Vườn Tình Ái Của Đôi Ta Khu vườn tình ái của đôi ta Chẳng lộng kiêu sa, chẳng ngọc ngà Chẳng có quân vương ngôi chín bệ Với cùng hoàng hậu tợ như hoa! Chỉ có hoàng hôn đổ ráng chiều Đưa về buồn bã khúc cô liêu Thẫn thờ lặng ngắm chùm mây bạc Để thấy bâng khuâng nhớ thật nhiều Chỉ có trưa hè cất tiếng ve Ngồi trong vườn vắng cạnh bờ tre Lắng nghe kẻo kẹt đong đưa gió Chạnh cảm, chạnh thương, nức nở nè! Với những đêm về trăng nhạt bóng Nhẹ nhàng, lơ lững cánh mờ trôi Lòng nghe tha thiết người xa vắng Nhịp đập ngân nga khúc mộng đời Với những bình minh bầu lộ ánh Chim ca ríu rít, sắc hương đầy Cỏ cây, hoa lá màu tươi thắm Như nỗi dạt dào đợi đón ai! Rồi cũng mấy khi nghẹn trở mình Cuồng phong vần vũ cánh vườn xinh Khiến bao tơi tả, bao dờ dật Khắc khoải, đau thương, khóc chuyện tình Tan tác qua rồi, cảnh xác xơ Vườn hoa trầm lắng kết hồn mơ Héo hon, ảm đạm, sầu hiu hắt Phiếm nhạc, cung đàn dệt ý thơ! Phôi phai mấy độ sắc thu tàn Rồi cũng vọng về điệp sáo ngân Dưới bóng trăng thanh, vầng óng ánh Dòng sông tình ái, sóng lăn tăn… Bởi ta kết gió với đan mây Gửi trọn tâm hồn thả giấc bay Trải tận xa xôi, ngàn cảm xúc Suối nguồn lay láng, cánh hồn say Có thơ, có nhạc, có trăng sao Mắt biếc, làn môi, ấm ngọt ngào Ấp ủ yêu đương bằng trái đỏ Theo chiều nước chảy phải đành chao! Nguyễn Thành Sáng
Hãy Thật Sát Gần Anh! Đúng vậy rồi! Từ đây đôi mình sẽ Chẳng còn buồn, lặng lẽ nỗi chơ vơ Hết giây phút thẫn thờ nơi quạnh quẽ Thôi ráng chiều nắng xế nhỏ sầu lơ! Cũng không còn thui thủi nhẹ đôi chân Tìm góc vắng ôm đàn se phím nhạc Khúc nỉ non réo rắt lảy từng cơn Đẩy vương vấn chập chờn theo man mác Và sẽ dừng thao thức giữa canh khuya Thương với nhớ trở về trong dĩ vãng Để tiếc nối ngập tràn lên tấc dạ Khắc khoải lòng, buồn bã, vọng xa xăm!… Kể từ nay vườn mượt xanh, trổ nụ Mai mốt dầy rộ nở tỏa hương say Gió tìm đến lắc lay cành tím đỏ… Xoa dịu ngày vò võ dưới tầng mây Những đêm trăng anh dìu em vào mộng Lững lờ bay, quyện bóng cận kề nhau Muôn mật ngọt rót trào môi gửi tặng Ngây ngất tình…Văng vẳng nhịp lao xao Rồi thong thả lướt dài trên sóng nước Nhìn bập bềnh lả lướt, ngọn đong đưa Lâng lâng cảm, vần thơ từ độ trước Hóa tơ vàng óng mượt quấn hồn mơ… Hãy đến đây! Em hỡi! Thật sát gần Để anh chặt vào lòng ôm yêu dấu Cho êm ả dạt dào dâng ngút tận Vuốt ve nàng nghìn bận… Chẳng là bao! 15/11/2017 Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (16) TIM ƠI ĐỪNG CHÁY Tim ơi đừng "cháy" để ai buồn Hai tiếng "Ừ thôi" đã trót buông Lặng lẽ thu về và giấu kĩ Hãy lau nước mắt đừng cho tuôn Vô tình nên nói chữ "ừ thôi" Người đã buồn lòng nghe tả tơi Trăn trở dứt day và giận dỗi Tính cho chuyện cũ sẽ bay hơi Nỗi nhớ miên man đến ngẩn ngơ Thôi đành mượn bút viết thành thơ Giả bộ "Ừ thôi" nhưng thật nản Đợi hoài đằng ấy có buông tơ Cám ơn người đã đến cùng em Chia sẻ cho nhau vợi nỗi niềm Mỗi tối ân cần cùng xướng hoạ Ngắm hoa thưởng nguyệt ở bên thềm Ta đến bằng thơ đến với thơ Làm quen thấu hiểu tự bao giờ Quê hương bản quán chưa cần biết Ấy thế mà sao lại mộng mơ Xin đừng có "cháy" nhé tim ơi Trọn vẹn bên nhau suốt cuộc đời Đò dọc bến ngang thuyền vững lái Để tình thơ mãi mãi xanh tươi. Thi Hoàng NGỦ NGON ĐI EM Đêm qua chuyển gió, xuất hồn ra Lên tận tầng mây, vó ngựa xa Rả rích bên tai tình réo gọi Nỗi niềm xúc cảm tận lòng ta! Tình đã ngàn năm! Thuở biệt ly! Từng làm tan nát mảnh hồn thi Giờ đây gặp lại người thương mộng Vạn ánh sao sương, nhịp sóng rì! Ôi thương! Thương quá! Người thương ạ! Duyên dáng làm sao với mặn mà Gửi gấm tình ai nơi khoé mắt Những lời thỏ thẻ điệp ngân nga! Lòng nghe cảm xúc nỗi lê thê Tình cũ xa xăm đã trở về? Hay lúc ta đây đang ảo mộng? Hồn đi tìm lại một lời thề! Bàn tay bạn ngọc mang trìu mến Ấm áp lòng ta khúc nhạc êm Mịn mịn, mềm mềm đôi cánh ngọc Nhẹ nhàng xao xuyến giữa canh đêm! Mắt em trong suốt tình thiên kỷ Lóng lánh dòng châu ở khoé mi Em khóc! Hồn em trào sống lại? Niềm thương, nỗi nhớ thuở chia ly? Anh đã về rồi, em hãy vui! Kiếp nầy mãi mãi chẳng phai phôi Xé mây kéo lấy ra thành lửa Sưởi ấm tình ta trọn cả đời!... Thôi! Giờ anh phải vòng quay lại Tạm biệt, hôn em, hẹn tối mai Khi gió rít bên khung cửa sổ Là hồn anh đã trở về đây! Giờ ngủ đi em! Giấc mộng say! Nguyễn Thành Sáng
Giấc Ngủ Tìm Quên Đã lâu rồi, xa vắng bóng hình em Ngàn xanh biếc rũ mềm phơi sắc úa Bầu không gian với muôn vàn chan chứa Biến hoang sơ nức nở cạn hương nồng! Cho trăng buồn khuất núi cõi trời mong Chân lữ thứ chập chờn trên đá sỏi Mây lững lờ thôi bay dừng cánh hỏi U ám nầy mà gió nổi nơi đâu? Để đêm đen huyền hoặc một sắc mầu Chìm bóng tối âu sầu ngân tiếng khát Lá trở mình sương rơi lời kinh ngạc Sao bây giờ bàng bạc vọng mênh mông! Thuở hôm nào gió vụt cánh phiêu bồng Đẩy mây trắng xuôi dòng êm dịu quá Chốn tầng không hồn bay về vạn ngả Trải ánh lòng vạn đóa thắm trao mơ Thế mà nay thu nhạt, sắc hững hờ Cho hoa héo thẫn thờ ôm trăn trở Như nghẹn ngào khóc than tình dang dở Chuỗi ly tan vàng võ mộng duyên đời Ôi đêm nay! Đêm của ánh sao rơi? Hay đêm của một lời than thở nhỉ? Như trăng mờ khiến ánh tan là chỉ Để khung trời non nỉ khúc sầu miên Thì em ơi! Canh lặng chớ ưu phiền Tạm phôi lãng mơ duyên vào cõi mộng Để nơi đó không thấy hình với bóng Chẳng bận lòng, buồn bã chuyện dòng sông!... Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (17) ĐỪNG CÓ BUỒN ANH Em ơi! đừng có buồn anh! Để cho khoé mắt long lanh nỗi sầu Cuộc đời lắm cảnh bể dâu Tình sâu, nghĩa nặng do câu vững bền Tơ duyên định phận do trên Thời gian còn đó, thang thênh nỗi niềm Tự nhiên, dòng chảy, con thuyền!... Nguyễn Thành Sáng NÍU DUYÊN HẸN HÒ Em nào đâu có buồn anh Chỉ là một chút mong manh u sầu Trải lòng bãi bể nương dâu Ước chi có một cội sâu rễ bền Sao trời vẫn sáng ở trên Ông tơ bà nguyệt tạo nên nỗi niềm Bến sông vẫn đợi con thuyền Xuôi về chốn cũ níu duyên hẹn hò. Thi Hoàng
Cuốn Cánh Diều Thương Lẳng lặng nhìn em thả bước chân Như thu, gió nhẹ sóng lăn tăn Lắc lư gờn gợn theo dòng nước Về nẻo xa xăm đuổi bóng tàn! Nhà cách vài căn, tuổi ấu thơ Sớm hôm gặp gỡ tự bao giờ Lớn theo ngày tháng dần hoa nở Dưới ánh dương hồng rạng sắc mơ Chẳng biết khi nào cánh gió tôi Quay vòng bên ấy ngắm mây trôi Rồi nhìn thắm thắm nghe vương vấn Rạo rực con tim muốn tỏ lời! Những vắng âm thầm nhẹ ngón tay Đàn đây, lảy điệp khúc tình say Ngân nga, xuôi ngược dòng sông mộng Điệu hát, câu hò vọng đến ai… Bỗng sáng hôm nay chợt phũ phàng Em màu áo mới, ảnh trăng vàng Nụ cười tươi mát màu xanh biếc Bên chiếc xe nào trắng mới toanh! Lễ hỏi rình rang chuẩn bị rồi Đợi người phú quý đến thành đôi Chỉ không lâu nữa hoa trồng chậu Gió hút, mây trôi, một mảnh đời Vỡ nát tan bay giấc mộng yêu Còn đâu êm ả dưới mơ chiều Hồn thương tôi trải trên khung lộng Giờ phải đưa tay cuốn lại diều Bờ đê lặng lẽ nỗi đìu hiu!... Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (18) CHỈ MỘT Một lời an dạ ấm lòng Một câu mà mãi ngóng trông đợi chờ Có mình ta bớt bơ vơ Bên ta mình chẳng hững hờ ai ơi Một lần ao ước thảnh thơi Một đời khao khát tình đời mênh mông. Thi Hoàng EM ƠI Thuyền quyên ở bến trông thuyền Lan man thấy nhớ con thuyền xa xăm Từng đêm thao thức dưới trăng Vầng soi bóng nước, lâng lâng nỗi niềm! Ai xa hiểu thấu niềm riêng? Tơ lòng vương vấn một miền xa xôi Buồn buồn nhìn chiếc lá rơi Rũ hồn theo gió, ngàn khơi trập trùng!... Em ơi! anh cảm, anh rung Dòng thơ bạn ngọc, tận cùng xa xôi Lòng anh như thấy tả tơi Biết bao xao xuyến những lời thơ em! Đừng trông! đừng đợi! đừng mềm! Hồn theo anh sống đêm đêm thơ tình Xa xôi, bóng vắng một mình Em ơi! cứ nghĩ "có mình" bên em! Kiếp nầy ta nguyện kết duyên Ngàn năm trở lại tình duyên thơ tình đừng buồn em nhé hỡi mình! Nguyễn Thành Sáng
Gom Góp Nỗi Niềm Lặng ngồi gom góp những dòng mơ Bao thuở hồn thương dõi đợi chờ Nước chảy, sông dài, xa bốn cõi Trăng lòng vạn thắm, kết thành thơ! Thêm nhớ, thêm thương, với mặn mòi Bạn lòng thắm thiết dưới trăng soi Tâm giao, tri kỷ, cùng chung mộng Thệ hải minh sơn đến trọn đời Nỗi niềm em đọng ở từng lời Khe khẻ, nhẹ nhàng một tiếng ơi Vương vấn gởi vào câu vọng nhớ Ngân nga đọc lại, cảm “hồn tôi” Để thấy luyến lưu trải ngập tràn Thênh thang sắc tỏa, ảnh trăng vàng Trăm năm dâu bể vòng nhân thế Mãi đượm từ đây tận ngút ngàn! Em ơi! Anh uống giọt lòng em Ấm áp vô cùng, cả trái tim Xao xuyến, lâng lâng từng phút một Nâng dần bay bổng cánh hồn chim Rồi thấy chạnh lòng, thấy quá thương Em ôm sương lạnh dưới canh trường Thu sầu lặng lẽ qua ngày tháng Khắc khoải tâm hồn, dạ héo hon… Da diết, âm thầm kết lại tơ Gom từ thao thức mảnh trăng trơ Em đan, em gói niềm trăn trở Chuyển đến phương trời khúc nhạc thơ Tình ta trải thắm tự bây giờ!... Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (19) CHỚ TRÁCH Trong cõi vô thường chớ trách ai Nẻo vui chốn giận hãy còn dài Mở hồn thông thoáng cho mơ mộng Để chút tình thơ chẳng nhạt phai. Thi Hoàng EM ƠI Thuyền quyên ở bến trông thuyền Lan man thấy nhớ con thuyền xa xăm Từng đêm thao thức dưới trăng Vầng soi bóng nước, lâng lâng nỗi niềm! Ai xa hiểu thấu niềm riêng? Tơ lòng vương vấn một miền xa xôi Buồn buồn nhìn chiếc lá rơi Rũ hồn theo gió, ngàn khơi trập trùng!... Em ơi! anh cảm, anh rung Dòng thơ bạn ngọc, tận cùng xa xôi Lòng anh như thấy tả tơi Biết bao xao xuyến những lời thơ em! Đừng trông! đừng đợi! đừng mềm! Hồn theo anh sống đêm đêm thơ tình Xa xôi, bóng vắng một mình Em ơi! cứ nghĩ "có mình" bên em! Kiếp nầy ta nguyện kết duyên Ngàn năm trở lại tình duyên thơ tình đừng buồn em nhé hỡi mình! Nguyễn Thành Sáng
Gửi Tấc Lòng Anh Mình ơi! Thời tiết mấy hôm rày Hạ thấp chỉ còn năm sáu độ Chốn ấy ngập tràn cơn giá rét Vật, người, cây cỏ buốt tê cơ! Có khó chịu nhiều không hỡi em? Phải trùm, co rúm, quấn chăn êm Cô đơn, lạnh lẽo càng thêm lạnh Sương trắng lại càng cảnh trắng đêm! Bị bệnh, ho nhiều, thêm cổ đau Xa xa đồng vọng khúc tiêu sầu Tim buồn đóng trọn băng và tuyết Buộc rét thả thuyền, đẩy sóng chao Lệ thắm năm nào sớm cạn khô Vầng trăng lai láng đã trăng trơ Bởi ngàn khắc khoải quay vòng mãi Nay biến tượng rồi, chỉ chút mơ! An ủi cuộc đời có thế thôi Tìm trong ảo ảnh một vành môi Hôn em say đắm, và say đắm Chẳng bận lòng gì ánh nhạt vơi… Lững thững mây trôi dưới ráng chiều Nhẹ nhàng chầm chậm cánh đìu hiu Nghe sao thương quá người thương ạ Muốn gửi phương ngàn một tiếng yêu Ủi an héo hắt sắc thu vàng U ám, nhạt mờ phủ bóng trăng Vò võ, lặng lờ, bên suối quạnh Non thề, biển hẹn của lòng anh Mong từ xa thẳm kéo vầng thanh!... Nguyễn Thành Sáng
Để Mà…Buồn Thôi! Trời đêm nay trăng soi vằng vặc Hãy cùng ta dạo mát đi nàng Để nghe gió thổi nhẹ nhàng Du dương réo rắt mộng vàng ái ân… Cho giây phút mơ màng yêu dấu Quên nỗi niềm đau đáu sầu thương Chỉ còn tràn ngập làn hương Phả loang lai láng, canh trường ngất ngây… Chàng ơi hỡi! Thiếp đây chàng ạ! Tiếng lòng em chàng có hiểu chăng? Mỏi mòn hướng vọng xa xăm Bao năm ngóng đợi võ vàng tái tê Giờ thuyền mộng đã về bến đợi Bù chuỗi ngày khắc khoải nhớ nhung Thì nay lầu mộng mê cung Thiếp chàng vào đó, ta cùng cạn say… Đây êm ả bờ vai của ngọc Ta choàng tay vuốt dọc mịn màng Từ trong trối khúc cung đàn Êm đềm dìu dặt, lâng lâng dạ hồn… Thiếp dựa sát! Hãy ôm chặt thiếp Hãy dạt dào thổi tiếp lên em Cho nghìn nhịp đập con tim Trào dâng xúc cảm êm đềm thiết tha… Gấu! Gấu! Phịch… Thì ra là mộng! Cũng vẫn đây lẻ bóng mình ta Vấn vương một ánh trăng ngà Đêm đêm lạc giấc… Để mà…Buồn thôi! 18/11/2017 Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (20) MỘT NGÀN NĂM Một ngàn năm trước biết nhau Để rồi đến một ngàn sau vẫn chờ Xa một chút thấy bơ vơ Xa thêm chút nữa ngẩn ngơ cả đời Đừng quên đấy nhé người ơi Dẫu ngàn năm nữa vẫn cười cùng em. Thi Hoàng HÃY CHỜ Ngàn! ngàn năm nữa em ơi! Tình anh vẫn vậy đời đời cùng em! Ngàn năm trăng mãi bên thềm Thì ngàn năm đó đêm đêm cứ chờ! " Hai mình" là một hồn thơ Hãy ghi nhớ kỷ mà chờ đợi anh! Nguyễn Thành Sáng
(Tiếp Theo Tập Thơ Hồn Lang) Hồn Lang Trở Về Âm Giới (1) Dừng xem cái xác lạnh nằm im Mắt nhắm, thân đơ, một khối chìm Thanh thản rạng ngời trên nét mặt Từ đây chấm dứt nhịp con tim! Biết rõ đó là của chính ta Hồn thương duỗi bóng kiếm trăng ngà Phù vân cõi thế quay tìm lại Ủ ấm thâm tình vạn sắc hoa Để rồi da diết bầu tâm sự Thuở ngắm sông xanh gợn sóng cồn Ba buổi chập chờn muôn sắc ảnh Hừng đông, đứng bóng, xế hoàng hôn Đêm đêm thao thức đỉnh chơi vơi Hứng cánh đong đưa giũ ánh trời Lúc nhẹ êm đềm ru giấc điệp Khi hờn lộng chuyển, tím vành môi!... Cạnh giường, lão phụ, khoé mờ tuôn Lặng lẽ hồ thu gợn sóng buồn Vầng trán in hằn bao nỗi nhớ Năm dài thắm thiết ngắm mây sương Hai đứa con yêu ửng nhạt màu Vạn sầu phủ kín trọn niềm đau Nghẹn ngào, nức nở nhìn cha “ngủ” Từng phút dòng châu kết tụ, trào Một đám trẻ thơ xúm xít quanh Lung linh vầng sáng ánh trăng thanh Không gian ảm đạm trùm băng tuyết Từng phút đong đưa gió lảy cành… Hết rồi! Ngắn ngủi bóng thời gian Một thuở hồn Lang vượt cõi tầng Tìm bóng thâm tình ôm ấp mãi Giờ đây từ giã, gởi người thân! 7/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (2) Mình ơi! Lặng lẽ đứng nhìn em Nức nở, nghẹn ngào quyện trái tim Tóc trắng phủ dầy, thêm điểm trắng Từ nay giá lạnh cuốn màn đêm! Anh vuốt tóc em, tóc chẳng lay Vì giờ đã biến, mất bàn tay Yêu thương da diết tình phu phụ Ảo ảnh làm sao thực tỏ bày Đành buồn, xa xót ngắm hồn đau Từ thuở nhung xanh đến bạc đầu Phận vợ, trọn lòng, vui bổn phận Thăng trầm, sướng khổ vẫn cùng nhau Anh nhớ năm xưa, lúc thiếu thời Bên đường, nhìn thấy sắc hoa khôi Con tim xao xuyến ngân từng nhịp Thôi thúc làm quen… ấy để rồi! Trông trời sụp tối…đón người thương Hai chiếc kề nhau đến tận trường Em học, anh chờ, xe dạo phố Lâng lâng dào dạt cánh ngàn phương Bởi mang hồn bướm ngưỡng thời gian Gió mát, trăng thanh, lượn nhánh cành Êm ả, nhẹ nhàng, thu ghé đậu Đong đưa, rung lắc vụt bay nhanh Chỉ tơ vướng víu, mở không thông Thuyền nhẹ rời đi, ngược bến dòng Xa cách từ đây, tình mới nở Đón đưa, ấp ủ….trả về đông! 8/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (3) Hồn Lang buồn hồi tưởng… Rồi từ đó dòng sông ly biệt Hai nẻo đường chạnh khuyết vầng trăng Hoa tình chớm nở thời gian Sớm khô rã rụng, tan dần tháng năm! Anh quay gót, âm thầm khuất bóng Quên chuỗi ngày nắng ấm vườn hoa Giờ đây duỗi cánh bay xa Cầu ao, bến nước để mà phôi phai Có những lúc u hoài điệu nhạc Và bao lần bàng bạc mây sương Nửa hồn vọng tưởng ngàn phương Nửa hồn lãng đãng bên đường mộng mơ Muôn sắc thắm dọc bờ ửng ánh Vạn tiếng đàn lay cánh hồn bay Khi dừng nốc chén men say Khi trầm lặng ngắm, ngất ngây nỗi niềm! Đường biển mộng lặn chìm sóng nước Khối mịt mờ phủ bước chân đi Năm xưa uống giọt trăng thề Giờ đây lặng lẽ đường về thủi thui… Thuở gió bụi, một thời quen biết Mảnh tơ lòng tha thiết Lan trao Dẫn chân chầm chậm lên cầu Qua bên vườn vắng tìm câu hẹn thề Nào hay đâu ủ ê, héo hắt Bánh phũ phàng nghiền nát hồn thương Anh thì khắc khoải mây sương Còn Lan đau khổ, đoạn trường đời Lan!... 9/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (4) “Lặng lẽ hồn ma nhìn vợ và thổn thức” Ôm một khối tình tan thui thủi Thêm cảnh đời bóng tối phủ vây Lạnh tàn quấn xám áng mây Khung trời ảm đạm, đó đây vật vờ! Anh lặng lẽ bên bờ hiu quạnh Cả nỗi niềm canh cánh sầu đau Vườn xuân thơ mộng ngày nào Bây giờ khép cửa, gió gào nhớ hoa Rồi tất cả hoá ra dĩ vãng Điệp khúc vàng ngày tháng yêu đương Đọng thành chuỗi ánh sương buồn Phơi trên lá cỏ, tím đường chiều thu Tim giá lạnh thả hồ băng tuyết Tấc lòng trao tha thiết hôm nao Ửng lên một ánh lệ trào Rơi nhanh vài giọt, tan vào hư không! Từ dạo đó trên dòng sông chảy Thuyền xuôi chèo, bỏ lại không gian Phôi phai tìm nẻo thênh thang Khép trang nhật ký phũ phàng chiều qua Thắm thoát trôi, trăng tà nhạt ánh Góc hiên mờ cuốn cánh tình yêu Đêm thanh đàn khảy bao nhiêu Nay niêm phong kín tiếng diều lộng bay… Chợt buổi sáng, nhìn ai ghé chợ Em đây rồi! Một thuở đan, mơ Năm kia gió giật bất ngờ Giờ sao cảm thấy ngẩn ngơ mắt hồn! 10/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (5) “Hồn ma vẫn lặng lẽ buồn nhìn vợ và thổn thức” Mình ơi! Thế rồi! Cây đa cũ, bến đò xưa Thuyền trở lại giữa mùa trăng ửng sáng Sau chuỗi dài bên đồi chìm khuất dạng Nay chuyển mình toả rạng cõi mênh mông! Ba năm trường ngả rẽ một dòng sông Phút tao ngộ nơi lòng xanh biển cả Ngày lìa xa, mang cánh hồn của gió Giờ chiều buồn vò võ giọt thu sương Anh nép mình, cuốn bóng cạnh bên đường Thôi vọng tưởng, vấn vương niềm viễn xứ Tìm phôi phai bao niềm thương, nỗi nhớ Vào những chiều cuối phố, bước chân đơn Có đôi lúc thấy trống vắng, héo hon Từ sâu thẳm, nỉ non lời nghẹn tủi Mới hôm nào hồn xuân bay phất phới Nay trăng tàn, thui thủi giữa màn đen!… Gặp lại nhau, khơi dậy nhịp con tim Từng theo thắt rụng chìm trong biển chết Ba trăm sáu mươi ngày ôm giá rét Em! Lửa hồng tan hết khối sầu băng Trả chuỗi dài thao thức với bâng khuâng Về dĩ vãng một lần rồi khép kín Để không còn luyến lưu hay bịn rịn Mộng giang hồ vướng dính cánh chim bay Kể từ đây xoè duỗi thẳng bàn tay Đan cùng thắm, bước dài qua lối mộng Dưới khung trời nắng vàng ưng ửng nóng Dắt dìu nhau tìm bóng của cây xanh!... 11/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (6) “Hồn ma vẫn thổn thức” Anh ngồi xuống bên em, vuốt tóc em Mái tóc nhung mịn mềm thời xuân thắm Đã từng làm ngất ngây nơi thanh vắng Lúc vai kề lẳng lặng nhịp yêu đương! Giờ nhung đó đã phủ trắng màn sương Sương sắc bạc, ủ buồn thêm điểm bạc Em yên lặng, đôi dòng châu khoé mắt Nhỏ sầu dài khuôn mặt héo chiều thu Bàn tay anh, ảo ảnh của phù du Đưa vuốt tóc mong ru em vào mộng Cho quên đi nỗi lòng đơn chiếc bóng Kể từ nay em sống ở trần gian Nhưng tóc em chẳng đụng được tay anh Bởi cái ánh vầng trăng trên diệu vợi Đầy ửng sáng mà vói hoài không tới Để tim tình nhức nhói giữa đêm đen! Em có hay anh ngồi sát bên em Một hồn ma đang chìm trong đau khổ Vì ra đi bỏ thâm tình vạn thuở Chuỗi thời gian thương nhớ nhuộm đìu hiu Đã hết rồi năm tháng của ngàn yêu Tình phu phụ thật nhiều bao lưu luyến Lúc ấm trời, khi mưa dầm mãi quyện Hai mảnh hồn vượt biển đến bến mơ Mình thương ơi! Trăng đã rụng sau bờ Anh ôm nghẹn, em thẫn thờ bên xác Đèn duyên ta giờ đây dầu cạn tắt Dãy chiều tà héo hắt kể từ nay! 12/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (7) “Sau khi thổn thức với vợ, hồn ma thổn thức với hai con” Hai con có thấy cha không? Bóng hồn ảo ảnh bên dòng sông thương Nghẹn đau, buồn bã, đoạn trường Từng dòng ma lệ, nhỏ vương thâm tình! Từ nay biến mất ảnh hình Trăng vàng đỉnh núi, chuyển mình đẩy đêm Trải ra vầng sáng êm đềm Soi đường con trẻ, đi tìm bến mơ Còn ai bắt bóng làm thơ Rồi kêu trẻ lại lặng chờ đọc nghe Thả cơn gió nhẹ canh khuya Ru tình khoảnh khắc, tìm về hồn thanh… Ngày nào hai mái đầu xanh Bên cha với mẹ, nhánh cành trổ bông Biết bao ấm áp cõi lòng Ủi an cảnh sống gió giông phũ phàng!... Hai con khôn lớn rỡ ràng Vui lòng cha mẹ, họ hàng đó đây Công lao nuôi dưỡng năm dài Được bù xứng đáng, đủ đầy tặng cha Bây giờ cha khuất nẻo xa Không còn ở lại để mà với con Đêm thanh ngắm ảnh trăng tròn Nhớ thương kỷ niệm sớm hôm thuở nào Hai con! Ôi! giọt máu đào! Ngàn năm vĩnh biệt, lệ trào khoé mi Rụng rồi một mảnh trăng thề Nỗi niềm đau đáu, lần về âm gian!... 13/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (8) “Định ra đi mà lòng bịn rịn, lưu luyến” Nghẹn đau, thắt thẻo ma hồn Nỗi niềm héo hắt, từng cơn bã buồn Lệ dòng tử biệt trào tuôn Từ nay âm cảnh, đôi đường chia ly! Vật vờ, lảo đảo định đi Ngoảnh nhìn con cháu, níu ghì bước chân Vấn vương, lưu luyến muôn phần Không đành rời khỏi, ngàn cân nặng đè Xung quanh khắp cả bốn bề Không gian quen thuộc tràn trề thương yêu Góc kia vào những buổi chiều Thằng Nhân về muộn, vợ hiu hiu chờ Phòng bên, con Tuyến khuya lơ Vẫn còn cặm cụi để mà sôi kinh Bàn tròn phía đó nơi mình Thả hồn theo gió, gởi tình theo mây! Sau lưng, khoảng trống chỗ nầy Quây quần, các cháu sum vầy hát ca Trên cao lóng lánh ánh ngà Sáng tình, vẹn nghĩa cả nhà ấm êm… Giờ đây trăng rụng bên thềm Vạn sầu phủ chụp, màn đêm mịt mùng Phù vân cứ mãi lạnh lùng Trải lên trần thế tận cùng nỗi đau Ta ôm một khối tình sâu Vợ, con, các cháu về đâu bây giờ? Hỡi ơi! Sao lại thẫn thờ Để ma tan nát bên bờ tử sinh! 14/7/2016 Nguyễn Thành Sáng