Một chút Lãng Mạn Với Nàng Thơ Và Thiền Định
Buổi Chiều Vàng
Em bước chân về đem bình yên
Cho lòng tan biến hết ưu phiền
Thiền môn động khẽ, mở tung cửa
Điểm hoá hồn ai, nụ cười hiền.
Em đứng trên đồi hoa vàng bay
Lãng đãng mây trôi bóng chim gầy
Vọng đưa nghe tiếng gà trưa gáy
Hoa vàng thơm ngát cả đồi tây.
Chợt nhớ bao điều tưởng đã quên
Dòng sông chia nhánh, chảy trăm miền
Tình xưa, bao lá thư viết vội
Từ những thu xa lá phủ lên.
Nào hay tình xưa chạm giấc thiền
Để hồn tan vỡ giấc hoa niên
Thiền môn tịnh độ, thêm hạnh ngộ
Chắp vá bên nhau, những nỗi niềm.
Lê Tuấn
Một chút lòng thiền trong thơ
Thiền Và Mùa Xuân
Mùa xuân về, ý thơ khối tình hồng
Nắng cất giữ, hoa lá vị hương nồng
Khói bếp ấm, đợi em về ôm ấp
Buổi chiều vàng xuống thấp ở ven sông.
Thơ reo vui, từng chập, đốm lửa hồng
Em khép cửa, che ngọn gió mùa đông
Trời về chiều, ngoài hiên cơn gió hú
Thơ không đề, chỉ một chữ hư không.
Từng chữ thơ, rơi vào giọt mưa xuân
Từng câu thơ, theo cánh hoa xoay vần
Em trở về, bước chân trần hôn đất
Hoá giải lời nguyền, một kiếp phù vân.
Em reo vui theo bước chân thiền quán
Thơ lót đường theo từng dấu em đi
Mùi gỗ thông thơm lừng trang tình sử
Ánh mắt nhân từ, ve vuốt tình si.
Thơ vào trong mắt em, lời thật thà
Thơ hôn nhẹ môi em, thơ nồng nàn
Thơ chạm da, bàn tay thèm vun xới
Vun xới đời nhau, vun xới xuân tàn.
Lê Tuấn
Thiền trong thơ