LỜI CỦA KHÔNG GIAN Mi cứ vui đi! Mặc kệ ai Dẫu cho bên cạnh cảnh heo may Mở thùng, hát lớn, rùm trời đất Bởi cõi san hà của tụi bây! Cho cả không gian sầu lặng tiếng Đón đưa tiếng rú giữa rừng khuya Khiến bao gần gũi đều tơi tả Trước đám âm binh lũ lượt về Giúp con cháu đở phải lo thêm Bệnh hoạn ông bà sớm được yên Thân xác tạ tàn, mi đẩy lẹ Bằng âm thanh rộn xé bầu đêm Để kẻ về khuya, làm dậy sớm Rã rời, mệt mỏi, xụ từng cơn Mau tìm cảnh giới, miền an lạc Thoát kiếp cần lao lắm tủi hờn Mi cứ rùm đi! Bởi có mi Đời nầy hạnh phúc, chẳng suy vi Có ai thể sánh cùng mi được Chúa tể một vùng vạn lối đi Rồi đây sử sách sẽ ghi tên Một thuở anh tài dậy tiếng rên Công lớn giúp người lân cận được Tiêu hồn, lạc phách, bực từng cơn Mi được đại công, ép tiếng đời Cái nhìn ghẻ lạnh lủ đười ươi Dại khờ, kém cỏi, đầy hoang dã Xé nát không gian, chẳng kể người! Nguyễn Thành Sáng
CHIỀU VỌNG Chiều về thoáng nhẹ vầng loang nắng Một phía bên vườn thoảng chút hương Vài đứa mục đồng cười rộn rã Lùa trâu lững thững bước trên đường Lẳng lặng cung mờ trôi nhạt vắng Có con ếch nhảy động cành dao Khiến người thao thức lay hồn tứ Dõi mắt trông trời, dạ xuyến xao! Để tâm trổi nhịp êm đềm nhẹ Rồi ngắm mây tàn, vọng bến xưa Dẫu lặn nhưng tình trăng vẫn ngát Buồn cho nhẫn ái lại không vừa Những buổi chiều tà nhung nhớ mộng Nhỏ lòng vương vấn một thời nhanh Dòng sông, thuyền cũ chiều nay hiện Đưa mảnh xưa hồn vọng ánh thanh! Nguyễn Thành Sáng
TẠ TỪ ẢO VỌNG Rút sợi vô hình trong vũ trụ Buộc vào ảo vọng, trói hồn ta Để hơn ba chục năm dài đẳng Đeo đuổi, biến thành một bóng ma! Bám theo thống thiết thành mơ tưởng Để nắng nhạt chiều thấy tả tơi Vắng lặng bao ngày ôm khắc khoải Mơ hồ, vò võ cảnh chơi vơi Đêm ngước khung trời thấy tác tan Níu hồn thơ thẩn buộc lời than Cho tăng nỗi nhớ rồi trăn trở Lảy khúc u hoài dưới bóng trăng! Trôi vào chuỗi sống ngàn khô hạn Tà ngắm hoàng hôn thấy lạnh lùng Biển sóng trùng khơi gờn huyễn hoặc Dãy trời ảm đạm cuốn mông lung Tháng năm héo hắt cứ dần theo Chân kéo nặng nề hai ống teo Biến tái tê thành cơn thắt thẻo Vừa đau, vừa bước, mặt buồn hiu Phải chăng đã chết một linh hồn Từ thuở biển cuồng, sóng lộng cơn Cái xác lênh đênh trên ảo ảnh Bồng bềnh, dờ dật, nổi trôi vờn Hôm nay nước đẩy tấp vô bờ Tỉnh giấc điệp dài, chuỗi xác xơ Chân cất, tạ từ sông ảo mị Lần về nẻo sống, cánh chơ vơ! Nguyễn Thành Sáng
LÃO ĂN XIN Đàn réo rắt cung trầm ai oán Một trời sầu bảng lảng dần trôi Hắt hiu cảnh sống bên đời Tấm thân tàn tạ, rã rời hoa xuân Dáng còm cõi, tay bưng bát mẻ Lão lum khum thỏ thẻ đôi lời Xin người nhỏ chút cho tôi Cảm thương thân phận một đời khổ đau Cơn lay nhẹ, lao xao cành lá Chim một đời cánh gió tung bay Còn đây một cánh chim nầy Tả tơi, rụng gãy, chuỗi ngày tối tăm… Nguyễn Thành Sáng
CÁM ƠN TRỜI THU Thu ngập hồn thu, ngập lá thu Để trời thu quạnh quá âm u Cho mang tư lự vào trăn trở Dào dạt tâm tình phải lắc lư! Nếu chẳng có thu chắc ít buồn Nhưng hồn thơ thẩn thiếu nguồn tuôn Thả lòng lai láng về xa vợi Kéo ánh trăng trời trải bóng thương Bao chuỗi cuộc đời như trống vắng Nỗi niềm cảm xúc phải chơi vơi Thiếu bầu u ám sao tình nhớ Thiếu lá vàng rơi, mất vạn lời! Và nếu không thu sẽ chóng quên Tình trăng, biển nước sớm lênh đênh Không gian xa cách, lòng mau nhạt Bởi thiếu gió rì để gợi lên Cảm ơn thu lắm nhé! Thu ơi Trải tấm mây sầu phủ ỉ ôi Cho mộng, ý, hương khơi thắm đượm Dưới chiều thu lạnh, cánh hồn trôi!... Nguyễn Thành Sáng
THEO MA VỀ VỚI MỘNG YÊU Đêm khuya lặng lẽ, ta ra sông Gặp cái hồn trôi nỗi bập bồng Lòng chợt hiếu kỳ, ta ghé lại Hồn kia thoắt dậy, đứng trên dòng! Lạ quá! Ai kia! Sao giống giống! Cái hình, cái bóng ở trong mơ Từng đêm trăn trở nghe vương vấn Như nhớ, như thương, nỗi đợi chờ! Chàng ơi! Chàng hỡi! Anh gần lại Để bóng hồn em được nắm ai Cho trái tim ma trôi sóng nước Giật mình, đập nhịp mộng liêu trai! Giờ đã gặp rồi, xin ở lại Để ta hai đứa biến hồn bay Dần theo con nước vào không tận Đón ánh nguyệt vàng để ngất ngây! Nàng hỡi! Theo nàng! Ta xuống sông Cùng làm cánh gió trải mênh mông Mặc cho tạm giã đời nhân thế Hai mãnh hồn ma, một bến lòng Vậy thì đôi mắt thắm tình xanh Chàng nhắm lại đi để thiếp ghì Rút lấy linh hồn đưa xuống nước Ngàn năm ta mãi mộng ma thì! Nguyễn Thành Sáng
HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (1) Cặp Hồn Tình đang thưởng ngoạn…… Nàng hỡi! Hãy theo ta bước lên Nhìn xem ai đó nổi lềnh bềnh Sao như giông giống người quen biết Quảng sống đời ta chuỗi gập ghềnh… Chàng ơi! Người đó chính là chàng! Hằng thở, hằng than dưới ánh vàng Thui thủi một mình đêm vắng lặng Nghẹn đời, khóc hận, bóng lang thang Rồi khuya đêm ấy chàng thơ thẩn Đến bến sông nầy để kiếm trăng Ngất lịm hồn tình trong xúc cảm Xuất hồn theo thiếp, bỏ trần gian!... Vậy là ta đã chết rồi sao! Nàng nói ta nghe tợ giấc bao Tận đáy tâm can như dậy sóng Từ trong tấc dạ thấy nao nao! Nàng biết tại sao ta phải chết? Phải làm một cái bóng hồn ma Rồi đây ngày tháng nơi âm cảnh Vương vấn dương trần phải xót xa!... Chàng ơi! Trần thế chàng đang sống Cát, bụi, nắng, sương dậy sóng lòng Chàng nặng tâm hồn, đa cảm xúc Tái tê, khắc khoải, chuỗi đông phong! Tim chàng sẽ nghẹn nỗi niềm đau Gió lốc hồn ai rực mối hờn Từng chập canh khuya trăng lộng ánh Cẩu linh tru, hú rống từng cơn! Em quá thương ai cảnh phũ phàng Ngàn yêu, ước hẹn dưới trăng vàng Cho nên rút lấy hồn anh xuống Mộng giới theo em, thoát ngục trần!.. Nguyễn Thành Sáng
HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (2) Hai hồn tình đang thưởng ngoạn… Chàng ơi! Hay để em gồng thổi Đẩy xác của anh tới mé bờ Cho bóng trăng xanh ôm ủ ấp Để người đâu đó cất chôn cho!... Thôi thôi hãy mặc đi nàng ạ Cái xác phù vân dẫu rã ra Gíúp cá, giúp tôm nuôi sự sống Nghĩa gì thể chất của thân ta! Ta mãi còn đây một mãnh hồn Ngàn năm sống trọn cõi thâm sơn Gió sương bậu bạn, tình sông nước Và bóng hồn nương mãi sắc son!... Nhưng rồi chiều xuống, ngắm hoàng hôn Chàng có nhớ thương, có chạnh hồn Lưu luyến một thời trên cõi thế Để rồi trở lại… thiếp cô đơn!... Ta đã chán rồi cuộc thế nhân Nơi đây giết mộng, lắm hờn căm Ngựa thiêng chân trói, sầu vang hí Uất ức cầm canh, mãi sét gầm! Ta đã hằng đêm gào với gió Ưu phiền, ray rức với trăng sương Hận đời nhân thế, bao oằn oại Để tấm chăn thương rã đoạn trường! Vậy thì chàng hỡi! Hãy phai phôi Hồn mãi bên em sống vạn đời Âm cảnh phiêu diêu, hồn hưởng lạc Tình tang trăng gió mãi đầy vơi! Em sẽ kéo mây ủ ấm chàng Lấy sương hóa rượu rót chung ly Hái sao chuyển phép thành mồi nhắm Hai bóng hồn ma ngất mộng thì!... Hay hay! Ta sẽ đắm say mơ Để mãi từ nay chẳng thẩn thờ Thà sống nghìn năm trong cõi chết Hơn là lồng lộn hận chơi vơi!... Kha! Kha! Kha!... Nguyễn Thành Sáng
HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (3) Ba ngàn năm sau, vào một buổi chiều… Chàng ơi! Sao thấy chàng tư lự! Mắt thắm như buồn, hướng vọng xa Có phải thiếp đây lầm lỗi dại Để hồn lang giận, thấy phôi pha!... Nàng ơi! Vạn ái, muôn ân mộng Nàng đã tặng ta ngất lửa nồng Tình thắm tận cùng nơi tột đỉnh Nào đâu đêm sáng, nhạt trăng lòng!... Nếu thế cớ sao chàng ảm đạm? Như sầu héo úa, nỗi chơi vơi Hồn thương như nghẹn rồi tơi tả Bỏ thiếp chiều nay phải ngậm ngùi!... Trọn trái hồn ta đã tặng nàng Nghìn năm, vạn kỷ chẳng phôi tàn Chiều nay bổng thấy như buồn bã Chạnh nhớ mẹ cha phải trở trăn! Thấy nhớ họ hàng, bao quyến hữu Cây đa, bến vắng, một con đò Đêm trăng thơ mộng, tình sông núi Đã khiến lòng ta mãi xác xơ!... Có phải chàng nay mong trở lại? Trần gian nơi đó của ngàn phương Luân tròn, suối biếc, quay về gốc Ray rứt, muốn tìm lại mối thương! Rồi đây vắng lặng nơi âm cảnh Thiếp khóc cô đơn, rã mãnh hồn Xa cách nghìn trùng hai cõi giới Dương gian, chốn mộng, nát tình đơn! Nhưng ơi! Chàng hãy phóng hồn đi Thiếp quá yêu ai, chẳng kéo ghì Đâu nỡ nhìn chàng vương ngấn lệ Năm canh vò võ, chuỗi sầu bi!... Nàng ơi! Ta quá! Quá yêu nàng! Nhưng nhớ quê hương, nhớ thuở vàng Bao nghĩa ân tình, bao kỷ niệm Nhớ đời dương thế, phải bâng khuâng! Trăm năm dương thế, ta quay lại Chỉ mấy tháng thôi ở chốn nầy Nương hỡi! Mộng tình! Hồn bạn ngọc Hãy chờ! Ta sẽ trở về đây!... Thế rồi hồn chàng trở về cõi thế…. Nguyễn Thành Sáng
NỖI SẦU MA NỮ Sau khi chàng đi… Ôi! Chàng đã đi rồi! Bỏ lại ta Nỗi sầu tan rã giọt sương pha Còn đâu ngàn sáng, thiên huyền diệu Dìu dặt trăng thương, ánh ngọc ngà! Khung trời đêm tịch, mây u ám Trăng đã lặn tàn, lạnh lẽo thêm Sao thấy lòng ta buồn bã quá Dế sầu nắc nẻ chuỗi đêm đen! Hoa ơi! Có thấy dòng châu lệ Ta nhỏ xuống đây cảm nhớ hoài Và nước! Sao ngươi chìm lạnh giá Lững lờ trôi nổi, cuốn hồn ai! Ta thấy tim ta trong nỗi nghẹn Hết rồi ngàn kỷ tiếng yêu em Để nay sầu thảm, tình tan tác Liễu héo, nguyệt tàn, rủ bóng đêm! Em thương nhớ quá hồn lang ạ Đâu nỡ lòng nào muốn cách xa Nhưng bởi nhìn ai buồn khoé mắt Thôi đành mất nhịp điệu ngân nga! Trăm năm dương thế chàng còn nhớ? Một bóng hồn ma ở chốn nầy Ngàn năm thiên cổ ta yêu dấu Trăng gió hương nồng vạn ngất ngây!... Không Không! Không thể mãi buồn than! Vò võ năm canh lụy nhớ chàng Ta sẽ tìm ai nơi cõi thế Cho tình sống lại mộng ngàn năm!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (1) Chập sáng, chập mờ, ta mãi bay Gió vi vút thổi, rát bên tai Chung quanh co sẩm, bầu hoang tịch Tận tít tầm xa, ánh loé lay! Ô kìa! Bên ấy phải lam chiều? Sao nó dật dờ rồi lại xiêu Ạ! Hoá ra hồn ai cũng bước Về âm gian sống với ma yêu? Còn đó! Một hồn như giục giã Cũng bay, cũng hướng cõi trần gian Kéo lùi âm cảnh về thăm thẳm Bóng cũng như buồn rồi vụt ngang! Gió thổi ù ù, ta tiếp bay Tìm về cõi thế…mà…tìm ai? Mẹ, Cha, Chị đã nghìn muôn kiếp Biết phải tìm đâu? Hỡi bóng say! Ta thấy lòng ta như thống thiết Nỗi buồn nhung nhớ xé tâm can Mẹ, Cha, Chị hỡi! Con, em tội Bỏ mối thâm tình phải nát tan! Con biết tìm đâu gặp Mẹ Cha? Để quỳ gối xuống tạ sanh thành Và thèm nghe tiếng người hờn trách Sao lại ra đi ? Nỡ đoạn đành!... Trên đường tìm về cõi thế hồn lang Vừa bay vừa đau khổ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (2) Trên đường về cõi thế hồn lang vừa bay Vừa đau khổ, bao ký ức xa xưa hiện về… Gió vẫn bên tai vi vút thổi Niềm thương, nỗi nhớ xé hồn ma Tìm về cõi thế trong đau khổ Ký ức xa xưa sống hiện ra!... Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ vô cùng Nhớ ánh mắt thương, nhớ Mẹ hôn Giấc ngủ, miếng ăn ngày thơ ấu Năm canh Mẹ thức dỗ ru con! Con lớn lên dần theo tháng năm Từng tơ, từng sợi, Mẹ đan thầm Cho con chiếc áo, cơn đông giá Sức Mẹ mỏi mòn, mắt Mẹ thâm! Mẹ dạy a ơ con đọc chữ Dạy lời đạo lý, dạy làm thơ Vun cây hạnh đức, tâm khai mở Nuôi chí tang bồng, phỉ ước mơ… Con lớn lên dần bên gối Mẹ Yêu thương bát ngát, ngợp trời mây Mẹ mong con lớn, nên hồn sĩ Rạng rỡ tông đường, xứng đáng thay! Mắt Mẹ suối trong, tình thắm thiết Trọn đời chung thủy với phu quân Trọn lòng nuôi dạy hai con trẻ Một tấm lòng son, vẹn chữ cùng! Ôi hỡi! Gió bên tai vọng hú Nỗi niềm nhớ Mẹ thắt lòng ta Rồi đây trở lại trên dương thế Hình bóng Mẹ hiền đã ngàn xa!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (3) Hồn Lang vừa bay trên đường tìm về cõi thế, Nhớ Mẹ khóc, Kế tới nhớ đến Cha… Gió âm vẫn vút, xót hồn ma Lang lại sụt sùi, khóc nhớ Cha Nay đã ba nghìn thu thẳm thẳm Tìm đâu hình bóng của cha già! Ôi! Cha ơi! Thống thiết lòng con Tận đáy hồn sâu, nỗi héo hon Thuở ấy đong đầy tình phụ tử Mà nay trăng sáng đã không còn! Một đấng anh hào trong Bộ Tộc Sĩ hùng, tráng chí của cha tôi Tác tan, giày xéo quân xâm lược Thế yếu, quân nghèo phải tả tơi! Cha đã uất hờn, thu ánh nguyệt Âm thầm mài kiếm dưới trăng sao Chờ ngày kết tụ nguồn sinh lực Nở rộ vườn thiêng vạn sắc đào! Mắt sáng, thâm trầm nguồn dũng liệt Vai cung, tay nỏ thẳng rừng sâu Thú mồi săn bắt về nuôi sống Dạy dỗ con thơ nghĩa khí hào! Những đêm trăng sáng, ánh lung linh Trầm mặc, suy tư, đứng một mình Nỗi nhớ, niềm thương về đất tổ Cha buồn, Cha lặng, nỗi điêu linh!... Cha ơi! Con quá nhớ cha già! Mãi mãi mất rồi ánh nguyệt sâu Đứt đoạn tim gan, ngàn nỗi nhớ Thiên thu biền biệt, biết tìm đâu!... Hồn lang vừa bay, nỗi lòng quá đau khổ Nước mắt thương nhớ chảy dài… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (4) Trên đường bay tìm về cõi thế với nỗi lòng buồn vô hạn… Tim hồn nhớ Mẹ, nhớ Cha già Xa xót, tái tê ghịt bóng ma Lang thấy nỗi lòng đau đớn quá Dừng chân ghé lại gốc cây đa! Âm cảnh hoang vu, bầu tĩnh mịch Im lìm, lặng lẽ, tịch hoang sơ Sương lam phảng phất mùi ma khí Chờn chập ma trơi, ánh nguyệt mờ! Hồn chợt lại buồn, thương nhớ chị Hương kiều giống Mẹ giỏi vần thi Một dòng suối ngọc nơi hoang dã Một ánh trăng xanh tuổi mộng thì! Tóc em chị thắt ấm tình thương Bé nhỏ thơ ngây chị dẫn đường Da cọp Cha săn chị kết áo Tên tre chị vót, máu tay tuôn! Tháng ngày dần lớn nơi hoang vắng Nghĩa chị, tình em thắm thiết lòng Róc rách suối reo, dòng nước chảy Yêu thương nhịp khúc trải mênh mông!... Ta thấy nghẹn đau trong nỗi nhớ Ngàn xưa quay lại tợ như mơ Chị ơi! Giờ chị về đâu hỡi! Trăm nhớ, ngàn thương…bóng dật dờ! Nuốt lệ đứng lên, hồn tiếp vụt Bên tai gió rít vẫn từng cơn Xa xa vài bóng hồn ai đó Như cũng khóc đau, lắc chập chờn!... Đau lòng quá, hồn lang vẫn tiếp tục bay, tìm đường về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (5) Mỏi mệt hồn lang bay lên ngọn đa bên đường ngủ và mơ… Bầu cảnh vật âm u, cô tịch Nỗi lòng đau, mù mịt hương xưa Hồn lang mệt mỏi dật dờ Ngọn đa đáp xuống, ngủ mơ gặp nàng!... Chàng ơi hỡi! Hồn trăng vằng vặc Toả ánh vàng, quyện chặt tình ta Rượu sương thiếp đã rót ra Mời chàng uống cạn, ngân nga nỗi niềm! Ánh trăng sáng bên thềm tình ái Hồn đôi ta mãi mãi ngàn thương Bao giờ trời mất trăng sương Tình ta mới cảnh đoạn trường, chia tay! Hồn nương ơi! Đêm nay trăng sáng Cõi lòng ta lai láng yêu nàng Bao giờ hết ánh trăng vàng Thì đôi cánh nhạn mới tan mảnh tình! Ta nốc cạn chun tình nàng rót Rượu sương nồng từng giọt thấm môi… Ta nghe say đắm tình rồi Nàng ơi! Nàng lại sát ngồi bên ta! Thiếp yêu chàng tận xa vạn kiếp Muôn tơ lòng, khúc điệp thời gian Vai chàng em tựa mơ màng Lâng lâng xúc cảm, bên chàng đắm say! Cơn gió nhẹ lay lay hồn mộng Thiếp nghe lòng dấy động yêu đương Chàng ơi! Ôm lấy hồn thương Cho em ấm áp, gió sương mặn mòi! Ta ôm nàng, yêu ơi! Thắm thiết Lòng đêm nay da diết làm sao Gió trăng dìu dặt ngọt ngào Đêm nay cạn chén rượu đào ngất ngây!... Hồn lang đang sống trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (6) Hồn Lang vẫn đang chìm trong mơ… Chàng hãy ngủ, thiếp ngồi bên hát Kéo gió về thổi mát hồn lang Ru anh giấc điệp mơ màng Mượn bầu quang ánh, đắp chàng che sương!... Chàng có hiểu! tơ vương lòng thiếp? Thuở năm xưa nắng đẹp, ngày xuân Hái hoa thiếp ở bên đường Nhìn chàng rong ruổi, vó cương oai hùng! Lòng ôm ấp niềm rung, nỗi nhớ Ánh trăng lòng trăn trở yêu đương Làm sao thiếp gặp người thương? Gió trăng quyện ánh trên đường hương hoa! Cảnh tan tác xảy ra Bộ Tộc Tên lạc đường cắm thọc lưng em Trở thành uổng tử về đêm Tìm chàng khắp nẻo, nỗi niềm oặn đau!... Nàng ơi hỡi! Mối sầu non nỉ Ta đã nghe cạn ý lòng nàng Sương khuya nhỏ giọt đôi hàng Khóc cho thân phận phũ phàng đời hoa! Đây tâm sự của ta nàng biết? Một con tim tha thiết yêu nàng Hái hoa thuở ấy bên đàng Dung nhan diễm lệ, ánh vàng ta say! Sau tan tác, tìm ai biền biệt Ta thấy lòng da diết nhớ thương Hằng đêm mơ mộng vấn vương Bóng hình ẩn hiện, canh trường tương tư! Ta lận đận, dật dờ lầm lũi Đêm trăng mờ thui thủi bờ sông Hồn ai đứng dậy trên dòng Nét hoa yêu dấu, mộng lòng của ta! Mẹ, Cha, Chị trôi xa bè lật Sống hay còn đã bặt âm tin Tận đau chỉ có còn tình Thôi thì hồn mộng, ma sinh bỏ sầu!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (7) Hồn Lang vẫn chìm trong mơ… Chàng yêu ơi! Vời vợi đêm nay Gió dìu dặt nhẹ lay hồn mộng Hãy quên thống thiết nỗi lòng Cùng nhau nồng ấm bên dòng sông trăng! Chàng có thấy lâng lâng niềm cảm? Mây lững lờ từng mảng trời xa Hồn ta theo gió ngân nga Thênh thang cõi sống, gần xa cõi trời! Dòng sông thương ngàn trôi viễn xứ Con chim buồn lữ thứ rồi bay Cảnh đời sầu thảm u hoài Như cơn gió nhẹ thổi lay hồn tình!... Hồn nương ơi! Trăm nghìn ý sống Vạn sự đời khuấy động thời gian Chỉ như một giấc mơ màng Sau khi tỉnh mộng, ngỡ ngàng đêm nay! Hãy lãng quên, hãy say tình mộng Mãi ngàn năm hai bóng hồn ma Gió trăng thắm thiết mặn mà Hương tình vạn kỷ, hồn hoa say nồng! Nàng ngồi sát vào lòng ôm chặt Đừng nghĩ gì, hãy mặc nắng mưa Ta yêu ngây ngất canh khuya Ngàn ân, vạn ái, đầm đìa sương trôi!... Hồn lang ơi! Đừng rời giây phút Trọn đêm nay ta trút cạn yêu Đắm say, say đắm thật nhiều Gió mây vần vũ, hiu hiu mộng ngàn! Thiếp tha thiết yêu chàng ngút tận Hãy ôm em, đừng bận suy tư Phong ba, bão táp em chờ Chàng cho em mãi, mãi giờ đắm say!... Nương tử ơi! Đêm nay ta sẽ Kéo mây về, mạnh mẽ cuồng phong Cho ma dậy sóng trên dòng Hồng đào dờ dật, mênh mông cõi bờ!... Hồn lang vẫn đang mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (8) Hồn lang vẫn trong mơ… Trăng gió quyện êm đềm, thắm thiết Lúc nhẹ nhàng, lúc thiệt phong ba Yêu đương khúc nhạc ngân xa Tận cùng xúc cảm, hồn ma dật dờ!... Chàng ơi hỡi! Hãy chờ thiếp biến Lá, cây trôi kết chuyển thành thuyền Cho đôi hồn bóng ma duyên Du sơn, ngoạn thủy về miền thênh thang! Biến! Biến! Biến! Nầy chàng! Em đã Con thuyền ma êm ả chờ ta Vậy thì chàng hãy bước ra Sông trôi ngắm cảnh, ngân nga nỗi niềm!... Hồn nương ơi! Con thuyền ma mộng Đang nhẹ nhàng lướt sóng trên sông Ta nghe sảng khoái trong lòng Lung linh ánh nguyệt trên dòng sông mơ! Cây, hoa, lá hai bờ lay nhẹ Vài chim ma khe khẻ líu lo Xa xa nhấp nhố con đò Gió vi vút thổi ro ro tai hồn!... Lang yêu ơi! Chập chờn bóng nước Cá trên dòng lả lướt đùa bơi Mây trôi lờ lững khung trời Thiếp nghe dào dạt, đầy vơi ngọt ngào! Chàng hãy lại kết vào hồn thiếp Đôi ma tình hòa nhịp mê say Trên thuyền du ngoạn đêm nay Về miền viễn mộng, ngất ngây tâm hồn!... Nàng yêu ơi! Ta vờn con nước Đưa thuyền tình ra trước biển khơi Nhìn xem sóng nước ngàn đời Cho lòng lai láng, hồn trôi tít ngàn! Cho âm giới thênh thang ý sống Khung trời ma lồng lộng cuồng phong Trùng dương dậy gió, dậy giông Biển gào, nước thét, cho lòng…bớt đau!... Hồn lang gào trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (9) Hồn lang gào trong mơ….. Nầy gió hỡi! Dậy cuồng phong bão tố Cho biển đêm sóng vỗ nhịp hờn căm Cõi thâm u rừng thiêng lặng âm thầm Vạn tiếng hú, rống vang từng chấn động! Nhớ hồn thiêng, lòng ta nghe trầm thống Mãi ngàn đời khuấy động tận tâm can Quê hương đâu! Giờ nghẹn cảnh lầm than Cơn tan tác, phũ phàng đau thống thiết! Để hôm nay mối sầu cơn vong biệt Một âm hồn da diết nhớ nguồn thương Tìm phôi phai, chìm đắm với tơ vương Yêu ma mộng trăm đường…rồi lại nhớ!... Nầy hồn lang! Biển mơ lồng lộng gió Sao như chàng đứng đó, nỗi suy tư Cung đêm buồn, chập chờn trên sóng dữ Như lững lờ bóng phủ mảnh trăng thu! Dòng biển đen nhấp nhô ngàn ấp ủ Vạn ngoằn ngoèo, lú nhú chạy lăn tăn Để trời thanh mây ám một vầng trăng Cho biển cả ngút ngàn thêm thăm thẳm!... Hồn nương ơi! Tình nàng muôn sắc thắm Ta như sương được tắm ánh trăng vàng Như mây ngàn được gió cuốn thênh thang Dòng suối mát mơ màng trên sỏi đá! Nhưng lòng ta mãi sao như buồn bã Một cái gì tơi tả tận tâm tư Mãi ngàn năm nát tim, hồn tư lự Mất hẳn rồi một thuở của ngàn thương!... Lang yêu ơi! Ngút tận nỗi thê lương Cũng như chàng! Thiếp vương muôn nẻo nhớ Kiếp ma buồn, bao năm dài trăn trở Lắm sầu đau, than thở nỗi chơ vơ! Phải tìm quên trong tình ái mộng mơ Nén hờn tủi để chờ tan giá rét Cõi âm u thiếp đã từng gào thét Và lịm hồn, da diết nhớ như chàng!... Trong mơ hồn lang và hồn nương thổn thức Tâm sự….. Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (10) Trong mơ hồn lang và hồn nương Đang thổn thức, tâm sự… Hồn nương ơi! Trăng tàn trên biển sóng Nỗi căm hờn khuấy động trái tim ta Gió thổi tan mây ngàn rồi rời rã Biển dậy cồn, tơi tả bọt sương pha! Để trời đêm chập chờn bao trắng xóa Nước ẩn mình tránh gió, trải màng đen Ta thống thiết ân tình không giữ vẹn Rực mối thù, uất nghẹn trái tim ma! Rượu! Rượu đâu! Nàng hãy rót cho ta! Đem nỗi nhớ, xót xa thành dờ dật Cảnh cô tịch, âm u, lòng chứa chất Mãi linh hồn chẳng mất nhớ tang thương!... Lang yêu ơi! Nước biển biến thành sương Thiếp hóa rượu, chun thương mời chàng cạn Hãy ngất ngây trong nỗi niềm lai láng Khóc đau buồn, khóc oán những tai ương! Biển gợn buồn, biển của bao vấn vương Trời u ám, thê lương, dòng bạc phận Hai bóng ma nghìn năm trong nỗi hận Hận tan gia và hận mất san hà!... Rượu đâu! Hãy rót! Rót nữa cho ta! Cho buồn bã phôi pha nơi men đắng Đất trời ta dựng nên thời xưa lắm Đã mất rồi! Bóng vắng kể từ đây! Trôi lững lờ từng mảng của vầng mây Về xa thẳm, khung nầy không trở lại Để cảnh buồn, trăng đêm mang tê tái Một xa xôi mãi mãi mịt mờ khơi!... Hãy quên đi! Đừng buồn nữa lang ơi! Về cùng em, trọn đời trong bể ái Quên mối sầu, từng đêm trong ngây dại Rồi thời gian, khổ ải sẽ chìm sâu! Cõi âm u ngàn thu mãi bên nhau Đêm lộng ánh, dạt dào trong cung mộng Kéo gió mây xoáy tình ta trầm bổng Ngất mê man ngây bóng lịm trời ma!... Hồn lang đang chìm trong mơ… Nguyễn Thành Sáng