MỪNG LỄ,  MỪNG LỄ ĐỘC LẬP HOA KỲ,  VĂN THƠ LẠC VIỆT & THÂN HỮU

VTLV & THÂN HỮU: TRANG ĐẶC BIỆT MỪNG LỄ ĐỘC LẬP HOA KỲ – INDEPENDENCE DAY

***

MỪNG NGÀY ĐỘC LẬP HOA KỲ

Phương Hoa

Đón mừng ĐỘC LẬP July Fourth

Thung Lũng Hoa Vàng ăn lễ to

Đất nước Cờ Hoa – hoa pháo rực

VĂN THƠ LẠC VIỆT – Việt thi hòa

Cali hạnh phúc từ muôn nẻo

Miền Bắc niềm vui khắp mọi nhà

Kính chúc bình an toàn Mỹ Quốc

Diễn hành thật đẹp tỏa lan xa.

  Phương Hoa  – BBT VTLV

THƠ CAO MỴ NHÂN

 “JULY 4“  NGƠ NGẨN

*

Khi tới đây, tôi nhớ tháng ngày này

Fourth of July Lễ  Độc Lập

Independence Day … vui dồn dập

Mới đó, đã phần ba thế kỷ

*

Đứng bên cầu Golden Gate năm 1992

Tôi cứ tưởng một lần rồi không tới nữa

Hơn ba chục mùa hạ vàng rực rỡ

Chính nơi này đẹp nghĩa đất Tự Do

*

Ngó về phương tây, mặt trời đỏ xuống thấp

Phố núi miên man ôm hình hài sắc tộc

Tiếng kèn đồng người dạo khúc tha phương

Quê Việt tôi bên kia Thái Bình Dương

*

Đêm July 4 th man dại cửa thiên đường

Nhưng nếu bạn kéo tôi về cố lý

Tôi sẽ nhảy xuống Cầu Vàng hệ lụy

Vì không muốn thấy những xót thương

*

Bầy quạ kêu chia sẻ nỗi đau buồn

Tôi đứng giữa lằn ranh đời cũ, mới

Mai mốt chắc chôn thân già nẻo cuối

Chốn quạnh hiu, sấp mặt khóc … vô thường …

*CAO MY NHÂN

San Francisco 30 – 6 – 2025

**

Mỗi năm khi tháng Bảy về, nỗi đau năm xưa lại âm thầm trở giấc trong tim tôi. Ngày Lễ Độc Lập 1985 đã vĩnh viễn cướp đi người chồng yêu quý – một sĩ quan Hải Quân VNCH can đảm, một người chồng, người cha luôn hết lòng vì gia đình và người khác. Anh đã hy sinh mạng sống mình khi lao xuống sóng dữ cứu các em bé đang bị cuốn ra khơi, trong đó có con gái út mới 11 tuổi của chúng tôi.

Trong niềm đau không nguôi của một người vợ, tôi viết bài thơ Hạ Buồn vào ngày July 4th 2014 để ghi khắc một ký ức định mệnh của đời mình. Năm năm sau, bài thơ được nhạc sĩ Vĩnh Điện phổ nhạc thành một ca khúc tha thiết và đã được danh ca Bảo Yến truyền cảm một cách xúc động đến nao lòng.

Xin mời nghe và chia sẻ…

PLang

HẠ BUỒN

Tháng Bảy lại về lòng buồn hiu hắt

Nhớ ngày này bao năm trước anh đi

Môi bất động anh chẳng nói lời gì

Và cứ thế anh đi không từ giã…

*

Đau đớn quá tôi điên cuồng vật vã

Trời Phật ơi xin cứu lấy chồng con

Anh nằm đây nhưng thân xác không hồn

Biết làm sao, làm sao anh trở lại??

*

Đã mấy mươi năm tôi còn nhớ mãi

Buổi sáng nào sóng dữ cướp đời anh

Để bao đêm nhìn trăng chiếu qua mành

Lòng thổn thức ôi mùa hè định mệnh…

phamphanlangJuly 4th 2014

Every year, as July returns, a deep ache quietly stirs within me. Independence Day 1985 forever marked my life with grief, as it took away my beloved husband — a brave former Navy officer of the Republic of Vietnam, a devoted father, and a man who always put others before himself. He gave his life to save a group of children swept away by a sudden undertow, including our youngest daughter, who was only eleven at the time.

In the silence of anguish, I wrote this poem, Hạ Buồn (Summer of Sorrow), on July 4th, 2014, to honor that tragic yet heroic moment. Five years later, it was beautifully set to music by composer Vĩnh Điện and soulfully performed by the renowned singer Bảo Yến, whose haunting voice captured the heartache and depth of that day.

I invite you to listen, to feel, and to remember — through each verse and note — the weight of love and loss

SUMMER OF SORROW

July returns — my heart falls still,
Haunted by the day fate broke its will.
You left in silence, lips unspeaking,
No last goodbye… just slow soul-leaking.

Grief devoured me in raging cries,
I begged the heavens, tears in my eyes.
You lay there — body cold, soul flown,
How could I bring you back… alone?

So many years, and still I see
That morning wave that stole you from me.
Each night I watch the moonlight creep,
And ache for that summer I cannot keep…

phamphanlang
July 4th, 2014

Translated from Vietnamese poem “Hạ Buồn” by Phạm Phan Lang

MINH THÚY THÀNH NỘI

MỪNG LỄ ĐỘC LẬP HOA KỲ

*

Mùa hè đang rực rỡ

Ánh nắng đẹp tươi hồng

Cánh Én lượn thong dong

Bươm bướm bay tràn ngập

*

Cảnh ra đường tấp nập

Ngày lễ lớn Hoa Kỳ

Shopping chật người đi

Hớn hở vui đầu hạ

*

Bóng nắng xuyên cành lá

Đỏ, tím, vàng lối hoa

Con cháu trở về nhà

Tiệc tùng theo dòng họ

*

Cờ treo chào trước ngõ

Các nơi màn diễn hành

Trống nhạc dồn dập nhanh

Biểu dương sức hùng mạnh

*

Bầu trời đêm gió lạnh

Pháo bông bắn đì đùng

Những sắc màu nở tung

Chào mừng Lễ Độc Lập

*

Minh Thúy Thành Nội

Tháng 7/4/2025

**

MỪNG LỄ ĐỘC LẬP HOA KỲ – NGUYỆN CẦU ĐỘC LẬP CHO UKRAINE
Phương Hoa

Lần đầu tiên tôi chú ý đến ông già Mỹ trắng ngồi xe lăn trên lề đường,
khi xe tôi dừng đèn đỏ chuẩn bị quẹo vào trung tâm bán sỉ Costco. Tôi
nhớ đó là khoảng thời gian quân Nga bắt đầu tấn công Ukraine, cách đây
cũng đã bốn, năm tháng gì đó. Chiếc quần jean lưng lửng, loang lổ vết
bẩn và rách te tua, lộ ra hai đầu gối nám đỏ bầm và đôi chân lông lá; áo
thun ngắn tay màu xanh rừng của lính, màu áo quen thuộc của Tổng
Thống Ukraine Volodymyr Zelenskyy, vị tổng thống anh hùng của một
dân tộc anh hùng mà cả thế giới đều kính nể; trên cánh tay áo ông ta còn

gắn một lá cờ màu vàng xanh của đất nước Ukraine.


Tôi chợt cười thầm. Là “fan” hâm mộ của tổng thống Ukraine đây mà.
Tôi cũng là người rất hâm mộ ông tổng thống thông minh gan dạ này.
Lần đầu tiên thấy Zelenskyy phát biểu với giọng nói hùng hồn, lời lẽ
khôn khéo, mạnh mẽ, kêu gọi thế giới giúp đỡ Ukraine, làm tôi rất khâm
phục. Nhưng khi nhìn ánh mắt chứa đựng sự oán hận, lẫn đau khổ, và sự
chịu đựng tột cùng của Zelenskyy, tôi muốn rơi nước mắt.
Ông già ngồi trên xe lăn khổ người phốp pháp với cái bụng bự tròn quay
nhú ra dưới lớp áo. Khuôn mặt khắc khổ và buồn bã, nhưng hàm râu
quai nón rậm rì khiến ông toát ra một vẻ mạnh mẽ kiên cường, và không
thấy có chút gì là đáng tội nghiệp, dù trên tay ông cầm tấm bảng có mấy
chữ viết tay xiêu vẹo: “Please help!”


Điều khiến tôi xúc động và chăm chú quan sát kỹ ông già là vì ông đội
chiếc mũ dìm đen có hàng chữ màu vàng in thật lớn: VIETNAM WAR
VETETRAN. Một cựu chiến binh Việt Nam. Người này đã từng bay
qua nửa vòng trái đất giúp dân tộc tôi gìn giữ tự do và hòa bình. Tôi biết chính phủ Mỹ rất ưu đãi các cựu quân nhân, tại sao ông già này lại đi ăn
xin như thế nhỉ.


Đèn chuyển sang màu xanh. Tôi chợt giật mình bừng tỉnh vì tiếng còi
hối thúc của xe sau. Làn đường hẹp không có chỗ tắp vô, nên tôi vội
chụp lấy cái điện thoại, moi hết số tiền lẻ trong ngăn bên của cái vỏ bọc,
và rà xe tới gần chỗ ông già. Hạ cửa kính xuống, tôi chồm tới nhét nắm
bạc lẻ vào tay ông rồi nhấn ga chạy đi, bỏ lại đàng sau ánh mắt sáng lên
đầy thiện cảm với đôi bàn tay chắp xá và tiếng “Com on” thật to. Vào
trong Costco lựa đồ mà tâm trí tôi mãi nghĩ về người cựu chiến binh Việt
Nam với cái vẻ mặt oai hùng nhưng buồn bã ấy.


Tôi ở không xa Costco, nên tôi thường xuyên đi mua đồ và đổ xăng ở đây. Những lần sau đó, mỗi khi đi Costco tôi đều cố ý mang theo một ít tiền để cho ông già này, vì hầu như ông luôn luôn ngồi tại chỗ cũ. Và tôi trở thành khách hàng của ông lúc nào không hay.


Một lần, chẳng hiểu sao ông lại đổi hướng, thay vì ngồi bên phải thuận tiện xe cộ qua lại dừng đèn đỏ cho tiền, ông lại chuyển sang ngồi phía bên trái, trên lề cái “only” quẹo trái ngăn đôi giữa hai bên đường xuôi và ngược chiều. Thế nên trên đường đến tôi không thể đưa tiền cho ông.


Mua sắm xong ra xe tôi lục lấy cái phong bì rồi bỏ tiền vào đó, và lái chầm chậm vô làn thứ nhì từ bên trái. Khi dừng lại đợi đèn xanh tôi hạ cửa xuống cầm lấy cái bì thơ, chồm ra ngoài và thảy qua cho ông già. Tôi cố ném vào chiếc xe lăn ông đang ngồi, nhưng không ngờ cái bì thư va vào chiếc xe sau vừa trờ tới, và nó rơi xuống đất nằm trong lòng đường. Bì thư không dán nên số tiền văng tung tóe, làm tôi cảm thấy rất áy náy. Tôi định đậu xe để xuống nhặt lại cho ông, thì người phụ nữ da trắng trong xe đã bước xuống gom hết lại những tờ bạc dưới đất và bước tới đưa cho ông già. Đúng là “Người Mỹ tử tế,” tôi thầm nghĩ. Từ những việc cỏn con này, tuy chưa một lần trò chuyện, tôi có cái cảm giác ông già Mỹ đã là “người quen.”

Nhưng đó là lần cuối cùng tôi cho tiền ông. Những lần sau tôi cũng mang theo tiền, nhưng không còn thấy ông già xuất hiện chỗ đó nữa, và mỗi lần chạy ngang qua tôi có cảm giác hơi buồn, nghĩ là chắc ông ấy đã … vĩnh viễn ra đi. Tồn tại từ thời chiến tranh Việt Nam, tuổi ông nay cũng đã cao rồi còn gì.
*
Ngày 4 Tháng 7 năm 2022, ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ. Vì được “xả trại Covid,” mấy đứa con đưa tụi nhóc cháu nội đi chơi xa hết, không đứa nào về chung vui như trước kia, nên tôi rảnh rang việc nấu nướng. Qua hơn hai năm trốn dịch trong nhà cũng bị “cuồng chân,” ông xã tôi muốn dành ngày lễ Độc Lập đi tháp tùng đoàn diễn hành của thành phố cho thư giãn gân cốt. Đặc biệt, năm nay thành phố có tổ chức cuộc thi chạy bộ 5 km quanh thành phố, trước giờ xe hoa bắt đầu cuộc diễn hành, để gây quỹ cho Nhà Tạm Trú Phụ nữ và Trẻ em. Đáng tiếc, chúng tôi dù cũng từng là dân chạy bộ nhưng vì bận rộn quên mất thời hạn, ghi danh trễ nên không thể tham dự. Cuộc thi này rất thú vị, vì dọc đường các cơ sở kinh doanh địa phương cung cấp miễn phí thức ăn nhẹ, các loại nước uống, trái cây. Sau cuộc thi có cả… bia cùng rượu cho người lớn giải lao nữa. Tất cả mọi thí sinh đều được phát áo đồng phục với số báo danh.
Dọc đường ai mỏi mệt có thể dừng lại bốc vài cái bánh, chai nước, rồi
vừa chạy vừa thưởng thức. Già trẻ gái trai đều tham dự được, ai đến
đích trước nhận phần thưởng và huy chương, những người mỏi mệt cứ
chạy sau hay đi bộ tà tà thì khi đến đích cũng được tặng những món quà
an ủi.


Buổi sáng, tôi thức dậy ăn uống xong là “diện đồ July 4th” áo đỏ có hình cờ Mỹ rồi cùng nhà tôi đi bộ ra phố. Thành phố nhỏ chúng tôi dọn về sau khi nghỉ hưu ở gần biển, thuộc vùng Đông Vịnh San Francisco, là một thành phố cổ. Chính quyền và người dân ở đây luôn luôn giữ gìn truyền thống tổ chức diễn hành xe hoa trong ngày Lễ Độc Lập hàng năm, trừ vài năm dịch Covid vừa qua. Năm nay mở cửa trở lại nên cả thành phố náo nức rộn ràng lo chuẩn bị cho cuộc diễn hành và cuộc thi chạy bộ.


Theo lịch trình, sau khi cuộc thi chạy 5 km bắt đầu, thì đoàn xe hoa cũng khởi hành từ tụ điểm gần bờ biển, chạy quanh downtown, dọc theo khu vực dân cư, giáp một vòng thì về lại chỗ cũ, chiều dài cũng trên bốn, năm dặm. Tôi háo hức ngắm nhìn, chạy tới chạy lui theo đoàn xe đủ màu sắc và kiểu dáng để chụp hình. Tôi mãi mê nhìn những kỵ mã cảnh sát thành phố oai phong trên lưng những chú ngựa nòi cao lớn bờm lông đen mượt, khoác những bộ yên cương rực rỡ sắc màu, và tôi bỏ lạc ôngxã trong dòng người coi đông nghịt hai bên lề đường.


Đến đoạn đường có những chiếc xe hoa thật dài và đẹp, tôi vội đưa điện thoại lên. Bấm được vài tấm hình, tôi xoay lưng lại định đi tiếp bỗng đụng phải một người đang bước tới thật nhanh. Tôi bị mất trớn ngã nhào vào đám đông đang ngồi coi diễn hành trên lề đường. Chiếc điện thoại vuột khỏi tay, và theo phản ứng tự nhiên tôi chụp vội cái tay nắm của một chiếc xe lăn gần đó để giữ thăng bằng trở lại. Bị xấu hổ, tôi vội cúi nhặt chiếc điện thoại lên rồi lắp bắp lời xin lỗi với người ngồi trên chiếc xe lăn có cắm đầy những lá cờ Mỹ nhỏ:


“I’m… sorry!”


“No problem!’Người đó trả lời, và rồi kêu lên với vẻ kinh ngạc,“Oh….thì
ra là cô à?”


Tôi chưa kịp hoàn hồn, nghe thế bèn nhìn kỹ ông ta, và chợt nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là người ăn xin gần Costco tôi vẫn cho tiền mấy lúc trước. Vẫn chiếc mũ dìm có hàng chữ in “VIETNAM WAR VETETRAN,” vẫn “chiếc áo thun Tổng Thống Ukraine,” và lá cờ vàng xanh trên tay áo. Nhưng nhìn ông ta gọn gàng hơn, sạch sẽ hơn, và thần thái ông lúc này trông rất tốt, mặt mũi tươi tắn, nét mặt sinh động, không còn nét bơ phờ và buồn phiền như trước nữa. Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui. Rủi mà may, tình cờ được dịp gặp lại ông già cựu chiến binh Việt Nam, người mà lâu nay tôi thường nghĩ đến mỗi lần chạy ngang qua chỗ ông từng ngồi xin ăn.


“Thì ra là ông!” Tôi cũng kêu lên mừng rỡ như gặp lại bạn cũ. “Ông có
khỏe không? Lâu nay ông làm gì mà tôi không thấy ông nơi… chỗ cũ?”


Tôi nói, không tiện nhắc lại chỗ cũ là chỗ nào. Ông ta chỉ cười, rồi quay
qua người phụ nữ Mỹ trắng lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh:


“Honey, cô đây là người anh thường kể với em trước kia, người bao giờ
cũng dừng lại giúp anh mỗi khi cô ấy đi mua sắm ở Cotsco.” Quay sang
tôi, ông tiếp, “Xin chào! Tôi tên là Scott, còn đây là Sue, bạn gái tôi.


Bà Sue gật đầu chào tôi với nụ cười hiền lành và đầy thân thiện. Thấy bà
có vẻ xuề xòa tôi cũng chào bà tự nhiên không chút dè dặt, tự giới thiệu
tên mình, rồi quay qua ông, chỉ vào chiếc mũ ông đang đội:


“Ông là cựu chiến binh Việt Nam? Lần đầu tiên tôi chú ý đến ông vì
chiếc mũ này. Có phải ông đã từng sang Việt Nam chiến đấu giúp quê
hương tôi?”


“Yes, I did! Vâng, tôi đã từng.” Rồi như còn có rất nhiều điều muốn nói,
ông già vừa quay đầu chiếc xe lăn, vừa ra dấu cho tôi và bà bạn ông tách
khỏi đám đông, “Chỗ này ồn ào quá, chúng ta hãy qua bên kia nói
chuyện đi.”


Bà Sue cởi chiếc áo khoác máng vào thành chiếc ghế xếp bà vừa ngồi,
để người ta biết là ghế có chủ, rồi bước vội theo ông. Tôi cũng hào hứng
bước theo hai người đến chỗ gần trạm xăng, nơi có một rừng cờ Mỹ thật
lớn đang phất phơ tung bay trong nắng.

Trước nhất, tôi xin cám ơn ông,” tôi nói khi xe ông dừng lại bên cạnh
hàng cờ bay phất phới, “ngày ấy đã sang tận Việt Nam chiến đấu giúp
quê hương tôi.”


Ông Scott vội lắc đầu, và nói bằng cái giọng có vẻ nặng nề:
“No! Chúng tôi đã không giúp được gì cho các bạn. Cho đến tận bây
giờ, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi còn mắc nợ các bạn.”


Tôi thấy tội nghiệp ông. Đã mấy chục năm qua mà ông vẫn còn ấm ức,
nói ra những điều tôi thường nghe trước giờ mỗi khi nói chuyện cùng
những cựu quân nhân Hoa Kỳ trở về từ Việt Nam. Ông nới một hơi,
phàn nàn về chuyện thời chiến tranh Việt Nam, về cánh báo chí phản
chiến Mỹ, về người dân Mỹ xuống đường biểu tình, về chính phủ Mỹ…
càng nói càng hăng, mặt ông đỏ bừng.


Bà Sue đứng im lặng nghe, thỉnh thoảng lắc đầu, có vẻ như bà đã quen
với chuyện này
:


“Ông ấy vẫn thường như thế, mỗi khi có ai nhắc về chuyện chiến tranh
Việt Nam.” Bà nói.


Tôi muốn giúp ông quên đi cái quá khứ đau lòng ấy lúc tuổi già, nên
hướng qua chuyện khác:


Cám ơn ông, Scott. Nhưng chuyện đã mấy chục năm rồi, làm ơn hãy
quên đi để cho tâm trí ông được nhẹ nhàng.” Tôi nói xong đổi đề tài:
“Bây giờ cho tôi hỏi, hình như ông rất hâm mộ Tổng Thống Zelenskyy
của Ukraine? Tôi thấy ông mặc áo màu giống Zelenskyy và còn đeo cờ
Ukraine, đã từ lâu lắm rồi?


Ánh mắt Scott sáng lên, và tôi biết là tôi đã… bắt đúng huyệt của ông.
“Oh yeah! Absolutely, yes!” Tất nhiên rồi! Ông kêu lên đầy vẻ thán
phục. “Cũng nhờ chứng kiến sự kiên cường của họ mà tôi mới ‘là một
con người’ như bây giờ!”

Có lẽ sự thân thiện và kính trọng của tôi đối với ông lâu nay đã khiến
ông tin tưởng. Cho nên dù mới gặp lần đầu, qua vài câu hỏi tế nhị và
cảm thông của tôi (bạn tôi thường nói tôi có năng khiếu trong việc khai
thác thông tin từ người khác mà!), Scott đã mở lòng kể cho tôi nghe về
chuyện của ông, về lý do tại sao ông trở thành kẻ ăn xin và bây giờ thì
trở lại phong độ cũ.


Và rồi, tôi quên mất đoàn xe hoa diễn hành, quên mất ông xã đang đi tới
đâu, quên luôn đám đông đang vỗ tay từng đợt mỗi khi có chiếc xe hoa
chạy qua. Tôi đứng lặng người, đắm chìm vào câu chuyện đầy cảm
động và đau thương của ông già Mỹ
.
*
Gần cuối năm 1974, ông Scott là thương binh trở về từ Việt Nam sau
một trận pháo kích của Việt Cộng vào nơi đóng quân của ông. Một mảnh
đạn pháo đi lạc đã ghim vào đốt sống nên ông bị liệt hai chân
.

Người vợ trung thành Cathy và đứa con trai độc nhất Richard của hai người đã
chăm lo cho ông suốt cả cuộc đời. Con trai ông ăn học thành tài, ra đi
làm nhưng không hề kết hôn, dù anh ta cũng có bạn gái đó đây. Mấy
năm về trước, gia đình ông gặp phải một cơn đại họa. Vợ ông và
Richard đã qua đời cùng lúc trong một tai nạn xe hơi, bỏ lại ông một
mình với tấm thân tàn phế.

Ông bị sốc vì quá đau khổ, quá thương nhớ, làm cho bấn loạn tâm thần. Do dùng thuốc gây nghiện quá nhiều để giảm stress, và còn mượn rượu giải sầu, ông đã trở thành con nghiện cả hai món. Cuối cùng, ông làm thân “homeless” không nhà vô ngụ trong “shelter” của thành phố. Vì nghiện ngập, số lương hưu hàng tháng đều
bay sạch, nên ông phải đi xin thì mới có thêm tiền mua thức ăn hoặc
thuốc để “phê” hay vài lon bia để uống. Ông kể xong thì nói:


Cho đến thời gian tôi gặp cô, là tôi đã làm ăn mày cũng hơn một năm
rồi.

“Tôi thật là xin lỗi chuyện vợ con ông, Scott!” Tôi nói cùng với sự xúc
động tận đáy lòng vì câu chuyện thương tâm của ông. “Cầu Thượng Đế
phò hộ cho ông.”


I’m okay now.” Bây giờ tôi ổn rồi, cám ơn cô.

“Cô biết không,” bà Sue nãy giờ đứng im, bây giờ thấy ông ngừng lại bà mới lên tiếng, “nếu không có chiến tranh Ukraine, không có Tổng Thống Zelenskyy, nhất là gần đây không có hai tù binh Mỹ bị Nga bắt giữ, thì hiện tại ông ấy vẫn còn đói khổ dài dài, còn ngồi ăn xin ở chỗ cổng vào Costco như cô từng thấy. Trước đó cho dù tôi đã hết lời khuyên can ông hãy đi cai nghiện nhưng ông không chịu nghe.”


“Là sao ạ?” Tôi hỏi với vẻ tò mò lẫn thích thú.


Là do tôi quá ngưỡng mộ Zelenskyy và dân tộc Ukraine, tôi mới tự cai
nghiện!” Scott trả lời thay bà Sue. “Hằng ngày xem tin tức, tôi thương
đất nước họ lắm, những con người dũng cảm vô song.” Ông dừng lại
quay qua bà Sue, “Tôi quen Sue từ Trung tâm Tạm Trú cho kẻ không
nhà. Bà đã khuyên bảo và lo lắng cho tôi rất nhiều, và tôi nghe lời bà
mọi việc, ngoại trừ chuyện cai nghiện. Cám ơn em yêu!” Ông nói, đưa
tay vỗ vỗ vào lưng bà một cách rất âu yếm
.


“Wow! Ông làm tốt lắm! Good Job, Scott!” Tôi nói và đưa ngón cái lên.
“Nhưng tôi hơi… chậm tiêu một chút, ông có thể cho biết tại sao ông
ngưỡng mộ Tổng Thống và dân tộc Ukraine mà ông tự cai nghiện thành
công? Chả lẽ ông muốn… qua Ukraine đánh nhau với quân của Putin
giúp họ?” Tôi đùa.


I wish!” Tôi rất muốn thế! Không ngờ Scott hăng hái trả lời. “Phải, tôi
rất khâm phục họ, ước gì tôi lành lặn và còn trẻ, khỏe, tôi sẽ qua Ukraine
giúp họ ngay không chần chừ! Nhất là gần đây mỗi lần xem tin tức,
thấy hình ảnh Alexander và Andy Tai ở Alabama bị quân Nga bắt giữ tôi
thương họ vô cùng, và tôi đã tự nguyền rủa tôi. Tôi nghĩ lại mình thật vô dụng, khi bao nhiêu đồng đội của tôi đang trong vòng nguy hiểm chiến đấu cho tự do, thì tôi ở nhà ăn no mặc ấm lại đi hủy hoại đời mình trong một thời gian dài như vừa qua, đến xém chút nữa bỏ mạng. God, cám ơn Thượng Đế! Tôi đã làm được!” Ông nói với một vẻ tràn đầy hãnh diện
.


“Đúng vậy, Scott đã tự mình cai nghiện, không cần tới trung tâm.” Bà Sue nói tiếp theo ông. “Và ông ấy đã làm rất tốt, kết quả chỉ trong vòng mấy tháng. Nhờ cả ngày ngồi theo dõi tin tức từ Ukraine, ông đã đánh gục và chiến thắng được các cơn ghiền vật vã. Tôi cũng phụ giúp ông nữa. Trong thời gian qua ông ấy và tôi đã tiết kiệm được một số tiền. Thay vì dùng mua ma túy và hoang phí rượu bia như trước, mới đây chúng tôi đã đem cho Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ một ít để giúp cho người tị nạn Ukraine. Amazing! Quả là chúng tôi đã làm được điều đáng
kinh ngạc!


Tôi cảm động đến rưng rưng, không thốt ra lời. Ông Scott đúng là một người rất giàu tình cảm. Mất hết một lúc im lặng, cuối cùng tôi nói:


“Scott, ông quả thật là người tốt! Xin Thượng Đế phù hộ cho ông!” Rồi
tôi hỏi: “Ông có biết một trong hai tù binh đó là người Việt Nam của
chúng tôi không, anh Andy Tai Huynh. Không biết bây giờ họ ra sao.”

“Tôi biết, Tai là người Việt Nam. Chính phủ Mỹ vẫn đang cố gắng bằng
mọi cách để đưa họ về với gia đình, cô yên tâm đi.


Biết Scott theo dõi kỹ tin tức về cuộc chiến Ukraine, tôi hỏi:
“Theo ông, thì cuộc chiến Ukraine rồi sẽ đi tới đâu? Tôi xem tin tức thấy
tổng thống và dân tộc Ukraine rất kiên cường, nhưng quân Nga cậy
người đông tiền lắm, cứ tiếp tục xâm chiếm chứ không chịu dừng lại.
Bây giờ thế giới phải làm sao mới tốt cho Ukraine?

“Chắc chắn có một ngày quân Nga sẽ phải rút thôi!” Scott nói như
khẳng định. “Quân dân vô tội của Ukraine đã thiệt mạng quá nhiều rồi.
Thượng Đế công bình sẽ phán xét, kẻ ác sẽ phải đền tội. Cũng có lúc, tôi
giận các nước phương Tây quá chết nhát “chicken” không chịu giúp vũ
khí sớm cho Ukraine, để Zelenskyy phải kêu gào khản cả cổ mới chịu
gửi vũ khí cho họ.” Ông ngừng lại, lấy chai nước từ phía sau lưng ra hớp
một miếng rồi nói tiếp, “Cho tới sáng nay, quân Ukraine vẫn đang cố
gắng chận đứng quân Nga ở biên giới Donetsk, nhưng chẳng biết họ có
giữ nổi hay không đây.” Ông nghẹn ngào, “Poor Ukraine! Ukraine tội
nghiệp, mỗi ngày đều có rất nhiều thường dân vô tội bị quân Nga giết.
Tính tới nay, đã có hàng chục nghìn thường dân Ukraine lớp bị giết lớp
bị thương.” Và ông bỗng cao giọng như nấc lên, “Cuộc chiến này không
thể kéo dài! Hãy cầu nguyện cho họ!”


Tôi gật đầu:


Đúng vậy. Chúng ta nên cầu nguyện cho đất nước và người dân
Ukraine. Cầu nguyện cho cuộc chiến này chấm dứt càng sớm càng tốt!”


Phải! Hãy cùng cầu nguyện. Xin Chúa thương xót và cứu lấy
Ukraine!” Bà Sue cũng nói và đưa tay lên làm dấu thánh giá. “Ukraine
không thể nào thua, Chúa ơi!


Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng. Nếu rủi như Ukraine
không chiến thắng nổi quân Nga… Tưởng tượng tới đó, tôi chợt lắc đầu
rùng mình, không dám nghĩ tiếp
.


Chào từ giã Scott và Sue, tôi thất thểu bước theo những chiếc xe hoa cuối cùng của đoàn diễn hành để về nhà.

Trời đã quá xế trưa. Ánh nắng hè rực rỡ lung linh, những chùm phượng tím hai bên đường đong đưa trong cơn gió nhẹ từ biển thôi vào man mác. Nhưng trong tôi mọi hào hứng của buổi mai khởi hành ra đi bây giờ đã biến mất.

Lạy Trời xin cứu lấy Ukraine. Tôi khấn thầm.

Phương Hoa

**

KHÁT VỌNG TỰ-DO

*

Đã quyết ra đi, chẳng trở về …

Ta thà chôn kín mối tình quê

Thay tên, đổi họ, đời du tử

Nuốt nhục vào trong chén rượu hề!

*

Đã quyết ra đi chẳng trở về …

Sá gì ngộ nhận hoặc khen chê.

Chí ta ta biết, lòng ta quyết,

Dứt áo ra đi chẳng trở về!

*

Lạy mẹ, lạy cha, một lạy này …

Xem như con chết kể từ nay

Họ tên xin chép vào bia mộ

Nhang khói hồn ma giữ lấy ngày.

*

Máu chảy đời nay ruột chẳng mềm,

Thù hằn chia cắt nghĩa anh em …

Ta đi … dẫu phải vào sinh tử,

Cũng lấy làm vui nấm mộ tàn

*

Đã quyết vung dao rạch đá thề

Bỏ mình biển cả hoặc sơn khê

Sướng khổ đói no đường đã chọn

Quyết chẳng lùi chân bước trở về …

*

Buồm đã căng rồi, lộng biển khơi

Hồn ta khát bỏng cánh chim trời

Đã quyết ra đi không ngoảnh lại

Tự do hay chết…một đường thôi!

-Chàng Đông Ry Nguyễn

**

GỬI EM NGƯỜI NỮ CHIẾN BINH UKRAINE

*

Thấy bom nổ trên đất người xinh đẹp

Ta tức mình căm ghét lão Putin

Nếu còn trẻ ta ngán gì trận mạc

Sẽ lên đường giáp mặt với đao binh

*

Bạn bè ta cũng đã từng chiến đấu

Rất ngoan cường chống lại lũ xâm lăng

Những thế lực vô thần tay vấy máu

Giỏi tuyên truyền chuyên lừa gạt nhân dân

*

Ráng lên em hãy vững vàng tay súng

Đừng yếu lòng mà tin tưởng ngây thơ

Với độc tài quy hàng là…chán sống

Nền tự do không miễn phí bao giờ

*

Ta rất tiếc không còn trai trẻ nữa

Bên chiến hào chia lửa đạn cùng em

Thơ ta viết là tấm lòng chan chứa

Mong ơn lành các em được bình an

*

Ngày mai đến khi tin mừng chiến thắng

Em trở về trong bao lớp hùng binh

Quăng tay súng cùng chung vai xây dựng

Trời Ukraine nắng đẹp gió thanh bình…

Donry Nguyen

TẾ SỐNG ĐỘC TÀI

*

Trong thời đại văn minh tiến bộ,

Lại bất ngờ xuất hiện thằng điên.

Nuôi tham vọng lên ngôi đại đế

Đạp lê dân dưới gót bạo quyền.

*

Xua quân lính xâm lăng bắn phá,

Gieo hãi hùng bom đạn đau thương.

Miệng nhe nanh những lời dối trá

Mặt lạnh tanh thủ đoạn khôn lường.

*

Cả nhân loại đồng lòng lên án

Thế giới cùng cấm vận bao vây.

Người Ukraine đêm ngày chiến đấu

Vì tự do quyết một trận này.

*

Trời vốn chẳng dung đồ man rợ,

Bọn độc tài phải bị tiêu vong.

Ta viết sẵn một bài văn tế,

Đợi đến giờ lịch sử sang trang.

Donry Nguyễn

NGÀY LỄ ĐỘC LẬP HOA KỲ – BIỂU TƯỢNG CỦA TỰ DO VÀ LÒNG YÊU NƯỚC

Thái Phạm

Ngày 4 tháng 7 hằng năm, người dân Hoa Kỳ cùng nhau kỷ niệm Ngày Độc Lập – một trong những ngày lễ quan trọng và có ý nghĩa sâu sắc nhất trong lịch sử đất nước. Đây là dịp để tưởng nhớ sự kiện ngày 4 tháng 7 năm 1776, khi bản Tuyên ngôn Độc lập chính thức được thông qua, đánh dấu sự khai sinh của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ – một quốc gia được xây dựng trên nền tảng tự do, công lý và quyền bình đẳng.

Trước năm 1776, 13 thuộc địa ở Bắc Mỹ do Anh quốc cai trị đã chịu nhiều áp bức về thuế khóa và quyền tự quyết. Sau nhiều năm đấu tranh, vào ngày 4 tháng 7 năm 1776, tại Philadelphia, các đại biểu của 13 thuộc địa đã đồng lòng ký vào bản Tuyên ngôn Độc lập, do Thomas Jefferson chấp bút. Bản tuyên ngôn này không những tuyên bố Hoa Kỳ tách khỏi Anh quốc, mà còn khẳng định những giá trị cốt lõi về nhân quyền và dân chủ.

Ngày Lễ Độc Lập là thời điểm để người dân Mỹ thể hiện lòng yêu nước và tự hào dân tộc. Khắp nơi trên đất nước, các thành phố lớn nhỏ đều tổ chức diễu hành, bắn pháo hoa, hòa nhạc ngoài trời và các buổi picnic gia đình. Màu cờ đỏ – trắng – xanh xuất hiện khắp nơi, từ trang phục, trang trí nhà cửa đến các sản phẩm tiêu dùng, như một biểu tượng gắn kết tinh thần quốc gia.

Dù trải qua hơn hai thế kỷ, tinh thần của Ngày Độc Lập vẫn còn nguyên giá trị. Đó là lời nhắc nhở về khát vọng tự do, về quyền con người, và về trách nhiệm của mỗi công dân trong việc gìn giữ và phát huy những giá trị mà các bậc tiền nhân đã đổ máu để giành được.

Ngày 4 tháng 7 không chỉ là một kỳ nghỉ lễ, mà còn là một dịp để suy ngẫm: Tự do không phải là điều sẵn có – đó là thành quả của đấu tranh, của hy sinh, và cần được bảo vệ qua từng thế hệ.

Thơ mừng Ngày Độc Lập Hoa Kỳ

Thái Phạm