Gió Và Thi Sĩ Hỡi người Thi Sĩ giữa canh khuya! Sao vẫn còn đây, chẳng chịu về Chìm giấc no say vào mộng đẹp Hơn là khắc khoải với lê thê!... Thì ra cánh gió của năm xưa Kết bạn cùng ta giữa chặng đường Cát bụi, phong trần muôn đá sỏi Sẻ chia, tâm sự những canh sương Đã khá lâu rồi, ta vắng nhau Kẻ ngàn phương duỗi, vượt ba đào Kẻ thân mình cuốn bên bờ vắng Thao thức, bâng khuâng dưới nguyệt mờ Gió sướng hơn ta gấp bội lần Được đời phiêu bạt cõi xa xăm Xem hoa đủ sắc bao vườn thắm Nghe nhạc du dương khắp mọi tầng… Đừng buồn, trăn trở nữa người ơi Một kiếp thu hình, kiếp nổi trôi Phận số an bày đâu cưỡng được Chỉ đành chấp nhận thế mà thôi Dẫu chẳng đó đây…phải bó mình Nhưng còn sâu thẳm mảnh hồn xinh Còn làm Thi Sĩ dòng thơ thắm Rạng rỡ hơn ta, chỉ lướt nhìn Biết nghe từ gió lời than thở Biết thấy trăng thanh nhỏ lệ buồn Biết cảm dòng sông lờ lững chảy Biết sầu xúc động thấy sương buông… Được trải lòng ra với áng thơ Phun Châu, nhả Ngọc ửng đêm mờ Bút xanh hóa kiếm rơi sầu hận Hơn hẳn trùng khơi chỉ vật vờ! 14/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Thi Sĩ Và Gió Người thấy ta buồn, an ủi ta Cho thu ngày tháng quấn trăng tà Loãng tan bóng nhạt, bầu hiu hắt Ửng ánh khung trời đượm sắc ra?!... Sáng ơi! Có nhớ thuở ngày xưa? Hai ảnh hồn ta dưới nguyệt mờ Trăn trở vui buồn theo thế sự Để rồi đứng dậy bước vào mơ Bởi thấy cuộc đời lắm trái ngang Kẻ trên thuyền mộng, tắm trăng vàng Còn ai dưới nước, chìm trong lạnh Sóng đẩy bập bồng giạt hướng nhanh Héo hắt, u hoài chỉ khổ thôi Vì dòng sông vẫn lặng lờ trôi Sớm dâng, tối cạn, luân chuyền mãi Theo nước, con thuyền trải cánh bơi!... Đúng rồi! Tạo hoá đã an bày Phận số con người, một chữ duyên Ai bước thang mây về cõi lộng Còn ai đá sỏi, nẻo truân chuyên Ta quá nửa đời rớt vực sâu Bốn bề tịch vắng, chốn về đâu! Chang chang ngày nắng, hồn tơi tả Đêm lạnh đìu hiu, nhạc trổi sầu Từng phút âm thầm nối sợi mây Móc vào cạnh đá, mỏi bàn tay Cố leo chầm chậm, leo leo mãi Cho đến bây giờ được đứng đây Nhưng nay tuyết đã trắng lên sương Xanh thắm còn đâu! Chỉ nghẹn buồn Tiếc nối xuân thời trong dĩ vãng Khoẻ nầy đôi cánh, lướt muôn phương!... 15/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Tình Lang Thổn Thức Vì vọng tộc quay về cõi thế Khiến cho nàng nhỏ lệ nhớ thương Tình Nương ơi hỡi Tình Nương! Có nghe da diết nỗi buồn trong ta? Cõi hồng trần ngàn xa diệu vợi Canh cánh lòng, nhức nhói người đi Tắt rồi dãy ánh trăng thề Để đường mù mịt, lê thê nỗi niềm Còn đâu nữa dưới thềm trăng mộng Lửa yêu đương gợn sóng con tim Dạt dào, ngây ngất, lim dim Hồng đào cạn chén ta tìm về nhau Còn đâu nữa ngọt ngào êm ả Dưới mưa phùn tầm tã mấy hôm Sợ em cóng lạnh chặt ôm Còn em cũng sợ…cuốn tròn sát anh… Nay hiện kiếp long lanh ảo ảnh Ánh sao vàng lấp lánh trời tây Phải hồn em đã lên đây? Cùng nhau tái ngộ chuỗi ngày không tên…….. 27/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Cám Ơn Tình Xưa Chẳng ngờ! Tôi trở thành Thi Sĩ! Biết ngắm sương rơi dưới nguyệt thề Để hiểu nỗi buồn trong giá lạnh Cảm đời ảm đạm với ai bi! Biết vọng trăng thanh đã khuất mờ Để ngàn thương nhớ thuở còn thơ Vô tư cánh lượn bên bờ suối Chẳng chút bâng khuâng, chẳng thẫn thờ Biết nhìn lờ lững dòng sông chảy Để thấy quanh đây chuỗi tháng ngày Biển sóng chập chùng theo gió lộng Sớm chiều luân chuyển, một vòng xoay Biết xem mây xám níu trời xa Để luyến lưu cho một ánh hồng Mới đó vầng dương bừng sáng toả Phù du một thoáng, lịm tàn đông! Thổn thức dâng cao, hóa nhịp đàn Từng hồi trổi khúc, vạn âm ngân Trải khuya cô tịch, vào thao thức Cảm xúc lâng lâng vượt vút tầng… Bởi nhờ hình bóng của yêu đương Canh cánh lòng tôi suốt đoạn đường Rồi một chiều kia, hồn trở gót Tìm về bến cũ uống trăng sương Ôi hỡi! Chẳng ngờ em đợi tôi! Một luồng chấn động tận xa xôi Xé màn bao phủ hằng muôn cảm Hồn Sĩ ngàn xưa... trở lại đời Nhập vào chiếc ảnh nghẹn cô đơn Để mãi từ đây có nhạc đờn Mỗi khắc ngân nga niềm dĩ vãng Ru sầu héo hắt dịu từng cơn!... 16/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Soi Gương Có phải mình không? Có phải không?! Từng hàng sóng gợn điểm trên sông Năm xưa êm ả bầu thanh mát Sắc thắm đan thanh ửng sáng dòng! Đã thật lâu rồi chỉ ngắm gương Thoáng qua như gió lướt ngàn phương Vô tình, vội vã lùa nhanh tóc Tuyết điểm. đen tan mặc tỏ tường Canh cánh cuộc đời với nỗi lo Thức thao, trăn trở một con đò Dưới bầu chờn chập vầng mây xám Chẳng biết khi nào nổi sóng to Thời gian chầm chậm cứ dần trôi Chim cánh trời mây cả một đời Kiếm bắt tha mồi về tổ ấm Sớm chiều cứ mãi thế mà thôi! Giờ đây nắng đã rủ trời tây Cảm xúc con tim chuỗi tháng ngày Lặng lẽ bên thềm nghe gió thổi Từng hồi dào dạt mảnh hồn ngây… Buổi sáng hôm nay trước ảnh hình Ngàn canh trầm mặc quấn lung linh Muôn thu quạnh quẽ ôm màn tối Thong thả nhìn xem… có phải mình?! Thôi rồi! Lạ lẫm với ngày xưa Cát bụi phong sương phủ lấp tàn Một dáng cây xanh thời mướt rượt Giờ đây meo mốc, cuốn thành vân!... 17/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
LƯU LUYẾN (2) Cơn hè bỏng cháy bức hồn hoa Chợt một chiều kia ánh dịu tà Lãng đãng trôi về phơi mộng sống Nhẹ nhàng, êm ả, cánh Thu xa! Từng cơn gió lướt lay vương vấn Lảy khúc du dương réo gọi hồn Thương nhớ ngập tràn trên cánh mỏng Êm đềm, tỏa sắc sáng chiều hôm Có lúc mây xa lũ lượt về Mịt mờ, vó ngựa, dặm quan khê Hồn hoa chành chạnh niềm thao thức Khe khẻ ngân nga tiếng hẹn thề Những đêm trăng sáng tỏa lung linh Sương đọng long pha nét hữu tình E ấp bên ngàn cây cỏ lá Dưới trời huyền diệu phả hương xinh!... Lưu luyến ngập tràn đan ý thơ Muôn vàn đượm thắm cuốn thành mơ Thênh thang xoải cánh trời mây nước Óng ả, mịn màng chuỗi mối tơ… Nhưng rồi phiêu bạt bốn phương ngàn Thu đến lại đi, lắm phũ phàng Trăn trở, nhớ nhung thời hạnh ngộ Bây giờ kết tụ, biến sầu tan Mùa đông giá rét phủ lên hoa Theo thắt, tái tê dáng ngọc ngà Lạnh lẽo, ê chề bao khắc khoải Nghẹn ngào, héo hắt, ngóng trời xa! Nguyễn Thành Sáng
Hoa Thắm Vẫn Hơn Nếu là phận nữ cũng như em Tôi ước như trăng rực sáng thềm Như đoá hoa hồng hương sắc thắm Như hình tranh vẽ một Thuyền Quyên! Để bầu đêm tối giạt đen mờ Cho ửng khu vườn vạn ánh mơ Giúp kẻ yêu tranh lòng khuấy động Biến thành Thi Sĩ trải hồn thơ… Bởi khuya vắng lặng, khuất trăng rồi U ám quay vần, phủ khắp nơi Quạnh quẽ, cô đơn, người giá lạnh Thêm sầu, héo hắt đẩy chơi vơi Vườn sẽ không còn quyến rũ ai Bướm hoa sặc sỡ chẳng còn đây Đìu hiu, cô tịch theo ngày tháng Hoang phế trùm lên cả chốn nầy! Thơ được trào dâng một nỗi lòng Ru người thao thức giữa trời đông Phôi phai trăn trở niềm tơi tả Nhẹ cánh thuyền nan lướt thẳng dòng Dẫu cho nhan sắc có gieo sầu Hơn đoá nhạt tàn, khuất nẻo sâu Khao khát trông hoài cơn gió thoảng Bay về ve vuốt, chút lao xao Cuộc đời mãi đẹp bởi muôn hoa Điểm nét đan thanh khắp mọi nhà Dịu mát tâm hồn, nâng ý sống Lay niềm cảm xúc trải ngân xa! 19/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nếu Ngày Đó Nếu ngày đó, lênh đênh trên biển Vượt trùng khơi làm chuyến đổi đời Đến miền đất hứa xa xôi Để tìm một ánh trăng nơi cõi ngàn! Biết bây giờ có còn khắc khoải? Ôm vấn vương quằn quại mảnh hồn… Kéo mây phủ xám hoàng hôn Cây khô khiu khẳng, chập chờn gió lay Nếu ngày đó đừng say viễn mộng Để năm dài làm bóng hững hờ Bỏ quên bến nước, con đò Dấu chân phiêu bạt lần ra chốn nào Biết hôm nay có trào nỗi nhớ? Niềm luyến lưu, trăn trở thâu canh Tiếc thương em của ngày xanh Võ vàng, héo úa vì anh đó mà! Nếu ngày đó đừng mơ, đừng tưởng Trải tâm tư về hướng phiêu bồng Xuôi thuyền nan lướt trên sông Ra nơi biển lớn tìm dòng thênh thang Biết giờ đây có mang cảm xúc Khiến con tim từng phút đong đưa Nhịp đàn ngân tiếng năm xưa Lay hồn mộng sĩ giữa mùa tuyết rơi Hỡi yêu ơi! Tình ơi! Ngày ấy Phút giây nầy quần xoáy hồn ta Nhớ nhung một thuở trăng ngà Tiếc đâu còn nữa để mà…Không xa! 20/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Cánh Chim Buổi Hoàng Hôn Em có hiểu ? một thời quen biết Với bao chiều thân thiết cùng nhau Để anh nhớ mãi nhịp cầu Con đò, bến nước, sông sâu khoảng đời! Chim sắc trắng ngàn khơi duỗi cánh Và bao lần ghé cạnh màu xanh Rung rinh, nhịp vỗ trên cành Dừng chân đôi phút rồi nhanh biển hồ Niềm thênh thang hững hờ lá cỏ Để vô tình vàng võ pha sương Cho kia vương vấn bên đường Thâu canh lặng lẽ ánh tuôn, giọt trào Có đôi lúc ngọt ngào bên suối Từng ngụm trong, mát rượi hồn bay Nghe lòng cảm mến nơi nầy In hằn dấu ấn, chuỗi ngày không quên! Bởi định mệnh bồng bềnh theo gió Phận trời mây đây đó phải mang Nên đành gieo nỗi phụ phàng Đến đi vội vã, bẽ bàng cho ai… Hoàng hôn đổ, nhánh cây vườn vắng Cánh chim xưa lẳng lặng sau mờ Tóp teo, khiu khẳng, thẫn thờ Thả hồn dĩ vãng những giờ dừng chân Ôi da diết! Bâng khuâng hình bóng Một khung trời lồng lộng ngàn yêu Mà nay ánh đã nhạt chiều Không gian ảm đạm, chỉ hiu ngọn sầu! 22/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Ừ Thôi! Hỡi người tình một chín không không! Em còn đó trong lòng nỗi nhớ? Hôm nào ta trải cánh mơ Lên vầng trăng sáng những giờ buồn tênh! Trên thuyền mộng dập dềnh sóng nước Ảnh Thuyền Quyên tha thướt múa ca Nụ hồng duyên dáng mặn mà Mời chàng ghé lại, tửu ngà cạn ly Nhẹ từ chối, bởi vì thấy ngại Sợi tơ hồng níu mãi tim xanh Cho hồn trải cánh phương ngàn Bay tìm nửa thiếu, vỡ toang ước nguyền Em ừ thôi! Sóng huyền ửng giọt Chim sơn ca lảnh lót reo vui Chợt vầng mây xám lờ trôi Kéo ngang phủ chụp, ánh rơi xuống dòng! Ôi! cảm thấy trong lòng xúc động Sao nỡ đành phủ bóng lên hoa Để đàn trổi nhịp ngân nga Tình ai vừa khảy loãng xa chốn nào Em hờn dỗi, lệ trào khoé mắt Buông màn hồng, thổi tắt đèn xuân Còn đây một thoáng bâng khuâng Thả chèo xuôi nước dưới trăng vật vờ Đêm thao thức, uống mờ ánh nguyệt Dõi trông tìm mà biết tìm đâu? Phải chăng hình bóng hôm nào Là hồn vạn kỷ, ngõ vào…ừ thôi! 24/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Thương Hận! Tôi đã gửi tặng em niềm thổn thức Của con tim day dứt chuyện ngày xưa Em có nhìn, có thấy, có xem chưa? Mà sao chẳng gió lùa qua đêm lạnh! Khiến lòng tôi vấn vương từ năm tháng Phải vật vờ, lãng đãng giữa mây sương Trên lờ trôi khuất bóng, dưới gom buồn Canh vắng lặng bên đường từng giọt nhỏ Ánh long lanh loang tan vào cây cỏ Như nỗi lòng vò võ tự phôi pha Trăng ửng sáng rồi chìm khuất nẻo xa Khung nhạt tối vẫn là khung nhạt tối Phải chi đừng có nghe lời em nói Chuyện con đò neo ngóng khách về đây Thì hôm nay đâu có một vòng tay Ôm hồn đợi tình ai nơi dĩ vãng! Thế mà sao giờ đây em yên lặng Để người xưa trĩu nặng gót tìm xưa Có phải chăng ánh tắt giữa trời khuya Hay gối mỏi, đường về xa mờ mịt Tôi vẫn biết đêm tàn trăng lịm chết Sương đọng nhiều, rũ rượi lá chìm đông Đò còn đâu, đã mục rã bên dòng Lưu luyến chỉ cho lòng thêm vướng bận Mảnh tình xưa nên thương hay nên hận Thương hoa hồng rụng cánh bởi mưa bay Còn hận chăng! Hận chuỗi tháng năm dài Em dõi mắt mà đây nào có biết!... 25/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Xanh Thêm Trổ Nầy Sáng hỡi! Từ xa xôi vạn dặm Ta chuyển mình mấy bận đẩy mây trôi Khiến khung trời u ám phủ lên ngươi Rồi sấm chớp tuôn rơi hàng tỷ giọt! Bạn có nghe âm phong hù hụ hót Ghịt nỗi niềm chót vót đỉnh suy tư Làm bâng khuâng, lưu luyến thuở còn thơ Giờ héo hắt bên bờ sông lặng lẽ Có thấy lạnh cuốn tròn thân quạnh quẽ Cho tiếng lòng khe khẽ thốt lời than Đã hết rồi tuổi mộng với trăng thanh Hoàng hôn đổ, ngập đầy bao nỗi nhớ Tại vì gió nước tràn loang ngập phố Để hồn sương trăn trở nghẹn thu hình Bó gối ngồi, lạnh lẽo, thắt theo mình Nhìn rác rưởi lềnh bềnh trên dòng chảy!... Ngươi kéo mây, trút mưa từng ngần ấy Thoáng chạnh lòng, tê tái cảnh mờ đen Nhưng cũng rồi từng khắc thấm dần quen Bởi đêm tối không đèn thì chậm bước Nhờ ẩm ướt, ngàn cây vun vút vượt Có buốt về mới được thấy thèm chăn Có gầm vang đồng vọng tận không tầng Giúp thao thức tăng dần thêm cảm xúc Chẳng gì đâu phải làm ngươi day dứt Hỏi han ta mỗi lúc thấy ta buồn Dẫu trăng tàn cây lá đọng ngàn sương Khi ửng sáng, bên đường xanh thêm trổ! 26/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Gió Mang kiếp gió, một đời phiêu bạt Hoà trăng sương, bậu bạn cùng mây Chí đời trải khắp đó đây Thời gian là cả chuỗi dài lênh đênh! Có những lúc chênh vênh mỏm đá Nghe nỗi niềm rộn rã đầy vơi Rồi khi cũng quấn tả tơi Hang sâu lỡ bước, hỡi ơi nghẹn ngào Có những buổi canh thâu trầm mặc Nửa ánh vàng rải rắc trần gian Thu hình lặng lẽ, mơ màng Nhìn hoa khép nụ, thấy ngàn vấn vương Muốn phủ cánh man mơn nét thắm Trải tấc lòng ủ ấm, che hương Cho em trọn giấc mộng hường Mai nầy nở sắc bên đường đắm mê! Dãy vạn dặm, sớm đi, chiều đến Cả không gian là bến, là nhà Yêu da, yêu diết hồn hoa Yêu tình biển suối, yêu ngà trăng khuya Ngày tắm nắng, loang đi diệu vợi Đêm trầm mình bên lối “vườn xuân” Bởi đây êm ả muôn phần Khuôn hồng thắm thiết, gió dừng mà thôi Em héo hắt, trải lời tâm sự Thả khung trời dòng chữ yêu đương Đừng sầu khắc khoải hỡi thương! Anh yêu nhiều lắm! Nhỏ buồn mà chi! 27/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
MÂY SƯƠNG Tạo hóa an bày để vấn vương Tình mơ, biển mộng tợ mây sương Không gian trôi nổi về muôn hướng! Trụ bóng âm thầm tụ dáng thương! Người cánh chim trời. vụt lướt bay Ngàn xa, biển nước, rượu men say Còn ai, nhi nữ, khu vườn nhỏ Lắm lúc trăng lòng vọng đó đây Nẻo sống điệp trùng phủ lối quanh Rừng cây phơi thắm sắc vàng xanh Vô vàn suối biếc, dòng sông chảy Nét vẽ cuộc đời, một bức tranh Đổi thay mưa nắng chuỗi thời gian Tác tạo, phai tàn, chuyện thế nhân Xuân, hạ, thu, đông, lần lượt mãi Dần theo ngày tháng, ảnh phù vân! Bởi thế nơi nầy đẹp biết bao Đàng kia buốt tái xé tim đau Đan xen, pha trộn vòng luân chuyển Khắp chốn giăng đầy vạn tỉ sao Nhớ thương da diết với đau hờn Đàn nhịp cung sầu trải bước chân Lãng tử qua bờ không ngoảnh lại Ô kìa! Bạc bẽo cánh mây tầng Còn đây thao thức tiếng tơ lòng Thuyền thả xa rồi, vọng ngóng trông Bến nước, cầu ao, chờ đợi nhé Quay về kết mộng trước mùa đông! Nguyễn Thành Sáng
Mãi Còn Đây! Tôi giờ hết muốn phải ôm em Cũng chẳng thèm hôn cánh ngọt mềm Cả tiếng yêu thương từ dạo ấy Càng không thích nói, cất vào tim! Bởi ôm rồi phải nghẹn đau thương Lưu luyến tình ai mãi bước đường Sóng nước vật vờ, thuyền lặng lẽ Canh tàn hiu hắt, nhỏ sầu sương Hương thắm đậm đà mỗi nụ hôn Tím lòng thương nhớ, lịm từng cơn Nắng tàn, ảm đạm nhìn mây lững Vương vấn trào dâng, nát mảnh hồn Và tiếng yêu ai tự thuở nào Giờ đây gói lại, thả chìm sâu Không màng, không muốn, không ngân nữa Nói để làm chi…ánh lệ trào! Thôi em đừng nghĩ với đừng mong Ước vọng càng thêm quặn cõi lòng Muôn cánh lục bình loang sắc thắm Cũng dần theo sóng, giạt bờ sông Chẳng phải mình em chịu xót xa Thâu canh vò võ quấn trăng tà Tôi đây cũng khổ, cũng đau nhói Tuyết trắng phủ trùm buốt tái da Ôm, hôn, nói, cả ba điều ấy Tôi ném xa rồi, ném thẳng tay Còn tiếng sau cùng…Anh có thể… Thì em! Em hỡi! Mãi còn đây! 28/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Giấc Mơ Say Nương Tử ơi! Trời đêm nay sáng quá Anh thả hồn theo gió đến tìm em Để chuỗi dài thương nhớ tím con tim Giờ bù đắp êm đềm bên suối mộng!... Ta khít lại, quyện nhau thành một bóng Dưới khung vàng lồng lộng gió đong đưa Kéo âm vang thoang thoảng tận ngàn xa Về hóa nhạc ngân nga mừng hội ngộ Tay nhè nhẹ dìu em nằm xuống cỏ Vén làn mây phất phới phủ dung nhan Cho diễm lệ hứng trọn cả vầng trăng Đang lóng lánh khung tầng loang bốn cõi Xoa vào má, rồi sát tai khẻ nói Chỉ hai câu ngắn ngủi nhé mình yêu Đến bao giờ không còn nữa buổi chiều Mới lúc đó đìu hiu uyên lẻ bạn!... Anh chầm chậm nghiêng cánh hồn thật thẳng Ngửa thảm xanh sát cạnh vóc ngọc ngà Cánh tay tình chầm chậm duỗi lần qua Luồn dưới gáy để mà Nương êm ái… Em có cảm, có nghe và có thấy Ở trong đang động đậy nhịp con tim? Trỗi dạt dào lai láng điệp ru êm Ngàn sảng khoái, lim dim chìm mộng thắm… Khung cửa sổ tràn dần từng vạt nắng Tiếng xe ai văng vẳng rú đâu đây Ồ! Thì ra! Vừa tỉnh giấc mơ say Về chốn ấy cùng ai duyên thệ ước!... 4/3/2018 Nguyễn Thành Sáng
GIẤC MƠ NHỚ MÃI Dãy mây trăng trắng tận trời xa Loáng thoáng đâu đây sắc ảnh ngà Không có gió vờn vun vút mạnh Chỉ ngàn êm ả nhịp ngân nga! Lững thững bay bay nhẹ nhẹ nhàng Mơ màng, dìu dặt cánh lâng lâng Xanh lơ, vàng ửng cùng mây bạc Bốn phía sao giăng một cõi tầng Tâm hồn phơi phới đượm thanh tao Nắng gió, sương ngàn phong vũ chao Ở chốn phương nầy như vắng bặt Chỉ niềm lai láng khẽ khàng dao… Kìa ai tha thướt, sắc khuynh thành Tơ lụa mịn màng vấn lượn quanh Uyển chuyển, dịu dàng thân liễu mượt Từ xa dần lại nhoẻn cười anh! Chẳng nói, chẳng rằng với chẳng chi Đưa bàn tay ngọc níu nhau đi Về nơi cung điện hoa đua nở Ngây ngất hương say trải mộng thì Quay tròn vun vút đỉnh tầng mây Ấm áp, êm đềm cạn chén say Mây gió chập chờn trên sóng biếc Dạt dào, trải cánh thẳng trời bay… Đâu đây tiếng động kéo cơn mơ Tỉnh giấc chập chờn, luyến ngẩn ngơ Nàng hỡi! ánh hồng, trang mỹ nữ Thôi rồi! Biến mất để chơ vơ! Một lần kỷ niệm giấc duyên đêm Da diết trào dâng vút vượt thuyền Em đến tìm anh cho đỡ nhớ Từ thời vạn kỷ rẽ chia uyên?!... Nguyễn Thành Sáng
Cảm Niềm Cô Phụ Tình cờ ghé bước đến vườn ai Chầm chậm dừng chân, thả bóng dài Ngắm nghía xem hoa, nhìn bốn phía Nghe trào xúc động cảnh heo may! Chợt thấy chạnh lòng bởi cánh thơ Gói bao khắc khoải tự bao giờ Khoé sầu dõi ánh về phương lạ Chiếc bóng quê nhà, dạ héo lơ Nỗi niềm cô phụ trải thời gian Xa xót, đau thương bởi phụ phàng Kẻ bước qua cầu không trở lại Quên tình tấm mẳn dưới trăng thanh Cho đêm giá lạnh mảnh tâm hồn Mây xám phủ trùm mãi sớm hôm Từng đợt gió lùa qua kẻ lá Âm vang rả rích, nghẹn từng cơn! Lặng lẽ, âm thầm quấn khổ đau Không gian là cả khối trời sầu Chụp lên da diết ngàn tơi tả Ghịt, níu tâm hồn vạn lắc chao Để nhớ, để thương, để bã buồn Nhớ thời kỷ niệm tắm mây sương Muôn yêu thắm thiết tình trao tặng Dào dạt tim ai mỗi chặng đường Thương hoài năm tháng nghĩa Phu Thê Quấn quýt cùng nhau dưới ánh thề Tiếng hẹn trăm năm còn khắc mãi Mà nay hai ngả, rẽ chia ly Rồi buồn tan vỡ mộng tình chung Kẻ xé trang thơ, kẻ lạnh lùng Chỉ mối tơ hồng nay đứt đoạn Cả mùa thu chết, cuốn không trung! Rệu rã tấc lòng bởi luyến lưu Thâu canh vò võ bóng sầu ưu Nhớ nhung vương vấn về bao thuở Tím ruột, bầm gan dưới nguyệt mờ Thổn thức tự mình, ta với ta Ngày xưa yêu dấu hoá thành xa Từng hồi chuông đổ chiều thanh vắng Mình hỡi! Mình ơi! Có hiểu mà… Em khổ! Em buồn! Anh có hay? Rượu đào kết nghĩa, khép bàn tay Anh nâng nốc cạn đầy rung cảm Sao nỡ đành quên chuỗi tháng ngày Biết bao yêu dấu, biết bao thương Nay khảy đàn tranh khúc đoạn trường Bỏ bến, con thuyền giương cánh duỗi Phương trời biền biệt, vó buông cương… Dòng thơ phơi trải niềm sương phụ Trắc ẩn lòng tôi cảnh nguyệt mờ Gối chiếc, cô đơn, sầu héo hắt Thả hồn thao thức ngóng chơ vơ!... Tôi bước chân đi, thấy ngậm ngùi Thương đời cô phụ, vọng xa xôi Chiều tà vắng lặng bên song cửa Ảm đạm, ánh sầu ngắm ảnh trôi Có phải hương hoa đã héo tàn? Bướm tình một thuở vụt bay ngang Hay đàn lạc nhịp, thôi rung cảm? Hoặc ẩn tình chi, khiến võ vàng? Thế mà chẳng chút lời than oán Chỉ gió đìu hiu thổi cạnh vườn Quạnh quẽ, cầu ao hồn tưởng nhớ Tình chung, vẹn giữ nhịp yêu thương Ôi! Hỡi cuộc đời! Hỡi gió trăng Hôm nao tha thiết quyện khung tầng Phả loang lóng lánh vào muôn nẻo Giờ gió quay cuồng đẩy áng giăng Cho đêm u ám, lịm trần gian!... 30/6/2016 Nguyễn Thành Sáng
Thổn Thức Nầy Sáng hỡi! Phải chăng người tư lự Dõi ánh buồn lữ thứ nẻo xa xôi Hướng trời xanh trầm ngắm áng mây trôi Niềm vương vấn một thời gieo nỗi nhớ! Đây chun rượu! Rượu nồng phôi trăn trở Hãy vì tình nốc cạn để tan phai Bao mối sầu năm tháng cuốn heo may Chìm quạnh quẽ chuỗi dài trong biển lặng Rồi cùng ta bước vào khu vườn vắng Ngắm hoa tàn trĩu nặng luyến lưu hương Xem u tịch ôm chặt một khung buồn Cho hiểu rõ con đường trong nhân thế Đâu có mãi trăng thề soi sóng bể Đâu nắng hoài, chẳng xế phủ đồi xanh Đâu quả ngon lủng lẳng mãi trên cành Đâu cung đàn âm thanh không ngưng tiếng!… Gió ơi gió! Năm xưa hồn ta quyện Cùng bên nhau tính chuyện mộng trời xa Cả một đời khắc đậm ở lòng ta Lời ước hẹn hồn hoa treo đỉnh núi Ngày hôm nay cảm thấy buồn rười rượi Nhìn đen mờ kéo tới phủ hoàng hôn Có còn đâu năm tháng ngắm trăng non Rồi thưởng thức ảnh tròn leo khung lộng Có những chiều, thả hồn trên dòng sống Dãy gợn cồn, khuấy động mảnh thuyền nan Theo mây ngàn trải cánh cõi mênh mang Niềm ấp ủ in hằn nơi tâm tưởng… Mộng năm xưa ba mươi năm vất vưởng Để bây giờ hồi tưởng tiếc, hờn căm Tại vì sao hoang phế, liệng xa xăm? Khi ước vọng vạn lần không thay đổi! 1/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Phải Chi Sống Lại Được Một Lần Có buồn không! Em hãy đoán thử đi Kẻ trông trăng, mà trăng thì khuất bóng Để mờ đen phủ dầy ôm khung lộng Vạn côn trùng khuấy động lặng yên đêm! Có buồn không! Em hãy lại gần xem Sương đọng giọt, nằm im trên lá cỏ Lắc lư chao nhẹ nhàng theo ngọn gió Rồi vặn mình rụng nhỏ giữa canh khuya Có buồn không! Hình ảnh sánh vai kề Sao cứ mãi quay về trong bảng lảng Cho mênh mang trên nẻo đường năm tháng Và chiều buồn, trầm lắng, ngắm mây trôi… Hỏi thêm chi! Để khơi dậy em ơi Khi bến mộng, thuyền thôi không trở lại Cả chuỗi dài, tình si ôm tê tái Lại thêm lần đau nhói quả tim teo! Em có chồng, suối biếc hết ngân reo Tôi vỡ mộng, chim kêu bầu ảm đạm Vầng trăng xưa, vầng trăng lòng lai láng Đã khuất rồi năm tháng cõi xa xăm… Phải chi nay sống lại được một lần Thời hai đứa khít gần vai duỗi bước Trên con đường cánh hồn vươn vượt lướt Giữa khung vàng óng mượt sắc thanh trong Bao vấn vương ấp ủ tận đáy lòng Nắm tay em lại nhìn dòng sông chảy Và mạnh nói! Nói rằng em có thấy? Anh yêu em ngần ấy, sóng đong đưa! Chớ không rè rụt gợi ý bằng thư Để rồi phải vật vờ rơi tan loãng!... 2/7/2016 Nguyễn Thành Sáng