Chỉ Mối Tơ Vương Em thả bước lối mòn lặng lẽ Dưới khung mờ quạnh quẽ thê lương Dạ mang trọn khối u buồn Thẫn thờ, thất thểu, vấn vương não nề! Ai nỡ đẩy trăng thề rụng vỡ Khiến giờ đây trăn trở riêng“ta” Nghẹn ngào, đau đớn, xót xa Tự mình móc quả tim ra khỏi lồng Gửi trả lại mênh mông ngày tháng Gửi trả người lai láng niềm yêu Vói tay bứt sợi dây diều Giữa trời lộng gió xuôi chiều biệt tăm Để thôi hết bâng khuâng lưu luyến Thôi chuỗi ngày xao xuyến nhớ nhung Lan man nghĩ ngợi mông lung Nỗi sầu da diết quấn tròn tâm tư…! Bởi không nỡ nhìn đò vắng khách Chẳng cam tâm thấy đất cằn khô Thương tình héo hắt chơ vơ Tái tê buốt giá bên bờ cô đơn Dẫu tha thiết tiếng đờn réo rắt Dẫu ngập đầy ngây ngất mê say Cũng đành dõi cánh chim bay Mặc cho vàng võ, tháng ngày giá băng… Hỡi em ơi! Muôn phần thắm đượm Trả lại người mong muốn người vui Còn em khắc khoải chơi vơi Lá vàng phơi ngõ, ngậm ngùi khổ đau! Ai sẽ quét lá sầu lác đác Ai khăn tay lau mắt em đang… Rồi ai trổi khúc cung đàn Khẻ ru giấc điệp mơ màng tặng em? Sao có thể bắt tim dừng đập Đâu thể nào nắng tắt hừng đông Bóng thuyền nhẹ lướt xuôi dòng Bến đời… Còn đó! Cõi lòng… Còn đây! 1/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Muốn Gọi Em Mà Không Thể Anh mãi nhớ tháng năm mùa hạ trước Gót phiêu bồng thả bước nẻo đường xa Khoảnh khắc say ánh ngà trên sóng nước Rồi cảm nhìn óng mượt một cành hoa! Dưới đêm trăng vi vu luồng gió nhẹ Hoa lắc mình he hé nửa chừng xuân Hương thoang thoảng loang dần theo cõi lộng Khiến dạt dào lay động nỗi lâng lâng Một cái gì chậm chậm chảy vào tim Anh bỗng muốn ôm hồn em trong đoá* Tay dang ra, lại chợt nhớ con thuyền Mùa thu trước đã chìm bên vách đá! Còn đâu nữa để chở em vào mộng Cùng nâng ly rượu nóng đượm men tình Trải hồn yêu bồng bềnh trên dãy sóng Hòa không gian lồng lộng vỗ lênh đênh… Đành lặng lẽ trở về khu vườn vắng Ôm cây đàn, bậu bạn với mây sương Tìm phôi phai, vơi buồn đau hụt hẫng Muốn gọi nàng mà chẳng thể lời buông... * Đóa hoa 5/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Làm Sao Mở Cửa Đón Làn Hương Anh ngần ngại và em cũng ngần ngại Dẫu trong lòng vọng ấy biết bao nhiêu Khiến mỗi độ tắt chiều, đêm trở lại Một chút gì ngây dại rải phiêu diêu! Nầy ánh biếc, bờ môi, vần thơ ngọt Chậm từ từ nhẹ rót mãi vào tim Đôi mắt khép, lim dim, từ từ hưởng Rồi ôm chầm sung sướng mảnh tình êm… Chợt tỉnh ra chỉ là cơn ảo giả Đây vẫn đây và đó vẫn ngoài kia Đường mờ mịt, lối về xa khuất ngõ Cánh chim ngàn rụng gió một trời mưa Vậy mà sao lặng lẽ mái hiên buồn Lòng cứ mãi trào tuôn từng gợn sóng Niềm thao thức bềnh bồng lên vạn trượng Trải loang dài khắp hướng cõi mênh mông! Có phải chăng tận cùng nơi sâu thẳm Hãy còn muôn say đắm ngập tràn đầy Mãnh liệt một vòng tay ôm chặt thắm Đưa tình vào đỉnh tận ngút tầng mây Trong anh là như vậy, còn ở em? Có khao khát, từng đêm mang nỗi đợi Và yêu nhiều mà ngại nói đành im Phải như vậy không em? Sao chẳng nói?... Thôi! Anh đã hiểu rồi tình yêu ạ Bởi bây giờ biển cả mịt mù sương Em bên kia, con đường không có gió Thì làm sao mở cửa đón làn hương. 7/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Chí Hãy Còn Đây! Sinh tố*chiều nay đã đặt rồi Ngồi trầm quán cốc, nghĩ xa xôi Mối lo kéo đến như từng bửa Cái cảnh nhà ta khắc khổ đời! Dãi dầu mưa nắng suốt thời gian Hết sức đôi tay ghị, níu lần Cơn sóng bật thuyền ra nhấp nhố Để rồi vùi dập giữa mông mênh Cố vắt bao lần tấm vải thô Để tìm giọt nước thấm môi khô Qua cơn bỏng cháy, chờ mưa đến Càng vắt càng khan với rã rời Từ mặt lề đường đến hẻm xa Tới lui kiếm mối bỏ hàng ra Giao đi rồi rút rồi giao lại Lẩn quẩn, loanh quanh vẫn ế mà! Quần quật quay vòng đến mỏi mê Hang cùng, ngõ cụt rải lê thê Giờ đây hết chỗ không còn nữa Biết phải làm sao kiếm nẻo về Ôi! Cảnh cần lao kiếm bạc tiền Cứ hoài trăn trở với man miên Thấy như mù mịt màn đen phủ Lo lắng cầm canh mãi quấn xiềng… Ta hớp hơi đầy, mạnh bước đi Năm xưa nung nấu dưới trăng thề Dẫu cho biển sóng ngàn cơn gợn Chí hãy còn đây có xá gì! 8/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Của Lòng Anh Mình yêu ơi! Hơn nửa năm thắm thoát Kể từ ngày ngọn gió kéo hồn mơ Đang lạc lõng, chơ vơ đầu cây cỏ Ôm đàn cò vò võ nhịp sầu lơ! Về bên nhau bậu bạn với mây sương Mang điệp khúc cung thương chiều ngân tiếng Em da diết niềm riêng từ một hướng Anh chạnh lòng lởn vởn bóng thuyền quyên Rồi thời gian lặng lẽ cứ dần trôi Theo khoảnh khắc từng hồi thêm thắm đượm Nhìn sông xanh sóng gợn trải xa xôi Ôi! Vương vấn, ngậm ngùi trong thấp thỏm! Có nhiều lúc muốn ôm em thật sự Siết từ từ nỗi nhớ giữa bờ môi Hừng rực lửa cung ngôi, bừng khắp chỗ Dậy sóng cồn nhấp nhố tận trùng khơi… Để bù đắp tháng năm chìm khắc khoải Nhỏ sương tàn nhức nhói tận tâm can Từ sâu thẳm ngập tràn bao nhắn gửi Chỉ mịt mờ, bến gọi, vắng đò ngang Tiếng vợ vợ, chồng chồng muôn ấm áp Là chăn len tình đắp giữa mùa đông Còn thuyền đời trên dòng đang bão táp Chỉ mình em vùi dập dưới cuồng phong Anh muốn gào, muốn hét thật lớn lên Sao cứ phải bồng bềnh trôi trôi mãi Tha thiết muốn đưa tay dìu mộng đến Mà trời ơi! Khắp chốn vẫn trùm mây! 9/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Khen Và Chê Khen cháu hiên ngang trước cảnh đời Gặp điều trái khoáy chẳng hề lơi Quan tâm chia sẻ và lên tiếng Tìm chữ công minh hiến tặng người! Khen cháu lòng ngay, dạ chính nhân Tâm hồn trong sáng tợ vầng trăng Trải muôn lóng lánh, xua màn tối Khai mở đường đi dưới cõi tầng Khen cháu dầy công với sách đèn Hoặc đời khốn khó lắm bon chen Cố theo ngày tháng tìm thăng tiến Đáp nghĩa cù lao hoạn dưỡng mình… Nhưng mà cháu hỡi! Để bây giờ Tôi thấy đắng lòng chê cháu đây Hấp tấp, ngông cuồng, không chính chắn Chỉ nhìn bề mặt vội ra tay! Chưa biết đầu đuôi chuyện thế nào Sự tình đen trắng ra làm sao Chỉ xem lá rụng cho là gió Chẳng hiểu vì thu, phải rớt màu Nghe đàn héo hắt, trách ru mê Nào biết du dương dưới ánh thề Là để thăng hoa hồn mộng ước Giúp dài đượm thắm chuỗi lê thê… Sự đời muôn mặt khó đo lường Tí nước đêm trường nhỏ giống sương Nhưng khác ở nhau đâu sự thật Một đàng kết tụ, một ngàn phương Muốn hiến cho đời nghĩa vị tha Bình tâm, tường tận lẽ gần xa Chớ nên vội vã lao vào cuộc Tự chuốc vào thân ách nghiệt mà! 11/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nếu Như Có Một Ngày Nếu như có một ngày ly biệt Ta sẽ không còn tha thiết nữa Bến nước, dòng sông…Thôi! Trả lại Hồn tình khắc khoải khỏi vườn mơ! Có lắm buồn không? với xót xa Nhớ con đường đất một lần qua Có chim ríu rít hoà hương tỏa Có gió đong đưa lá dưới tà Hết chuỗi đêm thanh xoải cánh ngàn Cùng em lướt chậm dưới trăng vàng Lắng nghe đồng vọng đàn non nỉ Trổi khúc du dương thiếp của chàng Sẽ mất vô vàn tiếng nhớ thương Cho nhau ấm áp giữa đêm sương Hết bao hồng tửu, say tình mộng Bù đắp tâm tư nỗi quạnh trường!... Để rồi cũng phải cố mà quên Là bởi vườn nầy đã xoá tên Tên thật của tình yêu rất thật Luôn cùng sát cánh giữa mông mênh Em hãy sống đi, sống thật lòng Cho mình có lửa sưởi hàn đông Còn tôi, thuyền mộng đành quay lại Hướng cũ ngàn khơi lắm bập bồng… Tim ơi! còn lại cái gì đây! Một trái bầm đau rũ tháng ngày Lặng lẽ âm thầm nơi tĩnh mịch Lắc lư chút nhịp để tìm say! 12/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Lóng Lánh Nằm Đây Đêm qua em ngủ có ngon không Có cạn hàn sương rỉ rả lòng? Khi sợ con thuyền chao sóng đẩy Lật chìm một thoáng giữa mênh mông! Dẫu biết tình yêu vẫn có buồn Bởi chiều còn đó một hồi chuông Ngân nga đồng vọng bầu nhân thế Sướng, khổ, sầu, thương…rải trước đường Mưa nắng thời gian trải bốn mùa Vòng quay khoảnh khắc gió đong đưa Bước chân mấy lượt ngày lui tới Chẳng thể làm sao khỏi vật vờ Để phút vô tình phải lắt lay Tím mờ chầm chậm một vầng mây Kéo lê che phủ màu u ám Lãng đãng màn thu một chút nầy!... Nhưng hãy còn đây buổi tối nào Lúc niềm quạnh quẽ, nghẹn chơi vơi Hồn ta gặp gỡ, rồi cùng nhúm Bếp lửa hồng than sưởi ấm đời Cả mấy trăm lần dưới bóng đêm Nhẹ nhàng nhịp đập của con tim Ngàn yêu, trăm nhớ, bao mong đợi Gửi tặng về nhau trọn nỗi niềm… Thì có là chi một chút mờ Vô tình tay vướng sợi dây tơ Phất phơ loáng thoáng vào nơi ấy Mối kết nằm đây, lóng lánh mà! 13/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Trăn Trở Dưới Mưa Cũng gió, cũng mây, cũng loé trời Cũng đang tránh đụt ngóng mưa rơi Mà nay khác hẳn ngày xưa ấy Một chuỗi thời gian lắm đổi dời! Mười mấy năm dài thoáng chốc qua Giờ đây khô cứng khắp làn da Tuổi xuân cường tráng còn đâu nữa Cơm chén cân ngang để sống mà Chỉ còn cái giống, vẫn suy tư Nhìn nước ngàn phương đổ cả giờ Con phố co mình theo sấm chớp Hàng cây gió giật ngã đong đưa Chàng trai năm ấy nép bên hiên Mắt hướng về xa khắc khoải niềm Lo lắng mai nầy cơm, áo, gạo Làm sao kiếm được giữa truân chuyên! Cha đã không còn, Mẹ ốm đau Đàn em nheo nhóc tựa đằng sau Bạc tiền không có, không nơi dựa Tất cả là đây! Cả khối sầu… Chàng ấy bây giờ…Đã phủ sương Cà phê từng ngụm, ngắm mưa tuôn Thả về xưa cũ, bao thương nhớ Tuổi mộng mà sao lại quá buồn… Lờ mờ cận mái ở bên kia Cái dáng của ai cũng đứng kìa Có giống như ta thời dĩ vãng Để rồi sau tạnh… Nát đôi hia! 15/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Đoạn Cuối Một Cuộc Tình Thà đừng gặp lại nhau…Tình ấy! Để bây giờ không phải nhói đau Tiếc vầng lóng lánh thuở nào Mà nay đã rụng, để sầu đêm đen! Thà chẳng nhớ đến em ngày đó Mặc dòng đời mưa gió vần xoay Nhớ chi để phải những ngày Quay tìm dĩ vãng, tìm ai làm gì Thà quên hẳn, không ghi ký ức Để cho lòng khỏi lúc vấn vương Bước chân trở lại con đường Hỡi ôi! Đường cũ mù sương mất rồi Thà chớ bận một đời héo hắt Khỏi chuyển về gió mát trăng thanh Tặng thêm quả chín treo cành Thì đâu có phải đoạn đành cố quên!… Thôi hết rồi! Cái tên tình mộng Chuỗi năm dài quyện bóng theo tôi Những khi tận đỉnh chơi vơi Vẫn còn một chỗ trao lời dấu yêu Em đã quét lá chiều gom góc Để không nhìn lăn lóc đầy sân Trải lên cảnh sắc điêu tàn Dưới tà rụng tắt thêm ngàn xót xa Kể từ nay chỉ là vĩnh biệt Còn cái gì để viết thành thơ Thì đây! Mảnh trắng đang chờ Ngân nga khuây khoả những giờ buồn tênh! 16/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Cứ Thế Đi Em Hạ em sao giống Đông về Cũng ngồi trước cửa, lê thê nỗi niềm Cũng hong suối tóc dịu mềm Cũng làm xao xuyến con tim…tôi buồn! Em là tiếng vọng hồi chuông Ru hồn lãng tử trên đường phiêu du? Hay là mây xám âm u Kéo về vần vũ mịt mù lối đi? Khiến người thao thức ủ ê Khiến niềm trăn trở tràn trề mộng mơ Vườn ai ...ạ ạ bài thơ Đem về ngân khúc đợi chờ Ngày Xưa… Em ơi! Có phải gió lùa? Niềm thương, nỗi nhớ nhẹ đưa vào lòng Nào hay khoảng cách dòng sông Tay chèo tê cóng nên trông…thôi mà! Tình yêu chấp cánh bay xa Nhưng chân em mỏi phải là…”nha anh” Phép mầu biến hóa thêm xanh Gửi vào lồng lộng tặng anh cung đàn Duyên em còn đó ngập tràn Dẫu cho bóng ngọc ngỡ ngàng đêm sâu Chân tình có xá gì đâu Em ơi! Cứ hãy lâu lâu…mượn về. 13/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Phải Chi Tôi đã đọc thơ em hằng mấy lượt Rồi nghe lòng da diết một niềm thương Cảnh phong cuồng vần vũ cặp uyên ương Đẩy lạc mất bên đường đôi mộng thắm! Để hôm nay phố chiều tan nhạt nắng Bóng thuyền quyên trĩu nặng bước chân đơn Ôm khối sầu nhẹ thả giữa hoàng hôn Cho vơi bớt chập chờn muôn nỗi nhớ Tuyết sương lạnh phủ trùm lên trăn trở Chỉ âm thầm than thở với riêng ta Mới hôm nào rực thắm sắc hồng hoa Nay héo hắt dưới tà trông diệu vợi Chẳng yêu đông, chẳng màng may áo mới Bởi trắng dầy phủ lối hãy còn đây Khát khao ngày gặp lại ảnh hình ai Mà cứ mãi, mãi hoài như vô vọng… Thơ của em! Vần thơ như triền sóng Vỗ mạn thuyền hồn bóng của đời tôi Làm lắc lư, nhô nhấp cõi chơi vơi Khiến dao động từng hồi dâng xúc cảm Nhịp tim em trải từng vầng mây xám Còn ở tôi u ẩn nhịp cung đàn Em từng giờ trông ửng ánh vầng trăng Tôi năm tháng ngập tràn canh thao thức… Phải chi được một lần không đau nhức Chẳng bao giờ day dứt chuyện ngày xưa Bánh xe đời quay ngược lại thời thơ Chắc có lẽ tôi chờ…Em cũng vậy! 15/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Em Buồn Làm Tôi Nhớ Lặng lẽ tôi ngồi đọc lại thơ Bài thơ em viết giữa khung mờ Tuyết sương phủ trắng màu di ảnh Một bức tranh buồn, nỗi xác xơ! Em đi trên phố chỉ mình em Ánh nhạt trăng vàng quyện trái tim Héo hắt, cô đơn hòa vọng tưởng Xót xa, quạnh quẽ quấn thuyền quyên Cứ vẫn âm thầm nhẹ bước chân Dẫu trời chẳng có chút màu xanh Chỉ đông lạnh lẽo trùm lên vắng Hoà lẫn mưa phùn vội vã tan Em chẳng mặn mòi với tiết đông Chỉ vì có đó tợ bằng không Bởi niềm băng giá thêm băng giá Buốt tái mà thôi, tím cõi lòng!... Ảnh hình em cuối tợ sương pha Một nét trang đài giống thuở xa Đã khiến lòng tôi luôn nhớ mãi Khoảng trời rực thắm sắc hồng hoa Tôi đã yêu nàng, yêu biết bao Đêm từng góp nhặt ánh vì sao Điểm tô lóng lánh thêm tình mộng Những tưởng tình duyên đến bạc đầu Nào hay giữa sóng từng cơn gợn Bị xám xa về bủa kín vây Một mảnh nan thuyền đang nhẹ lướt Quay cuồng, dập vỡ, nát tan thây… 15/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Còn Gì Đâu Để Tặng Em Ở bên kia ai đàn trổi nhịp Giữa bài ca nửa tiếp, nửa qua Nghe sao giông giống đời ta Từng bao dang dở, lại mà vấn vương! Tim rỉ máu trên đường lá đổ Cứ ngỡ rằng khắp chỗ đều thu Nào hay khúc đoạn âm u Một cơn gió thổi vụt vù bên tai Để khoảnh khắc hồn lay xúc cảm Quả đỏ hồng biến xám hôm qua Bỗng nay lư lắc ngân nga Tiếng lòng một thuở đã cho mây ngàn Còn đâu nữa ánh vàng để tặng Có còn đâu thầm lặng nhớ nhung Còn đâu vút thẳng không trung Hương tình loang toả cả vùng thênh thang! Ngày xa vắng ngập tràn nỗi nhớ Đêm mưa rào trăn trở thâu canh Bao đêm cố hái vầng trăng Gửi về yêu dấu một lần mà thôi… Nay vơi cạn những lời âu yếm Khô cứng rồi xao xuyến con tim Làm sao còn để cho em Rượu nồng đầy chén, cạn tìm bến mơ Dẫu lưu luyến, tình thơ tha thiết Dẫu bao chiều da diết trông chiều Nhưng đâu thể nói lần yêu Bởi còn đâu nữa cánh diều ngày xưa! 16/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tím Cả Lòng Tôi! Tiếng của em buồn… Qua điện thoại… Như cái gì nhức nhói quả tim tôi! Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi! Trăng không nhạt! Tình không vắng! Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi! Em ơi! Một chuyến xe đời! Em đỗ bến! Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong Khiến em vội lấy chồng… Mà tình yêu đâu thắm thiết Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám… Cuộc đời của em… Là cả ngàn mây phủ ám Chưa một lần lai láng trải niềm thương Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ…. Chiều hôm qua Tôi! người lữ thứ Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai Một quả tim Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài Máu trong đó còn tràn loang đang chảy Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà Đong ánh lệ Xót xa bài não nuột… Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?! Cớ mà sao lại phải vấn vương! Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn! Đang tẻ lạnh! Đang từng cơn gào trước gió!... 22/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Vầng Trăng Như Chạnh Khuyết Tôi yêu em bằng tình yêu nồng cháy Của linh hồn trở lại thuở nghìn năm Tìm về nhau quyện bóng, tắm vầng trăng Cho gột rửa ngập tràn thu héo hắt! Để từ nay sẽ không còn trầm mặc Nghĩ ngợi nhiều làm nát mảnh đơn côi Dưới ráng tà chầm chậm lụn sau đồi Mang dãy xám dần trôi treo sắc ám Nửa nhiệt cuồng, nửa nhẹ nhàng đằm thắm Tặng cho tình ngàn đắm với muôn thương Vậy mà sao em nỡ để sương buông Lại quên tiếng ngân chuông từ diệu vợi! Em có hiểu từ lâu tôi ngóng đợi Sẽ một ngày em tới cận mình tôi Giúp thêm hồng loang toả trải muôn nơi Tăng sức sống cuộc đời trăm rạng rỡ Vì cao thấp, hơn thua mà đành nỡ Biến vô tình lối ngõ cứ quay lưng Cả khối sầu quấn chặt nỗi bâng khuâng Tôi lặng lẽ ngắm vầng như chạnh khuyết!....... 9/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Khuất Cả Vầng Trăng Hôm nào em nói, em cười Thơ trăng dào dạt, rạng ngời ánh xuân Hương loang toả rộng không tầng Cảm hồn phiêu lãng thấm dần vấn vương! Giờ đâu nét vẽ thuyền quyên Đong đưa suối tóc, ngón duyên che hồng Đâu đàn êm ả xuôi dòng Treo bầu trăng mộng bềnh bồng trôi xa Đâu rồi điệp khúc ngân nga Gợi bao nỗi nhớ đậm đà cho ai Hè về ngắm lá me bay Những trưa thoang thoảng gió lay mảnh tình Giờ em héo hắt riêng mình Khối sầu quấn chặt, mông mênh nỗi niềm Nghẹn ngào siết chặt buồng tim Lịm thành Sen héo rũ chìm đáy ao Hỡi “Ngày Xưa” ấy vì sao?! Giọt buồn, giọt tủi nhỏ vào bóng thơ Khiến đây xúc động thẫn thờ Khiến đây vọng nhớ để mà tái tê Hết rồi nhịp đập lê thê! Hết rồi giao cảm tràn trề mến thân Bây giờ khuất cả vầng trăng Mịt mùng trải lối, muôn phần xót xa!... 12/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Hiểu Về Em Và Anh Nhận Anh đã hiểu em ở tấc lòng Màu thu nhạt tím phả ven sông Em buồn, em nhớ, em trông đợi Khắc khoải hồn đau thả dưới dòng! Nhưng rồi cứ vọng cõi xa xôi Chầm chậm thời gian trải bến đời Lữ khách qua đò không trở lại Như làn nước bạc lững lờ trôi Giờ góc hiên chiều chạnh vấn vương Một thời gom đọng , hoá thành sương Bao nhiêu giọt nhỏ là bao tủi Da diết làm sao! Một nỗi buồn! Tâm tư ngày tháng vẫn quay tròn Ảm đạm, u hoài vẫn sớm hôm Dẫu trắng mịt mù nơi diệu vợi Mà sao lưu luyến mãi đầu non… Nắng hồng em gửi tặng cho anh Anh đặt lên cành, giữa bóng thanh Cho ấm sưởi dài lên nhánh lá Kéo nguồn nhựa sống đẩy thêm xanh!... 18/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Yêu Quá Bài Thơ Yêu quá bài thơ viết thật hay Lòng tôi xúc cảm, chút gì say Vấn vương hình bóng người năm ấy Xướng họa cùng tôi chuỗi tháng ngày! Tôi nhớ, tôi yêu một bóng hình Mà không thể gọi tiếng người tình Bởi con tim đã lần trao tặng Còn nữa mà đâu…Để muốn mình Cứ vậy mà sao vẫn luyến lưu Tháng ngày tao ngộ giữa mùa thu Dòng sông xuôi ngược đò qua lại Loáng thoáng không gian phả mịt mù Nàng đã cùng tôi những mấy lần Hồn chung thuyền lướt sóng trường giang Xoè tay vớt bọt, từng trăng trắng Bóp chặt, nhìn nhau, một tiếng đàn! Từng đêm thao thức dưới trăng mờ Hướng vọng phương trời kết ý thơ Mượn gió xa về trao nỗi nhớ Nhẹ nhàng vào mộng gặp trong mơ… Tôi vẫn nhớ nàng, nàng hiểu không? Nhưng đò đã kéo chỉ còn sông Âm thầm có kẻ bờ đây hướng Một cái gì nghe, khắc khoải lòng Nàng hãy thơ hay cứ trải hoài Để từ trong đó ửng hình ai Tôi xem, tôi ngắm, tôi da diết Để mãi còn luôn…Chuỗi tháng ngày! 22/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Chọn Màu Ta ngửa mặt cười, ngửa mặt cười …. Kha! Kha! Kha!... Kha! Kha! Kha!... Để xả trong nầy một thoáng đau Và rồi tiếp tục…Chẳng vì sao! Ưu tư, phiền muộn dầu hay đến Cũng vậy mà thôi!... Giạt cái sầu! Hãy cứ nhẹ nhàng , với bước chân Đi tìm cho được ánh vầng trăng Bởi phần hụt hẫng từ nơi tối Khắc khoải cầm canh lắm giọt tràn Cố đứng thẳng người, mạnh bước đi Giữ lòng kiên định, chẳng suy vi Dẫu bao sỏi đá nằm lăn lốc Lặng lẽ đùa qua có xá gì Với cả nhiệt thành của nấu nung Mệt nhoài, rã rượi cũng bằng không Lắm khi trăn trở niềm tâm sự Rồi cũng bình tâm phả cõi lòng! Đâu màng cao thấp với hơn thua Cũng mặc thời gian, mặc gió lùa Ước vọng loang dài ra khắp nẻo Vá lành cánh rụng thuở ngày xưa… Nhưng có phải vì…”Thẳng cánh bay”? Yêu thì yêu lắm, lắm như say Còn vui, vui thật không hề chấp Tình tận thì trong, quá xá đầy Để rồi chới với giữa muôn hình Đủ sắc đủ màu lóng lánh pha Xanh, trắng, tím, vàng…chung thích hợp Nâu, đen, đỏ, xám…Tránh xa ra… Thôi vậy từ nay khéo chọn màu Xem đâu thích hợp nhẹ pha vào Còn chi lệch nét, dành bên đó Để vẫn đẹp xinh một cổng chào! Kha! Kha! Kha!...Kha! Kha! Kha!... 23/5/2017 Nguyễn Thành Sáng