THƠ: VÃNG LAI – VĂN: CHƯA MỘT LẦN – CAO MỴ NHÂN
VÃNG LAI. – CAO MỴ NHÂN
Sáng chủ nhật
Vô nghĩa trang ” Đồi Hồng ”
Để đọc lại tấm bia lạ lùng :
” Nơi an nghỉ của một người
chết trong tuyệt vọng …”
*
Tấm bia dựng từ cách đây 60 năm
Tên người bạc phận bị mờ phai
Vì sóng gió hay vì ai đục mất
Chắc vì hồn thiêng lẩn khuất
Khiến người bị chết lần thứ hai…
*
Khách đứng trầm ngâm nhìn dòng chữ
Như có câu thơ viết trong nỗi nhớ
” Nơi đây sương ủ hình hài
Trọn đời sống với mộng mơ …”
*
Trước mặt, sau lưng, chung quanh mộ thơ
Nụ hồng nhỏ xíu
Hoa hồng nở to
” Em đi vào cõi hư vô
60 năm có một giờ vãng lai…”
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
7 – 3 – 2023

CHƯA MỘT LẦN … CAO MỴ NHÂN.
Người hùng của…tôi , cứ tưởng chẳng bao giò ông đọc một dấu phẩy ( , ) trong thi ca , dè đâu ổng ranh ra phết chứ .
Ai ngờ trưa nay người hùng của …ai , signal cho tôi biết một chuyện…tầy trời trong điều gọi là Văn học hiện đại , khiến tôi cũng nao lòng quá .
Tính làm một bài thơ cho …nhanh , khỏi lên bổng xuống trầm , mất công người hùng của …thiên hạ đợi chờ bài vở bên thềm ” Cõi Người Ta ” , mất thời gian tính đi .
Vậy chớ thời gian gì vậy ? Lịch sử , thời sự , hay trang vv…gì khác . ?
Ô, là một chuyện mà dính dáng tới văn hoa chữ nghĩa cũng tạm , không thì “Tám” cho khỏe , vậy ” Cõi Người Ta ” hay
” Mỗi Ngày Một Chuyện ” mà tôi đang nhận viết trên diễn đàn X, tha hồ ” Tám ” , song phải ” Tám lễ độ ” cơ .
Số là :
Năm mười hai tháng , ai không biết
Đã tháng nào không tháng Sáu chưa
Tháng có ba mươi ngày để giết
Ngày Mười Hai vẫn sống như xưa …
( thơ Vũ Hoàng Chương )
Xin thưa, đó là một kỷ niệm riêng của thi sĩ lão bá Vũ Hoàng Chương khi còn xanh tóc, với một giai nhân Hà Nội năm 1942 lận .
Giai Nhân mà thi sĩ gọi là Tố . Ngày 12/6 năm đó , giai nhân lên xe hoa về nhà chồng , để cứ năm năm đúng ngày tháng đó , khách yêu thơ lại được thưởng thức 12/6 qua những trăn trở , nhớ nhung :
Tố của Hoàng ơi , Tố của ai
Tố của Hoàng ơi , Tố của anh
Rút cục rồi Tố đi đằng Tố , Hoàng đi đằng Hoàng , Hoàng ở trong thơ là tác giả Vũ Hoàng Chương .
Tôi được hân hạnh thân quen nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh thời gian sau cuộc đổi đời bi thảm 30-4-1975 , nữ sĩ là phu nhân thi sĩ Vũ Hoàng Chương , và là hiền tỷ của thi sĩ Đinh Hùng .
Chỉ là quen miệng thôi , tôi hay giả vờ ngơ ngẩn hỏi :
” Tố của Hoàng ơi ” đâu rồi hả chị ?
Thì nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh lại cười rất hoà nhã , cũng bắt chước tôi , bà làm bộ rền rỉ :
Tố của Hoàng xa cách lắm rồi , già rồi , ông Chương cứ làm bộ đau khổ thế , để làm thơ thôi . Chẳng có gì kinh khủng cả .
Sau này, nhà văn Thế Uyên còn tiết lộ một điều là : Bà Tố ấy có thời cùng gia đình cư ngụ ở cư xá Bắc Hải , gần nhà của gia đình Thế Uyên , và còn là bà cô của ái thê nhà văn nữa .
Cao Mỵ Nhân thì rất thân với anh chị Thế Uyên , đã từng tới lui thăm anh chị ấy và các cháu , sao không biết được chuyện bà Tố , để …đi tìm bà Tố chiêm ngưỡng , xem dung nhan , nhân dáng bà Tố thế nào mà khiến nhà thơ họ Vũ phải …khốn khổ đến vậy , làm thơ hàng năm suy tụng mối tình lỡ dở như một ngày huý kỵ , chỉ có huý kỵ mới thường xuyên thương nhớ chứ.
Hơn nữa , cư xá Bắc Hải là một cư xá sĩ quan cao cấp thời đệ nhị Cộng Hoà , có mấy nhà của quý nữ sĩ trong hội thơ Quỳnh Dao ở đó .
Quý vị nữ sĩ nêu trên thường tổ chức dạ tiệc Trăng Quỳnh nơi cư xá ấy vào mỗi đêm thơ ” Trăng Quỳnh 16 ” hằng tháng như một thông lệ, kể từ ngày thành lập vào mùa thu năm 1960 ở Saigon, mà vị niên trưởng đầu tiên là cụ cố Nữ Thi Sĩ tên tuổi Cao Ngọc Anh ( 1878- 1970 ), tác giả cuốn ” Khuê Sầu Thi Thảo, lời tựa của cụ Trần Trọng Kim , xuất bản năm 1953 ( khi đã 75 tuổi ) .
Mỗi lần tiệc thơ , đều mời thi sĩ Vũ Hoàng Chương và phu nhân dự , bởi phu nhân thi sĩ Vũ Hoàng Chương tức nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh , là một hội viên của thi đàn Quỳnh Dao .
Những năm sau 1975 , nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh vẫn liên lạc với chi lan tỷ muội ở các khuôn viên nữ sĩ Quỳnh Dao . Một phần vì bạn cũ , một phần bà hay làm bánh trái, trao đến các tư thất quý vị trên theo lời dặn, để có chút phương tiện chi dùng , vì cụ Vũ đã mất , mà cháu Vũ Hoàng Tuân chưa có việc làm .
Thời gian sau thì Vũ Hoàng Tuân xin được việc ở nhà máy ciment Hà Tiên trên Thủ Đức .
Nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh vẫn giữ sinh hoạt cũ , làm bánh do bạn thơ ” đặt hàng ” .
12/6 là một thi hứng có sẵn trong tâm hồn nhà thơ lớn , nên nói đến thơ Vũ Hoàng Chương thì không thể thiếu giai thoại ” Tố của Hoàng ơi ” , thơ Say , Phương xa …vv chẳng hạn .
Thường nhà thơ nào cũng có những kỷ niệm riêng . Có khi là thật , có khi cũng không bắt buộc phải thật lắm .
Với chữ Hoàng của cụ Vũ , tình cờ tôi còn thấy trên một bài thơ hoàn toàn khác , mà âm hưởng vẫn có vẻ ” Tố của Hoàng ơi ” mới …không thể không Vũ Hoàng Chương được . Cụ Vũ hạnh ngộ nhà thơ Hoàng Hương Trang, tác giả cuốn thơ ” Tuý Ca ” nổi tiếng, cụ Vũ viết :
“Hoàng lại gặp Hoàng ” , nhưng chỉ một bài thôi .
Năm 1944 , thi sĩ Vũ Hoàng Chương kết hôn với nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh , chị ruột của thi sĩ Đinh Hùng .
Vả chăng gia đình họ Đinh này có những thiên tình sử … lâm ly , nên chính nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh cũng là tay thơ …trác tuyệt .
Một buổi tiệc thơ ở Úc Viên , tư thất của nữ sĩ Mộng Tuyết thất tiểu muội , nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh có bài thơ hoạ .
Thi sĩ Bùi Khánh Đản hôm đó phải nhận định là thơ hay nhất trong số các bài hoạ thơ xướng của nữ sĩ Mộng Tuyết , đó là 2 bài thơ rất nghiêm chỉnh luật lệ Đường thi của bà Đinh Thị Thục Oanh .
Là phu nhân một nhà thơ lớn mà không bao giờ kênh kiệu , nữ sĩ Đinh Thị Thục Oanh viết : ” Chưa một lần dám nghĩ tới thơ. ” trong bài thơ hoạ ấy .
Thành ở bên thi sĩ Vũ Hoàng Chương , nhưng bà rất khiêm tốn , đến nỗi :
” chưa một lần dám nghĩ tới thơ ” .
Vậy chớ thơ là gì mà …khiếp thế , vợ hiền của nhà thơ lớn không dám mon men tới thơ với phú sao …
Viết tới đây thì …Người hùng của …tôi , người hùng của …ai , người hùng của …thiên hạ …vv…đều chỉ là ngôn ngữ của thơ thôi . ..viết chế kiểu ” Tố của Hoàng ơi ” , đùa ” người hùng ” nhân dịp ” 12 tháng 6 ” tình cảm chút đỉnh cho … lãng mạn.
Ngôn ngữ của thơ đôi khi khiến thiên hạ hiểu …lầm , nói văn vẻ thì là ngộ nhận cho trữ tình , lãng mạn …nhưng cũng tạo nên nhiều huyền thoại , giai chương để đời …
CAO MỴ NHÂN ( HNPĐ )