THƠ – NHỮNG CÁNH HOA DẠI MÀU VÀNG – Lê Tuấn: Tặng Nhà Văn Hồng Thủy- Lời Chào Mừng “Nhận Tình Thân” từ VTLV – Lê Văn Hải & Phương Hoa – Hoàng Mai Nhất

Vui quá!Tuyệt vời!
Đây là lần đầu tiên VTLV xảy ra chuyện lạ lùng như thế! Tưởng chỉ là diễn đàn quen biết qua Văn Thơ thôi, ai ngờ “ruột thịt” thứ thiệt!
Mừng cho Anh Lê Tuấn và Chị Hồng Thủy nhé!
Chúc mừng! Chúc mừng!

Lê Văn Hải

Những Cánh Hoa Dại Màu Vàng

*

Những cánh hoa vàng ngây dại đó

Lẻ loi chớm nở mọc bên đường

Không người mong đợi, không ai đón

Lặng lẽ mà sao đẹp lạ thường.

*

Hoa dại màu vàng cánh mỏng thôi

Từ xa xưa đến mọc nơi đây

Đặt cho tên gọi loài hoa dại

Hương sắc gửi về theo gió mây.

*

Phủ kín tình em “Hồng Thuỷ” chung

Hường tình thêm dại gió mây ngàn

Miên man hoa nở trên đường phố

Ai mượn tình yêu hoa dại vàng.

*

Lê Tuấn

Viết tặng nhà văn Hồng Thuỷ

Qua tác phẩm (Những Cánh Hoa Dại Màu Vàng)

Cũng để kỷ niệm ngày Anh Em gặp lại nhau.

NGÀY THU

*

Mây trời xuống thấp lối thu sang

Gió lạnh chiều nay thổi lá vàng

Sương mỏng nhẹ bay tà lụa trắng

Tình thu còn mãi tiếng âm vang.

*

Cành trơ trụi, thấm ướt hơi sương

Lá rụng đêm qua phủ lấp đường

Áo lụa trắng, thu buồn ảm đạm

Tiếng dương cầm nhịp điệu yêu thương

Lê Tuấn

***

Thu Vắng

Trời hong khô lá rải ven đường

Phủ kín hoàng hôn, lấp dấu chân

Hoa lá oằn mình cơn gió lạnh

Nỗi buồn ùa đến lòng phân vân.

*

Thu đem thêm lá phủ chân em

Cho bước chân mềm tiếng nhạc êm

Đến lúc mặt trời vừa khuất núi

Vẫn còn luyến tiếc buồn trong đêm.

*

Lê Tuấn

10-7-21

CHÚC MNG NHN TÌNH THÂN

(Kính tặng chị Hồng Thuỷ & thầy Lê Tuấn)

*

CHÚC MỪNG sum hiệp nhận tình thân

Thu sắc vàng pha ánh đẹp ngần

HỒNG THUỶ văn tài hừng khắp chốn

TUẤN LÊ thơ ý rạng muôn phần

Hữu duyên thiên lý còn tương hội

Bạc phúc cận kề vẫn cách phân

VĂN BÚT VÙNG ĐÔNG và LẠC VIỆT

Tuy xa giờ đã hoá nên gần

*

Phương Hoa – OCT 5th 2021

**

MỪNG NHẬN HỌ

*Viết tặng bạn hiền Lê Tuấn và chị Hồng Thủy

Cuộc thế nhân gian thật lắm điều

Nào ai biết được mai sau nhỉ

Đổi thay thay đổi biến thiên nhiều

Mai kia mốt nọ chưa đặng chí

Giống cánh chim di lạc nẻo về

Rồi ra bổng chốc không hề nghĩ

Lạc Việt Văn Thơ nhận tình thân

Bài thơ viết gởi mừng Tuấn & Thủy

Họ tộc hôm nay lại thêm người

                                   Hoàng Mai Nhất

                               (Seattle, WA 10/9/21)

* Cảm thán chuyện bạn, nghĩ về mình.




Tường Trình Về Buổi Ra Mắt Sách SỐNG VỚI TÂM NHÀN Của VTLV California

Tường Trình Về Buổi Ra Mắt Sách “SỐNG VỚI TÂM NHÀN”

Của Văn Thơ Lạc Việt, Tại San Jose, California

Chúa Nhật vừa qua, 26 tháng 9, 2021, Thi Văn Đàn Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) đã tổ chức một buổi Ra Mắt Sách (RMS) đầy thân thiện và ấm cúng tại COFFEE LOVER 1855 ABORN ROAD, SAN JOSE, CA, nhân dịp ra mắt Tân Hội Trưởng VTLV và Tân Ban Chấp Hành VTLV niên khóa 2021-2023, cũng như tiệc mừng sinh nhật các hội viên có ngày sinh trong các tháng 7,8, và 9. Mặc dù hiện tại vẫn còn trong thời kỳ chống dịch, nhưng nhờ bà con đồng hương đã hoàn thành đủ hai mũi thuốc ngừa Covid-19 nên số khách mời mạnh dạn và tự tin đến tham dự  khá đầy đủ.

MC TS Nguyễn Hồng Dũng

Theo truyền thống lâu đời, buổi RMS đã được tổ chức rất “bài bản” dưới sự điều khiển chương trình của hai MC “rường cột” của VTLV, là TS Nguyễn Hồng Dũng và ca sĩ Hạnh Thảo, với tiết mục mở đầu trang trọng chào cờ Mỹ và chào cờ VNCH do trưởng Ban Nghi Lễ VTLV Hoàng Thưởng đảm trách. Tiếp theo là các tiết mục văn nghệ rất rộn ràng do Ban văn nghệ Thuý Nga với Ban nhạc Sài Gòn Nhớ thực hiện cũng đã làm mọi người sôi nổi với những tràng pháo tay rôm rả.

Chào cờ

Sau phần giới thiệu Tân Hội Trưởng, nhà báo Lê Văn Hải chủ cơ sở “Thằng Mõ” San Jose, và các thành viên mới trong Ban Chấp Hành VTLV, và cựu Hội Trưởng Chinh Nguyên lên bắt tay chúc mừng, Tân Hội trưởng Lê Văn Hải đã có một bài phát biểu thật chân tình, xin ghi lại nguyên văn:

Kính thưa Quý Niên Trưởng, Quý Anh Chị Thành Viên trong VTLV và Quý Thân Hữu.

Tuy ảnh hưởng lớn của mùa dịch, mà chúng ta vẫn có số Quan Khách tương đối hiện diện như hôm nay, đã là sự an nủi lớn lao cho VTLV. Gần 2 năm nay, nhiều hội đoàn, cộng đồng, không dám tổ chức gì trong thời gian này. Chỉ có VTLV, vì hăng say “theo tiếng Mẹ kêu” mới chẳng sợ Cô Vi, Cô Víc, cô Na gì cả, vẫn sinh hoạt, tổ chức đều đặn trên nửa năm qua! Rất đáng khen ngợi về hành động tiên phong can đảm này, nhằm để khuyến khích mọi sinh hoạt xã hội trở lại bình thường. (Sợ mãi đến bao giờ!)….

(Đến đây, rất xứng đáng, để xin mọi người cho một tràng pháo tay, cho sự hiện điên của tất cả chúng ta!)

Kính thưa tất cả Quý Vị,

Cách đây 3 tháng, tức tháng 5 vừa qua, tôi hân hạnh, lần đầu tiên, đứng điều hợp buổi họp của VTLV. Thời điểm đó, tôi rất hoang mang, như người lính mới ra trận, và thiếu tự tin. Vì tôi chưa bao giờ điều hành một hội nào, nhiều đoàn viên và có chiều dày sinh hoạt Văn Học Nghệ Thuật lâu đời, trên 30 năm như thế.

Nhưng tôi thật may mắn, số “đẻ bọc điều,” Trời thương, cho chung quanh tôi, cộng tác toàn là những Anh Chị tài năng thiện chí, tuyệt vời! Nên sau 3 tháng, mọi chuyện mới “xuôi chèo, mát mái” như thế.

Đặc biệt xin gởi lời cám ơn đến Anh Cựu Chủ Tịch Chinh Nguyên, đã gánh hơn một nửa

phận sự của tôi, suốt trong 3 tháng qua và vẫn còn tiếp tục.

Cám ơn tất cả quý Anh Chị, trong các Ban, nhất là các Anh Chị trong Ban In Ấn, Ban Media, Ban Văn Nghệ, Ban Xã Hội,v.v… nhờ sự cộng tác quý báu của quý Anh Chị, để tôi có thể tự tin, giữ được tôn chỉ của hội: VTLV vẫn là nơi quy tụ các Văn, Thi Sĩ, Nghệ Sĩ đông nhất ở miền Bắc Cali này. Hoạt động trong mục đích “Bảo tồn và phát huy tiếng Mẹ” hữu hiệu nhất. Và quý hơn hết, là các thành viên coi nhau như gia đình, có tình thân thương văn nghệ nhất.

Xin tất cả quý vị tiếp tục giúp đỡ tôi, trong những ngày sắp tới, để VTLV trở thành một ngôi nhà chung, nơi những trái tim còn yêu thương “tiếng nước tôi,” cùng nắm tay sinh hoạt chung.

Vì: “Ngôn ngữ là hồn, hồn mất trước, nước mất sau!”

Chân thành cảm tạ.

Kính chúc tất cả Quý Vị luôn mạnh khỏe, “Sống Với Tâm Nhàn” và một buổi chiều sinh hoạt văn nghệ đầm ấm nhiều ý nghĩa.”

Kế đó là phần văn nghệ giúp vui. Và rồi bữa tiệc nhỏ mừng Sinh Nhật quý III của những thành viên VTLV sinh vào các tháng 7, 8, và 9 trong năm bắt đầu. Anh Chinh Nguyên thường nói, tình cảm thành viên VTLV đối với nhau như người trong một nhà, hôm nay đã chứng minh điều đó. Trong bữa tiệc nhỏ mừng Sinh Nhật này, ngoài những món quà tặng rất đặc biệt của mạnh thường quân “Cây Đa” từ khi còn là Phó Hội Trưởng, Lê Văn Hải, hôm nay còn… đặc biệt hơn, là thành viên Brenda Huynh đã mang tới tặng một chiếc bánh sinh nhật vừa đẹp vừa ngon lại vừa to, to đến đủ cho cả mọi người trong buổi lễ. Chưa hết, trưởng ban Xã Hội Lê Diễm còn khệ nệ lớp xách lớp mang, đem đến tặng ba khay bánh bông lan kem nhìn thật là hấp dẫn. Mọi người vui vẻ nhận quà, nhận hoa, rồi sau khi cùng nhau hát bài Happy Birthday rộn rã, cắt bánh, xong là chụp hình tới tấp.

Tiếp tục chương trình, trưởng Ban Biên Tập (TB BT)Thái Phạm lên trình bày về Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn. Thật là thú vị khi nghe anh TB BT giải thích về ý nghĩa của hai bức tranh mà nhà họa sĩ, nhà báo, nhà…Hội Trưởng VTLV Lê Văn Hải đã đặc biệt vẽ cho Tuyển Tập. Dưới đây là nguyên văn bài phát biểu ngắn gọn của TB BT Thái Phạm:

Trưởng BBT Thái Phạm & P.BBT Phương Hoa

           Kính thưa quý vị,

Trước hết, tôi xin trân trọng cám ơn quý vị đã dành thời giờ đến tham dự buổi ra mắt Tuyển Tập “Sống Với Tâm Nhàn” do Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) thực hiện. Đặc biệt, hôm nay chúng tôi thật cảm động khi được biết có hai vị khách từ xa đã lái xe 7 giờ đến tham dự, điều này cho thấy tầm quan trọng và sự ảnh hưởng của VTLV đối với các thành viên như thế nào.

Theo thông lệ, mỗi năm VTLV phát hành một tuyển tập, gồm những bài viết của các thành viên VTLV. Năm ngoái, chúng tôi có Tuyển tập “Quê Hương Và Nỗi Nhớ”. Năm nay, Tuyển tập “Sống Với Tâm Nhàn” được thực hiện dưới chủ đề Thiền Trong Văn Thơ do Trưởng Ban Truyền Thông Lê Tuấn đề xướng. Tuyển tập “Sống Với Tâm Nhàn” có những điểm khác biệt như sau:

–        Sách in màu, cả hình bìa lẫn bên trong sách.

–        Ngoài những bài viết của thành viên VTLV, còn có những tác phẩm của một số thân hữu trong các văn-thi-sĩ trong thi văn đàn khác.

–        Đặc biệt, hình bìa sách là 2 tác phẩm của Họa sĩ nhà báo Lê Văn Hải, cũng là đương kim Hội trưởng VTLV. Bìa sách phía trước, là hình chim bồ câu ngậm một cành non báo hiệu tin vui. Hình bìa sách phía sau là một đóa hoa Sen mọc lừng lững giữa thác nước và một người đàn ông ngồi bên bờ suối trong dáng điệu mệt mỏi, mắt hướng về đóa Sen. Tác giả cho biết, đó là hình ảnh một người sau những ngày tháng băng rừng vượt suối, cuối cùng đã tìm được chốn yên bình cho tâm hồn.

Tôi cũng nhân cơ hội này để cám ơn Ts Lê Tuấn đã phụ giúp layout và trình bày những bức tranh thơ đẹp mắt. Và tôi cũng xin cám ơn Ts Phương Hoa đã bỏ rất nhiều thời giờ kiểm soát toàn bộ quyển sách. Ts Phương Hoa cho biết, vì hăng say với công việc nên thường thức khuya và đôi khi quên cả ăn.

Một lần nữa, xin cám ơn toàn thể quý vị.”

MC Hạnh Thảo + Hồng Dũng

Xin được kể thêm, MC Hạnh Thảo ngoài tài ăn nói lưu loát, hoạt bát, tính tình hiền dịu dễ mến, còn là một trong những giọng ca đặc biệt của vườn văn nghệ VTLV.  Nữ nghệ sĩ Thúy Nga cũng thật xứng đáng là một trưởng Ban Văn Nghệ với giọng ca luôn mượt mà, dầu năm tháng đổi thay giọng hát của chị vẫn luôn được mọi người ủng hộ.

Sau phần văn nghệ tiếp nối rộn ràng, là bài phát biểu của phó Ban Biên Tập Phương Hoa.

Phương Hoa + Thái Phạm

Những điểm chính yếu trong bài phát biểu của P.Hoa bao gồm: Cám ơn sự đóng góp bài vở của 34 tác giả khắp nơi, từ Hoa Kỳ đến các nước trên thế giới. Trong tuyển tập dày 428 trang này, có trên 165 bài thơ đủ thể loại, từ Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú, đến Thất Ngôn Tứ Tuyệt Trường Thiên, xướng họa, rồi thơ Lục Bát, Ngũ Ngôn, và cả Thơ Tự Do… tất cả đều viết về Thiền, về cách làm sao để Sống Với Tâm Nhàn, do các nhà thơ nổi tiếng kỳ cựu như TT Thích Tánh Tuệ, Dương Huệ Anh, Cao Mỵ Nhân, Ngô Đình Chương, và rất nhiều nhà thơ trẻ gửi đến.

Đặc biệt, là 32 bài viết, gồm truyện ngắn, thuyết pháp, biên khảo, hồi ký… với những lời hay, ý đẹp, hướng dẫn thiền định, khí công, giúp người sống đời an lạc từ Thầy Thích Tánh Tuệ, GS Đỗ Quang Vinh, TS Mai Thanh Truyết, nhà văn Hồng Thủy, Sương Lam, Sao Khuê… và rất nhiều nhà văn khác nữa. Thêm vào đó là những bức thư họa đẹp và ý nghĩa vô song, giúp người xem thấy lòng thơ thới, cộng thêm và 2 bản nhạc thật hay, thật mượt mà từ lời ca đến nốt nhạc, về Thiền, và về tình yêu trong sáng, mà có lẽ độc giả sẽ phải tìm nghe cho bằng được trên YouTube sau khi xem, chưa kể đến một số bức ảnh nghệ thuật độc đáo, đẹp mê hồn, từ những nhiếp ảnh gia đầy chuyên nghiệp chụp.

Quan trong nhất, vì đây là TT chủ đề Thiền, nên VTLV không chủ trương bán quyển sách quý thuộc loại “gối đầu giường” này để gây quỹ cho sinh hoạt của hội như trước đây, và như các diễn đàn khác thường làm. Sách TT Sống Với Tâm Nhàn kỳ này in toàn màu, giá thành từ nhà xuất bản $19.98/quyển. Quý vị dù là thành viên hay không phải thành viên, ai muốn có sách thì mời liên lạc VTLV để đặt mua, sách sẽ được gửi đến địa chỉ quý vị, và quí vị chỉ gửi trả đúng với giá tiền sách + thuế + cước phí. (Giá tổng cộng trung bình 1 Book + Tax + Shipping mỗi tuyển tập gửi trong nước Mỹ total là $25. – Nếu mua nhiều có thể được giảm shipping)

Kế tiếp, là phần văn nghệ giúp vui với nhiều ca sĩ trẻ tại San Jose và đến từ thành phố khác như, Anh Khoa: Keyboard; Thanh Tuấn: Âm Thanh (SJ); Cùng các ca sĩ: Duy Hải, Hồng Hạnh (Sacramento); Khôi Nguyên (SF); DIệu Thảo; Thanh Trúc; Thiên Duyên (SJ)…  thật đặc sắc làm cho mọi người vừa thưởng thức những ly cà phê, sinh tố, trà trân châu… ngon tuyệt vời của quán COFFEE LOVER do VTLV chiêu đãi, vừa xem ca nhạc sống động, và vừa nhâm nhi hai món bánh kem ngon…mê ly.   

Trưởng ban Truyền Thông Lê Tuấn

Sau đó là Trưởng Ban Truyền Thông VTLV, nhà thơ Lê Tuấn, lên phát biểu cảm tưởng về Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn mà anh cũng là người bỏ nhiều tâm huyết ra cùng chung tay thực hiện với BBT.  Đáng tiếc, khi ấy người viết đang bận rộn cùng trưởng BBT Thái Phạm ký sách SVTN phía bên ngoài cho những khách tham dự hỏi mua. Và vì cảm động thấy sự ưu ái của quý khách, P.Hoa khi ký sách đã chăm chú viết tặng kiểu “mì ăn liền” cho mỗi người hai câu thơ Lục Bát vào trang đầu sách, nên đã không ghi nhận hết được những gì nhà thơ Lê Tuấn phát biểu để tường trình, mong nhà thơ Lê Tuấn và quý vị thông cảm cho phần thiếu sót này. Những gì P.Hoa nghe, khi được khi không, gom lại là nhà thơ đã đọc bài thơ của Thượng Toạ Thích Tánh Tuệ,  “Vội đến vội đi, vội nhạt nhòa – Vội vàng sum họp vội vàng xa – Vội ăn vội nói, rồi vội thở – Vội hưởng thụ mau để vội già,” cộng với lời mời gọi mọi người hãy bước vào thiền định để sớm nhận biết sự bình an trong tâm hồn.,” cũng như mời gọi khán giả “hãy tìm đọc Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn.”

Cảm động nhất, là những quan khách có tấm lòng hào hiệp, họ đã nhận thấy sự phục vụ vì cộng đồng, vì bảo tồn Văn Hóa Việt vô vụ lợi của VTLV nên trong dịp này đã biếu tặng cho VTLV một số hiện kim. Thân hữu chỉ cho cái tên ngắn gọn là “Trâm” đã tặng phong bì $500, nhà thơ Minh Thúy Thành Nội tặng $100, và tân Hội Trưởng Lê Văn Hải tặng $400, cộng với một số hội viên, cố vấn… của VTLV cũng đã tặng một số tiền không nhỏ trong mấy lần gần đây, để VTLV mua máy lạnh cho phòng thu hình, và trang trải rất nhiều chi phí khác.  Thật là rất đáng trân trọng vậy.

Và đây là tin mới đặc biệt hiện tại của VTLV: Để phục vụ quý tác giả và độc giả có hứng thú đọc sách online, BBT VTLV đã upload sách lên trang nhà, quý vị có thể ghé vào website vantholacviet.com để đọc.

Sau cùng, VTLV mong rằng sẽ gặp lại các tác giả và quý vị trong những TT sắp tới của VTLV, để chúng ta cùng làm cho:

VĂN THƠ xoay chuyển đất trời

LẠC VIỆT mãi mãi không rời VĂN THƠ

Phương Hoa




GIỚI THIỆU SÁCH MỚI: Sống Với Tâm Nhàn- Phương Hoa

Bài Đăng Trên Việt Báo California:

GIỚI THIỆU SÁCH MỚI: SỐNG VỚI TÂM NHÀN:

https://vietbao.com/a309621/gioi-thieu-sach-moi-song-voi-tam-nhan

SỐNG VỚI vô ưu hưởng phước đời

TÂM NHÀN buông xả trí nhàn lơi

VĂN THƠ xướng họa hòa mây gió

LẠC VIỆT thi ca quyện đất trời…

Bốn câu thơ trên đây trích trong bài thơ Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú có tựa đề “Sống Với Tâm Nhàn” cùng với tựa sách, được trình bày bằng những nét thư pháp mượt mà, lả lướt, của nhà văn Đỗ Dung, một cựu Dược Sĩ thời VNCH, cũng là bài thơ mở đầu giới thiệu Tuyển Tập văn thơ chủ đề Thiền “Sống Với Tâm Nhàn” do Thi Đàn Văn Thơ Lạc Việt vùng Thung Lũng Hoa Vàng San Jose California thực hiện.

Người Việt Nam hải ngoại chắc không ít người biết đến Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), một diễn đàn văn học có số tuổi đời và uy tín khá cao ở California. Thi Văn Đàn “Văn Thơ Lạc Việt” được thành lập từ năm 1992, bởi 5 nhà thơ nhà văn tiền bối: Cố thi sĩ Hà Thượng Nhân, cố thi sĩ Hoàng Anh Tuấn, cố thi sĩ Chu Toàn Chung, thi sĩ Dương Huệ Anh, thi sĩ Thượng Quân, và với sự cố vấn của cố nữ sĩ Trùng Quang, cố Bình Luận Gia Sơn Điền Nguyết Viết Khánh, và cố Nhạc Sĩ Vũ Đức Nghiêm. Trải qua ba thập niên, nước Mỹ đã kinh qua bao thế sự thăng trầm, nhưng VTLV vẫn còn đứng vững, và ngày càng phát triển mạnh theo thời đại. 

Những năm trước thời kỳ xảy ra đại dịch Covid-19, hàng năm VTLV đều tổ chức cuộc thi văn thơ có phát thưởng bằng hiện kim, đã quy tụ hàng nghìn tác giả tại Hoa Kỳ và khắp nơi trên thế giới gửi bài dự thi. Thêm vào đó, mỗi năm, kể cả năm vừa qua 2020, trong thời điểm toàn quốc Hoa Kỳ và thế giới thực hiện biện pháp cách ly, nhà nhà đóng cửa, thì VTLV vẫn tiếp tục thực hiện Tuyển Tập “Quê Hương Và Nỗi Nhớ.” Rồi đến đầu Xuân năm 2021, VTLV đã hoàn thành Đặc San Xuân Tân Sửu, một Đặc San Xuân in toàn màu với bài vở rất phong phú, giá trị và đã được rất nhiều văn thi sĩ cùng đồng hương khắp nơi khen ngợi ủng hộ.  Sau sự thành công của ĐS Xuân Tân Sửu,  VTLV tiếp thực hiện Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn, 2021, và mới vừa hoàn thành, trong tháng 9/2021, còn nóng hôi hổi thơm mùi mực mới.

Nhà báo Lê Văn Hải của hệ thống tuần báo “Thằng Mõ” San Jose, cũng là chủ tịch VTLV, đã viết trong lời giới thiệu Tuyển Tập Sống Với Tâm  Nhàn (SVTN), “Hy vọng sau khi đọc xong trên 400 trang sách này, không ít thì nhiều, mùi Thiền của thơ văn, sẽ thấm vào tim, để tâm hồn bay cao, cuộc sống được vui tươi, hạnh phúc hơn…”

Quả thật đúng như vậy.  Mở ra vài trang đầu, đọc bài viết “Duyên Khởi Thơ Thiền” của nhà văn Tiến Sĩ Nguyễn Hồng Dũng, tôi rất tâm đắc với nhận xét của nhà văn, “… sức sống Thiền trong thi ca vô cùng bền vững, là tiếng nói từ cõi lòng hòa cảm nỗi yêu thương. Hãy trân quý từng lời, từng vần điệu bởi chính nó đã giải tỏa phần nào cái tinh thần stress trong cơn đại dịch, xóa tan mọi tạp nhiễm xô bồ, giành giựt hơn thua rồi mặc kệ cái thịnh suy giữa trần gian mà chúng ta đang sinh hoạt.” (Sống Với Tâm Nhàn, Tr. 14)

Đến bài viết “Quán Tâm Chính Là Tu Tâm” của Thượng Tọa Thích Tánh Tuệ, tôi đọc mãi mê từng chữ, từng lời vàng ngọc của Thầy, và cố gắng ghi nhớ những điều vi diệu, “Trong cuộc sống hằng ngày, con người bị tâm tham, sân, si chi phối thường xuyên.”  Và “Nếu chánh niệm đầy đủ, ta ngăn ngừa được sự sanh khởi của chúng hay có thể phát hiện, đoạn trừ chúng ngay từ lúc vừa mới khởi sanh.” (SVTN tr.17). Đặc biệt nhất, là bài thơ “Vội” nổi tiếng của Thầy đã được loan truyền khắp mọi nơi:

“Vội đến, vội, đi, vội nhạt nhòa

Vội vàng sum họp, vội vàng xa

Vội ăn, vội nói, rồi vội thở,

Vội hưởng thụ mau, để vội già…” (SVTN tr.20)

Nhiều bài viết về Thiền khác của Thầy Thích Tánh Tuệ bài nào cũng chứa đựng những lời những giáo huấn quý giá, những điển tích rất nhiệm mầu của Phật, và thú vị hơn nữa, nhiều bài thơ về Thiền của Thầy đã được các thi nhân Phật Tử cùng xướng họa, dẫn người đọc lạc vào chốn rừng thơ bát ngát mênh mông, trăm hoa đua nở đủ sắc màu, những bông hoa tâm lành ý thiện, lòng trong dạ sáng… thấm đẫm hương vị Thiền và vô ưu vô uý…

Trong tuyển tập này, có một bài viết rất công phu, tỉ mỉ của Giáo Sư Đỗ Quang Vinh, bài “Thái Cực Dưỡng Sinh” chỉ dẫn môn thiền khí công: “Thiền cũng như Thái-cực-quyền đều là lưỡng diện của nhất điểm dưỡng sinh. Nói khác, cả hai phương-thức này đều nhằm giải-quyết những bế-tắc về tâm sinh lý ngõ hầu giữ-gìn sức khoẻ, ngăn ngừa và chữa trị bệnh tật mà tăng thêm tuổi thọ.” (SVTN tr. 53), GS Đỗ Quang Vinh viết. Giáo sư còn vẽ minh họa chỉ dẫn rõ ràng cách tập luyện, những huyệt đạo của con người, cách vận khí, điều tức, và khai thông kinh mạch.

Nhà thơ tiền bối Dương Huệ Anh đã góp mặt với nhiều bài thơ rất thanh thoát về Thiền, những câu trích dưới đây chứng minh cho sự hiểu biết mênh mông về Thiền Đạo của nhà thơ:

“Thế nào là Đạo là Thiền

Tân bình thường: Đạo

Ưu phiền sạch không

Nằm, Ngồi, Ăn, Ngủ, khoan dung

Sống trong Tĩnh Thức ngoài vòng chấp tranh (SVTN tr. 81)

Cựu nữ Trung Tá Lục Quân Hoa Kỳ, nhà thơ gốc lính Phạm Phan Lang đã trải lòng thiền khi nhìn hoa súng trắng chờ nắng sớm bên sông, và nhờ thấm mùi Thiền nên nhà thơ buông xả hết cả những đợi chờ, trải lòng vô ưu trong nhiều bài thơ khác nữa. Và tôi thích thú đọc từng lời từng chữ những bài thơ xướng họa của thi sĩ tiền bối Thiền Sư Xóm Núi Ngô Đình Chương, một trong những giám khảo các cuộc thi Văn Thơ của Văn Thơ Lạc Việt, cùng các nhà thơ hậu bối, những bài như “Chiều Đông Trên Đỉnh Trường Lục” “Am Vắng,” “Chốn Ẩn Cư” và nhiều, rất nhiều bài thơ xướng họa khác cũng hay vô cùng mà nếu được phép, tôi sẽ “mượn tạm” mấy câu của cụ Tiên Điền để diễn tả những bài thơ này, “Lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu.”

Điều rất đặc biệt là, TT “Sống Với Tâm Nhàn” đã quy tụ rất nhiều Thi Văn Đàn bạn khắp Hoa Kỳ và thế giới tham gia.  Tác giả Kim Oanh là trang chủ Diễn Đàn Long Hồ Vĩnh Long từ Úc Châu cũng góp những ý Thiền nhẹ nhàng trong bài thơ “Khúc Hát Sai Mùa”.  Còn văn thi sĩ Nguyễn Phương Thúy, Hội Trưởng Diễn Đàn Cô Gái Việt từ Miền Đông Hoa Kỳ cũng mở rộng lòng từ, khi người ta xin thì cứ thoải mái cho, cho hết một nửa và còn cho mãi cho hoài, nhưng nếu người ta còn xin nữa thì vẫn cứ… cho tiếp, vì sự cho đi sẽ không bao giờ hết:

“Hỏi thêm một nửa, cho ngay

Nửa đi thêm nữa… vui thay vẫn còn

Cho hoài chỉ nửa hao mòn

Niềm vui san sẻ…. vo tròn phúc duyên” (SVTN tr. 141)

Khi đọc bài “Bên Bờ Tử Sinh” của nữ văn sĩ Đỗ Dung thuộc Ban Điều Hành diễn đàn Minh Châu Trời Đông, tôi cũng thấy lòng nhẹ nhàng theo, tác giả bị căn bệnh hiểm nghèo bác sĩ nói chỉ sống thêm vài năm nữa, mà nhờ nhiếp tâm thiền định, chẳng những thoát khỏi cây cầu sinh tử mà tác giả còn sống yêu đời và trở thành một nhà văn với nhiều sáng tác đi vào lòng độc giả.

Thật là một ngạc nhiên đầy thú vị khi “Sống Với Tâm Nhàn” chủ đề Thiền còn “quyến rủ” được một nữ văn thi sĩ người theo Đạo Chúa. Kim Loan cây viết trẻ từ tận xứ rừng phong Canada cho độc giả thưởng thức tấm lòng tha thứ và yêu thương như Đức Chúa của cô:

“Nếu biết đời này rồi sẽ qua

Mang nặng lòng chi, hãy thứ tha

Sống nhẹ nhàng cho lòng thanh thản

Yêu thương người như gương Chúa Ta” (SVTN tr. 155)

Đến bài viết hừng hực niềm tin, sự yêu đời của nữ ký giả lão thành Kiều Mỹ Duyên “Tình yêu, Tình Yêu, Tình Yêu Ơi,” đã đưa tôi quên hết muộn phiền, chỉ giữ lại lòng yêu người, yêu đời, ngắm hoa, nhìn chim hót…. Và khi đọc tới 66 bài thơ Thiền của cựu nữ Giáo Sư Giác Đạo sưu tầm và nhuận sắc, tôi như lạc vào cõi Thiền muôn lối nghìn phương, miên man học hỏi dù còn nhiều điều chưa hiểu hết.  Cũng vậy, bài viết “Thiền Trong Sinh Hoạt” của nhà thơ Minh Thuý Thành Nội và rất nhiều bài thơ Thiền khác của thi nhân, tôi đọc xong tâm đắc lắm, nhưng đáng chú ý nhất là những điều đơn giản mà hữu ích sau đây khi một người muốn sống tốt:

“Lo ít, ngủ nhiều

Giận ít, cười nhiều

Ngồi xe ít, đi bộ nhiều

Nói ít, làm nhiều

Tham lam ít, bố thí nhiều” (SVTN tr.192)

Một nữ tác giả có cái bút hiệu ngồ ngộ làm người ta …khó quên, “Thúy M,” từ miền Đông DC đã gửi gắm cho độc giả những kinh nghiệm về thiền, khi đã nhập định thì quên hết phòng thiền, quên cả… người ngồi bên, để “Hồn trong trạng thái tĩnh nhiên/Số không tròn trĩnh tâm thiền trống trơ…” (SVTN tr. 201)

Câu chuyện “Ở Trọ” của nữ văn sĩ Nguyễn Thị Thanh Dương và bài thơ Thiền của tác giả đã cho tôi mở lòng ra và tin vào cái suy nghĩ: “…nhà to đẹp hay nhà cũ xấu cũng chỉ là quán trọ ven đường đời cho ta dừng chân và một ngày nào đó ta sẽ về nơi yên nghỉ sau cùng đó mới là căn nhà vĩnh cửu của riêng ta.” (SVTN, tr. 212)

Còn đối với thi sĩ Như Thu, thì hình như thiền đã in đậm vào tâm trí. Rất nhiều bài thơ trong Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn của Như Thu đưa độc giả đến cõi thiền, từ “Niết Bàn Chẳng Xa” đến “Ở Đây, Bây Giờ” rồi “Tuổi Đời”… đến bài “Tĩnh Lặng” đã hấp dẫn nhiều bạn thơ cùng xướng họa. Tác giả Như Thu đã nhận chân ra đời là vô thường, không nên mơ mộng huyễn hoặc mà chỉ nhìn vào hiện tại:

 “Ngày mai, chuyện của ngày mai

Mong cầu gác lại tương lai đừng chờ

Hôm nay, hiện tại, bây giờ

“Ở đây” chỉ có “bây giờ” mà thôi (SVTN tr.216)

Nữ văn thi sĩ Sao Khuê cũng từ Canada, tự xưng là mình đang “Mon Men Cửa Thiền,” mà đã viết nên một câu chuyện liêu trai “Bến Mê” thật kỳ lạ, thật liêu trai, nhưng những nhân vật trong truyện cũng đều học được thế nào là nhân quả luân hồi, qua lời giảng dạy của sư cụ thiền sư.

Kế đến là bài biên khảo “Thiền Có Thật Sự Cần Thiết Cho Con Người” của nhà thơ Lê Tuấn. Có thể thấy đây là một bài biên khảo được tác giả dành nhiều tâm huyết và công phu để thực hiện.  Nhiều phương pháp thiền được phân tích rất chi tiết, và các tư thế ngồi khi thiền định cũng được tác giả minh họa rõ ràng. Thêm vào đó, rất nhiều bài thơ về Thiền của tác giả Lê Tuấn đã được các nhà thơ khác đồng cảm và cùng chung tay xướng họa, chắc chắn sẽ làm độc giả thích thú .

Nữ văn sĩ Hồng Thuỷ, chủ tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ với hai bài viết rất hay, nhưng cảm động nhất là bài “Chiếc Phong Bì Tím Ngày Đầu Xuân” kể về một bà mẹ Mỹ có con trai sang chiến đấu rồi mất tích bên Việt Nam, đã chuyển sự kỳ thị, sự ghét bỏ người Á Châu, khi biết tác giả là người Việt Nam, và từ đó hết lòng giúp đỡ, kể cả việc mỗi lần Tết Âm Lịch đến bà đem tặng tác giả phong bì lì xì màu tím trong đó đựng bì lì xì đỏ với tiền mới để chúc may mắn theo phong tục người Việt Nam.  Riêng thiền giả Nguyễn Thị Yến trong bài “Đêm Diệu Nhân” và một bài viết, bài thơ khác đã chia sẻ nhiều điều rất bổ ích từ những khóa thiền mà tác giả tham dự.

Nổi bật là, nữ sĩ Cao Mỵ Nhân từ trang Hải Ngoại Phiếm Đàn cũng đã đóng góp nhiều bài thơ trích từ tác phẩm “Đưa Người Tình Đi Tu” như “Sắc Tức Thị Không,” “Thiền Động” và nhiều bài thơ tình yêu mà rất thoát tục. Tôi thấy có chút xao xuyến bâng khuâng khi đọc những dòng thơ trong bài “Đứng Trước Ngõ Hạnh” này:

“Ngõ hạnh vẫn nhờ người nhổ cỏ

Để hoa nhân ái nở chan hòa

Tam quan buồn bã chờ năm đó

Giờ đã như là chẳng ghé qua” (SVTN tr. 323)

Gần cuối sách có bài “Quét Lá Sân Chùa” của tác giả Nguyện Thị Thêm, đó là những tưởng nhớ nhẹ nhàng nhưng đầy thử thách của việc tu hành và xây dựng một ngôi Tam Bảo, nhưng “Yêu Thương” mới là câu chuyện cảm động rất đáng phải đọc cho kỹ để cảm nhận cái hay, cái tình cảm yêu thương chân thật kiếp người. Văn thi sĩ Sương Lam là trang chủ “Một Cõi Thiền Nhàn” ở Portland, Oregan, đã có bài viết “Một Chữ Tâm” đầy ý nghĩa…và bài “Dòng Sông Cuộc Đời” cùng những bài thơ Thiền rất thoát tục, rất an nhiên, mà tôi mãi mê dõi theo từ đầu đến cuối. Còn bài viết thật đặc biệt về triết lý sống “Wabi Sabi” của người Nhật do Tiến Sĩ Mai Thanh Truyết biên khảo cũng vô cùng thú vị, và rất lạ lùng, đã đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác…

Tóm lại, trong tuyển tập này còn rất nhiều văn, thi, nhạc, họa, sĩ tham gia. Thơ của các nhà thơ Trần Cẩm Thành, Thanh Hòa, Hoàng Mai Nhất… đều chứa đựng tâm thiền, trí không, khiến người đọc cảm thấy thật nhẹ nhàng.  Và thi sĩ Mặc Khách với nhiều bài thơ cũng đầy thiền vị. Đọc xong những bài thơ của tác giả Mặc Khách, tâm tôi đọng lại mấy lời này, “Ta về ngồi đếm hư hao/Chìm trong bể khổ thương đau kiếp người/Lợi danh nhường lại cho đời/Đường về cõi tịnh buông rơi nhẹ lòng.”  

Ngoài ra còn có một ca khúc “mới toanh” của nhạc sĩ, cũng là trưởng Ban Biên Tập VTLV, Thái Phạm, phổ từ bài thơ “Nếu Tình Là” của thi sĩ Lê Tuấn, và nhạc sĩ Từ Nguyên đóng góp một bài viết về Thiền cùng khúc ca Đạo Nguyện. Nhiếp ảnh gia Lê Đức Tế cũng góp mặt với bộ ảnh chụp nghệ thuật sống động và điêu luyện. Và câu chuyện cuối, “Một Thoáng Di Linh” rất dễ thương, viết về mối tình trong sáng của chàng lính trẻ VNCH, mơ thầm một người con gái nhưng lặng lẽ để nàng vào Dòng Tu dâng đời cho Chúa, của văn thi sĩ Chinh Nguyên, cựu chủ tịch VTLV, làm cho tôi bồi hồi, gấp sách lại mà lòng vẫn cảm thấy bâng khuâng… 

Sau cùng, Tuyển Tập “Sống Với Tâm Nhàn” là một quyển sách rất giá trị, rất hữu ích, đáng để đọc trong thời điểm khắp nơi vẫn còn lo âu vì dịch bệnh hoành hành. Đọc để giúp cho lòng thanh thản và để cuộc sống được tự tại an nhiên hơn.

Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả khắp nơi.  

Sách sẽ được VTLV ra mắt độc giả vào Chúa Nhật này, 26 tháng 9, 2021, tại San Jose California.

Địa điểm: COFFEE LOVER 1855 ABORN ROAD, SAN JOSE, CA, 95121

Phương Hoa




Chùm THƠ Trăng Và Mùa Thu: Lê Tuấn + Minh Thúy + Hoàng Mai Nhất + Thái Phạm + Phương Hoa

Nguồn ảnh: internet




Thơ Xướng Họa: THUNG LŨNG MÙA THU -Lê Tuấn + Phương Hoa & NHỊP TANGO – THƠ Phương Hoa




THƠ XƯỚNG HỌA -Mùa THU Của Em Và Của Anh -Lê Tuấn & Họa Sợi Tơ Thu – Phương Hoa




TƯỞNG NIỆM 9-1-1 – Lê Văn Hải – Lê Tuấn – Minh Thúy – Phương Hoa

Lời phát biểu của Chiến hữu Lê Văn Hải, đại diện Liên Hội Cựu Quân Nhân VNCH Bắc Cali, trong buổi Lễ Tưởng Niệm Nạn Nhân 9/11.

Kính thưa tất cả Quý Quan Khách hiện diện,

-Bằng giây phút này, 11 tháng 9 năm 2001, 19 tên khủng bố Al-Queda, đã dùng 4 chiếc máy bay hàng không dân sự, đâm vào những biểu tượng quyền lực, kinh tế, của nước Mỹ, cũng là Quê Hương thứ 2 của chúng ta.

-Bằng giây phút đau đớn này, gần 3 ngàn người đã thiệt mạng, dưới bàn tay tàn bạo của những kẻ khủng bố, mang nặng lòng thù hận, không còn trái tim con người, gây đau thương, để thành một biến cố khủng bố tồi tệ, chết chóc nhiều nhất trong lịch sử!

-20 năm sau, giờ thứ 25, lại thêm 13 Nam Nữ Quân Nhân Hoa Kỳ, đã hy sinh trong cuộc chiến chống quân khủng bố Taliban, tại chiến trường A Phú Hãn.

-Xin được thay mặt Liên Hội CQN VNCH Bắc Cali, hiệp tâm, góp lời nguyện cầu cho những Anh Linh người đã nằm xuống yên nghỉ. Xin Thượng Đế vẫn đoái thương Đất Nước mà Người hằng yêu mến. Gìn giữ người dân yên bình và một đời sống an vui tốt đẹp.

Trước khi dứt lời, cũng xin nhắc nhở: Quê Hương Việt Nam chúng ta, cũng đang bị cai trị dưới bàn khủng bố độc tài của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Hãy cùng đứng lên chống bọn Khủng Bố! dưới bất cứ hình thức nào!

LÊ VĂN HẢI

Tưởng Niệm 20 Năm 911 (2001–2021)

Bằng giây phút này, cách đây 20 năm về trước: Những hình ảnh không thể nào quên của vụ khủng bố 11/9!

(Lê Văn Hải lượm lặt và trình bày)

-Cuộc khủng bố tồi tệ nhất trong lịch sử nước Mỹ, đã 20 năm, mà mới như ngày hôm qua! Giờ đây, mọi người có thể dừng lại tại Đài Tưởng Niệm Trung Tâm Thương Mại Thế Giới ở Manhattan tại Thành Phố New York. Để tưởng niệm cuộc tấn công khủng bố quy mô tàn bạo vào Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, làm 2,996 người tử nạn và hơn 6,000 người bị thương.

-Hình ảnh đau thương về vụ tấn công khủng bố cách đây 20 năm, vẫn còn ám ảnh in đậm trong tâm trí người Mỹ nói riêng và thế giới nói chung, khó mà phai nhòa. Đó là giây phút kinh hoàng, khi các máy bay không tặc lao thẳng vào tòa tháp đôi và Lầu Năm Góc, rồi bốc cháy như ngọn đuốc! Lửa khói mù mịt, cảnh đổ nát như bãi chiến trường!

-Cột khói lớn tràn ra từ tòa tháp phía Bắc, của Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) ở New York, sau khi bị đâm bởi phi cơ bị không tặc khống chế, gây ra thảm họa.

-Đúng 20 năm trước, bằng giây phút này, những tên không tặc Hồi Giáo quá khích, đã cướp 4 máy bay hàng không dân sự chở khách và gây ra vụ khủng bố chấn động thế giới. 2 phi cơ lao vào tháp đôi WTC ở New York, chiếc thứ 3 đâm trúng Ngũ Giác Đài và chiếc thứ 4 rơi xuống cánh đồng ở Pennsylvania. Gần 3.000 người đã thiệt mạng trong vụ thảm sát kinh hoàng, gây nhiều thương đau nhất trong lịch sử đất nước này.

-Tòa tháp Nam của trung tâm thương mại bị phá hủy, sau đó sụp xuống thành núi gạch vụn khổng lồ.

-Những tòa nhà thấp hơn ở Manhattan, New York, cũng chìm trong biển khói và các mảnh vỡ sau khi tòa tháp đôi sụp đổ.

-Đám khói lửa khổng lồ tại hiện trường. Khi vụ tấn công xảy ra, hàng nghìn người đang làm việc trong tòa tháp. Những người ở phía dưới khu vực máy bay lao trúng có thể may mắn thoát thân, nhưng phần lớn người ở phía trên bị kẹt lại. Nhiều người hoảng sợ, lao xuống mặt đất! tan xác thê thảm!

-Rất nhiều người bị treo lơ lửng trên những ô cửa sổ của tòa tháp Bắc trong ngày 11/9. Cảnh la hét, cứu giúp trong tuyệt vọng! hình ảnh quá đau thương!

-Ngũ Giác Đài cũng không nằm ngoài mục tiêu của vụ khủng bố. Những người thiệt mạng ngày 11/9 bao gồm 343 lính cứu hỏa và 23 cảnh sát.

-Những con số thương đau kinh khủng: Giới chức Mỹ đã tìm thấy 19.500 mảnh thi thể của các nạn nhân trong đống đổ nát, sau khi biểu tượng tháp đôi của thành phố New York sụp đổ. Chỉ 291 thi thể trong số gần 3.000 người thiệt mạng còn nguyên vẹn. Các nạn nhân có độ tuổi từ 2 đến 85. Khoảng 75–80% người thiệt mạng là nam giới.

-Khói bụi đã gây ra nhiều hậu quả sức khỏe lâu dài đối với người dân New York.

-Cảnh Ground Zero (Vùng đất số không) là nơi 2 tòa tháp sụp đổ. Và trên chính vùng đất này, người Mỹ đã xây đài tưởng niệm các nạn nhân xấu số hiện nay.

-Đường tàu điện ngầm phía dưới trung tâm thương mại cũng bị hư hỏng nặng. Trước ngày 11/9/2001, các quan chức chính quyền cấp cao của Mỹ, không coi chủ nghĩa khủng bố hay chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan là ưu tiên hàng đầu. Sau sự kiện 11/9, chính quyền Mỹ tiến hành ngay cuộc chiến chống khủng bố. Cuộc chiến này không chỉ nhắm tới lực lượng Al Qaeda mà còn nhắm vào chủ nghĩa khủng bố toàn cầu. 

– Một nhân viên cứu cấp được giải cứu khỏi đống đổ nát. Sau thảm kịch này, người Mỹ trở nên thận trọng, phòng ngừa hơn bao giờ hết. Thay đổi toàn diện cách sinh hoạt: Từ các nhà ga, bến tàu, sân bay, tới các địa điểm quan trọng khác, nguyên tắc kiểm tra an ninh trở nên gắt gao hơn nhiều. Các kỹ thuật đối phó với khủng bố, được dạy kỹ lưỡng trong các chương trình đào tạo chuyên viên, biến cố đặc biệt ảnh hưởng lớn đối với ngành hàng không riêng gì nước Mỹ mà của cả thế giới

-Tượng Nữ thần Tự do ở Mỹ nhìn từ thành phố New Jersey, “chứng kiến” rõ ràng nhất, vùng khói mù mịt ở New York trong ngày đau thương này.

-Hình ảnh Tổng thống Mỹ, George W. Bush nói qua loa phóng thanh, điều động cứu giúp, chấn an người dân tại đống đổ nát ở toà tháp đôi tại New York

-Một nhóm lính cứu hỏa, đi giữa các đống đổ nát của toà tháp đôi.

-Tại hiện trường, một người lính cứu hoả kêu gọi đồng đội tới tiếp ứng, chữa cháy.

-Khủng bố 9/11 nhắc nhở con người “Yêu Thương nhau, sẽ biến trái đất này thành Thiên Đàng, ngược lại, Thù Hận sẽ biến nó thành Địa Ngục!”

LÊ VĂN HẢI




MỪNG LỄ LAO ĐỘNG HOA KỲ: Lê Văn Hải & THƠ Phương Hoa

Cuối Tuần Này: Mừng Lễ Lao Động Hoa Kỳ (Labor Day)

Ý nghĩa ngày Lễ: Chỉ có Lao động, lao động, lao động! Với bàn tay lem luốc, công việc cực nhọc, vầng trán thấm mồ hôi. Mới biến thế giới này tốt đẹp hơn! Không còn cách nào khác!

Danh Ngôn Vinh Danh Lao Động:

-Tôi chưa bao giờ vô tình làm điều gì, cũng như không phát minh nào của tôi đến từ sự vô tình cả. Chúng đến từ những vất vả, kết quả của lao động! (Thomas Edison)

-Ý tưởng phải được tạo thành qua khối óc và bàn tay cần cù lao động của những người tốt và can đảm. Không thì tất cả cũng chẳng hơn là những giấc mơ. (Ralph Waldo)

-Người lao động là người hạnh phúc nhất. Chính những kẻ nhàn rỗi, lười biếng, mới là người khốn khổ! (Benjamin Franklin)

-Anh phải lao động không mệt mỏi và táo bạo, nếu anh thực sự muốn sống hạnh phúc và có ý nghĩa! (Vincent Van Gogh)

-Thế giới đang tiến về phía trước, không phải bởi những cú đẩy mạnh mẽ của những anh hùng, những thần thánh. Mà bởi tổng hợp những cú đẩy yếu ớt của những người lao động lương thiện. Chúng trở thành sức mạnh vô song! (Helen Kell)

-Người lao động chăm chỉ, không bao giờ tuyệt vọng, bởi họ tin tưởng rằng, tất cả điều tốt đẹp đạt được, tất cả bằng sự chăm chỉ lao động!

Mừng Lễ Lao Động

Ngày lễ này, được mừng vào thứ Hai đầu tiên, của tháng 9 mỗi năm. Năm nay, vào  Thứ Hai, ngày 6/9/2021.

Đây là một trong những ngày lễ lớn quốc gia, mọi người dân được hưởng một cuối tuần dài vui vẻ, để nghỉ ngơi, vui chơi với bạn bè và người thân.

Lễ Lao Động là ngày dành riêng để tôn vinh và ghi nhận sự đóng góp quan trọng Lực Lượng Lao Động, cho xã hội và kinh tế, đóng góp vào sự phát triển phồn thịnh của đất nước Hoa Kỳ, một trong những quốc gia giầu có nhất thế giới.

Ý tưởng có ngày lễ này, do từ một người thợ máy, tên Marguire Matthew, người Mỹ gốc Ái Nhĩ Lan, cũng là một đoàn viên trong trong Nghiệp đoàn lao động. Ông muốn những công nhân phải có một ngày được vinh danh và nghỉ ngơi, như nước láng giềng Canada đã thực hiện, và tranh đấu để có một ngày như thế tại Mỹ.

Lễ lao động đầu tiên được tổ chức vào năm 1882, nhưng đến năm 1884 mới thành ngày lễ chính thức.

Trong ngày lễ này, các hiệp hội công nhân, các nghiệp đoàn, thường tổ chức những buổi diễn hành lớn, hòa nhạc, bắn pháo bông, sự kiện thể thao, nhằm tôn vinh các lực lượng lao động đủ mọi ngành nghề của đất nước.

-Không chính thức, nhưng hầu hết người Mỹ dùng ngày này, để đánh dấu sự chấm dứt của Mùa Hè, để bước qua Mùa Thu.

-Sinh viên, học sinh bắt đầu mùa tựu trường.

-Mùa Football bắt đầu! (NFL thường chơi trận banh đầu tiên vào thứ Năm, sau ngày lễ.)

– Đây cũng là dịp đánh dấu ngày mua sắm hàng hóa, quà bánh, vật dụng sửa soạn cho những ngày lễ lớn cuối năm. Thương vụ thu nhập chỉ thua ngày Black Friday (Lễ Tạ Ơn)

-Dịp cuối cùng để thực hiện các sinh hoạt ngoài trời, như cắm trại, ra biển, picnic, nướng barbecue, giã từ những ngày nắng ấm, trước khi trời trở lạnh.

Lời Chúc Mừng

Kính chúc Quý Vị, Gia Đình vả Người Thân: Một ngày lễ Lao Động Vui Vẻ, Hạnh Phúc, Khỏe Mạnh,  An Vui và đạt mọi điều ước muốn trong cuộc sống.

Lê Văn Hải




VTLV CHÀO MỪNG Nhạc Sĩ TỪ NGUYÊN – Phương Hoa & Ca Khúc GÓC THU BUỒN -Từ Nguyên

Lê Văn Hải

Chúc Mừng VTLV

Có Tin Vui…Dồn Dập!

Lê văn Hải




Thành Kính Tiễn Đưa: Cụ TRƯƠNG ĐÌNH SỬU – Lê Văn Hải & Phương Hoa

Tin Buồn.

Nhóm Mõ Nhân Ái (Homeless) xin thông báo tin buồn:

Cụ Trương Đình Sửu

Thành viên danh dự của Nhóm (trên 10 năm)

Vừa qua đời vào lúc 7 giờ 30 tối, Chủ Nhật ngày 29 tháng 8 năm 2021, vừa qua. Tại San José.

Cụ là những Bô Lão được rất nhiều người thương mến. Tính tình từ tốn ôn hòa, đầy nhiệt tâm. Hoạt động cộng đồng năng nổ tại Bắc Cali, khoảng từ 1980 đến năm 2000.

Gần cuối đời, hay ra thăm hỏi, tặng quà, giúp đỡ Khách Không Nhà (Homeless)

Hưởng Thọ 97 Tuổi! (3 năm nữa tròn 100!)

Chương trình Tang Lễ, xin được thông báo sau.

Vô Cùng Thương Tiếc.

Lê Văn Hải




THƠ Xướng Họa Chào Mừng THÀNH VIÊN MỚI Ngọc Hạnh – Phương Hoa – Minh Thúy + Hoàng Mai Nhất & LỜI CHÚC MỪNG H/T Lê Văn Hải + 2 Bài Viết “Hoa Thịnh Đốn và Bức Tường Đá Đen” & “Vào Thu” của Tác giả Ngọc Hạnh

Tác giả Ngọc Hạnh

Tóm tắt tiểu sử:

Tên: Nguyễn Thị Ngọc Hạnh

 Bút hiệu: Ngọc Hạnh

Cử Nhân Văn Khoa Đại Học Văn Khoa Sài Gòn

Cựu giáo Sư Đệ II Cấp Trường Trung Học Nguyễn Trãi Sài Gòn

Định cư VA, Hoa Kỳ năm 1980

*

 Thành Viên: Văn Bút Miền Đông Hoa Kỳ, Cô Gái Việt, Minh Châu Trời Đông

Công tác với: Kỷ Nguyên Mới, Đặc San Không Quân, Thương Mại Miền Đông, Diễn đàn huongduongtxd.com

*Giải thưởng Văn Chương của Việt Báo, hạng Danh Dự năm 2019

*

 Sách đã Xuất Bản:

Du Ngoạn Đó Đây IV: Xuất bản 2017

Du Ngoạn Đó Đây III: Xuất bản 2012

Du Ngọan Đó Đây II: Xuất bản 2008

Du Ngoạn Đó Đây I: Xuất bản 2007

Chút Lời Vỗ Tay Chào Mừng!

Lê Văn Hải

VTLV rất hân hạnh, nồng nhiệt đón chào Nhà văn, Nhà thơ nữ Ngọc Hạnh…đã gật đầu tham gia… nhập đàn! với Chúng ta.

Đây là cây bút nữ rất…nặng!…trên cả 100 ký! (Vì lúc nào cũng mang trong người, cả… “bầu!” chữ nghĩa!)

Từ VN, Chị đã tốt nghiệp Cử nhân Văn khoa, Giáo sư trường Trung học nổi tiếng Nguyễn Trãi.

Ra Hải ngoại, sinh hoạt Văn nghệ với nhiều tạp chí, diễn đàn khắp nơi, ít ra cũng đã trên 20 năm!

Cách đây khoảng 2 năm, Chị đã đoạt giải Văn chương “Viết Về Nước Mỹ” của Việt Báo, Thành viên của Văn Bút VN Hải Ngoại, đã xuất bản ít nhất là 4 tác phẩm….

Đây chỉ là ít nét của Cây bút nữ… “dữ dằn”  này. (Viết ra chi tiết, phải đi bác sĩ, vì…gẫy cả cái tay!)

Một lần nữa, xin gởi Chị Bó Hoa Chào Mừng! Xin Chị cứ tự nhiên (không cần bỏ giầy, guốc, dép)…rước Chị vào Nhà! (Thay vì lên đồi!)

Kính Mời.

*Đây là tin vui, nên lời văn, có thiếu chút…đàng hoàng, đứng đắn! Mong Chị thứ lỗi.

VÀO THU

Chúng ta đã vào hơn giữa Tháng Tám, trẻ em đã vào trường lại, cây lá mầu xanh đã bắt đầu đổi vàng, trời chiều mang chút sương lạnh, dấu hiệu chào đón…Thu Đã Về!

Mùa Thu, mùa của những…”Con Nai Vàng Ngơ Ngác!” Mùa của thi nhân. Nào mời tất cả chúng ta cùng thưởng thức một Cô Nai say sưa trong Rừng Thu nhé, qua ngòi bút của Chị Ngọc Hạnh. Xin mời…..

LÊ VĂN HẢI

tinh thu ngoc hanh.jpg

TÌNH THU

Ngọc Hạnh

Trời đã vào Thu, lá trên cành cây chung quanh nhà tôi đã đổi màu tuyệt đẹp, vàng cam, hồng

hồng, vàng tươi….Thỉnh thoảng một cơn gió thoảng qua là hàng ngàn chiếc lá rơi như đàn bướm lượn, đẹp mắt vô cùng.. Nhìn lá vàng rơi tôi nhớ đến những lần đi du ngoạn mùa Thu với bạn bè cùng sống trong vùng, do một nhà văn kiêm nhà thơ lão thành khởi xướng và hướng dẫn. Anh như con chim đầu đàn, từng là chủ bút các Tuần báo, Nguyệt san ở Việt nam và Hoa kỳ, xuất bản nhiều tâp thơ, truyện ngắn, truyện dài… Nhìn thác nước, trời xanh hay bất cứ cảnh đẹp nào anh là sáng tác một bài thơ.Tuổi cao nhưng thơ văn anh ướt át, tình cảm đậm đà chẳng khác chi người trẻ tuổi. Anh yêu thiên nhiên, sông núi, yêu quê hương, và yêu… người đẹp.

Theo anh con người có thể đẹp về thể chất hay tâm hồn. Lúc nào gặp cũng thấy y phục anh cũng tươm tất, chỉnh tề. Tóc anh bạc trắng như ông tiên nhưng nếu ai hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh chỉ cười và bảo nhà văn nhà thơ không có tuổi. Lúc chị còn ở trên đời, anh là người chồng tốt, chăm sóc, đưa vợ đi đây đó. Chị bệnh anh tận tình chạy chữa, săn sóc thưc ăn giấc ngủ. Anh còn chịu khó đón đưa các bạn khác đến nhà chơi mà chược với chị cho chị vui. Vì phần lớn thơ anh là thơ tình, ngọt ngào, nên tôi hỏi chị có ghen tị với những người tình trong thơ văn của anh không. Chị trả lời liền, “đó là nguồn cảm hứng để sáng tác, không có thật đâu.” Hỏi chị nếu có kiếp sau chị có bằng lòng làm vợ anh lần nữa không, chi trà lời là “bằng lòng cả hai tay”, vui chưa.

Chị mất ít lâu anh có bạn gái. Tại sao không? Có người trò chuyện cho vui khoảng đời còn lại là điều may mắn, không phải ai cũng có được ở tuổi vàng như anh. Anh quan niệm sống một ngày vui một ngày. Buồn bã, âu sầu phiền muộn ảnh hưởng đền sức khỏe, mang bệnh làm phiền gia đình là không có anh. Các con anh có hiếu, mua xe mới để anh đi lại và đưa đón… bạn gái cho an toàn.

Theo anh tình yêu là đề tài không bao giờ chán từ ngàn năm trước, từ Âu sang Á, từ vị vua sang

cả cho đến thường dân áo vải chân đất. Vì tình yêu mà hoàng tử nước Anh chia tay với vợ, một

công nương xinh đẹp, cưới một phụ nữ lớn tuổi có chồng có con, nhan sắc thua kém vợ mình rất

xa. Vì tình yêu các bà vợ tù không quản ngại đường xá xa xôi, từ Nam ra Bắc tay xách, nách

mang, lội suối qua đèo thăm chồng trong trại cải tạo.

Và hôm nay vì tình yêu cô bạn Hảo của tôi cũng ngất ngư, nàng xin nghỉ một ngày để đến tôi chơi và tâm sự. Hảo có  bạn trai. Hai người quen nhau trên mạng lưới. Lúc đầu tưởng là trò chuyện cho vui ai ngờ thành bạn thân. Họ nghiện thư nhau từ lúc nào chẳng biết. Không có thư thì mong.

Xa cách nhau mấy ngàn dặm nhưng họ điện thư cho nhau hàng ngày, kể cho nhau nhưng chuyện

bình thường trong ngày, trên báo chí sách vở, tin tưc …

Hảo học ở anh tính lạc quan, hiếu học. Tục ngữ, ca dao, văn, thơ, địa lý, lich sử, âm nhạc bạn Hảo giảng trơn tru. Ngoài ra bạn Hảo có tính thương người. May mắn được chỗ làm tốt, có lương cao, anh thường giúp đỡ người nghèo, bệnh tật ở quê nhà. Hảo muốn đóng góp với anh trong việc thiện nhưng anh bảo có thể lo nổi môt mình. Anh chuyễn cho Hảo xem thư cám ơn của cá nhân hay hội đoàn. Anh cũng hay nhắc tới người Mẹ đã qua đời với lòng ngưỡng mộ, kính yêu. Lúc sinh tiền bà đã nêu gương tốt cho con, hay giúp đỡ, cưu mang người nghèo khó.

Bạn Hảo còn là người khéo nói. Anh nhẹ nhàng, ân cần, và có tình khôi hài. Được điên thư anh,

Hảo khúc khích cười một mình. Họ có cảm tưởng rất gần gủi nhau tuy cách xa hàng 5, 6 giờ bay.

Hảo vui khi nhận điện thư của bạn, có khi 3, 4 lần một ngày cho đến khi Hảo hết hồn nghe bạn

bảo ngơ ngẩn nhớ thương, muốn vượt ngàn dặm đến thăm Hảo để tính chuyện lâu dài…Hảo

phân vân. Anh chưa hưu trí và ít tuổi hơn Hảo nhưng anh quan niệm giống số người Mỹ, chàng

kém tuổi hơn nàng vẫn có thể yêu nhau và ở với nhau lâu dài, Anh nêu trường hợp của Halle

Berry và Demi Moore… và anh nói tuổi tác chênh lệch, tiếng đời dị nghị, anh không bận tâm. Anh bảo tuổi nào cũng đẹp, cuộc đời nào cũng đáng yêu nếu biết sống cho hợp với tính tình mình, nếu biết yêu đời, biết yêu người và biết vui, biết thụ hưởng những gì trời cho. Anh nói nếu muốn thì có thể xin đổi đi tiểu bang khác dễ dàng.

Xúc động, Hảo tự hỏi thương yêu lúc mùa thu của cuộc đời thì có nên chăng? Hảo phân vân,

vương vấn. Bao nhiêu năm lẻ loi, bận bịu với bổn phận. Nay các con trưởng thành được nhàn hạ tung tăng, gặp chuyện này thật là chẳng giống ai. Truyện Kiều đã có câu

Ma đưa lối, quỷ dẫn đuờng

Tìm chi nhưng lối đoạn trường mà đi ……     

Thật là bỏ thì thương, vương thi tội. Hảo bàn với tôi có nên khuyên anh  quên đi “dự tính lâu dài” của anh chăng. Bạn bè quý mến nhau, chia sẻ , tâm sư với nhau là quý lắm rồi,là ơn phươc  bề trên, tham lam chỉ cực thân thôi.Thừơng  quen biết thì nhiều nhưng bạn thân có được mấy người, hiếm như mưa sa mạc. Nghe Hảo tâm sự tôi nhớ lại bài TINH GÌA của Phan Khôi:

……..Ôi, đôi ta tình thương nhau thì đã nặng Mà lấy nhau thi không đặng…Nhưng ……….. Buông nhau thì sao nỡ ….

Theo tôi mỗi người môt duyên phân, tùy quan niêm mỗi người. Nếu có thể đem niềm vui đến cho bạn mình và bản thân, không làm phiền kẻ khác, tại sao không. Đó là ý kiến của người quê mùa nhưng Hảo quyết đinh mà thôi.Vả lại  đâu cần phải sống chung mới hạnh phúc. Nhà thơ niên trưởng kể với tôi mỗi ngày ông tặng cho ngươi yêu một bài thơ dù nàng không phải là thi sĩ.

Thỉnh thoảng anh mới găp và đưa nàng đi nghe nhạc, xem phim… Anh vui, khỏe mạnh cho đến

khi lìa đời thình lình vì bệnh tim (?) và các con cũng vui lây.

Nhìn ra sân hoa cúc đang nở rộ màu sắc rực rỡ nhưng sẽ phai tàn, buồn hiu khi mùa Đông đến và tôi chợt nhớ câu thơ của cô em Ngọc Dung:

Xuân của đất trời, Xuân đi rồi đến

Xuân của loài người, Xuân đến rồi đi

Tôi cầu mong Hảo và mọi người có đủ niềm vui, có tình yêu thương,được hạnh phúc, sống vui

trên đời dù ở quê hương hay hải ngoại…

Ngọc Hạnh.

Ký sự:

Hoa Thịnh Đốn và Bức Tường Đá Đen

Ngọc Hạnh

Tuần lễ vừa qua  vợ chồng người cháu gọi bằng cô từ Cali đến Virginia thăm tôi. Đã lâu cô cháu  chưa gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại hay điện thư mà thôi. Mấy lần hai cháu đinh đi thăm cô nhưng việc nhà việc sở lần lữa mãi.

Nhân dịp được nghỉ  lễ “Chiến Sĩ Trận Vong“ (Memorial Day)  hai cháu quyết đinh ghé Virginia thăm  cô và các em họ, trên đường đi Luân Đôn dự lễ tốt nghiệp con gái. Từ Cali bay thẳng đến Luân Đôn  giá  máy bay  rẻ hơn từ Washington DC đi Luân Đôn dù đường bay ngắn hơn.

Tháng 5 vẫn còn mùa Xuân, thời tiết mát mẻ, khí hậu Virginia rất đẹp. Trời không lạnh cũng không  nóng nực. Mưa xuân đủ ướt đất cho hoa cỏ xanh tươi mát mắt. Công viên và tư gia sân cỏ xanh mướt, hoa các loại  đua nhau nở rộ quyến rũ  bướm ong.

Cháu cho biết San Jose thời tiết năm nay hơi bất thường, tháng 5 mà có hôm còn lạnh, ra đường phải mặc ấm. Hai cháu chẳng lạ gì vùng Hoa Thinh Đốn nên chỉ loanh quanh ở nhà với cô và các em cho đến một hôm vào gần cuối tuần, lúc đi thủ đô  Washington DC, hai cháu muốn ghé  thăm bức tường đá đen “Đài tưởng Niệm Cựu Chiến Binh Chiến Tranh Việt Nam” (VietNam Veterans Memorial).

Tôi cũng chưa biết bức tường,  dù cư ngụ ngay tại vùng thủ đô gần 40 năm. Đến đài Tưởng Niệm các chiến sĩ tôi bùi ngùi xót xa cho gia đình họ, cho những góa phụ cô đơn và các con mồ côi thiếu sự chăm sóc của cha thân yêu. Tôi  có đọc báo, xem tin tức cách đây mấy mươi  năm khi  mới khánh thành bức Tường Đá  Đen nhưng toàn là hàm thụ, chưa thấy tận nơi bao giờ. Bà con bạn bè ở xa về chơi đều được các con cháu đưa đi thăm thủ đô và bức tường ghi tên những chiến binh Hoa Kỳ và người ngoại quốc đã chết hoặc mất tích trong chiến tranh Việt Nam.

Lần này tôi cùng đi với các cháu  có lẽ vì thấy một số xe mô tô ồn ào chạy trên đường phố nhắc tôi nhớ còn vài ngày nữa là đến ngày lễ “Chiến Sĩ Trận Vong“. Các cựu chiến binh  năm nào cũng đến thủ đô đến từ  các tiểu bang khác để dự lễ, mỗi người một chiếc mô tô, chẳng ai đèo ai.

Chúng tôi đến khu công viên quốc gia Washington DC., tìm chỗ  đậu xe cũng dễ vì không phải ngày cuối tuần nhưng phải đi bộ khoảng ngắn. Đi vào cuối tuần gay go hơn nhiều, khó tìm chỗ đậu, tốt hơn là đi Metro vừa nhanh vừa khỏi  tìm chỗ đậu xe khó khăn.

Bức tường Đá Đen nằm trong khu công viên quốc gia, diện tích 8.100 m2, gần khu vườn cây. Nơi đây mát mẻ nhờ cây cao cho bóng mát,  dưới đất thảm cỏ xanh mượt êm như nhung, lối đi bằng thẳng phẳng phiu. Những băng gỗ đặt rải rác theo lối đi cho khách nghỉ chân. Những người  viếng bức tường đủ sắc tộc, Ấn Độ, người da trắng, da đen, da vàng, trẻ em, người lớn, nam, nữ, cụ già, có em bé  trong xe  nôi cho mẹ đẩy đi. Ngày thường không mấy đông nhưng vào cuối tuần hay ngày lễ nơi này rất đông người thăm viếng. Người già, trẻ, thanh niên thanh nữ, chen chúc trên con đường ngắn.  Hôm tôi đến có những vị mặc quân phục đứng tuổi  đến viếng bức tường, dò tìm tên người  thân trên bảng đá đen.

Dưới chân bức tường rải rác một vài cành hoa hay nguyên cả bó hoa tươi.

Mới vào khu vườn đã thấy  tượng 3 quân nhân mang súng bằng đồng đứng trên bục gần bức tường. Ba người nhưng khác màu da: một da đen, một da trắng, và một người quốc tịch khác, người Á Châu?

Một số du khách đứng chờ chụp ảnh kỷ niệm với bức tượng, có người chăm chỉ đọc  những  dòng chữ ghi trên bảng đồng dưới chân tượng.

Cách khoảng ngắn cũng trong công viên có tượng mấy phụ nữ cũng bằng đồng, đang đỡ người nam mặc quân phục, một thương binh?  Tôi  không xem được bảng chú thích nơi chân tượng nên không  biết họ là ai. Mọi người chỉ muốn vào xem bức tường Đá Đen. Tuy khu vực này mát mẻ nhờ có bóng cây nhưng nơi  bức tường thì nắng, chẳng có bóng cây nào cả.

Từ trước, tôi vẫn nghĩ Bức Tường Đá Đen hình vuông dài nhưng không phải quý vi ơi, tường hình chữ V, trải dài từ  cao đến thấp,  không  cùng một chiều cao  đâu. Chỗ cao nhất 3 mét và chỗ thấp nhất 20cm, dài 150 m ghép lại bằng  72 tấm đá hoa cương quý màu đen mang về từ Ấn Độ (Bungalore), ghi tên hơn 58,276 người Mỹ và ngoại quốc đã chết hay mất tích trong chiến tranh Việt Nam (tháng 5/2019). Trong số này có 8 phụ nữ phần lớn là y tá, 16 nhà truyền nhà giáo, 1,200 người mất tích. Lúc đầu chỉ có 57, 937 người có tên trên bảng đá đen lạnh lẽo mà thôi.

Đứng nơi “Bức Tường” quý vị  có thể nhìn thấy cây “bút chì”(Washington Monument ) đỉnh nhọn và cao ở xa xa.

Theo tài liệu công viên Tường Đá Đen xây từ 26/3/82 khánh thành 9/11/82, tốn khoảng 9 triệu mỹ kim. Tác giả bản vẽ  là cô Maya Lin, sinh viên kiến trúc đại học Yale lúc cô mới 21 tuổi, người Mỹ gốc Hoa. Tuy gốc người Hoa nhưng cô sinh trưởng ở Ohio, Hoa Kỳ. Bản vẽ cô được chọn trong hơn cả ngàn bản vẽ của các kiến trúc sư khác gửi về thm dự cuộc thi tuyển. Bức tường màu đen, tên người khắc vào bức tường màu trắng.

Dù hơn 30 năm tường vẫn sạch sẽ không  bám bụi bẩn. Được biết mỗi chủ nhật thứ II trong tháng  từ tháng 4 đến tháng 10 có nhóm người tình nguyện nam và nữ đến sắn tay áo nhúng khăn vào nước sà phòng cọ  rửa bức tường kỷ niệm. Họ là cựu nam, nữ chiến binh Hoa kỳ trong chiến tranh Việt Nam. Tôi liên tưởng hình ảnh những người mang hoa  thăm mộ người thân trong  các nghĩa trang. Họ đâu chờ đến đúng ngày kỷ niệm. Việc làm của họ người ngoài nhìn vào có vẻ như nhàm chán vô nghĩa nhưng thực ra được gần bức tường có ghi tên người thân cũng ấm áp,làm nhẹ nỗi đau buồn ít nhiều. Nếu không đoàn người đi mô tô đâu bỏ công vượt hàng ngàn dặm đường xa thăm  bức tưng kỷ niệm mỗi năm.

Tôi chợt nhớ bà hàng xóm cũ. Hai vợ chồng bà có người con trai duy nhất đã  tham gia chiến tranh Việt Nam và mất trước khi Mỹ rút quân 2 tuần.  Bà kể lại với giọng  thản nhiên nhưng tôi biết bà đau lòng  khi nhắc lại chuyện cũ.

Thật không hiểu  được, tuổi trẻ, con một, nhà khá giả lại đi tham dự cuộc chiến ở quốc gia xa lắc xa lơ, thiếu tiện nghi vật chất, để cho cha mẹ lo sợ nhớ thương. Sau  này ông bà bán gian nhà đang ở rộng rãi, mua nhà khác nhỏ  hơn có 1 một tầng thôi. Lúc bán nhà Bà mời tôi  sang nhà bà chơi bảo thích gì thì lấy và bà nói đùa là” trừ cái đàn piano” vì bà là giáo  sư dạy đàn. Nhìn hình con trai  bà, một thanh niên khôi ngô  sớm vĩnh viễn ra đi cho quê hương Việt Nam, buồn ơi là buồn.

Định mệnh trớ  trêu, tre khóc măng.  Chồng  bệnh, con mất sớm nhưng xem bà có vẻ bình an có lẻ nhờ ở đức tin mạnh mẽ chăng. Tôi thấy ông bà đi nhà thờ mỗi chủ nhật và thường đến thăm bức Tường  Đá Đen ở thủ đô dù chẳng phải ngày lễ.

Thật ra Bức Tường Đá Đen  cách hồ Tidal  Basin thơ mộng thủ đô  Washington DC không bao xa, có thể đi tản bộ trước hay sau khi thăm Bức Tường cũng tiện lắm: gió mát, cảnh trí an lành thanh  nhã.

Theo cháu tôi công viên quốc gia  thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nơi có các đài kỷ niệm đã thu hút  người thăm viếng đông nhất nước, 4, 5 triệu du khách  mỗi năm…Hai vợ chồng cháu tôi rời Virginia vài ngày trước lễ”Chiến Sĩ Trận Vong” nhưng đã thấy các đoàn mô tô to  ồn ào chạy trên đường  lộ hướng về thủ đô. Tuy nhiên họ chưa vào thành phố chỉ ngụ các khách sạn ở ngoại ô vùng Virginia. Nhìn là biết họ từ xa về, áo da chắn gió, mũ bảo vệ, kính đen thật to… Chiếc xe thì to gấp rưỡi chiếc xe mô tô bình thường, tiếng máy nổ cũng ồn ào hơn các xe mô tô nhỏ.   

Theo  tôi biết các tiểu bang Hoa kỳ đều có tổ chức lễ “Chiến Sĩ Trận Vong” vào thứ hai tuần lễ cuối cùng của tháng 5 nhưng có lẻ thủ đô Hoa Thịnh Đốn tổ chức trọng thể nhất. Các cuộc diễn hành đẹp mắt, y phục, đi đứng trang nghiêm từ các học sinh đến các đòan thể, các  binh chủng khác nhau… Các đoàn quân nhạc với nhạc khí sáng ngời, y phục thẳng nếp. Các màn múa súng điêu luyện vui mắt. Ở nghĩa trang quân đội Arlington Washington DC  trước mỗi mộ bia đều có cắm lá cờ Hoa kỳ nhỏ.

Có lẽ  quý vị  cũng đã  xem diễn hành trên màn ảnh rồi. Tôi chỉ muốn nói đến sự hiện diện của  các Hội Đoàn và công đồng người Việt vùng Maryland, Virginia và Washington DC trong buổi diễn hành. Đồng bào hải ngoại cũng vui thấy đại kỳ và cờ Việt Nam  Cộng Hòa phất phới trong buổi lễ, các tà áo dài phụ nữ Việt tha thướt xuất hiện trong đoàn diễn hành long trọng và trang nghiêm ở Washington DC.

Trong 32 năm nay, vào ngày lễ “Chiến sĩ Trận Vong” từ các tiểu bang khác, cả ngàn cưu chiến binh lái mô tô trải qua bao nhiêu ngàn dặm, chịu nắng gió nhọc nhằn về Washington DC.

Có tài liệu cho biết năm 2018  khoảng 100,000 người lái xe mô tô về  thủ đô dự buổi diễn hành ngày lễ Memorial Day. Tuy đường xa  nhưng họ về vừa dự diễn hành vừa thăm tường kỷ niệm, tưởng nhớ, vinh danh các cựu chiến binh anh dũng, các đồng đội đã vì lý tưởng cao quý, hy sinh cuộc sống riêng tư an lành tốt đẹp, tham gia chiến tranh Viêt Nam, một quốc gia  xa xôi khác tiếng nói màu da với người Hoa kỳ. Một số lớn những người này bỏ mình nơi xa lạ, không ai ruột thịt thân yêu trong giờ phút lâm chung, vĩnh biệt trần gian vì nước Mỹ từng muốn giúp một quốc gia đồng minh chống Cộng.

Đoàn xe mô tô phủ bụi đường xa được dân chúng thủ đô nhiệt liệt hoan nghênh, đón chào. Tiếng máy xe ồn ào, ầm ĩ vang dội cả khu phố khi đoàn xe đi qua.Ngày thứ hai 27/ 5/19 họ tâp trung và khởi hành từ bãi đậu Pentagon vào buổi trưa, đi qua Memorial  Bridge, đại lộ Constitution đến West Potomac Park. Xe nào cũng có lá cờ Hoa Kỳ  mới rực  rỡ như  một rừng cờ di động, Điểm cuối đoàn xe là Vietnam Veterans Memorial.  

Thường đoàn Rolling Thunder đến Washington DC vào cuối tuần, thăm viếng vài nơi  thủ đô, chuyện trò với các đoàn thể, người quen… và chính thức dự lễ Chiến sĩ Trận Vong vào ngày thứ hai.

Năm nay, 2019, là năm  cuối cùng  đoàn Rolling Thunder tham dự diễn hành ngày lễ Memorial Day ở Washington DC. Tôi nghĩ họ mệt mỏi  do tuổi cao và đường xa, vì các cưu chiến binh người trẻ nhất cũng trên 60 tuổi. Nhưng, theo báo chí nguyên nhân họ không tiếp tục tham dự vì lý do tài chính. Tiền thuê bãi đậu xe và mướn người giữ an ninh  ở Pentagon cao.  Đoàn  mô tô  Rolling Thunder diễn hành  ngày “Chiến Sĩ Trận Vong” mấy chục năm  quen lệ như  một “truyền thống”, vắng đòan xe  sẽ có nhiều người tiếc nhớ.

Được biết  Rolling Thunder thành lập năm 1987 với số thành viên khiêm tốn, năm kế tiếp 1988 có 2,500 người tham dự và từ đó đến nay năm nào họ cũng về thủ đô dự lễ Chiến Sĩ Trận Vong.

Từ đây về sau mỗi năm  vào tháng  5, dân chúng vùng thủ đô hết còn nghe tiếng máy xe mô tô ồn ào và rồi những cựu chiến binh trên đường phố, hình ảnh quen thuộc với dân chúng.

Nhìn bề ngoài những người này trông bặm trợn, hùng hổ  nhưng thật ra  tình cảm  họ cũng nồng nàn, tha thiết  với chiến hữu, đồng đội. Trông cách họ chịu khó vượt bao nghìn dặm đến thăm đài kỷ niệm, nhẹ nhàng dò tìm tên người thân hay đồng đội trên bức tượng đá vô tri lạnh ngắt thì biết.

Đi viếng đài tưởng niệm  tôi xót xa nghĩ đến những người đã nằm xuống cho quê hương tôi dù họ là người Hoa kỳ hay nước khác.Tôi nhớ nghĩa trang Biên Hòa không  người thăm viếng thường xuyên như ngày trước và liên tưởng hậu quả tang thương do chiến tranh. Riêng nước VN cả triệu người phải rời bỏ quê hương, cửa nhà tan nát, gia đình ly tán. Họ  vượt biển, một số chìm sâu trong lòng biển cả hay mất xác trong rừng rậm, làm mồi cho thú dữ…

Phần lớn những người có tên trên bức tường đen đã có gia đình,có cuộc sống êm đềm với vợ trẻ con thơ hay cha mẹ  thân yêu nhưng họ đã chết cho đất  nước Việt Nam và con số không nhỏ. Xin vô cùng tri ân  các cựu chiến binh  chiến tranh Việt Nam, dù họ  qua đời hay còn khỏe mạnh, lành lặn hay thương tật. Quân nhân nhất là chiến binh trong thời  chiến  theo tôi là những người  cực nhất trong các ngành nghề. Họ không quản ngại nắng mưa, vào rừng lên núi , xa gia đình, người thân yêu… Xin ơn trên ban phước lành cho  các cựu chiến binh  và gia đình họ. Cầu mong họ có đời sống tốt đẹp an vui. Bên ngoài  nắng nhẹ, trời trong, đàn chim  hót líu lo, nhảy nhót tung tăng và bướm vờn  quanh khóm hoa  Xuân rực rỡ màu sắc…

Ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong 2019
Ngọc Hạnh

WELCOME TO THE TEAM

CHÀO MỪNG NHÀ VĂN NGỌC HẠNH

CHÀO MỪNG tân khách đến Thành San

Nữ sĩ tham gia với Diễn Đàn

NGỌC HẠNH chữ tuôn lùa gió núi

Giáo sư bút lướt vẹt mây ngàn

VĂN THƠ vinh dự mời vào cửa

LẠC VIỆT hân hoan rước nhập đoàn

Chung sức đồng tâm gìn Việt Ngữ

Truyền lưu quốc sử họ Hồng Bàng

Phương Hoa – BBT VTLV – AUG 18th 2021

**

CHÀO MỪNG NỮ SĨ NGỌC HẠNH

 (Họa)

Ngọc Hạnh tin vui đến diễn đàn

Lâu rồi nữ sĩ tiếng đồn vang

Lời vàng bút vẫy hoà mây nước

Chữ phượng vần bay quyện núi ngàn

Lạc Việt mừng dâng chào nhập sở

Văn Thơ hãnh diện đón vào đoàn

Chung tay hợp giữ gìn ngôn Mẹ

Sử sách tồn lưu đẹp họ Bàng

       Minh Thuý Thành Nội – Tháng 8/18/2021




Giới Thiệu VIDEO Tác Giả và Tác Phẩm: Văn Thi Sĩ Phương Hoa: TT Truyện Ngắn “Yêu Nhau Mấy Núi…” với Nhà Thơ Lê Tuấn & MC Hạnh Thảo




THƠ Xướng Họa: TẶNG PHẨM & TRĂNG VỠ & ANH LÀ THƠ – Cao Mỵ Nhân + Phương Hoa + Minh Thúy




VULAN NHỚ MẸ – Thơ Phổ Nhạc Phạm Phan Lang – Truyện Ngày VU LAN – Lê Văn Hải Sưu Tầm- Thơ VU LAN Xướng Họa: Minh Thúy & Phương Hoa + Hoàng Mai Nhất

Thơ PhạmPhanLang – Nhạc Vĩnh Điện – Ca sĩ Ngọc Quy

Mời Đọc Vài Truyện Rất Ngắn Nhân Mùa Vu Lan 2021

(Do Lê Văn Hải lượm lặt và kể)

Chút lời mào đầu.

Con cái là tài sản lớn nhất, quý nhất của Cha Mẹ, nhưng những đứa con lại không nghĩ như thế. Coi Cha Mẹ phải có bổn phận, sinh ra thì phải nuôi nấng thế thôi. Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi!

Nhất là trên một đất nước văn minh, bận rộn, quay cuồng trong đời sống, nhiều người coi Cha Mẹ già là một gánh nặng, nên hay quên, hay có những những hành động làm Hai đấng Sinh thành rất đau lòng.

Nhân mùa Vu Lan, gợi cho chúng ta sống theo lẽ phải, đúng với lương tâm con người. Xin được kể vài ba câu chuyện nho nhỏ, để chúng ta suy nghĩ lại xem, có bao giờ đã đối xử tệ bạc với những người đã yêu thương ta nhất trên đời không? Hay đã sống đúng chưa?

Đức Hiếu là đức đầu, không chu toàn đức Hiếu, thì các đức khác cũng …vất vào sọt rác! Cha Mẹ mình không thương, thì trên đời này, chẳng có thể thương ai cả.

Cảm tạ Phật Giáo trong năm đã có ngày Lễ Vu Lan, để nhắc nhở bổn phận làm con, mà chúng ta hay quên lãng này. Xin được bắt đầu…

Chúc Mừng Vu Lan!

Đứa con lên thành phố học xa, nhân mùa Báo Hiếu, thấy nhớ Mẹ nhiều, nên gọi điện thoại về thăm:

-Mẹ hả? Con thấy nhớ Mẹ lắm.

-Thật không con? Ừ để Mẹ gởi cho con 2 ngàn của tháng này nhé.

-Không con không cần tiền, chỉ thấy nhớ Mẹ thôi.

-Thật không con? Ừ Mẹ quên, cái xe mới mà con muốn, Mẹ đang để dành tiền, vài ba tháng là đủ, rồi Mẹ sẽ gởi cho con.

-Không phải tiền, hôm qua con đi Chùa, nghe Thầy giảng, ý nhĩa ngày Lễ, nên nhớ đến Mẹ!

-Thật hả con! Con tôi còn đi Chùa, ngoan quá, Mẹ sẽ thưởng, thay vì tháng này Mẹ gởi con 2 ngàn, Mẹ sẽ gởi gấp đôi, là 4 ngàn!

Bà Mẹ Thất Học!

Cha chết từ lâu, chỉ còn một mình Mẹ quê, phơi thây nắng gió trên ruộng đồng, bòn từng đồng, từng cắc, lo cho con đi học trên thành phố.

Vai mẹ càng thêm nặng, khi con bước chân vào ngưỡng cửa Đại học.

Lâu lâu con cũng gởi vài lá thư thăm hỏi.

Vừa tốt nghiệp, nhận được công việc tốt, nhưng cùng lúc nhận được…hung tin! là Mẹ mình vừa qua đời!

Anh vội bay về quê phục tang.

Bước vào nhà, quan tài Mẹ nằm đó, nhưng trên nắp hòm, vẫn còn nguyên những lá thư của anh gởi Mẹ, không hiểu tại sao Mẹ không bóc!

Người thân nói nhỏ vào tai Anh: “Bà có biết chữ đâu, mà đọc!”

Ừ! Để Mẹ Lo!

Chồng chết trong thời chinh chiến, Mẹ ở vậy, có nghề cắt tóc, làm móng tay nuôi ba đứa con.

-“Mẹ ơi, con muốm mua cái xe mới để đi học.”- “Mẹ ơi, con muốn học thêm đàn Piano” -“Mẹ à, con muốn mua cái váy đầm mới”

-Ừ để Mẹ lo!

Hơn 10 năm sau, khi các con đã khá khôn lớn:

-“Mẹ ơi, con muốn mở phòng mạch, thiếu tí tiền vốn.” -“ Mẹ ơi, con muốn học tiếp, lên đến tiến sĩ” -“Mẹ à, con muốn mở hãng điện tử.”

-Ừ để Mẹ lo!

Vài năm sau, khi các con thành công, Mẹ già trên 70 tuổi, gọi điện thoại:

-Mẹ muốn đến thăm các con và ở lại đôi ngày, cho đỡ nhớ.

-“Con bận lắm! phòng mạch tràn ngập khách đợi, chưa có giờ cho Má đâu.” -“Chương trình dạy học của con dày đặc, phải đến Hè con mới tiếp Má được” -“Hợp đồng trình diễn của con liên tục, khi nào rảnh con sẽ gọi cho má”

Nước mắt Mẹ muốn tràn ra khỏi mi, nhưng vẫn cố giữ giọng tự nhiên:

-Ừ! Để Mẹ lo!

Đứa Con Nuôi.

Nhân Mùa Vu Lan, cô giáo muốn giới thiệu gia đình của mỗi học sinh. Nên dặn: “Ngày mai, mỗi em mang tấm ảnh của gia đình mình, giới thiệu với các bạn cùng lớp nhé.”

Đến phiên cậu bé, đưa tấm ảnh có hình chụp với Mẹ, cho cô giáo và cả lớp xem.

Tất cả đều gật đầu đồng ý: “Chắc chắn phải là con nuôi! Vì chẳng có nét nào giống Mẹ cả!”

Cậu bé gật đầu đồng ý, lại còn có vẻ tự hào, nhắc lại lời Mẹ nuôi của mình:

-“Con là đứa con đặc biệt, con lớn từ trong tim, những đứa trẻ bình thường khác, lớn từ trong bụng!”

Món Quà Mừng Thượng Thọ Của Mẹ.

Trong 3 đứa con cuả Mẹ, chị là người có số phậm hẩm hiu, nghèo hơn hết, chồng chết trong tai nạn xe, đang phải nuôi 2 đứa con đến tuổi ăn, tuổi lớn.

Ngày mai lễ thượng thọ cuả Mẹ, mừng 80 tuổi. Chị nấu một nồi canh chua lá me, một nồi cá bống kho tộ, những món ăn mà Mẹ thích, tặng Mẹ, rồi về.

Người Anh, người Chị, mời mẹ một bữa tiệc linh đình, tại nhà hàng sang trọng lớn nhất trong thành phố. Chị tủi, nên từ chối khéo, không tham dự. Hàng trăm quan khách đến chúc mừng, biết bao quà tặng giá trị.

Nhưng bữa tiệc chưa chấm dứt, thì Mẹ đòi về sớm: “Mẹ mệt, các con thấy đó, cả bữa tiệc Mẹ có ăn được món gì đâu.”

Người Anh phải đưa Mẹ về, vừa vào nhà, như bệnh nhân được uống đúng thuốc, tự nhiên Mẹ tỉnh rói, xoay chuyển 180 độ! xoa bụng nói: “Giờ thì Mẹ cảm thấy đói!” rồi mở cái lồng bàn, trên bàn ăn, lấy muỗng múc tô canh chua lá me, lấy đũa gắp những con cá bống kho tiêu ăn ngon lành! Như chưa bao giờ được ăn.

Nhan Sắc Của Mẹ.

Tương lai rộng mở, vừa tốt nghiệp, vừa nhận được công việc trong một hãng lớn, nổi tiếng.

Rồi báo cho Mẹ, quyết định ở lại thành phố.

Mẹ lặn lội từ dưới quê, ngồi xe đò lên thăm con.

Trước khi Mẹ về lại quê, khen: “Bạn gái con hiền và xinh quá, Mẹ thích nhất là làn da trắng mịn của con bé ấy!”

Vừa lãnh được xấp lương đầu tiên, hân hoan dắt người bạn gái đi Shopping, em bước vào tiệm mỹ phẩm, cầm những thỏi son, hộp phấn hàng hiệu nói với anh “Mỹ phẩm tiệm này rất đắt, thứ nào cũng trên cả trăm đô la, nhưng tiền nào vải đó, không làm hư da, nám da, như những mỹ phẩm mà Mẹ anh đang xài, da mặt Bà hư hết trơn, nám đen, nhăn nheo, sần sùi, tội nghiệp quá!”

Lời nói của người bạn gái, làm anh giật mình, thấy cay ở mắt.

Cả đời Mẹ, mỹ phẩm rẻ tiền cũng không biết, nói gì đến son phấn đắt tiền! suốt bao nhiêu năm trời, da Mẹ phơi cùng sương nắng gió, để lo cho con. Ngay giây phút ấy, chàng mới nhận ra rằng: “Làn da nhăn nheo, xếp lớp, đầy dấu chân chim của Mẹ, nhưng lại đẹp hơn bất cứ làn da mịn màng của người phụ nữ nào khác!”

Cua Rang Muối.

Khi xưa nhà nghèo, Mẹ hay lặn lội ra ruộng bắt được mấy con cua đồng nhỏ xíu, giả làm cua rang muối. Mẹ khéo tay, chiên dòn, thêm chút mắm muối gia vị, con cái ăn ngon lành, con mời Mẹ ăn, thấy con ăn còn không đủ, Mẹ lúc nào cũng lắc đầu từ chối “Mẹ no rồi!”

Khi con cái khôn lớn, đỗ đạt, thành công, nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, thiếu thốn năm xưa, mời Mẹ đi ăn nhà hàng, gọi món cua rang muối đầy cả bàn, thơm phức, rồi mời Mẹ ăn.

Mẹ tươi cười, móm mém hạnh phúc trả lời:

-“Mẹ đâu còn răng nữa mà ăn những món này!”

Quán Nghèo.

Ba mở quán bên đường quốc lộ, quán nghèo, chỉ dăm ba chai nước ngọt, ấm nước trà, vài trái chuối, dăm bao thuốc lá.

Thấy Ba cực khổ, cậu con trai tốt nghiệp đại học, giờ đang giữ chức lớn trong một công ty điện tử, về thăm Ba, càu nhàu:

-“Con tưởng là Ba đã dẹp cái quán tồi tàn này rồi chứ, nghỉ cho khỏe cái thân.”

Rồi thời gian ngắn, người con nhận được tin xấu: Người Cha qua đời, vì lao động kiệt sức!

Chắc là “Ông Cụ” chết vì cái quán chết tiệt này! Lo đám tang cho Cha xong, việc đầu tiên, là phải phá cái quán, xây một cơ sở thương mại, cho thuê, lời gấp chục lần, đúng là “Ông Cụ Mình” không biết tính toán.

Đang khi dỡ bỏ, trên cây cột chính, anh thấy treo một bọc giấy, tò mò mở ra, trong đó có nét chữ nghệch ngoạc của chính người Cha của mình: “Cha biết thế nào con cũng phá cái quán này, nhưng qua 10 năm, cái quán này đã giúp con học thành thành tài, chưa kể Ba kèm theo tấm giấy chứng nhận của ngân hàng, để lại cho con nửa triệu đô la!”

Tấm giấy tư nhiên run lên bần bật! trời như đổ cơn mưa, thấm ướt cả tờ giấy! trước khi rơi xuống đất!

Mẹ Có Khuôn Mặt Cô Hồn

Mẹ nhận được giấy mời, tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên của trường.

Điều làm cậu bé sợ hãi đã thành sự thật! Mẹ lại đã nhận lời tham dự.

Cậu tưởng tượng giây phúc cô giáo và các bạn cùng lớp gặp Mẹ.

Một người Mẹ có một bộ mặt, ai nhìn cũng giật mình sợ hãi, vì khá kinh dị. Một nửa khuôn mặt Mẹ nhăn dúm, một mắt lồi, thẹo chằng chịt! Cậu đã cố kìm câu thắc mắc này hỏi Mẹ đã lâu, vì sợ Mẹ buồn.

Khi Mẹ bước vào lớp, nhiều tiếng ồ, kinh ngạc. Rồi khi Mẹ được giới thiệu, tránh nỗi mắc cở, cậu bé trốn ra hành lang, chìm vào góc tối, nhưng vẫn nghe rõ từng chữ của cuộc đối thoại.

Cô giáo hỏi: “Lý do nào mà Mẹ có khuôn mặt biến dạng như thế?”

Mẹ giải thích:

“Thường ngày, tôi phải gởi con cho người giữ trẻ để đi làm. Một ngày tôi đến đón con, căn nhà giữ con tôi, bốc cháy như ngọn đuốc! Tôi hét lên kêu cứu “có con tôi trong đó!” Nhưng lửa đang cháy phừng phực, không ai dám chạy vào cứu giúp cả. Không suy nghĩ, tôi lao vào đám lửa, người giữ trẻ thì không thấy, chỉ thấy thằng bé đang đứng giữa nhà khóc thét! Tôi ôm con lao ra cửa chính, trên đường ra, hành loạt những cây cột đang bốc cháy ngã đổ, tôi té ngã, nửa khuôn mặt dính vào cây cột đang cháy, tôi cũng không hiểu tại sao, tôi vẫn ôm con, mà lết được ra đến cửa chính. Tôi vui mừng vì thấy bóng dáng của những người lính cứu hỏa. Từ phút này, tôi chết ngất, không còn biết gì nữa cả.”

Bà Mẹ vẫn tiếp tục kể câu chuyện, nếu ai chú ý, thì thấy cậu bé rón rén ra khỏi chỗ nấp, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy bàn tay Mẹ, rồi ngồi cạnh Mẹ mình, suốt cả buổi họp bữa đó.

Bộ Phận Nào Của Cơ Thể, Quan Trọng Nhất?

Khi tôi khá lớn, có lần Mẹ tôi ra câu đố: “Phần nào trong cơ thể con người, quan trọng nhất?”

Tôi trả lời, cái tai, Mẹ lắc đầu. À đôi mắt, Mẹ cũng lắc đầu. Cuối cùng Mẹ nói: “Khi con khôn lớn, con sẽ hiểu.”

Vài năm sau, khi hay tin Bà Nội yêu dấu của tôi qua đời. tôi vội chạy về nhà.

Lần đầu tiên tôi thấy một hình ảnh nà đến bây giờ tôi còn nhớ mãi.

Ba tôi gục đầu trên vai mẹ tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ!

Khi Ba tôi đã ngôi ngoai nỗi đau đớn, bước ra ngoài, Mẹ nhìn tôi nói: “Giờ con đã hiểu, bộ phận nào quan nhất rồi phải không.” Tôi gật đầu.

Mẹ giải thích thêm:

“Bờ vai quan trọng nhất, nơi đó, tất cả người thân thương của con, có thể dựa đầu quên đi mọi nỗi buồn phiền. Tất cả mọi thứ trên người là của con, nhưng bờ vai dành cho…người khác! Bờ vai là của tha nhân, con nhớ dùng nó thường xuyên nhé!”

Hoa Biếu Mẹ

Mẹ ở xa thành phố, hơn cả 200 dặm, gần 3 tiếng đồng hồ lái xe, lâu quá chưa về thăm mẹ. Ít ra cũng vài năm rồi, chần chờ mãi, nhưng chưa có dịp. Nhưng chuyện đó tính sau, giờ thì lo chuyện trước mắt.

Một người thanh niên, bước vào tiệm hoa, định mua một bó hoa tặng cho người tình.

Anh chú ý đến một bé gái, với khuôn mặt buồn so, đang đứng cạnh cửa.

-“Sao bé có gì cần giúp không?”

-“Con muốn mua một đóa hoa hồng tặng Mẹ, nhân ngày Sinh nhật, người bán hàng đòi 2 đô la, nhưng con chỉ có một đồng thôi à.”

-“Chuyện dễ thôi, để chú giúp cho.”

Trao cánh hoa hồng cho con bé, tự nhiên thấy thương, ngỏ lời: “Nhà bé gần đây không? Chú giúp chở về nhà cho.”

-“Cám ơn chú, không cần đâu, Mẹ con chết lâu rồi, đang nằm ở nghĩa trang, bước qua đường là tới! Hôm nay sinh nhật Mẹ, nhận được món quà này, chắc Mẹ sẽ vui mừng lắm.”

Nghe xong câu trả lời của cô bé, mắt người thanh niên bỗng cay sè, như có ai chà trái ớt vào đôi mắt mình. Anh quyết đinh ngay, không cầm bó hoa này đến nhà người bạn gái nữa, mà thẳng đường chạy xe về…thăm Mẹ!

Chắc Mẹ Lạnh Lắm!

Vào một đêm tối trời mùa đông lạnh lẽo, một người thiếu phụ đang mang thai, có lẽ có chuyện cấp bách, vội vàng, lại không quen lái xe trên đường tuyết, trơn trượt, nên đã gây ra một tai nạn thật khủng khiếp.

Chiếc xe đụng nát choét, lăn nhiều vòng, vì đụng phải cột xi măng cầu xa lộ.

Giữa trời lạnh giá, người Mẹ cố gắng chui ra khỏi xe, rặn đẻ đứa con, rồi ngất xỉu!

Tờ mờ sáng hôm sau, một người đàn bà khác lái xe qua, khám phá ra cảnh tượng đau thương này. Gọi xe cứu cấp, người mẹ thì đã chết, nhưng đứa bé còn sống, thoi thóp thở. Chứng kiến cảnh đau thương, người đàn bà nhận đứa bé làm con nuôi.

Khi bắt đầu lớn, cậu bé cứ thắc mắc về thân phận của mình. Người Mẹ nuôi đã kể lại câu chuyện đau thương này, từ đầu đến cuối.

Cậu bé có ước muốn được thăm ngôi mộ người Mẹ ruột cuả mình, người Mẹ nuôi vui vẻ sẵn sàng làm chuyện này.

Trước ngôi mộ của Mẹ, gió mùa đông lạnh cóng, thổi từng cơn, cậu bé giở nón, tháo chiếc khăn quàng cổ, đặt trên mộ Mẹ, rồi từ từ cởi hết áo choàng, đến áo len mùa đông, đắp lên nấm mộ.

Người Mẹ nuôi ngạc nhiên nhắc nhở:

“Mặc lại đi bé trai ạ, chỉ cần vài phút sau, con sẽ chết cóng vì lạnh mất!”

Cậu bé không vâng lệnh, cứ đứng run rẩy trước mộ, đôi mắt đỏ hoe, nấc thành tiếng: “Chắc Mẹ lúc sinh con ra, Mẹ đã phải chịu lạnh gấp trăm lần. Mẹ ơi, vì con, mà Mẹ…phải chết!”

Chúc Mừng Lễ Vu Lan Báo Hiếu 2021.

Lê Văn Hải




TIễn biệt Nhà thơ Nhất Tuấn




Giới Thiệu Sách: CHÚT ĐỜI CÒN LẠI TRONG THƠ của nhà thơ H.O. Hoàng Mai Nhất (Lê Anh Thượng) Hưũ Định (Người đưa tin) & THƠ CHÚC MỪNG: Phương Hoa

Tổng hợp nhận định buổi ra mắt Thi tập “Chút Đời Còn Lại Trong Thơ” của nhà thơ Hoàng Mai Nhất qua các tờ Tuần Báo: Phương Đông, Người Việt Tây Bắc, Người Việt Ngày Nay ở vùng trời Tây Bắc Seattle, TB WA. 
Hưũ Định (Người đưa tin)

Trưa ngày Chủ Nhật (25/7/21), Thành Phố Seattle, TB WA đã có một sự kiện về Văn Học Hải Ngoại diễn ra (khi mà dịch Covid Tàu cộng đang dần giảm bớt, nhưng vẫn còn chút gì đó của âm hưởng biến chứng mới đang hình thành, phảng phất đâu đây), đó là buổi ra mắt Thi tập “ CHÚT ĐỜI CÒN LẠI TRONG THƠ” của nhà thơ H.O. Hoàng Mai Nhất (Lê Anh Thượng).

Mặc dầu vây, nhưng buổi lễ đã diễn tiến tốt đẹp với sự tham dự ủng hộ tác giả của khoảng 50 đồng hương yêu thích Thơ Văn VN. Trong đó, nhận thấy có một số Văn Thi Sĩ trong TB WA như nhà thơ lão thành Song Xuyên, Tuyết Sơn Nguyễn Văn Thu, Lê Phi Điểu, Kiên Trương, nhà Thơ nhà Báo Kiến Hoa Võ Thành Đông, Phạm Trí Chủ Nhiệm Báo NVNV và nhất là nhà Thơ Trưởng Bối Hoàng Hà Võ Quang Hân, dù sức khỏe yếu kém nhưng cũng đã ráng đến tham dự chia vui cùng nhà thơ hậu bối HMN.

Mở đầu là sự giới thiệu tác phẩm của MC Hoàng Mai Nhì (cũng chính là vợ của tác giả):

Thưa quý vị, Nhạc thì lúc nào, bất kỳ ở đâu ta cũng có thể nghe được; nhưng Thơ thì chỉ có một dịp như thế này để được nghe Thơ và cũng chỉ có một lần mà thôi.  Tại sao lại là chút đời còn lại trong thơ? Tại vì trong tập Thơ này, khi đọc; quý vị sẽ thấy có một chút tuổi trẻ thời đi học, một chút đời trai trong chiến tranh, một chút đời tù cải tạo, một chút đời lưu vong…tất cả chỉ là một chút, một chút thôi…nhưng lại là cả một chút gì đó của chúng ta trong cuộc đời này; cho nên tác phẩm mới có tựa là “ Chút Đời Còn Lại Trong Thơ ”.

Nhân đây, chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham dự ủng hộ của quý Trưởng Bối, quý Văn Thi Hữu, quý báo NVNN, quý báo Phương Đông và quý đồng hươngđã nhín chùt thì giờ đến dự buổi ra mắt sách ngày hôm nay. Đây cũng chính là sự khích lệ để có những tập Thơ tiếp tục ra đời; giúp cho Thơ Văn Hải Ngoại và tiếng Việt không mất đi…

Buổi lễ bắt đầu lúc 1:00pm với phần ẩm thực ngon miệng và sau đó, khoảng 2:00, đi vào phần chính là ra mắt tác phẩm với lời phát biểu nhận xét mở đầu của nhà thơ Song Xuyên.Kế tiếp là lời phát biểu nhận xét về tập Thơ và Tác Giả của nhà Báo, nhà thơ Kiến Hoa Võ Thành Đông và chị Ngọc Tuyết.

Trong phần phát biểu của mình, nhà thơ Kiến Hoa đã ngỏ lời khen ngợi phu nhân của tác giả là chị Lê Thị Thanh Bình (người đã ủng hộ, yểm trợ và khuyến khích tác giả làm thơ để hôm nay có tác phẩm này ra đời). Một người con gái đáng quý vì đã không chê tác giả, một người tù CS trở về trắng tay, không có gì hết, mất cả tương lai; nhưng vẫn tin yêu chờ đợi và để rồi trở thành người vợ chung thủy cho đến tận hôm nay. Đăc biệt là chị đã đóng góp trong tập thơ này một bài viết cùng tựa đề “Vợ H.O.” (qua hình ảnh của chính mình) với bút hiệu Hoàng Mai Nhì (xin xem bài viết “VỢ H.O.” đăng trong tập thơ này ở trang 186).

Kế tiếp là tác giả đã lên nói về ý nghĩa của tập Thơ và lý do tác giả làm Thơ. Mọi người đã được nghe những bài thơ của tác giả trong Thi tập do chinh tác giả diễn ngâm và trình bày; xen kẻ với những bài hát của đồng hương tham dự và tác giả cũng đóng góp phần ca hát của mình để giúp vui và làm cho không khí thêm sinh động. Mọi người ở lại cho đến gần 5:00pm mới chia tay (mặc dù chương trình dự trù dến 4:00pm là chấm dứt) sau lời cảm ơn của tác giả đến quan khách tham dự.

Nhìn chung buổi ra mắt Thơ đã thành công tốt đẹp trong buổi trưa hè nắng nóng. Hy vọng sẽ là bước khởi đầu cho nhiều sinh hoạt Văn Học Nghệ Thuật và tất cả sinh hoạt khác trong Cộng Đồng khởi sắc hơn lên.

Từ trái qua) nhà thơ Song xuyên; nhà thơ Lê Phi Điểu; nhà thơ, nhà báo Kiến Hoa Võ Thành Đông (chủ nhiệm báo Phương Seattle, WA); nhà thơ Hoàng Mai Nhất Lê Anh Thượng (tác giả ra mắt sách); nhà thơ Tuyết Sơn Nguyễn văn Thu; niên trưởng T/T Nguyễn Văn Bảo (LLĐB); niên trương HQ Tr/T Đinh Mạnh Hùng; Tr/u Quân (BĐQ); Tr/u Lam Sơn (SĐ21BB), một Mạnh Thường Quân nổi tiếng ở Seattle, WA và đã được vinh danh là “Người Đàn Ông của Năm” (Man of the Year Award) ở TB Washington trong năm 2020 (hình các VTH chụp với HMN).
 Nhà Thơ Song Xuyên nhận xét thơ HMN
Con gái HMN (áo tím ngoài cùng bên trái) và các bạn của cháu
  HMN và MC Hoàng Mai Nhì ̣(vợ tác giả, Lê Thị Thanh Bình)



THƠ Chúc Mừng Tin Vui: Ái Nữ A/C Lê Văn Hải Sắp Vu Quy – Lê Tuấn – Phương Hoa Chinh Nguyên – Hoàng Mai Nhất – Minh Thúy + Dương Huệ Anh




CHUYỆN NHƯ HUYỀN THOẠI – Phương Hoa

CHUYỆN NHƯ HUYỀN THOẠI

Phương Hoa

(Bài đã đăng trên Việt Báo, California ngày thứ Sáu, AUG 6th, 2021 )

Viết tặng bạn Phạm Phan Lang, cựu nữ Trung Tá Lục Quân Hoa Kỳ

Cái tin cô bạn cựu Trung Tá Lục Quân Hoa Kỳ Phạm Phan Lang (Thực sự thì Phan Lang đã nhận quyết định thăng chức Đại Tá trước khi giải ngũ) từ xứ du lịch bờ biển Hạ Uy Di dọn về California làm nức lòng bè bạn khắp nơi trên đất liền. Nhóm Bắc Cali toàn nữ chúng tôi và Phan Lang cũng đều là thành viên của Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), Văn Bút Hải Ngoại Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, Cô Gái Việt, và Minh Châu Trời Đông, vui mừng điện thoại cho nhau ơi ới mỗi ngày, bàn tính rôm rả chuyện đi Nam Cali thăm nhà mới của “Đứa con gái cưng Mỹ Quốc” nữ Trung Tá gốc Việt đầu tiên của Hoa Kỳ, cũng là “Hậu duệ Hai Bà Trưng Triệu Việt Nam” là những câu chúng tôi thường gọi đùa người bạn gốc quân nhân này.Và tôi bắt đầu chuyện làm thơ cho chị Đỗ Dung viết thư pháp Chúc Mừng Tân Gia.

Trưởng đoàn là chị nhà báo Lê Diễm, trưởng ban Xã Hội VTLV, người luôn mau mắn chu toàn lo cho việc “quan hôn tang tế” của VTLV. Chị chịu trách nhiệm thuê xe kiêm luôn chức bác tài. Sau khi rủ rê hẹn hò ngày giờ đâu đó, chúng tôi thành lập được một phái đoàn thiệt đông, thiệt “oách,” cỡ một tiểu đội quần hồng, bảy tám “nàng” như một tour du lịch chánh hiệu con nai vàng, và chị Lê Diễm book chiếc Van 12 chỗ rộng rãi ngon lành. Nhưng kéo dài theo thời gian, các bông hoa …rơi rụng lia chia, kẻ bận chuyện kia người kẹt chuyện nọ, cuối cùng thì đầu to đuôi teo, số người đi còn lèo tèo chỉ bốn mống, Lê Diễm, Đỗ Dung, Phương Hoa, và Minh Thúy.

Đây là lần đầu tiên sau ngày “mở cửa” qua hơn một năm rưỡi nằm nhà trốn dịch, chị em chúng tôi mới được các đức lang quân cho đi chơi xa, nên ai nấy rộn ràng chuẩn bị. Trước ngày khởi hành, đọc tin thấy dịch biến thể Covid Delta đang hoành hành, lây lan khắp năm chục tiểu bang Hoa Kỳ, nhiều nhất là ở Nam Cali, vùng Los Angeles.  Cho nên đêm trước khi đi tôi lo âu không ngủ được vì nghĩ đến chuyện cái con Delta nó lẩn quẩn dưới Nam Cali, và có lúc tôi đã tưởng phải hủy chuyến đi. Nhưng rồi nghĩ đến công lao chị Lê Diễm đã thuê xe và các chị chuẩn bị bữa giờ. Tội nhất người bạn vàng Phan Lang của chúng tôi, điện đàm liên tục, hỏi han về sở thích ăn uống của mỗi người để chuẩn bị. Và hai cái tủ lạnh đầy nhóc các thức ăn chay mặn khi chúng tôi đến nơi đã nói lên tình cảm và sự chu đáo đối với bạn bè của người bạn nhà binh ấy.

Lúc khởi hành, miền Bắc Cali khí hậu thật mát mẻ. Xuống xa dần về phía Nam, trời bắt đầu nóng lên hừng hực, đến nỗi máy lạnh trong xe mở lên cũng chẳng “xi nhê” gì. Nóng bốc khói đã làm tôi vỡ mộng ngắm cảnh dọc đường. Nên nhân lúc mọi người nói cười vui vẻ, bàn tính đi Little SaiGon sẽ mua sắm những gì, tôi lấy điện thoại ra mở đầu cho bài viết của chuyến đi đầy hào hứng. Lần trước Phan Lang từ Hawaii qua Cali thăm con gái làm việc ở Google, nhóm bạn chúng tôi cũng đã gặp nhau và “tâm sự loài chim biển” cả ngày trong bữa tiệc tại nhà Minh Thuý mà không biết chán.  Tôi thường liên lạc với Phan Lang nên biết được nhiều điều cảm động về người bạn này. Lịch sử gia đình Phạm Phan Lang gồm một chuỗi dài đầy huyền thoại, kiêu hãnh, ngọt ngào, lẫn đớn đau… mà nghe tới đoạn nào trái tim tôi cũng bị mềm đi theo đoạn ấy… 

30 tháng Tư 1975 ngày mất nước, Thiếu Tá Hải Quân của QLVNCH Phạm Văn Diên lái chiếc chiến hạm loại nhỏ PGM 615 rời quê hương mang theo gia đình cùng bố mẹ già, gia đình người anh, một người em vợ, cùng trên dưới hai trăm quân nhân và đồng bào. Người ta chen lấn lên tàu, nhiều người nhét vàng vào tay Thiếu Tá Diên nhưng anh tuyệt đối không nhận của ai một thứ gì.  Nhà ba mẹ Phan Lang vốn khá giả, ba là một nhà thầu lớn từng xây nhà cho tướng Tôn Thất Đính và Đỗ Mậu ở Nha Trang. Ngày di tản nàng mang theo một ruột tượng có dollars, vàng, và kim cương nhưng vì say sóng nên tháo ra cất vào hành lý. Chiến hạm đó vừa chiến đấu ở miền Trung trở về đã bị thương tích đầy mình, trên đường ra khơi thì bị trục trặc, nước tràn vào.  May gặp một chiếc tàu khác cứu, chỉ vớt người, rồi đánh chìm chiến hạm, mang theo toàn bộ gia tài của bạn tôi xuống lòng đại dương.

Đến Mỹ với hai bàn tay trắng, được bảo trợ về định cư nơi thành phố nhỏ vắng vẻ miền quê, gia đình vợ chồng Phan Lang gồm ba đứa con thơ và bố mẹ chồng già. Nhưng khi người bảo trợ khuyên đi xin trợ cấp thì họ nhất định không chịu, thà là xin việc làm xa thành phố, anh Diên đạp xe đạp đi cả chục cây số mỗi ngày, lương chỉ ba cọc ba đồng. Phan Lang thì xin được chân rửa bát ở nhà hàng. Nghe bạn kể mà tôi muốn rơi nước mắt.  Vốn con nhà tiểu thư khuê các, ra đi mất sạch mọi thứ, chỉ còn lại đôi giày cao gót dính vào chân, quen cách điệu đà lúc nào cũng giày cao guốc nhọn, nên lúc đi rửa chén cũng không nghĩ mình sẽ bị vấn đề gì khi mang đôi giày độc nhất đó.  Cô nàng làm sao tưởng tượng được, khi nhấc thùng chén đĩa nặng trịch lên và chỉ một bước trên đôi giày cao gót, nàng đã bị trượt chân tới trước rồi ngã uỵch xuống sàn nhà, chén bay đĩa phóng tứ tung, bể tan thành trăm mảnh.

Phan Lang nhớ lại, lúc ấy cái đau vì ngã thì ít, mà cái tủi thân, đau đớn vì hoàn cảnh nước mất nhà tan, mang thân lưu lạc thì nhiều. Và sự đau đớn chảy theo từng dòng lệ trào tuôn đã bừng lên một ý chí mãnh liệt cho Phan Lang. Cần phải đi học. Học để vươn lên. Để kiếm tương lai cho gia đình và con cái, không thể sống với nghề tay chân rửa bát này được. Thời may, nhờ người bảo trợ giúp, đưa gia đình Phan Lang đến ở trong một trại gà, nuôi 60,000 con gà thịt. Cơ hội đến, vợ chồng Phan Lang ghi danh vào University of Maryland, Eastern Shore. Mỗi ngày chỉ 24 tiếng, mà bạn tôi vừa đi học, vừa làm ba job chính và nhiều job phụ, tôi nghe mà bắt…chóng mặt, nhớ không hết. Đi học vừa làm work study, xong chạy về cho gà ăn, cho uống thuốc, tối đi làm ở McDonald’s, đi dạy tiếng Anh cho trẻ Việt mới định cư, nuôi dạy ba đứa con thơ, làm nàng dâu ngoan chăm sóc hầu hạ cơm dâng nước rót cho bố chồng từng là quan Chánh Tổng ngày xưa, và người mẹ chồng mang nhiều thứ bệnh…

Vất vả thế, vậy mà chỉ sau ba năm đến Mỹ, năm 1978, khi còn đang học đại học, Phan Lang cùng anh Diên và vị Giảng Sư Vật Lý đã hoàn thành một nghiên cứu về khoa học và đạt loại xuất sắc, nên được trường chọn đưa đi dự đại hội ở Viện Y Tế Quốc Gia – National Institutes of Health (NIH) tại Atlanta. Anh Diên cũng được chọn đi dự, nhưng Phan Lang đặc biệt hơn, được đề cử đại diện làm người phát ngôn, Speaker của trường, để đọc bài giới thiệu trước đại hội. Chưa hết, cũng trong năm 1978, Phan Lang được chọn là một trong 20 sinh viên xuất sắc toàn quốc trong chương trình Liên Đoàn Nghiên Cứu Nước Ngoài (The Foreign Study League) đi nghiên cứu một tháng qua các nước Anh, Pháp, và Ý.

Và rồi công khó đã được đền bù. Đến năm 1980, sau 5 năm định cư trên đất Mỹ,

Phan Lang tốt nghiệp đại học hạng tối ưu, trên 4:00 GPA, nhận cùng lúc hai tấm bằng Cử Nhân. Một là Cử Nhân Kinh Tế Gia Đình (Home Economics) và một là Dinh Dưỡng Học (Nutrition and Dietetics). Sau khi tốt nghiệp, Phan Lang xin gia nhập quân đội Hoa Kỳ, tham gia vào chương trình thực tập về Dinh Dưỡng của Lục Quân Hoa Kỳ (US Army Dietetic Internship).

Khi nghe bạn kể đến đây tôi không dằn được nên chặn lại và hỏi:

“Phan Lang có thể cho mình biết nguyên do nào bồ nghĩ đến gia nhập quân đội Hoa Kỳ không?”

“Well, mình sẽ không nói những lời sáo ngữ như là vì yêu nước Mỹ hay muốn đền ơn gì gì đó. Phan Lang nói.  “Mà thật ra mình vào quân đội vì quân đội có chương trình thực tập dinh dưỡng tốt nhất, và đặc biệt, những quyền lợi (benefits) trong quân đội Hoa Kỳ rất là lý tưởng, không đâu sánh bằng. Hay hơn nữa, chỉ cần phục vụ ba năm là có thể xin giải ngũ nếu muốn, và khi ra ngoài sẽ rất dễ xin việc làm.” Cô nàng cười, tiếp: “Nhưng vào được trường sĩ quan quân đội Lục Quân Hoa Kỳ không phải dễ đâu à nha! Phải có đủ tiêu chuẩn, thứ nhất là tốt nghiệp bằng Cử Nhân loại giỏi và đúng ngành, thứ hai phải dưới ba mươi tuổi, thứ ba phải có quốc tịch Mỹ, cộng thêm với 3 lá thư giới thiệu của những nhân vật quan trọng và một bài viết về tiểu sử. Và đặc biệt là, phải qua được cuộc phỏng vấn rất khó khăn.”

Khi đó Phan Lang bị thiếu hai điều quan trọng nhất: Đã qua tuổi ba mươi và chưa có quốc tịch Mỹ. Nhưng nhờ tốt nghiệp Cử Nhân hạng tối ưu, có nhiều thành tích tốt lúc ở trường đại học, và 3 lá thư giới thiệu nhiệt tình từ ba nhân vật quan trọng trong ngành giáo dục và xã hội, kèm theo bài viết về tiểu sử rất “bắt mắt,” nên họ thấy tiếc nếu không nhận Phan Lang. Và họ đã làm một cuộc phỏng vấn, mất cả nửa ngày trời hỏi toàn những câu hóc búa. Cuối cùng vì quá thích thú khi biết thêm về người thí sinh này, nên họ đã nhận “đặc cách” người phụ nữ Việt đã có gia đình và ba đứa con nhỏ và chưa nộp đầy đủ những gì họ yêu cầu, vào với quân đội Mỹ.

“Wow! Wow!” Tôi nghe mà chỉ biết kêu lên thích thú, vì không có lời nào để ngợi khen bạn cho xứng đáng cả.

Sau một năm học tập và được nhà binh rèn luyện với đầy đủ phong cách một quân nhân, năm 1981 Phan Lang tốt nghiệp, ra trường là một nữ Thiếu Uý. Thật không thể tưởng tượng nổi, đã vào quân đội mà nàng vẫn phải chu toàn việc nhà, rồi còn trở lại trường vào ban đêm học lấy bằng Thạc Sĩ. Chuyện nghe như huyền thoại, như cổ tích “nghìn lẻ một đêm,” mấy ai tin được một sĩ quan của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, mà mỗi ngày sau khi xong nhiệm vụ việc nước thì vội vã chạy về nhà lo nấu ăn, lo con cái, đi học đêm, chăm sóc bố mẹ chồng, nhất là mẹ chồng thân mang nhiều thứ bệnh cần phải nấu thức ăn kiêng. Nàng dâu quân nhân gốc Nha Trang mỗi ngày còn phải tắm rửa, gội đầu, chải mái tóc dài quá gối của bà cụ rồi quấn khăn vành cho bà theo người Bắc. Quả là một nàng dâu đầy hiếu thuận, rất hiếm thấy…

*

Trước ngày đi Nam Cali, tôi nhắn địa chỉ nhà Phan Lang cho đứa cháu dưới đó để nó ghé lại lấy vài món đồ, thì con bé kêu lên, “Chỗ đó là khu nhà giàu, đẹp và sang lắm,” và bây giờ, khi chị Lê Diễm dừng xe loay hoay bấm số code để cổng mở cho xe chạy vào tôi mới thấy nó nói đúng. Đây là một khu gia cư “kín cổng cao tường” đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Khu nhà cao cấp này được chăm sóc rất chu đáo. Trước cửa nhà nào hoa cỏ cũng xinh tươi rực rỡ, đường đi ngang dọc bóng loáng không chút bụi, nhìn thật đã mắt. Phong cảnh trang nhã thanh lịch xung quanh đã làm dịu bớt đi cơn nắng nóng hực lửa đang chào đón khách đến từ Vùng Đông Vịnh mát mẻ.

Đó mới chỉ là toàn cảnh bên ngoài. Vào bên trong, ngôi nhà còn đặc sắc hơn với cách sắp xếp và trang trí nội thất độc đáo của Phan Lang và chàng ông xã. Quả đúng là người về từ Hawaii.  Sự trang trí thật mát mắt với phong cảnh miền biển, rải rác khắp nơi là những con cá, mực, vỏ sò, hoa lá, rong rêu… nhìn thật tuyệt. Mọi người ríu rít thi nhau trầm trồ, khen ngợi sự sắp xếp và trang trí trong nhà.

Chàng xã Barry của Phan Lang nghe vậy cười vui vẻ:

“Tất cả là do cô ấy làm hết!”

Tôi nheo mắt ghẹo:

“Tại sao lại là ‘một mình cô ấy’ làm chứ?”

Barry cười lớn hơn, nói đùa một cách duyên dáng, kiêm thêm chút… hãnh diện:

“Bởi vì cô ấy là Trung Tá của Quân Lực Hoa Kỳ!”

Tối hôm đó, vợ chồng một người bạn văn khác, là Chúc Anh và Jeffrey Miller, từ Los Angeles (LA) lên chơi cùng ăn tối với chúng tôi. Chúc Anh và Jeffrey Miller rất nhiệt tình với bạn bè, lái xe mất mấy tiếng đồng hồ vào ban đêm rồi sau mãn tiệc thì chạy về LA lại làm mọi người cảm động. Khỏi phải nói, bữa tối đầy bàn với sơn hảo hải vị thật hấp dẫn. Phan Lang còn chu đáo kèm theo nhiều món chay ngon cho những người không ăn thịt cá như tôi.

Lúc ngồi nhìn Phan Lang, tôi lại nghĩ về câu chuyện tình dễ thương và cảm động của cặp Diên & Lang thời trẻ.  Duyên nợ kiếp nào mà chàng sĩ quan Hải Quân của thành phố biển Nha Trang gặp cô bé nữ sinh 13 tuổi đã bị tiếng sét ái tình giáng trúng.  Nàng còn quá nhỏ, nên “chàng Bắc Kỳ” mãi âm thầm dõi theo hình bóng của bé, chờ đến khi cô tốt nghiệp và đậu Tú Tài mới xin rước nàng về dinh.  Một lần, sau khi được bạn cho xem hình ảnh quá khứ của hai người, tôi có làm tặng cho Phan Lang bài thơ trên đầu bài.

Câu chuyện cựu Thiếu Tá Hải Quân VNCH Phạm Văn Diên lao mình xuống biển cứu 4 đứa trẻ, trong nhóm 13 đứa bị sóng lôi đi trong ngày lễ Độc Lập năm 1985, rồi hy sinh tánh mạng, và được tiểu bang South Carolina tặng bằng vinh danh anh hùng, cũng đã mấy chục năm rồi, nhưng đối với Phan Lang, mỗi lần có ai nhắc lại, cảm giác của nàng giống như sự việc mới xảy ra hôm qua.  Tôi để ý quan sát và thấy tình yêu mà bạn tôi dành cho người chồng quá cố thật đậm sâu, có thể gọi là một mối tình bất diệt.  Tuy nhiên, chuyện tình đau thương ấy cũng đã tặng lại, bù đắp lại cho Phan Lang một mảnh hồn thơ rất dạt dào, dù đầy u uẩn, đủ để nàng trở thành một thi sĩ. Và đó cũng là nhân tố khiến những bài thơ của Phạm Phan Lang được nhiều nhạc sĩ tài danh để mắt đến. Có hơn 125 bài thơ tình đau khổ nhưng mượt mà của Phan Lang đã được phổ nhạc, và một trong số bài thơ mà tôi tâm đắc nhất là bài “Mắt Nhắm Nghỉ Ngơi” được nhạc sĩ Mai Hoài Thu phổ nhạc và ca sĩ Vân Khánh trình bày. (https://www.youtube.com/watch?v=ofZdUSEmETI).

Lời thơ như ai như oán, điệu nhạc như tiếc như thương, giọng hát kiểu Quan Họ vừa réo rắc vừa thê lương làm cho người nghe xúc động đến rơi nước mắt:

“Như một vết thương

Không bao giờ lành

Tháng ngày mong đợi

Nhìn quanh tìm quanh…” (Mắt Nhắm Nghỉ Ngơi – Thơ Pham Phan Lang)

Tôi vừa thương quý vừa hâm mộ người bạn này, nên chi mỗi lần có dịp gặp nhau nghe bạn bè nhắc nhở về người quá cố là tôi quan sát kỹ từng cảm xúc trên nét mặt nhà thơ. Mỗi lần nhắc đến anh Diên, nét mặt và ánh mắt Phan Lang đều sáng hừng lên một niềm yêu thương vô bờ bến.

Tối đó tôi ngồi lặng ngắm đến sững sờ, nghe bạn kể chuyện mà chú ý đến từng chữ từng câu thoát ra từ đôi môi vẫn còn tươi hương sắc ấy. Lại lẩn thẩn nghĩ, và ích kỷ tiếc thầm, không hiểu sao một cánh hoa xinh như mộng thế này, sự nghiệp oai hùng thế này, bị gãy gánh lúc mới nửa chừng xuân thế này, lại không có một “anh hùng Việt Nam” đồng hương nào … thương hương tiếc ngọc nhào vô để thay thế vị anh hùng đã khuất mà chăm sóc cho bạn tôi, lại để nàng “rơi vào tay anh chàng mắt xanh da trắng.”  Không biết cặp tình này sống như thế nào nhỉ, bạn tôi có hạnh phúc hay không khi sống với người chồng bất đồng ngôn ngữ. Không biết anh chàng Barry “râu hùm hàm én mày ngài” (Kiều) này có tốt với vợ không đây.

Tôi đang ngồi nhìn bạn chăm chăm, trầm ngâm ngẫm nghĩ bâng quơ như thế, bỗng Phan Lang bất ngờ thốt lên:

“Khi mua ngôi nhà này, Barry và mình đã thoả thuận với nhau, là mỗi lần về đây ông ấy sẽ chỉ ở đây mười ngày rồi về lại nhà bên Hawaii, còn mình cũng nói mỗi lần về lại nhà Hawaii mình sẽ ở mười ngày thôi rồi về lại Cali đất liền. Nhưng từ lúc dọn về Cali đến nay đã gần bốn tháng rồi chưa hề nghe ông ấy nói sẽ đi.”

Tự nhiên tôi có cái cảm giác xúc động vô cớ. Hổng lẽ “ai đó” đã đọc được ý nghĩ của tôi, hiểu được những thắc mắc trong tôi, nên đã khiến cho Phan Lang bất ngờ giải đáp, để chứng tỏ là bạn tôi được yêu chìu và hạnh phúc lắm. Tôi bất chợt rùng mình. Không chừng người quá cố đã “chọn” anh chàng Barry này để gửi gắm vợ mình cũng nên.  Tự nhiên như có người “mở miệng” tôi vụt hỏi cô nàng về “phút đầu gặp nhau” của “cuộc tình sau” mà lâu nay chưa hề nghe bạn tôi một lần nhắc đến.  Thế là Phan Lang kể hết cho chúng tôi nghe. Barry rất tôn trọng “Anh lớn” Phạm Diên. Mỗi lần tới ngày kỵ giỗ anh đều phụ Phan Lang bày biện cỗ bàn tươm tất và cũng thắp hương nghiêm trang vái lạy đề huề trước bàn thờ như một người Việt thường làm.  Trước ngày kết hôn, Barry đã đưa Phan Lang đến phần mộ anh Diên và thắp hương trình bái xin phép “đàn anh.” Hèn chi anh Diên đã “chấp nhận” cho anh ta thế chỗ của mình. Tôi xúc động nghĩ thầm.

Tôi nghĩ thế cũng có nguyên do.  Tôi từng nghe P.Lang kể, anh Diên rất hiển linh, tuy anh đã mất nhưng nàng luôn có cảm giác anh lúc nào cũng ẩn hiện quanh mình để hộ trì cho vợ con. 

Câu chuyện gặp nhau của “mối tình sau” bạn kể làm tôi tin mình nghĩ đúng. Hình như anh Diên đã “chọn” một người hiền để gửi gắm nàng, chăm sóc cho nàng.  Barry thật sự là một người quá hiền lành, một nhà đầy khách bạn vợ đông đảo, mọi người đều nói tiếng Việt chen lẫn tiếng Anh để cho Barry khỏi cảm giác bị bỏ rơi, nhưng anh cả ngày chỉ im lặng mỉm cười, pha cà phê, nướng bánh mời mọi người, dọn dẹp ly tách, bưng ghế, sắp xếp lại các thứ…và bị nàng kêu réo bắt chụp hình cho mọi người hết chỗ nọ đến cảnh kia, báo hại anh chàng xách máy hình chạy theo đến…không kịp thở. Dù có hiểu những chuyện chúng tôi đang nói, Barry cũng chỉ cười cười, hoặc lắc đầu, khi nghe một câu chuyện khôi hài chứ không hề tham gia vào.

Và rồi Phan Lang kể cho chúng tôi nghe về “mối tình sau” của nàng.  Chỉ là trong dịp tình cờ không định trước, Phan Lang đi công việc cùng người bạn, bất chợt cô ấy ghé tạt qua một văn phòng môi giới và điền đơn tìm bạn bốn phương. Trong khi Phan Lang ngồi nhìn vẩn vơ đợi bạn, thì người giám đốc công ty bước lại chào, và thấy tay nàng không đeo nhẫn anh ta trổ tài dụ dỗ tham gia chương trình kết bạn. Người bạn của Phan Lang đã phải trả lệ phí môi giới $3,000, nhưng khi nghe nàng từ chối và nói không tin vào những việc như thế này sẽ đi đến đâu, thì ông

ta “nổi máu tự ái nghề nghiệp” lên và thách thức:

“Chúng tôi sẽ phục vụ miễn phí cho cô, để cô thấy là chúng tôi làm việc hiệu quả ra sao!”

Phan Lang vẫn không tin vào trò đùa này, nên chỉ cười từ chối, đứng lên định ra về thì bị cô bạn kia lôi lại giúi hồ sơ vào tay và ép, “Điền đại cho vui, trong khi tôi mất ba nghìn bạn có mất gì đâu mà sợ chứ!”  Bất đắc dĩ, cô nàng miễn cưỡng điền bâng quơ vào mẫu đơn theo kiểu đùa chơi, phá chơi, không ghi lý lịch mình là một quân nhân cấp Tá, lại còn ghi chỗ điều kiện chọn người làm bạn phải có ba điều kiện thật khó khăn như một thách thức với công ty môi giới này. Thứ nhất, người đó phải có học vị Tiến Sĩ, thứ hai, phải là một triệu phú, thứ ba, còn độc thân.

Khi ông giám đốc nhận lại hồ sơ, liếc ngang qua chỗ điều kiện, ông nhìn lại cô khách hàng bướng bỉnh bằng một ánh mắt cũng đầy thách thức như muốn nói, “Tôi biết cô muốn làm khó chúng tôi, nhưng mà không sao, hãy đợi đấy!”

Vậy mà trong cuộc “cá cược” này công ty đã tìm ra một người đúng y chang theo yêu cầu “chọc phá” của nàng. Tiến Sĩ Barry là giáo sư dạy ở Đại học Hawaii, và sau là Giám đốc kỹ thuật Lực Lượng Chống Tàu Ngầm, thuộc Hạm Đội khu vực Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Chúng tôi ngồi há hốc ra nghe câu chuyện và hồi hộp dõi theo từng sự kiện và diễn tiến Phan Lang kể. Vì tôi yêu cầu kể bằng tiếng Anh cho Barry cùng nghe để anh khỏi bị buồn chán, anh chàng ngồi nghe từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng lấy hai tay che mặt lại ra vẻ “mắc cỡ” rất dễ thương, khi Phan Lang kể lại những lần bị nàng từ chối và anh buồn bã ra sao…Câu chuyện điền đơn kết bạn bốn phương đùa vui này Phan Lang lúc đó kể hết cho mấy đứa con nghe vì lúc này tụi nhỏ cũng đã lớn và có sự hiểu biết. Thấy mẹ nhiều lần từ chối không chịu đi gặp Barry, mấy nhóc cũng muốn mẹ có bạn cho bớt đau buồn nên xúi mẹ cứ đi gặp thử xem sao.

Cuối cùng Phan Lang miễn cưỡng nghe lời con tới cuộc hẹn, nhưng từ chối hết mọi sự sửa soạn quần áo hay điểm trang do con gái phụ giúp, mà chỉ phục sức đơn giản như một phụ nữ bình dân không có đặc biệt gì, mục đích làm nản lòng người sẽ gặp. Và khi gặp Barry nàng nói thẳng thừng là trái tim nàng đã chết, không thể nào yêu ai được nữa. Vậy mà Barry vẫn quyết tâm theo đuổi, chờ đợi, viết thư, gọi điện thoại…bằng mọi cách cố gắng chinh phục. Anh chàng xin được yêu nàng “vô điều kiện,” không đòi hỏi nàng phải yêu lại, cho dù cả đời không yêu anh cũng chẳng sao, chỉ cho phép anh yêu nàng là đủ. Có lẽ vì “mưa dầm thấm lâu” nên sau ba năm kỳ công theo đuổi, và các con của Phan Lang cũng thích Barry khuyên mẹ nhận lời, Phan Lang đồng ý đưa đến mộ anh Diên để anh “xin phép” được kết hôn.

Viết đến đây tôi nhớ lại, Phan Lang từng tâm sự với tôi nhiều “chuyện bên lề” xảy ra trước tai nạn của anh Diên. Người ta nói, những người sắp lìa bỏ cõi đời một cách bất ngờ thường hay có dấu hiệu báo trước, mà sau khi họ đi rồi người ở lại mới thấy. Phan Lang cho biết, anh Diên đã hai lần nói với vợ trước mặt ba đứa con, mà lần sau cùng chỉ vài ngày trước khi anh mất, là, “Nếu một ngày nào anh chết đi em hãy tìm người khác kết hôn để họ chăm sóc cho em,” và khi ấy nàng vô tư cười đùa đáp trả, “Còn em mà đi trước nếu anh cưới ai thì em sẽ về kéo cẳng!” Nhưng điềm báo rõ ràng nhất, tôi nghe Phan Lang kể mà dựng cả chân lông. Là 2 ngày trước khi tai nạn xảy ra, đột nhiên anh Diên nói những lời thật nghiêm trang, những lời anh chưa từng nói trước đây, là cám ơn vợ, cám ơn thật nhiều những gì nàng làm cho anh, lo lắng chăm sóc cho anh, và gia đình. Thương tâm hơn nữa, trong đêm trước ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ, trên đường tới nhà người bạn họp mặt trước khi ra biển vào sáng sớm hôm sau, anh ngồi ghế trước với vẻ buồn bã vô cớ, không hề nói năng và đưa hai tay ra sau ghế cầm lấy tay nàng suốt trên đường đi, cho dù trên xe có đông người anh vẫn không ngại. Rồi trên đường picnic, lúc gần đến nơi, anh bỗng kêu người bạn lái xe ngừng lại ghé vô trạm xăng, dù xe còn đầy xăng không cần đổ thêm. Lạnh mình hơn nữa, anh dẫn ba đứa con vào trong tiệm 7-Eleven và kêu các con muốn món gì thì chọn ba sẽ mua tặng.  Bé út Đài 11 tuổi của anh đã chọn thanh kẹo “Life Saver” là thanh kẹo “Cứu Mạng.” Lên xe, bé chỉ mở ra ăn vài viên và đứa bạn ngồi bên xin kẹo bé nhất quyết không cho mà bỏ vào giỏ cất. Đứa con này đã được anh cứu mạng trên biển chỉ vài giờ sau đó.

Chưa hết, người mẹ có đứa con bị đuối và trôi đi khi anh Diên ra cứu 4 bé, chúng bám vào anh, đuối sức anh chìm và bé đó bị nước cuốn đi – là người lái xe theo sau một người chạy trước dẫn đường đến điểm hẹn mà cả nhóm định tới tắm biển câu cua – chưa tới điểm hẹn mà tự nhiên người mẹ đó vượt trước chiếc xe dẫn đầu, tấp vào bãi biển khác, và kêu mọi người picnic ở đó. Định mạng đã khiến xui cho bà ấy đem đứa con mình và người hùng Phạm Diên đến nơi phần số đã định.

Nơi mà họ dừng chân không dự tính lại là vùng biển nước xoáy ngầm, có tấm bảng cho biết sóng ngầm nguy hiểm nhưng tối hôm trước có gió lớn nên tấm bảng đã bị gió cuốn mất.  Trong khi các bà mẹ còn lo đem đồ trên xe xuống thì 13 đứa trẻ của 5 gia đình đã ào xuống biển đùa giỡn trong mé bờ nước cạn. Đột nhiên dòng nước xoáy dâng lên và kéo cả 13 đứa lôi tuột ra xa. Trong khi các ông bố khác bơi ra cứu đám trẻ, anh Diên cũng bơi ra nhóm 4 đứa đang kêu cứu. Anh cứu được út Đài của anh, còn ba đứa trẻ kia anh không nỡ bỏ nên cố gắng kéo luôn chúng vào. Nhưng sức người có hạn, dù người đó từng là một hạm trưởng Hải Quân bơi giỏi, anh bị bốn đứa trẻ níu nên bơi gần tới bờ thì đuối sức chìm dần và bé gái con chị kia cũng bị tuột tay trôi ra biển. Cũng còn may mắn, một bà Mỹ đi tắm sớm chạy ngang qua thấy được ra kéo bé Đài vào, khi hai người bố khác ra kéo hai bé kia. Bé Đài đã kêu khóc không chịu bỏ bố lại mà van xin bà Mỹ hãy cứu bố, nhưng bà không thể bỏ bé ra để cứu người lớn nên đưa bé vào bờ rồi mới ra kéo anh Diên vào, thì đã trễ. Anh bị chìm xuống nước hơn 10 phút nên não bộ hết hoạt động không cứu được. Tuy anh được đưa vào bệnh viện quân đội tận tình cứu chữa, anh không bao giờ tỉnh lại, và một tháng sau anh Diên lìa bỏ cõi đời.  Cú sốc nhìn thấy người cha thương yêu trong tai nạn cứu mình nằm lịm trên giường bệnh, bé Đài đau đớn khôn tả. Phan Lang kể, mỗi lần tới bệnh viện bé đều lấy giấy napkin lau mặt và nhổ tóc sâu cho bố. Bé còn nói chuyện với bố, rằng bố còn nợ con tiền nhổ tóc sâu cho bố lúc trước, giờ con cho bố chứ không đòi đâu, bố hãy thức dậy để con nhổ tóc sâu “free” cho bố, không tính tiền. Tôi nghe mà nước mắt tuôn rơi.

Về sau bé Đài lớn lên, trong một lần Phan Lang tình cờ mở hộc bàn riêng của bé thì thấy bé vẫn còn giữ thỏi kẹo “Life Saver” ăn dở dang ngày ấy, tờ giấy gói những sợi tóc sâu của bố con bé nhổ khi bố nằm bệnh viện, những mảnh khăn giấy bé lau nước mắt trong đám tang bố, và một nắm đất nơi người ta đào mộ để bố nằm yên giấc ngàn thu. Thiệt là thương đứt ruột! Đài rất cố gắng học hành, cháu đậu bằng Cử nhân Kinh Tế ở Standford, sau đó cháu nhận được học bỗng Fulbright Scholarship, làm một nghiên cứu (Research) rất xuất sắc ở nước ngoài.  Về lại Hoa Kỳ, cháu lấy bằng Thạc Sĩ Quản Trị Kinh Doanh (MBA) từ UC Berkeley. “Bé Đài” giờ là một trong những “sếp lớn” tại bộ chỉ huy Google Mountain View, là Senior Product Marketing Manager.

Anh Diên mất năm 1985, lúc ấy Phan Lang mang cấp bậc Đại Uý và đang chuẩn bị thi lấy bằng Thạc Sĩ.  Dù đau đớn nhưng nàng vẫn cố gắng để hoàn thành mục tiêu. Ngày Phan Lang được thăng Thiếu Tá, 1989, ̣9 năm sau khi vào quân đội, và đồng thời cũng được thăng chức mới, làm Trưởng Phân Khoa Dinh Dưỡng, (Director, Nutrition Care Division). Bé Đài yêu cầu được lên đọc diễn văn chúc mừng mẹ. Bài diễn văn của bé đã làm mọi người cảm động đến rơi lệ.

Năm 1996-1999, Phan Lang được thuyên chuyển sang Đức làm Trưởng Phân Khoa Dinh Dưỡng tại bệnh viện Landstuhl Regional Medical Command, đồng thời làm Cố Vấn và Giám Sát cho các phần hành dinh dưỡng của các đơn vị Lục Quân ở Châu Âu.  Trong thời gian ở đây Phan Lang được “lên lon” Trung Tá. Nhiệm sở cuối cùng của P.Lang là Tripler Army Medical Center ở Hawaii với chức vụ Trưởng Phân Khoa Dinh Dưỡng, điều hành hơn 100 nhân viên vừa sĩ quan, hạ sĩ quan, và dân sự.  Ngoài ra cũng như ở Đức, Phan Lang còn kiêm thêm nhiệm vụ Cố Vấn và Giám Sát phần hành dinh dưỡng các đơn vị Lục Quân trú đóng ở Thái Bình Dương (Nutrition Consultant, Pacific Region), như Nhật Bản và Nam Hàn.

Tôi nghe chuyện mà mắt cứ tròn lên, bụng thì kêu thầm “Nữ anh hùng! Ôi nữ anh hùng!”  Năm 2002, người nữ Việt này nhận được quyết định vinh thăng Đại Tá, và phải chuyển về phục vụ trong đất liền. Vì không muốn rời hải đảo Hawaii, nên Phan Lang đành ngậm ngùi xin giải ngũ…Tôi tiếc quá, nói nếu không giải ngũ thì bây giờ bồ đã lên Tướng rồi cũng có khi.

*

Sáng ngày thứ Bảy, chúng tôi phụ Phan Lang chuẩn bị các thứ để đãi cơm trưa cho hai vị khách đặc biệt, đó là nữ ký giả Kiều Mỹ Duyên và nhà truyền thông Như Hảo, giám đốc đài phát thanh Mẹ Việt Nam.  Khi các chị đến, tôi vui vì “có đồng minh” là chị Kiều Mỹ Duyên cũng ăn toàn rau trái như mình.

Chuyện trò vui như pháo nổ.

Trong bữa tiệc kiểu “nghìn năm một thuở” nơi hải ngoại gặp lại cố nhân này, các chị Đỗ Dung, Lê Diễm, Kiều Mỹ Duyên, Như Hảo, rộn rã chuyện trò cùng nhau, nhắc lại kỷ niệm xưa từ thời học Trưng Vương tươi trẻ đến thời kỳ mất miền Nam đi buôn gánh bán bưng… Người viết, Minh Thuý, và Phan Lang, đều thuộc lứa tuổi đàn em, lại là dân miền Trung nên chỉ biết ngồi nghe và…cười ké.

Chị Kiều Mỹ Duyên còn mang theo nhiều sách báo làm quà tặng cho mọi người.  Hình bóng thì chụp đến no máy luôn. Tiệc tàn tiễn các chị mà lòng lưu luyến bâng khuâng. Trước khi ra về, hai chị mời phái đoàn chúng tôi thăm viếng văn phòng của hai chị vào ngày kế.

Khách đi rồi, tôi lại “lôi” Phan Lang ra hỏi vài câu cho bài viết, kẻo lại quên:

“Bồ có kỷ niệm buồn vui hay cảm động nào đáng nhớ trong thời kỳ quân ngũ để chia sẻ không?”

“Một trong những chuyện vui đời quân ngũ là chuyện tập bắn ở quân trường.” Phan Lang kể. “Tại trường bắn, huấn luyện viên trao cho mỗi người sĩ quan trẻ ba gắp đạn mỗi gắp ba viên, để tập nhắm bắn vào tấm bia.  Mọi người được dạy, khi nhắm bắn phải nheo mắt trái lại để mắt phải nhắm vào lỗ châu mai, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể nào nheo mắt trái được, nên đành nheo mắt phải. Mình nhắm bắn rõ ràng, đúng chính xác vào tấm bia, và sau khi bắn ba phát đạn đầu tiên, họ kêu nhóm tập bắn tới chỗ tấm bia để kiểm tra thành tích.  Mình bước tới coi thì không thấy một lỗ đạn nào cả, thật là… mắc cỡ (cười). Huấn luyện viên cho mọi người bắn tiếp gắp đạn thứ nhì và bắn xong lại chạy tới coi lần thứ hai. Quái lạ, mình kêu lên, vẫn không thấy một lỗ đạn nào trên tấm bia của mình!  Tức quá lần thứ ba được lệnh bắn, mình nhắm thật cẩn thận, và chú ý thật kỹ. Thật mừng thấy ba viên đạn đều trúng cả vào tấm bia. Huấn luyện viên kêu mọi người tới coi lại lần cuối.  Vẫn không thấy một lỗ đạn nào!

Trong lúc mình bàng hoàng không tin đôi mắt mình thì anh bạn Thiếu Úy bên cạnh hỏi, ‘Này, họ đưa cho mình mấy viên đạn vậy hả?’ Mình trả lời mỗi gắp là ba viên, mỗi người bắn tổng cộng 9 viên. 

Anh ta trợn mắt:

“Kỳ thật! Sao tôi cũng bắn chỉ ba gắp đạn, mà trên tấm bia của tôi lại có đến18 lỗ!”

Và những người xung quanh nhìn nhau… hoảng vía. Huấn luyện viên từ đó phải dùng mặt nạ che mắt trái của mình lại, và mỗi lần đến lượt mình bắn thì mọi người… né ra xa hết!  Từ đó mình bị mang cái biệt danh là “Thiếu Uý một mắt!”

“Ha ha ha…” Mọi người chúng tôi phá ra cười.

“Còn kỷ niệm buồn thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

“Chuyện buồn hay stress trong quân đội thì nhiều lắm, là phận nữ lại là người nhập cư, mình phải đơn thương độc mã chiến đấu để vươn lên, chẳng phải chỉ đối với cấp trên, hay bạn đồng nghiệp, mà còn với thuộc cấp nữa.” Phan Lang nhớ lại: “Một nữ Đại Tá trưởng phân khoa dinh dưỡng tỏ vẻ xem thường vì mình là Đại Úy mới chuyển đến, lại là người nhập cư, nên phân bổ cho mình không đúng vị trí đáng lẽ mình phải có và tìm mọi cách để “đì” mình. Đến khi mình viết được 2 quyển sách bỏ túi, hướng dẫn thực đơn rất hữu ích để các bác sĩ mang theo dùng mỗi lần đi khám cho bệnh nhân, và mình được tuyên dương trước hội đồng, bà Đại Tá mới nể mặt, từ đó trở nên vô cùng thân thiện.”

“Mình hỏi câu nữa nè, bồ là nữ Trung Tá gốc Việt đầu tiên trong quân đội Hoa Kỳ, kể như là đàn chị đi. Với kinh nghiệm hơn 22 năm trong quân ngũ, bồ có những lời khuyên gì, chia sẻ gì cho giới trẻ nữ gốc Việt nếu họ muốn tham gia quân đội Hoa Kỳ? Họ nên theo ngành nào có lợi và phù hợp hơn? Học lực cỡ nào thì vào được trường sĩ quan?” Tôi sẵn dịp hỏi tới một hơi luôn.

“Học bất cứ ngành nào mình thích, vì quân đội có “job” thích hợp cho tất cả các ngành.” Phan Lang nói. “Tuy nhiên cho phái nữ thì ngành y (Pharmacy, Dentistry, Nursing, Optometry, Physical Therapy, Occupational Therapy…) có lẽ thực dụng và công việc nhẹ nhàng hơn. Ít nhất là tốt nghiệp Cử Nhân thì mới vào trường sĩ quan và từ đó có thể học tiếp để tiến lên. Đối với mình, luôn cố gắng và không được thối chí. Ngã xuống thì đứng lên và tiến tới, nếu thất bại thì nhìn lại để học hỏi, không phải để nuối tiếc. Quan trọng là, luôn lạc quan và đặt ra mục tiêu cho cuộc đời mình. Mình ngày trước đã từng đặt ra mục tiêu ngắn hạn, trung hạn, và dài hạn, rồi mình nhìn theo đó để buộc mình bước tới và thực hiện cho đúng.”

“Quả là những lời khuyên chí lý và hữu ích. Cám ơn bồ.” Tôi nói và chấm dứt “hỏi han” từ đó.

Ngày kế, trước khi về lại Bắc Cali, buổi sáng chúng tôi ra biển Huntington Beach lội nước. Đến khu vực này mọi người hơi e dè, vì nhìn xung quanh, phố xá rộn ràng bán buôn, người đi bộ tấp nập dọc hai bên đường, nhưng không thấy người nào đeo mask cả. Cô bạn Minh Thúy nói, tới nơi đây tụi mình nhìn giống như… Mán xuống đồng, vì chỉ có mình đeo khẩu trang thôi. Nhưng tôi nói mặc kệ đi, an toàn là trên hết, mình cứ đeo khẩu trang cho nó… lành.

Bước chân xuống làn nước mát lạnh, tôi thích thú lội ra xa, chọn chỗ vắng người kéo lơi chiếc khẩu trang ra rồi hít một hơi dài đầy buồng phổi. Gió mát lồng lộng, bầu trời trong veo, từng chòm mây trắng la đà vơ vẩn, biển xanh mượt dịu hiền chỉ gợn li ti chút ít sóng thừa, lao xao như vuốt ve mặt nước. Không khí thật thanh bình. Ước gì con Covid-19 đừng hoành hành giết hại thế gian, thì cuộc sống người dân khắp nơi trên trái đất đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao!

Buổi trưa chúng tôi kéo nhau đi thăm đài phát thanh Mẹ Việt Nam của chị Như Hảo và nữ ký giả Kiều Mỹ Duyên theo lời mời của hai vị. Tại Đài Mẹ Việt Nam, mọi người tranh nhau chụp hình cùng người phụ nữ nổi danh từ thời VNCH ra đến hải ngoại trong lĩnh vực truyền thông, “có tên” nhưng… “không có tuổi” Như Hảo.  Chị thuộc hàng tiền bối của chúng tôi, nhưng trải qua mấy chục năm rồi, tôi cảm giác mình đã già đi, mà thấy chị vẫn còn xinh xắn duyên dáng như xưa không thay đổi. Chị giới thiệu cho mọi người những hình ảnh, bằng khen, posters… trên tường, là những giây phút huy hoàng, những thành tích chị đoạt được trong suốt cuộc đời làm truyền thông. Thật hãnh diện cho cộng đồng Việt nơi hải ngoại khi có được người phụ nữ tài hoa này.

Buổi chiều trên đường về chúng tôi ghé lại văn phòng địa ốc của nữ ký giả Kiều Mỹ Duyên. Tôi như choáng ngợp trước sự quy mô, đồ sộ, của cơ sở “Ana Real Estate.”  Trong thời buổi dịch Covid -19 vẫn còn lan tỏa, mà công ty địa ốc của chị Kiều Mỹ Duyên vẫn rộn ràng hoạt động như không có gì xảy ra. Nhân viên rất đông, nhiều bàn làm việc đang hoạt động nhìn tất bật rộn ràng, họ làm việc chăm chú đến độ không ai “thèm” để ý người khách phương xa như tôi bước vào. Điều này cho thấy việc làm ăn vẫn đang rất phát triển. Và tôi càng “phục sát đất” chị Kiều Mỹ Duyên, người nữ ký giả kỳ cựu tuổi cũng đã cao mà sức làm việc vẫn không hề giảm sút. Dù chị bận rộn với cơ sở địa ốc này, mà chị vẫn viết và gửi bài cho Văn Thơ Lạc Việt chúng tôi thường xuyên, nên tôi gọi chị là “cây viết lướt nhanh như gió cuốn.”  Nhìn chị miệng nói, chân bước, tay làm… rất bận rộn, nhưng chị vẫn vui vẻ chào đón chúng tôi.

Trước lúc đến đây, tôi có dự định sẽ phỏng vấn người ký giả kỳ cựu này để viết chút gì đó về chị. Nhưng khi thấy chị tất bật như thế, tôi không dám, không nỡ thì đúng hơn, làm phiền, nên đành chờ dịp khác vậy.  Tôi chào từ giã, chị tặng cho một số khẩu trang “xịn” tôi đem ra chia cho các bạn mỗi người mấy cái để mang làm kỷ niệm, và chị còn cho tôi chậu hoa cúc đại đóa đẹp mê hồn mà trên miền Bắc chúng tôi khó tìm ra loại cúc nào có hoa lớn như vậy. Cảm động làm sao, khi tôi ra xe, chị Kiều Mỹ Duyên còn chạy theo dúi cho một lô nước ngọt và nước uống để chúng tôi đem theo trên đường về.

Tóm lại, chúng tôi đã có một chuyến “xuôi Nam” đầy ắp niềm vui, sau thời gian dài hơn một năm rưỡi nằm nhà trốn dịch. Nếu viết hết chi tiết thì chắc cũng phải dài gấp mấy lần. Những kỷ niệm về chuyến đi, những bữa tiệc họp mặt bạn bè thân hữu Nam Bắc Cali đầy tiếng cười, và đặc biệt nhất, là câu chuyện tấm gương anh hùng hy sinh thân mình cứu mấy đứa trẻ của cố Thiếu Tá Hải Quân VNCH Phạm Văn Diên… cùng những bài học về sự cố gắng vượt bực để hội nhập, để sinh tồn, và vươn lên như huyền thoại của người bạn nữ, cựu Trung Tá Lục Quân Hoa Kỳ Phạm Phan Lang, chắc chắn chúng tôi sẽ không bao giờ quên…

Cám ơn bạn hiền Phạm Phan Lang. Bồ đã làm rạng danh con cháu Hai Bà Trưng Triệu.

 Phương Hoa – Miền Bắc California, tháng 7, 2021




THÀNH KÍNH PHÂN ƯU – Lê Văn Hải & Thơ Phân Ưu: Phương Hoa + Minh Thúy

Vài Nét Về Cố Thi Sĩ Nhất Tuấn.

Đây là khuôn mặt lớn của Văn học Miền Nam. Tên tuổi hầu như trước 75, ai cũng biết. Một trong những Thi sĩ có nhiều bài thơ được các Nhạc sĩ nổi tiếng phổ nhạc nhiều nhất. Như nhạc phẩm “Con Quỳ Lạy Chúa Trên Trời” của Phạm Duy, “Hoa Học Trò” của Đan Thọ, “Chủ Nhật Này Trẫm Nhớ Ái Khanh Không?” Của Trần Thiện Thanh…vv…

Ông sinh ở Nam Định, năm 1954, di cư vào Nam.

Gia nhập Quân Đội, tốt nghiệp trường Võ Bị Đà Lạt. 2 chức vụ nhiều người biết nhất là: Giám Đốc Đài Phát Thanh Quân Đội và Giám Đốc Việt Nam Thông Tấn Xã.

Tên tuổi Ông gắn liền qua những tập thơ: -Truyện Chúng Mình (1956) -Đời Lính (1965) -Tuyển tập thơ “Truyện Chúng Mình” (từ năm 1956 đến năm 2008)

Đêm qua, bầu trời văn nghệ hải ngoại, lại mất đi một ngôi sao sáng!

Lê Văn Hải




VTLV Trân Trọng Giới Thiệu: TUYỂN TẬP THƠ TÌNH & Giữa Đời Hư Thực Của Tác Giả Mặc Khách: Lê Văn Hải – Phương Hoa

Kính xin lỗi tác giả Mặc Khách và quý độc giả, vì lý do trục trặc kỹ thuật nên sách lật của TT Thơ Tình… không mỏ được. Mời quý vị tạm thời đọc sách trong File PDF bên dưới: Click vào góc trái bên dưới để lật trang theo mũi tên lên xuống. Xin cám ơn. BBT VTLV

Vài Nét Về Nhà Thơ Mặc Khách.
Là một cây bút trong Quân chủng Không Quân nổi tiếng chuyện trị…Thơ! Các trang nhà của KQ, đều có cả một vườn thơ của Mặc Khách, như “Hội Quán Phi Dũng” chẳng hạn…vv…
Mặc Khách chỉ là bút hiệu, tên thật là Trương Lâu, quê Bình Thuận.
Là một cựu sinh viên Luật khoa trước khi gia nhập quân đội.
Anh là một Sỹ quan của một Quân chủng “đi mây, về gió!” cho đến ngày mất nước.
Sau 75, (tốt nghiệp…tiến sĩ!) Vì đã học 7 năm trong Trại Cải Tạo Cộng Sản, 3 năm quản chế, qua Mỹ theo diện HO.
Đã xuất bản: Tình Thơ & Một Mảnh Đời (2010), Hồn Thơ & Đất Khách (2015) và năm nay, Thư Tình & Giữa Đời Hư Thực (2021)
Anh cũng là một thành viên trong Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại.
Có lẽ VTLV rất có duyên với những cây bút yêu mây trời, lấy Không Gian làm Tổ Quốc, nên các Cánh Chim “Bốn Phương” đã quy tụ về đây! cùng hát vang bài ca “Ta Là Doàn Chim Bay Trên Cao Xanh!”
Xin hân hạnh giới thiệu tác phẩm mới của một Niên Trưởng KQ quý mến của tôi, dù Anh Em chúng tôi đã bị…gẫy cánh, kẻ thù vùi dập bẻ cánh vỡ vụn! Nhưng chẳng ai có thể mang trời xanh, gió mát, mây trắng, ra khỏi trái tim của những người Lính, một thời “tung cánh chim sắt” vùng vẫy, hiên ngang, gìn giữ bầu trời Quê Mẹ cả. Ội không gian bao nhiêu năm, vẫn…hằn nỗi nhớ!
LVHải

Văn Thơ Lạc Việt Trân Trọng Giới Thiệu Thi Tập:

*******

TUYỂN TẬP THƠ TÌNH & GIỮA ĐỜI HƯ THỰC

*

“TUYỂN TẬP THƠ TÌNH” mới nở hoa

“GIỮA ĐỜI HƯ THỰC” ánh quang hòa

TRƯƠNG LÂU “Khoa Luật” gìn quê Mẹ    

MẶC KHÁCH “Không Quân” giúp nước nhà

Quốc phá, chinh nhân đành biệt xứ

Gia vong, thi sĩ buộc rời nhà

Dồn bao tâm huyết từng trang sách

Chia sẻ cùng người, chớ bỏ qua!

***

Bỏ qua uổng lắm, “TẬP THƠ TÌNH”

MẶC KHÁCH tỏa ngời nét xảo tinh

Từ ngữ mượt mà như Phượng múa

Cú câu uyển chuyển tựa Loan trình

Đường Thi, Lục Bát… tràn phong cảnh

Thơ Mới, Ngũ Ngôn… quyện ảnh hình

LẠC VIỆT mừng vui xin giới thiệu

VĂN THƠ mời đọc “TẬP THƠ TÌNH”

Phương Hoa – BBT VTLV – AUG 3rd 2021

*********

ĐÔI LỜI TỪ TÁC GIẢ:

Kính chào Quý vị Văn Thi Hữu VanThoLacViet

Kính chúc Quy vị và Gia Đình Sức Khỏe – Bình An – Hạnh Phúc.

Lời chia sẻ trong những tháng năm  Đại dịch Vu Han (2020….)
Thời gian qua mau, ngày tháng của Thế hệ trẻ – cuối cùng của năm 1975 – càng thu nhỏ và, không xa, sẽ không còn hiên diện nơi đây …  – Diện tỵ nạn HO. chúng tôi. Thế hệ cuối, cũng nhiều đau thương, cho dù cuộc sống rất đầy đủ, tại nơi đây. Có lẽ quý vị đã hiểu (tuổi trên dưới 70 t) với những đứa con mới sinh ra 1982…
và giờ đây … đã trở thành chuyện cổ tích  cho những  cháu trưởng thành của thế hệ @! và cũng xa vắng….
Vâng, cho tôi lưu lại chút dư vị đời tôi xót xa theo vận nước và cũng là hình bóng của những mảnh đời thân phận làm tù binh (cải tạo), đọa đày! Vâng, vì vận nước, vì nhiều nguyên nhân – Không có sự thù hận….nhưng mãi mãi sẽ hằn sâu một lằn ranh vô hình trong tâm hồn của những người Việt ly hương! 
Thoảng nghe có sự kỳ thị? Nơi có du học sinh ở hải ngoại, âu chỉ là sự khác nhau về ngôn ngữ, đạo đức, văn hóa, nhân sinh quan hoặc Học Thuyết Hóa. Có gì không đúng kính xin Quý vị chỉ bảo.

Trân trọng

Mặc Khách

—————————–

Lê Văn Hải xin mời quý vị đọc một bài thơ của Mặc Khách dưới đây:

VINH DANH KHÔNG QUÂN

MẶC KHÁCH

Không gian hỡi! kiêu hùng – hằn nỗi nhớ!

Của một thời lồng lộn giữa không trung

Chí làm trai in đậm nét hào hùng

Không nao núng, anh đi vào lửa đạn

*

Xếp bút nghiên, giang đôi tay đón nhận

Nợ ân tình, nợ đất nước điêu linh

Từng lệnh bay, anh chấp nhận hy sinh

Lòng quả cảm khiến bao người thán phục

*

Dưới đôi cánh, quân thù nghe khiếp đảm

Phòng không Sô Viết tua tủa vút cao

Dương cánh bay gào thét lao vào

Giặc phương Bắc, bao phen hồn run sợ!

*

Giữa thành phố, chiếc áo bay kiêu hãnh

Từng bước đi, khiêm nhượng dáng oai phong

Chí hiên ngang, lửa đạn chẳng sờn lòng

Muôn ánh mắt, ngước nhìn lòng ngưỡng mộ

*

Cảnh giàu sang, danh vọng đời tình ái

Anh lãng quên tung cánh giữa Trời Sao

Xác thân anh làm đuốc ở trên cao

Gương Anh Dũng muôn đời Tổ Quốc nhớ!

MẶC KHÁCH




CHÚC MỪNG – THƠ Lê Tuấn & Phương Hoa & Hoàng Mai Nhất

THƠ:

Chúc mừng Gia đình Anh Lê Tuấn.
Chúc Hai Cháu Khoa Lê và Christina Nguyễn Trăm Năm Hạnh Phúc! 
Ô dzui! Quá xá là dzui!
LÊ VĂN HẢI

NẾU

Nếu tình là ly rượu                 

Anh sẽ uống mỗi ngày

Nếu tình là mật ngọt

Anh thêm men để say.

*

Nếu tình là biển khơi

Anh sẽ là con thuyền

Vượt qua ngàn ngọn sóng

Đến bên bờ bình yên.

*

*

Biển dạt dào sóng vỗ

Anh sẽ hoá đất liền

Ôm lấy bờ, bọt trắng

Cho tình không chao nghiêng.

*

Nếu tình là giấc mơ

Anh viết đầy trang thơ

Viết cho tràn nỗi nhớ

Cho đến khi dại khờ.

*

Sóng dữ dội, êm đềm

Ồn ào và lặng im

Sóng khởi đi từ gió

Tình khi nổi, khi chìm.

Lê Tuấn

CHÚC MỪNG TÂN HÔN

(Kính họa bài NẾU chúc mừng gia đình thi sĩ Lê Tuấn)

CHÚC Tân Hôn mời rượu

Mong hạnh phúc ngày ngày

Đôi uyên ương bền chặt

Tình nồng luôn đắm say

*

CHÚC gia đình thi sĩ

Lướt sóng mượt trên thuyền

Dâu hiền và con thảo

Sống một đời hòa yên

*

CHÚC đời giòn nhạc vỗ

Ân ái mãi kết liền

Chim non ríu rít tổ

Vững bền không sao nghiêng

*

CHÚC tấn tần tròn mơ

Nhạc yêu hòa cùng thơ

Cung đàn dìu dặt mở

Âm hưởng trải tuôn bờ

*

CHÚC mái ấm êm đềm

Gió dịu và sóng êm

Ngày Tân Hôn kỷ niệm

Từ đây liền cánh chim

Phương Hoa – AUG 3rd 2021




CHIA BUỒN Văn Thi Sĩ NGUYỄN TRUNG DŨNG Đã Ra Đi – Lê Văn Hải – Lê Tuấn – Thư Khanh – Phương Hoa – Hoàng Mai Nhất

Đôi nét về Nhà văn, Nhà thơ Nguyễn Trung Dũng.
Ông sinh tại Phú Thọ, làng Yên Mẫn, tỉnh Bắc Ninh.
Trước 1954 sinh sống tại Hà Nội, sau đó di cư vào Nam.
Học trường Chu Văn An và là một Sỹ quan QLVNCH.
Những tác phẩm đã xuất bản tại Sài Gòn trước 75: -Trong Thành Phố (1966) -Ngoài Mặt Trận (1966) -Bên Này Sông, Bên Kia Sông (1968) -Vết Đạn Thù (1969)
Những tác phẩm đã xuất bản tại Hải Ngoại: – Vết Đạn Thù (Tái bản 2004) -Thù Nước Chưa Xong, Đầu Đã Bạc! (2005) -Đêm Nghe Tiếng Đế Gáy (2006) -Cúc Vàng (Thơ 2011) -Bèo Dạt Mây Trôi (Dự tính xuất bản!)
Ngoài ra Ông còn cộng tác với rất nhiều tạp chí, tuần báo, nhật báo, trên nhiều diễn đàn: Văn Uyển, Suối Văn, Tân Văn, Sài Gòn Nhỏ, Việt Nam Nhật Báo, Tuần Báo Thằng Mõ, Văn Thơ Lạc Việt…