NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (5) Chàng yêu ơi! Đêm nay chàng trở lại Bến sông buồn còn mãi bóng con đò Ngày chàng đi trăng héo sầu vò võ Ôm nỗi niềm biết tỏ với ai đây Không gian mờ phủ cả một vầng mây Cho sẩm tối tràn đầy bao phủ thiếp Quả tim tình rúm mình theo thắt nhịp Dòng máu sầu chẳng kịp chảy về thân Anh ra đi, em mất trọn vầng trăng Ngàn u tối, phủ dần lên cõi chết Cả âm ma dật dờ trong mỏi mệt Từng phút giây kéo lệch trái hồn em!... Nàng yêu ơi! Ta cũng nghẹn từng đêm Đường dương thế rủ mềm hồn ma ảnh Bởi nhớ ai, trăn trở mỗi từng canh Vạn bóng tối tròng trành trôi ánh lệ Em là suối, là thơ trăng, là bể Cả nỗi niềm ước thệ buổi bình minh Xa em rồi, tất cả biến trăng tình Thành lặng lẽ, trầm mình trong giá buốt!... Em lạnh lẽo chàng ơi! Tha thiết được Lửa của chàng lả lướt xác thân em Hừng hực nóng, rạo rực nhịp con tim Ngàn cảm xúc, lim dim hồn trăng gió Cho quanh đây lặng im hàng cây cỏ Đêm chỉ còn ửng đỏ lửa yêu đương Đẩy xa ra mịt tối bóng mây buồn Từng nhịp sóng dập dồn trôi bóng trắng!... Hồn Nương gặp Lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (6) Chàng! Chàng ơi! Chàng đâu rồi chàng hỡi! Sao như mờ, phủ tối cả bầu đêm À hoá ra! Mệt mỏi, giấc say mềm Uyên nhớ bạn, êm đềm trôi mộng mị… Gió trăng ơi! Còn đó để mà chi Sao gió chẳng trôi đi đừng trở lại Và trăng lụn tàn khuất dưới tầng mây Cho cả không gian nầy thành cõi chết! Để Ma sầu từ nay thôi rũ rượi Vọng u hoài, chuỗi đợi với chiều thu Khóc cuộc tình ngàn vạn trói âm u Quăng xa thẳm, mịt mù nơi lặng lẽ! Lang yêu ơi! Chàng đi, em quạnh quẽ Tiếng dế sầu nắc nẻ mỗi đêm về Sương bóng tàn đọng giọt nhỏ lê thê Buồn bã quá, thiếp lê chân khắp nẻo Đường dương thế, tình yêu ta gọi réo Thiếp tìm chàng, lạnh lẽo dưới sương mờ Không nghe ai, nén lại để đợi chờ Đừng buồn thiếp, trăng mờ bay cõi thế!... Bước trần gian, từng giờ rơi ánh lệ Suốt đường dài nàng để mắt nhìn quanh Cũng thật nhiều éo le, oan nghiệt cảnh Cũng ma hồn, cũng chạnh khóc sầu ai Trải khắp lối, trói cuốn cánh heo may Muôn cảnh ngộ đoạ đày như bọt biển Nàng thấy, nàng nghe, thắt lòng xao xuyến Cõi dương trần là giếng liệm người rơi!... Hồn Nương thổn thức dọc đường… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (7) Chân tiếp bước, đi dần vào phố Đêm ánh đèn khắp chỗ bừng soi Nàng Ma nhìn thấy chơi vơi Lạ lùng một cõi rạng ngời ánh trăng! Ba ngàn năm chưa lần nhìn thấy Chuyện hôm nay sáng dậy góc trời Cái gì lạ quá hỡi ơi! Thuở xưa bầu tối, cả trời âm u Kìa! ngộ nghĩnh vù vù lăn chạy Người phây phây, động đậy hai chân Vùn vụt nó tới phăng phăng Ta đây thích quá, lại gần xem sao… Đèn chớp tắt, nhiều màu đẹp mắt Người rộn ràng, ăn mặc bảnh bao Kèn kêu, tấp nập, xôn xao Kẻ đi, người lại, khắp màu chói chang!... Bỗng chợt nhớ hồn Lang biền biệt Nàng chạnh lòng, chẳng thiết, rời đi Không gian rộn rã nghĩa gì Cánh hồn ảm đạm lần về ven xa! Trăng nhớ gió, đêm tà héo rủ Mảnh tình yêu ấp ủ tim sâu Chàng ơi! Anh ở nơi đâu? Cô đơn, lạnh lẽo, vạn sầu xé em! Nỗi buồn bã tơi mềm Ma ảnh Ghé bên bờ, rã cánh, hồn lay Lờ đờ thần trí bi ai Có cơn gió nhẹ bay bay đến gần!... Trong lúc Hồn Nương buồn bã, Thổ Địa xuất hiện… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (8) Nầy Ma nữ! Trông ngươi buồn bã Cánh hoa sầu, tơi tả chiều thu Vọng về xa thẳm mịt mù Nỗi niềm tan tác, âm u cõi lòng Chuyện bến nước, dòng sông xuôi ngược Kể ta nghe, hiểu được sự tình Vui buồn, sai đúng, xấu xinh Cớ sao lạc bước một mình đến đây?... Ngài là ai? Mà nay han hỏi Như thương tình, đen tối của tôi Thuyền duyên cách biệt đôi nơi Chim uyên rã cánh, mộng đời vỡ tan!... Ba năm trước*, có chàng khốn khổ Cũng ngồi đây, nỗi nhớ buồn đau Và ta cũng thấy nghẹn ngào Giống ngươi thân phận xót đau bây giờ!... Nghe Thần kể, thẫn thờ Ma nữ Đúng là chàng! Lữ thứ bôn ba Mong tìm gặp lại Mẹ Cha Với hồn Tộc Tổ, đậm đà sắc son Trải ba mùa thu tròn biền biệt Chẳng thấy chàng, chắc thiệt đã về Dương trần cõi sống tình quê Trăm năm cách biệt, lê thê nỗi sầu… Nàng quyết định không đau chờ đợi Chốn bụi hồng tìm lại Mẹ Cha Và may gặp lại tình ta Còn hơn âm giới xót xa mỏi mòn!... Hồn Nương quyết định tìm Cha Mẹ và nhập lại cõi thế… *Thời gian ở dương trần. Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (9) Nghe Thần phân giãi chuyện dòng đời Trắc trở duyên tình, phận lẻ loi… Phai nhạt, đêm tàn, sương nhỏ giọt Chim đơn vụt cánh cất ngàn khơi Sơn Tây, Vĩnh Phúc về Hà Nội Bắc Kạn, Thái Nguyên, khắp núi đồi… Thắm thoát một năm trôi lặng lẽ Bóng hình Cha Mẹ bặt âm hơi! Có lúc giật mình, sao hệt Mẹ Rộ vui ai đó thể như Cha Quay nhìn ngỡ ngàng, chim trời giống Hoa sắc điệp trùng lại tách ra Chợt một đêm mưa, vùng đất cổ Ninh Bình, mệt mỏi, bước chân vô Vợ chồng đằm thắm nhìn mưa rụng Giống hệt sanh thành vạn nhớ mơ Nét phượng, mày ngài, thân liễu thắm Khí hùng chan chứa ấm tình trăng Đúng rồi Cha Mẹ ngàn yêu dấu Chuyển kiếp bừng sinh, trở lại trần!... Lang ơi! Thiếp gói lại thơ tình Cõi thế nhập về với biển sinh Ngắn ngủi thời gian may gặp gỡ Bằng không Ma giới trở về mình Con lạy Mẹ Cha, xin nhập xác Cây đa, bến cũ, bóng thuyền xưa Linh hồn nối lại ngàn năm trước Điệp khúc thâm tình mãi vọng đưa!... Nàng nhập hồn vào bụng Mẹ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (10) Hay Thao Thức Xa Xôi Thời gian lặng lẽ theo năm tháng Vạn ái, ngàn ân thuở mộng vàng Hương lửa đêm tàn nay gửi lại Âm gian cuốn cất một tình trăng… Có người thi sĩ đất Cần Thơ Thường vắng ưu tư với thẫn thờ Như nhớ, như trông về diệu vợi Trăng lòng ánh nhạt nỗi chơ vơ Chốn Bắc, Ninh Bình cũng một người Đóa hồn thi nữ thắm hoa tươi Nhưng sao như mãi hằng tư lự Viễn mộng, sầu đau trải bóng đời! Có phải trăng tàn, sương đọng giọt Ngàn năm yêu dấu, khóc ly tan Lời xưa hẹn ước còn theo gió Cõi lạc dương trần, mãi trở trăn? Trầm lặng, dòng đời theo biển sống Bắc Nam hai bóng rủ hồn đông Chiều tà canh cánh, niềm cô quạnh Ảm đạm, nhớ nhung, khắc khoải lòng? Cho đời buồn bã bầu tâm sự Trái bóng trôi về một chốn xa Chìm đắm tâm hồn theo tiếng gọi Xa xưa tình ái của lòng ta Vẫn biết tình yêu để lắm sầu Thế mà thiếu vắng, khát làm sao Ma tình! Đau khổ! Hay huyền hoặc! Tự mãi ngàn thu vẫn chén đào! Nguyễn Thành Sáng
DÒNG ĐỜI VÀ SỰ HÒA HỢP Mênh mông biển sống cuộc trần ai Hạnh phúc, cơ cầu, những đổi thay Giọt ánh đong đầy hồn cỏ lá Hương lòng dào dạt, cánh diều bay! Tâm tình, ý sống chuỗi dòng trôi Điệp khúc thăng trầm cứ mãi bơi Vũ trụ, con người luôn chuyển mãi Ngàn năm, vạn kỷ vẫn luân thời Hừng sáng vầng đông dần lộ ánh Trưa về hừng hực nhiệt trời nung Chiều tà gió nhẹ bầu thanh mát Đêm đến trăng soi tỏa khắp cùng Có lúc nỗi niềm như sáng rạng Lúc buồn trơ trọi trước hư không Khi nghe tơi tả, khô cằn cỗi Khi thắm men say, ngất cõi lòng! Bao bầu tâm sự lắm đầy vơi Mộng sống thênh thang trải bóng đời Những buổi thu tà sầu quá đổi Băng sương giá lạnh ủ ê lời Thế mà gió thổi ở trên xa Khác cánh lay bay chốn cạnh nhà Lồng lộng ngân vang, bầu trải rộng Thâm trầm nhè nhẹ nhịp ngân nga Ý sống con người cũng thế thôi Vầng trăng đang độ thắm đầy vơi Khó cùng ánh lặn, bầu tàn nhạt Chỉ thắm hương lòng mộng xứng đôi! Nguyễn Thành Sáng
LẤP LÁNH ÁNH SAO Trăng lặn sau đồi, sương nhỏ xuống Từng hồi u ám bởi giăng mây Đẩy bầu vắng lặng chìm muôn thuở Réo rắt phong sầu trở lại đây! Hồn ai thao thức đang hoài niệm Chạnh mảnh tơ lòng dưới bóng trăng Lờ lững nỗi niềm trôi sóng nước Dật dờ, chao đảo, đẩy xa dần Xúc cảm để rồi nghe nhớ quá Chuỗi ngày tình thắm nhẹ ngân nga Như thuyền lướt vượt trên dòng gợn Rực rỡ hai bờ trải chiếu hoa Thế mà bỗng chốc dậy cuồng phong Biến sẩm khung trời chuyển sắc đêm Phủ chụp bốn bề thành tịch mịch Giọt buồn rỉ rả nhỏ trôi êm! Lặng lẽ thời gian không trở lại Mối sầu đeo đẳng nhớ về ai Dậy cồn biển sóng ngàn ngăn trở Thuyền đậu, âm thầm thả mộng bay… Đêm nay cắt nửa mảnh trăng thu Tiếng sáo bên sông thổi vọng về Dào dạt nhẹ đưa vào bóng mộng Khiến hồn tan tác động lê thê Có ánh sao Khuê lấp lánh khuya Nhẹ đưa vào mắt kẻ sầu lơ Đẩy bầu tăm tối về cung vọng Kẻ lụy chao lòng dậy khúc mơ! Nguyễn Thành Sáng
THU ĐẾN ĐỂ PHAI PHÔI Gió kéo mây về trải bóng đen Cho bầu u ám phủ mờ đêm Khiến vầng trăng sáng giờ đây nhạt Để lạnh sau đồi, bếp lửa nhen Vắng lặng canh khuya loé chút ngời Ánh về lóng lánh giọt sương rơi Trôi trên lá cỏ, dần lăn tới Kẻ đá bên đường, cố lẹ bơi! Gói kín nỗi sầu vào quạnh quẽ Âm thầm chiếc bóng nẻo đi về Hồn sương giá lạnh chìm hoang tịch Ủ ấp bao sầu chuỗi mộng mê Bởi ánh trăng vàng quay gót trở Để cho gió lạnh kéo mây dờ Phủ niềm tan tác bên bờ khóc Một bóng ai hoài quạnh vất vơ!... Ngày tháng qua dần, nay đến thu Giọt sương thuở ấy cuốn sầu ưu Giờ đây tan mất nơi hoang vắng Đã bốc bay về cõi viễn du Hơi nước từ xa theo gió bay Tụ thành sương mới, thế tàn phai Dưới bầu êm ả, xua ngàn chết Một khúc quay vòng chuyển đổi thay Cảnh vật bừng khơi theo ánh dưỡng Khung trời rạng rỡ trải đêm nay Lay hồn sầu mộng, từng thao thức Tỉnh giấc mơ sầu, cạn chén say! Nguyễn Thành Sáng
CAO CẢ HỒN HOA Đêm khuya vắng lặng bầu gom xuống Bóng tối phủ trùm bởi áng mây Đưa chuỗi suy tư về mộng thuở Cho tim lay động kéo về đây! Thấy lạnh nỗi niềm, vương kỷ niệm Hôm nào ấm áp mảnh tình trăng Giờ đây rủ ánh trên dòng nước Mờ nhạt, tàn trôi, khuất lặn dần Ảm đạm để rồi nhung nhớ quá Ghịt hồn dĩ vãng thổi ngân nga Đẩy sầu man mác theo dòng gợn Về cõi u hoài nhỏ mộng hoa… Bên bờ suối nhỏ bến rêu phong Có đóa hoa Quỳnh nở giữa đêm E ấp cánh ngà nơi tỉnh mịch Dạt dào trước gió nhẹ đưa êm Lụy khách ngửi vào như dịu lại Hương hoa bát ngát đẩy sầu ai Cho người thao thức vơi trăn trở Quá khứ đau buồn nhẹ cánh bay! Nguyễn Thành Sáng
GIÓ VÀ ÁNH Lửa lòng đã tắt mới vừa nhen Ấm áp, dập dìu đuổi ám đen Thắm thiết, nhẹ nhàng phơi cảnh vật Thâm trầm, êm ả dưới trăng đèn Em đến, tình yêu ôi! Sáng ngời Dạt dào một sớm nắng ngàn bơi Trải chan cành lá lâng lâng nhẹ Cảm xúc nỗi niềm, giọt bóng rơi! Đêm đã hết mờ, thôi quạnh quẽ Ánh vàng quyện gió kết đam mê Tình trao tươi mát soi dòng nước Như lặng chiều ai, vọng sáo về Hôm nào mới đó, trời trăn trở Trống vắng canh khuya vạn sắc dờ Nhen nhúm ma sầu nơi nụ búp Cho tàn khẻ nở cánh chơ vơ! Và nhốt linh hồn trong bóng thu Gói chung vào đó khối âm u Đưa vào không phận bầu hoang vắng Dờ dật trôi về cõi viễn du Gió đã chui ra, vụt cánh bay Rồi quay mặt lại thấy buồn thay Muốn tung đôi mỏng về phương tốt Mà khối đen dài mãi chẳng thay… Em đến tinh mơ một ấm say Choàng tôi tỉnh giấc nhớ hôm nay Khung trời còn đó bao ngàn thắm Sao chẳng bay vào, lại cuốn đây! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM Xúc cảm dạt dào, thấy mến ai Hồn trăng thắm thiết ngọt ngào thay Như cơn gió nhẹ lay cành lá Dìu dặt hương lòng một thoảng bay Chiếc bóng thời gian cứ mãi trôi Dòng đời từng chập chiếc thuyền bơi Và ngàn sóng gợn luân chuyền mãi Thuyền, sóng cách nhau một khoảng thời! Hừng sớm nắng hồng vươn rực ánh Trưa về hừng hực nhiệt trời nung Chiều tà vắng lặng, bầu thanh mát Mỗi chuỗi thời gian nhịp sống cùng Nhìn đóa hoa vàng đang sắc rạng Cây già mến cảm cũng bằng không Tiếc cho khô héo, thân cằn cỗi Chỉ ngắm nhìn hoa, chạnh nỗi lòng Tâm tư, ý sống biết chơi vơi Bởi đó và đây khác nẻo đời Tuổi mộng cách xa, xa quá đổi Sự tình chia sẻ có thành lời? Nguyễn Thành Sáng
NHỮNG SẮC THU Lặng lẽ nỗi niềm với chuỗi đen Từng đêm thao thức dưới khung đèn Lúc mờ, lúc tỏ khi phai nhạt Hòa cõi sương buồn, tiếng nhóc nhen! Ảm đạm trời thu chẳng sắc ngời Chỉ buồn tơi tả, lá vàng rơi Vầng mây u ám dần trôi tới Gió cuốn cây cành những bóng bơi Cho cả khung trời như quạnh quẽ Từ xa thăm thẳm thổi bay về Lân tinh ma quỷ nơi hoang tịch Lấp lóe, chập chờn ánh muội mê Để ai bi thiết, ai trăn trở Rã mảnh hồn sinh với dật dờ Sầu héo, tạ tàn rồi bật khóc Tiếng lòng đau khổ, nghẹn chơ vơ! Biến một thu sầu thành ám thu Khiến người thống thiết mãi sầu ưu Trôi xa, xa tận vào chốn vắng Rã mảnh linh hồn cõi mộng du… Cũng một trời thu, lại nhẹ bay Tâm tình phơi phới với phôi phai Bởi bao lá rụng bao lần chết Là bấy chồi xanh, chuỗi sống thay Rụng xuống thành phân, bồi đắp dưỡng Đau buồn quá khứ để hôm nay Đôi chân chậm lại, dừng thao thức Bước tới từ từ thong thả say! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH TRÔI Năm tháng u hoài, chuỗi nhớ mong Hồn ai lạnh lẽo cuốn sầu đông Thuyền duyên xa bến còn vương sóng Kẻ ở, người đi mãi chạnh lòng! Mỗi độ thu về mang nỗi nhớ Nghe buồn rười rượi trải bâng khuâng Thời gian lâu quá, giờ như lạ Nhạt nhẽo hương tình của gió trăng Những lúc đêm mờ, bó gối lâu Nỗi niềm ảm đạm quấn hồn sâu Máu tim tha thiết quay cuồng vội Chảy khắp thân sầu trước đến sau Khao khát ôm em trong ngực tôi Hôn lên má thắm, nhỏ đôi lời Anh yêu, anh nhớ em nhiều lắm Nếu mộng không thành chắc tả tơi! Rồi chợt tỉnh ra lại trở trăn Nghe buồn da diết dưới thâu canh Hương xưa ngày cũ giờ phai nhạt Tình thắm qua rồi đã hết xanh… Chiều nay lặng lẽ, hồn quay thuở Gió cuốn mây về phủ trái tim Chìm đắm tâm tình trong khoảng lặng Khung trời mờ nhạt trải màu đen Giã biệt tình xưa, tôi cố quên Trăng thơ, ý sống sẽ ngời lên Và hoa dạ lý hương thơm lọt Vào trái tim sầu, đuổi bóng rên! Nguyễn Thành Sáng
LƯU LUYẾN HOA QUỲNH Nước cuốn, thuyền đi, mưa đổ xuống Ngày qua đưa đẩy bóng tình mây Dây dưa buồn bã, người quay thuở Dào dạt tâm tình, trải đó đây! Bởi lòng ray rứt nên vương niệm Loáng thoáng u hoài nhớ mộng trăng Nhưng chỉ qua cầu trôi sóng nước Rồi tan phẳng lặng chảy qua dần Có đóa hoa Quỳnh hương đượm quá Đêm mờ hé nhụy nở ngân nga Gió buồn tri ngộ, hồn lay gợn Nhìn, ngắm, nghe lòng cảm xúc hoa! Chiều tàn nắng tắt, Sao Khuê ánh Ấm áp nỗi niềm ngọn gió say Réo rắt nhịp cành, hoa thắm vợi Gió nhè nhẹ cảm muốn dang tay Nhưng bởi trời mờ như ảm đạm Dật dờ gió ngại trước cung thâm Biết mây có kéo về phơi bã Để chạnh hồn hoa khắc khoải tâm! Gió thoảng bay vào cõi lộng đi Bởi buồn muốn nắm, biết làm chi Đêm sâu ủ rủ hồn bay nhớ Và thấy khát khao một ánh thì… Chiều nay hoa rủ, hồn thu gợi Tiếng hú xa xăm vọng kéo về Biến ngọn cuồng phong thành cánh mục Với niềm lưu luyến chảy lê thê! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH MÃI. Một thuở gửi lòng qua bến sông Chiều tàn vắng lặng thấy hồn đông Vọng về chốn ấy nghe rười rượi Ánh nhạt, mây đưa, thắt thẻo lòng Cứ thế thời gian mang nỗi nhớ Những ngày mưa đổ thấy bâng khuâng Con thuyền cuộc sống lênh đênh quá Một khoảng xa vời để vói trăng! Nếu biết rằng yêu chẳng được lâu Cát vàng sa mạc dấu chân sâu Chỉ cơn gió lốc tràn qua vội Tất cả phủ bằng một thoáng sau Thì ngày xưa đó ở lòng tôi Chẳng thể vấn vương, chẳng thể lời Anh nhớ, anh yêu em nhiều lắm!... Để nay phải ảm với sầu tơi! Và những năm dài mãi trở trăn Nghe buồn bã quá dưới thâu canh Nhìn đâu cũng thấy như mờ nhạt Cả một khung đời mất chữ xanh Tình đau có phải “tình muôn thuở” Sao cứ sống hoài ở trái tim Dần nát linh hồn trong khoảng lặng Dật dờ, đau đáu, nhỏ đêm đen Đã biết bao lần tôi cố quên Từ trong tiềm thức kéo hồn lên Khỏi nơi cái giếng ngày xưa lọt Nhưng nó cứ chằng với rị rên! Nguyễn Thành Sáng
THU GỢI. Hạ đã qua rồi lại đến thu Khung trời héo hắt chuyển âm u Đưa hồn nhung nhớ về trăn trở Kéo lại mây sầu phủ lắc lư Ảm đạm mờ sâu trải ánh buồn Lay tim dào dạt nhẹ ngân luôn Đẩy lòng trôi tít về xa vợi Tận cuối chân trời, vọng tiếng thương! Thu đến cho bầu phơi sắc vắng Cuốn hồn lữ thứ cõi chơi vơi Trói bao buồn bã, bao niềm nhớ Và ngắm vàng rơi, nghẹn ý, lời Muốn thét lên rằng! Sao chẳng quên Tình xưa ngày ấy mãi lênh đênh Như con nước chảy in mây nhạt Nhấp nhố lúc chìm, lúc nổi lên… Nhưng rồi chợt nghĩ! Muốn thu ơi Muốn nhớ, muốn hoài, muốn hỡi ôi Để biết khóc tàn, sầu thắm đượm Biết buồn nối tiếc một tình trôi! Nguyễn Thành Sáng
TƯƠNG TƯ LAY LẮT Cũng chiều, cũng nhớ, cũng hoài mong Tình thuở ngày xưa lạnh giá đông Cảm xúc tâm hồn như vạn sóng Dật dờ, bào bọt nát tim lòng! Sớm tối thẫn thờ luôn vọng nhớ Đêm buồn thảm đạm, nhỏ bâng khuâng Thư tình ngày cũ giờ như lạ Khắc khoải luôn về, mãi nhớ trăng Vắng lặng canh khuya trải bóng lâu Nước dòng tình ái chảy vào sâu Trái sầu hứng lấy rồi lay vội Biến khúc nhịp lòng quặn trước sau! Và thế cứ trôi theo tháng năm Hồn ai đã héo biến thành thâm Trời mây sông nước giờ như đứng Chỉ thấy trong nầy tim nó ngân Ý sống tan dần theo chuỗi lụy Nhìn đâu cũng thấy vạn cung sầu Lời yêu, tiếng ái luôn quay động Rồi cuốn bay vào giấc mộng sâu… Thoáng chốc thời gian cũng nhạt dần Năm năm thắm thoát lạnh hồn trăng Giờ đây mỗi độ chiều thu quạnh Loáng thoáng quay về chút trở trăn Nếu biết yêu là mang khổ nặng Thì xưa năm ấy hãy đừng đi Xem như gió thoảng qua khung lặng Chớ gặp làm chi, để nhớ, bi! Nguyễn Thành Sáng
HOÀI HOÀI. Có còn chi nữa để mà mong Tình đã tan dần, lạnh gió đông Như nước giữa trời bao gợn sóng Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng! Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ Bởi rụng sau đồi một ánh trăng Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu Xa thẳm, bay vào một cõi sâu Từng chập khúc sầu không nhịp vội Cuốn lên không tận đẩy về sau! Hôm nay dĩ vãng lại về tôi Khiến nhớ mà không thể thốt lời Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm Hồn yêu tan tác rã sầu tơi Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng Rồi khô, rồi đọng, biến thành đen Thế mà sao mãi chẳng hề quên Trống vắng, thu về lại ánh lên Từng bước lần trôi rồi thỏm lọt Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên! Nguyễn Thành Sáng
CHUỖI ĐÊM. Trăng đã lặn tàn, sương nhỏ xuống Khung trời buốt lạnh, phủ mờ mây Thả hồn buồn bã về muôn thuở Nhịp đập tim lòng động đó đây! Da diết chìm sâu trong kỷ niệm Nhớ xưa năm tháng thuở tình trăng Dạt dào tươi mát như nguồn nước Ấm áp ngàn thương tự bấy lần… Bỗng một ngày mưa sầu thảm quá Từng cơn trút xuống, nhịp ngân nga Ngập trôi thuyền mộng theo dòng gợn Cuốn mất đi rồi một thắm hoa! Cho chuỗi thu sầu, trời nhạt ánh Nỗi niềm tê tái, phủ hồn say Dật dờ thao thức về xa vợi Thương nhớ năm nào tay nắm tay Cứ thế, thời gian luôn ảm đạm Tình tan thống thiết biến tim thâm Héo sầu, tàn tạ, chai buồn bã Từng giọt khô rồi, đóng cứng tâm Năm tháng u hoài trải bước đi Cuộc đời vàng võ, chẳng còn chi Mây trời bàng bạc gom hồn nhớ Để khúc tương tư lảy mộng thì… Chiều nay lặng lẽ, màu thu gợi Giấc mộng ngày xưa lại trở về Lá đổ năm nào nay đã mục Sao lòng cứ mãi giọt lê thê! Nguyễn Thành Sáng