Phan Tưởng Niệm: Qua Từng Trang Giấy
Qua Từng Trang Giấy
PHẦN 1
C từ chị Võ Thị Lan gởi tặng trong tay Nguyễn– ông xã tôi. Tôi bỏ hết chuyện cơm nước- giao lại cho Nguyễn rồi nằm ngay sofa đọc “ ngấu nghiến”.
tôi đang – mê C Đ & NTH rồi – Lời Nguyễn nói với tôi.
C hay vì có những bài viết của những nhà văn , nhà thơ nổi danh mà là tôi say mê với những hồi ức, với những kỷ niệm thân yêu của tuổi học trò.
nhớ về một thời kỷ niệm.
nhớ một kỷ niệm vui trong những ngày đầu tôi và Nguy
anh chàng lính chiến của tiểu đoàn 3/41/22 bộ binh. Chúng tôi quen nhau như tình nghĩa anh em – vì nhà tôi và nhà Nguyễn ở cùng chung xóm. Nhưng: “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.
ễn đóng quân để thăm Nguyễn. Đến nơi, tôi gặp một ông trung úy râu quai nón, mắt kính cận, đaọ maọ trong bộ đồ nhà binh được ủi hồ thẳng tắp.Tôi thấy hơi khớp, nhưng biết sao hơn, đành mạnh dạn đến trước mặt ông ta đứng nghiêm như tư thế chào của quân đội, vòng tay thưa:
ễn , anh Phan thành Tri bảo:
chừng bị ở tù vì tội dụ dổ gái vị thành niên đó bạn.
đở nhau hơn và đoàn kết nhau hơn. Hãy bỏ đi tất cả những gì mình thấy nó đi quá khỏi cái tình yêu thương bạn bè, tình dân tộc xứ sở, mà nhất là chúng ta đang sống lang thang ở xứ người…”
với câu trả lời của chị Kim Oanh cho thầy Giang và tôi nghĩ cũng cho tất cả những người bạn CĐ & NTH QUI NHƠN – nói riêng, cùng tất cả những người Việt Nam đang sống tha phương nơi đất lạ, quê người- nói chung:
sau bao nhiêu năm xa cách và sau bao biến đổi cay nghiệt vừa qua mà chúng ta vẫn còn tồn tại đến ngày hôm nay. Em cũng đã nói với các bạn như thầy đã nói : rằng chúng ta đã mất tất cả rồi, có còn gì hơn nữa để mà ngoảmh mặt mhau. Chúng ta chỉ như cây tầm gởi. Số phận cây tầm gởi có gì mà hảnh diện, em nghĩ vậy. Đất nước của chúng ta đâu? – Mất rồi, còn đâu nữa! Hơn thua nhau? Đánh nhau thì hãy đánh với kẻ thù…”
Nguyễn Mạnh Súy, Nguyễn thị Kim Kiều, Hoàng Nguyễn, nguyễn Nhạn sơn, thầy Vũ Quốc Oai, Cô Vương Thuý Nga, thầy Phan Lục Tú, thầy Phạm ngọc Hài, anh Cù Minh Khánh, anh Trần Quán Niệm, anh Trần hoài Thư, anh Ngu Yên, anh Thái Tẩu, chị Phạm thị Quang Ninh, chị nguyễn thị Thu Oanh vv…và vv…còn nhiều và thật nhiều anh chị đã lần lượt dẫn dắt tôi trở về khung trời kỷ niệm.
Khóc vì nhớ đến bóng dáng kính mến của thầy cô và khóc vì bạn bè kẻ còn người mất.
êm nhẹ rót vào tai tôi –
ôm hôn Nguy bởi tôi đang nghĩ – tôi vẫn là cô nữ sinh Nữ Trung Học Qui Nhơn – mười sáu tuổi của ngày nào, đang yêu một chàng trai lính chiến của tiểu đoàn 3/41/22 BB. Tôi tạm quên tôi vừa mới được làm bà nội một tháng – Bà nội của cháu Hoàng Long.
PHẦN 2
thì làm gì có cảnh gia đình ly tán – con xa cha, vợ xa chồng, anh xa em và để rồi chúng ta lại phải làm kẻ lưu vong sống nơi xứ lạ, quê người mỏi mắt trông về cố quốc.(?)
ai gởi cho ba mà lớn quá đây!
tiếng tôi “ ồ”, hỏi vọng lên:
Chu-chỉ-Nhược tranh lấy Đồ-Long Đao, chụp lấy quyển sách trên tay tôi và “ra lệnh”:
Để em xem trước đã.
Em chưa nấu, mới lấy gạo .Thôi, bây giờ em không nấu nữa, chút chúng ta ăn mì gói. Ok?
xem kỹ tên người gởi đi – Võ thị Lan – con gái? Vậy thì dân Nữ trung Học rồi. Nữ trung Học gởi cho Nữ trung học. Như vậy không phải chị Lan gởi cho em sao? Đồng ý chưa ông xã?
Anh ơi! Anh nhớ thầy Phan lục Tú? Ngày xưa, em nhớ một lần, trong lớp học, ông đang nói về thời sự chiến trường thì nhỏ Bích Hà nói lớn:
Thầy ơi! Thầy đừng nói nữa, coi chừng con Yến nó khóc bây giờ.
Tại sao?. Thầy Tú hỏi:
Tại vì Người yêu của nó là lính tác chiến đó thầy”. Nhỏ Bích Hà trả lời.
rồi hỏi lớn:
Tại sao em lại chọn lính, mà lính tác chiến nữa. Đau tim lắm đấy. Ở bên Cường Để thiếu gì?
Nhỏ Yến nói : lính mới hùng, còn học sinh thì con nít lắm thầy ạ!”. Từ đó mỗi lần gặp em, thầy thường hỏi: “Sao! Người hùng về chưa?”
lên nhà trên thấy “cô nàng vẫn còn nằm đọc, tôi “ dịu dàng” hỏi khẻ :
làm dáng điệu giống như Điêu Thuyền làm nũng với Đổng Trác, mở nụ cười tình nhỏ nhẹ:
ông xã,… được rồi ông xã,… sách đây ông xã…ok!
của những tháng ngày xưa cũ hiện về trong tôi.
chỉ là con phố nhỏ. Con đường chính Gia Long vẫn còn những mái nhà tôle lụp sụp. Căn nhà tranh của ngoại tôi được dựng lên bên hông ngôi chùa Tàu Quảng Đông – nơi này cũng chính là nơi tôi đã nương náu suốt quảng đời thơ dại và để lại biết bao kỷ niệm của tuổi ấu thơ.
nhóm Ba Tàu bằng dây ná cao su.
Ba Tàu, chúng tôi lại rủ nhau vào chùa Long Khánh “ ăn cắp” đồ cúng trong các miếu thờ thổ thần, rồi vào xóm Hãng Bia lấy xôi, chè, chuối ở dinh thổ địa với mảnh giấy để lại cấm trên bình nhang:
Ta là thần thổ địa, nay báo cho các ngươi rõ. Kỳ này, các ngươi cúng hà tiện quá: Chuối không được to, chè không được ngọt, bánh không được ngon. Kỳ sau cúng: chuối phải thật to, chè cho thật ngọt, bánh cho thật ngon. Nếu cải lời, ta sẽ cho ỉa chảy cả xóm. Ký tên: Thần thổ Địa.”
cùng nhau đi “ đột kích” những mâm cúng trời của mấy bà Tàu ở phố Gia Long.
là chúng tôi a lê hấp xung phong “ nhẹ nhàng” ẳm trọn nguyên mâm, đem ra “ xơi tái”.
“ trữ tình” “… yêu là ể trong quần một đống…” khi các cô nàng cầm thơ lên đọc để rồi hằn học phê bình lớn tiếng “ đồ mất dạy” thì chúng tôi phá lên cười “ sung sướng “.
cuộc chiến.
đưa em đi dạo phố Gia Long hay ngắm sao trời nơi biển Qui Nhơn gió lộng, có chăng là những lần về phép 24 giờ ngắn ngủi, chưa nhìn rõ được khuôn mặt con phố thân quen thì đã vội vàng trở ra đơn vị. Chúng tôi đã mất đi biết bao ước vọng tương lai. Chiến tranh đã cướp đi tất cả!- Cướp đi tuổi trẻ hai mươi.
thì trên đầu đã hằn hai thứ tóc và chúng tôi cũng đã thật sự xa quê hương – làm thân tầm gởi nơi xứ lạ, quê người.
ngồi thừ ra vậy?.Nhớ quê hương, nhớ mẹ già hả
“ Mình đang ở Chicago – nước Mỹ chứ nào phải Quy Nhơn – đất nước Việt Nam thân yêu! “ và rồi nói với Yến:
Đọc tập đặc san CĐ & NTH bỗng dưng anh nhớ về kỷ niệm của những tháng ngày anh sống ở Qui Nhơn, từ tuổi ấu thơ đến ngày khôn lớn, rồi đi lính, rồi vào tù và rồi biết bao kỷ niệm. Nhớ quá đi em – Nhớ bải biển, nhớ Ghềnh Ráng, nhớ Suối Tiên, nhớ Đầm thị Nại. Nhớ Cường Đễ, Nhớ Trinh Vương, nhớ Bồ Đề, nhớ Nữ trung Học, nhớ La San, nhớ Nhân Thảo, nhớ và nhớ lắm…”
“ Một thời áo trắng” khẻ nói:
Em cũng vậy, nhớ lắm anh à! Biết ngày nào trở lại quê hương, sống lại với bao kỷ niệm của tuổi học trò! Con đường Nguyễn Huệ hằng ngày em qua, cổng trường Nữ Trung Học hằng ngày em đến… Rồi thầy cô, bạn bè… bây giờ mỗi người mỗi hướng. Nghĩ lại nhớ lắm chứ anh! Nhưng thôi! Tất cả đã qua rồi, bây giờ có còn chăng chỉ là kỷ niệm. Mong một ngày đất nước hồi sinh, chúng ta sẽ về lại Việt Nam, yên nghỉ tuổi đời còn lại. Anh có đồng ý với em?
anh cũng đã từng nghĩ như vậy. Ở đây vật chất có dư thừa, tiện nghi có đầy đủ nhưng đất nước này nào phải của chúng ta! Có gì đi nữa, chúng ta cũng chỉ là kẻ ăn nhờ, ở đậu. Sung sướng gì với kiếp sống lưu vong, làm người vong bản!. Không nơi nào đẹp bằng quê hương mình phải không em?”
trả lời, rồi kéo tay tôi :
Mình đi ăn cơm, anh!.
tiếng hát Bảo Yến nỉ non từ chiếc máy CD vọng lại với bài “ Quê hương” của Đỗ Trung Quân: “ …. ấp yêu kỷ niệm.
Phan Tưởng Niệm
