Lê Tuấn,  Thơ

Thi Nhân Và Thơ Tình

Thi Nhân

 Tâm thi sĩ biết đời là cõi tạm

Trốn trần gian nơi trú ẩn vãn sinh

Tiền tài danh vọng chỉ là hư ảo

Sống bình an tự tại nơi lòng mình.

 

Ngọn sóng dạt dào con thuyền viễn xứ

Vỗ vào bờ trắng xoá bọt vô thường

Thi nhân mang nặng cõi hồn lãng tử

Có sá gì mưa bão chốn phong sương.

 

Những ánh mắt đăm đăm như họng súng

Soi mói phận người, trách ẩn hờn căm

Đời đã qua nỗi kinh hoàng chinh chiến

Đống tro tàn phế tích buồn trăm năm.

 

Nhìn đời sống bồng bềnh theo nước mắt

Gánh vô thường, cát bụi nặng hai vai

Thương mây, khóc gió trong đêm thao thức

Chữ nghĩa dệt thơ, quanh mối tình dài.

 

Lỗi hẹn trăm năm tình vừa chớm nở

Đem lời thơ tô đỏ nét môi em

Nỗi niềm gặm nhấm tình thêm ray rứt

Ngôn ngữ trong thơ chưa đủ cơn thèm.

 

Thi nhân là lữ khách đường xa đến

Sưởi ấm tâm hồn bằng những câu thơ

Tình yêu nhân thế cõi hồn say đắm

Để sầu đọng lệ, thao thức trong mơ.

 

Rồi mùa thu dát vàng trên ngõ vắng

Em trở về khu phố bỗng hân hoan

Vạt áo bay mùi nước hoa thơm ngát

Hồn thi nhân bay bổng tận mây ngàn.

 

Lê Tuấn

Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng

Viết nốt vần thơ ca tụng tình yêu

 

Tay Với

 

Với tay kéo nhúm mây hồng

Làm xe vượt áng cầu vồng rong chơi

Với chai rượu, rót ly mời

Đôi môi thơm ngọt nói lời yêu thương.

 

Với chiếc lá bay vô thường

Với luôn một nhúm đoạn trường chia xa

Với hạt mưa rớt nhạt nhoà

Với trang nhật ký ép hoa phượng hồng.

 

Với dậy thì tuổi hoài mong

Với tà áo trắng một dòng trinh nguyên

Với thần tiên tuổi mơ huyền

Với chồng sách cũ hoá duyên thu vàng.

 

Tế Luân

 

Xuân Trong Em

Em khoác áo tình xuân soi nắng ấm

Dáng thon gầy vạt lụa mỏng thu đông

Khi lá thu bay bay chiều phố vắng

Thấy lòng mình vương vấn mối tình hồng.

 

Thoáng hương thơm lá thu cài trên tóc

Lãng đãng mù sương gió nhẹ mây trời

Em hong tóc hương thơm mùi hoa bưởi

Đôi môi hồng chúm chím với nụ cười.

 

Em hoá thân làm tiên nga hạ giới

Bướm vàng bay reo rắc phấn lộc trời

Nụ hoa non vườn tình em hé mở

Xanh cả hồn anh thánh hoá đôi mươi.

 

Chờ tháng giêng gió xuân về hong chín

Hoa đào tươi đỏ tím nụ trên cành

Em son phấn đường tình duyên cháy bỏng

Thắp ngọn lửa tình chiếu sáng hồn anh.

 

Tế Luân

 

Hương Tình

 

Má hồng môi đỏ dáng em xinh

Phảng phất hương thơm một đoá tình

Em đẹp như là tiên giáng thế

Gió mùa xuân gọi ngát hương trinh.

 

Áo dài vạt lụa gió vờn bay

Tròn trĩnh xinh xinh má đỏ hây

Ngực trắng đào tiên khoe dáng đẹp

Ba vòng khêu gợi khối tình đầy.

 

Miệng cười xinh quá bỏ bùa mê

Bướm lượn khoe mình dẫn lối về

Ai biết lòng em đang dậy sóng

Vườn nhà hoa lá trái xum xuê.

 

Tình này lặng lẽ một mình em

Mưa gió ngoài sân ướt trước thềm

Mấy độ tình xuân ôm giấc mộng

Hương lòng ấp ủ buồn trong đêm.

 

Tế Luân

Một chút xuân tình

02-19-23

 

Vạt Lụa Sương Mù

 

Áo em mảnh lụa sương mù

Mây mưa phố núi tạ từ đêm mơ

Tóc buông màn rũ hững hờ

Nhập cơn đồng thiếp chạm bờ phù vân.

 

Choàng vai mảnh lụa áo xuân

Ướt môi son đỏ thêm ngần dáng hương

Làn da trắng ngậm hơi sương

Hương trầm phảng phất vấn vương nụ hồng.

 

Tiếng đêm mưa lạnh ngoài đồng

Lại nghe hơi thở thơm nồng ái ân

Trầm hương lan toả dưới chân

Mộng du lạc bước đến gần thiên thai.

 

Thương em tóc xoã ngang vai

Đẹp như một đoá sen đài nở đêm

Men theo dấu vết cỏ mềm

Ru em giấc ngủ êm đềm trong mơ

 

Tế Luân

02-27-23

 

Bụi Vô Thường

 

Lắng nghe hạt bụi vô thường

Thì thầm trên những nẻo đường gian truân

Hạt nào chạm cõi phù vân

Hạt nào rơi rụng đường trần bay xa.

 

Hạt nào mang nặng thân ta

Hạt nào trong cõi ta bà phù sinh

Trần gian là một hành trình

Đời sao lận đận bóng hình hư vô.

 

Cơn mê thoáng hiện mơ hồ

Lòng trần náo loạn biển xô sóng gào

Bao hoài niệm nỗi khát khao

Tình còn mong đợi bước vào thiên thai.

 

Gánh đời trĩu nặng hai vai

Dấu chân là bước đường dài nở hoa

Vô thường hạt bụi bay xa

Hoàng hôn chiều muộn bóng tà huy bay.

 

Lê Tuấn

Ngày Thu

 

Thoang thoảng mùi nước hoa

Em thường hay trang điểm

Em đứng bên song cửa

Mùa thu đến trước thềm.

 

Rừng thu vàng mênh mông

Đôi môi em điểm hồng

Sương giăng giăng đầu ngõ

Trời lành lạnh chớm đông.

 

Lá xào xạc hong khô

Tiếng chim kêu bên hồ

Hoa cải vàng mọc dại

Nỗi buồn thoáng hư vô.

 

Sương đọng rơi giọt lệ

Chiếc lá buồn cô đơn

Lãng đãng màu sương khói

Em buồn như dỗi hờn.

 

Một cánh chim bơ vơ

Trời mây nước xa mờ

Mây vắt ngang sườn núi

Thu vàng đẹp ý thơ.

 

Mùa thu lá vô ngôn

Mà sao đẹp mê hồn

Em còn muốn trang điểm

Để mình em độc tôn

 

Lê Tuấn

Đêm Buồn

 

Bước vào trong đêm

Khoá cửa cơn mơ

Giam luôn giấc mộn

Cho em thẫn thờ.

 

Nhìn ngọn đèn dầu

Mập mờ u minh

Buồn riêng tăm tối

Ôm phận đời mình.

 

Đêm buồn nhìn ánh sao rơi

Mảnh đời mưa gió tơi bời lãng du

Rừng thu phủ kín sương mù

Hồn co rúm lại, lời ru muộn màng.

 

Tê Luân

 

 

Gái Độc Thân

 

Gái độc thân vật vờ trong cõi tạm

Phận má hồng lần mãi tình không ra

Trang điểm dấu mình trong quán vắng

Đời sao buồn lận đận lắm phong ba.

 

Tình đến nhanh tình ra đi vội vã

Tìm đấng phu quân sao lại quá xa

Thời con gái sẽ như hoa tàn úa

Mau mau kiếm chồng để khỏi bôn ba.

 

Mẹ thường bảo con gái “bom nổ chậm”

Tìm được anh rồi em chả buông tha

Để mai sau con bồng, cháu Mẹ bế

Cả nhà vui hạnh phúc đã nở hoa.

 

Tế Luân

Cảm hứng bài thơ vui Con gài độc thân.

 

Nỗi Buồn

 

Ôm nỗi buồn thật chặt để rồi say

Xé từng mảng tìm trong vết đoạ đầy

Tám năm chết dấp buồn vong quốc

Mưa lũ rừng hoang xoá vết đau này.

 

Em có nghe đến tận nỗi u buồn

Thì hãy đặt nụ hôn vào cơn đau

Ta sẽ lịm đi trên bờ môi đỏ

Nỗi buồn trong ta nhờ đó qua mau.

 

Quê hương thì không dự báo chia tay

Mà sao vội vã chia ly, đoạ đầy

Nhìn vào mắt em thấy màu tri kỷ

Chia nửa nỗi buồn ở tận nơi này.

 

Ai bảo sống tha phương là quên hết

Xoá tan đi nỗi nhớ tận quê nhà

Ta chợt nhớ, lúc tan cơn cuồng nộ

Rồi trở về nhớ trọn kiếp trong ta.

 

Tế Luân

Người tù cải tạo

Lưu đầy suốt 8 năm trong trại tù, từ Nam ra Bắc.