CHÚ CHÓ HACHI TRUNG THÀNH T_T Nơi đất Nhật có chuyện gì cảm động Xin trả lời rằng : chú chó Hachi Giáo sư già, ông chẳng có con thơ Nên xem nó như là người con ruột Bé Hachi / ngày xưa / thân nõn nuột Trắng xen vàng nhìn sạch sẽ như bông Hai năm trời nó khắng khít bên ông Cùng ăn ngủ, cùng chơi đùa vui vẻ Rồi mỗi sáng ông giáo sư đi dạy Chú chó trung thành / chạy theo tiễn chân ông Tới nhà ga rồi nó mới quay về Và chờ đợi cứ 3 giờ chiều đến Ông tan sở đến ôm chầm lấy nó Hachi mừng, nó liếm láp yêu thương Và vẫy đuôi như nó muốn nói rằng “Thương ông chủ suốt đời không thay đổi” Hai chủ tớ cùng vui mừng rạng rỡ Dắt nhau về, thề không thể rời xa Nhưng cuộc đời nhiều trắc trở can qua Và định mệnh đã an bày nghiệt ngã Sáng hôm ấy cũng như ngày thường lệ Hachi mừng chạy theo tiễn giáo sư Có ai ngờ đó là buổi gặp nhau Lần sau cuối của 1 đôi chủ tớ Ông đang dạy bỗng nhiên ông đột quỵ Vội lìa đời bỏ chú chó hiền ngoan “Không kịp nhìn và vĩnh biệt mày đâu Tao đi trước mày ở nhà ngoan ngoãn” Hachi vẫn như mọi ngày thường lệ Đến sân ga vào đúng lúc 3 giờ Nó đâu ngờ ông đã mất rồi đâu Và mãi mãi không trở về được nữa Nó ngồi đó ánh mắt buồn trông đợi Bao chuyến tàu lần lượt lướt chậm qua Trời tối rồi vẫn không thấy giáo sư Nhưng chú chó vẫn không hề nản chí Nó chạy khắp / sân ga / như gào thét “Ông chủ ơi ! Hachi đứng chờ ông ? Con chờ ông...nhưng không thấy ông về ? Ông đâu mất...để Hachi thui thủi ? ” Gạt nước mắt, bé Hachi lầm lũi Nó vẫn chờ, không tin chủ mình đi Bởi trong tim chú chó nhỏ tin rằng Ông không mất rồi sẽ về cùng nó Ngày thay lá, tháng thay hoa Năm dài cây liễu đổi màu đơm bông Tuyết rơi sương phủ lạnh lùng Đổi thay cảnh vật không còn như xưa Nhưng Hachi vẫn cứ chờ Tấm lòng trung liệt thề không đổi dời Rồi cứ thế nó vẫn ngồi chờ đợi Dẫu lúc này bệnh viêm khớp phù chân Nó đã già lông trắng chuyển bạc nâu Và ánh mắt nhìn xa xăm mòn mỏi Nhớ lại thời dĩ vãng thưở ngày xưa Lúc mới về còn bé bỏng trẻ thơ Ông bồng ẵm và nâng niu như trứng Cùng ăn lóc chơi ngoài vườn hoa dại Buổi chiều tà bên bờ suối có nhau Và những đêm / tuyết phủ lạnh / trên đường Ông về trễ / vì giờ / tan ca trễ Con chó nhỏ / lông trắng vàng / đến đón Nó vui mừng chồm đến liếm người ông Giáo sư cười xoa đầu bảo “mày ngoan” Rồi ôm nó truyền tình thương hơi ấm Nhưng tất cả giờ đây đà chấm dứt Nước mắt lăn dài / trên đôi mắt Hachi Khép bờ mi ôm quá khứ êm đềm Chôn đáy mộ, khóc thương tình ông chủ Nó đã chết, chết nơi nhà ga cũ Nơi đợi chờ gần 11 năm trôi Cảm tấm lòng trung liệt khó tìm đâu Dân thành phố mướn thợ về điêu khắc Một bức tượng đặt nơi nhà ga đó Còn bức kia đặt cạnh mộ giáo sư Để cho hồn chủ tớ được gần nhau Nơi âm cảnh không đổi thay lòng dạ Ông nuôi nó chỉ 2 năm vỏn vẹn Nhưng Hachi dùng tất cả cuộc đời Ngồi đó chờ tựa như Ải Vọng Phu Nó xứng đáng được vinh danh sử sách