Có Sợi Buồn – Dòng Sông Soi Bóng- Nỗi nhớ Anh Những Vần Thơ Tế Luân

Có Sợi Buồn
Có sợi buồn tự nhiên rơi
Vướng vào chăn gối tơi bời đêm mơ
Có một chữ rơi vào thơ
Chạm bờ môi khép đợi chờ ngày qua.
Có mùa thu ở thật xa
Dỗ buồn trong giấc mù sa nghìn trùng
Có những lúc chợt tương phùng
Bờ môi ướt cả một vùng đam mê.
Có nỗi nhớ chợt tìm về
Ngày xưa em đã hẹn thề đó đây
Đêm về tay lại cầm tay
Trao nhau mảnh lụa ngất ngây tình nồng.
Có thời xuân sắc men nồng
Có em thân phận má hồng đào tơ
Em thay áo mới đợi chờ
Có con chím hót bên bờ nương dâu.
Có sợi buồn tận nơi đâu
Bay về muốn nối nhịp cầu ái ân
Sợi buồn bóng xế phù vân
Mai sau tình vẫn ân cần có nhau.
Tế Luân

Dòng Sông Soi Bóng
Em soi bóng bên dòng sông thấp thoáng
Sông có còn cất giữ tháng ngày qua
Giữ hộ em cả một thời con gái
Dòng sông quê, ôm trọn bóng trăng ngà.
Sông cuộn chảy căng tròn ngực thiếu nữ
Đón phù sa bồi đắp những ân tình
Đường cong mơn mởn uốn vòng tình tự
Đáy nước trong xanh soi bóng đời mình.
Con thuyền đậu bến dạt dào nỗi nhớ
Dòng sông thơ soi bóng ánh trăng rằm
Những gợn sóng bồng bềnh theo năm tháng
Chảy âm thầm ôm trọn mối trăm năm.
Tế Luân

Nỗi Nhớ Anh
Em mất anh rồi vô thường nỗi nhớ
Lá đang xanh vô cớ lại úa vàng
Anh đi lạc lối rừng thu chớm lạnh
Bóng chiều buông lấp lánh vội qua nhanh.
Lệ tuôn rơi ngẩn ngơ ngoài hiên vắng
Lá vàng rơi trong nắng sớm hôm nay
Bâng khuâng nỗi nhớ đầy trong kỷ niệm
Nghiêng nghiêng bóng em hoài niệm vơi đầy.
Vắng anh rồi một mình em ở lại
Lá thu mùa này chết dại đau thương
Thương anh mênh mông mây trời xa lạ
Đêm về mắt lệ, chan hoà vấn vương.
Tế Luân