GIÓ VÀ ÁNH (2) Nhà ai bếp lửa mới vừa nhen Lấp lánh tia hồng đuổi bóng đen Ấm áp chan hòa phôi cảnh vật Nỗi niềm quay tụ dưới khung đèn! Ngoài trời ảm đạm khuất sao ngời Dưới suối bã buồn lượn sóng bơi Từng chiếc lá đen lay động nhẹ Đong đưa giọt tụ dạ pha rơi Cảnh vật đắm chìm trong quạnh quẽ Cung tàn, kéo lại chút trăng mê Bỏ rơi vài ánh vào con nước Theo sóng đưa xa mất nẻo về Đêm rơi lấp loé không quay trở Để vắng âm u nghẹn dật dờ Bên phiến đá mờ hoa kín búp Thả sầu lặng lẽ đứng chơ vơ! Bốn phía như dìm trong tối thu Trôi về thăm thẳm cõi âm u Rồi tan biến khuất vào hoang vắng Một kiếp lưu đày cuộc viễn du… Chợt áng mây mờ lững thững bay Bầu trời sống lại, bóng vàng thay Trường giang, biển suối giờ khơi tốt Vạn sắc u hoài đã đổi thay Gió đã quay về, đẩy mộng say Dịu dàng, êm ả mảnh tình nay Dãy đen giờ biến thành muôn thắm Gió, Ánh đưa trăng phủ bóng đầy! Nguyễn Thành Sáng
HỒN MỘNG HỒI SINH Gần ba mươi năm, một quãng đời dài Sương tuyết trắng, hồn buồn chôn, gói lại Vào tim sâu, pha phôi nơi mê mải Nỗi gian lao, bỏng cháy nắng trưa hè! Ngàn kỷ niệm liệm vào nơi quạnh quẽ Thuở linh hồn mạnh mẽ uống trăng sao Rồi lặng lẽ đưa về nơi hoang đảo Dấu mảnh tàn, manh áo mặc ngày xưa Chuỗi năm dài nấu nung tình muôn thuở Thầm ươm trồng hoa thắm rạng ngày mai Những lúc tơi tả bởi ánh mờ mây Chụp sẩm tối, hồn đi trên sỏi đá! Những chiều buồn, nhìn mưa rơi tầm tả Nghe chạnh lòng, buồn bã vọng xa xôi Thoáng nỗi niềm tê tái, giọt lòng rơi Như thảm đạm, ve sầu nơi cõi giá Nhìn cảnh vật bốn bề như xa lạ Mảnh linh hồn tan tác lặn chìm sâu Gửi sương, mây nỗi ái với niềm đau Chân nặng bước, dạt dào bầu tâm sự Ba mươi năm, một khoảng dài lữ thứ Đến hôm nay hồn mộng đã quay về Giữa đêm sâu trải bóng uống trăng thề Ta thao thức, lê thê tình thi sĩ Ngắm trăng tàn, sương pha sầu nhỏ lệ Dẫu thời gian, bóng xế nghĩa gì đâu Còn thổn thức, rung cảm dưới ngàn sao Thì còn mãi hanh hao vờn mộng sống! Nguyễn Thành Sáng
THƯƠNG NHỚ HỒN XƯA Thật đúng! Lâu đài xây bãi cát Khi trăng tàn lụn lại mơ đêm Trời chiều ảm đạm, mờ mây nhạt Vọng tưởng xa xôi, ngập ánh đèn Muốn hứng sao trời rơi rụng xuống Và về cõi tịch kéo rung chuông Để mong êm ả vào thanh vắng Ấm áp tình trăng cuối đoạn đường! Thế mà chẳng thấy giờ phai nhạt Gối mỏi, chân chùn, lụy bước đi Hằng tá dây leo chằng buộc bó Bước đường lạnh lẽo rặc sầu bi… Tôi hiểu cuộc đời là thế đó Thời gian biến đổi lắm ngàn do Dòng kinh đã cạn từ lâu lắm Mong ở nơi đây một bóng đò! Tôi chẳng còn yêu một xác khô Hết còn vương vấn mảnh trăng trơ Không thèm lưu luyến ngàn câu nói Nhạt nhẽo, khô khan, nhỏ dật dờ Tôi nhớ, tôi thương một ánh mờ Từ thời xa cũ trói hồn thơ Theo tôi đeo đẳng về muôn kỷ Chếch bóng, đêm tàn, với ngẩn ngơ Ôm ấp trong lòng tôi sống mãi Ngàn yêu, trăm nhớ chẳng hề phai Chẳng mơ xây dựng tình trên cát Huyễn hoặc lâu đài! Một đắng cay! Nguyễn Thành Sáng
YÊU CÁI HỒN CỦA TÌNH YÊU Tình yêu! Ta đã rất là yêu Thao thức, nhớ nhung dưới ráng chiều Từng thả linh hồn trôi diệu vợi Ngày tàn, bóng xế, chuỗi buồn hiu Hoa lá, đong đưa mãi héo tàn Cây xanh trước cửa trải thời gian Thuyền xưa năm cũ theo dòng nước Tất cả…tàn phai, một phũ phàng! Trái đỏ hôm nào, nay đã rụng Sắc hương xuân thắm có còn đâu Khuôn trăng đầy đặn, hoa xinh nở Rủ xác trơ kia, một sẩm màu Ta nát mảnh lòng với nhớ nhung Không vì óng ả cánh hoa xuân Mà vì tha thiết ngàn yêu dấu Bóng sáng ngày xưa vút tận từng! Nhớ nào ánh mắt với làn môi Tiếng nhẹ trong veo duỗi bóng trời Non nỉ bao lời khơi thổn thức Trăng cười rạng rỡ, ánh sao rơi Thương nhớ hồn ai cuốn mực xanh Từng dòng thư thắm gửi trao anh Cho trưa hôm ấy cơm dừng bửa Bụng đã no rồi một bát canh Tôi nhớ! Tôi yêu cái mảnh tình Thời gian từng nhịp sáng lung linh Có con sông nhỏ lờ trôi nhẹ Một bóng con đò, bọt trắng tinh Ai kia chèo nhẹ đến bên mình!... Nguyễn Thành Sáng
Tê Tái Ngọn lửa trong tim bừng dậy cháy Bốc lên nghi ngút, khói hơi bay Tình yêu một mảnh, giờ đây héo Còn nữa mà chi, vọng nhớ này! Nào hay trăng nhạt, ngàn sương lạnh Băng đã kết chùm, ngộp giá đông Và gió thu chiều thêm lộng tác Biến thành chuỗi rét dưới phong giông Để đêm đóng cứng giọt buồn sương Một cõi lặng tờ rỉ rả vương Kéo vạn cung sầu rên khắc khoải Cho bầu thêm quạnh, khóc sầu thương Ái tình lặng lẽ theo con nước Một sớm trôi xa tận chốn ngàn Như khúc tiêu ma rờn rợn thổi U hồn ai oán lệ hờn than! Khắc cánh hồn tình ngàn vạn dấu Cho thân đã chết lại thêm đau Để từ không lững, sầu rơi xuống Nát rụm mảnh hồn, vỡ xuyến xao… Hiu hiu gió thổi dưới trưa hè Từng xác ve sầu rụng rã bay Cành lá đong đưa thêm nhịp phụ Khiến vườn lặng lẽ lại thêm say Cho ai tê tái một mơ hồn Tỉnh giấc ảo dài, nhận rõ hơn Điệp khúc tơ lòng từ vạn thuở Chỉ như cơn thoảng lướt qua vờn! Nguyễn Thành Sáng
ANH ƠI Anh trả em buồn, anh biết không? Nỡ nào một phút gió thành giông Khi xưa êm ả, lay hồn điệp Bỗng chốc chiều nay nát mộng lòng Chẳng nhớ bao lần gửi tiếng thương Em à! Ta giống cánh Uyên Ương Dẫu cho suối cạn, sông ngừng chảy Mãi mãi cùng nhau đến trọn đường Ngờ đâu tơ rã, nhịp đàn chùn Biến cánh phong ngàn lộng dáng hung Gầm thét không gian, lay vũ trụ Vỡ tan khung thắm, nát hồng nhung Trăng ánh giờ đây khuất lạnh lùng Đau lòng em lắm, hỡi tình chung!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM QUÁ KHỨ Mưa xối xả tấp nhà người đứng đụt Trước hiên buồn từng phút trải suy tư Ngọn phong cuồng gầm gừ cơn thịnh nộ Dọa cảnh đời khắc khổ buổi sa cơ! Ta đang bước trên dấu ngoặc cuộc đời Bao bóng tối phủ trùm lên thân phận Cảnh dang dở, phong trần lầm lũi tới Đã bao lần nhức nhối, buộc ngàn cân Ôm nhớ thương, gánh khốn khó, cơ hàn Không còn bóng cây già nơi nương náu Cuộc trường chinh không chiến bào tay thép Giữa điệp trùng mưa bão ngợp binh đao Chiếc thuyền nan bơi vào cơn sóng dữ Vỏ mỏng manh, chẳng đủ vững tay chèo Từng dòng bạo rượt theo gờn xé nhỏ Lắc tròng trành, quấn gió đẩy cheo leo! Rơi dập xuống ẩm ê rồi gượng tới Bóng thời gian vời vợi cuốn tang thương Khi ánh lặn, canh trường thao thức đợi Nẻo âm thầm rười rượi ngắm mây sương Có đôi lúc muốn gào to thống thiết Cho tim hồng vơi bớt nỗi đắng cay Nhìn đớn đau, đọa đày bao cảnh thế Tự xoa lòng chẳng để nhỏ sầu ai… Ba mươi năm thắm thoát cũng dần qua Nay nhớ lại, xót xa về năm tháng Chiếc áo xanh ngày xưa ôm hồn đá Giờ tan phai, tơi tả chuỗi thời gian Dưới chiều tà dần ửng ánh trăng thanh! Nỗi nhớ về một thời dài gian khổ! Nguyễn Thành Sáng
TRONG CÕI LẠNH Trời trở lạnh, hồn băng trùm thêm lạnh Dưới khung chiều canh cánh vọng thu trôi Nào ánh mắt, bờ môi trao thuở vắng Một đêm thầm, lẳng lặng đã ngàn khơi! Để luyến lưu, tái tê, dần rệu rã Ôm độc huyền lảy nhạc khúc phù vân Đưa âm hưởng bay vào nơi ảm đạm Buổi đêm tàn sương cảm giọt bâng khuâng Tình đã xa, nhạt tàn đan sắc lá Không gian mờ, dào dạt nhớ người đi Gió dạo vườn ngập ngừng như khách lạ Thổi đong đưa réo rắt điệu phân ly Chân ai bước, ở lại kẻ cô đơn Ngày tắt nắng, đôi sầu vươn khung cửa Đêm tĩnh mịch mắt đưa dòng nước gợn Buổi mây hờn, tầm tả dưới cơn mưa! Cả mảnh hồn phơi sông treo buồn bã Rồi lững lờ gió giật đẩy xa xôi Chốn mịt mù bồi hồi trong héo hắt Đến biển tàn lay lắc rã mành tơi Ôi tình vỡ! Mang si tung cõi lộng! Ngút ngàn bay, lan toả tợ hương hoa Sầu chất ngất, đong đầy như vạn sóng Giống êm đềm,đau đớn được tay thoa Biết rồi đây tất cả vào cung niệm Dãy điệp trùng luôn điểm cánh chim bay Hay hồn thu mãi hoài theo vạn thuở Và trăng vàng xoay trở trải vầng say!... Nguyễn Thành Sáng
Tím Cả Lòng Tôi! Tiếng của em buồn… Qua điện thoại… Như cái gì nhức nhói quả tim tôi! Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi! Trăng không nhạt! Tình không vắng! Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi! Em ơi! Một chuyến xe đời! Em đỗ bến! Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong Khiến em vội lấy chồng… Mà tình yêu đâu thắm thiết Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám… Cuộc đời của em… Là cả ngàn mây phủ ám Chưa một lần lai láng trải niềm thương Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ…. Chiều hôm qua Tôi! người lữ thứ Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai Một quả tim Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài Máu trong đó còn tràn loang đang chảy Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà Đong ánh lệ Xót xa bài não nuột… Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?! Cớ mà sao lại phải vấn vương! Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn! Đang tẻ lạnh! Đang từng cơn gào trước gió!... 22/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tình Ơi Hỡi! Em gian nan! Em khấp khểnh! Trên một chuyến xe đời! Còn ở tôi! Cũng một thời đau, khổ, hận… Cũng năm dài quại quằn trong lận đận Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi! Em ơi! Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ! Cũng trăn trở Cũng từng đêm hướng ngõ Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu… Nào ai hiểu! Tiếng kêu từ sâu thẳm! Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh… Em đã lạnh… Và tôi đây cũng lạnh… Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian Một trăng tan, một lỡ làng Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải! Ta gặp nhau! Lúc thả hồn mơ về biển ái Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi Và em cũng như tôi Trả lại một thời Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa… Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ Đường ta đi có gió thổi du dương Có pha sương Có sáng tỏ loang đường Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên Cho dẫu nay! Có phải triền miên! Có diệu vợi cái bến để neo thuyền Tình ơi hỡi! Đôi miền…đâu nhạt ánh! 23/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
"Một Câu Chuyện" Con Thuyền Cuộc đời lắm cảnh phải man miên Thoáng chốc qua đi để lại phiền Tâm sự vấn vương bao vọng viễn Nỗi niềm lưu luyến chuyện mơ duyên Hoàng hôn lờ lững vầng mây chuyển Đêm lạnh chơ vơ ánh nguyệt xuyên Thắm thoát thời gian bao cảm luyến Bâng khuâng, khắc khoải chuyện con thuyền! Nguyễn Thành Sáng Kính chào đại thi sĩ NTS, TiCa ghé thăm và lưu lại bài họa. Tạp Chủng Mã bảo tầm Ngưu mộng bến_thuyền Che mồm cả vú dễ quàng xuyên Chơi trò đảo ngữ mà thâm diện Dụng phép xàm ngôn cãi hổn duyên Ngọng đớt sờ voi còn thể nhuyễn Mù câm hợp xướng sẽ không phiền Vàng_thau tả pí lù ai kiện Tạp chủng mông Lèo ngỡ đít Miên! Tica NXH Mar 25, 2017 Cám ơn anh ghé thăm! TS chỉ là hậu sinh, mang tinh thần cố trau giồi Thi ca nhằm mong có phần nào đóng góp tinh hoa vào lòng Dân Tộc và Nhân Loại mà thôi! Vì vậy ba tiếng "Đại Thi Sĩ" TS không dám nhận đâu nhé! Còn nội dung bài thơ hoạ của anh "LẠC ĐỀ XA VỚI BÀI THƠ CỦA TS" thiết nghĩ "ĐÂY CÓ THẬT LÀ BÀI THƠ HỌA KHÔNG? HAY HÀM CHỨA MỘT CÁI Ý GÌ ĐÓ ?!" Thật tình mà nói TS KHÔNG THÍCH BÀI HỌA NẦY CỦA ANH bởi đọc cảm thấy thiếu thanh lịch, hơi tục và như hàm ý móc nghéo xa gần! Từ ngày tình cờ gặp, quen anh trên Diễn Đàn thơ HN đến nay, bận rộn nhiều, ít có dịp gặp lại anh, nhưng trong tâm của TS vẫn xem anh là một người bạn thơ tốt mà thôi, ngoài ra không hề nghĩ gì khác cả! Ghi nhận điều nầy anh TiCa nhé! Đôi lời chia sẻ cùng anh! Chúc anh luôn vui khoẻ! Qua bài thơ của anh, TS hiểu ý! Nhưng cũng mong anh hiểu thêm điều nầy! Tiếng Việt của ta rất phong phú! Mà do đâu được phong phú như vậy? đó là nhờ Tiền Nhân "Luôn biết giồi mài, trau chuốt, hoà diệu, linh động chế biến..." riết rồi trở thành một từ ngữ, một ý ngữ...quen thuộc cho mọi người đọc, nói và dùng. Không cứng nhắc, bảo thủ, đóng khung....mà PHẢI BIẾT LINH HOẠT CHUYỂN ĐỔI CHO HỢP VỚI VẦN ĐIỆU CỦA CÂU THƠ, BÀI VĂN....miễn sao người đọc cảm nhận được phần nghĩa của từ, cặp từ ấy! Điều nầy qua thăng trầm của lịch sử, hoàn cảnh, thời gian....các bậc Tiền Bối đã làm, ví dụ: mỏi mòn - mòn mỏi bồng bềnh - bềnh bồng mộng mơ - mơ mộng mịt mờ - mờ mịt thiết tha - tha thiết hiu hắt - hắt hiu mệt mỏi - mỏi mệt vơ vẩn - vẩn vơ.................... Còn rất nhiều cặp từ linh hoạt mà đảo ngử cho hợp vần điệu! Thế hệ Tiền Nhân đã đóng góp nhiều tinh hoa cho Dân Tộc nhiều mặt, cải cách, đặt để, vun vén, chế biến....đó là một trong những việc làm đáng trân trọng, đáng quý của Tiền Nhân. Và hôm nay đến thế hệ của chúng ta, ngoài việc học hỏi, trau giồi CÒN BIẾT "HỌC THEO CÁCH LINH HOẠT CHẾ BIẾN CỦA TIỀN NHÂN" thiết nghĩ là một việc làm đáng được trân trọng, hưởng ứng, hoan nghênh....hơn là bị phê phán, chỉ trích, dèm pha....mà những kẻ "PHIẾN DIỆN" đó trước nhất có đủ tự tin, có được sự thông thái, trình độ để xét nét người chưa? Hay do lòng sân si, đố kỵ, nhỏ nhen, gàn dở, thích chơi trội....mà đường đột thiếu chính chắn trong hành xử của mình! "Nhân bất thập toàn", không phải ai lúc nào cũng đúng và lúc nào cũng sai! Nhưng trên diễn đàn thơ văn là nơi của văn hóa và tri thức, vì vậy người có tri thức cần phải hiểu rằng: Trước khi có ý kiến cần phải cân nhắc kỷ là có nên nói hay không nên nói, và nói như thế nào để người nghe được cảm ngộ, quý mến mình hơn là sau đó họ cảm thấy bị xúc phạm, bươi móc, nhạo báng....và thế nào mới thật là CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ! TS đã tham gia vào nhiều Diễn Đàn văn thơ mấy năm qua, chỉ biết riêng mình lặng lẽ cố trau giồi và đóng góp mà thôi, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy những kẻ phiến diện lên diễn đàn trau giồi, đóng góp thì ít mà thường hay đây đó xét nét, phê phán, chỉ trích người... Thật tâm hạng người nầy TS xem rất nhẹ, nhưng chỉ cảm nhận trong lòng rồi bỏ qua. Nay không chỉ vì bài thơ của anh mà sẳn dịp đây TS nói rộng ra ý nghĩ về vấn để nầy, không phải để nói riêng với anh mà đây như là một ý kiến nhỏ lên Diễn Đàn trên tinh thần "MONG KÉO ĐƯỢC NHỮNG CHIẾC XE ĐANG TUỘT DẦN XUỐNG HỐ" chỉ vậy thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều nếu như anh có đọc những dòng nầy anh TiCa nhé! Chào anh NTS, Rất cảm kích trước thiện chí qua lời bộc bạch của anh trong tản văn xuôi trên. Dân số Việt Nam tuy ngoài 80 triệu, thế nhưng anh là người duy nhất - theo thiển kiến của TiCa, có cái ý tưởng đi tiên phuông như vậy. HCM là nhân vật sáng tác "ái ưu" = "ưu ái" và được Hàn Lâm Viện ghi vào "sử sách" cái định nghĩa đó. Tiếc rằng chỉ có Tố Hữu và Xuân Diệu và bộ Tham Mưu Trung Đảng dùng. Trong nhóm đó, em ruột Me tôi, cố GS Tiến Sĩ Lê Thược, dạy ở ĐHKT Hà Nội ngoài 40 năm, vẫn không hề đụng đến "ái ưu" lần nào. Văn hóa là như vậy đó, không thể áp đặt. Mai này nếu NTS có xuất bản có xuất bản bộ tự điển riêng "DỊCH TỪ TIẾNG VIỆT SANG TIẾNG VIỆT" TiCa mong sẽ có được một bản sao. TC sẽ không màng viết một loạt bài sử dụng ngôn từ đó để "làm giàu" cho tiếng mẹ đẻ. TiCa còn có bút hiệu diễu cợt khác NTT Nhị Trùng. Bởi đã viết một số bài với toàn là "TỪ NGỮ ĐỘC QUYỀN" của NTT. Tiếc rằng, ông cụ bị vợ cấm không cho vào diễn đàn, bởi khối tình thơ xướng họa vun vít (không hợp tuổi) của mình. Một thời, cả thế giới ai mà không biết topic "TINH THƠ NTT". TiCa chỉ là biết dựa hơi người mà thôi. "Bụt nhà thường là bụt không linh", người đời vẫn quen nói như vậy. TC không hẳn đồng ý. Nơi này, Ntd là người truyền thụ cho TC các chiêu thức về thơ ĐL. Ngồi bên núi thái sơn mà anh NTS không thấy thì thật là đáng tiếc đó. Chúc anh thành công trên con đường khai phá độc nhất vô nhị đấy. TiCa NXH Cali Mar 26, 2017 ĐT: (562) 253-0152 Nghĩ tình quen biết cũ TS mới nói thêm với anh đôi lời, chớ thật lòng trên Diễn Đàn Văn Hóa và tinh thần kẻ Sĩ TS không muốn hơn thua, cao thấp với anh làm gì. Đáng lẽ TS cứ thản nhiên trước những ý kiến hồi đáp thiếu tính thuyết phục cùng ẩn tàng lý lẽ áp đặt, móc nghoéo của anh qua bài viết trên. Vì vậy TS nói thêm với anh câu nầy : "CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ LÀ PHẢI BIẾT IM LẶNG VÀ XÉT MÌNH!" sau những dòng hồi đáp nầy TS mong không còn phải bận tâm về chuyện nầy nữa anh Tica nhé! NHỮNG GÌ CẦN NÓI, ĐÃ NÓI TiCa
Băng Giá Mà Chẳng Thấy Mùa Đông Anh và em hai trái tim côi Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức Nhớ! Thương! Chờ đợi ngóng trông! Với cõi lòng ngập tràn tha thiết…. Vậy mà em ơi! phương trời xa xôi cách biệt Đã khiến lòng da diết một niềm đau Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua! Tình của đôi ta! Một mảnh tình xa Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ Đời của ta! Vầng sáng sớm loé vụt qua Rồi u ám phủ nhoà lên khung ảnh Trăng của ai sáng! Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm Đêm của âm thầm Đêm của tối tăm Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao? Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!... Rồi hôm nay! Thêm lần yêu… vọng ngõ! Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông Một tấc lòng! Một Sợi tơ hồng! Một chén rượu nồng!... Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng! Ở tận cõi mênh mông! Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!... 24/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
“Hoạ Thơ Út Phương” BÚT CHIẾN ĐÃ HẠ MÀN… (Bài xướng) Bút chiến song phương cũng nghỉ rồi Người thì nén giận kẻ hòa thôi Thơ ông chắc chữ liên hoàn đập Lẽ chị đanh ngôn tới tấp bồi Biện giải đôi điều qua trận nóng Phân trần mấy lượt kết tuồng hôi Dĩ hòa vi quí ngon ơ chuyện Kết bạn làm thân, nghĩ chẳng tồi Út Phương. 2017 Đóng Cửa Rèn Tâm Sự tình bất chợt đã qua rồi Có giận, có buồn cũng vậy thôi Cận cửa người quen vung gậy đập Bên hông kẻ biết tiếp tay bồi Tâm thanh, trí sáng dằn cơn nóng Hồn thắm, nghĩa từ tránh việc hôi Lặng lẽ trau giồi không lắm chuyện Bằng không thiên hạ nghĩ ta tồi 30/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nhắm Mắt Lại Đi Em! Hôm qua! Anh nắn nót một áng thơ tình Để khuây khoả lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi Anh cũng gửi tặng em! Và chắc em cũng đã đọc!... Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh? Có quay tròn trong thổn thức? Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy ?! Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí Còn dòng sông ta! thì nước ngược, sóng cuồng dâng Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng Cứ vương vấn… Cứ xót xa cùng vọng tưởng… Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ… Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ Nhìn suối chảy Trông mây ngàn diệu vợi… Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ… Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc… Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất Máu từng hồi rần rật chảy vào tim Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh… Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ! Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở Bên khung tàn than thở lẻ loi ta… Hãy nhắm mắt lại đi em!…Anh đây mà! Em đó mà! Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!... 25/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Đau Và Nhớ Tôi ở nhà cao, sát mặt đường Nhưng nào ai biết lắm màn sương Đêm đêm giăng phủ bầu cô tịch Một cõi không gian chỉ lạnh buồn! Có những chiều tà lặng ngắm anh Ngồi xe gắn máy rịch cà tang Ung dung, thanh thản rồ ga nhẹ Sát cạnh sau lưng một ảnh vàng Tôi thấy lòng tôi nỗi nhói đau Nhớ ngày xưa ấy phụ tình nhau Chê anh học ít thêm nghèo nữa Đành phải lần tay khép cổng vào Từ đó anh đi đường của anh Tôi vòng ngõ khác kiếm đường tôi Công viên, bãi cát, nơi hò hẹn… Tất cả gom chung trả lại trời! Cứ ngỡ cao sang với bạc tiền Là thuyền chở đến bến mơ duyên Nào hay chỉ đẹp màu tranh vẽ Treo giữa tường đen, cửa khoá xiềng Xa rồi thuở mộng thắm tình ai Dưới dãy thênh thang duỗi bóng dài Bát ngát đồng xanh hương lúa mạ Hồn yêu dào dạt ngất ngây say Chẳng còn thấy nữa nét suy tư Sợ ráng hoàng hôn ánh vật vờ Lặng lẽ âm thầm anh cố gắng Mong tìm cho được những vần thơ Để tặng cho em ấm cõi lòng Vui cùng đò vắng đợi qua sông… Giờ đây nặng trĩu bầu tâm sự Kẻ phụ hàn vi, có tấm chồng!... 4/12/2016 Nguyễn Thành Sáng
Một Câu Chuyện (2) Kính Chào BQT Diễn Đàn và Thi Hữu thân mến! Từ nào đến giờ TS tham gia thành viên của Diễn Đàn chỉ âm thầm lặng lẽ trau giồi, trên tinh thần cống hiến tinh hoa vào lòng Dân Tộc, Nhân loại mà thôi. Chưa hề châm biếm, quấy rối ai, lấy "Nghĩa" làm kim chỉ nam cho lẽ sống, lấy "Tình" để đãi ngộ tha nhân... Thời gian qua TS có sáng tác thơ không phải là lúc bị “BÍ TỪ" mà là "CỐ TÌNH DÙNG PHÉP ĐẢO NGỮ", học theo phương pháp của Tiền Nhân như đã dẫn chứng: mỏi mòn - mòn mỏi bồng bềnh - bềnh bồng mộng mơ - mơ mộng mịt mờ - mờ mịt thiết tha - tha thiết hiu hắt - hắt hiu mệt mỏi - mỏi mệt vơ vẩn - vẩn vơ............... Căn bản là “GIỮ VẦN ÂM CUỐI VÀ GIỐNG TỪ ĐẦU” Trước là cho dòng thơ được êm ái, sau mong cho Tiếng Việt của mình ngày một thêm phong phú hơn, chỉ vậy mà thôi! Xin hỏi Quý Vị như vậy có phải là một sai lầm lớn, là một cái tội không? Vậy mà chẳng hiểu vì động cơ gì? hai thành viên TiCa và Gió Bụi cứ mãi dèm pha, móc méo, xỏ xiên... Vì lòng tự trọng TS phải biện luận, có lẽ do "BỊ ĐAU VÌ THẤM ĐÒN CỦA TS" nên gần đây trông họ "NHƯ BIẾN DẠNG HẲN" không còn cốt cách của kẻ Sĩ có nhân cách, đạo đức tốt nữa. Diễn Đàn văn thơ là nơi văn hoá mà TiCa lại làm thơ đăng với lời tự nửa thực, nửa bóng hết sức là tục tĩu, còn Gió Bụi thì hoà theo mà tiếp tục hai người xiên xỏ TS. Chỉ vung tay đỡ nhẹ TS đã làm cho họ "Thất điên bát đảo" như vậy rồi, thì TS tin rằng chỉ mạnh tay một chút nữa thôi "Chắc họ chết mất", nhưng lương tâm không cho phép, tinh thần kẻ sĩ không cho phép.... Vì vậy chỉ viết những dòng nầy kính gửi BQT và các Thi Hữu thân mến mong được sự thông cảm với TS cũng như nên có ý kiến gì đó giúp cho họ tỉnh ngộ, đừng tiếp tục xằng bậy, gây chuyện nữa, nếu có thể hãy loại bỏ những bài thơ tục tĩu ra khỏi Diễn Đàn thì tốt vì nó làm ô uế nhà mình... Xin chân thành cám ơn BQT và các Thi Hữu! Trân trọng! Đây là bài thơ của Tica và những dòng đối thoại xiên xỏ của Tica và Gió Bụi : Đảo Tự (phương pháp AKA NTS)* Nhà con dâu bộc (chẳng con nhà) Đù mẹ e thành “mẹ đ…” ta! Cái đĩ dường như là “đĩ cái” Bà con quả thật hoá “con bà” Thanh đầu bỏ lững ngu…thành sáng Tự cuối không gờ sán(g) lải ra Mẹ kiếp đảo từ “quân mạc vấn”?! Lông dài cu ngắn chướng nhưng mà… Tica NXH April foul 2017 ………. Những lời đối thoại móc méo của Tica và Gió Bụi: Đọc bài thơ bất hủ anh TíCa dùng từ ngữ cổ đại (CBQ) tới tiếng nước ngoài, nhịn cười sao mà khó. Anh TíCa có thể cho GB biết bài này thuộc thể loại gì để "sán(g) lải ra**" úi lộn, sáng mắt ra được không? AKA thì anh có chú thích, còn NTS anh TíCa lại quên, không lẽ là "ngu...thành sáng"? Chúc anh TíCa luôn khỏe và dồi dào ý thơ! GB Chào anh Gió Bụi, AKA thì Google dễ ợt, có liền. Còn NTS thì có lẽ phải chờ Hàn Lâm Viện cập nhật. Khi nào có được chi tiết mới, TiCa sẽ san sẻ cùng mọi người ngay.
CẢM XÚC. Trải lòng thắm thiết vào thơ họa Gửi đến hồn xa khúc đậm đà Vương vấn thâm tình treo sóng nước Tháng ngày êm ả nhịp trôi qua Đôi lúc nghe lòng cảm nhớ ai Tình trăng biển sống thả trôi bay Êm đềm, thao thức niềm lai láng Bóng chiếc âm thầm quyện gió mây Tâm tư nằng nặng chuỗi bâng khuâng Dõi mắt ưu tư ngắm lạnh tàn Bởi khuất sau đồi thu rã cánh Để sầu lặng lẽ nhớ tình trăng Nay gió đong đưa, kéo mộng về Tim hồn dào dạt nỗi lê thê Dang tay ôm lại vầng quang ánh Cảm xúc dâng tràn ngập lối đi!..... Nguyễn Thành Sáng
TRI KỶ. Tri kỷ say sưa vào bức họa Bút vàng trải nhẹ nét la đà Sắc đan óng ánh ngân dòng nước Dãy xám lững lờ thả cánh qua! Tranh hồng thắm đượm động lòng ai Điệp khúc êm đềm lã lướt bay Trải chiếu không gian ngàn mượt láng Dịu dàng lững thững phủ vầng mây Cho niềm thao thức thấy bâng khuâng Rười rượi nhớ nhung chuỗi lạnh tàn Khắc khoải, vấn vương sầu mộng cánh Vơi buồn, lặng lẽ ngắm thanh trăng Tiếng sáo hôm nao đã vọng về Lay hồn mộng sĩ nhịp lê thê Tình thơ, biến sống dần quay ánh Sóng nước chập chùng duỗi bóng đi! Nguyễn Thành Sáng
EM ĐI CHỢ. Sáng ra em xách giỏ đi lòng vòng dõi mắt kiếm gì mua đây Đằng kia có bán khoai tây À à mua lấy thứ nầy nấu ăn Chị ơi! bán mấy một cân?.. Chà chà mắc quá để lần sau đi... Chân em ghé chỗ bún bì Muốn ăn nhưng ngại "tốn tì" làm sao! Thôi thì bụng xẹp cồn cào Tạm chịu một chút thể nào cũng qua Quên ăn em bước tà tà Nhìn quanh nhìn quất tìm ra vòng ngoài Em đi thong thả bước dài Vừa đi vừa ngắm nghĩ hoài chưa ra Sáng nay mua món gì ta? Thật ngon, lại rẻ để mà còn dư Ồ kìa! gần chỗ bán lư Vừa ngon, vừa rẻ lừ khư đây mà Chân em bước vội ghé qua Một bó rau muống, được à sáng nay Kèm theo một ký hành tây Một keo chao bự, một chai xì dầu Bún ngon, bánh tráng trắng màu Bao nhiêu vừa đủ bỏ vào giỏ em Vịt nhà có sẳn thật mềm Nấu chao một bửa êm đềm sáng nay!...... Nguyễn Thành Sáng
EM CÓ HIỂU. Anh chẳng bao giờ muốn dối đâu Vì nơi sâu thẳm sợ em sầu Lo hồn yêu dấu chìm đau khổ Lóng lánh trăng vàng lịm tắt đâu! Nén quả tim nầy, tiếng bạc thôi Xin đừng nghĩ ngợi đến tình tôi Vì phương xa đó mây ngàn đợi Cánh gió quay về để cuốn vơi Cho em an dạ bước lên xe Quên thuở năm xưa đuổi bóng dài Đôi bướm mơ tiên vào mộng cái Dưới vầng sáng tỏa thắm yêu ơi… Chiều nay lặng lẽ ngắm dòng sông Thao thức bâng khuâng chuỗi lớn ròng Có hiểu tại sao đành phải xót? Để rồi tan tác, ngóng thời gian!... Nguyễn Thành Sáng