, nhìn cô thật lâu rồi cất giọng trầm trầm, nói:

“Căn nhà ấy vốn của cô Vân, con gái nhà họ Nguyễn.

Năm 1968, giặc tràn vào, làng trúng pháo kích. Dân chạy tản cư, cô Vân không chịu đi, đợi mẹ từ chợ về.

Đêm đó, giữa tiếng hỗn loạn của pháo nổ, đạn rơi, có kẻ lạ mặt lẻn vào. Không ai biết hắn là ai.

Khi làng yên, người ta tìm thấy cô Vân đã chết bên khung cửi, hai hố mắt sâu hoắm vẫn hướng về ngọn đèn dầu còn cháy.

Dân làng chôn cô ngay sau vườn.

Từ đó, cứ đến ngày giỗ hoặc những đêm cuối tháng, ngọn đèn lại tự sáng, lập lòe như có ai đang thắp để tìm lại ánh sáng đã mất…”

Thu chợt thấy lạnh nơi gáy. Câu chuyện ấy gợi cô nhớ đến ký ức năm mười tuổi, trong vụ biến loạn ở quê nhà, cũng chính một ngọn đèn dầu le lói đã dẫn đường cho cô thoát khỏi lửa.”

Tối hôm đó, cô muốn rời đi nhưng trời đổ mưa lớn.
Điện lại cúp. Căn nhà chỉ còn ngọn đèn dầu lập lòe.
Cô mở laptop, màn hình lóe sáng, chợt một dòng chữ hiện lên:

-Trả lại cho tôi…
Rồi nối tiếp là hàng chữ run rẩy:

-Đừng sợ. Tôi chỉ muốn nhìn lại ánh sáng.

Cô run tay tắt máy. Trong gương, phản chiếu một người con gái mặc áo trắng, tóc ướt sũng, trên mặt chỉ còn hai hốc sâu đen ngòm.
Thu lùi lại, va vào khung cửi. Ngọn đèn dầu bỗng cháy bùng lên, hắt ánh sáng đỏ rực.

Giọng nói từ đâu đó vang lên:

-Tôi chết khi mẹ đang trên đường về. Tôi chưa kịp nhìn thấy gương mặt mẹ lần cuối…

Thu khóc. Cô chắp tay khấn:

-Nếu thật sự chị còn ước nguyện ấy, hãy mượn đôi mắt em mà nhìn.”

Gió thổi mạnh, ngọn đèn nghiêng ngả rồi tắt phụt.

Sáng hôm sau, bà chủ nhà phát giác Thu nằm gục trên bàn, đèn dầu cạn khô, tro sáp loang thành hình đôi mắt.
Cô còn thở, nhưng không mở mắt được.
Bác sĩ kết luận: bị tổn thương dây thần kinh thị giác, vô nguyên nhân.

Vài tuần sau, Thu hồi phục kỳ lạ.

Mỗi khi đêm xuống, cô lại thấy trước mắt một luồng sáng vàng nhỏ như ngọn đèn dầu, soi rõ từng khuôn mặt đi qua đời mình.”
Cô bảo mình “thấy” được mọi thứ, nhưng không cần mở mắt.
Cô viết lại toàn bộ câu chuyện, gửi đến tòa soạn. Cuối bài, xuất hiện một đoạn mà cô khẳng định không gõ:

“Tôi đã nhìn thấy rồi. Cảm ơn cô.”

Từ đó về sau, những đêm trăng mờ, người ta thấy hai bóng trắng đi song song bên cầu Đá, một người cầm đèn, người kia dắt tay.
Ánh lửa vàng hắt xuống mặt sông loang loáng, như có hai đôi mắt đang nhìn vào nhau, một của người sống, một của người đã mất.

Từ đó, ngọn đèn dầu không còn tự sáng nữa.
Người làng bảo, khi một linh hồn tìm được ánh sáng, ngọn lửa sẽ ngủ yên.

Có những linh hồn không trở lại để báo oán, mà để tìm lại điều dang dở của kiếp người.

Vân, người con gái khốn khổ năm xưa, chỉ muốn thấy lại ánh sáng, thứ mà chiến tranh và tội lỗi đã cướp đi của cô.
Và Thu, bằng lòng trắc ẩn của mình, đã cho cô mượn đôi mắt để hoàn tất ước nguyện.

                                               ***

Ma không phải lúc nào cũng trở về để dọa người.
Có khi, linh hồn chỉ muốn tìm lại phần ánh sáng đã bị cướp đi, ánh sáng của đôi mắt, của lòng nhân, của niềm tin nơi con người.

Trong bóng tối, điều đáng sợ nhất không phải là hồn ma, mà là con người quên mất cách nhìn nhau bằng ánh sáng của tình thương.

Và nếu một đêm nào đó, chúng ta thấy ngọn đèn dầu nhỏ lay lắt trong cơn gió lạnh…
Xin đừng tắt nó đi.
Biết đâu, ai đó đang dùng chút ánh sáng mong manh ấy để soi đường cho chính ta

Trong cuộc đời, đôi khi “ánh sáng” không nằm ở đôi mắt, mà ở lòng người biết soi rọi.

Dương Thượng Trúc

Houston Texas

Mùa Halloween 2025

Chuyện Ma Có Thật

LÚC đó tui đang học lớp Đệ Lục ở trường trung học Trịnh Hoài Đức Bình Dương . 

Kế nhà tui là nhà chú Sáu Phùng sống với vợ và một thằng con nuôi khoảng năm sáu tuổi . Sau khi chú Sáu chết thì cái nhà bỏ trống . Thím Sảu và thằng Hiếu dọn khỏi nhà sau khi đám ma xong . Cái nhà nhờ ba tui coi chừng giùm .  Nhà hổng khóa cửa .

Tui thường cầm tập qua nhà đó buổi trưa để học bài cho yên ắng . Lúc đầu tui cũng thấy ớn ớn khi nhìn mấy tấm vảng đám ma treo hai bên cái trang thờ Phật . Lúc đầu tui nằm ở bộ ván gỏ ở nhà trên . Bị rệp cắn hoài nên tui kéo một tấm ván ra coi . Mèn ơi ! Một bầy rệp lúc nhúc lật đật chạy trốn vô cái lỗ mộng . Tui bỏ bộ ván , ra nằm võng ở nhà sau . Mỗi lần đi từ nhà trước ra nhà sau tui đều thấy ớn ớn khi ngang qua ngăn buồng ở giữa . Có lần má tui nói :

– Chiều hôm qua tao vừa ra sân dòm qua thì thấy có người bò ở cái hàng ba nhà ông Sáu Phùng . Tao sợ quá lật đật chạy vô nhà mà còn run .

Tui hổng tin :

– Chắc là con chó chớ người ta gì bò ?

– Rõ ràng là người ta . Bên đó nhà trống thì làm sao có chó .

– Thì chó nhà chú Tư Khương qua .

– Hổng phải chó . Tao hổng thấy rõ mặt là ai nhưng chắc chắn là người ta .

Dù hổng tin có ma nhưng chuyện nầy cũng làm tui thấy ớn hơn mỗi khi qua đó học bài . Ớn thì ớn , tui vẫn cứ qua . Tui thường đem theo cái lồng con chuột bạch và để dưới nền nhà xi măng kế bên cái võng cho có bạn . Con chuột cứ leo vô cái vòng bánh xe chạy quây kêu réc réc một hồi thì nhảy ra . Một hồi sau nó lại chui vô chơi chạy nữa . Người ta nó ma sợ chó chớ hổng nghe ai nói ma sợ chuột . Nhưng có con chuột thì cũng có bạn . 

Rồi một bữa trưa kia , khi tui vừa đi từ nhà trước băng qua căn buồng ở giữa để ra nhà sau . Tui vẫn nhớ chuyện con ma bò ở hàng ba mà má tui kể nên trong bụng luôn căng thẳng . Tui cứ dòm chừng coi qua khỏi cửa buồng thì có thấy gì hôn . Rồi xuống tới nhà dưới có thấy gì hôn . Tui lại nghĩ , hổng thấy cái gì trước mặt thì biết đâu lại có cái gì sau lưng . Nghĩ vậy nên khi xuống tới nhà sau tui ngoái lại dòm thì trời đất ơi , tui hết hồn muốn đứng tim luôn . Nếu là con gái mà thấy như vậy thì thế nào tụi nó cũng té xỉu cái ạch , hổng chết giấc thì cũng phải đái ra quần . Tui hổng xỉu , hổng đái ra quần nhưng buông tay làm cái lồng chuột rớt xuống đất nghe leng keng . Một cái bóng trắng vọt ra : con chuột bạch sút cửa văng ra ngoài . Con chuột chắc đang mất hồn vì bị té nên đứng yên dòm quanh quất . Còn tui cũng chưa hoàn hồn nên cũng dòm con chuột trân trân . Tới khi con chuột dợm bỏ chạy thì tui mới kịp có phản ứng . Nhưng tui vẫn chậm hơn con chuột . Nó đã kịp phóng vô kẹt rồi mất tiêu . 

Các bạn biết khi tui ngoái lại dòm sau lưng thì tui thấy cái gì làm tui điếng hồn đến nổi buông rớt cái lồng chuột hôn ? Mèn ơi ! Tui thấy một người hẳn hòi bằng xương bằng thịt hiện ra đang dòm ngay mặt tui . Nhưng tui chỉ điếng hồn trong tích tắc và nhận liền ra người đó chính là thằng tui trong tấm kiếng lớn của cái tủ áo quần . Cái tủ để hướng mặt ra nhà sau . Khi đi vô thì hổng thấy gì nhưng khi ngoái lại thì thấy một người hiện ra chần dần luôn . 

Tui vẫn thường thấy hình tui trong kiếng mỗi lần từ nhà sau ra nhà trước để ra về . Nhưng đó là thấy cái tủ kiếng trước mặt , biết sẽ có hình mình trong kiếng nên hổng sao . Chỉ tại bữa đó tui bị ám ảnh bởi chuyện con ma bò trước hàng ba nên mới ngoái lại dòm chừng đằng sau lưng , mới bị đốn cái niềng .

Lê Hữu Nghĩa

CHUYỆN MA: NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Buổi tối bà Lịch thắp mấy nén nhang lên bàn thờ Liên như thường lệ, nhìn gương mặt con gái mờ mờ trong hương khói nỗi đau buồn ân hận dày vò bà không nguôi, cả một năm nay bà không biết làm gì hơn là thắp nhang cầu khấn con gái tha thứ và yên nghỉ.

Mấy tháng đầu sau khi Liên đi vượt biên vợ chồng bà Lịch đã trông chờ tin tức mỏi mòn nhưng niềm hi vọng cuối cùng như ngọn đèn dầu le lói cũng vụt tắt. Bà Lịch đã lấy ngày Liên rời khỏi nhà làm ngày giỗ Liên, đã được một giỗ rồi.

Bà Lịch héo hon thờ thẫn sống như một bóng ma trong nhà mình, nhiều đêm bà ngủ mơ thấy Liên gõ cửa trở về nhà mặt mày tái mét tóc tai rũ rượi  ướt sũng nước từ đầu đến chân như vừa mới được vớt lên từ lòng biển. Liên chỉ nhìn mẹ bằng ánh mắt buồn bã không nói năng gì, những cơn ác mộng này luôn ám ảnh bà Lịch làm bà thường xuyên mất ngủ. Thỉnh thoảng bà thừ người lẩm bẩm một mình:”Ông Lịch nói đúng, giá mà ta đừng nài ép con đi vượt biên, ở nhà lấy chồng thì giờ đây ta đâu có khốn khổ thế này”.

Thấy tinh thần vợ suy sụp ông Lịch đưa vợ đi bác sĩ thì bác sĩ bảo tâm bệnh kê vài món thuốc an thần cho dễ ngủ, để chắc ăn thêm ông Lịch nghe theo lời khuyên của bà con họ hàng đưa vợ đến am một bà thày nổi tiếng ở Hòa Hưng để bà ta trừ tà diệt vong, Liên sẽ không hiện về nữa. Thế là mỗi tối bà Lịch thắp nhang khấn vái Liên cho thêm hiệu nghiệm.

Liên có người yêu là Minh đang học đại học sư phạm năm cuối, còn Liên thi rớt đại học và khó xin được việc làm vì lý lịch trước kia cha làm việc cho  Mỹ. Thời buổi bao cấp xã hội chủ nghĩa cuộc sống khó khăn, Liên ngày ngày đạp xe từ nhà đến chợ Tân Bình phụ cô ruột mua bán hàng chợ trời chờ ngày Minh ra trường có công việc ổn định hai người sẽ tính tới chuyện hôn nhân.

Bà Lịch không ủng hộ chuyện tình này, một đứa lương nhà giáo chẳng là bao, đứa kia bán buôn chợ trời bữa đực bữa cái lấy nhau ở  Việt Nam vừa đói khổ vừa bị kỳ thị lý lịch tương lai tối thui như đêm ba mươi. Khoảng những năm 1980 người ta đi vượt biển như đi chợ, cứ thấy nhà nào có người vắng mặt là tháng sau nghe tin có điện tín đánh về báo tin đã tới đảo nọ đảo kia làm bà Lịch sốt cả ruột. Nhà có hai đứa con bà ước mơ chúng đi tìm tự do xứ người, ăn học đổi đời. Bà Lịch đã tìm được một chỗ vượt biên cho anh em Liên, nhưng Liên vì tình yêu Minh nên cương quyết không chịu đi, thế là chuyến vượt biên ấy chỉ mình anh Luân đi đã thành công, bà Lịch tiếc rẻ Liên đã bỏ lỡ vận may, đã đay nghiến Liên biết bao nhiêu. Liên  cảm thấy mình có lỗi khi không nghe lời mẹ nên sau đó bà Lịch tìm được mối đi nào Liên cũng nghe theo cho vừa lòng mẹ. Nhưng 2 lần đi đều không thành công, chưa bước chân xuống tàu đã bể chuyện trở về, may là chưa bị bắt vào tù.

Bà Lịch chưa ngán vẫn quyết chí cho Liên đi vượt biên tiếp. Đúng lúc này gia đình Ngà bạn thân của Liên  đang tổ chức vượt biển cho toàn gia đình, Ngà rủ Liên đi, chỉ cần đóng góp trước 1 cây vàng  và chờ ngày xuống tàu.

Bà Lịch biết Ngà bạn thân từ thời trung học của Liên từng đến nhà mấy lần, chỗ quen biết tin cậy, giá rẻ, lại thấy con gái ngoan ngoãn chịu đi nên bà Lịch đồng ý góp ngay 1 cây vàng.

Liên chưa đi mà bà Lịch đã cẩn thận cầu nguyện ngày đêm, Bà nói:

–          Má  cầu nguyện cho tới khi con tới đảo thì má mới yên tâm.

Ông Lịch bắt bẻ:

–          Đảo nào? Đảo …Phú Quốc hả? nhiều tàu vượt biên bị bắt ở đảo Phú Quốc lắm đó. Chuyến này nếu Liên đi  không thành công coi như quá tam ba bận thì chấm dứt luôn ở nhà lấy chồng.

Bà Lịch gắt chồng:

–          Ông đừng nói xui xẻo, chuyện nghiêm trọng mà ông cũng đùa được. Dĩ nhiên tôi cầu cho con tới đảo Mã Lai, đảo Indonesia hay đảo Thái Lan chứ.

Ông Lịch về phe con gái, Liên và Minh lấy nhau họ sẽ tự biết bươn chải trong cuộc sống, giàu nghèo no đói có nhau. Chuyện vượt biên không phải lúc nào cũng may mắn, lỡ có bề gì thì ân hận suốt đời, nhưng bà Lịch đã khăng khăng làm theo ý mình, bà có lý luận của bà sống chết có số, vượt biển thành công thì tương lai đời Liên và đời con cháu tốt đẹp hơn.

Ông Lịch chỉ biết thở dài:

–           Tội nghiệp hai trẻ bị bà chia rẽ tình yêu..

–          Tôi cũng thương hai đứa lắm chứ nhưng đành phải thế thôi. Nếu nhà mình có nhiều tiền thì tôi và ông cũng vượt biên luôn nói chi con mình.

Đến hẹn Liên đã khăn gói đi chuyến xe đò đến Cần Thơ, một tuần sau Liên gởi thư báo tin ngày mai sẽ xuống tàu, ba má cứ yên tâm chờ nếu không nghe tin gì thêm có nghĩa là con đang ngoài khơi rồi.

Vậy mà ông bà Lịch đã không nghe thêm bất cứ tin tức gì của Liên suốt một năm nay. Bà Lịch chỉ biết Ngà học hành ở Sài Gòn chứ nào biết quê quán nhà cửa Ngà ở đâu tận Cần Thơ, hơn nữa cả nhà Ngà cũng đi chuyến tàu này. Biết hỏi ai?

………..

Thắp nhang khấn vái xong bà Lịch đợi nhang tàn mới vào giường ngủ, đã 11 giờ tối ông Lịch đang ngủ say từ lúc nào. Bà khép mắt cố dỗ giấc ngủ bình thường, hi vọng không gặp ác mộng. Đêm im ắng bà Lịch đang chập chờn thiu thiu ngủ bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ như sợ làm lay động hàng xóm láng giềng chỉ để cho một mình bà  nghe thấy, tiếng gõ cửa từ nơi xa xăm nào vọng về rồi Liên sẽ hiện ra đứng lù lù nơi cửa, tóc tai bù xù và người ướt sũng nước như nhiều lần bà đã mơ thấy. Bà hoảng sợ chùm chăn che kín đầu rồi thều thào lay gọi chồng:

–          Ông ơi…ông ơi..

Giọng ông Lịch ngái ngủ:

–          Gì thế?

–          Trời ơi…có tiếng gõ cửa…con Liên lại hiện về…

   Ông Lịch vừa ngủ vừa lải nhải:

–          Thế bà thắp nhang chưa? Nhang tàn là vong đi theo nhang, Liên không hiện về đâu. Bà thày Hòa Hưng đã bảo đảm thế mà.

Nhưng tiếng gõ cửa lại tiếp tục nhè nhẹ bên ngoài lần này ông Lịch lắng nghe và tỉnh ngủ :

–          Có tiếng gõ cửa thật, chắc là hàng xóm cần chuyện gì ?

Rồi ông trấn an bà:

–          Tiếng gõ cửa thực tế chứ không phải trong những cơn ác mộng hay trong hoang tưởng của bà. Để tôi ra xem.

Bà Lịch túm áo chồng:

–          Tôi ra với ông, nằm đây một mình tôi sợ lắm.

Hai vợ chồng cùng bước ra phòng khách và bật đèn sáng chưng khắp nhà  thì đố ma nào dám bước vào nhà, khi tiếng gõ cửa lại vang lên ông Lịch  hỏi ai đấy, giọng trả lời nghe không rõ nhưng quen quen, ông liền mở cửa, bất ngờ và kinh hãi khi thấy Liên đang  sừng sững đứng trước mặt họ, đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh đèn nhà hắt ra, nhìn ông bà Lịch mỉm cười. Bà Lịch  sợ hãi kêu rú lên, suýt ngất trong tay chồng:

–          Ôi…con Liên lại hiện về…!

Ông Lịch vội đỡ cho bà khỏi ngã dù ông cũng kinh hoàng không thua gì vợ, ông đứng chôn chân tại chỗ và cứng họng không thốt nên lời. Bà Lịch hi hí mắt nhìn Liên và ú ớ:

–          Liên là …ma đấy, ông nhìn kỹ xem ….nếu hai chân nó lơ lửng không chạm đất thì đúng là ma…

Liên dậm hai chân thình thịch trên nền nhà:

–          Con là Liên bằng xương bằng thịt đây mà, con không chết, con không là ma. Ba má yên tâm đi.

 Bây giờ ông Lịch mới tỉnh người, mở miệng hỏi:

–          Liên còn sống sót hả con? cả một năm qua ba má chẳng nghe tin tức gì của con.

Bà Lịch thấy Liên ăn mặc chỉnh tề khác hẳn trong những cơn ác mộng thì bớt sợ hỏi tiếp:

–          Con bị bắt ở đảo Phú Quốc hay bị cướp biển mang ra đảo hoang  mới trốn được về nhà hả? Lời ông Lịch nói đùa đã mang cái xui xẻo vào con rồi sao.

Liên vào nhà, đợi cha mẹ bình tâm, bên cạnh sự mừng vui tột cùng của cha mẹ, Liên thong thả kể lại từ đầu  là nàng và Minh yêu nhau tha thiết, đâu có chuyện Liên dễ dàng nghe theo lời mẹ đi vượt biên 3 lần như vậy. Hai lần đi theo mối của mẹ, Liên đã 2 lần cố tình  đến trễ và đến sai điểm hẹn, chưa thấy mặt mũi tàu bè sông rạch gì cả. May quá cả 2 chuyến ấy đều vỡ lở không thành nên bà Lịch chẳng hề nghi ngờ. Biết không thể “lừa” mẹ mãi được Liên đã sáng tác ra kịch bản đi theo gia đình Ngà. Ngà là người bạn có thật Liên chỉ mượn tên Ngà để tạo niềm tin cậy với mẹ và Liên cũng “mượn ” 1 cây vàng của mẹ làm vốn về Cần Thơ sống với Minh. Sau khi ra trường Minh đã được phân bổ về đấy.

Đợi 1 năm cha mẹ đã thấm mùi khổ đau tưởng Liên đã chết ngoài biển khơi, nàng về trình diện cha mẹ trong niềm vui to lớn tái sinh bất ngờ này  chắc sẽ được cha mẹ tha thứ..

Bà Lịch vui sướng khi con mình còn sống nhưng vẫn hờn mát:

–          Sao con không đợi một hai năm nữa mới về rồi ra mộ của má mà xin lỗi.

Ông Lịch thì thực tế:

–          Ngày mai ba dắt con ra ủy ban phường trình diện “đòi” lại hộ khẩu mà họ đã cắt kể từ khi con đi  vượt biên. Rằng con gái tôi không hề đi vượt biên, nó “mê trai” bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu.

Liên đồng ý ngay:

–          Con có những giấy tờ chứng minh đã sống và làm việc ở Cần Thơ trong năm qua. Họ sẽ tin.

Bà Lịch thêm vào:

–          Nếu họ cố tình làm khó dễ thì mình sẽ làm thủ tục “Đầu tiên. Tiền đâu” là xong ngay.

Ông Lịch vui như pháo tết:

–          Rồi con bàn với thằng Minh để ba má tổ chức đám cưới cho hai đứa hiên ngang dưới ánh mặt trời sau một năm chốn chui trốn nhủi ở xứ Cần Thơ nghe con.

–          Dạ, chúng con cũng đã nghĩ đến điều này rồi, ba má anh Minh sẽ tới gặp sui gia chứ. Cám ơn ba má.

Bà Lịch ra chỗ bàn thờ lấy mấy cây nhang ông Lịch la lên:

–          Con nó còn sống về nhà bà còn thắp nhang chi nữa?

Bà hớn hở trách ông:

–          Tôi hạ hình nó xuống không thờ cúng nữa và thắp nhang cảm tạ trời Phật mừng con trở về bộ không được sao.

………

Hiện nay ông bà Lịch và gia đình vợ chồng Liên- Minh đều sống ở Mỹ do anh Luân của Liên bảo lãnh, tuy kẻ trước người sau, tuy chậm tuy muộn nhưng cuối cùng cả đại gia đình đoàn tụ. Bà Lịch và Liên đều vui vẻ hạnh phúc ai cũng đạt được ước mơ của mình.

Nguyễn Thị Thanh Dương

( Oct. 01, 2025)

BUỔI CHIỀU NƠI NGHIÃ TRANG.

Buổi chiều đi thăm mộ người quen,

Mùa Thu hiu hắt trong nghĩa trang,

Tôi lạc vào một nơi quạnh vắng,

Tôi lạc giữa mộ bia, họ tên

*

Có phải vì buổi chiều mênh mông,

Làm tôi bối rối lạc bước chân?

Có phải vàng Thu vài chiếc lá,

Rơi rơi trong gió tôi chạnh lòng?

*

Những mộ bia tô điểm cao sang,

Nằm cạnh  những mộ bia bình thường,

Họ là ai quãng đời qúa khứ,

Không hẹn mà gặp nhau cuối đường.

*

Mộ người quen tôi để hoa tươi,

Thăm nhau không thể nói bằng lời,

Tôi gởi mùi hương làm tri kỷ,

Hoa thơm sẽ ở lại bên người.

*

Tôi đi thăm những ngôi mộ kia,

Trong tay tôi không còn bó hoa,

Nhưng lòng tôi đã là hương khói,

Thắp cho người vừa quen tình cờ.

*

Tiếng gió thổi qua vai tôi buồn,

Buổi chiều nghĩa trang bỗng hoang đường,

Hình như giữa cõi sống và chết,

Vẫn có người thương tìm người thương.

*

Nếu một ngày nào anh ra đi,

Tình tôi không chết lúc phân kỳ,

Trên mộ phần nhân duyên lỡ hẹn,

Nhớ anh, tôi mây trắng tìm về.

*

Trên con đường nhỏ tôi lang thang,

Nghe tiếng đá sỏi vọng dư âm,

Có phải bước chân tôi khua động

Đánh thức người giấc ngủ trăm năm. ?

*

Buổi chiều đã xuống thấp bao giờ,

Ngoài kia vẫn ồn ào tiếng xe,

Chỉ cách một con đường gần gũi,

Âm dương hai thế giới cách xa

*

Chào mộ người quen, người không quen,

Chốc nữa đường phố sẽ lên đèn,

Nơi đây vài ngọn đèn sẽ thắp,

Có đủ soi kiếp người lãng quên?

.

Nguyễn Thị Thanh Dương

***

Mỗi lần tôi ngồi vào bàn học là tiếng dập dình của chiếc ghế đong đưa ở tầng trên lầu, vang lên đều đặn, tôi thấy thật khó tập trung. Hình như giờ tôi học bài trùng với giờ ông Steve xem TV hay sao đó, mà cứ mỗi lần tôi học bài là y như rằng tiếng ghế lại kẽo kẹt, còn trước đó thì không nghe gì cả!

Nhà ba mẹ tôi ở tầng dưới, cho thuê tầng trên lầu, gần khu Phước Lộc Thọ, thành phố Westminster, thuộc quận Cam, tiểu bang California, Hoa Kỳ, nơi đây là mạch sống, là trái tim của Little Saigon nên rất đắc địa, ai mà bỏ đi là có người vô thuê ngay, nên ba mẹ tôi chọn lựa khách theo ý mình một cách dễ dàng.

Nghe mẹ kể là hôm đó ông David đến gặp mẹ mướn nhà và ký bail, ông này cao ráo, to con, khoảng 60 tuổi, làm cho chính phủ, ông đưa cho mẹ xem giấy tờ ông đi làm ở đâu, lương hướng, hồi trước tới giờ có nhà ở, bây giờ ông bán nhà vì không muốn nhức đầu phải cắt cỏ, sửa chữa, trả taxes… Ông chỉ muốn đi ở mướn, một thời gian chỗ này, rồi sau này qua chỗ khác cho vui khi về cuối đời, khỏe thân.

Khu Phước Lộc Thọ là nơi ông thích nhất vì phía sau của khu sầm uất này là nơi nhà ở rất yên tĩnh, mọi người lại lịch sự nên ông thích lắm, tiền có hơi cao hơn chỗ khác, nhưng đối với ông không thành vấn đề; ông nói với mẹ là ông sẽ ở với một người bạn nữa, hai ông sẽ chia mọi chi phí với nhau.

Ngày David và Steve dọn vô, tôi đi học, chỉ có ba mẹ ở nhà thôi, hai ông bà lớn tuổi nên cũng không giúp gì được cho hai ông trong việc dọn nhà, đồ đạc cũng không nhiều, nên hai ông này chỉ có một chuyến xe nhỏ chở đồ đạc là xong tất cả.

Mẹ kể lại chỉ có David khiêng đồ giúp những người dọn nhà, còn Steve dáng người nặng nề, bụng phệ, chỉ lên lầu thôi đã thấy mệt rồi, chứ đừng nói đến việc khiêng vác!

Một tháng trôi qua sau ngày có người mướn nhà, chúng tôi thấy lạ, vì ở tầng trệt mà không bao giờ nghe một tiếng động nào cả từ trên lầu ngay cả ngày cuối tuần, tôi hỏi mẹ:

– Mẹ có bao giờ nghe tiếng chân hay tiếng nói từ trên lầu vọng xuống không? Con thấy lạ quá, hai ông này người cũng to lớn, mà… sao đi nhẹ ghê!

– Ừ nhỉ, mẹ cũng chả thấy ồn ào gì cả, ban ngày thì chắc hai ông đi làm từ sáng, chỉ có buổi tối mới về nhà thôi, mà cũng không nghe tiếng bước chân, nhưng có nghe tiếng cửa đóng và khóa.

Ba tôi chen vào:

– Chắc hai ông này có trải thảm, hay họ sợ làm phiền mình nên không dám đi mạnh? Có thể sàn mình mới làm lại nên cách âm!…

– Nếu nói là sàn mình cách âm thì tại sao người mướn trước, mình cũng nghe tiếng bước chân của họ?

– Tại vì họ không để thảm đó mẹ, với lại họ có một người con trai tuổi nhỏ nên dĩ nhiên là làm nhiều tiếng động rồi.

Để cho mẹ và tôi không cãi qua lại nữa, ba tôi chấm dứt:

-… Thôi… Để đầu tháng sau, tôi sẽ lên lấy check, nhân tiện để ý xem cách họ làm sao mà không gây tiếng động!

-oOo-

Vừa đi học về, định bước vào nhà, tôi gặp một ông chừng 61, 62 tuổi, bước ra từ xe taxi, dáng người mập mạp, tướng đi phục phịch, đi cùng hướng về nhà với tôi, cả hai chúng tôi cùng bước lên những bậc tam cấp để vào nhà. Tôi đoán là một trong hai ông mướn tầng trên lầu, tôi nhoẻn cười chào:

– Chào chú… cháu hân hạnh được làm quen chú, cháu là con gái của ba mẹ ở tầng dưới nhà…

– Oh vậy à, hân hạnh được biết cô… Chúng tôi mới dọn vô tháng vừa qua…

– Chú có thích nơi này không ạ?

– Rất thích!… yên lặng nhưng lại rất gần gũi với mọi dịch vụ… À tôi tên là Steve…

– Còn cháu tên là Mây.

Những bước chân của Steve rất khập khiễng và nặng nhọc, mặt ông bỗng nhiên nhăn nhó, mồ hôi tươm ra đầy trán, tôi vội vàng lại gần để giúp ông ngồi xuống ngay bậc tam cấp để nghỉ, ông thở khó khăn, vừa nói vừa ra dấu:

– Lấy… lấy thuốc trong… túi áo…

Tôi vội vàng vứt cái cặp ngay xuống đất, để rảnh tay lục túi áo phía trước xem có thuốc không, ông lắc lắc đầu, nói trong hơi thở:

– Thuốc… bên trong áo…

Tôi lại lục lọi một hồi bên trong áo một cách khó khăn, vì khi ông ngồi xuống bệ thềm, ve áo bị ông đè xuống dưới nên muốn mở áo để lấy thuốc, phải kéo mãi cái mép áo mới rơi ra được. Tìm ra chai thuốc, tôi lính quýnh mở nắp, làm đổ hết xuống sàn gạch, ông lắp bắp:

– Nước… trong…túi…

Tôi lại vội vã lục, vừa lục vừa nhìn mặt ông vì thấy hai mắt ông nhắm chặt, mồ hôi vã như tắm, hơi thở lại đứt quãng, tôi sợ ông bị gì, nên luôn miệng hỏi:

– Chú ơi, cháu gọi ambulance nhé?

Ông xua tay, lắc đầu, cố gắng nói một cách mệt nhọc:

– Không! Không!… Đừng gọi… đừng…

– Nhưng chú có sao không? Có thở được không?

– Nước… Thuốc…

Không chậm trễ, tôi nhấc đầu ông lên, bỏ vào miệng ông hai viên thuốc và cho ông uống nước.

Viên thuốc vừa trôi qua cổ thì ngay lập tức, như có phép màu, ông trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra! Vừa lau trán, ông kể cho tôi nghe:

– Tôi mới ra khỏi viện hôm nay, đã ở đó cả tháng rồi… nên không muốn quay trở lại đó nữa đâu, chết tôi cũng bằng lòng! Cám ơn cháu nhiều lắm đã giúp tôi tìm thuốc, tìm nước cho tôi uống, nhờ những viên thuốc thần thánh này, làm nở đường dẫn máu ra thì máu mới chạy vào tim, óc cho tôi sống, tôi bị bệnh tiểu đường type 2, rất nặng, đang được bệnh viện theo dõi, tôi chỉ ngồi thôi, chứ đi thật khó khăn…

– Rồi sao ông có thể đi làm được mỗi sáng?

– Chỉ có mình David đi làm thôi, còn tôi… ở nhà, tôi đi nhà thương thì có… Những lần cô thấy cả nhà yên lặng là tôi ở nhà thương đó, tôi ở đó nhiều hơn ở nhà!

– Vậy à, hèn chi cháu chả bao giờ nghe tiếng động của hai chú trên lầu.

– Mỗi lần tôi ở nhà thương là David cũng vào trông nom tôi, ông ấy thật dễ thương, tốt lắm… Chúng tôi ở với nhau đã 34 năm rồi …

Tôi nói một cách ngây thơ:

– Hai chú ở chung với nhau… 34 năm?? Thật là một tình bạn đẹp!

– Thật ra mà nói, chúng tôi là… những người đồng tính LGBTQ… Tôi không có chút xấu hổ gì để mà giấu nữa vì thời đại chúng ta bây giờ đều rất cởi mở mà phải không? Tôi chỉ lo một điều….

Tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Steve, ánh mắt mỏi mệt, đầy ngập nước long lanh, rồi nước mắt tuôn rơi, tôi ngại ngùng:

– Chú ơi, chú nhiều cảm xúc quá… chú có muốn lên lầu nằm nghỉ không? Cháu đỡ chú lên nhé!

– Không, không! Tôi muốn ngồi đây cho mát, để tôi nói chuyện với cô một chút… Cô có bận gì không?

– Dạ không, chú cứ nói đi, cháu sợ ngồi đây gió quá sẽ làm chú lạnh, bệnh thêm!

Steve nhìn xa xăm như đang nhớ về cuộc đời đầy sóng gió một thời của ông, rồi chậm rãi kể

– Cách đây gần 47 năm, khi tôi mới 13 tuổi, tôi khám phá mình không phải là thằng con trai bình thường như những đứa trẻ khác, tôi chỉ cắm đầu vào học, không ra ngoài chơi, không muốn cả đến nhà bạn chơi, tôi sợ chúng nó phát hiện ra tôi không giống chúng nó, sẽ cười nhạo thì làm sao tôi sống nổi, nên cứ đi học về là trốn trong phòng; gia đình tôi có hai anh em, ba mẹ tôi cả ngày cãi nhau, không ai để ý đến các con, chúng tôi cứ lớn lên như những cây sậy tự nhiên trong rừng, em gái tôi sau này lấy được người chồng tốt, chả ai biết tôi là thằng con trai không bình thường cả. Ba mẹ tôi sau đó ly dị, tôi lại càng sống cô độc trong cái vỏ ốc buồn xám ngoét, đã mấy lần tôi định quyên sinh mà cả nhà chả ai hay!

Cứ vật vờ không mục đích, cho đến năm 18 tuổi, năm mà gia đình của David dọn đến ở cùng xóm, hắn cũng thế, cũng trốn ở nhà, mà còn tệ hơn tôi, là hắn thích để tóc dài và rất hay mắc cỡ, lúc nào cũng mút ngón tay cho dù đã lớn; chúng tôi học cùng trường đại học, cái nhìn đầu tiên là tôi biết ngay hắn cũng là LGBTQ như tôi.

Thế rồi duyên đưa đẩy, chúng tôi yêu nhau trong vụng trộm, cả hai chúng tôi rất hạnh phúc và yêu đời, cuộc sống lúc đó không còn nhàm chán nữa, chúng tôi sống vì nhau, quấn lấy nhau ngày đêm như hai con sam, nhưng bề ngoài là hai thằng con trai, nên không ai phát hiện ra cả.

David học đại học về hành chánh, tôi học về luật, chúng tôi học rất giỏi, động viên nhau, chúng tôi ra trường với điểm số lớn.

Một ngày David qua nhà tôi chơi, thấy trong nhà không có ai cả, chúng tôi đã ôm hôn nhau ngoài phòng khách, không ngờ là cái camera mẹ tôi để ở góc tủ quay hết mà tôi không biết, mẹ sợ trộm nên đã gắn camera giấu trong góc kẹt, đến chiều mẹ đi làm về mở ra xem thì thấy cảnh hai đứa chúng tôi như vậy, mẹ mới biết tôi là người đồng tính. Vào thời đó thì gia đình nào có con như thế là một điều xấu hổ, mẹ đã lôi tôi ra đánh cho tôi một trận, thấu trời xanh, cho đó là một bệnh mà tôi bị lây của những đứa hư hỏng, rồi bắt tôi phải sửa lại bản thân mình…

Không cho tôi tiếp xúc với David nữa, nhưng gia đình bên David thì lại chấp nhận con trai mình như thế, họ bằng lòng sống với thực tế như vậy.

Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà từ đó, tôi đã học xong đại học, đã 26 tuổi, tôi đã ra đi làm rồi, nên việc mẹ tôi từ bỏ không làm tôi đau khổ lắm.

David yêu tôi, theo tôi từ đó, từ khi chúng tôi 26 cho đến hôm nay, 60 tuổi, đã 34 năm trôi qua, tôi chưa từng bao giờ trở về thăm mẹ. Đã bao lần tôi phone về, mẹ chỉ chửi mắng tôi xối xả không thương tiếc, mẹ còn nói sẽ không bao giờ nhìn lại tôi nếu tôi không từ bỏ cái hình hài ghê tởm ấy đi!

Nhưng đâu phải tôi muốn thế mà chính là ông Trời đã sanh ra tôi như vậy!

Mẹ đã nguyền rủa tôi, nói sẽ mãi mãi không muốn nhìn thấy tôi cho đến ngày mẹ mất!

Tôi muốn tìm lại em gái, cũng không sao tìm ra, không biết cô ta có còn ở Mỹ hay đã theo chồng về Spain.

-oOo-

Mùa thu tới khi trời bắt đầu gió lạnh, cây cối đổi màu đỏ vàng, tôi nghe tiếng chân Steve lết trên sàn nhà nặng trịch, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi thấy vui vui, nghĩ cả hai ông đều mạnh khỏe, ở nhà, không ai bị vào nhà thương cả, rồi nghe tiếng dập dình hạnh phúc của chiếc ghế mây, biết có người đang ngồi đong đưa trước TV.

Tôi tập quen với tiếng động của chiếc ghế ấy mà không còn thấy phiền hà gì nữa.

Mỗi tối đi học về trễ, nhìn lên lầu chiếc đèn ngay góc nhà, hắt ra màu vàng thật ấm cúng, một thứ tình cảm lạ lùng len lén trong tâm hồn, tôi thấy thương hai ông, cảm phục mối tình họ gắn bó keo sơn từ 34 năm nay, sướng khổ, bệnh hoạn cùng nhau trải qua chứ không phải như người ta thường nói là cuộc tình của những người đồng tính thường chóng vánh, chỉ sống chơi cho vui vài năm tháng rồi chán, bỏ nhau.

Steve thích trồng cây cảnh, ông trồng một vài cây xương rồng trong nhà, lên hoa đỏ thật dễ thương; còn David thích làm bếp, nhất là món cá salmon với cà chua và nấm, buổi tối David hay làm cho mỗi người một ly trà tisane chanh gừng khi xem tv, cả hai rất ít nói, sống thật chan hòa.

-oOo-

Sau một tuần gia đình chúng tôi đi nghỉ hè từ vùng biển về, từ đàng xa đã thấy xe cảnh sát, xe ambulance, xe chữa lửa, chớp nháy đèn, họ chặn từ đầu đường Magnolia cho xuống tuốt phía dưới, chúng tôi phải ngừng taxi ở đó, đưa ID cho cảnh sát coi để biết là nhà chúng tôi trong khu này để được vô.

Người cảnh sát khi đọc đến dòng địa chỉ thì mở mắt thật lớn, gọi người chỉ huy ra nhỏ to một hồi, rồi họ chụm đầu vào nhau nói chuyện… Một lát, mời chúng tôi vào một chỗ vắng:

– Ông bà hãy bình tĩnh nhé!… Chúng tôi báo cho ông bà biết là nhà ông bà có người  … chết!

Ba mẹ tôi trợn mắt ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, ba tôi nắm chặt cái thành xe cảnh sát cho vững, lắp bắp:

– Ông nói sao? Nhà tôi… có người chết?… Là ai?… Hồi nào?… tại…sao?

– Ông bà có nhà cho mướn trên lầu phải không?

– Phải rồi!…Ai là người chết?

– Steve!

– …Hồi nào?

– Cách đây hai ngày!

– Bây giờ mới phát hiện à…Tại sao không có ai ở nhà canh ông ta hay sao?

– Trong lúc David, bạn ông ta đi vắng khoảng chừng hai ngày.

– Sao không gọi ai đến canh trong lúc đó?

– Chúng tôi đang điều tra vụ này… Nhưng chắc ông bà sẽ ngồi ở lại đây cho đến khi nào chúng tôi xong thì ông bà mới vào nhà được.

– …Ok….

Chúng tôi thẫn thờ nhìn nhau, mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt chợt đỏ au như một tuần không ngủ, còn tôi không chịu nổi cú shock, dựa đầu vào vai mẹ tức tưởi khóc, thương cho số phận của Steve, ông ra đi hưởng dương 60 tuổi!!

-oOo-

Cảnh sát cho chúng tôi biết khi David vừa rời đi, tối hôm đó Steve bị stroke trong lúc ngồi đong đưa xem TV ở chiếc ghế mây, ông ra đi trong cơn ngủ gà gật, rất nhẹ nhàng, không đau đớn…Mọi người cho đây là sự giải thoát khỏi bệnh tật của Steve.

Khi David về đã thấy Steve nằm yên trên ghế, hai tay thõng xuống, đầu ngoẹo sang một bên.

David tiếp tục ở lại tầng trên thêm một năm nữa, lặng lẽ, mỗi sáng đi làm, nhìn dáng vẻ của ông rất bình thường, nhưng trong tâm hồn chắc rạn vỡ với bao kỷ niệm của người mình từng gắn bó yêu thương từ thuở nhỏ; ông ráng tìm cha mẹ và em gái của Steve nhưng vẫn không tìm ra tông tích, mặc dù có nhờ cả cảnh sát, thám tử tư…

Hết bail, David giã từ gia đình tôi:

– Tôi không thể nào chịu đựng nổi, mỗi tối ngồi trước TV, tôi đều chảy nước mắt, nhớ bóng dáng Steve ngồi đong đưa ở chiếc ghế bên cạnh, có lúc tôi tự nói chuyện mà tưởng là có hắn ngồi đó, khi quay lại thì chẳng thấy ai hết!… Lỗi tại tôi, tôi vô cùng hối hận, hãy cho tôi “đi theo” hắn… đừng để tôi bị dằn vặt thế này suốt cuộc đời còn lại!

Từ ngày David ra đi, tầng trên lầu vẫn bỏ trống, ba mẹ chờ người khách mới, tôi vẫn học bài như thường lệ….

Nhưng một buổi tối, cả khu vườn sau không có ánh trăng, gió vần vũ thổi, lá cây rơi xào xạc, những cành cây khô lắc rắc rơi, ba mẹ tôi đã vào phòng ngủ, chỉ một mình tôi ngồi học bài.

Chợt tiếng… dập dình của chiếc ghế mây quen thuộc đâu đây lúc mờ lúc rõ ở tầng trên…

SỎI NGỌC (Ngọc Huyền)  – Montreal, Oct’25

(Kể lại câu chuyện có thật của anh Ba H)