Trang Đặc Biệt: VTLV TƯỞNG NIỆM CỰU ĐẠI TÁ HẢI QUÂN QLVNCN – BÙI CỬU VIÊN – PHU QUÂN CỦA NỮ VĂN SĨ HỒNG THỦY – CHỦ TỊCH VĂN BÚT VNHNVĐB HK & Cũng Là THÀNH VIÊN VTLV




****
Thành Kính Phân Ưu
Cùng HỒNG THUỶ và tang quyến trước Tin Buồn Anh BÙI CỬU VIÊN nguyên Đại Tá Hải Quân VNCH. Mãn Phần ngày 11 – 4 -2023 tại Hoa Kỳ .
CAO MỴ NHÂN
VTLV THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
CỰU ĐẠI TÁ HẢI QUÂN QLVNCH BÙI CỬU VIÊN
**
VĂN THƠ LẠC VIỆT gửi chia buồn
Tiếc nuối anh hùng để lệ tuôn
ĐẠI TÁ linh hồn thăng đất Thánh
CỬU VIÊN thân xác trở về nguồn
Luân hồi – sinh tử – do thiên định
Tán tụ – biệt ly – vốn lẽ thường
Thành kính phân ưu cùng bửu quyến
Tiễn người xin thắp nén tâm hương
BBT – Văn Thơ Lạc Việt


TIỄN BIỆT ANH – ĐẠI TÁ BÙI CỬU VIÊN
*
BÙI CỬU VIÊN anh vĩnh biệt rồi!
Bàng hoàng nhói dạ tiếc thương ôi!
Mới còn tại thế đầy vui vẻ
Giờ đã thăng thiên quá ngậm ngùi
ĐẠI TÁ khi xưa gìn Tổ Quốc
HẢI QUÂN ngày ấy cứu bao người
Nhìn chân dung cố dằn tâm mãi
Bút nghẹn thơ tràn suối lệ rơi
*
Lệ rơi lã chã bởi ân tình
Tin dữ đến kề sau Phục Sinh
HỒNG THUỶ đột nhiên về lẻ bóng
CỬU VIÊN chớp mắt rẽ riêng mình
Kiếp người sanh diệt âu phần số
Định mệnh có không vốn lập trình
Mong chị buồn đau ngăn, bớt thảm
Nguyện cho linh giác nhập Thiên Đình
*
Thiên Đình – Thiên Chúa đón chào anh
BÙI CỬU VIÊN nay trách nhiệm thành
Về đất Thánh nhàn, đầy hỷ lạc
Giã đường trần khổ, lắm đua tranh
Hoa Kỳ vĩnh biệt công dân tốt
Tộc Việt mất đi hạt giống lành
Kính tiễn GIUSE về Vĩnh Cửu
Cõi Trời – Thiên Chúa đón chào anh…
Phương Hoa & Tân Khoa – Kính viếng


Hội ngộ sau 60 mươi năm gặp lại.
Rồi vội vã chia tay
Lê Tuấn
Một quá khứ xa thật xa của một thời còn rất trẻ và hồn nhiên trong trắng, không sôi nổi lắm nhưng rất đẹp.
Bỗng nhiên trên 60 mươi năm sau sống lại trong một tình cờ hội ngộ. những kỷ niệm mờ mờ trong trí nhớ, bỗng kết nối thành hình như bức tranh mới phác hoạ trên khung vẽ, đang còn dang dở rồi bị bỏ quên từ lâu trong góc tối của căn nhà kho lâu ngày bụi bám, lớp bụi thờ gian thật cũ kỹ bám trên mặt bức tranh.
Như một phép mầu có một cơn gió thổi qua và lớp bụi đó bay đi, cho những khuôn mặt năm xưa ẩn hiện và dần dần rõ nét, sự nhẹ nhàng ấm áp sắc màu của đời sống nguyên thuỷ như đổ tràn trên bức tranh làm cho lớp bụi thời gian như được hồi sinh.
Đó chỉ là sự dạo đầu cho một câu chuyện, hơn một năm trước tôi được nữ sĩ Phương Hoa giới thiệu tham gia vào nhóm VBVNHN VDBHK chủ tịch là nữ sĩ Hồng Thuỷ, tôi có nói với Phương Hoa
– Tôi biết Hồng Thuỷ vì sự liên hệ họ hàng
– Phương Hoa nghe thế liền báo cho Hồng Thuỷ biết
Từ đó anh em chúng tôi gặp lại nhau sau hơn 60 mươi năm xa cách.
Sự liên hệ họ hàng là vì “Mẹ tôi và Mẹ của Hồng Thuỷ là chị em đôi bạn dì” Mẹ tôi lại ở vai trên nên được gọi là chị. Hơn nữa tôi thường xuyên chở Mẹ tôi đến thăm Mẹ Hồng Thuỷ khi bà còn ở Việt Nam do đó bà rất có cảm tình với tôi.
Đây cũng là cái duyên cho tôi trở thành một hội viên trong nhóm VBVNHN VĐBHK.
Dựa theo câu nói của người xưa
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng”
Có một nhóm 7 người từ California tổ chức chuyến đi thăm Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn vào ngày 29 tháng 4 đến ngày 4 tháng 4 năm 2023.
Đi thăm viếng mùa lễ hội Hoa Anh Đào Washington DC, tôi nghe nói rất nhiều về hoa anh đào Washington nhưng chưa một lần ghe thắm.
Trong chuyến đi lần này được sự đón tiếp rất chân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Anh chị đã có lời mời phái đoàn chúng tôi đến ở tại nhà anh chị. đây là dịp hội ngộ giữa anh chị em California đối với sự đón tiếp thật chân tình của Anh Chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Hơn thế nữa đối với tôi đây là sự gặp gỡ cần thiết để xoá tan lớp bụi thời gian của anh em chúng tôi. Vợ chồng Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Vừa xuống phi trường Washington Dulles chúng tôi đã nhận ra sự có mặt của Anh Viên đến đón, nhìn anh Viên tôi nhận thấy anh trẻ hơn 10 tuổi so với tuổi đời, anh rất nhiệt tình, tháo vác, năng nổ hướng dẫn chúng tôi.
Chúng tôi chia làm hai nhóm một nhóm đi theo xe anh Viên về nhà, còn nhóm của tôi và anh Thái Phạm đi thuê xe, chúng tôi sẽ về sau. Chúng tôi có một tuần lễ ở nơi này nên rất cần thuê một chiếc xen Van để làm phương tiện di chuyển.
Chúng tôi được anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đón tiếp tại tư gia, sự chuẩn bị như một khách sạn 5 sao (Five Start Hotel). Mỗi cặp vợ chống hay riêng lẻ đều có một phòng ngủ riêng rất chu đáo.
Chị Hồng Thuỷ rất tâm lý vì chúng tôi bay đường dài, nên đã chuẩn bị một món phở bò rất ngon, mỗi người một tô phở bò thơm phức đậm đà tình cảm, ngày hôm sau chị Hồng Thuỷ còn thiết đãi chúng tôi món búm riêu cũng tuyệt vời.
Anh Viên còn ân cần khui chai rượi vang đỏ, tận tay rót từng ly mời chúng tôi, chất rượu nho thật ngọt ngào mang hương vị của Rượu Vang Sapa California. Tôi chợt nhớ một bài thơ viết đã lâu xin trích hai câu thơ viết ra đây cho vui:
Buồn uống ly rượu đỏ
Chết còn nhớ môi em.
Sự ân cần tiếp đón khách từ phương xa của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ rất tuyệt vời, đã để lại trong tâm hồn anh chị em chúng tôi những chân tình thật vô giá.
Từ nơi anh tôi đã học được lòng nhiệt tình hiếu khách, một tâm hồn bao dung, hiền hoà, lúc nào anh cũng nở một nụ cười.
Mặc dù trong quá khứ anh Viên là Hải Quân Đại Tá Tư Lệnh Vùng Ba Sông Ngòi. Nhưng ở nơi anh không thể hiện chút uy quyền nào, “dù chỉ là một chút thoáng hiện vì chức vụ trong quá khứ”, ở nơi anh tôi nhận thất một con người rất giản dị, thật đôn hậu, hiền hoà và hoà đồng với mọi người.
Tôi không biết nói gì hơn là:
– Cám ơn – Cám ơn thật nhiều
Tại nhà Anh Viên & Hồng Thuỷ tôi là người thức dậy sớm nhất, 6 giờ sáng là tôi đã ngồi tại cái bàn tròn trong gian bếp ấm cúng, tự pha cho mình một ly cà phê, Anh Viên có chỉ dẫn cách pha cà phề và dặn dò:
– Anh Viên nói: Ai thức sớm thì cứ tự nhiên như ở nhà.
Tôi nghe lời anh nên rất tự nhiên xuống gian bếp và ngồi tại cái bàn tròn
nhâm nhi tách cà phê, mở cái laptop mang theo để nghe thật nhỏ những bài tình ca thật lãng mạng, tôi thả hồn vào dòng nhạc và lang thang trong những vần thơ chợt đến, tôi đã viết nhiều bài thơ tại nơi này.
Xin trích dẫn một bài thơ viết về hoa anh đào Washington DC.
Lạc Bước Vườn Đào
Tôi đứng giữa vườn đào cánh trắng
Thấy hoa đào lất phất bay bay
Như bông tuyết trắng mênh mông đến
Giây phút chạnh lòng tình đắm say.
Cảm nỗi thương lòng nhìn liễu rũ
Hồ thu cảnh đẹp em đi qua
Hoa đào trắng diểm trên màu áo
Vạt lụa tung bay đủ sắc màu.
Tia nắng ban mai soi bóng nước
Long lanh gợn sóng lòng bâng khuâng
Hoa rơi gió thổi bay xa mãi
Nỗi nhớ dâng đầy tình thế nhân.
Tôi đến đây như người lạc lối
Giữa vườn đào biết lối nào đi
Thi nhân đậm nét hồn du khách
Viết vội vần thơ mộng ước gì.
Lê Tuấn
04-02-23
Một lúc sau Anh Viên thức dậy bước vào gian bếp, tôi nghe tiếng ho húng hắng, vì mấy hôm nay anh Viên bị viêm họng.
Anh Viên nở nụ cười lên tiếng chào:
– Good morning anh Tuấn
– Tôi cám ơn và chao anh buổi sáng
Anh Viên tự tay làm điểm tâm cho tôi, món trứng ốp la và bánh mì
nòng dòn, rồi anh cùng tôi ngồi vào bàn tâm sự cho vui, không phải riêng tôi mà Anh Viên tự tay làm điềm tâm cho mọi người, đều có sự đón tiếp thật công bằng.
Đó cũng là những tình cảm thân thương mà anh đã dành cho mọi người.
Thật là ái ngại nhóm chúng tôi đã làm phiền anh chị mất cả tuần lễ để lo cho chúng tôi, mỗi bữa cơm tối đều do anh chị phục vụ, sau bữa cơm tối chúng tôi còn quay quần bên nhau ca hát Karaoke rất vui.
Chúng tôi đã một lần đến thăm gia đình Anh Viên & Hồng Thuỷ, một lần đến thăm thủ đô Washington DC, thăm nhiều nơi có những thắng cảnh thật đẹp.
Rồi cũng đến ngày chia tay trở về nhà. Chúng tôi đã mang theo những gì? Ngoài những bức ảnh kỷ niệm, những đoạn phim và đặc biệt những tình cảm thật sâu đậm trong tâm hồn mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại.
Một lần nữa xin đa tạ những ân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Ngày 11 tháng, 2023 có một hung tin đến bất ngờ như tiếng xét đánh ngang tai, lúc 12 giờ đếm tôi nhận được tin nhắn Anh Viên đã ra đi. Sáng hôm sau thức dậy tôi vội đọc email xác nhận thì qủa đúng như thế
Không ai học được chữ ngờ. Qủa thật đời sống là vô thường đến và đi rất vội vã. “cuộc đời sớm họp tối tan là như thế”
Chỉ cần một chút tĩnh tâm và suy tư thì tất cả mọi người đều nhận thấy điều này. Danh vọng, tiền tài, giầu sang phú quý hay khổ đau tất cả đều sẽ tan biến đi, một khi con người vừa nằm xuống nhắm mắt suối tay.
Những gì có thể mang theo đó là tâm hồn, sự trong sáng hiền hoà, đạo đức từ tâm hồn sẽ tồn tại mãi mãi.
“Sống là đến – Tử là quy” con người đến với thế gian là để trải nghiệm cuốc đời, và khi chết đi là quay đầu trở về từ nơi đến.
Sự vô thường của định luật (Sinh, lão, bệnh, tử) là như thế. Đời sống thì rất mong manh, nhưng cái chết thì chắc chắn sẽ đến không biết lúc nào.
Nhà thơ Bùi Giáng đã ý thức sâu sa về sự hữu hạn này, nên ông đã viết câu thơ:
“Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết,
Sẽ rời xa vĩnh viễn với người thôi.”
Anh Bùi Cửu Viên đã nằm xuống như một người chân chính và thánh thiện, thể xác của anh dù có tan biết nhưng tâm hồn anh vẫn toả sáng rực rỏ như những ánh sao trên trời và hương linh củ anh vẫn bay cao về yên nghỉ trên nước Thiên Đàng nơi có tình thương bao la của Thiên Chúa che chở.
Chỉ thương cho người vợ, người đầu ấp tay gối trong một cuốc tình gắn bó trên 60 mươi năm, cuốc tình này đã trở nên hơi thở của đời sống, một khi không khí của đời sống bị chia cắt liệu rằng người vợ có chịu đựng được sự mất mát to lớn này hay không?
Điều mà chúng ta nên cầu nguyện và an ủi thật nhiều cho một người đó là chị Hồng Thuỷ. Xin chị hãy bình tĩnh, hãy lắng đọng trong tâm hồn để sẵn sàng đón nhận sự thật, về sự ra đi của anh Viên.
Tôi hko6ng biết nói gì hơn là góp lời cầu nguyên. Xin Thiên Chgu2a ban hồng ân của ngài đến với gia đình Hồng Thuỷ.
Tôi có ngẫu hứng viết bài thơ chia buồn, xin được chia sẻ
Đại Tá Bùi Cửu Viên
Trời vừa hừng sáng nhận hung tin
Như tiếng sấm sét nổ trong lòng
Một người nằm xuống buồn thương xót
Bùi Cửu Viên, đã chảy suôi dòng.
Tiễn người đi trời buồn như khóc
Tiếng nghẹn ngào nức nở thâu đêm
Hồng Thuỷ vợ hiền lòng thổn thức
Tan nát lòng đau cả nỗi niềm.
Người đi xa mãi không về lại
Ở tận cao xanh cõi hiển linh
Vẫn biết đời chỉ là cõi tạm
Nhưng sao nhớ mãi những ân tình.
Một mai lẻ bóng cõi lòng em
Đêm vắng chong đèn dõi mắt xem
Cái bóng bên tường anh hiện hữu
Bốn mùa thay lá rớt bên thềm.
Đơn lẻ mình em chiều phố vắng
Hẹn lòng ôm lấy mối tình riêng
Anh đi biền biệt phương trời rộng
Trên nước Thiên Đàng nơi cõi thiêng.
Lê Tuấn
Khóc thương một người anh Hải Quân Đại Tá Bùi Cữu Viên
Đã sớm vội ra đi bỏ lại người vợ hiền Hồng Thuỷ tràn ngập nỗi niềm thương khóc cho người chồng đã vội ra đi – 04-11-23
Bài viết ngắn này không đủ diễn tả hết những chân tình mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại trong tâm hồn chúng tôi.
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết nỗi đau mất đi người thân, không có lời nào có thể an ủi hương linh người đã bay xa, và tâm hồn người còn ở lại.
Thôi thì xin góp tiếng trong lời kinh cầu nguyện và xin phó thác mọi chuyện cùng Thiên Chúa.
Như lời phó thác cuối cùng của Chúa Jesu trên thập tự giá:
“Lạy Cha. Con xin phó thác hồn con trong tay Cha”
Chúng tôi đã một lần đến thăm gia đình Anh Viên & Hồng Thuỷ, một lần đến thăm thủ đô Washington DC, thăm nhiều nơi có những thắng cảnh thật đẹp. Rồi cũng đến ngày chia tay trở về nhà.
Chúng tôi đã mang theo những gì? Ngoài những bức ảnh kỷ niệm, những đoạn phim và đặc biệt những tình cảm thật sâu đậm trong tâm hồn mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại.
Một lần nữa xin đa tạ những ân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Trân trọng
Lê Tuấn



MỜI ĐỌC BÀI PHỎNG VẤN: ĐẠI TÁ HẢI QUÂN BÙI CỬU VIÊN CỦA ĐÀI Á CHÂU TỰ DO – ĐỂ BIẾT THÊM VỀ NGƯỜI SĨ QUAN HQ CỦA QLVNCH TRONG NGÀY MẤT NƯỚC 29 THÁNG TƯ – KHÔNG NGẠI HIỂM NGUY, ĐÃ QUAY CHIẾN HẠM LẠI ĐỂ CỨU CHIẾC CHIẾN HẠM MẮC CẠN, TRÊN ĐÓ CHỨA HƠN 3000 NGƯỜI BỎ NƯỚC RA ĐI – MỘT TRONG SỐ ĐÓ LÀ ÔNG NGUYỄN VĂN KHANH, GIÁM ĐÔC BAN VIỆT NGỮ CỦA ĐÀI Á CHÂU TỰ DO SAU NÀY.
Hạm Trưởng Bất Đắc Dĩ Trong Ngày Di Tản
Hòa Ái, phóng viên RFA




CHIA BUỒN
Hai lúa Nguyễn Hoàng Linh
Gia đình Phê rô Nguyễn Hoàng Linh xin chân chia buồn cùng Văn Hữu Hồng Thủy và tang quyến. Hai lúa sẽ nhớ mãi kỷ niệm hôm gặp Chú Viên tại nhà thờ Cha Long lúc đưa một ông Giám Mục bà con hai lúa xuống làm lễ dưới nhà thờ Cha Long và đã được Chú tận tình chỉ dẫn đường đi gần hơn xuống Đại Vương Cung Thánh Đường dưới DC. Lần cuối cùng gặp Chú vào tháng 11 năm 2021 được sắp ngồi cạnh Chú suốt buổi tiệc. Hai lúa mê man nghe Chú kể chuyện ông chú rể hai lúa ( là đàn em khóa 10 HQ sau khóa của Chú Viên ) từng bị lột lon ra sao. Sau khi mãn tiệc Chú ra tận xe hai lúa lấy mấy cái bánh chưng hai lúa biếu Chú vì Chú nói cậu đậu xe bên thương xá Eden quay lại đây giờ này đường rất nhiều xe loay hoay coi chừng bị xe khác đụng nguy hiểm hiểm lắm !
Chú Viên sống tốt lành quá nên với niềm tin của một người Ki tô hữu , hai lúa tin rằng giờ này Chú đang ở trên Thiên Đàng rồi.
Hai lúa xin mạn phép ghi lại mấy vần thơ mọn vừa viết vội để tiễn Chú :
TIỄN NGƯỜI VỪA VỀ NƯỚC CHÚA
Ngày nao hội ngộ thoắt vội đi
Mãn cuộc đời sinh ký tử qui
Kẻ ở gian trần lau ngấn lệ
Người về Nước Chúa khép bờ mi
Thâm tình chồng vợ đành ngăn cách
Nghĩa nặng cha con phải biệt ly
Bốn tám năm dài xa tổ quốc
Xác thân gởi lại đất Hoa Kỳ
Hai lúa Nguyễn Hoàng Linh NJ USA
CHÚNG CON CẬY VÌ DANH CHÚA NHÂN TỪ
XIN CHO LINH HỒN GIU SE ĐƯỢC LÊN CHỐN NGHỈ NGƠI
HẰNG XEM THẤY MẶT ĐỨC CHÚA TRỜI SÁNG LÁNG VUI VẺ VÔ CÙNG AMEN !

Giã Biệt Anh Bùi Cửu Viên
Đêm ngày 10 tháng 4 (sau lễ Phục Sinh), lúc 12 giờ đêm, nhận text message từ chị Phương Hoa nhắn “MT ơi anh Viên mất rồi …” Tôi bàng hoàng sửng sờ, lục số phone chị PH để gọi lại, nhưng tay run lẩy bẩy tìm một hồi rất lâu mới được vì con mắt hoa lên.
Hôm nay buổi sớm thức dậy, mở tung cánh cửa sổ, trời nắng ấm sau đêm mưa dài, cây cối còn đọng những giọt nước mưa long lanh. Lại tiếp tục một ngày sống…Nhớ sự việc vừa xảy ra, tôi nghe tim nhói hồi hộp theo nhịp thở, bao nhiêu kỷ niệm ùa về vây bủa, đầu óc nhức buốt theo chuyện sinh ly tử biệt, nhớ những điều Phật dạy “chúng ta hãy nhìn nhận sự thật. Cái sự thật ấy nó diễn ra hằng ngày trong cuộc sống của mỗi cá nhân”. Tôi cố gắng hít sâu thở dài để tránh vướng mắc vào rối loạn tâm lý, nghĩ mông lung, nghĩ xa vời rồi trầm mình trong sự buồn đau thì tâm hồn sẽ bị khô héo gục ngã nhanh chóng. Vươn vai đón nhận ngày mới, vợ chồng tôi đến thăm người chị họ bị gãy xương chân đang nằm trong bệnh viện. Ba giờ chiều về lại muốn quên thực tại, vùi đầu ngồi họa bảy bài thơ bên hội thơ Đường để tránh suy nghĩ điều khác. Nhưng không dễ, đêm vẫn nhớ người anh đáng kính của mình, tôi muốn viết đôi điều để giải tỏa tâm tư cho vơi bớt phần nào nỗi buồn…
Tôi gia nhập vào hội Văn Bút Miền Đông Bắc Hoa Kỳ dưới sự điều hành của chị Hồng Thuỷ. Đầu tháng tư năm 2019, chị Hồng Thuỷ mời chúng tôi gồm chị Đỗ Dung, chị Phương Hoa và tôi qua dự buổi ra mắt sách “Tuyển Tập Văn Bút Miền Đông”, sau nữa là ngắm hoa Anh Đào nở đúng mùa. Vợ chồng anh Đức và chị Bội Hằng cũng lên ở lại nhà anh chị, nên tiện đón chúng tôi.
Tấm lòng anh chị luôn rộng mở với khách thập phương từ hội Trưng Vương, hội Văn Bút cùng nhiều hội nữa. Hình ảnh đầu tiên gặp anh, người đàn ông có dáng cao, thanh nhã lịch sự rất đẹp trai, tôi nghĩ thầm “tới tuổi gần 90 nhưng nét đẹp vẫn còn lưu lại trên gương mặt so bao người già đã bị thời gian tàn phá, huống hồ gì lúc thanh niên có lẽ giữ ngôi vị hoa vương”.Anh bày tỏ sự thân thiện, khoe chúng tôi tờ giấy in những món ăn sáng cho cả tuần. Mỗi sáng anh dậy thật sớm pha cà phê, nướng bánh mì, tráng trứng, chiên lạp xưởng hoặc bày nhiều món khác ép ăn trước khi đi chơi, chưa kể anh còn hâm ly sữa nóng để trước mặt chúng tôi bắt uống nữa. Anh chở đi xem hoa Anh Đào (Tidal Basin), dọc theo đài tưởng niệm tổng thống Franklin Roosevelt, công viên Vietnam Memorial, tượng đài TT Abraham Lincoln, tháp bút chì (Washington Monument, Capitol Building (Quốc Hội), Washington Mall, khu Kenwood. Những nơi không có chỗ đậu xe, anh phải chạy vòng vòng chờ các chị em cợt nắng đùa hoa, ẻo lả chơi vơi du hồn thả mộng quên luôn ông anh gồng mình hy sinh mấy tiếng đồng hồ. Những chỗ được đậu xe anh đóng vai trò đạo diễn và nhiếp ảnh gia mờ mắt theo sự say mê đóng phim của mấy cô em.
Đêm họp mặt tại nhà hàng Harvest Moon thuộc tiểu bang Virginia được gặp mặt đông đủ các hội viên. Qua lời kể lại của các chị ngồi chung bàn: anh là chiến sĩ Hải Quân của VNCH với cấp bậc Đại Tá trước năm 75. Ngày mất nước theo luồng sóng đưa đẩy, gia đình anh chị đã xuống thuyền, và cứu vớt ba ngàn dân bởi chiếc tàu khác bị mắc cạn trên sông.Mỗi tối được chị Hồng Thuỷ nấu đủ các món ngon nhất trên đời, trong buổi dùng cơm nói chuyện cùng nhau, anh Viên tâm tình được hiểu: Anh có nỗi băn khoăn bứt rứt của kẻ ra đi bỏ lại quê hương điêu tàn. Anh lầm lũi sống âm thầm và có quan niệm nhìn về hiện tại, bắt tay vào đời sống mới, muốn làm những điều tốt đẹp cho xã hội, đất nước Hoa Kỳ đã cưu mang. Bước đầu anh chị cũng vất vả như bao người, không từ nan những việc cực nhọc nhất lo cho con cái ăn học. Khi kết quả các con đã thành danh, thành tài, chị có thời gian rảnh rỗi, đã tích cực tham gia những hoạt động xã hội nhiều hơn và anh luôn là người yểm trợ sau lưng.
Chuyến thứ hai vào tháng 10 năm 2021. Nhóm gồm chị Phương Hoa, chị Kim Phú và tôi dùng vé bị đình lại của năm 2020 bởi dịch Coronavirus bùng khởi. Đêm bước xuống phi trường Dulles, trời gió lạnh. Trong lúc đứng chờ lấy hành lý đã thấy ông anh tuổi trên 90 đi rảo quanh tìm kiếm chúng tôi, hình ảnh đó mãi ăn sâu tâm trí, trong tim tôi cảm xúc dạt dào,thêm vào nữa có tô bún riêu cua do người chị 80 tuổi nấu sẵn chờ chúng tôi về, cùng có mặt chị Phan Lang qua trước một ngày.
Đến nhà vẫn cảnh cũ màn hai, anh Viên cũng tuyên bố như lần đầu lúc chúng tôi đòi vào bếp “bước vào nhà này phải tuân hành theo chủ nhà không được trái ý”, nghĩa là mỗi sáng chỉ mình anh được quyền đứng bếp, hỏi từng người dùng gì, uống gì, ăn gì để anh phục vụ và ..ép ăn thức bổ dưỡng.
Chúng tôi dự tiệc họp mặt VBVNHN cũng như ra mắt tuyển tập. Những ngày khác đến nhà Cung Lan, Phương Thuý vui tiếp. Rồi đến khu thương mại Eden tham gia hội sách triển lãm ngoài trời do Nhà Việt Nam, Câu Lạc Bộ Văn Học Nghệ Thuật vùng Hoa Thịnh Đốn, và Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại phối hợp. Có một ngày anh Cửu Viên kêu gọi nhiều nơi thuê xe lớn, tiện việc đi cùng một xe vào rừng ngắm lá vàng Skyline Drive, nhưng hết xe nên anh chị lái hai chiếc. Đi và về cũng như chạy vòng vòng trong rừng hơn 8 tiếng, tôi thầm phục anh chị có nhiều sức khỏe và quá giỏi về mọi mặt.
Tháng tư năm này chị Phan Lang, chị Phương Hoa, thầy Lê Tuấn (anh họ chị Hồng Thuỷ) cùng thầy Thái (nhóm Văn Thơ Lạc Việt) qua chiêm ngưỡng hoa Anh Đào lại được anh chị mời đón về nhà. Tôi rất tiếc vì ông xã bịnh hơi yếu nên không yên tâm tham gia.
Tuy kẻ ở tiểu bang này, người ở tiểu bang khác, và bản tánh tôi lười nói chuyện cũng như thăm hỏi, nhất là gặp những tin buồn tôi lại càng cứng miệng. Nhưng hình ảnh người anh trên 90 và người chị trên 80 tuổi luôn là bóng mát cho tôi tìm niềm an ủi tinh thần khi không còn cha mẹ, hễ nhớ đến là thấy vui tràn trề tăng nhiều năng lượng vào người. Để ý thầm biết anh thích ăn cá salmon, dù thức dùng tủ lạnh nhà anh chị luôn ngập ứ, không thiếu thứ gì nhưng tôi cứ để tình thương sai khiến, bày tỏ chút xíu lòng quý mến của mình đến ông anh, nên mỗi mùa lạnh tôi vẫn thích gởi bò khô và chà bông cá salmon. Chị Hồng Thuỷ gọi phone cho biết “ông già trên 90 chứ vẫn thích nhai bò khô cay xé lưỡi ngon lành”, tôi vui hơn nghĩ ông anh được tuổi thọ, trí tuệ sáng suốt, sức khỏe dồi dào, lái xe đi khắp nơi, tinh thần lạc quan hưởng tuổi già, đó là phước phần lớn trời cho không dễ mấy ai có được.
Lần này nhờ dự chung tiệc trước ngày chị Phương Hoa đi qua Washington DC, nên tôi có cơ hội gởi tiếp chà bông cá cho anh, dặn chị PH chuyển hình xem anh chị nay ra sao. Chị Phan Lang và thầy Tuấn gởi video cũng như hình ảnh, thấy anh vẫn khỏe mạnh tươi cười cụng ly, tôi mừng cho sức khỏe của anh. Khi chị Phương Hoa khóc ngất báo tin và nói câu ngây ngô “chết rồi anh Viên chưa ăn chà bông cá Thuý gởi”, tôi phải bật cười dù nước mắt chan hoà.
Sinh Lão Bệnh Tử vốn là quy luật của cuộc sống. Có ai không chết, có ai sống hoài. Anh Viên đã dùng tấm thân vô thường để bơi qua dòng sông Sinh Tử bằng những việc làm có ý nghĩa, sống cho người tràn yêu thương vui vẻ.
Sinh ly tử biệt là điều đau đớn cho người vợ, các con và sự thương tiếc khôn cùng của người thân, bạn bè xa gần. Anh chỉ bỏ đi thân xác, chứ hình ảnh, nghĩa cử của anh luôn nằm trong trái tim các em, mà mỗi khi nhớ đến lại thầy lòng ấm áp sung sướng vô biên.
Đã đến lúc Chúa gọi anh về. Chúa dang rộng vòng tay yêu thương vỗ về con chiên ngoan đạo, đã từng thực hành lời Chúa dạy có lối sống đẹp, biết san sẻ cho cuộc đời này.
Anh ngủ yên! Thanh thản về chốn Thiên Đàng hưởng nhan Thánh Chúa. Anh vẫn sống trong lòng mọi người, trong tâm tưởng các em.
Minh Thúy Thành NộiNgày 11 tháng 4 năm 2023
Xa Anh Thật Rồi
(Xin được viết thay và thương quý gởi đến chị Hồng Thủy
Tiếc thương người anh, Bùi Cửu Viên vừa tạ thế)
*
Xuân còn nắng tươi
Sao anh vội rời
Trần gian vắng người
Em buồn lệ rơi
Anh ơi ngỡ ngàng
Đời vui đứt ngang
Tình em dở dang
Còn đâu đá vàng
Đêm như ngủ yên
Em ôm gối buồn
Hương anh vẫn còn
Nồng nàng ấm êm
Thời gian rất dài
Bên nhau ngọt ngào
Tim đầy bóng ai
Duyên tròn khó phai
Bờ mi nhạt nhòa
Lăn theo giọt sầu
Nghe lòng buốt đau
Thương hoài khắc sâu
Em dâng nguyện lời
Ơn trên Chúa trời
Anh về với Người
Thiên đàng mãi vui
Dương Việt-Chỉnh 12/4/2023

PHẠM PHAN LANG
Chị Hồng Thủy Thương Yêu,
Lúc được chị gọi lúc 3 giờ sáng, 11/4/2023 với tiếng khóc nức nở “em ơi, anh đã đi rồi”, em nghe như sét đánh bên tai! Tưởng nghe nhầm, em hỏi lại chị, rồi bật òa khóc cùng chị, làm cả nhà hốt hoảng, vây quanh. Từ hôm đó đến nay, dù bận rộn con cháu về thăm, không lúc nào em không nghĩ về anh chị. Chỉ mới đúng một tuần sau khi từ giã anh chị ra về (lúc đó anh vẫn còn khỏe, dù có hơi mệt và húng hắng ho, nhưng vẫn nhất quyết đưa chúng em ra phi trường, lái xe đi về gần hai tiếng đồng hồ) mà nay anh đã không còn nữa! Thật quá đau lòng.
Trước khi đi, anh còn pha cafe/nước trà và chiên trứng cho mọi người ăn sáng như mọi hôm. Ăn xong, anh còn nhắc em nhớ mang thức ăn để ăn trên máy bay. Thấy em chần chừ, anh lại giục nướng bánh Pate Chaude con gái biếu anh chị để mang theo. Em nướng hai cái thì anh lại bỏ vào lò nướng thêm hai cái nữa cho em. Giờ đây nghĩ lại giây phút đó và những săn sóc chu đáo anh dành cho cả nhóm trong suốt tuần lễ ở nhà anh chị, em lại xúc động nghẹn ngào, không cầm được nước mắt.
Anh đi rồi, chị của em biết sẽ làm sao? Em biết một cuộc tình nồng ấm, đầy yêu thương, hạnh phúc trên 60 năm của anh chị sẽ không dễ gì quên trong một sớm một chiều nhưng hãy rán lên chị nhé và xin chị hãy nghĩ rằng “mọi việc rồi cũng sẽ qua” và nếu phần số anh đã hết mà anh được ra đi nhanh chóng, thanh thản, không kéo dài thân xác đau đớn lê thê và làm khổ người nhà là một diễm phúc đó chị.
Nguyện cầu linh hồn anh Giuse Bùi Cửu Viên sớm được hưởng nhan Thánh Chúa và chúc chị bình an, mạnh khỏe, nhiều nghị lực để lo hậu sự cho anh và vượt qua cơn đau buồn vô cùng này.
Thành kính phân ưu cùng chị và gia đình,
Em PLang & Barry
Khóc Anh Bùi Cửu Viên
*
Tin anh “đã mất” thật đau lòng
Nghe như tiếng sét tự thinh không
Sửng sốt, bàng hoàng, tim nhỏ lệ
Thương chị từ nay vắng bóng chồng
*
Chỉ mới tuần rồi ở nhà anh
Đón đưa nấu nướng anh thật nhanh
Thân ái, nhiệt tình anh săn sóc
Giờ đây hồi tưởng lệ vòng quanh
*
Xin anh nhẹ bước đừng lưu luyến
Nơi cõi trần gian lắm muộn phiền
Bên kia thế giới anh phù hộ
Vợ hiền yêu dấu được bình yên
*
Thành tâm em kính nén hương lòng
Nguyện xin chốn ấy anh thong dong
Thiên đường rộng mở anh thanh thản
An nghỉ vui chơi bến Vĩnh Hằng
PhamPhanLang
13/4/2023

CHỊ ƠI!
Đỗ Dung


CHỊ ƠI!
_ Chị ơi, chị ơi…
Oh My God! Oh My God!… Đầu óc lùng bùng và tôi bật khóc. Đã mấy năm nay nước mắt tôi như khô cạn mà không hiểu sao hôm nay như vỡ oà. Tôi khóc như chưa bao giờ khóc và chỉ kêu lên “Chị ơi…Chị ơi…”
1 giờ khuya giờ Cali, rạng sáng 11/4, nhìn vào phone thấy tin nhắn của PH “ Anh Viên đã đi!” như sét đánh ngang tai. Tôi không tin ở mắt tôi, tôi không tin ở tai tôi và vừa khóc nức nở vừa text cho chị Hồng Thủy: “Chị ơi, chị ơi… em đang khóc!” Nhà tôi đang ngủ trong phòng nghe tiếng khóc cũng hốt hoảng chạy ra:
_ Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy?
_ Anh Viên, anh Viên chết rồi!
Anh cũng sững sờ, bàng hoàng không kém. Chỉ biết ngồi bên cạnh xoa lưng an ủi vợ. Chợt tiếng điện thoại reo. Chị Hồng Thuỷ!
_ Chị!
Nước mắt lại tuôn như mưa. Hai chị em cùng nghẹn ngào.
_ Chị vừa ở nhà thương về, mới bước vào nhà đây!
Qua màn nước mắt chị kể về mấy ngày cuối cuả anh. Nhà tôi đã vào phòng ngủ để hai chị em nói chuyện. Nghe chị kể mà thương làm sao, xót làm sao. Cũng được niềm an ủi là mấy ngày cuối anh có chị kề bên và phút lâm chung cũng có người vợ yêu quý ở bên cạnh săn sóc.
Hơn sáu mươi năm đầu gối tay ấp; từ thuở trẻ đến già; từ khi vinh quang tột đỉnh đến lúc nhọc nhằn khốn khó; vui buồn, sướng khổ có nhau – lúc nào anh cũng như cây cổ thụ rợp bóng che chở, một nơi chốn bình yên để chị trở về nép vào nương tựa những khi gặp trở ngại, chông gai, những va chạm trên đường đời… Bây giờ anh đi rồi! Chị ơi, em thương chị quá!
Những ngày sống dưới mái nhà của anh chị, em và các bạn em chắc chắn không bao giờ quên. Anh đúng là một người tuyệt hảo, thương yêu chị vô cùng, anh chăm sóc chị chu đáo như một người anh cả lo lắng, chở che. Anh ít nói nhưng anh đã giúp chị và sát cánh bên chị trong mọi nơi, mọi việc. Bây giờ anh đã ra đi thì chị sẽ hụt hẫng như thế nào. Chị ơi…
Những hình ảnh về anh chập chùng ẩn hiện. Mới ngày naò. Hai anh chị thật là cặp đôi lý tưởng, tâm hồn rộng mở, tính nết hiền hòa, tư cách khiêm cung. Anh chị đón các em đến nhà bằng tình yêu thương chân thật, đậm đà, chan hoà khiến các em luôn có cảm tưởng về thăm ngôi nhà của anh chị ruột.
Chị vừa thút thít vừa kể:
_ Em ơi, anh ra đi rất nhẹ nhàng, bình yên. Chị chỉ thương là nếu biết trước thì chị đã cản không để nhà thương đâm những mũi kim vào thân thể anh khiến anh phải có những lúc đau đớn. Chị không để người ta ép anh uống cả galon nước để sửa soạn làm colonoscopy, thương anh quá nhưng chỉ biết ngồi bên cạnh vỗ về, xoa bóp. Em ơi… Không ngờ anh ra đi nhanh thế. Chị thật ngỡ ngàng nhưng cũng an ủi là ngày cuối giun giủi thế nào mà người y tá trực đã bằng lòng cho chị được ở lại bên anh mặc dù luật lệ nhà thương không cho phép. Chị đã tự tay lau chùi, thay quần áo cho anh, bón anh từng thìa nước và lúc anh trút hơi thở cuối cùng chỉ đã ôm chặt thân xác anh, không nghĩ là anh đã bỏ chị đi thật rồi. Em ơi, chị không nỡ rời anh và ngồi lại bên anh mấy tiếng mới về đây.
_Chị ơi… Xin chị giữ gìn sức khỏe. Khuya quá rồi chị đi ngủ đi để còn sức lo bao nhiêu việc. Chị ngủ ngon đừng sợ gì nhá. Khi em ở nhà chị, một mình em ở nhà dưới mênh mông mà em thấy rất an lành. Chị ngủ cho khỏe nha chị.
(Chả là chị luôn nói với chúng tôi là anh mà đi trước không biết chị sẽ ra sao vì eo ôi… Ở một mình chị sợ ma lắm).
_Ôm thân thể anh lúc anh đã trút hơi thở rồi chị không thấy sợ gì cả, chị không chấp nhận được là anh đã bỏ chị vĩnh viễn. Buồn quá em ơi. Thôi em cũng đi ngủ đi, khuya rồi. Chị cũng đi ngủ đây!
Tôi tắt điện thoại chui nhẹ vào giường sợ phá giấc ngủ ông chồng già của tôi. Tôi không tài nào ngủ được. Hai ngày qua khi nghe tin anh phải vào nhà thương, nhóm chúng tôi cùng hẹn giờ để chung sức hỗ trợ năng lượng để anh mau tai qua nạn khỏi. Nhìn tấm hình anh, nhìn vào cặp mắt và khuôn mặt hiền từ cuả anh, tự nhiên tôi thương quá. Tôi đã thấy một màng voan mỏng, một áng mây đen. Một cảm giác khác thường, lạ lùng nhưng chẳng dám nói ra.
Tin anh Viên mất tôi cũng bàng hoàng, sửng sốt như khi nghe tin anh cả của tôi mất, cũng như một luồng điện giật. Đau đớn!
Bây giờ anh đã đi xa, thật xa… Phút cuối của cuộc đời anh cũng chẳng phiền hà ai, anh vui vẻ, khỏe mạnh cho đến ngày chót. Đến ngày, đến giờ thì anh thoải mái, thong dong ra đi. Anh đã thương yêu chị suốt cuộc đời. Anh không có những ngày tháng bịnh hoạn khiến chị phải lo lắng cực nhọc vì anh.
Chị ơi! Sự ra đi đột ngột là sự mất mát to lớn, sự đau đớn kinh hoàng với chị. Nhưng vạn vật vô thường, Sinh Ký Tử Qui. Thiên Chuá đã đón anh về vùng an lạc tuyệt vời bên chân Chuá.
Chị nghĩ về anh thì anh vẫn luôn bên chị, con cháu hiếu thảo sẽ bàn nhau để sắp xếp cho chị một cuộc sống êm đềm.
Buổi sáng thức dậy đầu óc hơi nặng, tôi mở computer, tin anh mất và những lời phân ưu tràn ngập các diễn đàn. Những lời chia buồn thật chân thành, những hình ảnh đẹp, những kỷ niệm vui, những chuyện tốt lành về anh được đem ra chia sẻ.
Chị và các cháu phải thật hãnh diện về chồng và cha của mình, Đại Tá Hải Quân BÙI CỬU VIÊN, một VIÊN NGỌC QUÝ CỦA VNCH. Chúng em cũng vậy. HÃNH DIỆN QÚA! chị ơi!
Đỗ Dung

CĂN NHÀ HẠNH PHÚC
HOÀNG DUNG
Đã mấy ngày rồi nghe tin anh Viên mất, đầu nhức như búa bổ, cổ họng cứng ngắc như bị ai khóa lại, cứ ngồi im re ngó ra ngoài vườn nhìn mấy nhánh cây ngả nghiêng, xôn xao xì xầm với anh chàng gió, mấy chú chim cũng ríu rít chuyền từ cành này sang cành nọ như đang bảo nhau, “Anh Viên mất rồi, làm sao đây?? Chị Hồng Thủy sẽ làm sao đây? Căn nhà hạnh phúc sẽ như thế nào đây? Chúng ta những chị em yêu mến của chị Hồng Thủy sẽ làm gì đây?”
Bên tai lại còn nghe văng vẳng tiếng anh Viên mấy hôm trước bảo rằng: “Có bia đấy Hoàng Dung”
Ủa làm sao anh Viên biết mình thích uống bia zậy ta? Thì ra anh Viên ít nói nhưng lúc nào cũng để ý tới từng đứa em xem chúng nó thích cái gì, có lẽ mỗi lần họp mặt ở những party anh Viên hay nghe chị Liên Phương chủ nhà nói “Có bia đấy Hoàng Dung”
Viết tới đây thì cảm thấy buồng tim đau buốt, như có cái gì đâm vào khiến nước mắt bật ra, ít ra lúc này mới cảm thấy được như thế, chứ mấy hôm trước nó cứ trơ như đá, cả lồng ngực như bị nguyên một tảng đá thật to đè nặng xuống.
Nói với ông chồng “Không ngờ cái chết của anh Viên lại ảnh hưởng nặng nề tới mình như thế anh nhỉ!” Chàng ta nói “Làm sao được, mấy mươi năm nay mình luôn trông thấy anh ấy cơ mà, có lẽ mình cảm thấy gần gủi anh ấy hơn cả cha mẹ mình, anh em mình nữa kìa!”(Vì mấy vị ấy ở rất xa chúng tôi, khuất tầm mắt nhìn)
Lại nghĩ tới những ngày vui ở nhà chị Hồng Thủy, làm gì thì làm hể mỗi lần mấy chị em ở xa về là chị Hồng Thủy vời cho được Hoàng Dung đến để kể chuyện… bậy, để làm cho các chị cười nghiêng ngả. Có lúc Hoàng Dung đang chăm cháu ở mãi Cali cũng phải mua vé máy bay gấp trở về để làm vui lòng chị Hồng Thủy. Mỗi lần Hoàng Dung bắt đầu kể chuyện là anh Viên chạy lăn xăn bảo với mọi người, “Này… này… các bà làm sao thì làm đừng có cười quá mà làm ướt hết ghế của tôi đấy nhá” ha… ha…
Rồi đây vắng anh Viên căn nhà hạnh phúc ấy có còn được những tiếng cười ngả nghiêng rộn rã của các anh chị em từ mọi nơi đổ về nữa hay không?
Dầu sao Hoàng Dung cũng đã được ngủ trong căn nhà hạnh phúc ấy được một lần, thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Hoàngdungdc April/14/2023
NÉN NHANG XIN THẮP
*
Năm năm rồi … có lẽ (*)
Chưa một lần ghé thăm
Lòng nhủ lòng là sẽ…
Bên anh chị tri ân
*
Từ nay… thôi từ biệt
Thành phố hoa đào xinh
Và ngôi nhà thắm thiết
Chị nay sống một mình
*
Một nén nhang xin thắp
Tạ lỗi: anh chị Viên
Ngày tiễn đưa vắng mặt
Chắc vì chưa đủ duyên?
*
Anh mất nhanh… có lẽ
Là đúng số mệnh mà
“Sống khỏe đi rất… khẽ
Thân xác không hành hà
*
Quay trở về nước Chúa
Thả xuống những lụy phiền
Trần gian chơi vài bữa
Sống gửi, thác về Thiên
*
Kiều Mộng Hà
14-4-2023
(*) tháng 4/2018

Thương Tiếc anh Bùi Cửu Viên
Chị Hồng Thủy yêu mến của em ơi
Nghe tin buồn em quá ngỡ ngàng
Tuy vẫn biết đời là cõi tạm
Mà sao giọt lệ vẫn dâng tràn
Từ nay vắng bóng người tri kỷ
Đừng nghĩ tình yêu quá phũ phàng
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa giữ
Thành nguồn an ủi kẻ cô liêu
Tuy anh đã về nơi vĩnh cửu
Hương hồn anh tỏa sáng nơi nơi
Anh sẽ bên chị khi chị khóc
Và khi chị cười anh cũng vui theo
Chị ạ anh về bên suối mát
Một ngày anh chị sẽ bên nhau
Hồn anh thanh thản nơi tiên cảnh
Xin chị an bình chốn thế gian
Tình yêu quá đẹp không hề mất
Hương xưa phảng phất sẽ chẳng phai
Mong chị nguôi ngoai lòng thương nhớ
Mãi mãi muôn đời chị có anh
Diệm Trân
Thưa chị Hồng Thủy
Vô cùng đau buồn khi nhận được hung tin anh Bùi Cửu Viên phu quân đáng kính của chị vừa qua đời. Mới đây anh ấy vẫn còn khỏe và rất tỉnh táo.Tôi cứ tưởng rằng anh ấy sẽ sống thọ hơn.
Tôi rất quý trọng anh ấy. Cựu Hải Quân Đại Tá Bùi Cửu Viên mà tôi hân hạnh được biết là một Hiền Nhân Quân Tử hiếm có trong thời đại ngày nay.Anh là Cây Đa, Cây Đề trong văn hóa dân tộc Việt. Xòe cánh tay che chở đàn em.Không nề hà tuổi tác, cấp bậc cũ, thân thiện với đàn em.Anh góp công sức rất nhiều cho 5 Đại Hội Văn Bút Mùa Hoa Anh Đào trước thời Đại Dịch. Trong một lần bị mất túi tiền, tôi xin được xuất quỹ bù vào nhưng anh đã nhất quyết không chịu, tôi không biết làm sao để cảm ơn anh. Anh đối với tôi thân thiết như người em thân thiên không có khoảng cách mặc dù tôi chỉ là một cựu Đại Úy.Chị thật là hạnh phúc tốt số khi có được vị Phu Quân như anh Bùi Cửu Viên.Trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có nhiều vị Đại Tá nhưng công trạng, tài ba và phong cách như hàng Tướng Lãnh trong đó có Hải Quân Đại Tá Bùi Cửu Viên.
Tôi thiếu nợ chị Hồng Thủy rất nhiều nước mắt, hôm nay xin chị cho tôi được khóc Phu Quân Bùi Cửu Viên của chị nhé !
KHÓC ANH BÙI CỪU VIÊN
Mất Anh buồn lắm Anh Viên ơi !
Bỏ lại trần gian bỏ bạn đời
Chiến hạm lênh đênh thuyền mất lái
Hải hành ngàn dặm giữa xa khơi.
Khóc Anh dù có bao nhiêu lệ
Cũng chẳng là bao cho cạn lời
Bái biệt Anh Hùng ngôn bất tận
Mong Anh thanh thản chốn Yên Vui.
Đăng Nguyên

Thành tâm phân ưu cùng người em gái văn chương, tài hoa, khiêm cung, đức hạnh Hồng Thủy, chủ tịch hội VNVBHNVDBHK, và kính tiễn đưa hương linh ĐạiTá Bùi Cửu Viên, một anh Hùng đất Việt, về nơi an nghỉ cuối cùng với chúa.
Kính quý,
Cao Minh Nguyệt và gia đình.
Sáu Mươi Năm Lẻ
Sáu mươi năm lẻ mặn nồng
Khổ đau, sung sướng vợ chồng có nhau
Quê người tháng lụn, mưa mau
Cơm lành, canh ngọt; con, dâu, rể hiền
*
Đời vui hạnh phúc triền miên
Thế gian sánh với cõi tiên ngang hàng
Trách ông Thiên Sứ phủ phàng
Đón anh đi, chẳng đoái màng đến em
*
Hôm nào bạn hữu êm đềm
Giờ anh khuất bóng, đá mềm lệ rơi
Sông còn khi lở, khi bồi
Nhưng anh không hẹn khứ hồi được đâu
*
Cũng không bằng vợ chồng Ngâu
Mỗi năm tái ngộ vui câu đá vàng
Tình ta như nước trường giang
Thiên thu vẫn mãi một làn thủy chung
*
Cửu Viên đất Việt người hùng
Em hân hoan núp bóng Tùng của anh
Gia đình ta vẫn tụ quanh
Chờ ngày chúa gọi cùng anh lại về
*
Đôi ta nối lại câu thề
Ở nơi vĩnh viễn không hề khổ đau.
Viết cho em Hồng Thủy thương.
April 2023 – Las Vegas.
*
Cao Minh Nguyệt.
Được tin cựu đại tá Hải Quân Bùi Cửu Viên ,phu quân của Hồng Thủy mới qua đời,Thanh Hoà ngỡ ngàng , thương tiếc vô cùng. Nhân dịp cuối tháng tư, T.H xin trân trọng viết lại một kỷ niệm đầy ắp tình người của Đại Tá đã để lại cho hậu thế. Bài này viết từ mấy tháng trước, khi TH mới được biết anh Bùi Cửu Viên chính là ân nhân của hàng ngàn người, trong đó có Đỗ Trung Quân. Người lính trẻ này đã rất ngưỡng mộ Đại Tá và hằng cầu nguyện cho nguyên Soái Hạm Trưởng 801 được hưởng nhiều hồng ơn Thiên Chúa. Vì quá bận không gửi trước cho CE,nay Thanh Hòa cảm thấy phải gửi cho CE Cô Gái Việt và Minh Châu Trời Đông để tường lãm...
Thanh Hòa
TẠ ƠN ÂN NHÂN
*
Những ngày cuối tháng Tư/1975, lòng dân chúng ở SG hoảng loạn vô cùng, ai cũng muốn tránh CS, chỉ muốn tìm đường chạy. Bằng cách nào, muốn đi đâu cũng cần tiền. Tôi khi đó, cùng vợ và đứa con thơ mới được 10 tháng, đang ở SG, (cũng do mới bị thương trên chiến trường, được tạm làm trong An Ninh quân đội). Ngày thì đôn đáo tìm đường đi, rồi việc sở, tối thì thao thức. Sáng ngày 24/04 còn chập chờn thì thấy đầu giường mình, người bạn trong quân ngũ dạo còn trong Sư Đoàn Bộ Bình, mặt tươi tắn, nói: ”Quân ơi, cố lên đi,mọi sự sẽ ổn,tớ luôn giúp cậu” Thì ra mình vừa nằm mơ, không hiểu sẽ có chuyện gì sẩy ra,chỉ vội vào sở .Tới nơi thì được xếp chỉ thị đi đón một gia đình Hải Quân, đưa và Căn Cứ ở bến Bạch Đằng.Tới cổng,có người lính ra đón,sau khi xem giấy tờ, đếm số người,rồi đưa tất cả và một ngôi nhà gần đó. Chợt thấy tôi là tài xế,anh ta vội chạy ra nói:
”Anh Quân đấy hả?”
Thì ra người này là em ruột của một bạn cùng khoá Bộ Binh. Anh ta nói nhỏ “Anh nên vào ngay chiều nay đi!” Vui mừng khôn siết, tôi vội về đón vợ con và đem theo vỏn vẹn một bịch đồ cháu bé, gồm mấy hộp sữa bột, bình nhựa lớn nước lọc và mấy chục bao mì gói. Lại chính người em bạn này đón và đưa vào một căn nhà ngay góc cổng (sau này mới biết đây là nhà của đại tá Hải Quân V.K.Luân. Vô nhà thì đã thấy nhiều người trong đó,Tuyệt nhiên tôi không giáp mặt chủ nhà, mà chỉ thấy một bà cụ và vài cháu trai nhỏ cỡ 9,10 tuổi,nghe nói là người trông nhà giùm. Ai cũng thầm hiểu ngồi đây để chờ phút lên tầu, nhưng không ai biết giờ nào và sẽ được lên tầu nào?
Ai nấy đều giữ im lặng. Xung quanh hàng xóm cũng không thấy người ra vào.
Đây là khu Gia Binh,qua đường là tới khu Trại Lính. Thỉnh thoảng tôi thấy một cháu nhỏ,băng đường qua phía bên kia ,không trở lại. Lạ quá là bà cụ cũng biến đi đâu luôn,chẳng ai biết. Có vài người bắt chước băng qua đường làm như mấy cháu nhỏ, nhưng lại phải quay về vì họ không cho vào.
Đợi chờ mỏi mệt ,đã vài ngày lặng lẽ,không động tĩnh,tôi bèn quyết định xách bịch sữa,vợ tôi thì địu cháu,bỏ nhà, ra đường,đi về phía bến. Mới đi qua vài căn nhà thì nghe tiếng gọi “ Quân! Mày đi đâu đó?” Tìm ra nơi phát ra tiếng nói thì tôi vội đi sát bờ tường,qua một khung sắt nhỏ bằng hai quyển vở,lộ ra một khuôn mặt,lại đúng là mặt của một người bạn thân, đang được làm lính bảo vệ cho một vị lớn. Tôi ghé sát tai vô cái khung sắt nhỏ đó thì được nghe như sau:
”Đi ngay thôi! 5 vị tướng sáng nay vào cả rồi”!
Tôi vội vàng chạy lại nắm tay vợ đi tiếp về phía tầu đỗ. Trên một Soái Hạm sát bờ, có vài người trên bong tầu đang thả dây thừng kéo người lên…Tôi bèn đặt cái túi nặng xuống đất và nhấc cháu địu chặt sau lưng và túm lấy một dây. Vừa địu con sau lưng vừa giúp vợ leo lên bong tầu.
Khi lên tới bong tầu mới phát hiện quên cái bịch lương thực của con. Tôi la vọng xuống:
“Ai làm ơn đeo cái bịch của tôi dưới đó, tôi sẽ kéo lên ngay!”
May sao có một thanh niên chụp ngay cái bịch. Thế là tôi khéo anh ta lên, rồi còn giúp cho vài người khác nữa…Nhìn vào bên trong thì ôi thôi, người đông nghẹt, chẳng biết họ lên từ bao giờ và đi vào bằng cách nào? Định thần lại thì mới biết mình đang ở trên Soái Hạm HQ1.
Loay hoay một lúc tôi kiếm cho gia đình nhỏ bé của tôi được một chỗ trú kín đáo, đó là ngay ổ súng đại bác đen ngòm, rất to ở đuôi tầu.
Hôm nay là ngày 28/04 .Soái Hạm rời bến lúc 7 g chiều. Ngoảnh nhìn ,thì chao ôi,người chạy bộ nguời lái xe gắn máy đuổi theo tầu, miệng la, ó, tay ngoắc ,vẫy…không sao ngăn được nước mắt!
Soái hạm đi được khoảng 1 giờ thì tới khu Rừng Sát. Bóng tối bao trùm vạn vật. Mải lo cho vợ con, tôi không biết tầu đã ngưng chạy vì vừa ủi vào bãi cát, bị sa lầy. Loa phóng thanh vang lên, yêu cầu mọi người lui về phía sau cho phần mũi, húc vào cát được nhẹ đi,hầu dễ bề lùi ra sau. Máy tầu rú lên từng hồi…cố công mấy cũng vô hiệu quả! Nhìn vô rừng thì mênh mông đen ngòm ,lâu lâu lại loé lên một chùm sáng,hẳn là chiến trận đôi nơi còn tiếp diễn…
Lòng thầm nhủ: Nếu không ra khỏi nơi đây thì sớm mai, Cộng quân thấy được thì chỉ có nước chết!
Đã có một giây nghĩ: Giá ở SG thì còn kiếm được đường chạy chứ nơi đây, biết trốn nơi đâu?
Thật là hãi hùng !
Trong khi đó,nhìn ra sông thì thi thoảng lại có một soái hạm hoặc tầu lớn đi từ phía SG tiến ra khơi, ngang qua HQ1 của mình! HQ1 kêu cứu nhưng chả con tầu nào ngừng lại,giúp mình.
Tôi cũng như mọi người, dõi mắt nhìn theo từng con tầu xa dần ,nhỏ dần rồi mất hút trong đại dương,lòng tràn nỗi tuyệt vọng,cay đắng!
Tới gần sáng ngày 29/04 thì có một Soái Hạm từ phía SG đi ra,lướt qua HQ1 ,tiến ra biển như những tầu khác…lại nhỏ dần! Nhỏ dần…thêm tuyệt vọng một lần nữa!
Tôi dõi mắt nhìn theo, cúi đầu cầu nguyện…Sau một hồi, Ô kìa,! cái chấm nhỏ ấy lại to dần,to dần.Tôi sửng sốt,không lý tầu trở lại cứu mình ? Hay là tàu nào đó có nhiệm vụ đặc biệt trở lại SG, hoặc giả tầu buôn nước nào ? Tôi cố kìm nỗi vui mừng ,cho là tâm trí mình hoảng loạn do quá mơ ước ?
Vợ tôi mắt tinh lắm,nó:
“Đúng là soái hạm 801 ban sáng vừa qua đây đó!”
Soái Hạm đã trở lại thật và đã thành công kéo HQ1 ra giữa dòng sông!
Không sao tả hết nỗi mừng vui của cả ngàn thuyền nhân lúc bấy giờ! Những người từ cõi tử được quay về với sự sống !
Ai nấy đều không ngớt lời cám ơn và ca tụng vị Soái Hạm Bùi Cửu Viênđã có quyết định can đảm và nhân từ, quay về cứu giúp bao nhiêu sinh mạng con người giữa lúc thập tử nhất sinh!
Tên vị Soái Hạm Trưởng, tôi không bao giờ quên, nhưng dòng đời tất bật, mới đây tôi mới được biết là quý ân nhân này còn khoẻ, ngay trên đất Mỹ và gia đình rất hạnh phúc.
Cầu xin ân nhân và gia đình mãi được bảo bọc trong tình yêu Thiên Chúa.
(Viết lại theo lời kể của một người tị nạn trên Soái Hạm HQ1 ngày 30/04 Trung Uý Đỗ Trung Quân)
Thanh Hoà
ĐẠI TÁ BÙI CỬU VIÊN & PHU NHÂN NHÀ VĂN HỒNG THỦY
