VTLV TRANG ĐẶC BIỆT NGÀY CỦA MẸ. Thành Viên VTLV và Thân Hữu.

BÀI THƠ TẶNG MẸ.     CAO MỴ NHÂN

Tặng Mẹ bài thơ viết dở dang

Đèn trời thắp sáng cửa thiên đàng

Mẹ đi khi đó con ngơ ngác

Bà khóc lúc nào lệ chứa chan

Hơn nửa trăm năm rời đất Bắc

Đôi phần nhật nguyệt sống trong Nam

Chẳng bao giờ nghĩ về quê cũ 

Đốt nén hương xa thấy bẽ bàng

Ngày Lễ Mẹ  danh vang xứ người

Hoan ca phụ nữ đón hoa tươi

Bạch hồng đài các thơm vòng cổ

Hoàng cúc hồn nhiên thắm nụ cười

Không một niềm vui thêm kỷ niệm

Tròn nguyên nỗi khổ mãi trùng khơi

Kiếp sau hạnh ngộ làm con Mẹ 

Mẫu tử tình thâm suốt cuộc đời …

Rancho Palos Verdes  8 – 5 – 2025

           CAO MỴ NHÂN 

   11 -5 – 2025

NHỚ MẸ HIỀN – THƠ Trần Công/Tiền Giang Tử

Nhớ thương Mẹ lắm, Mẹ hiền ơi!

Mẹ đã xa con mãi mãi rồi

Đã mấy mươi năm con mất Mẹ

Mà lòng thương nhớ vẫn không nguôi.

       Mẹ đã đưa con đến với đời

       Khổ công dưỡng dục con nên người

       Đến ngày ly loạn con xa Mẹ

       Không gặp mẫu thân thưa mấy lời.

Ngày Mẹ bước lên tàu thiên cổ

Con đang lưu lạc ở quê người

Không về gặp Mẹ giờ phút cuối

Đau lòng con lắm, Mẹ hiền ơi!

   Nuôi con nhờ lúc tuổi về già

       Đến lúc Mẹ già, con bỏ đi

       Tích cốc phòng cơ, cơ bất cốc

       Dưỡng nhi đãi lão, lão vô nhi.

Hương lòng bốc khói tận trời xanh

Tưởng nhớ công ơn đấng sanh thành

Đã lỡ kiếp này con bất hiếu

Xin nguyền đáp nghĩa kiếp lai sanh.

                      Hoa Đô(Lockwood House)

                      Trần Công/Tiền Giang Tử.

CHÙM THƠ VỀ MẸ – ĐÔNG RY NGUYỄN

BÁNH XÈO CỦA MẸ NGÀY MƯA

*
Hôm nay được đãi bánh xèo
Mực cơm tôm thẻ nước lèo rau xanh
Ngồi ăn trong dạ chẳng đành
Bâng khuâng chống đũa nhớ hình ảnh xưa
Bánh xèo Mẹ đúc ngày mưa
Bột không với chút dầu dừa mà ngon!

*
Nhớ thuở xưa những ngày mưa lạnh lẽo
Cha thường kêu mẹ đúc bánh xèo
Thấy đàn con háo hức hò reo
Mẹ vui vẻ liền đi ngâm gạo
Sang hàng xóm xay nhờ bột nhão
Lục măng-rê tìm lại chén dầu dừa
Rau ngoài vườn đủ thứ chẳng cần mua
Thế là đủ cho khuôn tròn lên bếp nóng:

Củi riu riu
…lửa hồng lan sức ấm
Dầu dừa thơm
…réo gọi vị con tì
Tiếng xèo xèo
…bột chín nổ văng đi


  • Bánh nóng hổi
    …mẹ hớt vào lá chuối
    Chén mắm cái
    …đỏ au màu ớt tỏi
    Chấm vào nhai
    …tay quẹt mũi hít hà!
    Nhìn con ăn
    …ngấu nghiến mẹ cười xoà
    Niềm hạnh phúc
    …bừng lên bên ánh lửa
    Cuộc sống nghèo
    …nhưng nghĩa tình chan chứa
    Quên sao đành
    ….hình ảnh mẹ thân thương!

  • Xa rồi tổ ấm quê hương
    Giờ con chén đắng viễn phương một mình
    Chiều nay mưa bất thình lình
    Ngồi trong quán lạ nhớ hình ảnh xưa…

  • Bánh xèo mẹ đúc ngày mưa
    Bột không với chút dầu dừa mà ngon!

  • –Chàng Đông Ry Nguyễn.

Mẹ Ơi…!

Kiều My

Tháng Năm lại về, mang theo nắng nhẹ và hương thơm của những cành hoa mẫu đơn – loài hoa tượng trưng cho tình mẹ. Giữa cuộc sống nơi xứ người, lòng con luôn hướng về Mẹ – người đã âm thầm nuôi con khôn lớn bằng cả một đời hy sinh. Dù Mẹ còn hay đã khuất, Mẹ vẫn là hình ảnh thiêng liêng không gì sánh bằng, hình bóng Mẹ vẫn luôn là nơi bình yên nhất trong trái tim con.

“Tình Mẹ” thật thiêng liêng và sâu lắng! Có lẽ trên đời này, không có tình cảm nào dịu dàng, bền bỉ và bao la như tình mẹ. Dù ta lớn lên, đi xa hay trải qua bao sóng gió, thì vòng tay và trái tim của mẹ vẫn luôn là nơi chốn bình yên nhất.

Khi con lớn khôn rời xa vòng tay Mẹ, đi đến những chân trời xa lạ rộng mở, con cảm thấy thấm thía nỗi nhớ mỗi lần nghe giọng Mẹ qua điện thoại, mỗi lần thấy bóng dáng ai đó giống Mẹ giữa chợ đông người. Những lời Mẹ dặn con năm nào, giờ đây vang vọng mãi trong tâm hồn con, như ngọn hải đăng soi lối giữa giông tố cuộc đời. Mẹ ơi, nếu có điều gì con luôn muốn nói – ấy là: Con thương Mẹ và con biết ơn từng phút giây được làm con của Mẹ. Dù Mẹ đã ra đi, con vẫn tin rằng tình yêu của Mẹ  luôn dõi bước con đi trên đường đời đầy chông gai này và chở che con như thuở nào. Ngày Mother’s Day, con thầm nói: “Mẹ ơi… con thương Mẹ và nhớ Mẹ thật nhiều!”

Ngày Hiền Mẫu, để nhớ về người Mẹ đã ra đi trong nỗi ngậm ngùi– Người đã để lại trongcon một khoảng trống không gì lấp đầy; nhưng cũng là suối nguồn thương yêu bất tận, sống mãi trong tim con. Con nhận ra: Mẹ đã không còn nữa, Mẹ đã về cõi vĩnh hằng; nhưng tình yêu Mẹ để lại vẫn còn nguyên vẹn trong con như ngày nào. Con nhớ Mẹ  từng khoảnh khắc sống trong đời, là khi con nấu món canh chua Mẹ từng ưa thích, nghe bài hát Mẹ hay hát không trọn vẹn, hay những câu nói ví von của Mẹ… Những điều nhỏ bé ấy cứ âm thầm nhắc con về Mẹ – về một hình bóng dịu dàng, thân thương mà vĩnh viễn con không thể gặp lại lần nữa.

Có những nỗi nhớ không thể gọi thành tên, chỉ biết rằng từ thẳm sâu trong tâm hồn, con luôn có một chỗ dành cho Mẹ – không ai có thể thay thế. Và con tin, ở một nơi nào đó thật bình yên và thanh thản, Mẹ vẫn dõi theo con. Mỗi lần con vấp ngã, con vẫn cảm nhận được bàn tay Mẹ vô hình đỡ con dậy. Mỗi lần con làm được điều tốt, dường như có nụ cười của Mẹ thoáng hiện trên nền trời mây trắng.

Ngày Mother’s Day, con không thể tặng Mẹ một bó hoa, không thể ôm Mẹ thật chặt; nhưng con có thể thắp lên một ngọn nến, một nén nhang và thì thầm với trời xanh: Mẹ ơi, con nhớ Mẹ vô cùng… và con sẽ sống sao cho xứng đáng với tình yêu Mẹ dành cho con cả một đời.

Ngày Hiền Mẫu, tôi nhớ lại ngày tôi rời nhà, Mẹ không khóc trước mặt tôi, đôi mắt Mẹ đỏ hoe và Mẹ nắm chặt tay tôi hơn thường lệ. Mẹ dặn dò đủ thứ –“Qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận mọi sự việc nơi xứ lạ quê người, nghe con…”; rồi Mẹ gói ghém từ cái áo ấm đến thuốc cảm cúm đặt trong giỏ xách cho tôi.  Biết Mẹ lo, nhưng cũng biết Mẹ tự dặn lòng phải mạnh mẽ, để không làm tôi chùn bước. Mẹ tôi không biết nói những lời triết lý cao siêu, không giỏi thể hiện bằng những câu thơ văn, Mẹ chỉ lặng lẽ yêu thương bằng những chăm sóc chu đáo cho tôi. Tình Mẹ tưởng như giản dị mà hóa ra thiêng liêng vô cùng. Nhưng những ngày ấy đã lùi xa vào ký ức. Dù vậy, tôi biết tình mẹ chưa bao giờ xa tôi. Nó vẫn ở đây, trong từng nhịp thở, từng dòng chữ tôi viết, từng đêm trăn trở nhớ mẹ giữa mùa đông lạnh.

Ngày mẹ ngã bệnh, tôi đang ở xứ người và phải lo toan nhiều việc. Mẹ nói: “Đừng về vội, con à. Mẹ còn chịu được.” Tôi nghe mà nhói lòng, vì biết Mẹ  sợ tôi lo lắng và bận tâm. Tôi cứ ngỡ còn thời gian một tháng nữa, hai tháng nữa, hay lâu hơn nữa… Rồi bỗng một ngày điện thoại reo giữa đêm khuya… Tôi lặng người! Thời gian không chờ ai, và Mẹ tôi… đã không chờ đợi được nữa!

Chuyến bay trở về nhà  hôm ấy là chuyến đi dài nhất trong đời tôi. Không phải vì khoảng cách địa lý, mà vì lòng tôi nặng trĩu. Tôi không dám khóc giữa sân bay đông người, nhưng trong tim tôi, nước mắt đã chảy từ lâu – chảy từ khoảnh khắc tôi biết mình đã không kịp trở về, để nhìn Mẹ lần cuối và nghe Mẹ trối trăn!

Tôi đứng trước bàn thờ Mẹ, gục đầu, thì thầm: “Mẹ ơi, con về rồi đây… Nhưng muộn quá phảikhông Mẹ?” Mẹ lặng thinh! Chỉ có khói nhang bay lên di ảnh của Mẹ làm nhạt nhòe mắt Mẹ như ánh mắt Mẹ ngày tôi xa lìa gia đình. Từ ngày ấy, tôi sống với một vết thương không thể lành – vết thương của sự xa cách cuối cùng. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu sâu hơn về “tình mẹ”: đó là tình yêu không cần sự có mặt, vẫn âm thầm nâng đỡ tôi mỗi ngày, dù Mẹ đã đi xa. Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bầu trời, tôi lại khẽ nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.”Và tôi tin đâu đó, Mẹ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như những năm tháng xưa – khi Mẹ đứng trước cửa chờ tôi về, mái tóc bạc lấp lánh trong nắng chiều.

Mẹ –là hình dáng của tình yêu vĩnh cửu. Trong dòng đời hối hả, có một điều luôn âm ỉ cháy không tàn, đó là “ tình yêu của mẹ.” Tình yêu ấy không cần lý do để bắt đầu, cũng không chờ điều kiện để tồn tại. Mẹ là tiếng gọi đầu tiên ta thốt lên, là bóng hình cuối cùng ta giữ mãi trong tim. Có nhiều đại văn hào trên thế giới cũng đã từng ca ngợi “Tình Mẹ” như Victor Hugo viết: “A mother’s arms are made of tenderness and children sleep soundly in them.”

 (Vòng tay mẹ được dệt bằng sự dịu dàng, và trong đó con trẻ ngủ giấc bình an.)

Mẹ không chỉ là người sinh ra ta — mà còn là người chắp cánh cho ước mơ, dạy ta biết yêu thương, biết vươn lên giữa giông bão. Dù thời gian có đưa Mẹ đi xa, thì tiếng gọi “Mẹ ơi” vẫn mãi là lời thì thầm thiêng liêng nhất đời người.

Plato đã từng nói: “There is no greater love than that of a mother.”

(Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của một người mẹ.)

Trong mắt Mẹ, ta luôn là đứa trẻ nhỏ cần được vỗ về, dù ta đã là người trưởng thành giữa cuộc đời. Mẹ âm thầm lo lắng khi ta đi xa, thầm lặng vui mừng mỗi lần ta trở về. Mẹ cười sau lưng những thành công của ta, và khóc lặng lẽ cho những tổn thương mà ta chẳng hay biết.

Có một câu nói khuyết danh, nhưng hàm chứa một chân lý sâu xa:

“God could not be everywhere, and therefore he made mothers.”

(Thượng đế không thể có mặt ở khắp nơi, vì thế Ngài đã tạo ra người mẹ.)

 Mother’s Day không chỉ là dịp để tặng hoa, gửi quà, mà là một khoảnh khắc để ta lắng động tâm hồn, gởi đến Mẹ một lời cảm tạ từ trái tim. Dù Mẹ còn trên đời hay đã về bên kia thế giới, tình mẹ vẫn là nơi ta hướng về, mỗi khi đời bão giông.

Abraham Lincoln đã nói:

“All that I am, or hope to be, I owe to my angel mother.”

(Tất cả những gì tôi có được, hay hy vọng đạt tới, tôi đều nhờ người mẹ thiên thần của tôi.)

Cùng một nỗi niềm chung về “Tình Mẹ”, ngay trong thế giới âm nhạc mênh mông không biên giới, cũng vẫn có chỗ cho những bài hát ca tụng “Tình Mẹ”. Như hai ca khúc tiêu biểu: Maman oh MamanLòng Mẹ – hai bản nhạc cảm động đến tận cùng trái tim, tuy đến từ hai nền văn hóa, địa ly khác nhau; nhưng lại cùng chan chứa một tình yêu vĩ đại; đó là: tình mẫu tử.

“MAMAN OH MAMAN” – LỜI GỌI TỪ TRÁI TIM

Maman oh Maman là một ca khúc Pháp nổi tiếng, một bản tình ca dành cho Mẹ với tất cả yêu thương và biết ơn. Giai điệu của bài hát mộc mạc, dịu dàng như lời thủ thỉ của một đứa con nói với mẹ, nhưng lại chứa đựng cả một trời yêu thương và khát khao. Ca khúc này vượt thời gian và biên giới vì nó chạm đến sợi dây thiêng liêng nhất của con người – đó là tình mẹ. Mỗi lần nghe, người ta như được trở về thuở ấu thơ, được nép vào vòng tay yêu thương nhất, nơi không có lo toan, chỉ có hơi ấm và tiếng ru ngọt ngào.

Maman oh Maman, toi qui m’as donné. Tant de tendresse depuis tant d’années

Tu le sais bien, quand je serai grand. Je penserai à toi, Maman

Maman oh Maman, le jour et la nuit. Je veillerai toujours sur ta vie

Je serai là à tout les instants. Pour te protéger, Maman…

LÒNG MẸ” – BẢN THÁNH CA CỦA TÌNH MẸ

Nếu Maman oh Maman là lời hát của đứa con dành cho mẹ, thì Lòng Mẹ – một ca khúc bất hủ của nhạc sĩ Y Vân – là khúc ngợi ca cao nhất tình mẹ Việt Nam: sâu như biển Thái Bình, bao la như trời lồng lộng. Với những hình ảnh ẩn dụ tuyệt đẹp:

“Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào

Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào…

“Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu

Tình Mẹ âu yếm như làn gió đùa mặt hồ…”

Bản nhạc Lòng Mẹ rất tha thiết, mỗi khi âm điệu của bản nhạc cất lên làm rung động cả con tim và giọt lệ chợt ứa trong khóe mắt. Tình Mẹ sao quá đỗi ngọt ngào, Mẹ hy sinh cả một đời cho con, Mẹ luôn là người duy nhất không bao giờ bỏ rơi con, dù con thành công hay thất bại, giàu sang hay nghèo khó. Giai điệu ca khúc nhẹ nhàng, da diết, tràn đầy cảm xúc như lời ru vọng lại từ ký ức; khiến không ít người khi cất lên bài hát này đã không thể cầm được nước mắt.

Dù khác ngôn ngữ, khác văn hóa, nhưng Maman oh MamanLòng Mẹ đều chạm đến sâu thẳm trái tim người nghe. Mama oh Maman – như tiếng con trẻ nói với  Mẹ với tất cả yêu thương hồn nhiên; Lòng Mẹ là tiếng hát thành kính, dạt dào như khúc thánh ca dâng lên người Mẹ hiền đã hy sinh cả cuộc đời cho con.

Hai ca khúc – hai thế giới – nhưng chung một tình yêu: – đó là Tình Mẹ vĩnh cửu.

Happy Mother’s Day
DẤU CHÂN MẸ

Kiều My

      (Kính tặng những người Mẹ – còn đó hay đã xa…)

Trên đường đời con bước
Có dấu chân ai quen
Âm thầm như hơi thở
Nhưng ấm từng bước lên.

Có Mẹ là có nắng
Chợt một ngày đông tan
Có Mẹ  là tiếng hát
Ru con suốt tháng năm.

Mẹ xa rồi trăng khuyết
Hương bếp cũ mơ hồ
Bóng Mẹ như trong gió
Về bên cửa đợi chờ…

Con ngồi nghe mưa rớt
Trên mái nhớ ngày xưa
Từng bữa ăn đạm bạc
Mẹ nhường con hơn thừa.

Dẫu Mẹ còn hay khuất
Trong tim con vẫn đầy
Một vầng trăng không tắt
Dẫn con suốt tháng ngày…

Trong cuộc đời viễn xứ, đôi khi chúng ta không ngờ rằng giây phút chia xa cuối cùng với Mẹ lại đến quá đột ngột. Những dòng hồi tưởng này chan chứa nỗi ngậm ngùi của một người con sống xa quê nhà, mang trong tim nỗi ray rứt không thể ở cạnh Mẹ trong những ngày cuối đời của Mẹ. Nhưng cũng từ đó, ta nhận ra rằng tình mẹ vẫn luôn hiện hữu – âm thầm, bao la, và vĩnh viễn không rời xa. Dù Mẹ còn trên đời hay đã đi xa, tình mẹ vẫn luôn là ánh sáng dịu dàng dẫn lối  trong suốt hành trình của đời ta.

Kiều My

California, Mother’s Day 2025

Buồng chuối chín sau vườn
Lá vàng rụng con mương ngoài ngõ
Văng vẳng tiếng ầu ơ

Con chinh chiến chưa về
Đêm nghe gió đường quê mơ màng

Thấy Mẹ trong giấc mơ
Áo hoa con biếu Mẹ ngày nào
Che phủ tấm lưng cong

Ngày xưa một đóa hồng
Nay áo đẹp má hồng Mẹ phai

Vườn sau xanh bông cải
Mẹ thương con tháng ngày dầu dãi
Trông con đầu bạc trắng

Dạ con tấc lòng son
Đêm nhớ Mẹ mỏi mòn từng đêm

Hoa sứ nở đầy cành
Dây trầu xanh lá vẫn vấn quanh
Con ơi, sắp về chưa?

Dù đường đời trắc trở
Con sẽ về têm miếng trầu xanh

phamphanlang

Bài thơ mộc mạc ấy đã được hai nhạc sĩ tài hoa ưu ái phổ thành hai ca khúc sâu lắng và cảm động:

Nhân dịp Lễ Mẹ, PL xin chân thành bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến hai nhạc sĩ Vĩnh Điện, Mộc Thiêng và hai ca sĩ Diệu Hiền, Đông Nguyễn – những người đã thổi hồn vào bài thơ bằng giai điệu và giọng ca tuyệt vời, giúp bài thơ nhỏ bé này lan tỏa và chạm đến trái tim người nghe.

Xin kính mời quý vị cùng lắng nghe và tưởng nhớ những người Mẹ thân yêu trong mỗi chúng ta.

Kính chúc quý vị một mùa Lễ Mẹ an vui và tràn đầy yêu thương.

PLang

==

BÀI HÁT “NGÀY MẪU TỪ NHỚ MẸ

NGÀY MẪU TỪ NHỚ MẸ

*

Từ xa con nhớ Mẹ nhiều

Mơ về cố quốc mỗi chiều quắt quay

Hoàng hôn bảng lảng vầng mây

Hạc vàng xoải cánh chở đầy yêu thương

*

Ngày con từ biệt quê hương

Mẹ già tóc bạc sầu vương chập chùng

Đông Tây sương khói mịt mùng

Bao năm chờ đợi tương phùng vấn an

*

Nhà đưa tin đến bàng hoàng

Đất trời chao đảo hoang mang vô bờ

Từng mong từng ước từng giờ

Ước mong gặp Mẹ cơn mơ ngập sầu

*

Ai làm biển cả ruộng dâu

Mẫu Từ vĩnh biệt lòng đau nghẹn ngào

Mộ phần hương khói ra sao

Đông tàn Xuân đến biết bao nỗi niềm

*

Chiều nay con nhớ Mẹ hiền

Từng cơn gió lượn ngoài hiên não nề

Gian nan đời Mẹ trăm bề

Vì con vất vả không hề trách than

*

Mẹ đà vĩnh biệt trần gian

Bước chân con vẫn lang thang cõi nào

Hoàng hôn thắm trải xôn xao

Nhưng lòng con trẻ dạt dào nhớ thương

*

Chiều về giọt nắng buồn vương

Cầu nơi Cực Lạc Mẹ nương phật đà

Thân con, bốn biển là nhà

Ngày Mẫu Từ, con nhớ Mẹ già…Mẹ ơi….

*

Phương Hoa – Ngày Mother’s Day, MAY 2025

===

MẸ TÔI

Năm lên sáu
Tôi đã thích đá banh
Một bó giẻ tròn
Mẹ tôi khâu kết
Một trái bưởi xanh
Mẹ hái sau vườn
Tôi mê chơi
Tới tắt mặt trời
Quên cả giờ cơm
Mẹ la, mẹ rầy

Năm mười sáu
Tôi đã biết hẹn hò
Ðèn sách biếng lười
Mẹ buồn, mẹ lo
Tương lai con
Không được bằng người

Năm hai mươi
Tôi lên đường
Ðáp lời sông núi
Mẹ không mấy vui
Sợ mình sẽ mất
Ðứa con trai
Ðộc nhất trên đời

Ðơn vị đóng đồn xa
Cả năm không về
Lòng mẹ xót xa
Từng ngày từng giờ
Thương con mình vất vả
Mũi tên hòn đạn
Biết đâu ngờ

Những ngày về phép
Ít khi gần gũi mẹ
Quen tính lang bạt
Tôi tìm lại bạn bè
Ðàn ca xướng hát
Nửa đêm mới về
Mẹ hỏi
Sao con không ở nhà với mẹ?
Tôi hôn trán mẹ, mỉm cười

Vận nước nổi trôi
Chí trai không tròn
Tôi đi tù
Mẹ già không ai nương tựa
Thương con – Nỗi nhớ – Hao mòn
Mẹ tôi mất
Sáu tháng mới nghe tin
Không cầm được nước mắt
Hồn đau – Vỡ nát con tim

Trong trại tù
Con thèm một tiếng rầy la
Con thèm một lời hờn dỗi
Con thèm một bàn tay trìu mến
Con thèm một điệu ru hời
Cuả mẹ ngày xưa
Ðưa con vào đời
Nhưng, nay còn đâu nữa
Mẹ ơi!

                               NHƯ HOA

ANH NGỮ

MY MOTHER

When I was just a six-year-old boy
Iá began playing soccer to enjoỵ
A ball of rags my mother sewed around
A green pomelo picked from the rear ground.
I indulged in the matches forgetting to eat
Causing my mother to chide, nearly to beat.

When coming to the age of sixteen
I already became on dates keen.
I neglected my lessons to learn
Leading my mother to sadness and concern
That my future would be inferior to my peers’.

When I reached of age twenty years,
My country got in danger, I joined the army.
This position was not deemed balmy
But dangerous and made my mother fear
The loss of her only begotten son so dear.

My unit was stationed all year far away.
I had no home leave even for half a day.
It pained my mother again and again to regard
My trying conditions as too hard:
Exposed to arrows and bullets, who knows?

After surviving many deadly blows,
I obtained permission.  But, used to roaming,
I went with friends on carousing and foaming,
And only came home late at night
Allowing myself little time within her sight.
My mother asked why.  Fearing she got riled,
I kissed her on the forehead, and smiled.

The fortune of the country turned ill
From bad to worse against my he-man’s will.
I became a POW.
                           My mother had no help.
She loved me, missed me, but did not yelp.
I heard the sad news six months late
After she had pined away to fate.
I could not hold back and burst into tears;
I felt my heart broken for all my life’s years.
                             *
                          *    *
During my days  in the enemy’s jail,
How I wished I could hear at me you rail!
How I craved for your against-me grudge,
Your hand to move my mind hard-to-budge,
Your lullaby to raise my good-natured soul
Leading me into life, guiding me toward a goal:
But now I can’t about those myself bother
— Oh my dear mother!                                 

                       THANH-THANH

Hôm Nay Ngày Lễ Mẹ

Tôi muốn viết những vần thơ tặng Mẹ
Gửi lên trời nhờ mây gió mang đi
Mẹ ở trên cao ngàn thu cách biệt
Ngày lễ Mẹ, giọt lệ ướt trên mi.
Dâng lên Mẹ những vần thơ sầu muộn
Cách biệt thiên thu, hoài niệm quay về
Trên Thiên quốc nhìn về nơi trần thế
Hồn ca dao vang vọng gió hương quê.
Chiếc nôi êm ru con ngủ trưa hè
Lời Mẹ ru giọt mật thấm trong mê
Mẹ là dòng sông êm đềm xuôi bến
Tắm ướt hồn con soi sáng đường về.

Dòng sông ơi! Sóng vỗ về lưu luyến
Nhớ về Mẹ hồn đau nhói lệ rơi
Con ôm cả bó hồng dâng tặng Mẹ
Thắp nén nhang buồn khói toả chơi vơi.
Tế Luân

Tưởng nhớ đến Mẹ tôi

người đã yên nghỉ trên Thiên Đàng

Bó Hồng Tặng Mẹ

Con cung kính. Bó hồng riêng tặng mẹ

Cả tình thương, sâu thẳm của tâm hồn

Mẹ là suối nguồn, dòng chảy tinh khiết

Nuôi con một đời, đến tuổi lớn khôn.

Dâng lên Mẹ ngàn đóa hồng thắm đỏ

Dòng máu hồng. Mẹ trao tặng cho con

Ngày lễ Mẹ, bồi hồi thêm nỗi nhớ

Nhớ ơn người, nuôi nấng thuở măng non.

Tình yêu mẹ, dạt dào như sóng vỗ

Vỗ giấc bình yên, chăm sóc đời con

Viết về Mẹ, lời thơ đầy nước mắt

Vào nỗi buồn, tuổi xuân đã hao mòn.

Công ơn Mẹ, sánh núi cao, biển cả

Thấu trời xanh. Thượng Đế phải ngậm ngùi

Mẹ là thảo nguyên bao la bát ngát

Dòng suối nguồn, tuôn chảy những ngọt bùi.

Mẹ trên cao, như sao sáng trên trời

Mẹ hiền từ, ôm con cả một đời

Lời nguyện cầu, con ước mơ về mẹ

Tiếng mẹ dịu dàng, nhớ mãi không ngơi.

Tình yêu của mẹ bao la biết mấy

Sáng như mặt trời, đẹp như mây bay

Ai! Còn Mẹ, đừng làm Mẹ bật khóc

Đừng để buồn, giọt lệ ướt trên tay.

Xin gửi đến Mẹ, ngàn đóa hoa hồng

Thắm sương long lanh, ướt cả nỗi lòng

Lời nghẹn ngào, bài thơ ngày lễ mẹ

Buộc vào hoa, gửi mẹ những hoài mong.

Lê Tuấn

Vần thơ tưởng nhớ đến Mẹ.

Gửi đến Mẹ ngàn đóa hoa hồng,

Thấm ướt trên nhánh lá những giọt nước mắt long lanh

thương nhớ Mẹ hiền.

4 Ca Khúc Thơ & Nhạc Lê Tuấn – Hòa Âm & Trình Bày AI

https://cuocsongthica.blogspot.com/2025/05/ca-khuc-do-ai-hoa-am-va-trinh-bay-hen.html

===

Lịch Sử Ngày Lễ Hiền Mẫu, Mother’s Day!

-Ngày của Mẹ (Mother‘s Day) ấn định mừng vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5 hằng năm. Đây là ngày để tôn vinh các bà mẹ, bà nội, bà ngoại, vì những đóng góp to lớn của họ cho gia đình, cộng đồng và xã hội

Nguồn gốc ngày của Mẹ có từ rất lâu, vào thời kỳ cổ Hy Lạp và La Mã. Nhưng cái gốc lịch sử Ngày Của Mẹ, có thể tìm thấy ở Anh Quốc, nơi đó Chủ Nhật Ngày của Mẹ, đã được tổ chức tưng bừng, trước khi lễ mừng này được “di cư” thành hình, bên Hoa Kỳ.

Dầu vậy, việc ăn mừng liên quan của ngày này, lại được coi là một hiện tượng, chỉ mới gần đây, mới hơn một trăm năm.

Thật ra, phải cảm tạ công khó của những phụ nữ tiền phong, như Julia Ward Howe và Anna Jarvis, mà “ngày này” mới được chính thức thành hình.

Ngày nay, việc tổ chức, tiệc mừng cho Ngày của Mẹ, đã được trên 50 quốc gia của thế giới công nhận. (Mặc dầu vào những ngày khác nhau) Trở thành những Ngày Lễ ý nghĩa, mà mọi người yêu thích nhất! Hàng triệu người trên khắp thế giới, dùng cơ hội này để nhớ đến, kiếm cách trả ơn bà mẹ của mình, tri ân họ về việc sanh thành, dưỡng dục, để họ thành người.

Ngày của Mẹ, được tổ chức tưng bừng nhất ở những quốc gia như: Mỹ, Nga, Anh Quốc, Ấn Độ, Đan Mạch, Phần Lan, Ý, Thổ Nhỉ Kỳ, Úc Đại Lợi, Mễ Tây Cơ, Gia Nã Đại, Trung Hoa, Nhật Bản, và Bỉ. Người ta dùng cơ hội của ngày này, để tỏ lòng tôn kính mẹ của mình và tri ân họ về tình yêu thương, sự nâng đỡ của Mẹ trong đời sống.

Nhưng ngày này, càng ngày càng phai mờ ý nghĩa, vì bị thương mại hóa. Đường dây điện thoại thì bận rộn, kẹt cứng nhất trong năm. Tiêu thụ hoa, quà, card, nhiều nhất! Nhà hàng cũng có khách đông nhất vào ngày lễ này. Ngày của Mẹ trở thành ngày làm ăn hốt bạc, cho những tiệm cắm hoa, những nhà làm thiệp và người bán quà tặng, cho cả dịch vu du lịch. Cơ hội hiếm có để kiếm tiền trong ngày này. Bằng chứng qua những cuộc quảng cáo quy mô, trước đó vài ba tháng, để thu hút khách hàng.

Thật là tiếc để ghi nhận rằng, bà Anna Jarvis đã bỏ hết cuộc đời, cho việc vinh danh ý nghĩa cao đẹp ngày của Mẹ. Giờ chỉ còn là dịp để vui chơi, quà cáp, ăn uống, trong ngày lễ. Những bà mẹ già, vẫn cô đơn mừng ngày này, trong các viện dưỡng lão. Trong khi các con của mình, tưng bừng hội hè ăn chơi phía ngoài, chẳng còn nhớ gì đến Mẹ của mình cả. Thật chua xót về tính cách thương mại hóa của ngày này. Mà đâu phải một lễ này đâu, lễ nào trên đất Mỹ này cũng thế!

 y89hy8ohiohipjhopjhopjo.jpg

Những câu danh ngôn về Mẹ nổi tiếng và ý nghĩa nhất

1. Với mẹ, dù lớn bao nhiêu, con mãi là một đứa trẻ! trong trái tim mình.

(Khuyết danh)

2. Chúa không thể ở khắp mọi nơi, để ban tình thương, ơn lành, nên Ngài sinh, tạo ra người mẹ!

(Proverbe Yiddish)

3. Khi bạn nhìn vào mắt của một người mẹ, bạn sẽ nhận biết được, tình yêu tinh khiết nhất, tuyệt vời nhất, mà bạn có thể tìm thấy trên trái đất.

(Mitch Albom)

4. Mẹ là người có thể thay thế bất kỳ ai khác, nhưng không ai có thể thay thế được mẹ.

(Gaspard Mermillod)

5. Tương lai của đứa con, luôn là công trình, tuyệt phẩm! hãnh diện nhất của người mẹ.

(Napoleon)

6. Tình thương của người mẹ, không bao giờ bị già nua, khi năm tháng trôi qua.

(Tục ngữ Đức)

7. Vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt diệu, quý báu nhất, là trái tim người mẹ!

(Bernard Shaw)

8. Không tình yêu nào vĩ đại, như tình yêu của người mẹ, dành cho đứa con của mình.

(Khuyết danh)

9. Người mẹ thật sự chẳng bao giờ rảnh rỗi, hình bóng con, luôn luôn hiện diện trong đầu và trái tim của Bà suốt cả đời!

(Balzac)

10. Tình yêu của người mẹ là yên bình, bình đẳng. Nó không cần bạn phải thông minh, đẹp đẽ, giỏi giang. Nó không cần bạn phải xứng đáng hay không! Nhiều khi khuyết tật, bạn còn nhận được nhiều hơn nữa!

(Erich Fromm)

11. Mẹ hiền sinh con ngoan, cây tốt sinh trái ngọt, lúa tốt cho gạo ngon.

(Ngạn ngữ Trung Quốc)

12. Người ta không bao giờ hiểu hết, nói hết về Thượng Đế, cũng như nói hết về người Mẹ.

(Ngạn ngữ Ấn Độ)

13. Mẹ nuôi con biển bờ lai láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày.

(Tục ngữ Việt Nam)

14. Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, Mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu.

(Ngạn ngữ Trung Quốc)

15. Khi bạn là một người mẹ, bạn không bao giờ thực sự cô độc trong suy nghĩ của mình. Một người mẹ luôn phải nghĩ hai lần, một lần cho bản thân và một lần cho con cái.

(Sophia Loren)

16. Một người mẹ vẫn mãi là một người mẹ, luôn luôn quan tâm đến những đứa con. Cho dù những đứa con đó đã lớn lên, vẫn là những đứa trẻ của riêng mình.

(Khuyết danh)

17. Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng, mà ở dưới đáy, bạn sẽ luôn tìm thấy sự tha thứ.

(Balzac)

18. Làm mẹ là một thái độ sống, thiêng liêng, không chỉ là mối liên hệ về sinh học.

(Robert A Heinlein)

 jkmjopjopookkokk.jpg

Phong tục “Happy Mother’s Day!” tại các nước trên thế giới

-Đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, ăn mừng Ngày của Mẹ, với các phong tục bắt nguồn từ Bắc Mỹ và Châu Âu. Khi được phổ biến tại các nước khác, ngày của mẹ đôi khi được thay đổi đôi chút, để phản ảnh nền văn hóa từng nơi. Một số nước để hợp nhất ngày lễ này, với những sự kiện quan trọng của nhiều phong tục bản xứ (ví dụ như tôn giáo, lịch sử, và truyền thuyết)hh8hhiohijhijhiji.jpg

*Ngày của mẹ ở Anh

Ngày của mẹ ở Anh cũng trùng vào ngày Chủ Nhật, bởi vậy mọi người thường tới nhà thờ làm lễ, sau đó mới trở về nhà của mình. Các thành viên trong gia đình, dù ở xa cũng sẽ cố gắng họp mặt đông đủ trong ngôi nhà của cha mẹ. Họ thường tổ chức một buổi tiệc có thiệp mừng, bánh gato, hoa quả, rượu và tặng quà cho những người mẹ.hhjh9j9j9pjopjopjo.jpg

*Ngày của mẹ ở Mỹ

Ngày của mẹ được khởi xướng trở lại sau thế chiến thứ hai tại Mỹ, do bà Anna Marie Jarvis đấu tranh xác lập, tại phố Grafton, tiểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ. Bà Anna Marie Jarvis quyết tâm thực hiện di nguyện của người mẹ quá cố. Người mẹ của bà Anna khi còn sống là một nhân viên an sinh, luôn đấu tranh không ngừng để làm rạng danh các bà mẹ, tri ân công sức của họ trong đời sống và vì hòa bình. Sau khi người mẹ mất, cộng thêm thái độ thờ ơ lãnh đạm của người dân Hoa Kỳ với thân mẫu của mình, càng thôi thúc quyết tâm của bà. Sau nhiều năm đấu tranh quyết liệt, vào năm 1911, Ngày Của Mẹ được tổ chức ở hầu hết các tiểu bang ở Mỹ. Vào ngày 8/5/1914, tổng thống Mỹ đã ký quyết định ấn định ngày Chủ nhật thứ hai của tháng Năm hàng năm là Ngày của Mẹ. Dần dần trở thành, một trong những ngày lễ được yêu thích nhất. Tiệc tùng cũng linh đình nhất!hioh8h8ohhiohiohio.jpg

*Ngày của mẹ ở Ấn Độ

Người Ấn Độ gọi ngày của mẹ là Durga Puja, trong đó “Durga” là tên của một nữ thần bảo vệ cho người dân Ấn Độ, khỏi mọi nguy hiểm trong cuộc sống. Họ tổ chức Ngày của mẹ như một lễ hội lớn vào tháng Mười, trong vòng… mười ngày! Đồng thời, với những người mẹ thật sự trong cuộc sống, mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, cũng sẽ được người con vào bếp trổ tài nấu ăn và tặng quà cho mẹ.pvfyyffgyggugugu.jpg

*Ngày của mẹ ở Tây Ban Nha

Ngày của Mẹ được tổ chức vào ngày Chủ Nhật đầu tiên của tháng năm ở Tây Ban Nha. Người lớn thường tặng mẹ sôcôla, thiệp chúc mừng hay một số món quà ý nghĩa khác. Còn trẻ em thì tự tay làm tặng mẹ những tấm thiệp, hoặc làm món quà đơn giản.i0-jjjipjpjopjkopjph8.jpg

*Ngày của mẹ ở Nhật Bản

Trong ngày của mẹ, trẻ em sẽ vẽ những bức tranh dành tặng cho mẹ của mình và tập hợp những bức ảnh đó thành một cuộc triển lãm nhỏ, với chủ đề tình cảm mẹ con và sự hi sinh thầm lặng của các bà mẹ Nhật.ik0jopjopjopjopjopjkop.jpg

*Ngày của mẹ ở Úc

Hoa cẩm chướng là loài hoa biểu trưng cho ngày của mẹ ở Úc. Bông hoa cẩm chướng vàng dùng để tặng người mẹ đang còn sống. Còn hoa cẩm chướng trắng được dành tặng một người mẹ đã quá cố. Vào ngày này, trẻ em thường dậy sớm, làm tặng mẹ đồ ăn sáng và mang đến bên giường ngủ, để mẹ thức dậy và thưởng thức.

 

jojjjpjopjojojj.jpg

Con Xin Hôn Mẹ!

(Thơ Trần Quốc Bảo)hiojhiojiopjojojkok[kp[.jpg

-Con quí trọng vết nhăn trên mặt Mẹ,

Lớp da chập chùng như sóng đại dương!

Ấp ủ muôn trùng, lòng Mẹ yêu thương,

Muôn trùng hi sinh! – Muôn trùng đau đớn!

Để con sinh ra, để con khôn lớn.

Để hôm nay, con hiện diện giữa đời.

Me dạy con sống trọn đạo với Trời!

Và yêu người, như chính mình ta vậy.

Con không bao giờ quên lời Mẹ dạy,

Yêu Quê hương, yêu Tổ Quốc, giống nòi.

Mẹ đã dạy con: Thất bại mỉm cười…

Vịn lời Mẹ mà đứng lên can đảm!

         Lời Mẹ dạy con: Thành công điềm đạm,       

Mở rộng vòng tay giúp đỡ tha nhân.

Mẹ đã về Trời, xa cõi trầm luân…

Con vẫn yêu Mẹ như xưa còn bé.

Vì trong tim con, đậm hình bóng Mẹ!

Kỷ niệm tràn đầy như sóng đại dương.

Lòng Mẹ dạt dào, biển cả yêu thương.

Con xin hôn lớp nhăn trên mặt Mẹ!




THƠ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN: Hè Trên Đất Khách

HÈ TRÊN ĐẤT KHÁCH

Mùa Xuân tàn, trở thành dĩ vãng
Thay thế Xuân, thời tiết sang Hè.
Rừng Phong vang vội tiếng nhạc Ve
Cỏ cây hoa lá tàn phai sắc
Phố vắng người đi, ngập lá me.
Người lữ khách, nhớ Hè quê Mẹ
Nhớ thuở còn cắp sách đến trường.
Mỗi độ Hè là mùa hoa Phượng
Tuổi mười lăm, tình yêu chớm nở
Nhặt cánh phượng ướp vào tập vở
Làm kỷ vật tặng người yêu trẻ
Để nhớ nhau hai tháng nghỉ Hè.

*

Rời nhà trường, xa cây Phượng đỏ
Những kỷ niệm thời tuổi học trò
Theo thời gian dĩ vãng vùi  chôn
Gái trưởng thành, cất bước theo chồng
Trai đầu quân chống giữ non sông
Mỗi độ Hè về trên đất khách
Tôi nghe lòng thương nhớ mênh mông!

Hoa Đô (Lockwood House)
Trần Công/ Lão Mã Sơn.




TRẦN CÔNG – LÃO MÃ SƠN: Hồi Ức Đời Tôi

Hồi Ức Đời Tôi

Gối chiếc chăn đơn nhiều đêm khó ngủ

Nhìn bóng đêm gẫm lại cuộc đời tôi

Một cuộc đời đã gặp nhiều phong vũ

Rời bỏ quê hương đất khách nổi trôi.

*

Khi còn trong nước như trên Mỹ quốc

Tôi đã từng lang bạt khắp đó đây

Đôi giày giang hồ mòn gần hết gót

Chiếc áo phong sương sờn cả đôi vai.

*

Đời tôi lắm cảnh thăng trầm vinh nhục.

Đã từng ngồi tù, có lúc làm quan

Đã có một thời nhà cao cửa rộng

Cuộc đổi đời làm sự nghiệp tiêu tan!

*

Cuối đời trắng tay, thành kẻ không nhà

Phải nương thân trên gác trọ Nhà Già

Cho đến ngày từ giã cõi trần gian

Rồi, thân cát bụi sẽ trở về cát bụi.

*

Hoa Đô (Lockwood House) 2024

Trần Công/Lão Mã Sơn




TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN Sưu Tầm: “Thật không Ngờ Chữ “Đức” Lại Bao Hàm Thiên Cơ Lớn Đến Như Vậy!”  Tác giả: Trạch Lâm.

Đức là gì, Đạo đức là gì? Người xưa và người nay hiểu về Đức khác nhau như thế nào?

Trạch Lâm

Chữ “德” (Đức) được tạo thành từ các bộ: “彳” (bộ Xích) , “十” (bộ Thập), “目” (bộ Mục), “一” (bộ Nhất), và “心” (bộ Tâm). Trong cuốn “Thuyết văn giải tự” giải thích rằng: “Đức, thăng dã. Tùng xích thanh” (Tạm dịch là: “Đức, là cảnh giới thăng hoa”. Do đó, “Đức” có thể được hiểu là đạo đức, là sự thăng hoa của “tâm tính” con người. Chữ “Đức” mang ý nghĩa là vươn lên tầng cao hơn, cũng là chỉ sự tinh tấn của người tu luyện, nên chữ “Đức” có mang theo bộ “彳” (bộ Xích).

Theo “Thuyết văn giải tự”: “Xích, tiểu bộ dã, tượng nhân hĩnh tam chúc tương liên dã”, tạm dịch là: Xích, là bước nhỏ, giống như ba phần liên kết của chân người.

Bộ Xích giống như ba khớp của chân người, có ý nghĩa là bước một bước nhỏ. Tuy nhiên bước nhỏ của chữ “Đức” này không phải là chạy, nhảy hay đi bộ trên mặt đất phẳng, cũng không phải là dậm chân tại chỗ, mà là từng bước một vươn lên cao.

Đối với một người bình thường, “Đức” nhiều hay sẽ quyết định năng lực của người đó lớn hay nhỏ, mức độ hạnh phúc cũng như tầng thứ và hướng đi trong luân hồi. Vì vậy, muốn “có được” (Đắc) thì phải có “Đức”, muốn “có được” (Đắc) thì phải “mất đi” (Thất), muốn “có được” (Đắc) thì phải “xả bỏ” (Xả), muốn “có được” thì phải nỗ lực.

Đối với người tu luyện, “Đức” nhiều hay ít sẽ quyết định mức độ khó khăn khi tu luyện, sự cao thấp của “Công” cũng như tầng thứ và quả vị có thể đạt đến.

Bên phải chữ “Đức” là “十目一心” (thập mục nhất tâm).

Trước hết, chúng ta hãy nói về chữ “一” (Nhất). Hiện tại chúng ta đều cho rằng “一” (Nhất) đơn giản chỉ là một con số. Thế nhưng thực ra, con số này rất phức tạp. Trong “Thuyết văn giải tự” có rất nhiều cách giải thích về chữ này. Nội hàm của chữ “一” này là gì?

“Duy sơ thái cực, Đạo lập ư nhất, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật” (Tạm dịch là: Thái cực, Đạo tối nguyên sơ là được sinh ta từ “nhất”, sau đó tạo nên trời đất, sinh thành vạn vật).

Vì vậy, chữ “一” là tổ của vạn vật, là tổ tiên và nguồn gốc của tất cả mọi thứ. Từ “一” sinh ra âm dương, sinh ra trời đất. Nét ngang trong chữ này đã chia ra trời và đất. Ở phía trên là trời, phía dưới là đất.

Còn chữ “十” (Thập) ở đây có nghĩa là “thập phương thế giới, tứ diện bát phương” (mười phương thế giới, bốn phương tám hướng).

Thế nên mọi người sẽ thấy chữ “Đức” này rất thú vị. Trên chữ “一” là “十目” chính là chỉ rằng khắp trời đều là con mắt. Chữ tâm dưới chữ “一” là chỉ lòng người. Vì vậy mắt của Ông Trời đang nhìn vào lòng người.

Trước đây còn có những câu như: “Trên đầu ba thước có Thần linh”, “Làm chuyện trái với lương tâm ở trong phòng tối, mắt Thần lại thấy rõ như ánh điện”

Nghĩa là mắt của Ông Trời ở khắp mọi nơi, những con mắt đầy trời đang nhìn xuống mặt đất. Điều này cho thấy người xưa hiểu “Đức” là gì. Đó chính là dù có ai nhìn thấy hay bạn hay không, bạn có bị pháp luật truy xét hay không, thì hành vi của bạn đều phải tuân theo Thiên lý mới thực sự là “Đức”.

Lão Tử viết rằng: “Vạn vật mạc bất tôn Đạo nhi quý Đức“ (Tạm dịch là: muôn vật đều tôn trọng Đạo, quý trọng Đức).

Vạn vật nếu không có Đạo thì không thể sinh ra, nếu không có Đức thì không thể thành được. Vì vậy vạn sự vạn vật, trời đất và con người có thể tồn tại, phát triển đều nhờ với sự nuôi dưỡng của Đạo Đức.

Đức là một loại vật chất cao năng lượng, không nhìn thấy, không sờ được nhưng lại thực sự tồn tại. Có thể nói rằng chữ “Đức” quyết định tất cả mọi thứ của con người. Đức hạnh nhiều ít sâu cạn sẽ quyết định phúc phận và vận mệnh của con người, giống như người xưa nói rằng: “Hữu đức giả đắc” (Người có đức thì có được); “Thất đức giả thất” (Người không có đức thì mất đi).

Phúc hay họa của con người đều có liên quan mật thiết đến đức. Có đức là có phúc, không có đức thì sẽ gặp họa. Đó chính ý nghĩa thực sự của câu “Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân” (Tạm dịch là: Trời không thiên vị, thường giúp người lành).

Trong sách cổ “Thượng thư – Cao đào mô” có miêu tả có tổng cộng chín loại đức, cũng là chín tiêu chuẩn về hành vi:

“Khoan nhi lật, nhu nhi lập, nguyện nhi cung, loạn nhi kính, nhiễu nhi nghị, trực nhi ôn, giản nhi liêm, cương nhi tắc, cường nhi nghĩa”.

Tạm dịch là: Khoan dung đại lượng nhưng cũng nghiêm túc cung kính, tính tình ôn hòa nhưng lại có chủ kiến, cẩn thận tỉ mỉ nhưng cũng trang trọng nghiêm túc, có tài trị quốc nhưng cũng thận trọng, giỏi lắng nghe ý kiến của người khác nhưng cũng cương nghị quyết đoán, hành vi chính trực nhưng thái độ ôn hòa, khoáng đạt giản dị nhưng cũng chú trọng cả những việc nhỏ, cương trực nhưng cũng vẹn toàn, kiên cường dũng cảm nhưng cũng phù hợp đạo nghĩa.

Trong sách “Thượng thư – Hồng phạm” có nói về ba loại đức khác: “Nhất viết chính trực, nhị viết cương khắc, tam viết nhu khắc”.

Tạm dịch: Một là cương trực thẳng thắn, hai là lấy cứng rắn giành thắng lợi, ba là lấy mềm dẻo giành thắng lợi.

Trong quyển “Chu Lễ – Địa Quan” lại có giảng về sáu loại đức: “Tri, nhân, thánh, nghĩa, trung, hòa”.

Tri: tri thức, hiểu biết; nhân: nhân nghĩa; thánh: sáng suốt: nghĩa: chính nghĩa; trung: chính trực; hòa: khiêm hòa.

Trong sách “Luận ngữ”, Khổng Tử đã giảng đến năm loại đức: “Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín”.

Người xưa rất kính trọng trời đất và Thần linh, có thể tuân theo Đạo và giữ gìn đức nên có đức hạnh tốt, có nhiều phúc phận.

Nhiều người hiện nay thường xem đạo đức là hư vô, nhìn nhận một cách nông cạn, cho rằng đạo đức chỉ là lý thuyết suông, chứ không có nội hàm thực sự, chỉ nói đạo đức trên miệng, chứ không thực tâm tin tưởng, không biết được nội hàm sâu sắc của đạo đức cũng như năng lượng vật chất và tinh thần to lớn của đạo đức. Do đó, người thời nay đã rời xa đạo đức, ít đức, phúc phần cũng nông cạn, gặp phải nhiều tai họa.

Đức Nhân biên dịch




Người Lính Già Nhớ Chiến Hữu | Trần Công




MỘT ÁNH SAO Vừa Rời Khỏi Bầu Trời Văn Học Việt – Phương Hoa

Lễ Cầu Siêu cho văn thi sĩ Dương Huệ Anh tại Chùa An Lac. San Jose

Một Ánh Sao Vừa Rời Khỏi Bầu Trời Văn Học Việt

*

Người ta nói, cuộc đời là vô thường, có đó rồi mất đó, quả thật không sai. Mới tháng 1 sau Tết Tây 2022, một người còn vui vẻ yêu đời, làm thơ Xuân rộn rã, gửi đi chia sẻ trên các diễn đàn. Vậy mà…ngày 17 Tháng  2, tin từ Văn Thơ Lạc Việt gửi ra: “Văn Thi Sĩ Dương Huệ Anh, tên thật là Phạm Ngọc Tường, một trong những nhà sáng lập Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) từ năm 1992, hiện là cố vấn của VTLV, vừa tạ thế, hưởng đại thọ 97 tuổi.”

Tôi thật bất ngờ khi nhận được tin, lòng bàng hoàng tiếc thương khôn tả. Mới hôm nào Bác Dương Huệ Anh gọi nói chuyện với tôi, giọng Bác vẫn còn sang sảng, giòn giã và vui vẻ như một người bình thường không đau yếu.  Bác là một người mà tâm tư luôn đau đáu về việc bảo tồn văn hóa của quê hương. Mỗi lần gọi, Bác trao đổi thật nhiều với tôi về những dự định của Bác, về những tác phẩm Bác đang viết dở dang, và về những băn khoăn, lo âu văn hóa và tiếng Việt nguyên thủy của dân mình sẽ bị thay đổi làm cho mất gốc nếu thiếu người gìn giữ.

Điều quan trọng và cảm động nhất, là những lời tâm tình của Bác, rằng Bác rất vui vì thấy Văn Thơ Lạc Việt trải qua suốt ba chục năm thăng trầm, đến giờ này vẫn còn tồn tại và ngày càng phát triển. Bác còn dặn dò tôi, hãy cố gắng phụ giúp cho VTLV thành công hơn nữa “Cô nhớ đừng có bỏ đi đâu nghe!”  Và có lần Bác nói:

  “Tôi đang góp nhặt thông tin để viết về tiểu sử và những thành quả của các văn thi sĩ Việt Nam khắp nơi, và ngoài những tác giả lão thành, tôi cũng sẽ viết về những người trẻ như cô và cô Minh Thúy; tôi sẽ lấy tiểu sử của cô trong bản thảo ‘TT Thơ Viết Cho Hồn Dân Tộc’ nhé!”

Tôi giật mình, kêu lên:

“Ấy chết! Bác ơi, cháu thuộc vào hàng hậu học, văn thơ còn non nớt lắm, cháu vẫn đang vừa viết vừa học mỗi ngày, đâu có công trạng chi đáng nhớ mà bác đem vào sách cùng với những bậc tiền bối, người ta sẽ cười cho đó ạ.”

“Tôi có cách viết của tôi mà, đừng lo!” Bác cười nói. “Tôi không phải chỉ liệt kê hàng loạt tiểu sử của các tác giả và tác phẩm đâu, người ta sẽ nhàm chán, lần này tôi viết theo kiểu khác!”

Khi tôi kể lại cho người bạn Minh Thúy nghe, “Tụi mình đều đã sắp, hoặc…đụng hàng số bảy

 rồi, mà bác Dương Huệ Anh gọi là ‘những người trẻ’ nghe thương bác quá, đúng là bác xem tụi mình như hạng cháu con.” Cô bạn tôi cười, “Là bác nói tụi mình những cây bút trẻ đó, ở đó mà…ham trẻ!”

Những lời của Bác như còn vang vọng đâu đây. Thế mà bây giờ Bác đã vĩnh viễn lìa xa. Bác ra đi để lại một gia tài văn học đáng kể vì sức viết của bác thật bao la, đủ các thể loại, và triền miên như dòng chảy.  Ngoài những tác phẩm xuất bản trước 1975 như, “Thơ Xanh”, “Tâm Lý Phụ Nữ Qua Ca Dao Tục Ngữ”, “Huyền Ca, Diễm Ảo tập 1,2” năm 1958… ra, tại Mỹ, Bác đã phát hành tổng cộng dễ cũng gần ba chục tác phẩm, gồm Thơ, Văn, Biên Khảo, Truyện Dài, kể cả CD, như thơ “Tha Hương Mười Tám Năm, Sầu Có Ai.”, “Dịch Và Bói Dịch (sơ giải, 2005)”, “40 Năm Tị Nạn Buồn Vui”, “Ðường Nào Có Hoa Ðào”, “Quê Hương Vĩnh Cửu Tình Yêu”, và nhiều tác phẩm khác, cùng những bản thảo đang dở dang chờ hoàn thiện…

Bác DHA là người đa tài. Ngoài sách truyện và biên khảo ra, Bác có một kho tàng thơ rất phong phú. Thơ của Bác từ ngữ giản đơn dễ hiểu, nhưng rất ngọt ngào và trữ tình. Nhiều người bạn tôi bên Văn Bút nói, “Tuổi bác DHA tuy già nhưng thơ và tâm hồn bác luôn luôn trẻ.”

Tình cờ giở ra tập thơ “QUÊ HƯƠNG Vĩnh Cửu TÌNH YÊU” xuất bản năm 1992, một trong nhiều tập thơ, truyện, sách biên khảo, mà Bác DHA đã tặng, tôi gặp những lời thơ thật thiết tha:

Tháng Bẩy, mưa Ngâu, lệ ngập trời,

Sầu dâng bốn bể, lạnh ngàn khơi!

Mưa đừng mưa nữa, lòng thêm khổ,

Để trái tim băng ấm mặt trời!” (Tháng Bẩy, Mưa Ngâu – DHA – tr. 35)

Là một trong những nhà sáng lập VTLV, Bác luôn trân trọng những cuộc thi Văn Thơ tổ chức hàng năm của VTLV. Trong “Thiên Niên Kỷ Mới, Độc Hành, Ta Vui” xuất bản năm 2004, Bác đã đưa vào thơ việc này:

Mười năm, Lạc Việt dựng đàn thơ

Mong giúp người, chau chuốt tiếng tơ

Thi tuyển hàng năm, dăm, bẩy tập

Xuân Thu mỗi số mấy trăm tờ…” (Tớ Thầy Cùng…Chủ Hội – DHA tr.95)

Gần đây, cuối 2021 đầu Năm Mới 2022, những câu thơ mượt mà, yêu đời, yêu người, bừng sức sống của một người sắp kề cận bách niên như Bác đã làm cho nhiều văn thi sĩ trong các diễn đàn, như VTLV, Cô Gái Việt, và Văn Bút VN khen ngợi:

“… Cuối năm, có lắm tin vui,

Xa, gần… mừng Lễ Chúa Trời Giáng Sinh!

Chúc nhau sức khỏe, tâm bình,

Gieo nhân, hái quả…nở nghìn, trăm hoa….

Thêm vui, bạn quí, *phương xa,

Dù cao tuổi, vẫn nhớ ta…gọi mừng!

Blog còn sinh hoạt bình thường,

Thơ, văn… góp chút…có, còn hơn không !” (Bài “Năm Cũ, Năm Mới, Vui…Buồn” – DHA – 03/01/22)

Và mới nhất, Bác DHA đã sáng tác bài thơ Xuân thật rộn rã yêu đời, có ai ngờ chỉ sau hơn tháng Bác đã ra đi?

Lại một mùa Xuân đến, bạn ơi,

Trăm hoa đẹp nở để hòa vui…

Tương tranh, cuộc sống từ vô thủy,

Quên nỗi buồn, qua những nụ cười ! (Mùa Xuân – Cầu Nguyện – Dương Huệ Anh – 22/01/2022)

Là một người thành công trong văn học, nổi tiếng về văn thơ, nhưng tính tình Bác Dương Huệ Anh rất khiêm nhượng, hiền từ, và thân thiện với mọi người, kể cả những hậu bối như tôi.  Bác, vị cố vấn rất có uy tín của VTLV, một trong những vị giám khảo của các cuộc thi thơ văn hàng năm của VTLV – mà tôi cũng từng là một thí sinh đã may mắn giật được giải đầu, hồi năm 2016 – và là người được rất nhiều văn thi sĩ nổi danh kính trọng, thường viết về Bác và các tác phẩm của Bác, như cố nhà văn Hồ Trường An, cố thi sĩ Du Tử Lê, nhà biên khảo Diệu Tần, nhà văn Đỗ Bình, Paris, v.v…Vậy mà khi tôi tặng Bác 3 TT truyện ngắn, “Yêu Nhau Mấy Núi”, Thằng Nước Mắm”, và “Chung Một ước Mơ”, thì Bác đã đọc rất kỹ càng. Đọc xong Bác gọi tôi và cho những lời khen cùng những lời góp ý, và những lời ủng hộ khuyên bảo quý giá của Bác đã giúp cho tôi lên tinh thần nhiều lắm. Thế là tôi bắt đầu …tới luôn, chuẩn bị cho 2 tuyển tập thơ “Viết Cho Hồn Dân Tộc” và “Vung Rải Niềm Vui” cũng như TT Truyện Ngắn  “Chắp Cánh.”

Đến tháng 11 năm 2021, tôi hoàn thành tập thơ “Viết Cho Hồn Dân Tộc” và mạo muội nhờ bác Dương Huệ Anh viết giúp Lời TỰA.  Tôi nói sơ sơ, chỉ nhờ…cầu may thôi, vì biết Bác đang bận cho những quyển sách của Bác, và cùng vì thấy sức khỏe Bác dạo ấy có phần hơi sút giảm nên tôi ngại đâu dám ép.  Không ngờ Bác đã mau mắn nhận lời, kêu tôi gửi bản thảo liền qua cho bác. Thương làm sao, những câu nói đầy khuyến khích của bác khi đọc tập bản thảo tôi gửi, quý làm sao, những câu chữ đánh máy với các dấu chấm phảy kỹ càng, và cảm động làm sao, mỗi khi Bác đọc bài thơ nào ưng ý thì gọi ngay cho tôi để nói vài lời khen ngợi. “Thơ cô rất có hồn và kỷ thuật thì rất vững vàng, khá lắm!” Chỉ một câu của Bác thôi, mà tôi đã hạnh phúc vô cùng.

Viết đến đây tôi như chựng lại, cảm thấy ân hận và buồn thật buồn, vì nghĩ mình còn nợ Bác DHA một món nợ ân tình khó trả, mà từ hôm nghe tin Bác mất nó cứ miên man vương vấn trong lòng.  Tôi đã in xong “TT Thơ Viết Cho Hồn Dân Tộc” từ cuối năm 2021. Nhưng vì tình trạng Covid vẫn chưa ổn định, rồi thì Tết đến lu bu, tôi lại lười đi bưu điện để gửi sách tặng cho Bác, mà lần lựa đợi đến lúc VTLV có cuộc họp đầu năm sẽ đem sách tặng cho Bác luôn.  Bây giờ thì không còn cơ hội cho Bác thấy Tập Thơ và đọc những lời TỰA rất trang trọng của Bác nữa rồi.

Từ hôm đó đến nay, bao nhiều lần tôi định viết chút gì về bác, để tiễn đưa vị tiền bối hiền hòa mà tôi kính quý. Nhưng mỗi lần mở máy ra, rồi nhìn mấy thùng sách đựng những tập thơ còn trinh nguyên nhà xuất bản gửi tới chưa mở ra, tôi lại nhớ tới Bác, lòng man mác buồn, ý tứ bị lảng xao, chữ nghĩa bay đi đâu mất hết. 

Cho đến chiều hôm qua.  Tôi đi sắp xếp lại tủ sách, để trống chỗ cho một số tập thơ mới và cất vào quyển sách của người bạn văn H.Q. từ Đức Quốc gửi tặng.  Bất ngờ khi tôi cầm lên quyển sách “Chân Dung & Giá Trị Truyện Kiều” Bác DHA tặng tôi năm ngoái, thì từ trong đó rơi ra cái thẻ “Business card” mà Bác đã kẹp vào khi tặng sách cho tôi.

 Đây là những chữ trong note của Bác DHA, xin chép lại dưới đây cho dễ đọc:

                                                                 5/15/2021

Thân mến tặng N.T Phương Hoa, người bạn trẻ, “có tâm, lại có tài”.

           Đáng quí lắm!

Có quyển bàn về Truyện Kiều, nếu có dịp, xin giới thiệu vài lời (in ra chưa RM.

                  Cám ơn cô PH.

                                    D.h.Anh

Tôi đọc cái note Bác ghi mà lòng xúc động vô vàn, rưng rưng nước mắt, tự trách mình sao quá vô ý, vô tâm đến mức quên luôn những điều mà Bác đã nói khi tặng sách cho tôi.  Bác muốn giới thiệu quyển sách “Chân Dung & Giá Trị Truyện Kiều” này ra cộng đồng mà bận quá, rồi công việc đẩy đưa, nên Bác chưa có dịp. Khi đó tôi cũng có hứa là sẽ cố gắng viết chút gì để giới thiệu sách của Bác với bà con, và chờ khi hết dịch Covid sẽ bàn tính với VTLV để tổ chức RMS cho Bác. Vậy mà tôi quên luôn! Nếu hôm nay không gặp cái note này, có lẽ tôi “gánh” cái thất hứa với Bác suốt đời mà không hề hay biết.  Tôi thầm xin lỗi Bác và tự hứa sẽ đọc thật kỹ để viết giới thiệu quyển sách này cho Bác trong một ngày gần đây.

Dù chỉ thiếu vài năm nữa thôi Bác Dương Huệ Anh sẽ lên bách tuế, kể ra Bác vẫn thọ hơn rất nhiều người, nhưng sự ra đi của Bác vẫn để lại tiếc thương cho giới văn học và đồng hương, cộng đồng Việt ở Hoa Kỳ, và khắp trên thế giới.  Ban Biên Tập VTLV có mở riêng một “Trang Tưởng Niệm Văn Thi Sĩ Dương Huệ Anh” trên trang nhà, và mấy tuần qua chúng tôi đã nhận được rất nhiều thơ, văn, lời thương tiếc, hình ảnh chia buồn, liên tục gửi về cho trang này để phổ biến đi khắp nơi.  Cho thấy tình thương mến của cộng đồng với Bác DHA nhiều đến mức nào.

Để đáp lại tấm lòng của Bác DHA đối với những gì Bác đã làm cho VTLV, anh Chủ Tịch Lê Văn Hải cũng đã xin một buổi lễ tụng kinh cầu siêu cho Bác tại chùa An Lạc, San Jose, CA vào ngày 25 tháng 2, 2022 vừa qua, với đông đảo đồng hương và thành viên VTLV tham dự. Sau buổi lễ, Sư Bà và anh Hải lên phát biểu để tưởng nhớ và vinh danh văn thi sĩ Dương Huệ Anh, và sau đó nhiều người lên nhắc nhở về Bác, hát, ngâm thơ, đọc thơ thương tiếc Bác thật là cảm động.  Anh Lê Văn Hải còn đại diện Thi Văn Đàn VTLV đăng báo phân ưu cùng gia đình Bác Dương Huệ Anh trên báo trong vùng Bắc Cali.

Để tiễn đưa người bạn thân DHA lên đường, nhạc sĩ kỳ cựu Lynh Phương đã sáng tác bản nhạc “Niệm Khúc Cuối” và ông tự mình hát, làm YouTube rồi gửi đến cho VTLV phổ biến.  Nhìn dáng người nhạc sĩ lớn tuổi đứng hát với điệu bộ buồn hiu và giọng hát nghẹn ngào, cộng thêm bài hát rất hay, rất cảm động khiến người xem phải rưng rưng nước mắt.

Link bài hát ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=Nql8WojHeBM

Những văn thi sĩ từ xa, có hai vị Chủ Tịch của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Cung Thị Lan, và Văn Bút VNHN Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, nhà văn Hồng Thủy, cũng nhanh chóng gửi những lời chia buồn thật chân tình tới VTLV cho Trang Tưởng Niệm.

Anh Ba DƯƠNG HUỆ ANH của chúng ta đã bỏ chúng ta đi rồi….Chúng ta đã mất một người anh đáng kính, hiền hòa. VBVĐBHK và VBHN đã mất một Thi Sĩ kỳ cựu tài đức song toàn.” Nhà văn Hồng Thủy đã viết, và chị còn đại diện Văn Bút VNHN VĐBKH từ miền Đông gửi nhờ VTLV đăng báo phân ưu cùng gia đình văn thi sĩ Dương Huệ Anh trên báo Việt Ngữ Bắc Cali.

Nhà văn Đỗ Bình từ Paris, Pháp Quốc, có một bài khá dài viết về văn thi sĩ DHA đăng trên Trang Tưởng Niệm, xin trích vài câu:

Nơi phương trời Mỹ, nhà thơ Dương Huệ Anh đã bước vào tuổi xế chiều, ở đây có những nỗi buồn tha hương luôn ẩn trong tâm hồn người xa xứ, đó cũng là chất liệu, nguồn cảm hứng cho thi nhân. Dù mang nỗi sầu tha hương nhưng nhà thơ vẫn yêu đời nên hồn thơ lại dâng trào nguồn cảm xúc, ông đã sáng tác theo dòng cảm xúc và sáng tác rất mạnh với nhiều đề tài khác nhau. Nhờ kiến thức sâu rộng tác giả đã có những sáng tác giá trị về lãnh vực thi ca, văn chương và biên khảo….” (NHÀ VĂN HÓA DƯƠNG HUỆ ANH – PARIS, MẠN ĐÀM VĂN HỌC&NGHỆ THUẬT – Đỗ Bình)

Trang Tưởng Niệm này cũng có bài viết của Thi sĩ Dương Viết, xin được trích:

“….Nhờ buổi ra mắt sách này, tôi mới biết nhà thơ Dương Huệ Anh…..ông đã là công chức, là

 cán bộ ngành ngoại giao, Đông Y Sĩ, viết biên khảo về nhiều vấn đề như đạo giáo, văn chương, viết văn, chuyên viên địa ốc… Thảo nào nhà văn Diệu Tần coi ông Dương Huệ Anh là một người đa năng đa tài chẳng khác gì văn sĩ Ernest Hemingway”(Một Vài Kỷ Niệm Với Nhà Thơ Dương Huệ Anh- DVĐ)

Nhà thơ Lê Tuấn, Ban Truyền Thông VTLV thì gửi những dòng thơ tha thiết:

Có một vì sao chợt tắt

Muôn ngàn vì sao cúi mặt xót thương

Tiễn đưa về cõi vô thường

Thi nhân tao nhã vấn vương một thời.”

Thi sĩ Minh Thúy cũng nức nở:

“Màu Xuân rực rỡ chưa tan

Mùa Xuân đã khóc vội vàng tiễn đưa

Mắt mờ như bám hạt mưa

Rơi dòng ký ức mộng xưa trở về

Và nữ sĩ Cao Mỵ Nhân, người bạn thơ thâm niên cùng nhà thơ DHA cũng thương cảm trách khẽ:

Cụ bảo rằng không bỏ bóng Xuân

Sao hôm nay lại biệt dương trần

Xưa từng xướng hoạ lời chân thiện

Giờ đã phiêu linh cõi thánh thần

Nhà thơ Nguyễn Huy Khôi từ nơi nửa vòng trái đất cũng tiếc thương vị thi sĩ tiền bối:

Tiền bối ly từ,… dạ nhói đau!

Tinh hoa văn nghiệp quyện hương ngào!

Khôn cầm  tương ngộ đôi lời giã

Chẳng kịp tri ân một tiếng chào!”

Thi sĩ Hoàng Mai Nhất của VTLV thì tỏ rõ nét đau thương trong thơ:

“Nhói đau tin đến thật thình lình

Bác Huệ Anh về chốn lặng thinh

Cách biệt từ nay thôi chẳng gặp

Chia ly xa hẳn hết tâm tình”

Nghệ sĩ ngâm thơ Khánh Hà (Thu Quyên) kính cẩn:

“Bây giờ thưa Bác Dương Huệ Anh

Bác đã vì THƠ gửi cái TÌNH

Bác biết tuổi đời đang chạng vạng

Bác mong người trẻ có BÌNH MINH”

Phương Hoa đã nghẹn ngào:

Cố Vấn Thi Đàn đi chẳng giã

Huệ Anh thi sĩ biệt không chào

Bao năm tại thế ôi thương quý!

Chớp mắt về Trời thật tiếc sao!”

Văn thi sĩ Phương Thúy,Trang Chủ  Diễn Đàn Cô Gái Việt cũng đã viết cho Trang Tưởng Niệm, “Tuy chưa được hân hạnh gặp Thi sĩ Dương Huệ Anh lúc sinh tiền, nhưng có lòng mến phục người đã tự nguyện vác cái ngà voi khổng lồ, sáng lập nên Cơ sở VTLV từ năm 1992.”

Và còn… rất nhiều, rất nhiều, văn thi sĩ của các diễn đàn thơ văn khắp gửi thư về cho VTLV đăng vào Trang Tưởng Niệm những lời văn, lời thơ, lời viết tận đáy lòng, bày tỏ sự tiếc thương vô bờ một nhà văn, nhà thơ, nhà văn hóa Việt Nam rất thành công nơi hải ngoại.

Xin mời quý vị ghé vào VTLV để xem:  https://vantholacviet.com/thanh-kinh-phan-uu/

Sau cùng, văn thi sĩ Dương Huệ Anh đã rời bỏ thế gian, nhưng tinh thần yêu văn thơ và bảo tồn tiếng Việt cùng vô số tác phẩm giá trị để đời của Bác sẽ mãi mãi còn lưu lại trong giới văn học Việt Nam cho đến ngàn sau.

Hôm nay, ngày 9 tháng 3, 2022, là ngày gia đình đưa linh cữu Bác về miền vĩnh cửu. 

*

Kính hương linh bác Dương Huệ Anh,

Cháu vì ở xa không thể có mặt trong buổi hẹn cùng các thành viên VTLV để chia tay Bác lần cuối, nên cháu có bài viết này để tiễn bác lên đường, mong Bác hoan hỉ cho.

THÀNH KÍNH NGUYỆN CẦU HƯƠNG LINH BÁC DƯƠNG HUỆ ANH  SỚM VỀ MIỀN CỰC LẠC

Phương Hoa Ban Biên Tập Thi Văn Đàn VTLV




Chùm THƠ LÍNH TRẬN – “TAU GÁNH MẦY VỀ” & Chùm Thơ Phóng Tác – Tác Giả Trần Công/Lão Mã Sơn

THƯƠNG TIẾC  

*             

  Vì Tổ quốc Anh hy sinh đời trai trẻ

 Khoác chinh y lặng lẽ bỏ làng quê

 Một ra đi  không hẹn có ngày về

 Để hiền Mẫu mỏi mòn chờ vô vọng.

*

 Ngoài biên cương những chiều mưa gió lộng

 Nhớ Mẹ già, vợ trẻ, đám con thơ

 Khói lửa chiến tranh không hứa bao giờ

 Sẽ trả Anh lại làng xưa, xóm cũ.

*

 Một chiều tang tóc  mây đen bao phủ

 Pháo quân thù đã cướp mất đời Anh

 Anh đã thành người chiến sĩ vô danh

 Gởi thân xác nơi núi rừng  sơn cước.

*

 Chiến hữu Anh ôm mối hờn mất nước

 Phiêu bạt quê người, sống kiếp lưu vong

 Tưởng nhớ Anh, Tôi thắp nén hương lòng

 Để THƯƠNG TIẾC người trai đền nợ nước.     

*

                            Trần Công/Lão Mã Sơn

     NGƯỜI  LÍNH CUỐI CÙNG

*

Hỡi anh lính cuối cùng trên đường phố

Nước đã mất rồi, anh sẽ về đâu?

Đơn vị anh tan rả đã từ lâu

Một mình anh, hai tay hai khẩu súng.

*

Anh là chiến sĩ can trường, anh dũng

Chống quân thù đến giờ phút cuối cùng

Đáng được vinh danh là một người hùng

 Dù chiến bại, địch kiên oai nễ mặt.

*

Bổn phận người trai, đôi vai gánh nặng

Nợ quốc gia, và nợ với gia đình

Với  tổ quốc, Anh đã  trọn phận mình

Nhưng còn nợ Mẹ già ơn dưỡng dục.

*

Chiến hữu lưu vong chúng tôi cầu chúc

 Anh yên lành để trở lại quê nhà

Hãy tạm quên đi nỗi buồn thua cuộc

Để chăm lo cho con trẻ, Mẹ già.

*

Nếu Anh vẫn còn yêu nước, thương nhà

Hãy chờ đợi  sẽ có ngày phục quốc

Nước Việt Nam chỉ tạm thời bị mất

Lá cờ vàng sẽ trở lại Quốc Gia.

*

                Trần Công/Lão mã Sơn

         TAU GÁNH MẦY VỀ

*

Chiến trường  đến lúc vô cùng khốc liệt

Quân xâm lăng tiến đánh khắp mọi nơi

Mầy vội ra đi sớm bỏ cuộc chơi

Huynh Đệ Chi Binh, lính không bỏ bạn.

*

Tau Gánh Mầy Về, đến chốn đến nơi

Để gia đình mầy gặp mầy lần cuối

Cho vong linh mầy ở nơi chín suối

Vẫn được yên vui không tủi không buồn

*

Ngày nay mầy đã đền xong nợ nước

Mầy hy sinh vì đất nước, nhân dân

Trách vụ người trai, mầy tròn bổn phận

Công lao mầy Tổ quốc sẽ tri ân.

*

   Trần Công/Lão Mã Sơn                                 

CHÙM THƠ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN

CHUYỆN TÌNH LAN VÀ ĐIỆP

*

Dù sỏi đá cũng sẽ rơi nước mắt

Khi nghe chuyện tình của Điệp và Lan

Một cuộc tình buồn, dang dở trái ngang

Người thôn nữ mang tên loài hoa đẹp.

*

Lan ước nguyện sẽ kết duyên cùng Điệp

Duyên nợ  bất thành, cung đàn lỗi  nhịp

Đìệp phụ tình Lan, cưới vợ  giàu sang

Lan tuyệt vọng, gởi thân vào cửa Phật

*

Mượn kệ kinh để quên chuyện trái ngang.

Ly dị vợ,  Điệp tìm đến thăm Lan

Để phân giãi nỗi oan vì quan Phủ

Ép duyên chàng cho con gái chửa hoang.  

*

Lan quét lá, cổng chùa đang đóng chặt

Điệp kéo giây chuông, xin Lan mở cổng

Trông thấy Điệp,  Lan vô cùng xúc động

Cắt đứt giây chuông, quay gót vào chùa.

*

Lan  khóc, như chưa bao giờ được khóc.

Bỏ uống, không ăn, Lang lâm trọng bịnh

Điệp giả nhà sư, vào gặp thăm Lan

Thấy người yêu nằm bất động, mê man

*

Trong vô thức, Lan gọi tên “Anh Điệp”!

Hai dòng lệ ứa, khi còn thiêm thiếp

Từ giã đời,  Lan vĩnh viễn ra đi.

Trước mắt Điệp đất trời như sụp đổ !

*

Hồi chuông chùa ngân vang ra tận phố

Đưa tiễn hồn Lan vào cõi hư vô

Kết thúc cuộc tình trái ngang, dang dở

Của đóa hoa tàn, và xác bướm khô.

*

                     Trần Công/Lão Mã Sơn

NỖI LÒNG NGƯỜI VƯỢT BIỂN      

*                         

Dưới nắng chiều trong nghĩa trang tử sĩ        

Có một người thiếu phụ áo dài đen                 

Tay ôm bó hoa, tay xách nhang đèn                 

Chầm chậm bước mắt nhìn từng bia mộ        

Bóng nàng ngã dài trên con đường nhỏ          

Tà áo đen theo gió phất phơ bay.  

*

Bỗng nàng dừng chân dưới một tàn cây

Nơi có một nấm mồ đầy cỏ dại

Mắt sững sờ nhìn, cõi lòng tê tái

Ôm mộ chồng, nàng nức  nở bi ai

Nàng khóc như chưa bao giờ được khóc!

 *      

Nàng, một quả phụ sống đời cô độc                 

Bị mất chồng trong khói lửa đao binh             

Chồng ra đi nàng chỉ sống một mình               

Thân cò lặng lội nuôi đàn con dại                    

Thiếu áo cơm, đời mờ mịt tương lai.                

Nàng quyết dịnh cùng con đi vượt biển.

*

Thăm mộ chồng để nói lời vĩnh biệt

Hứa với chồng sẽ thủ tiết nuôi con

Dù phải sống trọn cuộc đời cô độc.

Lệ lưng tròng, Nàng cắt vài lọn tóc

Chôn cạnh mộ chồng đáp nghĩa phu thê

Hốt nắm đất mộ để làm kỷ niệm.

*

Quay gót ra về, lòng còn lưu luyến.

Nhạc côn trùng trỗi bản “Biệt Ly Sầu”

Ngày mai nầy trên con đường viễn xứ

Mẹ con Nàng sẽ trôi dạt về đâu?

Chân bước đi, lòng hư tơ rối

*

Tiễn chân Nàng, vài chiếc lá vàng rơi.

Rồi đây, trên con đường đời vạn nẻo

Sẽ có một người quả phụ Việt Nam

Rời quê Mẹ bơ vơ nơi xứ lạ !!!

               *        

                 Trần Công/Lão Mã Sơn.

                      TRĂNG ĐẤT KHÁCH

*

                      Bốn mươi năm lẽ đã trôi qua          

            Đất khách dung thân vẫn nhớ nhà                   

                      Ngày bỏ quê hương còn xanh tóc     

                      Giờ đây nhìn lại tuổi đã già .            

    *

                      Vui là vui gượng trên đất tạm          

                      Buồn nào bằng cảnh sống ly gia      

                      Đêm nay buồn  ngắm Trăng Đất Khách    

                      Chạnh nhớ vầng trăng đất nước nhà .                                        

      *

                      Trăng ơi, cho nhắn về quê Mẹ

                      Nỗi niềm tâm sự kẻ ly gia

                      Biển dâu thay đổi,  trăng tròn khuyết

                      Ai người thấu rỏ nỗi lòng ta ?

                          *               

                      Nhìn trăng viễn xứ, lòng thương nhớ

                      Quê hương cách trở mấy sơn hà

                      Cùng một vầng trăng soi hai bóng

                      Người nơi đất khách, kẻ quê nhà.

*

Trần Công/Lão Mã Sơn

                                                                           




VTLV CHÀO MỪNG Tân Thành Viên, Tiền Bối Thi Sĩ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN

Thưa Bác Trần Công/Lão Mã Sơn,

Cảm tạ Bác đã để mắt đến Văn Thơ Lạc Việt.

Bác Trần Công/Lão Mã Sơn là thành viên “cao niên” nhất, HÔM NAY LÀ SINH NHẬT BÁCH NIÊN của Bác, nên thật là vinh dự cho VTLV chúng ta được Bác ghé vào nhà!

Mời quý Anh Chi Em trong VTLV hãy đứng thành hàng, vòng tay kính mời Bác bước vào!

Chúc Bác Sức Khỏe, An Vui, luôn sáng tác hăng say cùng VTLV!

Trọng Kính Mến.

Lê Văn Hải

WELCOME TÂN THÀNH VIÊN TRẦN CÔNG/ LÃO MÃ SƠN

Mừng đón thành viên mới nhập đoàn

Bách niên vừa chạm đẹp niên vàng

CỤ TRẦN CÔNG ghé hoa bừng sáng

LÃO MÃ SƠN về Hội tỏa quang

LẠC VIỆT cùng nâng ly rượu ngút

VĂN THƠ chung kính bút thơ tràn

Chúc người thêm được TRÒN TRĂM nữa

Để độ Xuân về lại hát vang

Thay mặt BBT VTLV Kính Chào Mừng Thi Sĩ Lão Mã Sơn

Phương Hoa

TIỂU SỬ:

Sinh Tại Gò Công

  • Cựu Sĩ quan Hiến Binh Quốc Gia.
  • Cựu Trung Tá Cảnh Sát Quốc Gia VNCH
  • Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương (Quân sự)
  • Chương Mỹ Bội Tinh (Hành chánh).

CHÙM THƠ RA MẮT CỦA TIỀN BỐI THI SĨ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN

TÔI TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN

Chào Bạn,

Tôi là Trần Công/ Lão Mã Sơn

Nay tuổi đời  đã được bách Niên  (100)

Thuở trẻ  từng dấn thân giữ nước

In dấu chân khắp cả quê hương.

Thời thế đổi ,  Miền Nam sụp đổ

Lưu vong đất khách sống tha phương.

Cố quốc xa rồi, muôn vạn dặm

Kỷ niệm vui buồn mãy vấn vương.

Đã mấy mươi Năm rời quê Mẹ

Ngày nào cũng nhớ đến cố hương

Công danh sự ngiệp thành mây khói

Giờ chỉ còn nỗi buồn tha hương.

Hoa Thịnh Đốn , 2022

Trần Công/Lão Mã Sơn

****

TRAI THỜI LOẠN

Khói lửa chiến tranh, nước nhiểu nhương

Vừa mới bước chân khỏi cửa trường

Vội khoác chinh y ra chiến tuyến

Chống quân xâm lược giữ quê hương.

Chân bước đi lòng luống xót xa

Bỏ lại sau lưng người Mẹ già

Lên đường tạm gác tình Mẩu Tử

Nặng tình sông núi, nhẹ tình nhà.              .

Đảm bảo an bình cho dân tộc

Thân trai giữ nước vẹn câu thề

Hy sinh xương máu vì Tổ quốc

Lắm kẻ ra đi chẳng trở về.

           Trần Công/Lão Mã Sơn

PHỤ NỮ MIỀN NAM THỜI KHÓI LỬA

Phụ Nữ Miền Nam trong thời khói lửa

Đáng được vinh danh “Tiết Hạnh Khả Phong”

Chăm sóc Mẹ già, con dại  thay chồng

Để chinh phu yên lòng lo chống giặc.

Đêm cô đơn, nhớ chồng rơi nước mắt

Nhìn đám con thơ, ruột thắc gan bào

Lo lắng cho chồng, khi nghe tiếng pháo

Cầu xin Phật Trời che chở chinh phu.

Kẻ đón chồng về chân cụt, mắt mù

Người đổ lệ, nhận xác chồng tử trận

Vợ tù cải tạo vô cùng lận đận

Thăm nuôi chồng ngàn dậm xa xôi.

Hoằng đôi vai gánh vát cuộc đổi đời

Cùng con trẻ đi vùng kinh tế mới

Trồng sắn, trồng khoai, mẹ đào, con xới

Thiếu áo cơm, đời chẳng thấy tương lai.

Phải cùng con vượt biên ra hải ngoại

Biết bao người nạn nhân quân cướp Thái

Chết trên biển Đông bỏ lại  con thơ

Lạc  lõng quê người, bọn trẻ bơ vơ .

Phụ Nữ  Miền Nam Trong Thời Khói Lửa

Góp công lao với đất nước non sông

Dù không cầm súng chống giăc như chồng

Vợ chiến binh, tổ quốc vẫn ghi công.  

 

                      Trần Công / Lão Mã Sơn

CHÙM THƠ CHÚC MỪNG THI SĨ TRẦN CÔNG/LÃO MÃ SƠN SINH NHẬT BÁCH NIÊN CỦA CÁC THÀNH VIÊN VTLV:

TRĂM NĂM TUỔI VÀNG

Trân trọng kính chúc Lão Trượng Phu Anh Hai TRẦN CÔNG LÃO MÃ SƠN đại thượng thọ VẠN SỰ AN LẠC.

Thưa anh tuổi đã mười mươi

Nhưng qua nhân dáng tốt tươi đang thời

Mấy mươi năm trước bên trời

Tung gươm, múa kiếm tuyệt vời núi sông

Chiến trường thao lược tây, đông

Xẻ đôi nam bắc, hoa tung áo bào

Thiên tai xuyên thấu luỹ hào

Đệ huynh truông, phá, công đầu tiêu tan

Còn nguyên bia đá, sử vàng

Thuỷ chung đốt lửa xoá tàn tích nay

Thưa anh, xuân rực rỡ đầy

Truyền lưu thế hệ mai này quang vinh

Bao năm dấu lửa đao binh

Vẫn in sâu thẳm nghĩa tình quê hương

Lưu vong đối mặt sa trường

Mừng anh trăm tuổi bình thường lão lai …

CAO MỴ NHÂN

CHÚC THỌ ANH HAI LÃO MÃ SƠN

Trong thơ anh nói anh già
Theo em trăm tuổi vẫn là trẻ thôi.
Anh còn trí óc sáng ngời
Dáng đi vẫn thẳng như ngoài bảy mươi.

Anh luôn vui vẻ tươi cười
Em út ngưỡng mộ, mọi người mến thương.
Chúc anh sức khỏe tăng cường
Nguồn thơ lai láng vẫn tuôn tràn đầy.

Hồng Thủy

*******

Xin góp lời chúc mừng thượng thọ 100 năm tiến bối Lão Mã Sơn. 

Kính chúc ông sức khoẻ dồi dào, tầm hồn bình an và tràn đầy niềm vui. Xin kính tặng tiền bối bài thơ Mừng Sinh Nhật thứ 100.
Trân trọng – Lê Tuấn

Mừng Sinh Nhật Tiền Bối Lão Mã Sơn

Chúc mừng sinh nhật bách niên
Hoa thơm cỏ lạ ngả nghiêng vẫy chào
Lão Mã Sơn tình vẫn dạt dào
Trăm năm thơ phú ngọt ngào vị hương
Hồn thơ một đóa nghê thường
Chúc mừng tuổi hạc còn vương vấn lòng
Nâng ly một chút men nồng
Đời thêm một đoá hoa hồng trời ban.
Lê Tuấn
Chúc mừng sinh nhật năm tri thiên mệnh

CHÚC MỪNG TRÒN TRĂM TUỔI THỌ

(Kính gửi Thi Sĩ : Lão Mã Sơn -Công Trần)

Không ngờ tuổi bác đã tròn trăm
Hình chụp nhìn “ GÂN “ mấy kẻ bằng
Thơ phú lên air còn tuyệt chán
Chúc Ngài mạnh khoẻ cứ thường tăng

Phúc đức Trời cho nên được thế
Hàng ngày bách bộ chốn công viên
Tối tối nhâm nhi vài chung rượu
Ngủ ngon thẳng giấc chẳng ưu phiền

Đừng nghĩ : TRÒN TRĂM mà ngán ngẩm
– Đừng thèm nghĩ tới sẽ vui hơn
Cái Tâm vui vẻ thêm trường thọ
Chúc Bác Mười Năm Nữa vẫn còn

THƯ KHANH – Seattle- 1/ 8/ 2022

Mừng Thượng Thọ Nhà Thơ Lão Mã Sơn

Thượng tho mừng anh đã bách niên
Thân tâm an lạc chẳng ưu phiền
Thơ văn sáng tác vui bè bạn
Cháu con thành đạt sống bình yên

Thương thọ mừng anh trăm tuổi vàng
Bạn bè chúc thọ thật rình rang
Chúc anh sống khỏe thêm mươi tuổi
Tinh tường sáng suốt và an nhàn


Ngọc Hạnh

ĐẶC BIỆT NHẤT, CẢM ĐỘNG NHẤT: Cố Văn Thi Sĩ DƯƠNG HUỆ ANH Đã Chúc mừng Sinh Nhật Sớm cho Thi Sĩ Trần Công/Lão Mã Sơn trước khi người giã biệt chúng ta để trở về Tiên Cảnh. BÀI THƠ THẬT TUYỆT VỜI:

NGÀY XUÂN…MỪNG THỌ
… Ngày nào, (1920) bốn chục…đã ăn mừng Tuổi thọ,
– nào ai dám bảo” đừng !”
Đại khánh, Tứ tuần, – ngài Khải Định,
Nghĩ thương Bà Triệu với Bà Trưng *!
 Ngày nay,
“Thất thập” cũng thường thôi,
Trăm đúng, trăm hơn…chẳng thiếu người !
Thầy Vũ**, bác Trần***trên bách tuế,
Lẻ hai, lẻ bẩy…vẫn cười tươi !!
 
(Để) làm gương cho hậu bối, vong niên,
Lão Mã huynh, trăm tuổi, sức bền…
“Văn tải Đạo, Thi ngôn Chí” gắng,
Thanh tâm, quả dục… –Nhớ rồi quên !
 Cái thân bất tịnh, sao trường cửu?
Sắc nước, hương trời mãi, mấy ai !
Vô ngã, Vô thường…thương mấy kẻ
tham, ngu, ác…để miệng bia Đời !!
 
Luật Trời tương tác, lạ lùng thay!
Đầy quá: tràn, sao tránh khỏi đây?
Giữ mức trung, hòa, – luôn sống đẹp,
Sớm, chiều lên Net, ngắm hoa bay…
 
…Đọc thơ, truyện bạn, văn thiên hạ,
Nhạc Trịnh Công Sơn với Phạm Duy…
Nghe Thái Thanh ca….**** buồn muốn khóc,
Ôm đàn, dạo… ướt mấy hàng mi !! 
* Bà Trưng, bà Triệu đều chết trẻ, trong tay giặc, khi khởi nghĩa chống giặc phương Bắc.
** Giáo sư Vũ quốc Thúc thọ 102 tuổi
*** Nhân sĩ Trần trọng Sanh ra đi năm 107 tuồi
**** và rất nhiều ca, nghệ sĩ khác…
Jan 8/2022  – Dương Huệ Anh




Trang Valentine

Ngày Tình Nhân

Ru mãi đôi môi, ngàn đoá xuân
Trao nhau đắm đuối những ân cần
Lửa tình rực cháy đêm hoang lạnh
Ngọn nến tình yêu tỏa sáng ngần.


Ngày lễ tình nhân, tặng bó hồng
Tấm lòng nghệ sĩ, những hoài mong
Valentine ngọt ngào hương vị
Gửi tặng riêng em, những mặn nồng.


Xao xuyến lòng em, ngọn gió đông
Những ngày đầm ấm ở bên chồng
Hoa hồng đỏ thắm, anh dâng tặng
Ngày lễ tình nhân, tấm thiệp hồng.


Lê Tuấn
Viết tặng bà xã của tôi
trong ngày lễ tình yêu
Happy Valentine 2022

Ngày Valentine

Valentine ngày tình nhân muôn thuở
Đậm chữ yêu, anh viết tặng vần thơ
Kết hoa đeo, thêu dệt nét ngây thơ
Đem mộng ước, hồn anh đầy thương nhớ.


Gửi tặng em bó hồng của yêu thương
Dù thời gian tàn úa cõi vô thường
Thơ vẫn ướt như ngày xưa bỡ ngỡ
Hơn ngàn lần, bản tình ca vấn vương.


Trăng ngả bóng, soi nghiêng đời hương phấn
Đắm say yêu nhan sắc bóng giai nhân
Ta yêu nhau dù xa vẫn thấy gần
Và yêu mãi, thuỷ chung đến vạn lần.


Lê Tuấn

Chuyện Tình Thơ 

( Thể Toán Sắc ) 

Cặp mắt nàng đen đẹp sáng ngời 

Khăn quàng bốn sọc tím xinh ơi 

Mười hôm ngắm thỏa dòng xanh nước 

Một chuyến nhìn say dải ngọc trời 

Biển bạc thuyền mơ ngàn sóng vỗ 

Trăng vàng bến mộng nửa vầng lơi 

Họa hồng anh tặng em năm cánh 

Rượu đỏ hai ly tận hưởng đời 

           Minh Thuý Thành Nội

***

TÌNH  CHUNG THUỶ

Ngày xưa, mười sáu,tóc đen ngời,

Háo hức,đôi lần ,mộng thắm ơi!

Ngàn ánh trăng vàng xao xuyến lả,

Muôn làn sóng bạc nhấp nhô lơi

Lá vàng buông thả…hàng trăm lối…

Niềm yêu son sắt, cả một đời.

Ráng đỏ chiều hôm hừng ngũ sắc,

Hồng mây lan tỏa bốn phương trời.

Thanh Hoà

  

TÔI KHÔNG CÓ VALENTINE.

Hôm nay, ngày mười bốn, Tháng Hai

Là ngày mừng lễ Valentine

Từng cặp tình nhân, quà biếu xén

Phận tôi cô lẻ chẳng có ai

Tiện nội đã ra người thiên cổ

Đời tôi không có Valentine.

14-2-2022.

Trần Công/Lão Mã Sơn

Valentine Tưởng Nhớ Vợ Hiền

 
Không có nến, và cũng không có hoa
Không tấm thiệp hồng, và không sô cô la
Chỉ có hình em trên bàn thờ hiển thánh
Valentine, chúng ta cùng ngắm trăng sao.

Nghe kỷ niệm, dâng trào theo nỗi nhớ
Hai tâm hồn, một góc nhỏ của vần thơ
Em trên trời, nghe hồn anh trỗi dậy
Hiền nội xa rồi, anh ở vậy trong mơ.

Valentine, em vẫn lộng lẫy như xưa
Trong ảnh thờ, mắt em nhìn thương nhớ
Vẫn nhìn anh, như tình yêu muôn thuở
Tiếng yêu đầu, mang đậm nét ngây thơ.

Xa vắng lâu rồi, mặc năm tháng phai phôi
Mấy mùa valentine, hạnh phúc lại đầy vơi
Trong tim anh, tình yêu còn cháy rực
Vị ngọt môi mềm, đánh thức cả hồn tôi.

Phá vỡ thành sấu, mượn rượu để say
Quên nỗi nhớ, quên ngày Valentine
Ngày tình nhân, những cuộc tình hiện hữu
Chỉ riêng tôi, kỷ niệm vẫn đong đầy.

Lê Tuấn
Bài thơ viết tặng Lão Mã Sơn
Thuỷ chung bên vợ hiền

https://youtu.be/Gh6mXkJHiHw

https://youtu.be/okfQalfAqsI

HƯƠNG VỊ VALENTINE’ DAY

Em là giòng sông hay chiêm bao

Vuốt ve kỳ diệu làn da cỏ may

Neo bóng tà dương ảo giác huyền hoặc

trên đồi trăm năm

Ngất ngây giọt sữa u mê bềnh bồng sương khói

Chợt thấy em thoáng hiện

quấn chặt tháng ngày

mền mại kiêu sa, bước vào đời ta

thơm rừng nguyệt bạch

Cuồng nhiệt đốt cháy oan khiên

Đi tìm ý niệm hạnh phúc thông reo

Chắp cánh cho thơ ta như cánh dơi đeo bám

Nhảy nhót như chim trên môi em

Trốn vào tóc mây lả lơi

Quấn chặt miên man đêm mộng mị

Lấp lánh giòng suối tuyết sương

Giam ta trong nguồn mắt biếc

rủ rê sao rụng ngợp đường

phố cõng kỷ niệm thắp sáng giấc mơ

 một gã điên nghêu ngao hát tình ca

vô nghĩa mà dễ thương

 ngạo mạn sao ngây ngất

chết lịm hoàng hôn

liếm láp ngây thơ khờ dại

hái si mê cài quanh mi trốn tìm

Hơi hở chìm sâu đất trời tan vỡ

Ngọt hương cau bịn rịn đêm hoang

Ai bảo tình luôn chua cay ngọt

Nhưng ta chưa nếm đã ngà say

Cát bụi nhân gian trở thành dị nghĩa

Khi tình yêu từng phút giây lên ngôi

Nếu không có em

Con đường rêu biển mặn

Hồn ta thành cây khô

mục rữa

Cảm ơn đời rót cho ta ly rượu

Hương vị tình thiêu rụi vạn tinh cầu…

SA CHI LỆ