Tạp ghi

Buồn Cười Chả Được : ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP

Buồn Cười Chả Được

 

 

ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP

"Các đồng chí CHẠY ĐI ĐÂU ?"

 

L.V.

 

Nhân đọc bản văn tài liệu "Cán bộ TC họp tại Hoa Nam bàn việc chiếm VN" đăng trên VTVN-tháng bảy 2009

 

 

–Hiến Pháp 1946 không ban hành

–Hiến Pháp 1959 Tôn Đức Thắng ký, ngày 31-12-1959

— Hiến Pháp 1980, Nguyễn Hữu Thọ ký, ngày 18-12-1980 : Điều 4 : Đảng Cộng sản Việt Nam, … được vũ trang bằng học thuyết  Mác-Lênin, là lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo xã hội…

–Hiến Pháp 1992 : Nông Đức Mạnh ký, ngày 15-4-1992, Điều 4 : Đảng Cộng sản Việt Nam … là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.

–Hiến pháp 2001 : Nguyễn văn An ký, ngày 25-12-2001, điều 4 Đảng Cộng sản Việt Nam …là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.

 

Năm bản Hiến pháp trong nửa thế kỷ họa hại, đem tang tóc khủng khiếp lại cho dân tộc và Lịch Sử Việt Nam , ba bản hiến pháp 1980-1992-2001 do ba ông Nguyễn Hữu Thọ, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Văn An ký, sửa đổi các điều khoản, trong đó chủ yếu là lập dựng và giữ chặt điều 4, đưa đảng Cộng sản Việt nam vào thế là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội, nhưng chỉ một hiến pháp do tên giặc trí thức Nguyễn Hữu Thọ phản quốc ngu xuẩn là có chữ quyết chắc "Đảng Cộng sản VN là lực lượng duy nhất lãnh đạo nhà nước và xã hội ", thế thì trong giai đoạn cần thiết điều 4 yêu nghiệt này vẫn dễ dàng sửa đổi được, ba bản hiến pháp dành độc quyền cai  trị cho đảng Cộng sản vẫn để "cửa không khóa", đợi khi cần mở thì vẫn mở được, cửa không khóa chứ không phải là "hàn chặt lại không có chỗ mở", dù vậy, ở đây cũng không bàn đến chuyện mở đóng ; ở đây , chỉ nói về một chuyện vu cáo (!!!???)  nghe buồn cười mà cười chả được !                    

                  Sau một thời gian dài nước không có hiến pháp chính thức , tức hoàn toàn không có pháp luật nhưng tràn ngập mọi biến loạn chết chóc tan hoang , tự mình tiếm quyền độc tôn cho mình lãnh đạo đất nước theo chủ nghĩa ngoại lai một mình mình chọn, thứ chủ nghĩa yêu nghiệt phản nhân loại đã bị cả nhân loại  chế giễu gạt bỏ,  đảng cộng sản VN làm công việc rõ ràng là áp đặt buộc toàn thể người VN phải theo cộng sản, suốt hơn nửa thế kỷ đày đọa dân tộc, phá tan hoang đất nước, giết ngưới quá nhiều, lại phạm vào tội khủng khiếp lịch sử VN chưa có trường hợp nào như thế, là: bán, giao biển, đảo, đất cho giặc ngoài, bị toàn dân chống trả thì đàn áp thẳng tay rồi lén đưa giặc vào giữa giang sơn đất nước , ẩn danh dưới áo công nhân đào mỏ , cho giặc phục sẵn để chờ cơ hội thuận tiện là ra tay thôn tính ! Bảo rằng đấy là vu cáo cho đảng cộng sản, những người lãnh đạo cộng sản ư ? Bằng chứng rõ ràng và đầy đủ ai cũng biết ! Bảo rằng đấy là lời lẽ hục hặc của bọn xấu "phản động" đầu óc hoang tưởng chống lại đất nước ư ? Phải chi bọn phản động trong ngoài nước nói ra thì có thể bảo là bôi bẩn , vu cáo được, đằng này lại chính thầy của các ông, khách mua nước của các ông là bọn ngoại thù đại nghịch nghìn đời của dân tộc ta nói ra, nó là bọn Tầu ở phương bắc nói , thái độ đểu cáng , hành động " dã man " này của chúng chẳng khác gì thằng hãm hiếp nàng Kiều của ông Nguyễn Du đã đời rồi đi rêu rao vùi dập cô nàng có ý báo cho cả thiên hạ hay biết, cái này mới thật là buồn cười chả được !

 

Vậy, chúng nó, bọn giặc thù truyền kiếp của dân tộc ta, nó nói gì ?

 

Trước khi nghe nó nói, ta hãy nghe xem " ta " nói gì đã, đây là phép ăn ở tốt đẹp, ta xét ta trước rồi hãy xét thiên hạ sau.

 

Ta, là mấy lần lời ngài chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết nói, ngài bảo :"… bỏ điều 4 hiến pháp, ấy là ta quyết định tự sát ", cái điều 4 này trong ba bản hiến pháp nó đem lại quyền uy tuyệt đối độc tôn cho đảng cộng sản của ngài, sao lại là một trong " tam ban triều điển" ghê gớm ấy là thế nào ? Điều 4 hiến pháp của các ngài, có do toàn dân VN bắt các ngài phải ghi vào đấy đâu, mà chính các ngài chọn, thích, mê quá rồi tự mình viết vào, chứ hai bản hiến pháp đầu tiên (không chính thức ban hành) có nói thế đâu, vậy có lẽ nào điều 4 hiến pháp lại là thanh gươm bén, chén thuốc độc, giải lụa ban cho kẻ trọng tội để tự kết liễu đời mình !? Nghe ba cái thứ ấy, thấy ớn quá !

 

Ngài chủ tịch khả kính thật lòng đã nhận ra điều 4 ấy là một họa hại khủng khiếp không thể tránh khỏi được dành cho đảng cộng sản và các đồng chí đảng viên của ngài, nó là ba "món tự chết" thật ! Có nhẽ nào 2 triệu con người cộng sản đồng chí của ngài, lại duy nhất chỉ một mình ngài ngộ ra như thế ! chắc là nhiều, nhiều lắm, có khi tất cả !

 

Nhưng, đại công cứu nước dựng nước , đem lại phúc trạch cho muôn dân, thì phải được ca tụng, ca tụng đời đời, lập miếu dựng đền quanh năm hương khói phụng thờ mới phải, chứ sao chỉ nhẹ nhàng nhấc bỏ một vài chữ mà lại là cái họa khủng khiếp đến như vậy cho các công thần cứu quốc hộ dân ? Đại tội tày trời mới " bị " vua  bắt phải nhận "tam ban triều điển" — tức là được ơn huệ tự chết chứ không phải ra pháp trường chịu chém ngang lưng, bốn ngựa xé xác –, thế thì điều 4 hiến pháp nhất định phải là nguồn gốc của tất cả mọi tội ác trời không dung đất không tha , ngài chủ tịch đã ngộ ra, ngộ rất kỹ nữa là khác !? Có lẽ nào lại có việc vu khoát đến như vậy, mà lại do chính ngài chủ tịch nói ra công khai cả và nhân loại đều nghe thấy !

 

Chả thế, mà ngay đến cả đứa người ngoài, bọn địch thù truyền kiếp nghìn đời của dân tộc ta nó cũng nhìn thấy, nó cũng lại biết rõ nguồn cơn, cho nên nó mới hỏi các ngài : "…trong tình thế hiện nay, Việt Nam không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào khác hơn là trở về với tổ quốc Trung Hoa vĩ đại. Đi với Mỹ chăng ? Thì các đồng chí chạy đi đâu ? Trở về với tổ quốc thì các đồng chí mới tiếp tục tồn tại như những ông chủ duy nhất trước hiểm họa của bọn dòi bọ đang tích cực phản công nhằm tống cổ các đồng chí ra khỏi chỗ ngồi của mình " đấy là một câu trong cái bản văn rất đáng kinh hoàng kia !

 

Nghe khiếp quá ! Hãi thật ! Thế là thế nào ? Thế thì họa hại sinh ra từ điều 4 là có thật !!!??? Đã là họa hại, thì tìm cách dứt bỏ nó đi, trì hoãn làm gì cho thêm tai họa, mà dứt bỏ nó thế nào ? Ngài Chủ tịch quyết liệt giữ nó làm gì , ngài và "chúng ta" của ngài sợ cái " tam ban triều điển " chăng ? Có sợ, bọn phía bắc nó mới nói mới dọa như thế và ngài chủ tịch cứ đòi giữ cho chắc điều 4 ấy chứ !

 

Theo lời bọn bắc thù bảo , thì bọn nào là dòi bọ, dòi bọ nó đòi cái gì ? Sao chúng nó, bọn dòi bọ,  lại đang tích cực phản công nhằm tống cổ các đồng chí ra khỏi chỗ ngồi của mình ? Mấy tên giặc thù nghìn đời của ta nó đang vu cáo, hù dọa các ân nhân của cả dân tộc ta, các thủ lĩnh cộng sản tinh hoa của đỉnh cao trí tuệ, đang vinh quang dẫn dắt cả nước ta đi xuống thiên đường cộng sản, sao bọn dòi bọ nào lại phản động đến độ sắp tống cổ các ân nhân ra khỏi chỗ ngồi của các ngài là thế nào? Bọn thù phương bắc đang dối trá, vu cáo, bịa đặt, dọa nạt các ân nhân của ta để âm mưu gì đây !? Nhà nước ta lẽ ra phải có lệnh "bắt khẩn cấp bọn này" khẩn cấp gấp trăm lần bắt khẩn cấp những tên dòi bọ Lê Công Định, Trần Anh Kim, Nguyễn Tiến Trung mới phải !

 

 

 

                             

       

       Mà rồi nó lại nói có ý bảo trở về với tổ quốc, là thế nào ? Tổ quốc Việt nam ta ta ở, thế là trước sau ta vẫn trung thành với tổ quốc ta, sao nó lại xui dại, kêu gọi các ngài trở về với tổ quốc nào nữa , xem ra nó bảo nước Tầu là tổ quốc của các ngài chứ không phải Việt Nam là tổ quốc của các ngài cộng sản ! Nó nhắc các  ngài nên trở về với tổ quốc thực của các ngài là nước tầu ! Lạ !

 

Nó lại rêu rao vẫn trong cái bản văn ấy : nước Việt Nam là đất đai của nó, nay nó đưa đất đai ấy và các ngài trở về với tổ quốc cũ, thế là phải, và : nó chẳng cướp chẳng xâm đoạt đất đai của ai, hai bên Trung Việt thương thuyết công khai thuận mua vừa bán , ai bán ai mua cái gì trên bàn thương thuyết, có nhẽ nào mua bán ở bàn thương thuyết công khai là bán nước và mua nước ??? Nếu không phải thế, thì thuận mua vừa bán là "thuận mua vừa bán" cái gì? Hội nghị thương thuyết việc quốc gia lớn đến thế, mà lại là việc " thuận mua vừa bán " như mua mớ rau con cá ở chợ sao ? Đúng là nó vu cáo ! Đại vu cáo ! Nếu cái gì là của nó như nó quả quyết, thì nó cứ đòi mà lấy lại , sao nó lại phải " thuận lòng mua với cái giá mà bên bán đưa ra ", rõ là đại vu cáo , bọn này từ nghìn xưa vẫn nức danh về tài vu cáo, cứ vô liên sỉ mà vu cáo, mấy nghìn năm rồi mà thói tật cũ vẫn không chừa , thời buổi này mà vẫn còn sống và nghĩ theo cái cách hồi nghìn năm xưa để vu cáo các thủ lĩnh cộng sản VN là bán nước ! Láo toét !

 

Thôi thì, trước khi xét người , lần nữa ta lại xét ta trước đã xem sao ! Thiên hạ xầm xì to nhỏ , hay lớn giọng hô hoán, có khi cũng có vài phần đúng trong muôn vàn phần của việc.

 

Ta bình tâm suy nghĩ .

 

Ít ra cũng là đã hai lần, ngài chủ tịch nước khả kính công khai nói :" bỏ điều 4 Hiến pháp là ta tự sát ", điều 4 Hiến pháp nói cái gì, ai tự sát, tại sao lại tự sát, ai cũng biết ! Nước Việt nam ta anh hùng, nhờ có đảng mà đang từ súc vật được đứng lên làm người như lời đại thi sĩ thiên hạ bảo là đồ tể văn nô Tố Hữu viết, ơn tày trời như thế viết rõ vào điều 4 hiến pháp tự mình trao quyền cho mình khoe là … được vũ trang bằng học thuyết Mác-Lênin, là lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo xã hội… là phải quá rồi , bỏ điều 4 này đi làm gì, việc gì phải bỏ ? Cái gì hư, hỏng, thối, nát, cũ kỹ không còn dùng được việc gì nữa , để thì chỉ thêm chật chỗ làm hư thối lây sang các cái bên cạnh, thì mới đáng phải bị loại bỏ đi ; cái gì là tai hại, họa hại, gây độc, phá hại, chết chóc, đáng kinh tởm thì mới phải loại bỏ đi ; kẻ xấu xa đầy tội ác không thể nào cải tạo lại được nữa, thì phải loại bỏ nó ra khỏi cộng đồng xã hội, nghĩa là đem nó ra cho nó "tựa cột" ; lớn rộng ra và cao hơn tất cả là chế độ cai trị lạc hậu, chuyên quyền độc đoán hung tàn ác độc như bọn quân chủ láo lếu ngày xưa thì phải loại bỏ ; chế độ tham tàn lấy chém giết làm châm ngôn chỉ đạo như đám bọn Hitler, Mussolini, Togo, rồi Honecker, Saddam Hussein…, là bọn cầm đầu của nghiệt chế cai trị ngày nay phải tiêu diệt nó đi là đúng, và nhân loại đã làm, đã tiêu diệt nó rồi.

 

Còn đảng ta, một đảng ân nhân của Việt Nam, theo chủ nghĩa đầy thèm ước " làm theo khả năng, hưởng thụ theo nhu cầu" , dân chủ hơn thiên hạ dân chủ triệu lần, là chủ nghĩa ân nhân đi giải phóng cho cả nhân loại, hiến pháp nước ta dân chủ nhất thế giới đã ghi rõ ràng trong điều 4 về quyền độc tôn cai trị vĩnh viễn của đảng ta là rất phải , bọn dòi bọ dân chủ (lời của bọn Tầu) nào lại đòi bỏ điều 4 là sao ?

 

Khổ một nỗi : bọn đại thù phương bắc chính chúng nó cũng đang lâm nguy về cái nghĩa của điều 4 trong hiến pháp của các ông cộng sản VN, nó đang hết sức chạy chọt để làm theo hiểm kế của tể tướng Vương An Thạch xưa : đánh chiếm Đại Việt để hưng khởi lòng người , thoát cái nạn bị Hạ, Liêu áp bức…, nhưng nó hiểm độc gấp trăm lần tể tướng Vương An Thạch thời nhà Tống, nó hiểu rõ và không dám, không thể dùng đến trò gươm giáo mà công khai cướp Việt Nam được, cho nên nó xoay xở đủ trăm phương ngàn quỷ kế trong đó có cái kế "miếng thịt Tây Thi" để làm cho được cái việc nó nói là "thuận mua vừa bán" mà chẳng phải là thuận mua vừa bán một mớ rau trong gánh , mà tài tình ở chỗ mua một mớ rau được cả ruộng rau ba mẫu, mua con săn sắt được cả con cá ngừ đại dương 5 tạ ! Có mụ bán hàng nào lại tài giỏi về việc mua bán đến vậy, các cụ xưa có câu "buôn b… bỏ xọt " cũng không đến nỗi như thế ! Vậy mà nó nói có (và có thật) , nhâng nhâng mà nói như vậy ! Rõ buồn cười chả được !

 

Mưu hiểm của giặc nó chẳng thèm giấu kín, nhưng công khai mà tiến hành, lẽ nào các thủ lĩnh cộng sản anh hùng , đỉnh cao trí tuệ của ta lại không biết, không hiểu ra, không triệt tiêu nó đi, không cãi " Không ! Không ! No ! No ! Mẩu hẩu ! Mẩu hẩu!", mà lại " Ừ ! Iét ! Hảo lớ ! " để cứ nói mãi "Bỏ điều 4 hiến pháp là ta tự sát ", bọn đại thù của dân tộc ta nó còn vênh mặt hỏi " đểu " các ông : "… các đồng chí chạy đi đâu ? " Sao lại phải chạy , nước ta ta ở, kẻ tội phạm mới phải chạy trốn lệnh truy nã như bọn năm xưa bỏ của chạy lấy người ra biển đi trốn các ngài, các ngài có công lao đối với nước vẫn nói là nhiều hơn cả sao trên trời, công đức được thờ chung với đức Phật ở đền chùa, thế thì mấy con dòi bọ dân chủ là cái gì mà đến nỗi phải sợ mà chạy !? , để cho bọn tầu nó hỏi đểu " các đồng chí chạy đi đâu ?"

 

Nó xui các ngài chạy sang Tầu, nó bảo nước Tầu là tổ quốc của các ngài ! Không chạy sang Tầu như thầy trò ông vua Lê Chiêu Thống năm xưa, thì chạy đi đâu !?

 

Các ngài thủ lĩnh cộng sản, giả thử các ngài bỏ chạy sang tầu thật, thì 2 triệu đồng chí của các ngài phải tính sao ? Lẽ nào lại bỏ nhau trong cơn hoạn nạn vì dòi bọ dân chủ ! Bầu đoàn thê tử lôi thôi lốc nhốc đông đến vậy đường nào mà đi cho khỏi bị kẹt lối, xe nào mà kịp chở cho hết ! Bọn tầu nó bắt chước tổ tiên ta đánh " đòn tâm công " để làm cái việc "mua mớ rau được cả ruộng rau, mua con sắt để được con ngừ" , sao lại có thể để nó lừa được !

 

Chúng nó còn nói nhiều, nhiều điều nhiều việc lắm , nay chỉ nói một việc " các đồng chí chạy đi đâu ", để bênh các ngài !

 

Cũng lại nhắc để các ngài nhớ, vì trong cơn hoạn nạn vừa mua bán tấp nập vừa vì sợ hãi bấn quá thành ra các ngài u mê đi rồi quên mất, rằng : cánh cửa lớn, lớn lắm của dân tộc Việt Nam lúc nào cũng vẫn mở rộng để thương xót đón lại những đứa con hư hỏng tội lỗi, biết hối tội ăn năn quay đầu trở về với Tổ quốc Việt nam của nó, dân ta có câu "chín bỏ làm mười "  chứ thật ra năm bảy cũng sẵn sàng bỏ làm mười đấy . Đừng để cho câu hỏi đểu của giặc thù nghìn năm ám ảnh nữa " các đồng chí chạy đi đâu?",  mà hãy núp sau lưng mẹ Việt Nam , tình nghĩa bao la như trời biển của mẹ sẽ bảo vệ cho tất cả, dù là con ngoan hay con ngỗ ngược từng gây trọng tội rủa xả đào mồ cuốc mả tổ tiên, vu cáo chửi cha là đồ hiếp dâm uống máu bần nông , chửi mẹ là thứ quen lười biếng nghiện thói đĩ điếm, rồi đánh giết anh em… đối với mẹ thì những thằng nghịch tử ấy cũng đều dễ dàng được mẹ tha thứ ban phước bình an cho , việc gì cũng là chưa muộn, mà sẽ chỉ là quá muộn khi phải thực sự trả lời thuận theo câu hỏi đểu các đồng chí chạy đi đâu !? của bọn tầu đại thù phương bắc, về với mẹ chứ đừng chạy theo bọn đểu cáng ! Đừng làm trò cười nghìn năm cho người đời khiến các đời sau con cháu phải bảo : buồn cười chả được, như buồn cười chả được cảnh vợ chồng Honecker tan thây bên tường biệt  thự, như Saddam chui đầu vào dây thừng thòng lọng to tướng chứ không phải là dải lụa tam ban triều điển !

L.V.

…………………………………………………

BUỒN CƯỜI CHẢ ĐƯỢC

 

Xem Hoa Ngửi Hương

hay

Bát Cơm Cà

 

L.V.

 

 

Mưa như trút nước, đất trời mù mịt, thế mà ông già nhà quê ”Buồn Cười Chả Được"  cũng tới, tay cụp ô gãy 3 nan gọng, chân bê bết bùn đất khoắng khoắng vào vũng nước mưa, vào nhà bỏ khăn chữ "nhân" đội đầu gián nhấm , cởi khuy áo the thâm, ề à bảo Mưa quá, ngồi nhìn mãi bụi tre rũ rượi như con mẹ đi đánh ghen, xem tây-uy ngẫm nghĩ chẳng biết làm gì , mới lấy bút giấy của thằng cháu nội viết vài chữ , ý muốn đệ trình lên vua… vừa nói ông vừa luồn tay vào trong áo cánh cổ lá sen, lấy từ chỗ cạp quần ra xấp giấy mấy tờ cong cong theo vòng bụng phệ nóng hơi người, bảo Đọc đi xem sao !

 

Bảo đọc thì đọc, bèn mở giấy, hóa ra ông lão viết bằng bút chì, chữ lên chữ xuống, lại có những chỗ chắc là lấy ngón tay dấp chút nước bọt tẩy tẩy rồi viết lại, ông lại nói : Ông cha chữ nghĩa bia làng còn đề tên, rõ buồn cười đến đời mình đói ăn chữ nghĩa lại càng đói, nghĩ thẹn cả mặt ông cha !

 

Ông đói ăn đói chữ viết :

 

-một là, vững gốc nước, diệt tham bạo thì yên lòng người

-hai là, giữ đúng quy định, bỏ xách nhiễu thì kỷ cương không rối

-ba là, loại kẻ quyền thần để tránh họa cho nước

-bốn là, đuổi những kẻ tham nhũng , trừ tệ khoét đục của dân

-năm là, chấn chỉnh học hành, làm cho đạo lý sáng tỏ đất trời 

-sáu là, mở đường cho người nói thẳng, mở rộng cửa đón lời can ngăn như mở rộng cửa thành

-bảy là, kén quân chú trọng vào dũng lực không cần đẹp dáng

-tám là , phong tướng lấy người thao lược, không căn cứ vào thân phận

-chín là, khí giới  quý về bền sắc, không cần hoa mỹ lòe loẹt

-mười là, trận pháp cốt cho chỉnh tề, không cần khoa trương.

 

" Đấy là 10 điều bà cung phi Nguyễn Cơ, tự là Bích Châu, của vua Trần Duệ tông (1372-1377), bà là con quan Đại Thần, được phong Tả Cung Quý Phi, cung hiệu là Phù Dung, dâng lên vua, bà đã nhìn thấy triều chính suy vi, vận nước sắp đi vào đen tối, vua đọc rồi khen hay quá, ban khen chẳng hết lời, nói rằng: " không ngờ một người đàn bà lại thông tuệ đến thế, quả xứng đáng là một Quý phi tài ba của Trẫm !" , khen thì cứ khen , nhưng vua lại chẳng làm gì cả, mọi việc tồi tệ cứ tiếp tục !

 

Hậu thế bảo : bà là người phụ nữ đầu tiên dâng biểu can vua . Rồi vua muốn đem binh tướng đi đánh Chiêm Thành, bà hết sức can gián dẫn các truyện xưa để nói đại ý : nên lấy đức mà thu phục thiên hạ, tránh dụng bạo lực để ổn định nhân luân , vua vẫn không nghe, bà thở dài xin được theo quân "cho vẹn nghĩa vợ chồng" ; quân thủy của vua đến cửa biển Kỳ Hoa (Kỳ Anh) thì dông bão dữ dội, vua nằm mộng thấy Thủy thần xin vua ban cho một người vợ nếu không sẽ tác quái, bà Bích Châu tình nguyện hiến thân, khóc mà tâu vua : " Cái nguy sóng gió kia, chứng nghiệm đã báo trước; nếu không phải là oan khiên ngày cũ, tất cũng chướng nghiệp ngày nay; thiếp  không dám tham luyến hồng hoa, tiếc thân bồ liễu, xin được trả cho xong cái nợ trước mắt kia…" bà đã tình nguyện để vua và các binh tướng được bình yên, rồi bà nhẩy xuống nước tự trầm, dông bão tan ngay, biển yên sóng lặng, sách ghi hôm ấy là ngày 27 tháng Giêng năm Đinh Tỵ.

 

Gần một thế kỷ sau, vào năm 1470 vua Lê Thánh tông đem quân đi đánh Chiêm Thành, lại đến biển Kỳ Hoa, Bích Châu hiện lên dâng ngọc báo mộng kể việc xưa, xin được theo vua đi trận trợ giúp, truyện lạ là biển nổi sóng thi hài phu nhân gần trăm năm lại nổi lên dung nhan vẫn tươi đẹp, vua cảm động cho mai táng theo lễ hoàng hậu, lại phong thần là " Chế Thắng linh thần" , lập miếu để cho dân địa phương hàng năm có lễ tưởng kính người xưa."

                                                                                                        

Đấy là tóm lược một truyện trong Truyền Kỳ Tân Phả của bà Đoàn Thị Điểm (có tất cả 7 truyện), truyện người phụ nữ duy nhất trong quốc Sử tự cầm bút ngự sử , lại sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời trẻ trung đầy phúc trạch để " giúp vua giúp nước ".

 

Mười điều khuyên vua — Kê Minh Thập Sách — không kể 4 điều nói về việc quân, 6 điều chính sự xưa nói cách xa sáu bảy thế kỷ nghe sao giống quá với những việc hôm nay ! Vẫn những " tai họa " ngàn đời không đổi khác ! Sáu điều tai họa triền miên cùm chân trói tay bịt miệng nhân dân , nhìn ra bốn phương hoàn vũ thấy các vua thiên hạ vâng lời dạy bảo của Tả Cung phi Bích Châu của vua Trần Duệ Tông thì quả nhiên nước yên, dân tình sung sướng , quốc gia được thiên hạ kính ngưỡng. Lại nhớ xưa , thời nửa trời cao mây đỏ rực, lê dân cũng đứng trên địa cầu mà hóa ra là sống trong địa ngục, ấy cũng bởi các bạo-đế lấy việc bịt miệng cùm chân trói tay bách tính làm quốc sách bạo tàn, để đến nông nỗi nhân loại lầm than, oán khổ ngút trời không con số nào ghi được hết !

 

Thế rồi, lưỡi rìu bén ngọn búa nặng tưởng là đốn ngã đập nát được hết ý chí của lê dân, thì lại một ngày hóa ra búa ấy đập sập tường ô nhục phá tan ngục tai ương, rìu ấy chặt đứt cùm chân xích cột tay, cạo sạch keo dán miệng, lê dân lại đứng lên bước đi giơ cao tay hát vang bài ca tự do . Bạo đế tan thây nát thịt, chết gục trong ngục tù, nghìn đời mang mãi tiếng ô uế.

 

Mây đỏ nửa trời nhạt hẳn chuyển sang xanh ngắt, nhân loại tưởng khắp nơi đã cười được cả, miệng nào cũng được nói tiếng nói của người, chân nào cũng được bước đi theo kiểu đi riêng hai chân của giống người, tay người tài hoa làm nên được cuộc sống hạnh phúc của bàn tay năm ngón tinh hoa của vũ trụ giữa muôn loài, nhưng " ráng chiều còn đỏ rực ở phương đông ", miệng mồm lại bị khóa chặt, bước đi vẫn bắt phải theo cách đi của thú vật, bàn tay phải bắt quyết kiểu yêu ma lạy phục, vì thế sáu điều khuyên vua về chính sự của đấng nữ thần hóa ra lại vẫn còn dội ầm ầm đến tận hôm nay !

 

Đời Trần bậc nữ lưu ngự sử tự nguyện nói : vững gốc nước, diệt tham bạo thì yên lòng người, đời Lê có học sĩ bảo : việc chính trị cốt ở chỗ yên dân , khuyên dạy của tiền hiền nay chẳng bằng gió thoảng, cho nên hiến pháp như sơn, quy định rành rành thế mà không giữ, tha hồ sửa đổi , kỷ cương nát bét, trên dưới một hành động tham lam nhũng nhiễu , con dân có khác gì như thỏ non nhốt chung lang sói ; cung phi tiền hiền nói vào tai vua : loại kẻ quyền thần để tránh họa cho nước, đuổi những kẻ tham nhũng , trừ tệ khoét đục của dân , danh sĩ Chu An dâng sớ hạch tội đòi chém 7 đứa gian nịnh thần để yên phép nước, vua điếc thì bỏ mũ cởi áo dài đai rộng về quê , ngày nay quan quyền tham nhũng nhiều như cỏ gặp mưa nhìn đâu cũng thấy; bậc nữ lưu cung phi còn biết dạy vua chấn chỉnh học hành, làm cho đạo lý sáng tỏ đất trời , hiền nho còn có lúc phải chấn chỉnh việc học hành để đạo lý soi tỏ trời đất, thì làm sao ngày nay xã hội nhiễu nhương khinh bạc kẻ sĩ mua chữ bán danh đến thế lại chẳng dẫn đến suy đồi đạo lý cho được, khiến cho đất trời tăm tối âm u , vua mắt không nhìn thấy việc nước việc dân, tai không nghe thấy trăm họ oán than gào thét, cứ một mực thiên hạ sai chỉ mình ta đúng mà quên Lê Ninh Tổ sư dạy bảo kẻ cầm quyền : ta bảo điều ấy của thiên hạ là sai, chính là ta đang sai…

 

Sai lầm cứ như cát ở đáy sông cuồn cuộn kéo đi với đủ thứ ô uế bồi dầy mãi lên, không làm sao xúc hết đi được nữa, tới lúc ấy thì làm sao tránh khỏi được tai họa nước tràn , sao lúc này lại vẫn còn cứ cố đi ngược lại điều ngày xưa đấng cung phi rót vào tai vua : mở đường cho người nói thẳng, mở rộng cửa đón lời can ngăn như mở rộng cửa thành , nói thẳng thì cho là nghe nhức tai buốt óc, can ngăn thì giận mà thấy chẳng khác gì như chịu dao sắc cắt vào da thịt ; tham tàn quen thói, bạo ngược thành tính, nợ nần chất cao như trăm núi, dài như trăm sông, đành là cửa ngục lại mở rộng thay vì mở cửa thành , xích lại khóa tay, cùm lại giam chân, miệng lại gắn nhựa trám thay vì quan lộ thênh thang thành không khép cửa tha hồ cho thiên hạ tự do đi lại ; mọi việc lỡ rồi, ngài Thích Ca bảo : quay đầu lại là thấy bến , nhưng biển ác đào mãi thì mênh mông mà bến ở xa quá chẳng thấy đâu, nên tiếng gọi dịu dàng của sĩ phu nghe xa xôi mơ hồ không làm sao hiểu được, mắt người vốn bị thay bằng mắt quỷ nhìn ra chỉ thấy sĩ phu lẫn đám dân đen toàn là phản động lăm le cướp ngai vàng, khu trục yêu ma, sợ mà không làm cách nào để dẹp được, thế là đành cửa thành lại đóng kỹ, gươm dao lại mài cho bén !

 

Đương đại sao chẳng nhớ việc xưa tổ tiên ta từng dụng đến tâm công để hàng phục thiên hạ, tổ tiên đời nào cũng ban ân sủng cho giặc cướp nước được sống mà về, lại cung cấp cho chúng cả thuyền ngựa tiền bạc , đối với giặc thù còn thế thì sao đối với con dân hiền hòa lại chỉ một mực cho vào ngục tù chỉ vì con dân đòi bỏ cùm chân tháo xích tay gỡ bỏ keo dán miệng !? Việc làm của người xưa vừa hiển hiện được đức lớn của người quân tử, vừa cho thấy trí sáng của nhà cầm quyền, ngày nay sao vua quan lại tàn nhẫn giam ngục tù chính những ưu tú mọc từ vùng đất hoang dã của các ngài lên thành những bông hoa quý, họ là những Nguyễn văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Tạ Phong Tần, rồi mới đây là Lê Công Định…, rõ ràng họ không phải là " bọn ngụy miền Nam phá hoại" mà là những hạt nẩy mầm mọc lên từ bùn tanh Mác-Lê mà lại tỏa hương thơm ngát! Sao lại muốn tru diệt những bông hoa quý ấy ? Cũng mới đây , bông hoa Cù Huy Hà Vũ con nhà nòi mọc từ đất Mác Lê nói gì, liệu tinh hoa này có sắp đi gặp Lê Công Định hay không ? Mai, mốt, còn những ai ?                

             

Tất cả những con người ấy chỉ có cái bút trong tay, không biết gì đến súng đạn, nhưng họ lại dũng mãnh đứng lên, vòi vọi như trẻ nhỏ làng Gióng ngày xưa, trong khi ấy thì vua quan có binh hùng tướng mạnh nức danh hoàn vũ, thì im lặng trước thế nước nghiêng ngửa vì giặc ngoài, không khéo lại sa vào trái ngược với 4 điều việc quân của Cung phi ngày xưa dạy vua : quân chú trọng vào dũng lực , tướng thao lược, khí giới bền sắc, trận pháp chỉnh tề . Quân thiện chiến, tướng thao lược, khí giới lợi hại, trận pháp huyền nhiệm thì giặc nào dám đụng đến nước ta, an bình thịnh trị vẻ vang thì phản động nào lại dám chống lại minh quân lương tướng !

 

Vua xưa có quý phi hi sinh tự trầm bảo là để  : Cái nguy sóng gió kia, chứng nghiệm đã báo trước ; nếu không phải là oan khiên ngày cũ, tất cũng chướng nghiệp ngày nay; thiếp  không dám tham luyến hồng hoa, tiếc thân bồ liễu, xin được trả cho xong cái nợ trước mắt kia… , nguy sóng gió nào, chứng nghiệm nào báo trước ? Oan khi ngày cũ là oan khiên nào, Chướng nghiệp ngày nay là những chứng nghiệp nào ? Vua quan ngày nay nhất định không hiểu chăng ??? Xưa có cung phi không tiếc thân bồ liễu thay vua để trả cho xong cái nợ trước mắt kia, nay là ai ?

 

Nhìn lại chẳng có ai làm cung phi trả nợ này thay được ! Lời phổ độ của Thích Ca xem ra còn thua cả gió thoảng đêm hè !

 

Nhái chữ người hiền xưa mà rằng : Than ôi ! Càn khôn trước đã bĩ, nay lại càng bĩ hẹp xấu thêm ; Nhật nguyệt trước đã tối, nay lại càng đen hơn mực đặc, muội đèn ; Từ đây dài thêm nguy cơ tháng ngày loạn lạc ; Từ đây nặng thêm nữa mối sỉ nhục vô cùng !  *

……

 

Đọc xong, ngơ ngác hỏi : Vậy chứ tiên sinh toan tính gì đây ? Ông già vơ khăn đội đầu gián nhấm chụp lên mái tóc hoa râm rễ tre, tay cài nút khuy sừng áo the thâm, xoa xoa bụng hơi to , bảo : Tính ăn nhờ bát cơm cà, nghe hỏi đâm đầy cả ruột, chả thiết ăn gì nữa ! Thế mà cũng đòi học trò, thế mà cũng không hiểu, rõ là học trò học troẹt .

 

Ông già đi bộ bốn năm chục cây số đội mưa lội bùn về Hà nội, hí hửng với suy tư của mình, lại nghĩ bát cơm cà pháo , thế mà chỉ một câu hỏi chẳng ra gì cũng thấy đầy cả ruột , ai nỡ để ông về, bèn cười nịnh : Học trò thì không hiểu, học troẹt thì hiểu chứ ! Chắc tiên sinh muốn đi xem mặt, ngửi hương mấy bông hoa quý chắc ! Ông lão cười " hì " một tiếng, bảo : Chả cần xem với ngửi ! Với lại ai cho xem. Muốn ăn bát cơm cà pháo thôi ! Rõ buồn cười chả được !

 

Rồi lại bỏ khăn, cởi áo.

 

* Càn khôn trước đã bĩ, nay lại mở rộng đẹp sao

   Nhật nguyệt trước bị tối, giờ đây trở lại sáng trong

   Từ đây mở ra thời cơ vạn đời thịnh trị

   Từ đây sạch hết nỗi sỉ nhục vô cùng…

     (Bình Ngô Đại Cáo – Nguyễn Trãi)

 

17-6-2009

L.V.