CA NHẠC: – Chiều Nhạc Mùa Thu, Thơ : Minh Thúy Thành Nội – Nhạc : Phạm Đức Huyến Ca sĩ : Thảo Quyên – Hòa âm : Đỗ Hải. Version II: Ca Sĩ Nguyễn Hồng Ân.




CHÙM THƠ ĐÔNG RY NGUYỄN




CAO MỴ NHÂN: Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, VỊ  “BẠI  TƯỚNG”?

VỊ  “BẠI  TƯỚNG”?  –  CAO MY NHÂN

Không định ” thống kê ” xem có bao nhiêu phần trăm quý vị huynh đệ chi bính vẫn nể trọng vị  ” tù binh ”  cao cấp nhất QL.VNCH  bị CSVN  bắt ở mặt trận Phan Rang , kể như mặt trận cuối cùng của quân ta năm 1975 : Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi . 

Viết về Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi , tôi rất hào hứng , vì có thời ông làm Tham Mưu Trưởng  Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I / Quân Khu I , từ  6/1966 tới 7/ 1968 ở cấp đại tá . 

Rồi về Trung ương , đi Sư đoàn 21 Bộ binh , giữ chức Tư lệnh , thăng cấp  Chuẩn tường , và liên tiếp giữ các chức vụ quan trọng hơn , song song với việc được thăng cấp , đúng với tiêu chuẩn chiến trường . 

Tất nhiên tôi chỉ viết về 2 năm đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi ở miền địa đầu giới tuyến , tổng quát , hay trong doanh trại Nguyễn Tri Phương tức phạm vi Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI .

Cùng những suy nghĩ thô thiển của tôi trong khi và sau khi ông bị VC bắt , đi tù cải tạo , trở về , qua Hoa Kỳ theo diện tị nạn . 

Tôi đã nhiều lần nhắc tới vị đại tá Tham mưu trưởng QĐI/ QKI trong những bài viết về các nhân vật khác. Bởi vì tôi cứ định viết về đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi , cấp bậc sau cùng là Trung tướng QL/ VNCH , với những điều ca tụng vì phẩm chất trong lúc bị gọi là ” bại tướng ” , mà có thể số ít quý vị nhà binh chúng ta không hài lòng với vài lý do sao đó , nhưng ông lại rất mã thượng . 

Làm tướng thì từ đông sang tây , từ cổ chí kim, không ai muốn chiến bại , bị bắt , qui hàng  vv, nên sự kiện Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi bị bắt ở mặt trận Phan Rang , cùng với chuẩn tướng Phạm Ngọc Sang  Không Quân , và một nhân vật Mỹ thuộc cơ quan DAO, đã khiến có lúc ông không muốn nhắc lại ” đoạn phim ” mà ông nghĩ là nó khiến ông oán trách với chính ông thôi .

Ngoài ra với thực trạng để bị bắt hồi đó 1975 , thì ai là lính cũng biết rồi , làm gì còn phương tiện , cả nhân lực lẫn súng đạn như đếm trên đầu ngón tay . 

Thế nên , tôi có thể khởi sự câu chuyện về …tiền thân của Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi , là đại tá Tham Mưu Trưởng QĐI/QKI của …tôi , vì tôi là một trưởng phòng trong Bộ tham mưu đó . 

Sinh trưởng tại Gia Định năm1932 , nên khi giữ chức Tham Mưu TrưởngQĐI/QKI  năm 1966 , ở cấp đại tá , 34 tuổi , mà mặt lúc nào cũng lạnh như …tiền . 

Các đơn vị trưởng và trưởng phòng , ban  đối với ông có một khoảng cách rõ rệt , không có một câu nói đùa , tất cả chỉ có nhận chỉ thị và báo cáo công tác .

Không giống quý vị gốc người Nam khác ,đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi đánh giá rất cao về quân phong , quân kỷ , đơn cử là rất thận trọng về lời ăn tiếng nói , không buông tuồng . 

Quân phục chỉnh tề đến nỗi lính nào cũng nhận định ông  thật đáng nể trọng , khiến mọi người trong doanh trại  cũng phải quân phục chỉnh tề …theo Tham Mưu trưởng  .

Thời gian đó , phu nhân Trung tướng  Hoàng Xuân Lãm , là Hội trưởng Hội bảo trợ Gia đình binh sĩ Quân Khu I , thì phu nhân đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi  sẽ là Phó hội trưởng , hay Tổng thư ký  ,quý vị phu nhân khác là những hội viên . 

Khác với một số quý vị  đơn vị trưởng , thích giúp đỡ quý phu nhân tham gia hội hè ,đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi  có lẽ không ngó tới một chữ văn bản ,nội quy hội của quý bà , tôi được văn phòng Tham Mưu Trưởng kêu lên trình diện đại tá . 

Đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi mặt vẫn lạnh như …tiền , ông nói : ” Bà  vợ tôi vừa từ Saigon ra ,cô tới cho bà hỏi thăm chuyện hội gì đó ” . 

Tôi tới tư dinh Đại tá Tham Mưu Trưởng .

Vừa bước vô phòng khách , phu nhân đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi tươi cười hỏi thăm: 

“ Cô là Cao Mỵ Nhân à ?  Tôi tưởng cô là người già tuổi rồi chớ , vì cô đăng thơ ở tờ Phụ Nữ Diễn Đàn từ năm 1954 tới nay . Báo đó là của gia đình tôi . Tôi là Kim Tuyết , người đăng thơ cho cô là chị Kim Châu “ .

Ngay từ khi đi cư vô Nam năm 1954, mới học lớp đệ ngũ trường nữ trung học Trưng Vương, tôi đã làm thơ đều tay, và hằng tuần gởi thơ tới tuần báo Phụ Nữ Diễn Đàn đó, để được đăng như một cộng tác viên kỳ cựu rồi.

Trời đất , chẳng lẽ tôi lại thưa với quý vị rằng  : chính thơ thất ngôn trường thiên của tôi , đã giữ được luật thơ 7 chữ , là do ” chị Kim Châu ” ở Tuần báo Phụ Nữ Diễn Đàn vừa phê bình , vừa khuyến khích tôi , đồng thời tôi là người đăng thơ đều tay nhất ở tờ báo đó , vì tuần nào tôi cũng có thơ trên “  Phụ nữ Diễn đàn “ .

Bà còn hẹn tôi về Saigon thì ghé toà soạn thăm bà Kim Châu . 

Câu chuyện Hội Bảo Trợ GĐBS  chỉ để cho biết , chứ bà Kim Tuyết  Phu Nhân đại tá Nguyễn Vĩnh Nghi chỉ ra thăm ông thôi , gia đình hồi nào vẫn ở Đô thành Saigon Chợ Lớn . 

Do thế ,tôi mới biết đại tá Tham Mưu Trưởng QĐI/ QKI  là bậc công tử con nhà giầu , đối với ông chuyện  “ tham nhũng ” có lẽ hơi lạ, nhất là ông chẳng hề quan tâm đến vật chất,  có lẽ đúng ra ông không phải lo, với một gia đình bề thế  như quý cụ Bút Trà chủ báo Phụ Nữ Diễn Đàn ở miền Nam thủa ấy ,vốn là nhạc phụ, nhạc mẫu của Đại Tá Nguyễn Vĩnh Nghi, sau vinh thăng Trung Tướng tới ngày tan hàng  30 – 4 – 1975 .

Một vị đại tá hồi đó mới ngoài ba mươi tuổi , con nhà giàu , chưa kể nhân dáng hào hoa phong nhã , thì chuyện đi lính phải là lý tưởng của ông.

 Cũng có thể nghĩ : ông trọng cái danh , chứ lợi quả là thứ yếu . 

Thế rồi thì đổi đời 1975 , sau những chuyến trở về từ trại tù cải tạo , tôi đã được nghe không ít bạn tù , và ngay cả những kẻ ở Bên Cướp Cuộc cũng nể cái thái độ của Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, vị bại tướng ở Phan Rang, ngay trên phần đất quê hương của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đệ nhị Cộng Hoà VN.

13 vị tướng  QL/ VNCH  cũng đã phải đi tù cải tạo . Nhưng 2 vị tướng bị bắt tại mặt trận cuối cùng , là trong tình trạng khác hoàn toàn . 

Ai vô tù cũng phải khai báo theo cung cách của đối phương , Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi khai như thế nào, thì quý vị cứ đọc , nên đọc ở nhiều báo thực , báo ảo  vv. của cả phe ta lẫn địch là rõ nhất.

Riêng tôi , tôi rất kính nể ông , những gì Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi nói hay là khai về Tông Tông …tôi , cũng do một vị “ tá 6 “ vô tình nhắc lại sinh hoạt thời ông làm việc dưới quyền Tông Tông   … tôi, tướng Nghi bị  bắt ở chiến trường Phan Rang trước  30 – 4 – 1975, rồi bị quân “ giải phóng đưa ra Bắc . 

Trung tướng Nguyễn Vĩnh Nghi dứt khoát không khai báo những gì địch bắt ông khai báo . 

Sau họ phải đưa một đồng cấp tới “ nói chuyện “ với ông, tướng Nghi, họ chỉ muốn ông nói về Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đối với cá nhân Trung tướng  Nguyễn Vĩnh Nghi như thế nào .

 Trung tướng  Nguyễn Vĩnh Nghi suy nghĩ trả lời họ về Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu 2 điều như sau : 

1/    Tống thống Thiệu không bức bách ông qua những thuyên chuyển , mà 

        bổ dụng theo khả năng tác chiến với nhu cầu chiến trường . 

  2/  Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là vị tướng đa năng, người có thể kết hợp  

         các vị tướng lãnh VNCH một cách hòa đồng,hợp lý, nên  tất cả đều phục     

          vụ tích cực, đoàn kết trong QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ .

                             CAO MỴ NHÂN  

Thân tặng PHAN ANH DŨNG. 

    Bài viết về Trung Tưỡng NGUYỄN VĨNH NGHI  mới mãn phần  Oct 31 , 2024 mà báo chí miền đông đăng tin mấy hôm nay.     Thân.      Chị MỴ




KIỀU MỸ DUYÊN- CÁI NHÀ LÀ NHÀ CỦA TA




VĂN- ĐỖ DUNG: Hồi Ức – Duy Thanh, Chàng Đây! – Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam … MỘT VÌ SAO ĐÃ TẮT!!

Duy Thanh, Chàng Đây!

Đỗ Dung

Buổi sáng Thứ Bẩy Ngày 9 Tháng 11, 2019 thằng cháu út Lam Sơn chở bố mẹ sang thăm hai bác Duy Thanh – Trúc Liên. Anh chị ở căn phòng trên lầu hai của một chung cư tại San Francisco. Hình ảnh anh Duy Thanh ngồi lọt trong lòng ghế khiến chúng tôi giật mình.  Mới mấy tháng không gặp mà anh thay đổi quá, người gầy xộc hẳn, mặt hốc hác chỉ còn đôi mắt tinh anh.  Nghe tiếng chào của chúng tôi anh lên tiếng:

–         Đến thăm người sắp chết hả!  Đừng chúc tôi sống lâu trăm tuổi nhá! Tôi chỉ muốn chết thôi!

Chị Trúc Liên im lặng ngồi bên cửa sổ nhìn xe cộ chạy dưới lòng đường.  Để hai anh em và bác cháu tâm tình, tôi đến ngồi bên chị:

_ Chị có nhớ em là ai không?

Chị mỉm cười, nét mặt đẹp hiền hoà như một nữ tu hay như một bà tiên:

_Ờ… Em!

Thế rồi giọng chị nhẹ nhàng như thủ thỉ, chị kể về những chuyện xa xưa, chuyện của một thời con gái của chị, chuyện về những ngày sống trong ngôi nhà cũ ở Hàng Xanh bên ba, bên má…

Một lúc sau có bà giúp việc đến thay quần áo và lo cho chị ăn, tôi ra trò chuyện với ông anh. Anh và tôi tương đối thân vì anh em hay nói những chuyện vui văn nghệ, văn gừng, nói về những nhà văn, nhà báo anh biết và tôi hay bông đuà, giỡn hớt với ông anh.  Mỗi khi tôi viết được bài nào cũng đưa anh chị đọc trước và vẽ xong bức tranh nào cũng đem ra khoe với anh chị.

Thấy bát súp để trên bàn tôi cầm lên định đút cho anh thì anh xua tay:

_ Cô để đó đi, tôi cầm lấy được mà, chỉ húp một cái là xong.  Há mồm để được đút đồ ăn trông thảm quá!

Anh cầm bát súp ăn được hai ba thìa nhỏ thì bỏ xuống liền, không chịu ăn nữa:

_ Sống thế này chán quá, già rồi chán quá, tôi chỉ muốn chết phứt đi cho xong. Kéo lê thê ngày nọ sang ngày kia thế này chán quá!!

Nghe và nhìn anh thấy thật thương nhưng tôi cũng cố nói:

_ Anh ơi… Sống chết là chuyện của ông Trời, mình có tính được đâu anh. Anh cứ ăn uống cho khỏe để còn ngày nào vui ngày đó.  Anh phải vui lên, buổi sáng mở mắt ra còn thấy cuộc đời này, còn thấy nắng vàng tươi ngoài kia, ta vui thêm ngày nữa.  Đến đúng ngày, đúng giờ thì… ta đi.  Anh mong chẳng được và anh muốn cũng chẳng được thì anh tự làm khổ mình làm gì. Thôi cười đi nhá! Cười lên mới đẹp trai… hìhì…

Tôi lấy điện thoại ra giơ lên “Anh cười đi nào, cười đi, em chụp hình nè…” Anh phì cười và sau đó tôi cứ ngồi nói chuyện trêu chọc để thỉnh thoảng anh lại mỉm cười.  Hỏi anh có thích đọc sách không để tôi đem sang.  Anh lại ca điệp khúc: “ Mắt mờ, tai điếc, đi đứng không vững.  Mình mẩy đau nhức.  Chỉ muốn chết nhanh cho rồi…”

Ngồi chơi với anh chị khoảng gần hai tiếng chúng tôi phải xin phép về để anh chị đi nghỉ.  James, chồng của Yên Chi ở lại trông bố mẹ.  Anh chị có ba cô con gái mà anh luôn gọi là “Ba con đào yêu quý, Phương Thảo, Yên Chi, Hoàng Điệp”. Ba cháu rất hiếu thảo và ba chàng rể cũng rất ngoan và tốt, lại ở gần bên nên chăm lo cho bố mẹ thật chu đáo.

Dời khỏi nhà anh chị chúng tôi lại ghé thăm cô em dâu, vợ chú Hoà mới bị stroke phải gọi emergency đưa vào nhà thương ở Castro Valley.  Cũng may cô bị nhẹ và đưa đi kịp thời nên thấy cũng đỡ lo.  Các cháu bị một phen hoảng hồn.  Tôi đành phải an ủi cô hãy ráng tĩnh dưỡng,  ăn uống lành mạnh cho khỏe và chịu khó tập thể dục.

Bước ra khỏi bệnh viện, trời chiều cuối thu Cali se lạnh, hai bên đường lá đã chuyển sang màu vàng, đỏ.  Hai vợ chồng nhìn nhau ngậm ngùi… Lứa chúng tôi trên bẩy, tám chục tuổi cả rồi, như những chiếc lá vàng kia, từng chiếc, từng chiếc sẽ lià cành để trở về với cát bụi. Đời người thật ngắn ngủi, chỉ như một thoáng mây bay.

Sáng Thứ Năm 21 tháng 11 tiếng chuông điện thoại reo, nhìn thấy tên cháu Phương Thảo, tôi giật mình hoảng hốt, sợ có tin chẳng lành.

_ Thím ơi, phải gọi xe cứu thương đưa bố con vào bịnh viện rồi. Bố không chịu ăn uống gì cả, chỉ đòi chết thím ơi.

_Bố có biến chứng gì sao? Tại sao phải đi emergency?

_ Bố con bị té!

_Bây giờ bố con sao?  Xương cốt có bị gì không?

_Bố té nhẹ thôi thím nhưng tại bố con yếu quá nên phải đưa vào nhà thương.

Thứ Bẩy, 23/11 vợ chồng cháu Khôi sang chở chúng tôi vào General Hospital SF thăm bác.

Anh Duy Thanh nằm đây mong manh bên bờ sinh tử.  Thật nghẹn ngào.  Hôm nay không đùa, không cười được nữa! Ghé sát vào tai anh để nói thì mắt anh chỉ chớp nhẹ. Miệng thều thào: “Nước!”.  Đưa muỗng nước đến miệng thì anh há ra nhận chứ không còn xua tay từ chối.  Bốn người chúng tôi đứng quanh giường chỉ biết lặng lẽ nhìn.  Khuôn mặt hiền hòa kia sắp biến mất và chúng tôi sẽ không bao giờ trông thấy nữa. Anh Thọ nắm bàn tay anh, bàn tay anh Duy Thanh cử động nắm lấy tay ông em. Tôi vuốt nhè nhẹ cánh tay gầy guộc.  Anh đưa ngón tay lên như muốn viết chữ gì mà tôi cố nhìn theo mà cũng không thể nhận ra.  Cháu Khôi lên tiếng “Hay là bác muốn vẽ tác phẩm cuối cùng?”. Cháu trai lớn của tôi rất yêu ông bác nghệ sĩ vui tính.  Mới ngày nào khi bác gái và các chị còn ở VN,  bác đến nhà hay dắt cháu đi chơi và mỗi khi nhấc điện thoại, biết là các em hay các cháu gọi thì bác luôn cười ha hả: “Duy Thanh, chàng đây!” để thằng bé con cũng khoái chí bắt chước bác vỗ ngực kêu lên: “Thiên Khôi, chàng đây!”

Đêm hôm ấy lên giường nằm mà tôi không thể nào chợp mắt, những kỷ niệm về anh chị cứ lần lượt hiện về.  Năm 1971, khi mới về nhà chồng, tôi còn đang đi học lại kém anh nhiều tuổi, nhỏ hơn cả cô em út, nên anh cũng gọi tôi là “cái con đào này” như anh gọi mấy đứa con của anh.  Những ngày rảnh rỗi tôi hay sang nhà anh chị ở Hàng Xanh chơi, ra vườn sau nằm võng đu đưa dưới những tàng cây râm mát.  Thỉnh thoảng anh lái chiếc xe Simca trắng về thăm mẹ thì lại chuyện trò rổn rảng với “con đào” này.  Năm 73 anh theo sở làm sang Thái Lan và đến Tháng Tư 75 thì kẹt không về VN được mà sang định cư tại San Francisco cho đến bây giờ.  Năm 1980 gia đình chúng tôi vượt biên sang ở nhà cô em gái tôi tại San Pablo, anh cũng sang ngay để thăm. Từ đó hình ảnh ông anh nghệ sĩ tay luôn cầm chiếc máy ảnh, sang đưa các cháu đi chơi và chạy theo các cháu để chụp hình.

Mấy năm sau chị và các cháu sang đoàn tụ, rồi qua chương trình HO, đầu thập niên 90, toàn thể gia đình chú Hoà cũng sang được hết.  Cả ba gia đình anh em Thanh – Thọ – Hoà ở quanh quẩn vùng bắc Cali nên có dịp gặp nhau luôn.  Ít nhất mỗi năm tất cả tụ họp ba lần, ngày Tết Nguyên Đán, ngày giỗ ông nội và ngày giỗ bà nội.  Các cháu của ba nhà lần lượt lớn lên, lập gia đình và đã ra ở riêng.  Hàng năm chúng tôi vẫn họp mặt đông đủ cả ba lần, luân phiên từ nhà cháu này đến nhà cháu kia. Hai vợ chồng già DT và TL vẫn ở lại căn phòng cũ tại SF và sáng sáng anh xuống phố đi tản bộ loanh quanh.  Anh ở đó quen rồi, nơi phố đông vui nên anh chị không chịu đến ở với con nào hết, dù các cháu tha thiết mời và các cháu đều có nhà cửa rộng rãi, khang trang.  Mặc dù vậy nhưng kỳ họp gia đình nào anh chị cũng đến.  Ba thế hệ đề huề, họp nhau là ăn uống, chuyện trò, hát karaoke, nhẩy nhót tưng bừng.  Anh rất yêu trẻ con, những đứa trẻ thế hệ thứ ba ra đời ông dang tay ôm vào lòng từng đứa mỗi khi gặp mặt.  Mấy năm về sau anh già yếu đi nhiều, không còn nói cười sang sảng nhưng vẫn đến và cưng chiều con cháu.  Chúng nó hát Karaoke thì khi ông hứng ông cũng cầm micro hát và khi ông mệt thì cứ thoải mái ngồi cạnh đó mà… khò khò.

Khi chị bắt đầu lú lẫn anh phải ở nhà nhiều hơn để săn sóc chị. Buổi sáng không xuống phố mà ở nhà lo cho chị ăn uống.  Ở nhà để canh chừng không để chị xuống đường một mình rồi đi lạc.  Năm vừa qua anh chị đã không đến với những buổi họp gia đình nữa.

Cả ngày chủ nhật tôi nhớ về anh, viết vài kỷ niệm về anh.  Buổi chiều cháu Hạnh Quyên, cô con gái lớn của tôi điện thoại nói là đang ở bịnh viện với bác và buổi tối cháu đã nghẹn ngào qua phone:

_ Bác … mất rồi!!

Hai vợ chồng tôi đang sững sờ mặc dù biết tin này sẽ đến thì cháu Khôi cũng gọi sang:

_ Mẹ biết gì chưa? Bác Duy Thanh… đi rồi!

Và tiếng Hoàng Điệp cũng nức nở qua điện thoại:

_ Thím ơi… Bố con mất rồi, nghe Chi gọi, con đang trên đường đến nhà thương.

Rồi nghe cháu khóc nấc trong phone.

_ Con bình tĩnh, lái xe cẩn thận, có gì phone báo ngay cho chú thím nghe con!

Lúc đó là khoảng 10 giờ đêm Chủ Nhật 24 Tháng 11 năm 2019.

Ông anh cả của chúng tôi đã bỏ cõi đời này!!

Duy Thanh, Chàng đây!! Đã bỏ chúng tôi mà đi!!

Với nền Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam … MỘT VÌ SAO ĐÃ TẮT!!

Với gia đình chúng tôi, Anh là một người chồng chung thuỷ, một người cha tuyệt vời, một người anh cả vui vẻ, đáng quý, một ông bác đáng yêu của lũ cháu gọi ông bằng bác, bằng ông.  Các cháu nghe tin bác mất, ông mất đã khóc oà… thương tiếc ông thật nhiều!!

Một vài đoạn tôi đã viết về bức họa MAI VỀ TÌNH THƠ HÔM NAY

(…Sau ngày cưới chàng và nàng đã có một tuần lễ thần tiên tại thành phố thơ mộng Đà Lạt.  Khách sạn Mộng Đẹp nằm trên một con dốc, từ bao lơn phòng ngủ nhìn xuống bên trái là khu Hòa Bình, bên phải con đường dẫn đến hồ Xuân Hương.  Sáng sáng hai người tay trong tay xuống phố,  vào tiệm phở điểm tâm rồi ghé sang cà phê Tùng ngồi nhâm nhi tách cà phê bốc khói. Sau đó xuống khu chợ mới mua vài loại trái cây tươi và một ít đồ ăn lặt vặt rồi tản bộ đi thăm những thắng cảnh gần hoặc ra bến xe đi chơi những nơi xa.  Hình ảnh Đồi Cù và Thung Lũng Tình Yêu của Đà Lạt xa xưa như vẫn còn in đậm nét trong tâm trí Khuê. Không khí êm ả trong nắng vàng tươi, nàng đã sung sướng lăn mình trên những thảm cỏ xanh ấy và chàng đã chụp rất nhiều hình cho nàng.

Thiên đã kể nàng nghe về bức tranh của ông anh họa sĩ mà chàng rất thích.  Bức tranh anh Duy Thanh cũng vẽ một thảm cỏ xanh dưới nắng, khung cảnh thật tĩnh lặng, an bình.  Một chiếc xe thổ mộ ở gần góc của bức tranh như đang đi trên một con đường mòn nhỏ cắt ngang thảm cỏ, nhẹ nhàng như thơ, như mơ.  Chàng đã tự nhủ lòng sẽ xin ông anh tác phẩm ấy sau buổi triển lãm của họa sĩ.  Nào ngờ bức tranh đã được người mua ngay ngày đầu tiên với giá thật cao.  Chàng còn nhớ sau khi anh Duy Thanh hoàn thành tác phẩm đó hai ông bạn thân là Mai Thảo và Thanh Tâm Tuyền cùng ngồi ngắm và ông Mai Thảo đã gật gù đặt tên cho bức vẽ: “Mai Về Tình Thơ Hôm Nay”.  Ông TTT thì “Ước gì “moi” được lăn kềnh trên thảm cỏ này”.  Khuê rất mê văn Mai Thảo và nghe tên tranh ông đặt cũng không khỏi tò mò, tại sao lại “Mai Về Tình Thơ Hôm Nay”. Có dấu chấm hay dấu phẩy nào ở giữa không. Thiên trả lời là không có dấu gì hết, viết liền như vậy thôi và chàng nhớ là bức tranh đẹp lắm, mầu nắng, mầu cỏ như có sức thu hút lạ lùng.  Khi biết bức tranh có người mua đem đi rồi chàng đã tiếc ngẩn tiếc ngơ. Hồi đó chưa có máy hình thông dụng như bây giờ nên cũng chưa kịp chụp để giữ làm kỷ niệm.

Và:

Trên con đường nhỏ dành cho khách bộ hành, một bên là đồi cỏ xanh một bên là rặng hoa đào, ông già tóc bạc trông còn tráng kiện và lưng còn thẳng, người đàn bà đi bên cạnh dáng đi chậm chạp. Ông khẽ nắm tay bà, tay trong tay vẫn ấm và hai người thong dong, khoan thai đi bên nhau trong buổi sáng mùa xuân, nắng vàng đẹp, gió nhẹ hây hây, hoa reo vui, lá reo vui trong không gian thật êm đềm. Tiếng chim ríu rít trên cành. Nhìn lên đồi cỏ xanh có mấy con bò đang khoan thai gặm cỏ, Khuê bất giác nghĩ đến bức tranh “Mai Về Tình Thơ Hôm Nay” của anh Duy Thanh. Ông Mai Thảo, người đặt tên cho tác phẩm ấy không còn nữa.  Khuê định bụng đến Mùng Một sang chúc Tết anh chị Duy Thanh sẽ hỏi cho rõ về ý nghĩa của bức tranh, mặc dù biết là ông anh nghệ sĩ sẽ trả lời “Cô muốn hiểu sao thì hiểu!”

Phải chăng bây giờ là MAI mà “chàng và nàng” đang trở VỀ với TÌNH THƠ HÔM NAY cuả ngày tháng xa xưa ấy.)

Anh Duy Thanh,

Em đang tưởng tượng, hình dung anh đang ngồi thong dong, thảnh thơi trên chiếc xe thổ mộ của “MAI VỀ TÌNH THƠ HÔM NAY” để đi về vùng An Lạc, về cõi Vĩnh Hằng. Tám mươi tám năm rong chơi trong cuộc đời này, với Anh là quá đủ, phải không Anh!

ĐD

26/11/2019




CA KHÚC GIỌT MƯA THU – ĐẶNG THẾ PHONG -TUYẾT PHAN Trình Bày.




CA KHÚC THÌ THẦM – Thơ Phạm Phan Lang -Nhạc Võ Tá Hân -Hòa âm Nam Vĩnh và Đàm Hà – Tiếng hát Nhất Chi Mai.

Thì thầm

Này anh, hôm nay trời nắng đẹp,
Bên kia đời, anh có thấy bóng em
Thấp thoáng trong ngôi vườn xanh mát
Miệng thầm thì xin anh ngủ thật ngon

Này Me, trên con đường làng nhỏ
Dẫn con về nơi chỗ Mẹ nằm,
Nơi ấy con sẽ ngồi nhổ cỏ
Trên mộ hoang và trồng một cành bông

Này anh trai, em sẽ về nơi anh ngủ
Đưa anh về nơi chỗ Mẹ chúng ta
Bên dòng sông, góc núi và cạnh nhà
Anh sẽ thấy lòng vui vì gần Mẹ

Này tôi, cuộc đời là thế đó,
Đến và đi là lẽ sống bình thường,
Tạ ơn Trời tim đầy ấp yêu thương
Xin nhận lấy những gì trong cuộc sống

PhamPhanlLang




Trang Đặc Biệt VTLV MỪNG THANKSGIVING 2024 – KQ LÊ VĂN HẢI. CÁC SÁNG TÁC: Yên Sơn – Đông Ry Nguyễn – Đỗ Dung – Cao Mỵ Nhân – Kiều Mỹ Duyên – Phương Hoa – Mỹ Hoàn – Thái Nữ Lan – Minh Thúy. Trang Nhà Thân Hữu: Long Hồ Vĩnh Long

Trong Tình Yêu Thương,

Đại diện Gia Đình Văn Thơ Lạc Việt,

Xin Thân Kính Chúc Quý Hội Viên, Quý Anh Chị Văn Thi Hữu, Quý Bạn Bè, Thân Hữu và toàn thể Quý Quyến,

Một Mùa Lễ Tạ Ơn đầy ơn phước lành tuôn đổ từ Trời Cao, Vui Vẻ, Mạnh Khỏe, Hạnh Phúc, Thành Công, đạt được mọi ước muốn trong cuộc sống!

Tạ Ơn Trời, Tạ Ơn Đời, Tạ Ơn Người!

Happy Thanksgiving 2024!

Thật là quý báu, sau 75, chỉ còn vài tháng nữa, là nửa thế kỷ! mất Quê Hương, là chúng ta mất hết! nhưng cám ơn Trời, chúng ta…vẫn còn có nhau! Cùng có duyên gặp gỡ, để chung tay hoạt động trên 30 năm nay! bồi đắp, giữ gìn Tiếng Mẹ. Tình này thật là ơn phước! Không gì có thể đánh đổi được! Nhất là thời gian gần đây, Hội có những hoạt động rất ý nghĩa, sôi nổi và rất thành công! thêm nhiều thành viên! Những thành quả đạt được, là nhờ chúng ta chung một tấm lòng!

Một lần nữa xin được gởi lời Cảm Tạ đến với tất cả Quý Vị.

VTLV Không Quân Lê Văn Hải

TẠ ƠN TRỜI TẠ ƠN NGƯỜI

Tạ ơn đất 

Tạ ơn trời 

Tạ ơn cha mẹ một đời nuôi con 

Tạ ơn em tấm lòng son 

Tạ ơn bằng hữu vẹn toàn trước sau 

Tạ ơn cuộc sống nhiệm mầu 

Đã ban hạnh phúc khổ đau kiếp người 

Dẫu là nước mắt, niềm vui 

Thành tâm nhận lấy ơn đời cưu mang 

Mai sau địa ngục, thiên đàng 

Nguyền xin trở lại trần gian đáp đền! 

-Chàng Đông Ry Nguyễn.

***

Thanksgiving Day

*

Gia đình mừng Lễ Tạ Ơn

Vui vầy sum họp biết ơn Hoa Kỳ 

Nương thân xứ sở nhất, nhì 

An cư lạc nghiệp còn gì sánh so

Sống trong không khí tự do

Việc làm ổn định hết lo cuộc đời

Đường đi hoa nở sáng ngời

Đêm nay hội tụ vui vời hát ca

Rượu nho, bánh trái, nướng gà 

Tạ ơn nước Mỹ chúng ta quây quần 

Tạ ơn trời đất thánh thần 

Chúng con được hưởng vô ngần “Tạ Ơn “

     Minh Thúy Thành Nội 

        Tháng 11/28/2024

Tạ ơn đời cho tôi cuộc sống

Tạ ơn người cho tôi tình thương

Tạ ơn cha mẹTạ ơn quê hương…

và tạ ơn những người thân thuộc

Yên Sơn

CHÚC MỪNG DẠ TIỆC TẠ ƠN KHÔNG GIAN HỘI NGỘ

Chúc mừng “Hội Ngộ” thăng hoa

Tạ Ơn” buổi lễ cả nhà Không Quân

Về đây bốn bể họp quần

Nâng ly giữ vững tinh thần cùng nhau

*

Người đến trước kẻ đến sau

Áo bay nón kết đượm màu oai phong

“Dạ Tiệc Không Gian” bềnh bồng

Dưới cờ Tổ Quốc cả phòng rộn vui

*

Nhớ xưa lòng những ngậm ngùi

Đại bàng tung cánh khắp trời Việt Nam

Khách xem cảm động vô vàn

Giữa phòng để trống 1 bàn vinh danh

*

Những “Cánh Bằng” đã hy sinh

Mời về tham dự tâm tình với nghe!

“Không Bỏ Anh Em, Bạn Bè”

Dù bao nguy hiểm cận kề đỡ nâng

*

Yêu Tổ Quốc, thời “Trấn Không”

Chàng Pilot quý trong lòng dân Nam.

Dù nay bình vỡ gương tan

Tấm gương anh dũng lừng vang một thời

*

Đại Bàng xếp cánh buồn ơi!

Sử xanh ghi chép cuộc đời thăng hoa

“KHÔNG LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA”

Con yêu Tổ Quốc nhà nhà tri ân.

*

Phương Hoa – NOV 24,2024

MỪNG LỄ TẠ ƠN 

MỪNG LỄ TẠ ƠN kính chút quà  

MỪNG bao Tiệc Lớn xứ Cờ Hoa

MỪNG mong hạnh phúc vô đầy cửa 

MỪNG ước bình an đến ngập nhà 

MỪNG chữ Ông Cha lan biển rộng 

MỪNG văn hóa Việt trải trời xa 

MỪNG chung LẠC VIỆT VĂN THƠ tỏa 

MỪNG LỄ TẠ ƠN kính chút quà.

    Phương Hoa – Thanksgiving, 2024

VĂN: Muà Lễ Tạ Ơn

Đỗ Dung

Bước sang Tháng Mười Một, trời miền bắc Cali bắt đầu trở lạnh.  Gần 10 giờ sáng mà ông mặt trời vẫn còn như ngủ muộn, chưa chịu chui ra khỏi những tảng mây xám và màn sương như trải tấm lụa mỏng che phủ cảnh vật.  Không gian ủ ê, xám buồn.  Cali mới chớm thu, lá còn xanh.  Qua internet gần như khắp nơi, đặc biệt ở Canada và bên miền đông Hoa Kỳ lá đã đổi mầu. Thiên nhiên đẹp như tranh vẽ với màu sắc tươi sáng hài hòa, những rặng cây đỏ thắm, vàng tươi, vàng mơ đua nhau khoe sắc.  Lá vàng, lá đỏ rụng xuống dệt thành những tấm thảm dầy bao phủ mặt đất, thỉnh thoảng những chiếc lá khô cũng xào xạc bay theo gió hay  vỡ vụn dưới chân.  Sắc Thu rực rỡ nên mùa Thu quyến rũ khiến người ta ngất ngây. 

Sang Tháng 11 cũng bắt đầu mùa Lễ Tạ Ơn.   Theo truyền thống của đại gia đình họ Đỗ chúng tôi, Thanksgiving là ngày “Family Reunion”, tất cả con cháu sẽ tụ tập tại Đỗ Gia Trang từ Thứ Năm đến Chủ Nhật mới chia tay.  Năm ngoái, năm 2020, tuy bị nạn dịch Covid-19 ngăn trở, Đỗ Family Reunion vẫn được tiến hành qua Zoom, tuy không được cận kề bên nhau, nhưng chúng tôi vẫn rất nô nức mong chờ.

Nạn dịch kéo dài không biết đến bao giờ mới dứt, thêm những rắc rối, hỗn loạn của mùa bầu cử, ngồi ngoài vườn, ngước lên trời tìm mây, dõi theo những cụm mây xám lờ lững bay mà tôi thở dài.  Tôi mong thời gian mau qua để nhìn thấy quê hương thứ hai của tôi trở lại thanh bình, vĩ đại, tốt đẹp như cũ. Hoa Kỳ sẽ lấy lại được sự kính trọng, mơ ước của mọi người trên thế giới. Một “promised land”cho những người đã phải bỏ quê hương mà đi.

Vì nạn dịch, mọi người phải giới hạn những cuộc gặp gỡ, hội họp, nhưng chị em chúng tôi vẫn “zoom meeting” hàng tháng và “face time” với con cháu thường xuyên.  Vì ảnh hưởng của TT Trump, dân Mỹ chia rẽ thành hai phe rõ rệt, bên bênh, bên chống, gây ảnh hưởng rất tai hại vào sinh hoạt của các hội đoàn, và ngay cả trong rất nhiều gia đình.  Ngày trước bạn bè gặp nhau mừng rỡ, đồng đội xa cách thì thấy nhớ, thấy thương. Bây giờ tự dưng vì bất đồng chính kiến mà sự chia rẽ trầm trọng, ghét bỏ nhau, chửi bới nhau nặng nề hơn cả đối với cựu thù!  Vì đâu nên nỗi!? May mắn thay, gia đình chúng tôi không vướng mắc phải cái nạn đau thương đó.  Từ thế hệ chúng tôi đến hàng con, hàng cháu đều vì nhớ lời dạy dỗ của cha mẹ tôi là các con phải đoàn kết, thương yêu, đùm bọc nhau và bao giờ cũng phải giữ một cuộc sống có ĐẠO ĐỨC, LƯƠNG TÂM và TRÁCH NHỊÊM nên nếp suy nghĩ tương đối cũng gần giống nhau và không đưa đến bất đồng trong sự lựa chọn Tổng Thống của kỳ bầu cử lần này.

Từ trước 1975, với bầy con 12 đứa, cha mẹ tôi đã ấp ủ có một Đỗ Gia Trang, một dẫy nhà hình chữ U gồm 13 phòng lớn. Ông bà một phòng và mỗi gia đình con một giang sơn nhỏ để khi ông bà về hưu thì gia trang này sẽ là nơi con cháu tụ họp vào những ngày Tết Nguyên Đán, ngày giỗ hay dịp nghỉ hè. Ông sẽ cầm cây gậy chỉ huy của Ông để chỉ huy lũ cháu chắt.  Cả một gia trang sẽ rộn rã tiếng cười… Cha mẹ chúng tôi đã mua sẵn mấy mẫu đất trên sườn đồi khu Mê Linh, Đà Lạt, trông ngay ra mặt hồ, phong cảnh thật hữu tình, nên thơ để thực hiện giấc mơ đó. Nhưng ai ngờ, đến ngày 30 Tháng Tư 1975 oan nghiệt! Tất cả các mộng ước của ông bà đều vỡ tan.  Nhà đã vẽ nhưng chưa kịp xây thì cha tôi, một sĩ quan cấp tá của Quân Đội VNCH đã phải khăn gói đi tù cải tạo.  Hơn mười năm cha tôi đã nhục nhằn trong  vòng khổ ải từ trại Long Giao trong nam đến Hà Sơn Bình ngoài bắc, đến khi được ra tù thì đã sức tàn, lực kiệt.

Mẹ tôi rất giỏi dang, chịu thương chịu khó, cả đời buôn bán chắt chiu, cùng với cha tôi gây dựng cơ nghiệp và nuôi dậy cho anh chị em chúng tôi được nên người. Sau năm 1975, trong khi cha tôi phải đi tù, mẹ tôi đã phải chịu đựng lam lũ để kiếm sống và chăm lo cho các con.  Đến năm 1978 nhà mẹ tôi bị đánh tư sản, đồ đạc trong nhà bị kiểm kê, tài sản mất hết!  Biết là không sống được với chế độ này, lần lượt mẹ tung các con, từng đứa, từng đứa tìm đường vượt biển, chỉ còn giữ cô út ở nhà với mẹ để chờ bố.  Cuối cùng, 11 anh em chúng tôi cũng đoàn tụ trên đất Mỹ, lần lượt lập gia đình và sống rải rác tại hai tiểu bang Texas và Cali.

Mãi đến ngày 20 Tháng Tư năm 1990, một bầy con cháu ra phi trường San Francisco để đón ông bà và dì út từ Việt Nam sang đoàn tụ. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, đến tuổi bẩy mươi ông bà mới được gặp đầy đủ các con, thêm dâu rể và mười hai đứa cháu. Tổng cộng nhân số đại gia đình lúc bấy giờ đã lên gần bốn mươi người. Cha mẹ tôi vẫn luôn mong muốn mỗi năm con cháu phải có một ngày họp mặt đông đủ, cả nhà quây quần với nhau như mộng ước của ông bà ngày trước. Từ khi chúng tôi còn nhỏ, anh con trưởng được cha tôi đặc biệt dạy dỗ và khi anh đi  du học thì tôi là con gái lớn được ông coi như cái đầu tầu cuả đoàn xe lửa nhiều toa của ông. Quan niệm của cha tôi là anh em, con cháu phải giữ sợi dây liên lạc chặt chẽ và phải sống đoàn kết, thương yêu, đùm bọc nhau.

Chúng tôi quyết định chọn ngày Thanksgiving, dịp mà mọi người đều được nghỉ và có một “long weekend” làm ngày họp mặt hàng năm của đại gia đình.  Những năm đầu, chúng tôi đã mướn một ngôi nhà thật lớn ở Lake Tahoe để cùng nhau đoàn tụ, chung sống dưới cùng một mái nhà. Cứ thế, như một truyền thống, không cần nhắc nhở mà cứ sau ngày Halloween là từ già đến trẻ, từ lớn đến bé đều kêu gọi nhau và ríu rít bàn về chương trình ngày “reunion”. Cô em thứ mười quen sinh hoạt Hướng Đạo, được giao vai trò trưởng ban tổ chức. Lịch trình sinh hoạt, thực đơn ăn uống và bảng phân công nhiệm vụ được niêm yết rõ ràng. Ngoại trừ các vị “bô lão”, tất cả mấy chục thành viên từ lớn đến nhỏ đều được giao việc hẳn hoi. Cô em út rất chu đáo trong việc sắp xếp nơi ăn, chốn ở cho tất cả mọi người.

Những năm đầu tiên các cháu còn nhỏ nên dù đông nhưng cả đại gia đình  vẫn có thể ở chung trong một căn nhà rộng bẩy hoặc tám phòng. Đám chaú choai choai mỗi đứa một cái “sleeping bag”, nằm ngổn ngang ngoài phòng khách, cười đùa rúc rích với nhau.  Cha mẹ tôi rất vui sướng trong những ngày có con cháu sum họp đông đủ.

Tôi vẫn nhớ hình ảnh ông cụ mặc bộ pyjama trắng, đầu tóc bạc phơ ngồi bệ vệ trong chiếc ghế bành bên lò sưởi ngắm ba thế hệ con – cháu – chắt chơi đùa, bà ngồi trên thảm chơi với những đứa bé bò lổm ngổm xung quanh.  Ông bà ngắm nhìn con cháu với nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.  Ông luôn nhắc nhở con cháu phải nhớ đến cội nguồn và phải nói tiếng Việt với nhau, đứa nào nói tiếng Anh ông vờ như không hiểu để cháu phải nói lại bằng tiếng mẹ đẻ. Tôi nhớ có lần cả đám trẻ đang ngồi chơi, líu lo tiếng Mỹ, ông bác cả ra nhắc to: “Speak Vietnamese only!” thì thằng cháu con của một cô em tôi khi đó mới khoảng mười tuổi đứng ngay lên, tay chỉ vào đám “cousins”: “Người Vịt phải nói tiếng Vịt!” làm cả nhà cười bò, ông cụ quay qua nói với ông anh tôi: “Đúng là ông bác gà tồ!” và phì cười vì bác nhắc cháu mà chính bác lại nói tiếng Anh. “Gà Tồ” là bí danh của ông anh cả khi còn nhỏ.

Cha tôi rất quan tâm về học vấn và luôn nhắc nhở chúng tôi “tiên học lễ, hậu học văn”. Nhà đông con, lại là một bầy nhiều con gái, cha tôi muốn các con của ông phải tốt nghiệp đại học để có thể tự lập về tài chánh, sau này khi lập gia đình không phải quá lệ thuộc vào nhà chồng. Về nghề nghiệp ông cũng cho các con tự do lựa chọn theo ý thích để trong tương lai anh em sẽ họp thành một xã hội nhỏ với đủ ngành nghề hầu có thể hỗ trợ cho nhau. Ông luôn nhắc nhở con cháu là con người phải sống có đạo đức, lương tâm và trách nhiệm.  Những lời giảng dậy của ông như in vào tâm trí chúng tôi.

Cứ thế, mỗi năm chúng tôi sống với nhau dưới một mái nhà ba ngày liền tại Lake Tahoe.  Ngoài bữa “Thanksgiving Dinner” chính với đầy đủ những món ăn đặc biệt cho ngày lễ: gà tây, thịt nguội, roast beef, khoai nghiền, đậu ve, cranberry sauce, salad, pumkin pie… nhà lúc nào cũng có một nồi phở thật lớn trên bếp và đồ ăn, bánh trái ê hề.

Sau mỗi bữa ăn, anh chị em quây quần quanh chiếc bàn dài chuyện trò, tán dóc như ngày xưa còn bé.  Có những năm tuyết trắng xóa, cả nhà ngồi bên lò sưởi bập bùng, ngắm tuyết rơi… không ngờ có ngày mình đã được sống trong cảnh thần tiên như thế. 

Đến năm 2014, vì duyên may, cô em út của chúng tôi thấy một toà nhà lớn ở Colfax, miền bắc Cali quảng cáo “on sale”, nhà hai tầng rộng 9,000 square feet, có 15 phòng ngủ với nhà vệ sinh tiện nghi, nhà bếp và phòng ăn rộng rãi thoáng mát chứa được năm đến sáu chục người, toạ lạc trên một khu đất rộng hơn mười mẫu mà ngày trước từng là một “senior – home”. Nghĩ tới Đỗ Gia Trang, nhớ đến nguyện ước của bố, cô Út đã mua và đem hết “saving” ra tân trang thành một căn “vacation home” có một không hai và hãnh diện vẽ bảng “Đỗ Gia Trang” treo ngay lên cổng vào tòa nhà. Thế là từ đó, Đỗ gia Trang- Colfax đã trở thành nơi tụ họp cố định coi như nhà tổ để cứ mỗi muà Thanksgiving là con cháu Đỗ Gia từ khắp mọi nơi lại “tung cánh chim tìm về tổ ấm”.

Theo thời gian cha mẹ tôi lần lượt quy tiên, ông anh cả và một cô em gái cũng đã ra người thiên cổ. Thế nhưng, tre già thì măng mọc, lá vàng rơi thì cây non lại đâm chồi.  Mỗi năm lại thêm mấy đứa bé ra đời, Đỗ Family ngày càng thêm đông. Đến nay tổng cộng đã hơn 60 thành viên. Mấy cô em tôi phải vẽ ra một “Family Tree” để mỗi khi gặp nhau lại đem ra làm màn đố vui cho bọn trẻ biết đến liên hệ họ hàng.

Ngày họp mặt Thanksgiving mỗi năm chúng tôi lại nhắc nhở và tri ân ông bà.  Ông Bà như tổ tiên của dòng họ Đỗ trên miền đất mới. Nhờ ông bà khuyến khích mà con cháu giữ được ngày truyền thống đáng quý này.  Cám ơn đất nước Hoa Kỳ, quê hương thứ hai đã cưu mang chúng tôi và cho chúng tôi cơ hội vươn lên, thành đạt, có một cuộc sống an bình, một tương lai phơi phới.  Chúng tôi nhắc đến những người đã khuất, thêm tên thành viên mới.  Xem lại những kỷ niệm cũ qua những hình ảnh, video để các người mới gia nhập vào đại gia đình như các cháu dâu, cháu rể và các chắt của ông bà biết về nguồn cội. Ban ngày thì từng nhóm có những sinh hoạt phù hợp với lứa tuổi. Tối đến có màn văn nghệ cho mọi người thi thố tài năng và sau đó lập sòng tại chỗ cho mấy người lớn sát phạt nhau, dù ăn thua chỉ vài chục bạc nhưng lọt sàng xuống nia, ở nhà vui cười, đùa giỡn với nhau chứ không đi cúng cho casino bên ngoài!

Thấm thoắt thế là một năm đã trôi qua,  bây giờ đã bước sang Tháng Mười Một của năm 2021 chị em chúng tôi lại bàn nhau cho Thanksgiving năm nay.  Chúng mình có rủ nhau về tụ họp ở Đỗ Gia Trang không?

Những người lớn đã chích ngừa Coronavirus đủ ba lần, tất cả đã chích ngừa cúm, chỉ còn trẻ con dưới 12 chưa được chích ngừa SARS-CoV2. Sự đe dọa của Covid khiến mọi người vẫn ngơm ngớp lo lắng, lại thêm những biến thể nguy hiểm của con vi khuẩn khiến còn những ngại ngùng.

Bạn tôi có một ông bác năm nay sinh nhật 110 tuổi vào Tháng Sáu, lúc cơn dịch đã giảm và mọi người đã được chích ngừa đủ hai mũi vaccine, sự đi lại cũng được nới lỏng nên con cháu từ khắp các tiểu bang quyết định cùng về thăm cụ để chúc mừng Đại Thọ.  Nào ngờ sau cuộc họp mặt hơn bốn mươi người đó khi về lại nhà thì 12 người bị dương tính với Coronavirus kể cả cụ ông.  May mắn là cụ ông bị nhẹ nhất nên chỉ bị cách ly tại nhà còn những người kia phải uống thuốc và sau hai tuần cũng mạnh khỏe và bình phục hoàn toàn.  Nghe chuyện cũng ớn quá!

Hơn 4 giờ chiều trời vẫn xám buồn, những vạt nắng vàng hanh còn đi trốn.  Tôi ngồi đây bâng khuâng thả hồn về ngày tháng cũ.  Nhớ lại những ngày đầu mùa dịch.  Khi có lệnh giới nghiêm mọi người phải ở yên trong nhà, không khí thê lương, hoảng sợ bao trùm.  Nhìn đâu cũng như thấy những con vi khuẩn lơ lửng bay.  Ở trong nhà mà ngày nào tôi cũng lấy Clorox lau chùi cẩn thận từ cái chốt nắm tay cửa đến mặt bàn và hễ cứ ra vào là phải rửa tay thật kỹ bằng thuốc sát trùng.

Sau vài tháng không ra tới cửa nên gần như ai cũng biếng để ý tới dung nhan, tóc tai lởm chởm nửa trắng nửa đen, quần áo lôi thôi, lếch thếch.  May là còn phone, còn internet nên bạn bè vẫn còn liên lạc tán dóc với nhau.  Một ngày tôi còn cuộn mình trong chăn, giường gối còn bừa bộn ngổn ngang thì một bà bạn bên Texas gọi phone, chả biết sao đụng nhầm nút facetime, cả hai đứa cùng rú lên rồi cười khanh khách khi thấy hai mụ già đối diện nhau… hahaha… tao nhìn mày tao mới thấy tao! Sao mình già thế!

Cô con gái phone hẹn sang đưa mẹ mấy cái khẩu trang đẹp mà một người bạn mới tặng, vài món thịt cá và rau tươi mới đi chợ về, vừa mở cửa ra cô đã thốt lên:

_  Sao tóc mẹ bạc phơ thế, mẹ ăn mặc bê bối quá trông mẹ già sộc hẳn đi.  Mẹ chịu khó nhuộm tóc, ăn mặc đàng hoàng như mọi khi đi. 

Vào tự nhìn mình trong gương cũng thấy dung nhan sầu thảm thật. Mình tự nghĩ cả ngày ở nhà có đi đâu mà phải sửa soạn, quanh qua nhìn lại cũng chỉ có hai ông bà già nhìn nhau.

Thằng con Út mới khôi hài, cháu mới ra trường đang tìm việc làm, text cho cả nhà khoe hôm nay interview online, nửa trên bảnh chọe còn khi đứng lên thì nửa dưới chàng vẫn để nguyên cái quần xà lỏn!

Ngoài những điều không vui về muà dịch cũng có những khía cạnh lạc quan. Gia đình gần gũi nhau hơn, có nhiều thì giờ với nhau hơn, có những bữa cơm gia đình cả nhà quây quần và mấy bà mẹ trẻ chịu khó nấu nướng hơn.  Bọn già chúng tôi thì bầy nhau ủ giá, tráng bánh cuốn, đổ bánh xèo, làm bánh dầy, bánh rợm… Con cháu không dám sang nhà ông bà thì bà chỉ gọi cho biết rồi nói sang nhà bà lấy, bà để sẵn trước cửa.

                                                    +++

Hai ngày vừa qua mưa gió lê thê.  Hôm nay bầu trời sáng, những vạt nắng vàng hanh bao phủ cảnh vật đem tươi vui đến muôn loài, tôi khoác chiếc áo len mỏng ra sân sau hưởng chút nắng ấm.  Dạo này buổi sáng tôi thường nghe một buổi nói chuyện của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc hoặc một buổi pháp thoại của Thầy Pháp Hòa, tôi thấy tâm thật thanh thản an bình. Tôi nhớ nhiều đến  những lời dặn dò của cha tôi khi chúng tôi mới lớn “ Hãy là một viên gạch tốt.  Mỗi đơn vị gia đình của các con hãy cố gắng là một viên gạch tốt, tất cả đều là gạch tốt thì xã hội, quốc gia sẽ là một ngôi nhà vững bền, đẹp đẽ, hoàn hảo”

Tôi nhớ, thật nhớ đến những ngày Thanksgiving tụ họp đại gia đình.  Ước mong sao năm nay chúng tôi có thể tụ về đông vui được như những năm trước. Từng khuôn mặt các em, các con, các cháu hiện lên rõ nét. Cô em thứ mười của tôi với chương trình “Ước Mơ Việt” nếu gặp được các cháu, học trò của bà trẻ bằng xương bằng thịt mà khảo bài thay vì qua zoom thì vui biết mấy.  Cô em thứ tám đang vui với buổi văn nghệ “Muà Thu Cho Em” thành công rực rỡ dù nạn dịch chưa hết có thể gặp chị em mà kể những kỷ niệm đằng sau hậu trường thì chị em lại ríu rít với nhau. Chồng của cô em kế tiếp tôi, chủ tịch Hội CVA miền bắc Cali cũng đang vui với sự thành công của ĐHCVA toàn cầu năm nay được tổ chức tại San Jose có dịp chia sẻ niềm vui trực tiếp với cả đại gia đình…

Thanksgiving là mở đầu cho mùa lễ hội, mùa của tình yêu thương và sự chia sẻ.  Xin mọi người hãy dừng lại, hãy nhìn vào bản thiện và lòng nhân trong mỗi chúng ta để khép lại những hỉ nộ ái ố của năm, tháng vừa qua.  Hãy hàn gắn những rạn nứt trong tình cảm gia đình, bạn bè… nếu đã lỡ xảy ra, trước khi quá muộn.  Hãy cùng người thân hưởng thụ một mùa lễ Tạ Ơn thật đúng nghĩa dù vẫn còn trong hoàn cảnh khó khăn vì đại dịch. Happy Thanksgiving đến tất cả mọi người, mọi nhà!

Đỗ Dung

Thanksgiving 2021

*****************

THƠ TẠ ƠN – CAO MỴ NHÂN

TẠ ƠN VIỄN XỨ.      CAO MỴ NHÂN

Tạ ơn nước Mỹ bao la

Từ khi rời bỏ sơn hà tới đây

Đại bàng xoải cánh mây bay

Cú kêu vang nối đông tây địa cầu

*

Tạ ơn U S muôn mầu

Đã trang trải nỗi muộn sầu lưu vong

Đất này quá rộng mênh mông

Nhìn lên cao ngất cõi không bạt ngàn

*

Nửa vòng thiên hạ gian nan

Cho ta thấy được thiên san vạn trùng

Tạ ơn tất cả vô cùng 

Xa xôi hồn lạc bão bùng khí  thiêng

*

Nơi này dạ ấm lòng yên

Muôn dân vạn sắc ưu phiền tạm quên

Tạ ơn người muốn gọi tên

Bốn phương hoa nở êm đềm viễn cư … 

Hawthorne  18 – 11 – 2024          CAO MỴ NHÂN 

**

CHÀO LỄ TẠ ƠN.     CAO MỴ NHÂN 

Mười lăm năm ấy bên trời 

Tạ ơn người, tạ ơn đời mênh mông

Như hoa cỏ nội hương đồng  

Khi bình minh toả rạng đông chan hoà 

*

Mười lăm năm ấy chúng ta

Gian truân cũng có, hoan ca cũng từng 

Tạ ơn nhân ái, vui mừng 

Đã qua vấn nạn, không dừng tiến lên 

*

Mười lăm năm ấy luân phiên 

Mồ hôi nước mắt đôi phen khóc cười 

Tạ ơn tình nghĩa bao lời 

Tạ tình tri kỷ, tuyệt vời tri âm

*

Mười lăm năm ấy tha nhân 

Bỗng thân thương tựa cố nhân đi về 

Tạ lòng bóng ngựa, nồi kê

Giấc công danh đã não nề, xôn xao

*

Tạ ơn năm tháng mời nhau 

Hoàng hoa cạn chén gạt sầu muộn xưa 

Mười lăm năm sớm hay trưa

Đời sau kiếp trước tưởng chưa muộn màng …     

 CAO MỴ NHÂN  

**

TẠ ƠN THƯỢNG ĐẾ.    CAO MỴ NHÂN 

Tạ ơn trời rộng mênh mông

Tạ ơn đất nở hoa lòng bao la

Tạ ơn thế giới chúng ta

Vẫn đang tồn tại gần xa nhân loài 

*

Tạ ơn tháng kéo ngày dài

Cho năm nhuận sắc tương lai duy trì 

Không còn sáng ở, chiều đi

Phút giây huyễn cảm từ ly cõi này 

*

Tạ ơn nối kết xưa nay

Bao nhiêu thế hệ đắm say yêu đời 

Tạ ơn đất nước tuyệt vời 

Còn trong tư tưởng những người Việt Nam 

*

Tạ ơn xứ sở bình an 

Lưu dân tránh cảnh điêu tàn suy vong

Tạ ơn dĩ vãng kiêu hùng 

Làm nền cho thực tại vùng vẫy lên …            CAO MỴ NHÂN  

**

TẠ ƠN MỘNG MỊ BÊN TRỜI.    CAO MỴ NHÂN          

Tạ ơn chim hót trên cành

Bướm bay trước ngõ, hoa thanh sắc chào 

Tạ ơn mây lượn nơi cao 

Cùng em say đắm lối vào thiên thai

*

Tạ ơn đồng rộng, sông dài 

Rừng sâu, núi thẳm, đất đai bên nhà 

Tạ ơn trời trải bao la

Bao nhiêu tình mộng đem ra tặng đời 

*

Tạ ơn anh bát ngát lời 

Miên man mộng mị, tuyệt vời nhớ nhung

Tạ ơn năm tháng chờ trông

Xuân thu ấm áp, hạ đông nồng nàn 

*

Tạ ơn, ôi rất vô vàn 

Thân thương kính trọng quan san, cận kề 

Tưởng là cách biệt sơn khê

Thưa không, yêu mến si mê vô cùng …          CAO MỴ NHÂN 

**

Bữa Tiệc Gà Tây Của Người Đãi Vàng

Truyện Phương Hoa

Hằng năm tới mùa lễ Tạ Ơn, khi nào các siêu thị Mỹ bán gà Tây giá rẻ đặc biệt thì thế nào tôi cũng đến bê về một con.  Những ngày sale ấy phải nói là giá rất rẻ, chỉ chưa tới 30 xu một cân Anh, trong khi ngày thường cũng phải đến mấy đồng. Năm nào tôi cũng nướng một con to vừa phải rồi kêu mấy đứa con dẫn tụi nhóc cháu về cùng chung vui.  Nhưng năm đó mấy đứa con báo trước là không về trong ngày Lễ Tạ Ợn được vì anh chị em chúng nó rủ nhau đi vacation nên tôi không nướng gà Tây. Tôi chờ tới gần ngày lễ mua một con về để lọc thịt làm chả. Chả làm bằng gà Tây cũng dai và thơm ngon không kém gì chả cá, ăn lại không sợ cholesterol dù ăn nhiều vì thịt gà Tây không có mỡ.  Tôi thường làm chả gà Tây trộn với chả cá và khi chiên lên ăn không ai biết trong đó có thịt gà.

Hôm ấy đến chợ Safeway tôi vào chỗ tủ lạnh lựa gà. Tôi cố moi móc xốc xổ từ dưới lên trên, lật những con gà nặng trình trịch qua một bên và cuối cùng tôi tìm thấy một con thật bự, bự nhất của đống gà trong tủ, để về lọc cho được nhiều thịt.  Mừng quá tôi vừa thò tay định lôi nó lên, thì một bàn tay phụ nữ trắng trẻo mang bộ móng giả thật dài có vẽ trang trí đủ màu lá úa cho mùa lễ Thanksgiving thò vào chộp con gà bự của tôi lên một cái rẹt nhẹ nhàng. Tôi giật mình ngước nhìn người phỏng tay trên con gà của tôi. Thấy tôi nhìn bà vội bỏ xuống:

– Ồ, tôi xin lỗi! Bà ta nói.  – Chị đã chọn con gà này hả?

Tôi chợt nhận ra đó là bà Rachel, người bạn Mỹ hàng xóm thường cùng chồng là ông Peter đi câu cá salmon trên sông Yuba vào cuối tuần với vợ chồng tôi. Nhưng họ đi câu cá là phụ, che mắt cảnh sát, còn chuyện chính là lảng vảng ngoài bờ sông để đãi vàng.

– Ô Rachel! Tôi reo lên. – Chị cũng đi mua gà Tây sao?  Con gà này lớn nhất trong tủ đấy! Bộ năm này chị định nướng con gà bự này hả? Vậy thì chị hãy lấy đi!

Rachel cũng kêu lên ngạc nhiên khi thấy tôi. Bà chào tôi rồi nói với giọng đầy hào hứng:  – Vâng! Năm này tôi phải nướng một con gà thật to để ăn mừng vì chúng tôi vừa…trúng mánh!

 – Vậy sao?  Tôi kêu lên. – Có phải trúng độc đắc lô tô không?

– No! Tôi trúng… vàng!

– “Are you kidding?” Chị không đùa đấy chứ? Tôi nói mà chân lông dựng cả lên.

Hỏi thì hỏi vậy, chứ tôi tin là Rachel nói thật.  Lâu nay vợ chồng bà đã bỏ nhiều thời gian miệt mài đãi vàng kiểu thủ công dọc theo bờ sông Yuba. Sông Yuba là một trong những dòng sông có vàng của California.  Nó là một nhánh chính từ sông Feather River, là dòng sông có mỏ vàng rất nổi tiếng, chảy qua thung lũng Sacramento, miền Bắc California.

Sau khi dọn đến thành phố này một thời gian, tôi biết được những dòng sông như Feather River và Yuba River có mỏ vàng rất lớn trên mấy trăm năm tuổi, nên hào hứng tìm hiểu.  Tôi đi gom góp thông tin từ các thư viện, bảo tàng địa phương, các chứng tích như máy lọc vàng khổng lồ cũ kỹ hoen rỉ nằm trên công viên thành phố cho du khách ngắm, và từ mạng internet. Tôi được biết, cuối những năm 1840 là thời kỳ cao điểm đào vàng ở California.  Những người châu  u đầu tiên đến định cư dọc theo bờ sông Yuba này để khai thác mỏ vàng trên sông.

Theo những bậc lão niên thành phố Marysville, thì thuở còn hoang sơ các thợ mỏ vàng đầu tiên đến Yuba hầu hết sử dụng hộp rocker và chảo cạn để đãi vàng từ sỏi của dòng sông này.  Dù là những phương pháp đơn giản, họ cũng đã thu được một số lượng lớn tấn vàng, trước khi các dụng cụ máy móc hiện đại xuất hiện. Sau đó phong trào đào vàng phát triển mạnh, các công ty kéo tới máy móc đào bới cả ngày lẫn đêm chở đi không biết bao nhiêu là vàng. Hậu quả của sự đào bới và lọc cát tìm vàng trên sông lâu ngày số cát đất đào lên đã nâng cao đáy sông làm xảy ra nhiều trận lụt lớn tràn ngập cả thành phố Marysville. Chính quyền thành phố đã phải tốn thật nhiều kinh phí xây một con đê dài bao bọc quanh thành phố để chống lụt.

Tuy việc khai thác vàng ở dòng sông Yuba đã dừng từ lâu, ngày nay người đi câu cá salmon trên sông vẫn thường gặp những cá nhân đi kiếm vận may. Họ thường len lỏi theo bờ sông trong những ngày cuối tuần khi mà các cơ quan chính phủ đóng cửa, để đãi vàng, sẽ không bị những người có chức năng tuần tra trên sông “hỏi thăm sức khỏe”.  Đặc biệt nhất là sau những cơn lũ lụt, người dân ở đây thường đi dọc hai bên bờ sông để tìm những viên đá vàng bị nước xoáy đẩy trồi lên và tấp vào bờ. Đã từng có nhiều du khách dạo chơi bờ sông Yuba may mắn lượm được những cục vàng “nuggets” rất giá trị.

– Anh chị trúng ở chỗ bờ sông, gần khu rừng chúng ta thường câu cá đấy hả? Trúng đậm không? Tôi hỏi bằng một giọng đầy kích thích.

– Không nhiều lắm!  Rachel nói xong cười ha hả một cách vui sướng. Đúng là người Mỹ thật thà, không ích kỷ dấu diếm để dành cho riêng mình. – Nhưng cũng đủ làm một bữa tiệc Tạ Ơn thật oách cho năm này! Chúng tôi đã gặp may, sau cơn lụt nước vừa rút đi là Peter chạy ra bờ sông ngay và “hit” (vớ được) một “nugget” (vàng cục).

– Wow! Thế thì ít nhất nó cũng nặng cỡ mấy ounce rồi còn gì! Chúc mừng chị nhé!

– Đó là công lớn của Peter.

– Trời đất ơi! Thích quá! Tôi lại kêu lên, nhưng trong bụng tiếc thầm. Phải chi ngày đó sau cơn lụt chúng tôi chịu khó ra bờ sông đi vòng vòng biết đâu cũng đã “vô mánh” như họ. Thật ra thì tôi cũng đã từng thử đi…tìm vàng đó chứ! Mỗi khi nhà tôi ngồi câu, tôi không đủ kiên nhẫn ngồi yên một chỗ nên thường đi lang thang vào khu rừng thấp dọc bờ sông tìm hoa dại chụp hình. Thấy nhiều người dò dẫm tìm vàng và thỉnh thoảng có người may mắn, tôi cũng xuống mé nước lượm những viên sỏi sáng bóng lóng lánh đem về. Nhưng rồi vác búa ra đập đến chát tay vàng đâu không thấy, chỉ thấy cái cổ tay muốn sụm bà chè, nên đem bỏ chúng vào các chậu hoa. Thấy bà Rachel chăm chú đãi và lâu lâu tìm được chút ít vàng vảy, vài lần tôi cũng hốt một bao nilon cát ở mé nước, nơi có ánh vàng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, đem về nhà rồi lôi cái nắp nồi ra đãi như đãi gạo sạn, nhưng cũng chỉ thấy toàn là cát với cát. Ông Peter là một cựu chiến binh, bị thương tật chân đi cà thọt, hiện là người giúp đánh chuông cho nhà thờ. Chiều Chúa Nhật nào làm xong việc Chúa ông đều cà nhắt ra bờ sông cùng vợ câu cá và đãi vàng. – Có lẽ nhờ Peter làm việc Chúa nên được Ngài ban phước cho đó! Tôi nói với Rachel.

Trước khi chia tay đi mua các thứ để nướng con gà Tây, Rachel mời tôi nhất định phải đến chung vui tiệc gà Tây “Potluck” tại nhà mẹ bà trong ngày Lễ Tạ Ơn. “Vì hôm đó cũng sẽ có mặt nhiều bạn già của mẹ tôi cho chị tha hồ mà tìm kiếm thông tin để viết, và nếu chị muốn hỏi kỹ Peter về…cục vàng ông nhặt được.” Bà nói và cười vui vẻ.

Tôi thật cảm động. Rachek biết tôi thường gom góp những câu chuyện và thông tin cho việc viết lách.  Vợ chồng bà đã đọc những tác phẩm của tôi đăng trên Việt Báo được tôi dịch ra tiếng Anh, như bài “Bảo Tàng Của Người Chiến Sĩ Bị Bỏ Quên” đăng trên trang nhà của Viện Bảo Tàng Chiến Tranh Việt Nam Marysville, và mấy bài khác viết về những người bạn Mỹ của chúng tôi. Vợ chồng tôi cũng quen thân bà Macey mẹ của Rachel. Bà sống một mình trong căn nhà di động ở “Mobile Home Park” rất gần nhà tôi, và tôi thường đem đến chia xẻ các món ăn Việt Nam mỗi lần có vợ chồng con gái Rachel đến thăm mẹ.

Vì năm này nhà tôi không tổ chức mừng lễ, nên tôi nhận lời bà Rachel. Buổi chiều ngày Lễ Tạ Ơn tôi làm một khay chả giò năm chục cuốn, “món ruột” của tôi mỗi khi đi dự tiệc cùng những người bạn Mỹ ở đây. Ai nấy đều thích cái món ăn béo ngậy giòn rụm này, riết rồi chúng tôi “nổi tiếng” trong thành phố, đi đâu gặp người quen họ đều chào, “Hey! Eggroll friends!” Chào các bạn chả giò! Có nhiều người tuổi nhỏ hơn nhà tôi, mà họ gọi chúng tôi là, “Eggroll kids” Những đứa nhỏ chả giò! Làm chúng tôi chỉ biết cười trừ.

Căn Mobile Home có ba phòng ngủ nhỏ, nhưng phòng khách tương đối khá rộng rãi.  Vợ chồng tôi đến hơi sớm.  Rachel chạy ra tiếp khay chả giò trên tay tôi, miệng trầm trồ không ngớt:

– Wow! Wow! Eggrolls của chị thơm quá! Tôi ăn mà nhớ hoài! Cho tôi thử trước một cái nhé! Xin lỗi, tôi không chờ được! Nói xong bà nhón một cái vừa cắn vừa bưng đem để trên bàn.

Lát sau bạn bè của gia đình lần lượt đến, mỗi người mang theo một khay thức ăn. Tiệc “Potluck” hổn hợp của người Mỹ vậy mà hay. Để đỡ cực nhọc cho một người, thực khách mang tới mỗi người một món khác nhau là đầy đủ và đa dạng. Không có món nào giống nhau, có lẽ người ta đã nói trước với gia chủ.

Bà Macey giới thiệu chúng tôi với ông Tom Mỹ Trắng, là cựu chiến binh Việt Nam ngày trước, cũng là bạn của người chồng quá cố của bà. Hai chị em bà Mỹ Kathy và Kallen ở nhà bên cạnh. Ông Richard cũng là hàng xóm, đến sau cùng mang theo khay thịt Ham hun khói được hầm nhừ với đậu và cần tây trông vô cùng hấp dẫn.

Bà Macey tuy sức khỏe không được tốt phải mang ống thở oxy dây nhợ nhùng nhằng kéo theo sau mỗi bước chân, bà vẫn ăn diện thật đẹp đúng phong cách người Mỹ “chết cũng phải nhìn cho đẹp.”  Chiếc áo đầm dài của bà rực rỡ với màu đỏ lá phong lấp lánh kim tuyến mùa Tạ Ơn. Trang sức trên người cũng phù hợp với chiếc áo đầm làm cho bà nhìn rất trang nhã. Bà đi đứng khó khăn, phải dùng chiếc xe đẩy mỗi khi di chuyển.

Rachel cùng phụ chồng nướng con gà Tây, món chính họ làm hôm nay cùng vài món rau củ. Bữa tối của Lễ Tạ Ơn là sự kiện ăn uống lớn nhất của người Mỹ, chuẩn bị nấu nướng rất vất vả, nên mấy ông chồng, nhất là mấy ông ở tỉnh lẻ, đều ra tay giúp vợ lãnh phần trong bếp.

Khi gà Tây sắp chín, ông Peter “đuổi” vợ ra phòng ăn để chuẩn bị các thứ. Tôi để ông xã ngồi tán chuyện với ông Tom cựu chiến binh Việt Nam, còn tôi đến phụ giúp Rachel bày bàn.

Phải nói là từ trước tới nay tôi từng dự nhiều bữa tiệc tối Lễ Tạ Ơn, của gia đình, bạn bè Việt và cả bạn bè Mỹ, nhưng bữa tiệc hôm nay là tiệc “Potluck” nên đã quy tụ thật đầy đủ các món ăn truyền thống cho ngày này.  Thịt heo hun khói Ham, bánh mì tròn, bột khoai tây trộn bơ, trái ô liu chua, nước sốt cranberry, kem măng tây, bắp trái với cà rốt nướng, bánh bí ngô và bánh táo… còn rất nhiều món salad và rau trộn khác, chưa kể món chả giò Á Châu của chúng tôi!

Ngày xưa bà Macey từng là một người sành điệu, nên nhà bà có đầy đủ các đồ vật trang trí bàn tiệc cho ngày lễ. Từ khăn trải bàn, đĩa muổng, hoa khô, đèn cầy, những chiếc nơ để gắn lên cổ các chai rượu vang…đều đồng nhất một màu vàng đỏ có hình lá phong. Bà kêu con gái Rachel đi mở tủ lấy ra xấp khăn ăn có hoa văn gà tây đem ra để cuộn muổng nỉa vào bên trong rồi đặt lên những chiếc đĩa ăn to tướng.

– Tôi có thể giúp gấp số khăn ăn này thành những con gà Tây cho phù hợp với buổi lễ và những vật dụng trên bàn không?

Tôi nói với Rachel, vì chợt nhớ lại những con gà tây bằng khăn giấy tôi thường dạy đám học trò nhỏ của tôi xếp khi còn đi dạy.

– Tuyệt vời! Bà Rachel nói với nét mặt rạng rỡ.  – Chị biết không? Mẹ tôi rất yêu sự trang trí xứng hợp trong ngày lễ. Bà sẽ vui lắm khi thấy đám gà Tây nằm trên những cái đĩa này. Mỗi mùa lễ mẹ tôi đều có một bộ bát đĩa và vật trang trí đặc biệt trên bàn ăn khi đãi tiệc bạn bè. Nhưng nhiều năm rồi mẹ không còn khỏe để chuẩn bị một bữa tiệc linh đình. Chúng tôi đã về hưu, tiền bạc eo hẹp cố định nên lâu nay cũng không thể tổ chức Lễ Tạ Ơn nào cho ra hồn. Đây là dịp may cho chúng tôi làm buổi tiệc này giúp mẹ vui.

Khi ông Peter khệ nệ bê con gà Tây ra bàn thì mọi thứ đã được tôi và Rachel sắp xếp đâu vào đấy. Mọi người trầm trồ liền miệng, vì thấy con gà Tây to quá cỡ bụng nhồi căng cứng được phủ kín bằng những lát thịt ba chỉ mỏng tanh lớn bằng hai ngón tay, đan lồng vào nhau như một tấm phên tre, được nướng chín vàng lườm và chảy hết mỡ. Chỉ nhìn thôi cũng biết là những miếng thịt ba chỉ này khi bỏ vào miệng chúng sẽ giòn rụm và béo ngậy.  Những nhành lá thơm Rosemary chín vàng trang trí trên đĩa gà tỏa hương thơm ngát. Và vô số trái cà nút đủ màu đỏ, tím, vàng, nằm xung quanh đĩa nhìn như chú gà đang ấp những quả trứng màu trông hấp dẫn vô cùng. Quả thật ông Peter nướng và trình bày con gà tây chuyên nghiệp còn hơn cả nhà hàng.

Bà Macey nét mặt không dấu vẻ hân hoan và hãnh diện khi thấy thành quả của chàng rể.  Xoay qua những con “gà tây khăn ăn” được tôi gấp thành với đầy đủ mũi mỏ, cặp mắt xanh đen, và bộ cánh với cái đuôi xòe to tròn nằm kiểu ấp trứng bên cạnh bộ dao nỉa sáng choang, bà đưa tay đè lên ngực và nói với vẻ xúc động:

– Oh My God! Trời ơi! Đẹp quá! Tay nghề của chị thật tuyệt vời!

Tôi thấy hạnh phúc vì đã làm được một chuyện, dù là nhỏ xíu, cho bà Macey vui. Sức khỏe bà trông yếu quá, mỗi khi bà nói sợi dây oxy nơi mũi bà giật giật như thể báo hiệu bà là sắp hụt hơi. Vậy mà bà đã vui vẻ nói chuyện liên tục suốt buổi tiệc.

Ông Peter mời khách vào bàn và dùng dao cắt từng lát thịt lớn bỏ vào mỗi chiếc đĩa. Ông khui chai rượu vang đỏ rót cho mỗi người một ly, xong nâng ly chúc mừng lễ Tạ Ơn đến tất cả và mời nhập tiệc.  Chưa ai đụng đến miếng thịt gà, vì món chả giò Việt Nam của tôi đã được họ “mở hàng” chiếu cố đầu tiên. Nhìn quanh bàn tiệc, tôi rất vui vì thấy đĩa của ai cũng có từ một đến hai cuốn chả giò. Rượu vào có chút hơi men, mọi người bắt đầu tán chuyện.

Giữa tiếng nhai chả giò giòn rụm của mọi người, ông Tom đột nhiên lên tiếng:

– Món chả giò tuyệt quá! Ăn chung với thịt gà Tây và trái ô liu chua thật là hoàn hảo. Ông cười lớn và đùa: – Từ nay chúng ta phải thêm món eggrolls này vào thực đơn các món phụ truyền thống của bữa tiệc gà Tây trong Lễ Tạ Ơn mới được!

– Ngày nay, với đà phát triển văn minh của xã hội, chúng ta đã bị làm hư, (spoiled) vì thứ gì cũng có thể mua dễ dàng ngoài chợ. Bà Macey nói. – Nhớ lại hồi tôi còn nhỏ, mỗi khi đến các ngày lễ là mẹ và bà tôi đều phải tự tay nấu tất cả các thứ.  Muốn làm một món gì đó thì phải học và mua tùm lum nguyên liệu. Ngày nay chỉ cần ra chợ là có cả.  Tôi đã từng mua loại eggrolls làm sẵn đem về chiên, tuy không ngon như những cuộn eggrolls ở đây, nhưng ăn cũng tạm được.

– Đúng rồi đó mẹ! Peter tán đồng. – Con cũng rất thích món này, hầu hết các nhà hàng của người Á Châu đều có tuy mỗi nơi một kiểu và rất mắc. May mắn là các chợ đều có bán eggrolls làm sẵn, ta chỉ cần mua về rồi tự chiên lấy.

Ai nấy đều đồng ý với Peter.

Đang ăn, ông Tom bỗng xoay qua Peter:

– Hey, Peter! Giờ đến lượt anh chị kể cho mọi người nghe về chuyện nhặt được vàng đi. Nhiều năm qua chúng ta chưa có dịp họp nhau trong những ngày lễ lớn. Nhờ chuyện may mắn của các bạn mà hôm nay chúng ta mới có một bữa tiệc vui như vậy.

Peter cười, đưa tay gãi gãi cái đầu hói của anh ta rồi bắt đầu kể về chuyện tìm vàng:

– Hôm đó là buổi chiều sau khi cơn lụt lớn rút đi, từ chỗ trọ tạm di tản theo lệnh của thành phố tôi trở về và đến nhà thờ phụ giúp.  Chúa ơi! Mọi thứ bên trong đều bị ướt nhẹp vì nước tràn vào, dù vùng đất nhà thờ ở trên một dải đất cao và nền móng nhà thờ cũng được xây cách mặt đất đến mấy tấc.  May mắn là khi mực nước lên cao nhất mới bò vô tới bên trong nhà thờ và nước rút ngay sau đó, nên mọi thứ không bị hư hao nhiều.  Phụ cùng mọi người dọn dẹp bùn đất xong, tôi sực nhớ chuyện cũ nên vội vã chạy ra khu vực bên kia sông, gần chỗ đầu cầu. Năm nào sau cơn lũ lụt đều có người ra đây để tìm vận may.

Những lời ông Peter làm tôi nhớ lại. Chỗ đầu cầu gần xa lộ 70 là nơi ông xã và tôi thường ra câu salmon. Đó cũng là nơi vợ chồng bà Rachel câu cá cùng chúng tôi. Hai ông bà sau khi cắm mấy cần câu xuống bờ sông là thường lảng ra xa gần mặt nước dùng tay hốt cát và đãi bằng cái chảo cạn có cái núm sâu chính giữa. Sau khi cả hai đều nghỉ hưu, họ miệt mài tìm kiếm, săn lùng vàng, nhưng cũng chỉ kiếm được chút đỉnh vàng vảy, chẳng được là bao. Hy vọng nhất là mùa mưa, có nhiều người may mắn kiếm được của trời cho từ dòng sông này.

Khi dòng nước lũ từ “sông mẹ” Feather River đổ về mang theo những mảnh vàng đã già hơn 200 năm tuổi, có khi vàng cục hoặc kim cương. Những mảnh vàng này rơi ra từ các mỏ vàng ở khu vực thượng lưu rồi trôi theo dòng lũ về đây tấp vào bờ.  Nhiều lúc nghe tin báo đăng có du khách may mắn lượm được vàng ở bờ sông Yuba, Rachel hậm hực, càm ràm, “Tụi mình sống trên mỏ vàng mà tìm hoài chẳng kiếm được món bở nào, trong khi người ta từ xa đến chơi lại gặp may.”

– Khi ấy trời cũng đã gần tối. Ông Peter kể tiếp. –  Sau cơn bão lụt không khí càng mờ mịt nhìn không rõ lắm. Lang thang dọc bờ sông một hồi, tôi nhặt được ở chỗ hốc đá một viên đá vấy bùn nhem nhuốc mà sức nặng khá lạ thường so với một viên đá cỡ đó, lại có hình thù kỳ dị, nên tôi nhét đại vào túi đem về.  Không ngờ sau khi chùi rửa sạch sẽ, tôi thấy cục đá sần sùi hình thù như một quả lê dẹp, lại lấp lánh vàng dưới ánh đèn. Tôi la lên kêu Rachel chạy tới coi. Và suốt đêm đó chúng tôi không ngủ!

Sự nhẫn nại và cố gắng của Peter và Rachel cuối cùng đã có kết quả. Chuyện về mỏ vàng trên sông lại tiếp tục nổ ra trên bàn ăn. Bà Macey và hai chị em bà Kathy, Kallen sống ở thành phố này từ nhỏ. Họ kể về chuyện năm kia sau một cơn lũ lụt, nhiều người dân địa phương đã đãi được vô số vảy vàng nhờ mưa lớn xói mòn đá làm cho vàng tróc ra chảy theo dòng nước. Có người may mắn đã nhặt được một viên kim cương rất to, giá trị cũng gần nửa triệu đô la làm xôn xao cộng đồng một dạo.

Về chuyện “Gold Rush” ngày xưa, bà Macey còn kể nhiều chi tiết thật là lý thú. Bà cho biết tại thành phố nhỏ Marysville này,  vùng có mỏ vàng đậm nhất là thung lũng nằm dọc hai bên bờ sông Yuba River, rộng trên hàng chục nghìn mẫu. Nơi đây ngày trước có rất nhiều loài thú hoang dã sinh sống như gà tây, nai, vịt trời, đặc biệt là chim đại bàng sói đầu, một loài chim trong danh sách thú quý kiếm cần bảo vệ. Vùng phía Bắc sông Yuba còn có một loài sư tử núi đã chọn cánh đồng vàng này là nhà. Thời gian đó vì dịch đào vàng phát triển rộng, những người thợ mỏ tìm tới thành phố rất đông, dân số tăng lên vùn vụt. Nhưng sau ba mươi mấy năm đào bới đãi vàng, người ta đã tàn phá môi trường ở đây, gây nên nhiều trận lũ lụt lớn. Khi các mỏ vàng vùng này đã cạn kiệt và có lệnh cấm đào vàng, thì người ta dời đi hết.  Dân số ở cái thành phố cổ nhất, nhỏ nhất California này cũng tụt xuống dưới mức mười hai nghìn người, cho đến tận bây giờ.

Bà Macey đột nhiên ngừng nói, vì ngoài trời đổ cơn mưa lớn. Mọi người đang chăm chú mê mãi dõi theo từng lời về “miền đất vàng” của bà bỗng như hụt hẩng. Câu chuyện chấm dứt, cũng là lúc trên bàn tiệc thức ăn gần cạn. Hai chai rượu vang đỏ cũng đã hết sạch. Bánh bí đỏ (Pumpkin Pie) và bánh táo (Apple Pie) được cắt ra.

Mọi người ngồi nhâm nhi bánh ngọt với ánh mắt mơ màng, giữa tiếng mưa rơi rào rào bên cửa sổ. Dường như câu chuyện tìm vàng còn vang vọng bên tai.

– Nếu tối nay mà trời đổ một cơn lũ lụt, ngày mai tôi sẽ là người ra bờ sông sớm nhất!

Ông Tom nói xong cười lớn.

Trước khi chia tay, bà Macey ôm mỗi người khách một cái. Bà quay sang ôm chặt lấy con gái Rachel và chàng rể Peter:

– Mẹ rất cám ơn hai con! Bà nói bằng giọng rưng rưng. – Đây là bữa tiệc Thanksgiving to nhất, vui nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mẹ. Cám ơn Chúa đã ban phước cho chúng ta có được bữa tiệc này! Giá như bây giờ Chúa có gọi mẹ về mẹ cũng sẽ vui lòng.

Lễ Tạ Ơn 2017.

Phương Hoa

THƠ MỸ HOÀN

LỄ TA ƠN NHÀ CHỊ TÔI 

      ( Thơ Họa )

Tháng Mười Một lễ Tạ Ơn về 

Khắp nẻo thị thành đến chốn quê 

Rộn rã cháu con về khắp lối 

Lu bu người chị chạy trăm bề 

Gà Tây vàng rụm  nhìn sao đã 

Bàn tiệc sắc mầu thấy quá mê 

Tụ họp cùng cảm lòng nước Mỹ 

Chuyện trò êm ấm thật là phê.

                Lê Mỹ Hoàn 

                  11/2024

 HAI MÙA MƯA NẮNG

Hôm trời mùa hạ còn hong nắng 

Cơn sốt hè luẩn quẩn trong ta

Nghe như hoang tưởng hai mùa cũ 

Mưa nắng quê nhà đã rất xa

Nghe thổn thức mưa rơi tầm tã 

Giọt nước bên hiên tạt ướt hồn 

Cơn sốt sao như dòng lệ chảy 

Khắp châu thân bì bõm trong ta

Ta ở giữa hai mùa mưa nắng 

Nửa ở bên này nửa bên kia 

Mưa đã qua thu về không nhỉ 

Cơn sốt ta vàng cả sân nhà 

Đã có hạt mưa trên khóe mắt 

Có sợi buồn rơi xuống chơi vơi 

Nắng lại lên soi hồng mái ngói

Con xóm lao xao những nụ cười.

                Lê Mỹ Hoàn 

                 10/2024 

VĂN: Những Tấm Lòng Vàng

Thái Nữ Lan

Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp… người quen người lạ…tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít…-
Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư -HO, ODP,…đến những vị ân nhân bảo lãnh..v.v…trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng…
Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết – ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước Cờ Hoa đầy tình người này-


Sở hữu gia tài do thế hệ cha ông để lại, hoặc tự mình vươn lên bằng đôi tay và khối óc là những điều may mắn mà không phải ai cũng gặp được.
Nhưng sử dụng vốn liếng trời cho ấy cho đúng với lương tâm lại là một điều không dễ thực hiện. Bao nhiêu cạm bẫy vật chất, bao nhiêu cảnh đời trong phút chốc lại trắng tay. . .
Nếu những người ấy biết dùng sự may mắn để tạo phước đức cho đời này và các thế hệ con cháu, vừa giúp người, vừa giúp mình có một cuộc sống hữu ích, có lẽ cuộc đời sẽ có được bao nhiêu bông hoa. . .
Và nơi cần sự giúp đỡ ấy nhất có lẽ là những nhà cứu người được những người có điều kiện và lòng thiện nguyện giúp người góp một bàn tay không nhỏ.
Những mảnh đời không may phải mang bệnh tật, nếu không có những tấm lòng nhân ái thì sẽ ra sao?
Thời gian gần đây, gia đình tôi đã được tiếp cận và mang ơn những bàn tay ấy đến muôn đời.
Cầu xin Ơn Trên gia hộ cho những Tấm Lòng Vàng ấy luôn gặp phước.
Xin gởi đến quý vị hai câu chuyện về gia đình của tôi.

***1/-
Ở xứ Cờ Hoa, những trái tim ấy đã rải tình thương đi cùng khắp-có những bệnh viện chữa bệnh nan y, bệnh nhân không phải trả bất kỳ một chi phí nào, mà đúng ra rất cao để trang trãi bao nhiêu là điều kiện để có được những cuộc phẫu thuật, phòng ốc, nhân viên. . .Bệnh viện Nhi, nơi cháu tôi vừa mới chào đời, niềm vui chưa trọn thì qua kiểm tra được biết cháu mang căn bệnh rất hiếm ở các bé, khối nước trên não, chỉ xảy ra 0,15% trường hợp. . .
Mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời chưa tới một tuần, bé đã phải trải qua phẫu thuật não.
Tin như sét đánh! Tại sao? Và tại sao lại là cháu yêu thương của tôi? Bé còn nhỏ quá, sức của bé có thể chịu đựng để vượt qua không? Các bác sĩ với lương tâm nghề nghiệp thật đáng trân trọng vừa muốn cứu chữa bé, vừa muốn học hỏi thêm để đối phó với bao nhiêu căn bệnh nan y khác, hàng ngày đến phòng cháu rất nhiều. . .và trước hôm phẫu thuật, khoảng 20 bác sĩ đến để kiểm tra mắt, tim, phổi. . .mỗi vị chuyên môn về một ngành.
Cuộc phẫu thuật kéo dài 9 giờ rưỡi thay vì 6 giờ như dự định. . .Từng phút giây nặng nề trôi qua. . .
Nhưng Trời xót thương chúng tôi đã gởi đến cho gia đình chúng tôi những vị có lương tâm và tay nghề rất cao nên mọi việc đã thành công. Giờ đây bé đang hồi sức trong ít lâu, để rồi lại chịu hóa trị, xạ trị. . .Điều làm cho chúng tôi rất ấm lòng trong nỗi đau khôn cùng là ngoài sự giúp đỡ về viện phí của các nhà hảo tâm, còn có bao nhiêu cơ quan đoàn thể đến để giúp ba mẹ cháu làm đơn xin trợ giúp về y tế (Medicaid), trợ giúp về phương tiện đi lại (thẻ để đổ xăng. . . những chi tiết nhỏ trong đời sống hàng ngày. . .), những bữa ăn của bệnh viện cho mẹ cháu. . .và vô vàn những ân cần chăm sóc của những bàn tay thiện nguyện. . .

Nỗi đau khi nhìn thấy bao nhiêu trẻ con nô đùa, tại sao cháu mình lại không được như chúng . . .được vơi đi phần nào khi nhận được tình cảm từ những trái tim yêu thương như thế. . .
Cám ơn xứ Tràn Đầy Tình Người
Cám ơn những Tấm Lòng Vàng
Xin ghi lòng tạc dạ những sự tận tâm của quý vị bác sĩ y tá, nhân viên của bệnh viện Children’s Health, Dallas, Texas
Xin đa tạ các Mạnh thường quân-
Và ngẫm nghĩ về Đất Mẹ, nơi các đại gia xây mọi thứ bằng vàng, vung tiền không gớm tay. . .thay vì giúp những bệnh nhân khỏi phải đau xót. . . ??!!
Mỗi bệnh nhân cho dù vào Cấp Cứu, cũng phải bì thư lớn nhỏ thì mới được chữa trị. . .
Tình người của họ ở đâu?
Lương Y Như Từ Mẫu. . .đâu rồi?
Lời thề Hippocrate . . .: tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công!
Chắc họ không cần biết đến lương tâm và việc để lại phước đức cho con cháu. . .
Đau đớn thay!

*** 2/-
Lúc gia đình tôi mới được thở không khí tự do ở đất nước yêu thương này- sau nhiều chục năm sống với “Bác và Đảng ta”… đến đây rất trễ, so với nhiều gia đình (sau năm 2000), nhưng vẫn còn may mắn hơn những máu mủ ruột thịt còn đau thương ở Đất Mẹ- có một mùa hè tôi qua Cali thăm Mẹ và các em tôi.
Một ngày thật đẹp, đi biển Newport, tôi vốn rất mê những con sóng, mê ánh trăng , hoàng hôn, bình mình trên nền trời cũng như đại dương xanh thẫm…- Mùa hè nên biển rất đông người, tôi đi với gia đình hai em tôi; đến nơi hai em bơi ra xa, còn tôi ở gần bờ hơn, tuy vậy mực nước cũng khá sâu. Nước thật trong mát, nhìn ra xa vài con thuyền hoặc ván lướt sóng của các bạn trẻ làm nước bắn tung tóe thật là đẹp mắt và cảnh vật sao thanh bình quá!
Tôi nhắm mắt tận hưởng mùi gió biển, mùi cát mặn, mùi không khí yên bình, vừa thân thương vừa lãng mạn, đất trời bao là đẹp quá… và ước gì ngay bây giờ có một người rất gần gũi đang ở đây, ngay bên tôi, vẫy nước tóe vào nhau như chúng tôi vẫn thích nô đùa như trẻ con mỗi khi ra biển… mơ màng trong niềm vui hư ảo…
Bỗng dưng có con sóng thật mạnh, xoáy vào bên dưới lòng nước, cuốn tôi xuống…thật nhanh, tôi không kịp phản ứng, không còn biết mình phải quẩy chân lên hay la cầu cứu, tôi ú ớ không biết làm thế nào vì kêu không ra tiếng…
Trong phút giây ấy, hình ảnh bao nhiêu người thân hiện lên trong trí, Cha Mẹ anh chị em, con cháu… ôi chắc tôi không kịp nói lời giã từ… May sao có một chị người Mễ bơi gần đó chạy lên gọi người canh gác bãi biển (safeguard)- người ấy chạy đến ngay và mang tôi lên bờ, làm hô hấp ..và gì nữa…
Tôi thiếp đi… khi tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường bệnh viện Cấp cứu, lúc đó người em kế tôi đang đứng bên cạnh giường – và kể mọi việc-
“…Chỉ một giây nữa thôi, nếu chị người Mễ ấy không nhìn thấy, thì giờ này chị đang nằm trong một hộp sắt của ngăn phòng lạnh, im hơi, cùng với bao nhiêu người khác – được kéo ra kéo vô để em và mọi người nhìn thăm chị, chị ơi…!”
Vài ngày sau đó, tôi được về nhà , rồi về lại xứ Cao Bồi Texas của tôi…
Nhiều ngày sau, là giấy đòi nợ (bills): #$7,000!
Lạy Trời ơi! gia đình tôi qua đây rất trễ – hai con trai lớn trên 21t đã phải du học bên nước Úc – chỉ có hai gái út còn học high school, Bố chúng cũng phải đi cày, phần tôi đi dạy tiếng Pháp và làm thêm 4 jobs part time – thì ngoài những bills hàng tháng cho mọi sinh hoạt, làm sao có được một vài trăm để gởi dần dà cho khoản nợ kếch xù này đây?
Trời đất quay cuồng.. (thêm nữa, bên Cali mọi thứ đều đắt đỏ hơn ta nhiều so với xứ sa mạc này) Tôi lo canh cánh trong lòng suốt nhiều ngày- vì mới qua nên không biết rằng ở đây ai cũng phải mắc nợ- từ cô cậu sinh viên cho tới những người có cơ sở làm ăn tiểu thương hoặc đại thương gia- khi nghe người thân và bạn bè cho biết điều ấy, tôi cũng đỡ lo, nhưng cũng phải nghĩ đến việc trả dần món nợ- thế là mỗi tháng gởi tạm bên bệnh viện Newport vài chục, một trăm đồng thời làm đơn để được chứng minh là Thu nhập thấp , mong họ bớt phần nào món nợ ấy
. . .
Vài tháng trôi qua, tôi đã gởi những giấy tờ cần thiết qua Cali, mà vẫn trả nợ vài phần trăm của số tiền ấy… Đến một ngày- thật là một ngày đẹp trời mùa Xuân- theo như người bản địa các đồng nghiệp thường nói khi họ có một việc rất vui mừng : “You made my day!” Ngày hôm nay tôi thật sự vui mừng quá: đó là ngày nhận được thư của bệnh viện bên Cali, ghi rằng: tôi không còn nợ họ đồng xu cắc bạc nào nữa cả- và lại còn được hoàn trả lại toàn bộ số tiền mà tôi đã chắt chiu hàng tháng để trả nợ- khoảng vài trăm đồng..!
Thật sự là Lạy Trời ơi!
Thật không ngờ một đất nước quá sức Giàu lòng Nhân Ái, thấu hiểu nhưng nỗi khổ của người “lao động cật lực””-
Tình người bao la, thế nên Đất nước họ Giàu Mạnh là phải, vì được Trời thương!
Những mẩu chuyện trên đây, có lẽ và chắc chắn đối với những người định cư nơi này rất lâu, hoặc đối với người dân bản xứ là điều bình thường, nhưng đối với gia đình tôi, mới được vớt lên từ hố sâu thẳm của khổ ải với thực tế quá phũ phàng của bên gọi là thắng cuộc, với bao nhiêu là đắng cay tủi nhục- bất kỳ nỗi đau cũng cần phải có bao thơ, thì những sự việc cỏn con này là niềm hạnh phúc vô biên-

Một lần nữa, xin cảm ơn Nước Mỹ, cảm ơn dân Mỹ và chính quyền Mỹ nói chung, và xin cảm ơn những vị ân nhân- Cầu xin Ơn trên luôn ban Bình An đến gia đình họ-

Xin TẠ ƠN TRỜI

—Mùa Tạ Ơn, xứ Cao Bồi Texas-(tháinữlan)- phannữlan

-Nhớ và thương những Mảnh Da Vàng * còn khổ đau trăm bề ở Quế Hương yêu dấu, không còn “Bệnh viện Vì Dân của phu nhân Tổng thống Nguyễn văn Thiệu nữa
Xin kính tri ân những vị trong chính quyền, hoặc những vị luôn đau cùng Da Vàng- nhiều lắm… như chị Khúc Minh Thơ-(chị vừa mới được Thượng Viện Quốc Hội bên Cali Vinh Danh ngày 13/10/2024 vừa qua) – cho dù gia đình tôi không theo diện HO, nhưng luôn kính phục chị.– như Trung tá Hạnh Nhơn, Nữ Thiếu Tá Thanh Thủy ( Biệt Đội Trưởng Biệt Đội Thiên Nga)… và nhiều nữa ….

*Tác phẩm của đạo diễn Chu Lynh- Việt Nam Film Club- với bộ Phim Miền Nam Của Tôi (My South Việt Nam)

Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó bạn nhìn lại những việc đã qua và nhận ra chúng là những điều vô cùng lớn lao.
ROBERT BAULT- TL dich

VĂN: Lễ Cựu Chiến Binh và Lễ Tạ Ơn

Minh Thúy Thành Nội

Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story.

Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng …”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.

Đến nơi tôi thấy các anh chị của hội AVVA (Hội Ái Hữu Cựu Chiến Sĩ Hoa Kỳ Tham Chiến Tại Việt Nam Chapter 20) tập trung thật đông. Cũng cần nói thêm nhân duyên đưa tôi đến với sinh hoạt của nhóm “Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hoà” là từ em Nguyễn Hoa, người năng nỗ sinh hoạt bất cứ việc gì trong Cộng Đồng. Nguyễn Hoa có sinh hoạt chính là “Hội Ái Hữu Cựu Chiến Sĩ Hoa Kỳ Tham Chiến Tại Việt Nam Chapter 201”, (gọi tắt là AVVA). Được biết hội AVVA có sinh hoạt như: Mỗi năm đi thăm hai Quân Y Viện Menlo Park / VA Medical Center, Palo Alto Medical và phát quà thăm hỏi những Thương Bệnh Binh, Cựu Quân Nhân Hoa Kỳ. Vào dịp lễ Memorial Day, hội AVVA tham dự tại Oak Hill Memorial Park, được mời lên đồi danh dự bắn 21 phát súng, sau đó dâng hoa đài tưởng niệm, làm lễ cùng cựu quân nhân Hoa Kỳ. Lễ Veterans Day, hội tham dự diễn hành cầm cờ Mỹ, đoàn Hậu Duệ cầm cờ vàng nối theo. Trước đây hội còn lo công việc chôn cất những người mất không có thân nữa.

Chúng tôi dồn vào những xe trống người, được chở đến khu tập trung của downtown San Jose. Trời mưa lâm râm, sau khi tập họp do em Nguyễn Hoa điều hành dặn dò cách thức, xe các anh chị hội AVVA chở thức ăn sáng, sắp xếp sẵn mỗi bao gồm các thứ bánh mì, xôi cúc, bánh Pateso, chuối, nước lọc phân phát cho mọi người ăn sáng, ngoài ra còn có cà phê nóng nữa.

Sau đó trời đổ mưa lớn nặng hạt, mọi người vào xe ngồi uống cà phê, mùi thơm bốc bay trong xe, các anh nói chuyện ngày trước, chuyện tù cải tạo, chuyện hôm nay, chuyện Cộng Đồng.Tôi dâng lên niềm cảm kích quý mến vì anh nào cũng kê tuổi trên dưới 90, toàn là những người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) năm xưa, dù mưa gió lạnh lẽo họ cũng cố gắng lái xe đến dự. Tôi còn thấy nhà thơ Ngọc Bích (Hội Trưởng hội Người Già), và chị Hương (vợ ông Lê Đình Vọng một thời làm hội trưởng hội Thương Phế Binh tại miền Bắc Cali, nay đã mất). Hai chị thọ lên tới 93 tuổi, là hội viên AVVA, nhưng còn sinh hoạt rất mạnh mẽ trong Cộng Đồng.

Trời mưa tầm tã, mưa ướt quần áo, ướt đôi vớ thấm vào người lạnh run hơn. Các chị em yếu lạnh than thở, còn các anh nét mặt vẫn bình thản, có lẽ họ thấm nồng tình nghĩa những người bạn đồng minh Hoa Kỳ đã tham chiến tại Việt Nam với sự hy sinh vĩ đại, ngày lễ Cựu Chiến Binh này đã sưởi ấm trái tim họ, nên họ không thấy lạnh chăng?!! Họ vẫn nói chuyện, tôi lắng tai nghe trong sự học hỏi, trong niềm thương cảm những người lính VNCH.

Theo dự báo thời tiết thì lúc 2 giờ sẽ tạnh mưa và có nắng lên. Cuộc diễn hành dời giờ xuống trễ. Nhìn em Nguyễn Hoa lãnh đạo việc từ đầu đến cuối, bên hông mang cái máy lớn bỏ nhạc đấu tranh, em cầm cái loa miệng hô tay vẫy tập họp, sắp xếp đội ngũ cầm cờ, chạy lui chạy tới nhanh nhẹn huy động lực lượng diễn hành, đi bên ngoài hô to khẩu hiệu “AVVA – We love Veterans Day”, mở nhạc hát bài “Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ.”

Các anh chị hội AVVA cùng hội Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa chung tay cầm lá Đại Kỳ Hoa Kỳ và lá Đại Kỳ Việt Nam Cộng Hòa, diễn hành qua các đường phố chào lại khán giả hai bên đường đủ sắc dân tươi cười nhìn vẫy tay cổ động. Hai lá cờ thấm nước nặng trĩu nhưng thật hãnh diện được cầm mười người một cờ. Ngang khán đài đồng loạt nghiêng cờ bên phải xuống cúi đầu chào trang trọng. Hình như không còn ai biết lạnh, tất cả đều hát to bài “Cờ Bay” vang lên, những đôi chân mạnh mẽ bước đều trong niềm hân hoan khó tả. Nắng đã vươn lên khắp nơi, nắng chiếu trên mặt đường còn ướt nhẹp nước mưa trơn trợt, những khuôn mặt rạng rỡ, lòng tôi cũng rộn ràng không kém.

Ôi ngày nhắc nhở mọi người đang

Cầu nguyện anh linh dưới suối vàng

Tạc dạ ghi ơn người chiến sĩ

Quên mình góp nghĩa vụ hiên ngang

Hợp Chủng Hoa Kỳ đủ sắc dân

Đi qua đường phố đẹp vô ngần

Trống kèn vang dội quân hành khúc

Lễ Cựu Chiến Binh bước lớp tầng.

MTTN (trích trong bài thơ “Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ”)

Tới điểm tập trung chờ xe đón về lại nơi tụ họp đầu tiên, Nguyễn Hoa vẫn ở cho đến giờ phút chót khi không còn một ai đứng lại mới yên tâm ra về. Đã xong đâu, về nhà em gom hai lá cờ và các thứ linh tinh giặt sấy liền. Em nhắn qua phôn rằng: đã tắt tiếng, tứ chi nhức mỏi rã rời nhưng tinh thần rất phấn chấn vì vai trò đảm nhiệm thành công tốt đẹp.

Em như trăng sáng gương lồng

Dẫu là phụ nữ má hồng chẳng thua

Đấu tranh ý chí vượt đua

Cháu con Trưng Triệu quyết xua quân tà

Hương thơm bay tỏa dần dà

Hương ngời chính nghĩa bài ca đẹp màn

Lưu vong quyết giữ cờ vàng

Hải ngoại đoàn kết mây ngàn nở hoa.

MTTN (trích trong bài thơ “Nữ Lưu Nguyễn Hoa”)

Còn gì sung sướng hơn khi lá Cờ Vàng được đồng hương tỵ nạn trên toàn thế giới vận động, đã được các nước công nhận vinh danh lá cờ của tự do chính nghĩa. “Ăn cây nào rào cây ấy”, chúng tôi rời bỏ quê hương làm người lưu vong trên đất nước Hoa Kỳ, các anh diện HO lại được Mỹ cứu vớt đem qua, thì không thể nào chúng tôi có thể quên “cái ơn “lớn như thế. Vì vậy hội AVVA được gọi là “Hội Ái Hữu Cựu Chiến Sĩ Hoa Kỳ Tham Chiến Tại Việt Nam Chapter 201” đã thành lập ra đời cũng vì lý do đó. Họ gồm đủ mọi lứa tuổi từ các bác, các cô chú, các anh chị em, đa số là các cựu quân nhân VNCH mang nghĩa cử thân ái cao đẹp, gần gũi cựu chiến sĩ Hoa Kỳ, các bạn đồng minh đã một thời sát cánh chiến đấu nơi trận mạc miền Nam, những cựu quân nhân VNCH muốn sinh hoạt chung bày tỏ lòng biết ơn sâu xa của người Việt Nam. Một sự hy sinh quá lớn, được biết “đã có 2 triệu 700 trăm nghìn lính Mỹ phục vụ tại Việt Nam, gần 60 nghìn hy sinh và hàng trăm nghìn bị thương”. (theo tài liệu Bùi văn Phú Website bbc.com). Hiện nay những người lính Mỹ đã hy sinh nơi chiến trường Việt Nam được khắc tên trên Bức Tường Đá Đen nằm trong National Mall thuộc thủ đô Washington và tượng đài Vietnam Veterans Memorial.

Ra về dầu quần áo còn ướt nhẹp, nhưng mọi người đều mang tâm trạng vui tươi phấn khởi. Thương em Cao Trang (con cựu Thiếu Tá Cao Yết, Giám Học Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt) bị cảm cúm tắt tiếng vẫn lết đi diễn hành. Em là hội phó của Hậu Duệ VNCH từ khi thành lập cho đến giờ, bao nhiêu năm vẫn miệt mài trong đội ngũ cầm cờ vàng tham dự các hội đoàn chống Cộng. Em hiểu chuyện ngày miền Nam mất, hiểu sự tù tội của người cha dài năm, hiểu rõ sự cơ cực của người mẹ lúc cha đi “cải tạo”, và hơn nữa là nếm trải sự đói kém khốn khó của gia đình sau 1975, em thấm được ý nghĩa lá cờ vàng và quyết chung tay gìn giữ lá cờ thân yêu nơi đất khách quê người.Tôi cũng biết thêm em Đặng Nga trong nhóm Hậu Duệ: suốt những năm tháng dài đã ngày đêm miệt mài may khăn choàng cổ mẫu hai lá cờ Việt-Mỹ, tặng tất cả mọi người không kể lạ quen. Tấm lòng của em thể hiện tình yêu quê hương, đặt lá cờ tổ quốc thân yêu trong trái tim ấm áp nuôi dưỡng niềm hy vọng cho ngày mai.

Suốt đêm tôi cứ thao thức mãi, suy nghĩ về những nhân vật đặc biệt một lòng hướng về đất nước thân yêu bên kia bờ đại dương, góp công của trong những sinh hoạt tốt đẹp cho Cộng Đồng, sinh hoạt chung với đất nước Mỹ, và đặc biệt nhất là với những cựu chiến binh Hoa Kỳ. Niềm hạnh phúc dâng lên sau cuộc diễn hành mang ý nghĩa cao cả của đất nước Hoa Kỳ. Quý mến các chú bác HO, anh chị em AVVA và đoàn hậu duệ VNCH kết đoàn đi diễn hành chung. Quý mến các chị nhóm AVVA nhiệt tình lo những món ăn cho mọi người, quan tâm khoác áo mưa hay bao ni lông trùm lên người các em đầy tình thương yêu lo lắng.

Đêm khó ngủ suy nghĩ miên man, lặn hụp trong niềm vui giữa “tình người” thân ái chung hoà, tôi ngồi dậy gỏ phím ghi lại những cảm nghĩ chân thành của buổi Veterans Day Parade.

*

Biết trước sắp đến Lễ Tạ Ơn, nên tôi đi chợ mua sớm thực phẩm về để vào ngăn frozen, nhưng cũng thật vất vả vì chợ nào cũng đông người, nhất là tại cửa hàng Costco. Dù đi ngày trong tuần nhưng người vẫn đông nghẹt, chen chúc đụng nhau đã đành, xếp hàng trả tiền lại mệt hơn vì xe nào xe nấy chất đầy ngập, phải đứng chờ hơi lâu. Tôi đoán hình như họ sợ hết hàng nên lo xa, mua trước cho lễ Noel các thứ bánh kẹo, “Chocolates”, rượu nho, áo quần ấm, còn thức ăn thì khỏi nói đủ thứ. Ai cũng than thở kinh tế xuống, vật giá leo thang đắt đỏ, nhưng sao người mua sắm thế kia?!!! Có lẽ họ quan niệm nhịn lúc nào chứ dịp lễ quan trọng, thiêng liêng trời đất phải cảm tạ, phải vui mừng ăn lễ lớn.

Ba chữ “Lễ Tạ Ơn” của hằng năm lòng tôi không tránh được sự bùi ngùi ôn lại ký ức. Tuổi già hay quên việc hiện tại, nhưng lại nhớ rất rõ quá khứ, hình ảnh lần lượt hiện ra trong đầu óc như mới đâu đây, nhiều vô kể…

Lên năm tuổi, đau suyễn mẹ ẵm tới bác sĩ, y tá dụ chích bằng cách cho những vỏ hộp thuốc, tôi thích thú ôm hết nhưng sau đó vẫn la khóc vì bị chích đau, mẹ ôm vào lòng dỗ dành, hứa trên đường về mua kẹo cho ăn. Lên sáu tuổi mẹ dẫn đi học trường Trần Cao Vân, mỗi sáng đều mua ổ bánh mì chan nước thịt cho tôi ăn. Cha là lính đổi đi làm xa ở tận Quy Nhơn thỉnh thoảng về, những sớm mai trời mưa cũng chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp. Tôi lớn dần theo thời gian bên cạnh người mẹ tảo tần buôn bán nuôi con. Lúc đó tôi thật vô tư, đi học gần thầy cô, gần bạn bè có nhiều niềm vui, chỉ biết thần tượng, tôn thờ cô giáo mình. Cô sai đến nhà ôm phụ chồng sách thì như niềm hãnh diện lớn nhất trong đời, nhanh tay lẹ chân thi hành.

Trở thành thiếu nữ trong thời chiến, mê hình ảnh oai hùng người lính VNCH. Hằng ngày nghe tin anh này mất, anh kia tử trận thấm được nỗi buồn chiến tranh. Có một lần tôi nhớ mãi …bạn bè rủ nhau tới nhà đang có đám tang anh thiếu úy nọ bị tử trận, ba đứa ôm song cửa sổ nhìn vào, thấy chiếc hòm để ánh nến lung linh, gia đình khóc lóc kể lể, chúng tôi nước mắt ràn rụa. Bỗng đâu mẹ của bạn đến thăm đám thắp nhang xong, lúc quay lưng trở ra thấy ba đứa cặp mắt đỏ hoe sưng húp, bà nhẹ nhàng ra dấu đi về. Đến ngõ bà mắng “Tụi bây hết sức nói, ai đời con gái chưa chồng đứng đu cửa sổ khóc như mưa như gió, không sợ người ta nghĩ ba đứa mê anh V hay sao?, chỉ có vợ người ta mới khóc như vậy”. Cả bọn nghe la mới sực nhớ “Ừ, mình vô duyên thật”. Nhưng rồi tôi vẫn khóc lặng lẽ mỗi khi nghe ca sĩ Thanh Lan hát:

Em không nhìn được xác chồng

Anh lên lon giữa hai hàng nến trong

Mùi hương cứ tưởng hơi chồng

Ôm mồ cứ tưởng ôm vòng người yêu

(nhạc Phạm Duy- thơ Lê thị Ý “Tưởng Như Còn Người Yêu”

Đất nước mất, đời đứt ngang rồi bao nhiêu mộng ước, đời sống tối tăm cơ cực, sự tự do không còn, bất mãn quá nhiều điều chế độ mới cai trị. Thế rồi tôi tìm đường vượt biên nhờ sự giúp đỡ của gia đình người bạn đời hiện tại, trải bao gian nan, vất vả ra tù vào tội vượt biên. Nhờ mẹ ăn chay nguyện cầu, nhờ Trời Phật che chở tôi đã đến bến bờ tự do sau gần 6 năm đeo đuổi chuyện trốn thoát. Qua Mỹ tôi muốn tìm đến ngôi chùa để lắng đọng tin tưởng về mặt tâm linh, lạy tạ Trời Phật còn được sống sót. Muốn gần bạn thiện hữu tri thức, gần Thầy học hỏi những điều hay cũng như học Phật Pháp tu dưỡng đời sống, và may mắn có ngôi chùa Phổ Từ được xây cất lên trong vùng Hayward cho tôi sinh hoạt mỗi cuối tuần.

Cuộc sống bình an bên người chồng hiền lành nhân đức, cả hai đều có việc làm ổn định bền bỉ. Tôi được may mắn làm tại Company Kyle Design mấy chục năm với công việc mình yêu thích, gặp được “Boss” sống tình cảm luôn nâng đỡ ưu ái xem như người một nhà. Vật chất đầy đủ, có siêng năng làm việc là có tất cả từ xe cộ đến nhà cửa nếu biệt tằn tiện tiêu pha. Hưởng đời sống thoải mái tiện nghi, lòng lại càng ghi ơn đất nước Hoa Kỳ cứu vớt dung dưỡng tạo đời sống tốt đẹp, có điều kiện giúp gia đình người thân và hành thiện. Xem như hai phần ba cuộc đời tôi được nương tựa nơi miền đất hứa, nơi được tự do hít thở và mở mang kiến thức. Tôi luôn mãn nguyện đời sống hiện tại cho tôi quá nhiều thứ, cái ơn rất lớn trong cuộc đời tôi.

Gần Lễ Tạ Ơn, thiên hạ xôn xao, lòng tôi nao nao với cảm giác hạnh phúc được mang quốc tịch Hoa Kỳ. Tôi cũng sẽ bắt chước người ta chen chân cửa hàng Costco mua thêm vài món quà trao đến những người mình mang ơn, chuẩn bị nấu món bún bò Huế mà gia đình “Boss” Kyle rất thích, giờ đây tuy đã nghỉ hưu 4 năm rồi, nhưng mỗi mùa lễ này tôi vẫn bới xách đem lên.

Biết nghĩ thì phải biết thực hành, nghiệm lại gần 40 năm qua, dù tôi không gần cha mẹ để chăm sóc tuổi già, nhưng đã nuôi dưỡng bằng vật chất chu cấp đều đặn cho đến ngày phụ mẫu qua đời. Thỉnh thoảng góp tay chung “group” trường học quà cáp các cô thầy già yếu, bệnh tật bên quê nhà hoặc sau cơn lũ lụt ở Huế. Tiện tặn bỏ ống dành cho Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà chính đáng, cùng vài việc phước thiện. Mỗi đầu xuân viếng vài Chùa chúc Tết quý sư Cô, quý Thầy. Hàng tháng góp chung điện nước ngôi chùa chính Phổ Từ cùng quý đạo hữu.

Sáng nay vợ chồng tôi ngồi soạn các địa chỉ nhà thờ Mỹ chuyên nấu ăn phát người vô gia cư, cùng Mõ Nhân Ái của ông Lê văn Hải chuyên đi phát quà, tiền và thức ăn cho Homeless. Hai nơi Wounded Warrior Project (thương binh Mỹ chiến đấu trên thế giới) và Veterans OF Foreign Wars OF The United States (Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ). Lòng chúng tôi nhẹ nhàng thoải mái, khi đã thực hiện được việc Homeless, việc lính Mỹ hằng năm vào dịp Lễ Tạ Ơn, tuy đồng tiền chỉ như hạt cát nhỏ nhoi nhưng có thể hiện được sự mang ơn đối với nước Mỹ. Người ta thường nói có năm điều đừng kể:

1/ Thu nhập thực sự của bạn

2/ Kế hoạch dài hạn của bạn

3/ Nỗi sợ lớn nhất của bạn

4/ Khoe làm từ thiện với người khác

5/ Các vấn đề trong gia đình

Đối với tôi điều 4 rất lợi lạc, chị bạn SL trong hội CGV nhờ kể mà kéo theo số đông làm từ thiện mấy năm nay (chỗ đáng tin cậy có hình ảnh biên nhận rõ ràng). Bản thân tôi cũng nhờ gần bạn thiện hữu tri thức, chị QA từng san sẻ tâm tư “Em ơi học Phật thì hiểu đời Sắc Không, không có gì là của mình, chết chỉ hai bàn tay trắng. Mọi người chỉ đưa mình tới cổng nghĩa địa, sau đó chỉ có công đức mang theo nếu mình biết tạo lúc sống. Đừng nói phải dư tiền lắm bạc mới hành thiện được, em có đọc câu chuyện bà cụ nhà nghèo được Phật chứng ngọn đèn dầu của bà sáng mãi không tắt đó. Mình có tâm thương người rất tốt, ngoài ra mình còn biết ơn đất nước Hoa Kỳ đã cưu mang, nên mỗi Lễ Tạ Ơn nên làm việc nhỏ lớn tuỳ khả năng, ví dụ gặp Homeless dúi vào tay họ $2, $3 đồng bạc, có khả năng hơn gởi đến các Chùa, các nhà Thờ chuyên lo người vô gia cư, cao hơn nữa nghĩ đến Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ chẳng hạn… Khi thực hiện điều gì tốt, em nên chia sẻ cho bạn bè biết để việc lợi, việc tốt được nhân lên nhiều hơn, và sẽ chung tay cùng nhau trồng hoa cho cuộc đời tươi đẹp. Thật ra ai cũng có lòng từ bi bác ái, chỉ là họ quá bận rộn công việc đôi khi quên, hoặc muốn gởi nhưng không biết gởi đâu, mình cứ việc loan truyền …” 

Lời chị bạn như vàng ngọc châu báu đã ăn nhập vào tâm hồn tôi thấm đậm. Từ đó tôi học theo chị làm là nói, và từ lâu bạn bè đã tin tưởng góp tay thực hiện nhiều việc lớn tốt đẹp. Mỗi mùa Lễ Tạ Ơn lại nhớ chị QA nhiều hơn, tôi tin các bạn cũng nhớ và đã làm một việc nhỏ như tôi đối với đất nước Hoa Kỳ rồi phải không.

     Về mặt tinh thần tôi tạ ơn những bậc thầy đã dạy các luật thơ, kể cả loại thơ khó nhất Đường Luật để tôi áp dụng tập làm. Tạ ơn sư phụ BT dẫn dắt tôi bước đầu vào diễn đàn TNS, giúp tôi layout những tập thơ, tập truyện, làm tranh thơ. Tạ ơn chị bạn PH ép buộc thúc đẩy tôi viết văn, nhờ vậy tôi có cơ hội làm việc bằng trí não giảm bớt bệnh Alzheimer’s.Tạ ơn thầy nhạc sĩ LHN dạy cách viết lyric bản nhạc, cho tôi hưởng ké tiếng tăm. Tạ ơn các nhạc sĩ MĐ, TP, TĐB, MHT, và giáo sư âm nhạc PĐH đã ưu ái phổ nhạc từ thơ của tôi. Tạ ơn các hội thơ văn đã mời vào trang nhà sinh hoạt, cho tôi có cơ hội học hỏi thêm các bậc đàn anh đàn chị giỏi dang, cho tôi niềm vui được góp chung bài vở in tuyển tập, được san sẻ thơ văn và ngược lại đọc những mẩu chuyện hay từ thi nhân văn sĩ. Nhất là hai hội phụ nữ luôn đối xử thân mật, yêu thương hoà thuận, cùng nhau tu tập, cùng nhau nói lời ái ngữ và kể chuyện tếu hàng ngày rộn ràng như mùa xuân. Tạ ơn cơ sở VTLV sinh hoạt tại San Jose cho tôi hưởng quá nhiều niềm vui, nhiều quà từ những buổi tiệc, sinh nhật, thưởng thức văn nghệ theo từng chủ đề :30/ Tháng Tư, Khúc Tình Ca Của Lính, Chiều Nhạc Mùa Thu, Một Mùa Xuân Mới do nhà báo hội trưởng Lê văn Hải hào hoa tổ chức.

Tạ ơn những trang website của hội đã giữ gìn thơ văn chung, nhờ vậy độc giả đã mang đi xa hơn qua Úc, qua Pháp, gần hơn được đưa vào hội Y Khoa Hải Quân, hội Y Khoa bác sĩ Vĩnh Chánh, hội Võ Bị Đà Lạt, hội Sư Phạm Đại Học Huế…v..v… mà tôi được biết nhờ có người quen chuyển lại. Bất ngờ hơn nữa được Website Dòng Sông Cũ, Việt Nam Thư Quán, Hợp Âm Việt đăng tải, đặc biệt Việt Nam Văn Hiến (lập riêng trang cho tôi rất nhiều bài viết và thơ). Tạ ơn KO luôn đưa vào trang Long Hồ Vĩnh Long. Tạ ơn mục đọc truyện của NH, ưu ái đọc nhiều bài viết của tôi.

Sau nữa là Tạ ơn Việt Báo mục Viết Về Nước Mỹ, nơi có số độc giả đọc nhiều nhất. Nơi này khuyến khích mọi người hãy cầm bút viết lên sinh hoạt đời sống trên nước Mỹ, với chủ trương cùng nhau giữ gìn tiếng Việt, khích lệ ngòi bút bằng cách hai năm tổ chức lễ phát giải thưởng, không nề hà việc tốn kém chi phí.

Hiện tại văn thơ nhạc là niềm vui lớn nhất của tôi, là niềm an ủi tuổi già đang chập chững học hỏi bằng tất cả đam mê. Tôi xin kể ra đây những diễn đàn với sự trân trọng kính mến, mà tôi đã tham gia về văn chương thi phú: Văn Bút vùng Đông Bắc Hoa Kỳ; Cơ Sở Văn Thơ Lạc Việt; Diễn Đàn Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ; Diễn Đàn Tình Bằng Hữu; Hội Thơ Đường Luật Hoàng Gia; Vườn Hoa Thơ Duyên; Minh Châu Trời Đông; Cô Gái Việt; Việt Bút; Trang Văn Học Cỏ Thơm; Thế Hữu Văn Đàn; Văn Bút Tao Đàn.

Tạ ơn cha mẹ sinh ra và nuôi nấng con nên người. Tạ ơn cô thầy dạy dỗ mở mang kiến thức làm hành trang vào đời. Tạ ơn các anh lính Việt Nam Cộng Hoà, lính đồng minh Hoa Kỳ hy sinh chiến đấu 20 năm trời cho người dân được sống yên bình. Tạ ơn những ngôi Chùa tâm linh tôi thường sinh hoạt để biết quý trọng, ý thức niềm vui trong hiện tại ”Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”. Cảm tạ “Boss” Kyle cho tôi được “an cư lạc nghiệp”. Cám tạ đất trời thiêng liêng cho con sự sống leo tới tuổi thất thập cổ lai hy. Cuối cùng là cảm tạ đất nước Hoa Kỳ đầy lòng nhân ái cho tôi nương tựa gần 40 năm qua trong niềm thỏa mãn vô biên.

Buổi họp mặt đại gia đình, tôi sẽ đọc lại những lời cảm tạ này trong đêm lễ chính Thanksgiving để bày tỏ sự liêng thiêng cao quý với trời đất.

Minh Thúy Thành Nội

Mùa Lễ Tạ Ơn 2024




Chút Cảm Nhận Về CHƯƠNG TRÌNH TẠ ƠN CỦA NHÓM “TUỔI TRẺ HẢI NGOẠI” SAN JOSE – Phương Hoa.

Chiều hôm nay bầu trời Thung Lũng Hoa Vàng trong xanh vì mây đi vắng. Quang cảnh khu vực trường Yerba Buena High School thật là náo nhiệt với kẻ ra người vào. Vài cơn gió nhẹ mơn man như chào đón khách, làm phất phơ những tà áo dài Việt Nam của nhiều giai nhân từ xa đến; và cũng làm mát lòng những đấng mày râu đang tháp tùng “ai đó” làm kẻ xách túi, vác dù, hay dìu tay nàng cho khỏi vấp giày cao gót vào các bậc xi măng cao thấp trong bãi đậu xe.

Khu trường quá rộng lớn, với nhiều phòng ốc và building, nhưng ba người chúng tôi, Minh Thúy và “người ấy” của nàng, thấy rất thanh thản khi đi vòng vèo trong khung cảnh thoáng mát sạch đẹp hữu tình này. Không biết đường, nhưng chúng tôi cứ bước theo những “bóng dáng đầu đen” và cuối cùng cũng đến đúng phòng tổ chức buổi lễ Tạ Ơn của nhóm Tuổi Trẻ Hải Ngoại.

Phòng rộng lớn, bàn ghế bài trí với khoảng cách khá xa làm cho không gian vô cùng thoáng. Hội trường này có thể chứa đến mấy trăm người nếu bàn ghế kê gần nhau, nhưng chắc do vì thời kỳ Covid nên người ta đã phân tán bàn ghế cách ra nhìn có vẻ rải rác.  Ban tổ chức đã có mặt đầy đủ, mọi người bận rộn tới lui sắp xếp sân khấu và trang trí hội trường.  Thanh Loan, thầy Thái Phạm, Tiến Sĩ Nguyễn Hồng Dũng, và anh Chủ Tịch Văn Thơ Lạc Việt là chàng Không Quân nổi danh “chịu chơi” Lê Văn Hải, đều mỗi người một việc không ngừng tay.  Tôi và Minh Thúy nhìn nhau, ngầm ý vui mừng vì có mặt anh Lê Văn Hải là cầm chắc việc gì cũng thành công. Đối với nhóm VTLV chúng tôi, “Ông Bụt”, “Ông Thiên Thần”, “Ông Già Noel” là những danh xưng thương yêu mà chúng tôi thường gọi anh “thủ trưởng” bởi tấm lòng hết mình vì cộng đồng của anh. Ở đâu có anh Hải, là ở đó luôn rộn rã vui tươi, lại còn có thức ăn, quà cáp, và bì đỏ lì xì.

Sau các thủ tục chào cờ Mỹ, chào cờ VNCH… cô Thanh Loan trưởng ban tổ chức giới thiệu Tiến Sĩ Nguyễn Hồng Dũng và anh Lê Văn Hải có đôi lời chào mừng khán giả xong thì buổi lễ bắt đầu sôi nổi ngay.  

Màn hợp ca bài “Ơn Nghĩa Sinh Thành” do nhóm Tuổi Trẻ trình diễn thật là sôi động, vui tươi.  Năm ca sĩ Bảo Trân, Quỳnh Hương, Anh Thơ, Thúy Ân, và Thúy Vi trong những chiếc áo dài màu hồng tươi có in đóa hoa hồng thật to trước ngực làm cho sân khấu rực sáng lên lấn lướt cả ánh đèn. Xung quanh tôi những tiếng khen tấm tắc, “Hay quá, tuyệt quá” làm mình thấy vui lây.

Trên:Nhóm Tuổi Trẻ hợp ca Ơn Nghĩa Sinh Thành. Phải: Khán giả ngồi từng bàn vừa thưởng thức Pizza uống nước như ở nhà hàng

“Liên Khúc Hòa Tấu Đàn Tranh”, các điệu Lý Chim Quyên, Lý Cây Bông, Trống Cơm, và Đèn Cù, của Đoàn Tiếng Vọng Quê Hương do Giáo Sư Ngọc Dung điều khiển là một màn trình diễn rất đặc sắc. Những chiếc đàn tranh huyền thoại nghiêng nghiêng như làm dáng; những quý nhân trong trang phục áo dài khăn đóng truyền thống Việt Nam; những bàn tay với các ngón tay dịu dàng uyển chuyển; những tư thế ngồi quý phái; và những nốt ngà réo rắt êm như thơ, ngân vang mượt mà như tơ vương trong đêm sương… đã làm cho lòng người chao đảo. Hội trường như bảng lảng, cả lũ trẻ cũng chậm bớt nô đùa; và thời gian như ngừng lại.  Rồi tiếng vỗ tay rộn rã bỗng vỡ òa; tôi vừa vỗ tay vừa thầm nghĩ sau này nếu VTLV chúng tôi có sự kiện gì, chắc sẽ nan nỉ anh Lê Văn Hải tìm cách “thỉnh” đoàn này về trình diễn cho mọi người thưởng thức.

Tiếp đến màn hợp ca “Ghé Vào Tai” do nhóm 5 Chị Em Màu Tím thiệt dễ thương trình diễn.

Trên: Hòa tấu Đàn Tranh của đoàn Tiếng Vọng Quê Hương – Phải: Minh Thúy, Thanh Loan, Phương Hoa

Nhóm 5 chị em này là “thần tượng” của tôi kể từ cuộc thi Việt Ngữ do Tuổi Trẻ Hải Ngoại tổ chức lần đầu năm 2022.  Tôi vui mừng thấy các cháu ngày càng điêu luyện trong phong cách trình diễn.  Nhớ lại, bé chị cả Katelynn từng đi thi hát, thi tài năng tại San Jose, và thắng giải Quán Quân.  Sau đó được cộng đồng khắp vùng thương mến, thường mời bé Katelynn và các em Kassie, Katie, Kasslynn và bé út Kayleen cùng đi hát cho nhiều chương trình thiện nguyện như hát gây quỹ xây chùa và nhà thờ quanh vùng Bay Areas; hát gây quỹ cho người nghèo bị sứt môi; hát gây quỹ cho học sinh vô gia cư; và hát gây quỹ ủng hộ trẻ em đói trên toàn thế giới.  Tôi cảm phục, quý mến Hải và Phương đôi vợ chồng trẻ rất có lòng với cộng đồng cũng như lo cho con cái họ chu đáo, khuyến khích tài năng, và nhất là giữ gìn tiếng Việt mến yêu.

Nhóm Chị Em Nhà Tím.

Trước khi lên sân khấu, các bé nhận ra tôi, chạy ùa đến kéo theo bố mẹ lại chụp hình chung cùng tôi và TS Nguyễn Hồng Dũng.  Nhà toàn con trai nên tôi rất “mê” con gái, cảm động quá chừng.

Không bút mực nào kể hết, toàn chương trình mỗi tiết mục đều có cái hay, cái độc đáo khác nhau.  Những tràng pháo tay liên tục đủ nói lên sự thành công của các cháu, của các bậc cha mẹ, cũng như các thầy cô đã bỏ thì giờ rèn luyện, và chứng tỏ khán giả không uổng công đến dự.

Giám đốc Viet Century Media Maria Phạm (áo trắng) – thay Giám khảo TS Nguyễn Hồng Dũng.

TS Nguyễn Hồng Dũng đang ngồi với chúng tôi bỗng nhiên có người gọi vì công việc gấp. Anh vội ra ngoài và “chụp” được người đẹp Maria Phạm, Giám đốc Viet Century Media vùng San Jose, và nhờ cô ngồi thay ghế Giám Khảo, nên tôi may mắn có dịp trò chuyện cùng cô. Tôi có nói cộng đồng mình nên giúp giới thiệu cho Tuổi Trẻ Hải Ngoại. Maria cũng đồng ý là chương trình này quá hay, cô nói thường trao đổi với Thanh Loan nên cô sẽ giúp loan truyền khi có thể.

Khi anh Lê Văn Hải trao bằng Vinh Danh cho các phụ huynh, cô Vi Diệu đại diện mọi người cảm ơn ban tổ chức, anh Lê Văn Hải, Thanh Loan, và anh Thái Phạm, là những người đã bỏ bao tâm huyết ra để các cháu có ngày hôm nay. Vi Diệu kêu gọi mọi người hãy tiếp một bàn tay cho chương trình này được tiếp tục. Thấy một phụ huynh ngồi gần chăm chú nhìn lên sân khấu, tay cầm phone chụp hình lia lịa trong khi các cháu đang múa hát bài “Mẹ Ơi Có Biết”, tôi hỏi:

“Con hay cháu chị đang trình diễn hả? Là bé nào vậy?

Chị quay sang tôi và nói với vẻ rất hảnh diện:

“Là hai đứa cháu nội chị ơi!Hai bé áo dài vàng đó!”

Thì ra đây là một phụ huynh tên Thúy Vi, người mới trước đây cũng đã phát biểu những lời nhiệt tình có cánh, đong đầy sự ủng hộ đối với chương trình Tuổi Trẻ Hải Ngoại. Có thể thấy từ lúc khai mạc đến giờ tôi gặp ai cũng đồng lòng ủng hộ ban tổ chức, họ rất được phụ huynh tán thành. “Wow! ‘Bà nội’ ư!” Tôi thành thật khen: “Sao mà ‘Bà nội Thúy Vi’ trẻ thế!”

Màn ca vũ Mẹ Ơi Có Biết. Phai: 2 bé Eva, Suna – “cháu và bà nội Thúy Vi”

“Trên hàng sáu rồi chị!” Cô (giờ thì phải gọi bằng cô rồi.) trả lời với nụ cười tươi rói.

Người ta nói phụ nữ ở Mỹ trẻ hơn tuổi quả thật không sai, Thúy Vi còn trẻ quá, nhìn khoản chừng năm chục là nhiều. Bà nội đưa cháu đi dự chương trình văn hóa Việt và dự thi tiếng Việt, sao mà đáng yêu, sao mà hạnh phúc.  Hai bé Eva và Suna thật xinh trong áo dài vàng chạy lại bên bà.  Tôi hỏi Thúy Vi có cảm nghĩ gì đối với chương trình này.

“Chương trình này rất là tốt đó chị. Có cơ hội cho các cháu học hỏi và giao tiếp bằng tiếng Việt mình.” Cô nói.  “Bên này nếu biết tiếng Việt rành rẽ là ra đời dễ thành công, em có đứa cháu biết hai ngôn ngữ Việt Anh, học xong ra trường xin việc là nhận chức Manager liền.”  Vừa lúc màn trình diễn xong, Thúy Vi kêu hai bé lại chụp chung với chúng tôi một tấm hình. Ôm cháu bé vào lòng, tôi chợt xúc động và ước mơ, phải chi mọi phụ huynh Việt nơi hải ngoại cũng đều có tấm lòng yêu chữ Việt và văn hóa Việt như vị “bà nội”  này thì đâu còn lo lắng về chuyện bị mất gốc.

Có bao nhiêu là tiết mục văn nghệ được tập luyện và dàn dựng rất “bài bản”, hay từ đầu đến cuối.  Tiết mục nào cũng đặc sắc; Liên Khúc Trống Cơm và Nàng Thơ Xứ Huế do Anh Thơ – Quỳnh Hương trình diễn thật tuyệt vời; Hoạt Cảnh ca múa liên kết Phụ huynh và các em “Cầu Cho Cha Mẹ” do chị đạo diễn Hoàng Thơ tập dợt làm cho khán giả thật bất ngờ vì sự dàn dựng quá hoàn hảo, đầy tình cảm kết nối giữa phụ huynh và các diễn viên bé con đủ mọi lứa tuổi.

Hình bên: Hoạt cảnh liên kết Phụ huynh và các em Cầu Cho Cha Mẹ. Phải: Ca sĩ Thanh Hằng

Ca sĩ nổi tiếng Thanh Hằng cũng lên chia sẻ sự ủng hộ rất mạnh mẽ. Cô khen ngợi BTC và những tiết mục của các em, và cô còn hứa sẽ bảo trợ bằng mọi hình thức. Ca khúc Mẹ Dấu Yêu được Thanh Hằng trình bày thật truyền cảm, thật ngọt ngào làm kẻ mất mẹ như tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Một màn vũ kịch Cầu Cho Cha Mẹ nữa do đội ngũ nghệ sĩ nhí trường Mầm Non Sao Mai biểu diễn điêu luyện, đều nhau, cho thấy sự tập luyện kỹ càng của cha mẹ và thầy cô.

Ban Tam Ca Việt Trẻ biểu diễn Liên khúc Cái Đèn Cù và Trống Cơm rất đẹp mắt đó là Bảo Trân, Thúy Ân và Thúy Vi. Màn Kịch vui Cảm Ơn Cuộc Đời của các bé làm khán giả cười òa khâm phục, những lời thoại miền quê VN và trẻ Việt Kiều về thăm quê đối đáp rất dễ thương. Mọi người thích thú vì các cháu ở Mỹ nói tiếng Việt rất rành chế nhạo lẫn nhau. Một kịch bản quý.

Đặc biệt nhất, là màn  trình diễn Thời Trang Quốc Tế.  Nghệ sĩ “các nước” Mỹ, Ấn Độ, Pháp, Đại Hàn, Nhật Bản, Thái Lan, Trung Hoa, 3 miền Việt Nam…,quá chuyên nghiệp, với trang phục đại diện cho Quốc Gia của mình và trình bày các vũ điệu truyền thống đã cho khán giả được một phen rửa mắt vô cùng hào hứng.  Vì phải đọc đề bài cho việc chấm thi, và vì bài báo có hạn, nên tôi chỉ ghi lại những gì có thể ghi được, còn nhiều tiết mục chưa đưa hết vào đây, và cũng có thể việc ghi chép sau trước không đúng thứ tự, mong quý nghệ sĩ và các em thông cảm cho.

Cuộc Đố Vui Cùng Học kỳ này có đội A là đội “Ồ Sao Bé Không Lắc” và đội B là đội “Lí Lắc.” Lần này vì sân khấu hội trường kích thước khác với lần trước nên các bé hai đội phải đứng trong khi thi, chứ không được ngồi bàn như lần trước, khi tôi dự chấm thi năm 2022.  Nhưng chương trình cũng sôi nổi không kém. Những câu hỏi kỳ này khó hơn kỳ trước, chủ đề là “Tiên Học Lễ Hậu Học Văn” với những câu hỏi cần nhiều suy nghĩ hơn là chọn A, B, C, có lẽ vì trình độ Việt Ngữ của các cháu đã tiến lên thêm.  Tuy vậy chuyện này không hề làm khó được đám trẻ.  Mới đầu, đội A đã nhanh nhẩu bấm chuông và chuông hư thì đưa tay để dành phần trả lời. Đội A đã thắng 2 – 0 trong hai câu hỏi đầu tiên. Nhưng rồi đội B đã tiến lên áp đảo nhờ vào cậu bé Patton Ngô thông minh.  Cậu lẹ làng đưa tay lên và trả lời các câu hỏi chính xác, và hay đến nỗi cả hội trường tiếng vỗ tay cổ vũ rầm trời.  Ban Giám Khảo chúng tôi có người chưa đọc hết câu hỏi cậu bé đã trả lời xong! Quá là thích thú! Hỏi ra mới biết mẹ của bé trai thông minh tên Hiền Trần, một người mẹ còn rất trẻ.  Tôi hỏi Hiền với lòng ngưỡng mộ là em có cho Patton đi học Việt Ngữ hông mà cháu giỏi tiếng Việt quá. Hiền cười đáp, “Các cháu dự thi ở đây đều được học ở trường Việt Ngữ cả.”  À ra vậy. Vậy thì công lao của thầy cô các trường Việt Ngữ thật là TO!

Hình trên: Các diễn viên Thời Trang Quốc Tế. Phải: Phụ huynh nhận bằng vinh danh

Tôi còn nói chuyện với Nhung mẹ bé Ngọc (Jaylen?) áo dài vàng cầm khăn đỏ đứng giữa trong hình dưới, nhỏ nhất trong đội múa hát bài Mẹ Ơi Có Biết, là một trong ba bé mặc áo dài vàng. Nhung cho biết chương trình này giúp Ngọc sinh hoạt thật vui vẻ. Đây là năm đầu tiên mẹ cho bé tham gia nhưng bé rất thích nên sẽ tiếp tục. Ngọc nhỏ nhất trong dàn hợp ca nhưng cái miệng chim non hát rất hùng hồn nhìn thích mắt vô cùng.

Trên: Trưởng Ban Biên Tập VTLV Thái Phạm & Nhà Báo ký giả VTLV Mạc Phương Đình. Phải: Ca sĩ Nhí Bé Ngọc – Con gái mẹ Nhung

Ngoài ra có các ca sĩ Hoàng Kim, Hiếu Hạnh, Kim Phụng, đã cùng Tường Vi và rất nhiều ca sĩ nghệ sĩ khác tôi không kịp hỏi tên, hát bài Lối Về Xóm Nhỏ, ca khúc nổi tiếng từ thời VNCH làm cho người nghe thấy cả một trời nhung nhớ…

Tóm lại, buổi lễ dành cho mùa Tạ Ơn của Tuổi Trẻ Hải Ngoại có thể nói là thành công mỹ mãn.  Trong khi ngồi xem chương trình văn nghệ chờ đến tiết mục các em thi Đố Vui Cùng Học, tôi có quay phim và chụp một số hình ảnh xung quanh hội trường. Khảo sát sơ qua chắc cũng khoảng trên trăm rưởi khách đến dự cộng luôn các nghệ sĩ và khán giả bên ngoài vào.

“Như vậy cũng tốt lắm rồi chị”. Thanh Loan nói với tôi khi gần chiều cô thấy có một số khách

Trái: Ban Giám Khảo: TS Nguyễn Hồng Dũng, Phương Hoa, Minh Thúy, Hiệu Trưởng TT College Hùng Tâm. Phải: Patton, bé giỏi nhất đội B thắng giải, chụp hình cùng Ban Giám Khảo.

lác đác ra về. “Vì mình sinh sau đẻ muộn mà, chỉ mới bắt đầu vài năm nay thôi, cho nên tụi em và các cháu phải cần được sự giúp đỡ của cộng đồng, và cần quảng bá thêm cho nhiều người biết để cùng tham gia mới được.” Tôi cũng đồng ý với Thanh Loan, nên vội ghi thêm vào mấy câu thơ kêu gọi cộng đồng giúp đỡ trong bài thơ “Mì ăn liền” tôi  mới viết lúc ngồi chờ chấm thi.  Và Thanh Loan đã lên đọc bài thơ này tặng các phụ huynh và tất cả mọi người chiều hôm đó:

Chúc Mừng Chương Trình Thành Công

MỪNG chương trình rất thành công

Khen Ban Tổ Chức có lòng yêu thương

Giữ gìn tiếng Việt quê hương

Toàn Ban Văn Nghệ ngát vườn bông hoa

*

Cuộc thi Việt Ngữ  ngọc ngà

Cô trò rạng rỡ mượt mà sắc Xuân

Nhiều câu hỏi tuyệt vô ngần

Đối đáp ngoạn mục muôn phần tiếng vang

*

CÁM ƠN những trái tim vàng

Những nhà bảo trợ ngập tràn từ tâm

Quý thay phụ mẫu ân thâm

Ra công dạy dỗ chăm mầm đàn con

*

Tổ Tiên vui thấy ta còn

Giữ gìn văn hóa nước non Lạc Hồng

Lời thơ gửi tận đáy lòng

Chương trình đặc biệt, cầu mong còn dài

*

Cộng đồng ơi! Hãy tiếp tay!

TUỔI TRẺ HẢI NGOẠI ngày ngày tiến lên!

    Phương Hoa – NOV 9, 2024

Thanh Loan – Phải: Phụ huynh Vi Diệu nói lời cảm ơn.

Buổi tối về, Minh Thúy cũng gửi lên Văn Thơ Lạc Việt một bài thơ thật hay, thật đầy đủ, để chung vui cùng Ban Tổ Chức của chương trình:

Tuổi Trẻ Hải Ngoại

Hải ngoại duy trì văn hóa Việt

Bảo tồn truyền thống mạnh lời ca

Đàn tranh “Tiếng Vọng Quê Hương” đẹp

Tuổi trẻ gìn ngôn ngữ mẹ nhà

*

Sổ xố vui chơi nhiều giải thưởng

Đố vui cùng học ý bàn sâu

Khai mầm giáo dục điều ơn nghĩa

Lễ phép “dạ thưa” phải cúi đầu

*

Soạn thảo kịch vui người hướng dẫn

Thời trang quốc tế diễn màn hay

Thêm nhiều điệu vũ về dân tộc

Văn nghệ chấm thi được hưởng này

*

Phục những tấm lòng say nhiệt huyết

Hùng Tâm, Thái Phạm, với Thanh Loan

Cọng thêm Hồng Dũng, Lê văn Hải

Chụm lại góp tay đạt mỹ hoàn

*

Hải ngoại chung lòng đào tạo trẻ

Mầm non Tổ Quốc tốt ngày sau

Phụ huynh hợp lực chung gầy dựng

Tốt đẹp tương lai sự nghiệp giàu

*

Lễ Tạ Ơn ngày cũng tới nhanh

Mừng vui nhập tiệc buổi hoàn thành

Hòa theo tuổi trẻ niềm vinh hạnh

Tổ chức đẹp thay ý thiện lành

*

Minh Thúy Thành Nội – Tháng 11/9/2024

Điều quan trọng nhất, là hầu hết những người có mặt hôm nay đều khen ngợi và nói rất yêu thích chương trình Tuổi Trẻ Hải Ngoại. Không chỉ riêng phụ huynh, mà khán giả cũng tỏ ý mong muốn sẽ được tiếp tục tham dự dài dài. Cho nên có rất nhiều hy vọng chương trình này sẽ phát triển thêm. Trước khi ra về tôi hỏi Thanh Loan có cần nhắn gửi điều gì tới cộng đồng Việt không.

“Rất cám ơn chị về câu hỏi này.” Thanh Loan nói. “Mong ước của Thanh Loan cũng như BTC là được có 1 buổi sinh hoạt hè năm tới, 2025, cho các em với những tiết mục vui nhộn, và đặc biệt là giới thiệu đến các em trẻ và cộng đồng bạn những nét đẹp về văn hóa của dân tộc Việt Nam chúng ta. Rất mong được sự bảo trợ cũng như support của tất cả quý vị trong cộng đồng mình.”

Đây là một ý tưởng hay vô cùng.  Thật cảm động khi thấy một người trẻ như Thanh Loan chịu bỏ công sức và dồn hết tâm huyết vào lo cho thế hệ nối tiếp của người Việt hải ngoại.  Ngoài Thanh Loan, các vị “hiền nhân” vùng San Jose như anh Lê Văn Hải, thầy Thái Phạm, anh Hiệu Trưởng Trường TTL College Hùng Tâm (Kế nghiệp Tủ Sách Khai Trí) đã tận tình bảo trợ cho chương trình này lâu nay. “Một bàn tay không thể vỗ nên bộp” xin kính lời cảm ơn đến tất cả quý vị.

Kính mong bà con cộng đồng Việt mình, không riêng gì bà con vùng Thung Lũng Hoa Vàng, mà là khắp các nơi, kể cả cộng đồng Việt các nước, hãy cùng chung tay ủng hộ, giúp đỡ, góp ý, để cho chương trình hữu ích Tuổi Trẻ Hải Ngoại này được vững bền và tiếp tục tiến xa.

Mong lắm thay!

Liên lạc Tuổi Trẻ Hải Ngoại: Email: tuoitrehaingoai@2022@gmail.com

 Or: mcthanhloan@gmail.com – Website www.tuoitrehaingoai.org

Phương Hoa – Miền Bắc California – tháng 11/2024

Màn kich vui đối đáp giữa Việt Kiều về nước và các em trong nước. Phải: Hai đội thi Đố Vui Cùng Học

MC trẻ Bảo Trân – Phải: Diễn Thời Trang Ấn Độ

Thòi Trang Miền Nam – Phải: Thời trang Huế

Thờitrang miền Bắc – Phải: Tòa ban trình diễn thời trang




KIỀU MỸ DUYÊN: Chương Trình CÁI NHÀ LÀ NHÀ CỦA TA.




VTLV – GIỚI THIỆU THÀNH VIÊN MỚI: Nhà Thơ ĐÔNG RY NGUYỄN.

Tóm tắt Tiểu Sử:

Nguyễn Đình Chiến là tên khai sinh vì chào đời ngày chia đôi đất nước 20/07/1954. Quê quán: Tuy Hoà Phú Yên. Làm thơ từ năm 16 tuổi nhưng chưa từng ra mắt tập thơ nào từ trước tới nay. Nghề nghiệp: học trò, đi lính, ở tù, thợ đụng. Nguyễn Vô Cùng là bút hiệu trước đây trong nhà tù cộng sản. Hiện nay dùng bút hiệu Chàng Đông Ry Nguyễn theo đề nghị của một vị thầy kính yêu. Ông ta cho rằng tôi làm gì cũng thất bại, chỉ có đi rông là đại thành công. Hiện đang ở Los Angeles California

VTLV CHÀO MỪNG THI SĨ ĐÔNG RY NGUYỄN

*

MỪNG đón vào sân LẠC VIỆT nhà

TÂN trào Thơ Mới – Tự Do ra

THÀNH công khắp nẻo người yêu thích

VIÊN mãn mọi miền kẻ xuýt xoa

THI đức dạt dào câu dệt gấm

SĨ tài lả lướt ý thêu hoa

ĐÔNG RY, chúc bạn thành công nhé!

NGUYỄN Tộc vui mừng hãnh diện đa!

   Phương Hoa – NOV 11, 2024

NHỚ KHI XƯA TA LÀ LÍNH BINH NHÌ

Nhớ khi xưa ta là lính binh nhì

Lương xấp xỉ mười-lăm-nghìn mỗi tháng

Lãnh buổi sáng, ngay buổi chiều đã cạn

Kiếm quán quen ngồi cho ký sổ em ơi

*

Cũng xưng hùng ta là lính chịu chơi

Dù chả có thứ gì chơi cho xứng đáng

Lính pháo binh chỉ dư thùng vỏ đạn

Lén mang ra chợ bán rủ nhau xài

*

Thời bây giờ thiếu nữ thích bông mai

Nên những đứa binh hai thường là con bà Phước

Lâu thật lâu mới có lần về phép

Đổi niềm vui chốc lát cuộc tình tiền

*

Ta đã từng trấn thủ nẻo biên cương

Nòng đại bác hôn lên đồi xanh lá cỏ

Đức Cơ, Lệ Minh, Chư Xang, Eo Gió…

Mỗi địa danh đều có bạn ta nằm

*

Về Quy Nhơn sau những chuyến tung hoành

Chưa dạo phố, lịnh truyền theo chiến dịch

Lại kéo súng qua Đèo Nhông, Bồng Sơn, Đệ Đức…

Đạn nổ tưng bừng đêm rực sáng hỏa châu

*

Lúc ba-gai ta cũng bị cạo đầu

Bị đại úy bắt giam vào chuồng cọp

Trong cô-nét ta nhớ trường nhớ lớp

Nhớ mẹ già mòn mỏi chốn quê xưa

*

Ta vốn học trò chỉ biết làm thơ

Chưa thi kịp tú tài trời bắt đi làm lính

Vai vác đạn tập quen mùi thuốc súng

Đánh trận lâu ngày mặt mũi cũng chai đi

*

Ta chẳng màng chủ nghĩa cái chi chi

Chỉ chiến đấu giữ miền nam yên ổn

Trời nỡ phụ nên cam đành lỗi hẹn

Lãnh đòn thù mang ách nạn tù sai

*

Nên dẫu là, ta chỉ lính binh hai

Thì số phận cũng ngửa nghiêng theo vận nước

Ngày quốc biến núi sông rền tiếng khóc

Ta cũng ngậm ngùi như bại tướng lưu vong

*

Khi ta về con sáo đã sang sông

Chỉ còn lại đôi ba thằng bạn cũ

Trong câu chuyện lúc trà dư tửu hậu

Vẫn tự hào ta là lính binh hai!

-Chàng Đông Ry Nguyễn

*

CHUYỆN YÊU…TINH

*

Năm mươi năm trước tôi mười sáu

Tập tễnh làm thơ tặng bạn mình

Em đọc, lườm tôi rồi xé rách

-“Học trò bày đặt chuyện yêu…tinh”

*

Bài thơ nắn nót nên tôi thuộc

Giữ một ngăn riêng suốt cuộc đời

Dòng đời lạt lẽo như dòng nước

Chia cắt xa dần em với tôi

*

Tình cờ gặp lại nơi đất khách

Thấy bóng thời gian bỗng giật mình

Nhắc bài thơ cũ em lườm mắt

-“Già rồi bày đặt chuyện yêu…tinh”

*

Bài thơ tha thiết hai lần đọc

Thất bại hai lần, tôi mất em

Tôi hỏi lòng tôi thơ nên đốt

Hay là ép lại giấu trong tim?

Chàng Đông Ry Nguyễn

(California 2020)

 (Nhớ anh Nguyễn Hữu Ninh và những người anh em kết nghĩa của tôi: Chau Long Dang, Toan Nguyen, Tuong Nguyen, Ly Thao Yen, Khiet Nguyen, An Hoàng…đã san sẻ yêu thương để cùng sống qua những ngày khốc liệt nhưng tràn đầy hào khí trong trại tù A30 Hoà Phong-Tuy Hoà-Phú Khánh.) 

 1 

Trong khoảng cách, 

Một chặng đường 

Quê hương như gần lắm 

Sao lối về vạn dặm 

Sao Mẹ già chỉ gặp lúc chiêm bao 

Sao đôi mắt em thấp thoáng sau rào 

Gai lưới kẽm mắt trừng đêm gởi mộng… 

Nơi anh ở 

Cuối cùng cuộc sống 

Ngày chỉ bắt đầu từ lúc đêm lên 

Sau tiếng kẻng khua vang, 

Cánh cửa nhà giam nặng nề khóa lại 

Người tù trẻ ánh mắt long lanh ngồi trong bóng tối 

So lại dây đàn… 

Và tiếng hát vang lên 

Vỡ toang những buồng ngực ấm 

Tiếng hát hằng đêm đã tiếp truyền cho anh sức sống 

Trong hành trình mai trở lại quê hương… 

 2

Trong khoảng cách, 

Một chặng đường 

Anh vẫn biết ở cuối con đường kia tình em lên tiếng gọi 

Và trong căn nhà bên sân ga mỗi tối 

Mẹ già anh vẫn thức đợi con về 

Giá như anh không biết làm thơ 

Thì có lẽ suốt đời chẳng thèm mơ giấy mực

Giá quê hương mình không mất 

Thì làm gì có nước mắt chia ly 

Thì bạn bè anh đâu phải vội ra đi 

Đâu phải khoác áo tù sai giữa thời hoa mộng

Đôi vai nhỏ cuộc thăng trầm gánh nặng 

Lưng sớm còng, trán đậm dấu suy tư 

Bè bạn anh chưa quá tuổi đôi mươi 

Mà trưởng thành rất vội 

Đã lớn lên theo lời sông núi gọi 

Hoài bão cưu mang 

Nhiệt tình chất chứa 

Đã hi sinh vẫn thèm hi sinh nữa 

Em ơi… 

 3 

Một chặng đường 

Nhưng khoảng cách xa xôi 

Nơi em ở ngày có mặt trời, đêm có tiếng rì rào sóng bể 

Nơi anh ở là núi rừng cùng khổ 

Dòng sông khô cạn đục ước mơ đời 

Vòng tay anh muốn ôm choàng bè bạn xa xôi

Khêu lại bấc ngọn đèn mờ le lói 

Nên khói thuốc đã bay cùng trời kín lối 

Một đêm thức ròng mua một khoảng tương lai 

Anh phải đi bằng những bước đi dài 

Tóc phải bạc để gánh đời không ngượng nghịu 

Phải nếm mật nằm gai để trái tim mình không mềm yếu 

Và đường về đôi lúc phải quên đi… 

4

Một chặng đường, 

Nào có xa chi 

Quê hương chừng cách biệt 

Mà em ơi…chớ buồn dù vẫn biết 

Gốc đào già đã trỗ sáu mùa hoa 

Đâu phải cuộc đời chỉ bắt đầu từ mới hôm qua 

Và kết thúc chiều mai hay chiều mốt 

Trong tận cùng khổ đau sẽ nẩy mầm hạnh phúc 

Chân lý vươn lên ở cuối con đường 

Anh vẫn mừng vì thấy quê hương 

Còn nhịp thở sau sáu năm trường đày đọa

Anh vẫn mừng vì niềm tin còn trong mắt mẹ

Dẫu phải nhọc nhằn lao khổ nuôi con 

Anh vẫn mừng vì thấy bạn bè anh 

Nuôi hào khí dậy trời giữa đêm bịt bùng bão tố 

Những hào khí lặng im khiến kẻ thù khiếp sợ

Ngôn ngữ nào nói hết được em ơi… 

 5 

Một chặng đường, 

Dù khoảng cách xa xôi 

Anh sẽ nối tình người cho ngắn lại 

Bằng tiếng hát ngọt ngào như dòng sữa mẹ

Bằng nhiệt tình từ chính trái tim anh 

Bằng yêu thương không một thứ nhân danh

Bằng tuổi trẻ đạp phăng lên những hào thành tham vọng 

Sự sống,

Sẽ hồi sinh,

Nối liền bao khoảng cách 

Hận thù nào còn mọc được đâu em…. 

 6 

Đường về làng ta có hai hàng lá keo non 

Sân ga nhỏ mỗi chuyến tàu qua không đậu lại 

Em áo trắng hiền ngoan những chiều đứng đợi 

Người trở về quê hương 

Anh thức suốt đêm trường 

Ta gặp nhau trong từng nhịp tim tha thiết gọi

Mai nắng ấm em hãy thay hộ anh màu áo mới

Chuẩn bị cuộc hành trình 

Anh sẽ về cùng bè bạn vây quanh 

Đưa em qua những xóm làng, những phố phường mở hội 

Ngày Việt Nam… 

Ngày của Việt Nam tưng bừng gió mới 

Không có KHOẢNG CÁCH nào trên chính một quê hương. 

Chàng Đông Ry Nguyễn         

  .A30 tháng 5/1981.

Thơ Cảm Tác & Các Bài Họa:

*

CHÀO  MỪNG  BẠN  MỚI

(Cảm tác)

Mừng chào người mới bước vào nhà

Tân khách xin mời chớ vội ra

Thành ý vần thơ ngời tỏa đẹp

Viên tròn tô thắm nét tay xoa

Thi pháp hoa bút người vị nể

Sĩ khí dệt thành những gấm hoa

Đông Ry thời đến ngàn nguồn lực

Nguyễn Tộc thơm danh sáng rực đa

Hoàng Mai Nhất – Seattle, 11/11/2024

**

    CHÀO MỪNG TÂN THÀNH VIÊN VTLV  (họa)

        Nhà Thơ ĐÔNG RY NGUYỄN

*

Một đàn chim én đậu hiên nhà

Thi khách Đông RY Nguyễn bước ra

Bút nhóm Văn Thơ Lạc Việt đón

Mực hòa  Chiến Hữu Miền Nam xoa

Bạn sau người trước vô rừng chữ

Mũ sắt giầy “sô “ vượt núi hoa

Ngôn ngữ mai đây còn hiển hiện

Ngọc rơi châu rắc tuyệt vời đa … 

        Rancho Palos Verdes   11 – 11 – 2024

                CAO MỴ NHÂN

**

ĐÓN CHÀO THI SĨ ĐÔNG RY

(họa – Bát vận đồng âm)

Cười vang giòn giã trước sân nhà

Tay nắm mặt mừng bỗng dệt ra

Ý gợi êm đềm niêm luật thỏa 

Cung hòa lảnh lót nhịp đàn xoa

VĂN THƠ nụ trổ bên nhành lá

LẠC VIỆT ong vờn giữa khóm hoa

Bút hiệu ĐÔNG RY giờ chẳng lạ!

Mai nầy chắc mẩm rộn ràng đa!

Như Thu  – 11/12/2024

**

Chào Mừng Thi Sĩ Đông Ry Nguyễn

(họa 4 vần) 

Mừng vui Đông Nguyễn nhập vào nhà 

Mười sáu tuổi đời phú xuất ra 

Anh lính năm xưa nào xoá nhạt 

Quân nhân thủa trước chẳng phai nhoà

Quê hương kỷ niệm thêu lời gấm 

Non nước tâm hồn dệt ý hoa 

Ngôn ngữ chung tay cùng bảo vệ 

Văn Đàn Lạc Việt ấm lòng đa 

        Minh Thúy Thành Nội 

          Tháng 11/12/2024

Không Đề

Đa tạ vòng tay của mọi người 

Đón chào tôi mới đến sân chơi 

Vụng về không biết sao hồi đáp 

Ngượng nghịu câu thơ khó trả lời 

Từ khi trên bước đường lưu lạc 

Ôm miền tâm sự một mình tôi 

Hôm nay gặp gỡ tình thơ Việt 

Thỏa mộng trong lòng vui, rất vui!

Đông Ry Nguyễn




VTLV – CHÚC MỪNG NGÀY VETERANS HOA KỲ & TRI ÂN CÁC CỰU CHIẾN BINH VNCH.

CHÚC MỪNG NGÀY CỰU CHIẾN BINH

**

VĂN THƠ LẠC VIỆT CHÚC MỪNG

VETERANS –  ngày CỰU CHIẾN BINH HOA KỲ

Anh hùng Mỹ Quốc sá chi…

Gian nan nguy hiểm, chỉ vì Tự Do

11-11-11 nhớ cho*

1918 – thước đo Hoa Bình

17 triệu cựu chiến binh

Họ đều đáng được tôn vinh Toàn cầu

Chiến tranh tàn phá Năm châu

Đây kia nước Mỹ đứng đâu giải vây.

Tả xung hữu đột Đông Tây

Giúp người giúp bạn dẫu đầy gian nan

Cuộc sống dân Mỹ an toàn

Nhờ Quân Đội Mỹ vô vàn tuyệt luân

XIN CẢM ƠN CỰU QUÂN NHÂN

Cùng những Tử Sĩ muôn phần hùng anh

Danh người ghi chép sử xanh

VĂN THƠ LẠC VIỆT CHÂN THÀNH TRI ÂN.

   *11 giờ, ngày 11/11/1918, Ký kết hiệp định chấm dứt thế chiến Thứ Nhất.

  Phương Hoa – Veterans Day, 11am, 11/11th, 2024

Sinh Hoạt Lạ! Nhiều Ý Nghĩa! Dâng Hương Cho Các Tử Sĩ VNCH, Tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa VN. Nhân Ngày Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ Ngày 11 Tháng 11/2024

(Minh Bang)

Kính tường trình đến: Các Chú, Các Bác trong Liên Hội Cựu Quân Nhân Bắc Cali.

-Ngày 11 tháng 11 là ngày Lễ Cựu Chiến Binh, cũng là dịp Nhớ Ơn Người Chiến Sĩ VNCH, nhưng vì rơi vào ngày thứ 2, nên buổi dâng hương tưởng nhớ Tử Sĩ, được thực hiện vào ngày Chủ Nhật 10 tháng 11/2024.

Nhờ sự đóng góp của Ân Nhân hải ngoại, các chú, bác bên Liên Hội yểm trợ, nên mới có cơ hội tổ chức buổi thắp hương này. Các TPB, các CQN đại diện cho binh chủng HQ, KQ, TG, BB, ĐPQ, BĐQ, DÙ, QGNT, và Hậu Duệ đã tề tựu bên Nghĩa Dũng Đài, dâng hoa quả, thắp nhang, và cầu nguyện các Tử Sĩ được siêu thoát.

Không ngờ có nhiều các Tình Nguyện Viên đến trợ giúp. Lần dâng hương này rất ý nghĩa vì đủ đại diện cho mọi binh chủng QLVNCH. Ý nghĩa nhất là có 2 anh, một anh bên Dù và một anh bên BĐQ đã nhận lời mời, đi dự buổi lễ dâng hương tại NTQĐ BH sau hơn 50 năm. Lý do các anh không quay lại là, vì dĩ vãng đau thương, các anh đã từng ôm xác đồng đội, đưa về NT, ký ức quá đau buồn nên các anh không muốn trở lại NTQĐ BH nữa. BTC có mời hai ba lần, hai anh không chịu đi, nhưng mời đến lần thứ tư, các anh nhận lời, cứ nghĩ các anh hứa suông, nào ngờ các anh đi thật, có lẽ hương hồn Tử Sĩ phù hộ.

Trong lúc dâng hương, tụi an ninh chìm 6 người vòng quanh các anh chị, chúng theo dõi từng cử chỉ và chụp hình tất cả mọi ngươi dâng hương. Mọi người lờ đi như không biết và còn nhờ tụi nó chụp hình dùm cho cả nhóm!

Sau đó tất cả mọi người đến dâng hương mộ tập thể, cũng gặp mấy đứa an ninh đi theo sát nút, trước kia chưa từng có như thế bao giờ. Mấy người trợn mắt nói nó, cũng qua tới đây hả, nó nói qua để giữ an ninh cho mọi người!….

Mừng Lễ Cựu Chiến Binh năm nay, có phái đoàn hùng hậu chưa từng thấy thăm mộ, thắp hương cho các Chiến Sĩ VNCH nằm xuống, chắc  Hương Linh, những người Lính VNCH, cũng thấy ấm lòng, nhân ngày lễ đặc biệt này!

IMG_20241110_154320.jpg

IMG_20241110_204358.jpg
IMG_20241110_154423.jpg
IMG_20241110_154638.jpg

Hôm Nay, Cả Nước Mỹ Mừng Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ, Những Người Lính, Sẵn Sàng Hy Sinh Thân Mình, Phục Vụ Tổ Quốc!Happy-Veterans-Day-Gif-11-wordsjustforyou-111120.gif

t7t78t78t78t78t78t78.png

77bf33ecfa7c326d3b66dde7a3e15430.gif

Nhớ Tham Dự Buổi Diễn Hành Tại San Jose!

 animation-veterans-day.gif
Veterans+Day+Parade+flyer+-+Made+with+PosterMyWall.jpg.jpg

362881-Animated-Remember-Veterans-Day-Quotes.gif

-Ngày 11 tháng 11, người Mỹ kỷ niệm Ngày Cựu chiến binh. Ngày lễ này không chỉ giới hạn ở Hoa Kỳ—hầu hết các quốc gia tham gia Chiến tranh thế giới thứ nhất đều kỷ niệm ngày này. Đó là vì vào lúc 11 giờ 11 phút, ngày 11 tháng 11 năm 1918, một hiệp định đình chiến được ký kết bởi các cường quốc Đồng minh và Đức có hiệu lực, chấm dứt cuộc xung đột đẫm máu mà vào thời điểm đó được gọi là “Cuộc chiến chấm dứt mọi cuộc chiến.”

Bất chấp tình cảm lạc quan đó, kể từ khi Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc, không một thập kỷ nào trôi qua mà không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Cho dù đó là xung đột ở Triều Tiên và Đông Dương, ở Nam Á hay Balkan, các trận chiến ở Bắc Phi và Trung Đông hay cuộc xung đột lớn nhất, đẫm máu nhất trong số đó — Chiến tranh thế giới thứ hai — những người lính Mỹ đã chiến đấu và hy sinh, sát cánh cùng các đồng minh của chúng ta, để bảo vệ quê hương chung, nhân dân của chúng ta, lý tưởng của chúng ta.

Năm nay đánh dấu kỷ niệm trên 80 năm Chiến dịch Overlord. Đó là khởi đầu của cuộc giải phóng Tây Âu và là hoạt động quân sự quan trọng nhất của thời kỳ hiện đại: cuộc đổ bộ của quân Đồng minh lên bãi biển Normandy, cuộc tấn công đổ bộ lớn nhất trong lịch sử.

“Từ dưới biển và trên không, gần 160.000 quân Đồng minh đã đổ bộ Normandy,” Tổng thống Joe Biden phát biểu tại lễ kỷ niệm ở Colleville-sur-Mer, Pháp. “Nhiều người, như chúng ta đều biết rất rõ, đã không bao giờ trở về nhà. Nhiều người đã sống sót sau ‘ngày dài nhất’ đó, tiếp tục chiến đấu trong nhiều tháng cho đến khi chiến thắng cuối cùng đã giành được.”

“Những người chiến đấu ở đây đã trở thành anh hùng không phải vì họ là người mạnh nhất hay kiên cường nhất hay bất khuất nhất — mặc dù họ là vậy — mà vì họ được giao một nhiệm vụ táo bạo và hiểu rằng — mỗi người trong số họ đều biết khả năng tử vong là có thật, nhưng họ vẫn làm. Họ biết, không còn nghi ngờ gì nữa, có những điều đáng để chiến đấu và hy sinh.”

“Tự do là điều đáng giá. Dân chủ là điều đáng giá. Nước Mỹ là điều đáng giá. Thế giới này đáng giá — trước đây, bây giờ và mãi mãi,” Tổng thống Biden phát biểu.

“Nền dân chủ không bao giờ được đảm bảo. Mỗi thế hệ phải gìn giữ, bảo vệ và đấu tranh vì nó. Đó là thử thách của thời đại,” Tổng thống Biden phát biểu.

“Để tưởng nhớ những người đã chiến đấu ở đây, đã hy sinh ở đây, thực sự đã cứu thế giới ở đây, chúng ta hãy xứng đáng với sự hy sinh của họ.”

Vào ngày này, chúng ta cảm ơn tất cả các cựu chiến binh, quá khứ và hiện tại. Chúng ta tôn vinh họ và chúng ta luôn ghi nhớ những gì họ đã hy sinh cho nhân dân, cho đất nước, cho toàn thế giới.

Ngày Cựu Chiến Binh 11/11, Hoa Kỳ ghi ơn các cựu quân nhân!HIOHHIHIPHIPJHPIOJP.jpg

Happy-Veterans-Day-Gif-©-wj4u-9906112022.gif

-Hôm nay là Ngày Cựu Chiến Binh, ngày người dân Hoa Kỳ tôn vinh tất cả những người phục vụ đất nước trong quân lực. Dịp kỷ niệm được tổ chức vào ngày 11 Tháng Mười Một hàng năm vì vào sáng ngày này năm 1918 (vào lúc 11 giờ sáng ngày 11 Tháng Mười Một), các nước Đồng Minh và Đức ký hiệp định đình chiến chấm dứt giao tranh trong Đệ Nhất Thế Chiến.

Ngày nay, hơn 18 triệu cựu quân nhân còn sống ở Hoa Kỳ, chiếm khoảng 6% dân số người trưởng thành. Dưới đây là những chi tiết về những người Mỹ từng phục vụ trong quân đội và thành phần dân số này đang biến động như thế nào, dựa trên dữ liệu từ Bộ Cựu Chiến Binh (VA), Cơ Quan Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ và khảo sát của Trung Tâm Nghiên Cứu Pew.

Các cựu quân nhân phục vụ trong 30 năm qua chiếm số lượng cựu quân nhân còn sống lớn nhất, theo ước tính từ mô hình dân số từ VA. Cựu quân nhân từ thời Chiến Tranh Vùng Vịnh, kéo dài từ Tháng Tám 1990 tới nay, vượt qua số cựu quân nhân thời Việt Nam năm 2016. (Cựu Quân Nhân phục vụ ở nhiều thời đại chỉ được tính tại thời điểm sớm nhất.)

 bbgujbjlbjlbjklbbnklbnklni.jpg

(Cựu chiến binh Đệ Nhị Thế Chiến 102 tuổi phục vụ trong Lục Quân Hoa Kỳ Roy J. Caldwood chào quan khách trong buổi vinh danh ông nhân Ngày Cựu Chiến Binh tại Gracie Mansion hôm 9 Tháng Mười Một, ở New York City, do Thị Trưởng Eric Adams tổ chức)

Ước tính dân số năm 2024 cho thấy:

7.8 triệu cựu quân nhân Hoa Kỳ còn sống, hay 43%, từng phục vụ trong thời kỳ Chiến Tranh Vùng Vịnh.

5.6 triệu cựu quân nhân còn sống (30%) phục vụ trong thời kỳ Việt Nam từ 1950 tới 1973.

Khoảng 767,000 cựu quân nhân từng phục vụ trong xung đột Nam Bắc Hàn những năm 1940 và 1950 vẫn còn sống cho tới nay. Họ chiếm 4% tổng số cựu quân nhân còn sống.

Ngày nay, có ít hơn 120,000 cựu quân nhân Đệ Nhị Thế Chiến còn sống, chưa tới 1% tổng số cựu quân nhân còn sống.

Tính tới 2023, khoảng ba phần tư (78%) cựu quân nhân phục vụ trong thời chiến và 22% phục vụ trong thời bình. (Cựu quân nhân phục vụ cả hai loại quân ngũ chỉ được tính vào thời chiến.)

Dữ kiện từ Cơ Quan Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ cho thấy, tỷ lệ dân Hoa Kỳ có kinh nghiệm quân sự đã giảm. Năm 1980, khoảng 18% người Mỹ trưởng thành là cựu quân nhân, nhưng tỷ lệ đó giảm còn 6% năm 2022.

Điều này xảy ra cùng với sự suy giảm nhân lực tại ngũ sau khi quân dịch kết thúc vào năm 1973. Số lượng quân nhân tại ngũ giảm từ 3.5 triệu năm 1968, trong thời kỳ quân dịch, xuống còn khoảng 1.3 triệu trong lực lượng tình nguyện ngày nay. Các thành viên phục vụ tại ngũ hiện chỉ chiếm chưa tới 1% tổng số người trưởng thành ở Hoa Kỳ.

 fguyfguyggfgfguiguigugugu.jpg

(Phù hiệu trên áo một cựu quân nhân phục vụ trong Chiến Tranh Việt Nam dự buổi diễn hành Ngày Cựu Chiến Binh ở New York City hôm 11 Tháng Mười Một)

Bộ Cựu Chiến Binh VA dự đoán số cựu quân nhân còn sống sẽ tiếp tục giảm trong 25 năm tới. Cơ quan ước tính số lượng cựu quân nhân sẽ giảm từ 18.3 triệu hiện nay xuống còn 12.1 triệu vào năm 2048 – giảm khoảng 34%. Đến lúc đó, các cựu quân nhân thời Chiến Tranh Vùng Vịnh được dự đoán sẽ chiếm phần lớn số cựu quân nhân còn sống.

Mô hình dân số VA cho thấy khi số lượng cựu quân nhân giảm trong 25 năm tới, nhân khẩu học của họ sẽ thay đổi. Phụ nữ, dân gốc Hispanic và Da Đen cũng như người lớn dưới 50 tuổi đều sẽ chiếm tỷ lệ lớn hơn trong tổng số cựu quân nhân.

Giới tính: Tỷ lệ nữ cựu quân nhân sẽ tăng từ 11% trong năm nay lên 18% vào năm 2048. Tổng số nữ cựu quân nhân dự trù cũng tăng, từ khoảng 2 triệu lên khoảng 2.2 triệu. Mặt khác, số lượng cựu quân nhân nam được dự đoán sẽ giảm từ khoảng 16.2 triệu vào năm 2023 xuống chỉ còn dưới 10 triệu vào năm 2048.

Chủng tộc và sắc tộc: Tỷ lệ cựu quân nhân Da Trắng không phải gốc Hispanic được dự đoán sẽ giảm từ 74% xuống 63%. Tỷ lệ cựu quân nhân gốc Hispanic dự kiến sẽ tăng gần gấp đôi từ 9% lên 15%, trong khi tỷ lệ dân Da Đen dự kiến sẽ tăng từ 13% lên 15%. Xu thế này phù hợp với dự đoán về dân số Hoa Kỳ nói chung.

Tuổi tác: Ngày nay, 28% cựu quân nhân dưới 50 tuổi, so với con số dự kiến là 34% vào năm 2048, ngay cả khi tỷ lệ dân Mỹ lớn tuổi nói chung dự kiến sẽ tăng lên.

Ít thành viên Quốc Hội có kinh nghiệm quân sự hơn trước, theo một phân tích của Trung Tâm thuộc Đại Hội lần thứ 118 được thực hiện sau cuộc bầu cử quốc hội 2022. Trong Quốc Hội hiện nay, 18% dân biểu và 17% thượng nghị sĩ là cựu quân nhân, giảm mạnh chỉ sau vài thập niên.

Tỷ lệ thượng nghị sĩ là cựu quân nhân đạt mức cao nhất sau Chiến Tranh Nam Bắc Hàn là 81% vào năm 1975, trong khi tỷ lệ giữa các thành viên Hạ Viện đạt mức cao nhất vào năm 1967 ở mức 75%.

Trong các cuộc bầu cử gần đây, cả Đảng Dân Chủ và Đảng Cộng Hòa đều nỗ lực phối hợp để tuyển mộ các cựu quân nhân cho các cuộc đua vào Quốc Hội. Trong Quốc Hội hiện nay, 18 nhà lập pháp mới hành nghề đều là cựu quân nhân.

Ngày Cựu Chiến Binh không chỉ là dịp nói lời cảm ơn suông với các quân nhânHappy-Veterans-Day-Gif-10-wordsjustforyou-111120.gif

– “Xin nghiêng mình cảm tạ vì đã phục vụ quốc gia,” nói ra lời này với một cựu quân nhân Hoa Kỳ thật dễ dàng.

Nhưng việc giúp các cựu quân nhân gắn kết với cộng đồng và ý nghĩa thực sự về lâu về dài của việc đó thì sao?

Trong Ngày Cựu Chiến Binh năm nay, một công ty tiếng tăm hy vọng rằng người Mỹ, bất kể họ ở đâu hay làm công việc gì, sẽ làm những việc ý nghĩa hơn chứ không chỉ nói lời “cảm ơn” đơn thuần và “bày tỏ lòng biết ơn dành cho các quân nhân phục vụ quốc gia” thông qua một hoạt động kết nối lành mạnh, theo Fox News.

-Hiệp hội USAA, công ty tài chánh phục vụ hơn 13.5 triệu quân nhân Hoa Kỳ, cũng như các cựu quân nhân khác cùng gia đình của họ, đang kêu gọi tổ chức một “ngày ghi ơn quốc gia” vào Thứ Hai, 11 Tháng Mười Một, lúc 11 giờ sáng giờ Hoa Kỳ.

Đây là một trong các nỗ lực của chiến dịch “Đừng Chỉ Nói Cảm Ơn” quy mô lớn được công ty đặt trụ sở tại Texas tổ chức. Ngày càng có nhiều cựu quân nhân Hoa Kỳ phải dằn vặt với các vấn đề về sức khỏe tâm thần, nên “việc tạo mối liên hhệ với các cựu quân nhân trở nên quan trọng hơn bao giờ hết,” USAA nói với Fox News.

hjhijhopjojk[kpkp.jfif

Và với các cựu chiến binh có tuổi đời chưa cao nói riêng thì họ thường cảm thấy không thoải mái hoặc kỳ cục khi người ta chỉ nói “cảm ơn,” theo những gì USAA tìm hiểu được.

Matt Shifrin, một cựu quân nhân Lục Quân có 20 năm phục vụ, giám đốc điều hành kiêm chánh văn phòng cho tổng giám đốc USAA, nói với Fox News trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại, “Hiện nay, có hơn 17 triệu cựu quân nhân còn sống tại Hoa Kỳ. Và mặc dù nghe thì tưởng là nhiều, nhưng ngẫm lại thì thấy Hoa Kỳ có tới hơn 300 triệu dân. Cho nên, đôi lúc giữa cựu quân nhân và người dân có một khoảng cách nhất định.”

Để giúp các cựu quân nhân hòa nhập hơn, “chúng tôi đang kêu gọi công chúng ‘đừng chỉ nói lời cảm ơn’ trong Ngày Cựu Chiến Binh năm nay mà nên tiếp xúc với các cựu chiến binh trong cộng đồng,” Shifrin nói — “cho dù bây giờ họ có là thầy cô giáo, cảnh sát hay những người đồng nghiệp của chính quý vị.”

Một trong những cách để làm điều đó, Shifrin gợi ý, là lắng nghe một cựu quân nhân kể tường tận về quá trình chinh chiến của họ.

Đổi lại, vị cựu quân nhân đó có thể tham gia đối đáp, Shifrin nói, bằng cách hỏi những người khác về công việc, cuộc sống, những đóng góp của họ ở cả cấp độ địa phương lẫn quốc gia, bất kể những đóng góp đó to lớn hay nhỏ bé, “thậm chí chỉ cần hỏi vì sao lại gặp tình trạng mất ngủ,” ông nói.

Một cách khác để bày tỏ lòng biết ơn: Viếng thăm và cùng sinh hoạt tại một chi nhánh Quân Đoàn Hoa Kỳ hoặc Tổ Chức Cựu Chiến Binh Chiến Trường Ngoại Quốc VFW địa phương. Viếng thăm một bệnh viện trực thuộc Bộ Cựu Chiến Binh. Dự phần các sinh hoạt dành cho cựu quân nhân tại các trung tâm cộng đồng. USAA cho biết đó là trong trường hợp người dân tham gia trực tiếp.

Vẫn còn nhiều cách khác, chẳng hạn như gửi tin nhắn, gọi điện thoại hoặc ghé qua thăm hỏi trực tiếp một cựu quân nhân.

Dù có là cách nào đi chăng nữa, mục tiêu là “tạo ra mối tương quan có ý nghĩa cũng như giúp đỡ các cựu quân nhân.”

Veterans-Day-Gif-©-greetingsgif_01051121.gif

Shifrin nói thêm, “Nước Mỹ không thể có ngày hôm nay nếu không có những người quyết định xả thân vì nước và những người hăng say lao động ở quê nhà, tạo ra nguồn tài lực kinh tế giúp tất cả chúng ta ai nấy cũng đều có năng lực, giúp đỡ cựu quân nhân và giúp họ xích lại gần nhau hơn. Chúng ta là đồng đội, và nỗ lực này có thể giúp chúng ta đoàn kết với nhau như một quốc gia.”

Việc tương giao và gắn kết có thể giúp chữa lành “những vết thương vô hình” mà nhiều cựu quân nhân vẫn day dứt cả đời, Shifrin cho biết.

Thiếu Tướng Không Quân đã nghỉ hưu Bob LaBrutta, phó chủ tịch đảm trách cựu quân nhân còn sống và các khiếu nại tại USAA, cho biết thêm: “Khi các cuộc diễn hành và hoạt động tưởng nhớ Ngày Cựu Chiến Binh dần dần thưa thớt so với những năm trước, ngoài việc cảm ơn chúng tôi cũng như giảm giá hàng hóa, chúng tôi thấy rằng nhiều người Mỹ không biết cách bày tỏ lòng biết ơn mà họ muốn dành cho các cựu quân nhân,” ông lưu ý trong một tuyên bố.

LaBrutta cho biết dù bận rộn cách mấy, người ta vẫn có thể nhín chút thời giờ cho các cựu quân nhân quên mình vì tổ quốc.

Người dân có thể xem thêm chi tiết về chiến dịch trên nhiều mạng xã hội khác nhau bằng cách nhập #GoBeyondThanks để tìm hiểu.

Một liên minh do USAA sáng lập, Face the Fight, cũng có nhiệm vụ giúp người dân hiểu rõ hơn về cựu quân nhân cũng như hỗ trợ công tác phòng ngừa tình trạng tự tử trong thành phần cựu quân nhân.

Thành lập năm 1922, USAA là nhà cung cấp giải pháp bảo hiểm, nhà băng và hưu trí hàng đầu tại Hoa Kỳ.

Không Quân Lê Văn Hải




Phương Hoa: CHÙM THƠ MÙA THU

ảnh mây đẹp n guồn internet

CÁNH NHẠN VỀ ĐÂU

(Viết tặng bạn hiền, nữ dịch giả Thái Nữ Lan)

Trăng khuya Tháng Bẩy bơ phờ

Nhớ người phương ấy lòng ngơ ngẩn sầu

Ngân Hà Ô Thước giờ đâu

Gió hiu hắt rải hư hao vào rèm

*

Vườn thanh vò võ mình em

Sao anh đành để nỗi niềm riêng ai

Những mong năm tháng còn dài

Hẹn ngày tái ngộ trúc mai tỏ tường

*

Chừ răng chia cách đôi đường

Cả câu vĩnh biệt đoạn trường khôn trao

Biết khi mô thấy lại nhau

Em không đành hẹn kiếp sau hỡi người!

*

Lòng đau biếng nói thôi cười

Gửi bao tâm sự vời vời theo trăng

Kìa kia cánh nhạn băn khoăn

Quẩn quanh thơ thẩn cung Hằng đợi ai?

*

Gió mơn hôn tiếng thở dài

Giật mình ngỡ gót chân ngoài song thưa

Nghìn trùng phương hướng nắng mưa

Lật bài thơ cũ hương thừa còn vương.

       Phương Hoa – July 22, 2024

***

GIẤC MƠ CHIỀU THÁNG BẢY

Ráng chiều loang loáng vẫy

Những cánh tay nuột nà

Sắc màu dường run rẩy

Xuyến xao trong hồn ta

*

Chiều xưa hàng Phượng vĩ

Nơi công viên Tao Đản

Bên nhau mình thủ thỉ

Bao ước mơ ngập tràn

*

Tay lồng tay ấm áp

Đầu tựa đầu yêu thương

Dòng thơ trào bát ngát

Lời ngâm hòa trong sương

*

Ngày chia tay vội vã

Thế sự đầy oái oăm

Chừ quê người tháng Bảy

Chiều giấc mơ gọi thầm…

Phương Hoa – July 22, 2024

==

MÂY QUYỆN HỒN THU

(Khoán thủ nhất tự)

MÂY tím chiều nay phủ đất trời

MÂY hoà hạnh phúc giọt nồng rơi

MÂY kiều mị khiến yêu tròn kiếp

MÂY dáng duyên nên nhớ cả đời

MÂY lượn phiếm xao tình chất ngất

MÂY vần nốt trổi ý đầy vơi

MÂY gom tinh tuý xây lầu mộng

MÂY quyện hồn thơ trải ngọt lời

*

MÂY quyện hồn thơ trải ngọt lời

MÂY chườm nụ quý xướng hoà chơi

MÂY Xuân còn thắm tuôn tràn ý

MÂY Hạ đà ươm chảy ngập đời

MÂY núi rộn ràng thương chất ngất

MÂY đồi xao xuyến nhớ đầy vơi

MÂY làm thi sĩ lòng rung động

MÂY ánh vàng thu điểm rạng ngời

                         Phương Hoa




KHAY TẶNG PHẨM: NHỮNG MÓN QUÀ THƠ Của Văn Thi Sĩ CAO MỴ NHÂN

KHAY TẶNG PHẨM.  –  CAO MỴ NHÂN

Loanh quanh trong cõi  sống này

Đợi anh mang đến một khay tình buồn

Khay tình không có cao lương

Chỉ toàn mỹ vị thơ vương vấn đầy

 *

Hóa ra tình cũng tỉnh say

Như ta huyễn mộng tháng ngày hư danh

Anh cười đừng thiết tha anh

Vì em mang nặng quách thành ngả nghiêng

 *

Bao nhiêu mộng mị ưu phiền

Bấy nhiêu thiên hạ đã nguyền rủa nhau

Tình trường khổ lụy xưa sau

Em ơi, cuối biển sông đầu còn ta

 *

Người về ngó núi xuân xa

Rẽ từng sợi tóc yêu ma tội tình

Mai sau khay đựng thơ mình

Tiệc vui chất chứa ảnh hình thăng hoa …

 Rancho Palos Verdes  4 – 11 – 2024

CAO MỴ NHÂN (HNPD

**

CHUYẾN VỀ “ GA XÉP “.      CAO MỴ NHÂN

Tóc trắng rồi ư tựa sóng mây

Ta đem thương nhớ gửi nơi này

Hong khô kỷ niệm về hư ảo

Biết tự phương nào sương khói bay

*

Em hỡi em yêu sắc cỏ hoa

Mịt mù huyễn ảnh đã ngang qua

Một trời dĩ vãng chưa hề khuất

Trên chuyến tầu đời lặng lẽ qua

*

Vẫn đoạn đường chuyên chở cuộc tình

Giữ người trong khoảnh khắc  phiêu linh

Ta vừa thấy được em yêu dấu

Ôi nỗi buồn hoang vắng của mình

*

Tầu chạy ngang sông, ngang núi xưa

Áo xanh như mắt biếc đong đưa

Tiếng ai thầm gọi người mơ ngủ

“ Ga xép “ đây rồi, tỉnh giấc chưa  …

Hawthorne  3 – 11 – 2024- CAO MỴ NHÂN

**

        CAO MỴ NHÂN  THAO THỨC .    CAO MỴ NHÂN

Những viên thuốc ngủ nhỏ

Chúng tàn phá đời anh

Rất lâu rồi, không nhớ

Từ thủa còn chiến tranh

*

Bấy giờ nghe tiếng súng

Anh tưởng pháo trong mơ

Cả núi rừng chuyển động

Cho riêng một mầu cờ

*

Lửa vàng lùa phòng tuyến

Đẩy lùi giặc chạy xa

Chim tắt lời cầu nguyện

Quả đạn đồng bay ra

*

Thế rồi thì thuốc ngủ

Lấn chiếm những đêm vơi

Nửa trăm năm khốn khổ

Thao thức suốt canh đời …

          CAO MỴ NHÂN

**

MỘT NGÀY Ở BIỂN.     CAO MỴ NHÂN

Buổi sáng lên núi mùa Xuân

Biết anh đã đợi từ luân hồi rồi

Mười năm chưa ngỏ một lời

Bè mây thả nổi tuyệt vời yêu thương

*

Buổi trưa ngó ra đại dương

Hải âu cũng muốn tìm đường bay xa

Hồn buồn trải rộng bao la

Từ đây tủi phận sơn hà lưu vong

*

Buổi chiều ôm ấp vòng không

Đôi tay đã mỏi nỗi lòng tả tơi

Cánh thơ chất ngất, chơi vơi

Giang san chỉ một, đất trời đông tây

*

Biết nhau tuổi cạn tình say

Vẫn như tròn vẹn tháng ngày yêu em

Đêm rơi từng giọt trăng mềm

Non cao nước thẳm đắm chìm mộng mơ…

Rancho Palos Verdes  9 – 11 – 2024

           CAO MỴ NHÂN

**

QUÊN.      CAO MỴ NHÂN

Tìm hoài, hay lỡ bỏ quên

Ô hay, thơ gởi cho ” em ” đâu rồi

Nhìn theo xa tít đường đời

Làm sao xuống núi, để vui hẹn hò

*

Anh về, chắc hẳn âu lo

Lời ai âu yếm dặn dò sau lưng

Gặp ” em ” tưởng sẽ …reo mừng

Như chim xao xác bỏ rừng xanh kia

*

Đâu ngờ, ta lại cách chia

Sợ càng chia cách, xa lìa có khi

Túi thơ nhẹ bỗng từ ly

Tan theo nước mắt, còn chi điệu vần

*

Vâng thì tất cả phù vân

Lá trầu cay đã mấy lần che môi

Bây giờ …chắc một mình thôi

Bởi bao giờ cũng chơi vơi …một mình …

         CAO MỴ NHÂN 

**

GA CUỐI TÀU ĐỜI.     CAO MỴ NHÂN

Đường qua nước thủy non chung

Nối không gian lại giữa trùng quan xa

Anh về sống với người ta

Bỏ em ở lại sơn hà quạnh hiu

*

Tình buồn chiu chắt thương yêu

Sương pha từng sợi tóc chiều trắng mây

Từ đi tiếc nuối nơi này

Đem nguyên tâm sự chất đầy mộng mơ

*

Núi mùa xuân biếc trong thơ

Nhớ anh nhện thả màn tơ chập chờn

Gió thì thào gọi van lơn

Hỡi người yêu dấu, em hờn giận anh

*

Tàu đi cuối tỉnh đầu thành

Qua bao phố thị đồng xanh mịt mù

Tàu dừng ga cuối thiên thu

Mai sau em đợi anh ru biệt đời …

Rancho Palos Verdes  10 – 11 – 2024

            CAO MỴ NHÂN




TUỔI TRẺ HẢI NGOẠI “Tạ Ơn”

Chiều Hôm Qua, Thứ Bảy 09-11-2024, hàng trăm phụ huynh học sinh, đã mang con em mình đến tham dự chiều nhạc Sinh Hoạt “Tạ Ơn” Của “Tuổi Trẻ Hải Ngoại” Tại Yerba Buena High School – Student Union Hall, 1855 Lucretia Ave, San Jose, Ca 95122 – Buổi Sinh hoạt Ca nhạc dành cho tuổi trẻ này do anh Lê Văn Hải đứng ra tổ chức với sự phối hợp của Anh Thái Phạm cùng Cô Thanh Loan, nhằm khuyến khích các bậc phụ huynh giáo dục và phát triển, gìn giữ tiếng Việt cho con em không quên nguồn cội.

https://nhinrabonphuong.blogspot.com/2024/11/vai-hinh-anh-buoi-ca-nhac-tuoi-tre.html




Kiều Mỹ Duyên: TIỆC CHAY GÂY QUỸ TRÙNG TU THÁNH THẤT VÀ ĐIỆN THỜ PHẬT MẪU ORANGE COUNTY- CHÂU ĐẠO CALIFORNIA




ĐẠI HỘI QUÂN NHÂN NGƯỜI MỸ GỐC VIỆT NĂM 2024 TẠI ORANGE COUNTY, CALIFORNIA – KIỀU MỸ DUYÊN.




HOA MỘC TỀ – NGỌC HẠNH SƯU TẦM

Hoa Mộc Tê, tên tiếng Anh là Osmanthus và trong tiếng Trung là Quế Hoa, một loài hoa có mùi hương thơm ngọt giống như mơ chín. Ai đã từng xem qua một vài bộ phim của Trung Quốc có lẽ sẽ quen thuộc cái tên bánh Quế Hoa, đây là một loại bánh lấy hoa Mộc Tê làm gia vị tạo mùi thơm quyến rũ luôn khiến cho các quý tộc Trung Hoa xao xuyến.

Mùi hương Quế hoa thanh ngọt mọng nước như những trái đào hay mơ hay mận chin cây, và đồng thời lại có chút ngậy như sữa. Vì vậy, loài hoa này thường được thu hoạch để ướp trà hoặc ủ mật ong để làm bánh và các loại đồ ngọt hoặc là ủ rượu. Nếu như có ai đam mê về ẩm thực vùng Đông Á, đặc biệt là Trung và Nhật chắc sẽ biết rằng người ở đây họ rất ưa chuộng loại rượu truyền thống: rượu Quế Hoa.

Mặc dù hoa Mộc Tê có nhiều loại khác nhau, và ngày nay được trồng ở nhiều nơi, nhưng cây hoa Mộc Tê vẫn là loại thực vật bản địa của châu Á. Đặc biệt là ở Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản rất ưa chuộng loài cây hoa này với hình ảnh chuỗi hoa vàng tinh khiết bung nở vào giữa đến cuối thu, tầm giữa tháng 10 đến tháng 11. Vì thế loài hoa này còn được người dân Đông Á xem là loại hoa nên thưởng thức khi vào thu, không chỉ vì màu sắc vàng óng tươi sáng của cánh hoa mà còn vì mùi hương ngọt ngào quyến rũ của Quế hoa.

GIAI THOẠI, GIÁ TRỊ VÀ Ý NGHĨA CỦA HOA MỘC TÊ

Có một truyền thuyết bên Trung Quốc nói rằng, vào thời xa xưa, trên mặt trăng có một cây hoa Mộc Tê khổng lồ và vào mỗi tháng, cây Quế Hoa này sẽ nở hoa và thay lá. Khi cây Quế hoa rậm rạp lá hoa thì trăng sẽ khuyết và khi lá rụng hoa tàn thì trăng sẽ tròn.

Cây Quế hoa đã theo chân những nhà buôn Trung Hoa đến với những quốc gia lân cận và ở những quốc gia này đều tỏ lòng yêu mến loài hoa này, đồng thời đặt ra nhiều ý nghĩa cho loài hoa này:

– Ý nghĩa về sự khiêm tốn: Dù có mùi hương rất đậm nhưng hoa mộc vàng bản thân rất nhỏ và giản dị, không quá lộng lẫy.

– Ý nghĩa về sự quý phái: Cây hoa Mộc Tê rất dễ rụng hoa vào những ngày mưa, để lại trên mặt đất một tấm thảm màu vàng cam, khung cảnh đó trông rất trang nhã. Bên cạnh đó, mùi hương của hoa mộc vàng ngào ngạt nhưng lại không thu hút sâu bọ. Có lẽ vì thế mà người Nhật đã gắn nó với sự quý phái.

– Sự may mắn và thịnh vượng: trong văn hóa Trung Quốc, Quế hoa được xem là một biểu tượng của may mắn và thịnh vượng, một phần có lẽ là do sắc hoa vàng rực rỡ. Nó thường được chưng bày trên bàn thờ vào các dịp lễ trang trọng hoặc các dịp đặc biệt để có thể mang lại sự thịnh vượng và tài lộc.

Ở các nền văn hóa Đông Á cổ đại và cho đến hiện nay, hoa Mộc Tê được cho là có nhiều giá trị dinh dưỡng cũng như có giá trị dược liệu như là dưỡng da, chống oxy hóa, giảm đau, kháng viêm hoặc thậm chí là giảm căng thẳng.

HOA MỘC TÊ TRONG NƯỚC HOA

Mặc dù được dùng khá thông dụng trong ẩm thực do mùi hương nồng đậm của mình, hoa Mộc Tê hay Osmanthus fragrans lại vô cùng đắt đỏ trong ngành nước hoa, có thể lên tới 4000USD cho 1 kg, vì sản lượng tinh dầu thơm khá thấp. Tinh dầu hoa Mộc Tê nguyên chất có thể có giá trị còn mắc hơn cả vàng ròng nên Quế Hoa trong ngành hương liệu thường được các nhà chế tác nước hoa tạo ra bằng những nguyên liệu tổng hợp để có thể mang đến cho người tiêu dùng mùi hương ngọt ngào như đào chin của nó.

Vì mùi hương nửa ngọt ngào ngây thơ nửa quyến rũ tinh tế của mình mà hoa Mộc Tê trong nước hoa thường được sử dụng chung với những lớp hoa quyến rũ khác hoặc là mùi da thuộc quý phái để có thể tạo nên mùi hương nước hoa tinh tế, quý phái mà quyến rũ.

Điển hình có thể kể đến hương nước hoa của nhà KILIAN GOOD GIRL GONE BAD, với mùi hương trong trẻo quyến rũ của Quế Hoa xen lẫn trong lớp cánh hoa trắng mịn màng quyến rũ của hoa cam, hoa huệ đồng thời kết hợp cùng với mùi hương kiêu ngạo của hoa Diên Vĩ và hoa hồng tháng năm. Mùi hương của Good Girl Gone Bad vừa thể hiện hình bóng một cô gái ngây thơ trong trẻo lại vừa thể hiện sắc thái điên cuồng hoang dại nữ tính trưởng thành.

Hoặc là mùi hương nước hoa mô tả ánh trăng thiên đường của Estée Lauder PARADISE MOON, lấy cảm hứng từ khu rừng Quế Hoa tỏa hương dưới ánh trăng với tông hương hoa Mộc Tê kết hợp da thuộc làm chủ đạo. Paradise Moon là hương nước hoa thể hiện cảm giác vui tươi trang nhã và quý phái mô tả vẻ đẹp lấp lánh sang trọng của ánh trăng vàng trải trên khu rừng Quế Lâm đang bung nở. Mùi hương mở đầu bằng nốt hương ngọt ngào trong trẻo hoa Mộc Tê của Trung Quốc hòa quyện trong lớp hương hoa trám Tây Ban Nha đầm ấm và kết hợp với lớp hương da thuộc sang trọng quý phái.

Theo: AN Scent




TRANG THƠ CAO MỴ NHÂN: Khuya Về Sáng – Chuyện Tình Si – Trăng Mười Lăm – Tạm Biệt – Nếu Chỉ Còn.

KHUYA VỀ SÁNG.     CAO MỴ NHÂN

Khuya về sáng trăng tròn

Lang thang trên biển lạnh

Hạ tuần nhớ nguyệt non

Thơ vàng như mọc cánh

*

Thuyền tình bỏ ra khơi

Buồn vui không tự tại

Mơ hồ tiếng chuông rơi

Bâng khuâng sầu len tới

*

Hai ta cùng ở xa

Chân mây là quán hẹn

Sương bay càng bao la

Một người đang rời bến

*

Đêm về sáng mông mênh

Cửa từ bi khép mở

Tâm hồn vẫn lênh đênh

Nơi vô cùng thương nhớ …

     CAO MỴ NHÂN

*

CHUYỆN TÌNH SI.     CAO MỴ NHÂN

Anh nói : ” đừng si tình quá

Có ngày sẽ chết vì yêu  “

Dẫu em không thiếu chi cả

Nắng mưa anh vẫn nuông chiều

*

Nhưng sao anh thường xa lạ

Ngay khi ở sát cạnh nhau

Chân mây mặt trời hối hả

Thả rơi màn tối u sầu

*

Bâng khuâng nỗi buồn xa xót

Câu thơ để lại ưu tư

Quay lưng bóng đêm thảng thốt

Quanh em chỉ thấy giã từ

*

Quanh em … không còn anh nữa

Đắm say ngày tháng qua rồi

Nghe như cuộc tình tan vỡ

Vùi đầu vào gối chăn thôi …

Hawthorne    31 – 10 – 2024

         CAO MỴ NHÂN 

*

TRĂNG MƯỜI LĂM.    CAO MỴ NHÂN

Trời không huyền ảo đêm nay

Nhưng tôi vẫn thắp sáng đầy ánh trăng

Người đi đã mấy mươi năm

Không ai vẫn mỗi trông rằm đọc thơ

*

Trung tuần trăng đẹp như mơ

Mười lăm tuổi mộng vẩn vơ thoáng buồn

Áo xanh sắc lá mây buông

Sầu đưa nhẹ thoảng gió luồn hắt hiu

*

Tình ơi thần thoại hoang liêu

Truyện xưa cổ tích đã nhiều ước mong

Bàn tay mở cõi hư không

Nâng niu trăng thả tơ chùng đam mê

*

Từ đi mai mốt hẹn về

Đêm nay thắp sáng trăng thề mười lăm

Ngó trăng, thầm gọi cố nhân

Hỏi ai trong chốn hồng trần bao la…

    Hawthorne  4 – 9 – 2023

           CAO MỴ NHÂN

*

TẠM BIỆT.     CAO MỴ NHÂN

Tạm biệt thôi

Tạm biệt thôi

Giờ đã điểm rồi

Tạm biệt thôi

*

Giờ đã điểm rồi

Tháng ngày đã hết

Thời gian vẫn trôi

Tạm biệt người

*

Trăm năm dài quá

Mười năm tình buồn

Một năm hối hả

Một ngày  lệ tuôn

*

Cuộc tình chôn vùi

Như đóa hoa rơi

Cây lá tả tơi

Hiu hắt trọn đời  …

Hawthorne  1 – 11 – 2024

     CAO MỴ NHÂN

*

NẾU CHỈ CÒN.    CAO MỴ NHÂN

Nếu chỉ còn một mắt

Anh nhìn em thế nào

Khi bao nhiêu mất mát

Anh vẫn nói: ” chưa sao “

*

Trái tim đang sắp vỡ

Em dấu nỗi buồn đau

Nếu chỉ còn nỗi nhớ

Gởi về anh nơi đâu

*

Hãy cùng em lên núi

Xem  trời sáng biết bao

Để em nghe tiếng hát

Của anh ở trên cao

*

Anh biết em sắp ngã

Đôi chân bước xôn xao

Lại không đưa tay đỡ

Nghe mãi lòng nôn nao

*

Vẫn anh thôi, yêu dấu

Làm trái tim em chao

Ôi chỉ còn một mắt

Ta đã ở trong nhau …

    CAO MỴ NHÂN 




Các Ca Khúc Của Nhạc Sĩ TUYẾT PHAN Và TRẦN ĐẠI BẢN – THÁNG 6 NHỚ SÀI GÒN: Tuyết Phan- THÁNG TƯ NHỚ MẸ: Tuyết Phan & Trần Đại Bản- THƯ GỬI VỀ EM: Trần Đại Bản – MỘNG ẢO: Tuyết Phan & Trần Đại Bản -SÀI GÒN BÂY GIỜ: Tuyết Phan – TẠM BIỆT VIỆT NAM: Tuyết Phan – THƠ XƯỚNG HỌA ĐÀN CA TÀI TỬ: Tuyết Phan – CÁNH DIỀU TUỔI THƠ: Tuyết Phan.




SÁNG TÁC NGỌC HẠNH: MÙA THU ĐI THĂM NGOẠI Ô + THÁNG MƯỜI ĐI BIỂN




Dịch Giả THÁI NỮ LAN – Tháng 10 Là Tháng Có Nhiều Sự Kiện Lịch Sử Quan Trọng.

Tháng 10 là tháng có nhiều sự kiện lịch sử quan trọng.

Sau đây là một số ngày đáng chú ý:

Ngày 01 tháng 10:

– Bùi Diễm (01/10/1923 – 24/10/2021) là một chính khách Việt Nam. Ông nắm giữ chức vụ Đại sứ Việt Nam Cộng hòa tại Hoa Kỳ nhiệm kỳ từ năm 1967 đến năm 1972.

– 1908: Mẫu xe T của Henry Ford, một “chiếc xe phổ thông” được thiết kế cho đại chúng, được bán lần đầu tiên.

– 1938: Quân đội của Hitler chiếm đóng phần Sudetenland của Tiệp Khắc. Trong nỗ lực tránh chiến tranh, các nhà lãnh đạo Anh và Pháp đã đồng ý nhượng khu vực nói tiếng Đức cho Hitler, người sau đó đã phá vỡ thỏa thuận và chiếm đóng toàn bộ Tiệp Khắc.

– 1946: Mười hai nhà lãnh đạo Đức Quốc xã đã bị kết án tử hình tại Tòa án Tội phạm Chiến tranh Quốc tế ở Nuremberg, Đức.

– 1949: Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa được thành lập với Mao Trạch Đông làm Chủ tịch.

Ngày 02 tháng 10:

– 1968: Công viên Quốc gia Redwood của California được thành lập. Cây gỗ đỏ là loài cây cao nhất trong tất cả các loài cây, có thể cao tới 400 feet (120 mét) trong suốt cuộc đời có thể kéo dài 2.000 năm

– 1975: Nhật hoàng Hirohito lần đầu tiên đến thăm Nhà Trắng.

– 1869: Nhà lãnh đạo chính trị và tinh thần Ấn Độ Mohandas (Mahatma) Gandhi (1869-1948) sinh ra tại Porbandar, Ấn Độ. Ông nổi tiếng khắp thế giới vì lối sống sùng đạo và phong trào đấu tranh bất bạo động đã chấm dứt sự cai trị của Anh đối với Ấn Độ. Ông bị một kẻ cuồng tín tôn giáo ám sát trong khu vườn nhà mình ở New Delhi vào ngày 30 tháng 1 năm 1948.

Ngày 03 tháng 10:

– Ngày mất của Thánh Phanxicô thành Assisi (tiếng Ý: Francesco d’Assisi; 26/ 9/1181 – 03/10/1226), còn gọi là Thánh Phanxicô Khó Khăn, là một tu sĩ Công giáo Rôma và người sáng lập Dòng Anh Em Hèn Mọn(Order of Friars Minor), được biết đến nhiều hơn với tên Dòng Phan Sinh. Giáo hội Công giáo xem ông là thánh bổn mạng loài vật, chim trời, môi trường, và nước Ý. Ngày 4 tháng 10 hằng năm là ngày lễ kính Thánh Phanxicô

– 1863: Tổng thống Abraham Lincoln đã ban hành tuyên bố chỉ định thứ Năm cuối cùng của tháng 11 là Ngày Lễ Tạ Ơn.

– 1929: Nam Tư trở thành tên chính thức của Vương quốc Serbia, Croatia và Slovenia.

– 1990: Sau 45 năm chia cắt trong Chiến Tranh Lạnh, Đông và Tây Đức đã thống nhất thành Cộng Hòa Liên Bang Đức.

Ngày 04 tháng 10:

-1669: Rembrandt Harmenszoon Van Rijn (15 /7/1606 – 4/10/1669), thường được biết tới với tên Rembrandt hay Rembrandt Van Rijn, là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông thường được coi là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp quan trọng vào Thời Đại Hoàng Kim của Hà Lan thế kỷ 17.

– 1822: Rutherford B. Hayes (1822-1893) là Tổng thống thứ 19 của Hoa Kỳ sinh ra tại Delaware, Ohio. Ông phục vụ từ ngày 04/3/1877 đến ngày 03/3/1881. Ông là một đảng viên Cộng Hòa nổi tiếng nhất với câu nói được trích dẫn nhiều của mình, “Người phục vụ đảng của mình tốt nhất là người phục vụ đất nước mình tốt nhất”. Nhà viết tiểu sử Ari Hoogenboom nhận xét rằng thành tựu lớn nhất của Hayes là khôi phục niềm tin dân chúng vào các vị tổng thống và ngăn được sự suy giảm quyền lực của nhánh hành pháp trong chính phủ liên bang – một điều đã xảy ra kể từ sau vụ ám sát Abraham Lincoln vào năm 1865.

– 1965: Giáo Hoàng Paul VI trở thành Giáo hoàng đầu tiên đến thăm Hoa Kỳ và là người đầu tiên phát biểu tại Liên Hiệp Quốc.

– 1965: Việt cộng đặt 2 quả bom ở sân vận động Cộng Hòa, Sài Gòn làm 11 thường dân thiệt mạng, 42 người bị thương.

Ngày 05 tháng 10:

– 1877: Sau cuộc rút lui 1700 dặm, Tù trưởng Joseph của người da đỏ Nez Perce đã đầu hàng quân kỵ binh Hoa Kỳ tại Bear’s Paw gần Chinook, Montana. “Từ nơi mặt trời mọc, tôi sẽ không chiến đấu mãi mãi nữa”, ông tuyên bố.

– 1910: Bồ Đào Nha trở thành một nước cộng hòa sau cuộc nổi loạn thành công chống lại vua Manuel II.
– 1938: Tổng thống Séc, Tiến sĩ Eduard Benes, từ chức và chạy trốn ra nước ngoài trong bối cảnh bị Adolf Hitler đe dọa.
– 1964: Cuộc trốn chạy hàng loạt lớn nhất kể từ khi bức tường Berlin được xây dựng, xảy ra khi 57 người tị nạn Đông Đức trốn sang Tây Berlin sau khi đào đường hầm bên dưới bức tường.
– 1703: Nhà thần học Jonathan Edwards (1703-1758) sinh ra tại East Windsor, Connecticut. Ông đã lãnh đạo cuộc phục hưng tôn giáo “Đại Thức Tỉnh” ở các thuộc địa của Mỹ và sau đó trở thành Hiệu trưởng của Princeton.
– 1882: “Cha đẻ của Kỷ nguyên Không gian” Robert Goddard (1882-1945) sinh ra tại Worcester, Massachusetts. Trong suốt cuộc đời mình, ông đã bị công chúng và báo chí chế giễu vì ý tưởng chế tạo một cỗ máy bay vũ trụ. Năm 1926, ông đã phóng tên lửa nhiên liệu lỏng đầu tiên trên thế giới tại một trang trại gần Auburn, Massachusetts. Năm 1935, tên lửa nhiên liệu lỏng của ông đã vượt qua tốc độ âm thanh. Những phát triển khác bao gồm một thiết bị lái cho máy tên lửa, tên lửa có hệ thống để đạt đến độ cao lớn, máy bơm nhiên liệu tên lửa và động cơ tên lửa tự làm mát.

– 1846: Kỹ sư và nhà phát minh George Westinghouse (1846-1914) sinh ra tại Central Bridge, New York. Ông đã phát triển phanh khí cho tàu hỏa và sau đó chịu trách nhiệm áp dụng hệ thống dòng điện xoay chiều (AC) để truyền tải điện năng tại Hoa Kỳ. Ông cũng là người đầu tiên cho nhân viên của mình nghỉ phép có lương.

– 1921: Phạm Duy (1921-2013) sinh ngày 5 tháng 10, năm 1921, tên khai sinh Phạm Duy Cẩn. Ông là tên tuổi âm nhạc lớn nhất của nền tân nhạc Việt Nam với lượng sáng tác đồ sộ cũng như đa dạng về thể loại, trong đó có rất nhiều ca khúc trở nên kinh điển và quen thuộc với người Việt. Kho tàng âm nhạc Phạm Duy là một ngọn núi khổng lồ, với bóng mát trải dài trên nhiều lối đi.

Ngày 06 tháng 10:

– Năm 1927: Phim nói đầu tiên được công chiếu tại New York. The Jazz Singer với sự tham gia của Al Jolson là bộ phim truyện dài đầu tiên sử dụng lời thoại.
– Năm 1928: Đại tướng Tưởng Giới Thạch trở thành tổng thống của Trung Hoa Dân Quốc sau khi ban hành hiến pháp mới.
– Năm 1978: Lãnh tụ tôn giáo Iran Ayatollah Khomeini được cấp quyền tị nạn tại Pháp sau khi bị trục xuất khỏi Iran vì phản đối Shah.
– Năm 1981: Tổng thống Ai Cập Anwar Sadat (1918-1981) bị những người theo chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan ám sát tại Cairo khi đang xem một cuộc diễu binh quân sự. Ông đã chia sẻ Giải Nobel Hòa Bình năm 1978 với Menachem Begin của Israel. Ông đã ký một Hiệp Định Hòa Bình do Hoa Kỳ bảo trợ với Israel, nhưng đã bị các nhà lãnh đạo Ả Rập khác lên án.

Ngày 07 tháng 10:

 Năm 1998: Ngày mất của Bùi Giáng (17/12/1926-07/10/1998), là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung Niên thi sĩ, Thi sĩ Bùi Bàn Dúi, Bùi Văn Bốn, Vân Mồng… Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ Mưa Nguồn.

Ngày 08 tháng 10:

– Năm 1871: Đại hỏa hoạn Chicago bùng phát. Theo truyền thuyết, nó bắt đầu khi con bò của bà O’Leary đá đổ một chiếc đèn lồng trong chuồng của bà trên phố DeKoven. Hơn 300 người đã thiệt mạng và 90,000 người mất nhà cửa khi đám cháy san phẳng 3.5 dặm vuông, phá hủy 17,450 tòa nhà. Tổng thiệt hại tài chính lên tới hơn 200 triệu đô la.

– Năm 1918: Trong Thế chiến thứ nhất tại rừng Argonne ở Pháp, Trung sĩ Hoa Kỳ Alvin C. York đã một mình tiêu diệt một tiểu đoàn súng máy của Đức, giết chết hơn một chục người và bắt giữ 132 người. Sau đó, ông được trao tặng Huân chương Danh dự và Huân chương Croix de Guerre của Pháp.

– Năm 1996: Tổng thống Palestine Yasser Arafat đã có chuyến thăm công khai đầu tiên tới Israel để hội đàm với Tổng thống Israel Ezer Weizman tại dinh thự riêng của ông.

– Năm 1962: Uganda giành được độc lập sau gần 70 năm bị nước Anh cai trị.
– Năm 1970: Campuchia tuyên bố mình là Cộng Hòa Khmer sau khi chế độ quân chủ bị cơ quan lập pháp bãi bỏ.
– Năm 1940: John Lennon (1940-1980) sinh ra tại Liverpool, Anh. Ông là thành viên của The Beatles, một nhóm nhạc rock có sức ảnh hưởng đã thu hút khán giả đầu tiên ở nước Anh và Đức, sau đó là ở Mỹ và trên toàn thế giới. Ông đã bị sát hại tại thành phố New York vào ngày 8 tháng 12 năm 1980.

– Năm 1967: Ngày mất của Ernesto “Che” Guevara (tiếng Tây Ban Nha: [ˈtʃe ɣeˈβaɾa]- 14/6/1928 – 09/10/1967) là một nhà Cách mạng theo Chủ nghĩa Marx, bác sĩ, tác giả, lãnh đạo du kích, nhà ngoại giao và nhà lý luận quân sự người Argentina. Là một nhân vật quan trọng của cách mạng Cuba, hình ảnh cách điệu của ông đã trở thành một biểu tượng văn hóa phản kháng phổ biến của sự nổi loạn và biểu tượng toàn cầu trong văn hóa đại chúng.

Ngày 10 tháng 10:

– Năm 1954: Hồ Chí Minh tiến vào Hà Nội, Việt Nam, sau khi quân đội Pháp rút lui, theo các điều khoản đình chiến, chấm dứt cuộc đấu tranh kéo dài 7 năm giữa Việt Nam Cộng Sản và Pháp.
– Năm 1813: Nhà soạn nhạc opera người Ý Giuseppi Verdi (1813-1901) sinh ra tại Le Roncole, Ý có 26 vở opera bao gồm: Rigoletto, Il Trovatore, La Traviata và Aida (là một trong những tác phẩm nhạc cổ điển phổ biến nhất được biểu diễn ngày nay.)

Ngày 11 tháng 10:

– Năm 1521: Vua Henry VIII của Anh được Giáo hoàng Leo X phong tặng danh hiệu “Người Bảo Vệ Đức Tin” sau khi xuất bản cuốn sách chống lại Martin Luther.

– Năm 1976: “Băng Đảng Bốn Tên”, bao gồm cả góa phụ của Mao Trạch Đông, đã bị bắt tại Trung Quốc, bị buộc tội âm mưu đảo chính. Sau đó, họ đã bị xét xử và kết án về nhiều tội ác chống lại nhà nước.

– Năm 1884: Eleanor Roosevelt (1884-1962) sinh ra tại Thành phố New York. Bà là vợ của Tổng thống Franklin Delano Roosevelt, tổng thống thứ 32 của Hoa Kỳ. Với tư cách là Đệ nhất Phu nhân, bà đã có một cuộc sống độc lập chưa từng có, phấn đấu cải thiện cuộc sống của mọi người trên khắp thế giới. Năm 1933, bà trở thành người vợ đầu tiên của một tổng thống, đã tổ chức họp báo riêng tại Nhà Trắng. Bà đã đi du lịch khắp nơi một mình và được mọi người trìu mến gọi là “Đệ Nhất Phu nhân Của Thế Giới”. Bà đã phục vụ với tư cách là đại biểu Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc trong nhiều năm và đã giúp viết Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền.

Ngày 12 tháng 10:

– Năm 54 sau Công nguyên, Hoàng đế La Mã Claudius qua đời sau khi ăn phải nấm do vợ mình, Hoàng hậu Agrippina đầu độc.
– Năm 1492: Sau chuyến hành trình kéo dài 33 ngày, Christopher Columbus đã đặt chân lên đất liền đầu tiên ở Tân Thế giới tại Bahamas. Ông đặt tên cho vùng đất đầu tiên được nhìn thấy là El Salvador, tuyên bố chủ quyền của mình theo tên của Vương miện Tây Ban Nha. Columbus đang tìm kiếm một tuyến đường biển phía tây từ châu Âu đến châu Á và tin rằng ông đã tìm thấy một hòn đảo của quần đảo Indies. Do đó, ông gọi những người bản địa đầu tiên mà ông gặp là “Người Da Đỏ”.

– Năm 1775: Hải quân Hoa Kỳ ra đời sau khi Quốc Hội Lục Địa II cho phép mua lại một hạm đội tàu.

– Năm 1792: George Washington đặt viên đá Nhà Trắng. Tòa nhà, tọa lạc tại số 1600 Đại lộ Pennsylvania, cao ba tầng với hơn 100 phòng và được thiết kế bởi James Hoban. Vào tháng 11 năm 1800, Tổng thống John Adams và gia đình chuyển đến. Tòa nhà đầu tiên được gọi là “Cung điện Tổng thống”, nhưng được gọi là Nhà Trắng khoảng 10 năm sau khi hoàn thành. Tòa nhà đã bị quân đội Anh đốt cháy vào năm 1814, sau đó được xây dựng lại, tân trang và tái chiếm vào năm 1817.
– Năm 1811: Paraguay tuyên bố độc lập khỏi Tây Ban Nha và Argentina.
– Năm 1822: Brazil giành được độc lập từ Bồ Đào Nha.

– Năm 1872: Nhà soạn nhạc kiêm nhạc trưởng người Anh, Ralph Vaughan Williams (1872-1958) sinh ra tại Down Ampney, Gloucestershire, Anh quốc. Ông kết hợp các kỹ thuật sáng tác hiện đại với nhạc dân gian Anh truyền thống và nhạc Tudor để tạo nên một phong cách nước Anh độc đáo. Các tác phẩm chính của ông bao gồm; Mass cung Sol thứFantasia về chủ đề Tallis và vở opera The Pilgrim’s Progress. Ông cũng sáng tác chín bản giao hưởng, nhạc nhà thờ và hợp xướng, nhạc phim và sân khấu và một số vở opera.

– Năm 1884: Greenwichđược thiết lập là múi giờ chung để tính giờ chuẩn trên toàn thế giới.

– Năm 1943: Ý tuyên chiến với đối tác cũ của mình là Đức Quốc xã sau khi Mussolini bị lật đổ và chính phủ Phát Xít của ông ta sụp đổ.

– Năm 1960: Trong một cuộc tranh luận về chủ nghĩa Thực Dân tại Liên Hiệp Quốc, nhà lãnh đạo Liên Xô Nikita Khrushchev đã cởi giày và đập liên hồi vào bàn làm việc.
– Năm 1970: Thống Nixon rút 40,000 quân về Mỹ, thực hiện Việt Nam hóa cuộc chiến.

Ngày 13 tháng 10:  

– Năm 1925: Ngày sinh của Margaret Hilda Thatcher, Nam tước Thatcher (nhủ danh Roberts- 13/10/1925 – 08/4/2013), là Thủ tướng Vương quốc Anh từ năm 1979 đến năm 1990 và lãnh đạo Đảng Bảo Thủ từ năm 1975 đến năm 1990. Thế kỷ 19, bà là người phụ nữ đầu tiên giữ chức vụ này. Với tư cách là Thủ tướng, bà đã thực hiện các chính sách được gọi là Chủ nghĩa Thatcher. Một nhà báo Liên Xô đã đặt biệt danh cho bà là “Người phụ nữ sắt”, biệt danh gắn liền với phong cách lãnh đạo và chính trị không khoan nhượng của bà. 

Khi bước chân vào Dinh Thủ tướng ở số 10 đường Downing, bà trích dẫn lời của Francis thành Assisi: “Nơi nào có bất hòa, chúng ta đem đến đó sự hòa thuận. Nơi nào có sai sót, chúng ta đem đến chân lý. Nơi nào có nghi ngờ, chúng ta đem đến đức tin. Và nơi nào có tuyệt vọng, chúng ta đem niềm hi vọng đến”.

Ngày 14 tháng 10:

– Năm 1912: Cựu Tổng thống Theodore Roosevelt bị một kẻ cuồng tín bắn khi đang vận động tranh cử ở Milwaukee. Roosevelt được cứu sống nhờ chiếc áo khoác dày, hộp đựng kính và một bài phát biểu gấp trong túi áo ngực, tất cả đều giúp làm chậm viên đạn. Mặc dù bị thương, ông vẫn kiên quyết phát biểu khi viên đạn găm vào ngực và không đến bệnh viện cho đến khi cuộc họp kết thúc. Roosevelt, một người đàn ông ngoài trời khỏe mạnh, đã bình phục hoàn toàn sau hai tuần.

– Năm 1933: Đức Quốc Xã tuyên bố rút khỏi Hội Quốc Liên và tuyên bố sẽ không tham gia thêm vào Hội nghị Giải trừ quân bị Geneva.
– Năm 1964: Nhà lãnh đạo dân quyền Martin Luther King Jr., trở thành người trẻ tuổi nhất nhận Giải Nobel Hòa Bình. Ông đã quyên góp 54,000 đô la tiền thưởng cho phong trào Dân Quyền.
– Năm 1890: Ngày sinh của Dwight D. Eisenhower (1890-1969), tổng thống thứ 34 của Hoa Kỳ sinh ra tại Denison, Texas. Ông đã phục vụ hai nhiệm kỳ Tổng thống, từ ngày 20 tháng 1 năm 1953 đến ngày 20 tháng 1 năm 1961. Có biệt danh là “Ike”, ông tốt nghiệp West Point và là sĩ quan quân đội chuyên nghiệp, trở thành Tổng Tư Lệnh của Lực lượng Đồng minh tại châu Âu trong Thế chiến II. Ông giữ cấp bậc Đại tướng năm sao của quân đội.

Ngày 15 tháng 10:

– Năm 1815: Napoleon Bonaparte đến đảo St. Helena bắt đầu cuộc lưu đày do Anh áp đặt sau thất bại của ông tại trận Waterloo.
– Năm 1917: Điệp viên Thế chiến thứ Nhất Mata Hari bị một đội xử bắn của Pháp xử tử tại trại lính Vincennes, ngoại ô Paris.
– Năm 1945: Pierre Laval, cựu thủ tướng của Vichy Pháp, bị xử tử vì hợp tác với Đức Quốc Xã trong Thế chiến thứ II.
– Năm 1964: Lãnh đạo nước Nga Xô Nikita Khrushchev bị phế truất khỏi chức Bí thư thứ Nhất của Đảng Cộng Sản Liên Xô và được thay thế bởi Leonid Brezhnev.

Ngày 16 tháng 10:

– Năm 1701: Viện Đại học Yale (Yale University), là viện đại học tư thục ở New Haven, Connecticut. Thành lập năm 1701 ở khu định cư Connecticut. Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau trường Đại học Harvard (1636; sau này là Viện Đại học Harvard) và Đại học William & Mary (1693). Được kết hợp thành “Collegiate School”, học viện này truy nguyên nguồn gốc của mình đến thế kỷ 17 khi giới lãnh đạo giáo hội tìm cách thành lập một trường đại học nhằm đào tạo mục sư và chính trị gia cho khu định cư. Năm 1718, trường đổi tên thành “Yale College” nhằm vinh danh Elihu Yale, Thống đốc Công ty Đông Ấn Anh Quốc. (theo wiki)
– Năm 1793: Nữ hoàng Marie Antoinette bị chặt đầu trong Thời kỳ Khủng bố sau Cách mạng Pháp. Bà là vợ của Vua Louis XVI và đã trở thành biểu tượng cho lòng căm thù của người dân đối với chế độ cũ, do sự xa hoa và phù phiếm của bà. Theo truyền thuyết, bà đã trả lời: “Hãy để họ ăn bánh ngọt” khi được bảo rằng những người nghèo không có bánh mì.
– Năm 1853: Chiến tranh Crimea bắt đầu sau khi Đế chế Ottoman của Thổ Nhĩ Kỳ tuyên chiến với Nga, Anh, Pháp và một số vùng của Ý liên minh với người Thổ Nhĩ Kỳ chống lại Nga. Đây trở thành cuộc chiến đầu tiên được các phóng viên báo chí và nhiếp ảnh gia quan sát tận mắt. Một trong những trận chiến đã được bất tử hóa trong bài thơ của Tennyson, The Charge of the Light Brigade. Trong điều kiện vệ sinh kém, bệnh tật đã giết chết nhiều binh lính Pháp và Anh bị thương. Y tá người Anh, Florence Nightingale sau đó đã tiên phong trong các phương pháp vệ sinh theo phong cách hiện đại, cứu sống nhiều người.

– Năm 1946: Mười cựu lãnh đạo Đức Quốc Xã đã bị quân đồng minh treo cổ sau khi bị kết tội vì tội ác chiến tranh tại Nuremberg, Đức.

– Năm 1964: Trung Quốc cho nổ quả bom hạt nhân đầu tiên tại bãi thử Lop Nor ở Sinkiang.
– Năm 1978: Hồng y Karol Wojtyla của Ba Lan được bầu làm Giáo hoàng. Ông là Giáo hoàng đầu tiên không phải người Ý được bầu sau 456 năm và lấy tên là John Paul II.

– Năm 1758: Giáo viên và nhà báo người Mỹ Noah Webster (1758-1843) sinh ra tại West Hartford, Connecticut. Tên của ông trở thành từ đồng nghĩa với “dictionary” sau khi ông biên soạn những cuốn từ điển tiếng Anh đầu tiên của Mỹ.
– Năm 1854: Nhà thơ và nhà viết kịch người Ireland Oscar Wilde (1854-1900) sinh ra tại Dublin, Ireland. Nổi tiếng nhất với những vở hài kịch bao gồm: The Importance of Being Earnest. Và trong tiểu thuyết The Picture of Dorian Gray, ông viết rằng, “Chỉ có một điều trên thế giới này còn tệ hơn việc bị bàn tán, đó là không được bàn tán”.

Ngày 17 tháng 10:

– Năm 1777: Trong Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ, tướng người Anh John Burgoyne và toàn bộ quân đội gồm 5,700 người của ông đã đầu hàng tướng người Mỹ Horatio Gates sau trận Saratoga, chiến thắng lớn đầu tiên của người Mỹ.

– Năm 1944: Trận chiến vịnh Leyte, trận hải chiến lớn nhất trong lịch sử, diễn ra ngoài khơi quần đảo Philippines, trong Thế chiến II ở Thái Bình Dương. Trận chiến có sự tham gia của 216 tàu chiến Hoa Kỳ và 64 tàu Nhật Bản và dẫn đến sự hủy diệt của hải quân Nhật Bản bao gồm cả Thiết giáp hạm Musashi của Nhật Bản, một trong những tàu chiến lớn nhất từng được chế tạo.
– Năm 1912: Giáo hoàng John Paul I (1912-1978) sinh ra tại Forno di Canale, Ý (với tên Albino Luciani). Ông được bầu làm Giáo hoàng thứ 263 của Giáo Hội Công Giáo La Mã vào ngày 28 tháng 9 năm 1978, nhưng qua đời tại Rome chỉ 34 ngày sau đó.

– Năm 1931: Thomas Alva Edison (11/2/1847 – 18/10/1931) là một nhà phát minh và thương nhân đã phát triển rất nhiều thiết bị có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống trong thế kỷ 20. Ông được một nhà báo đặt danh hiệu “Thầy Phù Thủy Ở Menlo Park”, ông là một trong những nhà phát minh đầu tiên ứng dụng các nguyên tắc sản xuất hàng loạt vào quy trình sáng tạo, và vì thế có thể coi là đã sáng tạo ra phòng nghiên cứu công nghiệp đầu tiên.

Ngày 19 tháng 10:

– Năm 1781: Cuộc vây hãm Yorktown, còn được gọi là trận Yorktown và sự đầu hàng tại Yorktown, bắt đầu vào ngày 28/9/1781 và kết thúc vào ngày 19/10/1781, đúng 10:30 sáng tại Yorktown, Virginia. Khi ban nhạc của họ chơi bài The World Turned Upside Down, quân đội Anh đã hành quân theo đội hình và đầu hàng quân Mỹ tại Yorktown. Hơn 7,000 quân Anh và Hesse, do tướng Anh – Lord Cornwallis chỉ huy, đã đầu hàng Tướng George Washington. Cuộc chiến giữa Anh và các thuộc địa Mỹ của họ đã chính thức kết thúc. Hiệp ước hòa bình cuối cùng được ký kết tại Paris vào ngày 3 tháng 9 năm 1783.

– Năm 1818: Hoa Kỳ và Anh đã đồng ý thiết lập biên giới Hoa Kỳ – Canada ở vĩ tuyến 49.
– Năm 1935: “Cuộc hành quân dài” dài 6,000 dặm của Mao Trạch Đông đã kết thúc khi lực lượng Cộng Sản của ông đến Diên An, ở tây bắc Trung Quốc, gần một năm sau khi chạy trốn khỏi quân đội của Tưởng Giới Thạch ở phía nam.

Ngày 20 tháng 10:

– Năm 1968: Jacqueline Kennedy kết hôn với doanh nhân triệu phú người Hy Lạp Aristotle Onassis, chấm dứt gần năm năm góa bụa sau vụ ám sát người chồng đầu tiên của bà, Tổng thống John F. Kennedy.
– Năm 1973: “Vụ thảm sát đêm thứ bảy”xảy ra trong vụ bê bối Watergate khi Tổng thống Richard M. Nixon sa thải Công tố viên đặc biệt Archibald Cox và Phó Tổng chưởng lý William Ruckelshaus. Tổng chưởng lý Elliot Richardson đã từ chức. Một làn sóng phản đối chính trị nổ ra sau vụ sa thải dẫn đến những yêu cầu rộng rãi về việc luận tội Nixon.
– 20/10/1632 – Kiến trúc sư người Anh Christopher Wren (1632-1723) sinh ra tại Wiltshire, phía tây nam nước Anh. Được coi là một trong những bộ óc vĩ đại nhất thời bấy giờ, ông đã thiết kế Nhà thờ St. Paul và 52 nhà thờ cho Thành phố London. Các tòa nhà thế tục của ông bao gồm khu “mới” của Hampton Court gần London và Bệnh viện Greenwich, hiện là Cao đẳng Hải quân Hoàng gia.

* Ngày 21 tháng10:
– Năm 1805: Trận Trafalgar diễn ra giữa Hải quân Hoàng gia Anh và hạm đội liên hiệp Pháp và Tây Ban Nha. Người Anh chiến thắng đã chấm dứt mối đe dọa xâm lược nước Anh của Napoleon. Người hùng hải quân Anh, Đô đốc Horatio Nelson đã bị thương nặng trên tàu Victory của mình.
– Năm 1879: Thomas Edison đã thử nghiệm thành công một bóng đèn sợi đốt điện với dây tóc carbon hóa tại phòng thí nghiệm của ông ở Menlo Park, New Jersey. Giữ cho nó sáng trong hơn 13 giờ.
– Năm 1915: Tin nhắn thoại vô tuyến xuyên Đại Tây Dương đầu tiên được thực hiện bởi Công ty Điện thoại và Điện báo Hoa Kỳ từ Virginia đến Paris.
– Năm 1944: Trong Thế chiến II ở Châu Âu, quân đội Hoa Kỳ đã chiếm được Aachen ở miền tây nước Đức sau một tuần chiến đấu ác liệt. Đây là thành phố lớn đầu tiên của Đức bị quân Đồng minh chiếm giữ.
– Năm 1967: Hàng nghìn người biểu tình phản chiến đã xông vào Lầu Năm Góc trong một cuộc biểu tình phản đối Chiến tranh Việt Nam tại Washington, D.C. Khoảng 250 người đã bị bắt. Không có phát súng nào được bắn, nhưng người biểu tình đã bị đánh bằng dùi cui và báng súng trường.

– Năm 1917: Nghệ sĩ nhạc Jazz vĩ đại Dizzy Gillespie (1917-1993) sinh ra tại Cheraw, Nam Carolina (với nghệ danh John Birks Gillespie). Ông là một nghệ sĩ chơi kèn trumpet, nhà soạn nhạc, trưởng nhóm nhạc và là một trong những người sáng lập ra nhạc jazz hiện đại, nổi tiếng với đôi má phúng phính và chiếc kèn trumpet cong.

* Ngày 22 tháng 10:

– Năm 1962: Tổng thống John F. Kennedy xuất hiện trên truyền hình để thông báo cho người Mỹ về sự tồn tại của tên lửa Nga ở Cuba. Tổng thống yêu cầu dỡ bỏ chúng và tuyên bố “cách ly” Cuba trên biển. Sáu ngày sau, người Nga tuyên bố sẽ dỡ bỏ các loại vũ khí này. Đổi lại, Hoa Kỳ sau đó đã dỡ bỏ các tên lửa khỏi Thổ Nhĩ Kỳ.
– Năm 1811: Nhà soạn nhạc người Hungary Franz Liszt (1811-1886) sinh ra tại Raiding, Hungary. Ông là một nghệ sĩ piano tài năng, nổi tiếng nhất với tác phẩm Hungarian Rhapsody số 2, Liebestraum số 3 và các bản giao hưởng Faust và Dante.

* Ngày 23 tháng10:

 – Năm  1940: Pelé –  Edson Arantes do Nascimento (23/10/1940-29/12/2022), được biết đến nhiều nhất với tên Pelé, là một cố cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Brazil. Với biệt danh “Vua bóng đá”, ông được coi là một trong những cầu thủ bóng đá vĩ đại nhất mọi thời đại. Vào năm 1999, ông được bầu chọn là Cầu Thủ Xuất Sắc Nhất thế kỷ 20 bởi hiệp hội IFFHS. Cũng trong năm đó, ông được IOC bầu chọn là Vận Động Viên của thế kỷ và được tạp chí TIME đưa vào danh sách 100 người có ảnh hưởng lớn nhất thế giới. Vào năm 2013, ông được FIFA trao tặng giải thưởng Quả Bóng Vàng Danh Dự (Ballon d’Or Prix d’Honneur).

– Năm 1983: Những kẻ khủng bố lái một chiếc xe tải chở đầy thuốc nổ TNT vào trụ sở của Hoa Kỳ và Pháp tại Beirut, Lebanon, kích nổ và giết chết 241 lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ và 58 lính dù Pháp.
– Năm 1989: Hungary tuyên bố là một nước cộng hòa 33 năm sau khi quân đội Liên Xô đàn áp cuộc nổi loạn của người dân chống lại chế độ Cộng sản.

Ngày 24 tháng 10:

– Năm 1861: Bức điện tín xuyên lục địa đầu tiên ở Hoa Kỳ được gửi từ San Francisco đến Washington, gửi đến Tổng thống Abraham Lincoln từ Chánh án Tòa án Tối cao California.
– Năm 1929: “Thứ Năm Đen” xảy ra tại sàn giao dịch chứng khoán New York khi gần 13 triệu cổ phiếu được bán ra trong tình trạng bán tháo hoảng loạn. Năm ngày sau, “Thứ Ba Đen” chứng kiến 16 triệu cổ phiếu được bán ra.

– Năm 1931: Tên gangster Chicago “Scarface” Al Capone bị kết án 11 năm tù vì tội trốn thuế thu nhập liên bang. Năm 1934, hắn bị chuyển đến nhà tù Alcatraz gần San Francisco. Hắn được ân xá vào năm 1939, mắc bệnh giang mai. Hắn nghỉ hưu tại dinh thự của mình ở Miami Beach, nơi hắn qua đời vào năm 1947.
– Năm 1945: Liên Hiệp Quốc được thành lập.

* Ngày 25 tháng 10:

– Năm 1955: Áo giành lại chủ quyền sau khi lực lượng Đồng minh cuối cùng rời đi. Đất nước này đã bị Đức Quốc xã chiếm đóng từ năm 1938-45. Sau Thế chiến II, nó bị chia thành bốn vùng chiếm đóng bởi Hoa Kỳ, Nga, Anh và Pháp.

– Năm 1881: Nghệ sĩ Pablo Picasso (1881-1973) sinh ra tại Malaga, Tây Ban Nha. Ông là một họa sĩ thử nghiệm và cũng trở thành một nhà điêu khắc, thợ khắc và thợ gốm tài ba.

– Năm 1983: Đảo Grenada ở Caribe bị Hoa Kỳ xâm lược để khôi phục “trật tự và dân chủ”. Hơn 2.000 lính thủy đánh bộ và lính biệt kích lục quân đã giành quyền kiểm soát sau một cuộc đảo chính chính trị vào tuần trước đã biến hòn đảo này thành “thuộc địa của Liên Xô-Cuba”, theo Tổng thống Ronald Reagan.

* Ngày 26 tháng 10:

– Năm 1825: Kênh đào Erie được mở ra như tuyến đường thủy nhân tạo lớn đầu tiên ở Mỹ, nối hồ Erie với sông Hudson, bỏ qua sông St. Lawrence do Anh kiểm soát. Kênh đào này có chi phí hơn 7 triệu đô la và mất tám năm để hoàn thành.

– Năm 1947: Hillary Rodham Clinton sinh ra tại Park Ridge, Illinois, ngày 26/10/1947. Bà là Đệ nhất phu nhân từ năm 1993-2001 trong thời kỳ chồng bà là Bill Clinton làm tổng thống. Năm 2000, bà trở thành Đệ nhất Phu nhân duy nhất từng được bầu vào Thượng viện Hoa Kỳ, phục vụ với tư cách là đảng viên Dân Chủ đến từ New York. Bà được bầu lại vào năm 2006 và sau đó bắt đầu chiến dịch tranh cử tổng thống, hy vọng trở thành nữ tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ. Bà đã để mất đề cử của đảng Dân Chủ vào tay Barack Obama, người đã giành chiến thắng trong cuộc tổng tuyển cử và bổ nhiệm bà làm Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ vào năm 2008.

– Năm 1951: Winston Churchill trở thành thủ tướng Anh lần thứ hai, sau chiến thắng sít sao của Đảng Bảo thủ trong cuộc tổng tuyển cử. Trong nhiệm kỳ đầu tiên từ năm 1940-45, ông đã lãnh đạo nước Anh đấu tranh chống lại Đức Quốc xã.
 – Năm 1955: Ngô Đình Diệm (03/01/1901-2/11/1963) là một chính khách người Việt Nam. Ông từng làm quan triều Nguyễn thời vua Bảo Đại, sau đó làm Thủ tướng cuối cùng của Quốc gia Việt Nam –  Ông cũng là lãnh tụ của Đảng Cần Lao Nhân vị, đảng cầm quyền chính thức của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ.

 Từ 26/10/1955, Ngô Đình Diệm tuyên bố Nam Việt Nam là một nước cộng hòa và trở thành Tổng Thống sau một cuộc Trưng cầu dân Ý 

* Ngày 27 tháng 10:

– Năm 1728: Nhà hàng hải người Anh James Cook (1728-1779) sinh ra tại Yorkshire, Anh. Ông đã khám phá New Zealand, Úc và Quần đảo Hawaii.
– Năm 1858: Theodore Roosevelt (1858-1919) Tổng thống thứ 26 của Hoa Kỳ sinh ra tại Thành phố New York. Ông kế nhiệm chức tổng thống sau vụ ám sát Tổng thống William McKinley. Roosevelt phục vụ từ ngày 14 tháng 9 năm 1901 đến ngày 3 tháng 3 năm 1909. Ông được nhớ đến nhiều nhất với câu nói: “Nói nhẹ nhàng và mang theo một cây gậy lớn.”

 – Năm 1904: Tàu điện ngầm Thành phố New York bắt đầu hoạt động, chạy từ Tòa thị chính đến Phố West 145, hệ thống đường sắt ngầm và dưới nước đầu tiên trên thế giới.

* Ngày 28 tháng 10:

– Năm 1636: Đại học Harvard, cơ sở giáo dục đại học lâu đời nhất tại Hoa Kỳ, được thành lập tại Cambridge, Massachusetts. Trường được đặt theo tên của John Harvard, một người Thanh giáo đã hiến tặng thư viện và một nửa gia sản của mình. Những cựu sinh viên xuất sắc bao gồm: Ralph Waldo Emerson, Henry David Thoreau, Henry James và người sáng lập NAACP W.E.B. Du Bois.
– Năm 1846: Đoàn Donner khởi hành từ Illinois đến California. Đoàn có tổng cộng 90 người, bao gồm những người nhập cư, gia đình và doanh nhân, do George và Jacob Donner dẫn đầu. Thảm kịch sau đó xảy ra khi họ bị mắc kẹt trong tuyết ở Sierras, nơi nạn đói và nạn ăn thịt người đã cướp đi sinh mạng của họ. Có 48 người sống sót vào cuối cuộc hành trình của họ vào tháng 4 năm 1847.
– Năm 1886: Tượng Nữ Thần Tự Do được khánh thành tại đảo Bedloe ở cảng New York. Bức tượng là món quà của người dân Pháp để kỷ niệm liên minh Pháp-Mỹ trong Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ. Được thiết kế bởi Frederic Auguste Bartholdi, toàn bộ công trình cao 300 feet (92,9 mét). Bệ đỡ có dòng chữ: “Hãy trao cho tôi những người mệt mỏi, nghèo đói, quần chúng chen chúc khao khát được hít thở tự do, những kẻ khốn khổ bị bỏ rơi trên bờ biển đông đúc của bạn. Hãy gửi những người này, những người vô gia cư, những cơn bão tố đến với tôi, tôi giơ cao ngọn đèn của mình bên cánh cửa vàng!”
– Năm 1918: Cộng hòa Tiệp Khắc được thành lập, tập hợp từ ba tỉnh: Bohemia, Moravia và Slovakia, vốn từng là một phần của đế chế Áo-Hung trước đây.

– Năm 1922: Những người áo đen phát xít bắt đầu “Cuộc diễu hành đến Rome” từ Naples dẫn đến sự hình thành chế độ độc tài dưới thời Benito Mussolini.

– Năm 1949: Helen Anderson trở thành nữ đại sứ đầu tiên, được Tổng thống Harry Truman bổ nhiệm làm Đại sứ tại Đan Mạch.
– Năm 1958: Hồng y Angelo Giuseppe Roncalli, Thượng phụ Venice, được bầu làm Giáo hoàng, lấy tước hiệu là John XXIII. Nổi tiếng nhất với việc chủ trì Công đồng Chung lần thứ 21 (Vatican II).
– Năm 1914: Tiến sĩ Jonas Salk (1914-1995) sinh ra tại thành phố New York. Năm 1952, ông đã phát triển một loại vắc-xin phòng ngừa căn bệnh bại liệt ở trẻ em (viêm tủy xám, còn được gọi là bại liệt ở trẻ sơ sinh). Vắc-xin của ông đã làm giảm 95% số ca tử vong do bệnh bại liệt ở Hoa Kỳ.
– Năm 1955: Nhà sáng lập Microsoft Bill Gates sinh ra tại Seattle, Washington, ngày 28/10/1955. Năm 1975, ông đồng sáng lập Microsoft với Paul Allen, thiết kế phần mềm cho máy tính IBM. Đến năm 1980, Microsoft đã trở thành công ty phần mềm hàng đầu cho máy tính tương thích IBM. Gates trở thành tỷ phú ở tuổi 31 và vẫn là một trong những cá nhân giàu nhất thế giới.

* Ngày 29 tháng 10:

– Năm 1618: Nhà thám hiểm người Anh, Sir Walter Raleigh bị hành quyết tại London vì tội phản quốc theo lệnh của Vua James I.

– Năm 1897: Bộ trưởng tuyên truyền của Đức Quốc Xã Paul Joseph Goebbels (1897-1945) sinh ra tại Rheydt, gần Dusseldorf, Đức. Được coi là một bậc thầy tuyên truyền, ông kiểm soát tất cả các tờ báo, đài phát thanh và sản xuất phim của Đức Quốc Xã. Ông là một người bài Do Thái cực đoan, người ủng hộ việc tiêu diệt người Do Thái. Ông tận tụy với Hitler cho đến phút cuối cùng, ông đã chết tại hầm trú ẩn Berlin của Hitler vào năm 1945 sau khi đầu độc sáu người con của mình.

* Ngày 30 tháng 10:

– Năm 1990: Lần đầu tiên kể từ Kỷ Băng hà, Vương quốc Anh được kết nối với lục địa châu Âu, thông qua một đường hầm đường sắt mới dưới eo biển Manche.
– Năm 1735: John Adams (1735-1826), Tổng thống thứ 2 của Hoa Kỳ sinh ra tại Braintree, Massachusetts. Ông phục vụ từ ngày 04/3/1797 đến ngày 03/3/1801. Ông từng là Phó Tổng thống của George Washington và là cha của John Quincy Adams, Tổng thống thứ 6. Ông qua đời vào ngày 04/7/1826, cùng ngày với Thomas Jefferson, vào đúng kỷ niệm 50 năm ngày thông qua Tuyên Ngôn Độc Lập.

* Ngày 31 tháng 10:

– Năm 1920 và 1930: Halloween đã trở thành một ngày lễ thế tục nhưng mang tính cộng đồng, với các cuộc diễu hành và tiệc Halloween trên toàn thị trấn là hoạt động giải trí chính. Halloween hay All Hallow’s Eve, một lễ kỷ niệm cổ xưa kết hợp lễ hội All Saints của Cơ đốc giáo với lễ hội mùa thu của người ngoại giáo.

– Năm 1940: Trận chiến nước Anh kết thúc. Bắt đầu từ ngày 10 tháng 7 năm 1940, máy bay ném bom và máy bay chiến đấu của Đức đã tấn công các mục tiêu ven biển, sân bay, London và các thành phố khác, như một màn mở đầu cho cuộc xâm lược của Đức Quốc Xã vào nước Anh. Các phi công Anh trên máy bay Spitfire và Hurricane đã bắn hạ hơn 1,700 máy bay Đức trong khi mất 915 máy bay chiến đấu. “Chưa bao giờ trong lĩnh vực xung đột của con người, rất nhiều người nợ rất ít người như vậy”, Thủ tướng Winston Churchill tuyên bố.

– Năm 1941: Đài tưởng niệm quốc gia Núi Rushmore được hoàn thành sau 14 năm xây dựng. Đài tưởng niệm có các tác phẩm điêu khắc cao 60 foot về đầu của các Tổng thống George Washington, Thomas Jefferson, Abraham Lincoln và Theodore Roosevelt – đại diện cho nền tảng, triết lý chính trị, sự bảo tồn, mở rộng và bảo tồn của nước Mỹ.
– Năm 1950: Earl Lloyd trở thành người Mỹ gốc Phi đầu tiên chơi trong một trận đấu của Hiệp Hội Bóng Rổ Quốc gia (NBA) khi anh thi đấu cho đội Washington Capitols ở Rochester, New York.

– Năm 1961: Thi hài của Joseph Stalin được đưa khỏi lăng mộ ở Quảng Trường Đỏ và được chôn cất lại bên trong các bức tường Điện Kremlin cùng với các ngôi mộ của những anh hùng Liên Xô kém cỏi hơn. Sự kiện này diễn ra như một phần trong chương trình phi Stalin hóa của Nga dưới thời người kế nhiệm Nikita Khrushchev. Tên của Stalin cũng bị xóa khỏi các tòa nhà công cộng, đường phố và nhà máy. Stalingrad được đổi tên thành Volgograd.

– Năm 1968: Trong chiến tranh Việt Nam, Tổng thống Lyndon Johnson đã ra lệnh ngừng ném bom Bắc Việt Nam của Mỹ.
– Năm 1984: Thủ tướng Ấn Độ Indira Gandhi bị ba thành viên Sikh trong đội cận vệ của bà ám sát khi đang đi dạo trong vườn nhà bà ở New Delhi.
Người lính và chính khách Trung Quốc Tưởng Giới Thạch (1887-1975) sinh ra tại Chiết Giang. Được đào tạo tại Học viện Quân sự Wampoa, ông đã lãnh đạo lực lượng Quốc Dân Đảng (dân tộc chủ nghĩa) trong cuộc đấu tranh chống lại quân đội Cộng Sản do Mao Trạch Đông lãnh đạo.

tháilan – phannữlan sưu tầm& dịch

ReplyForwardAdd reaction