HAPPY MOTHER’S DAY – THÀNH VIÊN VTLV & THÂN HỮU


THƯƠNG TIỄN MÁ (1)
Hoàng Mai Nhất
Ước gì giúp cho…………….Má được khỏe
Để mắt dịu hiền…………….nhìn con trẻ
Như những ngày xưa……….không đơn lẻ
Bao la tình Mẹ………………đẹp muôn vẻ
Giây phút êm đềm…………..đời suôn sẻ
Một trời hạnh phúc chẳng…..buồn tẻ
Tiễn má chầm chậm….,bước đời qua
Rời miền dương thế……để đi xa
Bỏ hẳn trần gian………đến bên ba
Một đôi tài sắc…………tình thiết tha Như lúc sinh thời………vẫn Má Ba
Bên đàn con trẻ………..vui tiếng ca
Thương quá Má ơi!
Con nhớ má…nhớ Má!!!
Con Lê Anh Thượng
(Hoàng Mai Nhất)
Seattle, WA 28/2/23 (ngày Má mất)
THƯƠNG TIỄN MÁ (2)
Má ơi nắm lấy tay con
Má nghe con nói…con thương Má nhiều
Nụ hôn gởi gắm tình yêu
Gởi lòng ơn Má biển trời cho con
Nhớ thương nấc nghẹn từng cơn
Con quỳ khấn nguyện Má thương…về trời
Xót đau dòng lệ tuôn rơi
Bao nhiêu con trẻ bao lời nhớ thương
Con Dâu Lê Thị Thanh Bình
(Hoàng Mai Nhì)
Seattle, WA 28/2/2023
THUƠNG NHỚ MÁ
Gần Tám Chục giờ mồ côi Má
Giữa chợ đời Má bỏ con côi
Nơi xứ lạ…con…người còn gốc*
Má đi rồi tựa cánh bèo trôi
Con nhớ lại hồi con còn nhỏ
Má lo ăn, lo học, lo đau
Khi con lớn con vào cuộc chiến
Má hằng đêm niệm Phật xin cầu
Cho con trẻ bình yên trở lại
Để Má còn gặp mặt con trai
Chiến tranh dứt khổ đau dàn trải
Con trở về thân xác tàn phai…
Vui sum họp nào đâu được mấy
Con vào “tù” trả nợ trần ai
Sáu, bảy năm đọa đày mút chỉ
Con trở về Má lại lo toan
Lo cho con làm sao sống được
Lặp gia đình cuộc sống yên nơi
Lo cháu Nội…tuổi mình sức yếu
Làm sao chăm cho Cháu nên người
…………….
Má lo hết chín mười mươi
Má đi ai sẽ là người thương con
Hoàng Mai Nhất
Seattle, WA 10/5/23
* Bảo lãnh được Mẹ tôi qua Mỹ sống với tôi…tôi thấy mình đã không còn là người trôi sông lạc chợ, không Cha không Mẹ nơi xứ người. Nào ngờ…Mẹ bỏ đi rồi…đi thật xa…
Tình Mẹ
Tình yêu mẫu tử nhiệm mầu
Chào đời con khóc bước đầu mẹ vui
Rồi thì cứ mãi lui hui
Tả thay pha sữa chao ui liên hồi
Miệng bú rồi tè đã thôi
Ăn no lại ngủ tiếp rồi khóc oe .
Từ từ tập nói ti toe
Sao mà khoái quá bồng khoe khắp làng
Ví con như một cục vàng
Lớn dần năm tháng lại càng yêu
thêm
Đau thì mẹ thức cả đêm
Nhức lưng mỏi cổ mình rêm chẳng nề
Lo âu tất cả mọi bề
Ngày con thành đạt vững nghề trong tay
Lại thầm ao ước nữa thay
Mong con cưới vợ gặp may dâu hiền
Sinh ra bầy cháu tiếp liền
Mùi thơm trẻ nhỏ bỗng ghiền như xưa
Xét xem sức khỏe có thừa .
Mẹ chăm các cháu đón đưa về nhà
Hạnh phúc là vậy đó mà
Thương con quý cháu tuổi già nguồn vui
Minh Thúy Thành Nội
Tháng 5/14/2023
Happy Mother’s Day
=================================================================
BÀI VIẾT
Bóng Mát Cuộc Đời
Tôi còn nhớ lúc nhỏ sống hồn nhiên chẳng biết gì… thấy có người đàn bà khác về sống chung trong nhà, sau mới biết đó là người vợ kế của cha mình.
Cha tôi đi lính ngành hiến binh, làm việc nơi cửa An Hoà, thường ghé quán nước dì Đoan bán, thấy dì đẹp nên mê mẫn. Cha về nói chuyện với mẹ, muốn mẹ đem ít lễ vật như trà rượu bánh trái lên thưa với cha mẹ dì Đoan xin cưới vợ hai cho cha. Mẹ hiền lành ngoan ngoãn làm theo, sau đó rước dì Đoan về ở trong lúc bụng bầu Dì đã lớn .
Dì Đoan sinh được 3 trai kế tiếp tên Hùng, Hồ, Hà. Dòng họ ông nội là “Nguyễn Cao…” mấy đời, khi vào Nam cha đổi tên các con trai “Nguyễn Dương …” , cha nói “ đâu còn sang trọng chi nữa mà dùng chữ “Cao”.
Hằng ngày dì Đoan đi chợ nấu ăn, mẹ tôi chăm sóc giữ các cháu chung. Mỗi chiều hai bà bế hai đứa nhỏ đi dọc bờ hồ Tịnh Tâm dạo mát, tôi và Hùng theo sau.
Bên cạnh nhà có ông Nghè cũng lấy hai chị em ruột, các bà ở chung, thỉnh thoảng xảy ra tiếng to. Ông và vợ chính rất quý mến mẹ, tết nhất mồng một qua chúc đầu năm, ông bà về xong thì bà hai cũng qua thăm vì ưa làm bạn với mẹ tôi.
Một hôm mẹ nắm tay tôi bước ngoài đường, gặp bà phán Năm đang đi với bà bạn sang trọng, thấy mẹ tôi dừng lại chào hỏi, bà Phán quay qua nói với bà bạn:
– Cô Hoàng đây là người tui từng kể cho chị nghe đó, cô rất hiền hậu, phúc đức, sống giống như Bụt vậy, bà bạn gật đầu cầm tay mẹ tôi tỏ vẻ thân thiện. Câu nói của bà Phán quý phái chung xóm theo hoài trong trí nhớ của tôi.
Cuối xóm nhà bà Trợ Đạt có con là anh Giác đang học ngành sư phạm Qui Nhơn, tình cờ gặp cha tôi bị đổi làm việc
trong đó, thường lui tới chơi. Một hôm về Huế thăm nhà, anh đến đưa mẹ tôi tấm hình, mọi người xúm lại xem thấy cô thiếu nữ tóc dài ngồi trong ánh trăng, cha tôi đứng ngoài có ghi hai câu thơ của Hàn mặc Tử: “Làm sao giết được người trong mộng. Để trả thù duyên kiếp phũ phàng”, anh Giác kể tình cờ đến chơi thấy nhiều tấm ảnh trên bàn, nên lấy một tấm. Lúc đó mẹ tôi không nói gì, mặt mày có vẻ trầm ngâm, còn dì Đoan sáng hôm sau thức dậy nói giọng đầy bực tức
– Chị ơi …hồi đêm em ngủ không được, em bực quá trời
Sau vài ngày mẹ tôi lên tiếng
– Thôi vào theo ông mà giữ đi, chứ lương tiền chẳng bao nhiêu, cứ chia năm xẻ bảy kiểu này thì con cái sẽ khổ.
Trong thời gian ngắn dì Đoan và 3 đứa em trai khăn gói vào ở với cha, tôi vẫn vô tư chẳng để ý, chẳng hiểu chuyện người lớn, chỉ rất buồn vì không có các em để cùng vui đùa chạy nhảy.
Từ ngày dì Đoan vào trong Qui Nhơn, rồi lại theo cha tôi đổi ra Quảng Ngãi, hai năm đầu tới mùa hè nghỉ học, bốn mẹ con đi tàu lửa vào chơi một tháng. Cha vẫn thường gởi tiền cho mẹ. Dì Đoan sinh thêm bốn đứa em nữa gồm ba gái và một trai là Dung, Hảo, Hạnh, Ngọc.
Có lẽ vì con đông chật vật nên sau cha không còn gởi tiền nữa, mẹ tôi xoay sở ra các đại lý mua nước mắm , gạo, đường, sữa chứa tại nhà bán lẻ. Trong xóm có số vợ lính người Nam theo chồng ra Huế thuê nhà ở, cuộc sống người Nam thoải mái, đầu lương tiêu rộng rãi, gần cuối tháng hết tiền họ qua mượn, hoặc mua thiếu. Khi có phiếu mua đồ quân tiếp vụ, họ đưa cho mẹ, thay vì trả tiền nợ, mẹ cất công xếp hàng mua về bán lại. Họ rất thân thiết xem như mẹ.
Tuổi thơ tôi luôn theo sát chân mẹ lúc Dì Đoan đã vào với cha tôi, bất cứ đi đâu mẹ cũng dẫn Út theo. Tôi nhớ những buổi tối lên Chùa Tịnh Bình, các bà vỗ đầu tôi nói chuyện
– Con đừng giết các vật nhỏ bé như kiến, ruồi, muỗi nghe, sắp lên tụng kinh ngồi yên chắp tay hí.
Các bà nựng má tôi và lấy quýt cho. Khi lên chánh điện người lớn chăm vào quyển kinh đọc râm ran, tôi ngồi im bên mẹ cho đến giờ vãn chuông.
Mẹ tôi quy y nơi Chùa Diệu Đế nằm trên đường Bạch Đằng từ cửa Đông Ba đi ra, mỗi lễ lớn có chú điệu đạp xe vào đưa phong thơ mời, tôi thấy mẹ gởi lại tịnh tài, chú ghi trong danh sách.
Ngày lễ tôi lẽo đẽo sau đuôi, mẹ mang theo thùng nhỏ có quai xách đậy nắp, ghé vào chợ Xép, sà xuống hàng bán cá, mua nhiều loại cá nhỏ, xin nước và bỏ cá vào thùng xách ra Chùa. Mẹ gởi thùng cá sau vườn, đi chào hỏi các bác, rồi phụ vài việc trong bếp. Tôi thì thích nhất mỗi lần ra Chùa được các thầy trẻ, các chú điệu lấy bánh in đủ màu cho một bịch.
Tiếng trống “thùng, thùng, thùng…” thật lớn, rồi tiếng chuông lanh lảnh. Mọi người ngừng việc lên chánh điện hành lễ, đoạn giữa ngưng đọc kinh, mẹ bảo tôi quỳ lên chắp tay, tôi nghe sư ông đọc tên nhiều người, có tên cha, mẹ, dì Đoan và anh em tôi, sau này tôi mới biết là lễ cầu an hoặc đầu năm dâng Sao giải hạn.
Làm lễ xong mọi người đi từng đoàn ra bờ sông trước mặt Chùa, mẹ tôi mở thùng nước khấn nhỏ điều gì rồi thả cá xuống, những con cá vẫy mạnh tung tăng bơi nhanh, nhìn chung quanh mọi người cùng thả cá giống mẹ tôi.
Mỗi dịp 26, 27 gần Tết, mẹ chuẩn bị bánh trái và bắt tôi đi theo chuyến xe đò ra chợ Đông Ba, rồi chuyển xe khác lên ngả Nam Giao, xin dừng xuống nửa đường, đi bộ thật xa vào trong khu nghĩa địa hoang vắng. Ông Nội tôi được chôn nơi này, có đám con nít thấy người là chạy đến nhổ cỏ phụ, mẹ bày hương đèn, bông hoa đặt trên mộ cúng, sau khi dọn dẹp sạch sẽ. Cúng xong mẹ phát hết bánh kẹo cho chúng, tôi phụng phịu giận, mẹ cũng không thèm quan tâm, mẹ móc tiền cho mỗi đứa mấy đồng rồi nói:
– Bác ở xa lắm, nhờ các con thỉnh thoảng xem chừng, đừng cho trâu giẫm lên ngôi mộ nhé, thỉnh thoảng bác lên sẽ cho tiền.
Chúng nó vừa được đồ ăn, vừa được tiền thích quá gật đầu lia lịa, còn tôi thì ghét vì chúng nó ăn hết phần bánh trái của tôi. Trên đường về mẹ mới nói:
– Bọn trẻ nghèo khổ tội nghiệp suốt ngày đi chăn trâu, để về mẹ mua bánh khác cho con ăn.
Đó không phải là lần đầu, theo năm tháng lớn dần tôi quá quen tánh mẹ…lúc nhà có cúng giỗ xong, mẹ đặt hai chén chè một dĩa xôi trên khay, bắt tôi bưng đi nhiều lần biếu cả xóm, biếu xong về muốn ăn, mẹ chỉ lên bàn
– Còn phần mỗi đứa một chén
Tôi sưng sỉa mặt mày:
– Ăn một chén thấm tháp chi, tự nhiên đi cho hết…
Mẹ nhìn tôi như muốn chọc tức thêm
– Cúng xong là cốt đi biếu trả lại chứ không phải để con ăn…
Tôi nghẹn lời, hết nói gì…và cũng sực nhớ cách cư xử lâu nay của hàng xóm, nhà ai có giỗ sau đó cũng đi biếu như vậy.
Hồi nhỏ tôi có nhiều tật xấu, chẳng hạn buổi trưa ngủ dậy, gọi bà bán khoai mới luộc vào mua, tôi nhấc củ này lên rồi để xuống, chọn củ kia, nâng củ nọ.. chọn cho được tốt lành, bà bán khoai đi rồi, mẹ nhắc tôi
– Lần sau có mua thì cầm củ khoai nào cũng được, vì các bà đó ít vốn bán rổ khoai chẳng kiếm lời được bao nhiêu… đừng vọc lựa như vậy …tội họ.
Trước mặt nhà có 2 bà giáo Lý và bà phán Lợi, không biết họ có xích mích chuyện gì, họ không hề giao tiếp với nhau. Buổi trưa bà này qua kể to nhỏ chuyện bà kia cho mẹ tôi nghe, buổi chiều bà kia qua nhỏ to liếc về phía nhà nọ, tôi chỉ nghe tiếng mẹ “vâng …vâng …vâng” ngoài ra không nói thêm câu nào, hai bà trút được chuyện “ghét nhau” ra về, anh chị tôi chọc mẹ
– Mẹ đứng về phe ai? Sao bên nào cũng cứ nghe “vâng vâng” hoài vậy
Mẹ tôi la:
– Im miệng nhé, chuyện người lớn nghe đâu bỏ đó, đừng để ý tọc mạch đấy. Mẹ không theo ai hết, mấy bà nói, mẹ còn chẳng chú tâm nữa là, nể lòng mẹ “vâng vâng” thôi, nhưng nếu có mở miệng phải nói vào cho họ hoà thuận đừng ghét bỏ nhau nữa.
Không có dì Đoan ở nhà, nhưng khi lo đám giỗ Ông Nội, mẹ vẫn lên mời ba mẹ dì Đoan xuống. Ông Bà Ngoại là người tu hành, nhà sát ngôi Chùa, chăm coi lo mọi việc Phật sự trong Chùa nên được gọi là ông bà vãi. Tôi cũng gọi Ông Bà Ngoại theo các em luôn.
Còn nhớ một lần Bà Ngoại xuống nhà, mẹ tôi bận tay, ngoại đòi phụ sắp xếp các thức ăn lên bàn thờ, nhưng mẹ không cho và rót nước mời ngoại ngồi chơi, chỉ còn tôi đang quanh quẩn gần đó, Ngoại ngồi như suy nghĩ điều gì với vẻ mặt vui tươi, tự nhiên nói với tôi:
– Bà đây hiền quá, con Đoan nhà tui có phước nên gặp được, chứ nếu gặp người khác là mệt rồi
Giai đoạn đó tôi cũng đã mười ba tuổi đầu nhưng thật ngu ngơ chẳng để ý chuyện người lớn, tuy có lần cũng nghe Ngoại kể với mẹ tôi về dì Đoan…
Một hôm Ông Ngoại (Ba của dì Đoan) đau nặng, mẹ tôi hay tin nói với con cái:
– Để mẹ đi chợ mua thứ gì ngon bổ nấu đem lên Ông Ngoại ăn kẻo sợ không kịp
Rồi mẹ vội đi mua các thứ bổ dưỡng, mua cam lên thăm Ông Ngoại, Bà Ngoại rất thương mến cảm động.
Năm 1977 mẹ tôi lên thăm cha và dì Đoan, trước đó cả tháng thấy mẹ lăng xăng dồn các thứ như bột ngọt, bột mì, đường, kể cả hai mét vải thô cửa hàng bán mỗi năm được chừng đó, mẹ cũng vơ vét gói vào.
Sau chuyến lên thăm về, mẹ buồn hay ứa nước mắt
– Tụi nhỏ tội lắm, cố gắng làm gì kiếm tiền để dành gởi chúng nó đang đói trên kinh tế mới.
Gia đình túng nghèo, mẹ không biết làm gì kiếm ra tiền nữa, có người hàng xóm rủ đi buôn quần áo cũ, mẹ ngồi chợ trời phơi nắng suốt ngày, mua món hàng $20, khi bán lại, khách trả $15 đồng, cuối cùng mẹ toàn bán lỗ tiền, không kể cái công nên bỏ cuộc.
Tinh thần đảo lộn, mọi người kiếm sống hộc máu theo đời cơm áo. Tôi quen Hữu cùng hai thân tàn ma dại, Hữu dạy Toán trường trung học Đà Nẵng, đổi về trường Hàm Nghi Huế (ngày xưa gọi là trường Quốc Tử Giám) vừa lúc trường phá ra dùng làm bảo tàng viện nên Hữu trở thành tên “vô lương mất dạy”.
Gia đình Hữu tìm đường vượt biên và may mắn lọt được một nửa, Hữu gởi thư về có ý muốn tôi đi theo, tôi vào Sài Gòn tìm kiếm các tổ chức. Năm 1983, tôi bị tịch thu giấy tờ sau khi ở tù vượt biên ra.
Tôi tiếp tục săn lùng những chuyến vượt biên, thỉnh thoảng về lại Bạc Liêu thăm mẹ, nghe kể dì Đoan đi Sài Gòn gặp bà con từ ngoài Huế vào, luôn tiện xuống Bạc Liêu thăm mẹ tôi, được mẹ dẫn đi ăn hàng ngoài chợ mấy ngày và sắm vải, sắm quần áo cho. Hàng xóm cũng như những người quen ngoài chợ xôn xao bàn tán như một hiện tượng lạ chưa từng thấy, họ nói mẹ tôi là nhân vật có một không hai, hiền hậu như Phật.
Mẹ ở Bạc Liêu cũng nghe rủ rê chơi hụi. Tình cờ một hôm tôi thấy bà nào lạ đến nhà, mẹ đưa tiền, tôi hỏi
– Tiền gì vậy mẹ?
Mẹ ấp úng
– Góp chơi hụi
Tôi nhìn bà kia rồi quay qua mẹ mặt nghiêm nghị
– Coi chừng bị mất
Bà kia không nói gì cầm tiền đi nhanh, còn mẹ cười bả lả
– Trong xóm giềng làm sao mất được.
Quả sau này, bà chủ hụi trốn trên Sài Gòn. Một tối bà về khuya thăm nhà, bị con hụi phát hiện la ầm ỉ ba làng bảy xóm gọi những người bị mất tiền ra bao vây. Hàng xóm ùa nhau túm bà kéo lên phường ngủ một đêm, sáng phường xử phải đền tiền lại. Từ đó bà không cần trốn đi đâu, không tiền ai dám tới đẻo thịt bà, bà tự nhiên đi ngang nhà, mẹ chào cười như không có chuyện gì. Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn mẹ
– Sao vậy mẹ …còn cười chào họ nữa à?
– Tội con ơi …không ai muốn vậy đâu chắc vì hoàn cảnh sao đó.
Có lần đi với mẹ lên Hóc Môn dự đám cưới con cô Oanh, cô bé hàng xóm cùng lên Sài Gòn kiếm việc. Ngồi chung chuyến xe, giờ trưa ai cũng xuống ăn uống giải khát, hai mẹ con cũng hà tiện mua ổ mì một đồng ngồi nhai, không thấy em đó ăn gì, mẹ tôi hỏi
– Sao con chẳng xuống ăn, con không thấy đói sao?
Cô bé lắc đầu im lặng, mẹ tôi gặng hỏi nhiều lần em mới nói nhỏ
– Tiền chỉ còn vài đồng để lên đó đi xe về nhà chị
Mẹ nghe vậy móc túi đưa cho em $5 bảo xuống mua đồ ăn, cô bé e ngại không lấy nhưng mẹ thúc giục quá, cô cầm tiền bước xuống xe. Mẹ quay qua tôi nói:
– Con thấy chưa, mình nghèo nhưng còn nhiều người khổ lắm. Bởi vậy mẹ hay tiết kiệm không dám phung phí để giúp những hoàn cảnh thiếu thốn hơn mình.
Bình thường các chuyến đi vượt biên, kể cả lúc ở tù ra tôi luôn giấu vì sợ mẹ lo, nhưng chuyến sau cùng, tình cờ mẹ nghe cuộc nói chuyện giữa tôi với anh chị, và biết tôi chuẩn bị đi. Mẹ có vẻ tư lự nét mặt, sau đó nhắc tôi ăn chay để nhẹ bớt nghiệp sát sanh thì sự cầu nguyện dễ linh ứng hơn. Lúc đó đầu óc tôi quá căng thẳng, đủ thứ nén trong lòng, tôi đi lo nhiều chuyện chẳng nghe lời mẹ, mà trước đó tôi cũng hư lắm, ngày rằm hay mồng một theo chay được buổi trưa, buổi chiều cũng mua bánh bột lọc mặn. Mẹ lặng lẽ ăn chay khi thấy tôi có vẻ thờ ơ không quan tâm.
Tôi phần chạy ngược chạy xuôi, lên Sài Gòn về Bạc Liêu vội vã, nhìn mẹ ngồi nhai cơm với dưa cải kho, tôi không bằng lòng tỏ ý mẹ sẽ mất sức khỏe, nhưng mẹ lờ đi, và nói:
– Mẹ nhất quyết ăn một tháng để nguyện cầu cho con.
Tâm trạng tôi rối bời sợ chủ tàu lường gạt, phần căng thẳng chuyện gặp hải tặc, lại lật đật đi, nên cũng gác qua chuyện mẹ ăn chay.
Đầu năm 1985 tôi đi chuyến cuối, lọt đến đảo Pulau Bidong. Trải qua những giờ phút thập tử nhất sanh, qua đảo tinh thần từ từ ổn định, nhớ chuyện mẹ ăn chay bỗng nước mắt tuôn trào và lòng thấy ray rức khó chịu kinh khủng.
Năm 2003 vào đầu mùa xuân ngày 17 tháng 2, cha tôi mất sau nửa tháng nằm không biết gì vì bị áp huyết tăng cao đứt mạch máu. Anh chị tôi vào lo đám nhưng giấu mẹ, sợ người bị tăng xông. Thời gian sau anh mở lời từ từ cho mẹ biết. Tôi nghe chị dâu kể lại mẹ không nói gì nhưng rồi chị thường bắt gặp mẹ ngồi khóc một mình kín đáo.
Đúng một tháng mười ngày sau, mẹ mất (27 tháng 3). Tự dưng mẹ xỉu, đưa vào nhà thương mê man một ngày, chị dâu và các cháu thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh theo dõi, hôm sau mẹ mở mắt muốn thay quần áo và nói:
– Ai rồi cũng phải đi…đừng buồn gì hết..
Ngày lễ Mẹ, lễ Cha, lễ Vu Lan..trên đường đi làm, radio mở nhạc bản “Lòng Mẹ” của nhạc sĩ Y Vân với giọng hát Khánh Ly…
Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa
Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu
Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu….
Mắt mờ dần … tim nhói buốt, tôi phải tắt radio để giữ bình tĩnh cầm tay lái và cảm thấy thật bơ vơ trong cuộc sống. Có những đêm mất ngủ nằm trăn trở, kỷ niệm ùa về tôi chỉ biết tràn nỗi buồn trên phím gõ khi nghĩ đến cha mẹ:
CHA
Cha đã phong trần với gió mưa
Cha lo lắm việc kể bao vừa
Cha nhường trẻ nhỏ lo cơm sữa
Cha nhịn gia đình đủ cháo dưa
Cha đợi sau cùng dùng thức mứa
Cha ăn phút cuối hưởng đồ thừa
Cha là mái ấm thân con dựa
Cha vẫn đương đầu chịu gió mưa
Minh Thúy Thành Nội
MẸ
Mẹ giỏi muôn bề kể xiết đây
Mẹ luôn nhẫn nhục khổ đong đầy
Mẹ lê gót Hạ khô tròng mắt
Mẹ lết chân Đông lạnh vớ giày
Mẹ nguyện con yên lành những phút
Mẹ cầu bố khỏe mạnh từng giây
Mẹ vui Phật Pháp tìm an lạc
Mẹ Bụt từ bi sống đẹp vầy
Minh Thúy Thành Nội
Cha mẹ mất tôi tưởng thời gian sẽ làm nguôi ngoai, tôi hiểu hết mọi lý lẽ đạo Phật rằng Sinh, Lão, Bệnh,Tử, rằng luật Sắc Không… tập khoan thai thực hành không sanh, không diệt để chấp nhận mọi thứ là vô thường trong cõi giả tạm này, nhưng tôi không thể chối cãi mình vẫn còn khóc dài dài từ năm này qua năm nọ cho đến bây giờ. Lúc học giáo lý trên Chùa thầy ban thời pháp về đạo làm con, về công ơn sinh thành, không khí im ắng chẳng nghe tiếng động, thầy phải đổi đề tài khi nhìn xuống đạo hữu nước mắt ràn rụa lặng thinh.
Ngày lễ Vu Lan người ta cài hoa hồng, mình cài hoa trắng, cảm xúc nghèn nghẹn dâng lên, có ai hát bài “Mẹ Tôi”…..
Lòng người mong ước ngày sau
Đàn con xứng thành người dân
Nhưng nay con đã nên người
Thì nay còn đâu bà mẹ hiền xưa
Chiều nay đốt hương tưởng niệm trước mồ
Nhìn khói đau lòng tưởng nhớ năm xưa
Công ơn sinh thành ngày nao đền trả
Mẹ ơi con nguyền nhớ lời mẹ khuyên
Tác giả Nhị Hà
Nước mắt tôi cứ tiếp tục tuôn trào, đầu óc căng lên nhức nhối, tim se sắt lại…Tôi cố gắng đè nén tập trung niệm Phật, cầu nguyện cho vong linh cha mẹ, cửu huyền thất tổ được vãng sanh về cõi tịnh độ. Tôi nhớ mấy câu thơ của Trần Trung Đạo “Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ. Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ. Đau thương con viết vào trên lá. Hơi ấm con tìm trong giấc mơ”. Đêm khuya, đêm của tĩnh lặng, con lại trải nỗi buồn với niềm ước mơ…
Mùa Cài Hoa Vu Lan
(Tung Hoành Trục Khoán_1 giao cổ đối)
“Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười.
(Trần Trung Đạo)
VÍ thể giờ đây có bóng người
MÀ cầu báo hiếu khỏi sầu ngươi
TÔI buồn tiếc phận thay tròn kiếp
ĐỔI đủ duyên ai khổ xót đời
THỜI khắc đêm đen châu chẳng cạn
GIAN trần bóng tối lệ nào vơi
ĐƯỢC mơ ngực áo cài hoa đỏ
ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Minh Thúy Thành Nội
Khi cha mẹ mất rồi ký ức luôn quay lại ngày tháng cũ.. các câu khen của hàng xóm, cách cư xử của mẹ với người chung quanh, chiều chồng cưới vợ hầu, thương con chung, hy sinh tình cảm cho người đàn bà khác, nhắc nhở tôi nhiều thứ…Tại sao những điều này ngày xưa tôi không hiểu và không quan tâm tới… Nay tự nhiên nó đến, nó thấm đậm trong sự suy tư, nó làm xoáy buốt lòng dạ, nó hoà nhập trong lối sống của tôi từ khi nào…
Con hôm nay thích sống giản dị, không xài sang, không đua đòi. Con thích đi Chùa, thích tiếng trống Bát Nhã, thích tiếng chuông thức tỉnh, thích những thiện hữu trí thức chung quanh để học hỏi đức tính tốt, thích ăn chay, thích nghe pháp, thích làm việc Phật sự, thích chia sẻ ruộng phước dù ít nhiều tuỳ duyên, và nhất là thích giống mẹ sự nhân hậu, luôn từ tâm không biết hận thù, luôn nói lời ái ngữ, luôn giữ khẩu ý được thanh tịnh và tránh nói lời thô ác.
Cha mẹ mất thể xác đã tan rã dưới lòng đất lạnh, nhưng hình ảnh luôn sống bên con hằng ngày. Con cám ơn kiếp này cha mẹ đã giáo dục con, bằng cuộc sống của cha mẹ ăn hiền ở lành, biết sống cho tha nhân hơn chính bản thân mình.
Giờ đây ngồi xem những phim miền Bắc chiếu cảnh cây đa, miếu đình đầu làng, lại nhớ hình ảnh hai cha con đạp xe, nhớ những trưa mẹ ngồi lượm thóc hay vá áo, mẹ thường hát các điệu dân ca miền Bắc như Ca Trù, Hát Xẩm, Hát Chèo. Mẹ nhớ quê hương nơi chào đời nhưng không muốn về dù Nam Bắc được thông thương. Còn con …một mình nơi xứ người, con đã mồ côi không còn bóng mát che chở, để con nương dựa tinh thần, con vẫn luôn hoang mang quê hương mình ở nơi đâu…
Tôi nghiệm ra sự trả hiếu của mình còn thiếu thốn nhiều lắm, không gần gũi khi cha mẹ đau yếu, không nấu bữa cơm ngon cho cha mẹ ăn. Sự bức rức càng lúc càng tăng lớn trong lòng, nhất là gia đình mỗi người một phương…ông nội chôn nơi Huế, cha chôn ở Phan Rang, mẹ lại chôn xứ Bạc Liêu… tôi nghe nỗi đau nhói âm ỉ mãi hoài…
Quê Hương Là Đâu?
Một ngày chia cách …Bắc năm tư
Trốn thoát vào Nam chẳng tạ từ
Mẹ giữ bào thai oằn vất vả
Tự do bờ bến cuộc di cư
Trong dòng máu chảy cuộn hoài thôi
Miền Bắc phố phường ám ảnh tôi
Lặn hụp xem tìm qua sách vở
Quê hương tưởng tượng dạ bồi hồi
Chào đời Huế cổ xứ ngàn thơ
Chất chứa niềm yêu nét lặng lờ
Đại Nội ru êm chiều nhạt nắng
Sương mù lót nhẹ bóng Thành mơ
Trời mưa bước vội đành xa Huế
Nếm trải nguy nàn cảnh vượt biên
Đất khách ngày trôi buồn ngớ ngẩn
Cuồng quay bận rộn kiếm cơm tiền
Thây Ông vùi dập đất Thần Kinh
Xứ Cát hồn Cha vắt vẻo mình
Xác Mẹ miền Tây lòng đất lạnh
Nhiều hôm lệ ứa nặng bao tình
Đêm sâu chợt thấy trời Hà Nội
Nhớ Huế nhìn mưa lệ trắng vườn
Ruột thịt xác thân chôn tản mác
Hoài trăn trở kiếm mãi quê hương
Minh Thúy Thành Nội
Con ngồi viết những dòng chữ này, khi ngoài trời đang lạnh, hồn con cũng hoang lạnh, con vẫn ôm ấp nâng niu hành trang thuở thơ ấu, vẫn tắm gội giữ gìn biển ký ức thời bên mẹ, thời cạnh cha, quá khứ vẫn hiện hiển ..ngôi nhà xưa, con đường cũ, ..con tìm sự ấm áp vô cùng trong tâm tưởng.
“Tìm đâu những ngày thơ ấu qua.Tìm đâu những ngày xinh như mộng.Tìm đâu những ngày thơ.Tìm đâu những chiều mơ.Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ…” (Hoàng thi Thơ “Những Ngày Thơ Mộng”).
Đêm đen ngoài khung cửa, đêm sâu niềm nhung nhớ, mắt con lại mờ rồi… cha mẹ ơi…
Minh Thúy ThànhNội
CHÚC MỪNG NGÀY MOTHER’ S DAY
Phương Hoa
Hôm nay ngày MOTHER’ S DAY
Những ai còn MẸ phúc thay, chúc mừng!
Hoa hồng cài áo tưng bừng
Tiệc to tiệc nho không ngừng, vui say
Chúc các Mẹ vạn điều may
Hạnh phúc viên mãn ngày ngày bình an
Quà cho MẸ chẳng bạc vàng
Vây quanh con cháu là ngàn yêu thương
Dưỡng nuôi vất vả trăm đường
Dõi theo bước trẻ khắp phương mọi miền
Công thành danh toại lòng yên
Tiếp lo thương cháu tay tiên BÀ dìu
Ngày MẸ xin tặng bấy nhiêu:
Hoa tim một đóa MẸ YÊU TOÀN CẦU…
Phương Hoa – Mother’s Day 2023
THÁNG NĂM, NHỚ MẸ
Nguyễn Hoàng Quý
Tháng 5, tháng diễn ra lễ mừng Mother Day ở nhiều nước trên thế giới. Đó là ngày nhắc nhở để nhân loại biết tôn vinh người Mẹ và tình mẹ. Ai trong chúng ta cũng đều do mẹ sinh ra nhưng việc ý thức tình yêu của mẹ dành cho mình và sự đáp trả tình yêu ấy không giống nhau ở tất cả mọi người do nhiều lý do và hoàn cảnh khác nhau.
Năm mẹ 45 tuổi, cha tôi qua đời. Mẹ tôi ở vậy nuôi con và chăm sóc mẹ chồng, bà nội tôi, khi ấy đã già. Anh chị tôi đã lớn, hai anh đầu làm việc ở công sở, chị Ba phụ mẹ công việc đồng áng, chỉ chị Năm và tôi còn đi học. Gia đình tôi thuộc hàng khá giả ở quê, có cả thợ cày, người giúp việc, vườn rộng, ruộng nhiều nên không lo cơm gạo. Mẹ tôi đảm trách việc nông tang, giỗ chạp trong gia đình và hiếu hỷ trong làng. Thời gian ấy, tôi mới vừa xong tiểu học, xuống trường quận chừng 7 cây số cách nhà học đệ nhất cấp, trường Trung học Quế Sơn, món quà mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm khi về thăm tặng cho quận qua lời hứa với cụ Phủ Lương Trọng Hối, đồng liêu với Người chốn quan trường cuối đời nhà Nguyễn.
Đi học xa nhà, dù được về vào cuối tuần nhưng xa vòng tay ôm ấp của mẹ và chìu chuộng của anh chị, xa ngôi nhà yêu thương và bạn bè trong xóm, tôi buồn lắm, nhất là khi mọi người dành hết yêu thương cho chàng út phải sớm mồ côi cha. Nhưng rồi, tuổi nhỏ chóng quên, tôi phải thích nghi để lo học hành, một việc rất khó khăn với đứa nhỏ nhà quê mới mười hai tuổi. Đã quá xa về thời gian tính từ ngày ấy, tôi nhớ mình đã đi về cuối tuần bằng cách đi bộ cùng với bạn bè. Thỉnh thoảng có nhờ vài anh lớn tuổi hơn học cùng trường chở bằng xe đạp. Kỷ niệm duy nhất về mẹ ngày ấy chỉ còn hai việc. Mẹ tôi về ngoại, cách nơi tôi trọ chỉ 3 cây số nhưng tôi không cách nào qua thăm bà và dù chỉ vài ngày nữa là lại được về thăm. Có lần, chuẩn bị theo bạn xuống trường vào trưa chúa nhật, nhân ở sát trong núi, có người đem phần thịt heo rừng ra chia cho nhà tôi (*), mẹ chế biến vội một ít cho ăn, bữa ăn rất ngon miệng và nhớ mãi đến giờ. Anh chị em tôi luôn phục tài nấu ăn của mẹ.
Một trong những điều mà tôi cho là “điểm son” trong đời mẹ là cách cư xử với các con dâu. Thương yêu, bao dung nhưng trong khuôn phép. Có lẽ điều này bắt nguồn từ quá khứ cư xử bà nội đã dành cho mẹ nên mẹ đối xử với ba cô con dâu luôn thân mật, nhẹ nhàng. Nghe kể lại rằng thời ông nội và cha tôi làm nghề bốc thuốc, gia đình thờ Quan Công bên cạnh bàn thờ ông bà, tổ thuốc. Nghiêm cấm sử dụng thịt trâu, thịt chó trong nhà nhưng bà và mẹ tôi lại thích món thịt trâu nên mẹ con “toa rập” nhau, mua về và đem ra góc vườn nấu để cùng ăn. Chuyện hư thực thế nào không rõ, kể lại việc này về bề trên là bất kính nhưng như một minh họa cho những nhận định của mình. Mẹ tôi đối với con dâu bình đẳng, không kể tuổi tác hay giàu nghèo. Sai, bà chỉnh ngay, có lúc chỉnh trước mặt các anh. Do vậy, các nàng dâu luôn luôn yêu quý và kính trọng bà kể cả khi họ bước vào tuổi 70 – 80!
Tôi là con út, lại mồ côi cha sớm, mẹ cưng chìu và yêu thương là chuyện bình thường nhưng các anh chị tôi đã thành gia nên thất mẹ tôi vẫn luôn quan tâm lo lắng cho họ, cả lúc khó khăn lẫn khi thuận lợi. Thời bao cấp, từ một công chức chính phủ VNCH, hai anh tôi phải lao vào đời kiếm sống nuôi bầy con 5 – 6 đứa. Anh Cả phải chạy xe đạp thồ, những ngày mưa, chiều, mẹ nhìn ra cửa “trông đứng trông ngồi”. Chỉ đến khi anh dắt xe vào nhà bà mới yên tâm! Sau này, khi các anh có cuộc sống ổn định, gia đình khá giả, mỗi lần mưa, mẹ vẫn thấy thương những người “đội mưa kiếm sống” khi nghĩ đến lúc khó khăn của con mình. Anh Hai tôi phụ người bạn đứng máy xay xát, ngày nào không có hàng để làm là bà đi ra, đi vào, lo lắng! Thương con là vậy nhưng nhiều lúc cũng quá đáng lại làm các anh bực mình khi cho rằng mẹ can thiệp sâu vào công việc của họ.
Xuất thân và làm dâu đều trong gia đình khá giả, ít nhất là đối với quê tôi ngày ấy nhưng mẹ tôi không có cách cư xử của một số người giàu: tự dắc, huênh hoang, chảnh chọe. Bà đối xử rất tốt với thợ cày, thợ gặt và người giúp việc trong nhà nhất là miếng ăn miếng uống, kể cả sau này, với người giúp việc cho anh chị tôi. Có lẽ nhờ biết ơn bà nên khi quê tôi loạn lạc (chính quyền Quốc gia cai quản ban ngày, ban đêm thi thoảng Việt cộng về tuyên truyền, huy động lương thực trong dân) những người thợ cày luôn chạy về báo để bà, mẹ và chị Ba tôi chuẩn bị đi tránh.
Năm bà 90 tuổi, lúc tôi đang làm việc ở Cam Ranh, bà đi thăm cháu nội đích tôn ở Sài Gòn. Khi cháu đón bà ở sân bay, gọi cho tôi báo tin rồi chuyển máy cho bà. Sau vài câu hỏi thăm sức khỏe bà qua chuyến bay, mẹ tôi “nhập đề trực khởi” ngay : “Mẹ nhờ con tạm ứng cho mẹ số tiền . . . và chuyển cho chú Tám. Mẹ sẽ trả khi gặp con gái con trong này. Nói với chú là mẹ gửi biếu chú uống trà”. (Chú Tám là em họ cha tôi nhưng hai gia đình rất gần vì ông cố tôi ít con cái).
Hồi sống ở Bangkok (hơn 4 năm) tôi gom góp tất cả hình ảnh Mẹ mà mình có được, bằng vốn hiểu biết vi tính còm cõi của mình, theo cách vừa học vừa làm, tôi thực hiện một PPS về mẹ. Khi anh chị em và con cháu tổ chức mừng thượng thọ bà 100 tuổi – sau Tết năm 2013 (10 năm trước), đem PPS này chiếu lên màn hình TV, ai cũng ngạc nhiên và vui khi thấy lại cả quảng đời của bà, của Mẹ. Còn nhớ khi coi PPS, cô cháu tôi đã khóc, những giọt nước mắt thật lòng!
Cật ruột của mẹ tôi có bốn người: dì Ả và dì Cạnh đã mãn phần, vợ chồng cậu Sáu đã định cư ở Mỹ, chỉ còn lại dì Năm đơn thân ở quê, thỉnh thoảng ra chơi với chị, ở lại dăm ba ngày hoặc lâu hơn. Do vậy, mừng thượng thọ Mẹ kết hợp với thượng thọ dì. Coi như “hai trong một” để dì vui và không cảm thấy bị bỏ rơi. Còn nhớ, ngày ấy mẹ tôi minh mẫn lắm. Bà cầm micro nói lời cám ơn con cháu đã tổ chức, cám ơn bà con và bạn bè của con đến dự, rõ ràng, rành mạch. Trong tiệc mừng, bà bưng ly đến từng bàn mời khách. (kể cả con cháu, hôm đó khoảng 60 người).
Mẹ tôi sống khỏe thêm hai năm, sau đó thì bà yếu dần – nhưng vẫn còn minh mẫn. Bà bị “bệnh tuổi già”, vừa co rút các cơ vừa bị tai biến. Bài viết này thay cho một lời tri ân đến hai chị đã thay gia đình hai anh và vợ chồng tôi trực tiếp lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ, vệ sinh thường nhật và có những việc các chị làm vì muốn tự mình chăm sóc hơn là nhờ người giúp việc! Tuy vậy, điều đáng khâm phục ở mẹ tôi là bà rất ít muốn làm phiền mọi người. Bà tự lo những việc trong khả năng của mình như ăn uống, đi vệ sinh, ngồi dậy, nằm xuống . . .
Khi bà yếu, ở Bangkok tôi về vài ba lần mỗi năm. Mỗi lần về ở với bà từ 3 tuần đến cả tháng, mẹ và cả nhà rất vui vì các anh và các cháu thường đến chơi, sắm vài món nhậu, và mẹ, vui vẻ nhậu cùng! Về, tôi hạn chế ra ngoài kể cả thăm bè bạn mà chỉ quanh quẩn bên bà, nhờ đó, chứng kiến thường xuyên để thấy khâm phục cốt cách và trí tuệ bà. Ông sui anh Hai từ Bình Định vượt hơn 200 cây số xe đò ra thăm, mẹ tôi gượng ngồi dậy tiếp khách. Gần trưa, bà nhắc các chị lo cơm nước mời khách. Có lần đứa con anh Cả từ cửa hàng dắt vợ về ghé tạt vào thăm. Chàng này muốn “thử” bà, chỉ vào vợ mình và hỏi “Bà nội, bà biết cô nào không?”, mẹ không nói gì, chỉ cười cười. Cháu hỏi lại lần thứ 2, bà nghiêm nét mặt: “Thằng này thiệt dại, vợ mình mà không biết là ai, phải hỏi bà sao con?” Lần khác, con trai thứ tư của anh Hai đến thăm bà, chàng này uống đâu đó về nên phải tật nói lặp. “Bà nội ơi, hôm trước bà ăn bồ câu vợ con hầm đem đến bà thấy ngon miệng không? Nếu bà thích, vài hôm nữa vợ con hầm đem xuống bà ăn nhé”. Bà trả lời là thích. Cháu ngồi chơi, xoa bóp tay chân cho bà rồi nói thêm hai lần câu “vài hôm nữa vợ con hầm đem xuống bà ăn nhé”. Mẹ tôi nói ngay: “Bà cám ơn cháu nhưng bà chỉ ăn được một con, mà cháu cho đến ba con thì bà ăn sao nổi?i”.
Năm mẹ 105 tuổi, bà qua đời. Phút lâm chung của bà có đủ con, dâu từ lớn đến nhỏ, rất đông các cháu cũng có mặt. May mắn là cậu tôi, tuổi gần 90 cũng từ quê đi taxi cùng con gái ra với mẹ tôi kịp thời. Quan tài bà đem về quê ngoại tôi cách nhà chừng 60 cây số. Đám tang tổ chức trọng thể, đủ các nghi thức truyền thống tại nhà ở phố lẫn trước đông đủ bà con đến tận huyệt mộ ở quê để tiễn biệt trước giờ hạ huyệt.
Rất nhiều người nói là bà có phước từ khi về già đến lúc qua đời. Đó là kết quả của một hiện kiếp sống đạo đức, hiền lương và thiện lành. Chỉ mong tất cả con cháu lấy điều này làm gương để biết điều chỉnh thái độ sống của mình. Riêng anh chị em tôi, học được rất nhiều điều từ mẹ. Chúng tôi vẫn luôn coi bà là cô giáo vĩ đại nhất của mình, vẫn không quên “Những điều mẹ dạy” dù chúng tôi đều quá ngưỡng 70!
Mẹ ơi, khi sống, mẹ đã trải lòng với cuộc đời, với xã hội nên con luôn tin, ở nơi xa xăm đó, mẹ cũng luôn vui vẻ bình an khi đoàn tụ với những người thân đã mãn phần nếu tin là có “thế giới bên kia” Mẹ nhé.
Sài Gòn, 14/4/2023.
(*) Thời đệ nhất Cộng Hòa, ở quê, gia đình tôi góp tiền giao cho bà con ở gần chân núi, cách nhà chừng 5-6km để nuôi dê và đào hố bắt heo rừng thường xuống chân núi uống nước. Mỗi lần bắt được heo, họ đem thịt ra nhà.
ReplyReply allForward |


Lễ Mẹ, Nhóm Mõ Nhân Ái Không Quên Tặng Quà Cho Những Bà Mẹ Không Nhà (Homeless)
Ngoài ra, anh Trưởng nhóm, cũng tặng chút quà cho các bà Mẹ Việt Nam, như một lời cám ơn, trong tình thương thân tương ái, đã hàng chục năm nay, bền bỉ, hàng tuần nấu 2 bữa cơn nóng hổi, nuôi những Bà Mẹ Không Nhà (Homeless!) đủ mọi sắc tộc!
Thơ Họa về Mẹ!
Nhân Ngày Lễ Mẹ, chúng ta đã thưởng thức nhiều nhạc phẩm, bài hát, bài văn, nói về Tình Mẫu Tử.
Hôm nay, xin góp ít lời thơ của nhiều tác giả và những ít họa phẩm của các họa sĩ, diễn tả Tình Mẹ qua hội họa nhân ngày đặc biệt này.
Hai bộ môn kết hợp còn gọi là Thơ & Họa.
Chúc Mừng Ngày Của Mẹ! Happy Mother’s Day!
Thơ Họa về Mẹ!
Bài thơ về mẹ (4 chữ số 1)
Mẹ là dòng sông
Cho tôi tắm mát
Mẹ là khúc hát
Ru tôi lớn khôn.
*
Bài thơ về mẹ (4 chữ số 2)
Mẹ là tia nắng
Cho con hi vọng
Mẹ là bình minh
Sưởi ấm lòng con
Mẹ làm tất cả
Chỉ mong cho con
Có một tương lai
Tươi sáng ngời ngời.
*
Bài thơ về mẹ (4 chữ số 3)
Chín tháng mười ngày
Mẹ nâng niu con
Khi được vuông tròn
Mẹ chăm mẹ bẵm
Tuổi xanh tươi thắm
Đến lúc bạc đầu
Mẹ vẫn lo âu
Con mình bé bỏng
Từng đêm trông ngóng
Con ngủ bình yên
Tiếng nói dịu hiền
Mẹ khuyên con học
Nhận bao khó nhọc
Mẹ bao bọc con
Khôn lớn vẫn còn
Cơm no, áo ấm
Mồ hôi mẹ thấm
Bước đường con đi
Mẹ chẳng có gì
Ngoài con tất cả
Trời cao hỷ xả
Xin nhận lời con
Để mẹ mãi còn
Bên con mãi mãi!
*
Thơ lục bát về mẹ
Mẹ là tất cả
(Lăng Kim Thanh)
Mẹ là cơn gió mùa thu
Cho con mát mẻ lời ru năm nào
Mẹ là đêm sáng trăng sao
Soi đường chỉ lối con vào bến mơ
Mẹ luôn mong mỏi đợi chờ
Cho con thành tựu được nhờ tấm thân
Mẹ thường âu yếm ân cần
Bảo ban chỉ dạy những lần con sai
Mẹ là tia nắng ban mai
Sưởi con ấm lại đêm dài giá băng
Lòng con vui sướng nào bằng
Mẹ luôn bên cạnh nhọc nhằn trôi đi
Mẹ ơi con chẳng ước gì
Chỉ mong có mẹ chuyện gì cũng qua
Vui nào bằng có mẹ cha
Tình thâm máu mủ ruột rà yêu thương
Cho con dòng sữa ngọt đường
Mẹ là ánh sáng vầng dương diệu kỳ
Xua đêm tăm tối qua đi
Mang mùa xuân đến thầm thì bên con.
*
Mẹ tôi
(Phạm Văn Ngoạn)
Con cò lặn lội bờ sông
Lam lũ nuôi chồng, nuôi cả đàn con
Tháng năm thân mẹ hao mòn
Sớm khuya vất vả, héo hon khô gầy
Cho con cuộc sống hàng ngày
Dạy con khôn lớn dựng xây cuộc đời
Lẽ thường nước mắt chảy xuôi
Vu Lan nhớ mẹ, con ngồi lệ tuôn
Biển khơi, nhờ có nước nguồn
Phận con chưa kịp đền ơn cao dày
Tâm nhang, thấu tận trời mây
Cầu hương linh mẹ, tháng ngày thảnh thơi
Cửu tuyền, mẹ hãy ngậm cười
Cha sinh, mẹ dưỡng, một đời tri ân.
*
Lòng mẹ
(Minh Lộc)
Mẹ là tia nắng đời con
Đêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuân
Bấy lâu mẹ đã thấm nhuần
Những lọ gạo mắm đổi luân ở đời
Lo từng giấc ngủ à ơi
Mảnh quần vải áo những lời hát ru
Nhiều hôm gió bão mịt mù
Mái tranh dột nước phải thu lại gần
Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thân
Gánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mang
Những đêm lệ ướt hai hàng
Giàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn
Dẫu trời nắng đổ mưa tuôn
Chẳng làm cho mẹ phải luôn cúi đầu
Là con đừng để mẹ sầu
Thương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.
*
Con về!
(Phan Thúc Định)
Con về bên mẹ chiều nay
Cổng mòn in dấu bàn tay mẹ cầm
Mỗi ngày mấy bận ra trông
Bước ra thoăn thoắt ngắt lòng trở vô
Phải chăng sinh mẹ để chờ?
Sinh con để cứ đổ thừa ngái ngôi
Dạ thưa như thể đãi bôi
Bao dung nên mẹ mấy đời giận con
Nhìn con buồn bỗng hết buồn
Con về mẹ thấy khỏe hơn mấy phần
Mắt cười ngắm nghía đầu, chân…
Mẹ ơi con ngoại tứ tuần còn đâu
Mới hay lòng mẹ con dầu
Đầu hai thứ tóc vẫn đau đáu lòng
Trải bao nắng dãi mưa dầm
Với mẹ con mãi trong vòng ấu thơ!
*
Mẹ!
(Hạnh Ngọc)
Trải cuộc đời nặng những lo toan
Vầng trán rộng hằn sâu vất vả
Gió sương ngang bạc màu tóc mẹ
Tháng năm dài trăng khuyết lưng cong
Gió vô tình lay ngọn lửa hồng
Thân cò lả bay qua giông tố
Quãng đường xưa vượt ngàn gian khổ
Ghép vụn lành để ấp iu con
Ánh dương tà dần xuống đầu non
Lo đêm đông lạnh tràn ngõ vắng
Sợ bấc phủ nếp nhà trầm lặng
Sợ mây che khuất dạng trăng ngà
Mong an lành trên khắp gần xa
Chữ cù lao chưa tròn ân trả
Biển bao la tạc lòng ghi dạ
Nghĩa một đời nguyện khắc tim con.
*
Nhớ Mẹ
(Mami Vam)
Cơm nghèo Mẹ nấu vậy mà ngon
Giọng nói thân thương mãi chẳng còn
Ước được sum vầy như thuở trước
Nụ cười ấm áp cõi lòng con.
Không màng đánh mất tuổi thanh xuân
Vất vả đắng cay mẹ đã từng…
Tất cả cho con không hoàn lại
Thương người khóe mắt trẻ rưng rưng.
*
Mẹ ơi!
(Dương Tuấn)
Tôi sống tha hương giữa xứ người
Vẫn dòng máu Việt chảy trong tôi
Tuổi thơ lặng lẽ trong vô cảm
Lầm lũi cô đơn ít nói cười.
Tôi hưởng hạnh phúc nhất trên đời
Từ vòng tay mẹ chẳng buông lơi
Mẹ ơi! Chỉ mẹ là duy nhất
Mẹ là niềm vui… ánh mặt trời.
Rồi một ngày kia u ám mây
Trời buồn than khóc với cỏ cây
Mẹ tôi đi mãi không về nữa
Đất lạnh hoang tàn.. mẹ nằm đây.
Mẹ đành lòng sao.. bỏ lại con
Ra đi trong lúc tuổi còn son
Chữ hiếu một ngày con chưa vẹn
Mẹ đành lòng sao… nỡ bỏ con?
Con giờ tang tóc một màu mây
Tiếng nhạc, lời thơ sống qua ngày
Bạn bè thân hữu dăm ba đứa
Ai hiểu được lòng con đắng cay?
*
Thơ về mẹ cho trẻ mầm non
Những câu thơ ngắn gọn, dễ hiểu nhưng sâu sắc về mẹ, sẽ giúp cho trẻ thêm yêu mẹ và hiểu thêm về tình mẫu tử thiêng liêng.
Bàn Tay Mẹ
(Tạ Hữu Yên)
Bàn tay mẹ
Bế chúng con
Bàn tay mẹ
Chăm chúng con
Cơm con ăn
Tay mẹ nấu
Nước con uống
Tay mẹ đun
Trời nóng bức
Gió từ tay mẹ
Con ngủ ngon
Trời giá rét
Cũng từ tay mẹ
Ủ ấm con
Bàn tay mẹ
Vì chúng con
Từ tay mẹ
Con lớn khôn.
*
Mẹ của em
(Sưu tầm)
Ở nhà, em có mẹ
Bao việc mẹ phải lo
Thức khuya mà dậy sớm
Mẹ chăm công việc nhà
Thế mà cứ đúng giờ
Mẹ gọi thức em dậy
Nhắc gọn gàng đầu tóc
Việc nào vào việc ấy
Để em kịp đến trường
Mẹ đã sinh ra em
Đã vì em vất vả
Thương mẹ, em thầm hứa
Ngoan ngoãn và giỏi giang.
*
Thơ về mẹ chồng
Không chỉ có mẹ ruột, nhiều nàng dâu cũng dành nhiều tình cảm yêu quý dành cho mẹ chồng của mình. Và cũng có nhiều mẹ chồng xem con dâu như con ruột mà chỉ bảo, yêu thương.
Những bài thơ về mẹ chồng hay dưới đây sẽ giúp con dâu “thay lời muốn nói” gửi đến mẹ chồng với những tình cảm thương yêu, trân trọng.
Mẹ chồng tôi
(Thoa Nguyễn)
Mẹ ơi vất vả đã nhiều
Quanh năm suốt tháng bao nhiêu nhọc nhằn
Nhà ta khó miếng ăn nào đủ
Nhìn mẹ sầu ủ rũ con thương
Cha thì bệnh yếu trên giường
Một thân Mẹ phải gió sương việc đồng
Làm dâu mới con không hiểu việc
Mẹ ân cần chẳng nhiếc mắng đâu
Bảo ban từ thủa ban đầu
Động viên tâm sự những câu ân tình
Con nhớ mãi bình minh buổi ấy
Về nhà ta: thấy vậy thầm chê
Nghĩ mình sẽ khổ ê chề
Vì lo gian khó cảnh quê lại nghèo
Nhưng con đã đi theo tiếng gọi
Của tình yêu bỏ thói xa hoa
Niềm vui nay đã vỡ oà
Tuy nghèo tình cảm thăng hoa trọn đời
Ôi hạnh phúc! Mẹ ơi đã hiểu
Dù bạc tiền còn thiếu suốt năm
Nhưng tình cảm sáng như rằm
Gia đình yên ấm, mình chăm sợ gì
Giờ năm tháng sầu bi đã bớt
Ngồi viết thơ con chợt nghĩ rằng
Cần chi “Hộ đối môn đăng”
Nghèo mà tình có, con hằng ước ao
Ơn của mẹ ghi vào tâm khảm
Cả cuộc đời nào dám sai lời
Con yêu Mẹ lắm Mẹ ơi
Mẹ chồng con đó, suốt đời ước mơ…
*
Mẹ chồng của ta
(Xuân Mai)
Mẹ chồng chẳng sinh ra ta
Nhưng mà cũng cảnh đàn bà giống nhau
Mẹ chồng cũng từng làm dâu
Thức khuya dậy sớm nào đâu nề hà
Giờ đây mẹ tuổi đã già
Sớm hôm vẫn cứ quét nhà quét sân
Thương con mẹ sống tảo tần
Nào đâu nghĩ đến bản thân muốn gì
Sức khỏe ngày một yếu đi
Nhiều khi lẩn thẩn… nói gì còn quên
Mẹ ơi! Xin chớ muộn phiền
Xin mẹ năng đến chùa chiền thảnh thơi
Áo, cơm đã có con rồi
Mẹ đi lễ phật độ người, độ ta
Mai sau rồi con cũng già
Cũng mong con cháu thương bà, thương ông
Rồi con cũng làm mẹ chồng
Cũng mong dâu thảo hiểu lòng của con
Tuổi tác… rồi cũng mỏi mòn
Lẩn thà lẩn thẩn, lại còn quan liêu
Con trai mẹ vốn cưng chiều
Giờ bênh vực nữa là điều ngẫu nhiên
“Con ơi, chớ có muộn phiền
Đàn ông họ vốn lạm quyền nghênh ngang ”
Dạ, thưa với mẹ dịu dàng
Để mẹ mừng tủi được nàng dâu ngoan
Đóng cửa xử chồng đàng hoàng
Hư thân cho ngủ dưới sàn biết chưa!
Chồng biết vợ chẳng phải vừa
Từ sau lễ phép….dạ, thưa vợ hiền
Mẹ chồng, dâu thảo hợp duyên
Cùng nhau vãn cảnh chùa chiền: Nam mô
*

