
NHÌN LẠI BẠN BÈ (Thơ)
NHÌN LẠI BẠN BÈ
Thơ Cung Vĩnh Viễn
Cả bọn đều trên dưới bẩy mươi
sống trong lửa khói nửa cuộc đời
nửa đời còn lại thì lưu lạc
bây giờ ngồi lại ngó nhau chơi.
Tóc râu thì đứa nào cũng bạc
ít nhiều tuy có khác nhau thôi
không kể mấy thằng còn đỏm đáng
nhuộm đến đen thui chải lệch ngôi.
Trưởng lớp đang cao giọng điểm danh
những tên quen thuộc gọi ngon lành
đến một vài tên như khựng lại
giọng bỗng nhỏ đi mặt bỗng buồn.
Thì trải bao nhiêu năm chinh chiến
cổ lai nào biết kỷ nhân hồi
nhẩy qua những cái tên buồn ấy
thắp nén hương lòng tưởng niệm thôi.
Những thằng còn lại thì trăm vẻ
nửa đời lưu lạc với buồn vui
đắng cay thì đếm hoài không xuể
nhưng cũng tùm lum chuyện tức cười.
Vẫn biết già rồi thì đoái tật
nhưng mà nhiều tật quá đi thôi
tới tuổi này rồi còn chấp nhất
kịch diễn còn đâu được mấy hồi.
Cũng có vài tên còn diễu dở
trên nét tha hồ múa với may
chẳng chết thằng tây nào mà sợ
chỉ mất công delete mỏi tay.
Thôi kể làm chi chuyện mất còn
ném thanh kiếm gẫy xuống dòng sông
còn dăm bầu rượu chia nhau cạn
gõ nhịp mà ca thiên nhất phương.

