I mẻo i Meo

Thảo luận trong 'Như Nguyệt' bắt đầu bởi administrator, Thg 8 24, 2011.

  1. administrator

    administrator Administrator Thành viên BQT

    Tham gia ngày:
    Thg 3 14, 2011
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Giới tính:
    Nam
    [​IMG]


    I MẺO I MEO

    Cách đây lâu lắm rồi, năm một ngàn chín trăm hồi đó, N. có nghe mấy ông Hải quân, bạn chồng cũ của N., mention về email. Họ nói nhờ có internet mà họ liên lạc được với nhũng người bạn ở Âu châu, bạn bè khắp nơi trên thế giới mà không phải tốn tiền phone, khỏi phải gửi tem; mail đi lâu lắc, nhờ email mà sợi dây liên lạc giữa những người cùng khoá (24, Đệ nhị Song Ngư) với nhau được thắt chặt hơn, mối dây liên hê giữa bạn bè thắm thiết hơn. N. nghe thoáng qua, thấy hay nhưng cũng không để ý lắm. Đến năm 1997, 1 cô bạn thân của N. có mention về internet. Cô ấy bảo, cứ muốn biết gì đánh vào computer là ra. “Thanh không cần đi du lịch đâu hết, T. thích Đà lạt, T. cứ đánh vào chữ Đà lạt là nó hiện ra hết; thích lắm N. ơi. Nhiều khi ngồi trên computer cả 2, 3 tiếng như chơi.” N. nghe thấy cũng thích thích nhưng cũng chả muốn tìm hiểu thêm. Rồi N. đi thiền, khoá tu của thầy Nhất Hạnh, cách đây cũng 8,9 năm thì phải. Trong giờ Vấn đáp, có một ông chồng mang chuyện email ra …. máng vốn với thầy. Ổng complain là vợ ổng mê … cái computer quá, không biết làm gì mà 1 ngày bỏ ra 3,4 tiếng hoặc rảnh là lên ngồi cạnh máy, bỏ bê chồng con. Bà vợ làm gì mà zui zẻ lắm, có lúc còn cười … hăng hắc, có lúc thì … khóc hu hu… làm ổng cũng hổng biết chuyện gì xẩy ra? Hay là bả có bồ? Ổng xin thầy cho câu trả lời, giúp ổng tìm ra .. ánh sáng trong vấn đề nan giải này. Hội trường hôm đó được nhiều tràng cười thoải mái vì câu hỏi của ông. Câu trả lời của thầy cũng vui, dí dỏm và rất là hay; làm mọi người cũng cười rộ lên, buổi “Questions and Answers” hôm đó rất là thú vị và vui qua cỡ!

    Thú thật với quí vị tôi ra trường ở Cal. State Fullerton về Management Information System và Accounting (có … bằng cấp đàn hòang, thứ thiệt chứ chả phải chơi!) nhưng sau khi ra trường, chỉ đi làm về Accounting 1 thời gian rất ngắn. Sau đó, tôi làm về Mortgage và chả bao giờ muốn đụng đến cái computer. Hình như tôi bị phobia (sợ hãi) thì phải, nhớ lại những ngày tháng kinh hòang, phải thức đêm thức hôm làm bài mới .. “run” được. Đôi khi còn phải nhờ mấy anh chỉ chỏ cho thêm mà vẫn không xong. Tôi giỏi toán và good về logic, nhưng sao hổng có cảm tình với cái computer 1 chút xíu nào. Tôi học từ thời phải keypunch, lúc nào cũng phải vác một cọc dầy mang theo, thiếu 1 cái dấu phẩy, dấu chấm là nó chạy ra một dọc, phải nhìn, phải sữa … bá thở… Bởi thế tôi hoàn toàn không muốn dính líu 1 tí gì, không muốn đụng vào cái computer chút xíu nào (nhà quê quá!). Mỗi lần có người nào hỏi tôi Email address, tôi lại ngại ngùng không biết phải trả lời sao? Q. (người tình trăm năm) nói Q. có làm email address cho tôi rồi, có ai hỏi thì cứ nói cho họ biết, có muốn xài, liên lạc với bạn bè, Q. sẽ chỉ cho. Tôi không nhớ email address của tôi, chỉ nhớ của Q. Có một dạo, bạn bè Trưng Vương của tôi muốn liên lạc gì với tôi cũng liên lạc qua địa chỉ email của Q. Có vài đứa có vẻ hơi ngại, vì chỉ có toàn bạn gái với nhau mà sao có “ông” Quocngo nào chui vô đây, khó nói chuyện quá! Lâu thật lâu, khi nào có Q. , tôi mới check email. mặc dầu đọc rất là thích nhưng tôi cũng không biết trả lời nên đành chỉ … đọc mà thôi, hoặc nói Q. đánh trả lời (tệ đến như rứa đấy quí vị ạ) cho tôi khi nào cần thiết. Vào dịp Tết, Thanksgiving, Valentine, Christmas; tôi bảo Q. tôi muốn email chúc và hỏi thăm bạn bè, Q. lại phải … type cho tôi (!?). Tôi đọc cho Q. đánh. Tôi nhất định không thèm học hỏi và tự đánh keyboard lấy một mình.

    Vào năm 2007, tôi bắt đầu chơi stock qua computer. Mỗi ngày ngồi cũng khoảng 2,3 tiếng; càng về sau càng… lên độ lúc nào cũng không biết (khoảng 4,5 tiếng/ngày). Tuy xài computer mồi ngày nhưng tôi vẫn hoàn toàn không thắc mắc và vẫn… mù tịt về Email. Tôi có quen thêm 1 nhóm bạn toàn là mấy bà không, đa số làm ở Boeing, gọi là .. hội phụ nữ đảm đang.. có dấu (?). Thỉnh thoảng mấy cô trong hội có email rủ nhau đi ăn trưa. Tôi có mở email ra bao giờ đâu mà biết? “Ủa, mày không đọc email hả?” Tôi lại không biết phải trả lời, trả vốn làm sao nữa; cứ ú a, ú ớ. Về sau, hình như cô bạn tôi cũng biết “tủ” của tôi, nên lúc nào cũng phải gọi phone, thay vì assume là tôi có đọc ì mèo.

    Nếu thị trường chứng khoáng không crash thì giờ này chắc tôi cũng không biết và cũng không thèm biết 1 chút xíu gì về imẻo imeo đâu quí vị ạ. Sau những ngày đau khổ, hãi hùng tháng 10 năm 2008, giáng thêm 1 trận tháng 3, 2009; tới tháng 8, 2009; tôi mới tập tành mà vào con đường …huy hoàng của ĐIỆNTHƯ. Tôi bắt đầu viết thơ cho bạn bè thố lộ tâm tình, chia xẻ những cảm nghĩ, những lý sự cùn của mình. Ngày nào tôi cũng lên computer mà check email (bắt đầu hơi.. ghiền rồi quí vị ạ). Đi tới đâu tôi cũng.. marketing, hỏi những người quen biết là họ có hay email hông? Người nào trả lời có là mừng như bắt được… vàng, vội vàng xin địa chỉ của họ, rồi cho địa chỉ của mình, xong rồi còn làm 1 màn xin xỏ: “Có gì hay hay nhớ gửi cho N. nhé” . Có 1 cô bạn đi thiền với tôi, nhìn cô ta tôi không nghĩ cô thuộc loại chơi… email, tôi đâu ngờ cô lại có nhiều email hay, vui và chịu chơi như vậy. Ngày nào tôi cũng nhận được 4,5 email của cô, thật đặc biệt, thật lạ, có những hình ảnh chó, mèo rất dễ thương; những jokes rất là chịu chơi. Quá chịu chơi là đằng khác! Tôi cứ ngỡ bạn thiền thì boring lắm, chứ có ai ngờ?!

    Well, 3:30 sáng rồi. Chắc là phải đi ngơi. Thức cái kiểu này, chắc có ngày thằng bồ nhí nó cũng say bye bye, quí vị ạ. Sẽ viết thêm về đề tài này cho quí vị retire rảnh rổi (giống như tui) đọc cho zui.

    Như Nguyệt
    Oct. 2009



    Tối hôm nay, lại xin mạn phép viết tiếp về imẻo mèo meo… Hôm nọ, tôi có viết về cô bạn đi thiền. Bây giờ, cô lại thành bạn email của tôi nên tôi rất là quí cô ta. Ngày nào ngủ dậy là tôi cũng ngóng đọc 4,5 email cô ấy gửi. Trong lòng thấy rất là biết ơn, những email của P. thât lạ, style rất different, không đụng hàng, khác với mọi người. Tôi hỏi thì P. nói P. có con nhỏ Mỹ làm chung sở, nó hay gửi cho P. nhưng bây giờ k. thấy gửi nữa, chắc cũng sắp sữa hết rồi (nghe mà buồn 5 phút). Một ngày nọ, P. buồn vì anh của P. bên Pháp mới qua đời. Tôi bèn lựa 1 lô bài vui vui, bài nói về cái chết & vô thường cho P. đọc, cheer her up. P. biết, cám ơn tôi đã cố ý muốn an ủi P.

    Nhận được email thấy quá mê, quá thích; cho nên tôi cũng hay forward cho những người quen. Bà chị của tôi “lỡ” email cho tôi một list có address của mấy người em họ và mấy đứa cháu. Thế là từ đó (không xin phép), tôi … vớ ngay cái list, thấy cái gì hay là gửi. Thằng con trai email lại, khuyến khích: “welcome to 21th century, mom. You finally do it”. Có 1 lần, tôi gửi cho con & cháu bài nhạc “I wanna know” mà tôi rất thích, hai đứa con và 2 cháu gái reply: “Cool”, “Really mom? You’re so hip. I didn’t know….”, “Mom! You are so, so cool!”, “Cô N., you’re awesome!”

    Tôi nói Q. làm cho tôi thành 1 group gọi là family. Vì tưởng là mình thích (ngây thơ?) thì mọi người cũng thích, tôi bỏ công nhiều khi gửi email đi. Khi file nào bằng tiếng Việt, tôi phải delete bớt đi tên mấy đứa cháu, con. Khi file nào về đạo giáo, luân lý thì gửi cho bạn thiền. File nào sexy; thì chỉ gửi cho 1,2 người thân, người nào có vẻ chịu chơi (chứ không phải chơi chịu), phóng khoáng…

    Họp mặt gia đình, tôi cứ ngỡ là mấy đứa cháu phải thích thú lắm khi nhận được ì méo của tôi, sẽ zui zẻ, thân thiết ... cám ơn tôi. Không thấy tụi nó nói gì hết. Tôi bèn phải hỏi: “Có nhận được email của cô N. không? Tụi nó gật đầu, “Ye”; có thích không? “No”. Tôi hơi chưng hửng (?)…

    Bà chị của tôi, god bless her, thấy tôi bắt đầu đi vào con đường ì meo, cũng bắt đầu gửi cho tôi. Trong lòng tôi thấy ngấm ngầm cảm kích. Nếu biết và hiểu em mình thì cũng nên làm như rứa chứ (?). Con nhỏ em út cũng thế, bắt đầu gửi lai rai cho tôi; cho dù nó nói: “Chị rảnh quá, đâu phải ai cũng có thì giờ như chị đâu. Chị gửi cho mấy cousins luôn hả?” Tôi cảm thấy … guilty thế nào í, quí vị ạ. Thực tế sao mà phủ phàng. Thì ra không phải ai trên cõi đời này cũng thích nhận được điện thơ giống như tôi. Con gái tôi cũng vậy, nó chọc tôi: “Có ai request mẹ lấy tên của họ ra chưa? You send them so many”. Có 1 lần, tôi đi bộ với 2 cô bạn ở Mile Square Park. Cô bạn tôi có mention là ông anh rễ của cô từ ngày retire đến giờ, ngày nào cũng email cho cô túi bụi. Tại mới đầu, cô lịch sự cám ơn ông đã gửi, nên ông tưởng cô thích; gửi lia chia. Cô nghĩ ông gửi nhiều cái mà ông không screen trước, cho nên về sau cô cho email của ông vào spam; don’t even thèm nhận email của ông ( ! ). Rồi cô còn nói có biết 1 người bị tê liệt từ nửa người dưới trở xuống, ngồi xe lăn; phương tiện liên lạc của ông ta với thế giới bên ngoài là email…. Tôi vừa đi bộ, vừa nghe mà thấy rất là thấm thía. Hay là mình cũng “lonely” quá nên mới dùng “phương tiện” internet mà .. liên lạc với thế giới bên ngoài?? Cô còn bảo rằng, 1 ngày cô nhận tới cả trăm cái email (tôi nghe mà bắt thèm, sao cô có thể nhận được nhiều đến thế?). Trong khi tôi, lúc đó, ế ẩm quá, ngày nào có vài cái là đã quá mừng!

    Về sau này D. (cô bạn đi bộ) email nói tôi đừng gửi cho cô, nếu cần liên lạc thơ từ, nhắn gì thì ok. nhưng cô k. có thì giờ đọc nhiều email quá. Cả cô thứ hai, 1 thời gian ngắn sau, cũng thế, gửi thư cho tôi nói nếu hình ảnh đẹp, thư của tôi, hoặc cái gì ngăn ngắn dễ đọc thì được, còn ngoài ra, cô không có thì giờ… Ông anh ruột của tôi thì email “Please stop sending. I’m tired to read”. Tôi rất appreciate những người thành thật như thế, ít ra cũng nên nói cho tôi biết, thay vì bỏ vào… spam. Cả một tấm … nòng của tui trong đó!

    Khi gửi email cho mọi người, tôi cũng mất rất nhiều thì giờ, các bạn ạ. Tùy người mà gửi. Có người mình nhìn thấy chịu chơi, tưởng tính tình phóng khoáng, dễ chịu lắm thì lại không dễ chút nào. Có những người bạn… già, bạn thiền, bạn nhìn thấy … khó đăm đăm mà lại… rất thoải mái, chịu chơi. Họ gửi cho mình những email zui thật là zui, họ viết thơ rất là dí dỏm… làm mình vừa đọc mà vừa mĩm chi beo, đôi khi còn cười… ra tiếng. Tôi khoái nhất là bạn retire, họ dễ chịu và giàu có thì giờ để chia xẻ với tôi, cũng như tôi, sẵn sàng chía xẻ … ngọt bùi í meo cùng họ. Ý kiến riêng của tôi thôi nhé, với tôi, những người hay gửi email cho người khác là những người zô cùng … generous, vì thấy cái gì hay ho là họ muốn xẻ chia cho người khác. Có 1 lần, tôi email 1 hình không được thanh cho lắm (Giỡn thôi, tưởng là zui? ) đến vài người bạn gái, khi đi ăn trưa, tụi nó làm mặt nghiêm nói tại vì đi làm, người đi qua đi lại lỡ nhìn thấy thì kỳ lắm. Tôi đớ mặt ra, nói tôi không biết nên lỡ dại, xin lỗi hai cô bạn rối rít. Về nhà, tôi vẫn còn thấy guilty, email xin lỗi, tôi chỉ sợ vì tôi mà người ta mất việc. Tôi kể cho Q. nghe. Q. lại lên mặt dậy đời: “Tại cưng không đi làm cưng không biết chứ người ta còn phải đi làm, cưng phải cẩn thận, email ở sở, không phải muốn gửi gì thì gửi đâu, nhiều khi ở sở tụi nó cũng screen email của nhân viên”. Tôi bảo Q. làm cho tôi thành 4 nhóm Trưng Vương, family, friends, Boeing (nhóm phụ nữ đảm đang). Nhưng rất nhiều khi, tôi phải “handpick” người nào tôi muốn gửi. Đôi khi bạn nhận email của tôi 2,3 lần một lúc, có nghĩa bạn rất là special đối với tôi, vì tên của bạn ở trong cả hai ba nhóm, friends & Boeing hoặc Trưng Vương chẳng hạn.

    Tự nhiên có một email tên là Baomai gửi cho tôi nhiều bài hay lắm, quí vị ạ. Tôi viết thư hỏi Baomai là ai? Thì không bao giờ được trả lời. Tôi cũng send những email thấy hữu ích và hay lại cho Baomai. Được 3,4 tháng nay, chúng tôi vẫn gửi cho nhau qua lại nhưng tôi vẫn không hề được biết Baomai là.. ? Tại sao lại biết address của tôi mà gửi tới? Đúng là…. 1 người tình không chân dung! Lâu lâu, tôi có send lộn 1 vài tên lạ. Có người lịch sự trả lời cám ơn đàng hoàng. Anh P., k. biết tại sao lại có địa chỉ của tôi, gửi email lại nói tên của tôi giống 1 người bạn của anh. Tôi có phải người đó không? Còn tôi nghĩ chắc anh trong nhóm bạn Thích ca thiền viện, tôi hỏi anh có phải bạn thiền của tôi không? Tôi còn đoán có phải bà xã anh tên… đó không? (vì tên email của anh có ghép tên của chị, tình lắm) Tôi đoán trúng phóc. Thế là chúng tôi thành bạn. Anh chị P&L gửi hình cho tôi; tôi gửi lại cho anh chị. Anh chị phone cho tôi, nói có quen với 2 chị bạn thiền khác của Q, và tôi. Thế là do duyên… email, chúng tôi trở thành bạn. Thứ Bẩy này, Feb. 6th, 2010 anh chị P&L (ở khá xa) xuống phố Bolsa có mời tôi và Q., cùng với hai chị bạn đi ăn sáng. Một chuyện tình… bạn email có kết quả thật là tốt, phải không quí vị?

    Trước Noel, tôi có viết 1 bài nói về ngôi trường hồi tiểu học của mình và cô bạn hồi thơ ấu. Gửi đi cho 1 số bạn tôi nghĩ là sẽ không judge “tài viết văn” của mình (không phải “phe” chứ có vài người yêu cầu tui ziết zăn đó quí zị. Họ bảo họ…. mê đọc chữ nghĩa .. ba xu của tui). Có ngờ đâu 1 cô bạn T.Vương đang ở bên Bỉ, lại là bạn Đại học với cô bạn thuở nhỏ của tôi. Tôi mừng đến phát khóc. Nếu không có miracle Internet, làm sao tôi có thể tìm lại được một người bạn mà thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ tới và nằm mơ thấy? Với tôi, đúng là miracle. Tôi đã có được 1 trong những mùa Giáng Sinh vui nhất trong đời. Lại nữa, cũng nhờ Hồng Điệp bên Bỉ mà tôi tìm lại được Tuyết Nga, bạn thân TV với tôi đang ở Úc. Cám ơn H. Điệp. Hoan hô, bravo … email! Ha ha ha

    Khi tôi gửi email đi, có những người bạn reply, viết vài câu comments, thank you. Có người còn khen tui là the best, I love you for sending me…. , love you for beautiful message…. Nhưng phần đông là im lặng … thở dài(?). Tuy thế, bạn đừng tưởng người thân thuộc, bằng hữu (hoặc ngay cả người… xa lạ) không đọc email bạn gửi cho họ nhé. Họ bận lắm, nhưng email bạn gửi đến -có khi họ đọc liền, có khi họ save lại để đến khi nào rảnh hoặc weekend mới đọc- họ đều đọc hết đấy. Có người thấy hay còn viết xuống, save lại, hoặc in ra nữa cơ. Bằng cớ là có vài người chẳng bao giờ trả lời trả vốn khi tôi imèo cho họ, nhưng nếu họ không mở file ra được, hoặc slide show lẹ quá (?) đọc không kịp, là viết thư cho tôi hỏi ngay. Cách đây hơn 1 tuần, tôi đi tiệc Anniversay của vợ chồng cô bạn, Khi đứng trên sân khấu, cô đọc 4 câu thơ của thầy Nhất Hạnh:

    Trăm năm trước thì ta chưa gặp
    Trăm năm sau biết có gặp lại không?
    Cuộc đời sắc sắc, không không
    Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau

    mà tôi đã gửi cho cô từ tháng 10 năm ngoái. Tôi email, hỏi có phải “tui là thủ phạm?” cô trả lời là rất cám ơn tôi, cô đọc thấy có gì hay đều viết xuống và giữ lại.

    Cách đây khoảng hai tháng, tôi còn gia nhập (1 cô bạn TV giới thiệu) vào nhóm bạn làm thơ. Tôi hỏi Q. có phải là blog không? Q. nói đúng rồi. Có lần đi ăn trưa, 1 cô trong nhóm nói có đến … 3,000 cái email chưa đọc (?). Tôi nghe thấy impress lắm, gặp tui là tui đọc liền, nếu bận quá thì chắc là delete bớt hoặc cũng làm cái màn “yêu cầu” xin đừng gửi cho tui (tứng từng), chứ sao lại có thể để dành nhiều ì meo như rứa? Có vài người trong nhóm Vườn Thơ, viết thơ riêng cho tôi. Có 1 anh bảo anh rất thích đọc thơ & những bài tôi viết, tiếu lâm, làm cho anh cười thoải mái, quên đi những … đau khổ lúc đi làm. Anh còn nói anh hay forward bài tôi viết cho bạn bè, người thân của anh -và họ cũng được những tràng cười hả hê- mong là tôi không phản đối. Tôi rất lấy làm cảm động. Anh chàng này quá là tử tế, biết khuyến khích 1 zăn sỡi chưa lên nhưng sắp xuống!

    Khi ghi tên vào nhóm “Đỉnh non cao” (nghe tên kêu quá, phải không các bạn?), vì có lợi điểm là không đi làm nên tui đây có nhiều thì giờ để… quậy. Tui chợt khám phá ra rằng mình …. có khiếu “nàm” thơ. Zui lắm các bạn ơi.. Tặng các bạn 1 bài điển hình:

    Từ ngày vào V.T. (vườn thơ)
    Chợt khám phá ra rằng
    Hồn thơ sao lai láng
    Ý tưởng đến ào ào
    Thơ tuôn ra như… suối
    Làm thơ thấy dễ dàng
    Làm thơ không cần nháp
    Computer em đánh
    Một cái vèo ra… thơ

    Từ ngày vào vườn thơ
    Em thấy em có khiếu
    Em làm thơ chọc cười
    Vừa làm vừa cười mĩm
    Cóc nhái nhẩy lia chia

    Từ ngày vào V.T.
    Em thấy enjoy quá
    Đôi khi bỏ ngủ trưa
    Nhiều khi thức đêm trường
    Háo hức em nàm thơ
    Lòng thấy zui ghê lắm

    Em sợ em thành ghiền?
    Phải tự kìm hảm lại
    Chỉ sợ làm thơ nhiều
    Thiên hạ đọc mệt nghĩ
    Chán ngán mất thơ em!

    Từ ngày vào V.T.
    Em học hỏi được nhiều
    Bạn V.T. dễ thương
    Sản xuất thơ đều đều
    Mỗi ngày em mỗi đọc
    Những vần thơ lục bát
    Thơ bốn hay năm chữ
    Thơ tự do không đề

    Từ ngày vào V.T.
    Thơ văn viết lia chia
    Còn lục lại thơ cũ
    Đánh máy vào gửi đi

    Tuy em hổng đi làm
    Nhưng rất là bận rộn
    Việc trong ngoài đa đoan
    Tại vì mê I mèo
    Nên em mới bỏ giờ
    Lúi cúi đánh mỏi tay

    Em tự nhủ lòng mình
    Hãy giã từ I mẽo
    Exercise, ngồi thiền
    Hoặc là bớt giờ đi
    Nhưng em chưa làm được
    Từ từ, cứ từ từ
    Em sẽ chỉnh đốn lại
    Rồi đời người…. cũng qua

    Bây giờ ngồi nghĩ lại tôi thấy mình .. mê imẻo là đúng quá rồi. Ngoài những slide show thật là có ích, những bài nhạc, amazing movie clips; nhiều khi ngồi coi mà không thể nào ngờ? Có những You tube thật là k. thể tưởng tượng nỗi quí vị ơi! Tôi biết là tôi … ghiền, vì nhiều khi bạn bè email cho tôi chưa đủ, tôi còn bỏ nhiều thì giờ mà ngồi research. Tôi tìm những câu nói hay, những điệu nhẩy Tango, những bài đọc, những bài thơ, bài nhạc mà tôi thích. Đọc được câu chuyện nào hay, cảm động hoặc chuyện vui cười, tôi chỉ muốn chuyển cho bạn bè ngay; nhưng lại phải dằn lòng xuống, forward vừa đủ thôi, vì sợ bị …. complain.? Q. đi làm về, nếu không có nhiều giờ, thì tôi kễ cho Q. nghe những gì mà tôi thấy lạ, đặc biệt. Nếu Q. có giờ, hai đứa ngồi coi ì meo với nhau, rất là… hạnh phúc.

    Tôi nói Q. làm cho tôi slide show. Q. bận lắm nhưng vì thương và chìu tôi nên cũng ngồi làm. Hai đứa làm chung rất là tâm đầu ý hợp, nhiều khi Q. làm chữ nhẩy tưng tưng, uốn éo.. hai đứa lại phá lên cười. Có lần Q. cũng complain: “Q. đi làm bao nhiêu tiền một giờ, Q. bận bịu quá, mà cứ phải ngồi đây làm mấy cái trò này cho cưng”. Q. nghiên cứu, đi mua software, mua dvd hình ảnh của National Geographic Photo Gallery. Tôi tìm tòi những lời hay, ý đẹp; 2 đứa lựa nhạc, lựa hình đẹp bỏ vô, sữa tới sữa lui, công phu lắm mới làm được 1 slide show đó, quí vị ạ (chắc tại mới làm nên chưa quen). Cũng nhờ vậy mà tôi rất appreciate những người đã bỏ giờ giấc, tâm sức ra làm những slide show, những người dịch ra, những người đã bỏ thì giờ nghiên cứu, tìm kiếm những áng văn tuyệt tác, những chuyện vui, những bài thơ diễu, những hình ảnh đẹp, những movie clip thật là tuyệt vời. Cám ơn tất cả mọi người -gửi và nhận- cám ơn bằng hữu, chị, em, cousins, đạo hữu; tất cả các “bạn email” cũ, mới, đã đọc và send e-mail cho N.
    N. rất là (cảm kích, biết ơn và cảm ơn) appreciate, grateful and thank you, all of you, for making part of my life so beautiful!

    Nhu Nguyet

    Thành thật xin lỗi trước nếu có ai bị N. … lôi vào câu chuyện … dõm này nhe.
    Feb. 3rd, 2010
     

Chia sẻ trang này

Share