
Có Những Bàn Tay – thơ
Có Những Bàn Tay
Sông Lô Lê Nam Sơn
Có những bàn tay vội nắm rồi buông
Và cũng chẳng bao giờ còn nhớ lại
Cũng có bàn tay nắm rồi nhớ mãi
Dẫu tháng năm dài, dài đến không thôi
Bàn tay nào mình nắm buổi đầu đời
Chuyền cả yêu thương chở che kỳ lạ
Bàn tay thiết thân bàn tay của mẹ
Dắt mình đi bằng những bước tin yêu
Mình trở về quê thăm mẹ một chiều
Lấy chồng xứ xa tháng ngày hối hả
Ngủ bên mẹ trong khuya đều nhịp thở
Cầm bàn tay của mẹ ép vào lòng
Mà thương sao tình mẹ quá mênh mông
Những dấu chai trên bàn tay gầy guộc
Dấu vết tảo tần một đời khổ nhọc
Để cho con lớn dậy ngày hôm nay
Bất chợt có bàn tay người con trai
Mình cứ ngỡ sẽ trọn đời nắm lấy
Ơi đôi bàn tay yêu sao đến vậy
Ơi đôi bàn tay của mối tình đầu
Nhưng rồi cũng chẳng thể đến dài lâu
Cũng đã lơi dần rồi không nắm nữa
Bàn tay ấy vội quên lời đã hứa
Mặc riêng mình buồn một đến buồn hai
Đôi khi nhủ lòng chẳng để một ai
Nắm tay mình như tình đầu ấy nữa
Vội vàng nói yêu, ngọt ngào lời hứa
Rồi bổng nhiên hờ hững đến nhạt phai
Nhưng rồi bỗng dưng có người con trai
Cầm đôi tay mình ngỏ lời hỏi cưới
Dấu chai cứng trên đôi bàn tay ấy
Cảm giác khiến mình thương mẹ làm sao
Nhìn thẳng mình chẳng ngần ngại chút nào
Người ấy mạnh dạn nói điều rất thật
Bàn tay này từng nghèo hèn lay lất
Từng lớn lên bằng gánh nặng mưu sinh
Lời của anh mộc mạc đến chân tình
Nhìn thẳng mặt mình không hề áy náy
Siết chặt thêm bằng niềm tin yêu ấy
Hãy vững tâm mà nắm lấy đi em
Cuối cùng chẳng ngại ngùng để trao duyên
Nhận lời cầu hôn anh trao nhẫn cưới
Anh lau nước mắt đưa về nhà mới
Mình cùng với anh lập mái gia đình
Đường đời có bằng phẳng có chông chênh
Đan xen những lo toan và hạnh phúc
Đôi bàn tay vẫn chai lì cứng cáp
Dắt mình qua bao tháng rộng năm dài
Rồi thời gian mình mang nặng hình hài
Cho ra đời một sinh linh bé bỏng
Nhẹ nhàng chạm đôi bàn tay đỏ hỏn
Ôi thiêng liêng tình mẫu tử ngập lòng
Để biết rằng mình thực sự trưởng thành
Mà tin tưởng mình sẽ thêm mạnh mẽ
Mình có thể vì con mà che chở
Dắt con về phía trước rộng thênh thang
Những đêm nằm cầm lấy tay con
Đặt nhẹ lên môi nụ hôn của mẹ
Chợt nghĩ về thuở xa xưa còn bé
Mẹ đã thương mình như mình thương con
Rồi một ngày con gái sẽ lớn khôn
Lại đặt bàn tay vào bàn tay khác
Mong đúng người để mà tin, mà gặp
Để tay con không thể bị buông lơi
Mình vẫn nhớ xưa khi ông qua đời
Bà cầm tay ông khóc thương thảm thiết
Kể lể về những ngày còn trẻ đẹp
Thế mà tay ông giờ lạnh ngắt rồi
Lẽ dĩ nhiên chẳng cưỡng được mệnh trời
Ai rồi cũng sẽ trở về với đất
Người ra đi trong ồn ào than khóc
Kẻ lìa đời trong lạnh lẽo cô đơn
Người ra đi trả hết nợ trần gian
Kẻ ở lại với bao điều thương tiếc
Dẫu biết không thể nào giữ lại được
Bằng tiếc thương bằng lệ đẫm tội tình
Thỉnh thoảng mình vẫn đưa bàn tay mình
Lên trước mặt hỏi câu chồng từng hỏi
Bàn tay này đã bao lần nắm vội
Những tay nào? có còn nhớ không em?
Có cái nắm tay buông rồi là quên
Cũng có cái nắm khiến mình nhớ mãi
Và đã lâu rồi chẳng hề nhớ lại
Cái nắm tay xưa của mối tình đầu
Chợt biết rằng bàn tay đẹp là đâu
Không là bàn tay vội vàng mềm mại
Mà là bàn tay để mình nắm mãi
Được chìa ra bằng cả tấm lòng thành
Cùng nắm tay qua những bước chông chênh
Dẫu mỏi mệt cũng không hề buông bỏ
Xin hãy trân trọng những bàn tay đó
Bàn tay chân tình, bàn tay tin yêu
Đời lắm rủi ro bất trắc cũng nhiều
Nào biết được ai sẽ còn sẽ mất
Khi tay này vẫn còn đang ấm áp
Mà tay kia thì đã lạnh ngắt rồi
Nếu khi sống không đem đến niềm vui
Không đem đến cho nhau tình ấm áp
Thì khi xa lìa cuộc trần trước mặt
Dẫu tiếc thương cũng chẳng ý nghĩa gì

