Thư Khanh : NẾU MAI EM CHẾT
THĂM SỨC KHOẺ BÁC HÀ THƯỢNG NHÂN
Nghe tin bác nằm viện .
Đã mấy lần trước rồi .
Cháu " Chả thèm " Thăm hỏi
Bởi biết bác về thôi
Bởi yêu thơ yêu đời 
Sức bác còn như voi
THUỐC LÀO SAY …còn hút
Thơ làm …bác sáng tác
Còn vi vút …- quá trời …
*
Lần này nghe nhập viện
Tuổi bác ngoài chín mươi .
Chân nghe đi chùn gối …
Thực lo …- Chả phải chơi !
* Cả THI ĐOÀN nhốn nháo
Ngóng – thăm bác ! Chao ơi .
Người ANH CẢ bao người
Gần xa hằng mến mộ .
*
Cháu ở xa mến tài .
Gửi đôi lời xin chúc :
" CHÚA BAN HỒNG ÂN : VUI " .
Chúc bác cứ luôn vui
Thở ra là thơ phú
Thuốc lào – hít vài hơi .
CHẾT là VỀ bác ơi …
Chúa Phật cũng Chết thôi
Ai cũng một lần – Thế đấy !!!
*
Nhưng rồi Giọt nước mắt
Làm sao cứ rơi vậy ? !
Cháu đang thấm lệ mờ
Viết trang thơ THĂM BÁC !!!
THƯ KHANH Seattle 7- 17- 2010 .
CHIỀU BUỒN
Mặt trời đang xuống non tây ,
Nhớ nhung khe khẽ…. gió lay bụi vàng .
Chờn vờn …ai đó đi ngang ,
Phải chăng cô bé – phải nàng anh yêu …
Lòng anh vỡ với hồn chiều ,
Hoa đang khép cánh bướm vèo bay đi .
Chả còn chi . Chả còn gì ,
Mỏng manh nhánh liễu sương khuya đầu cồn .
Chiều ơi ! Dư lệ mỏi mòn ,
Không gian phủ tím nửa vùng lũng sâu …
Em giờ đâu . Em giờ đâu ,
Lòng anh hiu hắt nghe sầu tương tư …!
THƯ KHANH
EM VỀ còn để lại tôi ,
EM về ! Còn để lại tôi ,
Một căn phòng nh ỏ với đôi mắt tr òn .
Túi thơ đeo ở trước cửa buồng ,
Xuân qua , hè tới , đông chừng sắp sang .
– Thu vàng mới thật lạ lùng ,
Sương căng mùng ngủ đồi hồng nhớ em .
– Gần nhau mới chỉ một đêm ,
Mà sao quyến luyến vạn nghìn nhớ thương .
Gót sen …bước nhẹ đâu còn ,
Đôi môi cánh phượng đang còn thêu hoa .
Ôm em … vừa trọn giấc mơ ,
Phù du để lại tựa hồ liêu trai …
– Em về còn để lại đây ,
Tim côi nhốt kỹ những ngày bên em …
– Bảo quên ! – sao lại nhớ thêm ,
Em về ! giọt lệ đêm đêm …hững hờ ….
THƯ KHANH ( nhớ NGƯỜI VỀ ! )
Anh nợ em xưa một nụ cười
Với hàm răng khểnh mắt dài đuôi
Con sông nào đẹp bằng đôi mắt
Má lúm đồng tiền môi thắm môi .
Những chiều bên suối nai trò truyện
Anh ngắm trời mây cũng truyện trò
Bảo với lá hoa rừng ráng nhớ
Nụ cười em đó mãi theo ta …
Thế là đã nợ em từ đấy
Rừng xanh ghi dấu khúc uyên ương .
Cỏ cây nào mát hơn da thịt
Hơn má em hồng lúc ghé hôn …
Diễm Diễm ! Anh mang theo duyên …vỡ !
Em về hờn dỗi mấy vần thơ
Nụ cười cô bé năm mười sáu
Đồi núi Cao Nguyên Suối thẫn thờ …
Biền biệt trong lòng nhau kỷ niệm
Thương hoài Diễm Diễm …cánh môi cong
Dáng em còn đó …khi làm nũng
Mái tóc hương bay ngát cả rừng .
THƯ KHANH ( tặng CHINH NGUYÊN – với Truyện DIỄM DIỄM BAN MÊ của CHINH NGUYÊN )
NHÀ EM

Nhà em cũng rất dễ thương ,
Có dàn hoa tím men con đường đồi .
Mỗi chiều hoa tím nhớ ai ,
Rưng rưng cánh nhỏ gửi lời nói yêu .
Cửa xanh – mái đỏ – xóm nghèo ,
Hoàng hôn giội chếch , gió vèo mành thưa .
Bốn mùa : sáng – tối – chiều – trưa ,
Ai tìm …- em vẽ lối cho mà tìm .
Vòng vèo …cứ thẳng đồi sim ,
Mỏi chân đi miết sẽ quen và gần .
Nhà em cạnh mái đông lân ,
Có cây thông đứng một trăm năm rồi .
Ngủ mình em lại thấy vui ,
Mỗi khi thông hát cả đồi cùng ca …
THƯ KHANH ( 3-3 )
– Sáng mở email ngắm hình bé .
Vội vàng đi học …- thẳng trường dông …
NẾU MAI EM CHẾT
Nếu mai em chết xin làm én .
Về đậu nhành phong trước cửa phòng .
Mùa thu lá đẹp như hoa nở .
Với lá chia lià gợi nhớ mong …
***
Khi thấy én về kêu ríu rít .
Anh đừng vác gậy đuổi chim đi .
Hãy nghe chim hót lời khe khẽ :
" Yêu quá là yêu …- thuở dạy thì …".
***
Nếu thơ anh cạn … xin ra suối .
Con suối giống xưa – DIỄM DIỄM chờ …
Cỏ hoa soi bóng …cùng hai đứa
Thủ thỉ rừng chiều …- dối mẹ cha !
***
Hẹn anh kiếp tới … Em làm én .
Hát véo von hoài nhả nhánh thơ .
Rừng phong Tây Bắc gần thay áo .
Anh có buồn không …có thẫn thờ …
THƯ KHANH ( tặng CHINH NGUYÊN với mối Tình DIỄM DIỄM …)
BÂNG KHUÂNG :
Sông có tình yêu sông ngủ lịm .
Mây còn vơ vẩn mãi lang thang .
Mùa thơ …đang đến rồi … anh nhỉ
Chả lẽ …tình em …đã …muộn màng ….
THƯ KHANH
NGHE CHIM KHUYÊN HÓT TRƯỚC NHÀ 
Nghe chim khuyên hót trước nhà ,
Ngỡ em đang gọi … đợi chờ …anh ra .
Nào ngờ …nắng vẫn la đà ,
Mây bay lướt thướt như tà áo em .
Dáng nàng xưa …khó mà quên ,
Tên em DIỄM DIỄM … đẹp thương lạ lùng .
– Ngỡ ngàng … mình vẫn tay không ,
Hạnh phúc ơi ! đã mất- mù trông mút ngàn .
Bao giờ còn nữa mà mong ,
Chỉ là dư lệ …cho nàng – cho ta .
THƯ KHANH