Sơn Ðiền Nguyễn Viết Khánh: Pakistan Hai Mối Họa
Sơn Ðiền Nguyễn Viết Khánh: Pakistan Hai Mối Họa
Vào dịp mùa gió bão lớn ở
Về vụ bão lụt ở Pakistan, các giới chức cho biết trên toàn quốc có tới 13 triệu dân đã bị ảnh hưởng bởi các trận lụt. Khoảng 1,600 người đã chết, 2 triệu người mất nhà, phần lớn ở Tây Bắc là vùng bị lụt nặng nhất. Hai tuần qua nước lụt đã cuốn đi nhiều đường lộ cầu cống và các tuyến giao thông, làm trở ngại công cuộc cứu trợ của các tổ chức thiện nguyện tư nhân và chính phủ. Những vụ mưa lớn tầm tã đã cản trở các chuyến bay trực thăng, không cất cánh được để cứu người hay chuyển vận đồ tiếp tế.
Trong khi chính phủ Pakistan kêu gọi toàn dân đoàn kết để cứu trợ nạn nhân bão lụt, những người Hồi giáo xưa nay chủ trương cứng rắn đã ào ạt đổ vào tiếp tay với chính quyền trong việc tiếp tế cho nạn nhân. Ðây là điều có ý nghĩa nhất, bởi vì như chúng ta đã biết ngoài mối họa thiên tai, Pakistan còn đang chịu một mối họa nhân tai do bọn khủng bố Taliban gây ra. Bọn này đã từng đánh bom hồi năm ngoái ở một thị trấn có Ðại bản doanh quân đội nằm sát Thủ đô. Từ đó các vụ đánh bom lớn nhỏ xẩy ra liên tiếp. Gần đây vào tháng trước, tại vùng Pashtun tiếp giáp với Afghanistan, 2 kẻ đánh bom tự sát đi trên xe gắn máy đã giết chết 102 người dân kể cả trẻ em và phụ nữ. Hồi năm ngoái Pakistan đã mở hai cuộc tấn công lớn vào vùng có quân Taliban từ Afghanistan vượt biên qua ẩn núp.
Cuối tuần qua Hải quân Pakistan cho ca-nô tiến đến vùng bị lụt và chở nạn nhân còn bị kẹt vì đường xá và cầu cống đã bị nước cuốn trôi hết. Nước lụt còn dâng cao tràn đến vùng Tây Bắc đến tỉnh Punjab, đến miền Nam thị trấn Sindh kéo dài đến hơn 1,000 cây số. Riêng ở phía Ðông tỉnh này, 1,4 triệu acres (mẫu theo số đo lường của Anh) đã bị hủy diệt, 4.2 triệu dân ở đây bị ảnh hưởng. Trong khi đó Tổng Thống Pakistan Ali Zardari lại đi thăm một số nước Âu châu để vận động viện trợ cho kế hoạch trừ diệt nạn khủng bố ở trong nước. Một số dư luận đã lên tiếng chỉ trích, nhưng giới quân sự Pakistan không hề có ý phản đối, họ cho rằng nạn khủng bố là mối họa lớn hơn cho đất nước.
Cho đến nay tình hình kinh tế Pakistan vẫn èo uột xuống thấp vì nạn khủng bố gây loạn, nên chỉ còn trông vào viện trợ của nước ngoài, nhưng vì tình hình chính trị bất ổn nên viện trợ quốc tế chỉ có giới hạn. Quân đội Pakistan chú trọng vào việc tiễu trừ bọn Taliban từ Afghanistan chạy qua ẩn náu, nên quân đội cũng không thể đem toàn lực cứu dân bị bão lụt. Các giới chức lãnh đạo quân đội cho rằng nạn lụt chỉ là nhất thời, nạn khủng bố là mối họa dài hạn, nếu không dốc toàn lực đối phó trường kỳ, Pakistan sẽ lọt vào tay bọn Taliban trong khi chúng đang gây chiến với quân đội Mỹ và đồng minh NATO ở Afghanistan.
Trước tình thế đó Mỹ đã cho các trực thăng bay chính thức lần đầu tiên vào đất Pakistan để cứu trợ nạn nhân bão lụt ở Punjab. Trực thăng Mỹ đã chở đồ cứu trợ khẩn cấp cho các nạn nhân, và đưa hàng trăm nạn nhân bị kẹt trong vùng bão lụt đến nơi an toàn. Phát ngôn nhân tòa Ðại sứ Mỹ cho biết 800 người đã được trực thăng cứu và đồ tiếp tế đã được phân chia cho một số các nạn nhân. Nếu nạn nhân bão lụt trông chờ thế giới bên ngoài đến cứu họ, cho đến nay họ chỉ thấy trực thăng Mỹ. Thường ngày dân Pakistan chỉ được nghe bọn Taliban tuyên truyền “Mỹ đã đem quân chiếm Afghanistan nên sẽ chiếm luôn cả Pakistan”, giờ đây dân chúng Pakistan đã có thể thấy rõ trong lúc hoạn nạn bọn Taliban lẩn trốn, chỉ có Mỹ đến cứu họ.
Trong khi đó tình hình ở Afghanistan cũng khá gay go, một phái đoàn Viện trợ Quốc tế đã bị Taliban tấn công làm chết 10 người. Trong số 10 người này có 6 người Mỹ, 2 người Afgha, 1 người Ðức và 1 người Anh. Tất cả đều là bác sĩ, nữ y tá. Phái đoàn này gồm có Trưởng đoàn Tom Little, bác sĩ nhãn khoa ở New York, đã làm việc ở Afghanistan trên 30 năm; Dan Terry 64 tuổi một người đã từng là cựu chiến binh lâu năm ở Afgha; Bác sĩ Thomas Grams 51 tuổi, đã bỏ nghề chữa răng ở Colorado từ 4 năm trước để làm việc toàn thời gian giúp trẻ em nghèo ở Afgha; Bác sĩ Karen Woo 36 tuổi, công dân Anh duy nhất trong phái đoàn; Glen Lapp 40 tuổi, y tá ở Lancaster đến Afgha từ năm 2008, đã tình nguyện ở lại để giúp Chương trình Nhãn khoa thiện nguyện ở Afgha; bà Cheryl Beskett 32 tuổi, con của một mục sư Knoxville, Tenn. Còn 2 người là người Afgha lo việc hậu cần.
Phái đoàn đã leo núi – không đem võ khí và cũng không có an ninh đi theo. Họ đã đi xe hơi từ thủ đô Kabul đến thung lũng hẻo lánh Parun trong tỉnh Nuristan ở cách Bắc Kabul khoảng 260 cây số. Ðến thung lũng họ xuống xe đi bộ theo đường núi suốt 10 tiếng đồng hồ đem theo thuốc men cho những người dân Afgha sống ở thôn xóm hẻo lánh trên núi. Họ đã làm việc trong hai tuần lễ ở vùng này. Khi trở về chiếc xe đã bị phục kích trên đường. Bọn Taliban đã lên tiếng nhận trách nhiệm, quy lỗi cho những người thiện nguyện này là bọn do thám cho Mỹ và tuyên truyền giảng đạo để những người Hồi giáo bỏ đạo đi theo Thiên chúa giáo. Tổ chức Viện trợ Quốc tế đã cực lực cải chính, nói phái đoàn không đi truyền đạo và cũng không hề khuyên người dân vùng núi bỏ đạo Hồi. Khi họ trở về hết đường núi để lên xe hơi, họ đã bị quân Taliban bắn chết hết. Riêng có tài xế người Afgha sau khi quỳ xuống đọc kinh Coran, được chúng tha không giết.
Bây giờ hãy trở lại thời Chiến tranh lạnh. Năm 1987, sau khi quân đội Liên Sô phải bỏ chạy ra khỏi Afghanistan, một nhóm Hồi giáo cực đoan chiếm được chính quyền trung ương ở Kabul. Họ cai trị bằng luật Hồi giáo duy căn. Xã hội đất nước này hỗn tạp, gồm nhiều thành phần chủng tộc khác nhau, văn hóa xuống dốc vì phụ nữ trẻ em không được đến trường học, còn già trẻ phải đi trồng cây nha phiến theo lệnh của chính quyền. Người dân nghiền thuốc phiện rất nhiều, trở thành yếu ớt, bệ rạc kéo dài đến ngày nay. Văn hóa Afghanistan đã thua xa văn hóa Pakistan trước là thành phần của Ấn Ðộ, nên có một nền văn hóa rất cao. Bản báo cáo mới nhất của LHQ cho biết trong nửa đầu năm 2010, số dân Afgha bị phản loạn giết đã tăng 25% so với cùng thời kỳ năm ngoái.
Xét tình trạng trên, chúng tôi nghĩ Mỹ và cả Liên Hiệp Quốc nên viện trợ bão lụt cho Pakistan, để người dân nước này vốn đã sẵn có kiến thức cao nhìn thấy rõ chân tướng của khủng bố Taliban đã xâm nhập đất nước của họ.
Sơn Ðiền Nguyễn Viết Khánh
 giữa Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu và Chủ tịch Palestine Mahmoud Abbas với sự hiện diện của Ngoại trưởng Mỹ bà Hillary Clinton. Không một nhà lãnh đạo nào đưa ra một lời tuyên bố công khai ngay trong cuộc họp thượng đỉnh. Ðây là cuộc họp đầu tiên từ khi có hòa đàm trực tiếp tại Washington ngày 2 tháng 9 vừa qua. Hai bên đã từng có những sự tranh chấp trong 60 năm qua nổi bật nhất là những vấn đề định cư của người Do thái trên phần đất của Palestine, an ninh, ranh giới và số phận của những người Palestine tị nạn.</p>
<p>Từ trước Israel đã tạm hoãn cho đến ngày 30-9 năm nay việc xây dựng nhà trú ngụ cho những người định cư Do thái nay đã gần hết hạn và phía Palestinhe đã hăm dọa nếu tiếp tục xây dựng, họ sẽ chấm dứt mọi cuộc thương thuyết. Tuy nhiên trong cuộc họp ở Ai Cập tuần này, sau bữa ăn trưa hai bên đã họp lại và đã có quyết định là sẽ có cuộc hội đàm giữa hai đoàn thương thuyết ở ngay Jerusalem nơi Israel đang chiếm giữ vào ngày thứ Tư tuần này. Ðặc phái viên Mỹ trong cuộc họp là George Mitchell tỏ ra rất phấn khởi, ông tuyên bố với các phóng viên báo chí tại nơi nghỉ mát Sharm el-Sheik trên bờ biển Hồng Hải của Ai Cập: “Chủ tịch Palestine Abbas và Thủ tướng Israel Netanyahu đã thỏa thuận về một tiến trình hòa đàm ở Jerusalem với mục tiêu là giải quyết mọi vấn đề phức tạp trong vòng 1 năm”.</p>
<p>Về vấn đề xây dựng nhà định cư cho người Do thái, Thủ tướng Netanyahu, với một chính quyền Israel liên minh mà đa số là các phần tử cực đoan của Do thái, đã tuyên bố ông sẽ không gia hạn ngưng xây dựng các nhà định cư nhưng giới hạn sự xây dựng các ngôi nhà mới trong vài khu định cư mà thôi. Vì chuyện nội bộ, Thủ tướng Netanyahu phải dè dặt là điều dễ hiểu.</p>
<p>Các cuộc họp ở Jerusalem lần này sẽ không có các lãnh tụ hai bên đến họp mà chỉ có cấp Trưởng phái đoàn, nhưng đã có lời ước hẹn là sẽ đạt thỏa hiệp trong vòng 1 năm. Như vậy là sẽ không có sự bỏ cuộc của Palestine. Tuy nhiên Mỹ sẽ không vắng mặt. Ngoại trưởng Hillary Clinton sẽ tham dự với vai trò dễ hiểu: đó là dùng sức ép của Mỹ để hai bên từ bỏ hận thù, nhượng bộ lẫn nhau, tìm thế chung sống hòa bình.</p>
<p>Nên nhớ sự thù hận này đã kéo dài từ 60 năm qua, sau khi người Do thái lưu vong trở về giải đất Palestine để lập quốc vào năm 1948. Ðức quốc xã dưới quyền độc tài khát máu của Hitler đã tàn sát người Do thái trong các lò hỏa thiêu. Sau khi quân đồng minh đánh tan phe Trục trong Thế chiến II, dân Do thái mới có cơ hội tái lập quốc gia của họ và được LHQ công nhận. Bây giờ hãy chờ một năm nữa về cuộc hòa giải giữa hai dân tộc Trung Ðông Do thái và Á Rập.</p>
<p>Vậy nước Iran nghĩ sao? Iran đang nóng nẩy chờ hòa đàm Isreal- Palestine tan vỡ, bây giờ giống như người khát nước lại bị bắt buộc phải chờ đến một năm nữa…thật khổ.</p>
<p>Sơn Ðiền Nguyễn Viết Khánh</p>
</div>
</div>
</div>
</div></body>
</html>)