ĐÀI VOA Phỏng Vấn: TRẢ THIÊN NHIÊN LẠI CHO THIÊN NHIÊN – GS/TS Mai Thanh Truyết.




Chiều Nhạc San Jose – Tác Giả Tác Phẩm Kỳ 2




Let’s Practice NutriLiving Taichi Excercises




VỀ CÁC ĐẠI HỌC XÁ TRẦN QUÝ CÁP, MINH MẠNG, THANH QUAN VÀ PHỤC HƯNG




TRANG VĂN + THƠ: CAO MỴ NHÂN

VĂN – CAO MỴ NHÂN

CHIỀU VÀNG.    CAO MỴ NHÂN

Cái thế hệ ” Chiều vàng ” của chúng tôi, đang lần lượt bước qua lằn ranh quá khứ. Tôi chưa kịp nói hết câu mở đầu, rằng ông trở lại với khán thính giả muốn nghe kỹ hơn về trận chiến Hoàng Sa ngày 19 – 1- 1974.

Vị Thiếu tá bộ binh Ban Lãnh Thổ  thuộc Phòng 3 Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/ Quân Khu I, tên bình thường là Phạm Văn Hồng, đã mặc nhiên có tên trong Quân Sử VNCH một cách đương nhiên phải thế.

Cách đây ít năm, một cơ quan truyền thông đã phỏng  vấn Thiếu Tá Phạm Văn Hồng, trưởng phái đoàn tù binh VNCH bị quân Trung Cộng đánh chiếm đảo Hoàng Sa bắt, vào giáp tết nguyên đán ngày 19 – 1 – 1974 .

Nhưng trong cuộc phỏng vấn chớp nhoáng ấy còn nhiều hạn chế về thời gian, cả quý vị hỏi lẫn khách trả lời, nhất là Thiếu tá đương sự, còn chưa hết bâng khuâng, căm hận khi nhớ lại tình huống Quân ta bị bắt như có bàn tay ” thế sự ” xếp đặt.

Nên chi cuộc phỏng vấn mới nhất này, của một nhóm có thể là biết tình thế thời sự Hoàng Sa chi tiết hơn.

Tất nhiên, Thiếu tá Phạm Văn Hồng mở rộng tầm nhìn  thật chính xác về một Hoàng Sa bị đánh cướp như thế nào .

Trước tiên, tôi lại xin phép quý vị là trong bài viết này, tôi chỉ kể chuyện ” cũ “, nên không phải là điều nhận định như quý vị thường tìm thấy ở các cây bút ” tham luận ” .

Lý do rất dản dị, là Thiếu tá Phạm Văn Hồng với tôi cùng phục vụ tại Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI.

Kế tới, sau khi Thiếu tá Hồng và đoàn ta bị Trung Cộng bắt ở ngay Hoàng Sa, nơi ông phải thực hiện chuyến công tác  vào trung tuần tháng Jan / 1974, Phòng Xã Hội QĐI/QKI đã đi thăm viếng, yểm trợ tinh thần gia đình ông gồm phu  nhân ông và con cái.

Sau cùng, Thiếu tá Phạm Văn Hồng đã từ bên kia bức  màn sắt của Trung Cộng trở về VN, cùng với mấy chục bạn tù hiện diện ở trận Hoàng Sa. ..ông đã viết một tập hồi ký, kèm hình ảnh, với tựa đề : ” Người về từ Trung Cộng.”

Ông có nhờ tôi làm sao để phổ biến trong hàng ngũ huynh đệ chi binh bấy giờ, chứ không phải tham vọng muốn làm nhà văn, nhà viết gì cả.

Và chính yếu tố thứ 3 này, hôm nay tôi mạo muội kể lại quý vị lính nghe.

Từ Phòng 3 QĐI/QKI, Thiếu tá Phạm Văn Hồng xuống Phòng Xã hội QĐI/QKI với tập bản thảo được đánh máy ( kiểu thủ công ngày xưa trước 1975 ), có kèm một số hình ảnh mà lúc ở trại tù bên Quảng Châu do ông thu nhặt được.

Thí dụ : Đại trại , đại khánh, kịch văn công vv…

Tôi rất hào hứng, không phải việc làm của Thiếu tá Hồng có ý gì khác, ngoài ý muốn để người  dân miền nam hiểu thực tế cái xã hội Trung Cộng như thế nào.

Tôi thoáng nghĩ tới cụ nhà văn danh tiếng, hàng xóm nhà ba tôi ở hẻm đầu tiên cư xá Chu Mạnh Trinh Phú Nhuận.

Cư xá có những quý vị tên tuổi ở xã hội miền nam như: nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ Tuấn Khanh, nhà văn Duyên Anh vv…, và cụ nhà văn Nguyễn Mạnh Côn.

Chính là tôi điếc không sợ súng, tôi viết thư gởi cụ lão thành trong nghề báo chí, văn chương là cụ nhà văn Nguyễn Mạnh Côn nêu trên, coi và cho ý kiến phổ biến sách đó.

Thế là Phạm Văn Hồng hăm hở đi Saigon với mong muốn được in ấn, phát hành cuốn hồi ký : ” Người về từ Trung Cộng” của ông.

Mấy ngày sau, Thiếu tá Phạm Văn Hồng về lại Đà Nẵng, nơi Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI đồn trú.

Tất nhiên Thiếu tá Hồng không ôm tập bản thảo đó xuống gặp tôi, ông ta đi tay không, thong thả và cười một cách rất lính, rồi nói : ” Cao Mỵ Nhân ạ, cụ ấy sợ gì chẳng rõ, cụ ấy bảo in ra, phát hành không có lợi …” .

Tôi cắt ngang:” Lợi cái gì chứ, sao lại không có lợi ? “.

Thiếu tá Hồng thốt ngắn gọn : ” Thì thôi, không cần, tôi có muốn làm văn sĩ đâu .”

Sau này tôi mới tiếc , là vì Cục Tâm Lý Chiến có cả một nhà in riêng. Tôi bận rộn và có chút tự ái, không muốn in thơ ở đó, nhưng hồi ký quân sự và chính trị ” Người về từ Trung Cộng ” của Thiếu tá Phạm Văn Hồng, thì tại sao tôi không nhớ ra, là trong huynh đệ chi binh có đủ phương tiện, sao tôi không thân chinh cùng Thiếu tá Phạm Văn Hồng đi gặp vị Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến, là Đại Tá Hoàng Ngọc Tiếu, tức thi sĩ Cao Tiêu, đại tá sẽ giúp đỡ ngay.

Bởi vì hồi đó, tôi quá thần phục quý vị văn nghệ sĩ dân sự. Tôi đã để lỡ một dịp may cho người bạn cùng đơn vị.

Lẽ ra tôi phải hiểu là Thiếu tá Phạm Văn Hồng có nhiều đặc điểm, một sĩ quan cấp tá xuất thân từ Võ Bị Đà Lạt, một Đại đội trưởng Biệt Kích, đã bị thương trong mặt trận Quảng Trị, rồi mới được về Phòng 3 Quân Đoàn. Lại bị tù bên Trung cộng, vv…

Hôm nay nghe cuộc phỏng vấn mới về trận chiến Hoàng Sa 

ngày 19 -1 -1974, thấy Thiếu tá Khoá 20 Võ Bị Đà Lạt vẫn phong độ trong cung cách riêng của quân nhân các cấp Quân Lực VNCH.

 Tôi vẫn kính phục ông, như kính phục huynh đệ chi binh khác, và có chút ân hận là không giúp được ông chuyển tải những gì ông thấy ở trong cũng như ở ngoài phạm vi Quân Lực VNCH, nhất là chuyện phải đi tù ở Trung Cộng, quan thày của Cộng sán bắc việt nói riêng và csvn nói chung .

Tôi liên tưởng tới câu nói của  bí thư nào đó đảng Cộng Sản Bắc việt xưa:  ” Chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Nga Tàu ” mà khinh miệt đám người vong bản đó, csvn, từ trong trứng nước cái tư tưởng nô lệ một đại cái bang, tập đoàn bành trướng Bắc Kinh vô thần, vô tổ quốc, vô gia đình …

Thiếu tá Phạm Văn Hồng chắc đã hiểu rằng bây giờ cả Thế giới đã đổi khác, bây giờ có computer, internet…không cần phải ky cóp đánh máy như ông làm cái hồi ký khốn khổ hồi đó nữa…

Thế nên thời nay mọi người đều biết , mọi sự đều được phơi bày nơi truyền thông, báo chí …Những người ở bên kia bức màn sắt, đã đang và sẽ được hiểu biết những gì trên thế giới trong phạm vi sinh hoạt hôm nay…

Những cái mốc lịch sử đã khiến người ta trong hay ngoài cuộc, tự nhiên phải nhớ …để đời.

Tôi được mấy người bạn lính gởi cho cái ” you tube ” giới thiệu cuộc phỏng vấn thiếu tá Phạm Văn Hồng,nhân kỷ niệm cuộc hải chiến Hoàng Sa 19- 1 –  1974.

Nghe lại Thiếu tá Phạm Văn Hồng ở kỳ phỏng vấn này, tôi thấy rõ ràng hơn, đầy đủ hơn, ông quả là một sĩ quan Phòng3 phân tách kỹ, cung cấp đầy đủ những điều mà nếu xem thường sẽ rơi vào khuyết điểm, mặc dù trình bầy sự thật …

Tôi nói với ông là mỗi năm tôi chỉ gặp lại ông vào ngày kỷ niệm trận chiến buồn đó. Và rất tình cờ mỗi lần điện đàm, là một lần nghe ông thông báo một chút về thế hệ ” Chiều vàng” ở Đà Nẵng xưa.

Lần này gặp qua phone, ông thông báo đang thăm người bạn đồng cấp, nguyên là Chánh văn phòng Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn mang số một La Mã mầu đỏ của …tôi.

Người bạn này đang ở giờ thứ 25, Thiếu tá Hoàng Xuân Đạm, thật là buồn, ôi cái thế hệ ” Chiều vàng “, héo hắt những tàn lá mùa thu vàng võ … buồn thiu …lần lượt bay đi mất hút…

               CAO MỴ NHÂN

**

ĐÁM MÂY VÀNG.    CAO MỴ NHÂN

    Buổi sáng ở Denver Colorado, tôi theo gia đình chị Nhàn, nguyên chị là một nữ tiếp viên hàng không, của hãng Hàng Không Việt Nam ( Air Vietnam ) thời đệ nhị Cộng Hoà ( Việt Nam Cộng Hoà ) lên ngọn núi danh tiếng sát ngay thành phố đá đó để ngoạn cảnh.

    Trên đỉnh ngọn núi này, có một ” đại hí trường ”  có thể chứa hàng chục ngàn tân khách.

     Chung quanh đại sảnh trường đó, toàn là vách đá dựng cao ngất, nhưng lòng động lại mái trống, lộ thiên .

     Gia đình chị Nhàn đông đủ dâu rể cháu nội ngoại, tất cả đều tỏ ra thân quen với lâu đài hí trường khổng lồ đó .

     Nghe tiếng gió từ bốn phương đổ về, chị Nhàn nói với tôi một cách trân trọng lắm : ” Mỵ ạ, nơi đây người ta còn gọi là Chiếc đàn  ” Phong cầm gió ” vĩ đại nữa đấy .

     Tôi chỉ biết ngưỡng mộ và thán phục thiên nhiên, Đấng Tạo Hoá đã cho nhân thế này bao nhiêu là công trình tuyệt tác.

     Đang lúc mọi người trầm trồ khen ngợi vũ đình trường gió mưa sương gió thiên nhiên, tự đến, tự đi tới cái động to lớn mịt mù đó, thì nóc động hửng lên một khung nắng rỡ ràng..

      Một đám mây mầu vàng mỡ gà lững thững bay qua, tưởng như tà áo của thiếu nữ nào rơi trên mái động …

      Chị Nhàn và tôi đều sững sờ thốt :

     ” Mây vàng Hà Nội ” .

      Tại sao mây Hà Nội mầu vàng ?

       Ôi phải rất nhiều lời , hay rất nhiều thì giờ mới giải thích được điều thơ mộng đó, chỉ biết rằng nhạc sĩ Nguyễn Văn Khánh ngày xưa, đã mang mây vàng từ trung nguyên về Hà Nội.

       Và gần nhất với tôi thủa là thiếu nữ ở Saigon, đã có một nhà thơ tài tử, Nhị Thu viết cuốn thơ ” Mây Hà Nội ” , năm 1961, cùng lượt với cuốn ” Thơ Mỵ 1961 ” của tôi.

      Tất nhiên tôi chỉ nêu ra hình ảnh mây vàng Hà Nội dĩ vãng , nghĩa là trước 20 – 7 – 1954, hay trước khi chúng tôi di cư vào Nam thời sông Bến Hải  chia đôi đất nước .

   Đám mây vàng lặng lẽ rời khỏi nóc vũ đình trường đá đó, nắng còn ở lại cửa động lộ thiên một thoáng, cả chị Nhàn và tôi đều như có chút buồn phảng phất .

   Tôi hỏi chị một cách nhớ nhung rằng :

  ” Chị ơi, ngày di cư, em ở tuổi vài năm ” teen ” đầu, chị gần gấp đôi tuổi em, thủa đó, chị có may áo dài lụa mầu vàng mơ, và nhất là, chị có may áo ” vest ” mầu mơ chín ở phố Nhà Thờ Hà Nội không ? “

   Chị Nhàn cười xa vắng :

  ” Thế Mỵ. cũng biết tiệm chuyên may áo vest ở phố Hàm Long đó à ? “

 Bỗng lòng tôi chùng xuống chi lạ, ba tôi có lần đã cho mấy chị em tôi từ Hải Phòng về Hà Nội để may cho mỗi đứa một áo vest mầu vàng mơ tuỳ theo sở thích, hoặc mơ non, mơ chín, mơ sậm, mơ lạt vv…

  Và chính buổi đi may áo dài, áo vest ở hiệu may danh tiếng phố Hàm Long  xa xưa ấy, mà tôi nhớ mãi mầu mây thu Hà Nội . Ôi, có thể nói, ngoài mây thu vàng ở cái nơi tôi chỉ thấy đẹp thủa ấu thơ và thiếu niên ra, tôi không còn thấy thêm cái chất Hà Thành thanh lịch trong văn chương tiền chiến nữa .

    Thế nhưng hôm nay, tôi muốn nhắc tới một mầu mây Hà Nội rất kinh điển, chính mầu mây vàng lợt thôi, nhẹ nhàng , thơ mộng mà những người đã một thời say đắm nó, mây Hà Nội, như nhà thơ Nhị Thu, hay sau này , khi tôi lớn lên, trưởng thành rồi già đi như bây giờ, sắc mây vàng mỡ gà, vừa rực rỡ, vừa hoang mê, vừa thần thoại, chỉ còn trong cổ tích mất mát thôi.

    Ngay tức khắc tôi nhớ tới quý vị sĩ quan Quân Lực VNCH danh tiếng thơ văn lẫy lừng thuộc Cục Tâm Lý Chiến,  không thể nào không nhắc tới mây vàng cố đô Thăng Long, là các vị người Bắc di cư năm 1954.

     Để rồi tôi ngồi một mình xót xa, bây giờ ” điểm danh lại ” thì số quý vị đó đã không còn trên trái đất : Thi sĩ đại tá Cao Tiêu, Thi sĩ, Hoạ sĩ Tạ Tỵ , Nhà văn Trung tá Hà Thượng Nhân, Nhà văn Trung tá Phan Lạc Phúc, Nhà văn Thiếu tá Đặng Trần Huân, Nhà văn Thiếu tá Phạm Huấn , Thi sĩ Đại uý Du Tử Lê, Thi sĩ Trung uý Thanh Tâm Tuyền .

   Thưa , rất nhiều văn nghệ sĩ quân đội, gốc Hà Nội,  nhưng ở các đơn vị khác, chẳng hạn Nhà văn Trung tá Duy Lam ở QĐI/ QKI, Nhà thơ Trung tá Cung Trầm Tưởng ở Bộ Tư Lệnh Không Quân VNCH, Nhà thơ Trung tá Hoàng Ngọc Liên ở Binh Chủng Nhảy Dù VNCH.

    Hay, Thi sĩ Thiếu tá Tô Thuỳ Yên Trưởng phòng Văn Nghệ Cục Tâm Lý Chiến VNCH, nhưng ,không gốc Hà Nội .

     Tôi chỉ đan cử hôm nay về quý vị Sĩ quan QLVNCH gốc Bắc di cư đã mãn phần , và ít nhiều một thời gắn bó tới mầu mây vàng Hà Nội thôi.

  Bởi vì quý vị nêu trên đã mang theo sắc mây vàng quá khứ ra đi. Và , thực sự tôi muốn hoài niệm hình ảnh Thi Sĩ đại tá Cao Tiêu cùng phu nhân đã thưởng lãm mầu mây vàng Hà Nội ở Hồ Gươm, trước khi Thi Sĩ Cao Tiêu tức cựu Đại tá Hoàng Ngọc Tiếu nhập ngũ .

    Một bức ảnh đen trắng xưa, trên một ghế đá ở bờ hồ Gươm Hà Nội, Thi sĩ và phu nhân ngồi ngắm mây thu lượn quanh thành phố được tiếng là thanh lịch từ các thế kỷ trước .

   Buổi tôi hướng dẫn các động tác tập thể dục Dưỡng Sinh cho quý cụ cao niên, bịnh hoạn ở Câu Lạc Bộ Dưỡng Sinh Saigon , sau khi tôi ra tù cải tạo.

   Tôi tiếp chuyện một vị rất trưởng thượng quen quen .

    Cụ cho tôi coi một bao hình nhỏ, cụ đưa tôi bức hình vừa nêu, cụ hỏi :

” Cô có biết Đại tá Hoàng Ngọc Tiếu không, Thi sĩ đấy …”

   Tôi thưa với cụ là Thi sĩ Đại tá Cao Tiêu .

    Cụ gật đầu : ” Ông ấy là em ruột tôi ” .

    Tôi a  lên mừng rỡ , cụ tiếp ” Tôi là Hoàng Mai Đạt ” .

    Cụ Hoàng Mai Đạt nghệ sĩ hơn Đại tá Cao Tiêu, cụ vẫn vui vẻ thơ ca ở Câu lạc bộ Dưỡng Sinh trước khi qua Hoa Kỳ sau đó ít lâu .

    Lại một câu  chuyện về mây thu Hà Nội, cụ Hoàng Mai Đạt kể : ” Tôi biết cô không ở Hà Nội nhiều như chúng tôi, cái thế hệ mà thanh niên của thành phố có nhiều hồ, nhiều hơi thu lành lạnh, những đám mây vàng nhẹ như mối tơ vương sắc vàng rơi lững lờ trên thành phố thơ mộng từ ngõ hẻm ra đại lộ .

   Tôi lắc đầu, ” cháu không phải người Hà Nội của các cụ nhìn đâu cũng thấy chút gì vừa thân mật vừa kín đáo . Cháu lớn lên ở Saigon. Khung trời rộng quá, hầu hết mây trắng 4 mùa, nếu mây xám là sắp mưa…đơn giản, mau chóng như những cơn mưa rào, thật nhanh và chưa kịp lạnh cụ ạ .

     Thế rồi thì mỗi người mỗi chạy theo cái dòng chảy không riêng lẻ, nên chẳng thấy cô đơn lắm.

    Tôi qua Hoa Kỳ theo diện tị nạn, lại càng chẳng bao giờ nhớ cái mùa thu mây vàng như trong văn chương thơ nhạc tiền chiến, hay trước ngày đất nước qua phân .

   Tôi cũng không về Bắc sau khi mọi người bảo là ” thống nhất ” . Tôi không nhớ nhung gì hết phần đất bên kia sông Bến Hải, dù tôi rất nhiều lần đứng bên cầu Hiền Lương do công tác xã hội tôi phục vụ trong Quân Lực VNCH, suốt cả chiều dài lãnh thổ từ Bến Hải tới Sa Huỳnh, cận nam Quảng Ngãi .

 Cũng có lúc tôi buồn nhìn mây bay, nghe gió thổi ở miền địa đầu giới tuyến, nhưng quả thực, không thấy lại mây mầu vàng mỡ gà mà thuở thiếu niên ba tôi cho về Hà Nội, để may áo vest ở phố Hàm Long, e chỉ còn trong ký ức rất xa xăm.

   Và hôm theo gia đình chị Nhàn lên núi nghe gió hú trong đại hí trường, có một làn mây vàng ấm áp nhưng mong manh bay ngang đỉnh động đá khối khổng lồ, lộ thiên năm 1996.

Mầu mây vàng bất ngờ, khiến tôi nhắc đến hằng loạt tên tuổi những nhà thơ văn xuất thân ở Hà Thành thanh lịch, đã một thời hội tụ ở khuôn viên Cục Tâm Lý Chiến VNCH, rồi lưu vong, thả mây thu Hà Nội đi bát ngát, mênh mông…

Quý vị ấy không ai gặp ai nữa, kể cả những đám mây vàng tan loãng, hay đổi mầu trong không gian vô cùng mịt mù ngoài vũ trụ mênh mông…

    Hawthorne  10 – 6 – 2021

           CAO MỴ NHÂN

**

CHIẾC LÁ PHONG.     CAO MỴ NHÂN

” Mùa đã vàng chưa sắc lá thu ?”

Đã sang thu rồi mà mình còn tiếp tục dậy sớm, bởi vì mình muốn gặp anh trong nỗi nhớ nhung tuyệt vời, chỉ khoảnh khắc thời gian âm dương chuyển dịch đó, đêm sắp tan ra và ngày sẽ đưa mặt trời trở lại thế gian này, mình mới quên đi nỗi nhớ.

Anh khuyên mình nên sống vô tư, hồn nhiên theo ý Chúa.

Không. Mình sẽ chẳng bao giờ theo ý Chúa khi mùa thu vàng lá chờ mong, khi anh còn cách biệt mình cả một đại dương thầm kín tình buồn .

Hỡi anh ” Yêu Quí ” ơi, anh có biết hôm nay mình khóc sớm hơn hôm qua, và những hôm qua, mình khóc sớm hơn những hôm kia không?

Anh không thực sự hay giả bộ lơ là với nỗi ” Tình Thu ” của đất trời chung và của mình riêng đâu.

” Tại sao phải lơ là, dù tôi không là thi sĩ, nhưng lòng dạ vẫn mang mang mầu mây biếc ở thành San đấy chứ …”

Thế sao anh không mang mùa thu đến sớm cho mình …buồn .

Ố ô, dại quá Mỵ ơi, dẫu :

        Ngô đồng nhất diệp lạc

        Thiên hạ cộng tri thu…

Một cánh lá phong rơi, vàng võ cả không gian, nhân gian đều đón đợi thu về, sao phải buồn thế chứ .

Hỡi anh ” yêu quí “, sao cứ gọi tên anh hoài, anh đang muốn trốn mình trong những vách núi thành San, để đọc lại bài thơ ” Thành San thu biếc ” của người tình lỡ trăm năm, nhưng vĩnh cửu ngàn năm không phai tàn sắc lá …thu vàng .

Ố ô, lại ” Ố ô” , tiếng reo vui của một cuộc tình không bao giờ chấm dứt .

Anh hỏi sao chưa chán mùa thu ư, mà cứ thích nhìn sắc mầu thương nhớ thế, anh sẽ hiện diện nơi thơ như một dấu tích hằn sâu nỗi nhớ nhung, người thơ thường  ghi lại trong mỗi bài tình thơ đầy khói sương bao phủ, để chiếc lá vàng kia lẫn vào sắc lá huyền mơ tuyệt vời hư huyễn.

” Mùa đã vàng chưa sắc lá thu ”

Mình đã đến tận Colorado, lên tới Minnesota…chỉ vì hình ảnh những cây phong chan chứa sắc thu vàng, những năm khí núi hơi rừng huyền hoặc tình thơ, không sao xoá nổi mặt trởi ủ rũ nét u sầu .

Mình chưa kể cho anh nghe, vì anh chẳng khi nào thích nghe chuyện hão huyền, còn mình thì lại vô cùng huyễn ảo.

Rằng ngày xưa mới đó, nhưng nay khách văn chương đã trở thành người thiên cổ.

Khi còn học trung học, cô giáo Ninh dạy Việt văn ( xưa còn kêu là Giảng văn ) cho phân tích đoạn văn ĐOẠN TRƯỜNG TÂN THANH của cụ NGUYỄN DU, bậc thi hào có lẽ chưa ai thay thế được, đoạn thơ có cảnh rừng phong :

Người lên ngựa, kẻ chia bào

Rừng phong thu đã nhuốm mầu quan san

Dặm hồng bụi cuốn chinh an

Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh

Người về chiếc bóng năm canh

Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi

Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường …

   ( Đoạn Trường Tân Thanh –  Nguyễn Du )

Điều tôi muồn kể quý vị và anh nghe, là cây phong lá vàng trong thơ cụ Nguyễn Du, dấu tích cuộc chia tay, Thúc Sinh và Thuý Kiều, cuộc chia tay tình nghĩa nhất của Thuý Kiều .

Cây phong mà văn chương Trung Hoa phong kiến xưa gọi cây ngô đồng, mọc đầy rẫy ở Hoa Kỳ hiện nay vậy.

Thế thì, khi cây phong rụng chiếc lá vàng đầu tiên, cả thiên hạ đã biết mùa thu đang về .

Khi mới học và đọc :

Ngô đồng nhất diệp lạc

Thiên hạ cộng tri thu…

Tôi ngập ngừng trước bài viết của vị nào đó về cây ngô đồng là cây ” vông đồng ” có lá gói nem chua ở miền nam.

Tôi còn khờ đến nỗi tưởng chiếc lá ngô của cây bắp vẫn cho trái bắp luộc, bắp nướng như ở Dalat .

Tuy nhiên tôi cũng tự hiểu là chiếc lá ngô bắp dài thoong bao bọc cây bắp đó làm sao rụng được, vì khi muốn bỏ lá bắp ấy , người ta phải tước ra .

Thế thì một ngày kia, không khí Saigon gần Noel, trời cũng se lạnh. Tôi tới Úc Viên thăm Nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội , tôi cũng giả bộ đọc :

” Ngô đồng nhất diệp lạc

Thiên hạ cộng tri thu…”

Nữ sĩ Mộng Tuyết hỏi tôi:

Cao Mỵ Nhân biết lá ngô đồng như thế nào chưa ?

Tôi lặng thinh, vì …cả đời tôi đã biết ” cây ngô đồng ” đâu . Nữ sĩ Mộng Tuyết lẳng lặng mở tủ sách nơi phòng khách lớn , bà rút một cuốn sách dày. Đoạn bà mở một trang sách mà Nữ sĩ Mộng Tuyết đã ép mấy chiếc lá phong vàng ở Đài Loan trong dịp Nữ sĩ Mộng Tuyết đi họp Văn Bút Thế Giới năm nào đó, và trao cho tôi, bà nói :

” Để Cao Mỵ Nhân biết lá ngô đồng mùa thu đó nghe ”

Thế rồi thì một phần dân tộc theo đông tiến sau 30 -4 – 1975. Tôi đã tận mắt thấy từng loạt lá ngô đồng rụng như mưa rơi , không còn huyền thoại nữa .

Nhưng với tôi, tôi đến Hoa Kỳ trong mùa lá rụng, và gặp anh trong mùa lá rụng sau này .

Thế ư ? Anh có là Thúc Sinh đâu, và mình càng chẳng phải Thuý Kiều chứ, song tuổi tác đã thu phong lá vàng, nào có cần chi phải thấy một chiếc lá phong bay trước mặt, để thấy mùa thơ mộng nhất trong mỗi năm đã trở về .

Chính mình dẫu có anh hay không, mùa thu đã sẵn trong tâm hồn chứa chan sắc lá …văn chương đó rồi .. .

            CAO MỴ NHÂN

**

THƠ – CAO MỴ NHÂN

THẢ NHẸ TIẾNG BUỒN.  –  CAO MỴ NHÂN

Mỗi lần anh đọc thơ em

Là tình yêu trải đầy thềm nhớ nhung

Tiếng buồn thao thức bên lưng

Khiến anh nhìn lại, bâng khuâng nụ cười

 *

Em không thốt được một lời

Tiếng buồn thả nhẹ lên trời,bay cao

Mai đây dẫu ở phương nào

Sau lưng vẫn tiếng thì thào của anh

 *

Quan san từ thủa tóc xanh

Đến nay nụ trắng trên cành sương hoa

Thơ em ướt giọt châu sa

Cuộc tình dịu ngọt như là quả non

 *

Cần chi lòng dạ sắt son

Trái tương tư vẫn đang còn đong đưa

Tiếng buồn phảng phất hương xưa

Quả non chín đỏ môi chưa hẹn hò …

CAO MỴ NHÂN (HNPD)  

  29 – 9 – 2024

LÁ THU.    CAO MỴ NHÂN

Anh về hái lá thu xanh

Đã phai sắc mộng biến thành huyền mơ

Lá phong vội đổi vàng tơ

Lẫn trong mầu nắng hoang sơ đẹp buồn

Tuổi mình vướng bận hoàng hôn

Thắm hương tri kỷ tâm hồn lãng du

Ngô đồng rụng chiếc lá thu

Bay theo bóng nhỏ mịt mù nhớ thương

Sao thu không thả màn sương

Lại hong ánh lửa cuối đường heo may

Hắt hiu chiếc lá trên tay

Phải bao nhiêu lá mới đầy tình em

Ô hay, lá rụng vàng thêm

Bâng quơ câu hỏi vương thềm thu ơi

Áo thay khi thấy mây trời

Cũng vàng như lá tuyệt vời ý thu …

     CAO MỴ NHÂN

***

  GỌI THU VÀNG.     CAO MỴ NHÂN

Đã đến, đã đi, và đã nhớ

Một thời thu bắc khứ Hoa Kỳ

Lá vàng rực rỡ mầu xa xứ

Chan chứa vàng thu sắc đắm si

*

Lạ quá, có gì mà quyến rũ

Hồn em, không , chỉ có thơ thôi

Thơ ư , tất cả toàn con chữ

Anh ở đâu, em nhớ tuyệt vời

*

Sao không mơ mộng mà thương nhớ

Tại lá vàng theo bướm vàng ư

Cả một trời vàng , mây giống lá

Bay vào vũ trụ , gọi là thu

*

 Vậy anh có đến xem thu mãn

Thu thịnh , thu khai, thu vãn buồn

Đang gọi nhau về , vàng lá vãng

Rụng tràn xuống cỏ, đẫm thu chôn…

  Los Angeles  25 – 9 – 2021

           CAO MỴ NHÂN

**

TƯỞNG MÙA THU.     CAO MỴ NHÂN

Hôm đó tưởng mùa thu

Em đưa hết sương mù

Trên tay cho anh giữ

Rồi khóc thầm trong thơ

*

Nhưng anh xua lá vàng

Gọi nắng về chứa chan

Trao em nguồn hy vọng

Giữa chiều buồn mênh mang

*

Em hỏi anh thu chưa

Hình như mây lưa thưa

Chút mông lung hò hẹn

Trên đỉnh núi sắp mưa

*

Khói trắng vờn tóc xanh

Cuộc tình sau mong manh

Không còn chi giữ lại

Cả giọt sương long lanh…

   CAO MỴ NHÂN

**

TIẾNG QUỐC KÊU THU.    CAO MỴ NHÂN

Thưa anh, mùa thực sự buồn

Mây vừa chở nắng đi luôn không về

Hoàng hoa nở tự trong mê

Tràn ra đường vắng lê thê thu vàng

*

Mấy vần lục bát sang trang

Thơ mang hồn mộng dở dang chuyện mình

Ô hay thời tiết đoan trinh

Trăm năm vẫn một cuộc tình chúng ta

*

Thưa anh, sương khói đang sa

Mầu vương sắc tím quê nhà lối xưa

Này em gió mới lưa thưa

Tóc bay, anh tưởng ta chưa hẹn hò

*

Bên sông bụi trắng mơ hồ

Nước tan sóng vỡ vi lô bạt ngàn

Chẳng còn dấu tích giang san

Cô đơn tiếng quốc gọi đàn hồi quy…

     CAO MỴ NHÂN

**

TUỔI VÀO THU.     CAO MỴ NHÂN

Tuổi vào thu, hẳn đời tươi mát lắm

Vì nước xanh và mây lặng lờ trôi

Vì khói lam và sương êm ả thôi

Nhưng hoa nở thì vàng chan chứa nắng

*

Hoa nở nhiều, nên càng nhiều cánh bướm

Bướm lượn vòng như đuổi bắt thời gian

Tuổi vào thu, thời gian càng vấn vương

Từng sợi tóc phai dần mầu đấy nhé

*

Ô, có gì phải ưu tư đâu nhỉ

Tuổi vào thu là tuổi đẹp nhất đời

Phải không anh, soi ngắm thử nụ cười

Suy ngẫm thử tháng năm xa bát ngát

*

Anh sẽ thấy những gì viên mãn nhất

Có hay không trong thời điểm này đây

Được hay thua như một thoáng hơi say

Rồi đọng lại tuổi vào thu chất ngất …

        CAO MỴ NHÂN

***




TẶNG SÁCH “TÔI PHẢI SỐNG” CỦA LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ – Kiều Mỹ Duyên




BẦU CỬ MỸ: Hệ Thống Đại Cử Tri – Những Ý Kiến Ủng Hộ Và Chỉ Trích – Từ Thân Hữu HÀ GIANG.




THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA: LỜI BÀN THI SĨ -Thơ CAO MỴ NHÂN và Thơ Họa của Các Thi Sĩ Thân Hữu.

LỜI BÀN THI SĨ

Thứ sáu rồi ư ? Lại cuối tuần

Lại ngồi kiểm điểm, đếm gian truân

Từ nam ra bắc , rồi đông tiến

Tới viễn tây , nào thấy bóng xuân

*

Thế giới bao la, sao hạn hẹp

Mùa xuân như quả chín trên cây

Xuân là hoa lá, là tươi đẹp

Cho tất cả chi trái đất này

*

Nếu vậy thì vui, vui lắm chứ

Tại sao có vẻ giống bâng quơ

Phải vì xuân giấu niềm tha thứ

Nên ngác ngơ buồn, buồn ngác ngơ

*

Ngớ ngẩn rồi, thi sĩ tự phê

Tự khoe thiên hạ nỗi ê chề

Mỗi tuần thứ sáu hồn buông thả

Ra khắp phương trời, mới hả hê

*

Hãy đọc thơ ông Hàn Mặc Tử

Qua ông Bùi Giáng, Vũ Hoàng Chương

Ba người ba lối, nhưng coi thử

Quý vị nêu trên, bước một đường

*

Gàn dở hay nhìn đời chán nản

Thưa không, họ rất …rất yêu đời

Họ đi bất chợt, không ai cản

Khiến họ cam đành bỏ cuộc chơi …

Hawthorne Thứ Sáu 13 – 9 – 2024

CAO MỴ NHÂN

****

Thơ Họa:

BÁI PHỤC CÁC ĐẠI THI NHÂN

Thứ sáu người ơi, lại hết tuần

Đếm cười khôn xuể nỗi chuyên truân

Di Nam, giã Bắc đời trôi nổi…

Đất khách lạc loài chẳng thấy xuân.

*

Càng mở lòng ra, càng chật hẹp

Sầu thu lá rụng xác xơ cây

Trời quen mây trắng, lam chiều đẹp

Đất lạ , cô đơn tủi phận này…

*

Buồn mãi mà chi, đừng vậy chứ

Giữa đời sao lại cứ lơ quơ

Vào hàng, hội nhập quên vì thứ…

Năm tháng quen rồi, hết ngẩn ngơ

*

Ngẫm mình thấy ngán, lại cười phê

Tự ngoáy lời  ngông, thưỡn miệng chề…

Ngó xuống, kênh kênh, không đến nỗi…

Ngửa lên nín bặt, hết ha hê. 

*

Say ngâm thi phú bao thi tử

Men nhấp, môi thầm nhẩm mấy chương

Ngẫu hứng, hàn đây ta tác thử…

Vài câu đã hóc… luật thi Đường.

*

Rõ chán, mọn tài nên chóng nản

–Đâu như mặc khách sống  sênh đời

Văn phong thanh thoát , khôn gì cản…

Khiến gã teo hồn, bỏ ý chơi…

CAO BỒI GIÀ

   13-9-2024

***

RONG CHƠI CUỐI TUẦN

Mải đếm ngày qua, đợi hết tuần

Có hai ngày nghỉ, thoát chuyên truân

Tha hồ thư giãn cho bằng thích

Phơi phới như vừa trở lại xuân.

*

Công viên góc phố dù hơi hẹp

Vẫn mát vòm xanh những tán cây

Hoa cỏ lúc nào trông cũng đẹp

Cho ta yêu quá thế gian này.

*

Một mình đi bộ, đời vui chứ !

Rũ bỏ bao điều nghĩ quẩn quơ

Tưởng tượng mình là trang lữ thứ

Thấy gì cũng lạ, ngó lơ ngơ.

*

Một làn gió nhẹ cũng làm phê

Quên tuổi vào thu, nỗi muộn chề

Hớn hở tung tăng chân sáo nhảy

Đùa cùng vạn vật, hát ha hê…

*

Nhẹ nhõm bước chân người lãng tử

Bên mình chỉ một túi văn chương

Nghĩ thầm, lẩm bẩm rồi ngâm thử

Khoe với vòm cây, cỏ cạnh đường.

*

Hai ngày thả lỏng quên buồn nản

Lại thấy lòng yêu quá cuộc đời

Chẳng có còn chi là vật cản

Hàng tuần, tiếp nối cuộc rong chơi.

  Sông Thu

( 14/09/2024 )

***

TRẺ LÀM, GIÀ HƯỞNG.

Vất vả tăng ca suốt cả tuần

Hôm nay chủ nhật hết nan truân

Thảnh thơi ca hát cùng bè bạn

Nhảy nhót tưng bừng thuở tuổi xuân.

*

Đồng lương mỗi tháng tuy hơi hẹp

Cố gắng dụm dành tậu ít cây

Chăm sóc mỗi ngày hoa trổ đẹp

Lòng vui, hạnh phúc quá thân này.

*

Cuối tuần được dịp đi chơi chứ

Bơi lội,hẹn hò hết quẩn quơ

Siêu thị dạo mua thêm mấy thứ

Khi về, túi rỗng mới buồn ngơ.

*

Bình bầu từng quý mới là phê

Tiên tiến bị rơi, dạ não chề

Công sức bao ngày thành cát bụi

Mặt mày ủ rũ chẳng cười hê.

*

Làm xếp trong tay nhiều đệ tử

Yêu thơ một bụng chứa văn chương

Giải lao, ngẫu hứng ta bèn thử

Một khúc thi ca,quán vệ đường.

*

Cuộc sống khó khăn xin chớ nản

Dặn lòng,cố gắng chốn trường đời

Gian truân thử thách khôn ngăn cản

Tích lũy, về hưu nghỉ dưỡng chơi.

  LAN

(14/09/2024).

***

THI ĐƯỜNG GIAN NAN

Tập tễnh mần thơ suốt một tuần!

Bao ngày học hỏi lắm chuyên truân!

Lời thô ý mọn quên nhiều chữ

Ngán ngẩm nghe hồn chẳng thiết xuân!

***

Áo não buồn tênh vì nghĩa hẹp

Thôi đành bỏ bút dạo vườn cây

Quỳnh hoa, nhánh liễu màu xinh đẹp

Cảm tạ người ơi quá tuyệt này!

***

Quay vào dạ nhẩm nên mừng chứ!

Giấy mực trên bàn lại gắng quơ

Tỉ mỉ từng câu dò mọi thứ

Ân cần chỉnh luật khó làm ngơ!

***

Thế rồi tự thưởng tách cà phê

Quẳng gánh suy tư khép miệng chề

Tác phẩm đầu tay lòng mở hội

Âm thầm giấu kín chả tung hê!

***

Xét lại hình như dùng vận tử

Đâu ngờ chính tả phạm vài chương

Làm siêng mấy bận khôn màng thử

Nhẫn nại cùng qua khắp nẻo đường

***

Thơ rèn trí luyện không hề nản

Lỗi bệnh Đường Thi nhớ cả đời

Ới bạn chung tình xin chớ cản!

Bằng bằng, trắc trắc ghẹo chàng chơi!

 Như Thu

09/14/2024

***

KHÔNG XUÂN

Loáng thoáng liền nghe: -Đã hết tuần

Mà đời cứ rứa, vẫn chiên truân*

Lìa quê đá sỏi, tìm trù phú

Mộng vỡ âm thầm, tuyệt vọng xuân

*

Lặng ngắm khung trời sau cửa hẹp

Đông tàn, gió lộng xác xơ cây

Hàn liêu một cõi sầu vô tận

Cỏ dại lìm im mãi chốn này

*

Cố níu ngàn xưa, chi nữa chứ

Tay đời đã mỏi, viển vông quơ

Bao lần sám hối lòng chưa thứ

Giọt lệ cô tình mãi ngẩn ngơ

*

Ngơ ngác mây trời khóc phủ phê

Trăng khuya bất động, chán chê chề

Trùng khơi sóng cuộn xô vào núi

Mãi vỗ ầm ào, có hỷ hê ?

*

Áo bạc phong sương, màu lãng tử

Chén thù chén tạc khách văn chương

Câu thơ kết chuỗi niềm tang hải

Thật ấm lòng khi lỡ bước đường

*

Sống giữa vu vơ hoài cũng nản

Không hoa, tuế nguyệt vắng hương đời

Không xuân chẳng thể nên ngày hội

Có cuộc vui nào một khách chơi?

Lý Đức Quỳnh

   14/9/2024

* Truân chiên (tt): truân: vất vả; chiên: khó khăn= Khó khăn vất vả:

Ngày ngày tháng tháng nghiệp nghề truân chiên (cd).

Nguồn tham khảo: Từ điển – Nguyễn Lân.

NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI

Thời gian chớp mắt đã thêm tuần

Lưu lạc sông  hồ lắm nỗi truân

Rảo khắp trời Nam rồi xuất ngoại

Hoa Kỳ trú ngụ ngóng tin xuân

——-

Đất nước giàu sang tình chẳng hẹp

Xuân về hoa bướm rạng ngời cây

Tấm lòng rộng mở luôn vui đẹp

Thế giới mê say nhập chốn này

——-

Niềm vui hẳn phải vui cùng chứ

Sao lại thẩn thờ mãi quẩn quơ

Chỉ tại nơi đây luôn thiếu thứ

Tình quê nghĩa xóm mới ngu ngơ

——

Cố hương luyến nhớ tự lòng phê

Xót nghĩ ưu tư lại chán chề

Thả lỏng vui đời thêm sức sống

Lo chi lão hạc cứ hà hê

——

Bên hiên phảng phất mùi Chi tử

Trong trắng gợi hồn thảo vội chương

Tức cảnh sinh tình ngâm hát thử

Bài thơ lục bát ngọt như đường

——

Bạn bè xa vắng thêm buồn nản

Vất vưởng ngày qua giữa cõi đời

Ai thắng ai thua giờ đếch cản

Từng người vội bỏ chẳng thèm chơi

    Hưng Quốc

Texas 9-14-2024

***

HƯƠNG YÊU CUỐI TUẦN

Không mong,  chẳng đợi lướt qua tuần

Gậm nhấm bên lòng những nỗi truân

Một thủa lao đao thầm quyết chiến

Đêm buồn vượt biển giữa mùa xuân

*

Người ta tấp nập đông đường phố

Vạn vật tô bồi lá thắm cây

Có biết mình ai đang lặng lẽ

Quay lưng chối bỏ cảnh nơi này

*

Quê hương phải kiếm nơi nào nhỉ

Mắt nhuộm u hoài bám víu quơ

Hà Nội mơ hồ qua sách vở

Hoàng Thành khắc đậm phải làm ngơ

*

Khơi dòng kỷ niệm tách cà phê

Thứ bảy nhàn ru ký ức về

Trí não thênh thang trầm biển phú

Say mềm chữ nghĩa thả tung hê

*

Đinh Hùng, Quang Dũng thơ nồng thắm

Nhật Tiến, Tuý Hồng tuyệt lắm chương

“Hồn bướm mơ tiên” tình hướng đạo

Văn thơ tuyệt tác mở con đường

*

Trầm mình thế giới đầy hoa mộng

Tóc nhuộm màu sương, nhuộm cuộc đời

Níu hái mây trời đan nắng lụa

Cuối tuần một cõi thỏa vườn chơi

      Minh Thúy Thành Nội

Tháng 9/16/2024

***

LỐI VÀO ĐỜI

thơ thẩn tìm vui..cũng hết tuần

cuộc đời chẳng đổi mãi chuyên truân

từ khi còn bé đà gian khó

ước mộng mơ hoài…chẳng bóng xuân

*

trần gian rộng thế mà vẫn hẹp…

đi khắp phương trời mãi thiếu cây..

…bóng mát ,nơi đâu là điểm tựa ?

cho ta núp bóng nắng mưa này !

*

được vậy , lòng đây mừng lắm chứ !

không còn lo nghĩ chuyện vu vơ

cứ xem như được trò tiêu khiển

và nghĩ rằng ta hết ngẩn ngơ

*

thời gian ấy thế vậy mà phê !

Lối sống xem ra chẳng chán chề

đừng đứng núi nầy mơ núi nọ

yên lòng chớ cậy kẻ tung hê !

*

vui với kiếp người thân lãng tử

rày đây mai đó chút văn chương

bạn bè bốn biển cùng suy thử…

tiến bước đi qua mọi nẻo đường

*

bền bỉ luyện rèn đừng chí nản

hành trang nhẹ gánh bước vào đời

ung dung tự tại…ai truy cản

bốn phía là nhà …mặc sức chơi !

Songquang

20240916

***

ĐÓNG CỔNG CHƠI ,

Mới đó loay hoay hết một tuần

Tháng ngày lọng cọng  gánh gian truân

Thời kỳ mờ mịt lùi hay tiến

Đến lúc yên bình ,biệt dấu xuân

*

Khép kín tâm hồn sau cửa hẹp

Quanh mình là bóng phủ hàng cây

Đâu còn hình dáng khung trời đẹp

Chỉ thấy tối tăm cõi tạm này !

*

Vẫn ước xuân về đây đấy chứ

Để người phấn khởi hết sầu quơ

Những mong chờ nốt đô rê thứ

Buồn sẽ xa dần , xua ngẩn ngơ

*

Có chặng nào đời sống phủ phê

Để thôi  dồn nén những tê chề

Đón mùi hạnh phúc lòng thư thả

Và lại rong chơi thấy đã hê ,

*

Tập tễnh thơ khi còn sĩ tử

Nhờ luôn tìm hiểu ,thích từng chương

Rồi thêm mài miệt ,hay làm thử

Rốt cuộc vần êm ,chẳng lệch đường

*

Thầm nhủ đừng bao giờ chán nản

Đừng nên nhụt chí khi vào đời

Đến hồi giã biệt ,không rào cản

Cứ thế mà đi ,đóng cổng chơi !

PHƯỢNG HỒNG

***

CUỐI TUẦN THƯ GIÃN

Ngày lại ngày qua ngóng hết tuần

Một tuần bận bịu thật đa truân

Chỉ mong thư giãn cho vơi bớt

Một chút ưu phiền giữa nắng xuân

*

Bạn hữu quanh ta tình rộng mở

Nói  cười nghe rộn rã ngàn cây

Gặp nhau tâm sự mà như đã

Quên hết âu lo thế giới này

*

Bao nhiêu thế sự không màng tới 

Tạm gác một bên không quẩn quơ

Rôm rả chuyện trò như trẻ nhỏ 

Thời gian một thoáng chốc ngu ngơ 

*

Nhâm nhi một chút vị cà phê

Giọt đắng cho tan nỗi chán chề

Bạn đốt cuộc đời qua khói thuốc

Bất cần mọi chuyện muốn tung hê

*

Lý sự tưởng như mình Lão Tử

Luận bàn thi phú với văn chương

Hả hê cất tiếng cười ròn rã

Tri kỷ là đây đã cuối đường

*

Hãy nhắn nhủ nhau đừng có nản

Cứ vui cho trọn giữa cung đời

Ung dung tự tại ngày nhàn tản

Chờ đợi một chiều ta nghỉ chơi

Toàn Như

***

BÓNG THỜI GIAN…

Thời gian chóng vánh đã qua tuần

Cuốn lịch gở dần máy chuyển truân

Cải tạo rừng thiêng xong xuất cảnh

Máy bay hạ cánh một trời xuân

*

Hoa Kỳ Hợp Chủng… lòng không hẹp…

Hiếu khách cưu mang, đủ loại cây

Mở rộng vòng tay cười thật đẹp

Chung cư giá rẽ ở nơi này…

*

An cư lạc nghiệp, vui lòng chứ…?

Trước lạ, sau quen hết quẩn quơ…

Thử thách ban đầu người lữ thứ…

Tình làng nghĩa xóm nhớ ngu ngơ…

*

Trung nguyên Đà Lạt, xứ cà phê

Mùi vị khác nhau rõ ế chề

Hợp Chủng Hoa Kỳ ta thả lỏng

Màu cờ sắc áo cứ tung hê

*

Du lịch khắp nơi đời lãng tử

Phong sương tuyết nguyệt nợ văn chương

Thất ngôn, bát cú thường ngâm thử

Đắc chí nghêu ngao khắp nẻo đường

*

Vạn sự khởi đầu nan chớ nản

Một lòng gắng sức, sống trên đời

Gian nan chẳng ngại ai ngăn cản

Cần kiệm nghỉ hưu thoải mái chơi…!

MAI XUÂN THANH

       Silicone Valley, 9/20/2024




THIÊN THẦN GÃY CÁNH- Cung Thị Lan (Chủ Tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Hoa Kỳ)

Thiên Thần Gãy Cánh

Theo thông lệ, mỗi khi làm việc nhà, tôi thường mở Ipad để nghe các truyện văn học nước ngoài, sử ký hay tin tức. Những lần như thế, youtube thường gửi cho thêm cho tôi những video có những chủ đề liên quan. Thế mà, suốt cả một tuần, kể từ ngày 23 tháng 8, tôi không hiểu sao Ipad của tôi liên tiếp hiện ra những clip nhạc của một cô gái với giọng ca thật trong trẻo và thống thiết.

“I’m so lonely broken angel. I’m so lonely listen to my heart. One and only broken angel. Come and save me before I fall apart.”

Những lời ca đơn giản và âm điệu của bài hát được nhắc đi nhắc lại nhiều lần khiến tôi thuộc ngay. Tò mò, tôi ngưng công việc mình đang làm và ghé mắt nhìn vào màn hình xem hình ảnh trong ấy để thực sự hiểu rõ ý nghĩa của bài hát. Hình ảnh cô gái rơi từ cao xuống sau câu hát: “Hãy đến và cứu em trước khi em gục ngã!” (Come and save me before I fall apart.) đã làm tôi khá hồi hộp đến độ tôi phải kéo ngược trở lại đoạn video ngắn xem lại nhiều lần.

Rồi, tôi cảm thấy lo khi nghĩ bài hát và hình ảnh ấn tượng này có thể gây nên sự khích động cho các em trong tuổi thanh thiếu niên đang trong tâm trạng trầm cảm hay tuyệt vọng vì một vấn đề gì đó, dễ dàng nghĩ đến cái chết. Nhưng, mối bận tâm của tôi dần phôi phai vì những công việc khá bận rộn của tôi.
Chiều ngày thứ Sáu hôm đó, tôi cảm thấy khoan khoái tôi đã hoàn tất việc làm của sở. Vui hơn là tôi không phải chuẩn bị bữa cơm tối mà được con mời ăn tiệc ở nhà hàng. Một bữa tiệc với toàn bộ bà con và người thân quen. Không gì vui hơn chuyện được gặp con cháu trong đại gia đình sau một tuần bận rộn. Thế nhưng, một cặp vợ chồng đứa cháu họ từ chối không đến với lý do bận. Chuyện bận vì việc làm trên đất nước Cờ Hoa này luôn được thông cảm, cho dù ngay trong buổi tối thứ Sáu nên chúng tôi không thắc mắc gì. Nhưng vài ngày sau chúng tôi mới biết sở dĩ đứa cháu họ không đến được vì gia đình vợ của cháu đang đau buồn vì nhận tin em gái ruột duy nhất của vợ cháu mới quyên sinh. Tôi bàng hoàng khi nghe tin dữ này. Khi biết cô bé tự tử bằng cách trầm mình dưới nước, tôi càng đau nhói hơn. Bỗng dưng những âm giai của bài hát Broken Angel (Tạm dịch là Thiên Thần Gãy Cánh) vang dội trong đầu tôi như những lần tôi mở Ipad.

“I’m so lonely broken angel. I’m so lonely listen to my heart. One and only broken angel. Come and save me before I fall apart.”

“Come and save me before I fall apart.”  “Hãy đến và cứu em trước khi em gục ngã!”
Những lời trong bài hát khiến nước mắt tôi trào ra liên tục. Tưởng tượng cảnh cô bé đã ở trong tình trạng hết sức tuyệt vọng và buồn khổ trước khi quyết định kết liễu cuộc đời mình, tôi cảm thấy tim mình đau nhói với cảm giác thương tiếc khôn nguôi. Càng nghĩ đến cô bé, tôi càng thấy đau lòng với tin dữ. Có thể nào một cô gái trẻ đẹp trong lứa tuổi hai mươi, hồn nhiên vui vẻ thế mà giờ đây đã trở thành người thiên cổ. Tôi nhớ mãi hình ảnh cô bé trong ngày Đám Hỏi và Đám Cưới của con trai tôi. Cô luôn nở nụ cười vui tươi kèm theo những cử chỉ dịu dàng và sự quan tâm hết sức chu đáo đối với tôi:

“Bác muốn con giúp gì không?”
“Con xếp mấy cái bánh như thế này đúng không ạ?”
“Bác còn muốn con làm gì nữa không?”
“Bác muốn con chụp hình với bác ở đâu?”
“Bác cháu mình đứng như thế này nhé? Kiểu này nhé…”

Trời ạ! Có thể nào một cô gái hồn nhiên, hăng hái, hoạt bát như thế lại hủy hại thân thể mình. Tôi không thể nào chấp nhận tin vừa nghe. Khi nghe cháu tôi báo gia đình cô sẽ không gửi Cáo Phó và sẽ không cho bất cứ người nào thăm viếng từ biệt, tôi tự an ủi với ý nghĩ cho rằng mình chưa hề nghe tin dữ này, sẽ bình thản sống với sự tin tưởng rằng cô bé đang ở tiểu bang nào đó, bận rộn với công việc gì đó mà mình không thể gặp lại.

Thế nhưng, tôi không thể đành tâm tảng lờ như không có việc gì xảy ra. Qua tin nhắn điện thoại cầm tay, tôi đã viết vài hàng cho cô cháu dâu. Tôi khuyên cô nên chăm sóc ba mẹ kỹ lưỡng trong thời gian này vì ba mẹ cô đang tâm trạng rất đau lòng, cần được an ủi.

Vài ngày sau, chồng tôi cho biết ba mẹ cô cháu dâu cho phép vợ chồng tôi đến nhà quàn tiễn cô bé lần cuối nhưng chúng tôi chỉ có thể đến đó trong vòng nửa giờ, từ mười một giờ đến mười một giờ rưỡi ngày 29 tháng 8. Có lẽ những người làm việc ở nhà quàn hiểu tâm lý thương tổn của bậc cha mẹ mất con trong tình trạng như thế nên tổ chức ngắn gọn và mau lẹ. Y theo lịch, vợ chồng tôi không muốn mất một giây phút nào trong ba mươi phút ngắn ngủi ấy nên rời nhà rất sớm. Mười giờ bốn mươi lăm phút, chúng tôi đã có mặt tại trước nhà quàn. Đậu xe xong, chúng tôi ngồi im trong xe chờ đợi. Đây là nơi nông thôn rất yên tĩnh và biệt lập vì cách thành phố rất xa. Nhà quàn nhỏ gọn có hai ống khói lớn bằng thép song song, thẳng đứng lên trời. Bầu trời u ám với những đám mây xám làm cho khung cảnh vắng vẻ càng trở nên ảm đạm hơn.

Bỗng một cơn mưa nặng hạt rơi xuống, xóa tan cái màn u ám trước mặt kính xe của chúng tôi. Những giọt nước mưa lớn liên tiếp chảy dài trên mặt kính như những giọt nước mắt lăn không ngừng.

Khoảng mười phút, những giọt mưa trên mặt kính xe được xóa nhòa và tôi có thể nhìn thấy có một đốm sáng giữa những đám mây xám nhạt đã ửng hồng trên bầu trời. Mặt trời ló dạng, dần xua tan các đám mây xám khiến bầu trời sáng rực hơn. Một chiếc xe tiến vào bãi đậu. Không phải chiếc xe của ba mẹ cô bé mà là chiếc xe của con trai đầu của chúng tôi. Cháu xin phép hiệu trưởng nghỉ dạy vài giờ để đến đây. Đậu xe xong, cháu đi thẳng vào nhà quàn. Chúng tôi vẫn ngồi yên trên xe chờ xe của ba mẹ cô cháu đến. Đúng mười một giờ, xe của cháu họ tôi, vợ chồng chị của cô bé, trờ tới. Chiếc cửa xe vừa mở, mẹ cô bé khụy xuống đất, ba của cô và chị của cô vội vàng bước ra khỏi xe, cùng nhau dìu bà vào nhà quàn. Khó khăn lắm, họ mới có thể dìu bà đến cửa vì bà nhất quyết ghì ra phía sau, không muốn vào trong nhà quàn. Với những tiếng khóc nấc đau thương và thê thảm bà nhất định kéo trì cái thân hình ốm yếu của bà, không để vượt qua cái ranh giới của chiếc cửa mở do người quản trị đang kìm giữ. Khá đau lòng, tôi mở cửa xe, ào chạy về phía họ, ôm bà, khóc than với những lời an ủi mà tôi không nhớ mình đã nói điều gì. Cuối cùng, chúng tôi cũng đưa bà vào căn phòng, nơi có một số ghế xếp ngay ngắn trước một chiếc quan tài đơn giản, nắp che kín phần bên dưới và chỉ để lộ một nửa phần trên. Trong nửa phần trên ấy là khuôn mặt của cô gái trẻ trắng nhợt và đôi tay chắp ngay ngắn trên bụng. Hình ảnh này khiến bà mẹ khóc nức nở, gào thét rất thương tâm. Những tiếng khóc than xé lòng người và thân hình gầy guộc vật vã của bà khiến chúng tôi đau lòng không kém. Sáu người chúng tôi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào quây quanh bà nhưng bất lực, không biết tỏ cử chỉ hay dùng lời khuyên lơn an ủi nào để có thể xoa dịu được nỗi đau đớn trong lòng bà. Tôi gọi là “bà” vì vai vế nhưng thực sự bà còn rất trẻ, chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Vài phút sau, một vị linh mục người da trắng với khuôn mặt nhân hậu, khoảng thất tuần, bước vào. Với lời nói dịu dàng, ông giới thiệu về mình và sự vinh hạnh làm Phép Xác cho cô bé. Bà mẹ vốn là người trọng lễ nghĩa nên im bặt khi thấy sự hiện diện của vị linh mục, nhưng sau đó, bà nức nở khóc bất kể những lời giảng đầy ý nghĩa của vị linh mục ra sao. Tôi chú tâm từng lời nói của ông về sự tạm bợ của cuộc sống, về sự giang tay cứu rỗi của Chúa, sự bình an của cô bé trên nước thiên đàng và cả cơn mưa bất chợt khá mầu nhiệm mà chúng tôi vừa chứng kiến cách đó hai mươi phút. Những lời thuyết phục của ông hết sức tâm lý dành cho tâm hồn đầy thương tổn của chúng tôi. Tuy nhiên, chúng không thể nào bù đắp sự đau khổ tột cùng của người Mẹ mất đứa con thân yêu.

Ngay khi lễ vừa xong, người đàn bà quản trị bước vào cho biết đã đến giờ đưa linh cữu vào phòng thiêu. Bà mẹ đau đớn nhào đến chiếc quan tài như muốn níu kéo lại nó, cố gắng hy vọng đứa con mình được sống lại và mình có thể ôm ấp nó như xưa. Sức mạnh của cái nhào bất thần ấy khiến chiếc quan tài trượt vào tận bức tường nên chồng bà phải kéo bà về lại ghế ngồi. Cô cháu dâu, trong trạng thái vô hồn, bước đến vị linh mục xin phép cho chúng tôi đặt những hoa trắng vào linh cữu của cô bé. Linh mục gật đầu rồi nhận vài chiếc hoa trắng đặt trên đầu cô bé. Chúng tôi lần lượt chia nhau những chiếc hoa trắng đặt xung quanh cô. Riêng tôi, khi đặt hoa vào bên cạnh cô bé xong, tôi đã đặt bàn tay mình trên đôi bàn tay của cô. Đôi bàn tay lạnh ngắt của cô làm tôi tưởng tượng sự lạnh buốt mà cô chịu đựng khi chìm trong nước sông. Tôi nghĩ phải chi mình có mặt trong lúc ấy để có thể nắm đôi bàn tay cô và kéo cô ra khỏi sức hút của Tử Thần. Có lẽ bất cứ người thân của cô hiện diện nơi đây cũng ao ước được làm điều tương tự như thế! Nhưng, có mấy ai có thể ngờ sự việc đã xảy ra như vậy cho dù mỗi người, khi còn trẻ, đã từng nghĩ đến chuyện quyên sinh khi gặp những điều bất như ý hay tuyệt vọng.

Hình ảnh người Mẹ đau đớn bất lực khi mất đứa con khiến những người chứng kiến đau lòng khôn tả. Ngay cả những người làm trong khu Nhà Quàn cũng không thể che giấu được những khuôn mặt đầy căng thẳng và những đôi mắt chứa chan niềm đau khổ vô biên. Không gì đau khổ hơn chuyện không có phương cách nào để an ủi người đang trong tình trạng đau khổ tột cùng. Những tiếng gào thét đau thương của bà mẹ xé nát lòng của chúng tôi và tôi đã xin cáo từ ngay khi chiếc quan tài đẩy vào phòng thiêu. Tôi cảm thấy mình không còn đủ can đảm để chứng kiến thêm chuyện đau lòng. Vợ chồng tôi và con trai tôi lần lượt ôm ba mẹ cô bé chào từ biệt. Tôi không biết nói gì hơn ngoài những lời nghẹn ngào là chúng tôi rất thương ông bà và mong ông bà giữ gìn sức khỏe.

Trên đường về, tôi chợt nhớ ra là Ngày Từ Biệt hôm nay chỉ có vỏn vẹn bảy người của gia đình tôi và gia đình của cô bé. Phải chăng đây là ước muốn của cô xui khiến ba mẹ cô cho phép chúng tôi tiễn đưa cô lần cuối cùng. Dù sao, tôi cố gắng an ủi mình bằng cách xóa sạch những diễn biến mà tôi chứng kiến trong ngày. Sự đau đớn của người Mẹ làm tôi kinh hoàng, tưởng chừng như bà sẽ ngất lịm sau khi mọi việc kết thúc chứ không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Và khi tưởng tượng mình trong hoàn cảnh của bà, tôi cảm thấy tim mình đau thắt từng cơn.

Người Mỹ thường nói câu: “Hãy quên đi quá khứ buồn đau và tiếp tục cuộc sống bình thường với những người đang sống xung quanh mình!” Tôi cố gắng làm theo lời khuyên ấy bằng cách khuây khỏa qua những video hài hước. Thế nhưng, khi mở Ipad thì bài hát Broken Angel lại vang lên. Lần này thì bài hát được thêm vào bởi giọng ca nam đáp lại lời thống thiết khuẩn khoản của nữ ca sĩ:

You, you are the one
I miss you so much. Now that you’re gone
Don’t, don’t be afraid
I’ll be your side, leading the way
 
I wish that I could touch, touch you again
Feeling in love, don’t want it to end
Two, two worlds apart
Less in a dream, it’s breaking my heart
 
Những lời ca “I’ll be your side, leading the way” (Tôi sẽ bên cạnh em dẫn đường), “Two, two worlds apart. Less in a dream, it’s breaking my heart” (Hai thế giới cách xa. Dần tan trong giấc mơ làm tim tôi tan nát!)
 
Tôi tự hỏi: Hai thế giới biệt lập này là hai thế giới nào? Phải chăng là khoảng cách của hai người sau khi tình yêu tan vỡ hay khoảng cách của biệt ly của hai thế giới sống và chết. Có thể nào khoảng cách này xảy ra trong tích tắc, gây cho cảnh chia ly bất ngờ đến kinh hoàng.

Tôi không hiểu cô bé có hình dung được cảnh mẹ cô đau khổ trước khi quyết định hủy hại thân mình không. Tôi đoán cô đã phải đớn đau trong thế giới cô đơn với lý do nào đó. Có thể là cảm giác vô vọng và cô độc vì không ai có thể thấu hiểu nỗi lòng. Có thể là bất lực với sự kém cỏi và thua sút về mặt nào đó. Có thể là sự thua cuộc hay thất tình. Không ai biết lý do vì sao cô hành động như vậy và có lẽ cũng không ai ngờ một cô gái tươi vui lại hành động một cách đường đột đối với sinh mạng của mình như vậy.
Buổi tối hôm ấy, tôi không hề chợp mắt. Suốt đêm tôi thao thức với bao nhiêu ý nghĩ xung đột trong đầu. Càng nghĩ, tôi càng thương cô bé, mẹ cô bé và thương cả những bậc làm cha mẹ và những đứa trẻ có tinh thần yếu đuối. Trên đất Mỹ, phần lớn cha mẹ chỉ dành thời giờ để lo kế sinh nhai, và chú tâm việc học của con hầu mong con có việc làm cho tương lai rực rỡ hơn mình. Sự bận rộn hàng ngày và mệt mỏi sau những ngày làm việc khiến cha mẹ không thể gần gũi con cái nhiều để có thể chia sẻ tâm tư tình cảm. Có nhiều bậc phụ huynh không biết rằng có những đứa trẻ, mà trong đó có cả con mình, có tâm lý yếu đuối, luôn mặc cảm vì bản thân thua sút kém cỏi, nên thường trầm cảm, khép mình trong thế giới đơn côi, cô độc, rồi hành động không cân nhắc, dễ thiệt thân. Nếu không có sự giúp đỡ, an ủi, hay động viên tinh thần từ gia đình, các em này thường tựa vào bạn bè hay những thú vui không phù hợp. Đây không phải lần đầu tôi chứng kiến cảnh này. Sự mất mát đột ngột của con cái và tình trạng ân hận của những bậc cha mẹ từ những câu chuyện kể của những người thân quen của tôi và sự chính mắt chứng kiến từ thực tế đã làm tôi đau đáu buồn khổ. Nhưng rồi những người ấy và tôi không bao giờ nhắc đến những vấn đề này trong lúc cùng âm thầm cố quên đi.

Giờ đây, tôi bỗng nhớ lại thời gian hai mươi năm trước, lúc ba đứa con tôi trong lứa tuổi thanh thiếu niên. Hôm ấy, sau khi dự trại Hướng Đạo trên núi cao, chúng tôi về nhà khá tối. Để kịp ăn uống, nghỉ ngơi cho ngày hôm sau chúng tôi không ai nói ai, cố gắng dọn dẹp đồ đạc từ trại về. Riêng tôi, vội vã làm thức ăn tối rồi đem lên bàn ăn ngay. Khi đi ngang qua phòng khách thấy một chiếc ba lô bày bừa giữa nhà, tôi la chủ nhân của nó. Lúc đó, có lẽ vì tôi bị áp lực với thời gian cần kíp, nên tôi đã càu nhàu thêm về tính lè phè, không ý thức phải làm gì của một người đã từng đi Hướng Đạo. Chồng tôi và đứa con trai đầu của tôi cùng hùa theo lời càu nhàu của tôi, la thằng bé. Tôi lại xuống bếp rồi lên phòng ăn đem thêm những món cuối. Khi ngồi vào bàn, tôi không thấy thằng bé vừa bị la, gọi nó ra ăn cơm thì chồng tôi bảo nó vừa ra khỏi nhà, không biết đi đâu rồi. Tôi thảng thốt, nhớ lại những lời mình vừa càu nhàu. Linh tính chuyện gì không ổn, tôi lấy chìa khóa xe rồi tuôn ra khỏi nhà ngay. Trời lúc này tối đen. Ba con đường vắng ở góc nhà chúng tôi heo hắt những ánh đèn đường buồn bã. Không một người nào trên đường bộ hành và cũng không có chiếc xe nào qua lại trên những con đường nhựa. Tôi không biết tìm thằng bé hướng nào, rồ máy, tôi đạp ga trên những con đường thường đi làm theo quán tính. Đến một con đường hẹp tối đen, tôi bỗng giật mình, hãm tốc độ vì một bóng người trong y phục tối sẫm đang đi giữa đường. Bấm còi người ấy cũng không chịu bước vào lề. Tôi chiếu đèn soi rõ, nhận ra người ấy là con mình. Tôi dừng xe, bấm còi rồi kéo kính xe xuống, gọi tên nó. Thằng bé giật mình, dừng bước, đứng im nhưng không quay lại. Tôi gọi tên nó, bảo nó hãy lên xe. Nó quay lại nhìn xe tôi, ngần ngừ một lúc rất lâu rồi từ từ bước đến xe tôi. Đợi nó lên xe xong, tôi không nói gì, chở nó đi vòng vòng những con đường trong xóm. Xe chạy lòng vòng trên những con đường tối và vắng khoảng hơn mười lăm phút mà chúng tôi không ai nói với ai lời nào. Khi tôi lái xe vòng về nhà, nó chợt nói với tôi:

“Con không hiểu sao tính con khác với mọi người trong nhà. Con muốn cố gắng nhưng…”

Tôi đáp:
“Hóa ra chỉ vì sự khác biệt mà con muốn từ bỏ gia đình sao?”

Nó không đáp.

Tôi lại nói:

“Thực ra, trong nhà không ai giống tính ai hoàn toàn cả con à! Có người nhanh nhẹn trong việc gọn gàng ngăn nắp, có người thì chậm chạp. Nhưng khi chúng ta nhắc nhở nhau không phải là chúng ta ghét nhau. Đó là cách chúng ta quan tâm đến nhau, giúp nhau tiến bộ hơn. Có lẽ con thường nghe ba mẹ và anh la nên con buồn. Nhưng, trong nhà đâu phải chỉ có mỗi mình con bị la. Các con làm gì không phải, đều bị ba mẹ la cả. Ba mẹ la là để uốn nắn các con chứ đâu phải là ghét các con? Hôm nay con bị ba người trong nhà la cùng một lúc vì cả bố, mẹ và anh con đều thấy như vậy nhưng con đừng bao giờ quên là gia đình mình đều thương con, và quan tâm đến con. Con nghĩ lại đi! Có phải tất cả ba mẹ anh em con đều thương con không?”

Nó ngồi im không đáp.
Tôi ngừng xe trước nhà rồi bảo:
“Thôi vào nhà ăn cơm với mẹ rồi ngủ, mai đi học.”

Nó líu ríu làm y lời khiến tôi vui mừng khôn tả. Tôi không ngờ khi dùng chữ thương yêu trong lúc đối thoại lại hữu hiệu như thế.

Giờ đây nghĩ lại, nếu lúc đó, tôi không chạy theo nó để xoa dịu sự tổn thương trong lòng nó, thì có thể tôi cũng bị lâm vào tình trạng khủng hoảng tinh thần như bà mẹ cô bé, không thể tránh khỏi.
Trong những ngày này, tôi muốn dùng những giòng chữ giải tỏa tâm lý nặng nề của mình qua các trang nhật ký. Nhưng khi biết sự khủng hoảng tinh thần của những người mẹ mất con đến nỗi không thể sống trong căn nhà có nhiều kỷ niệm của đứa con đã mất thì tôi lại muốn gửi thông điệp đến quý độc giả (các bậc phụ huynh và các em thanh thiếu niên) để tránh những tình trạng làm đau lòng nhau.

Hãy ngay lập tức cứu các em trước khi các em ngã gục!” và “Xin hãy chia sẻ nỗi buồn của mình với cha mẹ với ghi nhớ: Cha mẹ lúc nào cũng thương yêu các con!”

Cung Thị Lan
Ngày 09.09.2024
 
 
Song: Broken Angel
 
You, you are the one
I miss you so much. Now that you’re gone
Don’t, don’t be afraid
I’ll be your side, leading the way
 
I’m so lonely broken angel.
I’m so lonely listen to my heart.
One and only broken angel.
Come and save me before I fall apart
 
I wish that I could touch, touch you again
Feeling in love, don’t want it to end
Two, two worlds apart
Less in a dream, it’s breaking my heart
 
 
Bài Hát: Thiên Thần Gãy cánh
 
Em, em là người anh nhớ em vô cùng.
Nhưng bây giờ em đã đi xa
Đừng, đừng sợ hãi!
Anh sẽ bên cạnh em, dẫn đường
 
Em thiên thần gãy cánh cô đơn
Em đơn độc nghe theo trái tim mình
Chỉ là thiên thần gãy cánh
Hãy đến và cứu em trước khi em gục ngã!”
     
Anh ước anh có thể chạm em lần nữa.
Để cảm thấy yêu đương, không muốn kết thúc
Hai thế giới cách xa
Tan dần trong giấc mơ làm tim anh tan nát
 
Cung Lan chuyển ngữ
* Nhà quàn = Nhà tang lễ.




VỀ CÁC ĐẠI HỌC XÁ TRẦN QUÝ CÁP, MINH MẠNG, THANH QUAN VÀ PHỤC HƯNG – Kiều Mỹ Duyên




Ngàn Năm Mây Bay




Thăm Viếng Văn Thi Sĩ Chinh Nguyên VTLV




Hình ảnh “Chiều Nhạc Em Không Nghe Mùa Thu”

Bản nhạc CHIỀU NHẠC MÙA THU do Gs Ns Phạm Đức Huyến thân tặng

VÀO THU 

( Ngũ độ thanh ) 

Sáng điểm sương choàng lạnh lẽo ôi

Nàng thơ gợi cảm xúc đây rồi

Êm đềm hạ trắng bay nhường cảnh

Nhẹ nhõm thu vàng thổi chiếm ngôi

Dõi lá bao chùm rơi dọc biển

Nhìn hoa những đám rụng quanh đồi

Thương mùa quyến rũ đan lời dệt

Dạo bước an nhàn khẽ mỉm môi.

        Minh Thúy Thành Nội

TIẾNG THỜI GIAN

(Ngũ Độ Thanh)

 Gió thổi màu thu ngập giữa đàng

Mây hồng khép lại dẫn mùa sang

Nhìn gương lặng lẽ đà khô héo

Điểm bóng trầm ngâm đã lụi tàn

Hạ ghé hoa bừng soi phải rã

Đông về tuyết phủ dõi rồi tan

Vòng xoay chuyển tiếp nào đâu lạ

Bởi vậy sầu rơi những lá vàng

                             Minh Thúy Thành Nội




TẾT TRUNG THU RƯỚC ĐÈN ĐI CHƠI




TRANG THƠ CAO MỴ NHÂN:

THU ĐÊM  11 tháng  9.    CAO MỴ NHÂN

Đêm thu rồi, trăng sương buồn bã lắm

Rớt trên cây, từng cánh lá mong manh

Những giọt thu ướt át áo em xanh

Anh giả bộ vờ không hề ngó thấy

*

Đêm cũng xanh như áo em mặc đấy

Phải trăng thu hay rừng biếc mùa hoang

Phải sương thu hay một chút mơ màng

Em cứ tưởng người ta cùng luyến tiếc

Ô, đúng rồi lá đang rơi từng chiếc

Rất dịu dàng trăng đếm nỗi đam mê

Rất muộn màng em đón bước anh về

Nhưng chắc hẳn đợi mai kia thu vãn

Hỡi tình ơi, cứ lênh đênh, lãng đãng

Hết thu này, thu khác, vẫn bâng quơ

Hết thu này, thu khác, vẫn trông chờ

Thôi khép lại ngàn năm sau hạnh ngộ …

     CAO MỴ NHÂN

**

MỘT BÀI THƠ.  –   CAO MỴ NHÂN

Một bài thơ, phải thế nào

Gói tròn thương nhớ vào hào khí xưa

Giờ thì ngày nắng, đêm mưa

Non sông gió gọi hồn chưa nhập thần

 *

Tôi ngồi ôm cả phù vân

Đầy lòng khắc khoải những vần điệu xa

Một bài thơ của chúng ta

Đã bay trên nửa sơn hà lưu vong

 *

Xuân ơi, buồn thật mênh mông

Chắt chiu từng ổ pháo hồng hôm nay

Tặng người tất cả ngày mai

Trở về xây dựng tương lai huy hoàng

 *

Trọn đời hai chữ Việt Nam

Cờ vàng rực rỡ không gian trong lành

Một bài thơ cuối tặng anh

Chuỗi tâm tư sáng long lanh chan hoà…

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

    9 – 9 – 202

**

MỘT NGÀY THỨ SÁU 13.     CAO MỴ NHÂN

*

Ôi, u tối , đen tối

Ngày thứ sáu mười ba

Em không là Eva

Anh không hề tội lỗi

*

Buổi tiệc cuối cùng nào

Của tất cả chúng ta

Những người vác thánh giá

Đi vào cõi mênh mông

*

Sao anh phủ nhận rằng không

Lời phúc âm sai

Nụ hôn của Judas

Muôn năm vẫn là phản bội

*

Thánh Đường chật người tới hội

Em đứng bơ vơ, chờ đợi

Cuộc tình buồn thống hối

Năm sau, mai sau, muôn sau thương đau…

Rancho Palos Verdes  6/13 .

       CAO MỴ NHÂN

**

BÓNG THỜI GIAN.    CAO MỴ NHÂN

Vừa thấy bóng thời gian đua ngoài cửa

Tung bụi mù trong khoảnh khắc hoang mê

Đoàn xích thố cuồng phi ngang biển lửa

Nhưng ngựa anh vĩnh viễn quên đường về

*

Người yêu hỡi tháng năm qua lãng đãng

Con đò tình thủa đó trôi lang thang

Sa trường nào xô anh vào dĩ vãng

Để hồn thơ em xa xót điêu tàn

*

Như điệp khúc tuyệt tình ca bất tận

Rượu hoàng hoa thấm ướt đất trời này

Non sông nào gầm lên câu uất hận

Nỗi kinh hoàng khổ lụy tựa cơn say

*

Rồi tất cả biến tan vào hiu quạnh

Những lời câm hoang phế huyễn hư trào

Bầy ngựa chiến ngủ yên ngoài đất lạnh

Thời gian nằm thổn thức khóc chiêm bao . ..

Hawthorne  7 – 9 – 2024

       CAO MỴ NHÂN

**

HƠI GIÓ THÌ THẦM.    CAO MỴ NHÂN

Mỗi ngày anh gọi tên em

Một lần, rồi cũng anh quên nhiều lần

Bởi vì danh tính phù vân

Nghe như hơi gió thì thầm bên tai

*

Thôi thì địa ngục, thiên thai

Kêu tên thay tiếng thở dài, thưa anh

Mỗi ngày tình muộn mong manh

Gió lên, mây nổi cuốn thành biển khơi

*

Tháng ngày cõi thế rong chơi

Có anh, nên đất với trời dửng dưng

Hồn chơi vơi giữa núi rừng

Lòng hoang liêu giữa đón mừng, chia phôi

*

Mỗi ngày anh hỡi chung đôi

Mà sao sương khói đơn côi đi về

Thở than hay tự vỗ về

Thiên thai, địa ngục cận kề tình ơi …

Hawthorne  9 – 9- 2024

       CAO MỴ NHÂN

**

NỖI NHỚ THIẾU ANH.     CAO MỴ NHÂN

Ba mươi hai năm trước

Em đến Chămpasak

Ngắm Wat Phou trong vắt

Bầu trời xanh bát ngát

*

Suối Tạc Phan xã Ba Chiêng

Rừng cà pha Paksong, vườn sầu riêng

Một con chim lạ to bè bay lạc

Người ta bảo loài chim thiêng

*

Chim đó lượn quanh dòng nước thẳng

Rồi tự ngã xuống chân thác phẳng

Nếu tiếp tục đi về hướng tây

Sẽ nghe sóng sông Mê Koong cuồng say

*

Tưởng Nam Lào bé nhỏ

Hoá ra trái đất nơi nào cũng rộng mở

Như cánh tay Thượng Đế dang ra

Em lọt thỏm giữa bao la

*

Ngày sau về lại Saigon

Hay ngày mai sang Thái

Nhìn giọt nước mắt rơi hôm xưa đó

Không có anh  cho em chờ đợi…

       CAO MỴ NHÂN




Bài Viết Của Văn Thi SĨ CAO MỴ NHÂN Về Nhà Thơ Cung Trầm Tưởng:

  TRỜI SÁNG HẲN .    CAO MỴ NHÂN 

Ông và tôi thức trắng một đêm khoảng cuối tháng 11/1994 , ở phòng khách tư thất vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Tây Bá Linh , khi đó bức tường Ô nhục giữa  đông tây Đức vừa được phá sập . 

Chúng tôi đi xe lửa  xuyên ngang nước Đức , từ Dortmund  Germany tới Berlin Germany , thì trời đã qua chiều , gần tối , dù đi từ sớm . 

Buổi chiều tối hôm đó , chúng tôi được gặp gỡ  đồng hương  ở ” Nhà Việt Nam  ” 

Đó là phái đoàn trung tâm Văn Bút VNHN đi hội  Văn Bút Quốc Tế kỳ thứ 61 họp ở Praha Tiệp Khắc  11/1994 , do thi sĩ Viên Linh  trưởng đoàn , cùng các thành viên Văn Bút VNHN  , gồm : nhà thơ giáo sư Nguyễn Sỹ Tế  , nhà báo giáo sư Phạm Việt Tuyền , thi sĩ Trung tá Cung Trầm Tưởng , nhà văn Trung tá Trần Ngọc Nhuận , thi sĩ thiếu tá Tô Thuỳ Yên  ( vừa từ VN qua Hoa Kỳ , chưa có thẻ xanh , nên phải hoãn chuyến đi  ) , và tôi , sau thêm thi sĩ Đỗ KH , và Nguyễn Minh Nguyệt , bạn của Cao Mỵ Nhân  , làm thơ . 

Sau khi hoàn tất công tác  “đại hội Văn Bút Quốc Tế” , kỳ thứ 61, tại Praha Tiệp Khắc  tháng 11 năm 1994, chúng tôi được Cộng đồng người Việt tị nạn CS ở Đức  ( mới thống nhất ) mời qua Dortmund  và Berlin  nói chuyện về Dòng Thơ Trong Tù . 

Thi sĩ Viên Linh đã kịp thời in tặng thi sĩ Cung Trầm Tưởng tập thơ  ” Lời Viết Hai Tay  ” , thơ Cung Trầm Tưởng viết ở trong tù  , quý vị khác tự mang sách truyện đến đại hội giới thiệu nếu muốn . 

Riêng Cao Mỵ Nhân tôi, thì mới được Nhà Xuất Bản Sông Thu của Thi Sĩ Thái Tú Hạp, giám đốc tuần báo Saigontimes ở Mỹ xuất bản cho tập truyện Chốn Bụi Hồng đầu tiên trước đó mấy tháng ( 7/ 1994 ), nên mang CHỐN BỤI HỒNG Tập 1 qua Tiệp Khắc và Đức , Pháp giới thiệu luôn. 

Do đó , buổi tối sau cùng của chương trình hàn huyên văn thơ , chúng tôi nghỉ lại nhà vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin , để sẽ về Dortmund  lại , rồi đi Frankfurt ,trở về Hoa Kỳ  . 

Buổi tối đó , đang là mùa thu  Châu Âu , căn phòng rộng đã được xếp lớp cho cả đoàn , cứ mỗi người một nệm  ” tá túc ” qua  đêm ,  chứ tiền đâu cho cả đoàn vô khách sạn ngơi nghỉ . 

Thế thì có ngay , tôi cũng chẳng thiết ngủ , hơn nữa biết còn cơ hội nào gặp nhau , tôi bèn đối ẩm cùng ông , uống nước Trà suốt đêm , để chỉ nghe ông nói , không cần đàm thoại  . 

Nhà thơ thấy có người chịu ngồi nghe lời lời  châu ngọc , hàng hàng gấm thêu cùa mình , thì nhất định là vừa ý rồi . 

Trong cái phòng ngủ dã chiến , tất cả các tiếng ngáy đã được thử giọng , lên bổng xuống trầm , tưởng đâu ra đấy như một ban nhạc tự nhiên . 

Nhà thơ và nhà binh , đàn anh tôi  không hề ngáp vặt , rất tinh tấn , thơ Tàu cổ , thơ Tây , từ Lamartine  tới Jacques Prevert  . 

Thi sĩ Trung tá Không Quân  một thời với ca khúc lừng danh  :  

Lên xe , tiễn em đi 

Chưa bao giờ buồn thế 

Trời mùa đông Paris 

Suốt đời làm chia ly …

   ( thơ Cung Trầm Tưởng  –  nhạc  Phạm Duy  ) 

Cứ với giọng trầm mà không buồn , thi sĩ Cung Trầm Tưởng sau buổi tối  ” trắng đêm không ngủ  ”  nói được gần hết ý mình  . 

Bởi vì có nói như Tô Tần đi nữa , thì cũng vẫn chưa nói được hết , tôi quan niệm chắc ai trên đời cũng có chút gì không muốn nói ra , nên tôi  mỉm cười , chắc là hơi méo mó , tôi nói với bậc đàn anh tôi  rằng : 

Anh đúng là một ” thi bá  ” , vì những nhận xét về thơ , thao thức về thơ , vân vân thơ, ít ai kỹ càng và tỉ mỉ như anh .

Thưa  anh , có lẽ quý vị làm thơ nên nghĩ có một đạo , là   ” Đạo Thơ  ”  hay ” Tôn Giáo  Thơ  ”  . 

Tới lượt tôi cũng say mê Thơ , cũng sắp sửa …hùng hồn  ca tụng Thơ , thì Trời sáng hẳn  …

Hai chiếc ghế salon chắc cùng nóng lên tới 100 độ , vì cả hai. ” Thi Bá ” và tôi đều không rời khỏi chỗ ngồi cả đêm . 

Mặt trời đã lên tới khung kính cửa sổ phòng khách đại sảnh  ( trên lầu  ) tư thất vị  chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin  . ” Cung thì bá  ”  không hề mệt mỏi , chắc tôi hốc hác lắm , vì chăm chú  nghe giáo điều  Thơ  của ” Đạo Thơ  ” , nên tôi thốt : 

Thưa  ”  Thi Bá  ” , Mặt trời đã lên 2 con sào , vậy chuyện thơ tạm kết thúc ở đây , bây giờ anh dùng Trà hay cafe , để em pha . 

” Thi bá  ” Cung Trầm Tưởng  cười xoà  : ”  cô em ơi , cho anh ly cafe  đi , ban ngày rồi , cần phải thức , để đi nốt đường đời của mình . Vui nhá …”

Về lại Hoa Kỳ . Tám năm sau tôi mới có dịp lên Twin cities Minnesota  để ra mắt 2 tập thơ  : ” Đưa Người Tình Đi Tu  , và Lãng Đãng Vào Thu ” . 

 Mừng nhất là được tái ngộ  ” Thi Bá  ” của …tôi . Năm ấy thi sĩ Cung Trầm Tưởng đã chẵn 70 tuổi  , mái tóc trắng bạch hoàn toàn  .  Ông vẫn tinh tấn , vui tươi , ông là một trong những diễn giả  ” nói về thơ chung chung và thơ Cao Mỵ Nhân  ” . 

Nhưng trong phạm vi  nói chuyện  ở buổi ra mắt sách , nên vị ” Thi bá ”  năm xưa nơi Berlin  thức trắng đêm với những truyền thuyết thơ , đã tự thu gọn ý tưởng trong 20 phút .

Sự kiện  khiến tôi nhớ  lại mùa thu ở Đức cùng những lời hoa gấm mà hiểu rằng  : Thời gian không đợi ai , nên thơ cũng phải  …chạy như ma đuổi  ,  để giữ lại cho mình những ngôn từ bay bổng , rồi  mươi , mười lăm năm  sau ,  thơ đắm chìm trong tiếc nuối mênh mông …

Năm nay ” Thi Bá ”  84  tuổi rồi ( 2016 ) mầu tóc lẫn với sắc mây mùa hạ  , chưa có không gian nào phiêu bạt thêm một lần  lãng đãng  vào thơ nữa …

 Thời gian tại thế của Thi Sĩ Cung Trầm Tưởng : 

Sinh ngày 28 – 2 – 1932.  Miền Bắc VN . 

Mất ngày    9 – 10 – 2022 tại Minnesota  USA .

   CAO MỴ NHÂN 




SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU




Bài Viết Từ Thân Hữu – Bảo Trâm: Hành Hương Ngày Lễ Thánh Mẫu (The Marian’s Day)

Kính mời quý vị xem và nghiên cứu, cùng phổ biến giúp

Trân trọng biết ơn

Bảo Trâm

Kính thưa quý vị, đầu tháng 8 năm 2024, tôi được đến Hành Hương ngày Lễ Thánh Mẫu (The Marian’s Day) được tố chức ở Đền Thánh Mẫu, Carthage, Missouri.

Tôi được ơn Đức Mẹ nhắn nhủ nhiều điều.

Một trong những điều đó, có tính cấp bách đặc biệt. Tôi được Đức Me soi sáng ghi lại từ những lời ban ra bởi Đức Mẹ, để nhắn nhủ tất cả những người đàn bà trên quả đất như sau:

Đức Mẹ hỏi tôi có biết Thiên Chúa tạo người nào tuyệt vời nhất trên Thế Gian không

Đương nhiên tôi trả lời là “Đức Mẹ,” là “Nữ Vương Hòa Bình.” Nhưng Đức Mẹ cho biết Mẹ chỉ là một trong số đó. Đức Chúa tạo ra “Người Mẹ” nói chung.

“Người Mẹ “trên quả đất là những người tuyệt vời nhất.

Chỉ có Người Mẹ mới hy sinh tất cả vì con mình. Trừ những Nữ Tu, đi theo lời Chúa gọi cách riêng để có thể làm những việc không ai làm hầu phục vu tha nhân, thì người Mẹ là những người tuyệt vời nhất.

Vì vậy, Đức Mẹ nhắn nhủ với ai đang có thai vì bất cứ trường hợp nào, nên giữ cái thai ấy lại.

Đây là lời Đức Mẹ nhắn đến toàn thể Người Nữ trên Trái Đất này:

Các con của Mẹ, Mẹ biết trong số các con đang mang thai gặp những hoàn cảnh đớn đau, nhục nhã, các con muốn bỏ cái thai trong bụng các con, các con không muốn thấy một chứng tích gây cho con đau khổ. Nhưng Mẹ khuyên các con, hãy giữ lại cho đến ngày sinh nở.

Khi các con sinh con, ngay giây phút các con ôm đứa trẻ trong tay, các con sẽ òa vỡ niềm hạnh phúc vô biên. Các con biết ngay, nhận ra ngay: Đấy là viên ngọc quý kết tinh từ máu thịt của các con. Lúc đó các con cảm thấy tất cả nhục nhằn biếm nhẻ của người khác đối với các con không còn ý nghĩa gì nữa. Đứa trẻ trong tay các con chính là tương lai của các con, Từ phút đó, các con sẽ nhận ra ý nghĩa cuộc sống của các con: chính là đứa trẻ ấy, các con sẽ sống vì đứa trẻ trên tay các con, Các con sẽ chịu đói khi con của các con chưa no. Các con sẽ chịu đau khổ khi con của các con gặp nạn và các con sẽ hạnh phúc khi con của các con thành công. các con sẽ sẵn sàng chết để cứu, khi con của các con gặp nguy hiểm.

Đến lúc đó, các con sẽ nhận ra sự kỳ diệu việc các con đã sinh con và hối hận tại sao đã có lúc muốn bỏ cái thai ấy đi.

Phá thai không chỉ là vấn để của Giáo Lý mà là vấn đề của chính Lương Tâm các con, của chính máu thịt các con, Vì cái thai ấy là Chính Các Con. Nếu các con tìm cách từ bỏ cái thai ấy, tức là các con cắt bỏ một phần thân thể của các con, và rồi các con sẽ luôn cảm thấy trong con người của các con thiếu thốn một thứ gì… và các con sẽ luôn ám ảnh bởi việc làm đó. Các con sẽ rất đau đớn khi nhìn thấy người mẹ nào đó đang ôm con của họ trong lòng. Các con sẽ hối hận vô cùng… tại sao các con đành bỏ con của các con. Tại sao các con đành bỏ một phần thân thể của chính các con, và cuộc sống của các con sẽ không yên cho tới cuối đời.

Các con hãy chờ tới lúc sinh nở… các con sẽ nhận ra, tất cả những gì các con chịu đựng trong thời gian đã qua, chỉ là hư ảo. Và, cái thực nhất, cái đáng quý trọng nhất, cái giúp các con quyết sống mạnh mẽ nhất… chính là đứa con trên tay các con. Từ thời khắc đó các con sẽ có nghị lực phi thường để quyết sống.

Lúc đó các con sẽ thầm thì bên tai đứa trẻ bé bỏng: Con của Mẹ, con là hạt ngọc của Mẹ, do máu thịt của Mẹ kết tinh ra, con là tất cả của đời Mẹ, Mẹ sẽ sống vì con, mẹ sẽ hy sinh vì con… con yêu của Mẹ…

Các con sẽ thì thầm với đứa trẻ nhiều lời, với niềm vui tuôn trào, với hạnh phúc vô biên.

Từ đó con sẽ sống tới cuối đời, có khi vui, có khi buồn, nhưng tinh thương con của các con không bao giờ phai nhạt.

Điểm tựa cho các con sống chính là đứa con của các con, như những người Mẹ khác

Từ khi mang thai, tới khi sinh nở và sau đó nữa, lúc nào đó, nếu các con cần sự giúp đỡ về Tinh Thần, cũng như vật chất, các con hãy mạnh dạn đến các hội do các Tôn Giáo, các hội Thiện Nguyện hay các cơ quan của chính quyền sở tại, sẽ có người tận tình giúp các con.

Những Người Nữ thương yêu của Mẹ, hãy giữ bào thai cho đến khi sinh nở. Cuộc đời các con sẽ khởi sắc sau khi các con sinh nở.

Bảo Trâm




SÁNG TÁC Từ Thân Hữu PHONG CHÂU- Nhà Văn Nhật Tiến – nhân ngày giỗ 14/9/2024.




Dịch Giả THÁI NỮ LAN Sưu Tầm: HƠN 100 NĂM SAU VẪN BỒI HỒI ‘TÔI ĐI HỌC’ 

HƠN 100 NĂM SAU VẪN BỒI HỒI ‘TÔI ĐI HỌC’ 

(FaceBook Minh Tự)

“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường…”.

Tui đọc được bài đó từ nhỏ. Đến khi lấy chồng mới biết ông nhà văn đó là ba chồng mình thì vui lắm.

Bà Nguyễn Thị Quýt (con dâu nhà văn Thanh Tịnh)

———

Đó là đoạn mở đầu bài văn Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh thường được nhắc đến mỗi khi bắt đầu năm học mới. Nếu tính từ ngày đầu đi học của nhà văn (sinh 1911), “buổi mai hôm ấy” đến nay cũng đã hơn 100 năm. Một ngày đầu tháng 9, chúng tôi tìm lại ngôi trường làng 100 năm trước cậu học trò Trần Thanh Tịnh đã khởi đầu với bài Tôi đi học.

Nhà văn Thanh Tịnh sinh ra ở xóm Gia Lạc thuộc làng Dương Nỗ, một làng quê ngoại ô phía đông thành Huế. Nhà nghiên cứu Trần Đại Vinh, người làng Dương Nỗ, cũng là người hiếm hoi biết về thời niên thiếu của nhà văn Thanh Tịnh. 

Ông Vinh cho hay ngôi trường Mỹ Lý trong truyện ngắn Tôi đi học là ngôi trường trong trí tưởng tượng bay bổng của nhà văn. Và làng Mỹ Lý mà ông viết trong rất nhiều truyện ngắn in trong tập Quê mẹ (1941) cũng là cái tên làng trong văn chương. 

Vậy ngôi trường tiểu học, nơi cậu bé Trần Thanh Tịnh (lúc nhỏ có tên là Trần Văn Ninh) bắt đầu đi học là trường nào?

Đó là ngôi trường mà Thanh Tịnh miêu tả rất thực trong bài thơ Trường học làng tôi mà ông đã làm vào năm 19 tuổi: Trường học làng tôi ở cạnh đình / Một trường ba lớp vẻ xinh xinh / Trước trường có mấy cây đào lớn / Thường quyến lòng tôi những cảm tình / Trường tôi mặt trước ngó ra sông / Còn mặt đằng sau ngó cánh đồng… 

Nhà nghiên cứu Trần Đại Vinh xác định ngôi trường đó là trường tiểu học của làng Dương Nỗ xưa. Thuở đó, người ta lấy khu nhà tăng của đình làm trường làng. 

Chúng tôi tìm đến đình Dương Nỗ, ngôi đình đẹp nổi tiếng ở xứ Huế, xây dựng từ đời vua Lê Thánh Tông (1471), tọa lạc bên dòng sông Phổ Lợi, đã được công nhận là di tích cấp quốc gia.

Người làng không còn ai biết về ngôi trường này, nhưng nhắc đến bài Tôi đi học thì ai cũng gật đầu “có biết, có biết”.

Từ lời tự sự của Thanh Tịnh trong bài thơ Trường học làng tôi, ráp nối với các tư liệu về cuộc đời ông, có thể hiểu rằng ông học ở trường này ba năm đầu tiểu học, sau đó lên học tiếp ở Trường tiểu học Đông Ba, rồi học trung học ở Trường Pellerin ở cạnh ga Huế. 

Nhà nghiên cứu Trần Đại Vinh cho biết ngôi nhà của nhà văn Thanh Tịnh ở xóm Gia Lạc, nằm ngay chỗ bây giờ đã giải tỏa để xây cầu Chợ Dinh. Mỗi buổi mai, cậu học trò Trần Thanh Tịnh đi bộ từ đó, theo con đường ven sông Phổ Lợi về trường làng Dương Nỗ.

Chúng tôi trở lại và đi trên con đường đó để hình dung con đường đi học năm xưa của Thanh Tịnh. Con đường mà ông đã viết: “Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học”.

Năm 1946, Thanh Tịnh lúc đó là tổng thư ký Hội Văn hóa cứu quốc Trung Bộ, ra Bắc dự đại hội thì kháng chiến bùng nổ, ông gia nhập quân đội, rồi làm đến chủ nhiệm tạp chí Văn Nghệ Quân Đội và sống một mình đến khi mất (1988). 

Ít ai biết rằng trong ngôi nhà bên bờ sông Hương ở xóm Gia Lạc, ông từng có một gia đình với vợ và hai con. Người con gái tên là Mỹ Lý, cái tên làng trong truyện Tôi đi học của ông. Người con trai tên là Trần Thanh Vệ, vừa mới qua đời năm ngoái ở Huế.

Nhắc đến bài Tôi đi học, bà Quýt nói ngay: “Bài đó không ai mà không biết. Tui đọc được bài đó từ nhỏ, đến khi lấy chồng mới biết ông nhà văn đó là ba chồng mình thì vui lắm”. 

Đàn con của bà thì đã gặp và sống với ông nội, nhưng đàn cháu thì sinh ra khi ông cố đã mất. “Bây giờ con cháu tôi ở Nha Trang, Sài Gòn, cả nước ngoài. 

Đứa mô cũng thuộc bài Tôi đi học và tự hào về ông nội, ông cố lắm”, bà Quýt nói.

Nhà thơ Mai Văn Hoan – nhà giáo dạy văn nổi tiếng ở Huế – cho rằng ngôi trường ấy dù là trong trí tưởng tượng nhưng Tôi đi học lại giống như một mẩu hồi ức hơn là truyện ngắn. 

Bởi vì nhà văn đã diễn tả chân thực và chi tiết diễn biến của cậu bé lần đầu tiên cắp sách đến trường. 

Đó là cái buổi sáng “đầy sương thu và gió lạnh”. 

Đó là con đường thân quen mà “cảnh vật chung quanh đều thay đổi”. 

Kể cả chiếc áo “vải dù đen dài” đang mặc, cái giật mình khi nghe thầy giáo gọi tên, cảm giác lần đầu rời xa mẹ… đều được tái hiện cặn kẽ. 

“Chỉ một là mẫu hồi ức thôi mà làm rung động trái tim bao thế hệ độc giả” – thầy Hoan nói.

Minh Tự

—————

1) Di ảnh nhà văn Thanh Tịnh 

2) Đường Thanh Tịnh ở Huế. Từ đây đi theo con đường làng Lại Thế sẽ đến xóm Gia Lạc của Thanh Tịnh. (Ảnh Minh Tự)




THƠ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN: Hè Trên Đất Khách

HÈ TRÊN ĐẤT KHÁCH

Mùa Xuân tàn, trở thành dĩ vãng
Thay thế Xuân, thời tiết sang Hè.
Rừng Phong vang vội tiếng nhạc Ve
Cỏ cây hoa lá tàn phai sắc
Phố vắng người đi, ngập lá me.
Người lữ khách, nhớ Hè quê Mẹ
Nhớ thuở còn cắp sách đến trường.
Mỗi độ Hè là mùa hoa Phượng
Tuổi mười lăm, tình yêu chớm nở
Nhặt cánh phượng ướp vào tập vở
Làm kỷ vật tặng người yêu trẻ
Để nhớ nhau hai tháng nghỉ Hè.

*

Rời nhà trường, xa cây Phượng đỏ
Những kỷ niệm thời tuổi học trò
Theo thời gian dĩ vãng vùi  chôn
Gái trưởng thành, cất bước theo chồng
Trai đầu quân chống giữ non sông
Mỗi độ Hè về trên đất khách
Tôi nghe lòng thương nhớ mênh mông!

Hoa Đô (Lockwood House)
Trần Công/ Lão Mã Sơn.




SƯƠNG LAM Sưu Tầm: CHUYỆN BỐN PHƯƠNG

LỜI NHẮN GỬI TỪ MỘT NGƯỜI BẠN

Một tiếng gõ cửa lớn vang lên. Cậu bé ra mở cửa. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong một bộ quần áo nhàu nát. Anh ta cười, trên tay mang một chiếc giỏ đầy thức ăn cho ngày lễ tạ ơn.

Cả gia đình rất đỗi ngạc nhiên. Người đàn ông nói: “Món quà này từ một người biết các bạn đang cần và mong muốn các bạn hiểu rằng các bạn được quan tâm và yêu mến”. Lúc đầu ông bố không muốn nhận, nhưng người đàn ông nói: “Tôi chỉ là người mang đến hộ”. Và anh ta đặt chiếc giỏ vào tay cậu bé đang đứng gần cửa rồi quay đi.

Vào giây phút đó, cuộc đời của cậu bé đã thay đổi vĩnh viễn. Qua hành động đơn giản của lòng tốt đó cậu bé hiểu rằng có nhiều người – kể cả “người không quen biết” – thật sự quan tâm. Cậu cảm thấy biết ơn vô hạn và hứa với lòng mình rằng một ngày nào đó cậu sẹ tặng những người khác bằng cách tương tự. Vào năm 18 tuổi, chàng trai trẻ bắt đầu thực hiện lời hứa. Với thu nhập ít ỏi của mình, anh chạy đi mua thức ăn, rau quả và bánh kẹo, không
phải cho bản thân mà cho hai gia đình nghèo mà anh biết họ rất cần. Anh lái xe đi tặng những giỏ thức ăn trong bộ quần áo cũ như thể anh là người giao hàng. Khi anh đến căn nhà dột nát đầu tiên, anh gặp một người phụ nữ nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ. Cô ta có sáu đứa con.

Chàng trai trẻ nói: “Tôi mang hộ những thứ này đến cho bà”. Anh mang ra những giỏ thức ăn và bánh kẹo. Người phụ nữ sửng sốt. Còn lũ trẻ thì reo lên sung sướng. Bà mẹ trẻ ôm lấy chàng trai và hôn anh ta. Cô ta lắp bắp: “Anh đúng là món quà của Thượng đế. Thượng đế đã phái đến!”.

“Không, không-Chàng trai nói-Tôi chỉ là người giao hàng. Đây là món quà từ một người bạn”. Anh chìa cho người phụ nữ một mẫu giấy trên đó viết: “Đây là một lời nhắn gửi từ một người bạn. Bạn và gia đình bạn xứng đáng có nó. Hãy biết rằng bạn được yêu thương. Và một ngày nào đó, nếu bạn có cơ hội, hãy làm điều tương tự đối với những người khác”.

Chàng trai trẻ tiếp tục mang những giỏ thức ăn cho nhiều người khác. Anh cảm thấy vui sướng và tràn đầy thương yêu. Mỗi lần anh quay ra từ một căn nhà, anh cảm thấy rất xúc động. Khi ngoái đầu nhìn lại, những gương mặt tươi cười của những người anh đã giúp đỡ, anh cảm thấy “Cái ngày khủng khiếp” trong quá khứ đã dẫn dắt anh đến một cuộc sống đầy ý nghĩa.

Chắc các bạn cũng muốn biết chàng trai trẻ trong câu chuyện trên là ai và hiện có đang tiếp tục thực hiện lời hứa của mình hay không. Chàng trai trẻ đó chính là Anthony Robbin, hiện là người sáng lập và chủ tịch của Anthony Robbin Companies, một công ty nổi tiếng trong lãnh vực tư vấn phát triển tài năng. Robins đã tư vấn về phát triển tài năng cho rất nhiều lãnh đạo cấp cao, cho rất nhiều công ty như IBM, AT&T, American Express, McDonnell-Douglas và US Army cũng như nhiều câu lạc bộ thể thao chuyên nghiệp Los Angeles Kings và nhiều vận động viên đoạt huy chương vàng Olympic.

Với ước nguyện của mình, anh luôn luôn dành nhiều thời gian, công sức và tiền bạc để giúp đỡ rất nhiều người vượt qua khó khăn và số phận khắc nghiệt. Năm 1991, anh thành lập tổ chức từ thiện Anthony Robbins để giúp những trẻ em khuyết tật, những người vô gia cư, những người già. Cho đến nay, với thu nhập hàng năm lên đến nhiều triệu USD, Anthony Robbins vẫn cùng những người thân trong gia đình và cả một đội ngũ đông đảo những người tình nguyện đi tặng những món quà cho hơn 10.000 gia đình trong 400 cộng đồng khác nhau ở Mỹ và Canada.

Anthony Robbins vẫn được biết đến với cái tên Tony Robbins. Sinh ngày 29 tháng 2 năm 1960 tại bang California của Hoa Kỳ. Ông là một tác giả, doanh nhân, nhà từ thiện và là một trong những nhà huấn luyện về thành công hàng đầu trên thế giới. Là người sáng tạo ra hệ thống phát triển cá nhân chuyên nghiệp số một ở mọi thời đại, Robbins đã được Accenture trao giải là “Top 50 Trí Tuệ Kinh doanh Trên Thế Giới”. Amerian Express bình chọn ông là một trong 6 nhà lãnh đạo kinh doanh hàng đầu thế giới và International Chamber of Commerce chọn ông là “Top 10 người xuất sắc nhất thế giới”. Robbins là một trong 6 chuyên gia tư vấn được yêu thích nhất theo khảo sát của American Express (chuyên gia huấn luyện chuyên nghiệp duy nhất).

Cuộc sống là một món quà, và tất cả chúng ta khi có khả năng phải nhớ rằng chúng ta có trách nhiệm cho lại những người khác. Hãy cùng nhau giúp những người kém may mắn hơn có những gì tốt hơn trong cuộc sống.

Đó chính là “Lời nhắn gởi từ một người bạn”.

Ảnh trên:

Anthony Robbins vẫn được biết đến với cái tên Tony Robbins. Sinh ngày 29 tháng 2 năm 1960 tại bang California của Hoa Kỳ.

———-

#Câu chuyện bốn phương