LANG THANG TÌM KHUÂY LÃNG Chiều bước chân dài trên xóm quê Ngắm nhìn đồng ruộng trải lê thê Trên cao một sợi màu trăng trắng Tận tít xa xôi hướng nẻo về! Lác đác bên sông mấy dãy nhà Khói lam ai thổi cuộn bay ra Hoà theo mây loãng về xa thẳm Tiễn nắng hoàng hôn sắp lặn tà Trên đường nhè nhẹ gió đưa hương Lúa cắt, đồng khô nét đoạn trường Uất nghẹn hay hờn thoang thoảng toả Dạt dào, lãng đãng khách sầu sương Cầu gòn ngã sấp níu hai bờ Thả giấc ngủ dài suốt tuổi mơ Đổ chết mà không đành thật chết Đầu kia ráng bật chút xanh lơ Tôi chậm đi qua, ngoảnh lại nhìn Nghe lòng cảm xúc bức tranh xinh Nơi đây êm ả đàn ru ngủ Còn ở nơi tôi quá xập xình Dòng sông trước mặt vẫn âm thầm Xuôi ngược quay vòng mãi tháng năm Như đã cam tâm phần định mệnh Tối nay rút cạn để mai dâng… Gởi lại nơi nầy thoáng lắt lay Giúp phôi nhạt bớt nỗi heo may Trở về tiếp tục hồn trên giấy Trải mộng mơ ngàn một kiếp bay! Nguyễn Thành Sáng
Trăng Vẫn Trăng Bên bàn, lặng lẽ một người Trầm ngâm nhớ lại tuổi đời đã qua Biết bao kỷ niệm đậm đà Đọng nơi ký ức để mà thức thao! Một thời lận đận biết bao Thật nhiều, nhiều lắm những đau buốt hồn Trăm chiều buồn ngắm hoàng hôn Muôn đêm héo hắt, từng cơn gió sầu Lắm khi giữa ngọn ba đào Mảnh thuyền lư lắc, động chao suýt chìm Tháng năm rũ cánh loài chim Thu hình hốc đá, quặn tim từng hồi Bao lần khoảng trống chơi vơi Ngàn cân đè nặng cảnh đời long đong Niềm mơ duỗi cánh bềnh bồng Lững lờ khoảnh khắc, rớt dòng sông thu! Chuỗi dài khắc khoải, sầu ưu Nỗi lo canh cánh, mịt mù bước chân Cố leo lên ngọn bao lần Để rồi cũng lại bấy lần vuột tay Ngậm ngùi đưa mắt nhìn ai Người ta diễm phúc, còn tôi đọa đày Phải chăng tạo hoá an bày Kiếp xưa gieo tội, kiếp nầy khổ mang… Vậy mà thắm thoát vầng trăng Giạt sau đỉnh núi cũng dần ửng ra Bởi hồn thanh thoát ngọc ngà Dẫu cho mờ mịt chỉ là phù vân!... 10/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
CÙNG NHAU ĐỂ PHAI PHÔI (2) Ánh rũ tà chiều sao ảm đạm Chim trời mỏi cánh muốn dừng bay Kiếm cung ngày cũ như xa vắng Chuồng đóng, ngựa buồn ai có hay! Bao nhiêu năm sống trong vòng tối Khắc khoải cũng nhiều, vui có vui Nhưng đến niềm vui rồi sớm tắt Để sầu, lưu luyến mãi lòng thôi Cứ thế trôi dần theo nẻo sống Thủy triều lên xuống lúc ròng rong Cảnh đời thay đổi theo con nước Lúc ấm, lúc nồng, lúc giá đông Thắm thoát thời gian chuỗi tháng năm Yêu thương, khoảnh khắc khuất xa xăm Cho hồn kẻ sĩ mang buồn bã Trống vắng, lạnh lùng nỗi giá băng! Tôi đã âm thầm cố lãng quên Những chiều ráng tắt, dạ buồn tênh Vì sao mãi nhớ, luôn vương vấn? Khi cửa then cài, khuất một bên Có phải cuộc đời chưa phỉ chí Nên từ sâu thẳm, gió lộng phi Để rồi trống vắng, sầu hoang tạnh Tuổi kéo nhạt mờ, trải ủ ê ... Thôi thôi, không nghĩ, không trăn trở Cứ mặc ánh tàn khuất nẻo xa Tận quả tim nầy còn máu chảy Thì còn nhịp đập với ngân nga... Hôm qua thuyền mộng thả dòng trôi Gặp gỡ bên bờ ánh lệ rơi Héo phụ u buồn, sương trắng xoá Cũng niềm héo hắt, cũng chơi vơi! Có phải đây là tri kỷ không? Sao cùng giông giống một dòng sông Cũng yêu trăng sáng, yêu mơ mộng Cũng thấy chiều về giá lạnh đông Có phải hồn thương xưa đã mất Tự ngàn năm cũ thuở xa xăm Giờ đây gặp lại bờ thanh vắng Chia sẻ cùng nhau nỗi trở trăn?... Còn gì nghĩ ngợi với bâng khuâng Đứng bóng vầng dương, dĩ vãng tàn Tạm gác mái chèo, nhen bếp lửa Ấm tình bậu bạn đón trăng thanh!... Nguyễn Thành Sáng
Sao Chẳng Thấy Thơ của em làm xao xuyến con tim Lay tỉnh giấc, loài chim đang ngủ nhánh Khiến bỗng chốc nghe nỗi niềm canh cánh Mắt dõi ngàn lòng chạnh nhớ ngày qua! Dưới nắng hồng hướng vọng tận trời xa Từng nhịp vỗ để mà bay đến điểm Cho khát vọng một lần vào thượng uyển Ngắm cả vùng sắc quyện giữa cung mơ Nào hay đâu phong vũ đến bất ngờ Dập cánh nhạn rớt bờ sâu vực thẳm Vào con suối rồi hôn mê chìm đắm Theo dòng trôi, chầm chậm tắp bên nguồn Đêm mịt mờ, giăng phủ cả màn sương Tỉnh dậy lại, cố trườn lên mé cỏ Niềm mênh mang đong đưa theo ngọn gió Phút giây nầy, lệ nhỏ xót xa đau! Chuỗi thời gian thắm thoát vội qua mau Còn đâu nữa hôm nào trên khung lộng Đôi cánh khỏe nhẹ nhàng giăng trải rộng Sắc mượt mà, ửng bóng giữa không gian… Em thanh tao, ngời sáng một vầng trăng Tôi cánh gãy, bao lần ôm khắc khoải Chiều hôm nay nghe tiếng đàn em khảy Động lòng tôi, nhớ lại chuyện ngày xưa Hồn lâng lâng, rồi nhẹ bước vào mơ Xoải cánh nhạn vượt bờ thăm chốn ấy Đây xứ Quảng, tìm hoài… sao chẳng thấy! Bé hôm nào tôi mãi vấn vương thơ!... 11/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm (1) Mười mấy năm thu hình trong cảnh sống Từng đêm về quyện bóng với màn đen Kia trăng mờ ẩn hiện khuất bên sông Đây con nước ròng rong không điểm hẹn! Ngày quạnh quẽ cửa then cài kín đóng Sắc lạnh lùng kết đọng ánh vàng thu Chiều ảm đạm giăng phủ cả mênh mông Niềm héo hắt, cõi lòng ôm ấp ủ… Bỗng tỉnh giấc, chu du vào gợn nước Thả xuôi dòng, đứng trước ánh trăng sang Rồi bất chợt gặp nàng thơ mộng ước Giữa khuya buồn muốn được uống sương tan Ta lặng ngắm, thấy nàng như tê tái Nét đượm sầu, trống trải quấn tâm tư Nhỏ lệ hồn vào thơ loang xa mãi Tìm phôi phai mệt mỏi tự bao giờ! Nghe xúc cảm, dạt dào rồi rung động Khi hiểu ai cũng giông giống như ta Nhận về mình xót xa hay đồng trống Dành tặng người biển rộng để vươn xa… Từ sâu thẳm, cung đàn ngân khúc nhạc Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương Sau lần cạn men hương nơi cung các Hồn lâng lâng ngây ngất nỗi niềm thương Đoá hoa kia, màu phai treo vắng lặng Mà sao đây thấy nặng... nhớ hoa buồn! Có phải chăng chung nguồn ngày hứng nắng Canh khuya tàn cùng tắm giọt sương buông!... Nguyễn Thành Sáng
Thao Thức Nhớ Em Đêm nay vắng bóng của người thương Ngõ trước vườn sau đọng nét buồn Lui tới, ra vào hằng mấy lượt Chỉ nghe văng vẳng tiếng rung chuông! Nầy! Hi hi…chồng “oác” kinh khủng Đó! Em nhớ quá mình ơi Kia! Ngủ ngon nhé hỡi chồng Nọ! Vần ấy em bị bí rồi….. Tất cả ngọt ngào nũng nịu yêu Để giờ lặng lẽ dưới khung chiều Trầm ngâm, hớp đắng, niềm thơ thẩn Dào dạt bâng khuâng, lắc ngọn diều Khúc nhạc dịu dàng của ái ân Phả vào sóng nước gợn lăn tăn Thuyền duyên chầm chậm bơi trên ấy Êm ả lâng lâng điệp khúc đàn! Nếu chẳng gặp nàng ta sẽ sao Có màu thu quạnh, gió từ đâu Kéo về lảy lá vàng rơi rụng Lữ khách dừng chân chạnh nhuốm sầu? Có đêm thao thức ngắm mây mờ Hốt bóng rụng tàn dệt ý thơ Để nghẹn, dể hờn và để hận… Cái thời lửa dậy cháy niềm mơ? Em đã tặng anh một chữ tình Giúp làm sống lại một niềm tin Dầu mưa tầm tã hay giông bão… Gốc rễ là đây, sẽ tượng hình… 15/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Tình Xa Dòng đời trôi mãi theo năm tháng Nẻo sống thênh thang lắm lỡ làng Nắng hạn khô cằn khao khát nước Mưa rào nặng hạt, xé mây tan! Biển gọi thuyền neo, buồn bến đậu Ngựa chuồng xếp vó, rũ canh thâu Dế ngân rỉ rả, lay niềm nhớ Vắng lặng canh khuya, dệt mối sầu Chẳng phải vầng trăng đà khuất núi Mà sao người thức lại mong chờ Âm thầm, lặng lẽ, hồn thơ thẩn Dưới ánh tỏa vàng, dạ héo lơ!... Cánh mộng biến thành một cánh chim Bay vào cõi lộng để mong tìm Nhưng rồi chỉ thấy bầu hoang mạc Trống trải, mịt mờ dưới bóng đêm! Để nhớ, để trông, để ngậm ngùi Khiến tim lay động nhịp từng hồi Nỉ non, réo rắt dòng âm nhạc Tê tái tâm hồn bước lẻ loi Ngoài kia diệu vợi thật là xa Cũng có một người nhặt lá đa Ủ đống để chờ khuya giá lạnh Nhúm lên ngọn lửa, ấm hồn hoa… Hỡi chiếc thuyền đi giữa biển ngàn Ngươi đang dưới bóng của trăng vàng Đường xa thăm thẳm, chèo mê mỏi Biết đến bến rồi, ánh có tan?!... 15/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Gửi Lại Đêm qua gió thổi tận trời đông Dìu dặt, du dương, rộn tấc lòng Dào dạt nỗi niềm, dâng xúc cảm Xuất hồn theo gió vượt mênh mông! Tìm đến người yêu nơi mộng mị Cho lòng vơi bớt những suy vi Sao trời điểm thắm bao vương vấn Tận cuối trời xa có sá gì... Nàng buồn ngồi đó như tư lự Nỗi nhớ, niềm đau lạnh lẽo hồn Ta thấy nỗi lòng tê tái quá Thương người sương phụ tím hoàng hôn Đàn cò réo rắt, ngân rung cảm Đợi khách tri âm mỏi gót lòng Vắng lặng, mịt mờ, trăng khuất núi Đêm dài ảm đạm quấn âm phong!... Nàng hỡi! Hồn thương tận chốn xa Đôi phương ngăn cách mảnh tình hoa Nay về để gặp vơi nhung nhớ Cho nhạc, cho đàn, ta có ta Tạo hóa an bày xuôi gặp gỡ Tri âm, tri kỷ quyện vần thơ Hoà chung hồn bóng vào cung điệu Mây, gió, trăng, sao vạn kỷ chờ Ta thật yêu nàng, nàng cũng yêu Hồn tình da diết biết bao nhiêu Không gian ôm trọn niềm thương nhớ Khoan nhặt lâng lâng dãy sáo diều Từ nay nàng nhé! Hồn thương ạ Thắm thiết “hồn lang” gửi tặng em Những lúc đêm về sương giá lạnh Rượu đầy bậu bạn ấm con tim!... Nguyễn Thành Sáng
Trăng Với Gió Nầy gió hỡi! Sao giờ ngươi lồng lộn Như căm hờn dữ tợn trải không gian Kéo ngàn mây lấp kín cả vầng trăng Gây sẫm tối khung tầng, đau bốn cõi! Trong xoáy cuồng ẩn tàng muôn nhức nhói Bung cánh tay xé vội áng mờ bay Miệng từng hồi rít rống điếc màng tai Gieo thảm khốc phủ dài trăm lối ngõ Đã hết rồi ngọt ngào mang tên gió Đổi lại thành bão tố với cuồng phong Là hung thần ác sát quấn dòng sông Là tan tác giữa lòng bao sắc thắm Ngươi ôm hờn từ xa xôi vạn dặm Chuyển về đây khuấy động cả vùng xanh Gieo tả tơi, rụng gãy nhánh cây cành Hoa lá cỏ rũ tàn tung vất vưởng! Rồi vô tình quay lưng xoay chuyển hướng Về mù khơi phất phưởng rã loang tan Giải được rồi bao ẩn ức trong tâm Chìm khuất dạng xa dần nơi thăm thẳm… Nầy vầng trăng ngự trị giữa cung tầng Ngươi cứ nói, cứ than và cứ trách Kẻ đã gây long lanh thành mù mịt Để đêm dài thin thít nghẹn tang thương Bớt hờn rồi, nghe tâm sự ngàn phương Cũng da diết, cũng buồn thân lãng tử Trót sinh ra mang kiếp đời lữ thứ Sáng nơi nầy chiều ở tận bên kia Cõi không gian diệu vợi tới lui về Tim dào dạt lê thê ngàn xúc cảm Ta vào trời mang tâm hồn trầm lắng Yêu mây ngàn, yêu nắng, cỏ cây hoa! Trao tặng đời bằng thắm thiết lời ca Ru êm ả, đậm đà từng khoảnh khắc Những đêm thanh trên cao ngươi vằng vặc Ta dưới nầy lay bật nỗi man miên Bao trưa hè oi bức khối gông xiềng Ta xoa dịu khắp miền bằng thoang thoảng Buổi nắng tắt, hoàng hôn gây buồn chán Ta cho đời lai láng tiếng đàn êm Khi ai vui rạo rực cả con tim Ta lung lắc tăng thêm niềm sảng khoái Lúc người sầu tái tê chìm ngây dại Ta du dương êm ái giấc phôi phai…. Vậy mà phải luôn hứng chịu đổi thay Làm xáo trộn tim say tình vạn nẻo Khi xuân về đẩy tan bầu lạnh lẽo Rồi hạ sang tru tréo nực cầm canh! Đến mùa thu lá rụng rải đầy sân Nằm lây lất héo vàng, ôi! thảm thiết Lại đông lạnh muôn cảnh đời bi thiết Rúm co thân rũ riệt cóng toàn thân…. Đã bao lần ta trăn trở bâng khuâng Nhìn biến chuyển nghe lòng đầy ngao ngán Rơi tận cùng trong ngậm ngùi chán nản Dựng thân mình một thoáng trở thành giông Rồi hóa bão gầm rú cả mênh mông Cho vơi nhẹ nỗi lòng hờn vũ trụ Sao cứ mãi để tim ta luôn ấp ủ Một ảnh hình muôn thuở… đổi và thay!... 3/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Trăng Với Gió (2) Nầy gió hỡi! Lắng nghe lời ngươi nói Ta thấy lòng rười rượi nỗi xót xa Thương tâm hồn đậm đà tình bốn cõi Lại ôm hờn chuyển đổi sắc hồng hoa! Biến nhạt tím lạnh lùng treo cửa lộng Rơi nỗi niềm khuấy động dạ thi nhân Để vần thơ bao lần nuôi dưỡng mộng Lại trở thành quả bóng rớt cầu thang Lăn lốc rồi im lìm nơi một xó Rũ âm thầm, vàng võ chí tung bay Mới hôm nào hừng say trên biển cỏ Mà giờ đây nằm đó hận vì ai Đã vô tình hay cố ý mạnh bung Rơi chệch hướng vào vùng đen tĩnh mịch Khiến ôm hờn thin thít nghẹn lao lung Vương vấn thuở vẫy vùng theo tiếng rít!… Nầy trăng ơi! Trên khung trời diệu vợi Bị khuất che bóng tối của mờ đen Khiến long lanh ánh đèn trên nẻo lối Thành nhạt nhòa vời vợi phủ màn đêm Mi chẳng thấy và sai lời non nỉ Mượn quả banh so ví tấm thân ngàn Ta là gió, dọc ngang trên bốn bể Chớ nào đâu là để mạnh bàn chân Ta sinh ra từ không gian lồng lộng Được tượng hình từ nóng của vầng dương Đẩy áp suất giạt đường loang khoảng trống Hoá thành đây ảnh bóng của muôn phương Đường ta đi thênh thang trùm bát ngát Hồn của ta bàng bạc khắp nơi nơi Lướt đây đó, trải cười lên cỏ lá Tặng cho đời êm ả vạn niềm vui! Chẳng sức nào o ép được thân ta Chẳng nơi nào là xa không thể tới Chẳng chỗ nào là tối tránh xê ra Chẳng có gì để mà không tiếng nói Ta yêu trời, yêu đất với yêu sương Yêu cành nhánh trên đường phơi sắc thắm Yêu tâm tình trầm lắng kẻ cô đơn Yêu thổn thức khảy đờn nơi ngõ vắng Và ta thương cảnh đời nhiều tan tác Dưới tàn canh trầm mặc nhỏ sầu cay Nên đã từng xòe tay xoa dịu mát Mong cho buồn héo hắt được phôi phai… Nhưng mấy ai hiểu được tấc lòng ta Lại xem gió chỉ là cơn nhẹ thoảng Nào bao giờ ôm trọn một hồn hoa Êm đềm lắm chỉ là trong một thoáng! Gió đây đó trải tình xa rộng mãi Đậm mà chi cho tái quả tim son Bao tha thiết cuốn tròn vào mộng ái Phút chốc thành ngây dại ngóng đầu non… Biết làm sao hơn khi mang kiếp gió Cõi phiêu bồng đây đó nợ vai mang Nhưng lòng ta ngập tràn muôn thương nhớ Không bao giờ dứt bỏ mảnh tình thân Dẫu ra đi nhưng luôn quay trở lại Suốt nghìn năm mãi mãi chẳng đổi dời Chỉ riêng mình ngậm ngùi ôm nhức nhói Nhìn khung trời biến đổi… tợ mây trôi!... 4/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Trăng Nầy gió ơi! Ngươi cứ nói nữa đi Hãy trút cạn những gì đang chất chứa Để vơi niềm trăn trở với sầu bi Rồi trở lại hồn phi như vạn thuở! Vui đây đó vô tư và bình thản Tặng trần gian lai láng dịu ru êm Cho quạnh quẽ từng đêm thôi lởn vởn Cùng nghẹn ngào, buồn chán ít về tim Cũng như ta chào đời trên cõi lộng Lẻ loi mình chiếc bóng giữa thênh thang Được viết tên vầng trăng nơi giấy mỏng Và muôn người vọng ngóng những thâu canh Vậy mà có bao giờ sáng mãi đâu Lúc nhoà nhạt sắc màu mây phủ ám Khi sấm sét mưa dầm che khuất dấu Buổi rụng tàn đau đáu nẻo sơn lâm! Vẫn biết nghẹn vì bị chìm trong tối Vẫn biết hờn, nhức nhói ngắm tuôn sa Vẫn biết buồn khi mà rơi đỉnh núi Mãi thời gian lui tới chậm dần qua Nhưng rốt cuộc, ta trăng vẫn là trăng Luôn đứng giữa khung tầng loang lóng lánh Tặng không gian muôn sáng đẩy mờ đen Cho nhân thế êm đềm khi hiu quạnh… Đừng buồn giận những lời ta đã ví Chẳng qua là chỉ để muốn nghe ngươi Trải nỗi niềm đầy vơi thân bốn bể Rồi phôi phai sống mãi cánh trùng khơi… 8/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Gió (2) Ta dừng lại, lắng nghe trăng bày tỏ Cảm thấy niềm héo úa nhẹ phôi phai Bởi xúc động hồn ai luôn rạng rỡ Dẫu thăng trầm vạn thuở chẳng hề thay! Gió từ nay sẽ không còn u uẩn Ôm khối sầu trách hận chuyện mây trôi Vì hiểu được chuyển dời theo năm tháng Là trả về lai láng sự sinh sôi Có thu nhạt, lá vàng rơi lả tả Thì cây kia mới có nhựa vun đầy Có đông lạnh phủ dầy lên trắng xóa Thì ẩn tàng đây đó bật tương lai Có xuân thắm chan hòa muôn ấm áp Ngàn hoa xinh mới rợp toả hương đời Có hạ nóng rã rời giăng trải khắp Dãy đồng xanh, bát ngát có mưa rơi!… Ta thao thức suy tư rồi hiểu được Để mai nầy đứng trước cảnh phù vân Vẫn lặng lẽ khung tầng yên dạ lướt Kiếp bồng bềnh tha thiết mãi lâng lâng Nhưng còn ai sao cứ phải lạnh lùng Hờn oán gió khi bừng cơn giận dữ Đã giũ mạnh thành bão tố cuồng phong Gây tan tác hãi hùng qua lối ngõ Có hiểu được! Nhờ đâu bình ổn nhiệt Giúp xoá tan khốc liệt phủ sinh linh Và nhờ đâu có nghìn mầm xanh biếc Cho loài người đứng trước cuộc phồn vinh... “Gió Loạn” hóa bão có phải tội tình? Sao ai đó để mình mang…nhức nhói!... 9/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Gió Cùng Gió! Tôi hồn gió, còn em đây cũng gió Ngọn gió lành muôn thuở của yêu thương Hai chúng ta đang lướt cõi ngàn phương Tình cờ gặp trên đường bay viễn mộng! Em thổn thức tiếng lòng trong biển sống Bằng nhớ nhung, vương vấn với đợi chờ Còn tôi thì từ đỉnh ngọn chơ vơ Nhẹ đáp xuống bên bờ xanh êm ả Xung quanh ta ngàn hoa treo cành lá Muôn sắc màu loang toả vị hương say Tôi bàn tay, em cũng duỗi bàn tay Cùng lắc nhẹ đó đây theo ngày tháng… Có phải chăng bao lần em buồn chán Kiếp phong trần loáng thoáng lững lờ trôi Chỉ du dương lui tới tặng cho đời Riêng thân mình chơi vơi sầu lặng lẽ?! Vậy mà sao dỗi hờn trên vách đá Giữa chon von rỉ rả tiếng chênh vênh Như nỗi lòng của kẻ chỉ mình ên Ôm trăn trở bồng bềnh không điểm tựa… Tìm phôi lãng, vào hiên em vuốt nhẹ Tóc, tay ai rồi khe khẽ thì thầm Khúc nhạc tình da diết ở con tim “Em có lạnh không em”! Nầy em hỡi! Ôi! Tình cờ bay ngang, nghe giọng nói Quá ngọt ngào, an ủi bóng cô đơn Tôi thấy lòng xúc động trổi từng cơn Phải chi được khảy đờn như thế đó Tôi sẽ tặng cho người… mang hồn gió!... 12/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Buồn Trong Tôi Thắm thoát mười năm xa cách nhau Giờ đây gặp lại…thấy làm sao! Lạnh lùng, không nói, quay nơi khác Một khối không gian nhạt nhẽo màu! Em của thuở nào nay khác xa Sắc hồng rực rỡ phủ lên hoa Hoá thành nâu sẩm, khoanh từng dấu Cánh khép khô khan dưới ráng tà Có phải em hờn, em oán tôi Hay là nắng tắt, xám vành môi Để niềm vương vấn không còn nữa Nhẹ nhõm, an nhiên suốt cuộc đời Em nghĩ tôi đây là sóng ngầm Cũng là bão tố xé vầng trăng Khiến cho héo úa hồn thương nhớ Rụng vỡ, loang tan dưới ánh tàn… Chẳng hiểu tim nầy mãi luyến lưu Dòng sông nước chảy, bến cô liêu Con đò mấy lượt trông chờ khách Vắng vẻ, đìu hiu dưới bóng chiều! Quê nghèo cảnh sống chỉ đơn sơ Nhưng ở nơi nầy tôi trải thơ Trong đó tình nồng luôn thắm đượm Ngân nga năm tháng thả hồn mơ Tôi yêu em lắm, yêu nhiều lắm Bởi trắng đôi tay, chẳng thể lời Đành nén tiếng lòng, qua xứ lạ Mong ngày trở lại dựng cung ngôi Tôi sẽ sang nhà hỏi cưới em Cho tròn ước nguyện kết uyên ương Nào hay một sớm vầng trăng mộng Gió dậy cuồng phong rụng xuống đường Em đã có chồng bỏ lại đây Hiểu lầm, tức tưởi, hận tình tôi Nên giờ gặp lại, hồn băng giá Cửa đóng, cài then, tối mịt trời!... 25/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Vẫn Cố Bường đi Từ độ trăng tan phủ bóng đời Ơi buồn! trống vắng, nẻo chơi vơi Màu thu cứ mãi ôm niềm hận Tức tưởi cuồng phong, cánh rã rời! Đêm lạnh vo tròn bao nỗi nhớ Dạ sầu vương vấn chuyện xa xăm Thôi rồi một thuở xanh màu lá Héo hắt từ đây nghẹn sắc vàng Vai gầy, tim héo gánh lo toan Đại lộ còn đâu, chỉ lối mòn Khấp khểnh, gồ ghề, chân trĩu nặng Dưới bầu chầm chậm kéo hoàng hôn Bao lần cố vượt để sang sông Chỉ thoáng mà thôi, nước lại ròng Dang dở ước mơ niềm vọng tưởng Tím lòng thao thức ngóng trời đông!... Trải bút vào thơ, loãng giọt sầu Thả hồn ảo ảnh nhẹ niềm đau Phôi phai khắc khoải loài chim biển Một sớm tinh sương rụng té nhào Nhưng rồi sao mãi lắm bâng khuâng Thương nhớ, thời gian cứ ngập tràn Dĩ vãng xa mờ luôn ẩn hiện Trên dòng sông lạnh gợn lăn tăn Đây mảnh linh hồn của thuở xưa Khô cằn teo tóp, một chiều mưa Dẫu nay gầy guộc, còn trên đất Vẫn cố bường đi ngược gió lùa!... 27/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Làm Sao Sính Lễ Nhà em ở tận cuối con sông Tôi ở đầu sông, cũng một dòng Con nước lững lờ năm tháng chảy Nhẹ nhàng hai buổi lớn rồi rong! Ngày ấy về thăm cậu bị đau Tình cờ hai đứa chợt nhìn nhau Tim tôi bỗng chốc ngàn xao xuyến Từng chập rung rinh, điệp khúc trào Ánh mắt, làn môi và dáng hình Sao như chan chứa khối thâm tình Từ thời vạn kỷ yêu nhiều lắm Quay kiếp trần gian gặp lại mình Vương vấn mãi hoài sau chuyến đi Để rồi ngày tháng cánh hồn phi Về nơi người ấy bao đêm vắng Thả khúc cung thương với chút gì! Một chiều gió mát xuống thăm em Sóng biếc ai kia ửng ánh hiền Em nhoẻn nụ cười, thêm tiếng nói Ấm lòng vọng tưởng, mát con tim Từ đó đôi mình gửi nhớ nhung Riêng tôi thỉnh thoảng nghĩ mông lung Làm sao kéo được hồn trong mộng Khi hãy còn đây cảnh khốn cùng Biết rằng em cũng muốn chung đôi Cha Mẹ của em cũng dễ lời Nhưng xám phủ dầy, tay lại trắng Làm sao sính lễ… hỡi nàng ơi! 28/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Một Mình Em bên ấy một mình lặng lẽ Cả chuỗi dài quạnh quẽ thu sương Ở trong một quả tim buồn Mãi luôn ngân nhịp hồi chuông não nề! Hồn mênh mang, lê thê dòng nghĩ Rồi tự mình thủ thỉ…với ta Tìm đây một chút phôi pha Vơi đi trống vắng, xót xa nỗi niềm Nhìn rụng đổ bên thềm, gió thổi Ai có hờn, nhức nhói, mặc ai Âm thầm em vói bàn tay Cầm cây chổi quét cho bay lá sầu Mượn nhớ nhung phủ màu lên xám Cho tranh đời u ám chìm đi Thả mơ về thuở xuân thì Tìm nơi dĩ vãng những gì dấu yêu! Cho có chút hiu hiu vỗ mộng Lạc bay vào lồng lộng thênh thang Đợi khuya tắm ánh trăng vàng Tẩy bao khắc khoải, phũ phàng giá đông Đêm tĩnh mịch, cõi lòng trống trải Trên cành khô rụng trái ngẩn ngơ Lượm gom thả hết vào thơ Để ai nhiều lắm những giờ tái tê Thương năm tháng ủ ê tuyết lạnh Dưới chiều tà canh cánh bâng khuâng Cố vương khép lại khung tàn Bơi vào ảo ảnh khảy đàn ngày xưa!... 29/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nào Rớt Cung Thương Xin đừng để cung thương rớt mất Tiếng của lòng chân thật nơi em Bởi tình đầy ắp thuyền duyên Ngại cơn sóng vỗ nhận chìm đáy sâu! Em lo lắng sợ màu phai nhạt Sợ đêm dài bàng bạc muôn nơi Khiến cho hoa lá bồi hồi Mượn cơn gió nhẹ lắc rơi ánh vàng Ngày thơ thẩn, luầng quầng nỗi nhớ Đêm vật vờ, trăn trở canh khuya Từng thời khắc một kéo lê Mỏi mòn, dã dượi, ủ ê, rã rời Tim tê tái, ngậm ngùi, da diết Sớm khô cành, rũ riệt nắng mưa Dưới cơn thoảng nhẹ thổi lùa Niềm thu héo hắt, nghẹn bờ quạnh hiu! Sầu lãng đãng khi chiều đổ xuống Nỗi vấn vương uốn lượn đầu non Tai nghe điệp khúc nhạc buồn Nỉ non, réo rắt bên đường ngân nga… Đừng vậy nữa! Em à! Đừng nữa Chớ não nề, than thở mà chi Bởi tim khắc đậm ảnh thề Tấc lòng vẹn giữ đường về chung đôi Dẫu có lúc dòng trôi gợn sóng Hãy xem là cái bóng phù vân Vì cho lắm dãy lăn tăn Chỉ trong khoảnh khắc trải bằng mà thôi!... 30/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Cây Viết Em nằm khép nép sắc đan thanh Kề cận bên thân trắng đỏ vàng… Diễm lệ thu hình trong tủ kiến Say lòng kẻ sĩ, dạ bâng khuâng! Không gian lác đác khách lưu tình Mắt ngắm, tay cầm, ít lặng thinh Thỉnh thoảng vài câu han hỏi nọ Có khi ngoảnh mặt thoáng rung rinh Tôi chậm một vòng xem đó đây Mà lòng cứ mãi…”nghĩ về ai” Ôi sao đẹp quá!…mà hơi nặng Nếu “cưới” em rồi sẽ trắng tay Nhưng chẳng thể quên vóc mĩ miều Khiến hoài vương vấn, nỗi đăm chiêu Thôi thì cứ mặc trôi tàn vậy Bởi lẽ bao lần cũng bị hiu! Em đã theo tôi một khoảng đời Những khi thao thức mộng thuyền bơi Em vờn, em múa trên nền trắng Khuây khỏa lòng tôi khoảnh khắc thời Nếu chẳng có em chắc sẽ buồn Cánh sầu ngày tháng thiếu dây chuông Làm sao lay được niềm tâm sự Và biết làm sao để tỏ tường… Bỗng một ngày kia em bỏ tôi Vì tôi em đã cạn dòng trôi Héo khô lặng lẽ, hồn tan tác Vĩnh biệt từ nay đã hết rồi!... 31/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Chiếc Xe Đạp Đã lâu rồi ta cô đơn, lạnh lẽo Bên góc buồn, khô héo dạ tâm can Nhớ một thời ngang dọc, tắm vầng trăng Vui bậu bạn trên đàng xa xuôi ngược! Hồn mênh mang theo cánh ngàn lả lướt Rít mang tai muôn lượt điệp âm thanh Lúc thong dung nhàn nhã, lúc phi nhanh Dãy thăm thẳm kéo dần từng khắc một Mặc manh áo bụi hồng phai sắc tốt Bởi sớm tàn thui chột kiếp phong sương Nhưng chí đời vươn vượt tận ngàn phương Dẫu mệt mỏi vẫn bường cho đến chốn Có những buổi dưới mưa gào dữ tợn Cùng bạn đường thẳng trớn ruổi rong xa Trên gió lùa từng chập điệp ngân nga Dưới nước chảy, kéo ra ngàn mãnh liệt! Ta vun vút với cõi lòng da diết Nghĩ rồi đây chẳng biết đến bao giờ Khi bóng chiều phủ xám nỗi niềm mơ Thân gãy rụng thẫn thờ nơi xó tối Có những buổi dưới vầng dương chói lọi Dõi mắt nhìn vời vợi hướng chân mây Hồn ngất ngây theo rung lắc đôi tay Nghe thương nhớ chuỗi ngày bôn ba nẻo… Tất cả giờ đây từng hồi gọi réo Mảnh linh hồn thắt thẻo vọng ngày qua Nay chơ vơ, bó gối sát hông nhà Chút thừa thải đợi mà đem phế bỏ Ôi không gian! Tim ta đang nức nở Khóc phù vân một thuở để rồi đau Mộng thênh thang vùng vẫy tự hôm nào Nay khắc khoải héo sầu ôm khúc biệt!... 1/11/2016 Nguyễn Thành Sáng