Em Cứ Khóc Đi Thương quá! Trời kia “Mộng” của anh Một mình thui thủi giữa khung xanh Ngàn yêu trăm nhớ mà không thể Chỉ có vần thơ trải tiếng đàn! Phôi phai ngày tháng quạnh cô đơn Vàng võ, đìu hiu tím mảnh hồn Gối chiếc, chăn đơn, bầu giá lạnh Đêm đêm trở giấc, nghẹn từng cơn Hai buổi sớm chiều em bước đi Ánh buồn loáng thoáng đọng bờ mi Cảnh người, công việc… như thường lệ Nhạt nhẽo trôi qua cũng chẳng gì! Xóa được nỗi niềm tụ trái tim Biến thành sắc tím quyện đan xen Loang tròn trọn quả dần đông cứng Một khối sẫm đen dưới ngọn đèn Khối đen rỉ giọt máu màu đen Há bận chi khô phải thấm chùi Bỏ mặc, làm quên trong tĩnh lặng Cho chầm chậm ửng tự trào rơi… Anh tái tê lòng lắm “Mộng” ơi! Nhói đau châm chích mãi không ngừng Gặp nhau nỡ để em trời ấy Canh cánh chuỗi dài ngập nhớ mong Em cứ khóc đi! Khóc thật nhiều Vơi sầu lạc nẻo bến cô liêu Rồi đây phủ trắng màn lam khói Gió sẽ đưa xa dưới bóng chiều… 9/8/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Đàn Em Thêm Nỗi Nhớ “Làm chim sâu giữa vườn mơ ủ cánh Đợi anh về Ta trổi khúc hoan trân”… Cho quên hết bâng khuâng, sầu nẻo vắng Thôi tháng ngày canh cánh vọng xa xăm! Ôi vần thơ! Chứa chan “Ta” tha thiết Bóng thời gian da diết hướng ngàn phương Nỗi lưu luyến trải buồn lên ánh biếc Từng đêm dài bóng chiếc quấn sương buông… Khiến dào dạt rung lắc cửa tâm hồn Kẻ vương vấn ảnh tròn trong lặng lẽ Nay thao thức ráng xế khuất đầu non Thêm xao xuyến tiếng đờn em khảy nhẹ Để dĩ vãng năm xưa màu sắc tím Đã chôn vùi tẩn liệm dưới hàng mây Bỗng ẩn hiện đâu đây quần đảo lượn Rồi từ từ thẳng tiến đến gần đây Như nức nở, như giận hờn oán trách Cớ vì sao xé rách mảnh trăng vàng Đẩy u tối ngập tràn qua ngõ ngách Kéo long lanh rụng vách vỡ loang tan? Sao ngày ấy lại vội vã ra đi Quên tất cả những gì bên suối mộng Nào ngọt ngào tấc lòng yêu thủ thỉ Nào cánh thuyền nhưng chỉ một dòng sông… Thơ của em! Khúc nhạc sầu bên đó Vơi u hoài, trăn trở ngóng trời xa Gieo đậm nét chữ “Ta” từ muôn thuở Hoá cung đàn theo gió thả ngân nga… Khiến tôi đây xúc động biết bao nhiêu Nhớ dĩ vãng thật nhiều muôn lưu luyến Bởi lận đận, truân chuyên quằn nặng trĩu Để thời gian kết liễu mối tơ duyên Cho suốt cả một đời mang ray rứt Lỡ gieo tình giây phút cảm rung ai Chuỗi năm tháng chim bay trời viễn xứ Bỏ mỏi mòn nhung nhớ, ngập heo may... 7/11/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) _________________________ "Bởi uống cạn vầng trăng mười sáu Để trọn đời đau đáu bâng khuâng..."
Một Khúc Nhạc Buồn Em thầm gửi đến tôi ngần ấy nhớ Vậy mà đây nào có biết gì đâu Cứ nghĩ rằng chiếc cầu về bên đó Sập mất rồi từ thuở…Quyển tình trao! Khiến héo hắt nửa đời nơi vắng lặng Sớm trưa chiều trĩu nặng nhớ nhung ai Có những buổi u hoài ôm nỗi hận Và bao lần u ẩn thả men cay Đêm của người êm ả dưới trăng thanh Còn của tôi vắng tanh trùm bóng tối Lá trước cửa từng hồi rơi giọt lạnh Khơi thêm lòng canh cánh vọng xa xôi Ngày thui thủi trút buồn vào lao nhọc Kéo cuồng phong xoáy lốc phả sầu đơn Duyên tan vỡ gói chôn vào kẹt góc Giữa thời gian trằn trọc với mưa tuôn!… Mười mấy năm thắm thoát chậm trôi qua Hình xưa cũ giạt xa chìm diệu vợi Đôi lúc chợt bồi hồi vương vấn quá Cũng chỉ đành mượn gió phả trùng khơi… Nhưng trời ơi! Hoá ra là oan uổng Ở bên nầy cứ tưởng ở bên kia Đã vội bỏ ánh thề trôi vất vưởng Bởi không hề bận vướng một lần đi Chớ nào hay thất lạc địa chỉ rồi Em mong đợi đến thời anh trở lại Còn tôi thì khắc khoải ngắm sương rơi Để đăng đẳng chuỗi đời mang tê tái... 8/11/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) _________________________ "Bởi uống cạn vầng trăng mười sáu Để trọn đời đau đáu bâng khuâng..."