CHÙM TÌNH THƠ Và VĂN: LỜI MẸ DẶN. CAO MỴ NHÂN

THÌ THẦM. CAO MỴ NHÂN
Mười năm làm thơ trăng trối
Vẫn chưa muốn giã từ đời
Hình như có chi gian dối
Doạ anh sẽ mất em thôi
*
Anh cười, cho dù hấp hối
Vẫn anh mưa nắng ngoài trời
Vẫn anh lặng im tiếng gọi
Rất thầm yêu mãi em ơi
*
Tiếng lòng không bao giờ hỏi
Bởi vì trái tim không lời
Tịnh ngôn chính là câu nói
Nín câm trong nỗi chơi vơi
8
Trưa nay có đôi chim ngói
Thì thầm hót giọng tuyệt vời
Đường trần còn xa nẻo cuối
Mùa thu lộng lẫy đón mời …
Hawthorne 10 – 9 – 2023
CAO MỴ NHÂN
***
THÁNG CHÍN. CAO MỴ NHÂN
Mừng ngày rực rỡ sáng tươi đây
Hoa lá chào nhau dưới nắng đầy
Đêm đã giật lùi vô quá khứ
Một trời trong vắt trắng tinh mây
*
Còn gì mong nữa tháng năm trôi
Chan chứa nguồn vui suốt cả đời
Mỗi khoảng thời gian là mỗi đẹp
Tình thơ bát ngát tuyệt vời vui
*
Thiếu, trung, cao, lão, cũng hoan ca
Bạn thiết thân hay bạn trẻ, già
Xuân thắm, thu vàng trên áo lụa
Rộn ràng điệp khúc rộn đường xa
*
Rồi thì tất cả sẽ mô tê
Hạnh ngộ nhau khi tới hẹn về
Nơi hướng trời tây phương bát ngát
Trái cầu đỏ vỡ đất hoang mê…
Rancho Palos Verdes 11 – 9 – 2023
CAO MỴ NHÂN
***
MỊT MÙ. CAO MỴ NHÂN
Một phen mưa gió tơi bời
Một em với một nghìn đời yêu anh
Vội vàng trời đổi áo xanh
Hoa mây trắng bạch vẽ thành uyên ương
*
Nhưng, ôi vũ trụ lạ thường
Bão cuồng thân phận xót thương nỗi mình
Gió mưa ướt át cuộc tình
Quan san trước mặt, trường đình biệt nhau
*
Không gian bát ngát buồn đau
Còn ai cách trở giang đầu, cuối sông
Bây giờ hò hẹn tây đông
Cũng không xoá được hận lòng bắc nam
*
Đẹp xưa, nay bỗng điêu tàn
Vàng rơi không tiếc, tiếc đàn chùng giây
Mốt mai anh tới nơi đây
Bâng khuâng thương nhớ chốn này vắng em …
Hawthorne 7 – 9 – 2023
CAO MỴ NHÂN
***
NẾU CHỈ CÒN. CAO MỴ NHÂN
Nếu chỉ còn một mắt
Anh nhìn em thế nào
Khi bao nhiêu mất mát
Anh vẫn nói: ” chưa sao ”
*
Trái tim đang sắp vỡ
Em dấu nỗi buồn đau
Nếu chỉ còn nỗi nhớ
Gởi về anh nơi đâu
*
Hãy cùng em lên núi
Xem trời sáng biết bao
Để em nghe tiếng hát
Của anh ở trên cao
*
Anh biết em sắp ngã
Đôi chân bước xôn xao
Lại không đưa tay đỡ
Nghe mãi lòng nôn nao
*
Vẫn anh thôi, yêu dấu
Làm trái tim em chao
Ôi chỉ còn một mắt
Ta đã ở trong nhau …
CAO MỴ NHÂN
***
SẦU M. CAO MỴ NHÂN
Ta về gom hết vần thơ cũ
Đọc lại, xem buồn lên tới đâu
Tình vẫn đầy vì chưa rạn vỡ
Ý còn vui hẳn chẳng hờn đau
Nhưng sao khói toả phai hàng chữ
Để mãi sương bao đậm cõi sầu
Có viết ngàn chương, thì cũng vậy
Từ xưa và tất cả … thời sau …
CAO MỴ NHÂN
***
VĂN – CAO MỴ NHÂN
LỜI MẸ DẶN. CAO MỴ NHÂN
Trong yêu thương phải có sự chân tình. Bởi vì nếu gắng gượng yêu thương đã buồn nản rồi. Thêm một cấp giả dối yêu thương, thì còn dễ chán ghét hơn, có khi thù hận nữa.
Chợt nhớ năm 1957, tức là 3 năm sau thảm hoạ chia đôi đất nước, 20 -7 -1954, phần nào người dân ở miền Bắc XHCN, đã thấy bộ mặt gian ác, tồi tệ của Cộng sản Bắc Việt, họ chỉ còn biết nói kiểu ám chỉ chủ nghĩa bằng những”Lời Mẹ Dặn” của nhà thơ Phùng Quán như:
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu
( Phùng Quán 1932 – 1995 )
Hôm nay tôi có nhã hứng viết về ” lòng yêu thương ” của người đối với người.
Quý vị cũng không ngạc nhiên là còn có lòng yêu thương của người đối với loài vật nói chung, và cũng như trên, loài người còn có thể yêu thương các thứ đồ vật vô tri, vô giác.
Thế thì công thức của lòng yêu thương giữa người với người, phải bao gồm yếu tố chính yếu sau:
Phải cùng một hệ tư tưởng, để từ đó thông qua các quan niệm về vũ trụ, nhân sinh, luyến ái vv…
” Lời Mẹ Dặn ” Phùng Quán, thật dài, kể lể bà nuôi con từ nhỏ tới lớn, chỉ mong con trở thành người lương thiện, yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét vậy.
Kêu gọi tính ngay thẳng của con người, thi sĩ Phùng Quán đã không ngại ngần trưng dẫn cái tôi, ông mượn lời người mẹ để răn dạy người con, là ông, vốn mồ côi cha từ thủa nhỏ, nay khôn lớn, để được nhân danh là người biết yêu thương đúng nghĩa…
Tất nhiên ai cũng hiểu điều đó, yêu ghét phân minh, chẳng vì lời ngon ngọt hay lưỡi dao sắc bén, mà thay lòng đổi dạ.
Tuy nhiên, giả yêu, giả ghét cũng là một hiện tượng, một hình thức của các nhân vật làm chính trị .
Không cần phải có thêm hiện tượng khác, hình thức khác, bởi vì tâm lý và chân lý đã xử dụng đến tận cùng, còn gì …phản bác chế độ thêm chớ .
Song, cũng với 2 chữ yêu, ghét mà trong khuôn thước khác, tính yêu thương của người đời được thể hiện rõ ràng đã đành, đôi khi cũng lờ mờ, khách sáo, thậm tệ hơn còn lạm dụng hoặc mưu mô vv…
Sự kiện vì mục đích riêng của “vấn đề ” .
Thí dụ những hình thức gá nghĩa tạm thời, đôi khi cũng có tính cách vĩnh viễn nơi đó, để giải quyết một thực trạng chi cần thiết cho cá nhân hay gia đình, hay đoàn thể, tổ chức vv…
Chẳng hạn: Những cuộc hôn nhân giả, để thay đổi hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Những đám cưới vội vàng để kết thúc khế ước thương mại, hay giải quyết nợ nần vv…
Thế nên , yêu thương chỉ thực sự có trong những cuộc tình chân thực, vô tư, hồn nhiên … phù hợp với tâm tư tình cảm chân chất, đơn thuần, nguyên lành, tròn vẹn.
Qua tình trạng hiện hữu những mối lương duyên, hay những cuộc tình thơ mộng, vô hại, không chệch khỏi khuôn mẫu vô thường của thân phận và số phận .
Nếu sự việc thể hiện đúng danh xưng vừa kể, thì quý vị cứ yên tâm :
Yêu ai cứ bảo là yêu
Đừng thương hại, lỡ nuông chiều
Để rồi vương thương, khổ luỵ
Tâm tình những người mẹ chung chung không phải là chênh lệch một trời một vực đâu.
Người mẹ nào cũng dạy dỗ, khuyên răn con cái, thậm chí còn đỡ đần, bao che cho quý tử, ái nữ những …lầm lạc, không phải để dung túng tội lỗi, mà chỉ với mong cầu con hư thì sửa, con hỏng thì khuyên bảo vậy thôi .
Thế nên các cụ ta xưa mới có câu:
” Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà ” vậy.
Quý vị văn minh tân tiến sẽ gạt ngay tư tưởng này, với 2 lý do chính đáng :
1/ Phải tìm cách hướng thiện, hiếu học của con cái , như mẹ
thầy Mạnh Tử, đã phải dọn nhà 3 lần, để kiếm một chỗ an
bình, lương thiện cho ” cậu Ấm” Mạnh Tử học đạo, tu
thân.
2/ Chính các bậc mẫu thân phải trọng nguyên tắc sống, để
Con cháu lấy đó làm gương.
Người Mẹ trong thơ Phùng Quán bình sinh là bậc mẹ hiền đúng nghĩa, có thể bà rau cháo tương chao đạo hạnh nuôi bầy con tươm tất, không trực ngôn, đầy tư tưởng phản kháng văn hoa như ngôn ngữ thơ ” Lời Mẹ Dặn ” .
Song đó là một phần định kiến và cảm nhận được nỗi chán ghét chế độ cộng sản bắc việt năm 1957 đã lộ liễu ra với nhân dân trăm họ, mà Phùng Quán là một trong số những nhà thơ bị đi tù vì thơ ” Lời Mẹ Dặn” .
Tất nhiên nếu thực tế thân mẫu thi sĩ Phùng Quán “góp ý ” với bạo quyền, thì bà cũng giống các nhà tranh đấu phái nữ bị bắt đi tù …ngày nay.
Ở đây là Phùng Quán, một nhà thơ đối kháng phần nào chính sách văn hoá tư tưởng tù túng, giáo đều cộng sản, ông phải xộ khám vì ” Lời Mẹ Dặn” mình .
Tiểu sử và sự nghiệp thi ca nhà thơ Phùng Quán thì chỉ cần hỏi bộ máy người vô hình Google hay vv khác là ra ngay .
Cũng như trọn ” Lời Mẹ Dặn” nơi đó, tôi một lần nữa giới thiệu bà mẹ dạy con qua văn chương lưu loát của chính thi sĩ quý tử tổng hợp những điều yêu thương đặc biệt.
Điều chắc chỉ có một lần ( qua thơ thật hay ) từ khi đảng csvn thao túng tinh thần và thể chất người dân sống dưới chế độ nghiệt ngã trên 70 năm nay.
Bất cứ người con nào phải sống ở chế độ nghiệt ngã của chủ nghĩa vô sản cũng biến thành những bông hoa dại, những trái đắng trên đường đời, không cách nào tươi tốt được .
CAO MỴ NHÂN